Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 30

Lạnh buốt.

Đó là cảm giác đầu tiên ập đến với Kinh Trập.

Làn da tr*n tr** chạm vào không khí lạnh lẽo khiến người ta trong khoảnh khắc ấy không kìm được mà run rẩy, đành phải co người cuộn tròn trên mặt lụa mát lạnh.

Lớp mồ hôi mỏng rịn ra cũng lạnh ngắt, vầng trán ướt đẫm hơi sương. Giơ tay quệt một cái, chỉ thấy đầy mặt toàn là mồ hôi ẩm ướt… Bàn tay, một bàn tay mạnh mẽ, ngay khoảnh khắc chạm vào khuôn mặt cậu, lại nóng rực đến mức khó tin.

Kinh Trập vô thức quay đầu tránh né, dường như sắp bị nhiệt độ thiêu đốt kia làm cho bỏng rát.

Phản ứng của cậu chọc giận bóng đen đang bao trùm phía trên, khiến nó vặn vẹo, tựa như đám mây đen u ám đang rơi xuống. Cảm giác nghẹt thở tầng tầng lớp lớp đè nặng lên người khiến Kinh Trập không ngăn được h*m m**n bỏ chạy…

Chuyện này không thể trách cậu được…

Dung Cửu sau bao ngày xa cách không bình thường chút nào.

Rất, rất không bình thường.

Bóng đen ngày một ép sát, rất nhanh, hơi thở đã phả lên người cậu, nóng hổi như ngọn lửa đang bùng cháy, mang theo uy áp quái dị cùng cảm giác hụt hẫng rơi tự do, khiến Kinh Trập cảm thấy nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.

Nỗi sợ này không chỉ dành riêng cho con người Dung Cửu, mà còn dành cho tình cảnh trước mắt… Dung Cửu dùng đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm vào cậu, đó là một cái nhìn bao trùm tất cả.

Tựa như da thịt, tủy xương, thần kinh, cho đến toàn bộ cơ thể cậu đều bị ánh mắt sắc như dao kia l*t tr*n từng lớp, phơi bày ra tận lục phủ ngũ tạng.

Và cảm giác này, chính là thứ mà Kinh Trập bài xích nhất.

“Dung Cửu… huynh tỉnh táo lại đi, huynh sốt đến hồ đồ rồi sao?”

Kinh Trập nghiến răng, từ trong cổ họng rặn ra câu nói này.

Đáng thương thay, trời mới biết câu nói đó yếu ớt và vô lực đến nhường nào, chẳng khác gì con mồi đang run rẩy dưới móng vuốt dã thú, làm những việc giãy giụa vô ích.

Nhưng dù có vô ích thì vẫn phải giãy giụa.

Kinh Trập nhớ lại mảnh giấy nhắn được gửi đến trước đó, Dung Cửu từng nói hắn vì thân thể không khỏe nên không thể vào cung… Vậy hôm nay vào cung là vì… thân thể đã khỏe rồi ư… Sao có thể chứ!

Chỉ cần nhìn vào con quái vật mất kiểm soát trước mắt này, Kinh Trập cũng cảm thấy Dung Cửu đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Nếu không… sao hắn có thể thốt ra những lời đáng xấu hổ đến thế?

Dung Cửu dường như đã nghe lọt tai lời của Kinh Trập, ít nhất thì bóng người đang bức bách kia cũng khựng lại một chút.

Kinh Trập nắm bắt khoảnh khắc thất thần này, thân thể linh hoạt trườn đi, định bụng chui qua dưới cánh tay Dung Cửu để thoát thân. Cậu cũng chẳng buồn nghĩ xem tư thế này của mình chật vật và kỳ quặc đến mức nào, chỉ một lòng muốn mau chóng rời khỏi một Dung Cửu đầy quái lạ này, sau đó…

Sau đó… Kinh Trập hơi khựng lại. Theo lý mà nói thì phải đi gọi thái y… Nhưng với thân phận này của Dung Cửu, thái y có chịu khám cho không… Chắc là có chứ, hắn đâu phải phận nô tài như bọn họ…

Đầu óc Kinh Trập hơi rối loạn, choáng váng, nhưng động tác lại chẳng hề chậm chạp.

Dáng vẻ chạy trốn linh hoạt kia, nếu gặp phải gã thợ săn bất cẩn nào đó, chắc chắn sẽ bị động tác giả nhanh nhẹn của cậu đánh lừa mà bỏ qua.

Vừa bò đến mép giường, Kinh Trập đang định trèo xuống thì đất trời bỗng chốc quay cuồng, cậu bị ném mạnh xuống đệm giường mềm mại. Cú va chạm mãnh liệt khiến Kinh Trập ngã đến hoa mắt, ôm đầu r*n r* khe khẽ.

“Đi đâu?”

Cuối cùng, cuối cùng thì Dung Cửu cũng mở miệng.

Đây vốn dĩ phải là chuyện tốt.

Nếu đối phương hoàn toàn từ chối giao tiếp, đó mới là điều khiến người ta đau đầu ảo não, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Thế nhưng phản ứng của Kinh Trập lại trái ngược hoàn toàn, cả người cậu căng cứng, hai tay ôm lấy đầu gối, trong đôi mắt đen mờ mịt sương khói mang theo vài phần hoảng loạn khó nhận ra: “…Ta đi, gọi thái y cho huynh…”

Cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu lờ mờ cảm thấy đêm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.

Cậu mờ mịt đứng trên ranh giới của hư vô, chẳng biết liệu bước thêm một bước nữa về phía trước, có phải sẽ hoàn toàn ngã xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể trèo lên được nữa hay không.

“Thái y?” Giọng người đàn ông cao vút một cách quái dị, nụ cười vặn vẹo mang theo áp lực nhớp nháp khác thường, “Ha ha ha ha… Thái y…”

Hắn cười trầm thấp, ngay cả không khí dường như cũng chấn động theo âm thanh ấy, mang lại áp suất quái lạ.

Kinh Trập: “Có bệnh thì phải khám bệnh, không thể giấu bệnh sợ thầy.”

Nói ra được câu này, cậu tỏ ra kiên định và bình tĩnh hơn lúc trước một chút. Ít nhất, cậu đã nén được những cơn run rẩy đầy xấu hổ kia xuống.

Dung Cửu có thể ngửi thấy mùi sợ hãi rõ rệt, quen thuộc trên người cậu.

Thứ mùi ấy ẩn nấp trong máu thịt Kinh Trập, nương theo từng cử chỉ lời nói của cậu mà chậm rãi thẩm thấu ra ngoài, kích động d*c v*ng phá hoại bạo liệt của người đàn ông.

Kinh Trập đang sợ hắn.

Nếu không thì đã chẳng bỏ chạy.

Nhưng sự thật này chẳng những không khiến Dung Cửu khó chịu, mà ngược lại còn như một liều thuốc k*ch th*ch dị thường, khiến dây thần kinh vốn đã điên cuồng của hắn rơi vào trạng thái say mê nào đó… Ha… Tuyệt diệu…

Hắn thích mùi vị như thế này.

Một Kinh Trập đang sợ hãi hắn, một Kinh Trập thích hắn, một Kinh Trập rơi lệ, một Kinh Trập run lẩy bẩy, ngay cả khi cậu muốn bỏ trốn, trông cũng đáng yêu đến thế.

… Hắn cũng nên bao dung một chút.

Dù sao những người nhạy cảm luôn phải chịu đựng nhiều hơn người thường, nếu không thì làm sao có thể lanh lợi sống sót đến tận bây giờ?

… Hắn sẽ bao dung Kinh Trập thật tốt, cho nên, Kinh Trập cũng phải bao dung hắn thật tốt…

Đúng không.

Ngón tay thô bạo luồn qua mái tóc, người đàn ông tùy ý ném mũ quan xuống đất, phát ra một tiếng “cốp” thật lớn, sau đó nở một nụ cười quái dị nhưng lại dịu dàng.

Hắn thật sự rất khoan dung.

Đã dành cho Kinh Trập nhiều, thật nhiều sự nhẫn nại đến thế.

Người đàn ông ôm trọn lấy Kinh Trập từ phía sau không còn đường lui vào lòng. Kinh Trập không kịp đề phòng, tư thế phòng bị bị tháo gỡ, cả người khảm sâu vào bức tường thịt nóng rực.

Ngón tay linh hoạt bịt chặt miệng mũi Kinh Trập, ấn đầu cậu ngửa ra sau tựa lên vai mình. Dung Cửu gần như tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, sức sống hừng hực đang giãy giụa dưới lòng bàn tay khiến sự lạnh lùng và cuồng nhiệt cùng lúc leo lên đôi mắt hắn.

Ban đầu, em có thể chạy trốn mà…

Dung Cửu ghé sát tai Kinh Trập, thì thầm. Ngữ khí lạnh lẽo dính dấp đột ngột lướt qua sống lưng, đâm đau vào dây thần kinh của Kinh Trập.

Ư… ha…

Ngay khoảnh khắc Kinh Trập vừa nhìn thấy Dung Cửu, so với đôi mắt hay cảm xúc của hắn, bản năng của Kinh Trập là thứ được đánh thức đầu tiên.

Dung Cửu có thể cảm nhận được ngón tay Kinh Trập cứng đờ tại nơi hai người giao nhau.

… Đó không chỉ vì lạnh, mà còn vì nỗi sợ hãi không thể gọi tên… Kinh Trập đã nhận ra… trong tiềm thức.

Nhưng vào khoảnh khắc bị Dung Cửu nắm lấy, cảm xúc của Kinh Trập đã lấn át lời cảnh báo của lý trí. Dù cho điềm báo nguy hiểm đang gào thét trong cơ thể bảo phải chạy trốn, Kinh Trập vẫn không tự chủ được mà đi theo Dung Cửu vào bóng tối.

Dung Cửu đứng trong bóng tối, thân thể cũng đang run rẩy. Đó không phải vì sợ hãi hay lạnh giá, mà là sự hưng phấn pha lẫn bạo liệt.

Trên khuôn mặt lạnh băng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, tựa như con quái vật bò lên từ quỷ vực, cố sức kìm nén âm thanh mơ hồ trong cổ họng: “…Một bước, hai bước…”

Ba bước, bốn bước.

Đó là số bước chân mà Kinh Trập đã bỏ ra để chủ động đi đến trước mặt Dung Cửu sau khi bị nguy hiểm tóm gọn.

“Là em đấy…” Vẻ mặt Dung Cửu lạnh xuống, dường như tất cả những cảm xúc bạo động vừa rồi đều bị băng sương đông cứng, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn còn lóe lên tia u quang nhàn nhạt trong căn phòng tối tăm, “Chuyện này đều phải trách em, Kinh Trập.”

Cảm xúc của hắn thay đổi nhanh đến mức chóng mặt, tựa như trong nháy mắt từ mùa hè cuồng loạn biến thành cái lạnh thấu xương của băng tuyết, chỉ có tình cảm nồng nàn trong lời nói là trước sau như một, pha lẫn thứ tình cảm không thể xóa nhòa.

Người đàn ông cứ lạnh lùng, cường thế và vô lý như vậy, quy hết mọi trách nhiệm lên đầu Kinh Trập.

Trong lòng bàn tay nóng rực kia, Kinh Trập bị ép phải phát ra một tiếng rên nghẹn ngào ngắn ngủi.

Cậu không nhìn thấy động tác của người đàn ông, nhưng lại cảm nhận được.

… Không được… Cậu nức nở…

Thế này thì…

Sự xấu hổ không chốn dung thân.

Trước lời buộc tội vô cớ này, Kinh Trập thật đáng thương, xui xẻo mất đi mọi khả năng phản bác, ngay cả cơ hội biện hộ cho mình cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dung Cửu tuyên án.

Cậu hít thở cực kỳ khó khăn, trong tình huống bị ôm chặt toàn thân, cậu thậm chí còn không có khả năng vùng vẫy chân tay. Thân thể gần như bật nảy lên lại bị ghì chặt xuống.

Kinh Trập bấu chặt lấy cánh tay người đàn ông, cào ra vài vệt máu trên những khối cơ bắp cuồn cuộn.

Đáng sợ quá…

Cậu nức nở, tủi thân vô cùng.

Cảm giác giam cầm bao trùm từ bốn phương tám hướng cuối cùng cũng nới lỏng lực đạo ngay khoảnh khắc cậu thực sự bật khóc.

Nhưng Kinh Trập đã mất hết sức lực để chạy trốn, cậu nằm sấp trên người Dung Cửu gào khóc, khóc đến thảm thương, ngay cả giọng nói cũng nấc lên từng hồi. Hơi thở quá gấp gáp khiến cậu không nhịn được nấc cụt một cái, sau đó càng th* d*c kịch liệt hơn.

Cảm giác không thở nổi vừa rồi khiến cậu khao khát vô cùng cảm giác không khí tràn vào phổi.

“…Ta, không có… là huynh…”

Kinh Trập căn bản không nói rõ được lời nào.

Tất cả đều bị những tiếng nấc nghẹn ngắt quãng.

Dung Cửu nâng Kinh Trập dậy, từ trên cao nhìn xuống đánh giá dáng vẻ đẫm lệ của cậu, sau đó cúi đầu, l**m đi những giọt nước mắt mặn chát.

Mùi vị ấy nếm vào mang theo chút đắng chát.

Nhưng người đàn ông không hề chê bai, l**m láp đôi mắt Kinh Trập, khiến mí mắt cậu dính dấp không mở ra được. Hai tay cậu đẩy loạn lên lồng ngực Dung Cửu, nấc cụt từng cái một.

Dáng vẻ xấu xí thế này, mất mặt thế này, sao hắn còn hôn xuống được?

Kinh Trập vô cùng mờ mịt, việc khóc dùng quá nhiều sức, nỗi sợ hãi ngạt thở vẫn còn quẩn quanh trong lòng, kéo theo hơi thở vô cùng dồn dập, chỉ sợ không thở nổi nữa.

Đầu óc cậu ong ong, hoàn toàn biến thành một đống bùn nhão, bị người đàn ông từ từ đặt nằm thẳng xuống mặt lụa. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kinh Trập, răng nghiến ken két.

Kinh Trập hoảng hốt quay đầu đi, nhìn thấy cánh tay chống bên vai mình đã căng cứng đến mức nổi rõ từng thớ cơ, dường như phải dùng hết toàn bộ sức lực mới không bóp vụn người dưới thân.

“Bệ hạ đâu?”

Trong đêm Giao thừa này, Tông Nguyên Tín không có ý định đón Tết, dù sao y cũng cô đơn lẻ bóng một mình, biết đón cùng ai?

Ồ, không đúng, có một người.

Tông Nguyên Tín quyết định, đêm nay y sẽ trực đêm ở Càn Minh Cung.

Chỉ có điều người khác đi đón Giao thừa, còn y thì sao?

Đi canh giữ Cảnh Nguyên Đế.

Kể từ khi Cảnh Nguyên Đế định điều trị thân thể, người vui mừng nhất thực ra không phải Ninh Hoành Nho hay Thạch Lệ Quân, mà lại là Tông Nguyên Tín.

Ninh Hoành Nho thỉnh thoảng còn bắt gặp Tông Nguyên Tín vừa ngâm nga điệu hát dân gian, vừa lắc lư cái eo trước ấm sắc thuốc… Vô cùng, không nỡ nhìn thẳng.

Tông Nguyên Tín bắt đầu điều trị thân thể cho Cảnh Nguyên Đế đã được tròn một tháng.

Trong một tháng này, Tông Nguyên Tín cai quản chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của Cảnh Nguyên Đế, quả thực là lo liệu mọi phương diện: khi nào dậy, khi nào ngủ, khi nào uống thuốc, khi nào ngâm thuốc, ngay cả ăn cái gì cũng vô cùng cầu kỳ.

Trong mắt Tông Nguyên Tín, thân thể Cảnh Nguyên Đế chính là một cái bình gốm vỡ mạnh bên ngoài mà rỗng bên trong, nhìn thì vô cùng cường tráng, thể lực cũng kinh người. Nhưng tất cả đều là cái giá phải trả bằng việc thấu chi thọ mệnh.

Đợi đến lúc, cái gì cần trả thì chung quy cũng phải trả.

Hiện giờ, việc Tông Nguyên Tín phải làm là lấp lại từng lỗ hổng trên cái bình gốm vỡ này, nếu không nó sẽ chỉ liên tục xì hơi. Đợi đến khi các lỗ thủng đều lành lại, lúc đó muốn bồi bổ thêm máu thịt vào trong mới dễ dàng hơn trước.

Nhưng đây là một quá trình chậm chạp.

Bởi vì việc vá víu này chính là quá trình từng chút một nhổ bỏ độc tố ra khỏi xương tủy máu thịt của Cảnh Nguyên Đế. Tông Nguyên Tín phải kiểm soát dược lực cực kỳ chuẩn xác mới có thể từng bước ép độc tính ra ngoài mà không phá hủy sự cân bằng của cơ thể.

Loại độc đó là một loại độc vô cùng âm hàn.

Nó sẽ không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng sẽ khiến người ta đau đớn muốn chết.

Cảnh Nguyên Đế đã trúng loại độc này từ khi còn rất nhỏ, cho đến khi hắn trưởng thành như bây giờ, độc tính đã theo hắn sinh tồn bao nhiêu năm.

Người trúng độc sẽ bị tính âm hàn quá mức của độc dược áp chế hỏa khí trong cơ thể, đến mức ngay cả cảm xúc con người cũng bị ảnh hưởng, dần trở nên tàn khốc vô tình.

Theo Tông Nguyên Tín thấy, sự bạo ngược của Cảnh Nguyên Đế một phần là do trời sinh, nhưng cũng có một phần là do thứ độc âm hàn này.

Để khơi dậy lại hỏa khí bị áp chế, Tông Nguyên Tín dần dần thêm các vị thuốc có tính điều hòa vào thiện thực hàng ngày của Cảnh Nguyên Đế.

Những món dược thiện này đều do chính tay Tông Nguyên Tín làm, hoàn toàn phù hợp với trạng thái của Cảnh Nguyên Đế.

Chỉ có một điểm duy nhất: Khó ăn.

Dược thiện ngửi mùi còn kinh khủng hơn cả thuốc thang thực sự, quả thực khiến người ta buồn nôn.

Thế nhưng bữa nào Cảnh Nguyên Đế cũng mặt không đổi sắc mà ăn hết.

Ôn dưỡng được một tháng, thân thể Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng có chuyển biến, kéo theo cảm xúc cũng bộc lộ ra ngoài nhiều hơn trước. Tất nhiên, sự thay đổi này ít ỏi đến mức khó mà nhận ra, nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc với Cảnh Nguyên Đế thì tuyệt đối không thể nào phát hiện được.

Sau khi xác nhận hướng đi của mình là đúng từ miệng Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân, Tông Nguyên Tín tự nhiên tăng thêm tự tin, xoa tay hăm hở định bước vào giai đoạn tiếp theo.

Giai đoạn này, Tông Nguyên Tín sẽ xuống tay nặng hơn một chút.

Vì thế, y còn đặc biệt dặn dò hai vị quản sự của Càn Minh Cung, vô cùng trịnh trọng: “Giai đoạn này cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không được để bệ hạ mất kiểm soát. Nhớ kỹ, phải duy trì ở trạng thái cân bằng, không được quá lạnh, cũng không được quá nóng.”

Ninh Hoành Nho hiểu ý của Tông Nguyên Tín, đặc biệt để mắt kỹ lưỡng đến Hoàng đế bệ hạ.

Chỉ là một tháng trôi qua, Cảnh Nguyên Đế biểu hiện như thường, căn bản không hề có dáng vẻ mất kiểm soát, chứ đừng nói đến trạng thái mà Tông Nguyên Tín dặn dò.

Mặc dù Ninh Hoành Nho cảnh giác rồi lại cảnh giác, nhưng vào đêm Giao thừa, chỉ một thoáng sơ sẩy không trông coi, gã đã mất dấu Cảnh Nguyên Đế.

Lúc này, Tông Nguyên Tín đã nghỉ ngơi ở thiên điện.

Tất nhiên là y chưa ngủ.

Chỉ nằm trên giường đọc sách, cái vẻ nhíu mày kia không biết là đọc được gì mà có vẻ khá nghiêm trọng.

Nghe người của Ninh Hoành Nho hớt hải chạy đến bẩm báo, Tông Nguyên Tín bật dậy khỏi giường, giận tím mặt.

Cơn giận này bốc từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, chọc cho Tông Nguyên Tín tức đến đỏ cả mặt, chẳng buồn xỏ giày mà lao thẳng ra ngoài.

Lúc này, Ninh Hoành Nho đã cho người kiểm tra trong ngoài Càn Minh Cung một lượt, căn bản không phát hiện ra tung tích của Cảnh Nguyên Đế. Thêm vào đó thân thủ của Hoàng đế rất tốt, luôn đến vô ảnh đi vô tung, những thị vệ bình thường này căn bản không phát hiện được Hoàng đế rời đi.

Hoàng đế không ở Càn Minh Cung, chuyện này vốn là chuyện nhỏ.

Nhưng trong mắt Tông Nguyên Tín lại là chuyện lớn.

Trong mắt người làm y, mỗi một chi tiết đều quan trọng đến tính mạng.

Cảnh Nguyên Đế cả tháng nay đều rất tốt, quả thực đã tỏ ra dáng vẻ muốn trị bệnh đàng hoàng, ngay cả một số yêu cầu khắc nghiệt cũng chưa từng thấy Hoàng đế phản bác.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ trong lòng Cảnh Nguyên Đế đã có tính toán, quả thực thật lòng muốn điều dưỡng thân thể. Vậy hắn tự nhiên sẽ biết lời Tông Nguyên Tín nói không phải là bắn tên không đích.

Đã giao cả chuyện ăn mặc ngủ nghỉ cho y giả quản thúc, thì Cảnh Nguyên Đế nhất định sẽ không có hành vi rời đi vô cớ.

Tất cả những điều này đều dựa trên sự hiểu biết của Tông Nguyên Tín về Cảnh Nguyên Đế.

Hắn quả thực là một kẻ ngông cuồng tùy ý, cực kỳ khó nắm bắt, nhưng đồng thời, Cảnh Nguyên Đế đã hứa điều gì thì nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.

Hiện giờ, Hoàng đế lại làm ra chuyện ngoài ý muốn.

Tông Nguyên Tín: “Hỏng rồi, phải mau chóng tìm được bệ hạ.”

Ninh Hoành Nho ngay từ khi không thấy người ở Càn Minh Cung đã phái người đi tìm, nghe Tông Nguyên Tín nói vậy, gã nhạy bén nhận ra sự căng thẳng rõ rệt hơn lúc trước.

Gã hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Tông Nguyên Tín vẫn còn đùng đùng nổi giận, chỉ là ngọn lửa giận kia đã hạ nhiệt hơn nhiều, đầu óc đang nhanh chóng suy tính tình trạng của Cảnh Nguyên Đế: “…Dược lực mạnh, bệ hạ bị dược tính cuồng bạo xung kích, sẽ theo bản năng muốn phát tiết ra ngoài…”

Nhưng liều lượng y kê, lẽ ra đủ để ức chế mới đúng.

Sao lại mất kiểm soát được!

Tông Nguyên Tín càng nói càng kinh hãi, sắc mặt Ninh Hoành Nho lại bình tĩnh trở lại: “Nếu chỉ là giết người thì chuyện này không khó giải quyết.”

Tông Nguyên Tín quả thực không thể tin nổi, có ngày Ninh Hoành Nho lại cũng là một kẻ ngu xuẩn không hiểu tiếng người.

Y nhảy dựng lên như sấm nổ: “Nếu muốn giết người, hắn hà tất bỏ gần tìm xa, cả cái Càn Minh Cung này còn không đủ cho hắn giết sao?” Tại sao còn phải chạy ra ngoài động thủ?

Ninh Hoành Nho lập tức phản ứng lại, sắc mặt đại biến.

Gã chẳng màng nói năng gì nữa, vội vã lao ra ngoài. Tuy chạy chậm vài bước rồi kìm lại thành bước đi bình ổn, nhưng rốt cuộc vẫn đi rất nhanh.

Tông Nguyên Tín thấy gã ta cuối cùng cũng nhận ra mình đang nói gì, lúc này mới thở dài đuổi theo.

… Hy vọng còn kịp.

Vị Hoàng đế bệ hạ này tính tình bạo ngược cùng cực, ngay cả sự yêu thích cũng mang theo d*c v*ng hủy diệt vặn vẹo.

Nếu thực sự để hắn phát tác mà không có gì áp chế, đó mới là bi kịch thực sự. Ai có thể chịu đựng nổi sự “ưu ái” điên cuồng bạo liệt của một bậc đế vương chứ?

Đó thực sự là yêu sao?

Không có. Không có. Không có.

Điều đau khổ hơn cả việc Hoàng đế mất tích là họ thậm chí không tìm thấy Hoàng đế ở đâu.

Trong tay Hoàng đế có ám vệ, chỉ là chưa đến mức bất đắc dĩ, Ninh Hoành Nho sẽ không dễ dàng để họ ra tay.

Người Ninh Hoành Nho phái đi đã đến Trực Điện Tư, Tạp Mãi Vụ và cả Ngự Thiện Phòng. Đây là vài nơi Kinh Trập có thể lui tới, nhưng đều không thấy bóng dáng Kinh Trập đâu.

Đương nhiên, khi không tìm thấy Kinh Trập ở Trực Điện Tư, Ninh Hoành Nho đã nhận ra có điều không ổn.

Khi gã định phái người đến Bắc Phòng, Ninh Hoành Nho bỗng bị Thạch Lệ Quân túm lấy. Nàng ghé vào tai Ninh Hoành Nho nói gì đó, Ninh Hoành Nho kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó đổi hướng.

… Bọn họ đi đến Hiệt Phương Điện.

—— Tây Sở.

Đây là nơi ở trong cung của Cảnh Nguyên Đế thời còn là Hoàng tử.

Chỉ ở một gian nhỏ trong đó.

Hiệt Phương Điện rộng lớn có tới mấy trăm gian phòng.

Thời ấy, Hoàng đế đối với các vị Hoàng tử Hoàng nữ đều mặc kệ cho mẫu phi của họ nuôi nấng, mãi đến năm mười hai mười ba tuổi mới có khả năng xuất cung lập phủ, cả quá trình rất ít khi chuyển chỗ ở.

Nhưng Cảnh Nguyên Đế thì khác, ngay từ đầu hắn đã ở Tây Sở.

Mãi đến khi Từ Thánh Thái hậu qua đời, hắn được Kế hậu sau này, cũng chính là Thái hậu hiện tại nuôi dưỡng, nhưng cũng không theo nàng chuyển đến hậu cung mà vẫn được Tiên đế ngầm đồng ý cho ở lại Tây Sở.

Từ đầu đến cuối, kẻ cô lập như vậy chỉ có duy nhất Cảnh Nguyên Đế.

Ninh Hoành Nho được điều đến hầu hạ Cảnh Nguyên Đế vào lúc đó, cùng với cả Thạch Lệ Quân.

Cũng may, bọn họ vốn đã đến gần Ngự Thiện Phòng, khu vực Hiệt Phương Điện cũng nằm gần đó, chạy tới cũng không tính là xa.

Chỉ là khi Ninh Hoành Nho đi đầu bước qua ngạch cửa, sau khi nghe thấy âm thanh quái dị nào đó, gã đột ngột quay người lại, chặn đứng đám người phía sau.

Tông Nguyên Tín đi ngay sau Ninh Hoành Nho, bị chặn lại bất ngờ, y có phần cáu kỉnh: “Ninh tổng quản, ngươi làm cái gì thế?”

Ninh Hoành Nho trấn định, ung dung nói: “Ta nghĩ, chúng ta không cần lo lắng bệ hạ sẽ làm gì đâu, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”

“Kiên nhẫn, kiên nhẫn cái con khỉ, nếu như…” Lời nói nóng nảy của Tông Nguyên Tín còn chưa dứt, y bỗng nghe thấy một tràng tiếng nức nở lúc ẩn lúc hiện. Âm thanh ấy vang lên trong đêm khuya thanh vắng, nghe mà rụt cả cổ, cả người ớn lạnh.

Nhưng ngay sau đó, y phản ứng lại, mắt trố lồi nhìn về phía sau lưng Ninh Hoành Nho, rồi lại nhìn sang những người khác.

Những người khác đều đồng loạt cúi gằm mặt, bày ra bộ dạng hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ.

Tông Nguyên Tín tức đến bật cười, chỉ chỉ vào Ninh Hoành Nho.

Ninh Hoành Nho cười trừ, trước tiên cứ khuyên giải cảm xúc táo bạo vô cớ của Tông Nguyên Tín xuống đã. Những người còn lại chỉ dám canh giữ bên ngoài điện, một câu cũng không dám nói nhiều.

Ai dám xông vào phá hỏng chuyện tốt của Hoàng đế?

Tất nhiên, Tông Nguyên Tín dám.

Y đứng bên cạnh lải nhải, đại loại nói về việc tình trạng hiện giờ của Hoàng đế không thích hợp quá… khụ khụ và… khụ khụ, nếu không phải Ninh Hoành Nho tận tình khuyên can, y thực sự sẽ xông vào.

Trời xanh chứng giám, Ninh Hoành Nho không muốn nhìn thấy cảnh Tông Nguyên Tín bị xé xác đâu, nói ngon nói ngọt mãi mới khuyên được vị Ngự y đại nhân này từ bỏ ý định.

Kinh Trập mơ màng ngủ một lúc, sau đó lại bị ép phải tỉnh lại. Khi thân thể nóng hổi phía sau ôm lấy mình, cậu không kìm được mà khóc nấc lên.

Chỉ là lần khóc này ít hơn lúc trước.

Dung Cửu không thỏa mãn l**m đi những giọt nước mắt ấy.

Kinh Trập khàn giọng, mang theo một tia nghẹn ngào: “…Huynh, huynh rốt cuộc bị làm sao vậy, sao cứ mãi không…”

Sao lại có người cứng như sắt, làm cách nào cũng không xẹp xuống được?

Đây thực sự vẫn là người sao?

Kinh Trập cảm thấy mình đã rất nỗ lực, rất dũng cảm, rất muốn giúp đỡ rồi, nhưng cũng không thể nhổ đến mỏi nhừ cả tay mà vẫn chưa thấy kết quả gì.

Nấm nhà ai mà khó nhổ đến thế?

Trong lúc mơ màng choáng váng, cậu dường như nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, Kinh Trập theo bản năng rúc sâu vào lòng Dung Cửu.

Không khí bên ngoài lạnh vô cùng, chỉ có lồng ngực Dung Cửu là một mảng lửa nóng. Kinh Trập tham luyến chút hơi ấm này, giống như con mồi tự chui đầu vào lưới, vừa run rẩy lại vừa nép vào người hắn.

Xoạc ——

Ngay lúc Kinh Trập đang rất khổ não, rất u sầu, cậu nghe thấy lớp vải phía dưới truyền đến tiếng rách toạc chẳng lành. Một bàn tay đuổi theo xuống dưới, đè chặt lấy bàn tay to đang làm loạn.

Bàn tay đó bị Kinh Trập sống chết ấn ngay tại vị trí bụng dưới, nóng đến mức Kinh Trập không khỏi co rúm người lại: “Huynh làm gì đấy?”

“Có qua, có lại.”

Dung Cửu gần như cắn vào tai Kinh Trập mà nói, miếng thịt đó như sắp bị hắn cắn đứt, bên tai nhóp nhép toàn tiếng nước.

Kinh Trập giờ đây chẳng biết mình có phải đã bị nhấn chìm xuống biển hay không, suy nghĩ hỗn loạn khiến cậu ngay cả nói chuyện cũng mang theo vài phần mềm mại.

“…Không cần đâu, ta…” Đầu lưỡi cậu chạm vào hàm răng, “…là thái giám, vốn dĩ không có…”

“Không thử thì sao biết được?”

Lời Dung Cửu nói mang theo sự hưng phấn dị thường, đừng nói là chê bai, hắn còn tỏ ra nôn nóng không chờ nổi.

Kinh Trập suýt thì ngất xỉu. Đây là cái gì, là sở thích quái đản gì vậy? Làm người thì cũng phải… có chút giới hạn chứ… Dung Cửu thật sự… không phải là người…

Cậu theo bản năng siết chặt lấy cây nấm, càng lúc càng dùng sức, cho đến khi Dung Cửu khẽ than một tiếng.

“Sắp bị em bóp gãy rồi.”

Kinh Trập giật bắn tay ra, xấu hổ đến mức muốn ngất đi.

Mọi chuyện xảy ra đêm nay mang lại k*ch th*ch quá lớn, khiến đầu óc cậu bây giờ vẫn còn đau như búa bổ.

Một lúc sau, cậu nhận ra bàn tay to lớn của Dung Cửu đang v**t v* sống lưng mình từ trên xuống dưới, từng tấc một. Tay người đàn ông thô ráp, chạm vào da thịt có hơi rát, nhưng được v**t v* an ủi thế này, dường như những cái gai nhọn dựng đứng khắp người cũng được vuốt phẳng.

Kinh Trập nằm sấp ngẩn ngơ một hồi lâu mới lí nhí: “Huynh… tỉnh táo lại chưa?”

Giọng điệu nghe hơi ngốc nghếch, như thể không dám tin.

Dung Cửu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Kinh Trập bấu vào cánh tay Dung Cửu mạnh hơn, chỗ đó vốn đã đầy vết cào, giờ lại càng thêm thê thảm không nỡ nhìn.

Kinh Trập tủi thân vô cùng.

“Huynh, huynh vừa nãy, cứ như thế…”

Kinh Trập vừa tủi thân, vừa lên tiếng buộc tội.

Vừa rồi Dung Cửu thế này, vừa rồi Dung Cửu còn thế kia, cố ý hù dọa người ta, còn muốn, còn muốn…

Kinh Trập nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch.

“Sao không nói tiếp?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Nói cũng vô dụng.”

“Vì sao vô dụng?”

“Huynh bị bệnh mà.”

Kinh Trập ủ rũ cụp đuôi. Cậu có thể cảm nhận được sự thiếu tỉnh táo đan xen của Dung Cửu, nhưng sự bạo ngược hồn nhiên đó quả thực suýt chút nữa đã phá hủy lòng tin của cậu.

Sao lại có người như thế, như thế…

Xấu xa.

Kinh Trập co rúm người lại, trông càng thêm nhỏ bé.

Dung Cửu: “…Vì ta bị bệnh, nên em tha thứ cho ta?”

Giọng điệu kia nghe có vài phần quái lạ, âm cuối hơi cao lên như đang thắc mắc.

Kinh Trập một lần nữa lăn khỏi người Dung Cửu, nằm bò ra giường bên cạnh, ỉu xìu nói: “Mới không thèm.”

Sau đó lại nói thêm: “Ta muốn ngủ, huynh không được làm ồn.”

Cậu giống như một con cá đáng thương, rõ ràng không thể rời khỏi nước, lại suýt bị gã cần thủ cuồng nhiệt quá độ lôi lên bờ, lật qua lật lại dày vò. Tuy chưa chết, nhưng cũng coi như gần đất xa trời rồi.

Kinh Trập nói ngủ là ngủ thật, cậu đã quá mệt mỏi.

Hôm nay làm việc quần quật cả ngày, lại đột ngột gặp phải Dung Cửu, bị dày vò đến mức cảm xúc sụp đổ, còn khóc lớn một trận. Giờ đây cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều vô cùng yếu ớt.

Cậu ngủ rất không thoải mái, vì lạnh.

Sau khi đổi vài tư thế, Kinh Trập vốn đang tủi thân nằm ngủ tít đằng xa, chẳng biết từ lúc nào đã mò mẫm về phía nguồn nhiệt, cẩn thận từng chút một dán sát vào người Dung Cửu, lúc này mới nhíu mày, ngủ say hơn một chút.

Miệng nói không tin, nhưng thân thể lại dựa gần đến thế.

Dung Cửu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kinh Trập. Trong căn phòng tối tăm, ngọn đèn dầu bé như hạt đậu chẳng thể soi rõ điều gì, nhưng ánh mắt người đàn ông lại giống như loài dã thú đáng sợ, tuôn trào d*c v*ng rõ rệt.

Chẳng biết qua bao lâu, mùi vị nồng nàn trong phòng bỗng trở nên đậm đặc hơn vài phần.

Dung Cửu tr*n tr** bước xuống giường, tùy ý vơ lấy một chiếc áo dưới đất khoác lên người, rồi dùng tạm những mảnh vải khác lau sạch chất dịch dính trên tay.

Người canh giữ ngoài điện dường như nghe thấy động tĩnh, vội vàng áp sát lại.

Tòa Tây Sở này quả thực đã quá lâu không có người tới lui, dù ngày ngày đều có người quét tước nhưng vẫn toát ra hơi thở mục nát, giống như cả tòa hoàng thành đang ngày một lụi tàn này, âm u vô cùng.

Ninh Hoành Nho rất lanh lợi, đã cho người chuẩn bị sẵn chậu than. Dù không dám mở cửa, nhưng gã đã dùng mọi cách để nhiệt độ trong Tây Sở ấm lên.

“Đi chuẩn bị nước.”

Khi giọng nói khàn khàn quen thuộc vọng ra từ trong phòng, Ninh Hoành Nho cảm động đến mức muốn quỳ sụp xuống.

“Mang hết chậu than vào đây.”

Sau đó, cánh cửa được mở ra.

Từ trong căn phòng tối om, một mùi hương kỳ lạ tràn ra ngoài. Tông Nguyên Tín hít hít mũi, lộ ra vẻ mặt quái đản.

Trong lúc đám thái giám cúi đầu, cần mẫn như kiến thợ vận chuyển đồ đạc, Tông Nguyên Tín sán lại gần hơn một chút, nương theo ánh trăng mờ nhạt bên ngoài, liếc nhìn người đàn ông.

“…Ngươi, biết là không được, túng dục chứ?”

Tông Nguyên Tín ấp a ấp úng, lời nói đầy ẩn ý.

Mùi trong phòng này cũng quá rõ ràng rồi, rõ đến mức Tông Nguyên Tín không thể giả vờ như mình bị mất khứu giác được. Chuyện này, chuyện này…

Hóa ra “con cún con” của Hoàng đế là có ý này sao?

Cô nương kia là ai vậy, cũng xui xẻo thật, bị gọi là động vật đã đành, sao còn bị một kẻ điên như Hoàng đế để mắt tới chứ?

Hách Liên Dung bình thản đáp: “Không.”

“Không cái gì?” Tông Nguyên Tín vẫn đang mải nghĩ về cô nương xui xẻo kia, nói chuyện có chút lơ đễnh.

“Không túng dục.”

Hách Liên Dung lạnh nhạt trả lời.

Sắc mặt Tông Nguyên Tín càng thêm quái dị, quan sát Hách Liên Dung từ trên xuống dưới. Chuyện này không đúng, y vốn tưởng Hoàng đế mất kiểm soát một lần như vậy, thật sự sẽ…

Nhưng giờ xem ra, Hoàng đế thực chất lại vô cùng tỉnh táo.

“Ngươi không mất kiểm soát?”

Tông Nguyên Tín nhíu mày, hỏi một câu có phần ngớ ngẩn.

“Ai nói quả nhân mất kiểm soát?”

Hách Liên Dung mặt không đổi sắc, trên gương mặt lãnh đạm chỉ còn lại sự lạnh lẽo thuần túy.

Không mất kiểm soát? Vậy cái màn náo loạn tối nay là thế nào?

Khi Kinh Trập tỉnh lại, cả người cậu vùi sâu trong chăn nệm mềm mại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn giường.

Một lúc lâu sau, cậu mới ngồi dậy.

Kinh Trập cúi đầu nhìn bản thân, quần áo trên người đã được thay mới. Cậu khựng lại, kéo áo xuống, cố nhìn xuống phía dưới.

Hình như vẫn là cái quần rách nát kia, đung đưa treo trên người, chưa được thay.

“Chưa thay cho em đâu.”

Giọng nói lạnh băng bất ngờ vang lên, Kinh Trập rùng mình một cái, theo bản năng chui tọt vào trong chăn trốn.

Đây là phản ứng trốn tránh cực kỳ bản năng.

Làm xong hành động này Kinh Trập mới nhận ra mình đang làm gì, quả thực muốn ngất xỉu. Cậu trùm chăn kín mít, trong lòng muốn hỏi xem mình đang ở đâu, nhưng lại chẳng muốn mở miệng.

Ngay lúc Kinh Trập còn đang do dự, một luồng ngoại lực đã bế thốc cả người cậu lên, kèm theo cả tấm chăn bông quấn quanh người.

Cậu sợ hãi kêu “Oái” một tiếng, tay chân luống cuống vùng vẫy, cố gắng chui ra khỏi chăn.

Dung Cửu ôm Kinh Trập ngồi xuống bên bàn.

Khi Kinh Trập khó khăn lắm mới thò được cái đầu bù xù ra, cậu phát hiện trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

“Từ chiều đến giờ chưa ăn gì phải không.”

Giọng người đàn ông nhàn nhạt vang lên từ phía sau.

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Kinh Trập liền cảm thấy bụng đói cồn cào. Cậu vốn đã tay chân bủn rủn, cơn đói ập đến càng làm ruột gan cồn cào khó chịu.

Thế nhưng, có một chuyện còn quan trọng hơn cả bữa ăn này:

“Dung Cửu, huynh… hôm qua…” Kinh Trập theo bản năng nhìn sắc trời bên ngoài, tối đen như mực, hình như trời còn chưa sáng, cậu đành đổi cách gọi thời gian, “Huynh trước đó, cái dáng vẻ ấy… rốt cuộc là chuyện gì?”

Kinh Trập chưa bao giờ chứng kiến một Dung Cửu như vậy.

Tựa như toàn thân hắn sục sôi sự hưng phấn quái dị, bất kể nói gì, làm gì, cũng đều như đổ thêm dầu vào lửa, làm cách nào cũng không thể bình ổn lại được.

Dung Cửu: “Ta từng trúng độc.”

Hắn nói lạnh tanh, như thể đó chỉ là một chuyện vặt vãnh nhẹ tựa lông hồng.

“Khó khăn lắm mới tìm được đại phu giúp ta giải độc, có điều, dược hiệu có hơi mạnh, đêm qua…”

Dung Cửu chưa nói hết câu, nhưng Kinh Trập đã tự động não bổ xong bi kịch đêm qua.

Kinh Trập vẫn còn sợ hãi, co rúm người trong chăn. Đó đâu chỉ là “có hơi mạnh”, đó quả thực là biến Dung Cửu thành con ngựa hoang hung bạo, húc đông đâm tây, đáng sợ vô cùng!

Kinh Trập phồng má, ủ rũ cúi đầu.

“Nhưng huynh như vậy, ta vẫn thấy sợ.”

Kinh Trập suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên ngây thơ, đang đứng chênh vênh trên ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, bờ vai đo ra vẫn còn vài phần mỏng manh.

Thứ tình cảm quá mức bạo liệt kia đối với Kinh Trập là quá sức chịu đựng, giống như đóa hoa kiều diễm mới nở lại phải hứng chịu mưa rào gió giật, tuy rễ cắm rất sâu, nhưng cánh hoa vẫn run rẩy tả tơi, như sắp hỏng mất.

Dung Cửu: “Vậy em hối hận rồi?”

Kinh Trập mím chặt môi: “Huynh cứ toàn thế này, rõ ràng là lỗi của huynh, sao lại quay ra vặn ta?” Cậu có chút oán trách, giọng điệu nghe như đang làm nũng, “Huynh không thể nói năng tử tế được à? Ví dụ như ‘Được rồi, sau này ta sẽ sửa’, thế thì ta sẽ không sợ, cũng không giận nữa mà!”

Phụ thân cậu vẫn thường xin lỗi mẫu thân như vậy.

Dù có làm sai chuyện gì, chỉ cần thành khẩn xin lỗi, nghiêm túc sửa sai, đừng có chứng nào tật nấy, thì mọi chuyện cũng sẽ theo gió bay đi.

Kinh Trập là người mau quên, chẳng bao lâu sẽ quên sạch thôi.

Nhưng Dung Cửu không muốn cậu quên.

Thế là, cậu nghe thấy Dung Cửu nói bằng chất giọng lạnh lẽo như băng, tựa như một tiếng thở dài.

“Có lỗi phải sửa, câu này không sai, nhưng mà… ta không làm được đâu, Kinh Trập.”

Hắn rõ ràng không cười, nhưng chẳng hiểu sao, Kinh Trập cứ cảm thấy như mình nghe thấy tiếng cười của Dung Cửu.

“Ta không thể nói ra những điều mình không làm được, không thể hứa những việc mình không muốn làm. Kinh Trập không muốn ta là kẻ cặn bã thất tín bội nghĩa, dăm bữa nửa tháng lại lừa dối em chứ?”

Vẫn là giọng điệu ôn hòa lạnh nhạt quen thuộc ấy, so với khi nói chuyện với người ngoài, thì rơi vào tai Kinh Trập đã là dịu dàng lắm rồi. Nhìn xem, Dung Cửu còn có thể nói với ai một đoạn dài như thế chứ?

Nhưng dần dần, thứ nảy mầm từ trong giọng nói ấy lại là bóng tối đáng sợ không thể diễn tả, như muốn nuốt chửng lấy Kinh Trập trong tích tắc.

Kinh Trập im lặng mím chặt môi, cậu trừng mắt nhìn bàn thức ăn.

Cảm giác đói biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa khác đang hừng hực bùng cháy.

“Kể cả là ta thì cũng biết giận đấy nhé!”

Kinh Trập linh hoạt chui ra khỏi chăn — phải nói rằng, cậu sở hữu một cơ thể dẻo dai, nhờ lao động lâu dài mà thân hình mảnh khảnh sớm đã phủ một lớp cơ bắp mỏng, tuy không so được với Dung Cửu nhưng nhiều lúc vẫn đủ dùng — cậu xoay người, đấm một cú vào mắt phải của Dung Cửu.

Hai người đang ngồi chung trên một cái ghế.

Chiếc ghế hiển nhiên không chịu nổi sự vặn vẹo kịch liệt này, dù sao nó cũng đã quá lâu không được sử dụng, dù được bảo dưỡng tốt vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt quá tải.

Chăn nệm trượt xuống đất, Kinh Trập ngồi trên người Dung Cửu, một tay túm chặt cổ áo hắn, tay kia lại đấm thụi vào bụng dưới của hắn.

Tuy không dùng hết mười phần sức lực, nhưng cũng rất mạnh tay rồi.

“Ta mặc kệ huynh có sửa được hay không, nhưng làm sai thì phải xin lỗi.” Ngón tay Kinh Trập túm lấy Dung Cửu dùng sức đến co rút, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Ta mặc kệ có tác dụng hay không, nhưng ta muốn nghe câu nói đó.”

Hai tay Dung Cửu đỡ lấy eo Kinh Trập, không biết sợ cậu ngã, hay là một kiểu kiểm soát theo nghĩa nào đó.

Ngoại trừ cái nhíu mày chịu đau thoáng qua khi bị đấm vừa rồi, khuôn mặt Dung Cửu chẳng có biểu cảm gì thay đổi. Đôi mắt đen thẫm mang theo cảm xúc hờ hững, hơi phiền não nhìn Kinh Trập.

Phiền não?

Mẹ kiếp, hắn mà cũng dám phiền não à?

Ngay khi Kinh Trập giận tím gan, định táng thêm cú nữa, Dung Cửu mở miệng: “Đêm qua phóng túng, mạo phạm nhiều rồi, mong được tha thứ.” Giọng hắn có chút thanh lãnh, nghiêng đầu quan sát Kinh Trập, từng câu từng chữ nói ra những lời Kinh Trập muốn nghe.

Kinh Trập nghẹn họng, chống tay lên vai Dung Cửu, cau mày nhìn hắn.

Dung Cửu cũng vô tội để mặc cậu nhìn.

Trên gương mặt diễm lệ xinh đẹp, vết đỏ do Kinh Trập vừa đấm ra đã phá hỏng khí chất hoàn mỹ ban đầu, trông có hơi buồn cười. Trái tim Kinh Trập không khỏi rung động hai cái, khẽ thở dài một hơi.

“Ta tha thứ cho huynh.”

Dung Cửu theo bản năng siết chặt eo Kinh Trập.

“Tại sao?”

Hắn không nói rõ là loại tha thứ nào, nhưng Kinh Trập dường như hiểu ý hắn.

Cậu trừng mắt nhìn Dung Cửu, lúc này mới hậm hực ngồi xuống.

“Ta mặc kệ huynh có tật xấu gì, là bản tính khó dời hay cố ý dọa ta, nhưng làm sai thì phải xin lỗi. Bất kể có tác dụng hay không, chuyện này phải do ta quyết định.”

Dung Cửu cau mày khó hiểu: “Nhưng xin lỗi rồi mà không sửa, thì có tác dụng gì?”

Kinh Trập nói như lẽ đương nhiên: “Có chứ, ít nhất thì trước đây huynh chưa bao giờ xin lỗi cả.”

Điều này thì đúng thật.

Ai dám bắt Dung Cửu xin lỗi chứ?

Kinh Trập dùng nước trà súc miệng, sau đó ăn từng miếng nhỏ. Cậu đã đói rã rời, gắng gượng xử lý xong chuyện quan trọng đã là giỏi lắm rồi. Sau khi ăn uống no nê, Kinh Trập mới thở dài thườn thượt.

Có vài phần u sầu, lại có vài phần bi thương nhàn nhạt.

“Nếu lúc mới quen mà biết tính nết huynh thế này, chắc chắn ta sẽ đi đường vòng.”

Tuy nói Kinh Trập yêu cái đẹp, nhưng mỹ nhân tuy đẹp mà tính tình lại bạo liệt thế này, cậu vốn là người không thích rước phiền phức vào người, nếu được chọn, đương nhiên là tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng khổ nỗi, cậu bị nhan sắc làm cho mê muội, ngã xuống hố rồi mà còn không biết.

Kinh Trập quay đầu, nhìn mặt Dung Cửu.

Vết bầm ban nãy đã tan ra, chuyển sang màu đỏ tím. Tim Kinh Trập cũng thắt lại, biết thế lúc nãy ra tay tránh cái mặt ra, đấm thêm mấy cái vào người là được rồi.

Dung Cửu: “Em rất thích mặt ta.”

Hắn nói nhàn nhạt.

Kinh Trập bĩu môi: “Đúng là sắc đẹp hại người.”

Đúng là tai họa, một bước sa chân, muốn bò lên cũng không được.

Cậu nhìn sắc trời dần sáng bên ngoài, buột miệng nói: “Huynh thật sự không thấy… ghê tởm sao?”

“Vì em là thái giám?” Vẻ mặt Dung Cửu hờ hững, “Đây là ngày đầu tiên ta biết chuyện này à?”

Kinh Trập nhớ lại d*c v*ng đáng sợ của Dung Cửu hôm qua, và cái quần cậu phải sống chết bảo vệ mới giữ lại được, không khỏi mím môi.

“Ta phải về thôi.”

Một đêm không về Trực Điện Tư, Kinh Trập đang đau đầu không biết phải giải thích thế nào. Hơn nữa, đây rốt cuộc là đâu?

Tại sao Dung Cửu luôn cho Kinh Trập cảm giác hắn cực kỳ quen thuộc với hậu cung… Tuy hắn là thị vệ Ngự tiền, quen thuộc cũng là lẽ thường… nhưng tự ý rời vị trí chức vụ thực sự ổn sao… Sao Vi Hải Đông không mắng hắn nhỉ…

Trong lòng Kinh Trập đầy rẫy những ý nghĩ kỳ quặc, cho đến khi Dung Cửu lấy quần áo đến mặc cho cậu, cậu mới giật mình phản ứng lại.

“Ta tự mặc được.”

Dung Cửu lại không đưa cho cậu, thong thả mặc chỉnh tề cho Kinh Trập xong, hắn ấn người ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống đi giày cho cậu.

Kinh Trập theo bản năng rụt chân lại, nói nhỏ: “Huynh không cần vì áy náy… mà làm thế này đâu.”

Dung Cửu nắm chặt lấy cổ chân Kinh Trập không cho cự tuyệt, khẽ cười một tiếng: “Áy náy?”

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Kinh Trập.

“Chỉ là muốn làm thôi.”

Kinh Trập được Dung Cửu chăm sóc từ đầu đến chân, giống như từng món đồ bị hắn lột xuống đêm qua, nay lại được hắn đích thân mặc lại từng cái một.

Kinh Trập cả người không được tự nhiên. Lúc được đưa ra ngoài, đi đến sân, cậu mới muộn màng nhận ra nơi này gần Ngự Thiện Phòng đến mức nào.

Trực Điện Tư cũng ở ngay gần đó.

Đêm qua bọn họ lại dám tư thông ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn, còn…

Kinh Trập quay đầu nhìn mấy chữ lớn Hiệt Phương Điện, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Tiêu rồi tiêu rồi, cậu cảm thấy nếu có ngày mình chết, không phải bị người ta g**t ch*t, thì chắc chắn là vì tội dâm loạn hậu cung mà chết…

“Không đâu.”

Dung Cửu thản nhiên nói.

Kinh Trập căng thẳng bịt miệng, lí nhí: “Sao huynh biết?”

Dung Cửu trầm ngâm, sau đó mới nói: “Bởi vì Hoàng đế chẳng để tâm đến chuyện hậu cung đâu. Ai đội mũ xanh cho hắn, hắn cũng mặc kệ.”

Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm: “Độ… độ lượng thế sao?” Bị người ta cắm sừng mà cũng không để bụng, chuyện này đúng là…

Dung Cửu không biết nghĩ đến điều gì, cười khẽ thành tiếng.

“Đúng vậy, cho nên, Kinh Trập à,” người đàn ông ghé sát lại, “Em có thể, thoải mái dâm loạn…”

Kinh Trập bịt tai chạy biến.

Trực Điện Tư ở ngay gần đây, chỗ này thuộc khu vực cậu nhắm mắt cũng chạy được, làm sao có thể đứng đó nghe tiếp những lời dâm ngôn uế ngữ của Dung Cửu chứ, a a a lỗ tai bẩn mất rồi!

Dung Cửu đứng thẳng dậy, nhìn bóng dáng Kinh Trập ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường. Vẻ mặt trên gương mặt hắn cũng theo đó mà đóng băng từng chút một, cho đến khi chỉ còn lại sự lạnh lùng thuần túy.

Khi Kinh Trập rời đi, dường như cũng mang theo chút hơi người cuối cùng trên người hắn.

Hay đúng hơn là, khi không ở bên cạnh Kinh Trập, Hách Liên Dung vẫn mang bộ dạng này.

Kinh Trập chạy thục mạng về Trực Điện Tư, dáng vẻ y hệt như đang trốn chạy giữ mạng. Trên đường gặp người quen cũng chỉ gật đầu bừa, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Như một cơn lốc cuốn vào phòng mình, cậu nằm vật ra giường, đá văng giày, trùm chăn kín mít.

Đây quả thực là góc an toàn nhất thế giới.

Tuệ Bình bị tiếng động của Kinh Trập làm tỉnh giấc, hôm nay hiếm khi không phải dậy sớm, cậu ta nói chuyện cũng ậm ừ không rõ: “Kinh Trập… ngươi sao thế?”

Kinh Trập nói vọng ra từ trong chăn: “Không sao, ngươi ngủ tiếp đi.”

Đến khi cả căn phòng yên tĩnh trở lại, Kinh Trập mới cuộn tròn người, ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ.

Chuyện hôm qua quá đột ngột, mãi đến tận bây giờ, Kinh Trập mới có thể thở phào một hơi.

Cậu thẫn thờ một lúc, rồi nhìn chằm chằm vào tay mình.

Hôm qua, tay này nhổ nấm.

Hôm nay, tay này đấm Dung Cửu.

Được lắm… Đây rốt cuộc là bước nhảy vọt kiểu gì vậy… Hắn… Dung Cửu rốt cuộc là bị làm sao…

Hắn… đang, cố ý, thử thách cậu sao?

Kinh Trập khó khăn lắm mới nắm được một đầu mối từ cuộn len rối rắm, nhưng sau khi nắm được đầu mối ấy, cậu lại đối mặt với cả một cuộn len còn hỗn loạn hơn phía sau và rơi vào trầm mặc.

Nhưng rốt cuộc tại sao phải thử thách cậu chứ!

Không không không… Kinh Trập, không được nghĩ thế… Hắn trúng độc, là phát bệnh thôi…

Kinh Trập lẩm bẩm: “…Sợ thì đúng là sợ thật…”

Nhưng tại sao…

Cậu phiền não lật người, nghe nói Dung Cửu trúng độc từ nhỏ, cậu lại thấy có vài phần xót xa.

Kinh Trập à Kinh Trập, đau lòng cho đàn ông là một cái tội!

Cậu đau lòng cho Dung Cửu, thế tối qua Dung Cửu có đau lòng cho cậu không!

Ngoại trừ cái quần nhỏ kia, Kinh Trập gần như bị l*t s*ch, từ trên xuống dưới đều bị ăn sạch sẽ.

Cả đời này cậu chưa bao giờ xấu hổ như vậy!

Sao hắn không chê bẩn nhỉ?

Hách Liên Dung lơ đãng uống cạn bát thuốc, mùi vị đắng chát đến mức muốn tan cả xương cốt cuộn trào trong miệng, hắn nghe thấy tiếng Tông Nguyên Tín đang lầm bầm.

“Sao có thể chứ… thuốc này sao lại…”

Phải rồi, thuốc của Tông Nguyên Tín sao có thể sai được?

Trong lúc đám người bên dưới bận rộn tới lui, Hách Liên Dung ngồi trên cao đã chống tay lên má, nửa tỉnh nửa mê.

Thế là âm thanh trong điện càng trở nên yên tĩnh.

Hắn có thể cho Kinh Trập rất nhiều thời gian, để cậu từng chút một chìm đắm, từng chút một mất đi sức giãy giụa, trượt vào cái bẫy dính dấp, vĩnh viễn không thể leo ra ngoài.

Đánh chắc thắng chắc, là nói như vậy sao?

Thế nhưng, Kinh Trập lại reo rắc tình cảm khắp nơi. Đi đến đâu, người thích cậu nhiều vô kể. Những ánh mắt ấy, những sự quan tâm ấy, những sự qua lại thân mật ấy…

Sự ân cần quá mức sẽ biến thành gánh nặng không cần thiết.

Nếu thật sự để Kinh Trập tưởng rằng hắn là một tình nhân dịu dàng chu đáo đến nhường nào, thì đã lầm to rồi.

Chỉ là…

Hách Liên Dung mở mắt, ấn tay lên mắt phải.

Cơn đau nhói âm ỉ dấy lên những đợt sóng trào. Sự cuồng nhiệt và âm u, bỗng chốc phá vỡ lớp băng cảm xúc của người đàn ông.

“Ha ha ha ha ha…”

Hách Liên Dung bỗng bật cười thành tiếng.

Tiếng cười này dọa đám người hầu trong điện sợ mất mật, có kẻ không nhịn được mà quỳ sụp xuống, run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu lên.

Trong điện rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng cười của Hách Liên Dung.

Dù không tình nguyện, cậu vẫn sẽ mở lòng với hắn.

Dù gào khóc thảm thiết, cậu vẫn vừa nức nở, vừa oán trách hắn.

Cậu sẽ túm lấy cổ áo hắn mà đấm, nói rằng xin lỗi vô dụng thì cũng phải xin lỗi.

Nhận thấy nguy hiểm liền bỏ chạy thục mạng, lanh lợi vô cùng, chạy nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy bóng người.

… Phản ứng của Kinh Trập, vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu.

Sự hưng phấn không chút thỏa mãn tàn phá trong lòng, đầu lưỡi hắn chạm vào răng, mới miễn cưỡng nén xuống ngọn lửa không biết mệt mỏi.

Sự yêu thương và ác ý vặn vẹo đan xen, nảy sinh ra d*c v*ng lạnh lùng tàn khốc, căn bản không thể dừng lại h*m m**n cướp đoạt.

Sao có thể trách hắn được?

Đúng không.

Ít nhất hắn rất tôn trọng Kinh Trập, không lột bỏ bí mật ẩn giấu khiến cậu sợ hãi nhất, để cậu được gìn giữ chút riêng tư nhỏ nhoi đó, tự cho rằng không ai hay biết.

Hắn rất tốt, phải không?

Thật xui xẻo, Kinh Trập à.

Tất cả những điều này đều được sinh ra dưới sự dung túng của em đấy.

Hách Liên Dung vươn tay, trên cổ tay trắng lạnh, vết cào rõ rệt đang rỉ máu.

Hắn trân trọng l**m một cái, như đang nếm trải cơn giận và nỗi sợ hãi mà Kinh Trập để lại.

Và đây, chỉ mới là bắt đầu.

________

Vở kịch nhỏ:

Kinh Trập: Lần sau huynh còn như vậy, ta sẽ thế này thế này, thế kia thế kia, hiểu chưa?

Dung Cửu: Ừ.

Kinh Trập: “Ừ” là ý gì?

Dung Cửu: Là nghe rồi ^_^

Dung Cửu vốn định làm quá hơn chút nữa, nhưng Kinh Trập khóc trông đáng yêu quá nên mải ngắm…

(Kinh Trập: ? Đáng yêu cái gì? Thế này còn chưa đủ quá đáng à!)

Dừng lại ngay ranh giới chưa đến mức tan vỡ.

Bình Luận (0)
Comment