Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 19

Buff méo mó, trên người kẻ méo mó, chỉ khiến hạt giống vốn đã chảy trong huyết mạch bén rễ nảy mầm, nuôi dưỡng ra đóa hoa độc u tối vặn vẹo.

 

*

 

Đầu gối Từ tần mềm nhũn, ngã vật xuống đất, không còn sức bò dậy. Cả Thừa Hoan Cung tràn ngập mùi máu tanh, mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt, khiến người ta buồn nôn.

 

Sau khi Cảnh Nguyên Đế rời đi, trong một khoảng thời gian rất dài, căn bản không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng kêu la thảm thiết và tiếng gào khóc, trên mặt đất lênh láng máu tươi.

 

"Người đâu..."

 

Từ tần giọng khản đặc, run rẩy, "Mau gọi người tới!"

 

Cung nhân làm việc nặng bên ngoài nghe thấy tiếng Từ tần, lúc này mới lại gần, vừa nhìn thấy cảnh tượng máu me trước điện, cũng hét lên kinh hãi.

 

"Câm miệng, câm miệng!"

 

Tâm trạng Từ tần cực kỳ tồi tệ, còn xen lẫn nỗi sợ hãi không thể che giấu, bộ móng tay dài xinh đẹp của nàng ta đã gãy tận gốc, nhưng nàng ta chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, dưới sự dìu đỡ của mấy cung nhân thô kệch mà bò dậy, tà váy đã dính đầy máu bẩn, nhưng cũng chẳng màng tới.

 

"Mau, mau đến Thọ Khang Cung, đỡ ta đến Thọ Khang Cung!"

 

Từ tần bỏ lại đám cung nhân đang kêu la thảm thiết khắp cung, túm chặt lấy tay cung nhân thô kệch, cấu ra mấy vết máu. Nàng ta tuyệt đối không dám ở lại Thừa Hoan Cung, càng đừng nói đến chuyện gọi thái y đến chữa trị.

 

Nàng ta chỉ sợ Cảnh Nguyên Đế nổi điên quay lại, coi nàng ta như một món đồ chơi, tùy ý đùa bỡn với mạng sống của nàng ta.

 

Chính thái độ coi mạng người như cỏ rác của Hoàng đế, đã dọa Từ tần sợ vỡ mật.

 

Cung nhân bị đau, nhưng không dám né tránh, nén tiếng khóc dìu Từ tần đi ra ngoài.

 

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần.

 

Bà ta vừa xem xong danh sách những người qua vòng sơ tuyển, khoanh tròn mấy cái tên đáng chú ý, dặn dò người dưới để mắt kỹ càng.

 

Trong số đó có vài người, Thái hậu định giữ lại cho Thụy Vương.

 

Thụy Vương là con ruột của bà ta, bà ta đương nhiên muốn dành những gì tốt nhất cho hắn ta.

 

"Thái hậu nương nương, Từ tần cầu kiến."

 

Ngoài cửa cung, có nội thị dè dặt bẩm báo.

 

Thái hậu nhắm mắt, thong thả nói: "Không gặp. Đã muộn thế này rồi, còn gặp gỡ gì nữa?"

 

Nội thị: "Từ tần nương nương cả người đầy máu, đang quỳ ở bên ngoài..."

 

Thái hậu đột ngột mở mắt, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Ngươi nói cái gì?"

 

Nội thị kể lại rành rọt bộ dạng thảm hại của Từ tần, Thái hậu nhướng mày, giọng hạ thấp xuống.

 

"Chẳng lẽ là có thai? Không thể nào, lúc trước..."

 

Thái hậu định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, vỗ nhẹ lên tay nữ quan bên cạnh, vị nữ quan kia liền đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, dẫn Từ tần đang trong bộ dạng thảm hại đi vào.

 

Tinh thần Từ tần đã hoàn toàn suy sụp, nắm chặt lấy tay nữ quan như nắm lấy cọc gỗ cứu mạng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thái hậu, đôi mắt vô hồn bỗng sáng lên, không biết sức lực từ đâu trỗi dậy trong cơ thể, nàng đẩy nữ quan ra, nhào tới quỳ rạp xuống trước mặt Thái hậu, dáng vẻ gào khóc thảm thiết vô cùng.

 

"... Thái hậu nương nương... Bệ hạ điên rồi... Ngài ấy giết sạch tất cả người ở Thừa Hoan Cung... Nương nương cứu ta!"

 

Thái hậu nghe lời Từ tần nói, không màng đến mùi máu tanh trên người nàng, nắm lấy cánh tay nàng: "Chuyện là thế nào?"

 

Cảm xúc của Từ tần căng như dây đàn, đến được Thọ Khang Cung mới buông lỏng, khóc lóc thảm thiết đến mức không nói nên lời.

 

Thái hậu hỏi mấy lần cũng không nhận được câu trả lời, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét, sai người lôi Từ tần xuống tắm rửa sạch sẽ, lại gọi người đến: "Đến Thừa Hoan Cung một chuyến, xem còn ai sống sót không, nếu có thì giữ lại một người, những kẻ còn lại giết hết đi."

 

Bà ta bình tĩnh dùng khăn tay lau ngón tay, lại nói.

 

"Từ tần đến đây một mình à?"

 

"Còn có hai cung nhân làm việc nặng."

 

"Gọi vào đây."

 

"Dạ."

 

Hai vị nữ quan cùng hành động, một người dẫn người vội vã đến Thừa Hoan Cung, người kia thì đi gọi người.

 

Người ở Thừa Hoan Cung dù có sống sót, Thái hậu cũng không định để lại quá nhiều người sống.

 

Bà ta chưa bao giờ ngại làm cho danh tiếng của Cảnh Nguyên Đế thêm phần tồi tệ.

 

Những năm qua, tiếng tăm bạo ngược của Hoàng đế, có phần là do bản thân hắn phát điên, nhưng cũng có phần là do Thái hậu đứng sau đổ thêm dầu vào lửa.

 

Tên điên Cảnh Nguyên Đế kia, căn bản chẳng quan tâm.

 

Không quan tâm càng tốt.

 

Thái hậu cụp mắt, lộ ra vẻ lạnh lùng.

 

Đợi Từ tần tắm rửa sạch sẽ, cảm xúc cũng được trấn an xong, mới được gặp lại Thái hậu.

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thái hậu đã nắm được đại khái sự việc, giờ nghe Từ tần kể lại, chẳng qua là để biết tình hình chi tiết hơn.

 

Lúc Từ tần nói chuyện vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi, thỉnh thoảng lại ngập ngừng, mặt mày tái mét, tốn khá nhiều thời gian mới kể rõ ràng mọi chuyện.

 

Thái hậu trầm ngâm một lát, cười lạnh một tiếng: "Cứ tưởng Hoàng đế chẳng hề để tâm đến người mẫu hậu đó, không ngờ, vẫn còn giữ lại vài phần tâm tư đấy chứ!"

 

Từ tần nghe vậy, thân thể khẽ run lên: "Chẳng lẽ là do thiếp thân điều tra chuyện của Diêu tài nhân..."

 

"Diêu tài nhân ngu như lợn, nếu nàng ta chịu ngoan ngoãn giao đồ cho ai gia, thì đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này?" Thái hậu hừ lạnh, "Nếu không phải ai gia giữ lại cho nàng ta vài phần thể diện, thì chỉ có một cỗ quan tài mỏng manh là xong chuyện, lấy đâu ra pháp sự bảy bảy bốn mươi chín ngày?"

 

Từ tần liên tục gật đầu: "Thái hậu nương nương nói phải... Chỉ là, chuyện của Diêu tài nhân, nếu bệ hạ có phát hiện, thì..." Nàng vô thức vò nát khăn tay, chỉ sợ mất mạng.

 

Diêu tài nhân là chị em họ của Từ Thánh Thái hậu, còn Từ tần được coi là xuất thân từ dòng họ bên đằng cha của Diêu tài nhân, nếu cố ép quan hệ, Từ tần và Diêu tài nhân quả thực có vài phần họ hàng xa.

 

Chỉ là không thân thiết lắm.

 

Sau khi Từ tần nhập cung, được sủng ái một thời gian, sau khi thất sủng liền nhanh chóng nương nhờ Thái hậu. Sự sủng ái của Hoàng đế chỉ như trăng trong nước hoa trong gương, đến việc còn chưa làm, làm sao có thể dài lâu?

 

Chi bằng làm việc cho Thái hậu, còn có được chút bình an.

 

Từ tần nhiều lần nghe theo sự sai bảo của Thái hậu, lần này truy tra chuyện của Diêu tài nhân cũng không ngoại lệ, chỉ là sau khi Diêu tài nhân chết, tiến triển càng thêm chậm chạp.

 

Vốn tưởng rằng sau khi mụ già đó chết, tùy tiện lục soát đồ đạc nàng ta để lại là có thể tìm được thứ Thái hậu muốn, nào ngờ đâu, Bắc Phòng chỗ nào cũng sạch sẽ vô cùng, thậm chí còn bị mất đồ.

 

Từ tần đau đầu vô cùng, chỉ sợ không thể giao nộp cho Thái hậu.

 

Đúng vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, Thừa Hoan Cung liên tiếp xảy ra chuyện, trong lòng Từ tần không phải không sợ hãi, cũng chính vì những người chết liên tiếp này, khiến Thu Dật nhớ tới Kinh Trập ở Bắc Phòng.

 

Những người đó đều từng chạm mặt với Kinh Trập.

 

Nàng nhạy bén, lúc nhớ tới Kinh Trập, cũng lờ mờ nhớ ra lúc sinh thời Diêu tài nhân thường có người hầu hạ bên cạnh, bèn sai người đi tra, quả nhiên là vậy, bèn nói chuyện này cho Từ tần.

 

Từ tần lập tức sai Thu Dật đi tìm Kinh Trập, bất kể có bằng chứng hay không, nàng định giữ người lại ở Bắc Phòng.

 

... Nếu không phải hôm đó lại xảy ra chuyện, Từ tần vội vã đi cầu xin Thái hậu, không còn tâm trí để ý đến Kinh Trập...

 

Kinh Trập hôm đó, lẽ ra không thể bước ra khỏi cửa Thừa Hoan Cung.

 

Sau này Thu Dật lại đi tìm Kinh Trập, là chủ ý của chính Thu Dật, nhưng cũng là sự ngầm đồng ý của Từ tần.

 

Cũng chẳng trách Từ tần đa nghi.

 

Người cẩn trọng như Diêu tài nhân, bỏ thuốc còn không đầu độc chết được nàng ta, nếu để Kinh Trập nhìn thấy nàng ta dùng kim bạc nhiều lần, chỉ có thể chứng tỏ nàng ta vốn cũng tin tưởng cậu.

 

Một cung nhân được Diêu tài nhân tin tưởng, kiểu gì cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Hơn nữa vì cậu mãi không lộ sơ hở, nên càng đáng ngờ hơn.

 

Từ tần một mặt lo lắng cho mạng sống của mình, một mặt lại nhớ tới chuyện của Diêu tài nhân, vội vàng bẩm báo những gì mình phát hiện trước đó cho Thái hậu, lại nói: "Mấy ngày nay, vì chuyện Thu Dật bị bệ hạ giết, thiếp thân hơi luống cuống tay chân, bèn sai Trường Thọ cũng xuất thân từ Bắc Phòng đi thăm dò một chút..."

 

"Hoang đường!"

 

Thái hậu tự nhiên coi thường cách làm này của Từ tần.

 

Bình thường trông rõ là sáng sủa phóng khoáng, sao làm việc lại hẹp hòi thế này? Nàng là Tần phi, là chủ vị một cung, muốn sai bảo một cung nhân, mà lại phải dùng đến thủ đoạn này?

 

Thủ đoạn dụ dỗ của Từ tần, rốt cuộc hỏi ra được cái gì rồi? Bất kể Kinh Trập có hiềm nghi hay không, trực tiếp bắt người đến thẩm vấn, chẳng lẽ còn có ai vì một cung nhân cỏn con mà đến bắt tội Từ tần sao?!

 

Nếu Từ tần sớm bẩm báo chuyện này, Thái hậu căn bản sẽ không để nàng ta dây dưa lằng nhằng như thế.

 

"Ngươi dù có giết hắn, làm hắn bị thương thì đã sao? Chỉ là một nội thị, ngươi không làm chủ được à?" Thái hậu mắng Từ tần một trận té tát.

 

Từ tần vốn đã bị dọa sợ, giờ lại bị Thái hậu mắng mỏ, khí thế càng thêm thê lương đáng thương.

 

Đúng lúc này, nữ quan đi Thừa Hoan Cung đã trở về, khẽ khom người: "Bẩm Thái hậu nương nương, cung nhân ở Thừa Hoan Cung đa số đã tắt thở, chỉ còn lại một hai người còn thoi thóp, đang cho người cứu chữa ạ."

 

Sắc mặt Từ tần đại biến, lúc này mới nhớ tới đám cung nhân của mình.

 

"Xuân Liên và Hạ Hòa đâu?"

 

"Xuân Liên đã chết. Hạ Hòa còn sống."

 

Thân thể Từ tần loạng choạng, suýt thì tắc thở. Xuân Liên là người nàng dùng quen tay, nói tình như tỷ muội tuy có hơi quá, nhưng quả thực rất để tâm, nào ngờ đâu...

 

"Thái hậu nương nương, bệ hạ đột nhiên bạo phát, lại đúng vào ngày hôm nay, chẳng lẽ là vì thiếp thân phái Trường Thọ đi thăm dò Kinh Trập? Vậy Kinh Trập..."

 

"Ngươi thực sự cho rằng, bệ hạ sẽ vì Kinh Trập mà nổi giận sao?" Thái hậu trừng mắt nhìn Từ tần với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ cảm thấy nàng nực cười hoang đường, "Nó cố ý đến chọc tức ai gia đấy!"

 

Biết rõ Từ tần là người của bà ta, mà còn vả mặt bà ta như vậy!

 

Từ tần dùng khăn tay lau nước mắt, sau khi bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy Thái hậu nói đúng, nhưng nàng bỗng chốc mất đi cánh tay phải tay trái, cung nhân bên cạnh rơi rụng sạch sẽ, đến làm việc cũng khó khăn, nhất thời mất hết chủ ý.

 

Thái hậu day day mi tâm, tạm thời để Từ tần ở lại Thọ Khang Cung.

 

Hoàng đế đã không nể mặt bà ta như vậy, bà ta tự nhiên cũng không thể để Hoàng đế sống yên ổn.

 

Hôm sau, Thái hậu đột ngột mắc bệnh cấp tính, cùng lúc đó, Thụy Vương nhận được ý chỉ của Thái hậu, vào cung thăm bệnh.

 

Những chủ tử khác trong hậu cung cũng sớm muộn biết được thảm trạng ở Thừa Hoan Cung, không ai là không kinh hãi, ngay cả Đức phi khi nghe tin, suýt chút nữa đã ngất đi.

 

Chứ đừng nói đến Trữ Tú Cung, những tú nữ vốn đang vui vẻ, đa phần mặt mày tái mét, ngồi không yên, đứng không vững. Trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm lo âu.

 

Thái hậu, e là bị hành vi bạo ngược này của Cảnh Nguyên Đế làm cho tức đến phát bệnh rồi đúng không?

 

Thụy Vương chính trong bầu không khí căng thẳng như vậy, đã vào cung.

 

Trong Thọ Khang Cung, Thụy Vương Hách Liên Đoan bước vào điện, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, bước chân vốn thong thả trở nên vội vã, đi nhanh đến trước giường Thái hậu.

 

"Mẫu hậu, chẳng lẽ người bệnh thật sao?"

 

Thái hậu nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi, quả thực là bộ dạng của người bệnh.

 

"Con ngốc à, ai gia không làm thế này, sao có thể để con vào cung?" Thái hậu giơ tay lên, Hách Liên Đoan bước tới vài bước, đỡ Thái hậu ngồi dậy, "Con cũng biết, tên Hách Liên Dung kia âm hiểm độc ác, không làm cho trót lọt, thì rắc rối to."

 

Sắc mặt bà ta trắng bệch như vậy, toàn là do trát một lớp phấn chì dày cộp ngụy trang mà ra.

 

Hách Liên Đoan thấp giọng nói: "Sớm muộn gì cũng có ngày, con nhất định sẽ không để mẫu hậu phải chịu sự sỉ nhục như thế này nữa."

 

Thái hậu vỗ vỗ tay hắn ta đầy an ủi, bảo Hách Liên Đoan ngồi xuống nói chuyện.

 

"Gần đây mọi việc có thuận lợi không?"

 

Hách Liên Đoan gật đầu: "Hạ Liêu tuy đã chết, nhưng Trần Tuyên Danh nắm được bản đồ hắn để lại trước đó, không bị liên lụy bởi việc tịch biên gia sản. Hiện tại, quặng sắt đã không lo thiếu."

 

"Tốt!" Thái hậu rất yên tâm, "Việc ai gia bảo con tra, đã tra được chưa?"

 

Hách Liên Đoan: "Nhà họ Diêu đã suy tàn, cả nhà dời về quê cũ. Con phái người đi tra, hiện tại trong nhà chỉ còn lại dòng thứ, dòng chính đều đã chết hết. Còn phía Từ Thánh Thái hậu, Trầm lão viện trưởng vẫn luôn dạy học ở thư viện Càn Nguyên, chưa từng rời khỏi Đàm Châu nửa bước. Bên cạnh Trầm lão viện trưởng có người theo dõi, chắc là người của Bệ hạ."

 

Từ Thánh Thái hậu xuất thân Trầm thị, là dòng dõi thư hương.

 

Trầm gia đời này do Tả Đô Ngự Sử Trầm Tử Khôn đứng đầu, ông ta là trưởng huynh của Từ Thánh Thái hậu.

 

Cha của Từ Thánh Thái hậu và Trầm Tử Khôn là Trầm lão viện trưởng. Mà Trầm lão viện trưởng cả đời chỉ dạy học trồng người, chưa từng bước chân vào chốn quan trường.

 

Thái hậu thở dài, cụp mắt xuống.

 

Hách Liên Đoan nhìn mẫu thân, không nhịn được nói: "Mẫu hậu, tại sao người lại để ý đến Diêu tài nhân như vậy? Nàng ta có liên quan đến chuyện của Từ Thánh Thái hậu năm xưa sao?"

 

Hách Liên Đoan lờ mờ biết được, giữa phụ hoàng và Từ Thánh Thái hậu từng có hiềm khích, thậm chí cái chết của Từ Thánh Thái hậu cũng có liên quan đến Tiên đế. Nhưng Thái hậu để tâm như vậy, chẳng lẽ là...

 

Thái hậu liếc nhìn Hách Liên Đoan, giọng bình tĩnh: "Con chắc cũng đoán ra rồi."

 

Hách Liên Đoan: "... Năm xưa cái chết của Từ Thánh Thái hậu, mẫu hậu cũng từng nhúng tay."

 

"Không sai."

 

Từ Thánh Thái hậu và Tiên đế là thanh mai trúc mã, thời niên thiếu yêu mến nhau, tự nhiên đến với nhau. Khi đó, ai chẳng khen ngợi bọn họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

 

Tiên đế thậm chí lúc tình nồng ý đậm còn thề non hẹn biển, hứa hẹn với Từ Thánh Thái hậu một đời một kiếp.

 

Nhưng tình cảm có lúc nồng, đợi khi phai nhạt, cũng lạnh lùng như thủy triều rút, chỉ còn lại cảnh hoang tàn đổ nát.

 

Từ Thánh Thái hậu mãi không sinh được con, Tiên đế lại đã đăng cơ mấy năm, dưới sự thúc giục của triều thần, ông ta bắt đầu mở rộng tuyển tú, hậu cung từng người từng người một tiến vào.

 

Và những đóa hoa kiều diễm này, cũng lần lượt sinh hạ con cái.

 

Tiên đế ngày càng ít đặt chân đến cung điện của Từ Thánh Thái hậu, lưu luyến bên những sắc màu mới mẻ. Tất nhiên, cũng vì trong lòng thấy hổ thẹn, ông ta rất kính trọng Từ Thánh Thái hậu, bất kể kẻ nào dám cậy sủng sinh kiêu, sỉ nhục Hoàng hậu, đều sẽ lập tức bị đày vào lãnh cung.

 

Từ Thánh Thái hậu không có phản ứng gì với thói trăng hoa của Tiên đế, cho đến khi nàng mang thai.

 

Giọng Thái hậu u ám, mang theo vài phần quái đản.

 

"Tiên đế vui mừng khôn xiết, bởi vì ông ta phát hiện ra, ông ta dù có thích những phi tần kia đến đâu, nhưng không ai bằng được Hoàng hậu của ông ta. Vợ cả, rốt cuộc vẫn khác biệt. Hoàng hậu cuối cùng cũng có thai, Tiên đế không đến cung của các phi tần khác nữa, cứ túc trực bên cạnh Hoàng hậu, cho đến khi mụ ta hạ sinh Cửu hoàng tử."

 

Cũng chính là Hách Liên Dung.

 

Tiên đế vui sướng phát điên, bởi vì Hoàng hậu sinh được con trai. Đây là đại sự đáng ăn mừng, hậu cung giăng đèn kết hoa liên tiếp mấy ngày, thậm chí tiền triều còn đại xá thiên hạ, cầu phúc cho Hoàng tử.

 

Hỷ sự long trọng như vậy, lại chấm dứt trên người Từ Thánh Thái hậu.

 

"Mụ ta điên rồi." Thái hậu cười lên, "Mụ ta không hề vui mừng vì Tiên đế hồi tâm chuyển ý, càng căm ghét giọt máu của Tiên đế mà mình sinh ra, vào ngày lễ tắm ba ngày tuổi, mụ ta suýt chút nữa đã dìm chết Hách Liên Dung."

 

Lông mày Thụy Vương nhíu chặt, những chuyện cũ này hắn ta chưa từng được biết.

 

Kiếp trước, hắn ta bận rộn tranh đấu với Hách Liên Dung, sau này thủ đoạn của Hách Liên Dung tàn độc, trực tiếp phóng hỏa thiêu rụi tất cả mọi thứ, hắn ta may mắn thế nào lại được trùng sinh, lúc này mới kinh hãi nhận ra mình thực ra có chút tự đại, bỏ qua sự trợ giúp từ nhà mẹ đẻ.

 

Khi hắn ta nương theo quỹ đạo kiếp trước, thu nhận những nhân tài đã bỏ lỡ về dưới trướng, Thụy Vương cũng thường xuyên thăm hỏi Thái hậu, duy trì mối quan hệ mẹ con vốn dĩ không tệ này.

 

"Cho nên, phụ hoàng thực ra rất yêu Từ Thánh Thái hậu, vậy tại sao..." Thụy Vương cau mày, chẳng lẽ tin tức kiếp trước của hắn ta có sai sót, Từ Thánh Thái hậu không phải do phụ hoàng giết, mà là do mẫu hậu ra tay?

 

"Từ Thánh Thái hậu vừa là do Tiên đế giết, cũng là do ai gia giết." Thái hậu thu lại nụ cười, thản nhiên nói.

 

Sự điên loạn của Từ Thánh Thái hậu, không chỉ là nhất thời.

 

Khi đó, cả hoàng cung đều phải để mắt đến nàng ta, chỉ cần để nàng ta tiếp xúc với Hách Liên Dung, nàng ta có thể nghĩ ra cả trăm cách để cố g**t ch*t hắn. Nếu Tiên đế xuất hiện, Từ Thánh Thái hậu liền tự làm hại mình.

 

Lâu dần, tẩm cung chẳng khác nào lãnh cung.

 

Nhưng Tiên đế hối hận rồi.

 

Ông ta tự thấy phụ bạc Từ Thánh Thái hậu quá nhiều, càng biết nàng từng là người kiêu ngạo và giữ gìn phẩm giá đến nhường nào, không nỡ nhìn Từ Thánh Thái hậu cứ đau khổ mãi như vậy, bèn sai thái y kê thuốc.

 

Từng chút, từng chút một cho Từ Thánh Thái hậu uống.

 

Thuốc ngấm theo năm tháng, Từ Thánh Thái hậu cũng thường xuyên chìm vào giấc ngủ, Diêu tài nhân cũng chính vào lúc này, được điều đến hầu hạ Từ Thánh Thái hậu.

 

Tiên đế hy vọng khi Từ Thánh Thái hậu tỉnh lại, nhìn thấy người nhà sẽ vui vẻ hơn chút. Cũng không muốn một người kiêu ngạo như nàng, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

 

Ông ta hy vọng Từ Thánh Thái hậu khi chết đi vẫn còn giữ được vài phần thể diện.

 

Cho nên Tiên đế cũng phong tỏa mọi chuyện về việc Từ Thánh Thái hậu phát điên, không cho ai biết.

 

Nhưng Thái hậu không đợi được lâu như vậy.

 

Theo dự tính của Tiên đế, Từ Thánh Thái hậu e là phải mất bảy tám năm nữa mới thực sự qua đời, khi đó hậu cung ngoại trừ Hách Liên Dung ra, suốt mấy năm liền không ai có thai, bởi vì Hoàng đế không chịu vào hậu cung nữa.

 

Bà ta làm sao mà đợi được!

 

"Nếu không trừ khử Từ Thánh Thái hậu, thì vẫn chưa thể có con." Thái hậu bình tĩnh nói, "Ai gia cũng không ngồi được lên vị trí như ngày hôm nay!"

 

Hách Liên Đoan: "Vậy nguyên nhân mẫu hậu truy tra Diêu tài nhân, chính vì nàng ta... nắm trong tay bằng chứng về cái chết của Từ Thánh Thái hậu?"

 

"Sau khi Từ Thánh Thái hậu chết, Diêu tài nhân bị Tiên đế đang trong cơn thịnh nộ đày vào lãnh cung, lúc đó, ta không để ý đến nàng ta lắm, cho đến khi tên Hách Liên Dung kia đăng cơ." Thái hậu hận đến nghiến răng, "Năm ngoái, ai gia mới tra ra được, trước khi Tiên đế băng hà, Diêu tài nhân từng đi gặp Tiên đế một lần."

 

"Diêu tài nhân thân mang tội, sao có thể ra khỏi Bắc Phòng?" Hách Liên Đoan kinh ngạc hỏi dồn.

 

"Nàng ta giả vờ bệnh nặng, được chuyển ra ngoài, sau khi Tiên đế băng hà mới quay lại." Thái hậu thở dài xua tay, "Con cũng biết, Tiên đế sau khi đi tuần về thì bệnh nặng, nhưng cũng không phải đến một cơ hội viết di chiếu cũng không có, kết quả ông ta chẳng để lại gì cả..."

 

Hách Liên Đoan: "Mẫu hậu nghi ngờ, Diêu tài nhân nắm trong tay bằng chứng người hạ độc Từ Thánh Thái hậu năm xưa, đặc biệt đi gặp Tiên đế vào thời điểm mấu chốt này, chính là để giúp Hách Liên Dung lên ngôi?"

 

"Đương nhiên là vậy!"

 

Khi đó bên cạnh Từ Thánh Thái hậu, ngoại trừ đám cung nhân kia ra, thì chỉ còn lại Diêu tài nhân, mà đám cung nhân đó đã sớm bị Thái hậu diệt trừ sạch sẽ.

 

Chỉ còn sót lại mỗi Diêu tài nhân!

 

"Vậy sao mẫu hậu không nói sớm với con, con cũng có thể giúp người một tay." Hách Liên Đoan thở dài, năm ngoái hắn ta đã trùng sinh trở lại, nếu nói sớm với hắn ta, hắn ta còn có thể làm chút gì đó, giờ đã lâu như vậy rồi, Diêu tài nhân cũng đã chết...

 

Chết trong tay mẫu hậu.

 

Thái hậu không nói gì, nếu không phải Hách Liên Đoan hỏi tới, bà ta quả thực không thể nói ra chuyện cũ năm xưa này. Dù sao hạ độc Từ Thánh Thái hậu cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nếu xảy ra biến cố, gây ra tai họa, bà ta thì thôi đi, chắc chắn sẽ liên lụy đến Hách Liên Đoan.

 

Thái hậu đến chuyện cũ năm xưa cũng đã nói rồi, bèn kể luôn chuyện xảy ra đêm qua cho Hách Liên Đoan nghe, hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, khẽ cau mày.

 

Một lát sau, Hách Liên Đoan trầm giọng: "Mẫu hậu, bệ hạ chắc vẫn chưa biết chân tướng trong đó, nếu hắn biết, với tính điên khùng của hắn, sẽ không chịu để yên đâu."

 

Thái hậu có chút hối hận: "Biết sớm như vậy, lúc đầu đã giữ lại mạng cho Diêu tài nhân." Bà ta động thủ lần này, ngược lại thành ra bứt dây động rừng, thu hút sự chú ý của Hoàng đế.

 

Sự việc đã đến nước này, không thể cứu vãn.

 

Thái hậu và Thụy Vương bàn bạc một hồi, Hách Liên Đoan khuyên bà ta đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa.

 

Cảnh Nguyên Đế vừa mới phát điên xong, tên tiểu nội thị Kinh Trập kia lại có tên ở cả hai bên, Hoàng đế chắc chắn cũng biết sự tồn tại của người này.

 

Nếu Thái hậu lại ra tay, mà Hoàng đế lại thực sự để tâm đến Từ Thánh Thái hậu, hành động này khó tránh khỏi sẽ chọc cho Cảnh Nguyên Đế nổi điên.

 

Hắn mà thực sự bạo phát, dù là Thái hậu, cũng sợ hắn sẽ không kiêng nể gì.

 

Thái hậu hiểu được sự lo lắng trong lời nói của Thụy Vương, sao lại không đồng ý, bèn tạm thời gác lại chuyện này.

 

Nếu Cảnh Nguyên Đế không biết, thì vẫn chưa tính là cấp bách.

 

Thụy Vương ở lại Thọ Khang Cung hơn một canh giờ, ăn xong bữa trưa cùng Thái hậu, lúc này mới xuất cung.

 

Vừa lên xe ngựa, thần sắc Thụy Vương liền trở nên u ám.

 

Mẫu hậu quả nhiên như hắn ta nghĩ, hành động quá trực tiếp thô bạo, hoàn toàn không nghĩ đến phản ứng sẽ gây ra.

 

Kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ liều, kẻ liều sợ kẻ không muốn sống. Cảnh Nguyên Đế chính là cái loại không muốn sống đó, hắn dám đại khai sát giới ở Thừa Hoan Cung, thì ai dám đảm bảo, hắn sẽ không đột nhiên phát điên?

 

Thụy Vương đã từng tận mắt chứng kiến sự điên cuồng của hắn ở kiếp trước!

 

Giết Diêu tài nhân thì sướng tay đấy, nhưng chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Cảnh Nguyên Đế. Nếu cứ để mặc Thái hậu hành sự, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

 

Cũng may, Thụy Vương day day mi tâm. Hôm nay hắn ta đã vào cung rồi.

 

...

 

Thảm kịch ở Thừa Hoan Cung, dưới sự thúc đẩy vô tình hay cố ý, chậm nhất là đến buổi chiều, cả hậu cung đều đã biết.

 

Ngay cả những nội thị quét dọn như Kinh Trập cũng biết chuyện này, cậu lập tức nhớ tới Dung Cửu gặp được đêm qua.

 

Hướng Dung Cửu vội vã đi tới khi đó, chẳng lẽ là Thừa Hoan Cung?

 

Cốc Sinh túm chặt lấy tay áo Kinh Trập, giọng điệu có chút lo lắng: "Kinh Trập, tên thái giám tam đẳng trước đó đến tìm ngươi, có phải là người của Thừa Hoan Cung không?"

 

Kinh Trập im lặng một lát, gật đầu.

 

"Vậy cậu ta..."

 

Kinh Trập mím môi: "E là cũng vậy."

 

Nghe nói cả cung hình như chỉ còn một hai cung nhân sống sót, những người còn lại đều đã chết.

 

Cũng không biết Trường Thọ có còn sống không.

 

Mặc dù Trường Thọ đã thay đổi, nhưng Kinh Trập cũng không phải người quá vô tình, cũng từng thử đi nghe ngóng tin tức, nhưng hiện tại tin tức bị phong tỏa, lúc này cũng không tra ra được gì.

 

Có lẽ để trấn an những tú nữ vừa mới nhập cung này, Đức phi đã sắp xếp một bữa tiệc, bố trí ngay tại Ngự Hoa Viên, để các tú nữ cũng có thể thư giãn gân cốt, tiện thể thả lỏng tâm tình.

 

Tất cả các tiểu chủ được giữ lại thẻ bài đều phải đi, người hầu hạ bên dưới tự nhiên cũng đi theo, chỉ để lại ba bốn thái giám làm việc nặng trông coi Trữ Tú Cung, Kinh Trập là một trong số đó, ngay cả Cốc Sinh cũng bị điều đi giúp việc.

 

Trữ Tú Cung thường ngày náo nhiệt, đây là lần đầu tiên yên tĩnh đến vậy.

 

Vân Khuê oang oang nói: "Chúng ta tranh thủ lúc không có ai, quét tước nốt chút cuối cùng cho sạch sẽ, chắc là xong việc rồi."

 

Mấy người còn lại đều là những kẻ không thích hóng hớt, cũng coi như chăm chỉ, nghe Vân Khuê nói vậy, liền nhận dụng cụ rồi tản đi mỗi người một nơi.

 

Nơi Kinh Trập được phân công, vừa khéo là thiên điện.

 

Cậu thành thật quét tước sạch sẽ khu vực được phân công trước, sau đó hỏi thầm hệ thống trong lòng.

 

"Tuy ngươi vô dụng vô cùng, nhưng có thể phát hiện ra có ai đang theo dõi ta không?"

 

[...]

 

Sao lại công kích cá nhân thế!

 

[Không có.]

 

Càng ít người, hệ thống càng tiêu tốn ít năng lượng, Kinh Trập tuy không hiểu rõ nguyên do, nhưng vẫn có thể nhận ra điều này.

 

Khó khăn lắm mới bắt được thời cơ ít người thế này, cậu đương nhiên phải nắm bắt.

 

Xác định không có ai theo dõi, Kinh Trập mang theo dụng cụ, đi về hướng Diêu tài nhân đã nói.

 

—— Phía sau thiên điện, sau viên gạch xanh thứ tám cạnh lối đi nhỏ.

 

Cậu rẽ vào lối đi nhỏ, nhìn chằm chằm vào những viên gạch có màu sắc gần giống nhau nhưng không hoàn toàn giống hệt, đếm từng viên một.

 

... Sáu, bảy, tám.

 

Kinh Trập dừng lại, ngón tay mân mê mép gạch, vẫn còn rất cứng và chắc chắn. Cúi đầu móc một thanh sắt mỏng dài trong ngực ra, kẹp vào mép gạch cạy lên.

 

Gạch đá và thanh sắt phát ra tiếng ma sát chói tai, giằng co một lúc, viên gạch bị cạy ra được một chút, Kinh Trập lập tức đổi tay, túm lấy mẩu gạch đó lôi ra ngoài.

 

Sức lực của cậu không nhỏ, cứng rắn kẹp chặt viên gạch lôi ra được.

 

Sau khi lôi viên gạch xanh ra, Kinh Trập mới phát hiện, viên gạch này không giống những viên gạch khác lắm, lật ngược lại xem, mặt trong viên gạch có khảm một cái hộp nhỏ hơn một vòng.

 

Kinh Trập ngẩn người, cái này lấy ra kiểu gì?

 

Trông thế này, gần như dính liền với viên gạch xanh rồi, trừ phi đập vỡ lớp gạch bên ngoài, nhưng một khi vỡ ra, làm sao không khiến người ta nghi ngờ nguyên do trong đó?

 

Nhưng hiện tại không lấy đi, sau này chưa chắc có cơ hội tốt như vậy!

 

Đang lúc Kinh Trập do dự, cậu bỗng phát hiện, trên mặt lộ ra của chiếc hộp, có một cái lỗ hổng hình tròn.

 

Kinh Trập nhìn hình dáng quen thuộc này, đầu tiên là sững sờ, thầm nhủ trong lòng "không thể nào"... cùng lúc đó, lại móc từ trong ngực ra một chiếc nhẫn ban chỉ xanh.

 

Kể từ khi cậu nhận ra Bắc Phòng không an toàn, một số đồ vật quý giá, cậu đều mang theo bên mình.

 

Cậu ướm thử nhét chiếc nhẫn ban chỉ vào.

 

... Vừa khít.

 

Cả mặt hộp bật ra trong tích tắc, "cạch" một tiếng, hộp mở rồi.

 

Kinh Trập kéo ra, chưa kịp nhìn xem bên trong là thứ gì, đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Tim cậu thót lại, lập tức lôi hết đồ bên trong nhét vào ngực mình, sau đó đến cả nhẫn ban chỉ cũng không cần, trực tiếp nhét cả viên gạch trở lại chỗ cũ.

 

Khi chủ nhân của tiếng bước chân rẽ vào, vừa khéo nhìn thấy Kinh Trập đang cúi người quét bụi trên đất.

 

Vân Khuê lau mồ hôi, "Kinh Trập, làm xong chưa?"

 

Kinh Trập: "Trong lối nhỏ này vẫn chưa quét sạch."

 

"Đi thôi, dù sao hôm nay yến tiệc kết thúc, mấy vị tiểu chủ này cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đi lung tung đâu." Vân Khuê dù có chăm chỉ đến mấy, cũng không muốn đội nắng làm việc, sắp sang tháng Tư rồi, thực sự nóng đến khô cả cổ, "Ra đằng trước nghỉ ngơi chút đi."

 

Kinh Trập gật đầu, thuận tay dọn sạch những mảnh vụn rơi vãi khi nãy cạy đồ, lúc này mới thong thả đi theo Vân Khuê.

 

Mãi đến khi cúi người rửa mặt, Kinh Trập mới lờ mờ cảm thấy sợ hãi.

 

Nhẫn ban chỉ là do Chu Nhị Hỉ đưa cho cậu. Sở dĩ Chu Nhị Hỉ đưa cho cậu, là vì lời dặn dò của Trần An.

 

Nhưng Kinh Trập đi đào gạch xanh, là vì gợi ý từ túi kim chỉ của Diêu tài nhân, tại sao chìa khóa mở chiếc hộp giấu trong gạch xanh, lại là do Trần An đưa chứ!

 

... Chẳng lẽ gợi ý của Diêu tài nhân, vốn dĩ viết cho cậu xem?

 

Kinh Trập ngứa ngáy chân tay muốn biết thứ vừa tìm được rốt cuộc là cái gì, câu được câu chăng nói chuyện với đám Vân Khuê, tâm hồn treo ngược cành cây. Chỉ là đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy nữ quan của Trữ Tú Cung dẫn theo hai cung nữ đi tới.

 

Mấy tên nhóc lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn hành lễ.

 

Nữ quan nhìn qua nhìn lại giữa mấy người bọn họ, cuối cùng chọn Kinh Trập: "Cung nữ hầu hạ Hoàng tiểu chủ khi khiêng đồ bị ngã gãy chân, giờ Hoàng tiểu chủ muốn đổi một nội thị hầu hạ, ngươi đi đi."

 

Kinh Trập: "..." Cậu rất khó khăn mới nặn ra được một vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên.

 

Nhưng đám Vân Khuê lại ghen tị đỏ mắt, chỉ cảm thấy Kinh Trập gặp vận may lớn. Sau đó nữ quan chỉ định một cung nữ, bảo Kinh Trập tranh thủ thời gian này đi thu dọn đồ đạc, lát nữa chuyển thẳng đến dãy nhà phía sau Trữ Tú Cung ở, tiện cho việc hầu hạ gần bên.

 

Kinh Trập ngoài mặt nhận lời, lúc về thu dọn đồ đạc, trao đổi ánh mắt với Minh Vũ, lặng lẽ chuyển hết toàn bộ đồ đạc trên người mình cho cậu ta.

 

Trong cái cung này, người Kinh Trập có quan hệ tốt nhất chỉ có Minh Vũ, là kiểu có thể giao phó cả tính mạng gia sản, nếu ngay cả Minh Vũ cũng không đáng tin, thì cậu quả thực nên chết sớm cho xong.

 

Kinh Trập từ đó ở lại Trữ Tú Cung, thành thật làm việc, chỉ trừ thỉnh thoảng buộc một sợi tóc mảnh lên đồ đạc của mình, có một hai lần bị đứt, cậu liền hiểu rõ trong lòng.

 

Tính cách Hoàng Nghi Kết thực ra rất ôn hòa, không quá kén chọn người hầu, thường xuyên có ban thưởng, đồ mình ăn không ăn hết, cũng sẽ sai người chia ra, ban xuống dưới.

 

Nhân duyên của nàng ở Trữ Tú Cung tốt, người qua lại tìm nàng cũng nhiều.

 

Kinh Trập thân là một trong những người hầu hạ, bất đắc dĩ phải nhớ tên rất nhiều người, tiện thể phải nhịn mùi son phấn thơm nức mũi.

 

Tuy nhiên mấy ngày gần đây, người được các nàng nhắc đến nhiều nhất, vẫn là Cảnh Nguyên Đế.

 

Hôm đó, chuyện Cảnh Nguyên Đế gây ra ở Thừa Hoan Cung quả thực quá lớn, khiến nhiều tú nữ sợ hãi trong lòng, nhưng trong cung yến do Đức phi tổ chức, Cảnh Nguyên Đế lại hạ mình xuất hiện một khắc đồng hồ.

 

Mặc dù chỉ có một lát, rất nhanh đã rời đi, nhưng cũng đủ để khiến nhiều tú nữ nảy sinh cảm giác khác thường.

 

Kinh Trập thường xuyên nghe thấy các nàng nhắc đến Cảnh Nguyên Đế, về dung mạo tuấn mỹ, tính tình ngạo mạn lạnh lùng, khí chất cao cao tại thượng của hắn...

 

Cậu nghe một câu lại hừ một câu.

 

Dung mạo tuấn mỹ?

 

Có đẹp bằng Dung Cửu không? Nếu Dung Cửu để lộ mặt ra, ai mà không thấy kinh diễm xinh đẹp?

 

Ngạo mạn lạnh lùng, cao cao tại thượng?

 

Cái đó vẫn không bằng Dung Cửu.

 

Dung Cửu nhìn thì lạnh lùng thôi, con người lại rất tốt, nói chuyện cũng nho nhã, lại ôn hòa.

 

Chỉ là gần đây cậu phát hiện ra, Dung Cửu cũng khá xấu tính, thỉnh thoảng dọa người ta, có thể dọa cho vỡ mật.

 

Vừa nghĩ đến Dung Cửu, Kinh Trập lại thở dài thườn thượt.

 

Lần trước tình cờ gặp trong cung, cũng chưa nói được mấy câu.

 

Dung Cửu lúc đó, rốt cuộc là có giận hay không đây?

 

Cậu vừa nghĩ, vừa móc ra một cục thuốc mỡ to đùng, bôi lên ngón tay.

 

Ngón tay Kinh Trập trước đó suýt bị đập hỏng, sau đó lại vừa đỏ vừa sưng, dùng thuốc mỡ trong lọ ngọc Dung Cửu đưa cho, mới phát hiện ra không giống loại dùng cho vết nứt da do lạnh trước kia, chỉ là lọ ngọc trông giống nhau thôi.

 

Dưới sự sử dụng không tiếc tay, ngón tay Kinh Trập cuối cùng cũng sắp khỏi hẳn, ước chừng một hai ngày nữa là bình phục.

 

Vốn dĩ cậu không muốn phung phí như vậy, chỉ là nhớ tới tiếng hừ lạnh của Dung Cửu hôm đó, không đoán được rốt cuộc cái tính xấu này phát ra từ đâu, chỉ đành than ngắn thở dài cố gắng bù đắp...

 

Vết thương này lành rồi, chắc không nên giận nữa chứ nhỉ?

 

Haizz, có hơi nhớ Dung Cửu rồi.

 

Dưới sự "nhung nhớ" của Kinh Trập, những ngày tháng ở Trữ Tú Cung trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cửa ải cuối cùng.

 

Thái hậu sau khi hồi phục sức khỏe, đã đích thân chọn cho Cảnh Nguyên Đế tròn hai mươi nữ tử độ tuổi thích hợp, trong đó bao gồm cả Hoàng Nghi Kết.

 

Sau đó, bắt đầu thong thả chọn vợ cho các vị tông thất.

 

Kinh Trập đứng đợi bên ngoài điện âm thầm thương lượng với hệ thống.

 

"Ta biết cái nhiệm vụ chết tiệt này chắc chắn sẽ thất bại vì đây căn bản là việc Thụy Vương phải làm ta hoàn toàn không làm được vì là lỗi của ngươi cho nên ngươi có thể chọn một hình phạt buff bình thường hơn một chút được không!"

 

Kinh Trập vì nén một hơi xả hết trong lòng, suýt chút nữa thì tắt thở.

 

Hệ thống khô khốc đáp.

 

[Hệ thống không có quyền can thiệp.]

 

Kinh Trập mỉm cười: "Đi chết đi."

 

Cậu điên cuồng trù ẻo hệ thống trong lòng.

 

...

 

Kỳ tuyển tú kéo dài hơn một tháng, đến giữa tháng Tư thì kết thúc.

 

Trông có vẻ dài, nhưng thực tế so với trước đây, đã đơn giản và nhanh gọn hơn nhiều. Cảnh Nguyên Đế suốt cả quá trình không hề để ý đến cuộc tuyển tú này, đối với những tú nữ được chọn ra cũng chẳng quan tâm, chỉ bác bỏ ý định muốn lập Hậu của Thái hậu.

 

Tất nhiên, ứng cử viên này, là Hoàng Nghi Kết.

 

Nhưng Hoàng đế không đồng ý, Thái hậu cũng không thể cưỡng ép hạ chỉ.

 

Hai mươi vị tiểu chủ được giữ lại thẻ bài này, vẫn chưa được phân vị, chỉ có thể ở lại Trữ Tú Cung.

 

Kinh Trập và cung nữ kia vẫn hầu hạ như cũ, chưa thể lập tức trở về Trực Điện Tư.

 

Kinh Trập thầm cảm thán trong lòng, độc ác.

 

Thật sự độc ác.

 

Cậu không tin việc mình được chọn đến hầu hạ Hoàng Nghi Kết là ngẫu nhiên, dù sao Từ tần là người của Thái hậu, những bất thường nàng ta phát hiện, Thái hậu lại không biết sao?

 

Hoàng Nghi Kết vào cung là chuyện chắc chắn, đợi nàng thuận lợi tấn vị, khi sắp xếp cung nhân, thuận lý thành chương nói thích cung nhân hầu hạ trước đó, chẳng phải sẽ giữ Kinh Trập lại trong cung của mình sao?

 

Trước đó đối đầu với Từ tần còn dễ nói, đối đầu với Thái hậu...

 

Kinh Trập sờ sờ cổ mình, cảm giác cũng chẳng cứng cáp lắm.

 

...

 

"Thái hậu có chỉ ——"

 

Ngày mười tám tháng Tư, ý chỉ của Thọ Khang Cung cuối cùng cũng đến.

 

Hoàng Nghi Kết được phong Quý phi, ở Chung Túy Cung, Kim Vân Trúc phong Tần, ở Hàm Phúc Cung, Thời Tiệp Kiều phong Tiệp dư, ở... vân vân, đợi thái giám đọc xong, kẻ cười người khóc.

 

Đã có phân vị, cũng được phân chỗ ở, những vị chủ tử mới nhập cung này đương nhiên không thể tụ tập ở Trữ Tú Cung nữa.

 

Nhất thời, Trữ Tú Cung lại bận rộn hẳn lên.

 

Kinh Trập chạy ra chạy vào, cùng cung nữ kia thu dọn đồ đạc.

 

Sau đó, cái hệ thống chậm chạp cuối cùng cũng lên tiếng.

 

[Nhiệm vụ Năm thất bại]

 

[Buff ngẫu nhiên: Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất]

 

[Hiệu quả: Trong vòng 48h (khoảng 2 ngày), tất cả những người nhìn thấy ký chủ, đều sẽ nảy sinh một loại d*c v*ng bảo vệ cực đoan đối với ký chủ, nâng niu ký chủ yêu thương ký chủ, giống như mẹ bảo vệ con.]

 

Kinh Trập: "..."

 

Hả?

 

Cái gì cơ??

 

Cậu còn chưa kịp tiêu hóa cái tin dữ này, cung nữ Nguyệt Vân vẫn luôn làm việc cùng cậu đột ngột nắm lấy tay Kinh Trập, xót xa nói: "Kinh Trập, ngươi làm mấy việc này làm gì, mau ra bên cạnh nghỉ ngơi đi, mấy việc này cứ để ta làm cho."

 

Kinh Trập: "... Không phải, Nguyệt Vân tỷ tỷ, đây là bổn phận của ta..."

 

Cậu cố gắng giằng lại tay nải trong tay Nguyệt Vân, thế mà không giằng lại được?

 

Cơ thể nhỏ nhắn của Nguyệt Vân bộc phát sức mạnh, thế mà lại hoàn toàn áp đảo Kinh Trập.

 

Trong đôi mắt đen láy của Kinh Trập, tràn ngập vô vàn sự khó hiểu.

 

Hả???

 

[Người mẹ, khi đứng trước ý nghĩ muốn bảo vệ con mình, luôn bộc phát sức mạnh vô cùng tận.]

 

Hệ thống lặng lẽ giải thích.

 

Kinh Trập: "Còn nói nữa là ta tự sát đấy, cho ngươi tuyệt hậu mọi nhiệm vụ luôn." Cậu âm trầm đe dọa.

 

Cậu không muốn biết, đa tạ!

 

Kinh Trập bất đắc dĩ đi theo sau Nguyệt Vân, vừa bước ra ngoài, liền đụng phải Hoàng Nghi Kết đang dẫn theo vài cung nhân đi tới.

 

Kinh Trập theo phản xạ muốn trốn sau lưng Nguyệt Vân.

 

Nhưng Nguyệt Vân nhỏ bé, làm sao che được một Kinh Trập cao lớn?

 

Hoàng Nghi Kết liếc mắt cái đã thấy ngay Kinh Trập, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm, ý cười tràn ngập trong đáy mắt, dịu dàng đến mức khó tin.

 

"Kinh Trập, bé ngoan, dạo này ngươi hầu hạ rất tốt, muốn thưởng gì nào? Trăm lượng vàng có đủ không?"

 

Khi Kinh Trập nghe thấy hai chữ "bé ngoan" đã rùng mình một cái, luồng điện chạy thẳng l*n đ*nh đầu, cảm giác não sắp nổ tung.

 

"Đây là bổn phận của nô tài, nếu nhất định phải thưởng, nô tài muốn trở về Trực Điện Tư làm việc, không biết nương nương có thể ân chuẩn không?"

 

Phía sau Hoàng Nghi Kết, nữ quan của Trữ Tú Cung đang đứng đó, sắc mặt vốn nghiêm nghị của nàng ta giờ cũng rất ôn hòa, đang nhìn Kinh Trập không chớp mắt, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như nửa ngày trước khi đến thông báo bọn họ sau này sẽ đi theo Hoàng Nghi Kết.

 

Hoàng Nghi Kết có chút khó xử cau mày, sau đó thở dài, dịu dàng gật đầu.

 

"Đã là điều ngươi muốn, ta đương nhiên sẽ chiều ý ngươi."

 

Nàng bước lên một bước, muốn nắm tay Kinh Trập nói chuyện, Kinh Trập sợ hãi lùi lại hai bước, suýt chút nữa đụng vào cửa gỗ, phía sau Hoàng Nghi Kết đồng thời có ba người lao ra, vừa hô nguy hiểm, vừa định làm đệm lưng cho Kinh Trập.

 

Ngay cả Hoàng Nghi Kết, cũng sợ hãi định nhào tới.

 

Kinh Trập: ... Cứu mạng!

 

Còn phải chịu đựng hai ngày nữa, đến lúc đó không phải bọn họ điên, thì là cậu điên.

 

Kinh Trập đau khổ nghĩ.

 

Được lời của Hoàng Nghi Kết, Kinh Trập theo bản năng rời khỏi Trữ Tú Cung, nhưng ảnh hưởng của cái buff kia, sẽ khiến tất cả mọi người trong khoảnh khắc nhìn thấy cậu, đều vô thức chú ý đến cậu.

 

Kinh Trập chạy nhanh vài bước, cũng sẽ bị người ta chặn lại, bảo là quá nguy hiểm, không được làm bừa.

 

Kinh Trập: "..."

 

Á á á á ta giết mi hệ thống!

 

Hệ thống im như thóc.

 

Kinh Trập tốn sức chín trâu hai hổ, mới thoát khỏi hang hùm Trữ Tú Cung, dọc đường tuyệt đối không dám đi vào chỗ đông người, cứ cắm đầu chạy vào những cung đạo hẻo lánh, cho đến khi xác nhận phía sau không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Với cái bộ dạng này của cậu bây giờ, biết trốn đi đâu?

 

Trực Điện Tư nhất định phải đến báo danh, nhưng đông người như vậy, vừa nghĩ đến cảnh tượng ở Trữ Tú Cung lúc nãy, Kinh Trập đã nổi da gà.

 

Vậy về Bắc Phòng trước?

 

Kinh Trập yếu ớt nghĩ, Bắc Phòng ít người hơn một chút, quen thuộc hơn một chút, chắc sẽ không quá điên cuồng... đâu nhỉ?

 

"Cái gì sẽ không quá điên cuồng?"

 

Kinh Trập đang lúc thần kinh căng thẳng, bất thình lình nghe thấy một câu, tay nải cậu đang xách suýt chút nữa bay ra đập người, may mà kịp nhận ra đó là giọng của Dung Cửu, mới phanh gấp lại.

 

"Sao ngươi lại ở đây?"

 

Kinh Trập buột miệng hỏi, ngay sau đó sắc mặt đại biến.

 

"Khoan đã ngươi đừng qua đây, đừng nhìn ta!"

 

Cậu vội lấy tay che mặt, hận không thể thu mình chui tọt vào trong tường.

 

Dung Cửu nhướng mày, không lùi mà còn tiến tới.

 

Sau lưng Kinh Trập chính là tường cung, muốn chạy cũng chẳng có chỗ chạy, chỉ có thể ôm tay nải co rúm người dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng cách xa Dung Cửu một chút.

 

Cậu không hề quên chuyện trước đó Dung Cửu nhìn thì bình tĩnh tự chủ, không hề bị ảnh hưởng, giây sau liền đột ngột bùng nổ sự cưỡng ép.

 

Dung Cửu từ trên cao nhìn xuống Kinh Trập.

 

Dung mạo của Kinh Trập, thực ra không hề kém cạnh.

 

Mắt mày ôn hòa, nhưng khi cười lên, lại có nét ranh mãnh, giống như một con thú nhỏ lanh lợi, mềm mại đáng yêu.

 

Dung Cửu chợt cau mày, mềm mại đáng yêu?

 

Hắn từ khi nào lại có cái nhìn như vậy về Kinh Trập?

 

Hắn không thích cảm giác này lắm, có một sự thôi thúc muốn bóp chặt cổ họng, b*p ch*t sự sống.

 

Hắn tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi dường như có chút khác biệt đó, bình tĩnh hỏi: "Muốn về Bắc Phòng?"

 

Kinh Trập thấy Dung Cửu bình tĩnh, thẳng lưng lên, do dự một lúc, mới chọn tin tưởng vào khả năng tự chủ của Dung Cửu.

 

... Không tin cũng chẳng còn cách nào, cậu đánh không lại Dung Cửu.

 

"Về, về đó trước đã, lát nữa sẽ nghĩ cách xin nghỉ với Trực Điện Tư."

 

"Ừ. Trực Điện Tư tốt lắm à?"

 

"Cũng thường thôi, sống qua ngày, ta..." Kinh Trập nói được một nửa, đột nhiên cắn phải đầu lưỡi, sực tỉnh ra.

 

Chuyện cậu đến Trực Điện Tư, chưa nói với Dung Cửu!

 

Kinh Trập muộn màng nhận ra, cơn giận hôm đó của Dung Cửu, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

 

Kinh Trập khô khan giải thích: "Không phải ta không muốn nói với ngươi, chỉ là..."

 

"Chỉ là ta bận, không gặp được." Dung Cửu bình thản nói, "Cho nên ngươi đến một lời nhắn cũng không để lại."

 

Kinh Trập cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng.

 

Suốt dọc đường về, Kinh Trập cứ như cô vợ nhỏ lẽo đẽo theo sau Dung Cửu, ấp a ấp úng xin lỗi.

 

Thậm chí quên cả hỏi tại sao vừa nãy hắn lại xuất hiện ở đó.

 

Chỉ là khi Kinh Trập bước qua cửa ngách Bắc Phòng, cánh tay bỗng bị một lực mạnh kéo lại.

 

Kinh Trập quay đầu, chạm phải đôi mắt đen láy của Dung Cửu.

 

Trong con ngươi lạnh lẽo u tối, phản chiếu hình bóng Kinh Trập nhỏ bé, hắn mạnh mẽ, lại dịu dàng kéo Kinh Trập trở lại, những ngón tay thon dài chạm vào mặt cậu, rồi ấn lên đuôi lông mày.

 

"Ta không muốn ngươi đi."

 

Người đàn ông bình tĩnh, dứt khoát nói.

 

"Ta muốn giấu ngươi đi."

 

Ngón tay trượt xuống, thong thả v**t v* sống lưng Kinh Trập, đó đã là một cái ôm gần như ám muội.

 

"Ai cũng không được nhìn."

 

Hắn hơi không kiềm chế được hành động của mình, thô bạo siết chặt eo Kinh Trập.

 

"d*c v*ng này cuộn trào mãnh liệt mà không biết từ đâu tới, Kinh Trập, ngươi có biết... là vì sao không?"

 

Lời nói mát lạnh như sương giá ngày đông, cạo vào người ta rợn tóc gáy.

 

Kinh Trập liều mạng giãy giụa hai cái, muốn thoát khỏi bàn tay sắt đá của Dung Cửu, nhưng bàn tay sắt đúng là bàn tay sắt, sức lực lớn kinh người, cộng thêm cái buff chó má mà hệ thống nói, cậu căn bản không bẻ ra nổi một ngón tay.

 

"Ta cảm thấy..." Không thoát được, Kinh Trập lập tức khôi phục dáng vẻ chim cút, ngoan ngoãn nói, "Dung Cửu nên nghỉ ngơi thật tốt, ngủ nhiều một chút, mới không có ảo giác như vậy."

 

"Ảo giác?"

 

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cậu.

 

Gương mặt diễm lệ xinh đẹp tấn công ở cự ly gần, Kinh Trập sắp tắt thở rồi, cậu miễn cưỡng níu giữ lý trí, kiên định gật đầu, "Ảo giác!"

 

Kinh Trập nhớ tới câu "d*c v*ng bảo vệ cực đoan", sắc mặt sắp méo xệch rồi. Hai tay cậu ấn lên cánh tay Dung Cửu, đã chẳng màng đến tay nải rơi xuống đất, vô cùng nghiêm túc, cực kỳ khẩn khoản.

 

"Dung Cửu à, ngươi xem, hai ta là bạn bè, bạn bè không thể nào có d*c v*ng chiếm hữu như vậy đúng không, ta và Minh Vũ cũng là bạn bè đấy thôi, điều này chứng tỏ tình bạn căn bản sẽ không có cảm xúc cực đoan như vậy, cho nên, chắc chắn là ảo giác. Ngươi nới tay ra chút, chúng ta đều về ngủ một giấc thật ngon..."

 

Cái miệng của Kinh Trập chưa bao giờ lanh lợi đến thế.

 

Cái buff Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, là một cái buff cực kỳ quái đản, sẽ cưỡng ép bẻ cong tất cả những người nhìn thấy Kinh Trập thành một kẻ cố chấp.

 

Cậu đang sám hối sâu sắc trong lòng vì tội ác tày trời của mình.

 

"... Cho nên, bây giờ ngươi về đi..."

 

Dung Cửu mặt không cảm xúc bóp chặt miệng Kinh Trập.

 

"Ồn ào."

 

Sau đó ngón tay lạnh lẽo chạm vào gáy cậu.

 

Trong mắt Kinh Trập rưng rưng hai bọng nước mắt, níu giữ tia tỉnh táo cuối cùng.

 

Đáng ghét.

 

Sao có thể dùng vũ lực đàn áp chứ?

 

...

 

Tỉnh lại lần nữa, đã là một nơi hoàn toàn xa lạ.

 

Đây là một cung điện cực kỳ rộng rãi, chắc là thiên điện của cung điện nào đó, xà nhà phía trên sạch sẽ tinh tươm, nhìn là biết không phải chốn hoang tàn, cậu làm nghề quét dọn, biết rõ nơi này chắc chắn có người chăm sóc ngày đêm.

 

... Đây là đâu?

 

Dung Cửu rốt cuộc là người thế nào? Xuất thân của hắn lại ngang ngược đến thế, ngay cả trong cung cũng đi lại tự do?

 

Kinh Trập ôm gáy xuýt xoa một tiếng, vẫn còn hơi đau âm ỉ.

 

Cậu vừa cử động, liền cảm thấy không đúng.

 

Trên mắt cá chân dường như có vật gì nặng trĩu, loảng xoảng một tiếng, chói tai vô cùng.

 

Kinh Trập lập tức xốc chăn lên, thấy trên mắt cá chân phải, đang bị cùm một chiếc vòng sắt.

 

Giống như con thú nhỏ được nuôi nhốt, bị trói buộc trên giường, sợi xích sắt uốn lượn kéo dài đến cuối giường.

 

Cậu bò vài bước đến cuối giường, dùng sức giật giật sợi xích sắt.

 

Không nhúc nhích tí nào.

 

"Không phải chứ... Chẳng lẽ Dung Cửu không đưa mình đến cung nào, mà là đưa mình ra khỏi cung rồi?"

 

Khả năng này, còn hoang đường hơn khả năng trước.

 

Nhưng nếu không phải vậy, cái giường này, sợi xích sắt này, cái vòng này xuất hiện thế nào?

 

Trong lúc Kinh Trập đang hì hục giật xích sắt, cố gắng tìm đường sống, cách một lớp màn giường, một bóng người lờ mờ đứng ở đó, im lặng quan sát hành động của Kinh Trập.

 

Cho đến khi Kinh Trập vừa chửi thầm vừa quay người lại.

 

"Đợi ta gặp được Dung Cửu, ta sẽ khiến hắn..."

 

"Sẽ khiến ta thế nào?"

 

Dung Cửu ôn hòa hỏi.

 

Kinh Trập cứng đờ, cúi gằm đầu xuống.

 

Cái vẻ nhút nhát đó, giống như vật tế đang đợi hiến tế, bị buộc phải để lộ chiếc cổ trắng ngần.

 

"Không thế nào cả."

 

Kinh Trập bĩu môi.

 

Cậu làm gì được, nhảy lên đánh Dung Cửu một trận à? Tại sao cái buff này lên người Dung Cửu lại ra cái phản ứng như thế này chứ?

 

Chẳng lẽ Dung Cửu sau này nếu có con, cũng sẽ giam cầm như thế này sao?

 

Không được đâu!

 

Kinh Trập trong lòng điên cuồng lay vai Dung Cửu.

 

Dung Cửu chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử. Tự nhiên, ngay cả ý nghĩa của người mẹ, cũng chưa từng có.

 

Cái buff méo mó, trên người kẻ méo mó, chỉ khiến hạt giống vốn đã chảy trong huyết mạch bén rễ nảy mầm, nuôi dưỡng ra đóa hoa độc u tối vặn vẹo.

 

Ngón tay giấu sau lưng người đàn ông bắt đầu rục rịch.

 

Càng né tránh, càng cẩn trọng, càng khiến người ta có d*c v*ng muốn làm khó dễ.

 

Cưỡng ép cậu, đè cậu xuống, xé toạc lớp ngụy trang của cậu, sự thôi thúc bạo ngược điên cuồng đó, ngay lúc này đây đang nhảy múa trong tủy sống của Dung Cửu.

 

Tình cảm của hắn là bạo ngược, tình yêu của hắn là méo mó.

 

Nếu cầu xin trái ngọt từ nó, chỉ có thể nhận lấy ác ý ngập trời.

 

—— Xé nát cậu với tư thế bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt cậu.

 

Kinh Trập trơ mắt nhìn người đàn ông vén màn giường lên, cậu theo bản năng lùi vào trong giường, cũng không biết động tác này rốt cuộc chạm vào chỗ nào của Dung Cửu, bàn tay to lớn nắm lấy sợi xích sắt lạnh lẽo ở cuối giường, quấn hai vòng quanh ngón tay, giật mạnh một cái.

 

Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ cảnh tượng ám muội xấu hổ như vậy sẽ xuất hiện giữa mình và Dung Cửu.

 

Khi cậu bị sợi xích sắt kéo ngược trở lại, bị giữ chặt ngón chân, từng tấc từng tấc đè mạnh lên xương cốt, cái bóng đen cao lớn đổ ập xuống, cậu vẫn đang cố hết sức hy vọng Dung Cửu có thể tỉnh táo lại một chút.

 

Mắt cá chân đau quá.

 

Chỗ bị ấn cũng đau quá.

 

Quan trọng nhất là, lương tâm cũng đau quá đi!

 

Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt cằm Kinh Trập, Dung Cửu im lặng nhìn chằm chằm cậu, đặc biệt là cái miệng vẫn đang không ngừng giãy giụa thốt ra lời kia.

 

Vẻ bạo ngược thoáng qua giữa lông mày Dung Cửu, ngay sau đó da đầu Kinh Trập đau nhói, ngón tay người đàn ông túm lấy tóc cậu giật ngược ra sau, cậu bị buộc phải ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, cơn đau nhói bùng nổ trên môi.

 

Dung Cửu cắn rách môi Kinh Trập.

 

Kinh Trập liều mạng giãy giụa, nhưng chỉ như châu chấu đá xe, đau đến rơi nước mắt. Những giọt nước mắt yếu ớt bị l**m đi, hàm răng sắc nhọn g*m c*n khóe mắt, tô lên đó sắc đỏ diễm lệ.

 

Đó không phải là nụ hôn. Mà là săn mồi.

 

Môi, chỉ là bước đầu tiên của việc ăn.

 

Sau đó cắn nát, nghiền vụn, nuốt chửng từng khúc xương một.

Bình Luận (0)
Comment