Sự u uất đậm đặc đến mức như muốn trào ra đọng trên đuôi lông mày Dung Cửu, nhưng nụ cười bỗng nhiên nở rộ lại diễm lệ rực rỡ, trên làn da trắng lạnh, đôi mắt đen cực đoan kia nhìn chằm chằm Kinh Trập không chớp mắt.
Vẻ đẹp của Dung Cửu mang tính xâm lược.
Giống như một con thú dữ nguy hiểm, trong khoảnh khắc lại gần, nó đã tự nhiên xâm chiếm lãnh địa trong vòng vài thước, ép buộc người ta không thể không nhìn thẳng vào mũi nhọn ấy.
Đó là d*c v*ng tấn công tr*n tr** và mãnh liệt, là sự hoang dã đang rực cháy trong huyết mạch.
Kinh Trập giống như con thiêu thân bị ngọn lửa thu hút, luôn lao mình vào những sắc màu rực rỡ mà chẳng màng đến thân xác.
Chỉ là thiêu thân cũng biết cảm nhận nguy hiểm.
Nguy hiểm.
Kinh Trập có thể nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu, trầm thấp đang lặp đi lặp lại.
Lắng tai nghe kỹ, dường như đó là tiếng thét chói tai của chính cậu thu nhỏ lại.
Chạy mau, chạy mau...
Lý trí lặp lại, thôi thúc cậu xoay người chạy trốn vào cửa hẹp.
Nhưng chân cậu như đã mọc rễ dưới đất, không sao rút ra được, không thể cử động, hoặc giả là, bản năng cậu nhận ra rằng, nếu quay lưng bỏ chạy, chẳng phải sẽ phơi bày tấm lưng không phòng bị nhất ra trước miệng con thú dữ nguy hiểm sao?
"... Ta..."
Kinh Trập khó nhọc mở miệng, kinh hãi nhận ra giọng mình hơi khàn.
"Không biết đầu đuôi câu chuyện, không biết ngươi làm đúng hay sai." Nhưng sau khi chữ đầu tiên bật ra, những lời tiếp theo trôi chảy hơn nhiều, không còn cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng không nói nên lời nữa.
Kinh Trập mím môi, sắc mặt hơi tái, nghiêm túc nói: "Ta không thể phán xét chuyện mà ta không biết..." Cậu ngừng một chút, giọng nói nhấn mạnh hơn, "Không đúng, ta vốn dĩ không có tư cách để phán xét hành động của người khác."
Đây là chuyện của Dung Cửu.
Nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng Kinh Trập nói rất chân thành.
Dung Cửu nhếch môi cười, tùy ý cất gói quà vào trong ngực, lại lấy khăn tay ra, lau vết máu trên ngón tay. Chỉ là rất nhiều vết máu đã khô lại, căn bản lau không sạch.
Một lát sau Kinh Trập cũng tự mình bình tĩnh lại. Cậu do dự một chút, nói với Dung Cửu: "Ngươi đợi một chút."
Sau đó chạy về Bắc Phòng, lục đục một hồi, bưng ra một chậu nước gỗ.
Kinh Trập nhận lấy khăn tay của Dung Cửu, nhúng ướt, sau đó mới cẩn thận lau từng ngón tay cho hắn.
Bàn tay của Dung Cửu to hơn tay cậu.
To hơn rất nhiều.
Vì Dung Cửu cũng cao hơn cậu, hắn đứng đó, tự nhiên mang theo cảm giác bề trên nhìn xuống.
Dung Cửu: "Sao lại hết sợ rồi."
Trong giọng nói lạnh lẽo mang theo vài phần ý cười.
Kinh Trập lầm bầm: "Biết ngay là ngươi cố ý dọa người mà..." Khí thế vừa nãy, đè cậu suýt thì không nói ra hơi.
Cậu nghiêng đầu, liếc xéo Dung Cửu, hừ nhẹ một tiếng không nặng không nhẹ: "Ta đã nộp phí bảo kê rồi đấy nhé."
Hẳn hai mươi lượng bạc đấy!
Dung Cửu nhìn dáng vẻ hơi đắc ý của cậu, trong lòng cảm thấy hơi tiếc.
Sao lại không có hai cái tai lông xù nhỉ?
Muốn xoa một cái.
...
Trực Điện Giám thiếu người, đây là tin tức Trịnh Hồng dò la được.
Nơi này phụ trách quét dọn các cung điện và hành lang, cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng gì, nếu thực sự làm thì còn vất vả hơn ở Bắc Phòng.
Nhưng nếu không phải gặp chuyện ở Trữ Tú Cung, thì cũng chẳng vội vàng cần người đến thế.
Dù sao thì trừ khi chủ tử bên trên mở miệng đòi người, còn không việc điều động cung nhân bên dưới đều phải đợi đến đợt bình xét cuối năm.
Đó mới là lúc điền vào chỗ trống dựa theo quê quán thân phận.
Hai ngày sau, Trịnh Hồng lại tới.
Kinh Trập trong lòng đã có tính toán, bèn đi tìm Trần Minh Đức.
Có đi được hay không, còn phải xem Trần Minh Đức có chịu nhả người không. Dù sao nếu cậu đi, Bắc Phòng sẽ thiếu người, mà phải đợi đến cuối năm mới có đợt bổ sung người vào chỗ trống.
Trần Minh Đức đồng ý rất sảng khoái.
Hơn nữa khi tuyên bố với người Bắc Phòng, ông ta nói thẳng là chủ ý của mình. Điều này khiến những người khác không còn gì để nói.
Trần Minh Đức đối xử với Kinh Trập luôn rất tốt, nhưng bước cuối cùng này, quả thực khiến cậu có chút cảm động.
Lúc Kinh Trập về thu dọn đồ đạc, Minh Vũ cứ đi theo bên cạnh cậu, lải nhải nói chuyện.
Chuyện Kinh Trập sắp đi, Minh Vũ không nói cho ai biết.
Cậu ta giữ kín bí mật này, cho đến khi có kết quả chính thức, cũng mừng thay cho Kinh Trập.
Kinh Trập thì thầm to nhỏ với Minh Vũ.
Cậu không chuyển đi ngay bây giờ, dù sao Trực Điện Giám hiện giờ rất bận, không rảnh bố trí chỗ ở cho đám cung nhân bên dưới, Trần Minh Đức đã đánh tiếng với Trực Điện Giám, buổi tối cậu vẫn sẽ về Bắc Phòng ngủ một thời gian, cho đến khi bên kia sắp xếp xong.
Minh Vũ hơi lo lắng: "Ngươi làm thế, quan hệ với bọn họ có bị ảnh hưởng không?"
Kinh Trập bình thản: "Không sao."
Cậu vốn dĩ cũng chẳng phải vì quan hệ tốt đẹp mà đến đó.
Sau đó, Kinh Trập chính thức đến Trực Điện Giám báo danh, ra mắt Chưởng ấn thái giám bên trên, lại gặp Thiêm thư, Chưởng tư các loại, rồi bị phân đến Trữ Tú Cung.
Việc quét dọn mỗi sáng sớm phải dậy còn sớm hơn cả ở Bắc Phòng.
Mấy ngày sau, Kinh Trập đã nắm rõ bố cục của Trữ Tú Cung, cũng tìm thấy chính xác địa điểm mà Diêu tài nhân đã viết.
—— Phía sau thiên điện Trữ Tú Cung, sau viên gạch xanh thứ tám cạnh lối đi nhỏ.
Quả thực có một nơi như vậy. Diêu tài nhân không lừa người.
Tuy nhiên, sau khi Kinh Trập xác định xong, cậu không lấy đồ ngay lập tức, kể cả đôi khi cậu quét dọn, xung quanh chẳng có ai, cậu cũng kìm nén không động thủ.
Lại qua mấy ngày, Kinh Trập về Bắc Phòng nghỉ ngơi, Minh Vũ tiếp tục thì thầm to nhỏ với cậu.
Trường Thọ cũng đi rồi. Đi đến Thừa Hoan Cung.
Sắc mặt Kinh Trập khẽ biến, xác nhận lại lần nữa: "Ngươi nói Thừa Hoan Cung?"
Minh Vũ gật đầu: "Phải. Ta hỏi Trường Thọ chuyện là thế nào, cậu ta chỉ bảo là do cậu ta tự tìm cửa, đến cả chăn chiếu cũng dọn đi ngay trong ban ngày ban mặt."
Kinh Trập cau mày, không hiểu sao cảm thấy bất an.
Theo cậu thấy, Thừa Hoan Cung thực sự không nên đến.
Bất kể là lời Thu Dật nói, hay là toan tính của Từ tần, đều chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
Rốt cuộc tại sao Trường Thọ lại đến đó, bọn họ hiện tại cũng không nói rõ được, Minh Vũ nói xong chuyện này, cứ lật qua lật lại mân mê lòng bàn tay Kinh Trập, xót xa nói: "Sao còn thô ráp hơn trước vậy?"
Kinh Trập cười: "Đã bảo là quét dọn mà, đương nhiên vất vả hơn chỗ khác. Bắc Phòng nhà mình trông thì quạnh quẽ, nhưng thực ra cũng tạm ổn."
Quan trọng nhất là mấy vị chủ tử kia cũng chẳng sai bảo gì được. Kinh Trập đã là người chăm chỉ nhất Bắc Phòng rồi.
Minh Vũ lầm bầm vài tiếng, nhưng vẫn chưa nảy sinh ý định rời đi. Cậu ta định đợi đến cuối năm mới suy nghĩ chuyện này.
Tuy nhiên việc Trường Thọ đi và Kinh Trập đi không giống nhau, cho nên rất nhanh, Bắc Phòng lại có thêm một người mới, cười rất hòa khí.
Trần Minh Đức đặt tên là Lập Đông.
Trong khi những nơi khác đều thiếu người, chỗ trống ở Bắc Phòng lại được lấp đầy nhanh như vậy... Kinh Trập cụp mắt, thỉnh thoảng chạm mặt Lập Đông, cậu chào hỏi hòa nhã, nhưng không nói chuyện nhiều.
Lúc này, Kinh Trập đã làm việc ở Trực Điện Giám được hơn nửa tháng.
Việc quét dọn ở Trữ Tú Cung cũng đã quen cửa quen nẻo.
Việc quét dọn ở những nơi khác, làm xong việc là có thể về nghỉ ngơi, nhưng Trữ Tú Cung thì khác.
Nơi này có rất nhiều tiểu chủ vào cung tuyển tú, cung nhân hầu hạ họ đều được sắp xếp sau khi vào cung, hơn nữa cũng không phải một người hầu một người, những ai thân phận không đủ, có khi hai người dùng chung một cung nữ, đôi khi cần người chạy việc vặt, hoặc làm việc, Chưởng tư thái giám của Trực Điện Giám liền bảo bọn họ làm xong việc thì ở lại Trữ Tú Cung chờ sai bảo, thường phải đến khi mặt trời lặn mới được về.
Những ngày tháng như vậy kéo dài một thời gian, Trữ Tú Cung bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Hóa ra là ngày sơ tuyển.
Lúc mới nhập cung, chưa tính là sơ tuyển, chỉ là kiểm tra thân thể thôi, giờ đợi các tiểu chủ quen với quy tắc trong cung, mới bắt đầu chọn người.
Liên tiếp ba bốn ngày, Trữ Tú Cung không lúc nào yên tĩnh, có người được giữ lại thẻ bài, đương nhiên là trong lòng vững dạ, mặt mày hớn hở; cũng có người bị trả lại thẻ bài, về là phải đi ngay, bèn khóc lóc thảm thiết.
Khi thu dọn đồ đạc, tự nhiên cũng cần đến những thái giám sai vặt như Kinh Trập.
Và Kinh Trập cuối cùng cũng nhận ra Hoàng Nghi Kết là ai trong đợt sơ tuyển này.
Hoàng Nghi Kết, họ Hoàng.
Người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, đương nhiên ở nơi tốt nhất, cũng có hai cung nữ theo hầu bên cạnh. Người khác ghen tị, nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Hoàng Nghi Kết trông rất xinh đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp hút mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là kiểu càng nhìn càng thấy có duyên ngầm. Nghe nói tính tình khá tốt, những cung nhân được nàng sai bảo chạy việc đều được ban thưởng.
Không ngoài dự đoán, nàng được giữ lại thẻ bài.
Kinh Trập ghi nhớ dung mạo của nàng, rồi quay đi quét dọn tiếp.
Hôm nay, cậu làm xong việc, cất gọn dụng cụ, đi lấy chút nước rửa mặt lau tay, Cốc Sinh – một nội thị ở bên cạnh, câu được câu chăng nói chuyện với Kinh Trập.
Kinh Trập và người của Trực Điện Tư chung sống cũng tạm ổn, dù sao tiếp xúc cũng toàn là đám nội thị cấp thấp này, mọi người không có nhiều mâu thuẫn, ngoài mặt hòa thuận là được. Thêm vào đó Kinh Trập vẫn chưa chuyển hẳn sang ở, ngày thường ít tiếp xúc, va chạm càng ít hơn.
Đúng lúc này, nội thị Vân Khuê vốn phụ trách quét dọn bên ngoài Trữ Tú Cung đi tới, nói nhỏ với Kinh Trập: "Có người tìm ngươi."
Kinh Trập ngẩn ra, Bắc Phòng thì thôi đi, nơi này... sao lại có người đến tìm?
Kinh Trập bán tín bán nghi đi ra ngoài, Cốc Sinh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đi theo sau cậu. Chỉ thấy sáng sớm tinh mơ, bên ngoài con đường cung đình sương mù giăng lối, quả thực có một tiểu thái giám đang đứng đó. Y phục khác với bọn Kinh Trập, hẳn là y phục của thái giám tam đẳng.
Những người không có phẩm cấp như Kinh Trập, thực ra nên gọi là nội thị, chỉ khi có phẩm cấp rồi mới được gọi một tiếng thái giám.
Chỉ là người thời nay cũng chẳng quan trọng, đều gọi lẫn lộn cả.
Kinh Trập đầu tiên nhìn thấy y phục, sau đó mới nhìn thấy mặt mũi tiểu thái giám kia, hóa ra là Trường Thọ.
Trường Thọ đến Thừa Hoan Cung, chuyện ăn uống đãi ngộ lẽ ra phải tốt hơn Bắc Phòng nhiều, nhưng không hiểu sao, cậu ta trông còn gầy gò hơn trước, sắc mặt tái nhợt.
Kinh Trập ngạc nhiên: "Trường Thọ, ngươi bị ốm à?"
Trường Thọ l**m đôi môi nứt nẻ, lắc đầu, kéo Kinh Trập đi ra ngoài vài bước. Cốc Sinh biết điều, không đuổi theo nữa.
Kinh Trập có thể cảm nhận được lực tay Trường Thọ nắm lấy cánh tay cậu rất mạnh, như muốn bóp nát xương cậu, đau đến mức cậu cau mày, "Trường Thọ, ngươi nắm..."
"Thu Dật chết rồi."
Trường Thọ đột ngột thốt ra câu này.
Kinh Trập sững sờ.
Trường Thọ nhìn chằm chằm Kinh Trập như kẻ điên, quan sát phản ứng của cậu, nghiến răng run rẩy: "Ngươi biết, ngươi quả nhiên biết... Người trước đó đến Bắc Phòng tìm ngươi chính là nàng ta, nàng ta chết rồi, ngươi có biết không, ngay cái ngày nàng ta đến tìm ngươi thì đã chết rồi..."
Kinh Trập không quan tâm đến cánh tay đau nhức, vội vàng hỏi: "Tỷ ấy chết như thế nào?"
Cậu vẫn nhớ nỗi sợ hãi của Thu Dật lúc đó, mặc dù nàng đến Bắc Phòng có lẽ là vì nguyên nhân khác, nhưng trở về liền chết sao?
Trường Thọ: "Trên đường đi xung đột với quý chủ, bị cắt cổ trực tiếp."
Kinh Trập ngơ ngác trong giây lát, nhưng Trường Thọ lại dùng sức túm chặt tay áo Kinh Trập, giọng điệu hung dữ nói: "Tên thị vệ hay đến tìm ngươi đâu? Hôm đó tay hắn dính máu đúng không, ta nghe Thất Thuế nói hết rồi, ngươi còn lau máu cho hắn, ngươi có biết không, Thu Dật có lẽ chính là do hắn giết đấy!"
Kinh Trập theo bản năng giằng tay khỏi Trường Thọ: "Không thể nào, hôm đó hắn nói..."
Nói cái gì nhỉ?
—— "Trên đường tới đây, phát hiện thuộc hạ làm việc không đến nơi đến chốn, không chịu làm việc cho tử tế, bèn thuận tay giải quyết cho xong chuyện."
Quả thực là cùng một ngày. Quả thực là trước sau chân. Quả thực là... đã giết người.
Trường Thọ và Kinh Trập sống cùng nhau mấy năm trời, sao lại không hiểu phản ứng của Kinh Trập, cậu ta lập tức cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói: "Bản thân ngươi chẳng phải cũng nghi ngờ là hắn sao?"
Kinh Trập bất chợt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như mực nhìn chằm chằm Trường Thọ, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa đến Thừa Hoan Cung chưa đầy một tháng, đã tự coi mình là người của Thừa Hoan Cung rồi sao? Ngươi lấy tư cách gì để chất vấn ta? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"
"Ngươi!"
"Chuyện của Dung Cửu, Từ tần nương nương làm sao mà biết? Ngươi nói à? Thu Dật xung đột với quý chủ bị giết cũng được, là Dung Cửu giết cũng được, Từ tần nương nương nếu cảm thấy có gì không đúng, tại sao không đi khóc lóc với quý chủ, tại sao không đi xử lý Dung Cửu, lại cứ phải dùng cái trò vặt vãnh này, vòng vo tam quốc đến tìm ta?" Kinh Trập chưa bao giờ mồm mép sắc sảo đến thế, "Sao nào, ta là nhân vật to tát gì, mà gánh nổi sự coi trọng này chứ!"
Trường Thọ đỏ mặt tía tai cãi lại: "Ai nói là Từ tần nương nương phái ta đến?"
Kinh Trập cố gắng nén cơn giận trong lòng: "Ngươi hiểu ta, chẳng lẽ ta không hiểu ngươi sao? Trường Thọ, bản tính ngươi không xấu, nhưng không có lợi thì không dậy sớm, ngươi sẽ vì một cung nữ vốn dĩ không quen biết mà ra mặt sao?"
Trường Thọ bị Kinh Trập châm chọc như vậy, hung hăng phất tay áo, lùi lại mấy bước.
"Uổng công Từ tần nương nương coi trọng ngươi như vậy, nhưng ngươi đúng là đồ ngoan cố không đổi, nếu không phải Thu Dật đi tìm ngươi, sao lại xảy ra chuyện trên đường? Từ tần nương nương mất đi tay chân thân tín, ngươi rõ ràng biết nguyên nhân kết quả, lại không chịu đi..."
Kinh Trập lười nói nhảm với Trường Thọ, quay người đi thẳng về Trữ Tú Cung.
Trường Thọ không dám đuổi theo.
Kinh Trập biết con người sẽ thay đổi, nhưng chưa từng nghĩ lại thay đổi nhanh đến vậy. Hơn nữa trước đó Từ tần trông có vẻ chín chắn phóng khoáng, sao lại đột nhiên dùng hạ sách này, phái loại người như Trường Thọ đến làm tay sai? Không sợ hỏng việc sao?
Cốc Sinh rảo bước đuổi theo, sáp lại gần Kinh Trập. Hóng hớt là bản tính con người, cậu ta không nhịn được hỏi: "Sao ngươi lại cãi nhau với cậu ta thế?"
Cốc Sinh và Kinh Trập tiếp xúc chưa lâu, nhưng cũng biết Kinh Trập là người dễ nói chuyện. Cãi nhau đến mức này, chắc chắn không bình thường.
Kinh Trập thở dài, chỉ nói bọn họ vốn ở cùng một chỗ, mỗi người đi một nơi nên nảy sinh bất đồng.
Lúc này ánh ban mai vừa ló dạng, các tiểu chủ ở các nơi bắt đầu thức dậy, chải chuốt trang điểm, hoặc nghỉ ngơi trong phòng, hoặc đi các nơi trò chuyện, đủ kiểu đủ dạng.
Lúc Kinh Trập bận rộn thì chưa nghĩ gì, nhưng hễ rảnh rỗi một chút, là lại không nhịn được nghĩ đến lời Trường Thọ vừa nói.
Cậu thầm thở dài, nếu vừa nãy nhịn xuống không phát tác, nói năng nhỏ nhẹ thì còn đỡ, cãi nhau với Trường Thọ rồi, đợi lúc về, cái miệng lẻo mép của Trường Thọ chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối.
Thế này là đắc tội với Từ tần triệt để rồi.
Nhưng mà chân trước cậu từ chối Từ tần, chân sau đã đến Trực Điện Tư, vốn dĩ cũng đã làm nàng ta mất mặt rồi.
Thực ra hôm đó Thu Dật đến tìm cậu, chưa chắc đã không có sự gợi ý của Từ tần, Kinh Trập cứ tưởng Thu Dật đã về rồi, nào ngờ đâu, Thu Dật hôm đó thế mà lại... chết trên đường sao?
Trường Thọ không dám nói, chỉ bảo là quý chủ.
Nhưng cả cái hoàng cung này, kẻ dám giết cung nhân một cách tùy ý như vậy, cũng chỉ có vài người... là bệ hạ?
Thu Dật xung đột với bệ hạ?
Vậy tại sao Dung Cửu... hắn dạo này không đi tuần ở Bắc Phòng, là đến hầu hạ bên cạnh Cảnh Nguyên Đế?
Hôm đó, người hắn giết, chính là Thu Dật?
Tâm trạng cậu bất an, làm việc liền bất cẩn, buổi chiều khi khiêng đồ, không cẩn thận đập vào ngón tay, sưng tấy lên.
Trên đường về, cậu nắm lấy ngón tay sưng đỏ đó ủ rũ cúi đầu.
Hoàng cung tối rất nhanh, Kinh Trập nhất thời không để ý, đâm sầm vào người ta, kêu á lên một tiếng, sống mũi cay xè muốn rơi nước mắt.
"Sao đi không nhìn đường?"
Là Dung Cửu.
Kinh Trập nghe giọng nói, theo bản năng ngẩng đầu lên, cung đạo tối tăm, cậu miễn cưỡng nhìn ra Dung Cửu không mặc y phục thị vệ.
Còn sau lưng hắn có hai người đang cúi đầu đi theo, nhưng y phục nhìn qua... hình như là thái giám ở đâu đó... nhưng đứng hơi xa, nhìn không rõ.
"Không có gì, sao Dung Cửu lại ở đây?"
Kinh Trập đang định về Bắc Phòng, Dung Cửu đi từ hướng Ngự Hoa Viên tới, đi tiếp về phía tây... là muốn đi đâu?
Nhưng Kinh Trập chỉ nghĩ thoáng qua, không tìm hiểu sâu thêm.
"Đi làm việc." Dung Cửu lạnh nhạt đáp.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Kinh Trập vốn dĩ đã quen, nhưng cứ không nhịn được nghĩ đến lời Trường Thọ, nghĩ đến đôi bàn tay này của Dung Cửu, đã từng g**t ch*t người sống sờ sờ đứng trước mặt cậu... Chỉ là, rốt cuộc cậu vẫn không hỏi.
"Có lời muốn nói?" Dù trời tối, đôi mắt Dung Cửu dường như có móc câu, "Đừng có ấp a ấp úng."
Kinh Trập: "Vốn định hỏi, sau lại nghĩ, ngươi làm việc tự có lý do, ta nhiều chuyện hỏi han, chẳng phải tự vả mặt mình sao?"
Cậu kéo dài giọng, chậm chạp lắc đầu, còn xua tay với Dung Cửu.
"Ngươi có việc bận thì đi nhanh đi, ta về Bắc Phòng đây."
Lúc đi lướt qua nhau, bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Kinh Trập, rồi trượt xuống, bóp chính xác vào ngón tay đang sưng đỏ kia.
Hít hà một tiếng, Kinh Trập chẳng còn tâm trí đâu mà để ý hành động của họ ám muội, rưng rưng nước mắt nhìn Dung Cửu: "Dung Cửu, ngươi làm gì thế? Đau quá."
Dung Cửu: "Sưng rồi."
Kinh Trập nghe cứ thấy sai sai, cố hết sức giải thích: "Lúc khiêng đồ ta không cẩn thận tuột tay, đập trúng thôi, không nghiêm trọng."
Dung Cửu lại dùng sức, Kinh Trập kêu oai oái, xìu xuống như bánh đa nhúng nước.
Đau! Quá!
Dung Cửu buông tay, móc trong ngực ra một cái lọ ném cho Kinh Trập: "Về bôi vào, mỗi ngày hai lần."
Kinh Trập: "Không cần đâu, lần trước ngươi cho ta vẫn còn, ta dùng cái đó bôi là được rồi."
Dung Cửu khẽ hừ một tiếng, nhưng không thèm để ý đến cậu, nói xong liền bỏ đi.
Hai người vẫn luôn im lặng phía sau vội vàng đi theo, chỉ là họ vẫn luôn không ngẩng đầu lên, Kinh Trập cũng không nhìn thấy mặt.
Kinh Trập gãi má khó hiểu, Dung Cửu vừa nãy, giận rồi sao?
Nhưng tiếng hừ đó nghe cũng hay phết.
... Phát hiện ra mình đang nghĩ cái gì, Kinh Trập lại kêu lên một tiếng, cụp đuôi chạy mất.
Có đôi khi cậu thật sự không chịu nổi chính mình!
...
Từ Ngự Hoa Viên đi tới, xuyên qua Tây Khánh Môn, đến cung đạo, đi thêm vài bước nữa, chính là Thừa Hoan Cung.
Thừa Hoan Cung và Trữ Tú Cung cách nhau không xa, nếu để ý, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt bên Trữ Tú Cung.
Nhưng hôm nay, Thừa Hoan Cung đèn đuốc sáng trưng, còn phô trương hơn những nơi khác.
Chẳng vì gì khác, Cảnh Nguyên Đế tới rồi.
Từ tần đã lâu lắm không được gặp Hoàng đế, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, khắp nơi đều treo đèn lồng thật cao, sợ bệ hạ không vui.
Cảnh Nguyên Đế thanh tâm quả dục, rất ít khi qua đêm ở chỗ cung phi, lật thẻ bài cũng ít, Từ tần đến nay vẫn chưa từng ân ái với Cảnh Nguyên Đế.
Chỉ là trước kia Cảnh Nguyên Đế từng đánh cờ với nàng ta vài lần, có lẽ được Hoàng đế yêu thích, từng liên tiếp nửa tháng ban thưởng hậu hĩnh, nhất thời phong quang vô hạn, hậu cung không ai bì kịp.
Sau khi Lưu tài nhân chết, Cảnh Nguyên Đế đã lâu không vào hậu cung, vừa đến đã là Thừa Hoan Cung, làm sao Từ tần không vui mừng cho được.
Cảnh Nguyên Đế ngồi xuống, không nói năng gì nhiều, Từ tần đã sớm quen, sau khi dâng trà cho hắn, lại nhắc đến chuyện đánh cờ năm xưa, mím môi cười.
"Nếu là thiếp thân của bây giờ, sẽ không thua bệ hạ nhiều quân như vậy đâu."
Cảnh Nguyên Đế lơ đãng nói: "Gần đây thường luyện cưỡi ngựa bắn cung, nên bỏ bê kỳ nghệ. Chi bằng, Từ tần luyện tập bắn cung với quả nhân xem sao?"
Nụ cười của Từ tần cứng lại, sống lưng bỗng ớn lạnh.
"Bệ hạ, muốn luyện thế nào ạ?"
Cảnh Nguyên Đế ngước mắt lên, ánh mắt quét qua đám cung nhân trong cung, một lát sau, dừng lại trên người một tiểu thái giám đang run lẩy bẩy đứng canh ngoài cửa.
Trường Thọ vốn không dám ngẩng đầu, chỉ là nghe giọng nói có chút quen tai, mới theo bản năng nhìn sang, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Nguyên Đế, vẻ kinh hoàng tràn ngập trong mắt, đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Sao, sao có thể... gương mặt đó...
Cảnh Nguyên Đế lười biếng nhướng mày: "Vậy chọn hắn đi."
Trường Thọ muốn gào lên xin tha mạng, nhưng bị hai thái giám xông tới bịt miệng, lôi ra sân. Thừa Hoan Cung khắp nơi đều có đèn lồng treo cao, sáng như ban ngày.
Cảnh Nguyên Đế nhận lấy cung tên Ninh Hoành Nho đưa tới, nhìn sắc mặt trắng bệch của Từ tần, hiếm khi mỉm cười: "Từ tần, đừng sợ, tài bắn cung của quả nhân không tinh, cũng chỉ là thử tay nghề thôi."
Dứt lời, ngón tay trắng lạnh của hắn chạm vào dây cung, mũi tên sắc bén lao vút đi ——
Phập một tiếng, không bắn trúng quả táo.
Mà cắm sâu vào đùi Trường Thọ, Trường Thọ bị nhét giẻ vào miệng, đến tiếng thét thảm thiết cũng không phát ra được.
Cảnh Nguyên Đế thở dài: "Quả nhiên thụt lùi rồi."
Từ tần đứng dưới hành lang, sắc mặt hồng hào đã sớm bay biến, chỉ còn lại sự trắng bệch. Hai tay nàng ta xoắn chặt vào nhau, hận không thể vặn thành dây thừng, bệ hạ sao đột nhiên lại phát điên thế này?
Vút vút vút ——
Liên tiếp mấy mũi tên, Cảnh Nguyên Đế đều bắn trượt.
Trường Thọ đã biến thành người máu.
Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ, có lẽ là do tên nô tài này có vấn đề, hay là, đổi người khác xem sao?"
Cảnh Nguyên Đế vẻ mặt chán chường, nhướng mày.
Ánh mắt lơ đãng quét qua, chỉ vào Xuân Liên.
Vừa rồi Từ tần vẫn luôn cố nhịn không nói gì, nhưng đến lượt Xuân Liên, nàng ta không nhịn được bước lên vài bước: "Bệ hạ, Xuân Liên là người thiếp thân mang từ nhà mẹ đẻ vào, tình như tỷ muội, cầu xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ..." Lời nàng ta còn chưa nói hết, đột ngột cắn chặt đầu lưỡi.
Mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng vào mắt Từ tần.
Ngón tay người đàn ông ấn trên dây cung, trong đôi mắt đen đậm đặc đến cùng cực, là ác ý đang tuôn trào.
Cảnh Nguyên Đế từ từ nhếch môi, giống như con thú dữ tàn bạo: "Ngươi muốn thay thế ả?"
Vài chữ đơn giản, toát lên sự phấn khích khó tả.
Tựa như ngay giây tiếp theo, hắn sẽ bắn chết nàng ta ngay tại chỗ.