Mối quan hệ qua lại giữa Dung Cửu và cậu trong khoảng thời gian này, lẽ nào cũng là do ảnh hưởng của buff Người gặp người thích sao? Nếu quả thực là như vậy, lòng Kinh Trập càng thêm hổ thẹn.
"Không thể loại bỏ những ảnh hưởng đó à?"
[Đã là hình phạt, không thể loại bỏ.]
Kinh Trập bất lực. Hai buff này thoạt nhìn như thể người gặp xui xẻo là những kẻ khác, nhưng lại càng ảnh hưởng đến mọi mặt của Kinh Trập. Bằng không, đã chẳng được gọi là hình phạt.
Đặc biệt là những ảnh hưởng kéo dài này...
Nếu Kinh Trập là loại người hay cố chấp, không kiềm được mà chui vào ngõ cụt, nghi ngờ liệu tình bạn giữa mình và Dung Cửu có phải bị yêu thuật mê hoặc hay không, thì càng nghĩ càng dễ rối rắm.
Nhưng Dung Cửu, dù sao cũng tốt hơn đám người ở Thừa Hoan Cung.
Phản ứng của nhóm người Thừa Hoan Cung còn kịch liệt hơn Dung Cửu nhiều, nếu thật sự bị bắt được, giờ này cậu làm gì còn lành lặn? Dung Cửu có khả năng tự chủ mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng, đã nhanh chóng thoát khỏi sự mê hoặc của buff, điều này khiến Kinh Trập an tâm không ít.
"Rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới chịu rời đi?" Kinh Trập bất lực nói. "Ta tuyệt đối không thể giúp Thụy Vương đăng cơ, ta và gã có thù."
Hệ thống bị kẹt lại.
Ký chủ có thù với đối tượng nhiệm vụ, nhất quyết không chịu hoàn thành nhiệm vụ, đây là tiền lệ chưa từng có.
Nhưng việc ràng buộc sai đối tượng nhiệm vụ, đây cũng là lần đầu tiên.
Thấy hệ thống không nói gì, Kinh Trập bực bội xoa xoa trán, lại nói: "Tại sao ngươi phải giúp Thụy Vương? Vì Thụy Vương là một vị Hoàng đế tốt à?"
Bằng không, vô duyên vô cớ, làm sao có chuyện trên trời rơi xuống bánh ngon?
[Vài năm sau Cảnh Nguyên Đế sẽ mắc bệnh nặng, rồi tự thiêu trên giường bệnh. Các Vương gia đã trưởng thành cũng bị thiêu chết cùng trong cung, trừ một vị tiểu Hoàng tử bảy tuổi. Sau khi vị tiểu Hoàng tử kế vị, không có quyền lực, không có thế lực, triều đình tranh giành quyền lợi, không có thời gian để lo việc khác. Sau đó người Khương xuôi Nam, chiến tranh bùng nổ ba mươi năm, từ đó phân ly tan rã.]
[Hệ thống là tập hợp oán niệm của vị Hoàng đế cuối cùng.]
[Thụy Vương là ứng cử viên đủ tiêu chuẩn về thân phận, địa vị, và năng lực trong số các Vương gia đã trưởng thành.]
Sắc mặt Kinh Trập tái nhợt, hàng mi khẽ run, cơ thể hơi lắc lư, dựa vào đầu giường.
Cảnh Nguyên Đế sẽ chết vào vài năm sau? Các Vương gia khác cũng đều không còn?
Nước mất nhà tan, núi sông rung chuyển? Tập hợp oán niệm? Vậy chẳng phải là quỷ sao?
Lưng cậu lạnh toát, càng muốn nó rời đi.
Từng chuyện từng chuyện một này, dẫu trước đây Kinh Trập không để tâm, nhưng giờ đây lại không thể không quan tâm.
Cậu mím môi, g*** h** ch*n mày lộ vẻ lo lắng.
"Theo như lời ngươi nói, thật ra không nhất thiết phải là Thụy Vương đăng cơ, chỉ cần ngăn chặn kết cục nước mất nhà tan là được... phải không?"
Kinh Trập rất thông minh. Nếu không thông minh, cậu không thể che giấu thân phận trong cung, sống sót đến tận bây giờ.
Câu nói cuối cùng của hệ thống không nghi ngờ gì đã làm sáng tỏ lý do nó chọn Thụy Vương.
[Đúng vậy.]
Hệ thống không hề che giấu.
"Vậy tại sao Cảnh Nguyên Đế lại không được?" Kinh Trập truy hỏi. "Nếu ta có thể nhắc nhở ngài ấy về căn bệnh nặng, có lẽ sẽ không có chuyện tự thiêu, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."
Cậu không hiểu vị Đế vương đó, cũng không biết hắn có làm ra chuyện như vậy hay không. Thế nhưng lời hệ thống nói lại khiến người ta kinh hãi.
Cảnh Nguyên Đế tiếp nhận ngôi vị từ Tiên đế, dù chưa đạt đến mức tứ hải thái bình, nhưng sự cai trị cũng coi như sáng suốt, không có thiên tai lưu dân. Cho dù bên ngoài biên cương có người rục rịch, chỉ cần triều đình không có chuyện gì, trong vài năm tới họ cũng không dám hành động càn rỡ.
Muốn giải quyết vấn đề này, chỉ dựa vào Kinh Trập chắc chắn không đủ.
So với việc phò tá Thụy Vương đăng cơ, thì việc nhắc nhở Cảnh Nguyên Đế có lẽ, có thể, có khả năng có một chút ánh sáng thành công mong manh.
[Cảnh Nguyên Đế không quan tâm.] Hệ thống nói. [Cho nên vô dụng.]
Lòng Kinh Trập lạnh đi.
"Ý ngươi là, ngài ấy cố ý buông thả?"
[Hệ thống chỉ có thể biết những sự việc khách quan đã xảy ra, không thể phán đoán chủ quan của con người. Nhưng Cảnh Nguyên Đế quả thật không quan tâm.]
Kinh Trập nhíu mày, chưa kịp gỡ rối được mớ tơ vò trong đầu, giọng nói của hệ thống lại vang lên.
[Nhiệm vụ Ba: Ngăn chặn cái chết của Diêu tài nhân]
Kinh Trập mở to mắt, Diêu tài nhân?
"Là vị chủ tử ở Bắc Phòng này sao?"
[Đúng vậy.]
Trong Bắc Phòng này, quả thật có một vị Diêu tài nhân.
...
Trong Thừa Hoan Cung, vài bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa tiến vào, tiếng soàn soạt dẫm trên tuyết, trải dài một hàng dấu chân. Mặt đất vừa được quét dọn, lại bị tuyết rơi không ngừng bao phủ lên một lớp trắng muốt.
Thu Dật vừa đi đưa lễ vật về nhíu mày, trông có vẻ không thoải mái.
Cung nữ nhị đẳng Xảo Lan thấy vậy, vội vàng tiến tới, nắm lấy tay nàng nói: "Thu Dật tỷ tỷ ra ngoài, có phải bị lạnh cóng rồi không? Mau mau vào đây, làm ấm tay chân nhé?"
Xảo Lan là người ăn nói khéo léo nhất, luôn biết cách nói vào lòng người. Ngày thường nhờ miệng lưỡi ngọt ngào mà nàng ta kiếm được không ít lợi lộc. Nhưng hôm nay Thu Dật lại không có tâm trạng đó, rút tay ra, vội vã đi vào trong.
Xảo Lan nhất thời không giữ được thể diện, mặt mày xấu hổ và oán giận.
Một cung nữ nhị đẳng khác tên Thành Lan bật cười khúc khích: "Có người cái gì thơm tho cũng muốn nhào tới, lại không xem xét thân phận của mình, quả thật không đáng yêu." Giọng nàng vừa nhanh vừa nhẹ, nói xong liền đi làm việc, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hằn học của Xảo Lan phía sau.
"Nàng ta bụng dạ hẹp hòi, ngươi chọc nàng ta, lỡ sau này nàng ta ngáng chân ngươi thì sao?"
"Không chọc ả ta, ả ta sẽ không ngáng chân chắc?" Thành Lan bĩu môi. "Đừng quên, hôm nay Thu Dật tỷ tỷ ra ngoài làm việc, gọi hai Lan kia mà không gọi ả ta, vẻ mặt ả ta lúc đó thế nào, ngươi không nhớ ư?"
Tâm Lan nhớ lại những biểu hiện quen thuộc của Xảo Lan, cũng lắc đầu.
"Nhưng sắc mặt Thu Dật tỷ tỷ quả thật không được tốt," nàng nói nhỏ. "Ngày xưa, tỷ ấy là người dịu dàng nhất trong số các Đại cung nữ."
Thu Dật, người đang bị mấy cung nữ nhị đẳng bàn tán, đã được thông truyền và bước vào nội điện, gặp Từ tần.
Nội điện Thừa Hoan Cung ấm áp như mùa xuân, Từ tần đang tựa nghiêng trên chiếc ghế mềm mại đọc sách, bên cạnh đặt những loại hoa quả hiếm có trong mùa đông, trông thật biết hưởng thụ.
Thu Dật cúi người: "Nương nương, Thu Dật đã về ạ."
Từ tần ngẩng đầu lên, nàng là một nữ tử tầm hai mươi tuổi, đoan trang, hào phóng, rất tươi sáng. Nàng đặt cuốn sách trong tay xuống, ra hiệu cho Thu Dật đi tới.
"Sao lại có vẻ mặt này, bé ngoan, bị chuyện gì dọa rồi?"
Thu Dật và hai Đại cung nữ trong điện đều không lấy làm lạ. Từ tần có dáng người cao ráo, tươi tắn, nói chuyện với những cô gái như họ luôn ôn hòa, mang theo vài phần thân mật.
"Nương nương, nô tì nghe lời người dặn, đi đến chỗ các vị nương nương để đưa lễ..."
Thu Dật kể lại từng chuyện đã xảy ra hôm nay.
Từ tần phái Thu Dật đi đưa lễ, chẳng khác nào ý của Túy Ông không phải ở rượu*.
*Có mục đích khác.
Lưu tài nhân vừa bị Cảnh Nguyên Đế ban chết, nàng ta lại ở trong thiên điện của Vĩnh Ninh Cung. Chủ điện Vĩnh Ninh Cung là nơi ở của Khang Phi, một người có tính tình ôn hòa nhất, không thích đi lại bên ngoài, tự nhiên cũng không quản được Lưu tài nhân.
"Nô tì đến Vĩnh Ninh Cung, thấy Khang Phi nương nương sắc mặt tái nhợt, hình như bị chuyện của Lưu tài nhân dọa sợ. Lúc đi ra, thấy người của Ngự Dụng Giám đang dọn dẹp tẩm điện... Những người hầu hạ kia, đều không còn ai."
Giọng Thu Dật nhỏ dần. Lưu tài nhân vừa mới chết hôm qua, hôm nay người của Ngự Dụng Giám đã lập tức đến dọn dẹp đồ đạc của nàng ta, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, Lưu tài nhân xảy ra chuyện, ngay cả những người hầu hạ trong cung, cũng đều mất mạng.
Xuân Liên khẽ nói: "Bệ hạ quả thật rất tuyệt tình."
Sau khi Lưu tài nhân chết, thi thể được gửi trả lại cho Hoài Nam Vương, ngay cả một tang lễ tử tế cũng không có. Đến cả những người hầu hạ cũng gặp nạn, không biết nên nói Đế vương lạnh lùng, hay nên nói hắn nhẫn tâm?
Từ tần trừng mắt nhìn nàng ta, lạnh giọng nói: "Lưu tài nhân là tự tìm đường chết! Còn cứ có cái miệng không giữ cửa như vậy, thà rằng ngươi ra khỏi cung đi còn hơn."
Xuân Liên sợ hãi quỳ xuống đất, liên tục nói: "Nô tì biết sai ạ."
Từ tần xoa xoa trán, nhớ lại Lưu tài nhân xinh xắn, kiều diễm kia, có khuôn mặt đó, vào cung được sủng ái cũng không có gì là lạ. Nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, được người ta nâng lên tận trời, liền thật sự cho rằng mình là thần tiên trên trời mà làm càn.
... Trong cung này có một số chuyện, nước sâu lắm.
Lần này, Lưu tài nhân chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn.
Từ tần rủ mắt, nhìn Thu Dật: "Còn chuyện gì nữa không, nói luôn một thể đi?"
Thu Dật: "Có hai ba đợt người đến Vĩnh Ninh Cung thăm dò... Sau đó, nô tì đi ra..." Nàng kể sơ qua những gì đã xảy ra hôm nay. "Nhưng, lúc nô tì quay về, đã va phải người của Bắc Phòng."
"Ngươi nói, người Bắc Phòng cũng đi thăm dò chuyện của Lưu tài nhân?"
Từ tần nhướng mày, có vẻ kinh ngạc.
Trong Bắc Phòng đó, ngoài vài vị phi tần của Tiên đế, thì không có phi tử nào của Cảnh Nguyên Đế. Đây là bởi vì Cảnh Nguyên Đế tính tình cay nghiệt, nếu thật sự có phi tử đắc tội đến mức đó, e rằng chưa chắc đã giống Lưu tài nhân mà phải chết, làm gì có chuyện còn có thể đến Bắc Phòng mà sống lay lắt?
Thu Dật cúi người: "Đúng vậy ạ. Ban đầu tiểu tử Bắc Phòng kia không có mắt, nô tì bảo người đánh gã ta một trận, nhưng lại dẫn đến một cung nữ khác. Nàng ta không dám lộ diện, đợi bọn nô tì rời đi, mới đến tìm gã ta."
Lúc đó Thu Dật đã cảm thấy có người lén lút nhìn trộm, nàng giả vờ rời đi, nhưng thật ra vẫn để tâm, rồi quay lại xem. Vừa lúc thấy cảnh Hà Diệp tìm Trường Thọ, rồi cùng nhau rời đi.
Nàng chú ý đến hành tung của Hà Diệp, đặc biệt đi điều tra, phát hiện nàng ta lại đi ra từ gần Vĩnh Ninh Cung.
"Người Bắc Phòng, tại sao lại đi thăm dò tin tức của Lưu tài nhân?" Từ tần lẩm bẩm. "Nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu tài nhân chết thì đã chết rồi, tại sao Ngự Thiện Phòng cũng bị thay người?"
Tiền Khâm làm Tổng quản Ngự Thiện Phòng vốn rất thuận buồm xuôi gió, tuy không được thanh cao cho lắm, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế. Lần này Lưu tài nhân muốn canh muốn súp, gã đều làm chu đáo, nhưng cũng không sai với bổn phận.
Cảnh Nguyên Đế sao lại giết cả gã?
Từ tần không đoán ra, dứt khoát không đoán nữa.
Nàng cười tủm tỉm dựa ra phía sau, nheo mắt lại: "Hôm nay kẻ muốn làm bọ ngựa không ít, nhưng kẻ muốn làm chim sẻ cũng có. Ta cứ làm bọ ngựa đi, xem chim sẻ kia, sẽ hành động thế nào."
Thu Dật hơi sững lại, rồi liền phản ứng kịp.
Từ tần hôm nay bảo nàng đi trêu ngươi khắp nơi, là để thăm dò tin tức, nhưng cũng giả làm mồi nhử, muốn xem những người khác, sẽ có phản ứng ra sao.
Ít nhất, sự khác thường của Bắc Phòng tuyệt đối không chỉ có họ biết.
Thu Dật nói xong, Từ tần ban chút thưởng cho nàng, nàng liền đi ra ngoài.
Bên cạnh Từ tần thường có Xuân Liên và Hạ Hòa nói chuyện.
Hạ Hòa làm việc lanh lợi, Xuân Liên là người được Từ tần mang vào từ ngoài cung, tuy đôi khi nói chuyện không hợp ý, nhưng Từ tần thấy nàng ta là người cũ, luôn rộng lượng hơn, ngày thường những người khác cũng không tranh chấp với Xuân Liên.
Thu Dật hành xử thận trọng, đoan trang, Từ tần thường để nàng đi lại bên ngoài, việc đối nhân xử thế sẽ không xảy ra sai sót.
"Thu Dật tỷ tỷ, chúng ta có đến Bắc Phòng không?"
Một cung nữ tên Sơn Lan xáp lại gần, bĩu môi, trông có vẻ không vui.
Thu Dật chấm đầu ngón tay lên trán nàng ta, rồi cười: "Nói linh tinh gì đấy? Ra ngoài là để làm việc, không có việc gì tự nhiên không ra ngoài, muốn đến Bắc Phòng làm gì?"
Sơn Lan bất mãn nói: "Vừa nãy tiểu tử kia nói Bắc Phòng không có người như vậy, nhưng rõ ràng là có, Thu Dật tỷ tỷ còn phát lòng từ bi ám chỉ cho cậu ta, sao lại không tìm được người chứ?"
Thu Dật nghe Sơn Lan nói như vậy, trái tim không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Nàng tất nhiên nhớ chuyện ngày hôm đó.
Hôm đó, Từ tần đột nhiên muốn ăn một món điểm tâm nhỏ, là món mà bình thường trong cung không làm. Vốn dĩ chuyện chạy vặt không cần đến nàng, nhưng Thu Dật tỉ mỉ, sợ làm không tốt, bèn đích thân đi theo dõi, không ngờ, trên đường đi, lại va phải một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám đó cúi đầu, nhưng vô duyên vô cớ thu hút sự chú ý của Thu Dật, khiến nàng bất giác tiến lại gần.
Những chuyện xảy ra sau đó, đến tận bây giờ Thu Dật vẫn cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cũng có chút thất vọng.
... Phải chi hôm đó, nàng túm lấy người đó, hỏi cho rõ ràng thì tốt biết mấy.
Nàng đè nén sự thất vọng nhè nhẹ ấy, bình tĩnh bảo: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu người ta không muốn, cưỡng ép kéo đến để làm gì?"
Sự vương vấn trong lòng Sơn Lan còn nhiều hơn những người khác, nàng ta đảo mắt một vòng, cười hì hì nói: "Vậy tại sao tỷ tỷ phải đánh người đó? Ta còn tưởng, tỷ tỷ tức giận vì cậu ta không chịu nói cơ."
Ngón tay của Thu Dật ấn mạnh hơn: "Miệng còn muốn giữ không? Ở đây nói bậy. Ta đánh gã ta, tự nhiên là vì con mắt gã ta cứ nhìn vào những chỗ không nên nhìn." Hỏi gì thì trả lời đó là được rồi, con mắt đó cứ muốn rớt ra ở ngực nàng, thật sự làm người ta ghê tởm.
"Cũng đúng."
Sơn Lan tuy còn vương vấn về người gặp hôm đó, nhưng cũng chỉ là tâm lý trẻ con, nếu thật sự không tìm được, nàng ta cũng bỏ qua.
Nói ra cũng kỳ lạ, hôm đó gặp người, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, chỉ muốn túm lấy hắn, nhưng bây giờ thời gian trôi qua, loại cảm giác yêu thích cuồng nhiệt đó cũng giảm đi nhiều, không còn mất lý trí nữa.
Dùng vài câu đẩy Sơn Lan đi, vẻ mặt dịu dàng của Thu Dật mới nhạt đi.
Nàng và Sơn Lan cũng có chung cảm giác, thật ra thời gian trôi qua lâu như vậy, dù có muốn vương vấn người ta nhiều, cũng không còn nữa. Bằng không, nàng đã sớm tìm đến Bắc Phòng, sẽ không để đến tận hôm nay gặp người mới tiện miệng hỏi một câu.
Nhưng Thu Dật ngăn Sơn Lan lại, vì một lý do khác.
Việc đuổi theo người trong cung hôm đó, quả thật quá đáng, sau khi về cung, Thu Dật đã tim đập chân run một thời gian dài, lưng lạnh toát, qua ngày rồi mới từ từ yên tâm.
Thế nhưng hôm nay, nàng vô duyên vô cớ có lại cái cảm giác tim đập chân run lạnh lẽo đó, cứ như một lời nhắc nhở.
Tốt nhất nên bớt gây sự thì hơn.
Từng chút một trong hoàng thành trang nghiêm này, nhanh chóng tụ lại thành dòng, cuối cùng hóa thành những công văn nhỏ bé trên một cái bàn án trong Càn Minh Điện.
Chồng này, rồi chồng khác.
Cho đến khi một bàn tay, cầm chúng lên.
Ninh Hoành Nho cung kính đứng phía sau, khom lưng như một lão già.
"Bệ hạ, tất cả đã được xử lý sạch sẽ. Ngày mai, Hoài Nam Vương nhất định sẽ nhận được món quà này ạ."
Tuy không biết vì sao Cảnh Nguyên Đế lại bạo phát, thủ đoạn lại cay nghiệt đến vậy.
Nhưng người thường xuyên ở bên cạnh Hoàng đế, cũng không cần biết quá nhiều, chỉ cần một lòng một dạ, làm việc vì bệ hạ.
"Còn nữa không?"
Giọng Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng, nghe vào mùa đông lại càng rợn người.
Ninh Hoành Nho vội vàng nói tiếp: "Thái hậu nương nương, muốn mời bệ hạ qua đó một chuyến, bàn chuyện lập Hậu ạ."
"Không gặp."
Ninh Hoành Nho lại im lặng.
Thật ra gã cũng đoán được, tâm trí của Cảnh Nguyên Đế gần đây đều đặt ở tiền triều, phần nhỏ còn lại, lại rơi vào Bắc Phòng.
Chỉ là không biết... cái kẻ số khổ đó, rốt cuộc đã chọc giận vị sát thần này ở chỗ nào.
...
Gió lạnh tiêu điều, Bắc Phòng nơi hoang phế này, lạnh thấu xương.
Kinh Trập đứng ngoài cửa, hắt hơi liên tục.
Minh Vũ: "Có phải bị Minh ma ma làm phiền không?"
Kinh Trập lập tức bịt miệng cậu ta, còn đang đứng ngoài cửa phòng Minh ma ma mà.
Mấy ngày nay, Trường Thọ bị đánh một trận nên đã ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoại trừ ra ngoài làm việc, ngay cả những lời thô lỗ cậu ta quen nói cũng không nói nữa.
Thấy cậu ta thay đổi tính nết, những người khác lại thấy vui.
Bằng không nghe cậu ta nói ba bữa một ngày, cũng thấy khó chịu.
Tuy nhiên, Minh ma ma lại đổ bệnh.
Là Hà Diệp phát hiện ra.
Nàng trong Bắc Phòng, được xem là người thân cận nhất với Minh ma ma, cả ngày quẩn quanh bên Minh ma ma, ngay cả mấy vị chủ tử cũng không mấy khi hầu hạ.
Sáng sớm ba ngày trước, Hà Diệp đi hầu hạ Minh ma ma thức dậy, nào ngờ vào trong phòng, lại thấy Minh ma ma toàn thân nóng ran, nói năng không rõ, lại còn hôn mê!
Hà Diệp lo lắng vô cùng, cuối cùng, đi tìm Kinh Trập.
Cũng là bất đắc dĩ, theo lý mà nói, cung nhân đã mắc bệnh thì phải chuyển ra ngoài. Chuyện của Minh ma ma nếu được báo lên, chắc chắn sẽ bị chuyển đi chờ chết. Dù bà ta là một trong những người đứng đầu Bắc Phòng, nhưng rốt cuộc cũng không phải là nhân vật quý giá gì, không gọi được y quan đến khám chữa.
Hôm đó, Hà Diệp hoảng loạn xông vào phòng thái giám, suýt nữa kéo rách quần áo của Kinh Trập, khóc lóc cầu xin Kinh Trập đến xem. Kinh Trập cố gắng kéo quần của mình lại, may mắn mới không bị tuột xuống.
Vô Ưu lần đầu tiên thấy vẻ mặt kinh hãi như vậy của Kinh Trập, nếu không phải không đúng lúc, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Minh Vũ vội vàng giúp đỡ, kéo Hà Diệp dậy.
"Ta nói này Hà Diệp tỷ tỷ, tỷ muốn Kinh Trập giúp, cũng không phải làm theo cách này. Tỷ cũng biết, cái tài ba xu của Kinh Trập chỉ có bấy nhiêu, lại không được chứng nhận, làm sao chữa bệnh cho Minh ma ma được?"
Năm đó có thể chữa cho Trần Minh Đức, là vì Trần Minh Đức vẫn còn chút ý thức, đã quyết định làm chủ, lại còn bỏ tiền bạc của mình ra, đánh cược một phen sinh mạng.
Còn Minh ma ma thì sao?
Bà ta hôn mê bất tỉnh, không nói được lời nào, lại từng hãm hại Kinh Trập, càng không thể trả tiền bạc, dù Kinh Trập có cách, chẳng lẽ còn phải tự bỏ tiền túi ra cứu bà ta sao? Hơn nữa nếu không chữa khỏi, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Lúc đó Trần Minh Đức đã nói rõ sống chết mặc bay, tuyệt đối sẽ không đổ lỗi cho Kinh Trập!
Hà Diệp khóc lóc om sòm, cuối cùng cũng kinh động đến Tam Thuận.
Tam Thuận đến, tức là Trần Minh Đức đã biết.
Lão thái giám bưng ống điếu thuốc, hít vài hơi, rồi lại thở dài.
"Kinh Trập, ngươi đi xem thử đi."
Có lão ra mặt, coi như đã ôm lấy chuyện này.
Lòng Kinh Trập nhẹ nhõm hơn nhiều, ra khỏi cửa liền đi xem Minh ma ma. Cậu không muốn gây chuyện, nhưng nếu có thể cứu người, dù sao cũng là một mạng người, cứu được vẫn phải cứu.
Trong mắt người khác, cậu là một thái giám, một thứ không ra nam không ra nữ, việc cậu chạm vào cổ tay Minh ma ma để bắt mạch, không ai nói gì. Nhưng những việc như thay quần áo, lau mồ hôi, vẫn phải giao cho mấy cung nữ làm.
Đợi mọi việc xong xuôi, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện với Hà Diệp.
"Minh ma ma chỉ là tức giận quá độ, nên mới phát sốt, mấy ngày này ăn uống thanh đạm chút, nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hà Diệp trước đó vì quá lo lắng nên mới mất kiểm soát, giờ nhận ra Minh ma ma sẽ không xảy ra chuyện gì, thái độ nàng ta lại đặt vào khuôn khổ, gật đầu với Kinh Trập, rồi cảm ơn cậu, quay người bước vào phòng.
Đợi khi họ đi ra, Vô Ưu kéo tay áo Kinh Trập.
"Hà Diệp tỷ tỷ vừa bình tĩnh lại, lại không coi trọng chúng ta nữa rồi."
Hà Diệp không thích thái giám, luôn cảm thấy họ không ra nam không ra nữ, trong lòng thấy ghê tởm. Nếu không phải lần này quá gấp gáp, nàng ta còn không muốn đến phòng thái giám.
Vài ngày sau, quả nhiên Minh ma ma hồi phục, nhưng vẫn chưa thể đứng dậy, đều do mấy cung nữ hầu hạ. Cứ như vậy, việc phục vụ các chủ tử bên kia bị lơ là.
Kinh Trập không thể không làm nhiều hơn.
Cậu và Minh Vũ nói chuyện xong, liền đi thu dọn bát đũa, vừa đi vừa thu, chỗ cuối cùng, lại là nơi ở của vị Diêu tài nhân kia.
Cũng chính là người được hệ thống nhắc đến.
Kinh Trập không nghĩ ra, Diêu tài nhân tại sao lại chết?
Mấy ngày nay cậu đã xem qua, cơ thể của Diêu tài nhân vẫn khỏe mạnh, nếu ăn uống không lo nghĩ, không mắc bệnh nặng, sống thêm mười năm nữa cũng không chừng.
Không phải vấn đề về sức khỏe, vậy thì là có người muốn nàng ta chết?
Cậu đang suy nghĩ, bước chân chậm lại. Bên trong phòng, Diêu tài nhân đã buông lời mắng chửi.
"Đồ chó má không có mắt, thấy ta sa cơ lỡ vận, liền lơ là khinh suất, trà cũng không rót, quần áo cũng không giặt, làm chút chuyện đã đẩy qua đẩy lại, chân tay chậm chạp như vậy sao còn không mau đi chết đi!"
Trong số những chủ tử ở Bắc Phòng, người giày vò người khác nhất chính là Diêu tài nhân.
Nàng ta tính tình không tốt, lại thích mắng người, đôi khi tâm trạng bực bội, mắng chửi những từ như tiện nhân, đồ đ* th**, lại càng câu này tiếp câu kia, hoàn toàn không giữ thể diện.
Cung nhân không ai thích đến chỗ nàng ta, càng không muốn làm việc.
Kinh Trập bước vào phòng, sắc mặt Diêu tài nhân mới khá hơn một chút. Trong Bắc Phòng này, người duy nhất nàng ta có thái độ tốt hơn một chút chính là Kinh Trập, dù sao những người khác không làm, thì người làm chính là Kinh Trập.
Chỉ là nếu ngày nào đó nàng ta tâm trạng không tốt, thì ngay cả Kinh Trập cũng sẽ bị nàng ta mắng chửi thậm tệ.
Kinh Trập thu dọn đồ đạc, thở dài một tiếng: "Người muốn gì, cứ nói ra, nô tì sẽ làm."
Diêu tài nhân đã bốn năm mươi tuổi, lông mày và ánh mắt khắc nghiệt, rất chua ngoa.
Nàng ta đang mặc một chiếc áo khoác bông, các ngón tay rụt vào trong tay áo.
"Cái đám tiện nhân đó, nói vài câu đã không vui, nếu thật sự có bản lĩnh, sao còn phải chui rúc ở Bắc Phòng?" Diêu tài nhân miệng không tha ai, giơ tay nhét cho Kinh Trập một quả khô khô khốc. "Cút cút cút, ngươi cũng cút đi, đừng làm chướng mắt ta."
Kinh Trập ra khỏi cửa, lại thở dài.
Diêu tài nhân nói năng khó nghe, tính tình cũng khắc nghiệt, nhưng đôi khi, cũng nhét cho cậu chút đồ, cái gì cũng có, tùy thuộc vào lúc đó nàng ta đang cầm gì trong tay.
Tuy người không đáng mến, Kinh Trập cũng không muốn nàng ta chết.
Lần đầu tiên, Kinh Trập gồng mình, muốn làm thử nhiệm vụ này.
"Ngươi nói Diêu tài nhân sẽ chết, vậy người chết như thế nào?"
[Hệ thống không rõ.]
Kinh Trập nghẹn lại: "Vậy ngươi, biết được gì?"
[Hệ thống chỉ có thể phát nhiệm vụ, ký chủ hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, hệ thống có thể làm được càng nhiều việc.]
Điều này thực chất là hỗ trợ lẫn nhau.
Kinh Trập nhíu mày, vậy nói như vậy, nếu hệ thống này rơi vào tay Thụy Vương, chẳng phải sẽ là song kiếm hợp bích, lợi cả đôi đường?
Kinh Trập bước đi, hướng về phía tuyết.
Chưa nói đến nhiệm vụ hay không nhiệm vụ, sinh mạng của Diêu tài nhân, cậu vẫn muốn tranh giành một chút.
[Ký chủ nguyện ý làm là tốt rồi.] Hệ thống nói. [Cũng có thể được miễn hình phạt.]
Nhắc đến hình phạt, mặt Kinh Trập lại xụ xuống.
Cái hình phạt chết tiệt, đáng sợ này... quả thật ám ảnh không dứt, cậu không muốn có lần thứ ba nữa.
Cậu quả là một kẻ xui xẻo!