Ngoại trừ thị vệ tuần tra và các cung nhân của Bắc Phòng, những vị "chủ tử" kia đều không được phép ra vào từ đây.
Ở cửa ngách này, lại có hai thái giám đứng gác.
Bọn họ giam cầm những vị chủ tử đó ở lại chốn này.
Thất Thuế và Bát Tề canh gác tại đây, cả ngày không có việc gì làm. Mỗi ngày, chỉ có ba bốn người ra vào, số lượng ít ỏi, ngay cả khi bọn họ ngủ gật cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thỉnh thoảng họ lại tán gẫu vài câu, xem như giết thời gian.
Trường Thọ có một thời gian thích chạy ra ngoài nhất, chỉ cần là việc đối ngoại đều ôm đồm hết. Cậu ta cũng nhờ đó mà kết giao được vài người bạn ngoài Bắc Phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó.
Có quá nhiều kẻ cố gắng vươn lên, còn những người khác chẳng qua chỉ là bụi trần bé nhỏ.
Hôm nay, Kinh Trập đi ngang qua, Thất Thuế không khỏi trêu chọc: "Nửa tháng gần đây, luôn thấy ca ca ra ngoài đấy."
Kinh Trập khẽ cười, ôn tồn nói: "Hôm nay đến phiên ta đi lấy đồ ăn."
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng hôm nay phải là Trường Thọ và Hà Diệp tỷ tỷ đi chứ?"
"Hà Diệp tỷ tỷ không được khỏe, còn Trường Thọ thì đi giúp mấy vị tỷ tỷ làm việc rồi."
Sau vài câu ngắn gọn, không nói thêm gì nữa, bọn họ kiểm tra yêu bài của Kinh Trập rồi để cậu đi ra ngoài.
Đợi bóng dáng Kinh Trập từ từ bước vào con đường hun hút, Bát Tề vỗ một cái lên sau gáy Thất Thuế: "Ngươi lắm lời quá đấy."
Thất Thuế ôm đầu, nhíu mày: "Hỏi vài câu thì có sao đâu."
Bát Tề lười trả lời cậu ta, nhưng Thất Thuế lại tỏ vẻ hào hứng kéo Bát Tề, nhất quyết muốn có lời giải thích.
Bát Tề liếc mắt xem thường, lười biếng nói: "Kinh Trập ở Bắc Phòng nhiều năm như vậy, vẫn luôn không có cấp bậc. Giờ cũng đã mười chín tuổi, nếu trước hai mươi tuổi mà còn chưa leo lên được tam đẳng, về sau thật sự chỉ là một tiểu thái giám không chính thức*, ngươi nghĩ cậu ta cam lòng ư?"
*Gốc là bất nhập lưu, ý trong đoạn này là nếu Kinh Trập không thể thăng cấp kịp thời, sẽ bị kẹt lại ở vị trí thấp nhất, không có quyền lực, không được coi trọng, và gần như không còn cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình trong cung.
"Không thể nào, Kinh Trập trông có vẻ là người an phận nhất mà."
"An phận ư? Hừ, biết người biết mặt không biết lòng. Nếu thật sự không bận tâm, gần đây hà tất phải chạy ra ngoài?" Bát Tề khoanh tay, lắc đầu: "Chẳng qua là giỏi giả vờ, thất tình lục dục không hiện ra mặt thôi!"
Nói đến đây, cậu ta hạ thấp giọng:
"Chẳng lẽ ngươi quên rồi à, trước đây còn có người gửi đồ cho cậu ta đấy?"
...
Kinh Trập chậm rãi đi ra ngoài. Khi bóng dáng cậu bị những cành cây rậm rạp che khuất, cậu thấy Dung Cửu đang lặng lẽ đứng bên ngoài một cánh cửa hẹp.
Thì ra hôm nay, đến phiên hắn canh gác ở đây.
Kinh Trập thấy hắn thì không khỏi nở nụ cười. Người kia trông lạnh lùng vô cảm, nhưng khi chậm rãi bước đến bên cạnh Kinh Trập, giọng nói lại khá ôn hòa.
"Đi đâu?"
Cũng như sự xa xôi của Bắc Phòng, việc luân phiên canh gác ở đây cũng không quá nghiêm túc, đôi khi thị vệ thậm chí còn không đến, cũng không bị giám sát chặt chẽ như những nơi khác. Người ở Bắc Phòng đều quen rồi, dù sao nơi này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, không quan trọng như những chỗ khác.
"Đến Ngự Thiện Phòng." Kinh Trập nói: "Hôm nay Hà Diệp tỷ tỷ đi lấy thức ăn không được khỏe..."
"Không muốn đi thì có." Thị vệ lạnh nhạt ngắt lời Kinh Trập.
Kinh Trập cũng không hề giận, nghiêng đầu nhìn hắn.
Người này họ Dung, nói là đứng hàng Cửu*.
*Chín.
Là một trong những thị vệ tuần tra Bắc Phòng, cũng là người mới đến.
... Dĩ nhiên, hắn cũng là kẻ xui xẻo, đã trúng phải Buff trong tiểu điện hôm đó...
Kinh Trập giờ đã biết, đó là Buff, cũng là một sự giày vò đau đớn. Trong đó, bao gồm cả trải nghiệm thống khổ trong tiểu điện ngày hôm ấy.
Cả đời Kinh Trập chưa từng ôm ấp tr*n tr** với ai như thế, lại còn là Dung Cửu. Dung Cửu có tính cách cực kỳ lạnh nhạt, ít lời, là một người khó ở chung. Nếu không phải lần đầu Kinh Trập gặp hắn là lúc hắn trúng Buff Người gặp người thích, bọn họ cũng không thể qua lại.
Ngày hôm đó, Dung Cửu đi rồi lại quay lại. Cảm xúc của Kinh Trập rất mệt mỏi, ngay cả sức lực để tức giận cũng không còn: "Nếu còn muốn làm gì nữa, chi bằng giết ta đi."
Dung Cửu kéo Kinh Trập đứng dậy: "Mặc vào."
Thấy Kinh Trập không động đậy, Dung Cửu liền tự mình ra tay.
Điều này cuối cùng cũng khiến Kinh Trập có phản ứng, lùi lại vài bước, tự mình mặc quần áo vào.
Quần áo Dung Cửu mang đến, lại là cung trang, rất vừa vặn.
"Ngươi muốn bồi thường gì?"
"... Cái gì?"
"Ta đã khinh nhục ngươi, chẳng phải nên bồi thường à?"
Kinh Trập thề, mọi chuyện đã trải qua trước đó, tuyệt đối không mang lại sự xấu hổ bằng câu nói vừa thốt ra từ miệng thị vệ lúc này. Cậu hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Kinh Trập yếu ớt lắc đầu: "... Không cần, không gặp lại nhau nữa là được."
Cậu nhanh chóng bước đến bàn đặt thức ăn, xách đồ lên rồi vội vã đi về phía cửa điện. Chuẩn bị bước ra ngoài, Kinh Trập lại gắng gượng dừng lại, không quay đầu mà nói:
"Lần này chỉ là... ngoài ý muốn, ngươi không cần để chuyện này trong lòng. Cứ coi như ta bị ma xui quỷ ám là được."
Kinh Trập bỏ lại lời này, không màng đến sự hỗn độn nơi đó nữa, vội vàng trốn đi.
Tất cả đều do cái sai sót ngoài ý muốn kia gây ra.
Ngày hôm đó, Kinh Trập không dám về ngay, cậu phải trốn đến khi Buff Người gặp người thích biến mất mới dám gặp người.
Cậu hoàn toàn không có hứng thú hoàn thành nhiệm vụ.
Hai nhiệm vụ thất bại đó lần lượt là: [Nhiệm vụ Một: Ngăn chặn Cảnh Nguyên Đế giết Hạ Liêu] và [Nhiệm vụ Hai: Ngăn chặn Trần Tuyên Danh bị lưu đày]. Hai nhiệm vụ này thất bại vào cùng một ngày, điều đó có nghĩa là Hạ Liêu đã chết, và Trần Tuyên Danh đã bị lưu đày.
Kinh Trập hễ nghĩ đến hệ thống là khó lòng bình tĩnh.
Cái gọi là hệ thống này quá thiển cận. Nếu nó liên kết với Thụy Vương, nhiệm vụ một và hai còn có khả năng hoàn thành, nhưng Kinh Trập làm sao có thể hoàn thành được!!
Cậu lấy đâu ra khả năng để ảnh hưởng đến Cảnh Nguyên Đế?
Từ khi nhập cung đến giờ, Kinh Trập chưa từng gặp mặt hắn một lần nào.
Hôm đó trở về, Kinh Trập đã mắng hệ thống một trận thậm tệ. Cái tính tình hiền lành như cậu mà nổi nóng lên, thật sự đáng sợ.
Hệ thống từ hôm đó trở đi, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Kinh Trập vốn tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua, nhưng không ngờ, ngày hôm sau, Bát Tề gác cổng lại mang đồ đến cho cậu, nói là có người gửi, đặt ngay ngoài cửa.
Kinh Trập sững sờ. Nhiều năm qua, ngoài Bắc Phòng, cậu chưa từng kết giao sâu đậm với ai, làm sao có người gửi đồ cho cậu được?
Đến nơi, cậu thấy đó là một lọ thuốc.
Kèm theo một mảnh giấy, chỉ viết đơn giản chữ "Xoa", ký tên là Dung Cửu.
Kinh Trập lúc đó đã im lặng.
Cung nhân hiếm khi tặng đồ cho nhau, dễ mang tội lén lút tặng nhận. Hơn nữa, sao lại có người thản nhiên để lại tên của mình như vậy?
Sợ không có chứng cứ à?
May mắn thứ được gửi là thuốc, Kinh Trập còn có thể lấy cớ mà giải quyết qua loa. Cậu không gặp được người, cũng không có chỗ để trả lại, đành mang về.
Hai ngày sau nữa, Bát Tề lại đến nói.
Lần này gửi bánh ngọt.
Trông không giống loại bình thường có thể ăn, hoa văn tinh xảo đẹp mắt, tươi sáng như những đóa hoa nhỏ nhắn.
Lại là một mảnh giấy ngắn gọn.
"Bồi thường."
Và rồi, là chữ ký: Dung Cửu.
Kinh Trập đau đầu nói: "Xin làm phiền hai vị, sau này nếu có đồ gửi đến, xin đừng nhận nữa, điều này không hợp quy tắc."
Thất Thuế nhún vai: "Chuyện này tụi ta không giúp ngươi được, Kinh Trập. Ngươi cũng biết, đó là người đi lại trong cung, không dễ đắc tội đâu. Ngươi quen biết người như thế từ khi nào?" Hai lần đến đều là những người khác nhau, nói là giúp đồng nghiệp đưa, nhưng đều là thị vệ trong cung, ai dám ngăn cản hộ cậu?
Kinh Trập khô khan nói: "Trước đây xảy ra chút hiểu lầm... Thôi được rồi, lần sau nếu còn có người đến gửi, xin hãy giúp ta chặn lại."
Vừa nói, cậu vừa nhét nửa xâu tiền qua.
Trần Minh Đức không quá hà khắc, tiền lương hàng tháng của tiểu thái giám dưới trướng, ông ta sẽ giữ lại ba phần, phần còn lại vẫn phát.
Năm tháng qua đi, Kinh Trập cũng tích lũy được chút ít.
Thất Thuế và Bát Tề nhận tiền, đương nhiên miệng lưỡi đồng ý.
Đến lần thứ ba Dung Cửu gửi đồ, Kinh Trập đã gặp hắn lần thứ hai.
...
"Nghĩ gì vậy?"
Dung Cửu chợt hỏi.
Kinh Trập hoàn hồn, ôm mặt than thở: "Sao hôm nay ta cứ hay thất thần... Chỉ là nhớ lại chuyện lần thứ hai gặp mặt trước đây."
Dung Cửu gật đầu, thản nhiên nói: "Đó là lần đầu tiên có người túm cổ áo ta mà nói chuyện."
Hai lần gửi đồ trước, hắn chỉ sai người đến.
Cho đến khi người hắn phái đi theo dõi Bắc Phòng nhắc đến chuyện Kinh Trập muốn gặp hắn, Dung Cửu mới nảy sinh hứng thú, và thế là có cuộc gặp mặt đó.
Còn về lý do hắn phái người theo dõi Bắc Phòng...
Đôi mắt Dung Cửu thâm trầm, không thể nhìn ra cảm xúc.
Ngày hôm đó, Kinh Trập vừa thấy hắn đã vội vàng xông tới, khí thế hùng hổ túm lấy cổ áo hắn, câu đầu tiên là:
"Đừng viết giấy nữa, ngươi không muốn giữ mạng hả?"
Rồi xé nát mảnh giấy ngay trước mặt Dung Cửu.
Câu thứ hai là: "Ta không cần ngươi bồi thường, ngươi đi đi."
Cả quá trình diễn ra dứt khoát.
Kinh Trập hễ nhớ lại cảnh tượng lúc đó là thấy ngượng ngùng: "Do ngươi quá không cẩn thận."
Sao có thể lần nào cũng để lại giấy nhắn?
Nét chữ, danh tính, bằng chứng thực tế, trong cung đều là những thứ tuyệt đối không được phép có.
Tốt nhất là nói ra khỏi miệng, lọt vào tai, không có người thứ ba biết, như thế mới an toàn nhất.
Thực ra, việc bọn họ gặp mặt lúc này, vốn cũng không nên.
Kinh Trập cũng không biết làm thế nào mà cậu và Dung Cửu lại phát triển thành mối quan hệ này... Có thể coi là bạn bè, nhưng lại hơi kỳ lạ. Dung Cửu làm những việc này, còn có thể nói là vì hối lỗi, nhưng Kinh Trập lại càng thấy chột dạ. Xét cho cùng, Dung Cửu làm ra chuyện đó, đều là do lỗi của cái hệ thống kia gây nên.
Kinh Trập tự thấy xấu hổ và có lỗi, vốn không muốn đi quá gần Dung Cửu. Một là sợ yêu thuật kia xuất hiện, để Dung Cửu phát hiện ra vấn đề và chán ghét cậu; hai là tiếp xúc với người như Dung Cửu, không giống với phong cách hành sự thường ngày của cậu.
Nếu cứ phải nói ra...
Có thể có liên quan đến khuôn mặt của Dung Cửu.
Dung Cửu quá đẹp trai.
Kinh Trập thở dài, cậu có tật xấu này từ nhỏ.
Cậu thích nhất là những người có vẻ ngoài đẹp đẽ.
Càng đẹp, cậu càng khó kháng cự. Đây quả là một tật xấu đáng ghét.
May mắn là dù có tật xấu này, Kinh Trập lại rất kén chọn.
Cậu cũng sẽ thấy một số người đẹp, nhưng phải hợp khẩu vị của cậu, mới khiến cậu thất thần.
Nhiều năm qua, Dung Cửu được xem là người hợp khẩu vị cậu nhất.
Cậu cũng muốn tự đánh mình, đúng là vô duyên vô cớ rước lấy thị phi. Dung Cửu có vẻ ngoài sắc bén như thế, tất nhiên không dễ dây vào. Lần gặp mặt đầu tiên đã có kinh nghiệm rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ nhớ đời sao?
Nói tóm lại, vẫn tại cái hệ thống chết tiệt kia.
Đôi khi Kinh Trập ra ngoài và gặp Dung Cửu, hắn còn đi cùng Kinh Trập một đoạn.
Nhưng điều này dù sao cũng không an toàn, Kinh Trập rất ít khi làm vậy.
Việc hôm nay lại như thế, có lẽ là vì...
"Vì sao tâm trạng không vui?"
Dung Cửu bình tĩnh hỏi.
Kinh Trập hơi sững lại, không ngờ Dung Cửu lại nói ra câu này.
Cậu im lặng một lát, nhìn con đường gần ngay trước mắt, âm thanh xào xạc vọng đến, tuyết rơi bị nghiền dưới chân, dường như sắc trắng miên man không ngừng, ngay cả con đường phía trước cũng bị bao phủ trong giá lạnh.
"Ngày mai, ta sẽ bị điều đến Ngự Thiện Phòng giúp việc. Ở đó đông người, không yên tĩnh như Bắc Phòng, ta có hơi lo lắng thôi." Cuối cùng Kinh Trập chỉ nói vậy.
Dung Cửu nhướng mày: "Ngự Thiện Phòng, lại đến Bắc Phòng mượn người?"
Kinh Trập chỉ cười cười. Dung Cửu không nói nữa, đưa cậu đến con đường dẫn tới Ngự Thiện Phòng mới dừng bước.
Kinh Trập theo bản năng dừng lại, Dung Cửu đã đưa tay phủi đi những bông tuyết còn đọng trên vai cậu, sắc trắng rơi xuống lả tả. Rồi cậu nghe thấy giọng nói lành lạnh của hắn: "Kẻ gây phiền lòng thì giết đi cũng chẳng sao."
Kinh Trập: "..."
Đúng rồi, vị này ngoài việc đẹp trai, còn có một tật xấu.
Thỉnh thoảng nói ra những lời gây sốc.
Kiểu có thể dọa chết người.
Tính tình cũng hơi tệ.
Loại người như Tiền Khâm, làm sao có thể tùy tiện giết được?
Nhưng những lời Dung Cửu nói ra, lại không giống lời nói dối.
Nó mang theo một vẻ âm u quái dị, như thể có thể trở thành hiện thực.
Kinh Trập lắc đầu: "Nếu dễ đối phó như vậy, thì đã không phiền phức thế này." Thấy Ngự Thiện Phòng ở ngay phía trước, cậu không quên dặn dò Dung Cửu cẩn trọng lời nói việc làm, đừng nói những lời như vậy nữa, rồi mới quay người bước vào.
Dung Cửu dõi theo bóng Kinh Trập bước vào Ngự Thiện Phòng. Một lúc sau, hắn đi về một hướng khác.
Hắn đi không nhanh không chậm, nhưng lại không phải là hướng hắn phải tuần tra.
...
Bên ngoài Càn Minh Điện, Tổng quản Ngự tiền Ninh Hoành Nho đứng gác ở cửa, cơn gió lạnh thổi buốt cả mặt người.
Ngay cả gã còn như vậy, vị tiểu chủ kiều diễm kia lại càng khó chịu hơn.
Lưu tài nhân búi tóc đồng tâm*, khoác một chiếc áo choàng lông tơ màu mưa khói Giang Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng lên bởi gió lạnh mùa đông.
*Kiểu búi tóc đôi.
"Ninh tổng quản, ta chỉ đến dâng chút thức ăn cho bệ hạ, ngày thường cũng vậy, sao hôm nay lại khác thường thế này." Lưu tài nhân nũng nịu nói: "Ngươi cứ vào thông báo một tiếng, bệ hạ sẽ không không gặp ta đâu."
Ninh Hoành Nho cười cười: "Nếu là ngày thường, nô tài tự nhiên không dám cản tiểu chủ. Chỉ là hôm nay bệ hạ đã dặn dò, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy, xin tiểu chủ hãy quay về ạ."
Lưu tài nhân lại không chịu lùi bước, nhất quyết đòi vào.
Phận vị* của nàng thấp, vốn không nên làm càn trước mặt Ninh Hoành Nho như vậy. Nhưng ở Hậu cung này, phận vị cao thấp không quan trọng, người có tác dụng là Cảnh Nguyên Đế.
*Kiểu cấp bậc.
Người mà Cảnh Nguyên Đế yêu thích, dù là kẻ ti tiện đến đâu cũng được đưa lên tận trời. Nếu hắn không thích, dù là danh phận Hoàng hậu cũng vô dụng.
Lưu tài nhân khi mới vào cung cũng là người cẩn trọng, nhỏ bé. Hơn nửa năm trôi qua, nàng đã trở nên ngông cuồng, hống hách, cứ như biến thành một người khác vậy.
Khoảng nửa chén trà, Ninh Hoành Nho vẫn không chịu nhường, sắc mặt Lưu tài nhân rất khó coi.
Đúng lúc này, bên trong Càn Minh Điện, một nữ quan vội vã bước ra, không biết đã nói gì bên tai Ninh Hoành Nho, sắc mặt Ninh Hoành Nho hơi động, rồi quay người bước vào điện.
Mắt Lưu tài nhân sáng lên, bước theo vài bước: "Có phải bệ hạ chịu gặp ta rồi không?"
Ninh Hoành Nho mỉm cười nói: "Xin tiểu chủ dừng bước, nô tài sẽ bẩm báo một tiếng cho người ạ."
Lưu tài nhân lúc này mới dừng lại, ngây ngô đứng chờ ngoài cửa.
Nữ quan đi theo sau Ninh Hoành Nho, cả nhóm vội vã đi vào điện. Chỉ nghe giọng nữ nhanh chóng nói thêm những lời chưa kịp nói xong: "... Bệ hạ không vui chút nào."
Ninh Hoành Nho rùng mình, quẳng hết Lưu tài nhân, Từ quý nhân... ra khỏi đầu, chỉ ước gì chân mình có bánh xe gió lửa, bước đi nhanh như bay.
Vừa bước vào tẩm điện, gã đã thấy một bóng người đang quỳ rạp dưới sàn, nhẹ nhàng nói gì đó.
"... Tiền Khâm là kẻ biết điều, không nỡ dùng những người trợ giúp dưới trướng, nên tìm một kẻ chết thay đến. Vừa làm tốt chuyện cho Lưu tài nhân, nếu có bị trách tội, cũng có một kẻ xui xẻo gánh tội..."
Tiền Khâm? Cái tên Ngự Thiện Phòng đó sao? Lưu tài nhân, gánh tội... Chỉ vài lời rời rạc đó, Ninh Hoành Nho đã biết là chuyện gì.
Gã thành thật hành lễ, rồi nghe giọng Cảnh Nguyên Đế gọi tên mình. Giọng nói rất dễ nghe, nhưng lạnh lùng đến kinh ngạc, tựa như băng giá.
"Rút lưỡi Tiền Khâm." Một câu nói nhẹ nhàng, khiến tẩm điện lặng ngắt như tờ. Lát sau, hắn lại nói: "Còn người phụ nữ ngoài cửa, kéo ra chém đi."
Tiếng nức nở kinh hãi của nữ quan nghẹn lại trong cổ họng, suýt chút nữa mắc lỗi. Ninh Hoành Nho trước mặt thản nhiên cúi người: "Vâng."
Khi Ninh Hoành Nho rút lui khỏi Càn Minh Điện, mắt Lưu tài nhân sáng lên, không khỏi bước tới hai bước. Nàng theo bản năng vuốt tóc, cười tươi nhìn Tổng quản, ngầm tỏ vẻ đắc ý.
"Ninh tổng quản, có phải bệ hạ muốn gặp ta rồi không?"
Trong lòng nàng hơi bất mãn với Ninh Hoành Nho, rõ ràng biết bệ hạ yêu thương chiều chuộng nàng, nhưng vẫn ba lần bảy lượt ngăn cản. Thật là không biết điều, không hiểu làm sao mà leo lên được vị trí này?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lưu tài nhân không dám để lộ ra, sợ đắc tội với Ninh Hoành Nho. Sau khi vào cung, nàng đã hiểu, thái giám đều là những kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Ninh Hoành Nho, kẻ lòng dạ hẹp hòi ấy, mỉm cười: "Khẩu dụ của bệ hạ, ban chết Lưu tài nhân, lập tức hành hình."
Lập tức, vài thị vệ bước ra khỏi điện, dứt khoát tóm lấy cánh tay Lưu tài nhân kéo xuống bậc thang. Động tác thô lỗ, thẳng thừng, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Lưu tài nhân kinh hoàng hét lên: "Ninh Hoành Nho ngươi điên rồi! Thiếp thân muốn gặp bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ, tên giặc này giả truyền khẩu dụ của người..." Giọng nàng run rẩy, đầy sợ hãi, thậm chí còn không để ý đến nỗi đau va chạm.
Ninh Hoành Nho vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, đó là mặt nạ mà gã thường dùng khi ra ngoài. Xem nhiều rồi, người ta cứ tưởng gã thực sự có tính tình ôn hòa.
Nhưng kẻ có thể ở bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, nào có thể là người nhân từ lương thiện.
Ninh Hoành Nho nhìn Lưu tài nhân bị áp quỳ xuống trước bậc thềm, chậm rãi mở miệng: "Bệ hạ nhân từ, ban thưởng cho tiểu chủ toàn thây, giữ lại chút thể diện."
Thể diện? Lưu tài nhân điên cuồng giãy giụa, thể diện cái gì!
Người sắp chết rồi, chết như thế nào, lẽ nào còn quan trọng sao?
"Bệ hạ—"
Trong mùa đông lạnh giá, giọng người phụ nữ mang theo vẻ thê lương, như một tiếng gào thét quái dị.
Nhưng rất nhanh, máu đỏ đã vung vãi xuống đất, vẫn còn hơi nóng hổi.
Một thị vệ rút lưỡi đao ra, thi thể Lưu tài nhân đổ sụp xuống nền đất.
Ninh Hoành Nho: "Kéo ra ngoài, gửi trả về cho Hoài Nam Vương đi."
"Vâng."