Thụy Vương khẽ rùng mình một cái.
Hắn ta đang ở trong Thọ Khang Cung, đến thăm hỏi Thái hậu.
Mấy ngày trước, Thái hậu bị nhiễm phong hàn, ho khan không dứt. Thụy Vương hay tin liền liên tục dâng tấu sớ khẩn cầu, mãi đến hôm nay mới được phép vào cung.
"Con à, hay là bệnh của ai gia đã lây sang con rồi?" Thái hậu dùng khăn tay che miệng, ho khan vài tiếng nặng nề, người hơi ngả về phía sau, sợ rằng sẽ khiến Thụy Vương cũng nhiễm bệnh.
Thái hậu năm nay tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là một phụ nhân xinh đẹp. Chỉ nơi khóe mắt mới vương vài nếp nhăn cười nhỏ, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Thụy Vương lấy lại tinh thần, cười lắc đầu: "Mẫu hậu, thân thể nhi tử cường tráng, sao có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy được. Người đừng suy nghĩ nhiều, tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới là quan trọng. Nay niên quan* sắp đến, hậu cung lại không có Hoàng hậu, trên dưới đều trông cậy vào người lo liệu cả."
*Niên quan là cửa ải cuối năm, ý chỉ dịp Tết nhất bận rộn.
Nhắc đến việc này, thần sắc Thái hậu trở nên nghiêm nghị hơn đôi chút.
"Ai gia đã thăm dò vài lần, nhưng Hoàng đế vẫn nhất quyết không chịu lập Hậu. Con nói xem, rốt cuộc là nó thật sự không muốn, hay là..."
Thụy Vương đáp: "Mẫu hậu, bất luận hoàng huynh nghĩ thế nào, chỉ cần hậu cung một ngày chưa lập Hậu, thì đại quyền vẫn nằm trong tay người, điều này có lợi cho người."
Nhắc đến Cảnh Nguyên Đế, sắc mặt Thái hậu liền sa sầm.
Cũng chẳng trách, Thọ Khang Cung này nhìn thì tốt đấy, nhưng ngặt nỗi chẳng phải nơi chính thống. Xưa nay, có Thái hậu nào mà không ở Từ Ninh Cung đâu?
"Tính tình Hoàng đế cứng rắn như vậy, văn võ bá quan trong triều đều có chỗ bất mãn. Nó mà cứ tiếp tục thế này, hừ, ai gia chống mắt lên xem nó có thể đối đầu được đến bao giờ." Giọng nói của Thái hậu lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Thụy Vương vỗ nhẹ lên tay Thái hậu trấn an: "Mẫu hậu, người đừng lo lắng, mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của người mà."
"Tuy ta không mong nó cưới được tiểu thư nhà cao cửa rộng, nhưng cũng chưa từng khắc nghiệt điều gì, vậy mà nó đối xử với ta còn hơn cả kẻ thù," Thái hậu cau mày, "Thôi, nhớ thương nó làm gì. Con à, quả nhiên không phải miếng thịt do mình dứt ruột đẻ ra thì chẳng thể nào trông cậy được. Giờ đây mẫu hậu chỉ còn biết dựa vào con thôi."
Thụy Vương khẽ nói: "Những lời này, người chớ nên tùy tiện nói trong cung."
"Đây là Thọ Khang Cung của ai gia, cũng đâu phải Càn Minh Điện của Hoàng đế." Thái hậu buông tay, chậm rãi dựa vào chiếc trường kỷ mềm mại, trên mặt thoáng hiện nét châm biếm, "Nó leo lên được đế vị là nhờ Tiên đế ra đi đột ngột, nếu không thì..."
Trong giọng nói của bà ta kẹp lẫn vài phần đố kỵ và oán hận.
Một bước lên trời cao, một bước xuống địa ngục.
Quả thật là trời đất đảo lộn, nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
Thụy Vương rủ mắt, trong lòng không phải không thất vọng.
Dẫu sao trước khi phụ hoàng qua đời, trong lời nói đã có vài phần ý tứ, nếu không có gì bất trắc, ngôi vị Thái tử chắc chắn phải thuộc về hắn ta.
Nhưng ngặt nỗi chỉ một chuyến xuất tuần, khi trở về phụ hoàng đã trọng bệnh nằm liệt giường, đến cả lời trăn trối cũng không nói được. Mẫu hậu khi ấy chỉ biết hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải nhân cơ hội đó mà mưu tính. Hách Liên Đoan tuy có dự tính, nhưng lại chẳng ngờ phụ hoàng đi nhanh đến vậy... Mọi nỗ lực đều hóa hư không.
Không có di chiếu, không có khẩu dụ, văn võ bá quan chẳng ai dám mạo phạm điều đại kỵ của thiên hạ mà bỏ qua Hách Liên Dung – kẻ vừa là đích tử lại vừa là trưởng huynh, để đưa Hách Liên Đoan lên ngôi. Thế là, hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Hách Liên Dung bước lên đế vị, còn bản thân thì làm một Thập Tam Vương gia, phong hiệu là Thụy.
Hách Liên Dung thành Quân, hắn ta lại thành Thần.
Thụy Vương sao có thể cam lòng?
Khi đó chỉ cần cho hắn ta thêm chút thời gian nữa thôi, hắn ta chưa chắc đã không thể...
Thụy Vương che giấu dã tâm nơi đáy mắt, dặn dò Thái hậu thêm nhiều việc, mãi đến gần giờ Ngọ mới xuất cung.
Lên xe ngựa rồi, Thụy Vương mới nhắm mắt lại.
Một thị vệ thân tín trong bộ dạng gã sai vặt ghé sát lại, khẽ bẩm báo: "Vương gia, Trần Tuyên Danh đã được cứu. Dùng một tử thi có vóc dáng tương tự để thay thế thân phận, rạch nát khuôn mặt, trên danh sách lưu đày, cái tên 'Trần Tuyên Danh' đã chết rồi."
Thụy Vương bật cười: "Rất tuyệt."
Thật là tốt.
Hắn ta sống lại một đời, dù thời điểm tỉnh lại không tính là sớm, đã là sau khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, nhưng hắn ta cũng đã nắm trong tay những con át chủ bài.
Đã biết rõ những diễn biến sau này, hắn ta sao có thể giống như kiếp trước bị hãm hại chôn vùi được.
Hắn ta nhất định phải đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình!
...
"Hắt xì, hắt xì——"
Tại Bắc Phòng, trong khu ở của thái giám, trên chiếc giường nằm ở góc khuất gần cửa, có một người đang cuộn tròn. Cậu nằm nghiêng, đầu cũng chẳng thèm ló ra, quấn chặt lấy chăn đệm, cứ như thể đang ngủ say.
Khi Vô Ưu bước vào thì nghe thấy tiếng Kinh Trập hắt hơi.
"Kinh Trập, nhiễm bệnh rồi thì càng phải ăn chút gì đó." Vô Ưu mang cho cậu hai cái bánh ngô, sợ bánh nguội nên vẫn ủ trong ngực áo, "Ngươi có dậy không, nếu không dậy là ta lật chăn đấy."
Vô Ưu và Trường Thọ quan hệ rất tốt, quan hệ với Kinh Trập cũng không tệ. Cậu ta là người hay cười, sống vô tư lự, chẳng có bao nhiêu tâm cơ toan tính.
Kinh Trập nghe tiếng bước chân đến gần của Vô Ưu, bất đắc dĩ phải hất chăn ra, để lộ cái đầu bị ủ đến đỏ bừng, mái tóc rối bù khiến cậu trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Vô Ưu phì cười một tiếng. Cậu ta hiếm khi thấy bộ dạng lôi thôi thế này của Kinh Trập.
Kinh Trập ỉu xìu, đôi mắt ướt sũng nước, cộng thêm cái mũi hơi ửng đỏ, nhìn qua giống như đang bị sốt. Vô Ưu cười xong liền kéo cái ghế lại gần, vừa than ngắn thở dài vừa bẻ bánh ngô nhét cho Kinh Trập.
"Gần đây Bắc Phòng bị sao thế nhỉ? Liên tiếp xảy ra chuyện, Minh ma ma thì thế kia, Diêu tài nhân lại... Giờ đến ngươi cũng đổ bệnh. Cứ đà này, có phải nên đi bái thần để xua bớt xui xẻo không?"
Cậu ta lải nhải không ngừng.
Hôm qua Diêu tài nhân mất, các cung nhân khác đều phải đi lo liệu hậu sự, nếu không phải do Kinh Trập bị bệnh thì cậu cũng phải đi. Vô Ưu tranh thủ lúc rảnh rỗi, chào hỏi với Minh Vũ một tiếng rồi chạy về đưa cơm cho Kinh Trập.
Quả nhiên, Kinh Trập vẫn chưa dậy.
Kinh Trập nhai bánh một cách máy móc vài miếng rồi mới hỏi: "Chuyện của Diêu tài nhân... thế nào rồi?"
"Còn thế nào được nữa." Vô Ưu thở dài, "Thì cứ thế thôi, bảo là tự sát, Thái hậu ban cho cỗ quan tài và ít bạc. Ta nhìn ý tứ kia, được quàn* bảy ngày rồi đưa vào địa cung đã là tốt lắm rồi."
*Quàn: đặt tạm linh cữu ở một nơi để làm lễ trước khi mai táng.
Diêu tài nhân mất tại Bắc Phòng, nhưng dù sao nàng cũng là bậc bề trên, linh cữu đương nhiên không thể quàn ở Bắc Phòng. Thái hậu làm việc chu đáo, đặc biệt chỉ định một cung điện để quàn, nhưng cũng không được vào chính điện mà chỉ được đặt ở thiên điện.
Mấy ngày này, người của Bắc Phòng e là phải bận rộn một trận ra trò.
Vô Ưu lại nhét thêm cho Kinh Trập hai miếng bánh, chợt thấy Kinh Trập – người đang tự gói mình thành một cục tròn vo – nới lỏng chăn, thò tay ra, hơi xấu hổ nói: "Ta tự cầm ăn là được rồi."
Vô Ưu cười sảng khoái: "Có gì đâu, để ta đút cho ngươi vài miếng."
Cậu ta dúi hết đồ ăn cho Kinh Trập, lại tỉ mỉ quan sát cậu một lượt, chỉ là càng nhìn, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
"Kinh Trập, ngươi đừng có giấu ta, chẳng lẽ mắc bệnh nặng rồi à?"
Cậu ta đưa tay định chạm vào người Kinh Trập, Kinh Trập theo bản năng né người về phía sau, động tác cầm bánh ngô cũng trở nên căng cứng.
Hơi thở của Kinh Trập có phần run rẩy, cậu nặng nề thở hắt ra một hơi, miễn cưỡng gượng cười, lắc đầu.
"Ta không sao."
Vô Ưu hoài nghi: "Ngươi thật sự không sao chứ?" Nhưng nếu thật sự không sao, tại sao cậu ta càng nhìn chằm chằm, mặt Kinh Trập lại càng đỏ, trông cứ như đang phát sốt vậy?
Kinh Trập bóp chặt chiếc bánh ngô, lực tay mạnh đến mức lún sâu vào trong, để lại vết hằn rõ rệt. Cậu cố gắng kiểm soát nhịp thở, tránh để nó trở nên quá dồn dập khiến Vô Ưu nghi ngờ.
... Có thể đừng nhìn cậu nữa được không?
Ban đầu, Kinh Trập vẫn chưa cảm nhận được sự ác độc của cái buff quái quỷ này.
Tối qua bị vỗ vai, cậu chỉ cảm thấy tê dại một cách kỳ lạ, sau khi cuộn mình lại chặn hết mọi ánh nhìn thì cũng cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng sáng sớm thức dậy, cậu chỉ ra ngoài múc nước thôi mà hầu như tất cả những người gặp mặt đều chào hỏi cậu, bao gồm cả mấy cung nữ vốn dĩ luôn có thái độ hờ hững đối với thái giám.
Từng người, từng người một, đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhìn chằm chằm. Ánh mắt.
—— "Chú ý".
Kinh Trập thực sự ý thức được, cái buff này rốt cuộc sẽ mang lại hậu quả đáng sợ đến nhường nào.
Dưới sự "chú ý" của biết bao người, cơ thể cậu nhạy cảm đến mức ngay cả y phục cũng không chịu nổi, vải vóc thô ráp mỗi lần ma sát với làn da đều khiến toàn thân cậu khẽ run rẩy.
Cậu biến sắc, lập tức quyết đoán giả bệnh.
Mọi người thấy khóe mắt cậu ửng đỏ, hô hấp dồn dập, da dẻ nóng bừng thì tự nhiên không nghi ngờ gì. Ngoại trừ Trường Thọ lẩm bẩm vài câu, còn lại đều đuổi cậu về nghỉ ngơi.
Kinh Trập gượng gạo bẩm báo với Trần Minh Đức một tiếng rồi trốn tiệt trong phòng, nằm lì một mạch đến tận bây giờ.
Tránh né ánh mắt của người khác quả thực có thể làm dịu đi cơn sóng nhiệt. Nhưng xúc giác đã bị điều chỉnh tăng cao thì dù thế nào cũng không hạ xuống được. Nếu không phải Vô Ưu đến tìm, Kinh Trập e rằng có thể duy trì một tư thế cứng ngắc đó đến tận tối.
Hiện tại, Vô Ưu sợ cậu bệnh nặng mà giấu nên cứ quan sát Kinh Trập thật kỹ, nhưng cậu ta nào có ngờ, cậu ta càng "nhìn", đối với Kinh Trập lại càng như bị thiêu đốt trên đống lửa.
Ngay lúc Kinh Trập suýt chút nữa không nhịn được mà ngăn cậu ta lại, bên ngoài có tiếng người gọi.
"Vô Ưu, đi nhanh lên, ngươi làm cái gì đấy?"
Là Trường Thọ quay về thu dọn di vật của Diêu tài nhân, tiện thể gọi Vô Ưu đi cùng.
Vô Ưu nhìn ra ngoài cửa, quay đầu lại nhíu mày: "Ngươi mau nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ nói với Minh Vũ, xem có xin được cho ngươi chút canh nóng uống không."
Kinh Trập gắng gượng nhìn theo bóng cậu ta rời đi, đợi đến khi trong phòng không còn ai, cả người cậu mềm nhũn ngã xuống giường.
Cậu bịt miệng run rẩy vài cái, hai chân vô thức xoắn lấy nhau, mu bàn chân tr*n tr** ma sát vào mặt chăn, giải tỏa thứ d*c v*ng đang bị đè nén.
Đến khi nhận ra mình đang làm gì, mặt Kinh Trập trắng bệch.
Cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ hại mình bại lộ thân phận mất thôi?
Cậu giãy giụa bò dậy, thay y phục giày tất, cố gắng bọc kín cơ thể, ngay cả ngón tay cũng không để lộ, loạng choạng đi ra ngoài.
Bên ngoài gió lạnh, tuyết rơi, cái lạnh làm Kinh Trập tỉnh táo hơn vài phần, ngược lại còn dễ chịu hơn ở trong phòng.
Cậu kéo vành mũ xuống thật thấp, che khuất khuôn mặt mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn nhân lực Bắc Phòng đều bị điều đi lo tang sự cho Diêu tài nhân, ngay cả Minh ma ma và Trần Minh Đức cũng không có mặt, chỉ có Hà Diệp được giữ lại hầu hạ các chủ tử, nhưng cũng không ở dãy nhà bên ngoài này.
Kinh Trập đi đến cánh cửa ngách, cửa khép hờ, không khóa.
Tối nay mọi người trở về, Kinh Trập có lẽ còn có thể cầm cự, nhưng nếu đám người Minh Vũ, Vô Ưu quan tâm cậu, nhìn cậu thêm vài lần, nói với cậu thêm vài câu, thì chắc chắn Kinh Trập sẽ phát điên mất.
Ba ngày... hôm nay mới là ngày thứ hai. Cậu còn phải chịu đựng thêm một ngày nữa.
Vừa nghĩ đến ngày hôm nay đằng đẵng thế nào, trong miệng Kinh Trập đã tràn đầy vị đắng chát.
Cậu có thể trốn đi đâu đây?
Kinh Trập chạm vào cánh cửa gỗ thô ráp, vừa chạm liền rụt lại, bàn tay nắm chặt thành quyền, phải nhờ vào cơn đau nhói khi móng tay bấm vào da thịt mới có thể nén xuống luồng nhiệt lưu quái dị đang chạy loạn trong người.
Bây giờ đến cả đồ vật cậu cũng không chạm vào được.
Cái cơ thể rách nát gì thế này, cái buff khốn kiếp gì đây?
Hô hấp cậu dồn dập, gắng sức hít thở vài cái, miễn cưỡng trấn tĩnh lại suy nghĩ.
Hậu sự của Diêu tài nhân cần nhân lực xử lý, phần lớn người của Bắc Phòng đều đi cả rồi, việc trực đêm đa phần cũng là họ làm. Đêm nay người có thể trở về rất ít, có khi chẳng ai về.
Cho dù có ra ngoài, nếu lưu lại qua đêm ở cung điện khác mà bị bắt được cũng rắc rối to.
Chi bằng cứ tiếp tục ở lại Bắc Phòng, đằng nào cũng giả bệnh, cứ nằm chết dí không dậy là xong.
Chỉ là trước mắt, quay lại chiếc giường kia luôn khiến Kinh Trập cảm thấy không khỏe, trước khi trời tối, thà cứ ở bên ngoài chịu lạnh cho tỉnh táo đầu óc vậy...
Cậu đẩy cửa ra, lảo đảo ngồi xuống bậc cửa, co ro thành một cục.
Tuyết vẫn rơi, phủ đầy lên người Kinh Trập.
Hơi thở vẫn nóng đến bỏng rát.
Sột soạt—— Sột soạt——
Tiếng bước chân từ xa đến gần, nghe có vài phần quen thuộc. Kinh Trập đang gục đầu trên đầu gối mệt mỏi nghĩ, là ai về rồi... cậu phải dậy, đi vào thôi...
Khoan đã.
Tiếng bước chân này...
Kinh Trập ngẩng đầu, chạm ngay phải một tầm mắt hơi lạnh lẽo.
Dung Cửu đã lâu không gặp đang từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, trong giọng nói vốn luôn bình tĩnh nay lại pha lẫn vài phần thích thú: "Ngươi ở đây... làm gì?"
Dung Cửu đang "nhìn" cậu.
Ngón tay Kinh Trập đang bấu lấy cánh tay mình siết chặt đến mức co rút.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, mình lại mẫn cảm với ánh mắt của người khác đến thế, cứ như thể hành động "nhìn" vốn dĩ quá đỗi bình thường này, lại bị cưỡng ép nhuốm lên màu sắc dâm tà.
Cơ thể Kinh Trập run rẩy, tựa như dây cung đã căng đến cực điểm cuối cùng cũng sắp đứt.
Ngọn lửa bị châm ngòi bởi vô số ánh mắt kia, dường như sắp thiêu khô cậu rồi.
"Ta..." Kinh Trập thốt ra từng chữ, khó khăn như đang nhảy múa trên mũi dao, "Ở đây, nghỉ chân, rồi, sẽ về, ngay..."
Cậu giấu những ngón tay đang run lẩy bẩy vào trong áo, xoay người định bỏ đi.
"Kinh Trập."
Dung Cửu gọi cậu.
Hắn rất ít khi gọi tên cậu, một câu hiếm hoi này khiến Kinh Trập rốt cuộc cũng phải quay đầu, nhìn vào đôi mắt chưa từng dời đi kia.
Cùng với khuôn mặt xinh đẹp đó.
Xoẹt——
Kinh Trập không thể đè nén sự quái dị trong cơ thể được nữa, cậu túm lấy tay áo Dung Cửu quỳ rạp xuống đất, những ngón tay co rút xé toạc lớp vải, th* d*c dữ dội: "Ư... a..."
... Sẽ có ngày, cậu chết vì cái tật xấu này mất thôi.