Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 6

Một khi đã để tâm đến chuyện của Diêu tài nhân, Kinh Trập không khỏi chú ý nhiều hơn một chút.

 

Diêu tài nhân vốn là phi tần của Tiên đế. Một Tài nhân cỏn con, ở trong hậu cung của Tiên đế cũng chỉ như phù vân thoảng qua, vậy mà lại bị đày vào Bắc Phòng, chuyện này quả thực có chút khác thường.

 

Miệng lưỡi Diêu tài nhân cay độc, tính tình lại chẳng tốt lành gì, hơi một tí là chửi bới, đám cung nhân ở Bắc Phòng sau lưng đều từng mắng thầm nàng ta.

 

Ngày thường, Kinh Trập không thích buôn chuyện nên chẳng mấy khi nghe thấy. Đến khi bắt đầu cố ý nghe ngóng, cậu mới phát hiện ra, hóa ra đám người làm trong này cũng hay đoán già đoán non về lai lịch của những vị chủ tử kia lắm.

 

Hôm nay, Minh Vũ nghe cậu hỏi về Diêu tài nhân thì bật cười.

 

"Ta còn tưởng Kinh Trập ngươi không thích nghe người khác bàn tán mấy chuyện này chứ. Ngươi mà đi hỏi người khác thì chưa chắc ta đã biết, nhưng riêng vị Diêu tài nhân này thì ta cũng biết đôi chút."

 

Cậu ta cười đắc ý, nhưng vẻ mặt lại chẳng khiến người ta ghét bỏ.

 

"Chuyện này ta nghe Bát Tề kể lại." Minh Vũ nói, Bát Tề lớn tuổi hơn bọn họ, những chuyện cậu ta biết cũng nhiều hơn. "Diêu tài nhân vốn là người của Từ Thánh Thái hậu, nghe đâu còn là họ hàng xa nữa. Lúc Từ Thánh Thái hậu lâm bệnh, người được chỉ định đến hầu hạ. Thế nhưng Thái hậu lại qua đời trong cơn bạo bệnh lần đó, Tiên đế giận Diêu tài nhân hầu hạ không chu toàn nên mới đày người đến Bắc Phòng này."

 

Từ Thánh Thái hậu là sinh mẫu của Cảnh Nguyên Đế. Năm xưa nàng lâm bệnh, vốn tưởng chỉ là một trận phong hàn, nào ngờ đâu vị Nguyên hậu* ấy cuối cùng lại buông tay trần thế, khiến ai nấy đều bàng hoàng.

 

*Nguyên hậu ở đây chỉ Hoàng hậu đầu tiên/chính thất, hoặc mẹ ruột Hoàng đế.

 

Kinh Trập trầm ngâm suy tư, cậu nhớ tới tiểu điện kia.

 

Bên cạnh Phụng Tiên Điện có một tiểu viện, trong tiểu viện lại có một tiểu điện. Ngày đó, cậu đã nhìn thấy bài vị của Từ Thánh Thái hậu ở trong đó.

 

Nhắc mới nhớ, hôm ấy, tại sao Dung Cửu lại có mặt ở tiểu điện đó?

 

Kinh Trập cau mày. Chẳng phải Dung Cửu là thị vệ tuần tra Bắc Phòng sao? Khoảng cách từ Phụng Tiên Điện đến Bắc Phòng cũng đâu có gần.

 

Minh Vũ không biết tâm tư của Kinh Trập, vẫn tiếp tục huyên thuyên:

 

"Diêu tài nhân đến Bắc Phòng này, mấy năm đầu còn rất an phận. Nhưng về sau không biết phát điên cái gì, ngày nào cũng chửi bới, mắng đến mức người ta không dám lại gần, ngay cả mấy vị chủ tử khác thỉnh thoảng đi dạo ngang qua cũng chẳng muốn bắt chuyện với người."

 

Cậu ta dang tay, vỗ vỗ vai Kinh Trập:

 

"Chỉ có người hiền lành như ngươi mới không để bụng mấy lời người nói thôi."

 

Kinh Trập bình thản đáp: "Người là chủ tử, chúng ta là phận nô tài, bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào."

 

Minh Vũ cười gượng: "Ta thì không có được cái bụng dạ tốt như ngươi đâu. Nhưng mà ngẫm cũng phải, ít nhất người cũng không làm ra mấy chuyện thất đức như ép người ta giặt quần áo bằng nước sôi."

 

Kinh Trập nhíu mày, cầm lấy tay Minh Vũ xem xét. Minh Vũ vội lắc đầu, cười nói: "Không phải ta, là Minh ma ma làm đấy."

 

Giọng cậu ta khe khẽ.

 

"Ngươi không biết đâu, Minh ma ma sau khi khỏi bệnh thì miệng bị méo xệch, nói năng không lưu loát nên tính tình ngày càng tệ hại hơn."

 

Minh Vũ chu môi, ra hiệu cho cậu nhìn ra bên ngoài.

 

Chỉ thấy hai cung nữ đi ngang qua phía trước, một người trong đó là Hà Diệp, vừa đi vừa cúi đầu khóc thút thít, cung nữ còn lại đang an ủi nàng ta.

 

Đôi tay của Hà Diệp sưng vù đỏ ửng như chân giò heo, bên trên còn nổi mấy nốt phỏng nước lớn.

 

Sắc mặt Kinh Trập hơi trầm xuống: "Minh ma ma cố tình hành hạ người sao?"

 

Minh Vũ đáp: "Thân thể tàn phế rồi nên tâm địa cũng xấu theo. Ngươi xem, trước đây đâu có nhìn ra bà ta ác độc đến thế."

 

Tuy Minh ma ma là cấp trên của bọn họ, nhưng thái giám quản thái giám, cung nữ quản cung nữ. Minh ma ma muốn hành hạ đám cung nữ thì Trần Minh Đức cũng chẳng quản được, còn nếu bà ta dám đụng đến thái giám, Trần Minh Đức chắc chắn sẽ không để yên.

 

Thế nên Minh Vũ mới có thể đứng ngoài cuộc mà cảm thán như vậy.

 

Kinh Trập lắc đầu, cùng Minh Vũ đi quét dọn.

 

Chỉ là khi quét đến bên ngoài phòng của Minh ma ma, tấm rèm cửa đang đóng chặt bỗng được vén lên. Một bóng người cao gầy đứng ở cửa, gọi với về phía Kinh Trập: "Kinh Trập, Minh ma ma bảo ngươi vào nói chuyện."

 

Minh Vũ theo bản năng nắm chặt lấy tay áo Kinh Trập, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.

 

Kinh Trập mỉm cười trấn an cậu ta, rồi quay sang nhìn Hạm Đạm: "Hạm Đạm tỷ tỷ, ta đến ngay đây."

 

Khóe mắt Hạm Đạm đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc. Phần lớn bàn tay của nàng đều bị tay áo che khuất, chỉ để lộ ra một chút vải băng trắng toát.

 

Không biết có phải cũng giống như Hà Diệp hay không...

 

Kinh Trập bước vào phòng, cảm nhận được không khí ấm áp hơn hẳn bên ngoài.

 

Trong phòng Minh ma ma có đốt than, tuy không phải loại than không khói thượng hạng nhưng rốt cuộc vẫn ấm hơn bên ngoài nhiều. Cậu vừa vào, Hạm Đạm đã vội vàng đóng cửa lại. Cửa nẻo đóng kín mít khiến mùi trong phòng không mấy dễ chịu, ánh sáng cũng lờ mờ. Minh ma ma đang ngồi nghiêng ngả trên một chiếc ghế.

 

Kinh Trập tiến lên hai bước, khẽ khom người: "Tham kiến ma ma."

 

Minh ma ma không nói gì, ánh mắt âm u lạnh lẽo dò xét trên người Kinh Trập như những lưỡi câu sắc bén, đâm vào da thịt đau nhói.

 

Kinh Trập mặc kệ cho bà ta nhìn, khóe mắt liếc thấy Hạm Đạm đứng bên cạnh, hai tay đan vào nhau vẻ bất an.

 

"Kinh Trập, nghe nói ngươi biết chút y thuật, lại đây xem thử cái thân già này của ta còn chữa được nữa không." Minh ma ma không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là mắt mũi mồm miệng liền méo xệch đi. "Lại đây."

 

Kinh Trập đứng yên không nhúc nhích: "Thứ cho tiểu nhân vô năng, chút tài mọn điêu trùng tiểu kỹ này, bắt mạch còn chưa thông, thật không cách nào chẩn trị cho Minh ma ma được."

 

"Là không hiểu, không thể, hay là không muốn?"

 

Minh ma ma ném mạnh chén trà xuống đất, giọng nói âm trầm đầy đe dọa.

 

Nước trà nóng bỏng bắn tung tóe vào chân, thấm cả vào đế giày, may mà mảnh sứ vỡ không văng trúng người.

 

Hạm Đạm sợ hãi hét lên một tiếng, rồi vội vàng nuốt ngược vào trong.

 

Kinh Trập vẫn thản nhiên đáp: "Tiểu nhân vô năng, là thật sự không làm được."

 

Minh ma ma trừng mắt nhìn Kinh Trập đầy oán độc, hận không thể lột da tróc thịt cậu.

 

Sở dĩ bà ta lâm trọng bệnh là do sau khi Hà Diệp trở về, báo tin người ở thiên điện Thừa Càn Cung đã chết sạch.

 

Chữ "chết" này trong cung dùng rất có thâm ý.

 

Minh ma ma vừa nghe đã hiểu ngay là ý gì, vậy là ngay cả đứa con gái nuôi kia cũng mất mạng rồi. Bà ta vừa sợ vừa giận, lại càng sợ tai vạ lây sang mình, thế là ngã bệnh một trận tưởng chừng không qua khỏi.

 

Đến khi tỉnh lại, phát hiện bản thân tàn tạ xấu xí thế này, tinh khí trong lòng đã sụp đổ quá nửa. Với bộ dạng này, cho dù có ra khỏi Bắc Phòng cũng chẳng ai thèm dùng, bao nhiêu toan tính trước kia đều tan thành mây khói!

 

Bà ta ghi hận Hà Diệp – kẻ mang tin dữ về hại bà ta đổ bệnh, lại càng hận Kinh Trập thấu xương.

 

Lưu tài nhân chết rồi, Tiền Khâm cũng chết rồi, bà ta thì thân tàn ma dại, mất cả con nuôi, tại sao Kinh Trập vẫn có thể bình an vô sự mà sống sờ sờ ra đó?

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt Minh ma ma nhìn Kinh Trập càng thêm đáng sợ.

 

Kinh Trập vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Nếu ma ma không còn việc gì, tiểu nhân xin phép ra ngoài làm việc tiếp."

 

Nói xong, chẳng đợi Minh ma ma cho phép, cậu xoay người bỏ đi.

 

Kinh Trập hành xử xưa nay luôn cẩn trọng đúng mực, chưa từng có lúc nào vô lễ như vậy. Minh ma ma lần đầu tiên bị cậu bật lại, tức đến mức th* d*c, suýt chút nữa thì ngã lăn ra.

 

Hạm Đạm vội chạy tới mấy bước, miệng liên tục gọi: "Ma ma, ma ma..." nhưng chỉ dám gọi chứ không dám đỡ. Nàng sợ Minh ma ma lại sức rồi sẽ tát cho một cái.

 

Tình cảnh thê thảm của Hà Diệp đã khiến nàng khiếp vía.

 

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, tính tình Minh ma ma thay đổi chóng mặt, đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

 

Minh Vũ sợ Kinh Trập xảy ra chuyện nên nấp ngoài cửa nghe lén, không ngờ lại lần đầu tiên thấy Kinh Trập nổi giận.

 

Kinh Trập tính tình tốt, ai nhờ gì cũng làm, phản ứng như hôm nay đối với cậu mà nói đã được coi là tức giận rồi.

 

"Sao thế? Hiếm khi thấy ngươi không vui như vậy."

 

Kinh Trập cau mày. Minh ma ma tự mình tính kế hại người, không thành lại giận quá mà trúng gió, may mà không nghiêm trọng lắm mới tỉnh lại được. Vậy mà bà ta lại thay đổi tính nết hành hạ người khác, hoàn toàn không nghĩ vấn đề nằm ở chính mình. Hôm nay Minh ma ma gọi cậu vào, rõ ràng không phải để khám bệnh mà là có mưu đồ khác.

 

Cậu một khắc cũng không muốn ở lại đó thêm.

 

"Đi thôi, đừng ủ rũ ở đây nữa. Chỗ này ta quét xong rồi, chúng ta đi chỗ khác."

 

Minh Vũ kéo tay Kinh Trập đi ngay.

 

Minh ma ma có hận Kinh Trập đến đâu, chỉ cần còn có Trần Minh Đức ở đây thì bà ta cũng không dám công khai động thủ.

 

Cứ thế trôi qua vài ngày, cho đến khi chuyện của Lưu tài nhân và Tiền Khâm trở thành chuyện cũ trong cung, thì lại có tin mới truyền đến.

 

Trường Thọ và Vô Ưu đang thì thầm to nhỏ.

 

"Nghe nói Thái hậu nương nương đã mắng bệ hạ một trận tơi bời."

 

"Vì sao thế?"

 

"Thái hậu nương nương muốn bệ hạ lập Hậu, nhưng bệ hạ không chịu."

 

"Hậu cung không có Hoàng hậu, nhìn thì đúng là có chút không ổn, nhưng bệ hạ không muốn thì..."

 

Trường Thọ ủ rũ mấy ngày liền, gần đây mới lấy lại được sức sống, nhắc đến mấy chuyện thị phi này là mắt sáng rực lên vì thích thú.

 

"Nhưng Thái hậu nương nương dù sao cũng là bậc tôn trưởng, triều ta coi trọng lấy chữ Hiếu trị quốc, ta thấy không chừng bệ hạ sẽ đồng ý thôi."

 

Kinh Trập đi ngang qua, lơ đễnh tiếp lời một câu.

 

"Vậy sao?"

 

Cậu đi lại không phát ra tiếng động làm Trường Thọ giật mình nhảy dựng lên. Khi phát hiện là Kinh Trập, sắc mặt Trường Thọ có chút kỳ quái.

 

Kinh Trập nhận ra, nhướng mày nhìn cậu ta.

 

Trường Thọ ấp úng một hồi rồi hạ thấp giọng: "Có phải ngươi quen biết người của Thừa Hoan Cung không?"

 

"Không quen." Kinh Trập mặt không đỏ tim không đập đáp lời. "Ta suốt ngày không thích ra ngoài, làm sao quen được người của Thừa Hoan Cung?"

 

Vô Ưu cũng gật đầu hùa theo: "Ngươi phát bệnh hoang tưởng à? Tự nhiên lại hỏi câu đó?"

 

Trường Thọ vò đầu bứt tai đầy sốt ruột: "Hôm đó ta bị đánh, về nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy lạ. Đang yên đang lành, người của Bắc Phòng* chặn ta lại làm gì, lại còn hỏi chỗ chúng ta có tiểu thái giám nào dung mạo đẹp đẽ không. Ta ngẫm lại, người có tướng mạo đẹp nhất chẳng phải là Kinh Trập ư?"

 

*Chắc ở đây là Thừa Hoan Cung mà tác giả ghi nhầm.

 

Vô Ưu ngắm nghía Kinh Trập vài lần, sờ sờ cằm: "Kinh Trập trông thì cũng đẹp đấy, nhưng chẳng phải ngươi bảo người của Thừa Hoan Cung ca tụng tên tiểu thái giám kia là 'trên trời dưới đất có một không hai' à?"

 

Kinh Trập dù có đẹp đến đâu cũng chưa đến mức đó chứ?

 

Trường Thọ biết Vô Ưu nói có lý, nhưng có lẽ do quá rối rắm nên giờ cậu ta nhìn ai cũng thấy nghi ngờ, đặc biệt là Kinh Trập.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập trông quá mức bình thản, hơn nữa cậu quả thực không thích giao du, Thừa Hoan Cung lại xa xôi như vậy, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người Kinh Trập sẽ quen biết.

 

Kinh Trập gật đầu chào bọn họ rồi rảo bước đi đưa cơm.

 

Cậu lần lượt đưa thiện thực cho các vị chủ tử, đến chỗ Diêu tài nhân thì thấy nàng ta đang ngồi ngẩn ngơ bên mép giường.

 

Phòng ốc ở Bắc Phòng đều chật chội, ngoài một cái giường, một cái tủ quần áo và bộ bàn ghế ra thì chẳng còn thứ gì dư thừa.

 

Kinh Trập bày biện thức ăn cho Diêu tài nhân xong xuôi, rồi mời nàng ta qua dùng bữa.

 

Nhưng Diêu tài nhân cứ như không nghe thấy gì.

 

Kinh Trập hết cách, đành phải lui ra ngoài.

 

Hai khắc sau, cậu quay lại thu dọn thì thấy bát đĩa đã sạch trơn, lúc này mới yên tâm.

 

Nhưng nhiều lần như vậy, Kinh Trập cũng bắt đầu thấy lạ.

 

Sau vài ngày quan sát kỹ lưỡng, Kinh Trập kinh ngạc phát hiện ra nguyên nhân Diêu tài nhân không ăn ngay là vì mỗi lần cậu rời đi, nàng ta đều sẽ thử độc.

 

Dùng một cây kim bạc, thăm dò kỹ càng.

 

Không có độc mới ăn.

 

Kinh Trập cau mày. Hành động này của Diêu tài nhân, chẳng phải chứng tỏ... nàng ta thực ra biết mình có khả năng sẽ gặp chuyện sao?

 

Cậu nhớ lại những lời Minh Vũ từng nói, Diêu tài nhân vì chuyện của Từ Thánh Thái hậu mới bị đày vào Bắc Phòng... Chẳng lẽ cái chết của Từ Thánh Thái hậu năm xưa có uẩn khúc?

 

Trong lòng cậu dấy lên nỗi kinh hoàng, vội vàng đè nén suy đoán này xuống.

 

"Kinh Trập, có người tìm ngươi."

 

Bát Tề đang gác cổng đi vào gọi. Kinh Trập hơi ngạc nhiên, đi theo cậu ta ra ngoài thì phát hiện người đứng đợi bên ngoài lại là đồng liêu của Dung Cửu.

 

Gọi là đồng liêu, nhưng thực ra Kinh Trập cũng không chắc chắn lắm.

 

Chỉ là từng thấy người này đi cùng Dung Cửu, đi theo phía sau lưng hắn.

 

Sau này có hỏi qua, Dung Cửu nói đó là đồng liêu.

 

Ngoại trừ khoảng thời gian đến xin lỗi, Dung Cửu chưa từng tìm cậu lần nào nữa. Thấy đồng liêu của hắn xuất hiện, Kinh Trập tưởng có chuyện chẳng lành, vội vàng bước nhanh ra cửa nhỏ.

 

"Dung Cửu xảy ra chuyện gì rồi sao?"

 

Kinh Trập lo lắng, hỏi dồn.

 

"Không phải." Người thị vệ kia lắc đầu, khựng lại một chút rồi lại gật đầu. "Cũng coi như là có chuyện."

 

Kinh Trập nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

 

Người thị vệ cứng nhắc đáp: "Gần đây hắn có nhiệm vụ, không thường xuyên ở trong cung nên nhờ ta đến báo với ngươi một tiếng."

 

Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, đuôi lông mày hiện lên ý cười.

 

"Chuyện này có gì đâu, cần gì phải phiền ngươi đi một chuyến, đa tạ."

 

Cậu khẽ cúi người, còn chưa kịp cúi xuống thì người thị vệ kia đã vội vàng đỡ lấy cánh tay cậu, không để cậu "tạ", sau đó lại như bị bỏng mà rụt phắt tay về.

 

Phản ứng này khiến Kinh Trập có chút ngơ ngác.

 

Người thị vệ kia chỉ gật đầu một cái khô khốc rồi quay lưng đi thẳng.

 

Thất Thuế dựa người vào khung cửa, cười hì hì nói: "Kinh Trập, người bạn kia của ngươi đúng là đa tình, có chút việc cỏn con thế này mà cũng phải đặc biệt nhờ người tới báo một tiếng."

 

Kinh Trập giả vờ như không nghe ra ý dò xét trong lời nói của cậu ta, thản nhiên đáp: "Ta và hắn cũng chẳng có qua lại gì khác, chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài thì gặp nhau, chắc sợ ta lo lắng thôi."

 

Bát Tề cười hào sảng: "Dễ hiểu thôi, dù sao người ta cũng là có lòng."

 

Kinh Trập gật đầu chào hai người họ rồi quay người đi vào Bắc Phòng.

 

Ánh mắt Thất Thuế dõi theo bóng lưng cậu thì bị Bát Tề chắn ngang.

 

"Được rồi, cậu ta có quan hệ tốt với tên thị vệ kia thì liên quan gì đến chúng ta, đừng để ý nữa." Bát Tề nhận ra Thất Thuế đang để ý quá mức đến Kinh Trập. "Chẳng lẽ ngươi ghen tị với Kinh Trập à?"

 

Bát Tề nửa đùa nửa thật hỏi.

 

Thất Thuế tặc lưỡi một cái: "Ai thèm ghen tị với cậu ta? Chỉ thấy kỳ quái thôi."

 

Cũng chỉ là vài câu chuyện phiếm, nói xong rồi cũng tan vào hư không.

 

Đêm hôm đó, Kinh Trập đang ngủ mơ màng thì nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh. Vốn ngủ không sâu giấc, cậu lập tức tỉnh dậy.

 

Cậu nghiêng tai lắng nghe một lúc, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

 

Trong tiếng gió tuyết rít gào, dường như còn lẫn lộn những âm thanh quái dị khác.

 

Cậu nhanh chóng mặc quần áo, vỗ Minh Vũ dậy.

 

Minh Vũ đang ngái ngủ, vừa mở mắt thấy Kinh Trập đứng đầu giường thì suýt bị dọa cho ngốc người. Nghe cậu khẽ dặn dò, cậu ta vội vàng mặc y phục, cùng cậu rón rén đẩy cửa bước ra.

 

Kinh Trập và Minh Vũ mỗi người cầm một thanh gậy gỗ lấy sau cánh cửa, lặng lẽ mò mẫm về phía phát ra tiếng động.

 

Nào ngờ nơi phát ra động tĩnh ấy, lại chính là chỗ ở của Diêu tài nhân.

 

Lòng Kinh Trập lạnh toát, không kịp nghĩ nhiều, cậu tung chân đạp mạnh cửa. Cánh cửa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng "rầm" lớn.

 

Cửa vừa mở, gió lùa thông thống với khung cửa sổ đang mở toang, gió lốc rít qua khiến lòng người lạnh buốt.

 

Diêu tài nhân ngã sấp mặt trên đất, nằm im bất động, không biết sống chết ra sao.

 

Kinh Trập vứt gậy gỗ, bảo Minh Vũ đi đỡ Diêu tài nhân, còn mình thì lao nhanh đến bên cửa sổ. Cậu chỉ kịp loáng thoáng nhìn thấy ngọn cây nơi đầu tường rung lên, cũng chẳng biết có phải có kẻ đã tẩu thoát hay không.

 

Phía sau lưng, Minh Vũ hét lớn: "Còn tỉnh, Diêu tài nhân chưa chết!"

 

Kinh Trập rảo bước quay lại, cùng Minh Vũ đỡ Diêu tài nhân dậy.

 

Sau gáy Diêu tài nhân bị đập chảy máu, máu dính bết vào tóc, thần trí nàng ta có chút mơ hồ, không nói nên lời.

 

Kinh Trập bảo Minh Vũ mau đi mời Minh ma ma và Trần Minh Đức, còn mình thì đỡ Diêu tài nhân nằm xuống. Cậu vừa định đứng dậy đi tìm nước nóng lau rửa vết máu cho nàng ta thì nghe thấy Diêu tài nhân lẩm bẩm điên cuồng.

 

"Không phải ta... không phải ta giết tỷ ấy, không phải ta giết biểu tỷ... Hì hì, là bệ hạ... A a a a..."

 

Nàng ta cào cấu mặt mình gào thét điên loạn, rồi rúc vào góc giường run rẩy cầm cập.

 

Kinh Trập sững sờ.

 

Bệ hạ?

 

Là vị bệ hạ nào?

 

Tiên đế, hay là Cảnh Nguyên Đế?

Bình Luận (0)
Comment