Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 26

Lúc còn ở Bắc Phòng, Kinh Trập chẳng có chỗ nào để tiêu tiền. Mấy năm qua cứ túc tắc gom góp, cậu cũng để dành được một khoản không nhỏ. Một phần bị Trịnh Hồng dụ dỗ kiếm đi mất, phần còn lại, cậu đều giao cho Minh Vũ giữ.

 

Khi bị nhét tiền vào tay, Minh Vũ đã vô cùng kinh ngạc.

 

"Ngươi đưa ta cái này làm gì?"

 

"Nếu ngươi muốn rời khỏi Bắc Phòng, chắc chắn phải tìm người chạy chọt, chẳng lẽ không cần tiền sao?"

 

Minh Vũ: "Ta có tiền mà."

 

Kinh Trập: "Có cái con khỉ!"

 

Minh Vũ hiếm khi bị Kinh Trập nói cho cứng họng, gãi gãi mặt đầy ngượng ngùng.

 

Minh Vũ tuy không phải kiểu vung tay quá trán, nhưng tiêu tiền cũng chẳng có kế hoạch gì.

 

Lúc Kinh Trập còn ở Bắc Phòng, tiền của Minh Vũ đều đưa cho cậu quản lý. Nhưng sau khi cậu đi, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hầu bao của Minh Vũ đã xẹp đi trông thấy, chỉ còn lại chút ít ỏi.

 

Minh Vũ đau đớn rút kinh nghiệm: "Đợi ta tích góp đủ sẽ trả lại cho ngươi."

 

Kinh Trập chẳng để tâm, chỉ xua tay bảo cậu ta mau cất đi.

 

Minh Vũ ngồi xổm cùng cậu dưới mái hiên, hai người lặng lẽ ngắm tuyết rơi. Một lúc lâu sau, Minh Vũ mới lên tiếng: "Ngươi đặc biệt quay lại đây, không chỉ để đưa tiền cho ta thôi chứ?"

 

"Đây là lý do rất quan trọng."

 

Kinh Trập nhấn mạnh.

 

Minh Vũ gật đầu: "Được rồi, là lý do rất quan trọng. Vậy giờ có thể nói cho ta biết lý do còn lại chưa?"

 

Kinh Trập lại biến thành cái hũ nút, im thin thít.

 

Minh Vũ đành phải vỗ vỗ đầu cậu, hy vọng cậu thuộc loại vỗ một cái là có phản ứng, nhưng vỗ mãi, vỗ mãi lại thành ra vò đầu.

 

Lâu rồi không vò cái đầu nhỏ như chó con của Kinh Trập, kể ra cũng hơi nhớ.

 

Minh Vũ cảm thán một câu, rồi nói: "Ngươi mà không nói rõ ràng, ta sẽ đi hỏi Dung Cửu nhà ngươi đấy."

 

"Không liên quan đến hắn." Kinh Trập buột miệng nói câu này trước, rồi lại lắc đầu, "Mà ngươi cũng đâu biết hắn ở đâu."

 

Minh Vũ: "Ta không biết, nhưng cũng chẳng cần biết làm gì. Cứ chạy ra Ngự tiền dạo một vòng là xong chuyện chứ gì?"

 

Kinh Trập lầm bầm: "Hù chết ngươi ngay tại chỗ đấy."

 

Cậu biết Minh Vũ lo lắng cho mình, nên luôn mang một sự đề phòng khó hiểu đối với Dung Cửu. Trước đây cậu ta còn từng cười nhạo cậu chỉ vì mê cái mã bề ngoài mà rước họa vào thân, lúc đó Kinh Trập còn nghĩ Minh Vũ lo bò trắng răng.

 

Chỉ là vạn lần không ngờ tới, Dung Cửu... khụ, nỗi lo của Minh Vũ thế mà thành sự thật.

 

Chẳng lẽ cậu đúng là kẻ hám sắc đến mờ mắt sao?

 

Leo lên thuyền giặc rồi mới phát hiện đối phương là giặc cướp... ừm, nói thế cũng không đúng lắm... xét trên một phương diện nào đó, Dung Cửu mới là người chịu thiệt thòi.

 

Bản chất bên trong của Dung Cửu là người thế nào, sẽ không vì thời gian ngắn ngủi họ ở bên nhau mà thay đổi.

 

Con người muốn thay đổi bản thân đã khó, huống chi là thay đổi người khác.

 

Kinh Trập tuy không thích những thủ đoạn tàn nhẫn kia, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ mình có thể thay đổi được Dung Cửu.

 

Kinh Trập chống cằm, chậm rãi nói: "Ta và hắn làm hòa rồi."

 

Minh Vũ không thấy lạ.

 

Kinh Trập là người sống hoài niệm, lại rất nặng tình.

 

Trước kia, cậu có món đồ gì, dùng đến cũ mèm, nát bấy cũng không nỡ vứt. Hồi đó không có tiền, tiết kiệm là lẽ đương nhiên, nhưng cậu vẫn luôn lưu luyến hơn người bình thường.

 

Bất kể là vật, hay là người.

 

Ví như chuyện giữa cậu và Minh Vũ. Sở dĩ Minh Vũ và Kinh Trập thân thiết, thậm chí có thể phó thác bí mật cho nhau, là bởi vì hồi nhỏ, khi Kinh Trập bị bắt nạt, Minh Vũ đã từng đứng ra bảo vệ.

 

Hồi đó, Kinh Trập mới vào cung, ốm một trận thập tử nhất sinh.

 

Đám tiểu nội thị cùng lứa đều tưởng cậu không qua khỏi, nào ngờ cậu vẫn gắng gượng vượt qua được.

 

Sau cơn bạo bệnh, cái ăn cái uống của cậu đều bị người ta cướp mất, nhưng thân thể yếu ớt, đánh cũng chẳng lại ai. Lúc ấy, Minh Vũ nhìn không đành lòng, bèn xông vào đá văng đám người đang vây quanh Kinh Trập ra.

 

Cậu ta nhỏ con thì nhỏ con, nhưng sức lực lại rất lớn!

 

Nhóc Minh Vũ nhặt cái bánh bao rơi dưới đất lên, đưa cho nhóc Kinh Trập cũng đang lem luốc bẩn thỉu, "Tuy dính chút bụi nhưng vẫn ăn được."

 

Đó là lần đầu tiên Minh Vũ nói chuyện với Kinh Trập.

 

Kinh Trập từ tốn cảm ơn cậu ta, nhận lấy thức ăn, cũng chẳng buồn phủi bụi, cứ thế xé nhỏ từng chút một bỏ vào miệng ăn hết.

 

Sau này, Minh Vũ phát hiện việc mình phải làm cứ lặng lẽ vơi đi.

 

Cậu ta rình mò mấy ngày mới bắt được Kinh Trập đang âm thầm làm "cô Tấm", cả hai đều thuộc dạng tính tình bướng bỉnh không muốn nợ ân tình ai, cứ thế qua lại vài lần, rồi chẳng hiểu sao trở thành bạn bè.

 

Dần dần, cả hai cũng hiểu rõ hoàn cảnh của nhau.

 

Nói cách khác, vì Kinh Trập từng mất mát quá nhiều, những gì sở hữu lại quá ít ỏi, nên đối với những thứ thuộc về mình, những người của mình, cậu đều có một sự bảo vệ cố chấp đến mức cực đoan.

 

Minh Vũ chẳng mảy may nghi ngờ, nếu cậu ta gặp chuyện, Kinh Trập sẵn sàng giết người vì cậu ta.

 

Nghĩ đến đây, Minh Vũ lại vò mạnh đầu Kinh Trập thêm một cái, nói lời thật lòng: "Ngươi thích hắn, cứ ở bên nhau thế này cũng không tệ. Nhưng lỡ như, hắn không chỉ đơn thuần là một thị vệ thì sao?"

 

Cậu ta nhìn cách hành xử của Dung Cửu, nếu chỉ là một thị vệ bình thường, chắc chắn không dám điên cuồng như vậy.

 

Những kẻ như họ, sẽ chẳng vì thân phận tình nhân xuất chúng mà vui mừng khôn xiết đâu.

 

Ít nhất, Minh Vũ biết Kinh Trập sẽ không như vậy.

 

Cha mẹ Kinh Trập, nghe nói là một đôi phu thê tương kính như tân, cùng nhau rời quê hương lập nghiệp, êm ấm sinh hạ hai người con, chưa từng to tiếng cãi vã nửa lời.

 

Kinh Trập không có d*c v*ng gì lớn lao, cũng chẳng ham hố vàng bạc châu báu, với tính cách của cậu, có thể bình yên bên người mình yêu, sống như cha mẹ cậu ngày trước, đã là điều tốt đẹp nhất rồi.

 

Kinh Trập: "Câu hỏi của ngươi rất hay, nhưng lần sau đừng nhắc nữa... Môn không đăng hộ không đối, ta có thể tưởng tượng ra cảnh mẫu thân ta véo tai ta thế nào rồi."

 

Cậu lí nhí lầm bầm.

 

Năm xưa, cấp trên của Sầm Huyền Nhân rất quý trọng vị thuộc hạ này, còn từng có ý định gả thứ nữ trong nhà cho Kinh Trập. Tuy là con vợ lẽ, nhưng thân phận nhà người ta cao quý như vậy, gả cho Kinh Trập cũng coi như dư dả. Hơn nữa, cả hai bên tuổi tác đều chưa tới, nhưng chuyện hứa hôn từ bé cũng chẳng phải không có.

 

Phụ thân về bàn bạc với mẫu thân, Liễu thị suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy không ổn.

 

Môn không đăng hộ không đối, ắt sinh tai ương.

 

Vị tiểu thư kia hạ mình gả xuống, chưa chắc đã vui vẻ, cũng chưa chắc đã tình nguyện.

 

Sầm gia cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì.

 

Liễu thị hy vọng Kinh Trập sau này có thể cưới người con gái mình thích, không cần môn đăng hộ đối cao sang, chỉ cần biết yêu thương chăm sóc Kinh Trập, vậy là đã tốt lắm rồi.

 

Phụ thân vì thế mà khéo léo từ chối vị quan cấp trên kia.

 

Sau đó...

 

Đáy mắt Kinh Trập lóe lên tia thù hận.

 

Sầm gia gặp chuyện.

 

Vị quan cấp trên đó, chính là Hoàng Khánh Thiên.

 

Liễu thị nói không sai, quả nhiên là, ắt sinh tai ương.

 

Cậu thích Dung Cửu, thích một Dung Cửu là thị vệ, thích một Dung Cửu cũng thích cậu.

 

Nhưng đoạn tình cảm khó mà bền lâu này... Thôi thì, chuyện chưa đến hồi kết, chẳng ai nói trước được tương lai người ta sẽ làm gì, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy.

 

Minh Vũ không muốn nhìn thấy Kinh Trập ủ rũ, lại nói: "Thôi được rồi, đã không phải vì Dung Cửu, vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

 

Chừng nào những việc Dung Cửu làm không tổn hại đến người và vật mà Kinh Trập quan tâm, thì với cái tính nết này của Kinh Trập, cũng khó mà dứt áo ra đi được.

 

Ít nhất bây giờ sẽ không.

 

Còn về chuyện...

 

Minh Vũ xoa xoa cái cằm nhẵn bóng, Kinh Trập rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, Dung Cửu nhìn ngày càng chẳng giống thị vệ bình thường chút nào, đợi đến một ngày nào đó, biết đâu thân phận thật sự được phơi bày sẽ dọa chết người ta cũng nên.

 

Chỉ là... Dung Cửu trông không giống kiểu người... sẽ đến êm đẹp, đi cũng êm đẹp chút nào...

 

Thật sự không trách Minh Vũ phải lo lắng, ai bảo Kinh Trập là đứa chết vì cái đẹp chứ!

 

Kinh Trập không biết Minh Vũ đang nghĩ gì, cậu cũng bắt chước động tác của Minh Vũ xoa cằm, chậm rãi nói: "Nếu, ngươi biết một người là kẻ ác, nhưng gã lại rất có tài, nếu gã sống, có thể tạo ra nhiều lợi ích hơn, nhưng ta lại cứ cảm thấy, gã vẫn nên chết đi... Suy nghĩ của ta, liệu có sai không?"

 

Minh Vũ: "Ác theo kiểu nào?"

 

Kinh Trập: "Tham ô tiền cứu trợ thiên tai, giết hại người tốt làm việc nghĩa, cướp bóc tiền của..." Cậu còn chưa nói hết câu, Minh Vũ đã hung tợn làm động tác cứa cổ.

 

"Đương nhiên là đáng giết."

 

Minh Vũ: "Đạo lý lớn ta không hiểu, nhưng nếu không giết gã, thì những mạng người chết oan uổng kia, lấy gì để đền mạng?"

 

Đó là một loại tình cảm vô cùng mộc mạc và thẳng thắn.

 

Kinh Trập nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ nói: "Thật tốt, ta cũng nghĩ như vậy."

 

Cậu phủi tuyết trên người đứng dậy, vươn vai một cái.

 

"Ta cũng sắp phải về rồi."

 

Minh Vũ: "Thực ra ngươi đã sớm có câu trả lời, hà tất phải hỏi ta?" Cậu ta không hỏi Kinh Trập tại sao lại đưa ra câu hỏi kỳ lạ như vậy.

 

Kinh Trập: "Dù sao cũng phải trả chút giá, nên phải cân nhắc xem có đáng hay không."

 

Nhưng thực ra sự do dự chỉ thoáng qua trong tích tắc.

 

Cậu cũng chẳng có khả năng tiếp xúc với ngoại thần, mà cho dù có thật... liệu cậu có thể vượt qua lương tâm để làm chuyện như vậy?

 

Vậy thì, Bỉ Tân Điền kia, thà chết trong ngục còn hơn.

 

...

 

"Đã dò la được tin tức chưa?"

 

Đêm khuya thanh vắng, Mạnh Trung Thông nằm rạp dưới gốc cây, ẩn mình trong bóng tối. Nhìn kỹ, ngoài hắn ta ra, còn có rất nhiều người khác cũng đang ẩn nấp trong bóng đêm.

 

"Đã tra ra rồi, ngày mai, bọn chúng sẽ đi qua đây."

 

Đây là tin tức thám tử vừa trở về báo lại.

 

Trên mặt Mạnh Trung Thông lộ rõ vẻ vui mừng, vỗ tay xuống đất ngồi dậy. Đã biết người chưa tới, thì cũng chẳng cần phải cẩn trọng quá mức như vậy.

 

"Mai phục đúng chỗ là được, mấy người các ngươi, đều xốc lại tinh thần cho ta, ngày mai làm việc, nhất định phải bắt được người cho ta."

 

Hắn ta nói xong, đám thuộc hạ bên dưới đều gật đầu lia lịa.

 

Đợi mọi người tản ra đi nghỉ ngơi, một tên nhị đương gia khá lanh lợi dưới trướng Mạnh Trung Thông sáp lại gần, hạ giọng nói: "Đại đương gia, đây là đội áp giải của triều đình, nếu thật sự bị chúng ta cướp, triều đình truy sát chúng ta thì làm sao?"

 

Bọn họ bình thường tuy làm nghề đánh nhà cướp của, trấn lột thương buôn, nhưng những ngọn núi họ chiếm giữ đều có địa thế dễ thủ khó công, dù quan phủ muốn truy sát cũng chẳng dễ dàng gì.

 

Mỗi lần làm xong một vụ, họ lại tản ra trốn vào trong núi, sống một hai năm rồi lại ra tay tiếp, quan phủ căn bản không bắt được.

 

Nhưng lần này họ đã xuống núi, ra khỏi địa bàn quen thuộc, lại còn làm chuyện nguy hiểm tày đình thế này, tên nhị đương gia sợ xảy ra chuyện thì không gánh nổi.

 

Mạnh Trung Thông bình thường rất trọng dụng gã, nghe hỏi vậy cũng không giận, chỉ hạ thấp giọng nói: "Nếu ngươi có một cơ hội, thay da đổi thịt, sống một cuộc đời đàng hoàng, ngươi có chịu không?"

 

Tên nhị đương gia chép miệng, sao có thể không chịu chứ?

 

Tuy cuộc sống l**m máu trên lưỡi đao rất k*ch th*ch, nhưng ai mà chẳng muốn sống những ngày tháng yên ổn?

 

Khổ nỗi thân phận và dung mạo của bọn họ đã bị quan phủ ghi vào sổ đen, dù muốn buông bỏ đồ đao, nhưng đâu phải ai cũng giống như lời Phật dạy, buông dao đồ tể là thành Phật ngay được.

 

Loại người như bọn họ mà buông dao xuống, thì chỉ có nước vào ngục chờ chết.

 

Bọn họ đời nào chịu.

 

Mạnh Trung Thông vỗ mạnh vai thuộc hạ: "Yên tâm đi, chỉ cần làm trót lọt vụ này, thân phận của chúng ta sẽ có cách giải quyết."

 

Nếu không hắn ta hà tất phải mạo hiểm lớn thế này.

 

Bình thường cướp bóc nhà dân thì thôi, đụng đến quan phủ...

 

Nói xong, họ cũng không nhiều lời nữa, dưỡng sức chờ đợi ngày mai.

 

Hôm sau, quả nhiên có một đoàn xe đi qua nơi này. Rất nhiều quan binh canh gác hai bên, ở giữa là một chiếc xe tù, bên trong giam giữ một người đàn ông trung niên chừng ba bốn mươi tuổi.

 

Mạnh Trung Thông xác nhận dung mạo người nọ, trên gương mặt lấm lem bùn đất lộ ra nụ cười dữ tợn. Hắn ta giơ tay ra hiệu cho hai bên trái phải, rất nhanh, một trận phục kích đã được sắp đặt trước nổ ra.

 

Hai khắc sau, Mạnh Trung Thông đích thân dẫn người kiểm tra từng thi thể, xác định họ đều đã tắt thở mới rút đại đao, chặt đứt xiềng xích xe tù.

 

Bỉ Tân Điền suýt nữa thì sợ đến phát điên, ngây người nhìn đôi bàn tay to lớn vươn về phía mình, lôi gã xuống khỏi xe ngựa, lại còn là theo kiểu mặt úp đất.

 

"Đại đương gia, chết bốn huynh đệ."

 

Chết người thì chẳng bao giờ vui vẻ cả, Mạnh Trung Thông không mấy vui vẻ gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đi lục soát thi thể.

 

Đợi lấy hết những thứ có thể lấy được, bọn họ giết ngựa, đẩy thi thể và xe tù xuống vách núi, sau đó mới mang theo Bỉ Tân Điền nhanh chóng rời đi.

 

Mạnh Trung Thông rất cẩn trọng, hắn ta cho đám thuộc hạ đã vơ vét đầy túi đi tìm chỗ ẩn náu trước, còn mình thì dẫn theo nhị đương gia đi giao người.

 

Tại điểm hẹn, Mạnh Trung Thông đợi thêm nửa canh giờ, suýt chút nữa thì nghẹt thở, mới thấy người giao dịch đến muộn.

 

Nhìn thấy vẫn là người của lần trước, Mạnh Trung Thông mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút bất mãn.

 

"Đã hẹn giờ nào, ta cũng mang người đến cho các ngươi rồi. Sao các ngươi lại chậm chạp thế?"

 

Phải biết rằng bọn họ đã mạo hiểm lớn đến mức nào!

 

Thái độ giao dịch của đối phương khiến Mạnh Trung Thông có dự cảm không lành. Hắn ta đã vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử quá nhiều lần, mỗi khi có dự cảm này đều sẽ xảy ra chuyện.

 

Hắn ta vô thức nắm chặt thanh đao bên hông.

 

Nhị đương gia rất quen thuộc với phản ứng này của Mạnh Trung Thông, lập tức cũng rút đao ra.

 

Người đến là một gã đàn ông thấp béo, phía sau dẫn theo hai hộ vệ.

 

Gã cười hì hì nói với Mạnh Trung Thông: "Mạnh đương gia, xin lỗi xin lỗi, ta vì chuẩn bị một món quà lớn cho các vị nên mới đến muộn thế này."

 

Gã phẩy tay với hộ vệ phía sau, tên hộ vệ lập tức quay lại xe ngựa, khiêng xuống một cái rương lớn.

 

Lát sau, cái rương được đặt trước mặt Mạnh Trung Thông.

 

Dự cảm chẳng lành của Mạnh Trung Thông càng mãnh liệt hơn, hắn ta ra hiệu bằng mắt cho nhị đương gia. Nhị đương gia lùi lại phía sau, chắn trước mặt Bỉ Tân Điền.

 

Hiện giờ kẻ này là con tin của bọn họ.

 

Khoảng cách gần như vậy, nếu bọn chúng động thủ, nhị đương gia có thể g**t ch*t gã ta với tốc độ nhanh nhất.

 

Giao dịch không thành thì giết con tin.

 

Bọn họ cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy.

 

Cạch—

 

Mạnh Trung Thông mở nắp rương, rồi loạng choạng đứng bật dậy, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn.

 

Trong cái rương lớn đó, là đầu của mấy chục huynh đệ của hắn!

 

Không một ngoại lệ, những người trước đó còn sống, tất cả đều nằm ở đây.

 

Mạnh Trung Thông quát lớn: "A Tinh, giết gã."

 

Vút—

 

Nhị đương gia không hề quay đầu lại, vung đại đao chém thẳng vào cổ Mạnh Trung Thông.

 

Máu tươi b*n r* tung tóe.

 

Mạnh Trung Thông chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ bị chính huynh đệ phản bội.

 

Mỗi lần đi đàm phán, hắn ta đều vô cùng yên tâm giao tấm lưng của mình cho nhị đương gia, nhưng chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, sẽ bị tập kích từ phía sau lưng.

 

Động tác của A Tinh vừa tàn độc vừa nhanh gọn, Mạnh Trung Thông bị một đao đoạt mạng, chết với vẻ mặt không thể tin nổi.

 

Gã đàn ông thấp béo cười lớn vỗ tay: "A Tinh tráng sĩ, đa tạ ngươi đã truyền tin cho chúng ta, nếu không, chúng ta sao có thể biết nơi ẩn náu của những huynh đệ kia nhanh đến thế."

 

A Tinh mặt không đổi sắc thu đao, đẩy Bỉ Tân Điền về phía gã đàn ông thấp béo: "Giao dịch."

 

Gã thấp béo vỗ tay, liền có người đưa một chiếc hộp nhỏ khác tới.

 

"Đây là thân phận hoàn toàn mới, sau này ngươi có thể tự do ra vào thành trấn, sẽ không ai kiểm tra, mọi lệnh truy nã đều đã được gỡ bỏ."

 

A Tinh gật đầu, im lặng nhận lấy.

 

Cuộc giao dịch này nhìn qua có vẻ giống với giao dịch của Mạnh Trung Thông, nhưng thực chất lại có điểm khác biệt lớn nhất.

 

Đó chính là giao dịch của Mạnh Trung Thông là giả.

 

A Tinh ngay từ đầu đã biết, đây là bữa cơm đoạn đầu, bất kể người đạt thành thỏa thuận với Mạnh Trung Thông là ai, thì xác suất rất lớn là bọn họ sẽ không muốn để Mạnh Trung Thông sống sót.

 

"A Tinh tráng sĩ," Gã thấp béo thấy A Tinh quay người định đi, đột nhiên gọi lại.

 

A Tinh xoay tay chĩa binh khí ra, khàn giọng nói: "Ngươi cũng muốn giết ta?"

 

Gã thấp béo đối mặt với lưỡi đao kề cổ, mỉm cười nói: "Tất nhiên là không, chỉ là chỗ ta có một cuộc giao dịch khác... không biết tráng sĩ có muốn nghe không?"

 

Một người chỉ từ vài lời vụn vặt đã có thể phân tích ra toàn bộ đầu đuôi sự việc, thậm chí còn dò ra cách xử lý hậu sự, lại tìm được cách vượt qua mặt Mạnh Trung Thông để liên lạc với bọn họ, không tiếc tiêu diệt cả trại sơn tặc...

 

Một kẻ tàn nhẫn độc ác, lại quyết đoán mưu lược như vậy, gã đàn ông thấp béo nảy sinh ý định chiêu mộ.

 

Nếu không hà cớ gì gã giết bao nhiêu người như thế, lại cố tình chỉ giữ lại mạng của A Tinh, chẳng phải thấy người tài nên nảy sinh lòng yêu thích sao?

 

Những kẻ như vậy rất khó dùng.

 

Nhưng cũng giống như Bỉ Tân Điền vậy, nếu biết cách lợi dụng thỏa đáng, thì đó sẽ là một thanh đao vô cùng sắc bén.

 

Nửa tháng sau, Thụy Vương nhận được tin tức.

 

"Ha ha ha..." Hắn ta vừa cười vừa ho khan, phun ra mấy ngụm máu, "Tốt, tốt lắm."

 

Hắn ta đang vui mừng.

 

Y quan bên cạnh ghé sát lại: "Vương gia, xin đừng cử động mạnh nữa."

 

Mười ngày trước bọn họ bị tập kích, Thụy Vương suýt nữa mất mạng, lần này bị đâm trúng vùng bụng và eo. Càng đến gần lãnh địa, làn sóng ám sát càng trở nên điên cuồng.

 

Chỉ còn hai ngày nữa là đến đất phong, người bên cạnh Thụy Vương đều cảnh giác cao độ, sợ lại có một cuộc tập kích chí mạng nào đó bất ngờ ập đến.

 

Thụy Vương lau vết máu bên khóe miệng, cười lớn: "Không, ngươi không hiểu đâu."

 

Đối với hắn ta, chỉ cần rời khỏi kinh thành, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

 

Sự thay đổi này có nghĩa là, "ký ức" không phải là không thể thay đổi!

 

Y quan bất lực, vâng, ông ta không hiểu.

 

Ông ta cúi người định giúp Thụy Vương xử lý vết thương, vừa cúi đầu xuống thì thấy một đôi tay bóp chặt lấy cổ họng mình.

 

Nhìn Thụy Vương đang trọng thương, vậy mà vẫn còn sức bóp cổ ông ta, vừa cười vừa hộc máu.

 

"Hạ độc? Đây quả là một cách hay."

 

Chưa đợi Thụy Vương bóp gãy cổ ông ta, tên y quan đã lặng lẽ gục đầu xuống.

 

Hắn ta hất văng người nọ ra, cái xác lăn lốc trên mặt đất, lộ ra dòng máu đen bên khóe miệng.

 

Rất nhanh có người lên xử lý thi thể.

 

Vương Chiêu thở dài bước tới: "Vương gia, Hoàng đế lần này ra tay còn hung hiểm hơn dự liệu, xem ra là thực sự muốn dồn ngài vào chỗ chết."

 

"Không." Ngoài dự đoán, Thụy Vương lại lắc đầu, "Bệ hạ, vẫn chưa thực sự để tâm đâu."

 

Vương Chiêu hơi sững sờ, nếu những cuộc tập kích như thế này mà còn chưa gọi là để tâm, vậy thế nào mới gọi là cái gai trong mắt cái dằm trong thịt?

 

Thụy Vương nhớ lại ký ức "trước kia", nhỏ nhẹ nói: "Nếu hắn thực sự để tâm, ha ha, thì dù có liều cả mạng sống của mình, hắn cũng sẽ thiêu rụi tất cả mọi thứ. Hiện giờ... chỉ có thể coi là món khai vị mà thôi."

 

Vương Chiêu nhìn Thụy Vương vừa nói vừa cười, không khỏi im lặng một lúc.

 

Đừng nói Cảnh Nguyên Đế hung tàn, Thụy Vương trông cũng có chút b**n th**.

 

Dù sao đi nữa, đất phong đã ở ngay trước mắt, chỉ cần chống đỡ qua hai ngày cuối cùng này coi như an toàn.

 

...

 

Đường xá xa xôi, việc truyền tin vô cùng gian nan, từ Nam ra Bắc đôi khi mất đến vài tháng. Dù là ngựa phi nước đại cũng phải mất hơn chục ngày.

 

Đến khi Thái hậu nhận được tin Thụy Vương đến đất phong, kinh thành đã trải qua mấy trận tuyết lớn, cả hoàng thành bị bao phủ bởi màu trắng bạc, cái lạnh thấu xương khiến người ta phải run sợ.

 

Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái rất nhiều.

 

Tuy nhiên trong Thọ Khang Cung lại ấm áp như mùa xuân.

 

Thái hậu đang cúi đầu đọc thư.

 

Bên cạnh, mấy nữ quan người thì đấm bóp đầu gối, người thì đấm vai cho Thái hậu, có người thì đang chọn trái cây dâng lên.

 

Nhưng khung cảnh yên bình này ngay lập tức bị Thái hậu phá vỡ.

 

Bà ta đọc đi đọc lại bức thư của Thụy Vương, trên mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ.

 

Thụy Vương đúng là đã đến được đất phong, nhưng là bị khiêng vào. Thái y ở đất phong phải cấp cứu mấy lần mới miễn cưỡng cứu sống được Thụy Vương, sự gian nan trong đó không cần nói cũng biết.

 

Thái hậu xem xong, tự nhiên nổi trận lôi đình.

 

Bà ta tức đến mức muốn xông ngay đến Càn Minh Cung, cào nát mặt Cảnh Nguyên Đế.

 

Thái hậu th* d*c vài hơi, cố gắng nén cơn giận bùng phát. Lại cúi đầu đọc thêm vài lần, xác định sức khỏe Thụy Vương đúng là đang chuyển biến tốt mới yên tâm hơn đôi chút.

 

Nếu là trước đây, Thái hậu chắc chắn đã lật bàn rồi.

 

Có điều, mấy ngày trước Hoàng lão phu nhân vừa mới tới. Thái hậu bao năm nay không sợ ai, chỉ sợ mỗi mẹ ruột của mình.

 

Hoàng lão phu nhân tuy già nhưng vẫn còn minh mẫn khỏe mạnh, tóc đã bạc trắng nhưng uy nghiêm không hề giảm sút, Thái hậu đứng trước mặt bà cụ luôn cảm thấy mình thấp hơn một bậc.

 

Hoàng lão phu nhân nói không nhiều, chỉ đặc biệt chỉ ra rằng ác ý của Hoàng đế đối với Thụy Vương đều bắt nguồn từ Thái hậu.

 

Lúc đó Thái hậu bất mãn phản bác ngay.

 

"Con trai ta năm xưa suýt nữa đã trở thành Hoàng đế, Hách Liên Dung nhất định không quên, nay thù ghét con ta cũng vì nguyên do này. Mẫu thân, sao người có thể nói là do ai gia được?"

 

Thái hậu một lòng một dạ, tự thấy mình đều vì tốt cho Thụy Vương, sao có thể cố tình hại hắn ta chứ?

 

Hoàng lão phu nhân giọng điệu sắc bén: "Không phải con? Vậy tại sao con lại để Hoàng gia đón Hoàng Nghi Kết vào cung? Chẳng phải con nhắm trúng dòng máu của nhà nó, vừa biết luyện cổ trùng, lại giỏi dùng độc à."

 

Thái hậu: "Nhưng, ai gia cũng chưa làm gì..."

 

"Đủ rồi." Giọng Hoàng lão phu nhân lạnh băng, "Thái hậu nương nương, Hoàng gia có thể đi đến ngày hôm nay, không hoàn toàn dựa vào địa vị của người, mà còn dựa vào sự tồn tại của Thụy Vương. Nếu Thụy Vương xảy ra chuyện, gốc rễ của người và Hoàng gia coi như đứt đoạn."

 

Mắt bà cụ hơi mờ, nhưng tâm không mờ.

 

"Căn cơ của Thụy Vương hiện giờ chưa vững, người còn vọng động, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình!"

 

Bị mẹ mắng xối xả một trận, trong lòng Thái hậu vô cùng bất mãn. Nhưng những lời bà cụ nói, ít nhiều Thái hậu cũng nghe lọt tai.

 

Cảnh Nguyên Đế hiện tại đã sớm không còn là hoàng tử mặc người n*n b*p năm xưa, trở thành Hoàng đế, quyền lực hắn nắm trong tay đủ để chấn nhiếp tất cả mọi người.

 

Năm xưa đã không lấy mạng hắn trước khi hắn đăng cơ, bây giờ muốn động thủ khó biết nhường nào.

 

Thái hậu không phải không hiểu đạo lý này, chỉ là rốt cuộc vẫn không cam lòng.

 

Tâm tư bà ta xoay chuyển liên hồi, khó khăn lắm mới nén được cơn giận, nhìn bức thư này, không khỏi lại bắt đầu suy tính chuyện của Cảnh Nguyên Đế.

 

Kể từ khi hắn đăng cơ, hậu cung tuy nạp nhiều phi tần như vậy, nhưng theo Thái hậu quan sát, Cảnh Nguyên Đế chẳng có hứng thú với ai, số người thực sự từng tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Còn những phi tần quy thuận Thái hậu, làm việc cho bà ta, theo bà ta biết, tất cả đều vẫn còn là xử nữ.

 

Hậu cung của Cảnh Nguyên Đế mấy năm nay tuy náo nhiệt, nhưng người này có thể coi là thanh tâm quả dục, chẳng hề động vào ai. Tự nhiên, cũng sẽ không có con nối dõi.

 

Bất kể là Đức phi hay Từ tần, đều từng lo lắng về việc này. Dù sao các nàng đã gả cho Hoàng đế, cả đời này cũng không thể xuất cung, nếu không có hoàng tử công chúa nương tựa, thì tương lai biết làm sao?

 

Các nàng tuy được Thái hậu trọng dụng, nhưng lợi ích rốt cuộc không hoàn toàn đồng nhất với Thái hậu.

 

Các nàng vẫn hy vọng có thể có con nối dõi của riêng mình.

 

Thái hậu lại rất hài lòng về điều này, dưới gối Cảnh Nguyên Đế trống trải, càng không có con nối dõi, ngôi vị Hoàng đế này càng không vững. Đợi thêm vài năm nữa, triều thần chắc chắn sẽ không ngồi yên.

 

Còn về... chuyện tâm đã thuộc về ai đó mà Hoàng Nghi Kết nói...

 

Thái hậu đã rà soát cả hậu cung mấy lượt, nhưng căn bản không tìm thấy cung phi nào phù hợp với khả năng này. Phi tần trong cả hậu cung đều do Thái hậu tuyển chọn, tự nhiên cũng có người của bà ta giám sát, nhưng chưa từng thấy Hoàng đế tiếp xúc riêng tư với ai.

 

Bà ta không nghĩ Hoàng Nghi Kết dám lừa dối mình.

 

Cả nhà già trẻ lớn bé của nàng đều nằm trong tay Thái hậu, trừ phi nàng có thể mặc kệ tất cả, không quan tâm đến người thân của mình, nếu không, Hoàng Nghi Kết tuyệt đối không dám phản bội bà ta.

 

Nếu lời Hoàng Nghi Kết nói là thật... vậy thì không phải là cung phi, mà là... cung nữ?

 

Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ chán ghét. Đang yên đang lành, phi tần xuất thân cao quý thì không cần, lại đi thích mấy đứa cung nữ đê hèn?

 

Nhưng dù sao đây cũng là một manh mối.

 

Nếu không phải vì Thái hậu không có cách nào cài người vào bên cạnh Hoàng đế, thì bà ta đâu cần phải nhọc công điều tra rắc rối thế này.

 

Bà ta suy tính một lát, vẫy tay gọi một nữ quan lại, dặn dò kỹ càng một hồi.

 

...

 

"Nghe gì chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi."

 

Hôm nay, Thế Ân dùng giọng điệu vô cùng khoa trương nói với bọn họ.

 

Làm việc cả ngày, đám Kinh Trập đều đói muốn chết, đang cắm cúi ăn cơm, chỉ có Tuệ Bình ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái.

 

Một ngày bọn họ chỉ được ăn hai bữa.

 

Một bữa là sau khi làm xong việc buổi sáng trở về ăn, một bữa là khoảng một canh giờ rưỡi sau buổi trưa, lúc đó trời vẫn chưa tối.

 

Mười bảy mười tám, hai mươi tuổi đầu, đều là mấy tên con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, lại còn làm việc tay chân nặng nhọc, trở về tự nhiên là ăn như hùm như sói.

 

Ai nấy đều cắm mặt vào bát cơm, chẳng rảnh đâu mà ngẩng đầu lên.

 

Thế Ân rất không hài lòng với phản ứng này, vỗ vai Kinh Trập, oán trách: "Kinh Trập, sao đến cả ngươi cũng không thèm ngẩng đầu lên thế?"

 

Kinh Trập ra sức vỗ ngực, giọng yếu ớt: "Nghẹn rồi."

 

Vốn dĩ cậu đang cố nuốt cho trôi, Thế Ân còn vỗ thêm một cái, suýt chút nữa thì tiễn cậu về chầu ông bà.

 

Thế Ân sững sờ, vội vàng đưa nước nóng tới. Kinh Trập uống liền mấy ngụm lớn mới sống lại được: "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

 

Cậu nhìn quanh bốn phía, rất tốt, mọi người đều đang ăn cơm, xem ra chẳng giống có chuyện gì lớn xảy ra cả.

 

Chuyện đó chắc là không liên quan đến bọn họ.

 

Sự thật đúng như Kinh Trập đoán, chuyện này nói ra thì đúng là không liên quan đến bọn họ thật.

 

Có liên quan là cung nữ.

 

Trong hậu cung này, thân phận của cung nữ sẽ cao hơn thái giám một chút, tất nhiên cũng chẳng cao hơn là bao, nhưng xuất thân của họ dù sao cũng tốt hơn đám thái giám, đều phải là con nhà lành mới được tuyển vào cung.

 

Sau khi vào cung, bất kể là cung nữ phẩm cấp nào, đến hai mươi lăm tuổi đều có thể xuất cung. Trừ phi được quý nhân coi trọng, không nỡ thả người.

 

Đương nhiên, cung nữ ngoài việc làm cung nữ ra, cũng có thể một bước lên tiên biến thành phượng hoàng, trở thành cung phi; hoặc cũng có một con đường khác, đó là trở thành nữ quan hoặc chưởng sự ma ma.

 

Con đường sau là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.

 

Nhưng dù là con đường nào, những cung nữ này đều bắt buộc phải là xử nữ.

 

Thế Ân: "Nghe nói trong Vĩnh Ninh Cung xảy ra chuyện, có một thái giám và cung nữ đối thực, bị bắt tại trận. Khang phi tức đến ngất xỉu, Thái hậu nương nương nổi trận lôi đình, hiện giờ... đang cho người điều tra kỹ lưỡng."

 

Nói đến đây, giọng Thế Ân lại hạ thấp xuống.

 

Dù sao chuyện này nói thế nào cũng chẳng hay ho gì.

 

Việc điều tra kỹ lưỡng này có ý nghĩa gì, nói ra ai cũng hiểu, nếu bị tra ra cái gì, đừng nói là trừng phạt, không biết cái mạng này có giữ được hay không.

 

Ít nhất thì đôi uyên ương dã chiến kia đã mất mạng dưới gậy trượng rồi.

 

Ăn cơm xong, mọi người ai về chỗ nấy.

 

Kinh Trập phát hiện Vân Khuê đang đi theo sau mình, nhớ lại lời Thế Ân vừa nói, cậu bèn dừng bước đợi.

 

Vân Khuê nhìn ngó xung quanh, hạ giọng nói: "Thực ra chuyện này, hôm qua ta đã biết rồi."

 

Điều này không lạ.

 

Dù sao sư phụ của Vân Khuê là Khương Kim Minh.

 

Khương Kim Minh sau khi biết chuyện này, chắc chắn sẽ lấy đó làm bài học răn dạy Vân Khuê, cũng là để cảnh tỉnh cậu ta đừng đi sai đường lần nữa.

 

Trong giọng nói của Vân Khuê có vài phần may mắn.

 

"Trước kia ta cứ oán hận quy định này, cảm thấy sống sượng... nhưng không ngờ, nó hóa ra là điều tốt."

 

Kinh Trập liếc nhìn cậu ta: "Ngươi đã nói chuyện với Khương chưởng tư rồi à?"

 

Vân Khuê ngạc nhiên, lập tức hiểu ra Kinh Trập đang nói gì, "Ngươi, sao ngươi biết?"

 

"Từ hôm qua thấy Chưởng tư có vẻ không vui lắm."

 

Vân Khuê muốn đến Tạp Mãi Vụ.

 

Trong cung này, trừ phi leo lên được vị trí cao, bằng không chỉ có cung nhân ở Tạp Mãi Vụ mới có thể xuất cung khi đi mua sắm.

 

Tạp Mãi Vụ là nơi béo bở, người muốn chen chân vào đó nhiều vô kể. Dù Vân Khuê muốn vào cũng không dễ dàng gì.

 

Vân Khuê hạ thấp giọng, có chút xấu hổ: "Sư phụ đã đánh tiếng giúp ta rồi."

 

Chỉ cần không có gì bất trắc, cậu ta vẫn có thể đi được.

 

Kinh Trập gật đầu: "Chưởng tư đối xử với ngươi rất tốt."

 

Dù trong hậu cung này có rất nhiều người nhận sư phụ, nhận ông nuôi, nhưng người dốc hết ruột gan, coi Vân Khuê như con đẻ mà nuôi dưỡng như Khương Kim Minh quả thực quá ít.

 

Vân Khuê: "Ta biết. Sau này ta sẽ lo việc tống táng cho sư phụ."

 

Người thời nay qua đời cần có người đỡ quan tài, cũng cần có người đập chậu. Những kẻ không còn của quý tự nhiên không có tư cách, nhưng Khương Kim Minh vốn cũng là thái giám, cũng chẳng để ý chuyện này. Ông không có con cái, nuôi Vân Khuê như con trai, trăm năm sau, Vân Khuê có thể lo liệu hậu sự cho ông, cũng coi như trọn vẹn duyên phận này.

 

Kinh Trập nghe Vân Khuê nói, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

 

Không phải ngưỡng mộ Vân Khuê có sư phụ giúp đỡ, mà là ngưỡng mộ mối quan hệ như cha con của họ, không pha lẫn chút lợi ích nào, vô cùng đơn thuần.

 

Nhưng nói đến đây, Vân Khuê cũng không tránh khỏi hỏi: "Nửa tháng nữa là đến kỳ sát hạch rồi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

 

Kinh Trập rất thản nhiên: "Đến đâu hay đến đó thôi."

 

Cậu không lo lắng, nhưng Vân Khuê thì lo thay cho cậu.

 

"Ngươi đừng có như thế, ngươi đã hai mươi tuổi rồi đấy!"

 

Kinh Trập nắn nắn d** tai: "Cung quy cần thuộc thì đã thuộc rồi, còn những bài thi khác, phải đến hôm đó mới biết, giờ ngươi hỏi ta chuẩn bị hay chưa, ta biết trả lời sao đây?"

 

Kỳ sát hạch này nói dễ thì cũng dễ, mà nói khó thì cũng khó.

 

Cơ bản nhất vẫn là dựa vào cung quy, những thứ này cung nhân từ lúc mới vào cung đã phải học thuộc lòng rồi.

 

Còn ngoại lệ là hướng ra đề mỗi năm mỗi khác, giống như đám nội thị bình thường bọn họ, muốn trở thành tiểu thái giám cũng không khó lắm.

 

Quan trọng nhất vẫn là phải có suất.

 

Bắc Phòng thậm chí còn chẳng có suất tham gia sát hạch.

 

Vốn dĩ Kinh Trập muốn có suất này cũng rất khó khăn.

 

Dù sao cậu cũng là người mới đến.

 

Tuy nhân duyên trong Trực Điện Tư không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, Kinh Trập cũng không thể đi tranh giành vị trí của bạn bè.

 

Nhưng Vân Khuê muốn đến Tạp Mãi Vụ.

 

Cậu ta bèn trực tiếp nhờ Khương Kim Minh giải quyết chuyện này.

 

Kinh Trập: "Vân Khuê, thực ra ngươi không cần việc gì cũng phải làm thế đâu." Cậu không khỏi thở dài, "Ngươi không nợ ta."

 

Cậu nhấn mạnh, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại.

 

Lúc đầu cậu giúp Vân Khuê hoàn toàn là vì thấy cậu ta đáng thương. Nhưng sau này Vân Khuê giúp đỡ cậu cũng đã đủ nhiều rồi.

 

Vân Khuê: "Đáng thương ai mà chẳng biết? Nhưng người làm được thì ít lắm. Kinh Trập, ngươi không hiểu đâu, ngươi tương đương với... cứu mạng ta và mạng nàng ấy."

 

Thế đạo này đối với nữ tử vẫn rất khắc nghiệt, như đợt rà soát lần này của Thái hậu, chắc chắn là chuyện mất mặt. Còn những nữ tử đã mất đi trinh tiết sẽ luôn khó khăn hơn con gái nhà lành.

 

Tuy triều đình không cấm phụ nữ tái giá, thậm chí còn khuyến khích, nhưng cũng có những kẻ cổ hủ khắc nghiệt cho rằng họ không nên rời khỏi nhà chồng. Những chuyện này trước kia Vân Khuê rất ít khi nghĩ tới, mãi đến gần đây, thông qua Tạp Mãi Vụ, miễn cưỡng liên lạc được với nàng ấy... cậu ta mới biết, trước khi xuất cung, nàng ấy đã nảy sinh ý định tự tử.

 

Nếu lúc đó cậu ta không kiên trì, thì bây giờ sẽ ra sao?

 

Vân Khuê không dám nghĩ tiếp.

 

Kinh Trập nghe ngọn ngành câu chuyện cũng thấy sợ hãi. Cậu rốt cuộc cũng không muốn thấy có người vì chuyện này mà mất mạng, không khỏi khẽ nói: "Lúc trước hai người làm chuyện đó, rốt cuộc vẫn là hại nàng ấy."

 

Vân Khuê vò đầu bứt tai, vô cùng hối hận.

 

Bọn họ nói thêm vài câu nữa, Vân Khuê dặn dò Kinh Trập nhất định phải chuẩn bị cho tốt rồi mới rời đi.

 

Kinh Trập xoa bóp cánh tay phải hơi nhức mỏi, đi về phía phòng mình.

 

Thông thường, sau khi ăn cơm tối xong, trừ phi bị Chưởng tư bên trên gọi đi, bằng không bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu việc, vẫn có chút thời gian rảnh rỗi cho riêng mình.

 

Kinh Trập tận dụng khoảng thời gian rảnh này để may một bộ đồ lót*.

 

*Đồ lót ở đây kiểu lớp quần áo mặc bên trong thời xưa ấy, mấy chương trước cũng vậy.

 

Việc này tinh tế hơn làm găng tay, Kinh Trập vì muốn đường kim mũi chỉ thật tỉ mỉ, đã phải luyện tập đi luyện tập lại.

 

Chỉ có Tuệ Bình ở cùng phòng với cậu mới biết cậu đang làm cái này.

 

Tuy nhiên Tuệ Bình không hỏi nhiều, chỉ tưởng Kinh Trập đang may cho mình.

 

Kinh Trập day day vai phải, vừa định bước vào cửa thì phát hiện trong phòng có người.

 

Kinh Trập kinh ngạc vô cùng, nhìn dáo dác xung quanh, lách người vào trong như một tên trộm, lập tức đóng chặt cửa sổ lại.

 

Dung Cửu nhướng mày: "Em đang làm trộm đấy à?"

 

Kinh Trập: "..."

 

Là đang giấu trộm thì có!

 

Cậu vừa định mở miệng, nhìn thấy bộ quần áo Dung Cửu đang cầm trên tay, mặt lập tức đỏ bừng, "Huynh, sao huynh lại lôi cái đó ra?"

 

Đó là bộ đầu tiên cậu làm.

 

Cũng là bộ thất bại nhất.

 

Kinh Trập nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không vừa mắt, bèn lấy mặc luôn cho mình.

 

Tuy hơi rộng một chút, nhưng cũng tạm được.

 

"Em tự để ở đầu giường mà."

 

Kinh Trập nhớ lại, hôm qua cậu giặt xong đem phơi, chắc chiều nay Tuệ Bình về đã tiện tay thu vào giúp cậu.

 

"...Được rồi."

 

Kinh Trập cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bộ cậu đang làm dở vẫn chưa xong, mỗi lần ra ngoài đều cất kỹ trong cái rương lớn.

 

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Dung Cửu chắc chắn sẽ không đi lục rương.

 

An toàn.

 

Kinh Trập: "Sao lần nào huynh đến cũng im hơi lặng tiếng thế."

 

Dung Cửu: "Sao ta cứ có cảm giác, em không muốn ta bị người khác phát hiện nhỉ?" Giọng người đàn ông thong thả, nhưng lại khiến da đầu Kinh Trập hơi căng ra.

 

Mặc dù rất nhanh sau đó lại thả lỏng.

 

Kinh Trập cười khổ sở nhận ra điều này, lén nhìn Dung Cửu một cái, quả nhiên sắc mặt người đàn ông lại âm trầm thêm vài phần.

 

Kinh Trập tủi thân, chuyện này cũng đâu thể trách cậu được.

 

Bản thân cậu cảm thấy mình không sợ Dung Cửu đến thế, nhưng bản năng cơ thể lại phản ứng như vậy, cậu biết làm sao đây?

 

Dung Cửu vươn tay về phía Kinh Trập, Kinh Trập tự giác đi tới, ôm lấy Dung Cửu.

 

"Trước đây chẳng phải huynh đi theo Vi thống lĩnh đến đây làm việc sao?"

 

Cậu sợ nếu có người lúc đó nhìn thấy mặt Dung Cửu, sẽ gây ra những lời bàn tán phiền phức.

 

Kinh Trập thực ra không hỏi đến chuyện của Ngũ Đức và Ngũ Phúc, cũng không hỏi xem hôm đó rốt cuộc đã xử lý thế nào.

 

Chuyện đó cứ thế lặng lẽ trôi qua, chỉ để lại trên người hai bọn họ một chút di chứng nho nhỏ.

 

Đó chính là Kinh Trập hơi sợ Dung Cửu.

 

Nhưng nỗi sợ đó không phải kiểu kinh hoàng khiếp đảm, mà là một loại bản năng của cơ thể...

 

Khi bạn chủ động đến gần một con mãnh thú hung tàn, dù bạn biết con quái vật ăn thịt người này sẽ không làm hại bạn, nhưng cơ thể vẫn sẽ phản ứng lại trước mối nguy hiểm đó.

 

Phản ứng này vô cùng nhỏ, gần như không thể nhận ra.

 

Nhưng Dung Cửu là người vô cùng nhạy bén, mỗi lần hắn nhận ra điều đó, Kinh Trập biết, hắn lại sắp không vui rồi.

 

Kinh Trập thở ngắn than dài đu trên người Dung Cửu, suy nghĩ xem phải làm sao bây giờ?

 

"Sau khi ta giết Ngũ Đức, Vi Hải Đông tới, tiện tay xử lý luôn Ngũ Phúc." Dung Cửu nhạt giọng nói, "Không ai nhìn thấy ta cả."

 

Kinh Trập nghiêng đầu nhìn hắn, hơi thở hai người kề cận.

 

"Kinh Trập, sao không hỏi?" Dung Cửu dường như tò mò, lại như có chút dụ dỗ hỏi, "Em hình như, chưa bao giờ tò mò về chuyện của ta."

 

Da đầu Kinh Trập lại âm thầm căng lên.

 

Phiền thật đấy, Kinh Trập cũng rất phiền não với phản ứng này.

 

Cậu đối với nguy hiểm lại nhạy cảm đến thế sao?

 

Kinh Trập: "Biết quá nhiều, chưa chắc đã là chuyện tốt."

 

Vốn dĩ cậu không muốn nói, nhưng Dung Cửu đã hỏi rồi, cậu đành phải thành thật trả lời.

 

"Tại sao?"

 

Kinh Trập: "Ta để ý huynh, muốn ở bên cạnh huynh, lại không tham tiền của huynh, cũng chẳng màng quyền thế của huynh, hiện tại cứ vui vẻ thế này là được rồi, cũng chẳng cần suy nghĩ quá nhiều." Cậu chậm rãi nói, vừa nói vừa cẩn thận v**t v* mái tóc của Dung Cửu.

 

Cậu rất thích tóc của Dung Cửu.

 

Mượt mà, mềm mại, đen bóng.

 

Sờ vào cảm giác rất thích tay.

 

Tóc của Kinh Trập thì không được đẹp lắm, hơi khô, lại còn hơi ngả vàng. Nếu không phải giấu trong mũ, cậu cũng ngại cho người khác xem.

 

"Không muốn biết, hay không nguyện ý biết?"

 

Giọng nói này của Dung Cửu lạnh lẽo như vong hồn nơi quỷ vực, âm u bức bách Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Có gì khác nhau đâu?"

 

Cậu thèm thuồng sờ thêm cái nữa, giọng điệu thấm thía nói.

 

"Người quá tò mò, thường chết sớm nhất."

 

Chỉ là cậu vừa dứt lời thì đã bị Dung Cửu bế bổng lên, sau đó đặt lên bàn, tiếng loảng xoảng vang lên, đồ đạc rơi hết xuống đất.

 

Tiếng động này không nhỏ chút nào, lập tức có người ở ngoài hỏi vọng vào.

 

"Kinh Trập, có chuyện gì vậy?"

 

Kinh Trập vội vàng đáp: "Không có gì, ta lỡ tay đụng phải cái bàn, làm vỡ cái bình nước trên đó..." Lời còn chưa dứt, Dung Cửu đã bóp lấy cằm cậu.

 

"À à, vậy cẩn thận chút, đừng để mảnh vỡ cứa vào tay."

 

Tiếng người bên ngoài im bặt, bầu không khí trong phòng cũng trở nên quái dị lạ thường.

 

Kinh Trập sợ Dung Cửu tức giận, không nhịn được vươn tay ôm lấy vai hắn. Dung Cửu không hất ra, đây chắc chắn là một phản ứng tốt.

 

c** nh* nhẹ hỏi: "Dung Cửu, huynh đang lo lắng điều gì?"

 

Cậu ngẫm nghĩ lại lời mình vừa nói, hình như đâu có gì quá phận?

 

Thực ra Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi nhiều về hoàn cảnh của Dung Cửu, cũng có lý do.

 

Đó là vì hồi mới quen nhau, Dung Cửu từng nhắc qua về gia cảnh của mình.

 

Hắn nói cha mẹ đều đã mất, trong nhà có chút tài sản, vào cung để tìm kiếm phú quý. Phú quý này, một đường leo lên đến chức thị vệ Ngự tiền, xem ra cũng không phải là không thể.

 

Đương nhiên, mấy lần gần đây Dung Cửu ra tay hào phóng, ít nhiều cũng khiến Kinh Trập đoán ra, phần "tài sản" này e là không nhỏ chút nào.

 

Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

 

Cho nên, cậu thực sự không hiểu tại sao Dung Cửu lại nôn nóng như vậy.

 

Cậu hôn lên môi Dung Cửu.

 

Lại hôn thêm cái nữa.

 

Như thú nhỏ đang mổ thức ăn, cọ cọ vào người hắn.

 

Dung Cửu nheo mắt lại, đôi mắt đen thẫm âm u nhìn chằm chằm vào Kinh Trập, Kinh Trập cũng rất nghiêm túc nhìn lại.

 

Trông có vẻ như cậu rất sợ hắn giận.

 

Nhưng tay chân thì cứ táy máy không ngừng.

 

Dung Cửu rủ mắt, đừng tưởng hắn không biết, cái tay kia đang lén lút vòng ra sau sờ tóc hắn.

 

Cơn giận quái gở vơi đi đôi chút, Dung Cửu đứng thẳng người dậy.

 

Chỉ thấy hắn giật phăng mũ quan, mái tóc dài mượt mà xõa tung xuống. Sau đó, một con dao găm sắc bén chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay Dung Cửu, cắt phăng một lọn tóc.

 

Kinh Trập trợn tròn mắt, ôi!

 

Cậu đau lòng nhìn lọn tóc kia, không, là một lọn tóc to đùng!

 

Cho đến khi lọn tóc lớn ấy được nhét vào lòng Kinh Trập.

 

Kinh Trập càng đau lòng hơn.

 

"Huynh muốn cho ta thì phải nói trước chứ, ta đâu có tham lam, chỉ cần một chút xíu thôi là được rồi." Kinh Trập lầm bầm, nâng niu lọn tóc trên tay, dáo dác tìm đồ để đựng.

 

Dung Cửu: "..."

 

Nhìn không ra chỗ nào là không thích cả.

 

Ngược lại, Kinh Trập thích chết đi được.

 

Cậu cẩn thận cất lọn tóc đi, rồi ngẩng lên nhìn bộ dạng xõa tóc của Dung Cửu...

 

Bất giác ngẩn người ra ngắm.

 

Cậu chưa bao giờ thấy Dung Cửu xõa tóc, giờ nhìn thấy, quả thực là một vẻ đẹp khác biệt.

 

Dung mạo Dung Cửu diễm lệ tú mỹ, nhưng vóc dáng cao lớn cường tráng ít khi làm dịu đi khí chất của hắn, cộng thêm bản tính vốn lạnh lùng nghiêm nghị, mỗi khi nhìn vào, người ta luôn có cảm giác... sắc bén như thể sẽ bị cứa đứt da thịt.

 

Nhưng khi xõa tóc ra, chẳng biết là do suối tóc đen mượt mà quá đỗi xinh đẹp, hay do Kinh Trập quá thiên vị hắn, mà cậu lại cảm thấy hắn lúc này dịu dàng hơn bất cứ lúc nào trước đây. Giống như băng tuyết tan chảy, bức tượng đá cứng rắn bỗng chốc có hồn...

 

Cậu vô thức bước lại gần, luồn những ngón tay vào mái tóc đen nhánh của Dung Cửu, khẽ nói: "...Tóc huynh rối rồi, để ta chải cho nhé?"

 

Dung Cửu không nói gì, nhưng khi Kinh Trập đẩy hắn ngồi xuống, hắn cũng không phản kháng.

 

Kinh Trập đương nhiên không có gương đồng, chỉ có một tấm gương mờ mờ tạm đủ nhìn rõ người.

 

Cậu ấn Dung Cửu ngồi xuống, trước tiên đi quét dọn đống mảnh vỡ dưới đất, sau đó lấy lược và dầu dưỡng ra, chải tóc cho Dung Cửu.

 

Tay nghề của Kinh Trập đương nhiên không thể tết cho Dung Cửu kiểu tóc hoa mỹ gì, nhưng búi lại gọn gàng như cũ thì vẫn khá dễ dàng.

 

Đợi đến khi hoàn thành, trong lòng Kinh Trập sướng rơn.

 

Cậu được sờ tóc hắn rõ lâu!

 

Dung Cửu đôi khi cũng không hiểu nổi sở thích đặc biệt của Kinh Trập với một vài chỗ trên người mình, hắn quay đầu nhìn Kinh Trập: "Chỉ một chút thế này cũng đủ khiến em vui vẻ à."

 

"Vậy còn muốn thế nào nữa?" Kinh Trập vẫn nhớ lời dạy dỗ không biết mệt mỏi của Dung Cửu về thói tham lam, vội nói: "Thế này là đủ rồi."

 

Cú cắt tóc "roẹt" một cái ban nãy cũng đủ làm cậu đau lòng lắm rồi.

 

Lúc chải đầu, sờ đến chỗ bị cắt, Kinh Trập không khỏi lắc đầu. Nếu làm thêm lần nữa, chắc cậu đau lòng chết mất.

 

Dung Cửu mặc kệ cậu, đi về phía đầu giường.

 

Kinh Trập tò mò đi theo sau hắn, trơ mắt nhìn hắn... ồ ồ, là định lấy bộ đồ lót ban nãy... Hả? Tại sao lại lấy nó!

 

Kinh Trập ôm lấy cánh tay Dung Cửu, giọng điệu khó khăn nói: "...Không phải huynh định mang nó đi đấy chứ?"

 

Dung Cửu ung dung, chậm rãi nói: "Kích cỡ này, chẳng lẽ em làm cho mình?"

 

Kinh Trập: "...Thì ta, sau này cũng sẽ lớn mà."

 

Cậu cố tỏ ra cứng cỏi.

 

Thực ra từ năm mười tám tuổi, Kinh Trập đã chẳng cao thêm được tấc nào nữa.

 

Ôi chao, đây đúng là nỗi đau trong lòng cậu.

 

Dung Cửu: "Đây là em làm cho ta."

 

Một mũi tên trúng đích.

 

Kinh Trập ủ rũ: "Nhưng cái này là đồ làm hỏng, xấu lắm, ta sẽ không đưa đồ hỏng cho huynh đâu."

 

Hơn nữa, cậu đã mặc nó rồi, sao có thể đem tặng người khác được chứ.

 

Dung Cửu: "Cái này, ta muốn."

 

Sau đó, hắn nhìn đầy ẩn ý về phía chiếc rương lớn.

 

"Cái làm tốt, ta cũng muốn."

 

Kinh Trập thẹn quá hóa giận phát hiện ra Dung Cửu quả nhiên biết chỗ giấu bán thành phẩm.

 

"Sao cái gì huynh cũng biết thế!"

 

Đáng ghét!

 

Dung Cửu chậm rãi cười, "Kinh Trập, ta khác với em." Trong sự thích thú nhẹ nhàng, rõ nét ấy, xen lẫn vài phần xấu xa, "Ta cái gì cũng phải biết."

 

Cái gì cũng phải rõ ràng, cái gì cũng phải kiểm soát.

 

Không một tấc nào được phép giấu giếm.

 

Hắn không thích, và cũng không cho phép.

 

...

 

Sau một hồi giằng co, Kinh Trập vẫn thất bại.

 

Cậu trơ mắt nhìn Dung Cửu mang bộ đồ lót đi, gào lên một tiếng rồi lăn lộn trên giường, giãy đành đạch hồi lâu.

 

Tuệ Bình đi vào, giật mình thon thót, buồn cười hỏi: "Ngươi làm sao thế?"

 

Kinh Trập với cái đầu tổ quạ bò dậy, mếu máo nói: "Tuệ Bình, ta gặp phải b**n th** rồi." Đâu có ai biết rõ quần áo người ta đã mặc rồi mà còn đòi mang đi chứ!

 

Hắn không thấy kỳ cục sao?

 

Rõ ràng người làm ra chuyện quái đản này là Dung Cửu, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy xấu hổ hơn cả hắn? Hắn lạnh lùng thản nhiên như đang bàn chuyện chính sự, nói vài câu nhẹ bẫng là đã dắt mũi được cậu.

 

Cái gì mà vốn dĩ là làm cho hắn chứ, oa, đúng là xấu xa thật!

 

Bộ đồ đó đâu có vừa người, không biết mang về hắn định mặc kiểu gì.

 

Kinh Trập bĩu môi, dù sao nếu mặc hỏng, với cái tính nết xấu xa của Dung Cửu... không phải hắn sẽ bắt cậu đền đấy chứ?

 

Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến bộ đồ vốn dĩ mặc trên người mình, nay lại dán sát vào da thịt Dung Cửu, trong lòng cậu như có ngọn lửa bùng lên, cháy lan ra một cách kỳ lạ, khiến da dẻ cậu nóng bừng.

 

Cậu ôm mặt, nóng quá.

 

Kỳ lạ thật.

 

Sao mặt mũi lại đỏ bừng lên thế này.

 

Mu bàn tay cậu áp lên má.

 

Bị cái nhiệt độ kỳ quái kia dọa cho giật mình.

 

Tuệ Bình thấy bộ dạng đó của cậu càng buồn cười hơn, an ủi vài câu rồi lại đi ra ngoài.

 

Kinh Trập ngồi trên giường rầu rĩ một lúc, chợt nhớ đến chuyện ban nãy, chạy đi lấy cái hộp ra.

 

Bên trong là lọn tóc Dung Cửu cắt xuống.

 

Thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho.

 

Cắt tóc, thậm chí còn là một loại hình phạt.

 

Cho nên lúc Dung Cửu ra tay dứt khoát bất ngờ như vậy, Kinh Trập mới bị dọa sợ.

 

Cậu chống cằm ngắm nghía một hồi, sờ sờ mái tóc khô vàng của mình, khẽ thở dài.

 

Thế này thì không ổn rồi, hình như cậu...

 

Càng ngày càng thích Dung Cửu rồi.

 

Người vừa mới đi, đã thấy nhớ.

 

Vào đêm, Kinh Trập trằn trọc trở mình, vừa thiu thiu ngủ lại tỉnh giấc.

 

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, rất khó chịu.

 

Không biết là do tâm trạng hưng phấn hay vì lý do gì, cậu luôn cảm thấy trong người bứt rứt, nằm kiểu gì cũng không thoải mái, chỉ biết cố chịu đựng.

 

Cậu chưa bao giờ có cảm giác này.

 

Lòng bàn tay hơi nóng, cơ thể lại mềm nhũn.

 

Giống như có kiến bò trên người, ngứa ngáy khó chịu.

 

Nhưng nói là không có sức thì cũng không phải, ngược lại còn muốn vùng dậy đi đánh quyền.

 

Cậu trở mình, bỗng nhiên kẹp phải thứ gì đó, khẽ kêu "a" một tiếng, rồi cả người cứng đờ.

 

Kinh Trập như gặp ma, động tác nắm chăn cũng trở nên căng thẳng, từ từ vén chăn lên nhìn vào trong, rồi hít hà một hơi khí lạnh.

 

Cây nấm nhỏ, đứng dậy rồi!

 

________

 

Lời tác giả:

 

Tuy mùa xuân chưa tới, nhưng thời kỳ đ*ng d*c của Kinh Trập đã đến rồi (Giọng đọc Thế giới động vật).

Bình Luận (0)
Comment