Bệnh của Kinh Trập đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Hôm sau tỉnh lại, người đã khỏe hơn phân nửa. Nếu không nhờ chạm phải tấm khăn ướt trên trán, cậu suýt nữa đã tưởng mình đang nằm mơ.
Tuệ Bình mừng rỡ vô cùng, ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho cậu.
"Đêm qua ta bị quản sự gọi đi làm việc, sáng sớm mới về, lo muốn chết. Không ngờ ngươi đã tỉnh rồi."
Kinh Trập ngồi dậy, tay nắm lấy chiếc khăn ướt. Cậu định hỏi Tuệ Bình có nhìn thấy Dung Cửu không, nhưng nghĩ lại, với dung mạo xuất chúng của hắn, nếu Tuệ Bình đã thấy thì không thể nào không nhắc đến.
"Thân thể ta vốn cũng khá tốt, ngươi đừng lo." Kinh Trập cười cười, giọng nói vẫn còn chút khàn đặc.
Cậu mím nhẹ khóe môi, dường như đầu lưỡi vẫn còn lưu lại chút dư vị ngọt ngào.
Tuệ Bình liền nói: "Ta thấy trên bàn có bát thuốc, không biết là ai mang đến cho ngươi."
Bên cạnh bát thuốc còn đặt ít mứt quả, nhìn qua là biết không phải đồ của bọn họ.
Kinh Trập cười đáp: "Chắc là một người bạn."
Tuệ Bình gật gù: "Có lẽ lúc ta đến thì muộn quá nên không gặp được. Nhưng đã là thuốc thì ngươi mau uống đi cho nóng."
Cậu ta bưng bát sứ trắng tới. Kinh Trập đã có bài học xương máu lần trước, bèn bóp mũi uống cạn một hơi.
Cái mùi vị kinh khủng ấy xộc lên khiến cậu chỉ muốn nôn.
Tuệ Bình vội vàng nhét mứt quả vào miệng cậu, lại đưa tay vuốt ngực giúp cậu.
"Ủa, bộ y phục này của ngươi hình như cũng thay rồi?"
Cảm giác khi chạm tay vào hoàn toàn khác biệt.
Kinh Trập cúi đầu nhìn xuống, xúc cảm trơn láng mượt mà này đâu phải chất liệu của cung phục thông thường.
"Có lẽ... cũng là hắn thay?" Cậu ngập ngừng đáp, "Lúc ấy đầu óc ta cứ mơ màng, chẳng tỉnh táo chút nào."
Chuyện Dung Cửu đến chăm sóc mình, bản thân Kinh Trập nhớ lại cũng thấy hoang mang.
Khi ấy đang sốt cao, cậu còn làm ra mấy hành động kỳ quái, hình như... Dung Cửu còn đòi làm cha cậu. Sau đó Kinh Trập lại lôi kéo áo trong làm loạn, kêu nóng không chịu nổi... Từng hình ảnh, từng mảng ký ức ùa về khiến ánh mắt Kinh Trập tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Hình tượng của cậu...
Thật sự là mất mặt chết đi được.
Tuệ Bình không phải người hay nghĩ nhiều, thấy mặt Kinh Trập vẫn đỏ bừng thì bảo: "Dù sao Vân Khuê cũng xin nghỉ giúp ngươi mấy ngày rồi, ngươi cứ ngủ thêm chút đi. Hiện tại việc cũng không nhiều, đừng bận tâm."
Kinh Trập nhớ lại lời Dung Cửu nói về mạch tượng... Ưu tư đa sầu, lo nghĩ quá nhiều?
Chính cậu còn chẳng nhận ra điều đó.
Có lẽ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cậu nói lời cảm ơn Tuệ Bình, Tuệ Bình cười xua tay: "Có gì đâu, để ta đi kiếm chút gì cho ngươi ăn. Đã tỉnh rồi thì phải ăn nhiều một chút mới lại sức được."
Sau khi Tuệ Bình ra ngoài, Kinh Trập đưa tay sờ lên trán mình.
Chỉ còn hơi ấm, không còn nóng hầm hập như trước nữa.
Cuối cùng cũng coi như đỡ hơn một chút.
Có điều... rốt cuộc Dung Cửu làm sao biết cậu bị bệnh?
Hôm qua đâu phải ngày hẹn có số năm.
Nghĩ mãi không ra, cậu đành nghe lời Tuệ Bình ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Giờ cậu chẳng dám lơ là sức khỏe nữa, thà mặc thêm vài lớp áo chứ quyết không tham mát.
Hai ngày sau, ngày hai mươi lăm, Dung Cửu không đến.
Nhưng Trịnh Hồng lại mang đến một bọc đồ to tướng.
Kinh Trập nhìn thấy Trịnh Hồng bước vào thì vô cùng ngạc nhiên. Lúc đó cậu đang ngồi ở đầu giường dùng bữa sáng, tự cảm thấy cơ thể đã hồi phục gần như hoàn toàn, chắc mai là có thể đi làm lại.
"Ngươi tới làm gì?"
Thấy Trịnh Hồng tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, cậu cảnh giác nói: "Đến thì đến, tặng quà cáp làm gì, ta một xu cũng không chi đâu nhé."
Cái tên Trịnh Hồng này kẹt xỉ vô cùng, đồ cậu ta mang tới kiểu gì cũng là để hố tiền.
Trịnh Hồng trợn trắng mắt, cạn lời ngồi xuống mép giường Kinh Trập: "Đây là có người nhờ ta đưa cho ngươi, nhắn hôm nay hắn không rảnh, nhờ ta chuyển giao."
Ngày hẹn, không rảnh.
Hai từ khóa này vừa thốt ra, Kinh Trập liền biết là Dung Cửu.
Cậu hơi hụt hẫng, nhưng tò mò hơn là làm sao Dung Cửu biết được Trịnh Hồng. Nhắc mới nhớ, những chuyện Dung Cửu biết về cậu... hình như hơi bị nhiều quá rồi thì phải?
Trong lúc Kinh Trập đang suy tư vấn đề này, Trịnh Hồng đã mở tay nải, bắt đầu lôi đồ ra.
Hai bộ y phục lót được may vá tinh xảo, thêm hai đôi giày, thuận tiện còn kèm theo một tấm chăn bông mới tinh, dày dặn vô cùng, sờ vào cứ như bông mới bật.
Đó là đồ trong bọc lớn.
Còn bọc nhỏ, vừa mở ra, bên trong lăn lóc không ít lọ sứ. Từng lọ đều giống hệt loại thuốc lần trước, nhưng được dán giấy ghi chú khác nhau, viết rõ từng loại là gì.
Có cái là thuốc viên, có cái là thuốc mỡ.
Trừ khi mắc bệnh cấp tính, còn lại để phòng ngừa những lúc bất trắc thì chừng này đã là quá đủ.
Những món đồ Dung Cửu gửi đến vượt xa dự liệu của Kinh Trập. Dựa theo cái tính cách người cõi trên không dính khói lửa nhân gian của hắn, nếu có tặng quà, e là sẽ tặng mấy thứ trân quý hiếm lạ. Không ngờ lần này lại thực tế đến vậy.
Toàn bộ đều là đồ dùng được ngay.
Chẳng lẽ hắn đi hỏi kinh nghiệm ai đó?
Trịnh Hồng chậc lưỡi cảm thán, lật qua lật lại đống đồ: "Nguyên bộ này không rẻ đâu đấy. Nói thật đi, là bạn bè thật à? Không phải người tình đấy chứ?"
Kinh Trập bình thản đáp: "Ngươi gặp người rồi còn gì? Sao còn quay sang hỏi ta?"
Trịnh Hồng: "Làm gì có. Là thằng nhóc Mã Thái kéo ta lại, bảo muốn thông qua ta gửi đồ. Ta còn đang ngẫm nghĩ thứ gì mà phải qua tay ta, kết quả vừa liếc mắt một cái, chà, đúng là không qua tay ta không được."
Cậu ta ngay cả mặt mũi người kia tròn méo ra sao còn chưa thấy.
Đồ do Trịnh Hồng mang tới, còn có thể lấp l**m là Kinh Trập nhờ cậu ta đi mua. Chứ nếu để người khác chuyển trực tiếp cho Kinh Trập, kiểu gì cũng bị quy vào tội lén lút tư thông, nhận hối lộ.
Quy tắc trong cung nói phiền phức thì đúng là phiền phức, nhưng muốn lách luật thì cũng không phải là không có cửa.
Bên trên đôi khi cũng mắt nhắm mắt mở, coi như cho qua chuyện. Khắt khe quá thì người bên dưới lấy đường đâu mà sống.
Trịnh Hồng kiếm tiền, đa phần cũng dựa vào mấy cái này.
Cậu ta vắt chân chữ ngũ, cười khẩy một tiếng: "Cơ mà bao nhiêu năm nay, trừ cái hồi mới vào cung, chưa bao giờ thấy ngươi chật vật thế này."
Kinh Trập sa sầm mặt mày: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình."
"Ta thấy bệnh này của ngươi thuần túy là do buồn bực mà ra." Trịnh Hồng dang hai tay, "Người thường ấy mà, hoặc là ham ăn, hoặc là ham chơi, tóm lại phải có cái sở thích. Còn ngươi, ngươi thích cái gì?"
"Ta thích..."
Kinh Trập khựng lại.
Trịnh Hồng thấy cậu không nói nên lời, lắc đầu ngán ngẩm: "Thôi được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mấy hôm nữa ta lại tới thăm. Đồ đạc cất cho kỹ. Với bên ngoài ta sẽ bảo là ngươi nhờ ta mua."
Cậu ta phẩy tay áo, đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Kinh Trập rã rời dựa vào đầu giường.
Nhìn thì có vẻ đã khỏi, nhưng cơ thể vẫn còn bủn rủn không chút sức lực. Cậu nắn nắn cánh tay mềm nhũn, suy ngẫm về lời của Trịnh Hồng.
Cậu thích cái gì nhỉ?
Hồi nhỏ, Kinh Trập thích đọc sách. Mỗi lần đọc xong, mẫu thân sẽ thưởng cho cậu điểm tâm thơm phức, phụ thân về sẽ bế bổng cậu lên cao. Lớn hơn chút nữa, cậu thích muội muội, đứa em gái ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ bám theo sau lưng, khiến người ta chỉ muốn cưng chiều.
Rồi sau đó nữa...
Thì không còn nhớ được gì.
Kinh Trập chậm chạp dọn dẹp giường chiếu, xếp gọn bộ y phục vừa thay ra một bên. Cậu đảo mắt tìm quanh phòng một vòng, thế mà chẳng thấy quần áo cũ của mình đâu. Cậu im lặng một lát, rồi đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm bộ áo lót mới tinh kia.
Cậu bước vài bước đến trước cái rương lớn, dùng sức đẩy ra. Quả nhiên, mấy bộ quần áo cũ nát nằm chỏng chơ trong góc đều đã không cánh mà bay.
Trên mảnh vải vụn duy nhất còn sót lại bên trong có đặt một tờ giấy.
Kinh Trập đưa tay nhặt tờ giấy lên.
"Rách, vứt rồi. Sẽ gửi đồ mới theo tháng."
Kinh Trập: "..."
Cậu phải thô bạo đến mức nào mới có thể mặc rách hai bộ quần áo một tháng chứ?
Vừa mới khen hắn thực tế xong, hóa ra Dung Cửu là kẻ có tiền không biết tiêu vào đâu!
Cậu bĩu môi. Đồ đạc đã vứt rồi, cũng chẳng biết vứt đi đâu, muốn tìm cũng chẳng tìm lại được. Đợi cậu xếp quần áo mới vào, thu dọn lại một lượt, lúc này mới lề mề đi ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Phía sau Trực Điện Giám có một dãy nhà dài.
Nơi này và Bắc Phòng nằm ở hai hướng Nam – Bắc đối lập. Nếu nhất định phải so sánh thì nơi này gần cửa cung hơn, Tạp Mãi Vụ nơi Trịnh Hồng làm việc cũng ở ngay cạnh. Khu vực này tập trung rất nhiều nơi như Ngự Thiện Phòng,... người đi kẻ lại đông đúc.
Sở dĩ Kinh Trập chọn Trực Điện Giám, thứ nhất là vì khi đó nơi này thiếu người; thứ hai là so với những nơi khác, chỗ này khá thanh tịnh, không có người ra vào tấp nập thường xuyên, lại còn có phòng riêng để tắm rửa.
Điểm cuối cùng này khiến Kinh Trập cảm kích đến rơi nước mắt.
Cậu tranh thủ buổi chiều vắng người, đi tắm rửa sạch sẽ, quấn người kín mít rồi quay về nằm tiếp.
Vừa mới đặt lưng xuống thì Vân Khuê về tới.
Trên mặt cậu ta nở một nụ cười bí hiểm. Không chỉ về một mình, cậu ta còn lôi theo cả Cốc Sinh, Thế Ân tới, làm căn phòng của Kinh Trập và Tuệ Bình chật ních người.
Cốc Sinh càu nhàu: "Ngươi cười cái kiểu quái gở gì thế? Làm người ta sởn cả gai ốc."
Thế Ân xoa xoa cái cằm nhẵn bóng, nghi hoặc quan sát Vân Khuê.
"Lâu lắm không thấy thằng nhóc ngươi cười kiểu kỳ dị thế này, chẳng lẽ lại phấn chấn lên rồi?"
Tuệ Bình tính tình hướng nội, chỉ ngồi trên giường mình mỉm cười nhìn bọn họ, không nói năng gì nhiều.
Thế Ân vẫn luôn tò mò, rốt cuộc vì sao Vân Khuê lại bị sư phụ Khương Kim Minh tẩn cho một trận, rồi lại vì sao như hoàn toàn thông suốt, biến thành một con người khác. Giờ thấy cậu ta lờ mờ có lại dáng vẻ ngày xưa, lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy.
Vân Khuê trực tiếp lờ đi câu hỏi của Thế Ân, thần thần bí bí nói: "Ta nghe ngóng được một tin, là sư phụ nói với ta đấy."
"Sư phụ ngươi nói thì đâu có tính ngươi tự nghe ngóng được." Thế Ân bĩu môi, nhưng tai thì đã dựng đứng lên, hoàn toàn trái ngược với lời nói, đúng là khẩu thị tâm phi.
Trong năm người, chỉ có Kinh Trập là đang nằm trên giường nghe bọn họ nói chuyện.
Cậu khép hờ mắt, cũng chẳng biết là có nghe hay không.
Vệt đỏ ửng bất thường trên mặt đã lui bớt, chỉ còn lại sắc hồng nhàn nhạt. Hàng mi dài khẽ run, đổ xuống một bóng râm mờ ảo.
Vân Khuê kẹp cổ Thế Ân, dùng vũ lực bịt cái miệng đang lải nhải của cậu ta, lúc này mới nói: "Càn Minh Cung muốn tuyển người."
Sắc mặt Cốc Sinh cứng đờ, tức tối lườm Vân Khuê một cái.
Cậu ta còn tưởng là tin tức động trời gì, hóa ra lại là chuyện này. Càn Minh Cung có khi nào không tuyển người đâu? Lúc nào chẳng tuyển.
Hầu hạ ở Càn Minh Cung có lẽ là chuyện đáng sợ nhất trong cái hoàng cung này.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị Cảnh Nguyên Đế lấy đầu như chơi. Nhưng ngặt nỗi, đó lại là nơi có đãi ngộ tốt nhất toàn hoàng cung. Nếu có thể làm ở đó một năm nửa năm, khi ra ngoài làm việc đều được người ta cung kính gọi một tiếng "gia".
Phú quý ấy ai mà chẳng thèm, nhưng kẻ thực sự dám tiến lên thì không biết gan to đến mức nào.
Vân Khuê giải thích: "Không phải, tuy là người của Càn Minh Cung, nhưng không phải làm việc tại Càn Minh Cung, mà là đến Thượng Ngu Uyển."
Thượng Ngu Uyển trên danh nghĩa thuộc sự quản lý của Càn Minh Cung, là một khu vườn hoàng gia rộng lớn. Trước kia, Tiên đế thường đưa người tới đó vây săn vào mùa thu đông, nuôi dưỡng một lượng lớn Ngự lâm quân.
Sau này Cảnh Nguyên Đế lên ngôi, chuyện vây săn ít đi, nhưng Ngự lâm quân vẫn được duy trì, thỉnh thoảng Hoàng đế cũng sẽ tới Thượng Ngu Uyển ở vài ngày.
Thế Ân vừa nghe đến Thượng Ngu Uyển, hai mắt lập tức sáng rực.
Nếu đến đó thì đúng là một nơi không tồi.
Bọn họ đều biết, Thượng Ngu Uyển đất rộng người thưa, phạm vi phải phụ trách lớn, quản sự cũng nhiều, thỉnh thoảng còn được gặp Hoàng đế. So với tiền đồ ở Trực Điện Giám thì tốt hơn không ít.
Đương nhiên, đó là vì Hoàng đế thường lui tới Thượng Ngu Uyển. Nếu khu vườn hoàng gia này bị bỏ hoang, bọn họ tự nhiên cũng chẳng muốn ra đó.
Công việc ở Thượng Ngu Uyển có cái lợi cũng có cái hại, nếu sau này hối hận muốn quay về cũng không dễ.
Vân Khuê báo tin xong liền chen tới, vỗ vỗ người Kinh Trập.
Cậu ta biết Kinh Trập chưa ngủ. Hàng mi kia còn đang run run kìa.
Kinh Trập lười biếng mở mắt: "Sao thế?"
"Ngươi có muốn đi không?"
Sự nhiệt tình của Vân Khuê đối với Kinh Trập, người khác đều nhìn thấy rõ. Dáng vẻ đó của Vân Khuê giống như đã chịu ơn huệ gì lớn lắm, có gì tốt cũng muốn dốc hết ra để đền đáp cho Kinh Trập.
Kinh Trập: "Ta mới tới Trực Điện Giám chưa bao lâu đã đi, e là quá phận."
Vân Khuê cười hì hì: "Ngươi đừng quan tâm chuyện đó, chỉ cần nói ngươi có muốn đi hay không thôi?"
Xem ý tứ này, nếu Kinh Trập muốn đi, Vân Khuê ắt có cách.
Kinh Trập siết chặt góc chăn, che đi nửa khuôn mặt dưới, uể oải nhả ra hai chữ: "Không đi."
Thượng Ngu Uyển tốt hay xấu đều chẳng liên quan gì tới cậu.
Nếu rời khỏi hoàng cung, cậu làm sao giám sát Thái hậu? Làm sao đối phó với những nhiệm vụ có thể xuất hiện tiếp theo của hệ thống?
Phải thừa nhận rằng, sau khi rời khỏi Bắc Phòng, gông cùm vô hình nào đó trong lòng Kinh Trập đã hoàn toàn tan biến.
Cậu có thể bước ra từ Bắc Phòng, thì cũng có thể từng bước từng bước leo lên cao.
Biết đâu sẽ có một ngày, cậu thực sự báo được thù cũng chưa biết chừng?
Dù sao, cho dù cậu có trốn tránh, chẳng phải vẫn có những rắc rối như Diêu tài nhân, Từ tần tự tìm đến cửa đó sao?
Hơn nữa...
Nếu cậu đến Thượng Ngu Uyển, còn làm sao gặp mặt Dung Cửu được nữa!
Người trong lòng vẫn còn ở trong cung, sao cậu nỡ rời đi?
...
[Nhiệm vụ Sáu: Điều tra thân phận của Hoàng Nghi Kết, ngăn cản nàng đạt được mục đích.]
[Nhiệm vụ Bảy: Giúp Bỉ Tân Điền trốn thoát khỏi ngục.]
Nửa đêm canh ba, Kinh Trập đang ngủ mơ màng thì đột nhiên bị tiếng nói của hệ thống đánh thức.
Cậu đau đầu liếc nhìn sang phía đối diện, Tuệ Bình vẫn đang ngủ say.
Kinh Trập trở mình, quay mặt vào vách tường.
"Bỉ Tân Điền là ai?"
[Một tù nhân sắp bị áp giải về Ngọ Môn ở kinh thành để chém đầu. Thân phận cũ là quan viên vùng Giang Chiết, tham ô ngân lượng cứu trợ thiên tai nên bị điều tra ra.]
Kinh Trập: "Quả thực đáng chết."
Loại người như vậy, đúng là không đáng cứu.
[Bỉ Tân Điền rất biết cách vơ vét của cải. Tuy đi sai đường, nhưng con đường kiếm tiền của gã cực kỳ nhiều. Nếu sử dụng hợp lý, gã sẽ là một túi tiền không đáy.]
Rất rõ ràng, nhiệm vụ này là dành cho Thụy Vương.
Kinh Trập nhíu mày, một lát sau bỗng hỏi: "Sao lần này ngươi biết nhiều thứ thế? Trước kia chẳng phải hỏi gì cũng không biết sao?"
[Ký chủ đã hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ, năng lực của hệ thống cũng được tăng cường.]
... Hóa ra chuyện nhiệm vụ hoàn thành có liên quan đến bản thân nó là thật.
Nhiệm vụ hoàn thành càng nhiều, sự trợ giúp hệ thống có thể cung cấp cho ký chủ càng lớn.
Nhiệm vụ về Bỉ Tân Điền tạm thời gác lại, dù sao Kinh Trập cũng đã hỏi hệ thống, hiện tại người vẫn chưa bị áp giải tới kinh thành.
Tiếp theo là nhiệm vụ Sáu.
Nhiệm vụ Sáu... Bắt cậu điều tra thân phận của Hoàng Nghi Kết?
Hoàng Nghi Kết ngoại trừ là người của Hoàng gia, còn có thể có thân phận gì... Chẳng lẽ nàng ta là giả?
Nhưng nàng là do Thái hậu đưa vào cung, nếu có vấn đề, Thái hậu chắc chắn phải biết... Khoan đã, bà ta biết...
Kinh Trập giật thót mình. Thái hậu cố tình đưa Hoàng Nghi Kết vào cung? Nhiệm vụ của nàng, chính là việc mà Thái hậu muốn nàng vào cung để thực hiện?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy nhiệm vụ này đều là muốn tốt cho Thụy Vương, mà Thụy Vương và Thái hậu lại cùng một phe cánh, tại sao nhiệm vụ trước đó lại bắt cậu ngăn cản Hoàng Nghi Kết vào cung?
Việc Hoàng Nghi Kết vầo cung và chuyện Thái hậu yêu cầu nàng làm, ngược lại sẽ gây tổn hại đến lợi ích của Thụy Vương sao?
Xem ra hai mẹ con nhà này cũng chẳng phải đồng tâm đồng đức.
Kinh Trập suy tư một hồi, rốt cuộc cơn buồn ngủ ập đến, cậu ngáp một cái rồi lại thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, dưới mí mắt đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.
Lúc quét tước, cậu vẫn còn mải suy nghĩ về chuyện này.
Những chuyện khác thì không nói làm gì, nhưng Hoàng Nghi Kết ở tận Chung Túy Cung, cậu muốn biết tin tức về nơi đó đã chẳng dễ dàng gì, lại còn phải tra rõ thân phận của nàng... Ôi, chuyện đó quả thực phải là kẻ có thế lực một tay che trời mới tra được chuyện ngoài cung.
Hai nhiệm vụ này đối với Kinh Trập mà nói, đều hơi quá sức.
Lần này, Kinh Trập đã cẩn trọng hỏi hệ thống, đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không hối thúc hoàn thành nhiệm vụ, lúc này mới tạm thời quẳng chuyện đó ra sau đầu.
Cần mẫn làm xong công việc hôm nay, cậu định đi tìm Tuệ Bình. Hai người đã hẹn nhau cùng đến Tạp Mãi Vụ, Tuệ Bình có bạn ở đó, còn Kinh Trập thì định tìm Trịnh Hồng thêm lần nữa.
Hôm trước cậu nhận của Dung Cửu bao nhiêu là đồ, kiểu gì cũng phải có quà đáp lễ.
Tuy nhiên cậu tạm thời chưa nghĩ ra nên tặng gì, cho nên định tới chỗ Trịnh Hồng xem có món gì hay ho không.
Chỉ có điều, Kinh Trập tìm khắp cả Trực Điện Tư mà chẳng thấy bóng dáng Tuệ Bình đâu.
Cậu khẽ nhíu mày, chuyện này không hợp lý chút nào.
Tuệ Bình tính tình hướng nội, ăn nói làm việc đều rất thành thật, cậu ta đã hẹn với Kinh Trập sẽ cùng đi thì chắc chắn sẽ đợi cậu.
Việc buổi chiều tuy là chia ra làm, nhưng người thì không thể nào tự dưng biến mất được!
Kinh Trập lượn lờ vài vòng, Thế Ân đang ở trong phòng mình nhìn thấy cậu, lại nhìn sắc trời âm u bên ngoài, tò mò hỏi: "Ngươi đi qua chỗ ta ba lần rồi đấy, đang tìm cái gì thế?"
"Ngươi có thấy Tuệ Bình đâu không?"
"Tuệ Bình ra ngoài rồi."
Kinh Trập cau mày: "Ai tìm cậu ta vậy?"
"Sao ngươi chắc chắn là cậu ta bị người ta tìm, chứ không phải tự mình đi ra ngoài?" Thế Ân vừa ngạc nhiên vừa vắt óc suy nghĩ, "Cái này thì ta không biết thật, để ta đi hỏi giúp ngươi."
Cậu ta bước ra khỏi phòng, Kinh Trập đáp lời.
"Tuệ Bình hẹn ta đi Tạp Mãi Vụ, sẽ không tùy tiện ra ngoài một mình đâu."
Thế Ân gật đầu: "Cậu ta đúng là người thật thà."
Thế Ân tính tình hoạt bát hướng ngoại, bạn bè không ít, cậu ta đi hỏi thăm một vòng liền biết ngay Tuệ Bình bị người của Tạp Vụ Tư gọi đi.
Trong Trực Điện Giám, bên dưới có mấy Tư, Trực Điện Tư được tính là một nơi, ngoài ra còn có những Tư khác với chức trách không giống nhau lắm. Ngoại trừ Chưởng ấn thái giám đứng đầu, còn có Tả Hữu Thiếu giám, và các Chưởng tư bên dưới.
Sư phụ của Vân Khuê là Khương Kim Minh chính là một vị Chưởng tư, cai quản Trực Điện Tư.
Thế nhưng Thế Ân vừa nghe tin Tuệ Bình bị người Tạp Vụ Tư gọi đi, sắc mặt lập tức biến đổi. Chỉ là cậu ta quen thói che giấu cảm xúc, rất nhanh đã đè nén biểu cảm xuống, lặng lẽ lui ra ngoài.
Kinh Trập bị cậu ta kéo đi vài bước, ban đầu chỉ đi nhanh, sau khi khuất tầm mắt đám người kia, Thế Ân gần như chạy bước nhỏ.
Kinh Trập rất nhạy bén: "Tạp Vụ Tư kia có vấn đề gì sao?"
Phản ứng này của Thế Ân quá bất thường.
Thế Ân: "Phải đi tìm Vân Khuê trước đã, lát nữa nói với ngươi sau."
Bọn họ tìm khắp Trực Điện Tư, cuối cùng cũng tóm được Vân Khuê ở cửa. Thế Ân như vớ được cọng rơm cứu mạng, lao tới túm chặt lấy Vân Khuê.
Vân Khuê giật mình hoảng hốt, suýt nữa thì đấm cho Thế Ân một cú.
Thế Ân: "Ngũ Phúc mang Tuệ Bình đi rồi."
Vân Khuê nghe Thế Ân nói xong, sắc mặt đại biến, mày kiếm nhíu chặt: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ta vừa hỏi Lai Phục xong, vô cùng chính xác."
"Mẹ kiếp, các ngươi đợi ở đây." Vân Khuê vội vã ném lại một câu cho hai người rồi lao thẳng về phía Trực Điện Tư, nhìn hướng đó thì lờ mờ đoán được là đi tìm Khương Kim Minh.
Lòng Kinh Trập lúc này đã chùng xuống: "Bây giờ nói được chưa?"
Thế Ân kéo Kinh Trập đến chỗ vắng người, hạ giọng nói: "Chưởng tư của Tạp Vụ Tư tên là Ngũ Phúc. Ngươi mới đến nên không biết, tên Ngũ Phúc đó là một kẻ... cực kỳ b**n th**. Gã thành hoạn quan rồi nên tâm lý cũng vặn vẹo theo, không thích phụ nữ mềm mại mà lại cứ thích đàn ông hôi hám."
Kinh Trập: "...Ngươi cũng là một trong số đàn ông hôi hám đấy."
Thế Ân mất kiên nhẫn phẩy tay: "Không quan trọng, quan trọng là gã thích thì thôi đi, thủ đoạn của kẻ này lại cực kỳ tàn nhẫn, toàn hành hạ người ta đến sống không bằng chết. Vốn dĩ gã là Chưởng tư, người muốn nhận gã làm cha nuôi ông nuôi không ít, kết quả mấy năm trước, một người treo cổ, hai người nhảy sông, còn một người thì bị lôi từ trong phòng gã ra..." Cậu ta vừa nghĩ đến cảnh tượng mùa đông năm ấy liền nhíu mày thật sâu.
Kinh Trập: "Gã nhắm vào Tuệ Bình?"
"Khó nói lắm, nhưng đoán chừng là vậy." Thế Ân lo lắng cắn ngón tay, "Ngươi không biết đâu, chuyện này làm lớn lên thì khó coi, Chưởng ấn thái giám biết chuyện đã mắng gã một trận té tát, phạt bổng lộc một năm. Sau đó gã mới thu mình lại, thỉnh thoảng gọi người vào phòng, nhưng không gây ra án mạng nữa."
Bấy lâu nay, Ngũ Phúc nếu muốn động thủ thì cũng chỉ ăn cỏ gần hang.
Sẽ không động đến người của các Chưởng tư khác.
Vân Khuê đi không bao lâu, rất nhanh, bóng dáng Khương Kim Minh đã xuất hiện trước mắt bọn họ. Theo sau ông ta ngoài Vân Khuê còn có một tiểu thái giám.
Khương Kim Minh dáng người tầm thước, không béo không gầy, khuôn mặt hơi tròn, khi cười lên trông rất hòa nhã.
Có nét giống Tiền Khâm, nhưng không mang lại cảm giác khẩu phật tâm xà như thế.
Lúc Khương Kim Minh đi ra, ông ta tùy ý liếc nhìn hai người, rồi hất hàm ra hiệu cho đi cùng: "Đã là do các ngươi phát hiện thì cùng đi luôn đi."
Kinh Trập và Thế Ân nhìn nhau một cái rồi đi theo sau lưng nhóm Vân Khuê.
Kinh Trập hiểu rõ trong lòng, Khương Kim Minh làm vậy là để phòng hờ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ đẩy hai người họ ra, chắn trước mặt Vân Khuê, tránh để Ngũ Phúc ghi thù lên đầu đồ đệ cưng của ông ta.
Tuy nghĩ vậy, nhưng bắt Kinh Trập ở lại Trực Điện Tư đợi kết quả thì cậu cũng không ngồi yên được.
Khương Kim Minh dẫn người đi vòng vèo qua bảy tám ngã rẽ, quẹo vào một cánh cổng khác. Nơi này trông chẳng khác Trực Điện Tư là bao, cung nhân thỉnh thoảng bắt gặp cũng có chút quen mặt. Khương Kim Minh rất quen thuộc nơi này, bước chân không hề ngừng lại.
Đúng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới, lớn tiếng chào hỏi: "Hóa ra là Khương chưởng tư, sao ngài lại tới đây? Ô kìa, tới tìm Ngũ gia gia sao? Không khéo rồi, Ngũ gia gia không có ở đây."
Kinh Trập cau mày. Không ổn, gã nói lớn tiếng như vậy là cố tình đánh tiếng.
Khương Kim Minh cười lạnh một tiếng: "Biết Ngũ gia gia của ngươi mà không biết Khương gia gia của ngươi à, còn không mau cút ra cho ta, dám cản đường, ta cắt lưỡi ngươi!"
Vân Khuê trực tiếp động thủ, đẩy gã kia sang một bên.
Vốn dĩ Khương Kim Minh chưa chắc đã tin lời Vân Khuê, nhưng nhìn bộ dạng hư trương thanh thế của tên nội thị này, thì sự việc e là đúng đến mười phần rồi!
Trong lòng Khương Kim Minh cũng nổi giận.
Ngũ Phúc hành hạ người dưới trướng của mình, đám Chưởng tư bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua thì thôi, đằng này cái lão già kia lại không thèm ăn cỏ gần hang nữa, đổi sang đi săn trộm rồi!
Khương Kim Minh nhìn thì có vẻ mềm mỏng, nhưng thực chất chẳng phải người hiền lành gì, nếu không cũng chẳng đánh Vân Khuê đến mức nằm liệt giường mấy ngày. Ông ta đi tới trước cửa phòng Ngũ Phúc, cũng chẳng cần ai giúp, tự mình tung một cước đá văng cửa.
Cửa vốn đang cài then, Khương Kim Minh đá gãy cả thanh gỗ chắn ngang. Cửa vừa mở, tiếng khóc thút thít trong phòng liền vọng ra.
Đám người Kinh Trập và Vân Khuê giận tím mặt, đó chính là giọng của Tuệ Bình.
Khương Kim Minh ngăn cản hành động kích động muốn lao lên của Vân Khuê, lắc đầu với cậu ta, sau đó rảo bước đi vào trong phòng.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Ngoài giọng của Khương Kim Minh, còn có một giọng nam yếu ớt, nghe có chút nhớp nhúa, đang không ngừng tạ tội với Khương Kim Minh.
Khương Kim Minh càng lớn tiếng, Ngũ Phúc càng nhỏ giọng.
Bịch bịch, từ trong phòng, một nội thị quần áo xộc xệch lao ra, tay áo che mặt, suýt chút nữa đâm sầm vào người Kinh Trập.
Kinh Trập vội vàng giữ chặt lấy người đó, người kia vẫn không ngừng run rẩy.
Vân Khuê và Thế Ân vội vây lại: "Không sao rồi, Tuệ Bình, đừng sợ..." Thế Ân gấp gáp nói, Vân Khuê định cởi áo ngoài của mình khoác cho Tuệ Bình, lại thấy Kinh Trập lắc đầu với mình.
"Tuệ Bình, ngươi nhìn ta này."
Kinh Trập nói khẽ, đợi khi Tuệ Bình miễn cưỡng nhìn thấy được, cậu mới đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ta.
"Ta chỉnh lại xiêm y cho ngươi một chút, được không?"
Cậu không hành động hấp tấp, đợi đến khi Tuệ Bình ngập ngừng gật đầu, Kinh Trập mới bước lên, giúp cậu ta chỉnh trang lại bộ quần áo lộn xộn, vuốt phẳng các nếp nhăn, lại sửa sang ống tay áo, cuối cùng nhẹ nhàng kéo ống tay áo đang che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đầm đìa nước mắt khó coi của Tuệ Bình.
Kinh Trập có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két vì hận của Vân Khuê và Thế Ân. Trong lòng cậu cũng đầy phẫn nộ, nhưng vẫn kiên nhẫn lấy khăn tay ra lau mặt cho Tuệ Bình. May mà bên ngoài có sẵn nước, cậu thấm chút nước, giúp Tuệ Bình lau rửa sạch sẽ.
Vừa thu dọn xong xuôi thì Khương Kim Minh cũng vừa vặn bước ra.
Bước chân ông rất nặng nề, trên mặt vẫn còn vương nét giận dữ. Đuổi theo sau lưng là một gã béo chỉ mặc độc chiếc áo lót, mặt đầy thịt mỡ, vẻ mặt còn mang theo vài phần nịnh nọt.
Tuệ Bình vừa nhìn thấy gã, mặt mũi trắng bệch, hơi thở lại trở nên dồn dập. Vân Khuê và Kinh Trập lập tức chắn trước mặt cậu ta, không để cậu ta nhìn thấy bộ dạng ghê tởm của Ngũ Phúc.
Không biết Ngũ Phúc thì thầm muốn nói gì, nhưng Khương Kim Minh chẳng thèm nể mặt gã chút nào, chán ghét nói: "Ngươi muốn làm gì là việc của ngươi, nhưng phạm tới đầu ta, nếu ta không tố cáo với Chưởng ấn thì đúng là ngươi không coi ta ra gì rồi."
Ông ta hất tay Ngũ Phúc ra, đi đến trước mặt Tuệ Bình.
Thấy cậu ta đã được chỉnh trang gọn gàng, cơn giận trên mặt Khương Kim Minh mới tiêu tan được đôi chút, ông nhẹ giọng nói: "Hài tử ngoan, không sao rồi. Theo ta về nào."
Nước mắt Tuệ Bình vốn đã ngừng suýt nữa lại trào ra.
Được bao bọc bởi mấy người bạn thân thiết, cảm xúc của Tuệ Bình cuối cùng cũng ổn định lại đôi chút. Trước khi rời đi, cậu ta không nhịn được quay đầu nhìn Ngũ Phúc một cái.
Gã béo đầy dầu mỡ kia lộ ra vẻ mặt ảo não, nhưng đó hoàn toàn không phải là hối lỗi hay nhớ đời, mà là hối tiếc vì miếng mồi ngon dâng tận miệng còn để sổng mất.
Đôi mắt ti hí ghê tởm kia vẫn không ngừng liếc trộm về phía nhóm bọn họ.
Tuệ Bình lập tức thu hồi tầm mắt.
Khương Kim Minh dẫn bọn họ tới, rồi lại dẫn bọn họ đi, nhưng cũng không lập tức trở về Trực Điện Tư mà đi thêm một đoạn nữa, tới một nơi khá trang nghiêm, để bọn họ đứng chờ bên ngoài còn mình thì đi vào trong một mình.
Vân Khuê nói nhỏ: "Chỗ ở của Chưởng ấn."
Kinh Trập gật đầu, không nhịn được nhìn sang Tuệ Bình.
Tâm trạng Tuệ Bình so với vừa nãy đã bình tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ thì không nhìn ra dấu vết gì khác. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Kinh Trập, cậu ta quay đầu lại, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Một lúc lâu sau, Khương Kim Minh mới đi ra.
Sau lưng ông ta còn có hai tiểu nội thị đi theo, cũng không biết là để làm gì.
Khương Kim Minh dẫn cả bảy người cùng quay về.
Lúc này mới cho giải tán.
Kinh Trập chợt hiểu ra, Khương Kim Minh làm vậy là cố tình che chở cho Tuệ Bình, nếu không, trong nhiều chuyện, chỉ riêng lời ra tiếng vào thôi cũng đủ ép chết người ta.
Kinh Trập và Tuệ Bình về phòng, Thế Ân và Vân Khuê cũng chen vào cùng, đóng chặt cửa sổ lại, sau đó cùng nhìn về phía Tuệ Bình.
Vân Khuê muốn nói gì đó nhưng lại không dám, cuống đến mức vò đầu bứt tai.
Thế Ân nhìn không nổi cái điệu bộ hèn nhát của cậu ta, bèn lên tiếng: "Tuệ Bình, ngươi có bị thương chỗ nào không? Nhân lúc chỗ Kinh Trập có nhiều thuốc, cứ lấy dùng luôn đi. Nếu thực sự khó chịu chỗ nào thì đừng giấu giếm, lỡ lở loét ra thì phiền lắm, ta nói chứ..." Thực ra cậu ta cũng hơi căng thẳng, nếu không đã chẳng nói liên hồi không dứt như vậy.
Tuệ Bình mím môi. Ban đầu cậu ta định kìm nén cảm xúc, nhưng thấy bộ dạng này của Vân Khuê và Thế Ân, cậu ta lại bật cười.
Cậu ta vừa cười, nỗi u uất và sợ hãi tích tụ trong lòng cũng tan đi phần nào, chỉ còn lại chút sợ hãi thoang thoảng.
Tuệ Bình theo bản năng ôm chặt cánh tay mình, lắc đầu: "Ta thật sự không sao, ta cũng... chưa bị gã làm gì cả, các ngươi đến rất kịp thời."
Nói cho cùng, bọn họ đều là hoạn quan, cho dù Ngũ Phúc muốn làm gì thì cũng lực bất tòng tâm. Nhưng loại người như gã, chính vì không làm được gì nên càng muốn làm người ta ghê tởm, càng muốn hành hạ người ta, đơn giản là một kẻ b**n th** mất hết nhân tính.
Trong phòng Ngũ Phúc giấu rất nhiều dụng cụ, Tuệ Bình bị trói lại nên không thể phản kháng, may mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Khương Kim Minh đá cửa xông vào.
Tuy bị Chưởng tư nhìn thấy cảnh tượng mất mặt, nhưng nhặt lại được cái mạng nhỏ đã rất may mắn rồi.
Nắm tay Vân Khuê siết chặt, tức tối nói: "Biết thế lúc nãy ta đã lao vào đấm cho gã một trận, cái thứ chó má gì đâu, thật kinh tởm."
Sắc mặt Kinh Trập hơi trắng, cậu đi tới cái rương lớn lấy ra một lọ ngọc, ngồi xuống bên cạnh Tuệ Bình.
Tuệ Bình: "Ta thật sự không bị thương mà, Kinh Trập, ngươi không cần..."
Kinh Trập nắm lấy tay Tuệ Bình, "Cổ tay ngươi trầy xước hết rồi." Cậu cau mày quan sát vết hằn một vòng, dúi lọ ngọc vào tay Tuệ Bình, đi lấy nước trên bàn lau sạch vết bẩn quanh vết thương, lúc này mới bôi thuốc cho cậu ta.
Tuệ Bình đau đến mức rụt tay lại một cái, nhưng không giãy ra.
Đợi Kinh Trập bôi thuốc xong cả hai tay, cậu mới ngẩng đầu nhìn Tuệ Bình: "Ta mới tới Trực Điện Giám, bình thường chỉ hoạt động ở Trực Điện Tư, ta không biết con người Ngũ Phúc là chuyện bình thường. Nhưng Tuệ Bình, ngươi biết rõ gã ta, sao còn đi theo?"
Sắc mặt Tuệ Bình tái nhợt, cúi đầu xuống.
"...Thực ra, trước đó Ngũ Phúc đã tìm ta một lần, ta không chịu đồng ý. Sau đó... gã nói nếu ta không đồng ý, gã sẽ đi tìm Hồ Lập."
Hồ Lập chính là bạn của Tuệ Bình ở Tạp Mãi Vụ.
Nói là bạn, thực ra còn là đồng hương, tính ra cũng có chút quan hệ họ hàng xa.
Cho nên cậu ta bất đắc dĩ mới phải đi.
Chỉ là trước khi đi, trong lòng cậu ta vẫn còn nuôi vài phần hy vọng, cứ nghĩ rằng nếu van xin... biết đâu cũng có thể bình an vô sự, kết quả không ngờ...
Thế Ân đã chửi ầm lên rồi.
Kinh Trập: "Tên Ngũ Phúc này gây phẫn nộ như vậy, tại sao vẫn có thể ngồi vững ở cái ghế Chưởng tư?"
Vân Khuê không cam lòng nói: "Ngũ Phúc có một huynh trưởng làm việc ở Càn Minh Cung, là thái giám nhị đẳng. Mấy năm nay, Chưởng ấn nhìn gã cũng rất ngứa mắt, nhưng ngặt nỗi bên trên có người, chỉ có thể thỉnh thoảng gõ đầu cảnh cáo, không để gã quá càn rỡ mà thôi."
Người có thể làm việc ở Càn Minh Cung vài năm đều là những kẻ tâm cơ lão luyện.
Dù chỉ là nhị đẳng, nhưng khi đi ra ngoài còn tôn quý hơn khối Đại thái giám, Chưởng ấn không muốn vì chuyện này mà đắc tội huynh trưởng Ngũ Đức của gã ta, âu cũng là chuyện thường tình.
Tuệ Bình ngoại trừ vết thương ở cổ tay thì cũng không có thương tích nào khác. Có điều, có lẽ do tinh thần quá căng thẳng, sau khi về tới Trực Điện Tư thả lỏng xuống thì bắt đầu buồn ngủ rũ rượi.
Kinh Trập phát hiện ra, bèn ra hiệu cho Vân Khuê và Thế Ân rời đi trước.
Thế Ân vừa định đi, xoay người nói với Tuệ Bình: "Ta sẽ không nói với ai đâu, kể cả Cốc Sinh cũng không nhắc tới."
Vân Khuê vội vàng bổ sung một câu: "Ta cũng thế."
Tuệ Bình hơi ngẩn người, rồi mỉm cười: "Đa tạ."
Đợi Vân Khuê và Thế Ân đi khỏi, Kinh Trập nhét lọ ngọc vào tay Tuệ Bình: "Ngươi cứ dùng đi, bao giờ khỏi thì trả lại ta."
Tuệ Bình ngại ngùng nắm lấy lọ ngọc: "Ta nghe họ nói, là ngươi phát hiện ra ta mất tích đầu tiên... Cảm ơn ngươi..."
Kinh Trập: "Ngươi đã hẹn với ta, đến giờ mà không xuất hiện thì chắc chắn là có vấn đề."
Cậu do dự một chút.
"Hơn nữa, nếu Hồ Lập biết ngươi vì cậu ta mà xảy ra chuyện, chắc chắn cậu ta cũng sẽ rất đau lòng."
Quan hệ giữa Tuệ Bình và Hồ Lập rất tốt, thân thiết như anh em ruột thịt.
Tuệ Bình ủ rũ nói: "Nhưng Ngũ Phúc dù sao cũng là Chưởng tư, gã còn ở đó một ngày thì Hồ Lập còn nguy hiểm."
Kinh Trập cau mày. Loại người như Ngũ Phúc, bản thân vì khiếm khuyết cơ thể mà tính tình trở nên vặn vẹo... Chỉ dựa vào sức ép của Chưởng ấn thì quả thực không có tác dụng bao nhiêu.
"Nhưng mà, chẳng phải trước đây gã chỉ chọn người của mình sao, tại sao lại ra tay với Trực Điện Tư?"
Đừng thấy Ngũ Phúc lấy Hồ Lập ra uy h**p Tuệ Bình, theo Kinh Trập thấy, mục đích của Ngũ Phúc e rằng ngay từ đầu đã là Tuệ Bình.
Tuệ Bình dáng người trắng trẻo gầy gò, có vài phần thanh tú. Hồ Lập thì khác hẳn, gầy đét nhỏ thó, lại còn đen nhẻm, luận về tướng mạo thì kém xa Tuệ Bình.
Tuệ Bình lộ vẻ chán ghét: "Gã... hình như chỉ hứng thú với những người chưa trải sự đời." Những kẻ kia đều đã bị gã chơi đùa chán chê, gã sớm đã ngấy rồi, tự nhiên sẽ chuyển mục tiêu ra bên ngoài.
Kinh Trập: "..."
Chà, đúng là cặn bã.
Tuệ Bình nhìn thấy sự tức tối trong đáy mắt Kinh Trập, thở dài: "Ngươi cũng đừng nghĩ người ở chỗ đó tốt đẹp gì cho cam. Sau khi xảy ra chuyện, vẫn có người lục tục chủ động sán lại gần Ngũ Phúc đấy."
Kinh Trập rùng mình ớn lạnh: "...Để lấy lòng sao?"
Tuệ Bình thản nhiên nói: "Thủ đoạn của gã tuy tàn nhẫn, nhưng nếu hầu hạ tốt thì cũng lọt ra không ít tiền của. Lại vì gã không chà đạp cung nữ, có người cảm thấy mình là đàn ông thì không sao cả... nên cứ đi thôi... cũng không ít đâu..."
Kinh Trập đưa tay day day lỗ tai mình.
Đáng sợ thật.
Cảm giác nghe xong đoạn này, lỗ tai cũng sắp bẩn theo rồi.
Cậu đứng dậy đi ra ngoài lấy nước cho Tuệ Bình, còn cố ý pha thêm chút nước nóng rồi mới bưng vào phòng.
"Ngươi lau người đi, đỡ thấy khó chịu trong lòng."
Tuy nói không xảy ra chuyện gì, nhưng cứ nghĩ tới là thấy lợn cợn.
Tuệ Bình cảm kích nói lời cảm ơn với Kinh Trập.
Kinh Trập xua tay, tránh ra ngoài.
Để Tuệ Bình đỡ thấy mất tự nhiên.
Cậu khoanh tay đứng dưới hành lang, ngẫm nghĩ về tên Ngũ Phúc đáng chết kia. Nếu gã ta cứ tiếp tục dây dưa với người của mình, dù sao cũng là một vũng bùn nhơ nhớp, Kinh Trập cũng lười quản.
Nhưng nếu còn dám động đến Tuệ Bình...
Kinh Trập nhíu mày, phải nghĩ cách thôi.
Nếu không, với cái thói b**n th** của Ngũ Phúc, sớm muộn gì gã cũng sẽ ra tay lần nữa. Cậu nhân lúc Tuệ Bình còn đang rửa mặt, lẻn sang chỗ Vân Khuê.
Vân Khuê và cậu ăn ý vô cùng, thế này thế kia, bàn bạc một hồi, lúc này mới khoan thai đi bộ trở về.
Tuệ Bình nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày, chỉ sợ Ngũ Phúc lại tìm đến cửa.
Nhưng so với chuyện đó, tin tức cậu ta nghe được sớm hơn lại là tin Ngũ Phúc bị ngã gãy chân.
Chẳng biết thế nào, trước cửa phòng vốn phải được quét tước sạch bong kin kít, thế mà lại không cẩn thận đọng lại một vũng nước. Ngũ Phúc ngủ đến chiều mới ra ngoài, cứ thế lơ đễnh không để ý, trượt chân cái rầm ——
Kèm theo tiếng rắc giòn tan khi tấm thân phì nộn của gã lăn long lóc xuống.
Ngũ Phúc ngã gãy chân.
Mặc dù gã là Chưởng tư, tiền bạc rủng rỉnh, cũng có thể mời thái y bình thường tới chữa trị, nhưng thương gân động cốt một trăm ngày, Ngũ Phúc gãy chân chỉ có thể nằm trong phòng nghỉ ngơi, khó mà ra ngoài tác oai tác quái được nữa.
Đương nhiên, cơn đau thấu trời kia cũng khiến gã chẳng còn hứng thú gì.
Ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới.
Khi Tuệ Bình nghe tin này, động tác ăn cơm khựng lại một chút, sau đó ánh mắt chuẩn xác nhìn về phía Vân Khuê, rồi đến Thế Ân, và cả Kinh Trập. Ánh mắt cậu ta đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người Kinh Trập.
Kinh Trập mặt không đổi sắc: "Cơm không ngon à?"
Tuệ Bình cúi đầu ăn một miếng lớn, cười ra nước mắt: "Ngon, đương nhiên là ngon."
Cốc Sinh ngồi giữa bọn họ, ngơ ngác nhìn bên trái, lại nhìn sang bên phải: "Mấy người bị sao thế, có bí mật nhỏ mà không cho ta biết với à?!"
Thế Ân chậm rì rì nói: "Do ngươi ngu thôi."
Cậu ta là người cực kỳ có đạo đức nhé!
Dù có thích hóng hớt đến đâu, chuyện nào nói được chuyện nào không, cậu ta phân biệt rất rõ ràng.
Sau khi sự việc của Ngũ Phúc xảy ra, bên trong Trực Điện Giám cũng có điều tra một thời gian.
Hiển nhiên, Ngũ Phúc không tin đó là tai nạn.
Kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chắc chắn là Khương Kim Minh vừa mới kết oán gần đây, cùng với mấy tên nhãi ranh ông ta dẫn theo hôm đó.
Chỉ là dù điều tra công khai hay ngấm ngầm, mấy thằng nhóc thối tha đó đều có bằng chứng ngoại phạm, đúng là tức chết người ta.
Không phải bọn họ thì là ai?
Ngũ Phúc vắt óc suy nghĩ, người gã đắc tội thực sự quá nhiều, nhất thời muốn lôi ra kẻ khả nghi nhất cũng chẳng nghĩ ra được ai.
Ngũ Đức nghe tin Ngũ Phúc bị thương, đặc biệt tới thăm.
Ngũ Đức không thích đứa em trai ngu xuẩn này cho lắm, nhưng không thích thì không thích, gã cũng sẽ không để người khác hại em mình. Nghe tin em trai xảy ra chuyện, gã lập tức tới ngay.
Xương của Ngũ Phúc gãy rất gọn, nắn lại cũng dễ. Chỉ là gã quá béo, lại quá yếu, muốn hồi phục cũng khó khăn hơn người khác nhiều.
Ngũ Đức có khuôn mặt khắc nghiệt, giọng nói cũng có phần chanh chua: "Ngươi kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho ta nghe xem nào."
Ngũ Phúc vắt óc nhớ lại, kể hết đầu đuôi gốc ngọn những chuyện trước khi xảy ra tai nạn cho Ngũ Đức nghe, không sót một chi tiết nào.
Ngũ Đức lộ vẻ ghê tởm, gã vốn chướng mắt cái sở thích quái đản này của Ngũ Phúc. Hành hạ đàn bà thì thôi đi, hành hạ hoạn quan thì có thú vui gì?
Đúng vậy, Ngũ Đức cũng có cái sở thích này.
Nhưng gã luôn biết nhẫn nhịn, nhịn đến cùng cực mới có thể leo vào Càn Minh Cung. Dù thỉnh thoảng có d*c v*ng, gã vẫn có thể kiềm chế, không như Ngũ Phúc, chẳng khác nào con thú đang đ*ng d*c.
Có điều gã có nuôi vài phụ nữ bên ngoài cung, thỉnh thoảng xuất cung làm việc, gã cũng sẽ đi tìm niềm vui.
Nghe xong lời Ngũ Phúc, Ngũ Đức nheo mắt: "Ngươi nói lúc Khương Kim Minh đến, có dẫn theo mấy tiểu nội thị?"
"Đúng, đúng, nhưng mà đệ cho người tra rồi, lúc đó bọn nó đều có người đi cùng, không phải bọn nó đâu." Nói đến đây, khuôn mặt đầy thịt của Ngũ Phúc lộ vẻ tiếc nuối.
Nếu gã không xảy ra chuyện, thì trong đám nội thị đến hôm đó... có một đứa trắng trẻo non nớt, trông còn đẹp hơn Tuệ Bình nhiều...
Tiếc thật, đành phải đợi thêm một thời gian nữa vậy.
Ngũ Đức tát Ngũ Phúc một cái, lực không mạnh, đủ để đánh gã tỉnh ra, rồi mới nhàn nhạt nói: "Là bọn nó."
"Ủa, nhưng mà..."
"Nói ngươi ngu, ngươi đúng là ngu thật." Ngũ Đức không chút lưu tình nói, "Ngươi tra hành tung ban ngày của bọn nó làm gì? Kẻ hại người nào lại hành động ngay giữa thanh thiên bạch nhật trước cửa phòng ngươi? Ngu xuẩn hết thuốc chữa."
Nếu Ngũ Đức ra tay, gã đã sớm tra rõ mọi dấu vết rồi, đằng này đã cách mấy ngày, e là dấu vết giờ cũng chẳng còn.
Ngũ Phúc ngẩn người nói: "Thế không còn dấu vết thì không bắt được bọn nó à?"
Ngũ Đức cười khẩy: "Có ta ở đây, cần gì chứng cứ?"
Gã bước ra khỏi cửa, dẫn theo mấy tiểu thái giám của Ngũ Phúc, đi về phía Trực Điện Tư.
...
Kinh Trập cuối cùng cũng nghĩ ra nên làm quà gì tặng Dung Cửu. Hết cách rồi, Dung Cửu trông như người chẳng thiếu gì, để nghĩ ra món quà phù hợp, cậu suýt chút nữa nát cả óc.
Phàm là những thứ trân quý, tốn kém, những thứ lòe loẹt đó, e là Dung Cửu đã nhìn qua cả nghìn cái tốt hơn rồi.
Không thể đầu tư vào giá trị vật chất, vậy thì chỉ còn cách... dốc sức vào tấm lòng vậy.
Có ai ngờ một ngày kia, Kinh Trập lại bắt đầu nước đến chân mới nhảy, đi học người ta cách khâu đế giày.
Đương nhiên, quà của cậu không phải là đế giày.
Chỉ là mượn nó để khổ luyện tay nghề một chút thôi.
Ngày mười lăm hôm ấy, Dung Cửu đến tìm cậu.
Theo thường lệ, hắn lại mang quà đến.
Cái "lệ" này cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ sau trận ốm lần đó, Dung Cửu mỗi lần gặp cậu đều không đi tay không.
Khi thì là bánh ngọt, khi thì là vòng tay, có lần còn là một cái khóa Lỗ Ban... Kinh Trập thật lòng tự hỏi, chẳng lẽ Dung Cửu thực sự coi cậu là trẻ con mà nuôi?
Cậu không muốn đâu!
Lần này, món đồ Dung Cửu mang đến không tính là quá đặc biệt.
Dùng từ "không tính", thực ra, chắc là cũng "tính", chỉ là không quá lộ liễu.
Lần này, thứ Dung Cửu lấy ra thế mà lại là một hộp hương nhỏ.
Mở ra xem, bên trong đặt mười hai nén hương.
"Có tác dụng giúp ngủ ngon."
Kinh Trập trầm ngâm: "Cái này đắt không?"
Dung Cửu: "Đắt thì em không nhận?"
Kinh Trập thở ngắn than dài cất vào trong ngực: "Nhận, sao dám không nhận. Ta chỉ đang nghĩ, đồ huynh tặng ngày càng nhiều, ta có bán thân đi cũng không biết được mấy đồng để trả lại."
Dung Cửu: "Không cần trả."
Kinh Trập nhướng mày: "Thế nếu ta muốn tặng lại thì sao?"
Trong đôi mắt đen thoáng hiện ý cười nhàn nhạt, người đàn ông bình thản nói: "Ta còn có thể cấm em tặng sao?"
Cái giọng điệu gần như y hệt Kinh Trập khiến khóe môi cậu không tự chủ được mà cong lên.
Lúc mới quen Dung Cửu, biểu cảm của hắn rất ít, lúc nào cũng lạnh lùng, cực kỳ hiếm hoi mới có chút thay đổi cảm xúc. Nhưng hiện tại, cũng không biết là do Kinh Trập ngày càng nhạy bén với tâm trạng của Dung Cửu, hay là cảm xúc của Dung Cửu thực sự đã bộc lộ ra ngoài nhiều hơn... Nhưng dù là loại nào, Kinh Trập đều rất vui.
Tuy nhiên, dù là thay đổi dần dần, nhưng ngày nào đến cũng mang quà, sự thay đổi này cũng lớn quá rồi!
Kinh Trập không khỏi tò mò: "Sao lần nào đến cũng phải mang quà vậy?"
Dung Cửu hiếm khi im lặng, hắn cúi đầu nhìn Kinh Trập.
Người đời tụ tập quanh hắn, chung quy cũng chỉ vì mấy thứ: tiền tài, quyền thế, địa vị. Bất kể là loại nào thì cũng giống nhau, đều là có sở cầu.
Chỉ riêng Kinh Trập là ngoại lệ... Giống như một tên ngốc bằng xương bằng thịt, một thân phận dễ lợi dụng như vậy bày ra trước mặt, cậu lại cứ trơ mắt làm ngơ.
Cho dù không muốn đổi vị trí, thì cải thiện cuộc sống, sống thoải mái hơn chút, đây cũng là việc Dung Cửu có thể dễ dàng làm được.
Thế mà Kinh Trập lại hoàn toàn vô dục vô cầu!
Ngoài việc hy vọng Dung Cửu đến gặp mình ra thì chưa từng đòi hỏi gì. Là lạt mềm buộc chặt? Hay là thả con săn sắt bắt con cá rô?
Người đàn ông nhìn trái, nhìn phải, đều thấy không giống.
Vậy thì chỉ có thể là do ngốc.
Ngốc đến mức không biết tận dụng.
Gương mặt Dung Cửu mang theo nét lạnh lùng kỳ lạ, hờ hững chăm chú nhìn Kinh Trập. Ngón tay hắn đưa lên gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, giọng nói mang âm điệu hơi trầm khàn như rắn trườn: "Em khiến ta cảm thấy thất bại."
Kinh Trập "hả" một tiếng, khó hiểu nhìn Dung Cửu.
Không phải đang nói chuyện quà cáp sao... sao lại nói đến thất bại, cậu làm Dung Cửu thất bại chỗ nào?
Kinh Trập bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, là do cậu chưa đủ thích Dung Cửu sao?
Nhưng mà, nhưng mà cậu đã rất nỗ lực rồi, từ mỗi ngày nhớ một lần đã tiến hóa lên một ngày nhớ ba lần, không thể nhiều hơn được nữa!
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Ngay cả việc lợi dụng em cũng không học được, con mồi bày ra ngay trước mắt cũng không bắt, thậm chí lòng tham cũng không nảy sinh, làm sao mà sống được đến giờ này?"
À à, hóa ra là chuyện này, Kinh Trập lại len lén thò cái đầu cún con ra.
"Dựa vào chút... may mắn chăng?"
Cậu ướm lời.
Dung Cửu: "Em nên tàn nhẫn hơn một chút." Miệng thì nói vậy, nhưng ngón tay hắn lại đặt lên gáy Kinh Trập, nhéo nhéo tử huyệt của cậu.
Cún con chẳng hay biết gì, thậm chí còn chủ động cọ cọ vào tay hắn.
Dung Cửu mặt không cảm xúc.
... Xem ra là hết thuốc chữa rồi.
Hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.
Ai cũng có thể lừa được.
Trong lòng Dung Cửu dâng lên một nỗi nôn nóng kỳ quái, nhưng lại không biết nỗi nôn nóng này rốt cuộc là gì, bèn dùng sức vò đầu Kinh Trập mạnh hơn, làm lệch cả mũ quan của cậu.
Kinh Trập luống cuống tay chân giữ mũ, bỗng nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên: "Là nó!"
Ai?
Kinh Trập nhạy bén ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải một gương mặt vừa quen vừa lạ.
Nói lạ là vì đã mấy ngày không gặp, nhưng nói quen... khuôn mặt này quả thực khó mà không quen.
Là tên tiểu nội thị đã chặn đường Khương Kim Minh hôm đi tìm Ngũ Phúc.
Lúc Kinh Trập nhìn thấy gã, đồng thời nhìn thấy tên thái giám đứng sau gã, cùng vài tên tiểu nội thị khác. Những kẻ kia Kinh Trập không để tâm, chỉ riêng tên thái giám này...
Mặc dù gã gầy hơn Ngũ Phúc nhiều, nhưng nhìn qua cũng có ba bốn phần giống Ngũ Phúc.
"Ngũ gia gia, chính là nó, hôm đó nó đi theo sau Khương chưởng tư, cũng cùng đi tìm Ngũ chưởng tư!"
Đồng thời, lời của tên tiểu nội thị càng củng cố sự nghi ngờ của Kinh Trập.
Cậu nheo mắt lại. Sao đây, Ngũ Đức muốn báo thù cho Ngũ Phúc à? Cái tác phong tìm đến tận cửa khi không có bằng chứng, chỉ dựa vào suy đoán này...
Hừ, thảo nào Chưởng ấn thái giám cũng phải tránh xa ba thước.
Tay Kinh Trập ấn lên ngực Dung Cửu, khẽ nói: "Huynh đừng quay người lại, bọn họ chưa thấy mặt huynh đâu." Sau đó, cậu lập tức cao giọng: "Xin hỏi lời vừa rồi là có ý gì?"
Vị trí bọn họ đang đứng vừa vặn đủ để giấu Dung Cửu sau thân cây.
Còn Kinh Trập chỉ lộ ra nửa người nên mới bị người ta nhìn thấy ngay.
Tên tiểu nội thị kia như cáo mượn oai hùm, lớn tiếng mắng: "Gặp Ngũ gia gia của Càn Minh Cung mà còn không mau quỳ xuống, khai hết những việc ngươi đã làm ra, nếu không sẽ cho ngươi biết tay!"
Ngũ Đức sa sầm mặt mày, bước vài bước lên trước, chằm chằm nhìn vào mặt Kinh Trập một lúc. Khuôn mặt này, thảo nào lại lọt vào mắt xanh của Ngũ Phúc.
"Ngươi chính là kẻ làm gãy chân đệ đệ ta?"
Kinh Trập không kiêu ngạo không nịnh nọt đáp: "Ngài nói sai rồi, không bằng không chứng, tại sao lại nói là do tiểu nhân tác quái?"
Ngũ Đức cười âm hiểm: "Là ngươi cũng được, bắt về báo thù cho đệ đệ ta. Không phải ngươi... cũng chẳng sao, vừa khéo, là người nó thích, đưa cho nó hành hạ vài ngày cũng giúp nó an tâm dưỡng thần, đỡ suốt ngày nghĩ chuyện gây họa."
Trong lòng Kinh Trập ọe một tiếng, tuy cảm thấy nguy hiểm, nhưng nói sợ thì cũng không sợ lắm.
Nơi này dù sao cũng là Trực Điện Giám, không phải Càn Minh Cung.
Ngũ Đức là thái giám nhị đẳng, chứ không phải Tổng quản như Ninh Hoành Nho, vẫn chưa có quyền thế lớn đến vậy.
Trước đó lo sợ đánh kẻ nhỏ sẽ dẫn ra kẻ lớn, Kinh Trập và nhóm Vân Khuê đã bàn bạc sẵn đường lui, chỉ là lúc này đột ngột không kịp trở tay, muốn cầm cự đợi nhóm Vân Khuê tới, e rằng phải chịu chút đau khổ...
Quan trọng nhất là, Dung Cửu đang ở đây.
Cậu chịu chút thương tích ngoài da cũng chẳng sao, nhưng đừng để liên lụy đến Dung Cửu.
Nghĩ đến đây, nửa người đang giấu sau thân cây của Kinh Trập khẽ động đậy, âm thầm ra hiệu cho Dung Cửu trèo tường đi.
Với năng lực của Dung Cửu, chuyện này hẳn là dễ như trở bàn tay.
Dung Cửu lại trở tay nắm chặt lấy bàn tay kia, lôi mạnh Kinh Trập vào trong, vút một cái biến mất trước mắt đám người kia.
Kinh Trập còn chưa kịp nói gì, môi đã bị cắn mạnh. Da thịt rách toạc, bị người đàn ông cắn xé vài cái. Sau đó, trước mắt tối sầm, có thứ gì đó che kín mắt Kinh Trập.
Cậu theo bản năng định chạm vào.
"Không được tháo."
Dung Cửu lạnh lùng ra lệnh.
Kinh Trập ngập ngừng buông tay xuống, đứng nguyên tại chỗ, hướng về phía phát ra tiếng nói nhìn Dung Cửu. Rõ ràng không nói gì, nhưng từng sợi tóc đều đang mong chờ hắn quay lại tháo xuống, trông đến là đáng thương.
... Dung Cửu giận rồi sao?
Cắn đau quá.
Dung Cửu ngắm đủ dáng vẻ tội nghiệp của Kinh Trập, lúc này mới quay đầu lại, nhìn Ngũ Đức đang mặt mày kinh hãi như gặp ma.
Sự dịu dàng khó nhận ra kia trong khoảnh khắc quay đầu đã lột xác thành sự độc ác ăn tươi nuốt sống, bóng tối chết chóc bao trùm lấy đồng tử.
Là bạo quân tàn nhẫn.
Ngũ Đức run rẩy nâng tay lên, mấy lần định nói nhưng không thốt nên lời, kinh hoàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.
"Ta còn chưa từng hù dọa y, mà lại đến lượt loại tạp chủng hạ lưu các ngươi đến dương oai diễu võ..." Giọng nói của người đàn ông mang theo tiếng thở dài u ám, "Đáng chết."
"...Cầu... tha mạng... nô tài biết tội... nô tài biết tội, cầu bệ..."
Chữ "Bệ" thậm chí còn chưa kịp đọc trọn vẹn, chỉ có luồng hơi vừa thoát ra, Dung Cửu đã bóp chặt lấy mặt gã. Lực lớn đến mức xương cốt phát ra tiếng rắc rắc vì không chịu nổi.
Xương mặt gã bị bóp nát một phần, v*t c*ng sắc nhọn đâm vào trong.
Động tác rút kiếm của hắn nhanh đến mức Ngũ Đức thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ. Gã chỉ muộn màng nhận ra, khi cơn đau kịch liệt ập đến ở miệng, khối thịt mềm mại đã rơi ra từ cái lỗ hổng toang hoác.
"Khụ ư..."
Ngũ Đức liều mạng bịt miệng lại, nhưng máu đầy tay, làm sao cũng không chặn lại được.
Thế này thì không được.
Dung Cửu thở dài.
Cún con ngốc nghếch Kinh Trập này vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng để biết thân phận của hắn đâu.
Nghe thấy là sẽ bỏ chạy mất.
Dung Cửu nghĩ vậy, mũi kiếm dùng sức đâm xuyên qua yết hầu Ngũ Đức.
Cả thanh kiếm đều bị ấn xuống.
Máu tươi b*n r* tung tóe lên tay áo hắn, Dung Cửu chán ghét né tránh. Phụt phụt... đó là tiếng máu chảy.
Ngũ Đức vẫn còn sống, giãy giụa dữ tợn, nhưng đã bị ghim chặt.
"A a a a a a ——"
Mấy tên tiểu nội thị đi theo Ngũ Đức sợ đến phát điên, quay đầu bỏ chạy, nỗi sợ cái chết chiếm lấy tâm trí bọn chúng, không còn chút lý trí nào.
Dung Cửu nhướng mày, rút kiếm ra, bước đi nhẹ nhàng về phía bọn chúng.
Từng bước từng bước, hoa máu nở rộ.
Mau chóng giết sạch sẽ thôi, hắn còn phải quay về ôm Kinh Trập.
Đáng thương, chớ để bị dọa sợ mà hỏng mất
________
Vở kịch nhỏ:
Kinh Trập: ... Có một thắc mắc, rốt cuộc là ai dọa ai vậy?
(Đã sửa chút lỗi, tiện thể dạo qua phần bình luận. Ừm, tất nhiên là tai Kinh Trập thính lắm, nghe rõ mồn một đấy, nhưng ngặt nỗi Dung Cửu giỏi lừa người quá mà (đau lòng).
Ví dụ như:
Dung Cửu: Em tin ta hay tin hắn?
Kinh Trập: Đương nhiên là tin huynh, nhưng mà...
Dung Cửu: Nhưng mà cái gì? Em không tin ta? (sát lại gần, tấn công bằng nhan sắc).
Kinh Trập: Tin huynh, tin huynh! (gật đầu lia lịa như cún con).
Mọi người đã học được bí kíp chưa? Muốn lừa Kinh Trập thì phải chuẩn bị một gương mặt đẹp trai đấy nhé ~
blues: mấy vở kịch nhỏ trước và sau đều là của tác giả nhé, nếu mình có note gì sẽ để in nghiêng.