Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 21

"Kinh Trập, Kinh Trập, sao ngươi ngẩn người ra thế?"

 

Cốc Sinh chọc chọc Kinh Trập, tò mò quan sát cậu.

 

Hôm nay lúc quét dọn, cậu ta trơ mắt nhìn Kinh Trập thất thần mấy lần, vừa rồi còn suýt ngã xuống hồ sen, may mà được cậu ta kéo lại.

 

Cái hồ sen này, dạo trước vừa mới có người chết xong.

 

Nhiều người cảm thấy đen đủi, ngay cả lúc quét dọn cũng không muốn đến gần đây. Công việc tiếp theo của Kinh Trập và Cốc Sinh lại bị phân công đến chỗ này, Vân Khuê và một nội thị khác tên Tuệ Bình cũng chung một đội.

 

Theo Cốc Sinh thấy, vận số của Kinh Trập hơi tệ.

 

Trước đó rõ ràng được Hoàng tiểu thư để mắt tới, đi theo hầu hạ hơn nửa tháng, chỉ thiếu một chút nữa thôi là một bước lên mây, trở thành thái giám của Chung Túy Cung, nhận việc tam đẳng hoặc nhị đẳng.

 

Thế thì tốt hơn gấp vạn lần so với việc bọn họ bây giờ vẫn phải khổ sở ở Trực Điện Tư, chờ đợi kỳ sát hạch cuối năm.

 

Sát hạch còn chưa biết có qua được không, năm nay cậu ta đã mười chín rồi!

 

Kinh Trập thì khỏi phải nói, đã hai mươi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu có thể đến Chung Túy Cung, đương nhiên không cần lo lắng những phiền toái này.

 

Nhưng trớ trêu thay, đúng vào thời điểm mấu chốt này, Kinh Trập lại bệnh liệt giường mấy ngày, đến điểm danh cũng không đi được, cuối cùng lỡ mất cơ hội phú quý này.

 

Cảnh ngộ này, ngay cả Cốc Sinh trước đây có chút ghen tị với Kinh Trập cũng không khỏi cảm thán, nghĩ đến bản thân bao năm nay cũng không gặp thời, rốt cuộc cũng bình ổn tâm trạng, thái độ đối với Kinh Trập sau khi trở về cũng khá tốt.

 

Có lẽ do bị đả kích, Kinh Trập mấy ngày nay làm việc cứ hay lơ đãng.

 

Điều này không khó hiểu.

 

Nhưng mà, tại sao đang quét tước lại đột nhiên cười quái dị?

 

Chuyện này thật kỳ lạ!

 

Chẳng lẽ đã phát điên rồi sao?

 

Kinh Trập ho một tiếng, nắm chặt cán chổi lắc đầu: "Mấy ngày nay gặp chút đả kích, may nhờ Cốc Sinh luôn giúp đỡ bên cạnh, ta sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại, không để ngươi khó xử."

 

Cốc Sinh cười sảng khoái: "Giúp gì chứ? Chỉ gọi ngươi mấy câu mà cũng tính là giúp à? Ngươi ít nhất cũng phải như Vân Khuê kia kìa, sai bảo người khác làm việc, thế mới đáng được cảm ơn."

 

Vân Khuê ở đằng xa nghe thấy Cốc Sinh nói xấu mình, bất mãn nói: "Này Cốc Sinh, ta nhờ các ngươi giúp đỡ có khi nào không trả thù lao đâu?"

 

"Phải phải phải, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân đi." Cốc Sinh cười hì hì chắp tay.

 

Vân Khuê tính tình phóng khoáng, người cao to, đôi khi hành động hơi thô lỗ, nhưng bản chất không xấu, cũng rất dễ nói chuyện, nếu không đã chẳng bị phân công đến quét hồ sen.

 

Nghe nói cậu ta là đồ đệ của một vị Chưởng sự nào đó, chuyện qua kỳ sát hạch là ván đã đóng thuyền. Đôi khi có việc bận, hoặc lười biếng, cậu ta sẽ tìm người làm giúp.

 

Cậu ta cũng chịu chi tiền, không bao giờ để người ta làm không công. Cho nên kiếm được tiền rồi, những người này cũng chẳng nói năng lung tung, ngược lại còn xưng huynh gọi đệ với Vân Khuê.

 

Khó khăn lắm mới quét dọn xong khu vực này, mấy người xách dụng cụ quay về.

 

Trời tờ mờ sáng, sương mù giăng lối, cũng chẳng có ai.

 

Vân Khuê vỗ vai Kinh Trập, tò mò hỏi: "Trước đó nghe nói ngươi bị bệnh, những cái khác thì không nhìn ra, nhưng có đau lắm không? Lúc nãy nhìn qua, khóe miệng ngươi có phải bị rách không?"

 

Kinh Trập khựng lại, tim đập thình thịch, nhưng mặt không đổi sắc. Cậu theo bản năng sờ sờ vết bên khóe miệng, thở dài một tiếng: "Phải đấy, tự mình cắn nát, đau lắm."

 

Trước khi cậu "trốn" khỏi chỗ Dung Cửu, Dung Cửu đã nhét cho cậu lọ ngọc.

 

Nhờ thuốc trong lọ, những dấu ngón tay trên cổ Kinh Trập nhanh chóng mờ đi, nhưng vết thương bên miệng rốt cuộc vẫn lộ liễu, rất dễ bị người ta nhìn thấy.

 

Cốc Sinh tặc lưỡi: "Vẫn là ngươi xui xẻo."

 

Kinh Trập: "Thôi, có lẽ là số ta không nên có, sau này vẫn nên dựa vào chính mình, đừng mơ tưởng một bước lên trời."

 

Cốc Sinh không khỏi nhớ tới người bạn Trường Thọ trước kia của Kinh Trập, gật đầu. Cho dù rời khỏi Bắc Phòng đến Thừa Hoan Cung thì đã sao?

 

Chẳng phải cũng chết trong chớp mắt đó thôi.

 

Trường Thọ chết rồi.

 

Chuyện này là do Minh Vũ nói cho Kinh Trập biết sau khi cậu trở về.

 

Sau khi Kinh Trập bị Dung Cửu bắt đi, không biết mình đang ở đâu, nhưng tới lúc hết buff, Dung Cửu lại đích thân dẫn Kinh Trập đi ra ngoài.

 

Cậu mờ mịt đi theo Dung Cửu rẽ đông rẽ tây, đi một lúc lâu mới đến được cung điện quen thuộc của mình.

 

Thân phận của Dung Cửu còn bí ẩn hơn cả những gì Kinh Trập có thể tưởng tượng.

 

Cậu vốn định thấy nơi quen thuộc là chuồn ngay, Dung Cửu vươn cánh tay dài, kéo Kinh Trập lại gần, hai người dán sát vào nhau.

 

Cơ thể Kinh Trập cứng đờ, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người Dung Cửu.

 

Mùi đó tỏa ra từ ngón tay Dung Cửu. Là vì bôi thuốc cho Kinh Trập nên mới thấm đẫm từng tấc da thịt, đến mức rửa sạch rồi vẫn còn vương mùi.

 

"Muốn chạy à?"

 

Kinh Trập: "... Ta, mấy ngày nay, dù sao cũng phải đi giải thích..."

 

"Không cần giải thích." Dung Cửu bình thản nói, "Sẽ không ai truy hỏi ngươi tại sao, chỉ cần về nói ngươi bị bệnh là được."

 

Kinh Trập yên tâm hơn chút, ít nhất sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

 

"Còn về, câu trả lời của ngươi..."

 

Dung Cửu chậm rãi nói ra câu này, Kinh Trập lập tức căng cứng như con thú nhỏ sắp bị ăn thịt, cái gáy lộ ra đỏ ửng, đó là sự xấu hổ và cứng ngắc không thể che giấu.

 

"Lần sau, ta muốn nghe được."

 

Dung Cửu không bắt ép quá mức.

 

Nhưng lời này cứ như hình với bóng, không chịu rời khỏi tâm trí Kinh Trập.

 

Cậu thẫn thờ đi đến Trực Điện Tư, suốt dọc đường cứ như người ăn phải bùa mê thuốc lú, chưa nói tới ánh mắt mơ màng, ngay cả trên mặt cũng ửng hồng kỳ lạ.

 

Dung Cửu, hy vọng cậu làm người thương của hắn.

 

Kinh Trập chỉ cần nhắm mắt lại, dáng vẻ của Dung Cửu lúc đó, lời hắn nói ra, cứ như được tái hiện lại lần nữa, vành tai cậu nóng bừng, dù có bịt tai lại cũng không ngăn được thanh âm đó vang vọng hết lần này đến lần khác.

 

Dung Cửu... thế mà, cũng thích cậu ư?

 

Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ rằng, đúng lúc nhận ra mình thích Dung Cửu, lại nhận được sự hồi đáp của hắn.

 

Kinh Trập đã nghĩ gì?

 

Ít nhất, cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ để Dung Cửu biết.

 

Thích một người, đối với Kinh Trập, là một chuyện bí mật.

 

Cậu với tình cảnh thế này, không có tư cách để thích ai cả.

 

Bất kể người đó là Dung Cửu, hay là cung nữ, thân phận của cậu không phù hợp, không chỉ liên lụy người khác, mà còn hại cả chính mình.

 

Cung quy không cho phép.

 

Khoảng cách giữa Dung Cửu và Kinh Trập cũng không cho phép.

 

Kinh Trập nhìn ra được, xuất thân của Dung Cửu, tuy không biết là con nhà quyền quý nào, nhưng chắc chắn thuộc dòng dõi quý tộc. Khi cùng ngồi ăn, dù Dung Cửu ít nói, nhưng từng cử động của hắn đều toát lên phong thái tự nhiên.

 

Điều này đã thấm vào máu thịt Dung Cửu, bất kể hắn trở thành người thế nào, phong thái tao nhã đó cũng sẽ không bị xóa nhòa.

 

Đối mặt với Dung Cửu, Kinh Trập chắc chắn có tự ti.

 

Dù có đồng ý với Dung Cửu, bọn họ cũng không thể dài lâu.

 

Bất kể là lý trí hay thực tế đều đang nói cho Kinh Trập biết điều này. Cậu cũng nên từ chối Dung Cửu. Ngay khoảnh khắc nghe Dung Cửu nói vậy, nên từ chối hắn ngay lập tức.

 

Cậu lẽ ra phải làm như thế.

 

Nhưng khi Kinh Trập nghe Dung Cửu nói vậy, trong lòng chỉ có niềm vui sướng vô hạn.

 

Cậu vui mừng, nên ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Cậu muốn đáp lại, nên cắn chặt môi mình. Lời từ chối nghẹn ứ ở cổ họng, nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được.

 

Muốn giấu giếm sự yêu thích, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

 

Từ trước khi Kinh Trập kịp nhận ra, sự yêu thích vô tận đó đã sớm lặng lẽ chảy về phía Dung Cửu qua từng lời nói hành động của cậu.

 

Cậu thích khuôn mặt Dung Cửu, thích tính cách xấu xa của hắn, thậm chí có thể bao dung cả thứ tình cảm quá mức bạo ngược của hắn.

 

Cậu không thể ép mình nói ra hai chữ "không được" với Dung Cửu.

 

Điều duy nhất Kinh Trập thấy may mắn là, Dung Cửu không bắt cậu trả lời ngay, nếu không thì bây giờ, cậu thực sự không biết câu trả lời buột miệng thốt ra của mình sẽ là gì.

 

Cậu ôm tâm tư bí mật, vui sướng như vậy, hớn hở đến Trực Điện Tư báo danh, nhận việc chính thức, sau đó mới vội vã trở về Bắc Phòng.

 

Vừa vào Bắc Phòng, đã thấy Thất Thuế và Bát Tề mắt đỏ hoe, đi vào trong nữa, thần sắc Minh Vũ cũng ủ rũ, trông chẳng vui vẻ gì.

 

Kinh Trập kìm nén niềm vui trên đuôi lông mày, để tránh lạc lõng: "Minh Vũ, xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Minh Vũ khó khăn lắm mới thấy Kinh Trập về, kéo cậu đi thẳng vào phòng.

 

Vừa đi vừa khẽ nói.

 

"Trường Thọ mất rồi."

 

Lòng Kinh Trập chùng xuống.

 

Trường Thọ rốt cuộc vẫn không cứu được.

 

Cung nhân ở Thừa Hoan Cung chỉ còn hai người sống sót, một là Đại cung nữ Hạ Hòa bên cạnh Từ tần, người kia hình như là một cung nữ nhị đẳng, những người còn lại không ai sống sót.

 

Từ tần đến giờ vẫn không dám về Thừa Hoan Cung, cứ ở lì bên Thọ Khang Cung.

 

Minh Vũ và Kinh Trập trò chuyện vài câu, cố gắng xốc lại tinh thần. Chuyện của Trường Thọ tuy khiến họ khó chịu, nhưng cũng chỉ là cáo chết thỏ khóc thương đồng loại, Minh Vũ vốn cũng chẳng thích Trường Thọ cho lắm.

 

"Không nhắc đến cậu ta nữa, ngươi có biết dạo này hậu cung lại có chuyện không?"

 

Minh Vũ vừa nói, vừa nhanh tay nhanh chân chuyển trả lại đống đồ Kinh Trập gửi cậu ta trước đó. Những thứ này đều được bảo quản rất kỹ ở chỗ Minh Vũ. Cậu ta không đụng vào, cũng không để ai phát hiện.

 

Kinh Trập ôm lấy cậu ta cảm ơn rối rít, lắc lư người ta đến chóng mặt, lúc này mới cất đồ đi, hỏi tiếp: "Xảy ra chuyện gì thế?"

 

Sao mà ngay cả Bắc Phòng cũng nhận được tin nhanh vậy.

 

Minh Vũ: "Hoàng tiểu chủ mà ngươi hầu hạ trước đây, giờ đã là Quý phi Chung Túy Cung rồi. Phân vị còn cao hơn cả Đức phi nương nương. Nghe nói vị Quý phi nương nương này rất thích bệ hạ, mấy ngày nay bệ hạ long thể bất an, đến lâm triều cũng không đi, Quý phi nương nương liền xách theo đồ tự làm, đến ngoài Càn Minh Cung đợi suốt nửa canh giờ."

 

Kinh Trập: "Chuyện này, đồn đại cũng nhanh quá nhỉ."

 

Chuyện buổi sáng, mà đến Bắc Phòng cũng biết rồi.

 

"Đương nhiên." Minh Vũ nháy mắt ra hiệu, khiến đôi mắt vốn đã không to lắm híp lại thành một đường chỉ, "Trước đây kiểu gì cũng sẽ cho người vào, trừ khi bệ hạ ghét, nếu không sẽ không làm mất mặt người ta như thế."

 

Không ai ngờ tới, Quý phi ngay cả đồ cũng không gửi vào được.

 

Kinh Trập nhớ tới lời Dung Cửu nói, cụp mắt xuống, không kìm được nói: "Có lẽ bệ hạ từ trước đến giờ, vốn cũng không thích."

 

Cậu sờ vào món đồ giấu trong ngực.

 

Nếu Thái hậu thực sự giết Từ Thánh Thái hậu, thì vị ở Thọ Khang Cung kia, không nghi ngờ gì chính là kẻ thù của Cảnh Nguyên Đế. Mà đại đa số tú nữ trong hậu cung này đều qua tay Thái hậu tuyển chọn, số ít còn lại cũng là do bên dưới dâng lên.

 

Có lẽ, Cảnh Nguyên Đế ngay từ đầu đã chẳng thích ai cả. Thậm chí, là căm ghét.

 

Ai lại đi thích kẻ thù của mình, và những thứ đã qua tay kẻ thù chứ?

 

Kinh Trập ở lại Bắc Phòng không lâu, nói chuyện với Minh Vũ xong, lại đi gặp Trần Minh Đức, sau đó vội vã trở về Trực Điện Tư.

 

Cậu cũng muốn xem kỹ món đồ của Diêu tài nhân mà cậu khó khăn lắm mới lấy được. Nhưng thời gian của cậu không nhiều.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập đã tranh thủ thời gian đọc lá thư nằm trên cùng.

 

Trong số những món đồ vụn vặt đó, trên cùng là một phong thư, nhìn nét chữ quả thực là của Diêu tài nhân. Ít nhất là giống hệt nét chữ Kinh Trập nhìn thấy trong túi kim chỉ.

 

Sau khi đọc xong bức thư đó, Kinh Trập mới biết nguyên nhân cái chết thực sự của Diêu tài nhân.

 

Năm xưa, sau khi Từ Thánh Thái hậu sinh Cảnh Nguyên Đế thì luôn u sầu buồn bã, thỉnh thoảng lại bạo phát, khiến cả hoàng cung náo loạn. Sau này thường xuyên uống thuốc do thái y kê, phần lớn thời gian đều ngủ, lúc này mới yên ổn hơn chút.

 

Tiên đế sợ Từ Thánh Thái hậu không vui, bèn đặc biệt chỉ định Diêu tài nhân đến hầu bệnh. Diêu tài nhân và Từ Thánh Thái hậu quả thực có quan hệ họ hàng xa lắc lơ, tính ra cũng là chị em họ.

 

Diêu tài nhân nhờ đó thường xuyên ra vào bên cạnh Từ Thánh Thái hậu.

 

Nàng ta trầm mặc ít nói, không gây chú ý. Cũng vì thế, rất nhiều lúc, người ta sẽ xem nhẹ nàng ta.

 

Người quá quen thuộc với sự bình thường, cũng giống như đồ vật trang trí, sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng nàng ta không biết nói, không biết kêu.

 

Chính nhờ nguyên nhân này, Diêu tài nhân lặng lẽ biết được, trong bát thuốc Từ Thánh Thái hậu uống mỗi ngày, thực ra luôn bị trộn lẫn thuốc độc chí mạng.

 

Những bát thuốc độc đó, chính là qua tay Diêu tài nhân đút từng thìa một.

 

Diêu tài nhân nghe trộm được lời thái y nói, thân thể không kìm được run rẩy. Nàng ta chưa từng nghĩ, mình lại trở thành tòng phạm mưu sát biểu tỷ! Và kẻ ra tay, chính là vị ở Thọ Khang Cung.

 

Nàng ta vì thu thập chứng cứ đã phải trả giá rất nhiều, chịu rất nhiều khổ cực. Đợi đến khi Diêu tài nhân khó khăn lắm mới thu thập đủ chứng cứ, muốn nói cho Tiên đế biết, thì đã quá muộn.

 

Từ Thánh Thái hậu chết, Tiên đế nổi trận lôi đình.

 

Diêu tài nhân đến mặt Tiên đế cũng chưa gặp được đã bị đày vào Bắc Phòng, may mà lúc đó, nàng ta rất thân thiết với một tiểu thái giám ở Ngự Dược Phòng, cũng nhờ cậu ta mới bảo quản được những chứng cứ này.

 

Tiểu thái giám này, chính là Trần An.

 

Trần An vốn xuất thân từ Trực Điện Tư, sau đó đến Ngự Dược Phòng, ở đó mấy năm, lại bị liên lụy trong vụ án cái chết của Từ Thánh Thái hậu, cũng bị điều đi nơi khác, sau này mới từng bước trở thành Đại thái giám. Sự thăng trầm trong đó cũng rất ly kỳ.

 

Trần An là người có tình có nghĩa, năm xưa Diêu tài nhân vì hầu hạ Từ Thánh Thái hậu, thường xuyên qua lại với Ngự Dược Phòng, thấy Trần An đáng thương nên giúp đỡ vài lần.

 

Ân tình tiện tay này, Trần An vẫn luôn ghi nhớ. Không chỉ mạo hiểm tính mạng giữ lại bằng chứng phạm tội cho Diêu tài nhân, mà trước khi Tiên đế băng hà, còn chạy vạy lo liệu cho Diêu tài nhân, tranh thủ được một cơ hội diện thánh.

 

Kinh Trập đọc đến đây đã trố mắt ngoác mồm.

 

Trước đây khi Trần An còn sống, mỗi năm cậu đều đến thăm ông ấy một lần. Không dám đi quá nhiều, sợ gây rắc rối cho ông ấy. Nhưng cậu vẫn luôn biết ơn Trần An.

 

Trần An dưới ngòi bút của Diêu tài nhân, đúng là người mà Kinh Trập quen biết, nhưng trải nghiệm lại càng thêm hung hiểm.

 

Nhưng nhìn vào việc Cảnh Nguyên Đế đăng cơ hiện nay, Thụy Vương lại không có được địa vị cao, mưu tính của bọn họ hẳn là... thành công rồi chứ? Chỉ là khi đó Tiên đế đã suy yếu, không còn sức xử lý kẻ tội đồ đã là Hoàng hậu kia, nhưng ít nhất, không viết xuống chiếu thư truyền ngôi.

 

Không có chiếu thư, bất kể xét về chính thống hay trưởng ấu, Cửu hoàng tử khi đó đều có tư cách hơn Thập Tam hoàng tử rất nhiều. Dù cho hắn không lộ tài năng, không phô trương thanh thế.

 

Nhưng Diêu tài nhân làm ra chuyện này, nếu Thái hậu biết được nguyên do trong đó, sao có thể để nàng ta sống sót.

 

... Thậm chí, cái chết của Trần An, có thể cũng liên quan đến chuyện này.

 

Sức khỏe của Trần An luôn rất tốt, sao có thể đột ngột mắc bệnh cấp tính mà qua đời? Kinh Trập vừa nghĩ đến điều này, lông mày càng nhíu chặt.

 

Dù cha mẹ không cho phép cậu báo thù, nhưng thân ở trong cuộc, biết càng nhiều, đôi khi... Kinh Trập sao có thể cam tâm nhìn kẻ thù sống nhởn nhơ được?

 

Trần An chỉ vì vài lần ân tình của Diêu tài nhân mà mạo hiểm lớn đến vậy, còn ông ấy và cha cậu, rốt cuộc phải có quan hệ thế nào, mới khiến ông ấy che giấu thân phận cho Kinh Trập, thậm chí ngay cả cung hình cũng không cần phải trải qua?

 

Kinh Trập không khỏi càng muốn xem những thứ khác, cậu kiểm tra qua loa, ngoài thư ra còn có một gói nhỏ, cùng những thứ linh tinh vụn vặt, chưa nhìn ra tác dụng gì.

 

Những thứ đó Kinh Trập lại giao hết cho Minh Vũ.

 

Suy đi tính lại, mang theo bên người dễ mất, tự mình cất giữ... cậu lại thường xuyên không ở Bắc Phòng, vẫn cứ giao cho Minh Vũ là an toàn nhất.

 

Cũng chính vì câu người thương của Dung Cửu và bức thư của Diêu tài nhân, khiến Kinh Trập mấy ngày nay cứ thẫn tha thẫn thờ.

 

...

 

Hôm nay, đám Kinh Trập và Cốc Sinh đang nhận dụng cụ ở Trực Điện Tư.

 

Cốc Sinh lượn một vòng, phát hiện Vân Khuê lại biến mất, cậu ta không nhịn được lầm bầm vài câu, thằng nhãi này dạo này bị làm sao thế? Gần đây số lần chạy ra ngoài ngày càng nhiều.

 

Ngay cả bên trên cũng có người bàn tán.

 

Một nội thị tên Thế Ân vội vã chạy tới, cười nói: "Vân Khuê nhờ ta làm thay cậu ta nửa ngày công việc."

 

Tuệ Bình tò mò hỏi: "Cậu ta đưa ngươi bao nhiêu?"

 

Thế Ân cười hì hì ra hiệu một con số, Cốc Sinh hít hà một hơi, ghen tị nói: "Sao cậu ta không tìm ba người tụi mình, ta có thể làm luôn phần việc của cậu ta mà."

 

Tiền này sao có thể để người ngoài hưởng chứ?

 

Thế Ân dọc đường đùa giỡn với Cốc Sinh, mấy người cùng đi đến hồ sen, Cốc Sinh còn đặc biệt quan sát Kinh Trập, thấy cậu đã khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày, không còn lơ đãng nữa mới yên tâm.

 

Công việc ngày qua ngày lặp lại, nhất là loại việc chân tay thô kệch này, sẽ khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Đã nhàm chán thì hay sinh chuyện lắm mồm.

 

Thế Ân là người hoạt bát, hơi giống Trường Thọ, nhưng tính cách tốt hơn nhiều, đang thì thầm kể chuyện xảy ra trong cung gần đây.

 

Bọn họ đâu dám bàn tán lớn tiếng, nếu bị người ta nghe thấy là mất đầu như chơi.

 

Nói là, Quý phi đã liên tiếp bảy tám ngày đến Càn Minh Cung, nhưng lần nào cũng không được gặp mặt thánh thượng. Nhưng Quý phi không để tâm, vẫn cứ đi.

 

Thế Ân đang cảm thán tấm chân tình của Quý phi.

 

Cốc Sinh huých mạnh vào eo Thế Ân một cái: "Ngươi điên à? Loại chuyện này mà cũng dám nói lung tung, đừng có liên lụy bọn ta."

 

Thế Ân vội bịt miệng, nhìn quanh bốn phía, thở phào nhẹ nhõm.

 

Bọn họ chỉ là nội thị quèn, có tư cách gì mà bình phẩm cung phi, nhất là Quý phi? Lén lút không có ai thì thôi, hồ sen này là nơi người ta có thể đến bất cứ lúc nào.

 

Cũng may bọn họ quét dọn luôn dậy sớm hơn người khác rất nhiều. Hiện tại cũng không có ai.

 

Sau sự cố này, mấy người tiếp theo đều không nói chuyện nữa, không hẹn mà cùng tăng tốc độ làm việc.

 

Kinh Trập đang cúi người làm việc, bỗng tai giật giật nhạy bén. Khẽ nói: "Có người đến."

 

Sắc mặt Cốc Sinh khẽ biến, kéo cậu tránh sang một bên, đồng thời hạ thấp giọng nói rất nhanh.

 

"Nếu đang quét dọn mà gặp quý chủ dậy sớm, không được nhìn thẳng, phải quỳ bên cạnh, đợi quý chủ đi khỏi."

 

Đây đều là quy tắc của Trực Điện Tư, cũng là quy tắc thường thấy trong cung. Chỉ là Cốc Sinh biết Kinh Trập trước đây ở Bắc Phòng, ít thực hiện những quy tắc bên ngoài này, nên đặc biệt nhắc nhở cậu.

 

Kinh Trập gật đầu, mấy người lần lượt quỳ xuống.

 

Một lát sau, một đoàn người xuất hiện ở khúc cua.

 

Tiếng bước chân soàn soạt, không nặng nề, đang chậm rãi đi tới, giống như đang tản bộ. Lại gần hơn, có thể nghe thấy vài câu đối thoại vụn vặt.

 

"... Lúc này... sớm..."

 

"Người đi chậm chút."

 

"Cảnh sắc nơi này quả thực không tệ."

 

"Quý phi nương nương, hồ sen chỗ này là..."

 

Thính lực của Kinh Trập vẫn luôn rất tốt, vừa nghe thấy là Quý phi, liền khẽ cau mày.

 

Thực ra khi đi theo bên cạnh Hoàng Nghi Kết, Kinh Trập không bị làm khó dễ gì. Hoàng Nghi Kết không phải kiểu người hà khắc, nhưng cậu cũng nhớ rõ, nàng là người của Thái hậu.

 

Tiếng bước chân ngày càng gần, mấy người đều cúi đầu hành lễ.

 

Vốn dĩ đoàn người kia định đi qua, nhưng người đi đầu là Hoàng Nghi Kết lại dừng bước, có chút ngạc nhiên nói: "Hóa ra là ngươi."

 

Kinh Trập khựng lại, người này dừng lại ngay trước mặt cậu. Cậu không thể giả vờ như không biết, bèn từ từ ngẩng đầu lên.

 

Hoàng Nghi Kết quan sát Kinh Trập, sau đó cười lên: "Hôm đó, ngươi nói muốn về Trực Điện Tư, ta lo lắng cho ngươi, còn phái người đi hỏi thăm, lại nói ngươi bị bệnh. Giờ thấy thế này, ta cũng yên tâm rồi."

 

Dù đã trở thành Quý phi, Hoàng Nghi Kết nói chuyện vẫn dịu dàng như vậy.

 

Kinh Trập: "Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, nô tài đã khỏe hẳn rồi ạ."

 

Hoàng Nghi Kết: "Vậy thì tốt."

 

Nàng cũng không nói gì thêm, dường như chỉ là tình cờ gặp trên đường thì hỏi thăm vài câu, lại được cung nữ dìu đỡ, thong thả đi về phía trước.

 

Bên cạnh Hoàng Nghi Kết có bốn năm cung nhân đi theo, thanh thế đó lớn hơn các phi tần khác không ít.

 

"Vũ Thạch, lúc nào rảnh rỗi thì tra lại xem."

 

Đi xa rồi, Hoàng Nghi Kết dặn dò cung nữ bên cạnh, "Ta muốn biết, tại sao Thái hậu lại để ý đến Kinh Trập như vậy."

 

"Dạ." Cung nữ đáp lời.

 

Hoàng Nghi Kết cũng khá thích Kinh Trập. Dung mạo tuấn tú, làm việc nhanh nhẹn, người lại lanh lợi. Nếu người như vậy trở thành thuộc hạ của mình, chắc cũng thuận lòng. Chỉ tiếc, ngay từ đầu, nàng để ý đến Kinh Trập là vì Thái hậu.

 

Vũ Thạch: "Nương nương, chỗ bệ hạ, hôm nay còn đi không ạ?"

 

Hoàng Nghi Kết bình tĩnh nói: "Phải đi chứ."

 

Nàng không để tâm đến sự lạnh nhạt lúc này, là để đối phó với phía Thái hậu.

 

Dung mạo của Cảnh Nguyên Đế quả thực vượt xa sức tưởng tượng của Hoàng Nghi Kết, nàng thích là thật, nhưng lợi dụng hắn để đạt được mục đích của mình, cũng là thật.

 

Thái hậu ngàn dặm xa xôi đưa nàng vào kinh thành, ban họ Hoàng, lại phong làm Quý phi, đâu phải để đưa nàng vào tranh sủng.

 

Hoàng Nghi Kết cụp mắt, mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau.

 

Thái hậu, muốn nàng đến đòi mạng người.

 

...

 

"Hay cho tên Kinh Trập nhà ngươi."

 

Cốc Sinh đu trên lưng Kinh Trập, suýt chút nữa bóp cổ Kinh Trập chết tươi.

 

"Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi lại lừa ta!"

 

Kinh Trập cõng Cốc Sinh trên lưng, đằng trước còn kéo theo tên Thế Ân thích hóng hớt, bất đắc dĩ ném ánh mắt cầu cứu về phía Tuệ Bình.

 

Tuệ Bình đứng bên cạnh cười cười với Kinh Trập, nhỏ nhẹ nói: "Nhưng ta cũng tò mò, tại sao ngươi lại không muốn đi."

 

Lúc đầu chuyện xảy ra ở Trữ Tú Cung, có ảnh hưởng của buff, mặc dù Kinh Trập nhục mặt muốn chết, nhưng nếu không ai cố ý nhắc tới, bọn họ sẽ vô thức giữ bí mật cho Kinh Trập.

 

Cho nên quả thực không ai biết, Kinh Trập không phải vì "bị bệnh" mới lỡ mất công việc ở Chung Túy Cung, mà là ngay từ đầu, cậu đã chủ động từ chối Hoàng Nghi Kết.

 

Kinh Trập cười khổ: "Ta là kẻ dung tục. Trước đây cũng từng muốn đi cầu phú quý, nhưng chuyện ở Thừa Hoan Cung quả thực dọa ta sợ rồi."

 

Cốc Sinh nghẹn lời, trượt từ lưng Kinh Trập xuống.

 

"Ngươi làm vậy ngược lại thành tham bát bỏ mâm rồi." Cậu ta chỉ trỏ, "Con người ai chẳng muốn leo cao, hơn nữa, loại nội thị như chúng ta, chẳng phải chết còn dễ hơn đám cung nhân ở Thừa Hoan Cung sao?"

 

Cậu ta cũng cho rằng Trường Thọ đáng thương, cũng công nhận thế sự vô thường. Nhưng ít ra, những người đó xui xẻo gặp lúc Cảnh Nguyên Đế bạo phát nên mới mất mạng. Còn đám nội thị nhỏ bé bọn họ, có khi chỉ vì một tên Chưởng sự, có thể cả đời không có ngày ngóc đầu lên được.

 

Càng không có phẩm cấp, mạng càng rẻ rúng như cỏ rác.

 

Kinh Trập khẽ thở dài, biết Cốc Sinh nói có lý.

 

Cốc Sinh còn muốn nói thêm, nhưng Thế Ân kéo cậu ta lại, không cho nói nữa: "Thôi nhanh lên đi, còn dây dưa nữa là chúng ta làm không xong đâu."

 

Cốc Sinh đành phải ngậm miệng.

 

Trên đường về, Kinh Trập nhờ mấy người họ giữ bí mật, nói là để người khác biết chắc chắn sẽ gây ra nhiều rắc rối. Ngay cả tên Thế Ân thích hóng hớt nhất cũng vỗ ngực đảm bảo.

 

Cốc Sinh cười một tiếng: "Thế thì tốt, Thế Ân ở đây. Kinh Trập, ta nói cho ngươi biết nhé, nếu lộ tin tức ra ngoài, chắc chắn là do cái miệng rộng của Thế Ân nói đấy."

 

Thế Ân đấm một cú vào gáy Cốc Sinh, chửi đổng.

 

...

 

Kinh Trập mỗi ngày vẫn về Bắc Phòng, đi theo những con đường cung đạo hẻo lánh quen thuộc. Cậu đã sớm đi quen, không cần đèn đuốc soi sáng cũng thuộc làu trong lòng.

 

Hôm nay, cậu thong thả đi về phía trước, trong lòng tính toán nên xem hết những thứ còn lại rồi suy nghĩ kỹ càng, thì bên tai lại nghe thấy tiếng nước lép nhép kỳ quái.

 

Cậu khựng lại, nhớ tới lời Vô Ưu nói trước đây. Trong hoàng cung, ở những góc tối tăm nào đó, đôi khi có thể gặp ma.

 

Nhưng cậu không sợ lắm. Dù sao con người, đôi khi còn đáng sợ hơn ma quỷ.

 

Kinh Trập không định dừng lại, cũng không muốn xem đó là người hay ma, định đi tiếp. Nhưng con ma đó... không, phải là người, đã dừng lại, thỏa mãn kéo một người khác chui ra khỏi bụi cỏ, đụng ngay phải Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "..."

 

Vân Khuê: "..."

 

Kinh Trập theo bản năng nhìn ra sau lưng Vân Khuê, đó hình như là một cung nữ nào đó. Động tác của Vân Khuê nhanh hơn, theo phản xạ che chắn người đó sau lưng mình, dùng thân hình to lớn của mình giấu nàng kín mít.

 

Kinh Trập: "... Ta không nhìn thấy gì cả, ta đi đây."

 

Cậu cuối cùng cũng phản ứng lại tiếng nước kia là gì. Đó là tiếng hôn môi.

 

Đúng là chết người, sao lại đụng phải cảnh Vân Khuê và cung nữ đối thực*, giờ cậu đại khái đã hiểu tại sao Vân Khuê cứ thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài rồi.

 

*Chỉ mối quan hệ tình cảm, thường là đồng giới hoặc tạm bợ, giữa những người cô đơn trong hậu cung Trung Quốc xưa. Nó bao gồm hai hình thức chính: giữa cung nữ với nhau, hoặc giữa cung nữ và thái giám.

 

"Khoan đã, ngươi đợi chút."

 

Vân Khuê vội vàng gọi Kinh Trập lại, "Ta tiễn nàng ấy đi, ngươi đợi ta ở đây."

 

Lúc này trời tối đen, Vân Khuê gọi Kinh Trập lại, lại cố tình không gọi tên cậu, cũng không tiết lộ danh tính cung nữ kia, chắc là muốn giấu cả hai đầu, tránh để lộ người tình của mình, lại hại Kinh Trập.

 

Trong cung quy ghi rõ, quan hệ đối thực giữa thái giám và cung nữ bị nghiêm cấm.

 

Mặc dù chỉ có cung phi mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của Hoàng đế. Nhưng những cung nữ nhập cung hầu hạ này, trước khi đủ hai mươi lăm tuổi được thả ra, cũng được coi như người của Hoàng đế.

 

Thái giám mà động vào người phụ nữ của Hoàng đế, chẳng phải muốn chết sao!

 

Mà nếu có người biết chuyện nhưng không tố giác, cũng bị coi là tội bao che.

 

Kinh Trập rất muốn đi.

 

Nhưng cậu biết Vân Khuê đang lo lắng điều gì, bất đắc dĩ đành phải đứng lại đợi.

 

Vân Khuê lén lút tiễn cung nữ đi, quay lại vừa định nói gì đó với Kinh Trập thì nghe cậu mở lời: "Ta không nhìn thấy mặt nàng ta."

 

Có đi tố cáo cũng không biết là ai. Kinh Trập hy vọng Vân Khuê có thể hiểu được ý ngoài lời của cậu.

 

Vân Khuê quả thực đã hiểu.

 

Cậu ta lúng túng xoa tay, thấp giọng nói: "Vậy, với những người khác, ngươi cũng..."

 

"Ta sẽ không nói gì cả." Kinh Trập nói thẳng, "Chỉ cần các ngươi không liên lụy đến ta, ta sẽ không nói chuyện của hai người cho bất kỳ ai biết."

 

Vân Khuê thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu ta tiếp xúc với Kinh Trập chưa lâu, nhưng vẫn cảm nhận được tính cách của Kinh Trập, hoặc là không nói, hoặc đã nói thì ít nhiều sẽ cố gắng làm được.

 

Kinh Trập nhấc chân định đi, nghĩ ngợi một chút rồi lại dừng lại.

 

"Nhưng mà, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, dạo này ngươi nhờ người làm giúp nhiều quá rồi. Ta đã nghe thấy có Chưởng sự bàn tán rồi." Nếu thực sự có người để tâm đi tra, chưa chắc đã không tra ra được.

 

Vân Khuê cười khổ: "Nàng ấy sắp đi rồi."

 

Sắp đi? Đi đâu?

 

Kinh Trập ngẩn ra, mới nhớ tới cung nữ ở trong cung tối đa đến hai mươi lăm tuổi. Nếu không thể trở thành người phụ nữ của Hoàng đế, hoặc trở thành nữ quan, thì quả thực phải rời đi.

 

Cung nữ đối thực với Vân Khuê, năm nay đã hai mươi lăm tuổi.

 

Kinh Trập im lặng một lát, không biết phải nói gì.

 

Vân Khuê lại không biết do bí bách quá lâu hay trong lòng sầu khổ, thế mà lại mở lòng với Kinh Trập, kể chuyện của bọn họ.

 

Kinh Trập: "..." Đi ra chỗ khác chơi, cậu không muốn nghe đâu!

 

Vân Khuê và cung nữ kia tình cờ quen nhau mấy năm trước.

 

Vận số của tiểu tử Vân Khuê rất tốt, vừa vào cung đã nhận được một sư phụ, sau này cũng thuận lợi đến Trực Điện Tư. Mặc dù làm công việc ở đây khổ cực, nhưng có sư phụ cậu ta ở đó, có thể đảm bảo cho việc bình xét của cậu ta sau này.

 

Cậu ta và cung nữ quen nhau tình cờ, mới có qua lại.

 

Tuy không thể làm chuyện ấy, nhưng không có nghĩa Vân Khuê không có tim có phổi, cung nữ kia cũng vì cô đơn nên mới quyến rũ cậu ta, hai người đều là các bên cùng có lợi, ban đầu cũng chẳng dính dáng gì đến tình cảm, chỉ là thỉnh thoảng, Vân Khuê sẽ đưa chút tiền cho nàng ta.

 

Cũng không biết từ lúc nào, mối quan hệ này đã biến chất.

 

Vân Khuê phát hiện ra cậu ta thế mà thực sự thích cung nữ kia, sau này sư phụ phát hiện ra mối quan hệ này, ép cậu ta phải cắt đứt, Vân Khuê vẫn cứ lì lợm duy trì đến tận bây giờ. Nhưng không ngờ, vấn đề lớn nhất không nằm ở sư phụ, mà nằm ở chỗ cung nữ buộc phải xuất cung.

 

Cung nữ đủ tuổi là có thể xuất cung.

 

Nhưng thái giám thì không.

 

Thái giám có thể sống đến độ tuổi nhất định, cuối cùng được xuất cung là vô cùng ít ỏi. Đó còn phải là leo lên được vị trí cao.

 

Mà thái giám ở vị trí cao, đôi khi có ngày thất thế, cũng đi tong cả cái mạng.

 

Người may mắn rốt cuộc chỉ chiếm thiểu số.

 

Sắc mặt Vân Khuê có chút buồn bã, vô cùng mất mát.

 

Kinh Trập: "'Không ngờ'? Chuyện này không có khả năng, cung nữ xuất cung là chuyện ai cũng biết, ngươi qua lại với nàng ta mấy năm nay, không phải không ngờ tới, mà là không muốn nghĩ tới."

 

Vân Khuê: "... Ngươi nói đúng, chỉ là tham lam. Dù chỉ có một chút, cũng muốn nắm chặt trong tay."

 

Cho dù mạo hiểm bị phát hiện, cũng muốn tiếp tục qua lại.

 

Kinh Trập vốn dĩ chỉ là bất đắc dĩ nghe chuyện của Vân Khuê, nhưng nghe một hồi, lại không nhịn được nghĩ đến mình và Dung Cửu.

 

Những ngày này, Dung Cửu không đến tìm cậu. Kinh Trập lại luôn nhớ tới hắn.

 

Nghĩ xem, phải trả lời thế nào.

 

Kinh Trập muốn từ chối.

 

Không phải cậu không thích, nhưng một khi xảy ra chuyện, cậu thì thôi đi, còn Dung Cửu...

 

Cậu có thể sống đến tận bây giờ, là dựa vào cái thói quen nghĩ đông nghĩ tây này. Không nghĩ nhiều, sao có thể che giấu được bí mật của mình?

 

Chỉ là cậu không cam tâm.

 

Kinh Trập nhắm mắt.

 

Nếu cậu thực sự cam tâm, lúc Dung Cửu mở lời, cậu đã từ chối ngay lập tức rồi.

 

Cậu không mở miệng được, tự nhiên là không cam lòng.

 

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ thích ai, là đàn ông hay đàn bà, đều mơ hồ, không thành hình, cũng chẳng mấy khi nghĩ tới.

 

Nhưng Dung Cửu xuất hiện, thì không còn ai khác nữa.

 

Chỉ có Dung Cửu.

 

Cậu thích Dung Cửu.

 

Muốn ở bên cạnh Dung Cửu.

 

Đây đều là những tình cảm nảy sinh tự nhiên trong lòng.

 

Kinh Trập không thể kìm nén, không thể đè nén được.

 

Muốn giấu giếm việc thích một người, phải nỗ lực đến mức nào mới có thể giấu hết tất cả, rồi nói ra những lời lạnh lùng?

 

Có lẽ có người làm được. Nhưng Kinh Trập không làm được.

 

Bây giờ, cậu đứng trước mặt Vân Khuê, nghe cậu ta kể câu chuyện của mình, nhưng đồng thời, cũng nhìn thấy tương lai bi thảm của chính mình.

 

Cậu giống như Vân Khuê. Sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong tòa hoàng cung này.

 

Còn Dung Cửu cũng giống như cung nữ kia, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra khỏi nhà tù này. Chỉ cần hắn vứt bỏ đoạn tình cảm này, hắn có thể cắt đứt sạch sẽ, chỉ để lại mình Kinh Trập.

 

Cậu không nên mạo hiểm. Lý trí của Kinh Trập nhấn mạnh.

 

Nhưng nỗi đau của Vân Khuê, ở một mức độ nào đó, lại khiến Kinh Trập tỉnh táo hơn.

 

Bất kể lựa chọn thế nào, cũng đều có kết cục không tốt đẹp. Vậy tại sao, trước khi kết cục đến, không chọn một hướng đi sẽ để lại cho mình nhiều hồi ức hơn?

 

Cậu thích Dung Cửu.

 

Lúc này, Dung Cửu có lẽ cũng thích cậu.

 

Chi bằng tham lam một chút niềm vui nhất thời.

 

Cậu không muốn hối hận.

 

Trong lòng Kinh Trập như trút được tảng đá lớn, dù biết rõ kết cục thê thảm, nhưng lại nở nụ cười nhàn nhạt.

 

Cậu mỉm cười vỗ vai Vân Khuê, nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi."

 

Đã khiến cậu nhìn rõ lòng mình hơn, vẫn luôn gọi tên một người. Chưa từng ngơi nghỉ. Cơn sóng yêu thích, luôn nhấn chìm sự níu kéo của lý trí, khiến con người ta hướng về nơi trái tim thuộc về.

 

So với nỗi sợ hãi trước đó, Kinh Trập không khỏi mong chờ sự xuất hiện của Dung Cửu.

 

Bởi vì, Dung Cửu à. Ta đã đưa ra lựa chọn rồi.

 

...

 

Trong phủ Thụy Vương, mấy mưu sĩ đang ngồi trong thư phòng.

 

Bên cạnh Thụy Vương có vài mưu sĩ đắc lực. Như Trần Tuyên Danh, ban đầu bị phán lưu đày, cuối cùng được Thụy Vương tráo đổi thân phận, dịch dung đổi họ, quay lại kinh thành. Như Vương Chiêu, người nhà bị Cảnh Nguyên Đế giết hại, chỉ mình hắn ta sống sót. Lại ví dụ như...

 

Những người này đều có dũng có mưu, và đều có thù với Cảnh Nguyên Đế.

 

Đây không phải ngẫu nhiên. Là do Thụy Vương đặc biệt tuyển chọn.

 

Chỉ có thù với Cảnh Nguyên Đế, mới đảm bảo tất cả bọn họ sẽ không phản bội hắn ta. Dù sao tranh quyền với Thiên tử đâu phải chuyện dễ dàng, một khi lộ bí mật, dù Thụy Vương có thể lập tức khởi binh tạo phản, nhưng dễ mất đi tiên cơ.

 

Tuy nhiên, khi đang mưu tính bí mật, những mưu sĩ này rất ít khi tụ tập đông đủ.

 

Tụ tập sẽ lộ phong thanh, Thụy Vương luôn rất cẩn trọng.

 

Nhưng lần này không thể không làm vậy, nguyên nhân là do Cảnh Nguyên Đế.

 

Một lát sau, mấy vị mưu sĩ cuối cùng cũng đợi được Thụy Vương.

 

Nhưng Thụy Vương lúc này lại vô cùng thảm hại.

 

Cánh tay hắn ta bị thương, đang không ngừng rỉ máu, trên cổ còn có hai vết thương, nhìn qua là biết nhắm vào tính mạng. Nhìn xuống ngực, y phục chỗ tim bị rạch toạc, nếu không phải không có máu...

 

Nhưng dù vậy, bộ dạng của Thụy Vương cũng khiến các mưu sĩ giật nảy mình, bật dậy.

 

"Vương gia, ngài bị tập kích sao?"

 

Trần Tuyên Danh cau mày, ông ta biết chút y thuật, đương nhiên nhìn ra bộ dạng Thụy Vương giống mất máu quá nhiều.

 

Nếu không phải bên cạnh Thụy Vương đã có mấy người hầu hạ, còn có đại phu vội vã chạy tới, ông ta đã xắn tay áo lên rồi.

 

Thụy Vương xua tay với họ, móc tấm hộ tâm kính từ trong ngực ra.

 

Trong đáy mắt hắn ta ẩn chứa sự kinh hoàng, nếu không phải khi ra ngoài hắn ta luôn mang theo những thứ bảo mệnh này bên người, lần này hắn ta thực sự tiêu đời rồi!

 

Trên đường về phủ, giữa ban ngày ban mặt, có tám kẻ nấp trong con phố, mưu toan ám sát hắn ta.

 

Thụy Vương nuôi không ít ám vệ bên cạnh, bình thường ra ngoài cũng sẽ đi theo hắn ta. Nhưng những ám vệ này cơ bản đều chết trong tay thích khách, chỉ còn lại một hai người bảo vệ hắn ta.

 

Có mấy lần, hắn ta thực sự cảm nhận được cái chết cận kề.

 

Nếu không phải Kinh Triệu Phủ Doãn dẫn người vội vã xuất hiện, e là hắn ta chết thật rồi!

 

Mà những kẻ ám sát kia, sau khi viện binh tới, đều uống thuốc độc tự sát, đến cơ hội bị bắt sống cũng không để lại.

 

Khi Thụy Vương biết tin này, tức đến mức ngón tay run rẩy.

 

"Vương gia, chuyện này chắc chắn là do Cảnh Nguyên Đế ra tay."

 

"Chẳng lẽ Hoàng đế điên rồi à? Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám phái người ám sát Vương gia, chẳng lẽ hắn không sợ chọc giận văn võ bá quan hả?"

 

"Ai có bằng chứng?"

 

Câu nói này vừa thốt ra, mọi người đều im bặt.

 

Bọn họ đương nhiên đoán là Hoàng đế.

 

Ngoài Cảnh Nguyên Đế, ai lại điên cuồng, không kiêng nể gì như vậy?

 

Lại có ai, sở hữu sức mạnh to lớn như thế?

 

Nhưng không có bằng chứng. Tất cả bằng chứng đều đã chết.

 

Và lý do các mưu sĩ này tụ tập ở phủ Thụy Vương, cũng liên quan đến Cảnh Nguyên Đế.

 

Mấy năm nay, Thụy Vương vẫn luôn âm thầm phát triển thế lực của mình. Rất thuận lợi. Dù sao trước khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, Thụy Vương qua lại với văn võ bá quan vẫn luôn mật thiết.

 

Đến mấy năm nay mới bất đắc dĩ phải che giấu.

 

Nhưng mấy ngày gần đây, lại liên tiếp gặp trắc trở.

 

Có hai vị quan viên đột tử tại nhà, nguyên nhân không rõ, có một người thậm chí là chết trên lưng ngựa.

 

Một đội thợ thủ công vốn định đưa xuống phía Nam mất tích toàn bộ, người hộ tống bị giết sạch.

 

Ba cửa tiệm trong kinh thành đột nhiên bốc cháy trong đêm, thiêu rụi toàn bộ hàng hóa... và cả tình báo.

 

Vân vân và mây mây.

 

Những chuyện này khiến phủ Thụy Vương tổn thất không nhỏ.

 

Những mưu sĩ này đương nhiên nhạy bén, lập tức nhận ra Cảnh Nguyên Đế đã ra tay. Vốn dĩ họ vội vã về vương phủ là vì chuyện này.

 

Nhưng vạn lần không ngờ tới, Thụy Vương lại bị ám sát!

 

Khi trong cung nhận được tin tức, Thái hậu suýt chút nữa đập nát nửa cái Thọ Khang Cung.

 

Trên mặt đất vương vãi đầy mảnh vỡ, rất nhiều cung nhân quỳ rạp xuống, ngay cả mấy nữ quan bà ta tin tưởng nhất cũng phải nén đau quỳ trên mảnh sành.

 

Từ tần sợ chết khiếp, ngồi trên ghế, mặt cắt không còn giọt máu.

 

Thái hậu thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, đập mạnh tay xuống bàn, móng tay gãy cũng không cảm giác, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như hận không thể ăn tươi nuốt sống Cảnh Nguyên Đế.

 

Nếu bây giờ Hoàng đế xuất hiện trước mặt bà ta, e là bà ta sẽ xé xác hắn ra.

 

"Tiện nhân, tiện nhân, lúc đầu không nên giữ lại mạng cho tên tạp chủng đó." Thái hậu gào lên, "Dám hại tính mạng con trai ta!"

 

Bà ta vung tay, hất văng ấm trà còn sót lại trên bàn, nước trà nóng hổi bắn tung tóe, thấm ướt thảm.

 

Thái hậu cắn chặt môi, quả nhiên là cái thứ mụ điên Từ Thánh Thái hậu đó, mới đẻ ra được loại con điên như Hách Liên Dung!

 

Tàn bạo lạnh lùng, vô tình vô nghĩa, lại còn không tim không phổi!

 

Cả Thọ Khang Cung sắp bị Thái hậu đập nát bấy. Nhưng chẳng xả được chút lửa giận nào của bà ta.

 

...

 

Hôm sau, khi Thụy Vương thượng triều, vết thương trên cổ, trên tay, cùng bộ dạng yếu ớt phải có người dìu mới đi được... Quả thực khiến người ta nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.

 

Có Ngự sử bước ra khỏi hàng, "Bệ hạ, Thụy Vương bị trọng thương thế này, thân thể bất an, chi bằng, cứ để ngài ấy ngồi nói chuyện?"

 

Thụy Vương là khổ chủ, là kẻ xui xẻo. Cảnh Nguyên Đế lẽ ra nên ưu ái một chút mới phải.

 

Nhưng người đàn ông ngồi trên ngai vàng lại lơ đãng nhướng mày, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vị Ngự sử vừa bước ra, lười biếng nói: "Nếu ngươi đã nói vậy, thì ngươi làm ghế ngồi cho Thụy Vương đi."

 

Lời vừa dứt, hai thị vệ lập tức bước ra.

 

Bọn họ nhanh chóng bịt miệng Ngự sử, sau đó không biết lấy dây thừng từ đâu ra, trói gô Ngự sử lại, cưỡng ép vặn vẹo thành một... hình dáng có thể để người ta ngồi lên.

 

Sắc mặt Thụy Vương cực kỳ khó coi.

 

Cảnh Nguyên Đế nhìn cái ghế người kia, lạnh lùng nhìn Thụy Vương.

 

"Thụy Vương, đây là cái hắn đặc biệt xin cho ngươi đấy, sao không ngồi xuống?"

 

Thụy Vương: "Bệ hạ hà tất phải sỉ nhục người ta như vậy, Hứa ngự sử bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao..."

 

"Chỉ có khổ lao, vốn dĩ đã là lỗi lầm." Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng ngắt lời Thụy Vương, "Tiền mỗi năm lấy từ quốc khố ra, nếu nuôi một đám không biết làm việc, chỉ có khổ lao, chẳng phải đều là lũ giá áo túi cơm sao!"

 

Tả Đô Ngự Sử Trầm Tử Khôn khẽ ho một tiếng, cao giọng nói: "Bệ hạ, vấn đề của Hứa ngự sử, có thể để sau hãy bàn không? Trước mắt, quan trọng nhất là chuyện Thụy Vương hôm qua bị ám sát giữa đường, sự việc hệ trọng, xin bệ hạ đừng phân tâm."

 

Trên triều, Trầm Tử Khôn cũng ít khi được Cảnh Nguyên Đế cho sắc mặt tốt. Nhưng ông ta mở miệng, Cảnh Nguyên Đế ít nhiều cũng nghe lọt tai.

 

Sau đó, quan viên phụ trách đốc thúc vụ án này đương nhiên mặt mày tái mét, đành phải kiên trì bước ra, báo cáo tình hình điều tra được hiện tại.

 

Kẻ ám sát Thụy Vương có tám người, đều uống thuốc độc tự sát. Trên người những kẻ này không tìm thấy bất cứ thứ gì chứng minh thân phận.

 

Truy tìm hành tung ẩn nấp trước đó của chúng, lại phát hiện nếu không có vụ ám sát này, chúng ở trong kinh thành này chỉ là những người dân thường.

 

Cực kỳ, cực kỳ bình thường. Thậm chí khi đưa chân dung ra, lập tức có người dân nhận ra chúng là ai, từ đâu đến, sống ở đâu.

 

Mở rộng các mối quan hệ này ra, lại không tra được bất kỳ vấn đề gì.

 

Hàng xóm không có vấn đề. Quan hệ không có vấn đề. Tất cả mọi thứ, đều không có vấn đề.

 

Ngoại trừ việc, chúng đang bình thường, bỗng nhiên hôm nay nhảy ra ám sát Thụy Vương.

 

Hơn nữa, đều là cao thủ võ nghệ cao cường.

 

"Chuyện này không thể nào, nếu thực sự võ nghệ cao cường, sao có thể không tra ra được chút gì?"

 

"Đúng vậy, luyện võ đâu phải chuyện dễ dàng."

 

"Phải tốn rất nhiều thời gian mới có được thân thủ như vậy, dân thường sao có thể..."

 

Đúng vậy, sao có thể chứ?

 

Thụy Vương được người ta dìu, từ từ ngẩng đầu nhìn Cảnh Nguyên Đế ngồi trên cao.

 

Cảnh Nguyên Đế đang lười biếng nghe các triều thần tranh cãi bên dưới, hắn luôn lơ đãng như vậy, gương mặt lạnh lùng hiếm khi nhìn xuống, mí mắt khép hờ, đôi khi tưởng như đã ngủ gật.

 

Nhưng lúc này, cái nhìn của Thụy Vương dường như đã thu hút sự chú ý của hắn.

 

Cảnh Nguyên Đế hơi cúi đầu, bắt gặp chính xác ánh mắt của Thụy Vương.

 

Một loại cảm xúc quái dị bùng cháy trong đôi mắt đen của người đàn ông, cuộn trào ác ý sền sệt, gương mặt diễm lệ xinh đẹp nở nụ cười cao ngạo, nhưng lại càng không hề che giấu sát ý bạo ngược đang tuôn trào trên người.

 

Thụy Vương rùng mình ớn lạnh.

 

Cảnh Nguyên Đế đang hưng phấn.

 

Cảm xúc bạo ngược ngự trị trên mi mắt hắn, màu sắc nồng đậm càng tăng thêm vẻ đẹp cho làn da trắng lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Thụy Vương, như cái chết đang bám theo như hình với bóng.

 

Thụy Vương khó khăn nuốt nước bọt... Chuyện gì thế này, kiếp trước, Cảnh Nguyên Đế đâu có điên thế này?

 

Dù hắn có tùy ý đến đâu, cũng phải biết hậu quả của hành động này chứ.

 

Nhưng xem ra hiện tại, thái độ của Cảnh Nguyên Đế đối với hắn ta, đã là không chết không thôi!

 

Sự tranh cãi trên triều đình không thể giải quyết ngay vấn đề của Thụy Vương. Hoàng đế miễn cho Thụy Vương thượng triều, bảo hắn ta ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lại qua loa tặng không ít thuốc men.

 

Từ thái độ của Cảnh Nguyên Đế, triều thần nhạy bén nhận ra sự không hài lòng của Hoàng đế đối với Thụy Vương.

 

Sự không hài lòng này, so với sự phớt lờ trước đây, đặc biệt chói mắt.

 

Sự thay đổi đột ngột này, không chỉ Thụy Vương đang đoán già đoán non, mà họ cũng lo lắng. Dù sao rất nhiều quan lại cũng từng qua lại với Thụy Vương.

 

Tan triều, Cảnh Nguyên Đế ngồi trên ngự giá, đang nhắm mắt dưỡng thần.

 

Ninh Hoành Nho hạ giọng nói nhanh: "Thái hậu lại mời Quý phi nương nương đến Thọ Khang Cung, nhưng mấy lần gặp mặt này, Thái hậu rất cẩn trọng, bên cạnh không giữ lại ai cả."

 

Cảnh Nguyên Đế nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

 

Ninh Hoành Nho lại im lặng.

 

Theo gã thấy, sự thay đổi của Cảnh Nguyên Đế mấy tháng nay quả thực đáng kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng chưa chắc không có dấu vết.

 

Chỉ có những người hầu hạ gần gũi Cảnh Nguyên Đế như bọn họ mới biết, bao nhiêu năm nay, Hoàng đế chưa bao giờ cho ai lại gần.

 

Trước đây không có, sau khi lên ngôi lại càng không.

 

Những việc làm của Tiên đế khiến người ta ghê tởm. Và tất cả những chuyện liên quan đến nó, tự nhiên cũng trở thành cấm kỵ. Chứ đừng nói đến việc có d*c v*ng.

 

Thái hậu liều mạng nhét người vào bên cạnh Hoàng đế, còn Hoàng đế thì coi hậu cung như đấu thú trường.

 

Hiếm khi có hứng thì đi dạo vài cung, nâng đỡ vài người nhìn thuận mắt, không vui thì đập cho tan nát.

 

Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn như vậy.

 

Người mình thích, không, thậm chí không cần đến mức thích, chỉ cần nhìn thuận mắt, không chừng cũng rước lấy sự hủy diệt.

 

Ninh Hoành Nho tạ ơn trời đất là Cảnh Nguyên Đế đối với những người dùng thuận tay như bọn họ còn nể mặt vài phần, còn kìm nén được sát ý bạo ngược kia.

 

Nhưng những người trong hậu cung thì sao... đó là đồ chơi.

 

Đồ chơi hỏng, nát, vỡ. Chẳng phải chuyện thường tình sao?

 

Nhưng điều Ninh Hoành Nho vạn lần không ngờ tới là, Cảnh Nguyên Đế lại thực sự nhặt được một món đồ chơi hợp ý trong hậu cung này, thậm chí còn chơi trò ẩn giấu thân phận.

 

Chơi lâu như vậy rồi, mà đến giờ vẫn chưa hỏng.

 

Không hỏng thì thôi đi, lại còn nhảy nhót tưng bừng, vô cùng có sức sống.

 

Khi Ninh Hoành Nho điều tra về Kinh Trập, cũng không khỏi cảm thán, sao trên người một người lại có thể tụ tập nhiều chuyện như vậy, rước lấy nhiều sự chú ý như vậy, mà vẫn còn sống đến tận bây giờ?

 

Cảnh Nguyên Đế để tâm đến cậu. Đã không chỉ đơn thuần là một món đồ chơi cỏn con.

 

Dưới tính tình lạnh lùng bạo ngược của Cảnh Nguyên Đế, thế mà lại miễn cưỡng khoác lên lớp vỏ bọc kiềm chế, dù lớp vỏ này thủng lỗ chỗ, luôn mấp mé bờ vực sụp đổ, nhưng rốt cuộc vẫn không làm bậy.

 

Để Kinh Trập vẫn sống sờ sờ ra đó.

 

Đến Càn Minh Cung, Cảnh Nguyên Đế bước vào điện, bỏ lại một câu.

 

"Không cần đi theo."

 

Ninh Hoành Nho đứng lại bên ngoài, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, đang lúc mặt trời rực rỡ nhất.

 

Gã biết bệ hạ đi đâu. Cũng biết tại sao Cảnh Nguyên Đế lại ra tay với Thụy Vương.

 

Đánh rắn phải đánh dập đầu, nỗi đau lớn nhất của Thái hậu không gì ngoài mạng sống của Thụy Vương, đó là sinh mệnh của bà ta.

 

Ai bảo Thái hậu, động vào "món đồ chơi" mà Cảnh Nguyên Đế thích chứ?

 

...

 

Mọi động tĩnh liên quan đến Kinh Trập đều được báo về Càn Minh Cung từng giờ từng phút, Dung Cửu đã thuộc làu trong lòng.

 

Thế là, ở đây rẽ phải ba bước. Đi thêm hai bước nữa. Là nơi Kinh Trập sẽ ở sau khi làm xong việc.

 

Nơi thuộc về Trực Điện Tư, nhưng không có mấy người. Là địa điểm bí mật Vân Khuê nói cho cậu biết.

 

Hôm nay cũng vậy.

 

Cậu ngồi dưới gốc cây, đang thong thả gặm bánh bao.

 

Thật kỳ lạ, Kinh Trập chớp mắt, lẩm bẩm một mình: "Ta thích hắn đến thế sao?"

 

Thích đến mức sinh ra ảo giác luôn rồi?

 

Sao cậu lại nhìn thấy Dung Cửu ở đây?

 

Gương mặt diễm lệ, xinh đẹp, trắng lạnh, thân hình cao lớn cường tráng, cơ bụng săn chắc, cùng phong thái tao nhã thấm vào xương tủy, giống như một ảo ảnh, cứ thế đập vào mắt cậu, khiến cậu không thể rời mắt.

 

Không phải giả.

 

Dung Cửu đến tìm cậu.

 

Thích quá.

 

Mắt Kinh Trập sáng lấp lánh.

 

Thích quá đi mất.

 

Cậu chạy tới, mấy bước lao vào lòng Dung Cửu.

 

Giống như một chú cún con tung tăng nhảy nhót, dũng cảm lao tới.

 

Bốc đồng như thế.

 

Hoàn toàn không nghĩ rằng nếu Dung Cửu đẩy cậu ra thì phải làm sao.

 

Cậu kiễng chân ôm cổ Dung Cửu, không nhận ra hai cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo mình, vô cùng nghiêm túc nói:

 

"Dung Cửu, ta thích huynh lắm đấy."

 

Thích đến mức, dù biết tương lai sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, cũng không muốn buông tay.

 

________

 

blues: thay đổi xưng hô từ đây, anh 9 xưng "ta" gọi "em", em Trập xưng "ta" gọi "huynh" nha

Bình Luận (0)
Comment