Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 4

Khi Tiền Khâm bị lôi ra khỏi Ngự Thiện Phòng, gã vẫn còn chưa hay biết về kết cục đang chờ đợi mình. Gã trân trân nhìn Ninh Hoành Nho, bản năng cảm thấy một mối nguy hiểm khôn cùng.

 

Tổng quản Ngự tiền là thân phận cao quý nhường nào, cớ sao lại đích thân đến Ngự Thiện Phòng?

 

Hoặc Càn Minh Điện đã xảy ra chuyện, hoặc bệ hạ có điều gì dặn dò. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, mấy tên thị vệ vừa xông vào Ngự Thiện Phòng cũng đủ chứng minh người đến không có ý tốt.

 

Tiền Khâm lắp bắp: "Ninh tổng quản, ngài, ngài sao lại đích thân đến đây?"

 

Ninh Hoành Nho mỉm cười: "Bệ hạ có lệnh, ta tự nhiên phải đến rồi."

 

Linh cảm chẳng lành trong lòng Tiền Khâm càng lúc càng dày đặc, nụ cười trên môi gã suýt không giữ nổi: "Nô tài đây, ngài gọi nô tài qua là được rồi, việc, việc này..." Gã ta liếc nhìn mấy tên thị vệ thô kệch đang giữ chặt mình, đôi mắt láo liên xoay chuyển.

 

"Áp giải gã." Ninh Hoành Nho ra lệnh. "Bảo tất cả những người còn lại trong Ngự Thiện Phòng ra ngoài."

 

Chẳng mấy chốc, khoảng đất trống trước Ngự Thiện Phòng đã chật kín thái giám, cung nữ, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bất an.

 

Chuyện xảy ra trước Càn Minh Điện vẫn chưa truyền đến Ngự Thiện Phòng, nhưng sự xuất hiện của vị Tổng quản Ninh đây lại khiến họ cảm thấy kính sợ.

 

Ninh Hoành Nho vỗ vỗ tay, vài tên thị vệ liền lôi Tiền Khâm bụng phệ, ú na ú nần đến. Hai cánh tay gã bị trói chặt ra sau lưng, miệng bị vật gì đó cố định, buộc phải mở toang ra.

 

Đúng là một bộ dạng thê thảm.

 

Ninh Hoành Nho mân mê một con dao nhỏ trong tay, cười híp mắt nói: "Tiền Khâm, đời người sống trên đời, quý ở sự khôn ngoan. Nhưng quá mức khôn ngoan, nói ra những lời không nên nói, thì cũng chẳng tốt chút nào."

 

Lưỡi dao lướt qua khóe miệng Tiền Khâm.

 

"Cái lưỡi quá mức hoạt bát, không cần cũng chẳng sao."

 

"Ưm, ưm, ư —"

 

Tiền Khâm trợn tròn mắt, muốn rên la thảm thiết nhưng chỉ có thể phun ra bọt máu, gào lên ư ử như dã thú.

 

Gã ta vừa béo vừa khỏe, lúc gã nổi cơn bạo phát, phải mấy người cùng nhau đè xuống mới khiến gã không thể giãy giụa.

 

Một khối thịt mềm nhũn nằm trên nền tuyết, máu chảy đầm đìa. Trong số những cung nhân vây xem trên sân, có mấy người bị dọa đến run rẩy, mặt mày tái mét. Ninh Hoành Nho chẳng buồn nhìn Tiền Khâm đang gào thét, thờ ơ lau chùi con dao nhỏ trong tay, lau đến sáng loáng mới cất đi.

 

"Chu Nhị Hỉ." Ninh Hoành Nho gọi tên một thái giám gầy gò đang đứng phía trước. "Bệ hạ có chỉ, từ nay về sau, ngươi chính là Tổng quản Ngự Thiện Phòng."

 

Chu Nhị Hỉ vẫn còn kinh hãi, nhưng nghe xong lời này lại trở nên kích động, ngay cả khuôn mặt cũng có phần méo mó, lập tức quỳ xuống dập đầu.

 

"Nô tài tiếp chỉ, nô tài tiếp chỉ."

 

Thông thường, tin tức trong cung muốn truyền đến Bắc Phòng thì không biết phải mất bao lâu. Nhưng lần này, chỉ mới ngày hôm sau đã có tin.

 

Là người của Ngự Thiện Phòng phái đến báo tin, nói rằng Kinh Trập không cần phải qua đó nữa.

 

Lúc người đến báo, Trường Thọ cũng đứng nghe bên cạnh, cậu ta tò mò hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy tiểu thái giám kia mặt mày trắng bệch, lắc đầu liên tục rồi quay lưng bỏ đi.

 

Trường Thọ nhíu mày: "Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi."

 

Lời cậu ta vừa dứt, đã thấy Kinh Trập bước ra ngoài, cậu ta sốt ruột hỏi: "Ngươi đi đâu đấy?"

 

Kinh Trập: "Đi nói với Đức gia gia một tiếng."

 

Mắt Trường Thọ đảo một vòng, liền đi theo: "Ta cũng đi với ngươi."

 

Kinh Trập cũng không ngăn cản, hai người cùng nhau đi gặp Trần Minh Đức.

 

Lúc này, Trần Minh Đức đang co ro trong phòng, tay mân mê một cái ống điếu thuốc, tỏa ra mùi hương thoang thoảng dị thường.

 

Tam Thuận dẫn họ vào xong, liền trầm mặc ít lời lui về một bên.

 

Trần Minh Đức đặt ống điếu xuống, khàn giọng nói: "Hai đứa đến đây, vì muốn hỏi chuyện Ngự Thiện Phòng?"

 

Trường Thọ chen vào: "Phải ạ, phải ạ, chuyện này đột ngột lại còn kỳ lạ, Đức gia gia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?"

 

Trần Minh Đức: "Hai đứa ngồi xuống đi."

 

Đợi Kinh Trập và Trường Thọ ngồi xuống, ông ta mới chậm rãi mở lời.

 

"Lưu tiểu chủ đã chết, Tiền Khâm bị rút lưỡi, đêm qua không qua khỏi, cũng chết rồi."

 

Vài câu đơn giản này vừa thốt ra, sắc mặt Kinh Trập và Trường Thọ lập tức thay đổi, Trường Thọ càng rõ ràng hơn, cậu ta còn hít sâu một hơi.

 

Kinh Trập mím chặt môi, muốn nói gì đó rồi lại nuốt vào.

 

Trường Thọ thì thẳng thắn hơn, cậu ta l* m*ng hỏi: "Đức gia gia, chẳng lẽ là bệ hạ..."

 

Trần Minh Đức cười lạnh: "Tham lam vinh hoa phú quý gì, trong cung này, chỉ là chuyện chớp mắt, nhắm mắt. Một khi đắc thế, cứ ngỡ mình lên đến chín tầng mây, nhưng thoáng chốc lại có thể khiến người ta ngã vỡ tan tành, không còn chút đường lui nào."

 

Lời nói lạnh lẽo khiến mùa đông vốn đã lạnh lại càng thêm khắc nghiệt, đau buốt, cứ như mỗi câu mỗi chữ đều hóa thành lưỡi dao sắc bén, hận không thể xé toạc da thịt người ta.

 

Trường Thọ bị lời nói của Trần Minh Đức dọa sợ, rụt rè không dám lên tiếng.

 

Kinh Trập khẽ nói: "Đa tạ Đức gia gia chỉ điểm."

 

Giọng Trần Minh Đức cũng dịu xuống, mang theo vài phần khác lạ: "Kinh Trập, là ngươi may mắn. Theo tình hình ngày hôm nay, nếu ngươi thật sự đi rồi, thì sẽ không thể quay về nữa. Mấy ngày này cứ ở yên trong Bắc Phòng nghỉ ngơi cho tốt, đừng ra ngoài đi lại vội."

 

Nói đoạn, Trần Minh Đức liếc xéo Trường Thọ một cái.

 

Mặt Trường Thọ đỏ bừng, biết Trần Minh Đức đang ám chỉ mình.

 

Nửa tháng nay luân phiên đi lấy cơm, vốn dĩ tới lượt cậu ta và Hà Diệp phải đi, nhưng vì trời quá lạnh, Trường Thọ và Hà Diệp cứ tìm cớ thoái thác, có khi còn là Kinh Trập đi một mình.

 

Trường Thọ lầm bầm: "Tiểu nhân đã hiểu ạ."

 

Trong lúc bên này đang trò chuyện, cách đó không xa, tại chỗ ở của Minh ma ma, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

 

Hà Diệp đỡ Minh ma ma ngồi xuống, rồi vội vàng lục lọi trong hòm cạnh bên, khó khăn lắm mới tìm được một viên thuốc lớn. Nàng quay người định dùng nước hòa tan, nhưng bị Minh ma ma giành lấy, nhét vào miệng rồi cố gắng nhai ngấu nghiến.

 

Bộ dạng nghẹn đến mức mắt như muốn lồi ra ấy trông đặc biệt đáng sợ, nhưng cuối cùng bà ta cũng nuốt trọn được.

 

Hà Diệp nhanh nhẹn đi tìm trà, Minh ma ma uống liền mấy chén, dược lực phát tác, lúc này mới từ từ hồi phục.

 

Thấy sắc mặt Minh ma ma cuối cùng cũng có chút huyết sắc, Hà Diệp mang giọng nức nở hỏi: "Ma ma ơi, ngài suýt dọa chết ta rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?"

 

Minh ma ma thở hắt ra, lúc này mới nói: "Lưu tài nhân chết rồi."

 

Hà Diệp ngẩn người, suýt chút nữa không giữ nổi ấm trà đang cầm trên tay. Vừa nãy Minh ma ma trở về từ phòng Trần Minh Đức, sắc mặt đã rất tệ, suýt nữa thì kinh hoảng đến ngất đi.

 

Nhưng câu trả lời này...

 

Lưu tài nhân là mối quan hệ mà Minh ma ma đã vất vả lắm mới thiết lập được.

 

Vị tiểu chủ này được sủng ái trong hậu cung một thời gian dài, bất kể là ăn mặc dùng tiền hay sự sủng ái của Đế vương, đều là những điều mà các phi tần khác không thể sánh bằng.

 

Ví dụ như thế này, trước đây cũng không phải chưa từng có.

 

Trong mấy năm Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, hậu cung thỉnh thoảng lại nổi lên vài người nổi bật, nhưng chưa được vài tháng rực rỡ đã đổi sang người khác, số lần nhiều lên, cứ như đang nuôi cổ.

 

Nhìn những người vừa được sủng ái, cũng ít ai lập tức xúm lại, chỉ lén lút quan sát một thời gian, để tránh việc đặt cược sai chỗ, rước họa vào thân.

 

Lưu tài nhân là người duy trì được lâu nhất, cũng không trách nàng tự cao tự đại. Cũng chính vì thời gian dài như vậy, dần dần, nàng đã lôi kéo được không ít người.

 

... Biết đâu vị này, chính là người cuối cùng có thể giữ chân bệ hạ thì sao?

 

Minh ma ma cũng là một trong số đó.

 

Tuy được gọi là ma ma, năm nay bà ta vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, từ khi đến Bắc Phòng ba năm trước, bà ta đã một lòng muốn rời khỏi nơi này.

 

Bà ta khác với lão chó Trần Minh Đức kia, bà ta vẫn chưa hết tinh thần cầu tiến.

 

Một cô con gái nuôi mà bà ta nhận, trùng hợp lại đang hầu hạ trong cung của Lưu tài nhân. Tuy chỉ là cung nữ nhị đẳng, không thể kề cận, nhưng vẫn hơn hẳn những người bên ngoài, cũng biết được nhiều chuyện hơn.

 

Lưu tài nhân cậy sủng mà kiêu, Lưu tài nhân muốn uống canh quả hồng, chủ ý của Ngự Thiện Phòng, suy nghĩ của Tiền Khâm... Dù Minh ma ma ở Bắc Phòng, nhưng bà ta không phải kẻ bịt tai, mù mắt, mọi chuyện đều biết rõ ràng từng ly từng tí.

 

Mối quan hệ với Tiền Khâm là do bà ta chủ động kết nối.

 

Tiền Khâm muốn đá cái gánh nợ lằng nhằng này đi, Minh ma ma cần gì gấp đó, bèn dâng cho Tiền Khâm một con cờ tốt.

 

Khi Minh ma ma mới đến Bắc Phòng, Trần Minh Đức đang bị bệnh sốt cao không dậy nổi.

 

Theo lý mà nói, loại cung nhân như vậy nên được chuyển ra ngoài chờ chết.

 

Nhưng lão chó này lại may mắn, nơi lão ở là Bắc Phòng, chủ tử ở đây chết cũng chẳng ai quan tâm, huống hồ là cung nhân.

 

Chỉ cần không ai bẩm báo, ông ta vẫn có thể trụ lại Bắc Phòng.

 

Cũng do ông ta mệnh tốt, trong số mấy tiểu thái giám này, lại có người biết chút y thuật, chữa cho ông ta theo kiểu chữa lợn què thành lợn lành, cứu sống ông ta.

 

Người đó, chính là Kinh Trập.

 

Thời điểm đó, Trần Minh Đức chính nhờ những món thuốc bổ nửa vời, không biết có hiệu quả hay không của Kinh Trập mà hồi phục. Bằng không, lão chó kia đâu thể vô duyên vô cớ che chở cho một tiểu thái giám?

 

Minh ma ma nhớ rõ chuyện này, cũng nhớ rõ thân thế của Kinh Trập, càng nhớ rõ lúc ấy cậu quả thực còn dùng một món canh quả hồng, vì thế bà ta mới chọn cậu.

 

Nếu có thể rời khỏi Bắc Phòng, dù đắc tội với Trần Minh Đức thì có sao, hơn nữa... Cho dù Trần Minh Đức có che chở đến mấy, cũng tuyệt đối không thể vì Kinh Trập mà xung đột với bà ta.

 

Và sự thật, quả nhiên như Minh ma ma dự đoán.

 

Trần Minh Đức tuy tức giận, nhưng căn bản không hề ngăn cản, bởi vì chuyện này đã liên quan đến Tiền Khâm, trừ phi Trần Minh Đức phải bị thương gân động cốt mới có thể giữ được người.

 

Lão chó kia thì không nỡ rồi!

 

Thế nhưng, Minh ma ma đã tính được mở đầu, tính được quá trình, lại chẳng thể tính được kết cục!

 

Lưu tài nhân hôm qua còn đang như mặt trời ban trưa, sao lại chết rồi?!

 

"Hôm nay, ngươi phải ra ngoài cùng Trường Thọ à?" Minh ma ma đột nhiên hỏi.

 

Hà Diệp gật đầu.

 

"Ngươi tranh thủ thời gian này, đi dò la tin tức, càng nhiều càng tốt."

 

Hà Diệp do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu.

 

Đợi khi nàng đi ra ngoài, sắc mặt Minh ma ma mới hoàn toàn xám xịt.

 

Người khiến họ sợ hãi nhất trong toàn bộ Hoàng cung tự nhiên là Cảnh Nguyên Đế, xảy ra chuyện như vậy, bất kể là ai, đều mang trong mình nỗi kinh hoàng thuần túy.

 

Ai biết Hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì?

 

...

 

Kinh Trập trở về phòng, trong lòng lại nhẹ nhõm.

 

Lưu tài nhân và Tiền Khâm đều đã chết, Ngự Thiện Phòng chắc chắn sẽ loạn một phen, sẽ không còn nhớ đến cậu nữa. Chẳng phải nói, Ngự Thiện Phòng còn nhớ phái người đến báo tin cho cậu, đã là ân huệ rồi.

 

... Chẳng lẽ cái chết của Lưu tài nhân và Tiền Khâm lại liên quan đến thái độ sợ hãi đến mức cấm khẩu của Trần Minh Đức hôm đó?

 

Kinh Trập chỉ nghĩ thoáng qua, rồi thở dài.

 

Bản thân cậu còn sống lay lắt, làm sao có thể lo cho người khác?

 

Kinh Trập quét dọn Bắc Phòng xong, lại đi châm thêm trà nóng cho mấy vị chủ tử, vừa về đến chỗ ở, đã thấy Tam Thuận đang đợi sẵn, cười có vẻ ngốc nghếch.

 

"Kinh Trập, ta đã đun nước nóng cho ngươi rồi."

 

Kinh Trập: "Không phải đã nói rồi sao, không cần phải làm giúp ta, ta tự mình làm được."

 

"Không được, ta khỏe hơn, Kinh Trập yếu ớt lắm." Tam Thuận lắc đầu. "Mau đi đi, ta canh chừng cho, không cho ai vào hết."

 

Trường Thọ trong phòng cười khẩy: "Ngươi cái đồ to xác ngốc nghếch này, ai thèm nhìn cậu ta, ta tự mình còn chưa có nước tắm đây!"

 

Vô Ưu cười ha hả: "Ai bảo ngươi từng xông vào lung tung, biết người ta không thích, đây chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức à?"

 

Kể từ năm đó Trần Minh Đức bị sốt cao, được Kinh Trập cứu tỉnh bằng cái y thuật ba xu ấy, không chỉ thái độ của Trần Minh Đức thay đổi, mà Tam Thuận cũng một lòng đối tốt với cậu, mỗi khi có việc nặng nhọc gì đều giành làm trước.

 

Kinh Trập thích sạch sẽ, ngay cả vào mùa đông cũng luôn lau người. Nhưng cậu lại có tật xấu, không bao giờ tắm chung với ai, Trường Thọ còn từng mâu thuẫn với cậu vì chuyện này.

 

Tam Thuận mỗi lần đun nước cho Trần Minh Đức đều tiện thể đun cho Kinh Trập một ít, ngay cả việc canh cửa cũng làm luôn.

 

Tam Thuận chưa bao giờ bận tâm đến những lời người trong phòng nói, sống như một tảng đá. Kinh Trập nhíu mày, liếc nhìn những người trong phòng, Vô Ưu vỗ vào Trường Thọ, ngăn cậu ta lại việc cằn nhằn.

 

Đợi Kinh Trập cầm quần áo rời đi, Trường Thọ vẫn không nhịn được nói: "Ngươi cản ta làm gì? Ngươi sợ chúng?"

 

"Cái tật lắm lời của ngươi thế nào rồi cũng sẽ gây họa, ngươi quản chuyện của người ta làm gì?" Vô Ưu cũng không thích cách hành xử này của Trường Thọ, nhưng dù sao họ cũng vào cung cùng một năm, nên thân thiết hơn. "Tam Thuận là người của Đức gia gia, ngươi chê bai cậu ta, Đức gia gia chẳng lẽ sẽ vui vẻ hả?"

 

Trường Thọ nghĩ lại, bĩu môi.

 

Cậu ta ít nhiều cũng thấy Tam Thuận chướng mắt. Năm đó nếu Trần Minh Đức không chọn Tam Thuận, thì người đi theo Đức gia gia bây giờ chính là cậu ta rồi!

 

...

 

Kinh Trập phải dùng lời lẽ thuyết phục mãi, Tam Thuận mới chịu rời đi.

 

Mỗi lần cậu ta muốn đứng canh bên ngoài, Kinh Trập ít nhiều cũng cảm thấy lương tâm đau đớn.

 

Cậu cẩn thận đóng chặt cửa sổ, đảm bảo rằng dù có ai đột nhập, cậu cũng có thể trốn đi ngay lập tức, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cũng không trách Kinh Trập lần nào cũng phải cẩn thận như vậy, khi cậu cởi bỏ quần áo, ngâm mình vào thùng nước, cơ thể tr*n tr** của cậu cho thấy cậu khác biệt với Trường Thọ và những người khác.

 

Kinh Trập chưa từng chịu hình phạt.

 

Năm đó, việc cậu vào cung có một nguyên do khác, là con đường sống mà gia đình cầu xin cho cậu. Dù cậu thà chết cùng người nhà, còn hơn phải sống một cách hèn mọn như bây giờ... nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của cha mẹ trước khi chết.

 

Kinh Trập còn nhỏ, gia đình đã xảy ra chuyện.

 

Cậu lờ mờ nhớ rằng, trước khi xảy ra chuyện, một vụ án mà cha cậu tham gia là do Hoàng Thị lang đích thân xử lý.

 

Gia tộc họ Hoàng là nhà mẹ đẻ của Kế Hậu.

 

Hoàng Thị lang năm đó, nay là Hộ bộ Thượng thư, là huynh trưởng của Kế Hậu, tức vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung hiện tại.

 

Cả nhà cậu bị tru di cửu tộc, nếu nói không liên quan gì đến nhà họ Hoàng thì hoàn toàn không thể.

 

Chỉ là Kinh Trập không có chứng cứ, đây cũng chỉ là suy đoán.

 

Cha mẹ sợ cậu vì báo thù mà hại chết bản thân, trước khi chết, họ thậm chí không chịu nói với cậu về những gì gia đình đã phải chịu đựng, cậu đành phải vật lộn mà sống sót.

 

Cậu tuyệt đối không thể giúp Thụy Vương đăng cơ!

 

Trời lạnh, cậu cũng không dám tắm lâu, ngâm một lát liền bước ra.

 

Lúc mặc quần áo, cậu nhìn lướt qua lưng mình.

 

Dấu vết trước đây đã biến mất từ lâu, nhưng Kinh Trập vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ không hiểu vì sao, lúc tắm rửa luôn nhìn qua vài lần.

 

May mắn thay Dung Cửu vô tư.

 

Bằng không, việc một người đàn ông và một người đàn ông làm ra chuyện như vậy, chưa nói đến ghê tởm, trong lòng cũng sẽ thấy kỳ quái. Huống hồ, cậu còn là một thái giám.

 

Nhưng mấy tháng qua thỉnh thoảng qua lại, Dung Cửu trông rất bình tĩnh, không hề để tâm những chuyện đó.

 

Đợi Kinh Trập tắm rửa xong đi ra, liền thấy Minh Vũ đang đợi cậu bên ngoài.

 

Tổng cộng có sáu tiểu thái giám phục vụ ở Bắc Phòng.

 

Trường Thọ và Vô Ưu là nhóm vào sau cùng, trước đó là Kinh Trập và Minh Vũ, Thất Thuế và Bát Tề là sớm nhất, cả hai đều hơn hai mươi tuổi.

 

Quan hệ giữa Kinh Trập và Minh Vũ là tốt nhất.

 

Kinh Trập vừa lau tóc, Minh Vũ vừa giúp cậu mang quần áo đã giặt ra ngoài. Bên trong phòng còn ấm áp, vừa bước ra ngoài đã lạnh thấu xương. Đây cũng là cái lợi của việc Bắc Phòng không ai quản, bằng không làm gì có phòng riêng để tắm rửa.

 

"Sao ngươi lại ra ngoài?" Kinh Trập nói. "Bên ngoài lạnh lắm."

 

Bắc Phòng ít việc, mấy vị chủ tử kia, ngoài một người thích giày vò người khác, những người còn lại đều sống rất mệt mỏi, vào mùa đông này không thích ra ngoài, chỉ tìm cung nữ nói chuyện phiếm.

 

Trời lạnh, mấy cậu nhóc này thích trốn trong phòng lười biếng. Dù không có nhiều than lửa, nhưng đóng cửa sổ lại, cũng ấm hơn ngoài trời băng tuyết nhiều.

 

Minh Vũ: "Không thích nghe họ nói chuyện trong phòng." Cậu ta đi làm vài việc vặt cho mấy vị chủ tử, rồi lại đến tìm Kinh Trập, chính vì không muốn ở trong phòng.

 

Kinh Trập nghe xong, liền biết Trường Thọ lại lắm lời rồi.

 

Cậu và Minh Vũ đi sóng đôi trở về.

 

"Ta nghe Bát Tề nói, hôm qua ngươi lại gặp phải tên thị vệ kia à?"

 

"Ừm, hôm qua đến phiên hắn tuần tra."

 

"Kinh Trập, nhìn Dung Cửu đó, không phải là người dễ hòa đồng..."

 

Lúc này, họ đã sắp đi về tới nơi, nghe vậy, Kinh Trập liền dừng lại.

 

"Sao thế?"

 

"Ngươi không thích chạy ra ngoài, ít gặp người, cái khí thế trên người hắn ấy, ta cảm thấy ngay cả Thủ lĩnh Thị vệ cũng không bằng, ta cứ có cảm giác, người như hắn sau này chưa chắc chỉ là một thị vệ nhỏ bé..." Minh Vũ nói có phần ấp úng.

 

Nhiều quan lại rất quan tâm đến danh tiếng, nhất là việc qua lại quá thân mật với hoạn quan, nếu để người ta biết, có khi lại bị dâng tấu một bản. Bây giờ quan hệ giữa Kinh Trập và Dung Cửu có vẻ tốt, nếu sau này Dung Cửu phát đạt, quay lại xem mối quan hệ này như một sự sỉ nhục, thì Kinh Trập chỉ là một tiểu thái giám nhỏ bé, căn bản không làm được gì.

 

Kinh Trập bật cười, chỉ vào mình: "Sau này nếu hắn thật sự thăng chức nhanh chóng, không thèm để mắt đến ta, ta chỉ là một thái giám Bắc Phòng, không quyền không thế, hắn không đến là được, chẳng lẽ ta còn có thể đi tìm hắn sao? Việc gì phải đối phó với ta."

 

Thị vệ có thể xuất cung, còn họ thì không thể.

 

Minh Vũ nghĩ vậy, cũng gật đầu: "Ngươi nói đúng," rồi lại cười, "nói không chừng, hắn cũng chẳng thể thăng quan."

 

Kinh Trập: "Sao lại nói vậy?"

 

Minh Vũ: "Tính tình hắn quả thật rất tệ."

 

Cậu ta đánh giá Kinh Trập từ trên xuống dưới.

 

"Chỉ có người tốt tính như ngươi, mới có thể chịu đựng được."

 

Người có tính tình không tốt, muốn leo lên cao trong cung, không phải là chuyện dễ dàng.

 

Nguyên tắc này cũng áp dụng tương tự trong quan trường.

 

Minh Vũ chỉ mới gặp Dung Cửu hai lần, nhưng cậu ta thấy rõ, người như hắn, tuyệt đối không thể làm được chuyện khúm núm cúi đầu.

 

Kinh Trập cười: "Nếu có năng lực, tính tình tốt hay xấu một chút, thì có sao đâu."

 

Minh Vũ lắc đầu: "Điều đó chưa chắc đã đúng, lỡ như có ai đó có mối quan hệ trong nhà, chẳng phải sẽ giẫm lên hắn mà đi lên sao? Ngươi nói xem, việc đến canh gác Bắc Phòng, chẳng lẽ là một tiền đồ tốt đẹp à?"

 

Kinh Trập nghe vậy, đang định mở lời, thì nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng. Ngước lên nhìn, là Trường Thọ toàn thân tả tơi, Hà Diệp đi theo sau cậu ta, mặt mày cũng kinh hãi, cứ như bị người ta truy đuổi.

 

Kinh Trập và Minh Vũ nhìn nhau, rồi vội vàng bước tới.

 

"Chuyện gì thế này?"

 

Hà Diệp xách hộp đồ ăn, rất căng thẳng, nhìn rõ mặt Kinh Trập và Minh Vũ, suýt nữa thì khóc òa. Mũi nàng đỏ hoe, vừa dụi mắt vừa nói: "Trường Thọ bị đánh."

 

Đầu kia, Kinh Trập đã đỡ Trường Thọ.

 

Vừa nắm lấy cánh tay cậu ta, cậu ta đã kêu la thảm thiết. Dù người cậu ta trông không hề dơ bẩn, nhưng lại sợ đau đến vậy, Kinh Trập nhíu mày, bèn vén tay áo cậu ta lên. Động tác này rất lạnh trong mùa đông, nhưng cũng khiến Kinh Trập thấy rõ cánh tay cậu ta đầy vết bầm tím.

 

Vô Ưu nghe tiếng cũng bước ra, vài cung nhân dẫn họ vào trong, rồi lại vội vàng đi đưa thức ăn.

 

Sau một hồi bận rộn, mọi người mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Trường Thọ và Hà Diệp.

 

Hôm nay, Trường Thọ và Hà Diệp ngoan ngoãn đi lấy thức ăn, chỉ là giữa đường, Hà Diệp nói mình đau bụng, muốn đi vệ sinh một lát. Trường Thọ tuy không vui lắm, nhưng người có ba điều cấp bách, cậu ta cũng để nàng đi.

 

Hà Diệp đã đi, nhưng khi quay lại, tại chỗ hẹn gặp, lại thấy mấy người đang vây quanh Trường Thọ, còn có một Đại cung nữ mặc đồ màu xanh lá cây đứng bên cạnh, khuôn mặt xinh xắn đang mang vẻ chán ghét.

 

Còn Trường Thọ thì đã bị đánh đến kêu la thảm thiết.

 

Hà Diệp không dám bước tới, trốn ở một bên, cho đến khi người ta bỏ đi mới dám ra.

 

Trường Thọ bị đánh một trận tơi bời, cánh tay không nhấc lên được, may mắn là hộp đồ ăn không bị rơi, nên Hà Diệp mới mang về.

 

Mọi người vây quanh Trường Thọ, hỏi: "Ngươi đã chọc giận vị thần tiên nào, mà bị đánh ra nông nỗi này?"

 

Trường Thọ mếu máo, Vô Ưu đang bôi thuốc cho cậu ta, cứ mỗi lần ấn xuống là cậu ta lại kêu thảm một tiếng. Một lát sau, cậu ta mới lau mặt lau nước mắt, "Là người của Thừa Hoan Cung."

 

Lòng Kinh Trập giật mình, "Thừa Hoan Cung... Ngươi đã chọc giận Từ tần nương nương à?"

 

Trường Thọ nhăn nhó, mặt như một quả quýt chua.

 

"Ta đâu dám chọc người của Thừa Hoan Cung? Lúc ta đang đợi Hà Diệp, ta tình cờ va phải người của Thừa Hoan Cung đi qua, ai ngờ Đại cung nữ kia lên cơn điên gì, đột nhiên hỏi ta có phải người Bắc Phòng không."

 

Trường Thọ đương nhiên trả lời là phải, sau đó, Đại cung nữ kia lại hỏi cậu ta, Bắc Phòng có tiểu thái giám nào trông xinh đẹp tuấn tú không?

 

Trường Thọ vắt óc suy nghĩ một hồi, nhưng lại không thể nghĩ ra ai.

 

Đẹp nhất ở Bắc Phòng tự nhiên là Kinh Trập, nhưng Kinh Trập dù đẹp thì cũng không đến mức được Đại cung nữ kia hình dung là như tiên giáng trần, cậu ta liền nói là không có.

 

Kết quả Đại cung nữ kia lập tức trở mặt, nói cậu ta nói dối, còn cho người đánh cậu ta một trận tàn nhẫn.

 

Vô Ưu bôi thuốc xong, nghe thấy vậy thì thắc mắc.

 

"Chuyện gì thế này? Người của Thừa Hoan Cung sao lại đến Bắc Phòng tìm người?"

 

Một cung nữ khác tên Hạm Đạm cũng lắc đầu.

 

"Ngày thường, những người đó làm sao coi trọng Bắc Phòng? Có lẽ có người gây chuyện ở ngoài, rồi đẩy phiền phức sang cho chúng ta chăng?"

 

"Cảm thấy nơi này lạnh lẽo hẻo lánh, cho dù bị đổ oan thì cũng không ai kêu oan được ư?"

 

Chuyện Trường Thọ bị đánh, những người dưới quyền đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng nếu Trần Minh Đức và Minh ma ma biết được, cũng sẽ không quản. Họ không bận tâm đến những thể diện này, cũng biết căn bản không thể đòi lại được công bằng.

 

Vô Ưu đỡ Trường Thọ đi nghỉ, Minh Vũ quay đầu lại, thấy Kinh Trập đang đứng ngẩn ngơ ở một bên, bèn kéo cậu vào phòng, "Ngươi đứng ngoài đó làm gì, gió lùa lạnh chết đi được, mau vào đây, đóng cửa lại."

 

Kinh Trập nhìn ánh mắt lo lắng của Minh Vũ, gượng cười lắc đầu với cậu ta, cho đến khi ngồi trở lại giường mình, cảm giác tim đập chân run vẫn không thể nào áp xuống được.

 

Đại cung nữ của Thừa Hoan Cung kia, hẳn là Thu Dật, người đã chặn cậu hôm đó.

 

Hôm đó, hệ thống liên tiếp báo thất bại hai nhiệm vụ, hình phạt đầu tiên chính là buff Người gặp người thích. Lúc đó, người đầu tiên cậu chạm mặt chính là nhóm người của Thừa Hoan Cung, và họ còn đuổi theo cậu khắp cung.

 

Chuyện kinh khủng như vậy, Kinh Trập vẫn còn nhớ rõ, không thể quên.

 

Thu Dật vẫn đang tìm cậu? Tại sao?

 

Có phải do buff Người gặp người thích đó vẫn còn sót lại ảnh hưởng không?

 

Trước đây Kinh Trập luôn không muốn để ý đến hệ thống, trong mắt cậu, đây là một yêu vật cực kỳ không tốt. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện ở Thừa Hoan Cung, cậu không thể không tỉnh táo lại.

 

"Sau khi thời hạn của hình phạt qua đi, chẳng lẽ vẫn còn sót lại ảnh hưởng ư?"

 

Đây là lần đầu tiên Kinh Trập nói chuyện với hệ thống sau lần tranh cãi đó.

 

Cậu hỏi trong lòng, cũng không biết hệ thống có trả lời cậu không.

 

[Sau khi buff biến mất, hiệu quả sẽ không lập tức biến mất, mà sẽ giảm dần. Tùy thuộc vào từng người, có người tồn lưu ngắn, có người tồn lưu dài.]

 

Hệ thống đã phản hồi.

 

Kinh Trập vẫn chưa quen với việc có người nói bên tai, theo bản năng rụt cổ lại, lúc này mới suy nghĩ về lời hệ thống nói.

 

... Hiệu quả sẽ không lập tức biến mất sao?

 

Sắc mặt cậu hơi thay đổi, khoan đã, vậy còn Dung Cửu thì sao?

Bình Luận (0)
Comment