Trời còn chưa sáng hẳn, Tuệ Bình đã thức dậy. Bọn họ phụ trách quét dọn nên phải dậy sớm hơn các cung nhân khác, thức dậy trong đêm tối đã trở thành thói quen.
Theo lệ thường, Tuệ Bình nhìn về phía giường của Kinh Trập, nhưng lại phát hiện trên giường trống không.
Tuệ Bình và Kinh Trập thường dậy cùng lúc, tính ra là sớm hơn những người khác.
Tuệ Bình thầm thắc mắc, Kinh Trập hôm nay dậy sớm thế làm gì?
Cậu ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ồ, trời đã lờ mờ sáng, hóa ra là cậu ta dậy muộn.
Tuệ Bình cứ mải suy nghĩ như vậy mà hoàn toàn không nhận ra mùi hương thoang thoảng đang lượn lờ trong phòng.
Cậu ta ngáp một cái, nhanh nhẹn thay quần áo, bưng chậu ra ngoài rửa mặt. Lúc đi ngang qua sân, cậu ta phát hiện chỗ phơi đồ thường ngày chẳng biết từ lúc nào đã treo thêm một cái vỏ chăn, nhìn qua thì...
Hình như là của Kinh Trập.
Tuệ Bình nhướng mày, nhìn thấy Kinh Trập đang bưng chậu gỗ đi tới, dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, trông như đã rửa mặt xong xuôi.
Tuệ Bình: "Sáng sớm tinh mơ, ngươi giặt chăn làm gì thế?"
Đương mùa đông rét mướt, rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao, chẳng ai muốn giặt giũ gì cả, tay mà nhúng vào nước thì cóng chết.
Có những người ở bẩn, có thể nửa tháng trời không tắm, cũng chẳng giặt quần áo. Tuệ Bình thấy may mắn là cả cậu ta và Kinh Trập đều không phải loại người đó.
Nhưng dù sạch sẽ đến đâu, giữa mùa đông thế này mà giặt chăn thì cũng...
Kinh Trập: "Lúc dậy uống nước đêm, lỡ tay làm đổ lên chăn. Nghĩ bụng cũng mấy hôm rồi chưa giặt, tiện thể giặt luôn."
Giọng cậu nghe rất bình thường, không lộ chút bối rối nào trong lòng.
Tuệ Bình: "Đổ lên chăn? Thế còn đồ bên trong..."
Kinh Trập chỉ về phía sau, "Đó, cũng đang phơi ở kia, hy vọng mau khô."
Tuệ Bình có chút lo lắng: "Thế này không ổn đâu, ngươi có mỗi cái chăn này, nếu không khô thì tối đắp cái gì."
Tuy buổi tối bọn họ được dùng chút than, nhưng lượng than ít ỏi chẳng bõ bèn gì, không đủ để duy trì cả đêm, càng không thể ấm áp như mùa xuân, cùng lắm chỉ giúp trong phòng bớt lạnh như hầm băng mà thôi.
Không có chăn đệm, chỉ cần một ngày thôi cũng đủ khiến người ta ốm liệt giường.
Kinh Trập cười cười: "Không sao đâu, chỉ ướt một mảng nhỏ thôi, vẫn miễn cưỡng dùng được. Cùng lắm thì tối ngủ né chỗ đó ra, ban ngày lại mang ra phơi tiếp là được."
Tuệ Bình: "Không được, nửa đêm lỡ trở mình, không khéo lại nằm lên chỗ ướt."
Kinh Trập: "Yên tâm, mấy hôm nay tuyết không rơi, hôm nay chắc trời sẽ hửng nắng, biết đâu lại khô được đấy."
Cậu vừa nói vừa đi vào trong nhà.
Tuệ Bình bất lực lắc đầu, trong lòng thầm tính, nếu hôm nay cái chăn đó bị phơi thành cục băng, cậu ta nhất định sẽ lôi Kinh Trập vào ngủ chung chăn với mình. Hai người ngủ chung tuy hơi chật chội, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn để Kinh Trập chịu lạnh.
Phía sau cậu ta, Kinh Trập bước nhanh, đến trước cửa phòng mới dám thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn đôi chút.
Kinh Trập vỗ vỗ mặt, đẩy cửa bước vào.
Trong căn phòng tối tăm, nương theo chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ngoài tường cung, cậu mò mẫm đặt chậu và đồ rửa mặt về chỗ cũ, rồi ngồi ngẩn người bên mép giường.
Cậu...
Kinh Trập cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt ấy vừa lạ lẫm vừa quái dị, pha lẫn sự hoang mang lo sợ như vừa bước chân vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nửa đêm bị cơn nóng nảy quái đản đánh thức, Kinh Trập nhìn thấy cây nấm nhỏ ngóc đầu dậy, người ngợm choáng váng hết cả.
Cái thứ quỷ gì thế này?
Sau khi cấp tốc liên tưởng xem nó là cái gì, cậu lại rơi vào trầm mặc. Hóa ra... ừm... thứ này còn có thể... đứng dậy được sao?
Nhưng điều này không nên mà!
Kinh Trập loay hoay gần nửa đêm mà chẳng tìm được cách giải quyết.
Con người ta khi đối mặt với một chuyện mới mẻ, có thể tự mình mày mò mà hiểu, cũng có thể loay hoay mãi chẳng xong. Xui xẻo thay, Kinh Trập lại thuộc loại thứ hai. Cây nấm đau đớn, như đang khóc lóc ỉ ôi, cậu cuống đến toát mồ hôi hột, chỉ muốn cắt phăng đi cho rảnh nợ.
Cả hai đều khổ sở vô cùng.
Khó khăn lắm mới xong chuyện, mùi vị đó lại càng... khiến người ta muốn chết quách cho rồi.
Kinh Trập gắng gượng bò dậy, lau sạch tay, rón rén mò lấy hộp hương nhỏ mà Dung Cửu tặng hôm nọ, lại lén ra ngoài xin chút lửa về, đốt hương lên.
Mùi hương thoang thoảng nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng không lớn cũng chẳng nhỏ này.
Mùi tuy không nồng nhưng cũng đủ xua đi thứ mùi kỳ quái đang lẩn khuất trong không khí. Kinh Trập cuối cùng cũng yên tâm, rồi nhìn chằm chằm về phía giường trong bóng tối.
Tuy không nhìn rõ lắm, nhưng Kinh Trập biết trên giường đã bừa bộn cả lên, không chỉ có vệt ướt át, mùi lạ, mà bên trên còn vương lại chút dấu vết mờ nhạt.
Nếu Kinh Trập rắc chút vụn hương liệu lên đó thì chắc cũng che giấu được. Nhưng vừa nghĩ đến mùi tanh nồng trên tay ban nãy, cậu lại không kìm được đỏ mặt tía tai. Hơn nữa cậu còn nhớ...
Hậu cung đang kiểm tra các cung nữ.
Chỉ kiểm tra cung nữ chứ chưa kiểm tra đến thái giám nội thị, đây là điều Kinh Trập nên thấy may mắn.
Nếu đến lượt cậu, thế gian này sẽ chẳng còn Trần An thứ hai nào có thể che chở cho cậu nữa.
Cậu đau đầu thu dọn đồ đạc, nhẹ nhàng ôm ra ngoài giặt giũ. Cũng may bọn họ đã quen với bóng tối nửa đêm, luyện được khả năng đi lại trong đêm đen mà không va vào bất cứ thứ gì.
Kinh Trập thuận lợi giặt sạch mọi thứ, phơi lên xong lại trầm ngâm một lúc.
Cậu dậy quá sớm, bên ngoài lại lạnh, mấy hôm nay tuy không có tuyết rơi, nhưng giờ đem chăn màn ra phơi, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ đóng một lớp băng mỏng. Nhưng đã ướt sũng rồi, cũng không thể không phơi.
Kinh Trập vừa tê dại treo chăn lên, vừa tự kiểm điểm sâu sắc về hành vi cực kỳ không đàng hoàng này trong lòng.
Vừa khó chịu, vừa phiền phức, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thuốc Trần An đưa cho cậu trước kia không còn tác dụng nữa sao?
Thứ thuốc đó, Kinh Trập uống đến năm mười lăm tuổi thì ngừng.
Trần An nói, uống nữa sẽ tổn hại đến căn cơ.
Cậu cũng nghe lời, cất hết thuốc đi, không uống nữa.
Kinh Trập mò mẫm trong rương hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra mấy viên thuốc còn sót lại.
May mà đây không phải quần áo, nếu để lộ liễu ra ngoài, e là lại bị Dung Cửu ném đi mất.
Kinh Trập vừa nghĩ đến đống quần áo bị ném đi của mình, lòng lại đau như cắt.
Tuy mặc lâu rồi nhưng đã hỏng đâu chứ!
Kinh Trập múc gáo nước lạnh trong phòng, nuốt chửng viên thuốc xuống bụng. Dòng nước lạnh buốt k*ch th*ch cổ họng khiến cậu rùng mình một cái, sau đó đưa tay lau mặt.
Cậu không thể xúc động.
Cũng không nên có xúc động.
Hóa ra yêu một người lại gây ra phản ứng cơ thể như vậy, con người quả đúng là loài động vật bị d*c v*ng sai khiến mà.
Xin lỗi nhé Dung Cửu, Kinh Trập đau lòng nghĩ thầm, xem ra cậu không cần phải đi thỉnh giáo Vân Khuê nữa rồi.
...
Vì chuyện phơi chăn, Kinh Trập bị bạn bè cười nhạo suốt mấy ngày. Trời lạnh thế này, ai lại dở hơi đi giặt chăn, cũng may hôm đó trời hửng nắng, lại còn khá ấm áp.
Nếu không, cái chăn đó e là sẽ đông cứng thành tảng băng giòn tan mất.
Kinh Trập cũng mặc kệ cho bọn họ cười.
Miễn là họ không liên tưởng đến bất kỳ chuyện gì không nên nghĩ, thế là tốt nhất.
Có những chuyện, ngay cả Minh Vũ cậu cũng không kể.
Về mối thù của cậu, về bí mật của cậu.
Thực ra trước sự việc này, Kinh Trập từng có suy nghĩ, bất kể là Dung Cửu hay Minh Vũ, nếu để họ biết bí mật này, dường như cũng sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Nhưng chuyện điều tra cung nữ lần này đã khiến Kinh Trập tỉnh ngộ.
Không thể để họ biết được.
Như vậy, nếu thực sự xảy ra chuyện, người chết, sẽ chỉ có mình cậu.
Bí mật thêm một người biết, là thêm một phần rủi ro bị lộ, cũng chỉ khiến họ lo lắng thêm mà thôi.
Sống trong nơm nớp lo sợ thì chẳng vui vẻ gì.
Kinh Trập vốn đã chẳng mấy vui vẻ, cũng không muốn để họ phải buồn phiền theo.
Hai ngày sau, sóng gió trong cung lan đến Trực Điện Giám. Trong Trực Điện Giám không có cung nữ, nhưng những thái giám nội thị này, chưa chắc đã không quen cung nữ.
Chứng kiến cảnh có người đang ăn cơm bỗng gục xuống bàn khóc nức nở, Thế Ân quay đầu lại, thì thầm: "Cậu ta có một tỷ tỷ kết nghĩa, vốn hầu hạ trong điện của Trần tiểu chủ, nhưng hình như... lần này bị tra ra, người đã bị mang đi rồi."
Sắc mặt Kinh Trập hơi tái, những người khác vẻ mặt cũng chẳng khá hơn là bao.
Ban đầu, chuyện này có vẻ chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng truy cứu kỹ ra, thì chưa chắc đã như vậy.
Đã có những kẻ táng tận lương tâm như Ngũ Đức, Ngũ Phúc, thì sẽ còn kẻ tiếp theo.
Mà đàn ông trên đời này, đa phần đều thích phụ nữ.
Cho dù không hung tàn như bọn chúng, nhưng những kẻ ham mê nữ sắc, c**ng b*c cung nữ, e là cũng chẳng ít.
Trịnh Hồng đến, mang theo nhiều tin tức hơn.
Gần đây, Kinh Trập trở thành khách quen của cậu ta, cũng không biết người bạn đó ở đâu ra, dăm bữa nửa tháng lại nhờ cậu ta đưa đồ cho Kinh Trập.
Nuôi tình nhân chắc cũng chẳng sến súa đến mức này chứ?
Trịnh Hồng suýt chút nữa tưởng phán đoán của mình sai lầm, nhưng mà kệ đi, miễn có tiền là cậu ta làm tất.
Kinh Trập giúp cậu ta dỡ đồ xuống, nhưng không vội xem, mà kéo Trịnh Hồng ngồi xuống bàn.
Trịnh Hồng cảnh giác nhìn cậu: "Làm gì đấy? Chuyện không có tiền ta không làm đâu nhé."
Kinh Trập đảo mắt, móc từ trong ngực ra ba đồng tiền ném cho cậu ta, "Hỏi thăm chút tin tức."
Trịnh Hồng lầm bầm chộp lấy ba đồng tiền: "Hỏi thăm tin tức đâu có giá này."
Tuy nhiên cậu ta cũng chẳng thể nào vì Kinh Trập hỏi chuyện mà thu nhiều tiền thật, hỏi thì cứ nói thôi.
Còn chuyện thu tiền, hê hê, tự dưng được ba đồng tiền ngu gì không lấy?
Đừng coi thường ba đồng tiền, tích tiểu thành đại đấy!
Kinh Trập: "Ngươi biết đấy, trong cung này, nội thị và cung nữ đều có mối liên hệ mật thiết, chuyện gần đây liệu có ảnh hưởng đến chúng ta không?"
Trịnh Hồng liếc xéo Kinh Trập một cái, cũng chẳng ngạc nhiên khi cậu hỏi như vậy.
Dù sao thì dạo gần đây đúng là xảy ra không ít chuyện.
Trịnh Hồng chép chép miệng, lắc đầu: "Ngươi hỏi ta, thì ta chắc chắn là không biết rồi. Có điều, ta có nghe phong thanh Thái hậu nương nương đúng là từng có ý định đó, nhưng mà trước đó Hoàng đế bệ hạ từng đến Thọ Khang Cung, hình như sau đó không thấy động tĩnh gì nữa." Biết được nhiều như vậy, chứng tỏ cậu ta đã cất công đi dò la.
Nếu không thì cậu ta cũng chẳng thể biết rõ đến thế, mạng lưới quan hệ của Trịnh Hồng tuy rộng, nhưng có những tin tức không thể lan truyền nhanh đến vậy.
Chủ yếu là do bản thân Trịnh Hồng cũng chẳng muốn dính dáng vào.
Thứ nhất, muốn điều tra cũng chẳng biết điều tra thế nào, nghe đến mấy chuyện rắc rối là thấy phiền, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp kiếm tiền của cậu ta; thứ hai... thực ra trong cung này, những tiểu thái giám bị thiến không sạch sẽ, vẫn có khả năng khiến của quý mọc dài ra thêm chút nữa.
Tuy chẳng dùng được vào việc gì, nhưng của quý dài thêm được chút, đối với nhiều người lại là chuyện vô cùng thống khoái.
Nhưng nếu dài quá, bị phát hiện ra, sẽ bị cắt tận gốc.
Chuyện này thì ai mà vui cho nổi?
Kinh Trập rủ mắt xuống. Cảnh Nguyên Đế chưa chắc đã vì nghĩ cho đám thái giám này, dù sao vị này cũng nổi tiếng tàn bạo, nếu đúng như Trịnh Hồng phỏng đoán là Cảnh Nguyên Đế ngăn cản hành động của Thái hậu, thì chỉ có thể nói...
Thái hậu đã động chạm đến lợi ích của Hoàng đế bệ hạ.
Cảnh Nguyên Đế xưa nay chẳng mấy khi quản chuyện hậu cung, bất kể là phi tần hay cung nữ, ngoại trừ thỉnh thoảng lâm hạnh, Kinh Trập chưa từng thấy Hoàng đế đi lại trong hậu cung.
Nhưng thái giám thì khác.
Đám hoạn quan này, không chỉ là thanh đao thuận tay của Hoàng đế, mà ở tiền triều hay hậu cung đều dùng được.
Thái hậu muốn nhúng tay vào đám hoạn quan, triệt để điều tra chuyện này, rốt cuộc là thực sự muốn truy cứu cái gọi là dơ bẩn, hay là muốn nhân cơ hội này ra oai trong hậu cung?
Kinh Trập: "Đã không liên quan đến chúng ta thì ta yên tâm rồi."
Trịnh Hồng nhìn biểu cảm bình thản của Kinh Trập, cười khẩy: "Ta chẳng thấy vẻ mặt ngươi dãn ra chút nào đâu, thôi được rồi, đồ ta đưa đến rồi, ta đi đây."
Kinh Trập giữ cậu ta lại, "Khoan đã, ta hỏi thêm một chuyện nữa."
Trịnh Hồng càu nhàu: "Hôm nay sao ngươi lắm chuyện thế?"
Kinh Trập: "Chuyện của Minh Vũ ta nhờ ngươi, lo liệu thế nào rồi?"
Cậu chạy đi chạy lại hai bên không tiện lắm, cộng thêm việc của Minh Vũ tốn tiền, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn tìm Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng: "Ngươi nói cậu ta à."
Hắn xoa xoa cằm.
"Đúng là hơi khó giải quyết thật."
Kinh Trập nhíu mày: "Tại sao vậy?"
Minh Vũ vào cùng đợt với cậu, nhưng tuổi còn nhỏ hơn cậu một chút. Tuy nói không cần gấp gáp như vậy, nhưng sau khi trải qua một lần sinh tử, Kinh Trập cũng hiểu, người đến sau như cậu, trong mắt người ngoài rốt cuộc vẫn chướng mắt.
Suất sát hạch có hạn, mới đến đã tranh chỗ của người ta, ai mà vui cho được?
Có thể chuyển đi sớm được thì vẫn tốt hơn.
Trịnh Hồng: "Ngươi còn hỏi, sao không thử hỏi xem một hai năm qua Bắc Phòng xảy ra bao nhiêu chuyện. Bên ngoài tuy không nói nhiều, nhưng mấy tay quản sự trong lòng ắt hẳn cũng lầm bầm, sợ rước phải vận đen."
Kinh Trập nghẹn lời, vạn lần không ngờ tới lý do lại là thế này.
...Nghĩ kỹ lại thì Bắc Phòng xảy ra cũng không ít chuyện thật.
Trịnh Hồng phẩy tay: "Nhưng cũng không sao, đúng lúc có một chỗ béo bở, để ta chạy vạy thêm chút nữa xem sao, nếu thành công, ít nhất ngươi phải đưa cho ta con số này."
Cậu ta ra hiệu với Kinh Trập.
Kinh Trập: "Chỉ cần ngươi lo liệu được, dĩ nhiên là được."
Cậu không chút do dự đáp.
Trịnh Hồng tặc lưỡi nhìn Kinh Trập đầy vẻ ngạc nhiên: "Ngươi không nghe ta nói à? Nếu thành công, chỗ cậu ta đến còn tốt hơn chỗ ngươi nhiều đấy."
Kinh Trập cười: "Chuyện đó có sao đâu? Cậu ấy đến được chỗ tốt, chẳng phải ta cũng hời sao, còn được thơm lây ấy chứ."
Trịnh Hồng chép miệng, bạn bè có tốt đến mấy cũng là người ngoài, tự mình hưởng phúc và ké phúc người khác, rốt cuộc vẫn khác nhau.
Nếu không phải Trịnh Hồng thấy Tạp Mãi Vụ béo bở hơn, cậu ta đời nào đẩy chuyện tốt như thế ra ngoài, thế mà cái tên ngốc Kinh Trập này!
Chẳng lẽ không nghe ra cậu ta đang cố tình ám chỉ sao?
Mặc kệ Kinh Trập có nghe ra hay không, tóm lại Trịnh Hồng cũng bị cậu tiễn đi rồi.
Chuyện của Minh Vũ một ngày chưa định, trong lòng Kinh Trập vẫn treo lơ lửng. Nhưng cậu cũng không nói với ai, dù sao chuyện chưa chắc chắn, nói ra lại thêm phiền phức.
Lại qua hai ngày nữa, Trịnh Hồng vội vàng đến tìm cậu.
"Nhanh, đi gọi Minh Vũ, đi theo ta."
Kinh Trập ngơ ngác bị cậu ta kéo đi hai bước, lập tức nhận ra ý cậu ta là gì, vội vàng chạy theo.
Nửa ngày tiếp theo đối với Minh Vũ như quay cuồng, đến thở cũng không kịp.
Ngự Thiện Phòng muốn tuyển vài tiểu thái giám, không phân cấp bậc cũng được, tìm vài người mới nhưng đều thấy không ưng ý, tổng quản Chu Nhị Hỉ bỗng nhiên nổi hứng, quyết định tổ chức thi tuyển chọn người.
Chuyện này vốn không hợp quy củ.
Nhưng ai ngờ đâu, báo cáo lên trên lại thực sự được phê chuẩn.
Chu Nhị Hỉ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.
Ông ta cũng không cố tình để lộ tin tức ra ngoài, nhưng những kẻ có tai mắt đã sớm biết tin, ngay cả Trịnh Hồng muốn biết tin này cũng phải tốn chút công sức.
Sở dĩ cậu ta đặc biệt gọi Kinh Trập, là vì biết cậu biết chút trù nghệ.
Đợi đến khi vội vàng đưa được Minh Vũ vào trong, Trịnh Hồng liếc nhìn Kinh Trập: "Thấy chưa, nếu ngươi muốn đi, thì đây là cơ hội cuối cùng đấy."
Kinh Trập bình thản đáp: "Bây giờ ta sống rất tốt."
Trịnh Hồng: "Ta thật sự không hiểu nổi ngươi."
Nói không muốn leo lên cao, thì lại cố sống cố chết bám lấy cái tuổi hai mươi để tham gia sát hạch, phải biết Trịnh Hồng giờ đã là thái giám tam đẳng rồi, mà đấy là chuyện của mấy năm trước.
Nhưng nếu thực sự muốn leo cao, nước chảy chỗ trũng người đi chỗ cao, cơ hội tốt lù lù trước mắt, sao lại không nắm lấy chứ?
Kinh Trập: "Đến Ngự Thiện Phòng, đối với ta mà nói, quá gây chú ý."
Bất kể là việc cậu định làm, hay chuyện giữa cậu và Dung Cửu, ở nơi như Trực Điện Tư còn có thể giấu giếm đôi chút, nhưng ở Ngự Thiện Phòng thì tuyệt đối không thể giấu nổi.
Ngự Thiện Phòng có quá nhiều tai mắt.
Chưa nói đến chuyện béo bở, quan trọng nhất là nơi này làm ra đồ ăn thức uống cho người trong cung, người của các cung các viện chắc chắn đều để mắt tới, đi lại nhiều ắt sẽ sinh rắc rối.
Nhưng không hợp với cậu, không có nghĩa là không hợp với Minh Vũ.
"Đi thôi."
Kinh Trập vỗ vai Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng: "Đi luôn à? Không ở lại xem kết quả sao."
Kinh Trập: "Ngươi còn rành câu tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên hơn ta đấy, cơ hội ta và ngươi đã giúp tranh thủ được rồi, có nắm bắt được hay không là chuyện của Minh Vũ, ta cũng không thể giúp cậu ấy cả đời được."
Nếu có thể, Kinh Trập đương nhiên sẽ làm như vậy.
Nhưng cậu là người hiểu rõ nhất trên đời này không có gì là tuyệt đối.
Việc gì mình tự làm được thì hạn chế dựa vào ngoại lực là tốt nhất.
Kết quả được công bố rất nhanh.
Được công bố ngay tại chỗ.
Minh Vũ vừa nghe tin, nắm đấm giấu trong tay áo siết chặt, cố nén sự phấn khích, biết rằng từ nay mình đã thoát khỏi thân phận người của Bắc Phòng.
Vừa quay lại, cậu ta lập tức gửi tin đến Trực Điện Tư.
Kinh Trập cũng rất mừng cho cậu ta, nhưng cậu cũng không còn nhiều tâm trí để lo chuyện này nữa, chẳng vì gì khác, bởi vì kỳ sát hạch của bọn họ đã bị đẩy lên sớm hơn.
Đây là quyết định sau khi Chưởng ấn và vài vị Chưởng tư bàn bạc, tin tức đẩy sớm được công bố, người bên dưới đều có chút lo lắng.
Bao nhiêu năm nay đều là ngày cố định, sao tự nhiên lại đẩy sớm một cách khó hiểu như vậy?
Nhưng người dưới sao đoán được ý người trên, đã nói đẩy sớm thì đành chịu, khối kẻ bắt đầu nước đến chân mới nhảy, Kinh Trập đi dọc đường về đều nghe thấy tiếng tụng kinh ê a, có người còn "treo đầu lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi" để học bài, lắc la lắc lư đến chóng cả mặt.
Tuệ Bình lén lút thì thầm với Kinh Trập: "Lữ Đường mấy hôm trước vừa đi vừa học thuộc lòng không nhìn đường, ngã tỏm xuống hồ, giữa mùa đông rét mướt suýt nữa thì chết cóng."
Kinh Trập: "Thảo nào dạo này Chưởng tư lại dặn dò nhiều thế."
Tuệ Bình đặc biệt kể lể rất nhiều với Kinh Trập, lầm bà lầm bầm, nhìn còn ồn ào hơn cả Thế Ân.
Kinh Trập: "Ngươi lo lắng à?"
Tuệ Bình sờ sờ đầu, lí nhí: "Cũng hơi hơi."
Tuệ Bình còn nhỏ hơn cậu một hai tuổi, năm nay cũng muốn tham gia sát hạch.
Kinh Trập: "Ngươi đừng lo, ta hỏi Trịnh Hồng rồi, cũng hỏi cả những người khác trong Trực Điện Tư, ngoài phần cung quy hơi khó ra thì những phần thi khác cũng không đến mức quá hóc búa đâu."
Chưa kể bọn họ còn có Vân Khuê ở đây.
Vân Khuê đã đi nghe ngóng mấy lần, Khương Kim Minh tuy không nói gì cụ thể, nhưng vì ghét cái thói lắm mồm vướng víu của thằng nhóc này nên cũng bảo cậu ta không cần lo, cứ bình thường là qua.
Vân Khuê liền nói lại lời này với nhóm Kinh Trập.
Chỉ là không phải ai cũng giữ được bình tĩnh như Kinh Trập, đêm trước ngày thi, Kinh Trập còn nghe thấy tiếng Tuệ Bình trằn trọc trở mình, sáng hôm sau dậy, y như rằng dưới mắt thâm quầng một mảng.
Tuệ Bình áy náy: "Hôm qua ta có làm ồn đến ngươi không? Tại ta cứ... không sao ngủ được."
Kinh Trập thấy chuyện này cũng thường thôi, bèn lấy ra một viên thuốc nhỏ đưa cho cậu ta.
"Ăn đi."
Tuệ Bình không nghi ngờ gì, Kinh Trập đưa thì cậu ta ăn, lập tức bị vị đắng làm cho mặt mũi xanh mét, cả người dù có đang mụ mẫm cũng buộc phải tỉnh táo lại ngay.
Kinh Trập cười: "Không được nhổ đâu nhé, thuốc này giúp tỉnh táo đấy."
Tuệ Bình nuốt xuống xong, lập tức cảm thấy tinh thần vốn đang uể oải khá lên rất nhiều, biết là đồ tốt nên tự nhiên không nỡ nhổ ra.
Hôm nay những người tham gia sát hạch không phải đi làm việc, mà đến chờ trước điện.
Không lâu sau, Chưởng tư bước ra.
Khương Kim Minh nhìn mười mấy tiểu nội thị đang đứng trước mặt, chắp tay sau lưng nói: "Ai được gọi tên thì lần lượt đi vào."
Chỉ là Kinh Trập không ngờ, mình lại là người đầu tiên được gọi.
Cậu theo Khương Kim Minh đi vào, thấy Vân Khuê đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, vừa thấy Kinh Trập bước vào liền nháy mắt ra hiệu với cậu.
"Khụ." Khương Kim Minh ho nhẹ một tiếng, Vân Khuê lập tức khôi phục vẻ mặt vô cảm, ngoan ngoãn đứng sau lưng ông.
Khương Kim Minh đánh giá Kinh Trập, chậm rãi nói: "Cửa ải đầu tiên thi về cung quy, ngươi có thể chọn để ta ra đề thi vấn đáp, hoặc có thể tự mình đến bàn ghế phía sau ngồi xuống, dùng bút mực viết câu trả lời."
Kinh Trập hơi sững sờ, nhìn về phía đống đồ Vân Khuê vừa sắp xếp, hóa ra còn có cách này sao?
Cậu trầm ngâm một lát, rồi đi về phía bàn ghế.
Chỉ thấy trên bàn bày một tờ giấy viết đầy những câu hỏi chữ nhỏ li ti, ở giữa là một xấp giấy trắng, tuy không phải loại giấy thượng hạng nhưng cũng dùng để viết được, bên phải là mực đã mài sẵn và bút lông.
Kinh Trập nhìn đề bài thẫn thờ một lúc, rồi mới cẩn thận ngồi xuống trước bàn.
Động tác cầm bút của cậu rất gượng gạo.
Như thể đã lâu lắm rồi không chạm vào thứ này, chữ viết ra cũng xiêu vẹo, không thành nét.
Thực ra sau khi vào cung, Kinh Trập vẫn luôn lén lút tự luyện tập, ở cái tuổi đó, bảo cậu học những kiến thức cao siêu thì chưa chắc đã được, nhưng về mặt chữ nghĩa thông thường, Kinh Trập đã học được kha khá.
Cậu vẫn còn nhớ dáng vẻ mình đứng trên đùi Sầm Huyền Nhân, được ông cầm tay nắn nót từng nét một.
Hồi đó cậu luyện rất tốt.
Phụ thân luôn khen ngợi cậu.
Chỉ là cách biệt nhiều năm, dù cậu vẫn nhớ mặt chữ, cũng thường xuyên dùng cành cây tập viết trên nền cát, nhưng rốt cuộc chưa từng cầm bút, khoảng thời gian bỏ bê đó sẽ không biến mất.
Bàn tay viết chữ của Kinh Trập hơi run run.
Chữ viết ra cũng mềm oặt, chỉ miễn cưỡng nhìn rõ được.
Điểm tốt duy nhất là chữ không quá to, không giống như mấy người mới học viết, thường không nắm được kết cấu chữ, viết chưa được mấy chữ đã chiếm hết cả trang giấy to đùng.
Cũng không biết đã viết bao lâu, khi Kinh Trập dừng bút, phát hiện ngón tay mình đã hơi cứng lại.
Cậu co tay giấu vào trong tay áo, đứng dậy bước ra, đưa mấy tờ giấy đã hong khô mực cho Khương Kim Minh.
Lúc Khương Kim Minh xem bài, Vân Khuê đứng sau lưng ông, ra hiệu bằng mắt với Kinh Trập.
Vân Khuê: Sao ngươi không nói với ta là ngươi biết chữ?
Kinh Trập nhìn lại: Ngươi cũng có hỏi ta đâu.
Không lâu sau, Khương Kim Minh cắt ngang màn giao lưu bằng mắt của hai người, gật đầu: "Thông qua, ra phía sau chờ đi."
Kinh Trập chắp tay chào Khương Kim Minh rồi đi ra sau.
Đợi bóng lưng cậu khuất hẳn trong phòng, Khương Kim Minh bỗng nói: "Vân Khuê, con hiểu bạn con được bao nhiêu?"
Vân Khuê vốn định đi gọi người tiếp theo, nghe vậy thì khựng lại, suy nghĩ một chút: "Là một người khá tốt ạ."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Tính tình cậu ấy điềm đạm chín chắn, trông có vẻ lờ đờ nhưng rất kiên cường, cũng rất tốt bụng. Đối với bạn bè rất tốt, cũng không keo kiệt tiền bạc." Vân Khuê thành thật nói, "Con nghe nói, cậu ấy đã tốn rất nhiều tiền giúp bạn ở Bắc Phòng tìm đường đi, giờ người ta đã đến Ngự Thiện Phòng rồi. Con cảm thấy cậu ấy... không phải người xấu."
Đối với sư phụ nhà mình, cậu ta tự nhiên rất hiểu.
Vân Khuê xích lại gần hơn chút, "Sư phụ, chẳng lẽ Kinh Trập có vấn đề gì ạ?"
Nếu không sao lại hỏi thế?
Khương Kim Minh mân mê tờ giấy trong tay, nhạt giọng nói: "Cũng không phải vấn đề gì. Có điều, nó không chỉ biết chữ, mà viết lách cũng khá ổn. Trước kia, chắc cũng từng được đi học."
Trong hậu cung này, muốn leo lên vị trí cao, phẩm hạnh, tâm tính, những thứ đó đều không quan trọng, nhưng bắt buộc phải biết chữ.
Cho dù lát nữa phần thi sau Kinh Trập có thể hiện tệ đến đâu, thì nể tình cậu biết chữ, cũng không thể không cho qua.
Khương Kim Minh liếc nhìn Vân Khuê.
Nhưng tiếc thay đây lại là một khúc gỗ mục, làm thế nào cũng không thông, bảo cậu ta đọc sách mà cứ như bảo giết lợn, mỗi lần đọc là r*n r* thảm thiết đến mức các Chưởng tư khác còn tưởng ông đang tra tấn đồ đệ.
Nghĩ đến đây, Khương Kim Minh bực mình đạp Vân Khuê một cái: "Cút cút cút, đi gọi người tiếp theo vào đây cho ta."
Vân Khuê hí hửng chạy đi.
Quả nhiên, trong số mười mấy người còn lại, chẳng có ai dám thử tự mình cầm bút, tất cả đều ngoan ngoãn đọc thuộc lòng câu trả lời dưới sự giám sát của Khương Kim Minh.
Loại bỏ những người không thuộc bài, phản ứng chậm chạp, số người còn lại vượt qua chỉ còn một nửa.
Không bàn đến sự ảo não của những người bị loại, Khương Kim Minh đã dẫn những người vượt qua vòng một đến Phụng Tiên Điện.
Kinh Trập không ngờ có một ngày mình lại quay lại nơi này theo cách như vậy.
Khương Kim Minh vừa đi vừa nói: "Phụng Tiên Điện trong trận bão tuyết mấy hôm trước bị rơi mất không ít ngói, sau mấy ngày tu sửa đã hoàn tất. Nhưng phần dọn dẹp còn lại chính là bài thi của các ngươi lần này, trong quá trình làm việc không được vi phạm cung quy."
Kinh Trập trong lòng hiểu rõ, đây là thuận tiện lấy việc dọn dẹp Phụng Tiên Điện làm bài thi sát hạch luôn.
Tuy Phụng Tiên Điện mang tiếng là nơi thanh tịnh cao quý.
Nhưng rốt cuộc nơi này không có chủ tử, bài vị được thờ phụng cũng chỉ là bài vị, chỉ cần cẩn thận dè dặt, đừng phạm phải quy tắc thì bài thi lần này cũng sẽ thuận lợi vượt qua.
Tin rằng bất kể là ai...
Cũng đều nghe ra ẩn ý trong lời nói của Khương Kim Minh.
Mãi đến lúc này, Tuệ Bình vốn đang lo nơm nớp mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta phát hiện lời Kinh Trập nói không sai, chỉ cần làm việc đâu ra đấy, đừng quá căng thẳng thì với trình độ của họ, vẫn có thể qua được.
Dù sao đây cũng chỉ là kỳ thi lên thái giám tam đẳng, chứ đâu phải nhất đẳng nhị đẳng.
Đương nhiên, sát hạch chỉ có một lần này là lên tam đẳng.
Còn lên được nhất đẳng nhị đẳng hay không, không phải dựa vào thi cử, mà là xem có chỗ trống thích hợp hay không, và người bên trên có đề bạt hay không, đến bước này rồi thì dựa vào bản thân đã là vô dụng.
Kinh Trập lẫn trong đám tiểu nội thị đang cắm cúi làm việc, không hề nổi bật. Khương Kim Minh chắp tay đứng ngoài điện, ánh mắt quét qua quét lại đánh giá đám nội thị này.
Một là để đề phòng bọn họ gây ra chuyện, có thể phát hiện kịp thời; hai là, ông cũng đang lựa chọn người thích hợp.
Vân Khuê sắp đi Tạp Mãi Vụ, nhưng dưới tay Khương Kim Minh không thể không có người hầu hạ. Ông cũng có những con nuôi khác, nhưng chẳng đứa nào được việc, vừa ý ông như đồ đệ Vân Khuê này, chi bằng chọn người mới trong đám này còn hơn.
Trong lứa sát hạch này, Khương Kim Minh chỉ nhắm trúng mỗi Kinh Trập.
Không chỉ vì cậu biết đọc biết viết, mà còn vì tâm tính cậu rất tốt.
Khương Kim Minh xưa nay không thích kẻ gian manh xảo quyệt, nhất là loại người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo.
Kinh Trập ít nhất đã ở dưới mí mắt ông mấy tháng, quan hệ với Vân Khuê cũng tốt, hơn nữa tâm tính kiên định, không giống loại người vong ơn bội nghĩa.
Trong lòng ông đã có tính toán, ánh mắt nhìn Kinh Trập cũng mang theo vài phần hài lòng.
Trong điện, Kinh Trập cúi người thu gom những mảnh ngói vỡ đã quét dọn xong, lại bê ra hành lang, quệt mồ hôi trán.
Cậu vô thức liếc nhìn bức tường cung bên trái.
Về hướng đó là một tòa điện nhỏ khác.
Dưới bóng cây che khuất, Kinh Trập lờ mờ nhìn thấy tòa lầu nhỏ trong khuôn viên tòa điện ấy.
Dù sao cũng chỉ có hai tầng, chẳng tính là cao.
Cậu cúi đầu, nắm chặt cán chổi.
Lại tiếp tục quét từng lớp từng lớp bụi.
Bận rộn cả ngày, đám tiểu nội thị của Trực Điện Tư làm việc vất vả hơn mọi khi rất nhiều. Lúc về ai nấy đều mệt rã rời, chẳng buồn mở miệng nói câu nào.
Trong cung ngày nào cũng quét dọn, dù có tuyết rơi, lá rụng, hay bẩn đến đâu thì cũng có mức độ.
Nhưng Phụng Tiên Điện vừa qua tu sửa, tuy những chỗ quan trọng đều được che chắn, nhưng những chỗ còn lại đương nhiên bám đầy bụi bặm, chưa kể đến gạch ngói vụn vỡ vương vãi sau khi sửa chữa, cứ phải bê từng chuyến ra rồi quét lại, động tác cúi người lặp đi lặp lại suýt làm gãy lưng bọn họ.
Khương Kim Minh thông báo ngắn gọn là họ đã qua kỳ sát hạch, bảo ngày mai đến nhận y phục mới và yêu bài, rồi cho đám người lấm lem bụi đất này về nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, ông giữ lại một mình Kinh Trập.
Thời gian giữ lại cũng không lâu, Tuệ Bình chỉ cảm thấy mình đứng đợi bên ngoài một lúc là đã thấy Kinh Trập lững thững đi ra.
Thấy sắc mặt Kinh Trập không có gì thay đổi, Tuệ Bình cũng nghĩ không có chuyện gì to tát, về đến nơi tắm rửa qua loa thay quần áo xong, cậu ta mới thở phào một hơi.
"Ban nãy Chưởng tư tìm ngươi làm gì thế?"
Ban ngày tốn sức quá nhiều, tắm xong, ăn cơm xong, Tuệ Bình đã thấy buồn ngủ díu cả mắt, cậu ta nằm vật xuống giường, ôm chăn mơ màng sắp ngủ.
Kinh Trập ngồi bên mép giường, không biết đang tết cái gì.
Tuệ Bình đã quen với sự khéo tay của Kinh Trập nên cũng chẳng nhìn kỹ.
Kinh Trập vừa tết vừa nói: "Vân Khuê chẳng phải sắp đi Tạp Mãi Vụ sao? Bên cạnh Chưởng tư trống một chỗ, ông ấy hỏi ta có muốn đến đó không."
"Cái gì!"
Tuệ Bình tỉnh cả ngủ, bật dậy ngồi thẳng đờ.
"Kinh Trập, ngươi đừng nói là ngươi không đồng ý đấy nhé." Tuệ Bình trông còn căng thẳng hơn cả Kinh Trập.
Cậu ta biết thừa Kinh Trập đôi khi là một kẻ rất kỳ quặc. Dù là bạn bè nhưng cậu ta vẫn phải nói thẳng. Có lúc lợi ích dâng tận miệng mà cậu còn đẩy ra ngoài.
Tuệ Bình chỉ lo lần này Kinh Trập lại giở chứng như thế thì biết làm sao?
Kinh Trập bất lực: "Rốt cuộc các ngươi coi ta là người thế nào vậy... Chuyện thuận nước đẩy thuyền thế này, lại là chuyện tốt, tại sao ta phải từ chối?"
Tuệ Bình: "Cái này phải hỏi chính ngươi ấy."
Cậu ta nói như lẽ đương nhiên.
"Kinh Trập, ngươi nên tự hỏi bản thân xem tại sao ngươi luôn khiến người ta có cảm giác đó."
Động tác trên tay Kinh Trập chậm lại, cậu nhìn Tuệ Bình với vẻ nghi hoặc.
"Ngươi nói xem tại sao?"
Tuệ Bình: "Kinh Trập, ngươi luôn sẵn lòng giúp đỡ bọn ta, bất kể là bạn bè ở Bắc Phòng, hay Vân Khuê, hoặc là ta, nhưng ngươi lại chưa bao giờ đòi hỏi điều gì."
Kinh Trập nhướng mày: "Nhưng đúng là ta không cần gì mà."
Cậu có thể giúp, cậu muốn giúp, nên cậu giúp thôi.
Còn chuyện của cậu, không ai giúp được cậu, tự nhiên không cần nói. Ngoài chuyện đó ra, cậu cũng chẳng có việc gì cần người khác giúp đỡ.
Tất nhiên về sự tồn tại của hệ thống, cậu từng hỏi hệ thống xem có thể tiết lộ về nó không.
Hệ thống trả lời là không.
Sau khi liên kết, họ đã là một thể thống nhất.
Hệ thống phải tuân thủ một số quy tắc, và Kinh Trập cũng phải tuân thủ theo, vậy nên về sự tồn tại của hệ thống, cậu không được tiết lộ với bất kỳ ai.
Vi phạm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Như vậy, Kinh Trập thực sự không nghĩ ra mình có chuyện gì cần người khác giúp, bản thân cậu lại chẳng thiếu thốn gì.
Tuệ Bình lắc đầu, khẽ nói: "Không phải như vậy, Kinh Trập, cho dù ngươi thực sự cần giúp đỡ, ngươi cũng không bao giờ nói ra."
Cậu ta lấy một ví dụ.
"Lúc Ngũ Đức đi tìm ngươi, tại sao ngươi không nói?"
Kinh Trập ngẩn người: "Lúc đó chuyện đã xong rồi mà. Hơn nữa, nếu lúc đó ta mãi không về, các ngươi cũng sẽ đi tìm ta, ta và Vân Khuê đã bàn bạc trước rồi..."
"Không, đó không phải giúp đỡ, đó chỉ là một phần trong kế hoạch." Tuệ Bình ngắt lời Kinh Trập, "Sau khi ngươi về, ngươi không hề kể với bọn ta chuyện ngươi gặp Ngũ Đức, Ngũ Đức là đặc biệt đi tìm ngươi."
Ngũ Phúc đã đủ táng tận lương tâm rồi, vậy còn Ngũ Đức thì sao?
Kinh Trập gặp chuyện lớn liên quan đến Ngũ Đức như vậy mà không hề nhắc tới, mãi đến khi mọi người tản đi, mới buột miệng nói ra một câu.
"Kinh Trập, bạn bè có qua có lại mới là bình thường," Tuệ Bình nói rất nghiêm túc, "Bọn ta không thể cứ dựa dẫm vào ngươi mãi mà không bỏ ra cái gì được."
Kinh Trập hoang mang, cậu không ngờ những lời mình vừa nói với Trịnh Hồng, rất nhanh lại được dùng ngược lại lên chính mình.
...Cậu cũng đâu thấy mình là kiểu kẻ ngốc chịu thiệt chỉ biết cho đi mà không nhận lại đâu nhỉ?
Nhưng Tuệ Bình cũng mệt rồi, lải nhải một hồi, kết quả chưa nói hết câu đã tự ru mình ngủ mất.
Kinh Trập đắp chăn cho cậu ta, rồi di chuyển ra phía cửa, tết nốt đoạn cuối cùng, nương theo ánh trăng mờ ảo ngắm nhìn thứ trong lòng bàn tay.
Là một cái kết bình an nhỏ nhắn.
Chỉ là chiếc kết bình an này trông hơi khác so với bình thường, thường thì để mang ý nghĩa chúc phúc người ta hay dùng chỉ đỏ, nhưng cái trong tay Kinh Trập, nếu nhìn vào ban ngày, sẽ thấy màu đỏ đen đan xen.
Nếu nhìn kỹ dưới ánh nắng, trong màu đen ấy, e là còn lẫn chút sắc vàng nhạt.
Đó là tóc của Kinh Trập.
Cậu vô thức sờ lên tóc mình, sau khi gội đầu, cậu đã cắt một ít trong phòng mang ra đây.
Kể từ khi nhận được lọn tóc của Dung Cửu, Kinh Trập cảm thấy ngoài món đồ đã làm trước đó, cậu nên tặng thêm cái gì nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì thích hợp.
Cuối cùng, cậu nhớ đến tóc của mình.
Tuy không mềm mượt, lại còn hơi xơ và vàng.
Nhưng ý nghĩa của nó rốt cuộc vẫn khác biệt.
Cậu cẩn thận làm xong món đồ.
Nhưng làm xong rồi, Kinh Trập lại thấy hơi kỳ kỳ.
Cậu cất chiếc kết bình an đi, chưa định tặng ngay lập tức.
Cứ cảm thấy, nếu hai người trao đổi tóc cho nhau, thì đó sẽ mang một ý nghĩa sâu xa hơn nhiều.
Kết tóc làm phu thê, ân ái mãi không nghi.
Câu này Kinh Trập cũng từng nghe qua.
...
Trong Càn Minh Cung, đèn đuốc sáng trưng.
Những chiếc lồng đèn treo cao soi sáng cả hành lang mái hiên, chiếu rõ mồn một bóng người bên dưới.
Ninh Hoành Nho đứng ngay ngoài điện, ngăn cản Hình bộ Thượng thư và Đại Lý Tự khanh đang muốn vào cửa, cười híp mắt nói: "Các vị đêm khuya vào cung, hẳn là có chuyện quan trọng, nhưng bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi, các vị hãy đợi một chút vậy."
Hình bộ Thượng thư cao giọng: "Ninh tổng quản, ngươi đã biết bọn ta đêm khuya mạo muội xông vào hoàng cung, ắt hẳn có chuyện quan trọng, sao có thể ngăn cản, không cho bọn ta diện kiến bệ hạ?"
Ninh Hoành Nho có thể cảm nhận được nước bọt bắn tung tóe, bất giác lùi lại phía sau một chút.
"Thượng thư đại nhân, ta nể tình tấm lòng trung thành của ngài với bệ hạ, nên khi nhận được thông báo của thị vệ mới không cho người bắt các ngài lại. Nhưng nếu ngài còn được đà lấn tới, thì đừng trách ta vô lễ." Giọng Ninh Hoành Nho vẫn ôn hòa bình tĩnh như cũ, "Các vị đại nhân hẳn phải biết, không có chiếu chỉ mà tự ý xông vào cung, tội danh thế nào chứ?"
Hình bộ Thượng thư vừa nãy còn rất kích động bỗng nghẹn lời, không nói nên lời, Đại Lý Tự khanh vội kéo Binh bộ Thượng thư* đang hưng phấn lại phía sau, tránh để ông ta nói ra lời gì khó nghe nữa.
*Ở đây hình như là Hình bộ nhưng tác giả để nhầm.
Ông ta biết rõ, bậc thềm dưới hành lang Ngự tiền này không biết đã thấm đẫm máu của bao nhiêu người, ông ta không muốn xác mình cũng trở thành một phần trong đó.
Đại Lý Tự khanh cười khổ nói: "Ninh tổng quản, đừng trách Lưu thượng thư kích động như vậy, thực sự là... Bỉ Tân Điền bị người ta cướp giết rồi."
Sắc mặt Ninh Hoành Nho khẽ biến đổi, cái tên này quả thực như sấm bên tai.
Năm ngoái, mấy nơi ở phía Nam bị lũ lụt lớn khiến dân chúng lầm than, Cảnh Nguyên Đế sau khi kiểm tra đã phái ngân lượng xuống cứu trợ.
Nhưng chưa đầy nửa năm, tin tức báo lên tuy nghe có vẻ tốt đẹp như hoa gấm, nhưng lại có điểm không ổn. Cảnh Nguyên Đế phái người đi vi hành, tốn bao công sức mới tra ra được Bỉ Tân Điền.
Bỉ Tân Điền này leo lên được vị trí Tuần phủ cũng mất không ít năm. Nhưng ngồi ở vị trí này cũng đã khá lâu.
Kỳ sát hạch ba năm một lần, lần nào cũng là thượng thượng đẳng.
Dưới sự cai trị của gã, dường như bách tính an cư lạc nghiệp, ai nấy đều sống sung túc.
Nhưng lần thiên tai này, bao nhiêu lỗ hổng chỉ được lấp l**m trên sổ sách đều bị phơi bày.
Bất kể là nhân khẩu, đất đai, hay mức độ nghiêm trọng của thiên tai lần này, tất cả đều có sự sai lệch.
Tất cả đều bị làm giả.
Lúc Ninh Hoành Nho nhìn thấy công văn liên quan, cũng không khỏi kinh ngạc trước bản lĩnh của kẻ này.
Từng mắt xích ăn khớp với nhau, làm giả tinh vi đến mức nếu không phải do thiên tai lần này khiến cấp trên phái người xuống kiểm tra, Bỉ Tân Điền vì muốn lấp l**m khoản thâm hụt mà biển thủ ngân lượng cứu trợ, thì chưa chắc đã bị phát hiện.
Có điều, tai họa lần này chưa chắc đã không phải là lời cảnh cáo.
E là ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa.
Ninh Hoành Nho: "Tin này mới truyền về đêm nay sao?"
Hình bộ Thượng thư cuối cùng cũng nén được cơn giận, căng thẳng nói: "Chính xác. Theo lịch trình, đội áp giải Bỉ Tân Điền lẽ ra nửa tháng trước đã phải đến nơi rồi, nhưng người tiếp nhận đợi mãi không thấy đâu, bản quan thấy lạ nên đặc biệt phái người phi ngựa đi tra xét, kết quả vừa hay gặp được quan binh đến báo tin ở trạm dịch."
Tên quan binh đó đúng là người Dự Châu.
Dự Châu nhiều núi non, sơn tặc cũng không ít.
Bọn họ thường xuyên đau đầu vì đám sơn tặc này, nhưng bọn chúng thường chỉ cướp của chứ không giết người. Dù sao cũng chỉ vì cầu tài, không cần thiết phải hại mạng.
Cách đây không lâu, có một thương đội ở Dự Châu cực chẳng đã phải đi qua ngọn núi tai tiếng nọ, kết quả lại bình an vô sự, chẳng xảy ra chuyện gì.
Sau đó, lại có mấy lần như vậy, đều bình an trót lọt.
Cứ như thể đám sơn tặc trên ngọn núi đó đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Quan phủ biết tin, đặc biệt cử một đội quan binh lên núi thám thính, vốn đã chuẩn bị tinh thần xung đột, ai ngờ đâu, bọn họ lượn mấy vòng trong núi, đến cái bóng người cũng chẳng thấy.
Sau một hồi lục soát, bọn họ thậm chí còn tìm thấy sào huyệt của đám sơn tặc. Không hề gặp bất kỳ sự cản trở nào, điều này so với trước kia quả thực khác biệt một trời một vực.
Trong sơn trại đó, chẳng còn thứ gì.
Giống như ngay trước đó không lâu, đã có người đến vơ vét sạch sành sanh.
Sau đó, bọn họ lại lục soát kỹ lưỡng cả ngọn núi, cuối cùng phát hiện dưới một vách núi có xác xe tù và ngựa bị vỡ nát bấy, cùng với xác của đám quan binh áp giải.
Những cái xác đó đều đã thối rữa, không thể nhận diện khuôn mặt, nhưng tính cả cái xác mặc áo tù nhân, cộng thêm đám quan binh, số lượng hoàn toàn khớp.
Đây chính là xe tù áp giải khâm phạm triều đình!
Lại liên tưởng đến việc sơn trại vắng tanh như chùa bà Đanh, đám sơn tặc cũng bặt vô âm tín, không khó để suy đoán rằng, chính đám sơn tặc này đã lợi dụng đêm khuya thanh vắng tập kích xe tù, sau đó phát hiện mình gây ra đại họa tày trời, sợ bị truy nã nên mới hủy thi diệt tích, bỏ trốn tứ tán.
Tin tức này hôm nay mới truyền về kinh thành, lúc đó trời đã tối.
Nhưng sự việc khẩn cấp, nên mới có chuyện đêm nay vào cung.
Tập kích xe tù, chặn đường, hoặc là g**t ch*t khâm phạm triều đình, đây là trọng tội. Hơn nữa kẻ đó lại là Bỉ Tân Điền, tham quan mà bệ hạ đã hạ chỉ điều tra kỹ lưỡng, chuyện này quả thực không phải nhỏ.
Đây mới là lý do khiến Hình bộ Thượng thư kích động như vậy.
Ninh Hoành Nho như có điều suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người Hình bộ Thượng thư và Đại Lý Tự khanh trong chốc lát, rồi chậm rãi rơi vào người đứng cuối cùng.
Tả Đô Ngự Sử, Trầm Tử Khôn.
Lúc Hình bộ Thượng thư và Đại Lý Tự khanh nói chuyện, ông ta vẫn luôn im lặng đứng phía sau, thấy ánh mắt Ninh Hoành Nho quét tới, ông ta liền mỉm cười, không nói gì cả.
Ninh Hoành Nho gật đầu với ông ta, lúc này mới nói: "Đã là chuyện lớn như vậy, ta tự nhiên không tiện ngăn cản. Chỉ là... các vị đại nhân cũng nên biết rõ, bệ hạ sau khi nghỉ ngơi, tuyệt đối không được làm ồn. Nếu lỡ lúc đó, bệ hạ có chút phật ý, còn mong các vị đại nhân gánh vác giúp cho một chút."
Gã cười híp mắt bỏ lại câu này rồi vào trong bẩm báo.
Hình bộ Thượng thư khựng lại, quay đầu nhìn Tả Đô Ngự Sử: "Trầm đại nhân, lời này của Ninh tổng quản... là có ý gì?"
Trầm Tử Khôn mỉm cười: "Ý bảo chúng ta cẩn thận cái đầu trên cổ đấy." Dứt lời, ông ta lại nói thêm, "Hẳn là, lời nhắc nhở đầy thiện ý."
Hình bộ Thượng thư: "..."
Thế này mà gọi là thiện ý á?
Thiện ý ở chỗ nào?
Nghe rõ ràng là đe dọa trắng trợn, đe dọa đấy!
Khác với vẻ điềm tĩnh bên ngoài, sau khi Ninh Hoành Nho bước vào điện, động tác lại vô cùng rón rén, cẩn trọng hết mức. Sau khi đảm bảo trên người mình không còn chút mùi lạ nào — gã đã tự kiểm tra, lại nhờ Thạch Lệ Quân ngửi giúp — lúc này mới dám bước chân vào nội điện.
Những lời gã nói với Hình bộ Thượng thư bên ngoài không phải dọa người.
Cảnh Nguyên Đế sau khi ngủ, quả thực không được đánh thức.
Giấc ngủ của Hoàng đế rất ngắn, cũng rất ít. Nhưng hễ đã ngủ là ngủ rất say.
Cho nên, khi ngài ngủ, bên cạnh không được phép có người.
Dù có ngủ say đến đâu, khi có người bước vào, Cảnh Nguyên Đế đương nhiên sẽ tỉnh. Và chỉ cần ngài không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà bị ngoại lực phá vỡ giấc ngủ...
Cảnh Nguyên Đế lúc đó, sẽ giết sạch tất cả những người ở gần.
Bất kể là ai.
Mỗi lần Ninh Hoành Nho buộc phải đánh thức bệ hạ, đều chỉ dám đẩy cửa nội điện, sau đó đứng ở vị trí gần cửa nhất, to gan gọi một câu.
"Bệ hạ, mấy vị đại nhân Hình bộ Thượng thư cầu kiến, vì chuyện... Bỉ Tân Điền bị cướp giết."
Trong điện tối om tĩnh mịch, chỉ có giọng nói của Ninh Hoành Nho vang vọng.
Nói xong câu này, Ninh Hoành Nho lập tức ngậm chặt miệng, tai dựng đứng lên nghe ngóng, lưng dựa sát vào cửa, đề phòng lúc nguy hiểm nhất có thể tẩu thoát ngay lập tức.
Hoàng đế sẽ không tức giận.
Thậm chí, Cảnh Nguyên Đế còn từng nhận xét một câu: "Năm xưa chọn ngươi ở lại, chính vì quả nhân nhìn trúng cái ưu điểm nhát gan lại giỏi chạy trốn của ngươi."
Ninh Hoành Nho: "..."
Hóa ra, đây cũng được coi là ưu điểm sao!
Dù sao đi nữa, ưu điểm hôm nay của Ninh Hoành Nho cũng đang phát huy tác dụng ổn định, suýt soát tránh được con dao găm bay vút tới.
Trong lòng gã không khỏi có chút đắc ý.
Xem ra đến giờ, công phu dưới chân gã vẫn chưa thụt lùi.
Vừa nghĩ như vậy, một chân Ninh Hoành Nho đã bước ra ngoài điện, chuẩn bị chuồn lẹ bất cứ lúc nào.
Dù sao đây cũng là điềm báo cực kỳ chẳng lành.
Nhưng trong điện lại yên tĩnh trở lại, gã đành cứng đờ người, đứng ngay ranh giới trong ngoài, muốn đi không được, mà ở lại thì phải cố căng tai nghe động tĩnh bên trong.
Sợ bị giết, lại sợ không nghe kịp mệnh lệnh của Cảnh Nguyên Đế.
"Kẻ nào đêm nay bước vào Càn Minh Cung, giết không tha."
Hồi lâu sau.
Giọng nói lạnh lùng, kìm nén mới từ trong điện truyền ra.
Ninh Hoành Nho kinh hãi, liều chết cầu tình.
"Bệ hạ, Tả Đô Ngự Sử cũng ở trong số đó."
Người khác thì thôi, nhưng đó là Trầm Tử Khôn đấy!
Choang choang, trong điện không biết thứ gì bị đập vỡ, phát ra tiếng động rất lớn, giọng nói lạnh lẽo sắc bén bỗng chốc bùng lên sức nóng hừng hực.
"Cút."
Chỉ một chữ đơn giản, Ninh Hoành Nho lập tức nhanh nhẹn cút thẳng.
Gã không chỉ tự mình cút, mà còn bảo mấy vị đại thần kia cút theo. Nhìn xem, gã lương thiện biết bao, còn liều chết cầu tình cho bọn họ nữa chứ.
Gã mà không tranh thủ vặt lông bọn họ một vố thì đúng là chuyện lạ.
Đợi đến khi Hình bộ Thượng thư và Đại Lý Tự khanh mặt mày xanh mét rời đi, Tả Đô Ngự Sử Trầm Tử Khôn vẫn chưa đi ngay, ông ta nhìn tấm biển Càn Minh Cung, khẽ hỏi: "Bệ hạ... dạo gần đây vẫn ổn chứ?"
Nếu là người khác, Ninh Hoành Nho tự nhiên sẽ không trả lời.
Nhưng đây là Trầm Tử Khôn.
Cũng được coi là một trong số ít người thân của Bệ hạ.
Ninh Hoành Nho luôn biết, Cảnh Nguyên Đế đối với Trầm gia, chung quy vẫn có vài phần dung túng.
Không nhiều, nhưng như lúc này, đã đủ cứu mạng.
Ninh Hoành Nho: "Bệ hạ rất tốt."
Gã thật lòng nói vậy.
So với trước kia, đã tốt hơn nhiều rồi.
Trầm Tử Khôn khẽ thở dài: "Vậy thì tốt." Ông ta chắp tay chào Ninh Hoành Nho, rồi cũng cùng hai vị đại thần ban nãy bước vào trong gió tuyết.
Ninh Hoành Nho lại rón rén quay về, trong điện chẳng biết từ lúc nào đã thắp nến.
Một quầng sáng vô cùng nhạt nhòa, gần như khó mà nhận ra.
Cảnh Nguyên Đế đã tỉnh.
Ninh Hoành Nho co ro như chim cút canh giữ bên ngoài, từ gã trở xuống, đám Thạch Lệ Quân cũng vậy, im lặng nghiêm trang như những bức tượng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Yên tĩnh đến mức, cứ như không hề tồn tại.
Gió lạnh rít gào đau buốt da thịt, nhưng bên trong Càn Minh Cung này, vẫn ấm áp.
Ngọn đèn dầu bé như hạt đậu soi sáng một khoảng không gian nhỏ hẹp.
Cảnh Nguyên Đế quả thực đang tỉnh.
Đôi mắt đen như mực dưới ánh lửa dường như tẩm đầy nọc độc đang chảy, mang theo sát ý ngông cuồng tàn bạo, sự hung hãn bị cưỡng ép kìm nén chạy dọc giữa hai lông mày, nguy hiểm tựa ma quỷ.
d*c v*ng tấn công và sát ý mãnh liệt sẽ khiến Cảnh Nguyên Đế trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê làm ra những hành động điên cuồng bừa bãi, màu đỏ tươi chảy trên đầu ngón tay chỉ là màu sắc tô điểm thêm mà thôi.
Trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, vương vãi vài mảnh vải vụn.
Nhìn qua thì thấy chất liệu khá mượt mà, nhưng bên trên là những đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, phá hỏng sự hoàn mỹ của nó.
Tuy nhiên, dù thế nào cũng không hung tàn bằng hành động xé nát đầy bạo lực của người đàn ông ban nãy.
Nhưng sau khi hành động quái dị này kết thúc, Cảnh Nguyên Đế thế mà lại đè nén được d*c v*ng khát máu luôn mất kiểm soát quá nhanh kia xuống, cơn xung động bạo ngược cứ rục rịch trong cơ thể, chẳng biết từ lúc nào lại chuyển hóa thành một loại khao khát tồi tệ và méo mó hơn.
Gương mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối toát lên vẻ trắng bệch b*nh h**n, đầu ngón tay khều lấy một mảnh vải vụn, nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Sau đó...
Tiếng nước lép nhép, có chút dính nhớp.
Như thể thấm đẫm hơi ẩm, lan tỏa một bầu không khí quái dị.
Hơi thở, dường như bắt đầu sôi sục.
Đó là một loại d*c v*ng kỳ lạ khác.
Trên gương mặt diễm lệ xinh đẹp của Hách Liên Dung, sắc đỏ lan ra nơi khóe mắt rực như lửa cháy, cả người từ ác quỷ đoạt mạng bỗng chốc hóa thành hồn ma xinh đẹp nuốt chửng linh hồn người khác, đôi mắt đen láy như ngọc mực thượng hạng, nhưng lại tr*n tr** lộ ra thú tính quỷ quyệt.
Hắn khẽ th* d*c, giữa đôi môi đỏ mọng, thấp thoáng cái tên của một người nào đó.
Như hận không thể nuốt chửng người ta vào bụng.
Trong Trực Điện Tư, Kinh Trập đang ngủ ngon bỗng giật mình tỉnh giấc.
Thịch —
Thình — thịch —
Trái tim đập loạn nhịp điên cuồng.
Cậu tê dại cả tay chân, ôm chặt lấy ngực.
Cảm giác nguy hiểm bất ngờ ập đến bủa vây lấy cậu, giống như có điềm chẳng lành nào đó đang lặng lẽ giáng xuống.
Cậu... gặp ác mộng sao?