Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 9

Chập tối, bên trong Võ Anh Điện.

 

Trong tòa cung điện tĩnh mịch, vì có Cảnh Nguyên Đế ở đó, các cung nhân đều hết sức cẩn trọng, im hơi lặng tiếng, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào.

 

Ninh Hoành Nho cung kính dâng công văn trong tay lên cho Cảnh Nguyên Đế, khom người bẩm: "Bệ hạ, người phái đi Tương Phàn đã trở về rồi ạ."

 

Cảnh Nguyên Đế đón lấy nhưng lại đè tay xuống bên cạnh, chưa xem ngay.

 

Hắn đang xem dở những hồ sơ được gửi về từ các địa phương, hiện giờ đã xem được hơn nửa.

 

Ninh Hoành Nho lui về phía sau, đứng hầu một bên.

 

Mãi đến khi trời muộn hơn một chút, có cung nhân vào bẩm báo, nói rằng người ở thiên điện đã tỉnh.

 

Ninh Hoành Nho không ngăn cản, chuyển lời bẩm báo lên. Quả nhiên, Cảnh Nguyên Đế vốn đang xem tấu chương khẽ nhướng mày, lập tức đứng dậy.

 

Vị Tổng quản Ngự tiền này vội vàng đi theo, cẩn trọng từng bước hầu hạ.

 

Chỉ là khi đến ngoài cửa, Cảnh Nguyên Đế vừa ngước mắt lên, Ninh Hoành Nho liền dừng bước, đứng canh ở bên ngoài.

 

Từ hồi quá trưa, khi nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế thay y phục, Ninh Hoành Nho đã lờ mờ đoán được vài phần.

 

Quả nhiên.

 

Chỉ là Ninh Hoành Nho không ngờ tới, chỉ một lát sau đã thấy bệ hạ bế một người từ Bắc Phòng đi ra. Gã và mấy cung nhân đi theo phía sau, khi nhìn thấy hai người, đều bất giác nhìn về phía người nằm trong lòng Cảnh Nguyên Đế trước tiên.

 

Không nhìn rõ dung mạo, người nọ dường như đã hôn mê, nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt cứ vô thức bị thu hút về phía đó. Giống như trên người kẻ kia có điểm gì đó kỳ lạ, đầy sức hút, khiến người ta chỉ liếc qua là chú ý ngay.

 

Cảnh Nguyên Đế nghĩ thế nào, Ninh Hoành Nho không biết.

 

Điều gã biết chính là, Cảnh Nguyên Đế đã công khai đưa Kinh Trập về Võ Anh Điện.

 

Có điều, ngoại trừ những người hầu cận trước Ngự tiền, sẽ chẳng có ai hay biết.

 

Chuyện Cảnh Nguyên Đế không muốn cho người ta biết thì sẽ không ai biết được.

 

Cho dù là vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung kia cũng không thể vươn tay đến bên cạnh Cảnh Nguyên Đế.

 

Khi Cảnh Nguyên Đế xử lý chính vụ, Kinh Trập nằm nghỉ tại thiên điện.

 

Hiện giờ cậu tỉnh lại, tự nhiên có người đến báo tin.

 

Ninh Hoành Nho đứng canh bên ngoài, trong lòng thầm suy tính... Bệ hạ chắc hẳn chưa nói toạc thân phận của mình, cũng không biết gã an trí Kinh Trập ở một góc hẻo lánh thế này, liệu có hợp ý bệ hạ hay không...

 

Gã đã khổ tâm sắp đặt như thế, Kinh Trập chắc là không phát hiện ra thân phận của bệ hạ đâu nhỉ?

 

...

 

Kinh Trập đương nhiên không phát hiện ra.

 

Khi cậu tỉnh lại, trong thiên điện không một bóng người.

 

Cậu ôm lấy cái trán đau nhói, vừa chạm vào đã phải xuýt xoa, mày nhíu chặt. Trong tay cậu đang nắm một chiếc khăn tay ướt lạnh, chắc là để chườm giảm sưng.

 

Kinh Trập nghiêng người, nhìn căn phòng mờ tối nhẩm tính thời gian, trong lòng tiếc nuối. Sao cậu không đập đầu mạnh hơn chút nữa, để ngất luôn đến ngày mai thì tốt biết mấy, đỡ khổ được ngày nào hay ngày nấy.

 

Chiều nay, khi Kinh Trập ý thức được bản thân sắp mất khống chế, cậu đã dùng chút sức lực cuối cùng tự đập đầu cho ngất đi. Lúc đó, Kinh Trập cũng chẳng màng hành động ấy kỳ quặc thế nào, ngăn cản bản thân mới là việc quan trọng nhất.

 

Kinh Trập gắng gượng bò dậy, cảm giác luồng nhiệt kia đã bị đè nén trong cơ thể, ít nhất không còn cuộn trào dữ dội như trước. Xem ra không có người ở đây, cái buff kia sẽ không lộng hành quá mức, cũng vừa khéo để Kinh Trập quan sát hoàn cảnh xung quanh.

 

Nơi này trông có vẻ là một cung điện hẻo lánh nào đó, tuy hơi chật hẹp nhưng tốt hơn Bắc Phòng gấp nhiều lần, đồ đạc tuy ít nhưng món nào cũng tinh xảo.

 

Đây là đâu?

 

Nơi này rõ ràng không phải Bắc Phòng.

 

... Sau khi cậu tự làm mình ngất xỉu, Dung Cửu đã đưa cậu đến chỗ nào sao?

 

"Ngươi không thấy chuyện này vô lý à?"

 

Kinh Trập không còn chút sức lực, tựa vào đầu giường, thều thào nói chuyện với hệ thống.

 

"Mục đích của ngươi là để Thụy Vương đăng cơ, thành công có thưởng, thất bại có phạt. Nghe thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng hình phạt của ngươi là cái thể loại gì? Nếu Thụy Vương thật sự thất bại, gã phải chịu đựng những thứ này, lỡ như thất thố trước mặt người khác thì còn gì là mặt mũi, làm sao xây dựng uy nghiêm được nữa, thế chẳng phải là hại gã sao?"

 

Có Hoàng đế nào mà tôn nghiêm lại bị chà đạp như thế?

 

Chỉ một đoạn thoại như vậy mà Kinh Trập cũng phải gắng gượng chia làm mấy lần mới nói hết.

 

[Hình phạt thất bại được tự động thiết lập dựa trên từng đối tượng khác nhau.]

 

"Ý ngươi là, nếu Thụy Vương thất bại, hình phạt gã nhận được chưa chắc đã là những thứ này?"

 

[Đúng vậy.]

 

"Vậy tại sao ta lại xui xẻo thế này?"

 

[Ký chủ không phải xui xẻo. Hơn nữa những buff được chọn ngẫu nhiên này, nếu biết che giấu thỏa đáng, cũng có thể gia tăng sức hút cho ký chủ.]

 

[Nếu nhiệm vụ của Thụy Vương thất bại, hình phạt đa phần sẽ nhắm vào việc vạch trần mục đích của hắn. Hiện tại thân phận ký chủ có điểm khác thường, nhiệm vụ thất bại, tự nhiên hình phạt cốt yếu sẽ là làm bại lộ thân phận. Đánh rắn phải đánh dập đầu, đạo lý này ký chủ còn rõ hơn hệ thống.]

 

Thụy Vương nếu bị lộ mục đích muốn soán ngôi, đó là chuyện mất mạng... Hình phạt này quả thực bóp đúng tử huyệt của mỗi người.

 

Hơn nữa sức hút cái gì chứ...

 

Cái cách thức méo mó thế này mà đòi tăng sức hút cái khỉ gì!

 

Kinh Trập khô khốc nói: "Ngươi cứ dây dưa với ta thế này, cũng chẳng đạt được mục đích của ngươi đâu."

 

[Hệ thống đã thử nhiều lần, việc liên kết chỉ diễn ra một lần duy nhất, một khi đã liên kết thì không thể đổi ký chủ.] Hệ thống trả lời một cách cứng nhắc, [Tuy nhiên hệ thống đang nỗ lực, thử tiến hành điều chỉnh nhiệm vụ.]

 

Nhưng việc này cần thời gian để dần dần dung hợp.

 

"..."

 

Kinh Trập day day mi tâm, cảm thấy khó chịu.

 

Công bằng mà nói, nhiệm vụ hệ thống đưa ra đối với ký chủ được định sẵn là "Thụy Vương" thì không hề khó.

 

Nhiệm vụ Một có chút phiền phức, dù sao đó cũng là người Cảnh Nguyên Đế muốn giết, nhưng nhiệm vụ Hai là ngăn cản lưu đày, nhiệm vụ Ba là giữ mạng cho Diêu tài nhân, hai cái này vẫn có thể làm được.

 

Cái trước chỉ cần tác động đổi một tội danh khác, miễn không phải lưu đày là có đường để thương lượng với hệ thống; còn cái sau lại càng đơn giản, hiện giờ vị Hoàng Thái hậu ở Thọ Khang Cung kia chẳng phải đang nắm giữ cả hậu cung sao? Chỉ cần Thụy Vương vào cung cầu xin Thái hậu, là có thể dễ dàng bảo vệ Diêu tài nhân.

 

Nói cho cùng, những nhiệm vụ hệ thống ban bố, đối với Thụy Vương mà nói chính là chỉ đường dẫn lối, nói cho hắn ta biết ai có thể dùng được, ai đang che giấu bí mật, ai sống thì có lợi hơn... Ở địa vị và thân phận của hắn ta, muốn hoàn thành phần lớn nhiệm vụ đều không khó.

 

Chỉ là đổi thành Kinh Trập thực hiện, thì dù có dốc hết tất cả cũng khó lòng giữ được.

 

Ngay cả mạng mình cậu còn giữ không xong.

 

Thêm vào đó, Kinh Trập vốn tiêu cực, lãn công với nhiệm vụ, nếu lần này không phải vì liên lụy đến Diêu tài nhân, cậu căn bản sẽ chẳng thèm để ý.

 

Chỉ là những hình phạt này...

 

Kinh Trập cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu gối mình.

 

Két——

 

Tiếng đẩy cửa rất nhẹ, Kinh Trập theo bản năng nhìn về phía cửa nơi để lọt vào một tia ánh sáng trời. Lúc này hẳn đã là chập choạng tối, sắc trời ảm đạm, chỉ khi cửa mở ra mới có thêm chút ánh sáng.

 

Một bóng người đứng ngược sáng nơi cửa, không nhìn rõ dung mạo.

 

"Tối quá, để ta đi lấy đèn."

 

Người nọ vừa mở miệng, Kinh Trập đã biết là ai.

 

"Không, không cần đâu." Kinh Trập buột miệng nói, "Dung Cửu, đây là đâu?"

 

Cậu lờ mờ nhìn thấy ngoài cửa dường như còn có người khác.

 

"Ngoài cửa là..."

 

"Là đồng liêu." Dung Cửu bình thản đáp, "Nơi này là chỗ nghỉ ngơi của thị vệ."

 

Kinh Trập chớp mắt, nương theo chút ráng chiều còn sót lại, vừa rồi cậu cũng đã nhìn rõ tình hình trong phòng.

 

Trong cung đãi ngộ thị vệ tốt thế sao?

 

Kinh Trập không chịu để Dung Cửu thắp đèn, Dung Cửu trở tay khép cửa lại, chậm rãi bước tới. Tiếng bước chân càng đến gần, cơ thể Kinh Trập càng căng cứng, cuối cùng cậu làm trò bịt tai trộm chuông, chui tọt vào trong chăn, cuộn mình lại, không để hở dù chỉ một tấc da thịt ra ngoài.

 

Hết cách rồi, Dung Cửu cứ nhìn cậu chằm chằm, cơ thể Kinh Trập lại bắt đầu nóng lên.

 

Dung Cửu dừng lại bên giường, trái tim Kinh Trập cũng treo lên.

 

Hôm nay hành động của hắn có rất nhiều điểm cổ quái.

 

"Trán ngươi không đau à?"

 

Giọng Dung Cửu nhàn nhạt, ngồi xuống mép giường.

 

Kinh Trập hụt hơi, lại càng chột dạ, cựa quậy hai cái, rốt cuộc vẫn không dám ló mặt ra, rầu rĩ nói: "Không đau."

 

"Thế ư?"

 

Dung Cửu lạnh nhạt nói, cách một lớp chăn, giơ tay ấn thẳng lên trán Kinh Trập. Động tác nhanh, chuẩn và ác, Kinh Trập hoàn toàn không kịp phản ứng, đau đến mức phải rít lên hai tiếng.

 

"Không đau?"

 

"... Không đau."

 

Kinh Trập ngậm hai bầu nước mắt, suýt chút nữa thì trào ra.

 

Mơ hồ, cậu dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhưng lại không rõ ràng. Trong phòng trầm mặc một lúc, Kinh Trập muốn hỏi, nhưng lại thấy xấu hổ vô cớ, đành cắm đầu tìm một chủ đề: "Ngươi, đồng liêu lúc trước không phải nói ngươi xuất cung làm việc sao, đã làm xong cả rồi à?"

 

Dung Cửu lơ đãng đáp: "Làm xong cả rồi."

 

Kinh Trập: "Có phải việc rắc rối không?"

 

Dung Cửu: "Không tính là rắc rối."

 

Hắn lại cười cười, nụ cười rất nhạt.

 

"Thu chút đồ."

 

Tru di mãn môn Tiêu gia ở kinh thành, thu hoạch toàn bộ đầu người.

 

"Rồi tặng chút đồ."

 

Tặng thi thể đến phủ Trấn Bắc Hầu.

 

"Làm thêm chút việc thiện."

 

Gọi ngự y cho mấy lão thần tức đến ngất xỉu, thuận tiện cho bọn họ từ quan, cáo lão về quê, phái người hộ tống suốt dọc đường, vô cùng lương thiện tốt bụng.

 

Cuối cùng, Dung Cửu ôn hòa kết luận: "Ta làm cũng khá tốt."

 

Kinh Trập mờ mịt chớp mắt, tuy cách một lớp chăn, cậu không nhìn thấy mặt Dung Cửu, nhưng cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn khi nói... Cậu biết mà, tính tình Dung Cửu đúng là có hơi xấu... Hy vọng những người kia không sao.

 

Cậu nằm một lát.

 

Dung Cửu không hỏi cậu tại sao lại làm thế, cũng không hỏi chiều nay tại sao cậu lại tự làm mình ngất xỉu. Trong lòng Kinh Trập tuy rất cảm kích, nhưng giờ giấc càng lúc càng muộn, nếu đến giờ khóa cổng cung mà vẫn chưa về thì sẽ có rắc rối.

 

Ngay khi Kinh Trập đang do dự định mở lời, liền nghe thấy Dung Cửu nói.

 

"Ngươi không được khỏe, hôm nay cứ nghỉ lại ở đây đi."

 

Kinh Trập kinh ngạc: "Như vậy không hợp quy củ."

 

"Ta ở Thị Vệ Xử cũng có chút mặt mũi, ngươi cứ ở đây mà nghỉ." Dung Cửu thong thả nói, "Còn phía Bắc Phòng, đêm nay e là không rảnh để quản ngươi đâu. Sẽ không có ai đến quấy rầy ngươi."

 

Xem ra chuyện của Diêu tài nhân, ngay cả người của Thị Vệ Xử cũng biết rồi.

 

"Đa tạ ngươi, Dung Cửu." Kinh Trập khẽ than, cậu quả thực đã mệt rồi, có một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi, vượt qua đợt trừng phạt này, đối với cậu mà nói, dây thần kinh đang căng thẳng cũng có thể thả lỏng đôi chút, "Ngươi tốt thật đấy."

 

Trong bóng tối, đôi mắt Dung Cửu khẽ động, dường như cong lên một độ cung rất nhỏ.

 

Như cười, lại như châm biếm.

 

Kinh Trập tuy đã tỉnh, nhưng nằm trò chuyện vài câu, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cả ban ngày cậu đã chịu đựng dày vò, tiêu tốn quá nhiều sức lực để trấn áp luồng nhiệt trong người, giờ đây cách ly khỏi những ánh mắt soi mói, cơ thể này tuy vẫn quá mức nhạy cảm nhưng không phải là không thể chịu đựng... Dù sao sau khi quen rồi, kh*** c*m do những ma sát nhỏ nhặt kia mang lại cũng có thể miễn cưỡng lờ đi.

 

Chỉ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mối nghi hoặc trong lòng Kinh Trập, cùng với sự chung đụng ngày càng nhiều với Dung Cửu, dường như cũng ngày càng lớn dần, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó, cậu chẳng hề nhận ra mình đã lẩm bẩm thành tiếng.

 

"..."

 

"... Tại sao ta lại tốt với ngươi như vậy?"

 

Dung Cửu lặp lại câu nói của Kinh Trập, bằng một ngữ điệu quái dị, mang theo vài phần vặn vẹo.

 

Nhưng giờ phút này, Kinh Trập đã ngủ say, không còn nghe thấy nữa.

 

Nếu cậu thực sự nghe thấy, e rằng sẽ cuốn gói bỏ chạy khỏi nơi này ngay lập tức, bởi vì chỉ một câu, chỉ một tiếng thôi, cũng đã mang theo sự nguy hiểm và âm u rõ rệt.

 

Ngón tay người đàn ông xốc lên góc chăn đang bao bọc lấy Kinh Trập, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, trong căn phòng gần như tối tăm, chẳng thể nhìn rõ, nhưng vệt nước ẩm ướt lại thấm đẫm đầu ngón tay Dung Cửu.

 

Ánh mắt hắn ngưng trệ trên người Kinh Trập.

 

Sự "chú ý" kéo dài khiến người đang ngủ mê man cũng phải khẽ run rẩy, giống như áp lực tích tụ vô thanh vô tức từng chút một đang tầng tầng lớp lớp bao phủ xuống.

 

"Ngươi rất thú vị."

 

Dung Cửu khẽ khàng để lộ ra chút ít sự âm u đầy ác ý.

 

Dù chỉ là chút ít, nhưng lại vô cùng đậm đặc, tựa như đầm lầy ẩm ướt, dễ dàng nuốt chửng con người ta.

 

Giữa lúc cả hoàng cung này đang hủ bại, thối nát đến mức sắp lụi tàn, Kinh Trập quả thực là một điều ngoài ý muốn. Một chú chim nhỏ vô tình lạc vào chốn mục ruỗng, run rẩy đến đáng thương, nhưng cũng mang theo sự quyến rũ dị thường.

 

Một tai nạn vô cùng ngẫu nhiên, vô cùng tình cờ.

 

Tình cờ xông vào Phụng Tiên Điện, tình cờ xin được một mạng từ tay hắn, tình cờ... sống sót đến tận bây giờ.

 

Trên người cậu, có một sự tồn tại nào đó đặc biệt thú vị.

 

Dung Cửu nhạy bén nhận ra điều này.

 

Nhưng điều thú vị hơn cả chính là bản thân Kinh Trập.

 

—— Bí mật.

 

Ngón tay người đàn ông không chút kiêng dè v**t v* khóe mắt ửng đỏ của Kinh Trập, mang theo vài phần hứng thú.

 

Trên người cậu, cũng ẩn giấu vô số bí ẩn.

 

Cái này chồng chéo lên cái kia.

 

Rút ra một sợi, bên dưới vẫn còn giấu cả một cuộn len rối.

 

Rốt cuộc phải bóc trần bao nhiêu lớp, mới có thể nhìn cho rõ đây?

 

________

 

Lời tác giả:

 

[...] hy vọng mọi người nếu đọc thấy có chỗ nào không vui hay khó chịu thì có thể dừng lại ngay, đừng ép buộc bản thân đọc tiếp nha.

 

Tái bút: Công không phải người tốt lành gì, cũng chưa nói là hiện tại đã yêu rồi đâu, hệ thống chỉ là chất xúc tác... Đọc truyện quan trọng nhất là mình vui vẻ, nếu không vui thì không cần cưỡng cầu. Bộ này như đã nói trước đó, có thể sẽ có những chỗ quá kích hoặc "khẩu vị nặng", cũng có thể bất ngờ dẫm phải lôi, nếu không chấp nhận được thì hoàn toàn có thể hiểu, xoa đầu nè~

Bình Luận (0)
Comment