Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 2

Ngón tay mát lạnh lướt nhẹ trên vành tai Kinh Trập, rồi sau đó là bàn tay lớn ôm trọn lấy tai cậu.

 

Trong thoáng chốc, bên tai Kinh Trập như có tiếng nổ vang lên, tựa như nước sông chảy ngược. Nhưng lắng nghe kỹ, đó lại chỉ là tiếng huyết mạch toàn thân cậu đang ù đi trong khoảnh khắc đó. Kinh Trập chẳng hề tranh cãi mà mặt đã đỏ bừng.

 

"Vị này, vị thị vệ đại ca..."

 

Kinh Trập không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy. Sự tiếp xúc kỳ lạ này khiến cậu cảm thấy rợn người, cậu thực sự muốn quay đầu bỏ chạy.

 

Nếu không phải cánh cửa này đã khép chặt, đến một kẽ hở để chui cũng không có!

 

Kinh Trập nuốt khan, run rẩy quay người lại, đối diện với gương mặt vô cảm kia.

 

"Ngươi, ngươi không sao chứ?"

 

Thị vệ lạnh lùng nhìn Kinh Trập: "Vì sao ngươi lại nghĩ... ta có sao?"

 

... Thật sự không sao ư?

 

Ngón tay hắn vẫn còn đặt trên tai cậu đấy!

 

Nhưng ánh mắt thị vệ nhìn Kinh Trập lại như thể cậu là một kẻ đã chết.

 

Nếu là lúc khác, Kinh Trập chắc chắn sẽ lo lắng trong lòng. Dù sao cậu cũng chỉ là một nội thị. Nếu đắc tội với những thị vệ đi lại trong Hoàng cung này, việc ra vào của cậu sẽ gặp phiền phức.

 

Thế nhưng, khi thị vệ tỏ ra lạnh lùng như vậy, Kinh Trập lại vui mừng đến mức suýt rơi nước mắt.

 

Lạnh nhạt tốt quá, càng lạnh lùng càng tốt!

 

Giọng điệu của Kinh Trập rõ ràng đã vui vẻ hẳn lên: "Không sao không sao, thị vệ đại ca, tiểu nhân ban nãy đã tranh cãi với cung nhân khác, vì muốn tránh mặt họ nên mới buộc phải trốn vào đây, làm kinh động đến thị vệ đại ca, tiểu nhân xin cáo lui ngay đây."

 

Cậu nói rành mạch đoạn này, ánh mắt khát khao nhìn cánh tay vẫn còn vắt ngang vai mình.

 

Thị vệ từ từ thu tay về. Kinh Trập vui mừng hiện rõ trong mắt, đang định nhanh chóng rời đi, thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của thị vệ: "Ngươi hầu hạ ở đâu?"

 

Kinh Trập không muốn nói.

 

So với mấy kẻ ở Thừa Hoan Cung, vị thị vệ này thoạt nhìn đã không phải người tầm thường, nếu để hắn biết được xuất thân của mình, khó tránh khỏi rắc rối.

 

Nhưng Kinh Trập hiểu rõ hơn, nói dối càng dễ chuốc lấy phiền phức, đành đáp: "Tiểu nhân là người Bắc Phòng."

 

Ánh mắt thị vệ sắc bén. Dưới sự chú ý của hắn, Kinh Trập luôn cảm thấy không thoải mái. Cậu tiếp tục cứng rắn nói: "Nếu, nếu tiểu nhân có gì làm chưa đúng, xin đại ca cứ chỉ rõ, hoặc trách phạt."

 

Cậu nhấc chiếc hộp trong tay lên: "Tiểu nhân còn phải vội đi đưa đồ ăn cho mấy vị chủ tử."

 

Thị vệ không trả lời Kinh Trập, mà chỉ hơi nhấc tay, rút tấm yêu bài từ thắt lưng Kinh Trập.

 

Kinh Trập không lo lắng.

 

Tấm yêu bài* đó chắc chắn là thật.

 

*Một loại thẻ bài/thẻ chứng nhận thân phận được đeo ở thắt lưng.

 

Sau khi xem xong, thị vệ cũng không giữ lại, tùy tiện ném trả cho Kinh Trập. Kinh Trập đỡ lấy, thăm dò nói: "Vậy tiểu nhân, tiểu nhân đi nhé?"

 

Thị vệ đã quay người bước về phía tiểu điện: "Ngươi đi vào theo ta."

 

Kinh Trập bất lực thở dài.

 

Biết ngay là không dễ dàng như vậy...

 

Lát sau, cậu đứng cùng hắn bên trong tiểu điện.

 

Nơi tiểu điện này, Kinh Trập chưa từng đặt chân đến. Dĩ nhiên, không chỉ tiểu điện này, bao gồm cả khu cung điện xung quanh Phụng Tiên Điện, Kinh Trập cũng hiếm khi đặt chân tới.

 

Vừa bước vào điện, khung cảnh bừa bộn khiến người ta kinh ngạc.

 

Đây là tiểu điện phụ thuộc của Phụng Tiên Điện, cho dù không thờ phụng nhân vật quan trọng nào, nhưng bài vị và hoa quả cúng tế, tuyệt đối không thể lăn lóc khắp sàn nhà.

 

Đây là sự báng bổ đến mức nào?

 

Thị vệ: "Ngươi dọn dẹp nơi này đi."

 

Đối với Kinh Trập, việc dọn dẹp lại là chuyện dễ dàng nhất. Điều phiền phức là vị thị vệ này thoạt nhìn đã có lai lịch không nhỏ, cộng thêm tiểu điện lộn xộn này...

 

Tuy nhiên, vị thị vệ này dường như không bị ảnh hưởng bởi hai cái Ba phúc kỳ lạ kia, đây rõ ràng là điều may mắn trong bất hạnh. Bằng không lúc này, dù Kinh Trập có nhảy tường cũng phải bò ra ngoài.

 

Cậu thực sự đau đầu vì bị mấy cung nhân đuổi theo kia.

 

Kinh Trập quay lưng về phía cửa điện, không hề thấy người đàn ông đang tựa vào tường, đôi mắt đen thẳm đang nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Tiểu điện không hề có bụi bẩn, hiển nhiên có người quét dọn thường xuyên.

 

Việc Kinh Trập cần làm, chẳng qua chỉ là sắp xếp lại sự lộn xộn trên bệ thờ. Cậu đặt lại hoa quả cúng tế vào đĩa, rồi dựng lại từng cây nến bị đổ về vị trí cũ. Lúc này cậu mới phát hiện, không ít bài vị cũng bị đổ sấp mặt.

 

Kinh Trập cau mày, sau khi sắp xếp lại mọi thứ khác, cậu lau tay qua loa rồi đi đỡ những bài vị đó.

 

Nhưng khi Kinh Trập nhìn rõ tên trên bài vị, động tác của cậu không khỏi cứng đờ.

 

Cậu tuyệt đối không ngờ, lại nhìn thấy linh vị của Tiên Hoàng hậu ở đây. Tiên Hoàng hậu, tức Từ Thánh Thái Hậu, là sinh mẫu của Hoàng đế hiện tại, Cảnh Nguyên Đế.

 

Thế nhưng, việc người ta gọi là Tiên Hoàng hậu là bởi vì, vị Hoàng hậu này không sống đến ngày Cảnh Nguyên Đế đăng cơ.

 

Từ khi Cảnh Nguyên Đế còn nhỏ, Tiên Hoàng hậu đã qua đời, Tiên Đế lập Kế Hậu mới. Sau khi Cảnh Nguyên Đế lên ngôi, hắn tôn sinh mẫu là Từ Thánh Thái Hậu, phong tỏa Từ Ninh Cung, buộc Kế Hậu, tức Hoàng Thái Hậu hiện tại, phải nhún mình ở Thọ Khang Cung.

 

Thọ Khang Cung nằm bên trái Từ Ninh Cung, tuy cũng là điện mới xây, rất thoải mái, nhưng xét cho cùng vẫn không bằng Từ Ninh Cung chính thống, rộng rãi. Nó giống như một thiên điện* bên ngoài chính điện, luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

 

*Điện phụ.

 

Hành động này của Cảnh Nguyên Đế, đương nhiên đã gây ra nhiều tranh cãi.

 

Khi mới đăng cơ, triều thần nhiều lần phản đối cách làm của Cảnh Nguyên Đế, người kịch liệt nhất còn chỉ thẳng vào mặt Cảnh Nguyên Đế mà mắng là bất hiếu.

 

Từ xưa đến nay, trị quốc bằng Hiếu Đạo. Cảnh Nguyên Đế được Kế Hậu nuôi dưỡng hơn mười năm, hành động như vậy tất nhiên là hoang đường.

 

Việc văn võ bá quan phản đối cũng là điều bình thường.

 

Nhưng điều bất thường là, Cảnh Nguyên Đế đã chém đầu bọn họ. Sau đó từng cái đầu được đặt trên bậc thang để mọi người chiêm ngưỡng.

 

Mỗi lần thượng triều đều ngập tràn mùi máu tanh mục nát đó, cho đến khi Hoàng Thái Hậu ra mặt nói chuyện với Cảnh Nguyên Đế một lần, những cái đầu và thân thể đó mới được "đoàn tụ về nhà".

 

Sự tàn nhẫn của Cảnh Nguyên Đế có thể thấy rõ.

 

Trong cung thường xuyên có người chết, đặc biệt là ở Càn Minh Cung. Hầu hạ Hoàng đế là công việc đòi hỏi mạng sống, ở tiền triều có lẽ là lời hù dọa đối với cung nhân mới, nhưng đối với Cảnh Nguyên Đế, đó là sự thật hiển nhiên.

 

"Ngươi biết chữ?"

 

Kinh Trập chợt bị câu hỏi này kéo về hiện thực, mặt hơi tái đi, vội vàng đặt lại các bài vị, rồi mới quay người lại, cẩn thận nói: "Chỉ biết vài chữ thôi, không đáng nhắc đến."

 

Đa số cung nhân không biết chữ, đây không phải quy tắc cung đình, nhưng cũng là một quy luật bất thành văn mặc định.

 

Trước khi Kinh Trập vào cung, cha mẹ cậu coi cậu như báu vật, dạy dỗ tử tế từ nhỏ, tự nhiên là đã khai sáng, đọc sách được vài năm.

 

Thị vệ không biết đã nghe lọt tai được bao nhiêu lời của Kinh Trập.

 

Chỉ trong giây lát, hắn sải bước về phía Kinh Trập. Nghe tiếng bước chân sau lưng, Kinh Trập theo bản năng quay đầu lại, hai bàn tay lớn mát lạnh đã áp lên má cậu, động tác mang theo vài phần thô lỗ, lạ lẫm và khô cứng.

 

Kinh Trập bị động tác của người đàn ông làm cho cứng đờ tại chỗ, khi phản ứng lại, cậu đã giơ tay kéo cánh tay thị vệ, gấp gáp nói: "Thị vệ đại ca, ngươi đang làm gì thế?"

 

Chẳng lẽ là cái chứng thèm khát tiếp xúc da thịt gì đó?

 

Kinh Trập làm việc nặng quen nên sức lực không nhỏ, nhưng sau vài lần giằng co, cậu hoàn toàn không thể kéo thị vệ ra. Ngược lại, sự tiếp xúc mật thiết này khiến đồng tử hắn càng thêm đen kịt, u ám, như sự chết chóc đang lan tỏa.

 

Hắn trực tiếp xé toạc vạt áo của Kinh Trập, bàn tay mò vào bên trong.

 

Da thịt lạnh lẽo bất ngờ tiếp xúc với vật thể bên ngoài, nổi da gà liên tục. Kinh Trập sợ đến mức da đầu tê dại: "Ngươi tỉnh táo lại đi... không, ngươi bình tĩnh, đừng chạm lung tung, ngươi sẽ hối hận..."

 

Xoẹt—

 

Lời cậu còn chưa nói xong, đã bị hành động tiếp theo của thị vệ làm cho cắn vào lưỡi, phát ra tiếng r*n r* đáng thương.

 

Tiêu rồi.

 

Kinh Trập muốn chết lắm rồi.

 

Cái Ba phúc chết tiệt này, quả nhiên đã phát huy tác dụng. Ngay cả vị thị vệ đại ca lạnh lùng vô cảm này cũng xui xẻo trúng chiêu.

 

Thảm hơn nữa là, vị thị vệ này không biết ăn gì mà lớn, cứng như đá, Kinh Trập căn bản không thể đẩy nổi.

 

Tiếng động hoàng loạt vang lên, rồi lại lách cách.

 

Kinh Trập bị bóp cổ, tàn nhẫn đẩy mạnh lên bệ thờ. Hoa quả cúng tế vừa được cậu sắp xếp gọn gàng lại lăn lóc khắp sàn, dính đầy bụi bặm.

 

...

 

Đầu óc Kinh Trập ong ong, cơ thể mềm nhũn như một con rắn, đồng thời cậu cũng muốn chết lắm rồi.

 

Thật ra, động tác của thị vệ không hề thô lỗ, cũng không có bất kỳ hành vi dâm ô quá mức nào.

 

Hắn chỉ lặp đi lặp lại, rồi lại lặp đi lặp lại việc x** n*n.

 

Từ cổ, đến eo sườn.

 

Từ bụng dưới đang run rẩy, đến cột sống hơi lõm.

 

Lặp lại, rồi lại lặp lại.

 

Bàn tay mát mẻ, đã nhiễm phải nhiệt độ nóng bỏng.

 

Cứ thế bị ma sát đến mức đau rát, sưng đỏ.

 

Tiếng ma sát sột soạt vang lên, Kinh Trập không thể kiềm chế sự run rẩy bản năng của cơ thể, từng đợt nổi da gà trào dâng, giống như một con mồi bị cắn vào gáy.

 

Cảm giác bất lực không thể chống cự đó quá kinh hoàng, đến mức khi người phía sau đột ngột cứng đờ rồi theo bản năng lùi lại, Kinh Trập khuỵu gối, ngã thẳng xuống đất.

 

Cậu nắm chặt bệ thờ, ngón tay gần như cào ra máu. Khi nhận ra mọi thứ đã kết thúc, Kinh Trập run rẩy tay kéo vạt áo rách nát, chỉ hận không thể mất đi ý thức ngay lúc này.

 

Cậu sống lẩn trốn đến tận bây giờ, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp phải chuyện như thế này. Trong cảm xúc kinh hoàng, lại xen lẫn nỗi xấu hổ và giận dữ không thể kiềm chế.

 

Ngay cả ngón tay cậu cũng đang run rẩy, nhưng cậu cắn chặt môi.

 

Nếu không, cậu sợ mình sẽ hét lên mất kiểm soát ở đây. Đây không phải... không phải lỗi của vị thị vệ đó... là do cái Ba phúc ngu xuẩn, hoang đường kia gây ra.

 

Ít nhất... bí mật của cậu đã không bị bại lộ. Nếu thực sự làm ầm lên, đối với cậu mới là nguy hiểm.

 

Cậu cố gắng nuốt xuống sự nghẹn ứ ở cổ họng.

 

Kinh Trập hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới nói khẽ: "Xin ngươi mau rời đi, nơi này ta sẽ dọn dẹp. Đợi lát nữa rồi đi, sẽ không liên lụy đến ngươi."

 

Sau sự im lặng cứng ngắc như chết, tiếng bước chân xào xạc ma sát trên mặt đất, vị thị vệ đó đã đi ra ngoài.

 

Sự bình tĩnh mà Kinh Trập cố gắng chống đỡ cũng chỉ có thể đến lúc này. Hơi thở cậu dồn dập, bình tĩnh. Bình tĩnh.

 

Cậu không ngừng lặp lại trong lòng. Sau một lúc lâu, cậu mới luống cuống kéo áo choàng, che đậy cơ thể mình.

 

[Thời gian hiệu lực Buff Chứng thèm khát tiếp xúc da thịt đã hết]

 

Giọng nói này đột nhiên vang lên, như tiếng sét đánh ngang tai, Kinh Trập không thể kìm nén sự giận dữ, đã hỏi thẳng ra tiếng.

 

"Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì? Ngươi là ai?"

 

[Là Buff, không phải Ba Phúc.]

 

[Hệ thống đã tự giới thiệu cho ký chủ vào ngày xuất hiện.]

 

[Hệ thống ban đầu chọn người được chỉ định là [Hách Liên Đoan], vì xuất hiện sai sót nên mới liên kết với ký chủ.]

 

[Nhiệm vụ chính của hệ thống là [Hách Liên Đoan] đăng cơ, sau khi liên kết sai, đã điều chỉnh thành: Ký chủ trợ giúp [Hách Liên Đoan] đăng cơ, một khi thất bại, sẽ có trừng phạt.]

 

Kinh Trập nhắm mắt lại, cái quái quỷ gì thế này.

 

Cái tên Hách Liên Đoan nghe hơi quen tai. Kinh Trập mất chút công sức mới nhớ ra, đây là Thập Tam Vương gia.

 

Thập Tam Vương gia có phong hiệu là Thụy, là con trai của vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung này.

 

Con yêu quái tự xưng là hệ thống này muốn trợ giúp Thụy Vương đăng cơ, nói cách khác, kẻ này có ý đồ mưu quyền soán vị?

 

Sắc mặt Kinh Trập vốn đã tái nhợt, nay càng trở nên xám xịt như tro tàn.

 

[Ngài chỉ cần trợ giúp Hách Liên Đoan thành công, là có thể thoát khỏi hệ thống.]

 

"Ngươi không thể tự cút đi sao?"

 

Kinh Trập nhắm mắt lại. Rốt cuộc, lại là một "sai lầm" chết người.

 

[Một khi đã liên kết, không thể rời đi, trừ khi nhiệm vụ hoàn thành.]

 

Kinh Trập vô cùng tuyệt vọng. Cậu, một cung nhân cấp thấp sống sâu trong cung, phải làm thế nào để trợ giúp một vị Vương gia có địa vị cao?

 

Đây quả là trò đùa lớn nhất thiên hạ!

 

Hơn nữa...

 

Kinh Trập không hề muốn làm vậy.

 

Ngày Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, trong cung khắp nơi đều hỗn loạn, nhưng Kinh Trập lại thấy sảng khoái! Con trai của Kế Hậu không thể lên ngôi, cậu vui mừng còn không kịp, làm sao có thể đi giúp gã?

 

Cơn gió lạnh lùa qua, giật mạnh cánh cửa sổ đang hé mở đóng sầm lại.

 

Kinh Trập chợt hoàn hồn, lắc đầu.

 

"Ta không đồng ý với ngươi."

 

Quần áo trên người cậu đã bị xé rách tả tơi, không đủ che thân. Sau cơn giận dữ và kinh hãi tột độ, cơ thể cậu mềm nhũn, lưng lại đau nhói từng cơn, đoán chừng đã bị ma sát sưng lên thật. Điều này khiến cậu vô cùng khó chịu, nhưng cũng không muốn cử động.

 

Cậu ôm đầu gối ngồi thẫn thờ một lúc, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực.

 

Bỗng nhiên, một mảnh vải mềm mại trùm xuống mặt cậu, tầm nhìn nhất thời tối sầm.

 

Kinh Trập hoảng sợ giơ tay s* s**ng, một bàn tay lớn lạnh lẽo đã tóm lấy cổ tay cậu, rồi ngón tay thô ráp ấn lên cột sống tr*n tr**, lần theo từng chút một.

 

"Đừng cử động."

 

Hách Liên Dung nói.

 

— Giọng nói nghe rất lạnh lùng.

 

Ánh mắt hắn từng chút đặt lên người Kinh Trập. Cơ thể bị vạt áo trùm lại của cậu khẽ run rẩy, trông thảm hại như một chú chó nhỏ bị mưa bão làm ướt.

 

Hoảng sợ và xấu hổ.

 

Trong đôi mắt đen kịt của Hách Liên Dung, dường như có ngọn lửa đen tối đang bóp méo và bùng cháy, đó là một kiểu nhìn chằm chằm cực kỳ kỳ quái.

 

Kinh Trập ý thức muộn màng, cậu nhận ra rằng, thứ biến mất chỉ là Buff Chứng thèm khát tiếp xúc da thịt, nhưng Buff Người gặp người thích vẫn chưa biến mất!

 

Cậu muốn đập đầu xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment