Kinh Trập chưa từng nếm trải chuyện tình cảm, cậu cũng chẳng biết phải yêu đương thế nào.
Thế nhưng, nhưng mà... vừa mới nói rõ lòng mình xong liền bị đè ngay vào thân cây, ngay cả đầu lưỡi cũng bị ép phải thè ra cho người ta ăn, chuyện này có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Dung Cửu dỗ dành: "Lát nữa em còn phải đi gặp người khác, miệng không thể để lại dấu vết, nhưng lưỡi thì không sao."
Kinh Trập mơ màng, là thế hả?
Cậu nức nở một tiếng, trong lòng dâng lên chút sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi khi ngay cả cuống lưỡi cũng sắp bị nuốt chửng khiến đôi tay cậu bất giác bấu chặt lấy vai Dung Cửu.
Chuyện này không đúng lắm đâu?
Người bình thường yêu nhau sẽ làm thế này ư... Đau quá...
Đầu óc Kinh Trập đặc quánh như hồ dán, bị Dung Cửu dỗ ngọt một cách dễ dàng. Mãi cho đến khi Dung Cửu cắn rách đầu lưỡi cậu, cơn đau khiến cậu bừng tỉnh, theo bản năng căng cứng cả người, sắp sửa òa khóc thành tiếng thì Dung Cửu mới chịu buông tha.
Kinh Trập luống cuống đưa tay che miệng.
Ngón tay cái của Dung Cửu lau đi vệt máu nơi khóe môi cậu, sau đó chậm rãi lấy khăn tay từ trong ngực ra: "Để ta lau cho em nhé?"
Kinh Trập hoài nghi nhìn Dung Cửu.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn buông tay.
Kinh Trập giống như chú cún con ham ăn không nhớ đòn, chỉ cần Dung Cửu che giấu đi mặt bạo ngược kia một chút, cậu lại dễ dàng bị lừa.
Khờ thật.
Dung Cửu bóp nhẹ cằm Kinh Trập, hơi nâng đầu cậu lên, tỉ mỉ lau sạch từng chút một.
Mặt lụa trơn mát cọ qua cọ lại giữa đôi môi, khiến cánh môi vốn đã hồng hào nay lại càng sưng đỏ sung huyết.
Kinh Trập né vội sang một bên, lầm bầm: "Chẳng phải nói không thể để người ta phát hiện sao? Làm sưng vù lên thế này, làm sao mà không bị phát hiện cho được?"
Dung Cửu như thể bây giờ mới nhận ra, khẽ nhướng mày.
"Vậy để ta bôi thuốc cho Kinh Trập."
Hắn lấy ra một chiếc lọ ngọc từ trong ngực.
Kinh Trập nhìn chiếc lọ ngọc quen mắt này, còn chưa kịp nói gì đã thấy Dung Cửu ra hiệu bảo cậu ngồi xuống.
Cậu bán tín bán nghi ngồi xuống, thấy Dung Cửu nửa quỳ trước mặt mình, đổ chất lỏng trong bình ra tay.
Lọ ngọc này không giống với những lọ thuốc trước kia, bên trong không phải là thuốc mỡ bán rắn mà là một loại chất lỏng hơi dính nhớp, tựa như mật đường, tỏa ra hương thơm thanh mát nhàn nhạt.
Nếu không phải tận mắt thấy Dung Cửu đổ từ lọ ngọc ra, e là Kinh Trập sẽ tưởng rằng đây đúng là mật ong hắn vừa trộm được từ Ngự Thiện Phòng.
Chất lỏng đậm đặc làm ướt đẫm hai ngón tay Dung Cửu. Sau đó, những ngón tay khép lại ấy lướt qua môi Kinh Trập, chất lỏng màu mật dần dần được bôi lên, từng đường vân môi, từng nếp gấp đều được nhuộm đẫm thứ nước bóng loáng ấy.
Kinh Trập vô thức ngả người ra sau, lưng cọ vào thân cây cứng ngắc.
Có hơi... kỳ quái.
Dù động tác của Dung Cửu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kinh Trập lại thấy ngứa ngáy lạ thường. Cũng chẳng biết rốt cuộc là ngứa ở đâu, chỉ biết ngay cả trong xương tủy cũng dâng lên luồng nhiệt ý quái đản.
Trong lúc cậu còn đang bối rối, ngón tay của Dung Cửu đã thâm nhập vào khoang miệng ướt nóng của Kinh Trập.
Kinh Trập sợ tới mức trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ khiếp đảm.
"Ưm ư..."
Cuống lưỡi bị ngón tay đè lại, không thể cử động, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
"Lưỡi của Kinh Trập chẳng phải cũng bị thương sao?" Dung Cửu cười, nhưng hắn càng cười, Kinh Trập lại càng sợ, "Đừng sợ, thuốc này ngọt, có thể ăn được."
Đây là vấn đề có ăn được hay không hả?!
Đây là, đây là...
Lưỡi Kinh Trập ngoe nguẩy, cố gắng đẩy ngón tay Dung Cửu ra ngoài.
Nhưng khối thịt mềm mại kia dù có cố gắng thế nào cũng không thể chống lại sự xâm lấn mạnh mẽ của những ngón tay.
Hai ngón tay kia tùy ý khám phá tình trạng bên trong khoang miệng, cứ như thể đang thực sự kiểm tra vết thương một cách kỹ càng. Ngay cả vùng sát yết hầu cũng bị nghiền ép không thương tiếc, cuống lưỡi bị đè xuống, chọc thẳng vào ống họng chật hẹp.
Kinh Trập không kìm được phát ra tiếng nôn khan, mặt đỏ bừng.
Hai tay cậu nắm chặt lấy cổ tay Dung Cửu, dùng sức đến mức co rút, rõ ràng là muốn ngăn cản hắn.
Nhưng sức lực của Dung Cửu quá lớn, cuối cùng Kinh Trập bật khóc.
Không chỉ khóc, nửa khuôn mặt dưới của cậu càng thêm nhếch nhác thảm hại.
Kinh Trập càng như vậy, người đàn ông trước mặt càng khó kìm nén d*c v*ng bạo liệt, trong đôi mắt đen kịt bùng lên ngọn lửa quái dị, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu rụi người ta thành tro bụi.
Hắn không muốn làm hỏng Kinh Trập.
Dù cho hắn rất muốn.
Đến khi ý thức mơ hồ của Kinh Trập tỉnh táo lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên đầu gối Dung Cửu. Người đàn ông đã dọn dẹp sạch sẽ bộ dạng lôi thôi vừa rồi của cậu.
Ngay cả vết sưng đỏ trên miệng cũng đã được thuốc làm dịu đi, dường như chẳng để lại chút dấu vết nào.
Nhưng Kinh Trập vẫn còn nhớ rõ cảm giác quái dị ấy... cảm giác nghẹt thở đau đớn như thể miệng sắp bị xuyên thủng, cùng sự hưng phấn quỷ dị của Dung Cửu.
Kinh Trập bật dậy, vọt người muốn tránh xa Dung Cửu.
Sức nặng cơ thể người đàn ông áp lên lưng Kinh Trập, khóa chặt cậu lại. Kinh Trập tuy không tính là thấp bé, nhưng vóc dáng của Dung Cửu hoàn toàn đủ để ôm trọn lấy cậu, che chắn kín kẽ.
Sự chênh lệch về sức mạnh và thể hình này trước hôm nay chưa từng khiến Kinh Trập cảnh giác, nhưng những chuyện vừa xảy ra quả thực khiến cậu có chút... không chịu đựng nổi.
Kinh Trập khô khốc nói: "Huynh không sợ giày vò ta đến hỏng luôn sao?"
Cậu không thật sự muốn chạy, bị Dung Cửu tóm được rồi thì cũng ngoan ngoãn nằm im, tay sờ sờ cổ họng, vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Cổ họng của cậu là bánh bao thơm ngon gì hay à?
Trước đó suýt thì bị bóp, giờ lại bị chọc, Dung Cửu rốt cuộc có cái sở thích quái đản gì vậy!
"Sẽ không hỏng đâu." Giọng Dung Cửu dường như mang theo chút ý cười, "Ta nào nỡ."
Tai Kinh Trập bỗng chốc đỏ bừng.
Dung Cửu đè sau lưng cậu, ghé sát tai nói lời này, ngay cả không khí dường như cũng khẽ run rẩy theo.
Đáng ghét thật, tên Dung Cửu này chắc chắn biết tật xấu của cậu.
Không nên mê muội sắc đẹp mà.
Kinh Trập bĩu môi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi khe khẽ.
"... Trập, Kinh Trập... Ngươi trốn đâu rồi?"
Kinh Trập theo bản năng nhìn sắc trời, giọng điệu thay đổi: "Thôi chết, ta phải đi làm việc rồi."
Dung Cửu ôm Kinh Trập càng chặt hơn: "Đi làm gì?"
"Đi quét dọn mấy cung điện trước giờ không có người ở, việc được giao hồi sáng nay." Kinh Trập linh hoạt vặn vẹo trong lòng Dung Cửu, cuối cùng hắn cũng nới lỏng tay, để cậu thoát ra.
Kinh Trập vơ lấy cái bánh bao chưa ăn hết, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên ngoảnh lại, nhìn Dung Cửu vẫn đang ngồi dựa dưới gốc cây. Cậu chần chừ giây lát rồi lại rón rén bước từng bước nhỏ quay lại.
Ngồi xổm xuống, cậu khẽ hỏi: "Lần gặp mặt tiếp theo là khi nào?"
Luôn là Dung Cửu đến tìm cậu, khoảng thời gian chờ đợi này Kinh Trập cũng không thấy quá khó khăn. Mỗi ngày cậu đều có việc riêng phải làm, không phải lúc nào cũng muốn quấn lấy Dung Cửu.
Chỉ là thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, tự nhiên sẽ nhớ tới hắn.
Bây giờ, bọn họ cũng coi như là... một đôi rồi, vậy hỏi câu này chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Khí thế lạnh lùng quanh người Dung Cửu dịu đi đôi chút, hắn vẫy tay với Kinh Trập.
Kinh Trập liền tựa đầu vào, cọ cọ lên ngực Dung Cửu.
Cậu có một giới hạn mơ hồ về khoảng cách, một khi đã bước qua ranh giới đó thì sẽ trở nên hơi dính người.
"Mỗi tháng cứ vào ngày có số năm, ta sẽ đến tìm em."
...
"Cái gì!"
Minh Vũ hét toáng lên, thu hút sự chú ý của Vô Ưu, "Hai người các ngươi đang nói cái gì thế?"
Trong Bắc Phòng, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ.
Ngay cả phòng chủ tử cũng chẳng còn mấy ánh đèn, một khi màn đêm buông xuống là sớm đã nghỉ ngơi, huống hồ là đám người hầu hạ như bọn họ.
Minh Vũ qua loa phẩy tay: "Đi đi đi, ta với Kinh Trập đi nhà xí."
Nói rồi cậu ta lôi tuột Kinh Trập vừa mới thay quần áo xong đi ra ngoài.
"Quan hệ giữa Kinh Trập và Minh Vũ tốt thật đấy."
Người nói câu này là Lập Đông.
Chỗ cậu ta đang ở vốn là giường của Trường Thọ. Cũng không biết do Vô Ưu trong lòng khó chịu, hay do cậu ta và Lập Đông không hợp nhau, mà hiện tại cậu ta thường xuyên tụ tập cùng đám Thất Thuế, Bát Tề hơn.
Tuy nhiên Lập Đông nói chuyện, cậu ta sẽ không cố tình làm ngơ.
Vô Ưu: "Phải, Kinh Trập và Minh Vũ cùng vào cung một lượt, lúc huấn luyện cũng chung một đợt, quan hệ đương nhiên là tốt rồi."
Thất Thuế chỉnh lại chăn cho mình, lầm bầm: "Mặc kệ bọn họ quan hệ thế nào, mau ngủ đi, ngày mai còn phải bận rộn nữa." Cũng chẳng biết Minh ma ma phát điên cái gì, đột nhiên bắt bọn họ phải quét dọn toàn bộ Bắc Phòng.
Bắc Phòng này nhìn thì có vẻ quạnh quẽ, nhưng số lượng phòng ốc lại không ít.
Ngoại trừ những nơi chủ tử ở, các phòng trống còn lại vẫn luôn bị khóa, nay đều phải mở ra quét tước, đây quả thực không phải chuyện dễ dàng.
Hôm nay bọn họ chỉ mới dọn dẹp được một phần ba, bụi bám dày đặc, sặc đến mức khó chịu.
Vừa nghĩ đến ngày mai còn phải làm việc, Thất Thuế liền thấy bực bội.
Trong lòng thầm chửi Minh ma ma đúng là lắm chuyện.
Nghe Thất Thuế nói vậy, trong phòng rất nhanh yên tĩnh trở lại.
Lập Đông ngồi bên mép giường nhìn về phía cửa vài lần, rốt cuộc cũng không đứng dậy, xốc chăn nằm xuống.
Bên ngoài, Minh Vũ lôi Kinh Trập đi một đoạn khá xa, đặc biệt tìm một nơi hẻo lánh vắng người. Để tránh chuyện bọn họ nói bị người khác nghe thấy, Minh Vũ còn đi quanh một vòng kiểm tra, sợ có chỗ bỏ sót, sau đó mới quay lại, một tay nhéo chặt tai Kinh Trập.
Kinh Trập kêu lên: "Á, đau, đau, Minh Vũ ngươi nhẹ tay chút."
"Nhẹ chút?" Minh Vũ tặc lưỡi, "Ta hận không thể vặt đầu ngươi xuống ngay bây giờ đấy."
Kinh Trập bĩu môi, không dám ho he.
Minh Vũ nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn sắc mặt Kinh Trập: "Ngươi còn không phục chứ gì? Kinh Trập, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không hả?"
Chuyện giữa Kinh Trập và Dung Cửu là do Minh Vũ tự đoán ra.
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, dù vì muốn tốt cho Minh Vũ, Kinh Trập cũng sẽ không chủ động nói cho cậu ta biết. Nếu sau này lỡ như bị bại lộ, Minh Vũ biết chuyện, khó tránh khỏi tội bao che.
Nhưng Minh Vũ hiểu rõ Kinh Trập đến nhường nào, dù cậu nhìn có vẻ vẫn như thường ngày, nhưng khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh cùng nét vui sướng nơi đuôi mày kia, nhìn thế nào cũng giống như đang đ*ng d*c.
Kinh Trập ôm mặt: "Sao lại nói khó nghe thế..."
Cậu lí nhí phàn nàn.
Minh Vũ: "Ta nói không đúng hả? Ngươi chẳng phải nhắm trúng cái mặt của hắn à?"
Kinh Trập lý lẽ cùn nhưng vẫn to mồm: "Con người mọc mắt chẳng phải để nhìn sao?"
Minh Vũ nhéo nhéo tai Kinh Trập, thật sự hận không thể giật đứt luôn cho rồi.
Kinh Trập: "Nhưng mà làm sao ngươi nhìn ra được?"
Minh Vũ bĩu môi, đã đoán ra Kinh Trập đang xuân tâm nhộn nhạo thì nghĩ một chút là biết ngay chứ gì?
Mấy năm nay, đừng nói đến chuyện Kinh Trập thân thiết với cung nữ, ngay cả cung nữ quen biết cũng chẳng có mấy người. Nếu không phải đến Trực Điện Tư gặp được cung nữ nào vừa mắt, thì chỉ có thể tìm trong số những người đã tiếp xúc trước đây.
Minh Vũ tuyệt đối không tin Kinh Trập sẽ thích ai trong đám người ở Bắc Phòng, vậy thì chỉ có thể là Dung Cửu.
Kinh Trập không khỏi tán thưởng, thế này thì cũng quá lợi hại rồi.
Minh Vũ: "..."
Đây là lúc để ngươi cảm khái à? Có đôi khi cậu ta thật sự không biết Kinh Trập đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Kinh Trập: "Ngươi đừng lo lắng cho ta, trong lòng ta tự có chừng mực."
"Ngươi mà có chừng mực thì đã không dây dưa với Dung Cửu." Minh Vũ cuối cùng cũng buông tay, lắc đầu nói, "Ngươi rõ ràng biết hắn là một nhân vật nguy hiểm..."
Ngừng một chút, cậu ta mới nói tiếp.
"Thân phận của chúng ta không xứng với loại người như hắn đâu."
Kinh Trập là thái giám, Dung Cửu là thị vệ. Nhìn thì đều là kẻ hầu người hạ.
Nhưng thái giám cả đời đều là kẻ thấp hèn, còn thị vệ lại là làm quan đàng hoàng.
Làm quan thì chưa chắc cả đời chỉ làm thị vệ.
Thị vệ có thể đi lại trước Ngự tiền, gia thế không nói là hiển hách nhưng chắc chắn phải là con cháu quan lại. Bây giờ Dung Cửu để mắt đến Kinh Trập, có lẽ là có vài phần thật lòng, nhưng chuyện tương lai ai mà biết được?
Kinh Trập không biết gia thế Dung Cửu, không biết bên ngoài Dung Cửu đã có thê tử hay chưa, càng không biết mối quan hệ này có thể duy trì bao lâu, chuyện này quả thực mù mịt không thấy tương lai, sao có thể không khiến Minh Vũ lo lắng?
Kinh Trập rủ mắt: "Mấy cái này ta đều biết."
Cậu đương nhiên biết rõ.
Bất kể là những điều Minh Vũ nói, hay là tương lai đáng sợ hơn thế nữa.
Một khi xảy ra chuyện, Dung Cửu có lẽ chỉ bị khiển trách, nhưng Kinh Trập... chắc chắn sẽ mất mạng.
"Minh Vũ, ta muốn ở bên hắn." Kinh Trập khẽ nói, "Ta thích hắn, ưng ý hắn, chưa từng nghĩ đến chuyện dài lâu."
Minh Vũ nhíu mày, phát hiện lúc Kinh Trập nói chuyện, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Ta nói không cần lo lắng là vì ta chưa từng tham lam cầu mong có thể bên nhau bao lâu." Kinh Trập nhớ lại vẻ mặt đau khổ của Vân Khuê ngày đó, càng thêm kiên định lắc đầu, "Chỉ là giờ phút này ta thích, hắn cũng... đại khái là có hơi thích ta, ta tham luyến khoảnh khắc này mà thôi. Nếu sau này hắn hối hận, hoặc là đã cưới vợ sinh con, ta tự sẽ cắt đứt với hắn."
Minh Vũ hoài nghi nhìn cậu: "Cắt đứt? Ngươi nỡ sao?"
Kinh Trập phì cười: "Ngươi tốt xấu gì cũng tin tưởng ta chút đi." Chỉ riêng giờ phút này, muốn ở bên Dung Cửu, Kinh Trập đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, cậu biết sẽ chẳng đi được bao xa.
Trong lòng cậu ít nhiều cũng tự ti, nhưng cũng không cảm thấy chuyện này mình có chịu thiệt.
Dù chẳng đi đến đâu, sự giày vò này là do cậu tự mình chuốc lấy.
Đến lúc không còn lựa chọn nào khác, cần dứt khoát thì dứt khoát.
Đạo lý này, cậu hiểu.
Nghe Kinh Trập nói vậy, thái độ của Minh Vũ lại thay đổi, cậu ta khoác vai Kinh Trập, nghiến răng nói: "Kinh Trập nhà ta tốt như vậy, nếu tên Dung Cửu kia dám làm chuyện bội tình bạc nghĩa, ta nhất định không tha cho hắn."
Kinh Trập dở khóc dở cười, biết Minh Vũ cố ý nói cho mình nghe, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
Còn về tương lai...
Chuyện tương lai, để tương lai tính.
Hiện tại, cậu chỉ tranh thủ từng sớm từng chiều.
Hai người nói rõ lòng mình, lại thì thầm to nhỏ thêm vài chuyện nữa rồi mới cùng nhau quay về.
Lúc nằm xuống, Kinh Trập kéo chăn đắp lên người, ngẫm nghĩ lại những lời Minh Vũ nói, lại xoa xoa cái tai của mình, tội nghiệp cái tai sắp bị giật đứt đến nơi, đỏ bừng bừng, nóng rực cả tay.
Cậu trở mình, theo bản năng s* s**ng xuống dưới lớp đệm. Nơi đó sờ vào không thấy lồi lõm gì, chẳng khác gì chỗ bình thường.
Nhưng Kinh Trập đã giấu đồ ở đây.
Cậu rất cẩn thận, bỏ chút công sức, kiểm tra lại toàn bộ những thứ Diêu tài nhân để lại.
Bức thư của Diêu tài nhân cậu đã đọc xong.
Ngoài bức thư của Trần An, nàng ta thực ra còn viết một bức thư khác, nội dung không quá dài, lờ mờ có thể nhận ra là Diêu tài nhân đang cố gắng nhắc nhở một người nào đó hãy cẩn thận với Thái hậu.
Nhưng bức thư này vẫn còn nằm ở đây chứng tỏ nó chưa được gửi đi.
Thứ còn lại giống như một gói nhỏ, là một gói cặn bã thuốc, cùng với tờ y án của Thái y viện được nhét bên trong.
Cặn thuốc, hẳn do Diêu tài nhân lén mang ra.
Những vị thuốc kia không nói rõ được điều gì, nhưng trên tờ y án lại là nét chữ hoàn toàn khác với Diêu tài nhân. Đây chắc là thứ được lưu lại ở Thái y viện năm đó, y án liên quan đến Từ Thánh Thái hậu.
Là Trần An trộm ra được.
Trên y án ghi chép rõ ràng... thừa ra một vị thuốc.
Muốn bốc thuốc từ Ngự Dược Phòng nhất định phải có bút tích của thái y, vị thuốc thừa ra này chính do vị thái y kia thêm vào dưới sự chỉ đạo của Thái hậu.
Chỉ là ông ta chưa kịp xử lý phần y án này thì đã bị Trần An trộm mất một phần.
Chứng cứ này đương nhiên không đủ để buộc tội Thái hậu.
Nhưng để khơi dậy sự nghi ngờ của Tiên đế thì đã đủ rồi.
Huống hồ, trong tay Diêu tài nhân còn có một nhân chứng khác.
Nàng ta nhớ rõ dáng vẻ của vị thái y năm đó. Mà vị thái y kia, trùng hợp thay lại đột ngột bạo bệnh qua đời ngay trước khi Tiên đế băng hà.
Kinh Trập đã cẩn thận điều tra, cũng xác định được thân phận, thế là khớp nhau.
Ngoài những thứ này ra, những vật vụn vặt lẻ tẻ khác, có cái là tiền tài Diêu tài nhân để lại, cũng có một xấp giấy dày cộm.
Kinh Trập vốn tưởng đây là thư từ mới, nhưng mở ra xem thì bên trong lại chẳng viết gì cả.
Diêu tài nhân sẽ để lại những tờ giấy vô dụng trong cái hộp quan trọng thế này sao?
Kinh Trập không nghĩ vậy.
Nhưng dù nhìn thế nào thì đó cũng chỉ là những tờ giấy bình thường, chẳng lẽ đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó để giấu đi thông tin muốn truyền tải?
[Ký chủ có muốn hoàn thành nhiệm vụ Bốn không?]
Hệ thống đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài đột nhiên lên tiếng, dọa Kinh Trập đang nửa tỉnh nửa mê suy nghĩ giật nảy mình.
"Sao tự nhiên lại nhắc ta?"
[Nhiệm vụ đều có thời hạn.]
Hệ thống thành thật đáp.
Kinh Trập: ?
Chuyện này ngươi cũng đâu có nói!
Nhiệm vụ Bốn là về bí mật của Diêu tài nhân, hiện tại về cơ bản Kinh Trập đã giải mã gần xong, chỉ trừ xấp giấy kia...
Kinh Trập cứ cảm thấy trong đó ẩn giấu điều gì, nhưng cậu không dám tùy tiện thử nghiệm, bởi vì giấy đó trông có vẻ mỏng manh, vò tới vò lui mấy lần sợ là rách nát mất.
Nếu bây giờ phải trả lời...
Bí mật mà Diêu tài nhân che giấu là gì?
"Bí mật về cái chết của Từ Thánh Thái hậu, việc làm của nàng ta và Trần An, cùng với..." Kinh Trập cau mày, một lúc sau mới ngập ngừng nói, "Sự áy náy của nàng ta đối với Cảnh Nguyên Đế."
Có liên quan đến bức thư chưa được gửi đi kia, cũng có lẽ liên quan đến xấp giấy trắng chưa được giải mã kia.
Sau khi Kinh Trập trả lời, hệ thống không lập tức phản hồi.
Cậu hơi lo lắng, chẳng lẽ sai rồi sao?
Hơn nữa nhiệm vụ này cũng thật quá đáng, có thời hạn mà không nói sớm... lại còn bắt tự mình trả lời!
Chẳng lẽ không thể tự phán đoán sao?
Cái hệ thống này xem ra còn tệ hơn cả yêu quái trong thoại bản.
Hệ thống bị Kinh Trập thầm mắng rốt cuộc cũng lên tiếng: [Chúc mừng ký chủ, thông qua đạt chuẩn, nhiệm vụ Bốn hoàn thành.]
Kinh Trập chưa kịp vui mừng vì không bị trừng phạt bằng buff, đã bị hai chữ "đạt chuẩn" đánh gục trước.
"Mới chỉ vừa đạt chuẩn thôi sao?"
Hệ thống an ủi: [Đã tốt lắm rồi, nhiệm vụ này rất khó, thực ra đây là nhiệm vụ dành cho Thụy Vương.]
Theo tính toán xác suất trước đó, Kinh Trập có thể hoàn thành đã là vượt ngoài dự liệu rồi.
Kinh Trập vuốt mặt, u ám nói: "Cái đồ lừa đảo chết tiệt này."
Dù không nói rõ, nhưng Kinh Trập vẫn luôn tưởng rằng nhiệm vụ Bốn là do hệ thống đã điều chỉnh rồi mới phát cho cậu, kết quả vẫn là nhiệm vụ dành cho Thụy Vương?!
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ kỹ về cuộc đời Diêu tài nhân, tại sao nhiệm vụ này lại quan trọng cũng rất rõ ràng.
Bí mật Diêu tài nhân nắm giữ sẽ khiến Thái hậu thân bại danh liệt.
Thụy Vương thân là con trai bà ta, muốn đăng cơ đoạt vị thì nhất định không thể có vết nhơ như vậy.
Dù sao cũng vất vả lắm mới hoàn thành được một nhiệm vụ, Kinh Trập không thể nói hoàn toàn không vui, rốt cuộc cũng hơi hơi thỏa mãn, mím môi ngủ thiếp đi.
Hệ thống cũng vui mừng.
Mặc dù vốn dĩ nó không có loại cảm xúc vui mừng này.
Nhưng ký chủ cuối cùng cũng hoàn thành được một nhiệm vụ, hệ thống cũng có thể tích cóp được chút năng lượng.
...
Vụ án Thụy Vương bị tập kích vẫn đang được điều tra, tuy nhiên, chẳng có chút manh mối nào.
Hơn nửa tháng nay, Thụy Vương luôn đóng cửa không ra ngoài.
Người bên ngoài đều tưởng Thụy Vương bị dọa sợ, ngay cả Vương phủ cũng bị phong tỏa, người khác không thể dễ dàng ra vào.
Nhưng bên trong Thụy Vương phủ lại là một khung cảnh khác.
Trước đó Thụy Vương gặp tập kích, Vương phủ quả thực đã loạn một ngày, nhưng sau đó cục diện đã được ổn định.
Cảnh Nguyên Đế đột nhiên ra tay đúng là nằm ngoài dự liệu của Thụy Vương, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong "quá khứ", cho nên hắn ta lơ là phòng bị, bất ngờ không kịp đề phòng nên mới chịu đả kích.
Hiện tại đã cảnh giác, dù sau đó lại gặp thêm hai lần ám sát nữa, Thụy Vương vẫn bình an vô sự.
Trong chính viện, Thụy Vương phi vừa mới rời đi, bát thuốc đặt bên cạnh Thụy Vương vẫn chưa uống.
Trần Tuyên Danh vội vã đi vào, khom người chào Thụy Vương: "Vương gia, ngài định ra tay sớm hơn sao?"
Trong tay ông ta đang nắm chặt mệnh lệnh Thụy Vương vừa sửa đổi.
Sắc mặt Thụy Vương tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú vương nụ cười nhàn nhạt, thong thả nói: "Nào, ngồi đi."
Trần Tuyên Danh không khách sáo, ngồi xuống.
"Trần tiên sinh, ngươi cảm thấy bệ hạ lần này có phải đã phát hiện ra ý đồ của bổn vương?"
Trần Tuyên Danh trầm ngâm giây lát, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Trước đây Tiên đế có ý với Vương gia, là chuyện nhiều người đều rõ trong lòng. Dù hiện tại Vương gia thực sự vô tâm với ngôi vị hoàng đế, thì vị ngồi trên kia cũng không thể buông bỏ đề phòng. Chỉ là cho rằng Vương gia nhớ thương ngôi vị và có tâm mưu phản là hai chuyện khác nhau... Mỗ* không cho rằng Hoàng đế đã phát hiện ra sự chuẩn bị của Vương gia."
*Từ dùng để tự xưng thường với người ngang hàng hoặc hàng dưới.
Cho dù là kẻ ngu si cũng không thể tin Thụy Vương sẽ cam tâm.
Nhưng không cam tâm và thực sự tạo phản là hai chuyện khác nhau.
Thụy Vương cũng nghĩ như vậy.
Nhờ vào ký ức "trước kia", sự phát triển của hắn ta sau khi trở về vô cùng bí mật, rất nhiều chuyện hắn ta thậm chí không nói với Thái hậu, chính vì sợ Thái hậu ngáng chân mình.
Hiện tại xem ra, sự chuẩn bị này của Thụy Vương là đúng đắn.
Thụy Vương: "Sở dĩ bệ hạ ra tay với bổn vương, đại khái là để cảnh cáo Thái hậu."
Ánh mắt Trần Tuyên Danh trầm xuống, khẽ nói: "Vương gia, trước khi đại sự thành công, mong rằng Thái hậu nương nương nhẫn nại thêm chút nữa."
Thụy Vương đau đầu day day trán, thở dài lắc đầu: "Có những lời bổn vương làm nhi tử nói ra, mẫu hậu chưa chắc đã nghe lọt tai. Bổn vương đã mời Hoàng lão phu nhân vào cung rồi."
Vừa nghe đến Hoàng lão phu nhân, Trần Tuyên Danh liền gật đầu.
Vị Hoàng lão phu nhân này ở trong kinh thành cũng khá có tiếng tăm.
Bà vốn tính tình nghiêm khắc ai nấy đều biết, dạy dỗ con cháu trong nhà càng không chút lưu tình. Nếu trên đời này có ai nói mà Thái hậu còn nghe lọt tai, thì chỉ có duy nhất mẫu thân của bà ta, cũng chính là vị Hoàng lão phu nhân này.
Bất luận Cảnh Nguyên Đế ra tay vì cớ gì, cũng đã gián tiếp đánh vào thế lực của Thụy Vương ở kinh thành.
Tuy nhiên, rốt cuộc vẫn chưa làm tổn hại đến căn cơ.
Nếu không thì Thụy Vương sống lại một đời này chẳng phải uổng phí công cốc sao?
Thụy Vương: "Cho người tản ra ngoài hết đi, những nơi đã dự định cắm rễ từ trước cứ theo đó mà làm, từng chỗ một trông chừng cho kỹ, đừng để xảy ra chuyện nữa. Thà rằng hành động chậm một chút cũng không được để lộ tin tức."
"Nhưng mà nhóm thợ thủ công mất tích trước đó..."
Trần Tuyên Danh chần chừ.
Dù sao nhóm thợ đó đều là được đặc biệt gom góp về, kết quả lại mất hết.
Cảnh Nguyên Đế thật sự không biết gì ư?
Giọng Thụy Vương trầm xuống: "Thực ra... nhóm thợ đó không phải bị người ta bắt cóc."
Trần Tuyên Danh chợt bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra người ra tay chính là bản thân Thụy Vương.
Hắn ta nhân lúc cục diện hỗn loạn đục nước béo cò, chuyển nhóm thợ đó đến nơi hắn ta thực sự muốn bọn họ đến.
Rất rõ ràng, chuyện này Thụy Vương không muốn cho quá nhiều người biết. Vậy tổn thất lần này, rốt cuộc có bao nhiêu là do Thụy Vương tự biên tự diễn thì không ai biết được.
Đúng như lời Thụy Vương nói, hai ngày sau Hoàng lão phu nhân đã thuận lợi vào cung yết kiến Thái hậu.
Không biết bọn họ đã nói chuyện gì trong Thọ Khang Cung, nhưng từ lời nhắn Hoàng lão phu nhân truyền về, Thụy Vương cũng an tâm hơn phần nào.
Hoàng gia trong chuyện này vẫn luôn dốc sức ủng hộ, chưa từng ngáng chân.
Tuy nhiên trải nghiệm lần này cũng khiến Thụy Vương cảnh giác hơn.
Sau khi hắn ta trở về, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng có nghĩa là không thể hoàn toàn tuân theo ký ức trước kia nữa.
Nếu không, đúng là lãng phí vận may được sống lại năm xưa này!
...
Tiết trời giữa hạ nóng bức, ve kêu râm ran không dứt, thời tiết này khiến người ta phiền muộn, nói thêm vài câu cũng có thể cãi nhau, lòng người nôn nóng xao động. Chỉ mới hai ngày nay Kinh Trập đã nghe thấy hai ba vụ cãi vã.
Mấy chuyện này đều là nghe được từ miệng Cốc Sinh và Thế Ân.
Còn có Vân Khuê.
Cậu ta cũng là một trong những nguyên nhân khiến mọi người bàn tán.
Vân Khuê không biết phạm lỗi gì mà bị sư phụ phạt, đến giờ vẫn chưa xuống giường được.
Đợi đến chiều lúc nghỉ ngơi, Tuệ Bình vội vàng đến tìm cậu.
"Kinh Trập, Vân Khuê nói có việc tìm ngươi, muốn ngươi qua đó một chuyến."
Kinh Trập khẽ nhíu mày, tự nhiên có một loại dự cảm.
Chuyện này có lẽ liên quan đến cung nữ đã gặp trước đó.
Cậu không muốn đi lắm, tìm cớ thoái thác, nhưng sang ngày hôm sau, Vân Khuê lại đi khập khiễng, đích thân tới tìm cậu.
Hết cách, hai người đành phải tránh đến chỗ bí mật của Vân Khuê.
Kinh Trập nhìn bộ dạng đau đến toát mồ hôi đầy đầu mà còn phải đi lại của cậu ta, không khỏi nói: "Sư phụ ngươi đánh ngươi là để ngươi thu tâm dưỡng tính, ngươi còn tới tìm ta... Chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện?"
Vân Khuê ủ rũ nói: "Cuối tháng này nàng ấy phải xuất cung rồi."
Tháng Sáu đến rồi.
Đợi đến tháng Bảy, người mới sẽ vào.
"Rồi sao nữa?" Kinh Trập sắc bén vạch trần, "Nàng ta có thể xuất cung, còn ngươi thì sao? Đã đến nước này rồi mà ngươi còn vọng tưởng điều gì?"
Không sai, cung nữ kia có thể thuận lợi xuất cung, đồng nghĩa với việc quan hệ giữa hai người coi như xóa bỏ, sẽ không ai phát hiện ra.
Nhưng cũng tượng trưng cho việc từ nay về sau không còn qua lại.
Người đã ra khỏi cung, sao có thể còn liên lạc qua lại với người trong cung được?
Vân Khuê cầu xin Kinh Trập: "Ta đã tính kỹ rồi, sau này ta sẽ tìm mọi cách xin điều chuyển sang bộ phận mua bán, chỉ cần thành công, ta nhất định vẫn có thể gặp nàng ấy. Kinh Trập, cầu xin ngươi giúp ta lần này, thay ta đi gặp nàng ấy, nói với nàng ấy vài lời, được không?"
Vân Khuê vốn định tự mình đi, nhưng không kể đến việc sư phụ đã đánh cậu ta, hiện tại người của Trực Điện Tư còn đang chằm chằm nhìn vào, không cho phép cậu ta ra ngoài.
Cậu ta dù có muốn chạy cũng chẳng chạy thoát.
Kinh Trập: "Nhưng ngươi chạy tới tìm ta, chẳng lẽ sư phụ ngươi không biết ý đồ của ngươi sao?"
Vân Khuê nghẹn lời, thực ra cậu ta biết.
Chỉ là cậu ta không cam tâm.
Kinh Trập thở dài, nói với Vân Khuê: "Ta sẽ không giúp ngươi. Hiện tại ta chưa được tính là người của Trực Điện Tư, nếu sư phụ ngươi muốn ra tay với ta thì dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, nếu ngươi thực sự muốn đánh cược một phen, ta sẽ tìm người giúp ngươi."
Cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mừng như điên của Vân Khuê, cảnh cáo một câu.
"Không đảm bảo thành công, cũng không đảm bảo có thể gặp được người, càng không chuyển thư từ hay tín vật rắc rối. Ngươi tự mình ngẫm xem có đồ vật hay câu nói bình thường nào mà nàng ta nhìn thấy hay nghe thấy thì có thể hiểu ngay được không."
Vân Khuê vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nói cho Kinh Trập một câu.
Sau đó, Kinh Trập không chút lưu tình trấn lột một khoản tiền của Vân Khuê.
Muốn nhờ người làm việc, không có tiền sao mà được?
Cậu tìm đến Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng là kẻ lanh lợi, nghe Kinh Trập nói muốn tìm giúp một cung nữ, cậu ta lờ mờ đoán ra được gì đó, vừa xỉa răng vừa nói: "Ngươi đừng có tự dìm mình vào vũng nước đục này, chuyện này rắc rối lắm, ta không dám làm đâu."
Kinh Trập: "Chỉ truyền một câu nói, không đưa đồ, không đưa thư, không để lại dấu vết."
Trịnh Hồng cân nhắc một chút, lại nhìn số tiền Kinh Trập dúi vào tay, rốt cuộc tiền bạc động lòng người, cậu ta vẫn nhận lời.
Cậu ta làm việc rất nhanh lẹ, hôm trước vừa nhận đồ, hôm sau đã truyền lời lại.
Chỉ có ba chữ.
"Muốn ngắm biển."
Kinh Trập cũng chẳng buồn tìm hiểu hàm ý trong đó, cứ thế nói câu này lại cho Vân Khuê.
Lúc ấy Vân Khuê vẫn còn nằm sấp trên giường, đau đến mức không xuống đất được.
Nguyên do là trước đó cậu ta sống chết đòi chạy ra ngoài, khiến vết thương ở mông lại rách ra, nằm bẹp dí một chỗ. Nhưng nghe xong lời Kinh Trập nói, Vân Khuê lại khóc đến nước mũi giàn giụa, trông rất khó coi. Tiếng khóc truyền ra ngoài khiến Thế Ân đi ngang qua cũng không nhịn được phải ngó đầu vào xem.
Thế Ân: "Ái chà chà, làm sao thế này, sao Vân Khuê khóc dữ vậy?"
Kinh Trập bình thản đáp: "Đau đến phát khóc đấy."
Lời Vân Khuê nhờ cậu chuyển là rủ đi leo núi, lời cung nữ đáp lại là muốn đi ngắm biển. Nhìn Vân Khuê vừa mừng rỡ vừa khóc lóc thế kia, đoán chừng người ta đã đồng ý rồi.
Kinh Trập không muốn dính dáng thêm vào chuyện này nữa, kéo Thế Ân lui ra ngoài.
Thế Ân: "Thần thần bí bí, hai người lén lút làm gì sau lưng ta thế?"
Kinh Trập: "Ngươi muốn dò hỏi xem vì sao cậu ta bị đánh chứ gì?"
Cậu liếc mắt một cái là nhìn thấu mục đích của Thế Ân.
Thế Ân cười hì hì.
"Thì đấy, sư phụ cậu ta trước giờ thương cậu ta nhất mà."
Sư phụ của Vân Khuê tên là Khương Kim Minh. Vân Khuê quả thực không tồi, gặp phải tên đệ tử xui xẻo gây chuyện như thế mà vẫn dốc lòng dốc sức lo nghĩ cho cậu ta.
Kinh Trập không khỏi nhớ tới Minh Vũ hay càm ràm khuyên bảo.
Ừm, tai cậu lại thấy hơi đau rồi.
Đồng thời còn hơi chột dạ.
Thôi, cậu thì có tư cách gì mà nói Vân Khuê?
Đúng như lời Dung Cửu nói hôm đó, cứ vào những ngày có số năm trong tháng, Dung Cửu sẽ đến tìm cậu.
Thời gian không cố định, có khi là giữa trưa, có khi là xế chiều. Cũng có một lần, Kinh Trập sắp ngủ gật đến nơi thì nhìn thấy bóng dáng Dung Cửu trên đầu tường.
Đầu tường!
Kinh Trập sợ hết hồn, đứng dưới chân tường xua tay lia lịa, vội vàng bảo hắn xuống.
Dung Cửu nhẹ nhàng nhảy xuống, hơi thở chẳng hề rối loạn.
Kinh Trập: "Ta còn tưởng hôm nay huynh không tới."
Cậu ngửi thấy trên người Dung Cửu có mùi máu tanh nhàn nhạt quen thuộc. Xuất phát từ sự cảnh giác, cậu nắm lấy bàn tay Dung Cửu lật qua lật lại xem xét vài lần, xác định không có chỗ nào bị thương.
Dung Cửu mặc kệ cậu loay hoay: "Nói lời giữ lời."
Kinh Trập: "..."
Cũng đâu cần thiết nhất định phải tới, giờ này trong cung sắp khóa cổng rồi!
Lỡ sơ sẩy một cái, bị bắt được thì biết làm sao?
Nhìn dáng vẻ phồng má tức giận của Kinh Trập, Dung Cửu thản nhiên nói: "Ta là thị vệ."
Kinh Trập không tình nguyện bị người ta ôm vào lòng, lí nhí lầm bầm: "Đừng hòng lừa ta, trước đó ta đã hỏi người khác rồi, cho dù là thị vệ cũng không phải chỗ nào cũng đi được." Loại người được điều đến Ngự tiền hầu hạ như Dung Cửu mà lại đến nơi này...
Khoan đã, cái chốn rách nát như Bắc Phòng này, nếu là thị vệ Ngự tiền thì hình như đúng là có thể đi lại tự do thật.
Kinh Trập nín thinh.
Dung Cửu bóp cằm Kinh Trập, ghé sát lại: "Đang nghĩ gì thế?"
Kinh Trập phát hiện Dung Cửu là một hũ giấm chua.
Điều này là do cậu từng chút từng chút phát hiện ra trong quá trình ở chung.
Nếu hai người bọn họ ở bên nhau, Dung Cửu luôn không muốn Kinh Trập phân tâm. Nếu Kinh Trập thất thần, tay hắn đang đặt ở đâu sẽ thuận thế nhéo một cái ở đó. Lần trước hắn còn nhéo bụng nhỏ của Kinh Trập, nhột đến mức cậu suýt khóc thét.
Kinh Trập thành thật kể lại mọi chuyện, thế mà lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Dung Cửu.
Dung Cửu rất ít khi cười.
Vì vậy khi hắn cười, Kinh Trập luôn cầm lòng không đậu mà muốn nhìn.
Cậu kiễng chân, ghé vào ngực Dung Cửu ngó nghiêng, cố gắng nương theo ánh trăng mờ ảo để nhìn rõ nụ cười của hắn hơn. Mái tóc mềm mại cọ vào cổ Dung Cửu, hắn ôm lấy eo Kinh Trập, giống như đang ôm một chú cún con hiếu động.
Khiến người ta rạo rực, luôn muốn làm chút gì đó.
Người dù có lạnh lùng bạc bẽo đến đâu thì môi vẫn mềm mại.
Kinh Trập không khỏi nghĩ như vậy.
Độ cong khi khóe môi nhếch lên thật đẹp.
Chỉ là khi đôi môi này hôn lên miệng Kinh Trập, bản năng của cậu bắt đầu gào thét thảm thiết.
Không vì gì khác, Dung Cửu trong chuyện này quả thực có chút...
Tham lam quá độ.
Kinh Trập luôn cảm thấy mình sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Lực siết nơi eo rất chặt.
Cậu bị ép phải ngửa đầu lên, tiếng nước chùn chụt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch nghe thật rõ ràng.
Kinh Trập bỗng dưng có ảo giác mình đang vụng trộm.
... Đương nhiên, quan hệ hiện tại của bọn họ cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam.
Nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi!
Đầu lưỡi lại bị răng khẽ cắn, hơi thở Kinh Trập trở nên dồn dập, sợ rằng lại bị cắn chảy máu. Mặc dù từ sau lần đầu tiên đó, Dung Cửu không làm vậy nữa, nhưng vẫn khiến người ta nơm nớp lo sợ.
"Kinh Trập, Kinh Trập..."
Có lẽ do Kinh Trập ra ngoài quá lâu, Minh Vũ đặc biệt đi ra tìm cậu. Sắc mặt Kinh Trập lập tức thay đổi, thân mình hơi giãy giụa, dùng giọng gió nói: "Đừng, sẽ bị phát hiện..."
Lời cậu còn chưa nói hết, Dung Cửu đã chặn họng cậu, kéo cậu nấp vào dưới bóng cây.
Trong đêm tối đen như mực, nếu không xách đèn lồng, cho dù có người đi ngang qua bọn họ, chỉ cần không nhìn kỹ thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Nhưng đó là Minh Vũ.
Kinh Trập ư ư hai tiếng, sức giãy giụa mạnh hơn.
Cũng không biết Dung Cửu rốt cuộc bị k*ch th*ch cái gì, tuy buông tha cái miệng của Kinh Trập nhưng lại kéo toạc cổ áo cậu ra, cắn một cái lên vai. Hơi thở nóng rực phả lên da thịt khiến Kinh Trập run rẩy, phát ra tiếng r*n r* khe khẽ không thể nghe thấy.
Âm thanh này dọa Kinh Trập sợ hết hồn, cậu vội bụm chặt miệng mình, sợ lại để lọt ra chút tiếng động nào.
Tiếng bước chân sột soạt, Minh Vũ đang đi về phía bên này.
Dung Cửu ôm Kinh Trập, đầu gục lên vai cậu, nơi m*t mát từng chút một di chuyển về phía cổ. Cảm giác nơi nhạy cảm bị l**m qua khiến eo Kinh Trập run lên bần bật, suýt thì nhũn ra. Nếu không nhờ cánh tay chặn ngang eo giữ chặt lấy cậu thì cảnh tượng bây giờ chắc chắn rất khó coi.
"Kinh Trập?"
Minh Vũ chỉ thấy lạ, sao người đâu mất tiêu rồi?
Bắc Phòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, những nơi Kinh Trập có thể đến cậu ta đều đã xem qua, sao ngay cả cái bóng cũng không thấy?
Chẳng lẽ vừa rồi cậu ấy ra ngoài?
Không thể nào, giờ sắp đến giờ khóa cổng, thế chẳng phải tự tìm rắc rối sao?
Minh Vũ vừa tìm kiếm khắp nơi, vừa gọi tên Kinh Trập.
Lúc rẽ vào khúc ngoặt, cậu ta dường như nghe thấy động tĩnh gì đó dưới hành lang, theo bản năng nhìn về phía bóng cây u tối. Chỗ đó tối đen như mực, Minh Vũ nheo mắt lại, chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhưng trong lòng cậu ta có cảm giác là lạ, cứ thấy có chỗ nào không đúng.
Cậu ta bước xuống bậc thềm, đi về phía bên đó vài bước.
Dây thần kinh của Kinh Trập căng như dây đàn, ngay cả hô hấp cũng trở nên mong manh, từ làn da có thể ngửi thấy mùi sợ hãi, bởi tiếng bước chân đang ngày càng đến gần.
Dung Cửu cắn lấy mạch máu của Kinh Trập.
Sức sống dồi dào đang cuộn trào trong huyết mạch, vì sợ hãi mà tốc độ đập càng nhanh hơn.
Khiến người ta thương xót.
Lại khiến người ta khó giấu được dục niệm ác ý.
Nếu thực sự bị phát hiện trong bộ dạng này, với sự kiềm chế của Kinh Trập, liệu cậu có suy sụp đến mức òa khóc không?
Bộ dạng khóc lóc thảm thương vì bị trêu chọc quá đà lần đầu tiên ấy, đến giờ vẫn khiến Dung Cửu hoài niệm.
Cộp.
Đi về phía trước nữa thì không còn ánh trăng.
Minh Vũ chần chừ một lát, lại trừng lớn mắt nhìn kỹ, lầm bầm rằng Kinh Trập dù thế nào cũng sẽ không trốn ở đây đâu... Cậu ta vừa tự thuyết phục bản thân, vừa quay người bỏ đi.
Mãi đến lúc này, Dung Cửu mới buông ra.
Trong bóng tối khó có thể nhìn thấu, trên cổ Kinh Trập đã in hằn một dấu răng sâu hoắm.
Sau khi trải qua cơn căng thẳng tột độ, cả người Kinh Trập mềm nhũn ngã vào lòng Dung Cửu, tay chân vô lực, sờ vào còn hơi lạnh.
Dung Cửu chậm rãi x** n*n ngón tay cho cậu, giúp cậu ấm lại.
Kinh Trập ngẩn người một lúc mới lẩm bẩm: "Dung Cửu, cái tính nết này của huynh... chẳng lẽ không ai muốn đánh huynh à?"
Vừa rồi rõ ràng hắn cố ý.
Nếu không phải Minh Vũ sợ ma, không dám đi vào chỗ tối, có lẽ vừa rồi bọn họ đã bị phát hiện.
Mặc dù Minh Vũ đã sớm biết quan hệ của bọn họ, nhưng biết là một chuyện, còn bị nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng ngay trước mắt lại là chuyện khác!
"Kinh Trập không phải rất tin tưởng cậu ta sao?"
"Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng đây là... chuyện riêng tư."
Kinh Trập đẩy Dung Cửu ra, lòng xấu hổ của cậu vẫn chưa luyện đến mức mặt dày như thế. Hiện tại mặt cậu đỏ bừng, cảm giác xấu hổ len lỏi đầy tim, hận không thể che kín mặt mình lại.
"Hơn nữa, làm sao huynh biết tương lai sẽ không xảy ra chuyện? Vẫn nên giấu kỹ một chút thì hơn." Kinh Trập lầm bầm.
"Em lo cậu ta phản bội em?"
Trong giọng nói của Dung Cửu ẩn chứa ác ý và sự mê hoặc khó phát hiện, sự bạo ngược quái gở được chôn giấu dưới giọng điệu bình tĩnh kiềm chế, chỉ nghe qua cứ ngỡ là hắn đang thật lòng quan tâm.
"Đừng lo lắng."
Hắn luôn nói như vậy.
"Nếu cậu ta phản bội em, ta sẽ hái đầu cậu ta xuống, tặng em làm quà. Lột da rút gân cậu ta, làm thảm da lót chân cho em..."
Lời hắn còn chưa nói hết, Kinh Trập đã bổ nhào tới như cún con, chặn đứng những lời ác độc của Dung Cửu.
Bằng miệng.
Dung Cửu là kẻ tham lam, thức ăn dâng đến tận miệng, nào có đạo lý không ăn.
Mãi cho đến khi Kinh Trập suýt bị hôn đến ngất đi, thở hổn hển nằm bò trong lòng Dung Cửu, vẫn không quên lải nhải: "Không được, không thể như vậy... Minh Vũ là bạn của ta."
Cậu hơi tủi thân, ác ý rõ ràng kia sao mà lộ liễu đến thế.
Tại sao chứ...
Dung Cửu im lặng giây lát, ngón tay lướt qua sườn mặt Kinh Trập, dùng sức lau khóe mắt cậu, lạnh lùng và khắc nghiệt nói: "Em và cậu ta, quá thân thiết."
Thứ tình ý dễ dàng bùng cháy ấy không hề nóng bỏng, mà trong cái lạnh lẽo đến nghẹt thở lại pha trộn vô vàn ác ý xấu xa. Nó không thuần khiết tốt đẹp như Kinh Trập, ngược lại tràn ngập d*c v*ng méo mó.
Đó gọi là ghen tị.
Kinh Trập không thể tin nổi lắc đầu: "Nhưng cậu ấy chỉ là bạn..."
Bạn bè và người tình, trong mắt Kinh Trập, là hai mối quan hệ hoàn toàn khác biệt.
Cậu có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Dung Cửu nhìn thì lạnh lùng như băng, thế mà lại... ghen tuông sao?
Mà lại còn ghen với Minh Vũ?
Kinh Trập đôi khi khó mà hiểu nổi suy nghĩ của Dung Cửu. Đương nhiên, sự an toàn của Minh Vũ là thứ cậu nhất định phải bảo vệ, cậu cứ lải nhải đi theo sau lưng Dung Cửu, bắt hắn hứa nhất định không được ra tay với Minh Vũ, kết quả...
Đàn ông hay ghen là đáng sợ nhất, Kinh Trập đã thấm thía điều này.
Hôm đó trở về, miệng cậu sưng vù lên.
Nếu không nhờ lọ ngọc Dung Cửu nhét cho, ngày hôm sau cậu chẳng dám gặp ai.
Đáng ghét!
Tính cách Dung Cửu tồi tệ đến mức hết thuốc chữa.
Kinh Trập đã thu thập được bốn chiếc lọ ngọc.
Mỗi lần mở tủ ra lại thấy chúng xếp thành hàng, vô cùng bắt mắt.
Lập Đông từng nhìn thấy một lần, còn hỏi Kinh Trập đó là chất liệu gì, Kinh Trập cũng mù tịt, chỉ lấp l**m nói là bạn tặng.
Đa phần thời gian cậu đều ở Trực Điện Tư, không thân với Lập Đông lắm.
Xử lý xong chuyện của Vân Khuê, Kinh Trập cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn chút. Vị to con này rất biết có qua có lại, rất nhanh đã mang đến cho Kinh Trập một tin tức được coi là khá tốt đối với cậu.
Đợi qua tháng Tám, Kinh Trập có thể chính thức gia nhập Trực Điện Tư.
Đối với Kinh Trập, đây chắc chắn là tin vui.
Sức khỏe Vân Khuê quả thực rất tốt, dưỡng thương trên giường một thời gian, rất nhanh đã bình phục, bắt đầu xuống giường đi lại. Cậu ta không còn chạy ra ngoài, cũng không tiêu tiền bừa bãi nữa, tính tình như thể thay đổi hẳn, ngày càng trở nên trầm ổn hơn.
Trong tiết trời chuyển từ hạ sang thu này, sự nỗ lực của Quý phi Hoàng Nghi Kết dường như đã có hiệu quả. Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng chịu gặp Quý phi, sau đó lại thường xuyên đến Chung Túy Cung ngồi một lát.
Nhất thời, hậu cung vắng lặng mấy tháng nay, nhờ việc bệ hạ đặt chân đến, lại có thêm vài phần rục rịch.
Mặc dù tai ương đẫm máu ở Thừa Hoan Cung vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng bọn họ vào cung vốn là để tranh một hồi phú quý, nếu không có ngày nổi danh, thì ban đầu hà tất phải chen chúc vào cung?
Thế là lại có vài người cứ thích gửi đồ đến Càn Minh Điện.
Ninh Hoành Nho tuy giữ chặt Càn Minh Điện không cho người vào, nhưng đồ đạc ít nhất vẫn gửi vào được. Số lần nhiều lên, hậu cung này lại trở nên náo nhiệt.
Bên cạnh sự náo nhiệt ấy, chuyện Càn Minh Cung âm thầm đổi người dường như đã bị vùi lấp trong cát bụi.
Cảnh Nguyên Đế đang rửa tay.
Chỉ là rửa thế nào cũng không rửa sạch được mùi máu tanh tưởi ấy.
Hắn hơi nhíu mày, bóng tối đậm đặc nơi đáy mắt dường như có thể nuốt chửng mọi cảm xúc. Khuôn mặt tái nhợt không chút máu, nhưng màu môi lại đỏ tươi lạ thường, tựa như máu đang tuôn chảy.
Rất ít người có thể thưởng thức dung mạo của Cảnh Nguyên Đế.
Ngay cả cha mẹ ruột của hắn cũng vậy.
Vẻ đẹp càng sắc bén lại càng đâm đau giác quan của họ. Họ tìm kiếm điểm tương đồng trên người hắn, lại càng vì sự khác biệt đó mà trở nên điên cuồng.
Ninh Hoành Nho khẽ nói: "Bệ hạ, người đã được... dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ."
Tí tách, tí tách...
Bàn tay buông thõng của Cảnh Nguyên Đế đang nhỏ xuống từng giọt nước lẫn máu.
Ngưng tụ thành một vũng dưới chân.
Ngón tay vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của dòng máu, nhưng tước đoạt sinh mạng chẳng mang lại chút kh*** c*m nào, chỉ là để đè nén một loại cảm xúc méo mó khác. Sự bạo ngược âm u lóe lên nơi đuôi mày, trên khuôn mặt cứng đờ lộ ra vẻ táo bạo điên cuồng.
Khóe miệng Cảnh Nguyên Đế mím chặt, sự nhẫn nại căng thẳng kiềm chế động tác, khiến hắn ngay cả khi lau tay cũng toát ra vài phần bình tĩnh tao nhã.
Hắn tùy ý ném chiếc khăn tay vào trong chậu, chiếc khăn trắng tinh vốn đã dính máu trong nháy mắt bị nước máu xâm lấn, trở nên vô cùng bẩn thỉu.
"Vẫn chưa đủ."
Hắn như đang hỏi Ninh Hoành Nho, lại như đang tự lẩm bẩm một mình.
"Tại sao lại như vậy?"
Ninh Hoành Nho quỳ rạp xuống đất, không dám nói, nhưng lại không thể không nói: "... Có lẽ là vì, bệ hạ vô cùng để tâm đến Kinh Trập."
Thích là một loại tình cảm cực kỳ bình thường, nhưng Cảnh Nguyên Đế xưa nay vẫn khác biệt với người thường.
Cảnh Nguyên Đế có chút trầm mặc cảm nhận những cảm xúc xa lạ kia.
Là thứ cảm xúc mới mẻ, khác lạ.
Thứ cảm xúc nóng bỏng đến mức muốn sôi trào, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Sự tham lam, ác độc, tràn ngập d*c v*ng cướp đoạt và bạo ngược này, thân thể yếu ớt của Kinh Trập có thể chịu đựng được bao nhiêu?
Cảnh Nguyên Đế như có điều suy nghĩ, v**t v* môi dưới, chút thương xót nhỏ nhoi trong khoảnh khắc lại bị d*c v*ng chiếm đoạt bạo ngược thay thế.
Cứ mỗi ngày có số năm, Kinh Trập nếu để ý kỹ hơn chút nữa sẽ ngửi thấy mùi máu tanh không tan đi được ấy.
Nhàn nhạt, nhưng dường như lại lẩn khuất trong da thịt người đàn ông.
Sau cuộc tàn sát đẫm máu ấy, d*c v*ng hưng phấn mới có thể bị đè xuống đôi chút, để không đến mức làm hỏng cậu.
Thật là mong chờ.
Kinh Trập.
Hôm nay, lại là ngày mười lăm rồi.