Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 20

Loảng xoảng ——

Trong căn phòng vắng lặng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.

Đó là sự va chạm giữa sắt và sắt.

Trên giường, hai bóng người quấn lấy nhau trong tư thế vô cùng ám muội, nhưng lại hoàn toàn không phải hình ảnh âu yếm, mà giống như một cuộc chém giết đang diễn ra.

Là sự áp chế tuyệt đối của kẻ mạnh.

Cũng là sự phản kháng liều chết của con mồi yếu ớt.

Kinh Trập bị bóp chặt cổ họng, gọng kìm siết chặt khiến cậu suýt nữa tắc thở.

Hai tay cậu bấu chặt lấy bàn tay Dung Cửu, một chân dùng sức đạp vào người đàn ông, giọng nói vỡ vụn khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng.

“Dung Cửu… ngươi tỉnh táo lại đi…”

Mãnh thú khi đi săn sẽ tung đòn chí mạng, hoặc cắn đứt xương sống con mồi, hoặc bóp nghẹt cổ họng con mồi, khiến máu tươi tuôn trào, không thể phát ra tiếng kêu ai oán nữa.

Kinh Trập còn miễn cưỡng nói được, chỉ có thể là do Dung Cửu đã cố gắng kiềm chế sức lực.

Nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bạo ngược và xúc động ẩn sâu dưới bàn tay đang kìm nén ấy, sự run rẩy nhẹ nhàng, theo nhịp thở và lời nói của con mồi truyền vào da thịt Dung Cửu, k*ch th*ch d*c v*ng càng thêm mãnh liệt.

Kinh Trập không nhìn thấy bộ dạng của mình, nên cũng không biết mình hiện tại trông đáng thương đến nhường nào.

Máu đỏ vương bên môi, đuôi mắt bị g*m c*n đến đỏ hoe đầy ác ý, trong cơn kinh hoàng tột độ, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mù, như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

Chỉ là nước mắt hoàn toàn không khơi dậy được sự thương xót của Dung Cửu, ngược lại còn k*ch th*ch d*c v*ng hủy diệt sâu xa hơn.

Dung Cửu thực sự muốn giết Kinh Trập.

Hắn dễ dàng áp chế sự phản kháng của Kinh Trập, dưới lớp da thịt, trái tim đang đập thình thịch kia sống động biết bao, nếu xuyên qua lồng ngực mỏng manh ấy, thọc vào khoang ngực bị xé toạc, nắm lấy trái tim đang đập kia trong tay, có lẽ sẽ xoa dịu được d*c v*ng sắc nhọn, bạo ngược, chưa từng ngơi nghỉ này.

Nhưng Dung Cửu lại khựng lại, không dứt khoát ra tay.

“… Dung Cửu, ngươi con mẹ nó nhìn ta đi!” Kinh Trập gào lên khản đặc, “Những việc ngươi làm, đều không phải những gì ngươi muốn…”

Bởi vì cậu vẫn còn đang giãy giụa.

Kinh Trập đáng lẽ phải cảm nhận được ác ý tr*n tr** của Dung Cửu, sao còn có thể nói ra những lời như vậy?

Dung Cửu v**t v* mi mắt Kinh Trập với vẻ thương xót giả tạo, nhẹ giọng nói: “Kinh Trập, sao ngươi ngây thơ thế?”

Trong giọng nói lạnh lẽo, không biết từ lúc nào đã nhiễm nhiệt độ kịch liệt.

Giống như ngọn lửa bùng phát sau khi tôi luyện sắt lạnh, nước thép tàn phá trong ngọn lửa, làm bỏng rát da thịt con người.

“Sao biết đây không phải điều ta muốn?” Dung Cửu nhếch môi cười đầy ác ý, “Nếu như ta cứ muốn giết ngươi, nếu như ta chính là kẻ tồi tệ, bạo ngược như vậy thì sao?”

Xé bỏ mặt nạ của Dung Cửu, hắn là kẻ như thế nào, Kinh Trập thực sự biết rõ ư?

Cái cậu nhìn thấy chỉ là lớp lớp vỏ bọc ôn hòa giả tạo mà thôi.

“Đó đều là giả dối.”

Động tác của Kinh Trập cứng lại, dù chỉ trong tích tắc, nhưng Dung Cửu đang dán sát da thịt cậu lập tức nhận ra sự nghi hoặc trong khoảnh khắc đó.

Nụ cười của người đàn ông càng đậm, đôi mắt đen láy như che lấp đi tất cả, tràn ngập ác dục cực đoan, đôi môi mỏng khựng lại, như thể sắp phun ra nọc độc càng thêm đau đớn.

“Giả thì đã sao?” Kinh Trập khó nhọc nói, cậu có thể cảm nhận được lực ở cổ họng không biết từ lúc nào lại siết chặt hơn, khiến cậu thở cũng khó khăn.

Ngón tay vốn đang bấu vào cánh tay Dung Cửu bắt đầu căng cứng, móng tay tròn trịa vô thức bấu chặt, để lại những vệt máu chói mắt trên làn da trắng lạnh, “Nhưng cảm giác của ta là thật… Từ lúc quen biết, ở chung… quà của ngươi… sự giúp đỡ của ngươi, chẳng lẽ những thứ đó đều là giả?”

Cho dù con người Dung Cửu này là giả, nhưng những điều đó đều sống động, hiện hữu. Những trải nghiệm đó, tình cảm khi ở chung đó, tất cả đều là thật.

Đã là thật, thì Kinh Trập không thể phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của con người Dung Cửu.

Cho dù con người này, có thể chỉ là một phần của ai đó, nhưng một phần, chẳng lẽ không phải là chân thực sao?

Kinh Trập là người cố chấp.

Chỉ cần không thuyết phục được cậu, dù có lấy mạng ra đe dọa, Kinh Trập vẫn sẽ không thay đổi câu trả lời của mình.

Người quá bướng bỉnh, quá kiên trì, đôi khi sẽ tự đâm đầu vào tường đến sứt đầu mẻ trán.

“Ngươi có… b*p ch*t ta, ta cũng không cảm thấy, Dung Cửu là giả.”

Trước mắt Kinh Trập tối sầm lại, gần như không nói ra lời nữa.

Bên tai dường như có tiếng leng keng vang lên, chói tai vô cùng, nhưng bóng tối chết chóc gần như sắp nuốt chửng cậu, vào khoảnh khắc cuối cùng đó, Kinh Trập không nghe thấy mình… dường như còn nói thêm gì đó…

Dùng hết toàn lực, trong khoảnh khắc cuối cùng, nỗi đau như xé rách cổ họng bùng cháy trong thanh quản.

Nhưng câu nói đó vẫn được thốt ra.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”

Kinh Trập vừa tỉnh lại đã ho sù sụ.

Sự điên cuồng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hôn mê vẫn còn lưu lại trong ký ức cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu thực sự cảm nhận được cái chết giáng lâm là cảm giác như thế nào, nỗi sợ hãi muộn màng cuộn trào trong lòng Kinh Trập.

Cậu khó chịu nhận ra, Dung Cửu quả thực không lừa cậu.

Khoảnh khắc đó, hắn thực sự muốn giết cậu.

Kinh Trập ôm cổ họng, ngước mắt nhìn quanh phòng, nhắm trúng chiếc gương đồng đặt trên bàn, lần mò xuống giường, sau đó nhích từng bước nhỏ, cố gắng lờ đi tiếng xích sắt loảng xoảng bên tai.

Cậu đứng trước gương đồng, hơi cau mày nhìn mình trong gương.

Chiếc gương đồng như thế này, hồi nhỏ trong nhà cũng từng có một cái, là phụ thân mua về tặng riêng cho mẫu thân. Đã bao nhiêu năm trôi qua, Kinh Trập vẫn còn nhớ, ngày hôm đó, phụ thân cẩn thận ôm chiếc gương đồng trước ngực mang về nhà, sau đó đắc ý đưa cho mẫu thân như thế nào.

Đó là món quà ông phải dành dụm bổng lộc hơn nửa tháng trời mới mua được cho mẫu thân.

Kinh Trập sau này cũng từng soi mình trong gương đồng, có thể nhìn thấy rõ gương mặt mình.

Chỉ là chiếc gương đồng trong căn phòng này, còn sáng bóng và rõ nét hơn cả chiếc gương trong ký ức.

Kinh Trập sờ lên vết ngón tay chói mắt trên cổ họng, nó giống như sợi xích siết cổ, là một sự trói buộc ở một tầng nghĩa khác.

Sắc mặt cậu không tốt lắm.

Buff trừng phạt sẽ ảnh hưởng đến người khác, điều này Kinh Trập đã biết từ sớm, nhưng ảnh hưởng của buff đối với mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.

Dù hệ thống nói rằng buff ở một mức độ nào đó là để tăng sức hút và sức hấp dẫn cho ký chủ, nhưng trên đời này không có sự hận thù vô cớ, tự nhiên cũng không có tình yêu vô cớ, khi ảnh hưởng thụ động mà buff mang lại là khơi dậy sự yêu thích của người khác đối với ký chủ, thì nhất định cũng sẽ bóp méo ý chí, bóp méo suy nghĩ của họ.

Theo Kinh Trập thấy, Dung Cửu vào những lúc nào đó, quả thực có thể nhìn ra sự tồi tệ trong tính cách.

Nhưng nhìn người không nhìn lời nói, mà nhìn hành động.

Bất kể trong lòng người ta ẩn chứa bao nhiêu bóng tối bạo ngược, nhưng chỉ cần kiềm chế được, chỉ cần kìm nén được, làm một người tốt, thì bất kể bóng tối có nhiều bao nhiêu, hắn cũng không được coi là người xấu.

[Nhưng mà ký chủ, hắn ta thực sự muốn giết cậu.]

Kinh Trập lạnh lùng nói: “Hắn muốn giết ta, nguyên nhân là gì?”

Hệ thống, hệ thống câm nín không thốt nên lời.

Nếu không phải tại hệ thống, thì làm gì có lắm chuyện rắc rối thế này?

Kinh Trập không muốn nhìn bộ dạng tơi tả của mình nữa, úp sấp chiếc gương đồng xuống, xoay người lại, đâm sầm vào lồng ngực Dung Cửu, cứng như sắt.

Sống mũi cay xè khiến nước mắt Kinh Trập trào ra, rơi xuống như mưa bụi.

Cậu ôm mũi, giọng nghèn nghẹt nói: “Ngươi làm gì mà tự dưng đứng sau lưng ta? Không đúng, sao ngươi đi lại không có tiếng động gì thế!”

Dung Cửu chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn Kinh Trập đang xoa mũi: “Nếu ngươi muốn học võ, giờ vẫn chưa muộn đâu.”

Kinh Trập: “Luyện đến mức có thể đánh lén ngươi khi ngươi ra tay, cần mấy năm?”

Dung Cửu trầm ngâm, hồi lâu không đáp.

Mãi đến khi Kinh Trập ngẩng đầu nhìn hắn, Dung Cửu mới thong thả nói: “Trăm năm cũng không được.”

Kinh Trập: “… Thôi bỏ đi.”

Cậu vòng qua bức tường người cản đường là Dung Cửu, tiếp tục lết về phía giường, nhưng mùi thơm nồng nặc xộc tới, khơi dậy cơn đói cồn cào trong bụng Kinh Trập, cậu lúng túng ôm lấy cái dạ dày đang đánh trống, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Không biết cậu đã hôn mê bao lâu, nhưng nhìn mức độ khó chịu của dạ dày, chắc không dưới hai canh giờ.

Thế là cậu tiện thể ngủ một giấc luôn rồi.

“Lại ăn cơm.” Dung Cửu nói, “Đi súc miệng trước đã.”

Hắn giơ tay, chỉ vào chỗ rửa mặt.

Thực ra Kinh Trập không muốn đi đi lại lại trước mặt Dung Cửu lắm, cậu khựng lại, cúi đầu nhìn chiếc vòng sắt trên mắt cá chân: “Không thể tháo cái này ra sao?”

Dung Cửu không đáp, thay vào đó là bế bổng Kinh Trập lên.

Khoảnh khắc Dung Cửu lại gần, cả người Kinh Trập cứng đờ, lộ rõ vẻ kháng cự, phản ứng theo bản năng đó là điều Kinh Trập không thể ngụy trang, cũng không thể che giấu.

Mùi vị sợ hãi lan tỏa từ cơ thể này, bất cứ khi nào Dung Cửu lại gần, đều bộc lộ sự sợ hãi rõ rệt.

Nhưng dù Kinh Trập có vặn vẹo thế nào, khi được Dung Cửu bế bổng lên, ngồi trên cánh tay hắn, trong mắt cậu vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.

Ta đang ở đâu?

Ta đang làm gì?

Ha ha ha ta cao quá… Cứu mạng!

Kinh Trập khoảng mười lăm mười sáu năm rồi chưa được ai bế như thế này, sợ mình ngã xuống, căng thẳng bám chặt lấy vai Dung Cửu, gần như ôm trọn đầu người đàn ông vào lòng, “Mau cho ta xuống, Dung Cửu!”

Cậu xấu hổ quá đi mất.

Bám lấy vai Dung Cửu, suýt chút nữa thì cấu cả vào thịt.

Dung Cửu: “Tại sao không thể làm thế này?”

Kinh Trập: “Đây là cách người lớn bế trẻ con, ta không phải trẻ con nữa, ngươi không thể bế ta như vậy.”

Cậu cố nén sự xấu hổ, liều mạng giải thích.

Sức lực Dung Cửu rất lớn, cơ bắp săn chắc, đôi cánh tay gông cùm eo và đùi Kinh Trập, khiến cậu giãy giụa thế nào cũng không xuống được. Hơi thở nóng rực phả vào bụng dưới Kinh Trập, khơi dậy phản ứng kỳ lạ.

Kinh Trập giật mình, động tác giãy giụa cũng chậm lại.

Dung Cửu bế Kinh Trập sải bước đến chỗ rửa mặt, mới đặt cậu xuống, bình thản nói: “Ta muốn bế như vậy.”

Hắn chỉ vào chậu đồng.

“Súc miệng.”

Kinh Trập: “…”

Được thôi.

Lúc này, lại lờ mờ cảm nhận được ảnh hưởng bình thường của cái buff kia.

Kinh Trập lầm bầm, hy vọng sau khi Dung Cửu tỉnh táo lại, đừng có hối hận.

Cậu vốc nước sạch lên, cúi người rửa mặt, tỉ mỉ lau rửa. Theo động tác cúi người, mái tóc vốn đã rối bời rủ xuống, để lộ những vết hằn rõ rệt trên cổ.

Những dấu ngón tay rõ ràng, đã sớm trở nên bầm tím sưng tấy.

Giọng Kinh Trập khàn hơn bình thường.

Nhưng ngoại trừ phản ứng kháng cự không kiểm soát được khi Dung Cửu lại quá gần, Kinh Trập khi đối mặt với Dung Cửu không có gì khác biệt.

Cứ như thể trong cuộc tàn sát suýt chút nữa xé xác cậu kia, Kinh Trập chỉ chịu chút thương tích ngoài da cỏn con, thực sự không hề để bụng.

Nhưng con người, làm sao có thể thực sự không để lại chút dấu vết nào?

Đôi mắt thâm trầm u tối của Dung Cửu u ám nhìn bóng lưng Kinh Trập. Ánh mắt đó như những xúc tu quái dị, từng vòng từng vòng quấn lấy người Kinh Trập, như vũng bùn không thể thoát ra, chỉ có thể bị kéo xuống, chìm nghỉm trong bóng tối ngập đầu.

Sống lưng Kinh Trập hơi căng thẳng, không hiểu sao, cậu có thể cảm nhận được một chút, ánh mắt.

Dung Cửu đang nhìn cậu.

Vẫn luôn, nhìn cậu.

Ánh mắt đó như sợi dây thừng quấn chặt, khiến Kinh Trập không lúc nào không cảm nhận được sự tồn tại của Dung Cửu.

Và cả thứ tình cảm bạo ngược ẩn dưới sự kiềm chế kia.

Cậu chợt nhớ ra mình đã nói gì trước khi hôn mê.

Lúc đó, cậu nói cái gì nhỉ…

“… Chuyện này không phải lỗi của… ngươi, ta không… trách ngươi… dù cho ta có thực sự… chết…”

Nói thật, Kinh Trập nghĩ lại, cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra câu đó.

Người lương thiện đến đâu, cũng không thể sau khi suýt bị người ta g**t ch*t, lại còn nói ra những lời như vậy, nếu là người khác, Kinh Trập thậm chí còn mắng cho vài câu, đừng có mà tốt bụng một cách ngu ngốc vân vân.

Nhưng đến lượt mình biến thành kẻ tốt bụng ngu ngốc như thế, cậu thấy xấu hổ quá.

Mãi đến khi rửa mặt xong, không thể phản kháng mà bị Dung Cửu bế trở lại, ngồi xuống trước bàn đầy thức ăn (nói thật, đống thức ăn này biến ra từ lúc nào thế), Kinh Trập nhìn Dung Cửu đang ngồi ngay ngắn đối diện qua làn hơi nước bốc lên từ thức ăn, cậu mới giật mình nhận ra điều gì đó.

Chuyện này quả thực không phải lỗi của Dung Cửu.

Tất cả là do cái buff kia điều khiển.

Nếu không phải do cái buff này, Dung Cửu sẽ không bị khơi dậy bóng tối trong lòng, bóp méo hoàn toàn bản tính của hắn.

Nhưng con người không phải không có giới hạn, sở dĩ trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập vẫn thực lòng hy vọng Dung Cửu sau khi làm sai tỉnh lại đừng tự trách mình, đương nhiên chỉ có một khả năng vô cùng rõ ràng.

Kinh Trập, đồ ngốc này.

Ngươi thế mà lại thực sự thích Dung Cửu rồi.

Không chỉ thích gương mặt này, mà là thực sự, thích con người hắn.

Ăn cơm xong không lâu, trời bên ngoài đã tối đen.

Kinh Trập ngồi trên giường, nhìn Dung Cửu cầm chân nến, đi thắp sáng từng ngọn đèn, ánh nến bừng lên xua tan bóng tối trong phòng.

Cậu vốn định đi giúp, nhưng không biết Dung Cửu nổi hứng gì, sau khi bế Kinh Trập một lần, liền không chịu để cậu chạm đất.

Dù là đi thay quần áo, hay quay lại giường, đều do Dung Cửu bế đi.

Kinh Trập từ xấu hổ, đến buông xuôi, thuyết phục bản thân lờ đi, cũng chỉ mất hai lần “bế bồng”.

Chứ cậu còn biết làm sao?

Thật sự rất muốn đập đầu ngất đi cho xong.

Sau khi thắp sáng hết nến trong phòng, Dung Cửu đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài rất tối, động tác chớp nhoáng đó không đủ để Kinh Trập nhìn ra rốt cuộc đây là đâu.

Rốt cuộc là trong cung, hay ngoài cung?

Kể cả là trong cung, thực ra Kinh Trập cũng chẳng nhận ra được.

Dù sao bao nhiêu năm nay, những nơi Kinh Trập quen thuộc cũng chỉ có vài chỗ, nơi cậu vào cung huấn luyện lúc đầu, Bắc Phòng sau này, Ngự Thiện Phòng, Trữ Tú Cung, và Trực Điện Tư.

Những nơi khác, cậu ít khi đi tới.

Nhưng bài trí trong cung thường cũng không thoát khỏi những quy chuẩn đó, nhưng nơi này quả thực nhìn không ra.

Kinh Trập nhìn cánh cửa với vẻ khao khát, rồi lại chán nản nhìn sợi xích sắt. Mấy ngón chân hơi lấm lem bụi đất lo lắng ngọ nguậy.

Vừa rồi xuống đất vội quá, cậu không đi giày.

Muốn buff hoàn toàn biến mất, phải đợi đến sáng ngày thứ ba.

Cậu không dám tưởng tượng mình mất tích lâu như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì… Kinh Trập khựng lại, thực ra hình như cũng chẳng gây ra loạn gì lớn.

Chỉ là không thể giải thích được.

Ở trong cung làm bất cứ việc gì, cũng cần phải cẩn trọng, và cẩn trọng hơn nữa.

Chưa kể lúc này Kinh Trập đang bị Thái hậu để mắt tới.

Vừa nghĩ đến Thái hậu, Kinh Trập rùng mình, nếu Thái hậu thực sự như cậu đoán, phái người theo dõi cậu, thì lần này, liệu có đẩy Dung Cửu vào tình thế nguy hiểm không?

Chát, một tiếng giòn tan.

Kinh Trập tự tát vào mặt mình một cái, ép cho má phị ra một cục.

Cậu đang nghĩ cái gì thế?

Cậu bị Dung Cửu giam cầm rồi, sao cậu còn lo lắng cho sự an toàn của Dung Cửu?

Kinh Trập sắp giận chính mình rồi!

“Sao lại tự làm đau mình?”

Bên tai vang lên giọng nói hơi ngạc nhiên của Dung Cửu.

Kinh Trập lườm hắn một cái, nín nhịn nói: “Cho phép ngươi bóp ta, không cho phép ta tự đánh mình à?”

Dung Cửu bưng một chậu nước nóng đặt bên giường, nhúng khăn vào, vắt khô, lúc này mới đắp lên cổ Kinh Trập.

Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào Kinh Trập đã hít hà vì đau.

“Ừ, không cho phép.”

Lúc này, Kinh Trập mới nghe thấy câu trả lời thong thả của Dung Cửu.

“Ta đã nhận tiền mua mạng của ngươi, ngươi là của ta.” Dung Cửu nói, “Từ sợi tóc, đến da thịt, rồi đến từng khúc xương, từng giọt máu, đều là của ta.”

Kinh Trập không nhịn được ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

Lúc hắn nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Gương mặt bình tĩnh lạnh lùng, lại thốt ra những lời điên cuồng như vậy.

Dung Cửu chậm rãi chườm nóng khắp cổ Kinh Trập một lượt, làm tan bớt vết bầm tím, sau đó ném khăn vào chậu, lấy lọ ngọc trong ngực ra.

Lọ ngọc đó y hệt hai cái Kinh Trập từng có, nhưng vừa mở ra, mùi hương tỏa ra lại hoàn toàn khác biệt.

Kinh Trập: “Trong cái lọ này của ngươi, mỗi lần đổ ra thuốc đều khác nhau.”

Dung Cửu: “Đồ đặc chế, tốt hơn đồ mua bên ngoài.”

Hắn vừa nói, vừa đổ ra rất nhiều trong lòng bàn tay.

Lọ ngọc bị đặt sang bên cạnh, hai bàn tay xoa vào nhau làm tan thuốc mỡ, bôi đầy lên từng ngón tay.

Kinh Trập nhìn động tác thong thả đó, suýt chút nữa nhìn đến ngẩn ngơ, đến khi đôi bàn tay to lớn vươn về phía cổ cậu, Kinh Trập mới muộn màng nhận ra Dung Cửu muốn bôi thuốc cho cậu.

Nhưng mà.

Kinh Trập theo bản năng lùi lại, tránh né đầu ngón tay đang ở ngay trước mắt.

Cậu khô khốc nói: “Hay là, để ta tự làm đi, việc này, ta tự làm cũng được.”

“Không được.” Người đàn ông lạnh lùng cụp mắt.

Bàn tay không cho phép từ chối phủ lên cổ Kinh Trập, thuốc mỡ ấm áp theo động tác xoa bóp tỉ mỉ, từng chút từng chút thấm vào da thịt, làm dịu vùng da sưng tấy.

Cảm giác bàn tay to lớn mở ra trên cổ họng khiến Kinh Trập không kìm được túm chặt lấy chăn.

Cảm giác ngạt thở đó không sao xua đi được, lúc nào cũng xâm chiếm lấy cậu.

Đặc biệt là khi Dung Cửu bôi thuốc cho cậu.

Đôi tay có thể dễ dàng tước đoạt mạng người ấy, tỉ mỉ sờ qua mọi vết tích, không mang theo bất kỳ sự dâm tà nào, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được vài phần nguy hiểm.

Bị người ta nắm lấy chỗ yếu hại, Kinh Trập giống như con thú nhỏ cảnh giác, làm thế nào cũng không thả lỏng được.

“Xong rồi.”

Dung Cửu nói: “Thuốc này hiệu quả rất tốt, ngày mai vết bầm chắc sẽ tan đi quá nửa.”

Hắn lạnh nhạt nói, vừa nói, vừa quỳ một gối xuống bên giường, vốc nước nóng trong chậu, giống như đang rửa tay.

Nhưng thực tế, là đang thử nhiệt độ.

Khi mắt cá chân của Kinh Trập bị nắm lấy, cậu gần như không phản ứng kịp Dung Cửu muốn làm gì, nhưng khoảnh khắc hai chân bị ấn vào nước nóng, phản ứng của Kinh Trập cực lớn, ngón chân vùng vẫy trong nước, suýt chút nữa đá văng cả nước ra ngoài.

Dung Cửu khẽ cau mày, túm chặt lấy bàn chân đang làm loạn.

Kinh Trập kêu oai oái, nhưng không màng tới, vội vàng ấn vai Dung Cửu, “Ngươi làm gì thế! Mau đứng dậy, ta tự làm.”

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này.

Dung Cửu thế mà lại muốn rửa chân cho cậu??

Sức lực Dung Cửu rất lớn, bất kể Kinh Trập giãy giụa thế nào, cũng không thể trốn thoát, chưa kể một tay hắn đang nắm chặt lấy sợi xích sắt.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Kinh Trập từ dưới lên.

Rõ ràng hắn đang ở vị thế thấp hơn, làm việc hèn mọn như vậy, nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy, mạch sống của mình bị hắn khóa chặt, không thể trốn thoát.

Đó là một loại nguy hiểm rất khó hiểu, nhưng lại không thể diễn tả bằng lời.

Cổ họng Kinh Trập khô khốc, cậu dịu giọng xuống, “Dung Cửu… ta không cần ngươi làm đến mức này vì ta, đó chỉ là…” một số tác động bên ngoài, “Chân bẩn, ta tự rửa.”

Dung Cửu vốc nước nóng, dội lên mu bàn chân Kinh Trập. Khiến cậu theo bản năng co ngón chân lại.

Cậu rất căng thẳng.

Phản ứng này của Dung Cửu, khiến cậu ngày càng căng thẳng.

“Không được.”

Dung Cửu vẫn nói như vậy.

Hắn thong thả rửa chân cho Kinh Trập, lau khô, sau đó đặt lại lên giường, thản nhiên dặn cậu đắp chăn cẩn thận, lúc này mới bưng nước đi ra ngoài.

Kinh Trập như người gỗ, cứng đờ ngã vật xuống giường.

Một lúc lâu sau, cậu vùi đầu vào chăn k** r*n.

Tiêu đời rồi.

Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, Dung Cửu biến thành thế này, lương tâm cậu càng ngày càng đau.

Sau này mà hết buff, cậu biết đối mặt với Dung Cửu thế nào đây, đây quả thực là dẫm đạp thể diện của Dung Cửu xuống đất mà chà đạp.

Kinh Trập từng làm công việc hầu hạ người khác này, dù sao cậu vốn dĩ là nội thị.

Cậu đương nhiên nhận ra, động tác của Dung Cửu tuy tùy ý, nhưng hoàn toàn chưa từng làm việc này.

Đây có thể là lần đầu tiên Dung Cửu làm vậy trong đời.

Á á á… càng đau khổ hơn rồi.

Kinh Trập lăn lộn trên giường, hận không thể vùi mình trong chăn chết ngạt cho xong.

Cậu sẽ không hủy hoại Dung Cửu chứ?

Dù sao cậu chỉ là một nội thị, Dung Cửu nhìn qua là biết xuất thân không tầm thường, con cháu quyền quý? Vừa nghĩ đến sự chán ghét có thể có của Dung Cửu sau khi tỉnh lại, tâm trạng Kinh Trập không kìm được mà chùng xuống.

Tất nhiên, tất nhiên…

Cậu cũng là nạn nhân mà.

Dấu ngón tay rõ ràng trên cổ vẫn chưa tan hết.

Nhưng nói cho cùng, nếu Dung Cửu không quen biết cậu, thì cũng sẽ không bị buộc phải làm ra chuyện này, chuyện như thế này.

Kinh Trập xoa mặt mình, lẩm bẩm: “Đợi hắn tỉnh lại, liệu có lại muốn giết ta không?”

“Không đâu.”

Lần thứ ba, lần thứ ba rồi đấy!

Chỉ trong vòng một ngày, Kinh Trập lần thứ ba bị Dung Cửu dọa cho suýt nhảy dựng lên.

Kinh Trập bực bội lật người lại, trừng mắt nhìn người đàn ông đứng bên giường, suýt chút nữa quên cả chuyện phiền não lúc nãy, “Lần sau trước khi xuất hiện, ngươi có thể báo trước một tiếng không, thật sự rất dọa người đấy.” Cậu ôm trái tim đang đập loạn xạ, không biết là bị Dung Cửu dọa, hay là vì bộ dạng hiện tại của Dung Cửu.

Dung Cửu trước mặt Kinh Trập, hoặc là mặc bộ đồng phục thị vệ, hoặc là thường phục hiếm thấy, nhưng bộ đồ thoải mái trước mắt này, là thứ trước đây chưa từng thấy bao giờ.

Hóa ra khi Dung Cửu tản mạn tùy ý, cũng đẹp đến nhường này.

Khí thế khiến người ta kính sợ dường như cũng nhu hòa đi đôi chút, dưới ánh nến hơi mờ ảo, gương mặt diễm lệ cũng mang theo vài phần dịu dàng giả tạo.

Dung Cửu leo lên giường, thản nhiên nói: “Ta đã nói sẽ không giết ngươi, thì sẽ không giết ngươi.”

Đầu ngón tay Kinh Trập vô thức chạm vào cổ họng mình, quay mặt đi lầm bầm: “Lừa người, buổi sáng ngươi rõ ràng thực sự muốn giết ta.”

“Ta muốn giết ngươi.” Dung Cửu sảng khoái thừa nhận, “Nhưng ta không giết.”

Kinh Trập lại lặng lẽ quay đầu lại, “Sao ngươi lại dừng tay?”

Khoảnh khắc đó, cậu đã nếm trải mùi vị của cái chết.

Dung Cửu cúi đầu nhìn Kinh Trập.

Kinh Trập vừa lăn lộn trên giường, làm tóc tai rối bù, bông xù cả lên, hai má ửng hồng, giống như bị ủ nóng. Trong đôi mắt tuấn tú mang theo vài phần buồn bực, lại có chút tò mò, lén lút ngước nhìn.

Giống như chú cún con thò đầu ra ngó nghiêng dưới chân tường.

Rõ ràng đã rất sợ hãi rồi, nhưng nghe thấy chút động tĩnh, vẫn không nhịn được thò cái đầu cún ra, để lộ sự tò mò ướt át.

Bàn tay to lớn của Dung Cửu xoa cái đầu cún bông xù của Kinh Trập. Tuy không có đôi tai lông lá, nhưng cảm giác xoa cũng không tệ.

“Vì ngươi ngốc.”

Nếu không phải ngốc, sao có thể nói ra những lời đó?

Người lương thiện đến đâu, tốt bụng đến đâu, cũng không nên vào lúc đó, nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.

Đối mặt với cậu không phải là người tốt nhân từ, mà là một đao phủ tàn nhẫn.

Khi giơ đồ đao lên, không biết đã gặt hái bao nhiêu mạng người. Cuối cùng, mạng người chỉ trở thành một con số lạnh lẽo. Thì càng chẳng có ai để ý.

Những thứ quá lương thiện, quá tốt bụng, quá mong manh…

Chỉ cần nắm nhẹ một cái, sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Kinh Trập càng như vậy, Dung Cửu càng khó kiềm chế d*c v*ng hủy diệt ngập trời đó.

Càng ưng ý, lại càng muốn phá hủy.

Hắn vốn dĩ, chính là kẻ tàn bạo điên cuồng như vậy.

Dung Cửu che mắt Kinh Trập lại.

Cũng che đi ánh mắt cậu nhìn về phía địa ngục.

“Ngủ đi.”

Kinh Trập vốn tưởng mình sẽ tranh cãi với Dung Cửu.

Bởi vì đêm qua, Dung Cửu thế mà lại muốn ngủ chung với cậu!

Mặc dù đó là cái ngủ vô cùng thuần túy, đơn thuần.

Nhưng vấn đề là, Kinh Trập không đơn thuần mà!

Hơn nữa ngủ chung, nhỡ bị Dung Cửu phát hiện ra bí mật của cậu, thì phải làm sao?

Khi Kinh Trập bị che mắt, trong lòng toàn những suy nghĩ rối rắm này, nhưng chìm vào bóng tối chưa được bao lâu, cậu đã ngủ say như chết.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Kinh Trập rất đau khổ.

Dung Cửu đã thẳng thắn thừa nhận muốn giết cậu mà!

Sao cậu vẫn có thể ngủ chổng vó lên trời, không chút sợ hãi thế này chứ!

Chẳng lẽ… thật sự như lời Dung Cửu nói… là do cậu ngốc… người ngốc mới có thể hưởng thụ giấc ngủ hoàn hảo?

Trong lúc Kinh Trập đang tự nghi ngờ bản thân, người bên cạnh giường đã rời đi từ lâu.

Cậu sờ vào vị trí bên cạnh, vẫn còn hơi ấm. Chứng tỏ vừa mới dậy.

Kinh Trập có thói quen dậy rất sớm, dù sao mỗi ngày đều phải tranh thủ lúc các vị tiểu chủ chưa dậy để đi quét dọn, hôm qua ngủ cũng sớm, cả người tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.

Cậu xuống giường trước.

Bàn chân vừa chạm đất, bất chợt nhớ tới lời Dung Cửu cấm cậu đi lại hôm qua.

Kinh Trập lầm bầm, cái này không trách cậu được. Là do bản thân Dung Cửu không ở đây.

Cậu xỏ giày, đi đến chỗ rửa mặt, lúc đi ngang qua bàn, không biết từ lúc nào, chiếc gương đồng lại được ai dựng lên.

Kinh Trập liếc qua, kinh ngạc phát hiện, vết ngón tay tím bầm đáng sợ ban đầu, quả thực đã mờ đi rất nhiều.

Thuốc đó tốt thế sao?

Kinh Trập bán tín bán nghi đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn.

Vừa rồi cậu dậy, đã thấy điểm tâm bày trên bàn.

Đây chắc là bữa sáng Dung Cửu để lại cho Kinh Trập.

Kinh Trập lặng lẽ gặm cái bánh bao, thở dài một tiếng.

Dung Cửu định cứ nhốt cậu mãi thế này sao?

Chuyện này thực sự hơi kỳ lạ.

Chẳng lẽ Dung Cửu đối với con cái tương lai của mình, cũng sẽ có cách làm cực đoan thế này à?

Kinh Trập lờ đi cơn đau âm ỉ trong lòng khi nghĩ đến mấy chữ “con cái tương lai”, cau mày.

Cậu từng có tình yêu của cha mẹ.

Dù rất ngắn ngủi, chỉ có vài năm.

Nhưng Kinh Trập chưa bao giờ nghi ngờ việc cha mẹ yêu mình.

Sự quan tâm đó, được nếm trải từng ngày, từng khoảnh khắc, trong nụ cười của cha mẹ, trong hành động của họ, trong sự quan tâm tỉ mỉ từng chút một.

Cha mẹ yêu cậu, dù có bị cái buff mê hoặc, trở nên cố chấp, nhưng cũng sẽ không có hành vi bạo ngược như thế này.

Kinh Trập vô cùng chắc chắn.

Còn bản thân cậu…

Kinh Trập đời này đương nhiên không thể có con cái, nhưng nếu cậu gặp phải cái buff này… Nói thật, vì có sự dạy dỗ của cha mẹ đi trước, Kinh Trập cảm thấy mình đa phần, cũng chỉ lắm mồm hơn chút thôi, sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Cũng giống như lúc cậu ở Trữ Tú Cung, gặp Hoàng Nghi Kết và những cung nhân kia.

Phản ứng của họ tuy hơi quá khích, nhưng cùng lắm chỉ là cưng chiều. Ít nhất Hoàng Nghi Kết chắc chắn là kiểu, sau này có con, chắc chắn sẽ cưng chiều vô điều kiện, con muốn gì được nấy.

Nhưng nhắc đến Hoàng Nghi Kết… con cái…

Trong hậu cung này, Cảnh Nguyên Đế đăng cơ đến nay cũng mấy năm rồi.

Nhưng cái hậu cung to lớn này, đến một mụn con cũng không có… chẳng lẽ là… ừm… Hoàng đế bất lực sao?

Đây là chuyện lớn đấy.

Khi Kinh Trập đang mải mê suy diễn, Dung Cửu bước vào phòng, lúc đi tới còn cố ý dẫm mạnh chân, nhưng chẳng mảy may thu hút được phản ứng của Kinh Trập.

Dung Cửu nhướng mày, hắn đã cố ý nhắc nhở, đã không phát hiện ra thì cũng đừng trách hắn.

“Đang nghĩ gì thế?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Kinh Trập lẩm bẩm: “Hoàng đế có phải bị bất lực…” Cậu buột miệng thốt ra.

Tiêu rồi!

Kinh Trập run rẩy ngẩng đầu, phát hiện mặt Dung Cửu đen sì.

Đây là lần hiếm hoi Kinh Trập nhìn thấy cảm xúc rõ ràng trên mặt Dung Cửu.

“Ngươi cảm thấy, Hoàng đế bất lực?”

Dung Cửu chậm rãi lặp lại câu nói vừa rồi của Kinh Trập.

Kinh Trập cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Sau đó, phát hiện ra càng rõ ràng hơn, ánh mắt Dung Cửu rơi vào nửa th*n d*** của cậu.

Trời đất ơi!

Kinh Trập theo bản năng kẹp chặt đùi, lại nhận ra hành động này mất mặt thế nào, cậu đỏ mặt tía tai lắc đầu quầy quậy: “Không phải, ta không phải ý đó… Dung Cửu!”

Dung Cửu cúi người bế bổng Kinh Trập lên, sải bước đi về phía giường.

Kinh Trập cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Ngươi làm gì thế, Dung Cửu, đừng xé quần áo ta, đừng, đừng!”

Giọng cậu cuối cùng trở nên chói tai, mang theo nỗi sợ hãi không thể che giấu.

Cậu liều mạng túm chặt cạp quần mình, run rẩy lập cập, sắp khóc đến nơi. Ngón tay dùng sức đến co rút, có thể nghe thấy tiếng vải rách toạc chói tai.

Vẻ kinh hoàng đó, còn mãnh liệt và hoảng loạn hơn cả lúc Dung Cửu muốn giết cậu lúc trước.

Dung Cửu dừng động tác, nhìn cậu chằm chằm.

Một lát sau, hắn buông tay.

Kinh Trập lập tức lăn vào trong giường, dùng chăn cuốn mình thành một quả cầu, trốn tịt vào trong.

Dung Cửu ngồi bên giường, hồi lâu sau, sờ lên quả cầu đó.

“… Xin lỗi.” Từ miệng Dung Cửu thốt ra hai chữ này, cứ như mặt trời mọc đằng tây, vô cùng khó tin, “Ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”

Kinh Trập trốn trong chăn, cắn môi nghe Dung Cửu nói.

Hơi mơ hồ, nhưng rất rõ ràng.

Cậu biết, Dung Cửu đã hiểu lầm nguyên nhân cậu sợ hãi.

Nhưng lời nói đó lọt vào tai cậu, lại quấn chặt lấy Kinh Trập, bao nhiêu năm nay, cậu phải mang theo bí mật này sống chui lủi trong cung, không hề dễ dàng chút nào.

Cậu không thể gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào cho ai.

Cậu phải sống thật tốt.

Cậu không thể để cha mẹ, em gái đã khuất thất vọng.

Cậu không thể liên lụy đến Trần An.

Nhưng sống mệt quá. Sống cũng khó quá.

Làm một thái giám hầu hạ người khác, nhất là ở trong cái cung này, đầu treo trên lưng quần mà sống.

Mấy năm trước khi cậu đến Bắc Phòng, cậu gần như đã dùng hết mọi cách mới giãy giụa sống sót được.

Không được bại lộ, đã khắc sâu vào xương tủy Kinh Trập.

Dù cậu tin rằng, kể cả Dung Cửu biết bí mật này… có lẽ cũng sẽ không… giao cậu cho Tổng quản, nhưng khi cậu suýt chạm vào điều cấm kỵ đó, Kinh Trập vẫn suýt sụp đổ.

Nỗi sợ hãi to lớn gần như nuốt chửng cậu.

Đó đã trở thành phản xạ* bản năng khắc sâu vào xương tủy.

*Gốc của nó là kiểu phản ứng “Chiến hoặc Chạy”, một phản ứng sinh lý và tâm lý tự nhiên của cơ thể khi đối mặt với một sự kiện đáng sợ, nguy hiểm hoặc căng thẳng tột độ.

Cậu liều mạng chớp mắt, muốn chớp đi hơi nước.

Không được khóc. Không được phép khóc.

Khóc là cách vô dụng nhất, cũng không thay đổi được bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng hơi thở của cậu vẫn dần trở nên nặng nhọc, chỗ ẩm ướt ngày càng lan rộng.

Không biết từ lúc nào, một lực mạnh lật tung lớp vỏ bọc của Kinh Trập.

Dù cậu có nắm chặt góc chăn đến thế nào, vẫn bị Dung Cửu giật phăng đi.

Chăn bị lật ra, bộ dạng khóc lóc thảm hại của Kinh Trập hoàn toàn lọt vào mắt người đàn ông.

Cậu dùng đôi tay run rẩy che mặt mình, cố gắng che đi bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem mất mặt kia, “Đừng nhìn…” Cậu không nhịn được, nấc lên một tiếng, “Xấu xí lắm…”

Giọng cậu yếu ớt đi, có chút hèn mọn cầu xin người đàn ông.

“Đúng là xấu thật.”

Dung Cửu nói chuyện, lúc nào cũng chẳng lọt tai.

Kinh Trập bĩu môi, khóc càng dữ dội hơn, từng tiếng nấc nghẹn ngào.

Dung Cửu thở dài.

Ngón tay gạt đi những sợi tóc dính trên trán Kinh Trập.

Động tác đó, mang theo chút thương xót.

Kinh Trập suýt chút nữa tưởng mình cảm nhận sai.

Nhưng ngay sau đó, Dung Cửu kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu, lại giúp cậu xì mũi, chỉnh trang lại cho cậu ra hồn người. Trong suốt quá trình đó, có một bàn tay to lớn, cứ vỗ từng cái, từng cái một lên lưng Kinh Trập.

Động tác đó có vài phần cứng nhắc, thô lỗ.

Lúc vỗ, cũng không được tự nhiên lắm.

Giống như chủ nhân đang đếm, một cái, lại một cái, chắc là thêm cái nữa một cách cứng đờ.

Không biết qua bao lâu, thần kỳ thay, Kinh Trập đã được an ủi.

Ngay cả cậu cũng không cảm nhận được, cơn bùng nổ vô cớ vừa rồi, đã trút hết nỗi sợ hãi, bất an giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay ra ngoài.

Cả người cậu ngơ ngác nằm bên cạnh Dung Cửu.

Dung Cửu dựa vào đầu giường, ôm Kinh Trập đang nằm nghiêng, bàn tay to lớn vòng qua lưng cậu vẫn đang vỗ từng cái lên tấm lưng gầy guộc.

Rất lâu sau, Kinh Trập mới chậm chạp nói: “Vừa nãy ta…” Cậu ngập ngừng, “đang nghĩ, bao nhiêu năm nay, tại sao trong hậu cung, đến một vị Hoàng tử hay Công chúa cũng không có… cho nên mới… không phải cố ý báng bổ bệ hạ đâu.”

Dung Cửu là người của Cảnh Nguyên Đế, đương nhiên không nghe được người khác sỉ nhục Cảnh Nguyên Đế.

Kinh Trập không muốn Dung Cửu hiểu lầm mình.

“Ngươi có từng nghĩ, Hoàng đế mới đăng cơ mấy năm, trước đó, bên cạnh cũng không phải không có thị thiếp, nhưng đến tận bây giờ, vẫn luôn không có con, nguyên nhân là vì hắn không muốn không?”

Dung Cửu thản nhiên nói, giọng vẫn lạnh lùng như cũ.

Kinh Trập ngạc nhiên ngẩng đầu, Dung Cửu là người của Hoàng đế, lời hắn nói, ở một mức độ nào đó là đáng tin.

“Nhưng mà… nhưng mà tại sao bệ hạ không muốn có con nối dõi?”

Người đời ai chẳng muốn có hậu duệ của mình?

Dù là nối dõi tông đường, hay làm rạng rỡ tổ tông, thậm chí có câu ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất, đủ thấy người đời coi trọng chuyện này thế nào.

“Tại sao nhất định phải có con của mình?” Dung Cửu lơ đãng, “Phụ thân, mẫu thân, sinh ra đã yêu thương con cái sao? Chưa chắc đâu.”

“Cha mẹ sao lại không thích con mình chứ?” Kinh Trập bất ngờ ngồi dậy.

Cậu vẫn nhớ nhiệt độ khi mẫu thân xoa đầu mình, lực tay đó dịu dàng biết bao, mang theo sự cưng chiều vô hạn. Phụ thân ôm cậu tuy có hơi mạnh tay, nhưng cậu thích nhất là lúc phụ thân một tay ôm cậu, một tay ôm muội muội.

Những tiếng cười đó rải rác trong lòng Kinh Trập, dù là những lúc gian khổ nhất, cũng khiến cậu có thể cắn răng kiên trì tiếp.

Dung Cửu cụp mắt nhìn Kinh Trập.

Kinh Trập là đứa trẻ được tưới tắm trong tình yêu của cha mẹ, cha mẹ cậu dạy dỗ cậu rất tốt, dù cách xa nhiều năm, vẫn có thể cảm nhận được sự giáo dưỡng khắc sâu trong xương tủy đó.

Chính vì như vậy, mới khiến cậu khi nhìn thấy nguy hiểm, vẫn không lập tức rút lui, tránh xa nguồn cơn đáng sợ. Bởi vì những gì cha mẹ dạy cậu đều là tốt đẹp, chưa bao giờ cảnh báo cậu rằng, trên đời này thực ra còn có bóng tối tàn nhẫn và tồi tệ.

“Kinh Trập, không phải ai cũng thích con mình như cha mẹ ngươi. Có những người vừa sinh ra đã không được mong đợi, hận không thể b*p ch*t ngay trong tã lót. Sống sót được, là nhờ vào chút may mắn, và d*c v*ng cầu sinh trơ trẽn.”

Tư thế nói chuyện của Dung Cửu vẫn tùy ý như vậy, “Cho nên, sự tồn tại của con cái đối với hắn mà nói, không phải là trân bảo kế thừa huyết mạch, mà là đồng loại tranh giành sự sống với hắn.”

Kinh Trập im lặng một lúc lâu, mới cúi đầu, lí nhí nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Lúc trước ta nói, đối với chuyện mình không biết, không nên tùy tiện đánh giá. Nhưng vừa rồi ta vẫn làm vậy, cha mẹ ta đối xử với ta rất tốt, đó là may mắn của ta, nhưng không phải… tất cả mọi người đều như vậy.”

Kinh Trập ủ rũ nói.

Hu hu, cậu đúng là đồ ngốc như lời Dung Cửu nói rồi.

“Ngươi xin lỗi ta làm gì,” Dung Cửu lạnh lùng nói, “Khóc mệt rồi thì ngủ một lát đi, đừng có ủ rũ cụp đuôi.”

Kinh Trập muốn nói lại thôi.

Thực ra cậu cảm thấy những lời Dung Cửu vừa nói, không phải đang nói về Cảnh Nguyên Đế. Mà như đang nói về chính hắn hơn.

Cha mẹ Dung Cửu… không, thích hắn sao?

Nếu là vậy, có lẽ giải thích được tại sao phản ứng của Dung Cửu dưới tác động của buff lại kịch liệt và quái dị đến thế… nhưng Kinh Trập không muốn nghĩ sâu thêm.

Nếu là thật, đối với Dung Cửu, đó chỉ là một quá khứ thảm khốc.

Cậu không muốn làm tổn thương Dung Cửu thêm nữa.

Nhưng có một câu cậu vẫn không nhịn được.

“Dung Cửu, ta cảm thấy, muốn sống tiếp, không phải chuyện gì đê hèn.” Kinh Trập nói nhỏ nhẹ, “Chỉ cần là người, ai cũng muốn sống cả. Nhà ta xảy ra chuyện, cả nhà trên dưới, chỉ còn mình ta sống sót. Có lẽ có người nghĩ, ta nên xuống dưới bầu bạn với họ, ta cũng từng nghĩ thế. Nhưng ta vẫn cảm thấy, ta còn… sống, cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.”

Chỉ cần còn một hơi thở, bản năng của sinh linh, luôn khiến người ta giãy giụa muốn sống sót.

Bản năng này, không hề đê hèn.

Chỉ là sự cứu rỗi thuần túy dành cho bản thân.

Trên đời này chỉ có bản thân mình, là người không bao giờ phản bội mình nhất.

“Hoàng đế vẫn chưa thượng triều à?”

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu cau mày, suy nghĩ xem tin tức này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Cảnh Nguyên Đế đã hai ngày liền không gặp đại thần, mà hôm nay, lại là ngày đại triều, nghe nói Ninh Hoành Nho đã ra tiền triều tuyên bố, nói hôm nay Hoàng đế long thể bất an, bãi triều rồi.

Người Thái hậu phái đi, không thể moi được tin tức gì từ Càn Minh Cung.

Cảnh Nguyên Đế tuy không quản chuyện hậu cung, nhưng nếu hắn muốn giấu giếm bí mật gì, dù Thái hậu có cố gắng thế nào, cũng không thể dò ra hành tung của hắn.

Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Thái hậu liền bực bội vô cùng.

Trước khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, ai cũng nghĩ người có khả năng lên ngôi hơn là Hách Liên Đoan. Và sau khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, lúc đầu, Thái hậu cũng hoàn toàn không để Hách Liên Dung vào mắt.

Theo bà ta thấy, cho dù Hách Liên Dung may mắn đoạt được đế vị, nhưng trong tay hắn không có người, cũng không có thế lực riêng, làm sao có thể nắm giữ được bá quan trong triều, làm sao có thể trấn áp được sự dị nghị của văn võ bá quan?

Nhưng bà ta vạn lần không ngờ tới, Hách Liên Dung lại dám làm ra hành động chém giết quan lại ngay giữa triều, thậm chí còn xếp đầu bọn họ thành hàng trước điện, đây là sự phóng túng ngông cuồng đến mức nào?

Thái hậu lúc đó định bạo phát, nhưng không ngờ, bên cạnh tân đế lại nắm giữ một thế lực, hoàn toàn không kiêng dè sự ám sát của Thái hậu.

Người được phái đi ám sát Hoàng đế, ngày hôm sau đầu đã bị cắt hết, xếp ngay cạnh giường Thái hậu.

Thái hậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc tỉnh lại, liếc mắt thấy mấy cái đầu lâu bên giường, lập tức hét lên thảm thiết, rồi lại ngất lịm đi.

Như đi vào chốn không người.

Hoàn toàn không ai phát hiện ra, những cái đầu này rốt cuộc xuất hiện trong tẩm cung Thái hậu như thế nào.

Trong tay Cảnh Nguyên Đế, có những nhân tài quỷ dị như vậy.

Đây mới là nguyên nhân khiến Thái hậu cuối cùng phải khuất phục chuyển vào Thọ Khang Cung.

Hiện tại, bà ta đã gia cố Thọ Khang Cung kín như bưng, cho dù người của Hoàng đế muốn vào nữa, cũng khó như lên trời.

Nhưng nhớ lại nỗi kinh hoàng khi đó, trong lòng Thái hậu vẫn vô cùng tức giận.

Bà ta suy đi tính lại, người có thể giúp Cảnh Nguyên Đế xây dựng thế lực như vậy, hoặc là Tiên đế, hoặc là…

Trầm gia.

Trầm Đình Hiên, Trầm lão viện trưởng.

Thái hậu chỉ cần nhớ đến cái tên này, hận không thể nghiến nát răng.

Mà tin tức Thụy Vương tra được, không nghi ngờ gì đã chứng thực suy đoán của Thái hậu. Nếu không phải Trầm gia năm xưa che chở, thì ngày nay, với tính cách tàn bạo lạnh lùng như vậy của Cảnh Nguyên Đế, sao có thể phái người đi bảo vệ Trầm Đình Hiên?

Lão già này mở thư viện Càn Nguyên, giả vờ quy ẩn tránh đời, nhưng lại lén lút làm ra chuyện như vậy, Thái hậu đương nhiên muốn trừ khử ông ta. Nhưng chuyện của Trầm Đình Hiên không vội, việc gấp trước mắt là, tên Hách Liên Dung kia rốt cuộc thế nào rồi?

Chẳng lẽ thực sự mắc bệnh cấp tính?

Nếu không, theo thói quen của hắn, tuy không hợp với văn võ bá quan, nhưng chức trách của Hoàng đế, Hách Liên Dung cũng không bỏ bê.

Về việc này, hắn có sự tận trách trái ngược với tính cách.

Thái hậu cau mày suy tư hồi lâu, vẫn gọi người đến.

“Đi mời Quý phi đến đây cho ai gia.”

Nữ quan khom người lui ra, rất nhanh đã đến Chung Túy Cung, mời Quý phi Hoàng Nghi Kết tới.

Hoàng Nghi Kết vào Thọ Khang Cung, vừa định hành lễ với Thái hậu, đã bị bà ta đỡ dậy, “Mau ngồi xuống đi.”

Hoàng Nghi Kết mỉm cười: “Đây là lễ nghĩa nên làm ạ.”

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng: “Có quen không?”

“Trong cung chỗ nào cũng tốt, không có gì không tốt cả.” Nàng lắc đầu, trông có vẻ hơi thẹn thùng.

Thái hậu cười nói: “Vậy thì tốt.”

Bà ta gọi Hoàng Nghi Kết đến, dường như chỉ để nói chuyện phiếm, chuyện nọ xọ chuyện kia, tán gẫu rất nhiều, sau đó mới lái sang chuyện của Cảnh Nguyên Đế.

“Quý phi, ngươi thấy Hoàng đế… thế nào?”

Hoàng Nghi Kết vừa nghe thấy câu này, mắt sáng lên, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, rất tốt ạ.”

Thái hậu nhìn dáng vẻ e thẹn của Hoàng Nghi Kết, lại cười lên: “Sao lại thẹn thùng thế này? Ngươi đã vào cung, chính là con dâu của ai gia, Hoàng đế là phu quân của ngươi, hiện giờ phân vị ngươi cao nhất, hậu cung này ấy à, nhiều chuyện vẫn phải xem ở ngươi.”

Bà ta nói đầy ẩn ý.

Hoàng Nghi Kết hơi nghiêng đầu, nhìn Thái hậu.

Thái hậu thong thả nói: “Mấy ngày nay, long thể Hoàng đế không khỏe, hôm nay đến đại triều cũng không đi.”

Hoàng Nghi Kết có chút lo lắng: “Vậy, có nghiêm trọng không ạ? Ta, thiếp thân…”

Thái hậu cười nói: “Đó là phu quân của ngươi, ngươi muốn đi thăm cũng là lẽ thường, ai có thể cản ngươi?”

Hoàng Nghi Kết đỏ mặt, lại cúi đầu.

Một lát sau, nàng mới từ trong cung đi ra, lên kiệu.

Một cung nữ tướng mạo bình thường đi theo bên cạnh, nàng ta là người được Hoàng Nghi Kết tin tưởng nhất trong số các cung nhân. Bởi vì nàng ta là thị nữ Hoàng Nghi Kết mang từ nhà theo.

Theo nàng suốt dọc đường vào kinh thành, bây giờ, lại theo nàng vào cung.

Cung phi địa vị cao, có thể mang một người vào cung. Coi như là ưu đãi dành cho họ.

Sau khi trở về Chung Túy Cung, cung nữ này biết được ý của Thái hậu, liền khẽ cau mày: “Thái hậu đây là muốn Quý phi đi dò đường, Quý phi… chuyện này…”

Hoàng Nghi Kết đã không còn vẻ e thẹn như ở Thọ Khang Cung nữa, sắc mặt nàng hơi lạnh: “Thái hậu để ta vào cung, vốn dĩ có mục đích riêng. Nếu ta không thuận theo mục đích của bà ta mà làm việc, trong nhà cũng không được yên ổn.”

Nàng nhìn cung nữ.

“Vũ Thạch, chải chuốt cho ta đi.”

Hoàng Nghi Kết nở nụ cười dịu dàng, hệt như lớp ngụy trang của nàng bên ngoài.

“Lần đầu tiên đi gặp bệ hạ, đương nhiên phải xinh đẹp một chút.”

Khi Kinh Trập tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang rúc trong lòng Dung Cửu, ngủ ngon lành cành đào, Kinh Trập đã không còn ngạc nhiên nữa.

Mới là lạ!

Sao có thể không ngạc nhiên được!

Sao cậu lại ngủ trong lòng Dung Cửu! A! Tại sao hôm nay Dung Cửu dậy muộn thế! Tại sao trời bên ngoài sáng thế này! Hôm nay cậu lại ngủ say như chết, lỡ mất giờ giấc rồi sao!

Kinh Trập gào thét trong lòng.

Vừa gào thét, vừa cố gắng bò ra khỏi lòng Dung Cửu.

… Cái gì chọc vào eo thế này?

Cứng ngắc, hơi kỳ quái.

“Ngủ thêm chút nữa đi.”

“Ngươi đừng ngủ nữa, có thể bỏ cái thứ ngươi mang lên giường đi được không, khó chịu quá.” Kinh Trập lầm bầm, “Trên giường sao lại để mấy thứ này?”

“Thứ gì?”

Giọng Dung Cửu nghe cứ như chưa từng ngủ vậy. Mỗi lần mở miệng đều vô cùng tỉnh táo.

Kinh Trập thò tay ra sau tóm lấy, định đưa cho hắn xem, nhưng vật chạm vào tay lại nóng hổi, hơn nữa còn… không rút ra được?

Cậu ngơ ngác trong giây lát, trong đầu tóe lên tia lửa điện, đột nhiên nhận ra đó là cái gì, rụt phắt tay về, cả người bật dậy.

Bàn tay cậu căng thẳng buông thõng bên người, muốn nắm chặt lại, nhưng dường như vẫn cảm nhận được vật thể nóng rực cứng rắn kia đang giật giật trong tay.

Sao, sao lại to thế…

Không phải, sao lại không phản ứng kịp chứ!

Cậu vào cung, nếu để người ta phát hiện thân thể có điểm lạ, sẽ gây ra rắc rối. Cho nên Trần An năm xưa từng đưa thuốc cho cậu, bảo cậu uống liên tục một thời gian.

Những viên thuốc đó sẽ kìm hãm sự xung động của cơ thể, tự nhiên cũng ảnh hưởng đến thân thể Kinh Trập.

d*c v*ng của cậu rất nhạt.

Gần như chưa bao giờ gặp tình huống xấu hổ vào buổi sáng.

Cho nên cậu hoàn toàn mù tịt về chuyện này. Có thể nói cái nắm vừa rồi, suýt chút nữa làm vỡ nát ý thức của Kinh Trập.

Dung Cửu thong thả ngồi dậy, xuống giường, đi thay quần áo.

Hắn không nhắc đến chuyện này, Kinh Trập coi như đó là sự khoan dung hiếm hoi của hắn, sau khi Dung Cửu đi khỏi, Kinh Trập lập tức trùm chăn kín mít.

Muốn rửa tay.

Nhưng không dám ra ngoài.

Thảm quá.

Rốt cuộc cậu đã làm gì để bản thân rơi vào nông nỗi này?

Thảm quá.

Kinh Trập lau nước mắt.

Sau đó phát hiện ra là cái tay vừa nãy, lại muốn hét lên thảm thiết.

Đợi đến khi cậu lề mề bò dậy, Dung Cửu đã thay xong quần áo, sau đó bế cậu đi rửa mặt, rồi lại bế Kinh Trập quay lại ngồi xuống.

Kinh Trập hai ngày nay đã bị ép phải quen, ủ rũ ngồi ăn cơm.

Bữa sáng muộn màng này ăn chẳng có mùi vị gì, Kinh Trập hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

Nhưng ăn xong, Dung Cửu đi về phía cậu, lại bế Kinh Trập về giường, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu, da đầu Kinh Trập tê dại, lại nữa à?

Không đúng, giờ đâu có chậu nước.

Vậy đây là…

Kinh Trập trơ mắt nhìn Dung Cửu móc chìa khóa từ trong ngực ra.

Hết giờ rồi?

Dung Cửu tỉnh táo rồi?

Kinh Trập suýt chút nữa khóc vì vui sướng, định giơ tay đón lấy chìa khóa, lại thấy bàn tay to lớn kia thu lại.

Cậu ngẩn ra, nhìn Dung Cửu.

Chỉ thấy người đàn ông như đang lẩm bẩm một mình.

“Tuy mấy ngày nay hơi bốc đồng, nhưng mà…”

Ánh mắt Dung Cửu rơi vào mắt cá chân Kinh Trập, ngọn lửa bạo ngược bị châm ngòi không phải hoàn toàn do ô nhiễm từ bên ngoài, chẳng qua là hạt giống vốn đã tồn tại, bị k*ch th*ch thành sự khát cầu thuần túy.

Hắn cảm thấy, thế này cũng rất tốt.

Trói buộc chặt chẽ ở đây, không đi đâu được.

Kinh Trập không ổn.

Vô cùng, không ổn.

Cậu túm chặt lấy cánh tay Dung Cửu, không làm ra tư thế cướp đoạt, nhưng vô cùng căng thẳng: “Dung Cửu, ta có việc riêng của ta phải làm, ta… nếu tiếp tục ở lại đây, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm?”

Dung Cửu dường như cảm thấy buồn cười, ngước mắt nhìn cậu.

Kinh Trập nghiêm túc gật đầu: “Nguy hiểm. Ta biết ngươi có thể che giấu hành tung của ta, nhưng ta…” Cậu mím môi, dường như đang do dự.

Từng câu nói ra đều mang vẻ chần chừ.

“Từ tần nhắm vào ta, dường như có liên quan đến Diêu tài nhân, mà cái chết của Diêu tài nhân, có thể liên quan đến Thái hậu.”

Giọng Kinh Trập nhỏ dần.

“Ta không muốn liên lụy đến ngươi, cũng gặp chuyện.”

Im lặng một lát, cạch một tiếng.

Dung Cửu mở khóa xích cho Kinh Trập, đứng dậy.

Sợi xích nặng nề rơi xuống đất, Kinh Trập ôm lấy sự tự do khó khăn lắm mới có được, không kìm được sờ sờ mắt cá chân hơi trầy da.

“Kinh Trập, ta nảy sinh d*c v*ng với ngươi.”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, dường như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào. Nhưng suýt chút nữa bổ đôi Kinh Trập.

Cứ như thể đó không phải là lời d*m đ*ng, mà là sự yêu thích bộc lộ niềm vui sướng.

Cậu giữ nguyên tư thế ôm chân, ngẩng phắt đầu lên.

Trên gương mặt diễm lệ xinh đẹp của người đàn ông, sự hoang dã thuần túy tự nhiên hòa quyện cùng sự quyến rũ, nụ cười khẽ nhếch bên khóe miệng khiến gương mặt lạnh lùng tái nhợt ấy trong khoảnh khắc bùng nổ vẻ đẹp mãnh liệt.

Kinh Trập hít hà một hơi.

Không chỉ vì câu nói có phần hạ lưu kia, mà còn vì vẻ đẹp ngông cuồng phóng túng này.

Ngón cái của Dung Cửu lướt qua môi Kinh Trập.

Vết thương còn sót lại chưa lành nhanh bằng ở cổ, vẫn còn dấu vết rách da.

“Đêm nay đêm nào, gặp được người thương mến. Người ơi hỡi người ơi, gặp người thương mến biết làm sao đây*…” Dung Cửu cúi người, mặt sát mặt với Kinh Trập đến mức nghe rõ cả hơi thở, “Kinh Trập, làm người thương** của ta được không?”

*Nguyên văn: Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân. Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà. Trích từ bài “Trù mâu” trong Kinh Thi – Quốc phong – Đường phong. Ý thơ diễn tả niềm vui sướng bất ngờ khi gặp được ý trung nhân trong đêm tân hôn.

**Nguyên văn là “lương nhân”. Trong văn học, “lương nhân” dùng để chỉ người chồng, kiểu vợ gọi người chồng của mình là lương nhân.

d*c v*ng cuộn trào biến vẻ đẹp vốn đã tàn khốc, hóa thành lưỡi đao sắc bén mang sức mạnh hủy diệt. Lời nói nhẹ nhàng, lại chính là nọc độc tẩm đầy trên lưỡi đao.

Đồng thời, xuyên thủng trái tim Kinh Trập.

Bình Luận (0)
Comment