Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 31

Đầu năm mới, Kinh Trập có chút ủ rũ, mỗi ngày đi làm mà cứ như đi viếng mộ. Đám Tuệ Bình thấy vậy cũng lo lắng, mấy huynh đệ bàn bạc một hồi, bèn cử Thế Ân – người khéo ăn khéo nói nhất – đi nghe ngóng, nếu thực sự gặp phải rắc rối gì thì bọn họ cũng tiện bề giúp đỡ.

 

Chẳng thể cứ để bọn họ mãi chịu ơn Kinh Trập, còn bản thân lại chẳng làm được gì.

 

Chỉ tiếc là Thế Ân đành tay trắng trở về.

 

Cậu ta nhún vai: "Cậu ta chỉ bảo tâm trạng không tốt lắm, còn lại thì cạy miệng cũng không chịu nói."

 

Hơn nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút kỳ lạ ra, Kinh Trập trông vẫn bình thường như mọi khi. Lúc cậu ta nhắc tới, cậu thậm chí còn cười hì hì vỗ vai cậu ta, bá vai bá cổ, tán gẫu một hồi lâu.

 

Kết quả đợi đến lúc về, Thế Ân mới phát hiện mình lại bị lừa rồi.

 

Kinh Trập đôi khi đúng là vua lừa đảo!

 

Cốc Sinh sờ sờ cằm: "Chuyện gì mà khó nói thế nhỉ?"

 

Ngay sau đó, Tuệ Bình dường như nhớ ra điều gì, theo bản năng định nói, nhưng lại kìm nén nuốt xuống.

 

Cậu ta nhớ lại hôm mùng một Tết, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu ta nghe thấy tiếng động Kinh Trập trở về, lúc đó hình như trời đã tờ mờ sáng... Kinh Trập chắc hẳn đã đi cả đêm không về.

 

Vốn dĩ chuyện này không hợp quy tắc.

 

Nhưng đêm Giao thừa, rất nhiều người thức đón Giao thừa, trong hoàng cung cũng vậy. Vào lúc này, những giới luật thường ngày, chỉ cần không quá khắt khe thì người ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Đêm Giao thừa hôm đó, Kinh Trập hẳn đã đi gặp bạn bè.

 

Xảy ra chuyện không vui sao?

 

Trong lòng Tuệ Bình có đủ mọi suy đoán, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Kinh Trập không muốn nói thì thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ngược lại là các ngươi, bài tập Kinh Trập giao, đã làm xong chưa?"

 

Vừa nhắc đến chuyện này, Thế Ân và Cốc Sinh liền tiu nghỉu, mặt mày xanh mét.

 

Mấy ngày Tết này, không chỉ cấp trên nới lỏng quản lý, mà bản thân họ cũng buông thả, đừng nói là bài tập, ngay cả chuyện đọc sách luyện chữ cũng quên béng mất. Nghe Tuệ Bình nhắc tới, cả đám lập tức lủi mất dạng.

 

Tuệ Bình buồn cười lắc đầu, chợt thấy Hồ Lập đang đợi ngoài cửa. Cậu ta hơi sững người, không biết Hồ Lập đến vì chuyện gì, bèn bước ra đón.

 

Hồ Lập dáng người gầy gò nhỏ thó, nhưng được cái lanh lợi. Cậu ta kéo Tuệ Bình ra một góc khuất, nhìn trước ngó sau rồi ghé vào tai Tuệ Bình thì thầm một hồi.

 

Sắc mặt Tuệ Bình trở nên nghiêm túc, gật đầu với Hồ Lập.

 

Lúc này, Kinh Trập – người đang được bạn bè lo lắng – đang đi theo Khương Kim Minh đến bái phỏng Chưởng ấn thái giám.

 

Vị Chưởng ấn thái giám này đã ngồi ở vị trí này mười mấy năm, nếu không có gì bất trắc, lão sẽ ngồi mãi cho đến ngày tuổi tác không còn phù hợp nữa.

 

Các Chưởng tư bên dưới đều có quan hệ khá tốt với lão, ít nhất là ngoài mặt cũng hòa thuận. Dù sao thì cả cái Trực Điện Giám này cũng chẳng phải nơi thanh cao quyền quý hay chốn béo bở gì.

 

Đã không leo lên được vị trí đó, thì việc không gây mâu thuẫn với cấp trên trực tiếp chính là đạo xử thế của họ.

 

Kinh Trập đứng chờ bên ngoài, cùng với những tiểu thái giám do các Chưởng tư khác dẫn theo, đang tụ tập trò chuyện.

 

Tiện thể trông cửa.

 

Đây không phải lần đầu tiên cậu được Khương Kim Minh dẫn đi tham gia họp hành, nên đã quen mặt với đám tiểu thái giám đi theo các Chưởng tư khác, ít nhất cũng nói chuyện được với nhau, trà trộn vào nghe bọn họ hóng hớt cũng không đến mức lạc lõng.

 

Tuy nhiên, cậu thường là người lắng nghe, chứ chẳng nói chen vào được mấy câu.

 

Đám người bọn họ so với những kẻ chỉ biết cắm đầu làm việc thì tốt hơn nhiều.

 

Đi theo Chưởng tư làm việc, đôi khi chạy việc vặt khắp nơi, tai nghe mắt thấy nhiều hơn, chuyện biết được cũng nhiều hơn.

 

Kinh Trập nghe thấy tiểu thái giám bên Tạp Vụ Tư nói: "Chưởng tư nhà ta lúc mới đến ấy à... quản giới luật... đợt trong cung điều tra triệt để dạo trước, chết nhiều người lắm..."

 

Tạp Vụ Tư sau một thời gian điều chỉnh, đã điều Chưởng tư mới đến, nhân sự cũng khôi phục định mức.

 

"Nghe nói đều là lệnh của vị ở Thọ Khang Cung."

 

"...Mấy vị nương nương ở Ngự Hoa Viên... gặp chuyện, ngã..."

 

"...Chảy máu... bị thương..."

 

Kinh Trập lơ đễnh một chút, nghe được vài từ lọt tai, lúc này mới chăm chú lắng nghe.

 

Người vừa nói chính là tên tiểu thái giám bên Tạp Vụ Tư ban nãy, tên là Liêu Giang, cười lên trông khá dễ thương.

 

Liêu Giang kể, cậu ta theo Chưởng tư đi làm việc, lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên thì tình cờ nghe thấy tiếng động vọng lại, chỉ là lúc đó Chưởng tư giục cậu ta đi mau, không cho dừng lại nên mới không nhìn thấy đầu đuôi. Sau đó dò la mới biết, lúc ấy Ngự Hoa Viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy vị cung phi gặp nạn, ngã đến đầu rơi máu chảy.

 

Một thái giám tùy tùng của Chưởng tư khác nghe xong, không khỏi lấy làm lạ: "Sao ta chưa nghe nói chuyện này nhỉ?"

 

Liêu Giang: "Chuyện mới xảy ra sáng nay thôi."

 

Có người lại than: "Cũng may Giang chưởng tư cơ trí, nếu ở lại nhìn thấy cái gì không nên nhìn, thì đúng là rắc rối to."

 

Liêu Giang còn trẻ, được Giang chưởng tư mới đến coi trọng, chẳng qua cũng vì cái tên của cậu ta trùng hợp với họ của ông ta. Giang chưởng tư khá mê tín, cho rằng đây là điềm lành nên mới giữ Liêu Giang bên cạnh.

 

Thực chất, Liêu Giang là một tên ngốc nghếch non nớt.

 

Cũng may cậu ta khá thông minh, được đào tạo cấp tốc nên cũng ra dáng ra hình, chỉ là ở một số chi tiết vẫn để lộ sự non nớt của mình.

 

Liêu Giang cười cười: "Giang chưởng tư thực sự rất tốt, trên đường về ông ấy cũng dạy bảo ta."

 

Những chuyện bọn họ đang bàn tán này, nếu ở bên ngoài thì tuyệt đối không dám nói. Dù sao cũng là chuyện nhạy cảm, nếu nhắc đến những lời không nên nói mà để lọt ra ngoài thì phiền phức to. Nhưng mấy người có mặt ở đây đều là người thân cận của các Chưởng tư, nên nói chuyện cũng bớt câu nệ hơn.

 

Kinh Trập nghe được một bụng chuyện phiếm, trên đường về, cậu đi theo sau Khương Kim Minh, nghe ông hỏi: "Có phải trong người không được khỏe?"

 

Giọng điệu Khương Kim Minh rất ôn hòa, nhưng Kinh Trập lại nghiêm mặt, cung kính đáp: "Là do mấy ngày nay tiểu nhân ngủ không ngon, khiến Chưởng tư phải bận tâm rồi."

 

Khương Kim Minh cười cười, nhìn Kinh Trập nói: "Không cần nghiêm túc như vậy, chỉ là trò chuyện thôi mà."

 

Kinh Trập: "Nếu mấy ngày nay có chỗ nào sơ suất..."

 

Lời cậu còn chưa nói hết, đã thấy Khương Kim Minh xua tay, thở dài một hơi.

 

Kinh Trập khựng lại, im bặt không nói nữa.

 

Khương Kim Minh: "Ngươi và Vân Khuê quan hệ tốt, đây quả thực là một trong những lý do ta chọn ngươi. Tuy nhiên, ngươi biết chữ, biết viết, đây cũng là bản lĩnh của ngươi. Ta quan sát hai tháng nay, thấy ngươi cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, hừ, nếu thằng nhóc Vân Khuê kia có được vài phần cẩn thận của ngươi thì tốt biết mấy."

 

Kinh Trập làm rất tốt, ông cũng không ngại tỏ thái độ mềm mỏng đôi chút.

 

Kinh Trập chỉ cười cười.

 

Khương Kim Minh là một Chưởng tư tốt, Kinh Trập làm việc dưới trướng ông cũng không cảm thấy khó xử. Ông nể mặt Vân Khuê nên đối xử với Kinh Trập cũng rất khoan dung.

 

Chỉ là, đừng nhìn giọng điệu chê bai mỗi khi ông nhắc tới Vân Khuê, chứ nếu Vân Khuê làm được chỉ bằng một phần mười Kinh Trập, thì trong mắt Khương Kim Minh cũng là tốt đẹp vô cùng.

 

Đối với Khương Kim Minh, quan hệ của hai người họ hoàn toàn khác biệt, Kinh Trập cũng chưa bao giờ nhầm lẫn mối quan hệ này.

 

Cậu cẩn thận là vì sự an toàn của bản thân.

 

Khương Kim Minh thích sự cẩn thận này.

 

Ban nãy, khi các Chưởng tư trong phòng nói chuyện xong, dừng lại uống trà, động tĩnh bên ngoài cũng loáng thoáng truyền vào.

 

Khương Kim Minh quan sát một hồi, trong đám tiểu thái giám nhao nhao bên ngoài, chỉ có Kinh Trập là người luôn im lặng lắng nghe.

 

Như vậy rất tốt, kẻ lắm mồm thường khó sống lâu.

 

Khương Kim Minh: "Hôm nay Chưởng ấn nói, qua vài ngày nữa sẽ cho dọn dẹp các cung điện phía Tây, đến lúc đó ngươi nhớ sắp xếp nhân thủ."

 

Kinh Trập ghi nhớ việc này. Trên đường đi, Khương Kim Minh còn dặn dò thêm không ít chuyện, đợi đến khi về tới Trực Điện Tư thì trời đã ngả sang chiều.

 

Sau khi xử lý xong những việc vặt trong tay, cậu mới rảnh rỗi được đôi chút.

 

Đúng lúc này, giọng nói kỳ quái của hệ thống vang lên.

 

[Nhiệm vụ Bảy hoàn thành]

 

Kinh Trập sững sờ. Nhiệm vụ Bảy?

 

Chuyện về Bỉ Tân Điền, Kinh Trập đã quên béng từ lâu. Chưa nói đến việc có năng lực hoàn thành hay không, cho dù có năng lực, Kinh Trập cũng không định làm thế.

 

"Nhiệm vụ hoàn thành, nghĩa là Bỉ Tân Điền bị người ta cướp đi rồi?" Sắc mặt Kinh Trập trở nên kỳ quái, "Gã bị người ta mang đi, cũng được tính là ta hoàn thành nhiệm vụ à?"

 

Cậu đâu có tốn chút sức lực nào.

 

[Nếu hệ thống có thể liên kết nhầm ký chủ, thì tại sao không thể phán định nhiệm vụ hoàn thành?]

 

Kinh Trập: "..."

 

Ngươi đúng là mặt dày.

 

Còn dám suy một ra ba nữa chứ.

 

Chuyện này đối với Kinh Trập là chuyện tốt, cậu không cần phải lo lắng về rắc rối trừng phạt nữa. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc Bỉ Tân Điền đã chạy thoát, một mầm tai họa như thế...

 

Kinh Trập quả thực không thể nào vui nổi.

 

Cậu vẫn thà rằng gã chết trên pháp trường còn hơn.

 

"Bỉ Tân Điền bị cướp đi khi nào? Kẻ cướp là ai, ngươi có biết không?"

 

Kinh Trập hỏi. Cái hệ thống này tuy không đáng tin cậy lắm, nhưng đôi khi cũng lóe lên vài tia sáng.

 

[Người cướp gã đi tên là Mạnh Trung Thông. Bị mang đi từ hai tháng trước.]

 

Hệ thống vậy mà thực sự phản hồi.

 

Xem ra mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, năng lượng nó thu được đều không ngừng tăng lên.

 

Kinh Trập không nhớ ra vị quan lớn hay Vương gia nào tên là Mạnh Trung Thông, nhưng hai tháng trước...

 

"Người bị mang đi từ hai tháng trước, sao bây giờ mới tính là hoàn thành?"

 

[Cướp ngục là để người đó được bình an, bị mang đi không có nghĩa là bình an vô sự. Hiện tại nơi ẩn náu của Bỉ Tân Điền được phán định là an toàn, nhiệm vụ mới coi như hoàn thành.]

 

Kinh Trập: "Lừa đảo."

 

Nhiệm vụ này chỗ nào cũng gài bẫy.

 

Thôi bỏ đi, nhiệm vụ hoàn thành thì cũng hoàn thành rồi, Kinh Trập cũng chẳng thể nhảy ra giết người được. Ít nhất đối với cá nhân Kinh Trập, đây cũng coi như chuyện tốt.

 

Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống cũng có thể vận dụng số năng lượng đó để làm chút gì đó. Nếu không thì với câu hỏi vừa rồi của Kinh Trập, hệ thống căn bản chẳng có năng lực trả lời.

 

Nhiệm vụ Bảy tuy không hoàn thành theo ý muốn của cậu, nhưng điều này cũng khiến Kinh Trập không khỏi suy ngẫm lại về nhiệm vụ Sáu.

 

Mấy ngày nay, Kinh Trập âm thầm nghe ngóng được không ít chuyện liên quan đến Chung Túy Cung.

 

Có những chuyện thậm chí chẳng cần tốn công sức cũng biết được.

 

Dù sao thì Quý phi nương nương của Chung Túy Cung cũng được coi là người nổi tiếng trong hậu cung này.

 

Kẻ để mắt tới họ cũng rất nhiều.

 

Dạo gần đây, Quý phi và Đức phi liên tục đối đầu nhau, mùi thuốc súng nồng nặc đến mức ngay cả Bắc Phòng cũng biết, chứ đừng nói là Thọ Khang Cung. Nhưng kỳ lạ là Thái hậu lại chẳng hề tỏ thái độ gì về việc này.

 

Bất kể là Quý phi hay Đức phi, đều được coi là người thân của Thái hậu, e là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, khó mà quản được?

 

Người ngoài không biết có bao nhiêu lời đồn đoán, nhưng ngoài chuyện này ra, còn có chuyện Chung Túy Cung bị thất sủng. Từ trước Tết, Hoàng đế đã không còn đặt chân đến Chung Túy Cung nữa.

 

Chuyện này nghe có vẻ không quan trọng lắm, nhưng ngay sau đó, cả hậu cung cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Cảnh Nguyên Đế tỏ ra vô cùng thanh tâm quả dục, không hề lui tới hậu cung nữa.

 

Nhiều cung phi như vậy, nhưng chẳng thấy hắn đặc biệt để tâm đến ai.

 

Ồ, cũng có đấy, nhưng hoặc như Từ tần suýt bị dọa điên, hoặc như Lưu tài nhân... đã chết.

 

Kinh Trập vừa nghĩ đến Cảnh Nguyên Đế, khó tránh khỏi nhớ lại câu nói "không quan tâm việc bị đội nón xanh" của Dung Cửu. Câu nói này quả thực nghe thế nào cũng thấy gượng gạo, Cảnh Nguyên Đế không phải là thật sự không được đấy chứ...?

 

Kinh Trập rất cẩn thận, khi nhớ đến Dung Cửu cũng cố gắng giữ sắc mặt không thay đổi, cậu cực kỳ kiềm chế giấu kín cảm xúc của mình.

 

Vỗ vỗ vào mặt mình, phải nghĩ chính sự!

 

Chung Túy Cung mỗi ngày đều phái người đến Ngự Thiện Phòng hai lần, người thường xuyên đến là Đại thái giám Ngưu Bảo. Đại cung nữ Vũ Thạch là người Quý phi mang từ ngoài cung vào, được sủng ái nhất, bất kể ra vào lúc nào, Quý phi cũng luôn mang theo nàng.

 

Và nàng, chính là người mà Minh Vũ từng nhắc đến ở Ngự Thiện Phòng, kẻ khiến cho các sinh vật sống ở đó đều sợ hãi.

 

Kinh Trập cũng từng nhìn thấy Vũ Thạch từ xa ở hồ sen lúc trước. Dù chỉ thoáng qua một lần, nhưng Kinh Trập hoàn toàn không nhận thấy có vấn đề gì.

 

Là do động vật nhạy cảm hơn con người sao?

 

Giả sử Vũ Thạch thực sự có vấn đề, vậy thì chủ tử của nàng, cũng là người bị hệ thống điểm danh nhiều lần – Hoàng Nghi Kết, chắc chắn vấn đề còn lớn hơn.

 

Thêm vào đó, nàng nhiều lần đến bái kiến Cảnh Nguyên Đế, dù bị Càn Minh Cung từ chối vẫn không hề dừng lại.

 

Nếu suy đoán từ điều này, thì Hoàng đế, hẳn mới là mục tiêu của nàng.

 

"Không phải theo nghĩa nam nữ... mà là nhắm vào..."

 

Kinh Trập lẩm bẩm, chẳng lẽ, Thái hậu muốn lấy mạng Cảnh Nguyên Đế?

 

Hoàng Nghi Kết chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể ám sát Hoàng đế trong Càn Minh Cung được canh phòng nghiêm ngặt?

 

Vũ lực công khai không được, vậy thì... Kinh Trập chợt nhớ đến loại độc mà Dung Cửu từng nhắc tới.

 

Dung Cửu thời niên thiếu từng trúng độc. Hồi nhỏ Kinh Trập nghe phụ thân kể chuyện, những đại hiệp lợi hại bị đánh bại chính là do kẻ tiểu nhân bôi độc lên đao kiếm. Nếu là như vậy...

 

Đừng nói là một nữ tử yếu đuối, cho dù là một đứa trẻ cũng có thể ra tay.

 

Kinh Trập vỗ trán, sắp xếp lại suy nghĩ.

 

Đầu tiên, Hoàng Nghi Kết là người của Hoàng gia, sau khi vào cung, dưới sự sắp đặt của Thái hậu đã trở thành Quý phi. Đồng thời, hệ thống ban bố nhiệm vụ ngăn cản nàng vào cung, điều đó có nghĩa việc Hoàng Nghi Kết vào cung bất lợi cho Thụy Vương.

 

Sau đó, do sự bất lực của ký chủ nhầm lẫn là Kinh Trập, Hoàng Nghi Kết vẫn nhập cung làm Quý phi. hệ thống lại ban bố nhiệm vụ thứ hai, chính là ngăn cản Hoàng Nghi Kết đạt được mục đích. Điều này vừa xác nhận việc nàng vào cung có mang theo nhiệm vụ, vừa đồng nghĩa với việc Thái hậu vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.

 

Sau khi vào cung, trong suốt mấy tháng, Hoàng Nghi Kết liên tục đến Càn Minh Cung, tần suất so với các cung phi khác không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít.

 

Cộng thêm những suy đoán trước đó của Kinh Trập, có lẽ nàng muốn dùng cách hạ độc để...

 

Khoan đã!

 

Kinh Trập chợt nhận ra, nếu chỉ cần người hạ độc, tại sao Thái hậu lại khăng khăng muốn Hoàng Nghi Kết vào cung? Nàng giỏi dùng độc? Hay là... một cách thức nào đó còn kín đáo hơn cả dùng độc?

 

Dù nói thế nào đi nữa, đối tượng nhiệm vụ của Hoàng Nghi Kết hẳn là Cảnh Nguyên Đế.

 

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải bắt tay vào từ điểm này.

 

Vừa nghĩ đến đây, mặt Kinh Trập đã nhăn lại.

 

Đó là Càn Minh Cung đấy!

 

Mối liên hệ duy nhất giữa Kinh Trập và Càn Minh Cung, trớ trêu thay lại là Dung Cửu.

 

... Dung Cửu.

 

Kinh Trập trầm mặc.

 

Kể từ đêm Giao thừa đến nay, đã qua vài ngày mùng năm, mười lăm, hai lăm, Kinh Trập chưa từng đến đó lần nào.

 

Trước kia, cứ đến ngày có số năm, Kinh Trập tuy không cố ý chờ đợi, nhưng lần nào cũng lượn lờ bên ngoài.

 

Dung Cửu luôn xuất hiện một cách thần kỳ từ những nơi khác nhau, hơn nữa không ai hay biết... Kinh Trập vẫn luôn tò mò rốt cuộc hắn làm thế nào.

 

Mỗi khi đến ngày đó, Kinh Trập luôn ra ngoài. Vậy nên khi cậu không rời khỏi Trực Điện Tư, thậm chí còn ngoan ngoãn ở bên cạnh Khương Kim Minh suốt nửa ngày, điều này đồng nghĩa với một sự lảng tránh khéo léo.

 

Sau khi trở về từ đêm Giao thừa, cậu đã nhờ Trịnh Hồng chuyển lời nhắn.

 

Trịnh Hồng ngẩn người: "Ta chẳng biết liên lạc với người đó kiểu gì, lần nào cũng là một gói đồ lớn xuất hiện trong phòng ta một cách khó hiểu, ta nhìn là biết gửi cho ngươi."

 

Kinh Trập cau mày: "Vậy ngươi đi hỏi người giới thiệu cho ngươi trước đó xem."

 

Trịnh Hồng nhíu mày, sau khi về cũng chẳng biết làm cách nào mà truyền tin về, nói là đã chuyển lời nhắn đi rồi.

 

Vì phải thông qua nhiều người trung gian, Kinh Trập không nói quá rõ ràng, cậu chỉ bảo mình cần yên tĩnh một thời gian.

 

Kinh Trập quả thực cần phải yên tĩnh một chút.

 

Sau sự việc đêm Giao thừa, Kinh Trập nhận ra những phán đoán trước đây của cậu về Dung Cửu vẫn còn quá nông cạn.

 

Minh Vũ nói đúng, cậu không biết gia thế của Dung Cửu, những trải nghiệm thời niên thiếu, những chuyện hắn từng gặp phải, tự nhiên cũng không biết bản tính thực sự của Dung Cửu là thế nào.

 

Trước đây cậu không quan tâm, là vì cậu cảm thấy có lẽ mình đã đủ hiểu Dung Cửu là người ra sao. Nhưng giờ cậu phát hiện, sự hiểu biết ấy là chưa đủ.

 

Hôm nay, Kinh Trập vừa về phòng thì nghe thấy tiếng Tuệ Bình hình như đang nói chuyện với ai đó. Bước vào, cậu thấy Minh Vũ đang ngồi quay lưng về phía cửa trò chuyện.

 

Tuệ Bình ngồi đối diện cửa, thấy Kinh Trập vào liền cười nói: "Bạn ngươi đến tìm, ta bảo lát nữa ngươi sẽ về nên giữ cậu ấy lại."

 

Minh Vũ cũng đứng dậy, cười nhìn cậu.

 

Trong phòng lan tỏa một mùi thơm ngào ngạt, Kinh Trập ngó đầu nhìn, mới phát hiện Minh Vũ mang quà đến.

 

Kinh Trập: "Ngươi mới đến Ngự Thiện Phòng không lâu, đã có thể mang đồ ra ngoài rồi sao?"

 

Minh Vũ: "Chu tổng quản rất tốt, bình thường những món làm để luyện tay nghề này đều cho bọn ta tự xử lý."

 

Kinh Trập u sầu nói: "Hèn chi ngươi lại béo lên hai vòng."

 

Minh Vũ làm bộ muốn đá cậu.

 

Tuệ Bình nhìn Kinh Trập để lộ vẻ thư thái hiếm thấy trong thời gian gần đây, bèn cười nói: "Hai người cứ ngồi chơi, ta có việc ra ngoài một lát."

 

Rồi nhường lại căn phòng cho Kinh Trập và Minh Vũ.

 

Minh Vũ kéo Kinh Trập ngồi xuống, mở gói đồ mình mang đến đẩy tới trước mặt cậu: "Nếm thử tay nghề của ta xem."

 

Kinh Trập không khỏi lầm bầm: "Ngươi không bỏ độc vào đấy chứ?" Ngửi thì rất thơm, nhưng hình thức thì chẳng đẹp mắt chút nào.

 

"Ta mà bỏ độc được thì thứ đầu tiên ta độc cho câm chính là cái miệng này của ngươi đấy." Minh Vũ vừa mắng vừa cốc cho Kinh Trập một cái rõ đau.

 

Kinh Trập xoa cái trán xui xẻo của mình, nếm một miếng, mắt sáng lên: "Cũng ngon phết đấy chứ."

 

Minh Vũ cười đắc ý: "Chu tổng quản bảo thiên phú của ta cũng khá."

 

"Ngươi gọi thân thiết thế, chẳng lẽ ông ta đích thân dạy ngươi?"

 

"Cũng không hẳn là cầm tay chỉ việc, chỉ là thỉnh thoảng thấy ta thì gọi qua phụ bếp." Minh Vũ nói, "Lũ tiểu thái giám mới vào như bọn ta không thể nào được bắt tay vào làm ngay đâu, đều phải bắt đầu từ việc chẻ củi thái rau. Nhưng nhờ Chu tổng quản hay gọi ta qua, nên mấy người cũ bên trên đối xử với ta cũng khá tốt."

 

Cậu ta liếc nhìn Kinh Trập: "Ngươi và Chu tổng quản có quen biết à?"

 

Kinh Trập vừa ăn điểm tâm vừa nhướng mày: "Sao lại hỏi thế?"

 

"Hôm ngươi đến Ngự Thiện Phòng tìm ta, bị Chu tổng quản nhìn thấy. Ông ấy đặc biệt gọi ta qua, hỏi về quan hệ của chúng ta." Minh Vũ cau mày nhớ lại, "Cũng từ sau đó, ông ấy mới đối xử với ta như vậy."

 

Kinh Trập: "Ta với ông ấy chẳng có quan hệ gì, nhưng ngươi còn nhớ An gia gia không?"

 

Minh Vũ phản ứng rất nhanh: "Vị hồi mới vào cung ấy hả?"

 

Kinh Trập gật đầu: "Đúng vậy, Chu tổng quản chắc là có quan hệ tốt với An gia gia."

 

Minh Vũ vỡ lẽ. Chuyện vào cung đối với cậu ta đã là ký ức từ rất lâu về trước, nhưng cái tên Trần An này cậu ta vẫn nhớ.

 

Cậu ta biết quan hệ giữa Kinh Trập và Trần An khá tốt, năm nào cũng đến bái kiến một lần. Tuy nhìn có vẻ nhạt nhòa, nhưng đối với Kinh Trập hồi đó cứ ru rú ở Bắc Phòng không chịu ra ngoài thì đã là vô cùng chu đáo rồi.

 

Minh Vũ đợi Kinh Trập ăn xong mới hỏi: "Ngon không?"

 

"Ngon."

 

"Ngọt không?"

 

"Ngọt."

 

Kinh Trập gật đầu. Tuy sau khi vào cung không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng số lần được ăn đường vẫn rất ít. Đối với những cung nhân như họ, đường vẫn là một loại gia vị xa xỉ.

 

Minh Vũ thong thả nói: "Vậy có thể nói cho ta biết, dạo gần đây ngươi cứ ủ rũ như vậy là vì sao không?"

 

Kinh Trập đẩy đĩa điểm tâm đã ăn xong sang một bên: "Lúc nhìn thấy ngươi và Tuệ Bình nói chuyện vui vẻ, ta đã đoán được rồi." Mặc dù cậu và Minh Vũ quan hệ rất tốt, gặp mặt cũng là chuyện bình thường.

 

Nhưng Minh Vũ mới đến Ngự Thiện Phòng không lâu, đang là lúc cần thích nghi, không thể nào vô duyên vô cớ chạy tới tìm cậu được.

 

Minh Vũ cười cười: "Ngươi đến Trực Điện Tư rồi, cũng có được một nhóm bạn tốt đấy chứ."

 

Kinh Trập cụp mắt. Bạn bè... trước kia ở Bắc Phòng, người thân thiết chỉ có mình Minh Vũ. So với sự độc lai độc vãng lúc trước, ở Trực Điện Tư, người bên cạnh cậu quả thực nhiều hơn.

 

Minh Vũ: "Thật ra từ trước ta đã muốn nói rồi, ngươi là người rất giỏi kết bạn."

 

Kinh Trập nghiêng đầu nhìn cậu ta.

 

"Ngươi có biết không, Thất Thuế và Bát Tề thực ra vẫn luôn rất thích ngươi." Minh Vũ nói, "Ngay cả Vô Ưu cũng vậy."

 

Người thực sự nhìn Kinh Trập bằng nửa con mắt, chỉ có Trường Thọ.

 

Kinh Trập: "Chuyện này... Thất Thuế không phải rất ghét ta sao?"

 

Cậu nhớ thỉnh thoảng vẫn nghe thấy cậu ta và Bát Tề nói mát châm chọc.

 

Minh Vũ hừ một tiếng: "Lý do cậu ta ghét ngươi, cũng giống hệt lý do Hà Diệp, ý ta là cái người lúc đầu ấy, ghét ngươi vậy."

 

Trong mắt Kinh Trập nhìn Minh Vũ tràn đầy sự mờ mịt.

 

Minh Vũ không nhịn được xoa xoa cái đầu nhỏ như cún con của Kinh Trập, đôi mắt đen ươn ướt mang theo vẻ ngây ngô, giống như chú chó nhỏ đi lạc đường.

 

"Bởi vì lúc đó ngươi không cần bạn bè." Minh Vũ nói, "Ngươi luôn mang lại một cảm giác... dù đứng giữa đám đông nhưng vẫn vô cùng xa cách. Nếu không phải chúng ta cùng vào cung, rồi lại tình cờ va chạm mà có giao điểm, e là ngươi vĩnh viễn không bao giờ mở lòng với ta."

 

Kinh Trập xấu hổ sờ mũi, mắt không tự chủ được nhìn xuống đất.

 

Cậu không nhớ mình lại... được rồi... có lẽ là có một chút trốn tránh và lạnh lùng, nhưng cũng đâu đến mức khoa trương như thế.

 

"Có đấy." Minh Vũ quả quyết nói, "Hồi chúng ta mới đến Bắc Phòng, bọn họ tỏ ý muốn kết giao với ngươi, ngươi luôn từ chối bằng một sự lễ phép vô cùng đúng mực. Nhiều lần như vậy, ai mà muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh chứ!"

 

Kinh Trập cố cãi lý: "Nhưng mà Vô Ưu và Tam Thuận đâu có cảm giác đó."

 

Minh Vũ: "Đó là vì Vô Ưu ruột để ngoài da, Tam Thuận thì ngốc! Hai người bọn họ đâu có so đo chuyện này. Ngươi nhìn thì có vẻ ôn hòa với tất cả mọi người, chuyện gì cũng không tranh không giành, nhưng đôi khi lại khá lạnh lùng."

 

Ít nhất lúc đó là đối với những người ngoài Minh Vũ.

 

Kinh Trập buồn bực ngồi tại chỗ, một lúc sau mới "ồ" một tiếng, "Vậy bây giờ thì sao?"

 

"Bây giờ à?" Minh Vũ sờ sờ cái cằm nhẵn bóng của mình, gãi gãi, "Bây giờ, ngươi như bị ép phải cạy vỏ ra. Cho dù có trốn kỹ đến đâu, nhưng vỏ trai đã mở, người qua kẻ lại đều nhìn thấy, chọc thêm hai cái nữa, làm sao mà còn lạnh lùng cho được?"

 

Kinh Trập tự nhiên bị lời của Minh Vũ làm cho đỏ mặt tía tai, nhào tới bịt miệng cậu ta: "Ngươi nói cái gì đấy!"

 

Toàn lời lẽ bậy bạ!

 

Minh Vũ: "Người đen tối tự thấy đen tối thôi, ta đâu có nghĩ thế."

 

Cậu ta gỡ tay Kinh Trập ra, bực bội nhìn cậu.

 

"Thôi được rồi, ngươi không cần nói ta cũng biết, chắc chắn vẫn là vì Dung Cửu."

 

Kinh Trập căng thẳng nhìn cửa sổ đóng kín mít, rồi quay lại nhìn Minh Vũ, chột dạ: "Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"

 

Tên này lạ lùng thật!

 

Chẳng lẽ có năng lực đặc biệt gì, giống như hệ thống ấy?

 

Nếu không thì sao lần nào cũng nhìn thấu được!

 

Minh Vũ liếc xéo cậu một cái, hừ hừ hai tiếng: "Nói cái gì đấy, ta còn không nhìn thấu được ngươi sao?"

 

Sự thay đổi của Kinh Trập, Minh Vũ đều nhìn thấy hết.

 

Nếu nói còn ai có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, thì ngoài gia đình bạn bè ra, duy chỉ có Dung Cửu.

 

Kinh Trập ủ rũ ngồi một chỗ.

 

Người khác hỏi, muốn cạy miệng Kinh Trập thì khó hơn lên trời; nhưng Minh Vũ vừa hỏi, Kinh Trập nhịn mãi, cuối cùng cũng vừa lầm bầm vừa kể hết mọi chuyện.

 

Cậu không kể hết tất cả, ví dụ như chuyện Dung Cửu trúng độc, hay những hành động... quá mức thân mật kia. Cậu chỉ nhắc đến việc hắn bị dược lực ảnh hưởng, và cả những lời nói khó nghe đó.

 

Nhưng chỉ chừng ấy thôi đã đủ khiến Minh Vũ nhảy dựng lên, nhấc chân định lao ra ngoài.

 

Kinh Trập sợ hết hồn, nhào tới ôm chặt lấy cậu ta: "Ngươi làm cái gì thế?"

 

Minh Vũ bình tĩnh nói: "Ta đến Càn Minh Cung."

 

Kinh Trập: "Bình tĩnh, bình tĩnh, giờ này ngươi đến trước Càn Minh Cung, chưa chắc đã tìm được hắn đâu."

 

Minh Vũ nở nụ cười lạnh lẽo: "Ta đến đó hét lớn Dung Cửu là tên điên, hắn kiểu gì chẳng phải ra gặp ta?"

 

Kinh Trập câm nín.

 

Chắc sẽ bị người ta lôi đi chém đầu mất.

 

Thất lễ ở Ngự tiền, chưa nói đến việc Dung Cửu có xuất hiện hay không, chắc chắn sẽ bị thị vệ bắt ngay tại trận.

 

Kinh Trập kéo tay Minh Vũ, tận tình khuyên bảo: "Ngươi bớt giận, bớt giận, đừng nóng nữa, ta còn chẳng giận..."

 

"Thế tại sao ngươi lại không giận?"

 

Minh Vũ hậm hực quay đầu nhìn cậu, hất tay cậu ra, dùng sức chọc vào ngực cậu: "Ngươi nên tức giận, ngươi có quyền tức giận."

 

Kinh Trập hơi ngẩn người, một lúc sau mới khẽ nói: "Thật ra lúc đầu ta rất sợ, ta cảm thấy... hình như hắn muốn giết ta." Cảm giác ngạt thở đó quá đáng sợ, giống như nước triều cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm đỉnh đầu, khó mà thở nổi.

 

Cậu cúi đầu, có chút lo âu cạy cạy ngón tay, phát hiện những vết cước trước kia đều đã lành lặn. Thuốc Dung Cửu gửi đến đều rất hiệu nghiệm, mỗi lần chỉ cần nhớ bôi thêm vài lượt là sẽ khỏi hẳn.

 

Kinh Trập mím chặt môi: "...Nhưng cảm giác đó, cứ như thể... hắn đang dùng hết sức bình sinh ôm lấy một khúc gỗ trôi sông vậy."

 

Cậu không biết phải diễn tả cảm giác trong khoảnh khắc ấy thế nào, có lẽ là ảo giác do sự ngạt thở mang lại chăng?

 

Dung Cửu nắm chặt lấy cậu như thế, tựa như nắm lấy liều thuốc cứu mạng.

 

Minh Vũ: "Ngươi đừng có mà tự mình đa tình, định làm đấng cứu thế gì đó nhé?" Lời cậu ta nói hơi khó nghe, nhưng lại vô cùng sắc bén, "Kinh Trập, hãy nghĩ xem chúng ta là ai, hắn là thân phận gì. Nếu hắn chỉ muốn chơi đùa, ngươi sẽ chết chắc đấy."

 

Minh Vũ hiện tại chỉ sợ Dung Cửu là kẻ có sở thích quái đản đặc biệt nào đó.

 

Trước khi vào cung, cậu ta từng nghe nói về loại người này.

 

Minh Vũ vốn là bị kẻ buôn người bỏ ra vài lạng bạc mua về, định bán cho một gia đình giàu có họ Lý. Sau đó, cô bé phụ bếp ở nhà tên buôn người lén lút nói với cậu ta rằng, gia đình họ Lý kia đã từng mua bốn năm đứa trẻ từ tay tên buôn người, tất cả đều đã chết cả rồi.

 

Minh Vũ lén khóc mấy lần, sau đó liều mạng thể hiện, cuối cùng mới nắm bắt được cơ hội, đổi lấy con đường tiến cung.

 

Dù vào cung làm thái giám, nhưng ít ra cậu ta còn giữ được cái mạng.

 

Có lẽ vì trải nghiệm thời thơ ấu, Minh Vũ đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này, nghe Kinh Trập kể mà cơn giận cứ bốc lên đầu.

 

Kinh Trập bật cười: "Nếu ngươi lo lắng chuyện này thì... không cần đâu."

 

Cậu dừng một chút, khẽ nói: "Bọn ta không làm chuyện đó."

 

Minh Vũ kinh ngạc nhìn cậu, ban nãy nghe Kinh Trập kể lể, cậu ta còn tưởng Dung Cửu đã cưỡng ép Kinh Trập rồi.

 

Kinh Trập bị Minh Vũ nhìn chằm chằm đến mức vừa thẹn vừa giận, che mặt nói: "Đừng nhìn nữa, thật sự không có mà."

 

Cơn giận của Minh Vũ nguôi đi một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Dù sao điều này cũng chẳng thay đổi được hành vi tồi tệ của Dung Cửu.

 

"Ngươi... hắn, không phải không được đấy chứ?"

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, Minh Vũ rõ ràng định mắng Dung Cửu một trận tơi bời, lại buột miệng hỏi câu này trước.

 

Chuyện này không trách Minh Vũ được!

 

Những người như bọn họ sớm đã mất đi khả năng đó, làm sao mà không tò mò?

 

Mặt Kinh Trập đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, cứ như bảng pha màu. Nghẹn họng nửa ngày, Kinh Trập mới hậm hực nói: "Ta nghi hắn có bệnh!"

 

Bệnh sống chết không chịu xuất!

 

Cây nấm đó nóng bỏng tay muốn chết, nhưng làm thế nào cũng không chịu khóc.

 

Thế nhưng Kinh Trập mới là người bị hành hạ đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi!

 

Cậu thực sự chưa từng nghĩ tới, có ngày ngay cả việc rơi nước mắt cũng trở thành xa xỉ.

 

Bởi vì sẽ có kẻ tham lam vô độ l**m láp khóe mắt cậu, như khát khao tột cùng, không cho phép bất cứ giọt lệ nào rơi mất.

 

Minh Vũ hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Kinh Trập, lầm bầm: "Đã không được rồi mà sao còn lắm trò thế, đúng là có bệnh..."

 

Kinh Trập: "..."

 

Là cái bệnh kia, chứ không phải cái bệnh này!

 

Nhưng nhìn sắc mặt Minh Vũ bớt căng thẳng hơn, Kinh Trập há miệng định giải thích, nhưng rồi lại thôi. Nếu Minh Vũ nhất thời kích động, thực sự chạy đến Càn Minh Cung, thì cái miệng của Kinh Trập chắc hối hận chết mất.

 

... Cứ để cậu ta nghĩ là Dung Cửu không được đi.

 

Dù sao Dung Cửu cũng chẳng biết đâu.

 

Kinh Trập chớp chớp mắt, có chút chột dạ.

 

Minh Vũ: "Vậy ngươi định thế nào?"

 

Cậu ta liếc xéo Kinh Trập.

 

"Nhìn cái dạng này của ngươi là biết không định cắt đứt với hắn rồi."

 

Kinh Trập sờ sờ mặt mình, thầm than Minh Vũ đúng là con giun trong bụng mình.

 

"Rốt cuộc ngươi nhìn ra kiểu gì hay thế?"

 

Minh Vũ: "Nếu ngươi có thể cắt đứt với hắn, thì việc gì phải xoắn xuýt thế này?"

 

Ban nãy cậu ta nói Kinh Trập đôi khi là một người lạnh lùng, câu này quả không sai.

 

Nếu Kinh Trập thực sự định cắt đứt, cậu sẽ vô cùng quyết đoán, hoàn toàn không do dự. Chỉ khi cậu còn luyến tiếc không nỡ, nhìn trước ngó sau, mới tự làm khổ mình thành ra bộ dạng này.

 

Minh Vũ thở dài.

 

"Thực ra..." Cậu ta ngập ngừng, "Hôm nay Tuệ Bình đi tìm ta, ta mới biết chuyện của ngươi."

 

Cậu ta nhìn Kinh Trập, quả nhiên thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ xấu hổ.

 

"Nếu là trước kia, ngươi sẽ không để người khác nhìn ra đâu." Cậu ta nói nhỏ, "Kinh Trập, là Dung Cửu đã biến ngươi thành ra thế này."

 

Kinh Trập thực ra muốn nói, không phải do Dung Cửu, mà là áp lực từ hệ thống và nhiệm vụ, cũng như những nguy hiểm luôn rình rập như hình với bóng. Chỉ là lời đến bên miệng, một là không thể nói, hai là...

 

Thực sự không liên quan chút nào sao?

 

Minh Vũ vẫn đang nói tiếp.

 

"Trước đây, ngươi luôn rất bình tĩnh, không mơ tưởng điều gì, ngay cả d*c v*ng cũng gần như không có. Người khác sai ngươi làm việc nặng nhọc, ngươi cứ thế mà làm, dù chẳng có lợi lộc gì, ngươi cũng lười so đo. Ngươi giống như chỉ đang bị ép phải sống, miễn là còn sống, những thứ khác đều chẳng đáng bận tâm."

 

Cậu ta lải nhải một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, nghiêm túc nhìn Kinh Trập.

 

"Nhưng bây giờ thì khác. Ngươi có Tuệ Bình, còn có rất nhiều bạn bè, có người quan tâm ngươi, lo lắng cho ngươi, ngươi cũng để tâm đến họ, vì họ mà bôn ba, không còn giam mình trong cái vỏ ốc nữa... Kinh Trập, điều này làm ta cảm thấy, ngươi thực sự đang sống."

 

Kinh Trập hiểu rất rõ, hai chữ "sống" trong miệng Minh Vũ mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

 

Sống như cái xác không hồn, hay là sống một cách nghiêm túc, quả thực...

 

Hoàn toàn khác nhau.

 

Kinh Trập vùi mặt vào lòng bàn tay, dùng sức xoa xoa mặt mình, cậu khẽ nói: "Đôi khi ta cũng thấy bản thân mình thật đáng sợ."

 

Giọng cậu có chút khó khăn, mang theo một chút mờ mịt.

 

"Minh Vũ, hắn rõ ràng rất tồi tệ, lại còn có những hành động khiến ta cảm thấy... vô cùng nguy hiểm. Nhưng tại sao ta vẫn..."

 

Do dự.

 

Điều này khiến Kinh Trập cảm thấy mình cũng giống như một kẻ điên.

 

...

 

Trong Càn Minh Cung, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp điện.

 

Loại hương liệu này ban đầu chỉ có ở thiên điện.

 

Nhưng không biết từ bao giờ, nó đã âm thầm xuất hiện ở chính điện, giờ đây cả cung điện đều đang đốt loại hương này.

 

Ninh Hoành Nho có thể cảm nhận được Cảnh Nguyên Đế không thích nó.

 

Nhưng hắn không nói gì cả.

 

Đối với Hoàng đế mà nói, đây đã là một sự ngầm đồng ý ở mức độ nào đó.

 

Ninh Hoành Nho muốn khóc vì vui sướng.

 

Việc chế tạo loại dược hương này đã được Tông Nguyên Tín chỉ điểm, không chỉ có thể ngăn cản cổ trùng đến gần, mà còn có tác dụng an thần định hồn, dùng cho Cảnh Nguyên Đế quả là không còn gì tốt hơn.

 

Thạch Lệ Quân đi lướt qua gã, bước chân vội vã.

 

Vị nữ quan này cai quản mọi việc của Thượng Cung Cục, nên thường xuyên bị Thái hậu triệu gọi. Tuy nhiên, lập trường của nàng và Thái hậu không giống nhau, Thái hậu đối với nàng căn bản không thể gọi là tin tưởng, nhiều việc không qua tay Thượng Cung Cục thì Thạch Lệ Quân cũng rất ít khi dính dáng vào.

 

Ninh Hoành Nho hơi dừng bước, khi Thạch Lệ Quân lướt qua vai gã, nàng đã nói một câu.

 

"Mao Tử Thế đã về rồi."

 

Mao Tử Thế à...

 

Ninh Hoành Nho biết Cảnh Nguyên Đế phái hắn ta đi điều tra cái gì, giờ người đã trở lại, nghĩa là việc điều tra đã hòm hòm rồi.

 

Gã đích thân đi pha trà nóng, lại đổi món bánh hoa đào mà Cảnh Nguyên Đế gần đây ưa thích, lúc này mới nhẹ nhàng bưng đồ vào.

 

Trong thư phòng phía Bắc, trước mặt Hoàng đế đang có một người quỳ.

 

Người này trông chừng hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng lại để râu hơi dài, khiến khí chất cả người có phần già dặn.

 

"...Hoàng Khánh Thiên những năm nay... thích đi... đúng là..."

 

"Hứa thị... nhà mẹ đẻ..."

 

"Thụy Vương và Hoàng gia thường xuyên có thư từ qua lại..."

 

"...Thái hậu triệu tập con gái Hoàng gia..."

 

Dày đặc chi chít, toàn là những bí mật liên quan đến Hoàng gia.

 

Ninh Hoành Nho nhẹ nhàng đặt đồ xuống, để ý thấy bát thuốc bưng vào lúc sớm đã cạn sạch.

 

Cảnh Nguyên Đế hờ hững nghe, cũng không biết lọt tai được bao nhiêu, mi mắt rủ xuống, trông như đang nhắm mắt dưỡng thần.

 

Đợi Mao Tử Thế nói xong, trong điện trở nên tĩnh lặng lạ thường.

 

Hồi lâu sau, Cảnh Nguyên Đế mới mở mắt.

 

"Đứng lên đi."

 

Mao Tử Thế nghe lệnh đứng dậy, động tác rất nhanh nhẹn, việc quỳ lâu như vậy ban nãy chẳng hề ảnh hưởng gì đến hắn ta.

 

"Bệ hạ, có cần tiến thêm một bước với Hoàng gia..."

 

Mao Tử Thế đang hăm hở nói thì đột nhiên nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng đế một hồi lâu, "Bệ hạ, mặt của ngài..."

 

Hắn ta nhìn nhầm à?

 

Tại sao lại cảm thấy, bên mắt phải của Cảnh Nguyên Đế, cái vết mờ mờ kia là... bị người ta đánh thế?

 

Sao lại đánh vào mắt được chứ!

 

"Kẻ nào thần dũng đến vậy, thần thật muốn gặp mặt một lần."

 

Kẻ nào to gan lớn mật, thân thủ tốt đến thế, lại dám làm cái việc mà hắn ta muốn làm nhưng không dám làm.

 

Tất nhiên, cũng là vì không làm được.

 

Dù sao thì thân thủ của Cảnh Nguyên Đế cũng cực kỳ tốt, muốn đánh người đâu có dễ.

 

"..."

 

Cảnh Nguyên Đế không thèm để ý đến hắn ta, còn Ninh Hoành Nho thì nhìn hắn ta với vẻ mặt quái dị.

 

Mao Tử Thế ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên vỡ lẽ: "Ồ ồ, có phải người nọ đã không còn nữa rồi không? Không sao, để thần đi thắp nén nhang cũng được."

 

Ninh Hoành Nho: "..."

 

Cầu xin ngươi mau ngậm miệng lại đi!

 

Ánh mắt Cảnh Nguyên Đế ung dung rơi trên người hắn ta: "Ngươi rảnh rỗi lắm hả?"

 

Mao Tử Thế nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Bệ hạ, vi thần nhớ ra còn việc chưa làm, xin hãy thứ tội, vi thần xin cáo lui ngay." Hắn ta trấn định cáo lui, trấn định quay người, vừa ra khỏi cửa điện liền chạy bước nhỏ, như thể sau lưng có quái vật đuổi theo.

 

Mao Tử Thế con người này, năng lực thì có, chỉ là quá mức bất cần đời, gây ra không ít chuyện cười.

 

Sau khi hắn ta rời đi, Càn Minh Cung yên tĩnh hơn hẳn.

 

Ninh Hoành Nho túc trực bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, nhìn thấy rõ ràng trên bàn, ngoài những văn kiện liên quan đến Hoàng gia do Mao Tử Thế đưa tới, còn có một tập tài liệu về Trần An.

 

Không phải chuyện trong cung, mà là hành tung của ông ở ngoài cung.

 

Trần An từng làm gì trong cung, tiếp xúc với ai, làm thế nào từ Trực Điện Giám chuyển sang Ngự Dược Phòng, rồi từ Ngự Dược Phòng bị giáng chức, sau này trở thành thái giám quản giáo đám nội thị mới vào, từng chuyện từng chuyện một đều đã được điều tra rõ ràng.

 

Bao gồm cả mối quan hệ giữa Trần An và Diêu tài nhân.

 

Tuy nhiên, Trần An và Diêu tài nhân có thể qua mặt tai mắt của Thái hậu, sống sót trong hậu cung bao nhiêu năm nay, cũng có chút bản lĩnh. Dù tra được họ có liên hệ, nhưng họ qua lại như thế nào thì đến nay vẫn chưa rõ lắm.

 

Còn hành tung của Trần An ngoài cung, do khi còn sống ông cũng chẳng phải thái giám có tiếng tăm gì, việc ra vào cung cấm tuy có ghi chép, nhưng sau khi ra ngoài ông làm gì, gặp ai, thì không dễ tra ra như vậy.

 

Mao Tử Thế đã tốn công tốn sức như trâu chín bò hai hổ, mất mấy tháng trời cũng chỉ tra được chút ít dấu vết.

 

Trong đó bao gồm cả việc Trần An và Sầm Huyền Nhân qua lại ở ngoài cung.

 

Mối quan hệ của hai người này gián tiếp giải thích lý do vì sao Trần An lại chăm sóc đặc biệt cho Kinh Trập.

 

Tuy nhiên, những điều này không phải trọng điểm mà Cảnh Nguyên Đế quan tâm.

 

Hắn chọn tới chọn lui trong đống công văn, cuối cùng lật ra một bản, chăm chú xem xét.

 

Trên đó ghi lại khẩu cung của một quan tịnh thân*.

 

*Người làm chức vụ tịnh thân cho các thái giám.

 

Nói về việc cha của gã vẫn còn sống.

 

Thợ tịnh thân là nghề cha truyền con nối. Cũng chính vì lý do này mà gã mới nhớ được một số chuyện.

 

Bởi vì Trần An năm xưa cũng chính do cha của vị thợ tịnh thân này tịnh thân. Và khoảng mười mấy năm trước, Trần An lại một lần nữa có liên hệ tiếp xúc với cha gã.

 

Không lâu sau lần tiếp xúc đó, người cha thực hiện ca tịnh thân cuối cùng, rồi chẳng bao lâu sau thì qua đời.

 

Đính kèm sau sự việc này là một danh sách của lần đó.

 

Cảnh Nguyên Đế đọc từng dòng, cho đến cuối cùng, nhìn thấy cái tên Kinh Trập.

 

Sau đó, Cảnh Nguyên Đế bật cười.

 

Đó là một nụ cười quái dị và rùng rợn.

 

Rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến người ta không kìm được mà rùng mình liên hồi.

 

Ngay cả Ninh Hoành Nho cũng không nhịn được mà run rẩy.

 

Gã từng thấy Cảnh Nguyên Đế cười lạnh, cười gằn, cười châm biếm, nhưng rất ít khi thấy Hoàng đế cười một cách...

 

Sởn gai ốc như thế này. Trông rất vui vẻ, vô cùng sảng khoái.

 

Nhưng vẫn cứ rợn người.

 

Bệ hạ có thể đừng cười nữa được không?

 

Thật sự dọa người quá đi mất.

 

Cảnh Nguyên Đế ném tờ giấy đó vào âu rửa bút với vẻ có thể gọi là vui sướng, thứ mà Mao Tử Thế vất vả lắm mới tra ra được, cứ thế tan vào trong nước.

 

Vết mực loang ra theo làn nước, dập dềnh theo sóng nước lăn tăn. Tờ giấy trong khi nhuộm đen nước trong âu rửa bút, bản thân nó cũng từng chút một nát vụn dưới đáy nước.

 

Hắn đã sớm có suy đoán.

 

Về lý do Kinh Trập ẩn mình nhiều năm ở Bắc Phòng, về bí mật mà cậu luôn kín miệng, cẩn thận dè dặt che giấu.

 

Tuy nhiên, khi sự thật thực sự phơi bày trước mắt, Cảnh Nguyên Đế khó giấu được vẻ vui sướng.

 

Ha, thật tốt.

 

Có thể trọn vẹn, có được cậu.

 

Cũng không uổng công Mao Tử Thế vất vả như vậy. Nếu có một phần trăm khả năng Cảnh Nguyên Đế đoán sai... thì thứ Mao Tử Thế phải mang về lúc này không chỉ là những tin tức này, mà còn là cái của quý kia nữa.

 

Cảnh Nguyên Đế tuyệt đối không thể để bất cứ bộ phận nào của Kinh Trập lưu lạc bên ngoài.

 

Nếu Kinh Trập biết suy nghĩ của hắn, e là sẽ mắng hắn điên mất.

 

Nhưng điên thì đã sao?

 

Thuốc của Tông Nguyên Tín quả thực có tác dụng.

 

Nó đã cạy mở lớp băng phủ bụi đã lâu, từng chút một đập tan tảng băng dày đặc.

 

Chỉ là, điều này chưa chắc đã là chuyện tốt.

 

Ít nhất là vào lúc này.

 

Đục mở núi băng, thứ đào ra chưa chắc đã là tình cảm thẳng thắn vui tươi, mà đôi khi còn lôi ra cả một con quái thú nguyên thủy nhất, d*c v*ng không chút che đậy sẽ điên cuồng tấn công vật mà nó chung tình.

 

Sự thiên vị của Đế vương, bản thân nó cũng là một cái tội.

 

Của Hách Liên Dung... lại càng như vậy.

 

Sự né tránh của Kinh Trập trong những ngày này, đối với Hoàng đế mà nói, lại vừa khéo là một khoảng thời gian thích hợp.

 

Hắn cần thu lại từng chút một những cảm xúc quá mức bạo ngược kia, duy trì nó ở một ranh giới vi diệu.

 

Vừa không được dọa cún con đáng thương đáng yêu kia chạy mất, nhưng cũng không thể...

 

Để cậu tiếp tục ngó lơ hắn.

 

Ngoài cửa điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, nữ quan Thạch Lệ Quân xuất hiện trong điện.

 

Sắc mặt Thạch Lệ Quân có chút quái dị, sau khi vội vàng hành lễ liền nói: "Bệ hạ, Thọ Khang Cung truyền tin đến, nói... Chương phi đã có thai."

 

Cảnh Nguyên Đế còn chưa có phản ứng gì, đầu của Ninh Hoành Nho đã ngẩng phắt lên nhanh như chớp.

 

Chương phi? Có thai?

 

Mấy từ này nghe thì rất bình thường, nhưng xuất hiện trên người Cảnh Nguyên Đế thì lại vô cùng bất thường!

 

Gã dè dặt liếc nhìn Cảnh Nguyên Đế, quả nhiên thấy Hoàng đế đang nhìn Thạch Lệ Quân với vẻ mặt vô cảm.

 

Dưới áp lực to lớn ấy, Thạch Lệ Quân không nhịn được cúi đầu, trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

 

"...Vậy ư?" Giọng bệ hạ lộ ra vài phần lười biếng, thong thả nói, "Vậy thì đi xem thử xem."

 

Trong đó thậm chí còn toát ra vài phần vui sướng lạnh lẽo.

 

Chỉ là, so với cái cảm giác khiến người ta ấm lòng muốn cười thực sự lúc nãy, lại hoàn toàn trái ngược.

 

Ninh Hoành Nho từng chút, từng chút một nhìn về phía Hoàng đế.

 

Nước da của Hách Liên Dung rất trắng.

 

Màu trắng chết chóc, ảm đạm, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp kia.

 

Khi hắn nhếch môi, tạo thành một độ cong lãnh đạm.

 

Cái chết cũng như hình với bóng.

 

Hắn muốn mổ bụng ả ra, nhìn cho thật kỹ.

 

Cái giống của "hắn", rốt cuộc là cái thứ gì!

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Kinh Trập: Chẳng phải huynh bảo không quan tâm chuyện bị cắm sừng à?

 

Dung Cửu: Giống của ta em còn chưa mang, lại để kẻ khác "mang" trước ư? Thế thì không được.

 

Kinh Trập: Ta là nam nhân mà... Thôi bỏ đi, coi như ta chưa hỏi. Do ta thừa hơi ngứa miệng.
Bình Luận (0)
Comment