Ngày thứ hai sau khi kỳ sát hạch ở Trực Điện Tư kết thúc, Vân Khuê chuyển đến Tạp Mãi Vụ, người thay thế cậu ta xuất hiện bên cạnh Khương Kim Minh chính là Kinh Trập.
Kinh Trập tới Trực Điện Tư được mấy tháng, Vân Khuê, Thế Ân, Cốc Sinh, những người khá có tiếng nói đều là bạn bè của cậu. Tuệ Bình tuy thật thà chín chắn, ít nói, nhưng cũng là người cũ ở Trực Điện Tư.
Khương Kim Minh chọn cậu, tuy có chút bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, cũng giống như Vân Khuê trước đây vẫn phải quét dọn hàng ngày, Kinh Trập đương nhiên cũng phải làm. Nhưng nhiệm vụ này chỉ kéo dài nửa ngày, mỗi buổi chiều cậu phải theo hầu bên cạnh Khương Kim Minh xử lý công việc.
Kinh Trập mất chút thời gian làm quen, rất nhanh đã thạo việc.
Đối với cậu, việc này không khó.
Công việc xử lý công văn tuy rườm rà, nhưng thực chất không phải công việc hàng ngày nhiều, mà là do những việc tồn đọng trước đây tích tụ lại, mới tạo cảm giác nhiều như núi lở.
Sau khi tiếp nhận, Kinh Trập mất vài ngày để sắp xếp lại, rất nhanh đã quy hoạch những việc lộn xộn đâu ra đấy, từng việc một được đặt đúng vị trí của nó.
Những việc này trước đây Vân Khuê vẫn làm, hiển nhiên là làm không được tốt lắm, nhưng trước kia Khương Kim Minh cũng chẳng để tâm.
Là Chưởng tư của Trực Điện Tư, ông cũng hiểu rõ, Trực Điện Tư không phải là một vị trí béo bở gì cho cam, thái giám quanh năm lãng phí thời gian ở đây muốn leo lên cao là rất khó. Dù sao cũng không giống như ở các cung, còn có thể được các quý chủ nhìn thấy, biết đâu ngoài ý muốn lại lọt vào mắt xanh của họ.
Cơ hội thăng tiến ít, khả năng sống mòn mỏi qua ngày lại cao, việc vặt trong Tư tuy nhiều nhưng đều chẳng mấy quan trọng, đôi khi kéo dài ngày này qua ngày khác cũng chẳng chết ai.
Kinh Trập không phải muốn tự rước việc vào thân, quan trọng nhất là đã quá lâu cậu không được đụng đến những thứ liên quan đến con chữ, cho dù là những thứ khô khan, cậu cũng đọc đến say mê.
Sau khi giải quyết xong đống việc tồn đọng, cậu rất nhanh đã rảnh rỗi.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Kinh Trập lại tự giác lôi hết đống công văn cũ ra sắp xếp lại. Khương Kim Minh nhìn thấu mục đích thực sự của cậu là gì, cũng mắt nhắm mắt mở để Kinh Trập làm.
Muốn đọc chút sách cũng chẳng phải cái tội.
Kinh Trập rất chủ động trong chuyện này.
Và quả thực cũng cần có người đứng ra sắp xếp, làm việc này.
Thế là, Kinh Trập thuận lý thành chương nhìn thấy những thứ mình muốn.
Đúng như lời Trịnh Hồng từng nói, cậu rõ ràng có sự lựa chọn tốt hơn, tại sao cứ khăng khăng ở lại Trực Điện Giám?
Câu trả lời hôm đó của cậu chỉ là bề nổi.
Lý do cậu đến đây, cũng vì Trần An.
Năm xưa Trần An cũng từ nơi này mà đi ra.
Muốn hiểu rõ Trần An, biết về quá khứ của ông, khi ông đã qua đời, bắt đầu từ Trực Điện Giám là sự lựa chọn bắt buộc.
Ngự Dược Phòng quá xa vời, thực sự không thể với tới.
Kinh Trập không vì Trần An qua đời, manh mối đứt đoạn mà ném chuyện của Trần An ra sau đầu.
Chiếc nhẫn ban chỉ xanh lục mà Trần An thông qua Chu Nhị Hỉ đưa cho cậu, hiện giờ vẫn đang khảm trên bức tường cung của Trữ Tú Cung, chỉ là cậu chưa tìm được cái cớ thích hợp để lấy về.
Dù sao Trữ Tú Cung hiện tại đã bị phong tỏa.
Thêm vào đó, món đồ đó để ở cung Trữ Tú không người biết đến, ngược lại là lựa chọn tốt nhất.
Kinh Trập rất nhạy bén.
Lúc ở Bắc Phòng, ít nhiều cũng có người để mắt tới, không có nghĩa là đến Trực Điện Tư rồi thì không có. Chỉ là sau này, có lẽ do cậu đã hết giá trị lợi dụng, nên mới không còn dấu vết bị lục lọi nữa.
Chỉ có thể nói, khả năng giấu đồ của Kinh Trập quả thực rất giỏi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện.
Trong khoảng thời gian ở Trực Điện Tư, Kinh Trập dần dần quen thuộc với nơi này, cũng biết trong mấy Tư này, Trực Điện Tư là bộ phận quan trọng nhất. Dù sao cái tên cũng na ná nhau, ít nhiều cũng nhìn ra được.
Trước đó cậu chọn đến đây là đúng đắn.
Mãi cho đến khi trở thành phó thủ của Khương Kim Minh, giúp ông sắp xếp lại công văn cũ, mượn cơ hội này, cậu quang minh chính đại kiểm tra các tài liệu, cố gắng tìm kiếm ghi chép về Trần An tại Trực Điện Tư.
Trần An xuất thân từ Trực Điện Tư, đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Không phải ai cũng có thể lưu lại bút tích trên công văn, bao nhiêu năm nay cung nhân đến đến đi đi, cùng lắm lúc đăng ký chỉ ghi lại tên họ và số lượng, ngoài ra, muốn lưu lại sự tích thì khó hơn nhiều.
Nhưng Kinh Trập tin rằng, người như Trần An không thể nào không để lại chút dấu vết gì.
Và quả nhiên, cậu cũng tìm được thứ mình muốn.
Trần An trước khi đến Trực Điện Tư, thực ra là cung nhân của Thất Tư Tam Viện, do mâu thuẫn với chưởng sự bên trong nên mới bị đuổi đến Trực Điện Tư.
Đây quả thực là một trời một vực.
Nhưng Trần An rất nhanh đã leo lên vị trí Chưởng tư, sau đó mới lại được điều đến Ngự Dược Phòng.
Kinh Trập đọc đi đọc lại mấy dòng ghi chép về Trần An ở Trực Điện Tư, cuối cùng xác định được một chuyện. Cậu đại khái đã biết, rốt cuộc phụ thân và Trần An quen biết nhau như thế nào.
Ngay khi Trần An còn ở Trực Điện Tư, Thất Tư Tam Viện trong hoàng cung từng xảy ra một chuyện.
Tiện thể nhắc tới, Tạp Mãi Vụ cũng nằm trong số đó.
Vụ án tham ô.
Những nơi quản lý nội vụ hoàng thất, mua sắm, tiền bạc thế này, đương nhiên sẽ là nơi béo bở nhất, cũng là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.
Lần đó, Tiên đế đã giao chuyện này cho Hộ bộ Thượng thư điều tra.
Là một quan nhỏ của Hộ bộ, Sầm Huyền Nhân đương nhiên cũng tham gia vào đó. Vị chưởng sự đuổi Trần An đi nằm trong phạm vi điều tra lần này, Trần An đương nhiên cũng bị đưa đi điều tra, và người phụ trách điều tra...
Có lẽ vẫn là Sầm Huyền Nhân.
Kinh Trập không dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng sau này Trần An leo lên vị trí Chưởng tư ở Trực Điện Tư, hồ sơ quá khứ của ông đương nhiên sẽ được ghi lại, nhất là những chuyện liên quan đến vụ án thế này.
Ông quả thực từng bị Hộ bộ đưa đi thẩm vấn.
Nếu là Sầm Huyền Nhân, thì sau này họ qua lại thế nào, trở thành bạn tốt ra sao, những điều này không quan trọng.
Quan trọng là, lần theo manh mối này, Kinh Trập đã tìm thấy một mảnh giấy nhỏ trong tập công văn này.
Những công văn này đã lâu không có ai động đến, trông rất ố vàng, mảnh giấy này cũng vậy, mang theo dấu vết của năm tháng.
"Nướng."
Một chữ vô cùng kỳ lạ, vô cùng quái gở, cứ thế lặng lẽ xuất hiện trong kho chứa đồ không biết đã bị bỏ quên bao lâu này.
Kinh Trập cả người dính đầy bụi, cầm mảnh giấy nhỏ bé này ngẩn người hồi lâu, cứ cảm thấy dường như đã bỏ sót điều gì, nhưng theo bản năng vẫn cất mảnh giấy đi.
Cậu xác nhận lại nhiều lần tập công văn này chưa từng bị ai động đến — lớp bụi dày cộm bên trên đã chứng minh điều đó, sau đó, cậu mới bình tĩnh dọn dẹp cả kho chứa đồ, sắp xếp lại những thứ cần đăng ký phân loại.
Trên đường rời đi, Kinh Trập thong thả đi dọc theo hành lang, thấy mấy thái giám đang sưởi ấm bên chậu than, màu lửa nhảy múa trên bộ cung trang màu trắng nhạt, như nhuộm lên một lớp vàng cam nhàn nhạt...
Nhuộm, màu... đổi màu... nướng!
Trong khoảnh khắc, Kinh Trập chợt nhận ra mảnh giấy kia có ý nghĩa gì.
Hóa ra là ý này!
Giấy, hơ lửa...
Những tờ giấy trắng xóa, nhìn như chẳng liên quan gì của Diêu tài nhân, rốt cuộc là có tác dụng!
Nhưng sau khi nhận ra điều này, Kinh Trập không khỏi trầm mặc trước sự sắp đặt của Trần An, mỗi bước đi này, đều vô cùng tùy ý.
Bất kể là Chu Nhị Hỉ hay là lời gợi ý giấu ở Trực Điện Giám này, nếu Kinh Trập không nghĩ ra những điều này, không đi đến bước này, thì phải làm sao?
Chỉ là suy tư một lát, cậu bỗng phản ứng lại.
Có lẽ, đây mới chính là dụng ý của Trần An.
Năm xưa rất nhiều chuyện, Sầm Huyền Nhân và Liễu thị không muốn cậu biết quá nhiều, nên căn bản không nói cho cậu biết.
Điều này rất an toàn.
Đối với một Kinh Trập niên thiếu vô tri, cái gì cũng không biết đồng nghĩa với việc, dù cậu có muốn làm liều, cậu cũng không biết phải làm thế nào.
Cậu chỉ có thể sống tiếp.
Và Trần An làm như vậy, có lẽ cũng vì... lý do tương tự.
Ông muốn để lại chút gì đó, nhưng lại không thực sự muốn Kinh Trập biết, bởi vì một khi thực sự biết, Kinh Trập chắc chắn sẽ không sống yên ổn qua ngày. So với những bí mật kia, ông cũng giống như cha mẹ Kinh Trập, càng hy vọng Kinh Trập được sống.
Cho nên, những manh mối ông để lại rất tùy ý và rời rạc, chứa đựng nhiều sự trùng hợp.
Năm đó Kinh Trập đến Bắc Phòng, thực sự là ngẫu nhiên sao?
Cậu nhớ rõ sự lựa chọn cuối cùng là ý muốn của bản thân, nhưng tại sao cậu lại biết đến Bắc Phòng...
Là gợi ý của Trần An.
Bắc Phòng, có Diêu tài nhân.
Điều kiện mà "chìa khóa" Chu Nhị Hỉ đưa ra là... gã nghe được danh tiếng của Kinh Trập trong cung, bất kể lý do gì.
Chỉ cần Kinh Trập cả đời an phận thủ thường ở Bắc Phòng, Chu Nhị Hỉ không thể nào nghe thấy tên cậu. Một khi lời đồn trong hậu cung nhắc đến Kinh Trập, thì dù cậu chủ động hay bị động, đều có nghĩa Kinh Trập đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Thế là "chìa khóa", liền rơi vào tay Kinh Trập.
Đây là lớp bảo vệ đầu tiên.
Khi Diêu tài nhân còn sống, cộng thêm chiếc "chìa khóa" này, muốn lấy chiếc hộp ra chắc chắn không khó khăn như Kinh Trập tự mình nỗ lực.
Chỉ là không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Diêu tài nhân chết.
Cũng may, trước khi chết, Diêu tài nhân vẫn cố gắng để lại lời nhắc nhở cho Kinh Trập, và túi kim chỉ cũng thực sự rơi vào tay Kinh Trập.
Sau đó...
Cậu mở được chiếc hộp đó, biết được nguyên nhân Trần An và Diêu tài nhân gặp nạn, cũng biết được một trong những bí mật lớn nhất hậu cung này.
Kinh Trập giờ đây có chút nghi ngờ, năm xưa phụ thân gặp chuyện, liệu có liên quan đến việc này không? Nếu không đang yên đang lành, tại sao vị quan cấp trên vốn rất coi trọng phụ thân lại đột nhiên trở mặt?
Tất nhiên, những điều này chỉ là phỏng đoán của Kinh Trập, hiện tại vẫn chưa thể biết được.
Lớp thứ nhất đã biết, vậy lớp thứ hai, chính là xấp giấy trắng kia. Tuy không nhiều, nhưng tờ nào tờ nấy đều được xếp rất ngay ngắn, giống như những lá thư khác trong hộp.
Về "chìa khóa" của lớp thứ hai này, được giấu sâu trong kho chứa đồ của Trực Điện Tư, trong một tập công văn đã bị người ta lãng quên.
Kinh Trập vừa nghĩ đến những trắc trở trong đó, không nhịn được thở dài.
Trần An rốt cuộc muốn cậu tra, hay không muốn cậu tra đây?
Nếu cậu cả đời này không nghĩ đến việc tới Trực Điện Tư, thì... cậu cũng chỉ đành sống như vậy cả đời.
Bất lực.
Nhưng ít nhất vẫn còn sống.
...
Lúc Vân Khuê quay về thăm sư phụ, Khương Kim Minh vẫn đang véo tai cậu ta, bắt cậu ta học tập Kinh Trập.
Vân Khuê cười khờ: "Sư phụ, người biết con cũng không biết chữ mà, chuyện này người cứ giao cho Kinh Trập làm đi."
Khương Kim Minh đúng là hận sắt không thành thép.
"Ta còn hại con được chắc?"
"Nhưng con thực sự đọc không hiểu." Vân Khuê cũng tủi thân, không phải cậu ta không muốn học, mà là thực sự học không vào, "Mỗi lần nhìn thấy mấy chữ đó, con cứ thấy chúng như sâu bọ, con nào con nấy đều muốn chui vào đầu con, nhưng sống chết cũng không nhớ nổi."
Kinh Trập đứng bên cạnh hỏi: "Bình thường ngươi đọc thế nào?"
Vân Khuê: "Thì, cứ đọc thế thôi."
Cậu ta khoa tay múa chân.
Vân Khuê không phải hoàn toàn không biết chữ.
Dưới sự dạy dỗ của Khương Kim Minh, cậu ta vẫn biết đọc vài chữ, nhưng không biết viết. Nhưng ngoài những chữ dùng thường ngày ra, những chữ khác cậu ta thực sự mù tịt.
Khương Kim Minh dạy Vân Khuê đọc sách, chính là đọc mỗi chữ vài lần, rồi mặc định là đã biết.
Kinh Trập biết được phương pháp dạy dỗ của Khương Kim Minh, không khỏi trầm mặc.
Khương Kim Minh cũng không hiểu: "Chuyện đơn giản thế này, sao lại không biết chứ?"
Kinh Trập: "..."
Trên đời này có người không thi đỗ khoa cử, nhưng lại có thể dạy dỗ ra vô số nhân tài; có người tuy thi đỗ khoa cử, là Trạng nguyên bảng vàng, nhưng lại không làm được việc dạy dỗ người khác.
Lý do, e là nằm ở chỗ này.
Bản thân Khương Kim Minh đọc sách viết chữ rất thuận lợi, căn bản không cần học nhiều, chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay, tự mình ngộ ra đạo lý trong đó.
Nhưng đại đa số mọi người không thể làm được như vậy.
Ngay cả Kinh Trập lúc mới học, Sầm Huyền Nhân cũng phải bẻ nhỏ từng chút một để dạy cậu.
Kinh Trập: "Chưởng tư, ngài có thiên phú về chuyện học hành. Chỉ là đại đa số mọi người không thể nắm bắt nhanh như ngài, chỉ có thể khổ luyện từng chút một, ghi nhớ từng nét chữ, mới có thể thuộc lòng hình dáng và cách đọc của chữ."
Đối với những người không có thiên phú, đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vân Khuê có Kinh Trập chống lưng, lập tức mạnh miệng hơn hẳn, "Đúng đó sư phụ, người phải chấp nhận con là một đứa ngốc thôi."
Khương Kim Minh tức đến bật cười, dù lời Kinh Trập nói có lý, nhưng tên nhãi ranh Vân Khuê này bẩm sinh đã gợi đòn.
"A a a sư phụ đừng đánh con, Kinh Trập, Kinh Trập cứu mạng—"
Giọng Vân Khuê hét to đến mức Kinh Trập suýt điếc tai.
Cậu nắm chặt vạt áo suýt bị kéo rách, im lặng bất lực, không phải chứ... hai thầy trò mấy người đang diễn tích "Tần Vương chạy quanh cột" đấy à?
Nếu cái cột không phải là cậu thì tốt biết mấy.
Tuy nói vậy, nhưng Vân Khuê lại lén nhờ Kinh Trập dạy mình học chữ. Cậu ta cũng không cầu viết đẹp như rồng bay phượng múa, nhưng biết đọc biết mặt chữ thì vẫn cần.
Sau khi đến Tạp Mãi Vụ, Vân Khuê tuy sống khá ổn, nhưng cậu ta sớm nhận ra rằng, muốn tồn tại ở đó, không chỉ cần làm việc chăm chỉ thật thà, mà còn cần có chút khôn khéo và tâm cơ mới sống sung túc được, nếu không sẽ bị ngấm ngầm bài trừ.
Hơn nữa khi đi mua sắm, cậu ta càng cần phải biết giá cả thị trường bên ngoài, biết cách ghi chép sổ sách, mới có thể thuận lợi giao dịch.
Chưa bao giờ Vân Khuê thấu hiểu lời dạy của sư phụ hơn lúc này.
Đừng thấy phiền, thực ra tất cả đều vô cùng hữu dụng.
Kinh Trập đương nhiên đồng ý.
Sau đó, nhóm học tập này có thêm Tuệ Bình, Thế Ân, cuối cùng Cốc Sinh cũng gia nhập.
Kinh Trập ai đến cũng không từ chối, chỉ là để tránh gây chú ý, bọn họ chuyển địa điểm ra bên ngoài Trực Điện Giám.
Cốc Sinh thắc mắc: "Có cần phải đề phòng đến mức này không?"
Nếu học ngay trong Trực Điện Tư, học xong ai về phòng nấy tiện biết bao, đằng này làm xong việc lại phải lặn lội ra ngoài, học xong lại quay về, đi đi lại lại cũng mệt chứ bộ.
Thế Ân ra vẻ thâm trầm nói: "Tất nhiên là cần rồi."
Cậu ta chỉ tay về phía Kinh Trập.
"Cậu ta mới đến Trực Điện Tư vài tháng, giờ đã là tâm phúc bên cạnh Chưởng tư, đổi lại thành ngươi, lúc chưa thân quen với Kinh Trập, chẳng lẽ ngươi không ghen tị à?"
Cốc Sinh trầm ngâm.
Nói một cách công bằng, cậu ta biết lòng dạ mình không được rộng lượng cho lắm.
Nếu cậu ta và Kinh Trập không phải bạn bè, thì sau lưng chắc chắn cậu ta sẽ ghen ghét bất mãn.
Sau đó, Thế Ân lại chỉ về phía Vân Khuê.
"Còn cậu ta, tuy là người của Trực Điện Tư, nhưng đã rời khỏi Trực Điện Giám, sang Tạp Mãi Vụ rồi, vậy cậu ta không còn là người ở đây nữa, lại suốt ngày ra ra vào vào, không phải ai cũng thấy thuận mắt đâu."
Tuệ Bình nghe say sưa, khác với sự im lặng của Cốc Sinh, cậu ta hỏi dồn: "Còn điểm thứ ba là gì?"
"Thứ ba ấy à..." Thế Ân đắc ý giơ tờ giấy mình vừa viết xong lên, cười híp mắt nói, "Đương nhiên là, cơ hội học tập như thế này, bọn họ muốn cũng không được."
Sao có thể không ghen tị cho được?
Cốc Sinh nghe xong ba điểm này, không khỏi sờ sờ cằm.
Bị Thế Ân nói trúng tim đen, cậu ta lập tức hiểu ra.
Mấy ngày nay theo Kinh Trập học chữ, họ dần nhận ra rằng, đọc sách viết chữ chẳng phải chuyện đơn giản.
Quét dọn là lao lực, còn học hành là lao tâm.
Trước kia làm xong việc, về đến nơi họ còn có sức tán gẫu, nhưng bây giờ, ngay cả kẻ thích giao du nhất là Thế Ân, về đến nơi cũng lăn ra ngủ như chết.
Đều do mệt quá mà ra.
Bọn họ làm "học trò" còn mệt thế này, chẳng lẽ Kinh Trập làm "thầy giáo" lại không mệt?
Thời gian rảnh rỗi của Kinh Trập đã bị bọn họ chiếm dụng kín mít.
Nếu có người ngoài muốn tham gia, Kinh Trập cũng chẳng bới đâu ra thời gian để dạy, hơn nữa nhóm Vân Khuê và Thế Ân cũng sẽ không đồng ý.
Đối với Kinh Trập, bọn họ cũng có chút tư tâm nho nhỏ của riêng mình.
Kinh Trập là bạn của họ, họ biết rõ Kinh Trập rất tốt.
Nhưng ở một mức độ nào đó, họ không hy vọng bạn bè của Kinh Trập ngày càng nhiều lên.
Ngoài chút tính chiếm hữu nhỏ nhoi giữa bạn bè với nhau, còn bởi vì họ hiểu rõ con người Kinh Trập.
Có thể trở thành bạn bè hay không, vốn là chuyện hợp duyên, hoặc thuận theo tự nhiên. Nhưng trở thành bạn của Kinh Trập, lại giống như trở thành một trách nhiệm của cậu.
Kinh Trập luôn rất trân trọng những gì mình có.
Bất kể là đồ vật, con người, hay mối quan hệ.
Điều này dễ trở thành gánh nặng.
Nhân lúc Kinh Trập đang dạy Tuệ Bình viết chữ, Cốc Sinh ghé sát vào tai Thế Ân, hai người liếc mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ.
Mấy ngày nay, không phải không có kẻ nói xấu Kinh Trập sau lưng, nhưng đều bị bọn họ giải quyết êm đẹp cả rồi.
Đợi Kinh Trập quay lại kiểm tra bài tập, cả hai đứa lại làm ra vẻ vô cùng nghiêm túc: Không hẹn mà cùng nhăn nhó khổ sở trước mười chữ đại tự phải luyện hôm nay.
Vân Khuê là người học nhanh nhất trong số họ.
Cậu ta vốn đã có nền tảng, chỉ là cách dạy của Khương Kim Minh quá đốt cháy giai đoạn, chỉ hợp với thiên tài chứ không hợp với người thường. Sau khi Kinh Trập điều chỉnh lại phương pháp dạy, Vân Khuê thích ứng rất nhanh.
Tiến độ của ba người Cốc Sinh, Thế Ân và Tuệ Bình chậm hơn một chút, nhưng cũng học như đói khát, đôi khi trước khi ngủ, Kinh Trập còn nghe thấy Tuệ Bình lẩm nhẩm học thuộc bài.
Nhưng cứ như vậy, thời gian rảnh của Kinh Trập còn lại rất ít, mỗi khi đến ngày gặp mặt vào ngày có số năm, thời gian dành cho Dung Cửu cũng phải tranh thủ từng chút một.
...Dung Cửu rõ ràng là không vui rồi.
Kinh Trập đu cả người lên người Dung Cửu, mặc dù Dung Cửu trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ từ chối sự chủ động gần gũi của Kinh Trập, "Ta chỉ giúp họ nhận mặt chữ thôi, đợi họ học được kha khá rồi là xong ấy mà."
Dung Cửu: "Kha khá?"
Hắn chậm rãi ôm lấy eo Kinh Trập.
"Vậy theo em, bao giờ mới là 'kha khá'?"
Kinh Trập trầm ngâm, thăm dò nói: "Ít nhất là khi đọc công văn, sẽ không bị mù chữ?"
Ối, lực tay bên eo siết chặt hơn.
Xem ra Dung Cửu rất không hài lòng với câu trả lời này.
Kinh Trập: "Nếu họ biết đọc biết viết, có lẽ sẽ được bên trên coi trọng, cũng có nhiều khả năng thăng tiến hơn."
Dung Cửu day day d** tai Kinh Trập, từ tốn nói: "Em đối xử với bọn họ, tốt quá mức rồi đấy."
Kinh Trập lí nhí: "Họ thường xuyên lén giúp ta chặn miệng những kẻ lắm lời sau lưng, cứ tưởng ta không biết chắc."
Dung Cửu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Kinh Trập.
Trông có vẻ rất vui.
Hắn đưa tay chạm vào đuôi mắt Kinh Trập.
Hàng mi dài lập tức run rẩy dữ dội, dường như hơi ươn ướt.
Dung Cửu rất muốn chạm vào hạt nho đen láy kia.
Muốn biết chạm vào nó, liệu có giống như vẻ ngoài mọng nước kia không, chỉ cần khẽ ấn là trào ra nước mắt.
Kinh Trập nghiêng đầu, thế là hình bóng phản chiếu trong hai hạt nho đen ấy cũng lặng lẽ đổi tư thế.
Dung Cửu đang nhìn cậu.
Cậu cũng đang nhìn Dung Cửu.
Một lát sau, cậu đưa tay chạm nhẹ vào đuôi lông mày Dung Cửu.
"Dung Cửu, dạo này không vui sao?"
Là chuyện khác ngoài việc thời gian gặp nhau ít đi.
Dung Cửu cụp mắt, lạnh lùng nhìn Kinh Trập, chậm rãi nói: "Nhìn từ đâu ra thế?"
Kinh Trập vắt óc suy nghĩ, không hỏi thì thôi, hỏi rồi mới thấy, làm sao cậu nhìn ra Dung Cửu đang có chút bực bội nhỉ...
Không biết nữa.
Giống như chuyện tự nhiên mà biết vậy.
Cứ cho là, đó là một loại cảm giác.
Cảm giác đến thì cậu biết thôi.
Kinh Trập hoàn toàn không biết mình đang nói đến một chuyện vô cùng đáng sợ. Dò xét thánh ý, hay dòm ngó hành tung, bất kể là cái nào, đều là tội chết.
Dung Cửu thong thả tiếp lời cậu: "Ừ, đúng là không vui."
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn hắn.
"Mấy hôm trước sau khi ngủ, chưởng quầy bên dưới đánh thức ta dậy, nói là con mồi bắt được bị người ta g**t ch*t rồi vứt xác. Con mồi béo tốt như thế, ăn còn không kịp, sao lại bị vứt xác?" Giọng nói của người đàn ông tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo vẻ lười biếng, mâu thuẫn mà cũng rất kỳ lạ, "Kinh Trập, em nói xem tên chưởng quầy ngu xuẩn như vậy, giữ lại có tác dụng gì?"
...Vứt xác?
Kinh Trập chớp mắt, nén cảm giác kỳ quái xuống: "Bên dưới xảy ra chuyện, quản sự kịp thời báo lên, cũng coi như là tận tâm rồi. Còn hơn khối kẻ xảy ra chuyện mà giấu nhẹm đi, ăn cây táo rào cây sung."
Dung Cửu: "Kinh Trập cảm thấy, ta nên tha cho hắn một mạng?"
Kinh Trập: "Dung Cửu đã tha cho hắn một mạng rồi mà?"
Cậu cười cười.
"Nếu huynh giết hắn, thì đã chẳng nói thế này."
Dung Cửu rất có chủ kiến.
Không cần người khác khuyên bảo, hắn tự nhiên có tính toán của riêng mình.
"Nhưng Kinh Trập, nếu là em, em thấy tại sao kẻ kia lại làm như vậy?"
Kinh Trập nhíu mày, trộm con mồi... còn giết rồi vứt xác... mà lại khiến chưởng quầy quản sự để tâm đến thế, chắc hẳn là con mồi rất quý giá... Như vậy thì, giết rồi vứt xác hoàn toàn không hợp lý.
"Có người muốn cướp nó, nhưng sợ bị phát hiện, nên mới tạo ra hiện trường giả là giết người vứt xác."
Kinh Trập lóe lên một tia sáng, lập tức nói.
Dung Cửu khẽ thở dài: "Nhìn xem, Kinh Trập, ngay cả em cũng phát hiện ra, những tên chưởng quầy lăn lộn lâu năm như thế, làm sao lại không biết chứ?"
Kinh Trập hơi nhíu mày, cũng phải ha.
Có kẻ thì ngu thật.
Nhưng có kẻ... e là đã cấu kết trong ngoài.
Kinh Trập nghĩ đến đây, có chút lo lắng: "Vậy huynh có biết là ai làm không?"
"Không biết."
Dung Cửu vô cùng bình thản: "Kẻ thù của ta nhiều quá, khó mà biết là tên nào."
Nhưng kẻ nào có khả năng nhất, thì cũng đoán ra được đôi chút.
Kinh Trập: "..."
Ha, cũng nhìn ra được mà.
Tính tình xấu như thế này, nhân duyên tốt mới là chuyện lạ đấy.
"Có điều, có thủ đoạn và gan to tày đình làm chuyện này, cũng chỉ có ba bốn người thôi." Dung Cửu chậm rãi nói, "Đều là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta cả."
"...Chúng ta đang thảo luận về con mồi, đúng không?"
Sao trong nháy mắt từ vụ án trộm cắp bình thường, lại biến thành cuộc nội chiến gia tộc thế này? Đã ba bốn người rồi, thì đừng có nói bằng cái giọng bình thản như không thế chứ!
Vậy cái vụ vứt xác ban nãy, là vứt xác thật đúng không!
"Em nói là gì, thì là cái đó."
"Nếu mấy người huynh đệ kia của huynh đều là kẻ tâm địa bất chính, vậy huynh phải sớm chuẩn bị đề phòng đi." Kinh Trập không nhịn được dặn dò một câu.
Đôi mắt Dung Cửu khẽ động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chỉ là nụ cười ấy trông có vài phần quái dị méo mó, mang theo ác ý rõ rệt.
"Kinh Trập, em có từng nghĩ tới... nói không chừng, mâu thuẫn giữa bọn họ, đều là do ta khơi mào thì sao?"
Kinh Trập: "..."
Dung Cửu luôn vào một thời điểm nào đó, bất ngờ dùng một cách thức vô cùng kinh dị, phơi bày bộ mặt hung tàn của mình.
Ác ý nồng nặc trong giọng điệu ấy, quả thực rõ ràng quá mức.
Chẳng khác nào đang trắng trợn tuyên bố, chính mình mới là kẻ ác độc nhất.
Cho nên gia đình Dung Cửu rất phức tạp, quan hệ với anh em dị bào cũng rất tệ... tuy không rõ cái sự tệ này, rốt cuộc là tệ đến mức độ nào...
Kinh Trập rất ít khi hỏi những chuyện này.
Dung Cửu trước đây chỉ nhắc qua loa một câu rồi sau đó không bao giờ đề cập lại nữa.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên.
Kinh Trập cẩn trọng liếc nhìn Dung Cửu, xác định tâm trạng của hắn đã khá hơn một chút, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi khi, bộc bạch những bí mật trong quá khứ cũng không hẳn là chuyện xấu.
Kinh Trập nghĩ ngợi một lát, rồi cũng bắt đầu chậm rãi kể về chuyện xưa của mình.
Cậu rất ít khi nhắc đến.
Đôi khi thời gian trôi qua quá lâu, cứ ngỡ như những chuyện đó đã bị lãng quên rồi.
Cậu kể về cái sân nhà họ Sầm.
Liễu thị thích ăn đào, thế là phụ thân trồng mấy cây đào trong sân. Mỗi độ xuân về, cả khoảng sân lại rực rỡ sắc hoa đào, màu hồng phấn ấy đã dệt nên ấn tượng đầu tiên của Kinh Trập về mùa xuân.
Gió xuân dịu dàng, thỉnh thoảng lay động những cánh hoa rơi lả tả như cơn mưa hồng, cậu bé Kinh Trập luôn phấn khích chạy ùa vào cơn mưa hoa đào ấy. Còn mẫu thân sẽ đứng dưới gốc cây, bế Lương nhi cười híp mắt nhìn cậu.
Trong sân còn đào một cái ao nhỏ. Liễu thị thả mấy con cá chép gấm vào, tuy ao chẳng rộng bao nhiêu, nhưng lũ cá chép vẫn sống sót, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh.
Rồi từng con một cứ thế biến mất.
Bởi vì Sầm Huyền Nhân rất thích câu cá, bình thường còn nhịn được, nhưng khi lũ cá chép lớn lên, cứ quẫy nước đùng đùng, chẳng phải đang dụ dỗ ông sao? Là một người cha mẫu mực, thế mà nửa đêm ông lại lén lút dậy câu cá, tiện thể lôi cả Kinh Trập dậy câu cùng!
Tự mình câu thì có gì vui?
Phải có người ở bên cạnh tung hô ca ngợi khi câu được cá chứ!
Đang ở tuổi sùng bái phụ thân, cậu bé Kinh Trập đối với bất cứ việc làm nào của phụ thân cũng đều "oa", "tuyệt quá", "phụ thân giỏi quá". Sầm Huyền Nhân bị những lời khen của Kinh Trập làm cho mờ mắt, hứng chí câu sạch cả ao cá chép.
Còn số phận những con cá chép bị câu lên...
Đều bị Sầm Huyền Nhân lén đưa xuống bếp, đầu bếp chế biến thành món ăn hàng ngày, rồi chui tọt vào bụng cả nhà.
Liễu thị phát hiện ra chuyện này cũng nhờ Lương nhi.
Sầm Lương cũng rất thích nằm bò bên bờ ao ngắm cá chép gấm, lũ cá chép màu gì cô bé không nhớ hết, nhưng luôn nhớ được vài con. Nhưng mấy con cá chép màu đỏ cam đều biến mất rồi, giờ bơi lội trong ao toàn là mấy con màu vàng ệch!
Hôm đó, tiếng sư tử hống của Liễu thị khiến Kinh Trập đang chép phạt trong thư phòng cũng nghe rõ mồn một — Liễu thị phát hiện ra cậu là tòng phạm nhỏ tuổi, bèn phạt cậu chép sách trong thư phòng — Sầm Lương thì nằm bò trên bàn, ngoan ngoãn làm cái chặn giấy cho anh trai.
"Thảm thật."
Kinh Trập cảm thán.
"Thảm thật."
Sầm Lương lắc lư cái đầu nhỏ bắt chước Kinh Trập.
Thế là hai anh em cùng cười vang.
Kinh Trập từng tưởng rằng mình đã quên đi rất nhiều chuyện, những thứ không còn hoài niệm nữa sẽ rất khó nhớ lại.
Nhưng kỳ lạ thay, khi mở miệng, những lời nói ấy cứ tuôn trào không dứt từ cổ họng, như thể có một dòng nước ấm vẫn luôn ẩn sâu trong cơ thể Kinh Trập, không ngừng nâng đỡ cậu, để cậu dù cách xa bao năm tháng vẫn có thể nhớ lại cảnh phụ thân lúng túng xin tha, cảnh mẫu thân véo tai cậu.
...Thật là hoài niệm biết bao.
Kinh Trập lặng lẽ nằm sấp trên người Dung Cửu.
Dung Cửu chậm rãi hỏi: "Tại sao em lại vào cung?"
Kinh Trập hé một mắt ra.
Không nói gì, cứ thế nhìn Dung Cửu.
Dung Cửu nhéo má cậu, thong thả nói: "Không nói? Nhưng muốn điều tra cũng chẳng khó."
Hắn cúi đầu, giọng nói khẽ lướt qua tai Kinh Trập.
"Gia đạo sa sút, phụ thân làm quan tham ô, bị phán trảm quyết, những người khác chịu hình phạt khác nhau, mẫu thân trên đường lưu đày ôm con gái nhỏ nhảy sông..."
Những gì Dung Cửu nói, là nguyên nhân người ngoài đều biết. Nhưng nghe đến hai chữ "tham ô", Kinh Trập vẫn nhắm mắt lại.
Dung Cửu thì thầm, như đang mê hoặc cậu: "Kinh Trập, muốn nói gì không... Tại sao không chịu nói ra?" Lòng bàn tay hắn dừng lại trên ngực trái Kinh Trập, như thể chỉ cần dùng sức bóp chặt là có thể móc sống trái tim cậu ra.
Lời nói của hắn nghe như dịu dàng, nhưng thực chất cùng với hành động lại mang đến một áp lực quái dị.
Dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập bị lay động.
Cậu khẽ nhíu mày: "Dung Cửu, đây là chuyện của ta."
Ngón tay lành lạnh của Dung Cửu bóp lấy má Kinh Trập, ép môi cậu chu ra, chậm rãi nói: "Kinh Trập, em có biết kẻ trước đó dám phớt lờ ta, sau này ra sao không?"
Cái miệng đang chu ra của Kinh Trập không nói được, bèn động đậy, ngẩng đầu lên. Chớp chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi kẻ đó ra sao rồi.
Dung Cửu: "Tai đã không dùng được thì ta cắt tai hắn luôn." Tay kia x** n*n vành tai Kinh Trập, ngón trỏ chạm vào ống tai nhạy cảm, từng chút từng chút một chui vào trong.
Trong tai là nơi nhạy cảm nhất, Kinh Trập cảm nhận được cảm giác tê dại lan ra tận xương sọ, cả người run lên bần bật.
Đó là phản ứng cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát, sợ ngón tay Dung Cửu chui sâu hơn nữa, cậu vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, vùng vẫy ư a... tai của cậu...
Dung Cửu cuối cùng cũng buông tay.
Hai má Kinh Trập hằn rõ dấu ngón tay, dù dấu vết đó đang dần tan đi — lực tay Dung Cửu ban nãy không mạnh, chỉ vừa đủ để ngăn Kinh Trập giãy giụa — nhưng dấu vết chói mắt đó vẫn khiến đáy mắt Dung Cửu tối sầm lại.
Không biết là không hài lòng vì nó biến mất, hay là một loại kh*** c*m dị thường.
Kinh Trập: "Rồi sao nữa?"
Khi cuối cùng cũng nói được, câu cậu hỏi lại là câu này.
Dung Cửu bình thản đáp: "Rồi sao nữa? Hắn hẳn là nghe rõ hơn rồi chứ? Dù sao mất đi miếng thịt vướng víu, chẳng phải chỉ còn lại cái lỗ để nghe thôi à?"
Kinh Trập: "..."
Ha ha, chuyện cười lạnh thật đấy.
Cậu gượng gạo cười hai tiếng.
...
Thân mật, nhưng lại xa cách.
Có lẽ đây là từ miêu tả chính xác mối quan hệ giữa Kinh Trập và Dung Cửu.
Tình cảm của hai người không thể nói là không sâu đậm, ít nhất Dung Cửu bận rộn đến đâu thì ngày có số năm vẫn luôn đến tìm Kinh Trập, còn Kinh Trập trong vô thức cũng đã dung túng cho rất nhiều thói quen quái gở của hắn.
Cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy, cũng chưa từng thích một người đến thế, tình cảm mãnh liệt quả thực đã nhấn chìm một Kinh Trập vốn luôn điềm tĩnh.
Nhưng đồng thời, họ không phải là thân mật không khoảng cách.
Kinh Trập không định nói cho Dung Cửu biết về mối thù cậu đang mang, cũng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng thế lực của Dung Cửu để điều tra.
Làm vậy là để không kéo Dung Cửu xuống nước.
Đó là nguyên nhân chính.
Cũng có nguyên nhân phụ.
Tuy nghe có vẻ hơi cay nghiệt, nhưng phải nói rằng, mối quan hệ của họ mới chỉ kéo dài vài tháng, thực sự chưa đến mức sinh tử có nhau, có thể dốc hết ruột gan kể hết mọi bí mật.
Minh Vũ cùng cậu nương tựa nhau sống trong cung đến giờ, cậu còn chưa từng kể với cậu ta.
Thích là một chuyện, nhưng chuyện khác, lại là một chuyện khác.
Về điểm này, Kinh Trập phân định rất rạch ròi.
Không lý trí như vậy, cậu đã chẳng sống được đến bây giờ.
Chỉ là hôm nay, trên đường về, rốt cuộc cậu vẫn hơi buồn.
Tuệ Bình phát hiện tâm trạng Kinh Trập có chút sa sút, không khỏi hỏi: "Kinh Trập, ngươi sao thế?"
Là người ở cùng Kinh Trập, Tuệ Bình biết nhiều bí mật nhỏ của Kinh Trập hơn những người khác. Ví dụ như mỗi tháng vào những ngày có số năm, cậu đều tranh thủ lúc rảnh rỗi đi gặp một người.
Tuệ Bình chưa bao giờ hỏi người đó là ai, có ai hỏi, kể cả nhóm Vân Khuê, Tuệ Bình cũng nói không biết.
Nhưng cậu ta biết, Kinh Trập mỗi lần đi về vào ngày đó đều rất vui vẻ.
Đó là niềm vui sướng không thể che giấu.
Nhưng lần này, Kinh Trập lại ủ rũ trở về, giống như một chú cún con bị mắc mưa, trông thật đáng thương.
Kinh Trập: "Hình như ta chọc bạn ta giận rồi."
Bạn bè bên Trực Điện Tư không biết nhiều về Dung Cửu, ngay cả Tuệ Bình cũng chỉ tiếp xúc gián tiếp, biết thỉnh thoảng có người đến, nhưng lần nào cũng không chạm mặt, không biết dung mạo ra sao.
"Không thể nào." Tuệ Bình buột miệng nói, "Với tính cách của ngươi, sao có thể chọc giận ai được chứ?"
Kinh Trập chống cằm, u sầu nói: "Có khi là do tính hắn xấu chăng?"
Tuệ Bình bật cười: "Nhưng nhìn ngươi đâu có giống đang lo lắng."
Kinh Trập lắc đầu, muốn nói gì đó lại thôi.
Thực ra cậu có thể lờ mờ cảm nhận được... d*c v*ng chiếm hữu của Dung Cửu càng lúc càng mạnh hơn.
Trước kia họ ở bên nhau, giống như một sự tâm linh tương thông nào đó.
Kinh Trập không hỏi Dung Cửu làm gì lúc rảnh rỗi, Dung Cửu cũng không bao giờ nhắc đến quá khứ của Kinh Trập. Nhưng hôm nay khi Dung Cửu mở lời, Kinh Trập chợt nhận ra, rất nhiều chuyện sẽ tiến triển từng bước một.
d*c v*ng, cũng là vô tận.
Khi cậu chấp nhận tình cảm mãnh liệt của Dung Cửu, không có nghĩa là ngọn lửa đang bùng cháy sẽ tắt, nó chỉ điên cuồng nuốt chửng mọi yêu hận để nuôi dưỡng, để lớn mạnh.
Cậu ngồi im lặng bên mép giường, chợt nhận ra.
Đây chính là con quái vật do chính cậu, từng chút từng chút một nuôi lớn.
...
Hiện tại, cái xác thứ ba bị kéo ra khỏi Càn Minh Cung.
Mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng đã sớm quen thuộc, Thạch Lệ Quân mặt không đổi sắc bước qua vũng máu trên đất, sải bước đi vào trong điện. Chỉ là càng đi vào sâu, mùi máu tanh ấy không những không tan đi mà ngược lại càng nồng nặc hơn.
Trong điện, có một người đang đứng.
Mùi máu tanh kinh khủng ấy, phần lớn đều tỏa ra từ người này.
Nữ quan dừng lại cách đó vài bước, cung kính hành lễ.
"Bệ hạ, đã kiểm tra xong, ngoại trừ ba người ban nãy, những người còn lại trên người không có dấu vết cổ trùng sót lại."
Động tác của Thạch Lệ Quân cứng nhắc hơn mọi khi.
Bình thường, Càn Minh Cung này không đến mức hỗn độn thế này.
Tính tình của Cảnh Nguyên Đế cũng sẽ không tệ đến mức này.
...Đúng vậy, so với trước kia, tính tình bệ hạ hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng hôm nay, không biết kẻ nào đã chọc giận vị bạo quân này.
Thạch Lệ Quân thầm than trong lòng.
Đừng nhìn nàng mặt ngoài nghiêm túc, thực ra trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc, chỉ là vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, ai cũng không nhìn ra được nàng thực chất cũng thích hóng chuyện chẳng kém gì Vi Hải Đông.
Chỉ là chuyện náo nhiệt hôm nay, quả thực quá lớn.
Thực sự khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ngoài thời gian xử lý chính vụ, tung tích của Cảnh Nguyên Đế rất khó nắm bắt, có khi nghỉ ngơi ở Càn Minh Cung rất lâu, có khi lại lặng lẽ biến mất tăm tích.
Người của Càn Minh Cung đã được tôi luyện rồi, nên khi Hoàng đế bệ hạ chậm rãi từ ngoài bước vào, Thạch Lệ Quân cũng chỉ mỉm cười nghênh đón.
Chỉ là vị bệ hạ này chẳng thèm liếc nhìn Thạch Lệ Quân một cái, khi đi ngang qua một thị vệ đeo đao, thuận tay rút thanh đao bên hông hắn ta ra.
Mí mắt Thạch Lệ Quân không khỏi giật giật, rất nhanh đã nhận ra điều gì đó.
Nhưng nhanh hơn ý thức của nàng rất nhiều, là lưỡi đao của Cảnh Nguyên Đế.
Một cung nhân vốn đang yên đang lành hầu hạ ngoài điện, giãy giụa cúi đầu xuống, phát hiện lưỡi đao sắc bén đã xuyên thủng ngực bụng mình, máu kia...
Là của nàng ta.
Thậm chí không kịp thốt lên tiếng kêu thảm thiết, Cảnh Nguyên Đế đã rút đao ra, cái xác cứng đờ ngã vật xuống đất.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Mũi đao của Hoàng đế chọc ngoáy trong bụng cái xác, khuấy đảo như một đống bùn nhão, cuối cùng, hắn moi sống từ trong đống máu thịt ra một con sâu màu trắng mảnh dẻ.
Sắc mặt Thạch Lệ Quân biến đổi lớn.
Cảnh Nguyên Đế tùy ý vứt con sâu trắng xuống đất, khi bước qua cái xác, cũng tiện chân giẫm nát con sâu quái dị đang ngọ nguậy.
Thạch Lệ Quân nhìn cung nữ theo sau mình, mặc dù cung nữ kia mặt mày tái mét, nhưng vẫn hiểu ý Thạch Lệ Quân, lập tức đi kiểm tra.
Trong Càn Minh Cung, vốn không nên xuất hiện thứ này!
Kỳ lạ là, khi Cảnh Nguyên Đế giết người, cả tòa điện tiền đều toát lên một sự im lặng đè nén đến cực điểm.
Cho dù người đi tới là bệ hạ toàn thân đẫm máu, cũng chẳng ai dám bỏ chạy tứ tán, tất cả đều cứng đờ người đứng nguyên tại chỗ... hoặc là, quỳ rạp tại chỗ.
Bọn họ sợ hãi tột độ.
Nỗi sợ hãi ấy đã ăn sâu vào xương tủy, khiến họ hoàn toàn không nảy sinh nổi ý định phản kháng.
Một thái giám đang quỳ trên mặt đất bị lôi dậy, mặt gã trắng bệch, chưa kịp giãy giụa, mũi đao đã đâm xuyên qua tim.
"Hự a..."
Máu tươi bắn lên người Cảnh Nguyên Đế, nóng hổi chảy xuống.
Yết hầu của tên thái giám nhúc nhích, có thứ gì đó đang điên cuồng bành trướng, cố gắng phá cơ thể chui ra trước khi vật chủ chết hẳn.
Nhưng Hoàng đế không cho cơ hội đó.
Chỉ lát sau, hắn đẩy ngã cái xác đã bị đứt lìa cổ họng xuống đất, thanh trường đao trong tay cũng bị vứt sang một bên.
Dường như những kẻ trong tầm mắt đều đã bị hắn xử lý sạch sẽ.
Người bị cổ trùng ký sinh, một khi trùng chui vào tâm mạch, dù có phát hiện ra cũng không cứu được nữa.
Những kẻ đó sớm muộn gì cũng phải chết.
Cảnh Nguyên Đế bước lên bậc thềm, để lại những dấu chân máu nhớp nháp.
"Thi thể, thiêu hết đi."
"Vâng."
Thạch Lệ Quân vừa đáp lời, chợt nghe thấy trước điện lại có động tĩnh.
Nàng vô thức ngẩng đầu lên, thấy một thái giám vốn đang canh giữ trong nội điện run rẩy cả người, "Bệ hạ..."
Cảnh Nguyên Đế dừng lại trước mặt gã.
Thái giám biết điều này có nghĩa là gì.
Hai người ban nãy bị Hoàng đế không chút lưu tình g**t ch*t, bọn họ đều không dám phản kháng, bây giờ, đến lượt gã rồi sao?
Bổng lộc của Càn Minh Cung luôn cao hơn những nơi khác rất nhiều, rất nhiều. Đương nhiên là vì tốc độ thay người ở đây, đôi khi nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, nô tài không muốn chết..."
Thái giám khóc lóc thảm thiết, định quỳ xuống.
Nhưng đầu gối còn chưa chạm đất, trong tay gã đã lóe lên ánh binh khí, đâm thẳng về phía Cảnh Nguyên Đế. Biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ đau khổ tột cùng, nhưng động tác đã trở nên tàn độc, như thể vì cú đánh này, gã đã chờ đợi không biết bao lâu rồi.
"Hựm?"
Thái giám phát ra âm thanh kỳ quái, tay gã còn chưa kịp đâm vào da thịt, cổ tay cầm dao găm đã bị một bàn tay to lớn siết chặt.
Lực siết mạnh đến mức dù gã vừa mượn đà cúi người lao tới cũng không thể vượt qua sự ngăn cản đó.
Gã trơ mắt nhìn bàn tay kia bẻ ngược con dao găm vốn đang nhắm vào Cảnh Nguyên Đế lại, xương cốt đã phát ra tiếng gãy giòn tan vì không chịu nổi áp lực—
Rắc.
Xương cổ tay gã bị bẻ gãy, cơn đau kịch liệt khiến gã gào lên thảm thiết, xương đã gãy thì đương nhiên không cầm nổi con dao găm tẩm độc, nó rơi vào tay Cảnh Nguyên Đế.
Hắn dùng chính con dao găm nhỏ bé này, lăng trì tên thái giám ngay khi còn sống. Cho đến trước khi Cảnh Nguyên Đế moi con cổ trùng ra khỏi cơ thể, tên thái giám vẫn còn sống, vẫn luôn sống...
À, dù sao trước khi cổ trùng rời khỏi cơ thể, nó sẽ luôn cố gắng hết sức để duy trì sự sống cho vật chủ.
Thạch Lệ Quân vừa nghĩ đến thảm trạng của kẻ cuối cùng kia, trong lòng không khỏi rét run.
Sau khi thiêu cả ba cái xác thành tro, nàng cũng nhận được kết quả.
Cảnh Nguyên Đế bình thản nói: "Chẳng phải đã bảo các ngươi phát hương xuống rồi à, tại sao vẫn còn sót?"
Giọng hắn nhẹ nhàng, tay vẫn đang lau chùi.
Ướt át, dòng máu ướt át chảy ròng ròng, như thác nước không bao giờ ngừng, biến cả Càn Minh Cung trở nên tanh tưởi đáng sợ.
Trong lòng Thạch Lệ Quân đã dần cho Ninh Hoành Nho một trận tơi bời.
Việc này vốn do Ninh Hoành Nho phụ trách.
Dù sao lô trầm hương kia cũng qua tay gã. Thạch Lệ Quân thầm rủa xả Ninh Hoành Nho chết tiệt, lúc quan trọng thì vắng mặt, hại nàng cứ phải đứng mũi chịu sào.
Nguyên do sự việc, Thạch Lệ Quân đã tra ra.
Càn Minh Cung thường xuyên đốt hương.
Người qua lại hầu hạ đều sẽ bị ám mùi hương này. Loại hương liệu này cũng rất kỳ lạ, một khi đã ám vào, mùi hương thoang thoảng sẽ vương vấn rất lâu không tan.
Nhưng, lư hương này chỉ đốt ở thiên điện.
Chính điện, nhất là nơi Cảnh Nguyên Đế nghỉ ngơi, tuyệt đối không có chút mùi hương nào.
Cảnh Nguyên Đế không thích mùi hương thừa thãi.
Ai cũng biết tính nết này của bệ hạ, nhưng ở thiên điện và các nơi khác, lư hương vẫn thường xuyên được đốt.
Điều này khiến những người hầu hạ Ngự tiền rất khó xử.
Rõ ràng Hoàng đế không thích mùi hương, nhưng thiên điện lại đốt suốt ngày, đây là đạo lý gì chứ?
Nhưng trớ trêu thay, người ban hành mệnh lệnh này lại chính là Hoàng đế bệ hạ, bọn họ cũng chỉ đành cắn răng mà làm theo.
Lần trước Ninh Hoành Nho buộc phải cầu kiến Cảnh Nguyên Đế lúc đêm khuya, cũng là sau khi cẩn thận tẩy sạch mùi hương trên người mình mới dám vào điện.
Bởi vì Hoàng đế bị đánh thức, tính tình còn tàn bạo gấp trăm lần lúc tỉnh táo.
Ba người kia đều hầu hạ bên ngoài điện, rất ít khi được vào chính điện Càn Minh. Theo lý mà nói, bọn họ ở những nơi ngoài chính điện, thời gian tiếp xúc với hương liệu đã đủ, không nên bị tấn công mới phải.
Cho dù kẻ cuối cùng là con cờ đặc biệt bọn chúng cài vào, nhưng chỉ cần hương liệu không có vấn đề, thì Càn Minh Cung vẫn an toàn.
"Mười ba ngày trước, có một trận mưa tuyết." Thạch Lệ Quân cung kính nói, "Quý phi nương nương đội mưa tới, mấy người này đúng lúc hầu hạ bên ngoài điện, đón Quý phi nương nương trong mưa, hơi còn lưu lại trên người bị mưa tuyết rửa trôi mất ạ."
Cảnh Nguyên Đế tuy dùng khăn lau vết máu, nhưng mặt hắn, người hắn, bộ y phục kia... những vệt máu dính nhớp nháp dường như đang chảy ra từ chính cơ thể hắn.
"Đi chuẩn bị nước tắm."
Ánh mắt Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng rơi vào người Thạch Lệ Quân, hàn ý lạnh thấu xương khiến người ta không ngóc đầu lên nổi, ánh nhìn sắc như dao cạo đau buốt cả xương cốt.
"Sau đó, đưa Tông Nguyên Tín tới đây."
Thạch Lệ Quân thoạt tiên sững sờ, sau đó niềm vui sướng lộ rõ trên mặt đã phá vỡ khí chất nghiêm nghị vốn có của nàng.
"Bệ hạ, ngài nguyện ý, ngài nguyện ý..." Nàng không nói hết câu, vội vàng cắn chặt môi mình.
Cảnh Nguyên Đế mang bệnh trong người.
Đây là bí mật chỉ có Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân biết.
Trước kia không có điều kiện chữa trị, nhưng sau khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, Hoàng đế lại chẳng hề để tâm, chưa từng cho phép thái y bước vào Càn Minh Cung nửa bước.
Đây không phải là điềm lành.
Nhưng Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân cũng hết cách.
Tính tình Hoàng đế khó lường, đôi khi Thạch Lệ Quân thậm chí còn cảm thấy sợ hãi mơ hồ.
Cảnh Nguyên Đế là bậc đế vương nắm trong tay quyền trượng, cũng là con quái vật trong hoàng thành, càng là bức tượng đá mục rỗng lặng im trên ngai vàng.
Rất nhiều chuyện, Hoàng đế căn bản không hề để tâm.
Hắn sai người làm loại hương đó, nhưng chưa bao giờ cho đốt trong chính điện; hắn biết rõ ý đồ của Quý phi, nhưng lại hứng thú ngồi xem nàng ta hành động.
Vị bệ hạ này chẳng hề coi trọng mạng sống của mình, quả thực là đang đùa giỡn với cái chết... không chừng lúc nào đó, Hoàng đế bệ hạ sẽ tự chơi chết mình cũng nên.
Đến mạng mình còn chẳng màng, thì làm sao có thể để tâm đến những lễ giáo thế tục kia.
Thế nhưng một kẻ điên rồ như vậy, có một ngày, lại chịu gặp Tông Nguyên Tín!
Thạch Lệ Quân mừng như điên, lập tức phân phó xuống dưới. Lại đốc thúc cung nhân nhanh chóng dọn sạch mùi máu tanh, tránh để những thứ bị cổ trùng làm ô uế còn vương lại độc tính.
Trong điện, Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng lau sạch vết máu trên da, chỉ là bộ y phục kia vẫn nồng nặc mùi máu tanh gay mũi.
Hắn có vẻ hơi mệt mỏi, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay nhẹ nhàng rơi xuống.
Đôi khi hắn rất kiên nhẫn.
Đôi khi, Hách Liên Dung lại chẳng có chút kiên nhẫn nào.
Nước ấm nấu ếch tất nhiên là tốt, từ từ chế biến con mồi, để nó quen với môi trường, rồi sẽ không bao giờ nhảy ra được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong lồng.
Chỉ là cách này, áp dụng lên người Kinh Trập, không hiệu quả lắm.
Kinh Trập là một con thú nhỏ nhạy bén và cảnh giác.
Cơ thể cậu luôn cảm nhận được nguy hiểm trước cả ý thức, và đưa ra phản ứng theo bản năng.
Việc gì có thể làm, việc gì không thể làm.
Lý trí của cậu vạch ra ranh giới rõ ràng, rành mạch.
Mối quan hệ với "Dung Cửu", coi như là chuyện điên rồ nhất cậu từng làm.
Nước chảy đá mòn, đợi đến ngày hoa nở, tất nhiên là được.
Chỉ là kiên nhẫn của Hách Liên Dung có hạn.
Một tai nạn thuần túy.
Từ một bí ẩn, đến một chú chim sẻ đáng thương, rồi đến chú cún con tội nghiệp, cuối cùng... là Kinh Trập.
Cậu thực sự đã lọt vào mắt xanh của Hách Liên Dung, lại khiến hắn nảy sinh d*c v*ng.
d*c v*ng x*c th*t... d*c v*ng cầu sinh...
Bất kể là loại nào, đều tham lam tột cùng.
Sự khát khao ồn ào chảy dưới lớp da, trong dòng máu duy trì sự sống ẩn chứa sự cuồng nộ không thể nguôi ngoai.
Cảnh Nguyên Đế đi qua hành lang cung điện, trút bỏ bộ y phục nặng nề đẫm máu, ngâm mình trong bồn tắm, trên tay hắn đang mân mê hai viên ngọc mực đen tuyền.
Tiếng va chạm lanh lảnh, vui tai, nhưng không giống hắn.
Viên ngọc mực cứng rắn này, dù có giống hai hạt nho đen kia đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là vật chết, không ướt át đáng yêu như đôi mắt thật kia.
Hai viên ngọc mực quý giá trong lòng bàn tay chẳng biết từ lúc nào đã bị nghiền nát thành bột phấn, theo dòng nước trôi đi.
Đồ giả, đến cùng vẫn vô dụng.
Dòng nước cuốn đi màu đỏ của máu, cho đến khi trở lại trong veo, Hách Liên Dung tr*n tr** bước ra khỏi hồ, trên ngực trái hắn có một vết sẹo vô cùng rõ ràng, theo cử động của hắn, lại bị từng lớp y phục che khuất.
Cảnh Nguyên Đế cười với con quái vật khoác da người ra dáng ra hình trong gương đồng.
Hắn có hơi, không muốn nhịn nữa rồi.
________
Vở kịch nhỏ:
Dung Cửu: Muốn ăn.