Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 25

Trước mắt Kinh Trập là một bóng đêm dày đặc. Khi thị giác bị tước đi, thính giác của cậu lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

 

Cậu không chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mà còn bắt được cả những âm thanh "phập phập" dị thường.

 

Đó là tiếng kim loại sắc lạnh xuyên thấu vào da thịt mềm mại, kéo theo ngay sau đó là mùi máu tanh nồng nặc đến lợm giọng. Một cách tự nhiên, khung cảnh tàn khốc ấy hiện lên trong tâm trí Kinh Trập, khiến cậu không thể không lo lắng và tưởng tượng lung tung.

 

Cậu vô thức bước ra ngoài một bước, tiếng lá khô cọ xát "soạt soạt" dưới chân vang lên. Kinh Trập khựng lại, cố nén nỗi bất an trong lòng.

 

Cậu sợ người xảy ra chuyện là Dung Cửu... nhưng chắc là... sẽ không phải Dung Cửu đâu nhỉ?

 

Kinh Trập mím chặt môi, bên tai vẫn văng vẳng tiếng van xin của Ngũ Đức.

 

Ngũ Phúc có thể dựa hơi Ngũ Đức mà tác oai tác quái ở Trực Điện Giám, chứng tỏ Ngũ Đức tuyệt đối không phải kẻ hèn nhát dễ dàng quỳ gối cầu xin. Chỉ nhìn cái cách gã dẫn đám nội thị hùng hổ xông tới ban nãy cũng đủ thấy sự kiêu ngạo, hống hách của kẻ này.

 

Vậy mà một kẻ như thế, khi đối mặt với Dung Cửu lại thốt lên những lời van xin thê thảm đến vậy... Cứ như thể Dung Cửu là một con quái vật đáng sợ, trong giọng nói của gã tràn ngập sự kinh hoàng... Hẳn là gã đã quỳ xuống rồi...

 

Sự thay đổi chóng mặt này, dù Kinh Trập không nhìn thấy, đôi tai cậu vẫn nhạy bén bắt được trọn vẹn.

 

Kinh Trập biết thân phận hiện tại của Dung Cửu là làm việc ở Ngự tiền.

 

Vậy thì hắn và Ngũ Đức chắc chắn có qua lại với nhau.

 

Ban nãy khi Kinh Trập vô thức muốn đuổi Dung Cửu đi, không phải cậu không nghĩ đến điều này, chỉ là bản năng mách bảo cậu không muốn để Dung Cửu vì mình mà sinh sự.

 

Rốt cuộc thì chuyện này giải thích thế nào đây?

 

Một thị vệ Ngự tiền rảnh rỗi sinh nông nổi, từ Càn Minh Cung xa xôi chạy tới Trực Điện Giám làm gì... chỉ để gặp một tên tiểu nội thị ư?

 

Những lời như vậy, Kinh Trập không sao thốt ra khỏi miệng được.

 

Cậu cũng không muốn gây phiền toái cho Dung Cửu.

 

Đầu ngón tay Kinh Trập khẽ chạm vào bờ môi vừa bị cắn rách, bất giác lại cắn nhẹ thêm lần nữa. Chút vị tanh nhàn nhạt ấy nhanh chóng bị nuốt chửng bởi mùi máu nồng nặc trong không khí, hoàn toàn không thể nhận ra.

 

...Vậy thì, tại sao Ngũ Đức lại sợ Dung Cửu đến thế?

 

Thị vệ Ngự tiền là quan, thái giám là nô tài trong cung, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Theo lý mà nói... Ngũ Đức không nên hoảng sợ đến mức ấy mới phải...

 

Gã còn tự xưng là "nô tài".

 

Gã sợ thân phận của Dung Cửu, hay là sợ... chính con người Dung Cửu?

 

Cũng không thể trách Kinh Trập suy nghĩ lung tung.

 

Con người từ xưa đến nay đều dựa vào ngũ quan để cảm nhận vạn vật, đột ngột mất đi thị giác, đối với Kinh Trập mà nói, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào lúc này chỉ là đôi tai.

 

Những thông tin thu được từ thính giác, tự nhiên sẽ bị cậu nắm bắt thật chặt.

 

Kể từ sau tiếng thảm kêu ban nãy, đám tiểu nội thị đi theo Ngũ Đức dường như cũng bị dọa vỡ mật, nhao nhao hét lên quái dị rồi bỏ chạy tán loạn. Sau đó, cũng chẳng thấy Dung Cửu quay lại tìm cậu...

 

Dung Cửu chắc đã đuổi theo bọn họ rồi?

 

Vậy cậu...

 

Kinh Trập đưa tay sờ dải vải trước mắt, muốn giật xuống nhưng lại có chút do dự.

 

Dung Cửu ban nãy, trông rất hung dữ.

 

Tuy nhiên hắn không chỉ hung dữ với Kinh Trập, mà với Ngũ Đức còn hung tàn hơn. Kinh Trập hiếm khi cảm nhận được sự khác biệt trong ngoài này, không khỏi càng tò mò muốn biết Ngũ Đức... ra sao rồi.

 

Cậu nghiêng đầu, ló người ra khỏi gốc cây.

 

Chân di di trên đất đầy vẻ lưỡng lự, ngón tay luồn vào bên trong dải vải, nhẹ nhàng móc ra—

 

Cậu chỉ liếc nhìn một cái thôi, chắc không sao đâu... nhỉ?

 

Có sao.

 

Có chuyện lớn là đằng khác.

 

Kinh Trập vừa hé mở một chút, ánh sáng chói lòa khiến mắt cậu đau nhói. Cậu lập tức nhắm mắt lại để thích nghi, đợi quen dần với độ sáng mới thực sự mở ra.

 

Và rồi, đập vào mắt cậu là một bức tường người.

 

Kinh Trập khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên.

 

Đối diện với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Dung Cửu.

 

Kinh Trập: "...Hả, Dung Cửu, sao huynh lại quay lạ... Huynh bị thương rồi?"

 

Cậu cười gượng một tiếng, vừa định giải thích là mình chưa nhìn thấy gì, thì vết máu loang lổ trên người đàn ông đã đập ngay vào mắt.

 

Kinh Trập hoảng hốt, vội bước lên vài bước, chộp lấy ngón tay Dung Cửu. Máu tươi dính nhớp nháp lập tức lem ra lòng bàn tay Kinh Trập, làm vấy bẩn làn da trắng trẻo.

 

Dung Cửu chậm rãi nói: "Không phải máu của ta."

 

Chỗ này, tất cả đều không phải của hắn.

 

Hắn không để tâm đến hành động của Kinh Trập, ngược lại ánh mắt dán chặt vào dải vải trước mắt cậu, thong thả đánh gãy sự kiểm tra hoảng loạn của đối phương.

 

"Kinh Trập, em không ngoan."

 

Kinh Trập suýt thì nghẹn họng, cậu bĩu môi vừa định phân bua thì thấy Dung Cửu giơ lên một ngón tay, bình thản nói.

 

"Cứ nhớ đấy đã."

 

"...Huynh ghi sổ nợ đấy à?"

 

"Tất nhiên phải ghi lại từng lần một."

 

Kinh Trập cảm thấy bản thân thật oan ức, vừa định lôi chuyện này ra lý sự một phen thì mùi máu tanh xộc lên, cậu chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.

 

Cậu nhìn Dung Cửu một lượt từ đầu đến chân.

 

Rất tốt, gương mặt xinh đẹp không sao, thậm chí tóc tai cũng chẳng rối, y phục... có chút nếp nhăn nhưng không đáng kể. Thế nhưng cổ tay áo, thắt lưng, vạt áo đều lấm tấm vết máu bắn tung tóe. Nhìn xuống bàn tay phải đang cầm kiếm, cảnh tượng càng thêm thê thảm.

 

Kinh Trập: "...Huynh, giết bọn họ rồi?"

 

Cậu khó mà không hỏi như vậy.

 

Bất kể là lời van xin của Ngũ Đức, hay tiếng thảm kêu ban nãy, cùng với những dấu vết rõ ràng trên người Dung Cửu lúc này, tất cả đều không bình thường.

 

Dung Cửu: "Giết rồi."

 

Hắn trả lời dứt khoát.

 

Sau đó, hắn tra kiếm vào vỏ, tránh sang một bên nhường đường. Kinh Trập có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng thê thảm trên mặt đất.

 

Ngũ Đức ôm lấy cổ họng, ngã ngửa trên mặt đất. Trên gương mặt ngửa lên trời, hai con ngươi lồi ra như sắp rớt khỏi hốc mắt, máu me bê bết... Tầm mắt Kinh Trập trượt xuống, nhìn thấy một vết rạch khiến da đầu tê dại... Miệng của gã... thậm chí có thể nhìn thấy cả phần thịt nát nhầy nhụa trong khí quản...

 

Sự đả kích này quá lớn, dù Kinh Trập căm hận Ngũ Đức đến xương tủy, cũng không nhịn được mà khan giọng nôn khan vài tiếng.

 

Cậu khom lưng, liều mạng bịt chặt miệng.

 

Dạ dày cuộn lên từng đợt, nước miếng trào ra trong khoang miệng, cậu phải dùng hết sức bình sinh mới không thực sự nôn ra.

 

Kinh Trập nhắm mắt, trấn tĩnh một lúc mới chống tay lên đầu gối đứng thẳng dậy.

 

"Huynh..." Kinh Trập nghe thấy giọng mình hơi khàn đi, "Ở Ngự tiền, huynh và gã là... đồng liêu sao?"

 

Dung Cửu đã thu hết mọi biểu cảm trên mặt Kinh Trập vào đáy mắt, một loại thỏa mãn quái đản hiện lên trên gương mặt hắn. Tiếc là đôi mắt Kinh Trập vẫn dán chặt vào cái xác thê thảm kia, không hề quay đầu lại nhìn.

 

"Coi là vậy."

 

Thị vệ và thái giám, Hoàng đế và thái giám, ừm, sao lại không tính là đồng liêu được chứ?

 

"...Vậy gã, tại sao lại sợ huynh đến thế?"

 

Giọng Kinh Trập nhẹ bẫng, như đang giẫm trên bông, cả người cũng đứng không vững.

 

Đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp chứng kiến cảnh tượng máu me kinh khủng thế này. Dù cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng sự tác động mạnh mẽ của cảnh thịt nát xương tan khiến đầu óc Kinh Trập như bị ngắt kết nối.

 

Ngay cả lời hỏi ra cũng yếu ớt vô lực.

 

Dung Cửu: "Gã nên sợ ta."

 

Hắn nắm lấy tay Kinh Trập, máu tươi một lần nữa vấy bẩn cổ tay cậu. Trên làn da trắng nhợt, vệt máu uốn lượn bò trườn quả thực vô cùng đẹp mắt.

 

Điều này khiến trong lòng Dung Cửu dấy lên một sự thôi thúc mãnh liệt, muốn đẩy ngã Kinh Trập xuống bụi cỏ.

 

Muốn bôi lên người cậu trai đang hoảng loạn kia thứ màu đỏ diễm lệ của máu tươi. Sắc trắng chói mắt hòa quyện với sắc đỏ chết chóc, nhất định sẽ tạo nên một bức tranh rực rỡ tuyệt đẹp.

 

Hắn thực sự muốn nhìn thấy một lần nữa...

 

Dáng vẻ sợ hãi tột độ của Kinh Trập.

 

Có điều, dùng máu của kẻ nằm dưới đất kia thì thật bẩn thỉu.

 

Dung Cửu rũ mắt, thu lại sạch sẽ sự ác ý vừa tuôn trào, dùng giọng điệu lạnh nhạt thường ngày nói: "Ta ở Ngự tiền cũng thỉnh thoảng giết người, hẳn là gã biết tính của ta nên mới sợ hãi."

 

"...Vậy, sao?"

 

Kinh Trập hoang mang một chút, hình ảnh chói mắt trước mặt cộng thêm mấy tiếng thảm kêu bỏ chạy của đám tiểu nội thị ban nãy, trong chốc lát, cậu lại chẳng muốn biết kết cục của mấy kẻ kia... sẽ ra sao nữa...

 

Cậu luôn thích rúc vào lòng Dung Cửu.

 

Theo cậu thấy, có lẽ bản thân cậu cũng mắc chứng thèm khát tiếp xúc da thịt một chút.

 

Dù là nắm tay hay cơ thể kề cận, Kinh Trập đều luôn yêu thích.

 

Nhưng không hiểu sao, cái ôm vốn dĩ mang lại cảm giác an toàn và yêu thích ấy, giờ khắc này lại như vực sâu đang há miệng chờ đợi. Một điềm báo quái gở cứ giật liên hồi trong tim Kinh Trập... Phải chăng cậu đã bỏ qua điều gì... Có thứ gì đó đang ra sức nhắc nhở Kinh Trập...

 

Phải, ngươi thực sự đã bỏ qua rồi.

 

Nhưng một cánh tay đã vòng qua, ôm chặt lấy eo Kinh Trập.

 

Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dung Cửu, nghe gần như có vài phần dịu dàng: "Đừng sợ, sẽ không ai làm hại em đâu. Kinh Trập, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."

 

Sự dỗ dành trong giọng điệu ấy mang theo vài phần quỷ dị.

 

Cơ thể Kinh Trập hơi cứng lại, một lúc sau mới im lặng dựa vào lồng ngực nồng nặc mùi máu của Dung Cửu.

 

Cậu lẩm bẩm: "...Điều này thực sự đúng sao?"

 

Thế này thực sự... không sao chứ?

 

Dung Cửu đáp: "Tất nhiên, sẽ không có việc gì."

 

Hắn bóp nhẹ sau gáy Kinh Trập, lực khéo léo đến mức trước khi kịp cảm thấy đau, cậu đã ngất đi.

 

Sự kích động vừa rồi là quá đủ, Dung Cửu không muốn dọa Kinh Trập thật sự sợ hãi.

 

Hắn phải, bảo vệ cậu thật tốt... mới đúng.

 

Dung Cửu ôm lấy Kinh Trập đang mềm nhũn trong lòng, bế bổng cậu lên theo kiểu công chúa. Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn về phía những kẻ không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đang quỳ rạp một mảng đen kịt trên đất.

 

Dung Cửu...

 

Nên nói là, trên mặt Hách Liên Dung lộ ra sát ý tàn nhẫn: "Còn đợi quả nhân phân phó sao?"

 

Sát khí rõ rành rành ấy đâm vào thần kinh của từng người có mặt tại đó. Hách Liên Dung nhẹ nhàng vỗ về Kinh Trập đang hôn mê, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy âm hiểm.

 

...

 

Ngũ Phúc buồn chán ngồi trong phòng, đang hành hạ đám tiểu nội thị còn lại đến mức xoay như chong chóng.

 

Cậu ta dáng người nhỏ con nhất, cũng chẳng có sức lực gì, đi theo cũng chỉ tổ mất mặt, nên Ngũ Đức để cậu ta ở lại chờ hầu hạ.

 

Đương nhiên, cả cái Tạp Vụ Tư không thể chỉ có vài tiểu nội thị này, bên dưới làm việc còn có những người khác.

 

Nhưng Ngũ Phúc hoàn toàn mặc kệ.

 

Gã ở Tạp Vụ Tư chỉ là một vật trưng bày không hào nhoáng cũng chẳng đẹp đẽ, nhưng mỗi lời vật trưng bày này nói ra, người bên dưới không thể không nghe, cũng không thể không để cho gã sai khiến.

 

"Đại ca sao đi lâu thế nhỉ?" Ngũ Phúc lầm bầm, từ Tạp Vụ Tư đến Trực Điện Tư cần nhiều thời gian thế sao?

 

Gã biết tính của Ngũ Đức.

 

Ngũ Đức xưa nay là kiểu người giải quyết nhanh gọn lẹ, một khi gặp mối đe dọa, gã sẽ dùng thủ đoạn nhanh nhất để giải quyết vấn đề.

 

Giống như hiện tại, gã dẫn người đến Trực Điện Tư, vậy thì gã sẽ ra tay nhanh, chính xác, tàn độc, phế bỏ tất cả những kẻ liên quan trước khi Khương Kim Minh kịp tới.

 

Giết người?

 

Không không không, Ngũ Đức sao lại làm chuyện như vậy chứ?

 

Nếu thật sự giết người, dù gã có là thái giám Càn Minh Cung cũng khó thoát tội.

 

Nhưng khiến người ta cả đời này trở thành phế nhân, thì lại khác hẳn.

 

Tay Ngũ Đức không dính mạng người, dù Chưởng ấn và Khương Kim Minh có tức giận đến đâu, cũng không thể thực sự động vào Ngũ Đức được.

 

Ngũ Phúc tính toán xong xuôi cách làm của Ngũ Đức, lại bắt đầu tiếc rẻ vì chưa ăn được Tuệ Bình. Tuy tay chân thô kệch do làm việc nặng, nhưng người ngợm vẫn trắng trẻo mảnh mai, có chút nhan sắc, thực ra gã đã nhắm rất lâu rồi.

 

Nhưng hôm Khương Kim Minh dẫn người tới, gã lại chấm được một kẻ khác, dung mạo còn đẹp hơn Tuệ Bình nhiều, dáng người cũng ngon nghẻ, chỉ là ánh mắt hơi sắc bén, không phải loại dễ dàng khuất phục.

 

Khà khà... loại này gã cũng thích.

 

Trong lòng Ngũ Phúc ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt đảo quanh tứ phía, rồi dán chặt vào tên tiểu nội thị đang hầu hạ trong phòng: "Đi, mở ngăn thứ ba ở hàng dưới của gia gia ra đây."

 

Mặt tên nội thị kia lập tức cắt không còn giọt máu.

 

Cậu ta hiển nhiên biết đó là thứ gì.

 

Tên nội thị vội quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục: "Gia gia, gia gia, ngài ráng nhịn chút nữa đi ạ, nếu Đức gia gia về nhìn thấy nô tài... e là sẽ nổi giận mất."

 

Ngũ Phúc bĩu môi, đời nào chịu nghe.

 

Vừa thấy thằng ranh này dám không nghe lời, gã tiện tay vớ lấy cái gối trên giường, đập thẳng vào đầu tên kia đến mức đầu rơi máu chảy.

 

Tên nội thị không dám tránh, hứng trọn cú đánh này, đầu óc ong ong, trước mắt tối sầm lại.

 

"...Còn không... mau đi..."

 

Cậu ta tê dại bò dậy, loạng choạng đi về phía đó.

 

Nơi đó cất giấu rất nhiều đồ chơi của Ngũ Phúc, có vài món... có thể lấy mạng người.

 

Tên nội thị chậm chạp đứng trước tủ, thẫn thờ vơ lấy một nắm đồ chơi đi ra, cứ như cái xác không hồn bước đến trước mặt Ngũ Phúc.

 

Ngũ Phúc bị gãy một chân, không tiện cử động lung tung.

 

Gã chỉ đành dựa vào đầu giường mà kén cá chọn canh.

 

Tên nội thị tê dại nhìn Ngũ Phúc.

 

Cơ thể béo núc ních của gã hệt như một con sâu tham lam, mỗi khi nhúc nhích, những thớ thịt rung rinh khiến người ta buồn nôn đến tận cổ. Vừa nghĩ đến những gì mình từng phải chịu đựng, đầu óc cậu ta lại đau như búa bổ. Đợi đến khi Ngũ Phúc cuối cùng cũng chọn xong đồ chơi, miệng ngân nga hát đầy vẻ đắc ý, tên nội thị mới nhìn rõ thứ đó là gì.

 

...Cậu ta nhớ rất rõ, cái tên nội thị từng bị khiêng ra khỏi căn phòng này, bên trong cơ thể cũng từng bị nhét vào một thứ y hệt như vậy.

 

Chẳng biết gan hùm mật gấu ở đâu ra, càng không biết lệ khí từ đâu trỗi dậy, trong khoảnh khắc dây thần kinh căng thẳng đứt phựt, tên nội thị vớ lấy chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào đầu Ngũ Phúc.

 

Cú đập mạnh đến mức chiếc ghế vỡ tan tành ngay trên đầu Ngũ Phúc. Gã thậm chí còn chẳng kịp kêu lên một tiếng thảm thiết nào, cả người đã mềm oặt ngã xuống giường.

 

Tên nội thị run rẩy, dần hoàn hồn.

 

Cậu ta hét lên một tiếng, buông tay ra, kinh hoàng ôm lấy đầu mình.

 

"Ta giết người rồi... Ha ha ha... Ta giết người rồi... Hì hì ha ha ha..."

 

Cậu ta chịu kích động mạnh, vừa khóc vừa cười điên loạn.

 

Đúng lúc này, từ ngoài cửa có mấy người xông vào. Tên tiểu nội thị còn tưởng là đám người Ngũ Đức quay lại.

 

Cậu ta lập tức tỉnh táo hơn vài phần.

 

Biết rõ đằng nào cũng là tội chết, chết sớm hay chết muộn cũng vậy, chi bằng kéo thêm vài kẻ đệm lưng. Lệ khí trong lòng dâng trào, cậu ta chộp lấy thanh gỗ gãy vương vãi trên giường, xoay người quật mạnh về phía một kẻ vừa tới.

 

Nhưng khi cậu ta nhận ra y phục của người nọ không đúng thì đã không kịp dừng tay.

 

Người nọ giơ cánh tay lên, cứng rắn đỡ trọn cú đánh. Mảnh gỗ vỡ vụn đập vào người hắn ta, nhưng hắn ta vẫn mặt không đổi sắc, dường như chẳng hề hấn gì.

 

"Mang đi."

 

Hắn ta ra lệnh, lập tức có người bước lên, lôi tên tiểu nội thị đang hoảng loạn tột độ đi.

 

Hắn ta bước nhanh vài bước, đi đến bên giường Ngũ Phúc.

 

Vừa nhìn thấy bộ dạng của kẻ trên giường, trên mặt Vi Hải Đông hiện lên vẻ ghét bỏ nồng đậm.

 

Hắn ta miễn cưỡng đưa tay thăm mạch, cũng may, người vẫn còn sống.

 

May rồi, may rồi! Nếu tên này chết rồi, hắn ta biết tìm ai cho Hoàng đế bệ hạ trút giận đây!

 

Vi Hải Đông lùi lại một bước, chắp hai ngón tay ra hiệu.

 

"Lôi đi."

 

Nực cười, cái đầu heo béo ị thế này, hắn ta sao nỡ để thuộc hạ của mình phải khiêng?

 

Thế thì sướng cho gã quá.

 

Lôi đi xềnh xệch đã là nể mặt lắm rồi.

 

Trong lòng Vi Hải Đông chép miệng tấm tắc, thực ra hắn ta rất muốn nhìn kỹ xem người được Hoàng đế ôm ấp trong lòng kia rốt cuộc có dung mạo thế nào. Tiếc là Cảnh Nguyên Đế nhanh chóng dùng chăn bọc kín người ta lại, đến một sợi tóc cũng không cho ai nhìn thấy.

 

Có cần phải bảo bối đến mức ấy không?

 

Vi Hải Đông thầm oán thán trong bụng, nhưng trên gương mặt chữ điền đầy uy nghiêm lại chẳng hề để lộ chút tâm tư hóng hớt nào.

 

Hắn ta giữ vẻ mặt nghiêm nghị ấy, áp giải Ngũ Phúc đi.

 

Vi Hải Đông chẳng hề cảm thấy mình bị dùng dao mổ trâu giết gà, ngược lại còn vô cùng hăm hở muốn xem kịch hay.

 

...

 

Kinh Trập tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, đầu óc vẫn còn chút mơ màng, nặng trĩu.

 

Cậu ôm đầu ngồi dậy, người bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ.

 

"Kinh Trập, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

 

"Ngươi đúng là xui xẻo, sao lại bị nắng làm cho ngất xỉu ngay lúc náo nhiệt thế này chứ?"

 

"Có sao không, muốn uống chút nước nóng không?"

 

"Để ta đi tìm Thế Ân..."

 

Năm người mười ý, nhao nhao ồn ào khiến Kinh Trập vốn chưa tỉnh táo hẳn càng thêm rối rắm.

 

Vẫn là Cốc Sinh lanh lợi, thấy Kinh Trập hơi nhíu mày liền vung tay đẩy mấy người kia ra, hùng hồn nói: "Mấy người các ngươi, làm gì mà căng thẳng thế? Làm Kinh Trập mụ mẫm cả người rồi."

 

Kinh Trập day day thái dương, đúng là mụ mẫm thật.

 

Cậu vừa tỉnh, phản ứng hơi chậm chạp, thậm chí còn không nhớ nổi mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.

 

"Là thế này, chiều nay Tạp Vụ Tư xảy ra chuyện lớn." Tuệ Bình dưới sự ra hiệu của mấy người kia, bắt đầu giải thích cho Kinh Trập, "Ngũ Phúc chết rồi."

 

Ngũ Phúc?

 

Vừa nhắc đến Ngũ Phúc, Kinh Trập lập tức nhớ tới Ngũ Đức, kế đó là nhớ lại những chuyện xảy ra buổi chiều.

 

Sắc mặt cậu ngay tức khắc trắng bệch.

 

Tuệ Bình vẫn luôn quan sát Kinh Trập, tưởng cậu sợ hãi, vội vàng nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, người ra tay là người của Càn Minh Cung."

 

Tuệ Bình càng nói vậy, Kinh Trập càng không thể yên tâm.

 

Cậu yên tâm thế nào được?

 

Người của Càn Minh Cung, chẳng phải chính là Dung Cửu sao!

 

"Ngũ Phúc chết thế nào?"

 

Thế Ân sốt ruột vì tốc độ rề rà của Tuệ Bình, bèn đẩy cậu ta ra, quyết định tự mình kể.

 

Kể chuyện bát quái mà chậm chạp như vậy sao được!

 

"Huynh trưởng của Ngũ Phúc là Ngũ Đức làm việc trước Càn Minh Cung, hình như vốn đã gây rắc rối gì đó. Người của Càn Minh Cung đến vây bắt Ngũ Đức, hai anh em bọn họ chống trả lệnh bắt, kết quả là kẻ trước người sau, đều chết cả rồi."

 

"Đều chết?"

 

Kinh Trập vô thức lặp lại.

 

Sao chuyện này lại... khác với những gì cậu nhớ?

 

"Đúng vậy, xác của Ngũ Đức thì ta chưa thấy, nhưng xác Ngũ Phúc thì ta có lén nhìn một cái." Thế Ân dùng giọng điệu kinh dị kể lại, lúc này cậu ta không đơn thuần là hóng chuyện nữa, nỗi sợ hãi còn sót lại trên mặt cũng lây sang những người khác, "Ta thấy... trên thi thể Ngũ Phúc bị đâm thủng lỗ chỗ, nát bấy như... một đống bùn nhão vậy."

 

Thế Ân cảm thấy đêm nay mình sẽ gặp ác mộng.

 

Nhất là khi đống thịt nát đó từng là Ngũ Phúc, cơn ác mộng này càng khiến người ta buồn nôn hơn.

 

Sắc mặt Tuệ Bình tuy tái nhợt, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: "Gã chết chẳng phải rất tốt sao?"

 

Cậu ta nhìn quanh những người khác, thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

"Gã và Ngũ Đức đều chết rồi, đối với chúng ta mà nói, hậu chiêu cũng chẳng cần giữ lại nữa nhỉ."

 

Vân Khuê và Kinh Trập nhìn nhau, bọn họ quả thực đã chuẩn bị sẵn cho khả năng Ngũ Đức tìm đến, chỉ là...

 

Đúng như Vân Khuê nói, hai anh em bọn họ đều đã chết, mọi kế hoạch dự phòng đều không cần thiết nữa.

 

Lúc này trời đã tối, nhưng chưa đến giờ bắt buộc tắt đèn — đúng vậy, có Vân Khuê ở đây, nghĩa là buổi tối bọn họ muốn chong đèn cũng không phải việc khó — mấy người chen chúc trong phòng Kinh Trập nói chuyện, Cốc Sinh còn dúi cho Kinh Trập cái màn thầu để dành.

 

Hơi nguội, nhưng đủ để lấp đầy bụng.

 

Kinh Trập ngồi bên mép giường gặm màn thầu, lắng nghe bọn họ trò chuyện.

 

Từ những lời kể đứt quãng của bọn họ, Kinh Trập cũng chắp vá lại được sự việc xảy ra buổi chiều.

 

Theo góc nhìn của nhóm Vân Khuê và Tuệ Bình, đầu tiên là có người phát hiện ra nội thị chết trong Trực Điện Giám, trong cơn hoảng loạn, tin tức này được báo lên từng cấp.

 

Lúc đó, Vân Khuê đang ở cạnh Khương Kim Minh, tự nhiên cũng biết tin ngay lập tức.

 

Có người chết thảm trong Trực Điện Giám, chuyện này không phải nhỏ.

 

Ngay khi mấy vị Chưởng tư định dẫn người đi điều tra, họ nhận được tin tức từ Chưởng ấn thái giám truyền xuống.

 

— Bình tĩnh chớ nóng vội.

 

Cũng không biết trong tin tức Chưởng ấn truyền tới rốt cuộc viết gì, mà mấy vị Chưởng tư vốn định xuất môn chẳng những ai về Tư nấy, mà còn ra lệnh nghiêm cấm bất kỳ ai bước ra khỏi phòng.

 

Vân Khuê lúc đó đi theo Khương Kim Minh, tốn chút công sức mới moi được vài câu nói thật từ miệng sư phụ.

 

"Sư phụ bảo, người của Càn Minh Cung đến để lùng bắt Ngũ Đức. Sau đó Ngũ Đức chống lệnh bắt, cộng thêm đám người gã mang theo, đều bị giết sạch." Vân Khuê kể đến nước bọt tung toé, "Ngũ Đức xảy ra chuyện, Ngũ Phúc cũng không thoát được. Gã dựa hơi Ngũ Đức tác oai tác quái bao lâu nay... cho nên cũng bị vạ lây..."

 

Cậu ta đưa tay lên cổ làm động tác cắt ngang, "Xoẹt."

 

Kinh Trập gặm xong miếng màn thầu cuối cùng, chậm rãi hỏi: "Ngũ Đức phạm tội gì?"

 

"Gã ở ngoài cung, mượn danh nghĩa Càn Minh Cung mà diễu võ giương oai, cấu kết triều thần, lại còn nuôi phụ nữ." Cái miệng Thế Ân nhanh nhảu nhất, tin tức cũng linh thông nhất, liến thoắng nói với Kinh Trập, "Hơn nữa, thảo nào gã lại làm ngơ trước mấy cái sở thích quái đản của Ngũ Phúc, hóa ra chính gã cũng là loại người táng tận lương tâm như vậy."

 

Kinh Trập khẽ nhíu mày, là do cậu gặp ảo giác sao?

 

Chuyện mới xảy ra chiều nay, đến tối mà tin tức đã lan truyền chính xác không sai lệch thế này, thậm chí còn có đầu có đuôi, đầy đủ tình tiết... Liệu có phải quá chi tiết rồi không?

 

Kinh Trập chậm chạp bưng bát nước lên uống ừng ực, ăn màn thầu nhanh quá suýt chút nữa thì nghẹn.

 

"...Tin tức này, liệu có phải, quá rõ ràng rồi không?" Cậu nghiêng đầu, "Thế Ân, làm sao ngươi biết được những chuyện này?"

 

Thế Ân vỗ ngực đảm bảo: "Ngươi yên tâm, chắc chắn là thật. Tin này là từ chỗ Khấu chưởng tư truyền ra đấy."

 

Khấu Hội, là một vị Chưởng tư khác.

 

"Được đấy Thế Ân, không ngờ ngươi và Khấu chưởng tư cũng có chút quan hệ." Vân Khuê huých tay Thế Ân, "Thành thật khai báo đi."

 

Thế Ân gãi gãi mặt: "...Thật ra thì, ta và Khấu chưởng tư là đồng hương."

 

Chuyện này cậu ta cũng mới biết hôm nay.

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thế Ân vốn dĩ đã sợ vỡ mật, đang lúc cậu ta chạy loạn trong phòng như ruồi mất đầu thì đột nhiên nghe tin Khấu Hội sai người gọi mình.

 

Thế Ân biết Khấu Hội, cũng biết bình thường ông ta đối nhân xử thế không tệ, lúc này mới dám qua đó.

 

Chỉ không ngờ, Khấu Hội gặp cậu ta, thái độ ôn hòa hơn trước kia rất nhiều. Đầu tiên là hỏi han tình hình, sau đó lại nói: "Ta biết ngươi và đám nhóc kia đã làm những gì."

 

Lúc đó mặt Thế Ân cắt không còn giọt máu, tưởng đâu mình sắp chết rồi.

 

Khấu Hội thấy cậu ta sợ hãi như vậy, cười xua tay: "Ngươi tưởng các ngươi làm việc mà không để lại chút dấu vết nào sao? Mấy cái dấu vết đó, là ta và Khương Kim Minh chưởng tư của các ngươi xóa sạch đấy."

 

Thế Ân thấy Khấu Hội ôn hòa như vậy, cảm xúc mới hơi bình tĩnh lại, chợt nghĩ đến điều gì, lanh lợi nói: "Lẽ nào, mấy vị Chưởng tư cũng sớm... không vừa mắt Ngũ chưởng tư ạ?"

 

Khấu Hội hừ lạnh một tiếng: "Ai mà ưa nổi cái tên ngu xuẩn đó." Lông mày ông ta nhíu lại, giữa trán nhăn tít như kẹp được cả ngọn núi nhỏ, lắc đầu đầy bất mãn.

 

"Ngũ Phúc không đáng sợ, phiền phức là ở huynh trưỡng gã." Khấu Hội ra vẻ bí hiểm nói, "Có điều, hiện tại các ngươi không cần lo lắng nữa, Ngũ Đức sắp tàn rồi."

 

Thấy Thế Ân lộ vẻ tò mò, Khấu Hội cũng không keo kiệt giải đáp: "Ngũ Đức thỉnh thoảng được xuất cung làm việc, gã nhân cơ hội này vơ vét của cải trắng trợn bên ngoài, nuôi phụ nữ, sở thích y hệt Ngũ Phúc, còn tiếp xúc với các quan viên khác..." Nói đến đây, Khấu Hội lộ ra vẻ mặt âm trầm.

 

"Sao có thể dung tha cho gã được?"

 

Chẳng qua là thả con săn sắt, bắt con cá rô mà thôi.

 

Thế Ân vốn thích hóng chuyện, nghe được cả bụng bát quái này, sao có thể không phấn khích. Nhưng phấn khích xong, cậu ta cũng thấy là lạ, quan trọng nhất là...

 

Thế Ân và Khấu Hội bình thường chẳng có tiếp xúc gì.

 

Chỉ biết quan hệ giữa Khấu Hội và Khương Kim Minh rất tốt, nhưng cũng đâu đến mức yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với cậu ta ôn hòa thế này.

 

Nếu thực sự là vì nể mặt Khương Kim Minh, thì người Khấu Hội gọi đến quan tâm phải là Vân Khuê mới đúng chứ!

 

Khấu Hội cười ha hả: "Thằng nhóc ngốc, không nghe ra giọng của ta sao?"

 

Đã vào cung, bất kể trước kia là người ở đâu, đều phải nói tiếng phổ thông lưu loát.

 

Nếu còn mang theo giọng quê, ít nhiều sẽ bị người ta coi thường.

 

Thế Ân lúc mới vào cung, để học được giọng phổ thông chuẩn chỉnh cũng đã tốn không ít công sức.

 

Vừa rồi nói chuyện với Khấu Hội, vì cái giọng quê hương chuẩn chỉnh kia quá đỗi thân thuộc, Thế Ân thế mà lại không phát hiện ra...

 

Khấu Hội, và cậu ta là đồng hương!

 

Nói đến đây, Thế Ân đã vui vẻ ngẩng cao đầu: "Khấu chưởng tư còn nói, ông ấy đã xin Khương chưởng tư mấy lần muốn lấy ta về, chỉ là Khương chưởng tư không chịu nhả người. Ây da, ta quả nhiên là đi đến đâu cũng tỏa sáng mà."

 

Lúc đó, Khấu Hội cũng hỏi cậu ta, liệu sau đợt sát hạch cuối năm, có muốn qua chỗ ông ấy không.

 

Thế Ân có hơi dao động, nhưng hồi lâu sau vẫn lắc đầu, cười chắp tay: "Tiểu nhân đa tạ ý tốt của Chưởng tư, chỉ là tiểu nhân tin rằng, dựa vào sức mình, ở Trực Điện Giám cũng có thể leo lên cao. Nếu đến lúc tiểu nhân cần Chưởng tư giúp đỡ, thì xin để lại đến khi đó, sẽ mặt dày đến cầu xin." Cậu ta nói chuyện cười hì hì, rất được lòng người.

 

Khấu Hội không khỏi bật cười, xua xua tay.

 

"Thôi được rồi, ra khỏi cửa này thì cứ yên tâm bỏ bụng, đừng lo lắng nữa."

 

Thế Ân vui vẻ gật đầu, lại vái chào Khấu Hội rồi mới xoay người ra cửa.

 

Chỉ là cậu ta không nhìn thấy, Khấu Hội vốn đang ngồi an ổn trong phòng, ngay sau khi cậu ta rời đi liền lập tức đứng dậy, đi về phía bên trái, dừng lại trước một tấm bình phong, cung kính nói: "Nô tài đã theo lời Chưởng ấn dặn dò, thuật lại không sót một lời."

 

Chưởng ấn thái giám Phương Gia Cử từ sau bình phong bước ra, hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm."

 

Khấu Hội khẽ nói: "Chỉ là, nói những chuyện này với tên nhóc đó, thì có hơi..."

 

"Không cần quản." Phương Gia Cử thản nhiên liếc nhìn Khấu Hội, "Đừng tò mò."

 

Sự cảnh cáo nồng đậm trong lời nói khiến Khấu Hội lập tức cúi đầu.

 

"Vâng."

 

...

 

Kinh Trập ngẫm đi ngẫm lại những lời Thế Ân nói.

 

Không có kẽ hở.

 

Khấu Hội nếu không phải vì chút tình đồng hương với Thế Ân, thì hà cớ gì phải đến chăm sóc cậu ta, lại còn lắm miệng kể lể những chuyện này?

 

Những chuyện này rốt cuộc cũng là bí mật.

 

Nghĩ như vậy, độ tin cậy trong lời nói của Thế Ân lại cao thêm vài phần. Hơn nữa, cậu ta cũng không loan truyền lung tung bên ngoài, chỉ kể lại cho mấy người bọn Kinh Trập nghe.

 

Điều thú vị là, đừng nhìn Thế Ân là kẻ mồm mép tép nhảy, chuyện gì cũng hóng hớt, nhưng thực ra khi cần giữ bí mật, cậu ta lại kín miệng hơn bất cứ ai.

 

Chuyện Kinh Trập lúc trước không muốn đến Chung Túy Cung, chuyện xảy ra với Tuệ Bình, cậu ta đều giấu kín như bưng, không hé răng nửa lời với ai. Ngay cả việc Cốc Sinh sau này biết chuyện của Tuệ Bình, cũng là do tối hôm nay Tuệ Bình chủ động nhắc tới.

 

Sau khi xác định Ngũ Phúc đã chết, Tuệ Bình chắc chắn đã trút được tảng đá lớn trong lòng, thần sắc cũng thả lỏng hơn nhiều.

 

Cốc Sinh thì chửi thầm mấy câu, cậu ta cũng không giận vì bị mọi người giấu giếm.

 

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với Tuệ Bình chung quy chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

 

Người đời tuy có nơi chốn như Nam Phong quán, nhưng rốt cuộc đó không phải là chuyện có thể đưa lên mặt bàn. Ngay cả trong cung này, nếu bắt gặp cung nữ và thái giám đối thực, cũng chưa đến mức bị người ta phỉ nhổ, nhưng nếu là hai nam nhân...

 

Nhất là kẻ làm người nằm dưới, sẽ luôn bị người ta coi thường.

 

"Chết là tốt." Cốc Sinh nhíu mày, "Có điều, qua vụ này, Tạp Vụ Tư trống mất một nửa, e là sẽ thiếu người trầm trọng đây."

 

Xảy ra chuyện lớn nhường này, Chưởng ấn thái giám cũng rất mất mặt, việc xử lý diễn ra vô cùng nhanh chóng.

 

Sau khi Vi Hải Đông mang xác những người kia đi, Chưởng ấn thái giám Phương Gia Cử rất nhanh đã cho người xóa sạch mọi dấu vết, dập tắt mọi lời đồn đại khắp nơi.

 

Tin rằng đến ngày mai, sẽ có một lời giải thích hợp lý được công bố.

 

Mọi người bàn tán đến tận đêm khuya mới tản đi. Tuệ Bình vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng hề bận tâm đến việc sáng mai phải dậy sớm.

 

Cậu ta không ngủ được, Kinh Trập lại càng không ngủ được, dù sao cậu cũng mới vừa tỉnh.

 

Tuệ Bình hạ giọng: "Ta thấy sắc mặt ngươi ban nãy không tốt lắm, có phải buổi chiều... ngươi đã nhìn thấy gì đó không?"

 

Nếu không thì sao lại khéo thế, đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thì Kinh Trập lại ngất xỉu?

 

Kinh Trập thở dài: "Lúc Ngũ Đức chết, ta có mặt ở đó."

 

Tuệ Bình hít sâu một hơi, túm lấy cánh tay Kinh Trập.

 

"Chẳng lẽ ngươi vì thế mới sợ đến mức ngất đi?"

 

Kinh Trập có chút rối rắm. Thực ra cậu cảm thấy mình không phải bị dọa ngất, mà là bị Dung Cửu bóp cho ngất.

 

Cậu không có chứng cứ, nhưng trực giác mách bảo là thế!

 

Tuy nhiên cậu không nói tiếp, nên Tuệ Bình cũng mặc nhiên cho là vậy.

 

"Đúng là tạ ơn trời phật phù hộ, ngươi không sao là tốt rồi." Tuệ Bình chắp tay vái tứ phương, "Ta có nghe nói, đám người Ngũ Đức đều chết cả rồi... Khoan đã, mẹ kiếp, Ngũ Đức đi tìm ngươi sao!"

 

Tuệ Bình muộn màng nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Kinh Trập, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.

 

"Ban nãy lúc bọn họ ở đây, sao ngươi không nói gì hết?"

 

Trong lòng Tuệ Bình vừa sợ hãi lại vừa thấy may mắn, cũng may nhìn Kinh Trập hiện tại không ốm đau bệnh tật gì, trên người cũng không có vết thương nào.

 

Kinh Trập rủ mắt, khẽ nói: "Ngũ Đức hẳn là đi thăm Ngũ Phúc, rồi từ chỗ gã đoán ra chuyện Ngũ Phúc gãy chân có liên quan đến ta, nên mới dẫn người tới. Chỉ là..." Cậu ngừng một chút, giọng nói càng nhỏ hơn, "Lúc đó bộ dạng của Ngũ Đức, không giống như là... đang chạy trốn."

 

Người khác không biết, chẳng lẽ Kinh Trập cũng không biết sao?

 

Người giết Ngũ Đức là Dung Cửu.

 

Bất kể trên người Ngũ Đức có bao nhiêu tội lỗi, nhưng lý do ban đầu khiến Dung Cửu ra tay, hoàn toàn là vì Kinh Trập.

 

Vừa nghĩ đến đây, Kinh Trập lại thấy đau đầu.

 

Nhiều chuyện nghe thì có vẻ logic, nhưng khi xâu chuỗi lại, luôn tồn tại một mâu thuẫn duy nhất.

 

Tất cả đều nằm ở Dung Cửu.

 

Tuệ Bình nghe Kinh Trập nói vậy thì không cho là đúng: "Chuyện này có gì lạ đâu? Chứng tỏ lúc Ngũ Đức đến Trực Điện Giám, căn bản không nghĩ mình sẽ bị bắt, nếu không gã đã chẳng đi một mình. Nói không chừng đã sớm có người theo dõi, cố ý mai phục ở đó, chỉ đợi Ngũ Đức lơ là mất cảnh giác để tóm gọn!"

 

Kinh Trập: "...Vậy sao? Gã cũng chỉ là một tên thái giám nhị đẳng, có cần phải cẩn thận đến thế không?"

 

Tuệ Bình thì thầm: "Chiều nay ngươi ngủ nên không nghe thấy Vân Khuê nói, tên Ngũ Đức đó biết võ đấy."

 

Kinh Trập: "...À à."

 

Cậu gật đầu, được Tuệ Bình thương cảm xoa đầu rồi nhét vào trong chăn.

 

"Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi, mai ngủ dậy là mọi chuyện đâu vào đấy thôi."

 

Kinh Trập cười khổ nhắm mắt lại. Một lát sau, cậu thầm gọi hệ thống trong đầu.

 

"Chuyện chiều nay, ngươi có nhìn thấy không?"

 

Hệ thống lên tiếng.

 

[Ký chủ, hệ thống chỉ có thể dò xét những mục tiêu liên quan đến nhiệm vụ, không thể biết được những chuyện khác. Tuy nhiên, Ngũ Phúc đúng là do Vi Hải Đông đến bắt.]

 

Kể từ lúc Kinh Trập tỉnh lại, dự cảm nguy hiểm cứ bám riết lấy dây thần kinh nhạy cảm của cậu, khiến cậu ngay cả thời gian để yên tĩnh suy nghĩ cũng không có.

 

Cậu nhắm mắt, Vi Hải Đông à...

 

Nỗi hoảng loạn vô cớ kia cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.

 

Cậu đan hai tay đặt lên ngực, như muốn sưởi ấm trái tim đang đập loạn nhịp.

 

Trước khi ngủ, Kinh Trập vốn còn lo mình sẽ mơ thấy những cảnh tượng hung tàn kia, nhưng vạn lần không ngờ tới, cậu lại ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

 

Nói là tự nhiên tỉnh, nhưng giờ giấc tỉnh lại cũng đúng vào canh giờ cậu hay dậy thường ngày.

 

Kinh Trập trước đó đã ngủ cả buổi chiều, lại ngủ thêm một đêm, giấc ngủ vô cùng sảng khoái, đến một giấc mộng mị cũng không có.

 

Cậu im lặng rửa mặt súc miệng, rồi lại im lặng thay y phục.

 

Hóa ra... gan cậu lớn đến thế sao?

 

Khi Kinh Trập cùng đám Vân Khuê ra ngoài làm việc, thấy có người cố tình đi vòng qua một khu vực, chắc hẳn đó là nơi một trong số những người xấu số hôm qua bỏ mạng.

 

Mấy người bọn họ đều rất ăn ý, cũng đi vòng qua.

 

Không ai chủ động nhắc đến chuyện đó.

 

Mãi đến chiều, sự việc mới được đưa ra kết luận chính thức.

 

Khương Kim Minh triệu tập đông đảo nội thị trong Trực Điện Tư lại, bắt họ đứng ngay ngắn trong sân, rồi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt mọi người.

 

"Hẳn là chuyện hôm qua ở Tạp Vụ Tư, các ngươi đều đã nghe phong thanh."

 

Trong hàng ngũ, có mấy người mặt mày tái mét.

 

Đâu chỉ là nghe phong thanh.

 

Có mấy người trong số họ còn đụng mặt trực tiếp với cái xác ấy chứ.

 

Khương Kim Minh điềm nhiên nói: "Ngũ Phúc tác oai tác quái ở Tạp Vụ Tư nhiều năm nay, tất cả đều nhờ gã có một huynh trưởng xuất thân từ Càn Minh Cung. Hôm qua, Vi thống lĩnh dẫn đội đến truy bắt tội phạm Ngũ Đức, trong quá trình truy đuổi đã xảy ra thương vong, nhưng cuối cùng hai huynh đệ Ngũ Đức, Ngũ Phúc đều đã bị giết ngay tại chỗ, diệt trừ hậu họa."

 

Theo lời kể của Khương Kim Minh, đám nội thị bên dưới không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Khương Kim Minh không ngăn cản, mà tiếp tục nói.

 

"Hiện nay, Tạp Vụ Tư chỉ còn lại ba bốn người, không đủ để duy trì hoạt động, trước mắt phải điều động người từ các Tư khác sang, Trực Điện Tư cũng phải cử ra hai người." Ông ta chỉ định hai người, "Cứ làm việc trước đã, Chưởng ấn nói rồi, trước khi bổ sung người mới, các ngươi sẽ được nhận gấp đôi bổng lộc."

 

Hai người bị gọi tên vốn còn chút miễn cưỡng, nhưng vừa nghe được nhận hai phần tiền, lập tức vui vẻ ra mặt.

 

Dù sao thì Tạp Vụ Tư chết nhiều người như vậy, người bình thường ai mà chẳng sợ. Giờ làm một công đôi việc lại được nhận hai đầu lương, thế thì cũng có thể cắn răng chịu đựng được.

 

Nói xong chuyện này, trong lòng Khương Kim Minh cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, bèn cho mọi người giải tán.

 

Ngũ Phúc chết, trong Trực Điện Giám chỉ có người vui mừng chứ chẳng ai thương xót.

 

Có mấy vị Chưởng tư đứng ra trấn an, lại duy trì được hoạt động của Tạp Vụ Tư, vài ngày sau, sự việc ồn ào náo nhiệt này cuối cùng cũng lắng xuống, không còn bị người ta nhắc đến thường xuyên nữa.

 

Trịnh Hồng và Hồ Lập của Tạp Mãi Vụ cũng nhân dịp này ghé thăm.

 

Hồ Lập đến tìm Tuệ Bình.

 

Hai huynh đệ đồng hương vừa gặp nhau đã rôm rả kéo nhau ra ngoài nói chuyện, còn Trịnh Hồng vẫn tay xách nách mang như mọi khi, giữa tiết trời cuối thu đầu đông mà mồ hôi đầm đìa.

 

Kinh Trập giúp Trịnh Hồng dỡ đồ xuống, "Cái gì đây?"

 

Trịnh Hồng lườm Kinh Trập một cái, gắt gỏng: "Cái này còn phải hỏi?"

 

Cậu ta chẳng khách khí đi thẳng đến bên bàn, tự rót nước uống ừng ực.

 

Kinh Trập mở bọc đồ ra xem, lập tức im lặng.

 

...Nhiều đồ quá.

 

Lớn thì có áo lót áo bông, nhỏ thì có giày vớ, thậm chí cả các loại dụng cụ chải chuốt cũng có đủ, quả là muôn màu muôn vẻ. Hộp bên cạnh mở ra, toàn là các loại đồ ăn để được lâu, có thể nói là ăn mặc ngủ nghỉ đi lại đều lo đủ, không thiếu thứ gì.

 

Thảo nào lần này Trịnh Hồng đến lại vác nhiều đồ như vậy.

 

Trịnh Hồng tấm tắc, đứng bên giường Kinh Trập nhìn đống đồ bày la liệt khắp giường, kinh ngạc nói: "Không ngờ bày ra lại nhiều thế này?"

 

Cậu ta liếc nhìn Kinh Trập.

 

"Này, ngươi nói thật với ta xem, đây là huynh đệ của ngươi thật à? Sao ta nhìn cứ như là đang nuôi nhân tình thế nhỉ?" Cậu ta tặc lưỡi, "Thế này thì bá đạo quá rồi."

 

Kinh Trập vừa thu dọn đồ đạc, đầu cũng không ngẩng lên đáp: "Miệng ngươi sạch sẽ chút đi."

 

Rồi khựng lại một chút, vẫn ngẩng đầu lên.

 

"Thế này đâu có bá đạo?"

 

Trịnh Hồng nhớ ra Kinh Trập là kẻ mười mấy năm trời chẳng có sở thích gì cho riêng mình, nhìn là biết chưa được khai sáng, bèn xắn tay áo lên, ra vẻ muốn dạy dỗ đàng hoàng.

 

"Kinh Trập, ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi không có ý đó với vị huynh đệ kia, thì tốt nhất đừng qua lại thân thiết quá."

 

Kinh Trập khó khăn lắm mới dọn được một góc giường để ngồi, "Sao ngươi cứ nói hươu nói vượn, trong miệng chẳng có câu nào đứng đắn thế?"

 

Trịnh Hồng "ây da" một tiếng: "Ngươi không hiểu đâu."

 

Ngón tay cậu ta chỉ trỏ vào đống quần áo trên giường, đếm từng món một, "Áo lót, tất, đai lưng... Nhìn xem, có ai lại đi tặng mấy thứ này, vừa không trang trọng, lại nghe chẳng lọt tai." Lần trước đến cậu ta đã muốn nói rồi, chỉ là lần này càng quá đáng hơn nên mới không nhịn được mà mở miệng, "Lần trước thì thôi, lần này đến cả cái ăn cái mặc, dùng cái gì cũng sắp xếp đâu ra đấy cho ngươi, ngươi không thấy... rợn người sao?"

 

Kinh Trập rất cố gắng ghép lời nhận xét này với Dung Cửu, nhưng nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi.

 

Tất nhiên, về điểm rợn người thì cậu đồng ý.

 

Nhưng không phải vì chuyện này, mà là vì thủ đoạn giết người tàn nhẫn của hắn lần trước.

 

Nói cho cùng, nghe kể và tận mắt chứng kiến vẫn là hai chuyện khác nhau.

 

Trịnh Hồng thấy Kinh Trập sống chết không chịu thông suốt, bất lực dang tay: "Được rồi, cái đồ chậm tiêu như ngươi, bị người ta nhìn chằm chằm mà vẫn không hay biết là đáng đời. Người ta lo cho ngươi từ trong ra ngoài, đến cả cái ăn cái mặc cũng muốn kiểm soát, nếu ngay cả điểm này mà ngươi cũng không hiểu thì đúng là ngốc hết thuốc chữa."

 

Kinh Trập bĩu môi, bị Dung Cửu nói thì thôi đi, bị Trịnh Hồng nói thế này đúng là đáng ghét thật.

 

Cậu đá vào mông Trịnh Hồng một cái, "Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, kể chuyện Hồ Lập đi, thằng nhóc đó không sao chứ?"

 

Tuệ Bình vì người huynh đệ này mà suýt gặp nạn, nếu Hồ Lập là kẻ vong ân bội nghĩa thì cậu chắc chắn sẽ không ngồi yên.

 

Trịnh Hồng uể oải nói: "Không sao, thằng nhóc đó ngốc thì có ngốc, nhưng con người cũng không tệ. Ít nhất còn có lương tâm hơn khối kẻ trong cái hoàng cung này."

 

Kinh Trập lúc này mới yên tâm.

 

Trịnh Hồng yêu tiền thì có yêu tiền, nhưng mắt nhìn người rất chuẩn.

 

Nếu không, sao cậu ta kiếm được nhiều tiền thế?

 

Trịnh Hồng mỗi lần nhìn thấy cái tính tốt bụng thừa thãi của Kinh Trập lại không nhịn được châm chọc: "Trước kia không phải ngươi không muốn kết bạn với ai à? Sao đến Trực Điện Tư này lại thay đổi rồi."

 

Kinh Trập cắm cúi dọn đồ, bình thản đáp: "Trước kia ta cũng có bạn mà. Minh Vũ là bạn ta, chẳng lẽ ngươi không phải?"

 

Trịnh Hồng nghẹn lời.

 

"Ngươi vừa nói, người bạn có chút bá đạo kia của ta... hắn cũng là bạn. Mà nói đúng hơn, thực sự là sau khi gặp hắn, ta mới thay đổi đôi chút."

 

Nói đến đây, Kinh Trập ngẩng đầu lên, đáy mắt lấp lánh ý cười.

 

"Ta cảm thấy, kịp thời hưởng lạc, không quá kìm nén bản thân, ngược lại là chuyện tốt."

 

Những điều này, đều là sự thay đổi mà Dung Cửu mang lại cho cậu.

 

Trịnh Hồng khoanh tay nhìn Kinh Trập hồi lâu, lắc đầu đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm cái gì mà "kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc", bóng lưng trông có vẻ sầu não.

 

Cứ như ông bố già tội nghiệp vừa bị người ta bắt mất đứa con trai vậy.

 

Lại có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

 

...

 

Trong Thọ Khang Cung, hương trà lảng bảng.

 

Thái hậu đang thưởng trà, nửa nghe nửa không lời nữ quan bẩm báo: "...Trực Điện Tư... người của Càn Minh Cung... bị điều tra... đã cắt đứt liên lạc..."

 

Đối với thất bại lần này, Thái hậu đã tỏ ra bình thản, chẳng mấy để tâm.

 

"Chắc chắn đã dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?"

 

"Vâng, không bị phát hiện."

 

Thái hậu lúc này mới gật đầu.

 

Chuyện ở Trực Điện Giám, ít nhiều cũng có chút xui xẻo. Tên Ngũ Đức kia chết thì chết rồi, chỉ là chết một Ngũ Đức, lại khiến Ninh Hoành Nho rà soát lại Càn Minh Cung một lần nữa, nhổ sạch những cái đinh ngầm mà bà ta vất vả lắm mới cài vào được.

 

Hoàng Nghi Kết ngồi ở phía dưới, nghe chủ tớ hai người nói chuyện, trên mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, cho đến khi ánh mắt Thái hậu rơi trên người nàng, đầy ẩn ý nói:

 

"Quý phi à, ngươi có thấy bệ hạ dạo gần đây có chút kỳ lạ không?"

 

Hoàng Nghi Kết khẽ nghiêng người, nhỏ nhẹ đáp: "Thái hậu nương nương, thiếp thân cho rằng, có lẽ bệ hạ đã để tâm đến thứ gì đó."

 

"Ồ, sao cơ, làm thế nào mà nhìn ra được?" Thái hậu hứng thú hỏi.

 

Cảnh Nguyên Đế bao năm nay, ngoại trừ chuyện của Từ Thánh Thái hậu ra, chưa từng để bà ta phát hiện điểm yếu nào. Nếu có thể nắm được một hai điểm yếu, thì cuộc chơi này thú vị hơn nhiều so với sự giằng co hiện tại.

 

Hoàng Nghi Kết: "Thiếp thân từng thử hạ Triền Hồn lên người bệ hạ, nhưng không có phản ứng gì. Chỉ có người tâm thuộc về ai đó, mới có thể hoàn toàn miễn nhiễm với thứ này."

 

Đó là cơ hội nàng trăm cay nghìn đắng mới tìm được.

 

Trước khi Thái hậu thu hồi mệnh lệnh.

 

Vì thất bại đó, lại thêm Thái hậu đã dừng lệnh, nên Hoàng Nghi Kết dứt khoát không báo cáo chuyện này lên.

 

Nghe vậy, mày mắt Thái hậu giãn ra, "Tuyệt lắm." Bà ta vỗ tay cười lớn, trong lòng bắt đầu suy tính về các phi tần trong hậu cung.

 

Rốt cuộc là phi tử nào đã khiến con quái vật lạnh lùng tàn nhẫn kia cũng phải động lòng?

 

...

 

"Hắt xì—"

 

Kinh Trập bất ngờ rùng mình một cái. Hôm qua tuyết đầu mùa đã rơi, sáng dậy nhiệt độ giảm mạnh, lạnh đến mức cậu vừa run cầm cập vừa mặc áo bông vào.

 

Cậu không dám đùa với sức khỏe của mình, phát hiện cứ hắt hơi liên tục, làm xong việc quay về liền uống mấy cốc nước nóng, lại uống thêm một viên thuốc.

 

Trực Điện Tư tốt hơn Bắc Phòng ở chỗ, đám tiểu nội thị làm việc bên dưới vẫn được chia cho chút than sưởi.

 

Buổi tối trước khi ngủ, có thể đốt lò sưởi trong phòng cho ấm.

 

Khi Kinh Trập về Bắc Phòng gặp Minh Vũ, cậu đã đem chuyện cái lò sưởi này ra khoe khoang rầm rộ một hồi, cuối cùng cũng khiến kẻ lười biếng như Minh Vũ phải động lòng.

 

Chẳng vì gì khác, Minh Vũ vốn rất sợ lạnh.

 

Khó khăn lắm Kinh Trập mới về một chuyến, Minh Vũ túm lấy cậu, bắt kể lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xảy ra gần đây. Khi nghe nói người ra tay là Dung Cửu, Minh Vũ dáo dác nhìn quanh, xác định không có ai khác mới hung hăng nhéo tai Kinh Trập một cái thật đau.

 

Kinh Trập tủi thân: "Sao lại đánh ta?"

 

Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, ông đây nhéo chính là cái thứ nhãi ranh nhà ngươi đấy.

 

"Ta đã nói gì nào? Ngươi mê muội bởi cái gương mặt của hắn rồi!"

 

Kinh Trập lầm bầm: "Nhưng cái lò sưởi tay ngươi đang cầm, cũng là hắn tặng cho ta đấy thôi."

 

Minh Vũ sợ lạnh vô cùng, vớ được cái lò sưởi này thì mừng hơn bắt được vàng. Than cần dùng cũng chẳng nhiều, mỗi lần cậu ta chỉ cần đợi lúc Trần Minh Đức sai người đun nước, lén lấy một ít là dùng đủ.

 

Minh Vũ chẳng hề có chút thái độ há miệng mắc quai nào, ngược lại càng ra sức nhéo tai Kinh Trập, thề phải vặt cái tai này xuống mới hả dạ.

 

"Bây giờ lòng dạ ngươi hướng hết ra ngoài rồi phải không?"

 

Kinh Trập phải tốn sức chín trâu hai hổ mới vác được cái tai sưng đỏ nóng bừng lăn khỏi Bắc Phòng.

 

Cậu vẫn còn sợ hết hồn, đừng nhìn Minh Vũ nhỏ con, lúc cậu ta nổi cơn tam bành lên cảm giác có thể xé xác cậu ra làm đôi.

 

Sao có thể trách cậu được chứ!

 

Con người ta luôn cần từng chút, từng chút một từ từ tìm hiểu nhau mà. Thì là... thỉnh thoảng nhìn lầm người, cũng là chuyện bình thường thôi mà!

 

Soạt, lại soạt.

 

Kinh Trập giẫm lên tuyết, ủng lún xuống một nửa, đi được một đoạn lại phải rũ tuyết bám trên chân.

 

Tuyết ở khu Bắc Phòng xưa nay chẳng mấy ai quét dọn. Tuy cũng thuộc phạm vi quản lý của Trực Điện Tư, nhưng Bắc Phòng dường như mặc định bị lãng quên, chẳng bao giờ có người lui tới.

 

Lúc đến chỉ có mình cậu, lúc về cũng chỉ một mình.

 

Đi đi về về, hai hàng dấu chân đứt quãng uốn lượn trải dài, cho đến khi bước tới ngã ba đường, Kinh Trập bỗng khựng lại.

 

Dung Cửu đang che ô, đứng lặng ở đó.

 

Giữa trời tuyết trắng xóa bay lả tả, chiếc ô giấy như một vách ngăn, tách biệt hắn với màn tuyết trắng ngần.

 

Dung Cửu hờ hững đứng dưới tán ô, gương mặt lạnh lùng chẳng khác nào băng tuyết ngập trời, trên dung nhan ngưng đọng tựa pho tượng điêu khắc ấy, đôi mắt đen thẫm đang chăm chú nhìn Kinh Trập đi tới từ phía Bắc Phòng.

 

Ánh nhìn chăm chú ấy, có phần đáng sợ.

 

Lạnh lẽo như chốn quỷ vực.

 

Đôi khi, Kinh Trập cảm thấy Dung Cửu giống như một bức tượng đá vô tâm vô dục.

 

Là khi hắn không biểu lộ cảm xúc.

 

Là khi hắn tàn nhẫn giết người.

 

Trong ký ức mơ hồ của Kinh Trập, dường như cậu đã từng chạm vào gương mặt đẹp đến sắc sảo ấy, từng v**t v* gò lông mày cao vút, hàng mi dài rậm rạp mà âm u... Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào, giống như đang chạm vào một người chết.

 

Cậu có hơi sợ hãi.

 

Kinh Trập chậm chạp bước đến trước mặt Dung Cửu, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Cậu thấp hơn Dung Cửu, mỗi lần muốn nhìn hắn đều phải ngẩng đầu, còn nếu muốn ôm cổ người ta, thì càng phải kiễng chân lên.

 

"Sợ ta?"

 

Giọng nói lạnh lẽo, còn buốt giá hơn cả gió tuyết ngày đông. Cơn thịnh nộ thấm đẫm vào máu thịt kia tựa như con quái thú đang cuộn mình trong bóng tối, khiến người ta không rét mà run.

 

"Sợ."

 

Kinh Trập mềm nhũn đáp.

 

Cậu không thể không sợ. Tận mắt chứng kiến sự tàn khốc và khát máu của người đàn ông này khiến cậu bất ngờ nhận ra, ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của Dung Cửu là một mặt tối tăm đáng sợ hơn nhiều.

 

Nhưng trước khi Dung Cửu kịp có động tác, cậu lại kiễng chân lên, cố gắng vòng tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn.

 

Lạnh quá.

 

Dung Cửu đã đứng ở đây bao lâu rồi?

 

Trên tán ô, tuyết đã phủ đầy.

 

Hẳn là đã đợi rất lâu.

 

Kinh Trập cố gắng nén nỗi sợ hãi xuống, giống như một kẻ ngốc nghếch dù bị người ta làm tổn thương, dọa nạt, vẫn ngây ngô dán sát vào, muốn sưởi ấm cho đối phương.

 

"Cũng nhớ nữa."

 

Động tác của cậu có chút cứng nhắc, nhưng lại dùng sức rất nhiều.

 

Ôm rất chặt.

 

Với sức mạnh của Dung Cửu, muốn giằng ra e cũng phải tốn chút thời gian.

 

Dung Cửu vứt chiếc ô sang một bên, ôm chặt lấy Kinh Trập giữa trời tuyết.

 

...Thật đáng thương.

 

Sao Kinh Trập có thể làm ra hành động nguy hiểm như tự mình dấn thân vào miệng thú dữ thế này?

 

Nhưng cậu càng như vậy, lại càng không thể khơi dậy lòng thương xót của quái vật, mà chỉ chiêu dụ thêm càng nhiều sự đối xử tàn khốc hơn. Dung Cửu che đi sự tăm tối nơi đáy mắt, nén chặt h*m m**n khát máu điên cuồng vào sâu trong lớp vỏ bọc lạnh lẽo trắng toát.

 

Quả thật vừa ngốc, lại vừa ngoan.

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Kinh Trập: Huynh biết đấy, ngay cả bạn bè ta cũng không được phép nói ta ngốc đâu nhé.

 

Dung Cửu: Cho nên?

 

Kinh Trập: Nói nữa là tính tiền đấy.

 

Dung Cửu: (Đặt ngân phiếu lên) Nộp trước một trăm lượng.

Bình Luận (0)
Comment