"Em cũng không muốn để họ nhìn thấy... Bộ dạng này của chúng ta đâu nhỉ?"
*
Những năm này, điều khiến Tông Nguyên Tín hối hận nhất, không gì bằng việc vào triều làm quan.
Hồi trước, y chưa từng nghĩ mình sẽ phải điểm danh mỗi ngày, nhận bổng lộc triều đình, ngày ngày ra vào hoàng cung.
Càng không ngờ tới việc sẽ gặp phải một bệnh nhân ngang ngược, chẳng nói lý lẽ như Hách Liên Dung.
Nghiệt duyên giữa y và Hách Liên Dung phải kể từ rất lâu về trước.
Nhưng y cũng lười nói nhảm.
Hôm nay rúc trong Thái Y Viện, đếm xem bên ngoài có bao nhiêu bông "hoa lê" rơi, y buồn ngủ đến nơi rồi. Trong cái cung này, xét về thân phận thì chỉ có hai người sai bảo được y.
Một là Hoàng đế, hai là Thái hậu.
Hoàng đế thì chán sống, không cần y khám; Thái hậu lại càng không đời nào để y bắt mạch.
Dù lương y như từ mẫu, Thái hậu có gọi thì y vẫn đi vì nóng lòng cứu người, nhưng ngặt nỗi y tin y thuật của mình, còn bà ta thì không.
Bà ta sao có thể tin người của Hoàng đế?
Thế là Tông Nguyên Tín đành tiếp tục nằm lì một chỗ.
Vì quá chán chường, vô vị, y còn dành không ít thời gian ra ngoài khám bệnh miễn phí. Đằng nào triều đình cũng nuôi cơm, lại chẳng bắt làm việc, y dứt khoát dành thời gian cho bá tánh nghèo khổ bên ngoài.
Nếu không phải hôm nay trời quá lạnh, Tông Nguyên Tín lười cử động, thì người của Càn Minh Cung chưa chắc đã tìm được y.
Đây là lần đầu tiên y đặt chân đến Càn Minh Cung.
Nực cười ở chỗ, người ép y vào cung làm quan là Cảnh Nguyên Đế, nhưng kẻ chưa bao giờ để tâm đến mạng sống của mình cũng chính là Cảnh Nguyên Đế.
Tâm tư Hoàng đế, người ngoài thật khó phỏng đoán.
Nhưng để Tông Nguyên Tín nói, thì đó là ngứa đòn.
Biết rõ người cứu được mạng mình ở ngay trước mắt mà khăng khăng không chịu triệu kiến, không phải ngứa đòn thì là gì? Thiên hạ này e là chẳng có ai giỏi đày đọa bản thân hơn vị Hoàng đế này.
Ngoài Càn Minh Cung, Tông Nguyên Tín hít hít mũi, nói với Ninh Hoành Nho đang đón mình: "Các ngươi đốt loại hương kia rồi à?"
Ninh Hoành Nho cười đáp: "Vâng, nhờ vào bản lĩnh của Tông ngự y."
Mẻ trầm hương kia qua sự chỉ dẫn của Tông Nguyên Tín chế thành hương, quả nhiên vô cùng hiệu nghiệm.
Chỉ là...
Ninh Hoành Nho muốn nói lại thôi. Chưa kịp mở miệng, Tông Nguyên Tín đã đi tới ngoài chính điện, mũi lại động đậy, mặt mày lập tức chảy dài: "Hắn không đốt trong chính điện?"
Ninh Hoành Nho cười khổ: "Ngài cũng biết tính tình bệ hạ thế nào mà."
Tông Nguyên Tín biết, y biết quá rõ là đằng khác.
Y kéo cái mặt dài thượt đi thẳng vào trong.
Trong điện, Cảnh Nguyên Đế rõ ràng vừa mới tắm gội xong, khẽ gật đầu với y: "Ngồi."
Giọng điệu lạnh nhạt, Tông Nguyên Tín cũng chẳng khách sáo, ngồi phịch xuống ngay bên cạnh hắn.
"Tay."
Tông Nguyên Tín lấy gối kê tay từ hòm thuốc ra, ra hiệu Cảnh Nguyên Đế đưa tay tới.
Cảnh Nguyên Đế làm theo, Tông Nguyên Tín nhíu mày bắt đầu chẩn mạch, ánh mắt cũng chẳng chịu yên, cứ liếc tới liếc lui trên người Hoàng đế, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn không dứt.
Ninh Hoành Nho đã sớm quen với mấy thói quái gở khi khám bệnh của y, bình chân như vại đứng canh một bên.
Ngón chân gã vẫn còn đau lắm.
Bị Thạch Lệ Quân giẫm.
Trọn hai lần. Đau thấu trời xanh.
Nhưng Ninh Hoành Nho biết đây là gã đáng đời, Ngự tiền xảy ra chuyện lớn như vậy, khi về gã cũng nghe nói loại hương này không chống nước, quả thực là sơ suất lẽ ra phải chú ý, nếu không phải bệ hạ...
Ánh mắt Ninh Hoành Nho không nhịn được rơi trên người hai vị trong điện. Không chỉ gã, Thạch Lệ Quân cũng thế, trong điện giờ phút này ngoại trừ họ ra thì chẳng còn ai hầu hạ.
"Hừm," Hồi lâu sau, khi đã xem xét xong cả hai tay, kiểm tra sắc mặt và bựa lưỡi của Cảnh Nguyên Đế, vẻ mặt Tông Nguyên Tín có chút trầm trọng, "Nếu ngươi chịu chữa sớm hơn thì đâu đến mức phiền toái thế này."
Sắc mặt Ninh Hoành Nho khẽ biến, buột miệng nói: "Tông ngự y, chẳng lẽ không chữa được nữa sao?" Lời này vốn vượt quá phận sự, nhưng đợi bao lâu nay, Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng chịu để Tông Nguyên Tín khám bệnh, nếu nhận được đáp án như vậy...
Tông Nguyên Tín liếc xéo gã, gắt gỏng: "Ta nói không chữa được bao giờ?"
Ninh Hoành Nho: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Tông Nguyên Tín nhìn lại Cảnh Nguyên Đế. Lúc này ánh mắt u tối của Hoàng đế đang dừng trên người y, nhưng y như thể không cảm nhận được sức nặng lạnh lẽo ấy, mở miệng nói: "Từ lúc gặp ngươi ta đã nói rồi, bệnh này của ngươi thực chất gốc rễ là do độc, nếu không sớm loại bỏ, sớm muộn gì ngươi cũng chết. Lúc trước ngươi không chịu chữa, sao bây giờ lại chịu rồi?"
Những lời không khách khí này của Tông Nguyên Tín, nếu là kẻ khác thì nào dám nói ra.
Nhưng y lại chính là Tông Nguyên Tín.
Bao năm qua, kẻ chạy đôn chạy đáo theo sau Cảnh Nguyên Đế đòi chữa bệnh, kết quả mãi chẳng được hồi đáp mà vẫn lẽo đẽo theo vào cung, chính là Tông Nguyên Tín.
Tông Nguyên Tín nghĩ, không chỉ Cảnh Nguyên Đế ngứa đòn, y cũng thế, y cũng đúng là ngứa đòn bỏ mẹ đi được.
Cứ nhìn thấy những mạch tượng kỳ lạ, những bệnh nhân đặc biệt là y lại ngứa ngáy chân tay muốn xem, bệnh nhân không chịu cho chữa thì y đánh ngất người ta vác về chữa.
Quả là bá đạo, quả là ép mua ép bán.
Một kẻ chuyên ép mua ép bán như thế, bao năm nay lại đụng trúng tấm sắt cứng là Cảnh Nguyên Đế.
Đánh thì đánh không lại. Bệnh thì vẫn muốn xem.
Nhưng y hỏi câu này không phải vô cớ, vừa để xả nỗi bực dọc bao năm qua, vừa để xác nhận ý nguyện của bệnh nhân.
Có những liệu trình điều trị, một khi bắt đầu mà nửa chừng hối hận không chữa nữa thì đau đớn phiền toái còn khổ hơn là cứ để kệ ngay từ đầu.
"Bệnh" của Cảnh Nguyên Đế nằm ở chỗ đó.
Ngại vì trước đây hắn chẳng màng sống chết, Tông Nguyên Tín chỉ sợ hắn hứng lên nhất thời, bắt đầu muốn giày vò chút thọ mệnh còn lại của mình.
Cảnh Nguyên Đế chậm rãi ngước mắt, lơ đãng nói: "... Bởi vì đang nuôi một con cún con. Rất yếu, rất bướng, rất dễ chết." Cho nên, để cún con không dễ chết yểu như vậy, hắn đành phải nỗ lực hơn chút, sống thêm vài năm nữa.
Tông Nguyên Tín hơi sững sờ, sắc mặt càng thêm kỳ quái.
Y liếc Cảnh Nguyên Đế vài cái, không hỏi thêm nữa, quay sang xin Ninh Hoành Nho bút mực giấy nghiên, ngồi xuống kê đơn.
Đừng nhìn Tông Nguyên Tín cau mày, thực ra trong lòng y đang nở hoa tưng bừng.
Mẹ kiếp, đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được rồi!
Nét chữ của y rồng bay phượng múa, bút tẩu long xà, viết một mạch xong xuôi, y để đơn thuốc sang một bên cho khô mực.
"Từ hôm nay, chuyện ăn mặc đi lại của bệ hạ do thần quyết định. Sống lâu trăm tuổi thì hơi khó, nhưng sống thêm vài năm thì vẫn làm được."
"Ăn mặc ở thì được." Cảnh Nguyên Đế nói, "Đi lại, không được."
Tông Nguyên Tín: "Không được cũng phải được!"
Quả là khí phách.
Đợi Tông Nguyên Tín dặn dò xong xuôi, được Ninh Hoành Nho đích thân tiễn ra ngoài, y nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng nói với Ninh Hoành Nho: "Hương trong chính điện, nếu đốt được thì cứ cho đốt lên."
Ninh Hoành Nho kín đáo gật đầu.
Tông Nguyên Tín thở dài thườn thượt, chợt nói: "Thứ bệ hạ nuôi, không phải là chó thật đâu nhỉ." Y chắp tay sau lưng ngẫm nghĩ một hồi, rồi toét miệng cười lắc đầu, cũng chẳng định nghe Ninh Hoành Nho trả lời, phất tay bỏ đi.
Ninh Hoành Nho đứng lại, nhìn bóng lưng Tông Nguyên Tín dần đi xa.
Bỗng nhiên, gã cũng nở nụ cười.
...
"Kinh Trập, sao ngươi không phải là một con cún con chứ?"
Ngoài Ngự Thiện Phòng, Minh Vũ kêu than một tiếng, ôm chầm lấy Kinh Trập, đầu dụi qua dụi lại trên vai cậu, trông đến là thảm thiết.
Kinh Trập: "Cút đi, ngươi mới là chó."
Cậu làm bộ muốn cắn Minh Vũ, nhưng tay lại vỗ vỗ vai cậu ta: "Chịu uất ức gì à?"
Ừm, nhưng Minh Vũ trông có vẻ béo lên.
Mặt cũng tròn trịa hơn rồi.
Minh Vũ: "Không có gì."
Cậu ta bĩu môi, đứng thẳng dậy.
Giấu dưới lớp y phục là hai cánh tay đầy vết bầm tím, đều là do roi mây quất ra.
Minh Vũ theo Chu Nhị Hỉ học nghề, hưởng lợi không ít. Nhưng Chu Nhị Hỉ là người nghiêm khắc, hễ có lỗi là phạt, nên lúc mới đến, ngày nào Minh Vũ cũng bị đòn.
Nhưng Minh Vũ không thấy có gì sai.
Cậu ta biết làm học việc bên ngoài cung chỉ được bao ăn ở thôi, đến tiền công cũng không có, mà chưa chắc đã học được nghề. Còn cậu ta bây giờ, đi theo Chu Nhị Hỉ học tập, bổng lộc hàng tháng tăng lên, lại còn được đường đường chính chính học nghề, đây là chuyện mà bao người ở Ngự Thiện Phòng thèm muốn.
Chỉ là...
Có đôi khi quả thực rất mệt, khó khăn lắm Kinh Trập mới đến thăm, Minh Vũ đương nhiên phải tranh thủ than vãn.
Chỉ là những lời than vãn của cậu ta, Kinh Trập nghe xong đều muốn phỉ nhổ: "Ngươi muốn vuốt lông thì đi tìm người khác, đừng có xoa đầu ta!" Cậu bị lắc đến choáng cả đầu.
Minh Vũ thương cảm xoa cái đầu xù như cún con của Kinh Trập, cười híp mắt: "Muốn vào trong ăn chút gì với ta không? Không nói gì khác, đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng thì nhiều vô kể."
Kinh Trập: "Thôi, biết ngươi không sao là được rồi, ngươi đi làm việc đi."
Minh Vũ túm lấy Kinh Trập không cho đi: "Cũng đâu phải giờ cơm, sao bận thế được, có điều..." Lời còn chưa dứt, mắt cậu ta như nhìn thấy ai đó, đột nhiên kéo Kinh Trập trốn vào trong điện.
Động tác của cậu ta rất nhanh, Kinh Trập thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta thì không phản kháng, nhẹ nhàng đi theo vào trong.
Hai người nấp bên trong, nghe thấy bên ngoài hình như có người mới tới lấy đồ ăn, một lúc lâu sau mới lại nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Suốt quá trình người đến kẻ đi, Minh Vũ luôn im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Kinh Trập cũng không quấy rầy cậu ta. Đợi đến khi bên ngoài yên ắng trở lại, cậu mới hạ giọng hỏi: "Người bên ngoài là ai?"
"Người Chung Túy Cung."
Minh Vũ cũng hạ thấp giọng: "Sau này ngươi gặp người Chung Túy Cung thì nhớ kỹ phải đi đường vòng."
Chung Túy Cung?
Đó chẳng phải cung điện của Quý phi sao?
Giờ này đâu phải giờ cơm, người của họ tới làm gì?
Kinh Trập: "Sao ngươi lại dây vào họ?"
Hoàng Nghi Kết chắc chắn có vấn đề.
Nếu không sao có thể liên tiếp xuất hiện trên nhiệm vụ của hệ thống?
Nhưng Kinh Trập không ngờ, Minh Vũ cũng có qua lại với họ.
Minh Vũ lắc đầu: "Không phải, là một loại..." Cậu ta vò đầu bứt tai, dường như rất khó giải thích.
Một lát sau, Kinh Trập mới biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Minh Vũ.
Minh Vũ mới tới Ngự Thiện Phòng, đương nhiên không thể lập tức bắt tay vào phụ bếp, Chu Nhị Hỉ bảo cậu ta đứng bên cạnh xem người khác làm, bình thường cũng chạy vặt làm việc lặt vặt.
Người Chung Túy Cung, cậu ta cũng gặp vài lần.
Bên đó trước giờ vẫn là một Đại thái giám hòa nhã dẫn theo mấy người đến khiêng đồ. Nhưng hôm ấy, nghe nói Quý phi nương nương Chung Túy Cung muốn ăn chút đồ ngọt, lại vào giờ giấc lỡ cỡ, người đích thân tới Ngự Thiện Phòng không còn là Đại thái giám kia nữa, mà là một vị Đại cung nữ.
Lúc đó, Ngự Thiện Phòng chỉ còn lại mấy tên nhóc trông lửa, Chu Nhị Hỉ đương nhiên đã đi nghỉ ngơi.
Chung Túy Cung tới, Ngự Thiện Phòng lập tức phái người đi tìm gã. Việc này phải để Chu Nhị Hỉ đích thân làm, người khác gã không yên tâm.
Kẻ chạy đôn chạy đáo lo liệu chính là Minh Vũ.
Đợi cậu ta bận xong, bưng món ngọt do chính tay Chu Nhị Hỉ làm bỏ vào tráp, niêm phong kỹ càng rồi giao cho vị Đại cung nữ kia mang đi, cậu ta quay đầu nhìn Ngự Thiện Phòng thì thấy Chu Nhị Hỉ đang đứng trước chuồng gà, dáng vẻ trầm ngâm suy tư.
"Ngươi biết đấy, đồ ăn trong cung này, ai cũng có quy định riêng cả." Minh Vũ kể đến đây thì giải thích cho Kinh Trập, "Có vài vị chủ tử thích ăn đồ tươi sống, nên phải giết mổ tại chỗ, vì thế bên cạnh cũng nhốt một số con vật còn sống."
Những tiếng kêu ồn ào ấy, trong cả cái Ngự Thiện Phòng này, chẳng tính là quá rõ ràng, bởi khi cả Ngự Thiện Phòng vận hành thì chẳng ai còn nghe thấy tiếng kêu của đám gia cầm, gia súc kia nữa.
Thế nhưng, khi Đại cung nữ của Chung Túy Cung xuất hiện, tất cả bọn chúng đều im bặt.
Sự im lặng này là điều gần như chưa từng có ở Ngự Thiện Phòng, dù là đêm khuya thanh vắng, Ngự Thiện Phòng vẫn luôn đỏ lửa để phòng khi cần kíp bất ngờ.
Minh Vũ đè thấp giọng nói: "Kinh Trập, Đại cung nữ kia của Chung Túy Cung chắc chắn có vấn đề."
Sinh vật sẽ theo bản năng sợ hãi những tồn tại mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, nhưng đối mặt với đám người đi lại suốt ngày như bọn họ, đám súc vật trong Ngự Thiện Phòng chưa từng yên lặng bao giờ. Vậy mà khi Đại cung nữ kia tới, tất cả đều im phăng phắc như đã chết.
Sau khi nàng ta rời đi, từng con một lại khôi phục sức sống, liều mạng gào thét, cứ như đang trút bỏ nỗi kinh hoàng không tên nào đó.
Kinh Trập cau mày, hồi lâu sau, cậu sờ tay Minh Vũ, khẽ nói: "Sau đó ngươi có gặp lại nàng ta không?"
Minh Vũ lắc đầu: "Ta cứ thấy người Chung Túy Cung là đi đường vòng."
Kinh Trập gật đầu, lại thầm hỏi hệ thống trong lòng.
"Ngươi có thể kiểm tra Minh Vũ xem có vấn đề gì không?"
[Năng lượng của hệ thống sắp cạn rồi.] Hệ thống thốt ra một câu, gần như là "than vãn", nhưng chất giọng điện tử đều đều kia lại rất cứng nhắc, không chút ngữ điệu, [Đã kiểm tra, rất khỏe mạnh.]
Kinh Trập chọn cách lờ đi câu trước của hệ thống, yên tâm với câu sau, rồi dặn dò Minh Vũ vài câu, khiến cậu ta bật cười.
"Được rồi, nàng ta chỉ tới đúng một lần đó thôi, lại còn là tâm phúc của Quý phi. Nàng ta càng không nhớ được loại tôm tép như ta đâu, cho dù nàng ta có là nhân vật lợi hại cỡ nào, ta cứ tránh đi là được." Minh Vũ nói, sở dĩ cậu ta đặc biệt dặn dò Kinh Trập là vì biết trước đây vị tiểu chủ mà Kinh Trập hầu hạ ở Trữ Tú Cung chính là Hoàng Nghi Kết.
Cậu ta cũng biết tin Kinh Trập từ chối theo Hoàng Nghi Kết đến Chung Túy Cung nên mới đặc biệt nhắc nhở.
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới chia tay.
Quay lại Ngự Thiện Phòng, Minh Vũ thấy Chu Nhị Hỉ đang ngồi xổm bên vại nước lớn múc nước. Trong vại nuôi không ít cá quý, phải nhớ thay nước thường xuyên.
Minh Vũ vội chạy tới giúp đỡ, đưa đồ đạc.
Chu Nhị Hỉ trông có vẻ khô quắt nhưng lại rất khỏe, thùng gỗ to tướng cứ thế bị gã nhấc bổng lên: "Ngươi và Kinh Trập rất thân nhau à?"
Một câu nói bất chợt khiến Minh Vũ sững sờ.
Chu Nhị Hỉ biết Kinh Trập?
Nếu không sao ông có thể gọi tên cậu ấy trơn tru như thế?
Minh Vũ: "Cậu ấy là bạn của ta ở Bắc Phòng."
Ào ào ——
Chu Nhị Hỉ đổ hết nước vào vại lớn, thả lũ cá sống vào lại, lúc này mới quay đầu đánh giá bộ dạng của Minh Vũ.
Minh Vũ theo bản năng đứng thẳng người, sợ lại bị ăn đòn.
Dù học được thứ tốt, nhưng đòn roi thì bớt được cái nào hay cái nấy, ai mà thích cho được?
Đau bỏ bà.
"Vẫn chưa từng đứng bếp đúng không?"
Chu Nhị Hỉ bỗng hỏi.
Minh Vũ: "Vẫn chưa ạ, đang theo mấy vị ca ca học thái rau..." Lời cậu ta còn chưa dứt, Chu Nhị Hỉ đã cắt ngang.
"Đi theo ta."
Chu Nhị Hỉ mặt lạnh tanh, chắp tay sau lưng, dẫn Minh Vũ đến một chỗ vừa được dọn dẹp sạch sẽ.
Gã khàn giọng: "Thái đi."
Bình thường nếu không có việc gì, họ không được tùy ý động chạm lung tung, cũng không được lãng phí nguyên liệu.
Trừ khi có sự cho phép của Chu Nhị Hỉ.
Nghe Chu Nhị Hỉ nói vậy, Minh Vũ bỗng bình tĩnh lại, đi lấy đồ nghề rồi cầm lấy con dao thái.
Cộp cộp cộp ——
Cậu ta bắt đầu thái.
Chu Nhị Hỉ cứ chắp tay đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
...
Dọc theo con đường quan dài dằng dặc giữa kinh thành, đi ra xa hơn chút nữa là bắt đầu nghe thấy tiếng rao hàng. Đủ loại đồ đạc kỳ lạ quái gở đều được bày biện trên sạp.
Có người bán ắt có người mua.
Nơi đây là chốn náo nhiệt bậc nhất.
Tuy nhiên, khách lui tới chốn này suy cho cùng vẫn là hạng phú quý. Bởi lẽ, phàm là người được bày sạp ở đây thì đều có cửa hiệu ngay gần đó. Kẻ nào đến một gian cửa hiệu cũng không thuê nổi, thì lấy đâu ra tư cách chen chân vào đây.
Dân thường sẽ không đến đây mua đồ. Họ sẽ đi xa hơn về phía Tây.
Tuy phải đi đoạn đường khá dài, nhưng đồ mua ở đó đối với họ mới thực sự là ngon, bổ, rẻ.
Cửa tiệm Sầm Lương làm thuê cũng nằm ở khu này.
Đầu mỗi tháng, cô bé đều đi lĩnh tiền công, đi trả tiền thuốc hàng tháng cho Liễu thị trước, lại lĩnh thêm một tháng thuốc nữa rồi mới thong thả về nhà.
Nhưng có đôi khi, cô bé sẽ không về nhà ngay mà đi đường vòng đến một nơi khác.
Có lúc là đi mua ít mứt quả cho mẹ; có lúc là đi cắt hai lạng thịt, không nhiều, nhưng đủ để mẹ con họ nếm chút vị thịt; có lúc...
Sầm Lương đi xem ngôi nhà của họ.
Không phải nơi hiện tại, mà là nơi họ từng ở trước kia.
Đối với Sầm Lương, tòa trạch viện nhỏ bé đó là nhà, là cội rễ.
Những lúc rảnh rỗi, cô bé thường hay ghé qua nhìn ngắm.
Liễu thị biết chuyện này nhưng chưa bao giờ nhắc đến.
Sầm Lương lại chạy đi xem.
Sầm phủ ngày trước rất nhỏ, giờ đây trên tấm biển ngạch lại đề hai chữ Hứa phủ.
Sầm Lương nhìn vài lần rồi lặng lẽ rời đi.
Chỉ là cô bé đi quá nhanh nên không phát hiện ra, Hứa phủ vốn dĩ cửa đóng then cài, hôm nay lại hé mở một khe cửa.
Loáng thoáng có tiếng nói chuyện lọt ra ngoài.
"... Chuyện này... chủ nhà... mua..."
"... Đây là không bán..."
"Ha ha, có thương có lượng mới thành chuyện được... đâu thể..."
Cuộc đối thoại đứt quãng vọng ra, hồi lâu sau, cuộc giao dịch cứ thế thành công.
Người hai bên cùng nhau đi ra.
Một bên ủ rũ, bên kia thì khí thế hừng hực, đang chỉ huy người của mình lập tức thay biển ngạch.
Hai chữ Dung phủ to tướng được treo cao lên đó.
Hứa quản gia mặt mũi tái mét, nhìn người đàn ông vừa bàn bạc giao dịch với mình: "Vu quản sự đúng là đã chuẩn bị kỹ càng từ trước nhỉ."
Cuộc giao dịch hôm nay vốn dĩ không thành.
Bao năm nay Hứa quản gia vẫn luôn trông coi cửa tiệm điền trang trong tay Hứa thị, bao gồm cả tòa trạch viện này cũng thuộc quyền quản lý của lão.
Mấy hôm trước có người môi giới tìm tới cửa, bảo là có người ưng ý tòa trạch viện này.
Hứa quản gia đã quên lãng nơi này từ lâu, phải nhờ người môi giới nhắc nhở mới nhớ ra.
Đây là nhà của chủ nhân, Hứa quản gia đương nhiên không chịu bán đi.
Lần này tới đàm phán, lão cũng định bụng sẽ từ chối.
Nhưng ngặt nỗi sau khi người môi giới đi ra ngoài, Vu quản sự bên kia lại sán lại gần, cười híp mắt nói: "Hứa quản gia, ta nghe nói... tiểu nhi tử của ngươi dạo này lại nợ một khoản nợ cờ bạc khổng lồ phải không?"
Sắc mặt Hứa quản gia khẽ biến, nhìn về phía Vu quản sự.
Con người trên đời này, phàm là có điểm yếu thì dễ bị người ta nắm thóp. Dù có trung thành đến đâu, nhưng lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, chẳng lẽ con cái của mình lại không xót sao?
Lời của Vu quản sự vẫn văng vẳng bên tai lão, nhẹ bẫng.
"Chúng ta đều vì chủ nhân mà làm việc, chủ nhân đã thích mảnh đất này, ta cũng chỉ đành ra sức vì chủ. Ta hiểu cái khó của Hứa quản gia, nhưng Hứa quản gia à, con trai ngươi, chẳng lẽ ngươi không xót ư?"
Số tiền con trai út Hứa quản gia nợ đã là một con số trên trời. Cho dù Hứa quản gia đi theo Hứa thị làm việc ở nhà họ Hoàng bao năm nay cũng chưa chắc đã xoay sở nổi.
Đối diện với sự cám dỗ của Vu quản sự, Hứa quản gia không thể không động lòng. Lão làm bao nhiêu năm, muốn động tay động chân chút đỉnh vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi ký xong văn tự bán nhà, nhìn tác phong của Vu quản sự, trong lòng Hứa quản gia lại dấy lên nỗi bất an khó tả.
Nỗi bất an ấy ập đến quá nhanh khiến lão có chút hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi.
Vu quản sự cười híp mắt nói: "Hứa quản gia, giải quyết mọi chuyện thuận lợi thế này thì tốt quá rồi."
Ông nở nụ cười tươi rói, vỗ vai Hứa quản gia ra chiều thân thiết như anh em, phủi đi vài bông tuyết nhỏ cho lão: "Giải quyết chuyện này mà không thấy máu, thật sự là, quá tốt."
Giọng điệu quái gở, câu từ lặp lại khiến Hứa quản gia không kìm được rùng mình một cái, chợt ngước lên nhìn Vu quản sự.
Nhưng Vu quản sự đã bước đi trước, chắp tay đứng bên ngoài.
Ông cũng chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại phải giấu đầu hở đuôi đi làm một cuộc mua bán thế này.
Lại còn là cuộc mua bán nhỏ nhặt, chẳng đáng giá như vậy, tốn bao tiền của cũng phải mua cho bằng được.
Ông ngẩng đầu, ngắm nghía tấm biển ngạch mới treo lên.
Rất to, rất đẹp, rất mới.
Hy vọng vị kia sẽ hài lòng, đừng có nảy ra ý tưởng gì kỳ quái nữa.
Cứ yên tâm chữa bệnh đi, đừng có làm càn.
Mỗi lần ngài ấy nổi điên là ông sợ mất nửa cái mạng già, ông còn muốn sống thêm vài năm nữa cơ!
...
Trong Chung Túy Cung, Quý phi đang dùng trà.
Có điều trà trong chén của nàng không giống loại trà màu xanh, màu vàng người thường hay uống. Trong chén trà của nàng lại thả những lá trà đỏ tươi, khiến nước trà cũng nhuốm màu quỷ dị.
Vũ Thạch đứng ngay bên cạnh, thong thả bẩm báo.
"Bên Càn Minh Cung không thám thính được tin tức gì, không rõ đã chết bao nhiêu người."
Hoàng Nghi Kết bình thản nói: "Chết hết rồi."
Vũ Thạch biến sắc, hạ giọng: "Bệ hạ phát hiện rồi ạ?"
Hoàng Nghi Kết bật cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Vũ Thạch à, ngươi tưởng vị Hoàng đế này mù mắt, mù tâm thật, thật sự không hay biết gì sao?" Ngón tay nàng khẽ miết nhẹ miệng chén trà rồi đặt xuống: "Những việc Thái hậu làm đời nào lại muốn tốt cho hắn, nhưng bao năm qua, ngươi không thấy cái hậu cung này thú vị lắm sao?"
Dạo trước, Hoàng đế thường tới Chung Túy Cung.
Cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi một lát.
Chỉ là nhận được sự ưu ái dường ấy, thì dù nàng thân là Quý phi, mỗi bận đến thỉnh an Thái hậu cũng khó lòng tránh khỏi sự đố kỵ của các phi tần.
Chẳng lẽ họ không sợ kết cục khi đến gần Hoàng đế sao?
Từ tần chính là vết xe đổ.
Nàng ta ở Thọ Khang Cung bao nhiêu ngày, mãi đến khi Thái hậu chán ngấy đuổi về, nàng ta mới mang theo đám cung nhân mới dọn lại vào Thừa Hoan Cung.
Ngoại trừ bắt buộc phải đến thỉnh an Thái hậu, gần như không thấy bóng dáng Từ tần ở bất cứ nơi nào khác.
Nàng ta đã sợ vỡ mật rồi.
Nhưng vết xe đổ ấy dường như chẳng ngăn cản nổi d*c v*ng của những người khác. Họ sợ hãi, nhưng vẫn khao khát Cảnh Nguyên Đế rủ lòng thương, dù chỉ là cái danh hão vô dụng ấy cũng được.
Cả cái hậu cung này quả thật kỳ diệu.
So với đám cổ trùng trong tay Hoàng Nghi Kết, còn giống một trường nuôi cổ hơn.
Nuốt chửng lẫn nhau, chém giết lẫn nhau, rồi lại trở thành công cụ cho kẻ khác.
Cũng giống như cổ trùng đối với Hoàng Nghi Kết vậy.
Vũ Thạch: "Chủ tử, đám người này đều không nhận thức được thân phận của mình, mơ tưởng một bước lên trời, toàn là những d*c v*ng nực cười."
"Chủ tử nhà ngươi chẳng phải cũng vì bị những d*c v*ng ấy sai khiến nên mới buộc phải vào cung này sao?" Hoàng Nghi Kết thở dài, bất lực nói, "Ta và họ cũng chẳng khác gì nhau."
Vũ Thạch: "Thế mới không giống, chủ tử vì người nhà mới vào cung."
Hoàng Nghi Kết: "Bọn họ cũng vậy thôi."
Thậm chí, những người cùng lứa với nàng đều biết rõ Cảnh Nguyên Đế là người thế nào rồi mới vào cung.
Vì sao?
Đương nhiên là để vào cung tranh đoạt phú quý.
Vũ Thạch quỳ xuống trước mặt Hoàng Nghi Kết, ngước nhìn nàng nói: "Chủ tử, những người đó vào cung, có lẽ là bị ép buộc, nhưng phần nhiều là tự mình chủ động muốn vào. Ai cũng vì lợi ích mà đến, họ có kết cục gì, chẳng lẽ người còn muốn thương hại họ sao?"
Trong mắt Vũ Thạch, bất kể Thái hậu có cái nhìn thế nào, nhưng Hoàng Nghi Kết thân là Quý phi, các phi tần khác đều là kẻ địch.
Hoàng Nghi Kết xoa đầu Vũ Thạch, bật cười: "Thế thì đề cao ta quá rồi, ta làm gì có thừa lòng tốt đến vậy."
Nụ cười của nàng thu lại đôi chút, nàng bảo vệ được người nhà mình là đủ rồi, còn những người khác... đúng như Vũ Thạch nói, vào cung rốt cuộc là vì gì... Vì lợi ích gia tộc, vì phú quý bản thân, rủi ro này họ cam tâm tình nguyện gánh chịu, nàng việc gì phải ngăn cản?
"Cơ mà, nếu không có Thái hậu thì tốt biết mấy, chủ tử và bệ hạ có thể sinh một nhóc con."
Hoàng Nghi Kết trừng mắt nhìn Vũ Thạch: "Đừng có mơ, Thái hậu đời nào để bệ hạ có con nối dõi."
Hay nói đúng hơn, Hoàng Nghi Kết nhíu mày, Hoàng đế bây giờ e là chưa bao giờ... Nàng nghĩ hậu cung nhiều phi tần thế này mà chưa từng nghe tin ai có thai...
Chủ tớ đang nói chuyện thì bên ngoài Chung Túy Cung có người đến, là người của Thọ Khang Cung.
Vũ Thạch biến sắc, Hoàng Nghi Kết lại bình tĩnh đứng dậy: "Thay đồ cho ta."
Thái hậu cho mời.
Mục đích đương nhiên cũng là vì chuyện ầm ĩ ở Càn Minh Cung.
Khi Hoàng Nghi Kết ngồi xuống, Thái hậu chợt nói: "Hoàng đế giết mấy người kia rồi?"
Thái hậu rất ít khi chủ động mở lời như vậy, nhưng khi bà ta nói thế, Hoàng Nghi Kết cũng gật đầu.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của mấy con cổ trùng kia đã biến mất.
Nàng lựa lời nói: "Thái hậu nương nương, có phải bệ hạ đã phát hiện ra rồi không ạ?" Bất kể Càn Minh Cung giết bao nhiêu người, nhưng trong đó chắc chắn có mấy kẻ bị hạ cổ.
Thái hậu bình thản nói: "Nó biết thì đã sao?"
Bà ta cười lạnh lùng.
"Mạng nó đúng là quá lớn, nếu không thì cũng chẳng sống được đến bây giờ."
Hoàng Nghi Kết khẽ chau mày, lời này của Thái hậu không giống đang nguyền rủa Hoàng đế, mà giống như... đang nói một sự thật hiển nhiên.
"Thái hậu nương nương, bệ hạ có lẽ không biết ai ra tay, nhưng nếu ngài ấy biết trong cung có người như vậy, nếu điều tra rõ ràng..."
"Không đâu." Thái hậu lắc đầu, "Hoàng đế sẽ không làm thế."
Bà ta vô cùng chắc chắn, thái độ đó khiến ngay cả Hoàng Nghi Kết cũng có chút kinh ngạc.
"Nhưng mà... trong cung có thứ nguy hiểm như vậy tồn tại, bệ hạ lại chẳng hề nghĩ tới... phải diệt trừ tận gốc sớm..." Mặc dù người đang nói đến chính là mình, nhưng Hoàng Nghi Kết vẫn không nhịn được nói, "Bệ hạ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy ạ?"
"Nghĩ gì à?" Thái hậu lặp lại một câu, rồi cười khẩy, "Thì đương nhiên là vì nó điên rồi."
Mà kẻ điên thì đâu màng sống chết.
"Gần đây đừng làm bậy nữa." Thái hậu tự nói tiếp, "Có điều, lời ngươi nói trước kia xem ra chẳng có tác dụng gì."
Bà ta liếc xéo Hoàng Nghi Kết.
Tất cả phi tần đều đã bị điều tra kỹ càng, cung nữ tuy số lượng đông đảo nhưng Thái hậu đã quyết tâm tra xét thì cứ thế lần theo từng người một.
Cung nữ thất thân cũng có vài người, nhưng chẳng ai dính dáng được tới Hoàng đế, mà những cung nữ tra ra được càng khiến Thái hậu mất hết mặt mũi.
Trong cung không có Hoàng hậu thì cái hậu cung này là do bà ta cai quản.
Dưới sự kiểm soát của bà ta mà lại lục tục xảy ra bao chuyện như vậy, Thái hậu sao có thể vui vẻ? Bà ta cũng chẳng phải người hiền lành gì, đám cung nhân đối thực kia đều bị bà ta xử lý sạch sẽ.
Hoàng Nghi Kết yếu ớt cúi đầu: "Có lẽ là thiếp thân nghĩ sai. Bệ hạ có thể biết Ngự tiền có kẻ nào mang cổ trùng trên người... thì chưa biết chừng, thật ra ngài ấy cũng có cách tránh né, cho nên thiếp thân mới phán đoán sai lầm ạ."
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, chỉ mắng vài câu, rốt cuộc không nổi trận lôi đình nữa.
Bà ta không làm ầm ĩ lên, tự nhiên là có nguyên do.
Thái hậu rất hiểu Hách Liên Dung.
Dù đây không phải điều bà ta mong muốn, nhưng đáng hận là, ở một mức độ nào đó, Hách Liên Dung cũng rất hiểu bà ta. Có lẽ vì là kẻ thù nên mới đặc biệt để tâm đến mọi phương diện của đối phương, chờ thời cơ ra tay.
Chính vì hiểu rõ nên những thay đổi trên người Hoàng đế, Thái hậu đều cảm nhận được.
Hách Liên Dung vẫn điên.
Chỉ là không còn điên đến mức... không kiêng nể gì như trước nữa.
Suy đoán của Hoàng Nghi Kết có lẽ không sai.
Cái sai, hẳn là nằm ở hướng điều tra của bà ta.
Chỉ là rốt cuộc người đó là ai?
... Có thể khiến nhân vật như Hách Liên Dung để mắt tới, e rằng cũng là một kẻ điên?
...
Kinh Trập day day mũi.
Rồi lại day day.
Chẳng hiểu sao mũi cứ ngứa ngáy, ngay cả vành tai cũng nóng bừng, cứ như có ai đang nói xấu cậu sau lưng.
Cậu xoa xoa hai tay, nhìn những nốt đỏ nhỏ trên đầu ngón tay, đó là dấu vết bị cước.
Kinh Trập mò mẫm trong đống lọ ngọc, lấy ra một lọ, quệt một chút thuốc mỡ, ra sức xoa đều, cẩn thận bôi lên cả hai tay.
Sau đó, cậu bôi chỗ thuốc còn thừa lên mắt cá chân.
Chỗ này cũng hơi đỏ và ngứa.
Đây là lần thứ tư, sau ba lần liên tiếp Dung Cửu không đến.
Kinh Trập đặc biệt để trống ngày hôm nay, đợi từ sáng đến tối mịt, cuối cùng chỉ đợi được Trịnh Hồng.
Dung Cửu vẫn không tới.
Trịnh Hồng đến trong bộ dạng mắng chửi om sòm, cậu ta ngồi phịch xuống trước mặt Kinh Trập, đặt đống đồ trên tay lên bàn: "Các ngươi làm cái trò gì vậy, coi ta là chân chạy vặt thật đấy à?"
Mỗi lần Dung Cửu vắng mặt, người đến đều là Trịnh Hồng.
Kinh Trập hơi thất vọng, lại có chút tủi thân mở đồ Trịnh Hồng mang đến.
Là một chiếc hộp đựng đồ ăn.
Ba tầng.
Vừa mở tầng trên cùng ra, một mùi thơm nức mũi đã tràn ngập cả căn phòng. Trước khi đến đây, Trịnh Hồng rõ ràng không đói, nhưng ngửi thấy mùi này lại ứa cả nước miếng.
Cậu ta ghé đầu nhìn, nhận ra ngay đó là món gì.
"Đây là món của Kinh Thành Đệ Nhất Lâu, đắt lắm đấy, một phần phải một trăm lượng."
Kinh Trập vừa bưng đồ ra đã nghe thấy Trịnh Hồng nói vậy, cúi đầu nhìn thứ trên tay mình, nhất thời cạn lời.
"Một phần một trăm lượng á?"
Trịnh Hồng gật đầu cái rụp: "Chứ sao, ngươi nghi ngờ ta à?"
Cậu ta chưa ăn bao giờ, nhưng ít nhất cũng đã từng nghe qua!
Tuy nhiên, cả Trịnh Hồng lẫn Kinh Trập đều không biết rằng, Kinh Thành Đệ Nhất Lâu... đã mang danh tiếng như vậy thì tửu lầu này ắt có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Họ, xưa nay không bán mang về.
Muốn ăn thì phải tự mình đến ăn.
Không có ngoại lệ.
Kinh Trập hồn nhiên thưởng thức sự ngoại lệ này, giơ ngón cái lên khen: "Ngon thật."
Dưới sự mời mọc của Kinh Trập, Trịnh Hồng cũng nếm thử một miếng nhỏ, rồi vội vàng xua tay.
Ngon, đúng là quá ngon.
Nhưng cứ nghĩ đến miếng mình vừa nuốt trị giá một lượng bạc, lòng Trịnh Hồng lại rỉ máu.
Trịnh Hồng lên án: "Kinh Trập, tên bạn này của ngươi phá gia chi tử quá thể!"
... Bình thường Kinh Trập chắc chắn không thích người khác nói xấu Dung Cửu, nhưng giờ cậu đang ăn món đồ trị giá một trăm lượng này... thế mà lại chẳng phản bác được câu nào!
Quá, quá phá của!
Đã là ba tầng thì mở một tầng, bên dưới còn hai tầng nữa.
Kinh Trập mở tầng thứ hai ra nhìn, kêu "a" một tiếng, rồi lấy điểm tâm ra.
Là bốn miếng điểm tâm hình hoa đào, làm vô cùng tinh xảo, y hệt hoa đào thật, sắc hồng phấn điểm xuyết, bên dưới lót lá xanh, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
... Là món bánh hoa đào mà Kinh Trập từng kể, mẹ cậu thỉnh thoảng vẫn làm.
Liễu thị thích ăn đào, dù là đào tươi hay những thứ liên quan đến đào. Thật ra mấy cây ăn quả phụ thân trồng hồi trước, đào mọc ra chẳng ngon lành gì, dẫu sao đây cũng chẳng phải nơi thích hợp nhất để trồng đào.
Hàng năm cứ đến mùa thu, mẫu thân sẽ dẫn người đi hái quả trên cây xuống, lác đác vài quả chín đỏ thì cho mấy đứa Kinh Trập gặm, số còn lại chua chua chát chát đều đem vào bếp, hoặc làm mứt quả, hoặc làm tương đào, còn lại thì làm bánh hoa đào và các loại chế phẩm khác.
Ngon, lại rất thơm.
Kinh Trập lặng lẽ ăn một miếng, dù không phải mùi vị trong ký ức, nhưng cậu ăn rất chậm, vị ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi, mang theo hương thơm thanh mát của đào.
"Trời ơi, chẳng phải bánh của Đức Ích Phòng đây sao?" Kinh Trập ăn hết một cái, lộ ra hoa văn dưới đáy đĩa, Trịnh Hồng nhận ra ngay là của nhà nào, "Bánh nhà này ở kinh thành bán chạy lắm, người xếp hàng nườm nượp, thường xuyên có các nhà quyền quý sai người đi mua, phải đợi rõ lâu."
Trịnh Hồng liến thoắng một hồi làm vơi đi nỗi chua xót trong lòng Kinh Trập, cậu cạn lời nói: "Cái này chắc không phải tốn cả đống tiền đấy chứ?"
Trịnh Hồng: "Không đến mức đó, không đắt thế đâu."
Kinh Trập vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy Trịnh Hồng giơ năm ngón tay ra.
"Năm lượng tiền?"
Kinh Trập ướm hỏi.
Trịnh Hồng mặt vô cảm: "Năm mươi lượng!"
Lòng cậu ta lại đau.
Kinh Trập lặng lẽ mở tầng thứ ba, mang tâm thế chết sớm siêu sinh sớm.
Trịnh Hồng cũng sán lại gần, nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy có gì quý giá.
Đây là... một bát canh?
Để tránh bị sánh ra ngoài, bát canh đã được gia cố cẩn thận, sờ vào vẫn còn ấm nóng.
Ngay lúc Trịnh Hồng đang lấy làm lạ thì thấy Kinh Trập đột nhiên bật dậy, đóng sầm cửa sổ lại.
Lúc nãy khi Trịnh Hồng vào phòng đã thuận tay đóng cửa chính, nếu không trong phòng sẽ rất lạnh. Nhưng để thoáng khí, Kinh Trập vẫn để hé một khe cửa sổ, vậy mà giờ đây, cậu lại cẩn thận đóng kín mít.
Trịnh Hồng theo bản năng nhìn vào bát canh.
Thứ này trông có gì đặc biệt sao?
Cho dù tay nghề có tinh xảo đến đâu, đầu bếp có lợi hại thế nào, thì trên chiếc bát trắng trơn này chẳng có bất kỳ ký hiệu nào, nó chỉ là một bát canh mà thôi.
Kinh Trập ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: "Không cần nhìn đâu, đây không phải món cao lương mỹ vị gì, cũng chẳng phải canh quý hiếm đắt tiền, là một món ăn quê nhà ta thôi."
Cậu cúi đầu, lấy thìa trong hộp ra.
Bát canh màu vàng nhạt, trông mã ngoài chẳng ra sao, cũng chẳng có mùi vị nồng đậm gì, ngửi hơi ngọt ngọt, bên trên có chút sắc xanh, không biết là loại rau gì thái nhỏ.
Kinh Trập ăn một miếng.
Rồi cậu khựng lại, cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì.
Trịnh Hồng rảnh rỗi không có việc gì làm, đang định sáp lại hỏi cậu thấy thế nào, lại thấy Kinh Trập đang ngồi đó như không có chuyện gì, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Bàn tay cầm thìa của cậu run rẩy, rồi như không giữ nổi chiếc thìa nhỏ bé ấy nữa, tay buông thõng xuống, thìa rơi cạch xuống mặt bàn.
Cậu đưa một tay che mặt, hơi thở run rẩy để lộ cảm xúc quá đỗi rõ ràng, khiến Trịnh Hồng nhất thời không biết có nên mở lời hay không.
Kinh Trập cắn chặt răng, rồi bưng bát canh lên, từng ngụm lớn nuốt xuống.
Cậu nuốt vội vàng, gấp gáp, ngay cả chút cặn cuối cùng cũng vớt lên ăn sạch sẽ.
Bát canh được đặt trở lại chỗ cũ, đôi mắt Kinh Trập đỏ hoe, vương chút hơi nước ẩm ướt.
Cậu cúi đầu, hít sâu vài hơi.
"Vẫn khó uống như thế." Cậu ngẩng đầu, cười với Trịnh Hồng, "Ta vẫn luôn rất ghét mùi vị này."
Dù người nhà nói, đây là hương vị quê hương.
Nhưng cậu vẫn vô cùng, vô cùng không thích.
Nhưng phụ thân lại thích.
Thế nên, những lúc rảnh rỗi mẫu thân thường hay nấu canh quả hồng cho phụ thân. Đã nấu cho phụ thân thì hai đứa nhỏ trong nhà cũng không ngoại lệ, đều có phần.
Mẫu thân bảo, để cho công bằng.
Thế nên phụ thân có cái gì thì ca ca và muội muội đều phải có.
Ơ, thế tại sao mẫu thân không uống?
Thế là mẫu thân bảo: "Ta ăn trong bếp rồi~"
Âm cuối dịu dàng, giọng điệu dỗ dành, mãi đến khi lớn hơn một chút, Kinh Trập mới vỡ lẽ.
Ồ, hóa ra mẫu thân cũng chẳng thích mùi vị này.
Chỉ là lừa hai đứa bé ngoan ăn nhiều một chút thì bà có thể uống ít đi một chút. Ai bảo cái tên ngốc Sầm Huyền Nhân kia cứ coi trọng cái gì mà nàng có ta cũng có, cứ bắt bà cũng phải uống cùng.
Kinh Trập hít mũi, khóe mắt ửng đỏ, khẽ cười: "... Chỉ là, đã lâu lắm rồi, ta không được nếm lại mùi vị này."
Nhất thời, cảm xúc không kìm nén được.
Người vào cung, ai mà chẳng mang trong mình nỗi u sầu.
Trịnh Hồng thở dài, cũng im lặng theo. Mãi đến lúc ra về, cậu ta đút túi miếng bánh hoa đào Kinh Trập nhét cho, lững thững rời đi thì mới quên khuấy mất chưa hỏi Kinh Trập.
... Ban nãy, tại sao khi nhìn thấy bát canh đó, phản ứng của Kinh Trập lại kích động đến thế?
Trong phòng, Kinh Trập dọn dẹp hộp đồ ăn đã dùng xong, hai miếng bánh hoa đào cuối cùng được cậu trân trọng cất vào tủ đầu giường, trời lạnh thế này chắc để được rất lâu.
Cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm vào cái bát trắng, im lặng một hồi mới nhét xuống đáy cái rương lớn.
Hộp đồ ăn được đưa vào cung, đương nhiên không nghĩ đến chuyện có thể lấy lại bát đĩa, cái giá đắt đỏ kia ắt hẳn đã bao gồm cả tiền công làm ra những thứ này rồi.
Kinh Trập thu dọn xong xuôi, nằm vật ra giường thẫn thờ.
Thật ra, ngay lần đầu tiên vắng mặt, Dung Cửu đã nhờ Trịnh Hồng gửi một mảnh giấy.
Trên giấy viết rằng, đại phu Dung Cửu mời về dặn hắn phải nằm nghỉ ngơi vài ngày, không được ra khỏi phủ, nên hắn đã xin nghỉ, đợi khi nào khỏe hơn mới vào cung làm việc.
Thời gian này, vừa khéo lại trùng vào ngày gặp mặt định kỳ vào ngày có số năm, sau lần hai người chia tay không mấy vui vẻ trước đó.
Tính ra thì đã gần một tháng trôi qua.
Dung Cửu cũng đã mấy lần không tới.
Đã sắp hết năm rồi.
Kinh Trập xoa xoa cái bụng nhỏ no căng, thở dài thườn thượt.
Không biết sức khỏe của Dung Cửu thế nào rồi. Lúc trước hay gặp nhau thì nhớ cũng chỉ là nhớ, không đến mức nhớ nhung da diết như thế này. Nhưng giờ đột nhiên không gặp được, lại chẳng biết bao giờ mới gặp lại, ngọn lửa trong lòng cứ như gặp gió mà lớn, càng cháy càng dữ dội.
Cậu trở mình, suy nghĩ về bát canh quả hồng.
Cậu kích động như vậy, rồi lại vô thức né tránh khả năng bị Trịnh Hồng hỏi tới, thực ra là vì Trần Minh Đức.
Cậu nhớ rất rõ, ngọn lửa đầu tiên trong hậu cung này lan đến người cậu, có liên quan đến canh quả hồng.
Vị Lưu tài nhân hồng nhan bạc mệnh kia, rồi cả Tiền Khâm đã mất mạng... cùng với Trần Minh Đức, kẻ có biểu hiện vô cùng kỳ quái trong suốt sự việc ấy.
Cậu nhớ những lời Trần Minh Đức nói khi đó, càng nhớ rõ hơn vẻ mặt sợ hãi của ông lúc ấy.
... Bát canh quả hồng này, có gì đó không ổn.
Hoặc có lẽ, nó liên quan đến rất nhiều bí mật trong chốn hậu cung này, những bí mật không được phép nhắc đến, và cũng vĩnh viễn không ai tỏ tường.
Dù Kinh Trập không biết đó là gì, nhưng cậu vẫn cẩn thận đóng chặt cửa sổ, không để lộ bất cứ sơ hở nào.
Đã lâu không ăn canh quả hồng, bỗng nhiên ăn một bát, lại khơi dậy vô vàn nỗi bứt rứt khó chịu trong lòng Kinh Trập. Sự bứt rứt ấy cứ giày vò tâm can, khiến cậu trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Cuối cùng, Kinh Trập hoảng hốt nhận ra, ừm, hóa ra còn có một nguyên nhân khác.
Cậu bình tĩnh bò dậy, bình tĩnh đánh một bài quyền trước mặt Tuệ Bình vừa trở về, rồi lại bình tĩnh nằm xuống.
Sau đó, mất cả canh giờ mới ngủ được.
Chớp mắt một cái, đêm Giao thừa đã đến, cả hậu cung giăng đèn kết hoa, dù một năm qua chẳng có chuyện vui gì nhưng vẫn phải chuẩn bị chu đáo.
Trực Điện Tư cũng bận rộn hẳn lên, khắp nơi tuyết rơi đầy, nhiệm vụ mỗi ngày cũng nặng nề hơn nhiều, luôn phải quét tước sạch sẽ những nơi đó, nhất là vào hôm nay.
Trong cung phải tổ chức yến tiệc, nếu làm kinh động đến các quý nhân thì mấy cái mạng của họ cũng không đủ đền.
Ngay cả Kinh Trập cũng phải gác lại việc trong tay để đi giúp, làm một mạch đến chiều mới yên tâm.
Lúc về, Khương Kim Minh phát tiền mừng tuổi cho bọn họ.
Tiền này là do Khương Kim Minh tự bỏ tiền túi ra, không nhiều, coi như chút lộc đầu năm.
Mọi người rôm rả cảm ơn Khương Kim Minh, sau đó lại thấy bóng dáng cao lớn của Vân Khuê xuất hiện cách đó không xa.
Cậu ta không còn là người của Trực Điện Tư nữa, nhưng Khương Kim Minh vẫn là sư phụ của cậu ta, thế nên hay thấy cậu ta tới thăm ông.
Sau hai tháng nỗ lực, Vân Khuê đã thích nghi với cuộc sống ở Tạp Mãi Vụ, mỗi lần về đều mang theo đủ thứ đồ biếu Khương Kim Minh.
Các Chưởng tư khác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thì ghen tị lắm.
Lão già Khương Kim Minh kia rốt cuộc gặp vận đỏ gì mà lại nhận được một đứa con nuôi như thế.
Không phải bọn họ không có ai tặng quà, nhưng quà cáp thật lòng hay vì mục đích khác, chẳng lẽ bọn họ lại không phân biệt được sao?
Con người ta ấy mà, một khi không thiếu tiền, cũng chẳng còn động lực thăng tiến, thì bắt đầu tham lam những thứ mình không có.
Ví dụ như chân tình.
Cái tên Vân Khuê ngốc nghếch kia, những cái khác không có chứ được cái cao to lực lưỡng, lại rất biết kính trọng người già nữa chứ!
Khương Kim Minh: Ta đâu có già đến thế!
Kinh Trập nói chuyện với Vân Khuê vài câu rồi cùng Tuệ Bình trở về. Đêm nay phải đón Giao thừa, sáng mai có thể dậy muộn một chút, không được muộn quá nhưng cũng coi như thông lệ hàng năm.
Ngày đầu năm mới, bao giờ cũng được nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
Có điều, người còn chưa về đến phòng đã bị gọi lại. Bảo là Ngự Thiện Phòng thiếu người, lại mượn thêm rất nhiều người từ Trực Điện Tư sang.
Kinh Trập, Tuệ Bình và mấy người nữa cũng nằm trong số đó.
Trong khi những người khác than ngắn thở dài thì Kinh Trập lại có chút vui mừng, biết đâu có thể gặp được Minh Vũ.
Nhưng mà, người thì thấy rồi đấy, tiếc là chẳng thể chào hỏi được câu nào.
Kinh Trập đến nơi mới biết tại sao lại thiếu người.
Năm nay tổ chức yến tiệc, số người tham dự đông hơn mọi năm rất nhiều, món ăn và khẩu phần cũng nhiều hơn trước, từ Ngự Thiện Phòng bưng lên đến yến tiệc thì thức ăn đã nguội ngắt từ lâu!
Để tránh tình trạng này, Ngự Thiện Phòng đã làm rất nhiều dụng cụ giữ nhiệt, nến được đặt bên dưới đốt liên tục, thức ăn đặt bên trên, cuối cùng cũng có thể đưa món nóng vào trong điện.
Một khi làm như vậy, đồ đạc lại càng nhiều càng nặng, nhân lực thiếu hụt tự nhiên cũng tăng lên theo.
Nhóm người bị gọi đi làm việc quần quật, mãi đến khi trăng lên đến ngọn cây mới được thảnh thơi đôi chút, những việc còn lại không cần họ phải lo nữa.
Tuy nhiên, được tham gia vào bữa thọ yến thế này, những người đi làm cũng nghe ngóng được không ít chuyện bát quái. Lúc này Thế Ân đi theo sau bọn họ, hớn hở kể: "Bệ hạ không đến, nhiều vị nương nương thất vọng lắm đấy." Trời lạnh thế này, họ ăn mặc phong phanh như vậy, không phải vì Cảnh Nguyên Đế thì còn vì ai nữa chứ, "Bên cạnh Thái hậu nương nương có Quý phi và Đức phi ngồi cùng, nghe nói Từ tần nương nương cũng không đến..."
Mấy người mồm năm miệng mười trò chuyện, cùng nhau thong thả đi về, dường như cũng bớt lạnh hơn.
Chỉ là đi được một đoạn, họ bỗng phát hiện thiếu người.
Dừng lại ngó nghiêng xung quanh, đếm đi đếm lại mới phát hiện thiếu mất Kinh Trập.
Mấy người Tuệ Bình vội vàng quay lại tìm, kết quả vừa xoay người đã thấy Kinh Trập bị tụt lại phía sau vài bước, đang đứng ở một góc khuất tối tăm.
Không chỉ có cậu, bên cạnh cậu còn có một bóng người cao lớn khác.
Ẩn mình trong bóng tối, không nhìn rõ dung mạo kẻ đó, nhưng hắn cao hơn Kinh Trập cả một cái đầu, khi hai người đứng cùng một chỗ, tự dưng lại tạo ra ảo giác Kinh Trập trông thật nhỏ nhắn.
Kinh Trập như nghe thấy tiếng họ gọi, quay đầu nhìn lại nhưng không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, còn vẫy tay với họ.
"Kinh..."
Thế Ân vừa định gọi Kinh Trập về thì bị Tuệ Bình ngăn lại: "Đi thôi."
Thế Ân: "Không đợi cậu ta nữa à?"
"Đó chắc là bạn cậu ấy." Tuệ Bình bình thản nói, "Cậu ấy có phải con gái đâu mà ngươi sợ cậu ấy không tìm được đường về?"
Thế Ân thấy Tuệ Bình nói vậy, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái, cứ cảm thấy lời này của Tuệ Bình là lạ.
Nhưng ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý.
Nhìn bộ dạng Kinh Trập, chắc người kia cũng không phải kẻ xấu, thế là Thế Ân nhún vai, bá vai Tuệ Bình, mấy người lại thong thả đi về.
Chỉ để lại mình Kinh Trập.
...
Kinh Trập vốn dĩ rất vui.
Cậu gặp được Dung Cửu rồi.
Dung Cửu cứ mãi không đến, tuy lần nào "lỡ hẹn" cũng gửi đồ tới, nhưng chung quy vẫn không phải người thật. Nhất là lần gặp cuối cùng, hai người còn giận dỗi nhau.
Đôi khi Kinh Trập cũng nghĩ, hay là Dung Cửu cố ý giận dỗi không chịu đến gặp cậu.
Nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Dung Cửu, Kinh Trập lại rất lý trí gạt phắt khả năng này đi.
"Sức khỏe của huynh không sao rồi chứ?"
Kinh Trập đợi mắt quen với bóng tối liền không nhịn được hỏi. Cậu nương theo chút ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn lồng đằng xa, cố gắng quan sát Dung Cửu.
Nhưng trời đã về đêm, họ lại đang đứng trong bóng tối.
Kinh Trập có nhìn thế nào cũng không thấy rõ sắc mặt Dung Cửu, đương nhiên cũng chẳng nhận ra ánh mắt có phần đáng sợ của hắn.
Tất nhiên, không phải nói ánh mắt ngày thường của Dung Cửu không đủ đáng sợ.
Ở một mức độ nào đó, Dung Cửu là kiểu người chỉ cần đứng đó thôi đã toát ra vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, cực kỳ khó gần.
Chỉ là trong những lần tiếp xúc trước đây giữa Kinh Trập và Dung Cửu, dù không mấy để ý nhưng thực tế Dung Cửu vẫn luôn thu lại khí thế toát ra bên ngoài.
Người từng đi săn đều biết, biết cách giấu đi hơi thở của mình mới là mấu chốt của cuộc đi săn.
Nếu không, con mồi hoảng loạn sẽ lập tức bỏ chạy.
Nhưng lúc này đây, Dung Cửu dường như không còn... che giấu nữa. Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào Kinh Trập, một cảm giác quánh đặc, dính nhớp đầy quái dị đủ khiến người ta nhận ra điềm chẳng lành.
Thế nhưng một Kinh Trập vốn nhạy cảm, lúc này lại tỏ ra hơi chậm chạp.
Có lẽ vì băng tuyết đã làm tê liệt thần kinh cậu, hay vì công việc làm lụng vất vả suốt mấy ngày qua đã làm chai sạn ý thức, hoặc giả là... vì niềm vui sướng khi gặp lại Dung Cửu sau bao ngày xa cách đã làm phai nhạt đi những dấu hiệu chẳng lành kia. Tóm lại, ngay khoảnh khắc điềm báo xuất hiện, Kinh Trập đã không bỏ chạy ngay lập tức.
Ngược lại, cậu còn kiễng chân lên, chạm vào mặt Dung Cửu.
Nóng quá.
Đó là cảm nhận đầu tiên của Kinh Trập.
Thân nhiệt của Dung Cửu trước giờ không cao, thường thiên về hơi lạnh, nóng hầm hập thế này, là đang sốt sao?
"... Vậy nên, Kinh Trập sẽ giúp ta chứ?"
Ơ, các giác quan của Kinh Trập đột nhiên trở nên vô cùng nhạy bén, theo sau câu nói ấy, gót chân cậu vô thức lùi lại một bước nhỏ.
Một bước rất nhỏ.
Bởi vì... Dung Cửu, hóa ra cao lớn thế này sao? Cậu nhớ mình quả thực thấp hơn Dung Cửu một chút, nhưng chỉ một chút thôi... có thể tạo ra sự chênh lệch lớn thế này... sao?
Dung Cửu chỉ đơn giản đứng trước mặt cậu, nhưng lại giống như một bóng đen kinh hoàng nào đó bao trùm xuống. Vốn dĩ họ đã đứng trong bóng tối, nhưng cảm giác áp bức Dung Cửu mang lại cùng ánh nhìn mãnh liệt ấy nồng đậm đến mức như ngọn núi đổ sập, nặng nề đè xuống.
Thế là, lại thêm một bước nhỏ nữa.
Động tác của Kinh Trập rất nhẹ, giọng nói cũng rất khẽ: "... Nếu huynh, cần ta giúp đỡ..."
Dung Cửu không bình thường.
Kinh Trập mơ hồ nhận ra điều này nhưng không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng cảm giác bất an kỳ quái khiến cậu rất muốn bỏ chạy, nếu người trước mặt không phải Dung Cửu, chắc chắn cậu sẽ...
Soàn soạt, soàn soạt ——
Cậu nghe thấy tiếng nhóm Tuệ Bình đang đến gần.
Chắc là phát hiện cậu đột nhiên biến mất rồi.
Dù sao cậu đang đi thì đột nhiên bị Dung Cửu kéo vào đây mà.
Hoàn toàn không kịp trở tay.
Nhóm Tuệ Bình đến rồi, Kinh Trập như trút được gánh nặng, "Họ đến tìm ta rồi, sắp đến giờ khóa cổng, hay là ta về trước..."
Ực.
Kinh Trập không nhận ra mình không nói tiếp được nữa, đó là một hành động trong vô thức.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì chân đã lùi lại vài bước, nỗi bất an điên cuồng trỗi dậy trong cơ thể cậu.
Ngay khi cậu muốn quay người, muốn bỏ chạy, muốn gọi tên nhóm Tuệ Bình từ trong cổ họng, thì Dung Cửu đã vươn tay ra, bịt chặt miệng Kinh Trập.
Rất chặt, và rất mạnh.
Bàn tay ấy gần như che kín hơn nửa khuôn mặt Kinh Trập, nhấn chìm mọi âm thanh vào sự tĩnh lặng.
So với cơ thể nhỏ bé của Kinh Trập, việc bị siết chặt vào lồng ngực nóng rực kia quả thực là sự to lớn có thể nuốt chửng cậu hoàn toàn.
Người đàn ông bịt miệng Kinh Trập, nghe tiếng th* d*c kịch liệt, hoảng loạn của cậu, cúi xuống hôn lên gáy cậu một cái, như thể bị bỏng, thân thể Kinh Trập run lên bần bật.
Cậu nức nở cố gỡ tay Dung Cửu ra, ư ư ưm... cậu cố gắng phát ra chút tiếng r*n r* để nhóm Tuệ Bình nghe thấy.
"Kinh Trập," Dung Cửu nói, "Chào tạm biệt bạn bè của em cho đàng hoàng nào."
Kinh Trập bị ôm quá chặt, lực cứng rắn siết lấy eo cậu, ngay cả đầu ngón chân cũng gần như không đứng vững, phải gượng gạo lắm mới chạm được đất.
Giọng nói của người đàn ông phía sau khàn đục, quái đản, tràn ngập sự nóng bỏng vặn vẹo: "Em cũng không muốn để họ nhìn thấy..." Bàn tay bịt miệng càng thêm dùng sức, cả người Kinh Trập bị ép sát vào người Dung Cửu, như bị ngoại lực nhào nặn dính chặt vào nhau, "Bộ dạng này của chúng ta đâu nhỉ?"
Cảm giác ngạt thở bất an, tiếng th* d*c kịch liệt, cùng âm thanh đập điên cuồng bên tai khiến cổ họng Kinh Trập thắt lại... không thể để họ qua đây... họ có thể sẽ... chết...
Một nỗi sợ hãi vô hình ập tới.
Kinh Trập giãy giụa thở hắt ra một tiếng, yếu ớt giơ tay vẫy vẫy mấy người phía xa.
Sau đó, Kinh Trập nghe thấy tiếng người đàn ông bật cười.
Rồi sau đó nữa, cậu phát hiện ra cái âm thanh ồn ào, mạnh mẽ cứ quẩn quanh bên tai không dứt ấy.
Là tiếng tim đập của Dung Cửu.
Đang đập dồn dập, điên cuồng, tựa như con ngựa hoang hung bạo, phấn khích đến phát điên.
________
Vở kịch nhỏ:
Ninh Hoành Nho: Tông ngự y, bệ hạ, ngài ấy chạy mất rồi!
Tông Nguyên Tín: ????? Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu ——
Nói thật lòng thì câu "Em cũng không muốn để họ nhìn thấy đâu nhỉ" đúng là cái sở thích ác ôn khó hiểu, trong đầu đã hiện lên vô số hình ảnh "đặc sắc" rồi...