Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 32

"Chuyện này không có khả năng!"

 

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói hung dữ lạ thường.

 

Thái y đang quỳ rạp dưới chân bà ta sắc mặt khó coi: "Thái hậu nương nương, vi thần đã chẩn mạch cho Chương phi nhiều lần, Chương phi, quả thực có dấu hiệu hoạt thai* ạ."

 

*Hoạt thai: chỉ tình trạng thai vẫn còn sống trong t* c*ng nhưng người mẹ có các dấu hiệu như ra máu, đau bụng, tương tự như dọa sảy thai.

 

Hoạt thai, nghĩa là Chương phi có thai.

 

Hậu cung chỉ mới trải qua hai lần tuyển tú, ngoài ra đều là mỹ nhân được các địa phương và các Vương gia dâng lên.

 

Cảnh Nguyên Đế tuy không quan tâm, nhưng cũng nhận hết, ném tất cả vào hậu cung.

 

Chương phi này là người được Thái hậu chọn tiến cung trong đợt tuyển tú đầu tiên.

 

Thân phận của nàng, Thái hậu đương nhiên biết rõ tường tận. Theo lý mà nói, một phi tử có gia thế trong sạch mang long thai, Thái hậu đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, cớ sao lại có phản ứng như vậy?

 

Khuất thái y, người chẩn ra mạch tượng này, quả thực hoang mang vô tội.

 

Cách đây một khắc, ông bị Thọ Khang Cung triệu tập gấp. Chỉ vì hôm nay đến lượt ông trực ban ở Thái Y Viện, tự nhiên phải lĩnh mệnh.

 

Trên đường đến Thọ Khang Cung, Khuất thái y đã hỏi trước tình hình, biết được người không khỏe là Chương phi.

 

Vị quý nhân này, Khuất thái y cũng từng đến cung của nàng khám bệnh, biết thái độ của nàng cũng khá khoan dung, lúc này mới yên tâm phần nào.

 

Chắc là do chuyện ở Ngự Hoa Viên hồi sáng đây mà.

 

Khuất thái y đến vào buổi chiều, phát hiện Thái Y Viện chẳng còn vị thái y nào trực ban, hỏi thăm thái giám trực ban mới biết, hóa ra sáng sớm nay ở Ngự Hoa Viên, có vị tiểu chủ không cẩn thận trẹo chân, lúc ngã xuống kéo theo đụng phải mấy người, ngã chồng lên nhau như xếp La Hán.

 

Kẻ toác đầu thì toác đầu, kẻ bầm tím thì bầm tím, kẻ ngất xỉu thì ngất xỉu, quả thực khiến cả Thái Y Viện bận tối mắt tối mũi.

 

Khuất thái y vốn còn mừng thầm chuyện này không đến lượt mình, kết quả chiều đến vẫn dính chấu.

 

Khi đến Thọ Khang Cung, ngoài Thái hậu và Chương phi ra, Quý phi và Đức phi cũng có mặt.

 

Sắc mặt Chương phi trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, người nằm trên giường run lẩy bẩy. Khuất thái y vừa lại gần, đã nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

 

Máu?

 

Ông quan sát sắc mặt Chương phi, trong lòng đã có vài phần suy đoán. Đợi đến khi bắt mạch, cho uống thuốc an thai, tình trạng Chương phi dần ổn định, Khuất thái y càng thêm chắc chắn.

 

Chương phi, đây là dấu hiệu hoạt thai mà!

 

Đây chính là đại hỉ sự!

 

Hậu cung bấy lâu nay chưa từng có Hoàng tử Hoàng nữ nào chào đời, cái thai trong bụng Chương phi này, biết đâu sẽ là đứa con đầu lòng.

 

Đáng tiếc là, có lẽ do cú va chạm hồi sáng, hiện tại thai vị của Chương phi không được ổn định lắm, rất dễ sảy thai, e là phải nằm trên giường tĩnh dưỡng vài tháng.

 

Nghĩ vậy, nên khi Thái hậu hỏi chuyện, Khuất thái y đương nhiên cũng bẩm báo y như thế.

 

Nào ngờ phản ứng của Thái hậu lại trái ngược hoàn toàn với sự vui mừng, dường như vô cùng kinh ngạc, giữa đôi mày còn mang theo vài phần giận dữ.

 

Thái hậu đương nhiên không thể nào vui nổi.

 

Cảnh Nguyên Đế làm sao có thể có con nối dõi!

 

Bà ta biết rất rõ, chất độc trên người Cảnh Nguyên Đế, là do chính mắt bà ta nhìn thấy Từ Thánh Thái hậu ép hắn uống vào năm xưa!

 

Loại độc này tên là Bi Ca.

 

Nghe tên thì rất êm tai, nhưng thực chất lại âm hàn độc địa vô cùng. Dùng cho trẻ nhỏ, nếu liều lượng quá lớn sẽ khiến đứa trẻ đau đớn đến chết.

 

Nếu không chết, độc tính tồn đọng sẽ ngấm sâu vào xương tủy, thường xuyên phát tác cơn đau âm hàn, cơ thể lạnh hơn người thường rất nhiều, tuổi thọ bị ảnh hưởng, và thường là không thể có con nối dõi.

 

Nhưng nếu đứa bé này không phải giống của Cảnh Nguyên Đế, vậy thì đứa bé này là của ai?

 

Sắc mặt Thái hậu trở nên khó coi.

 

Bà ta quét mắt nhìn Khuất thái y đang quỳ dưới đất, đứng dậy đi vào hậu điện, đích thân đi thăm Chương phi.

 

Quý phi và Đức phi tự nhiên một trái một phải đi theo, hầu hạ bên cạnh Thái hậu.

 

Thái hậu ngồi xuống bên mép giường, đánh giá dáng vẻ của Chương phi.

 

Sắc mặt Chương phi trông đã khá hơn trước nhiều, đang được cung nữ hầu hạ ăn từng thìa thuốc nhỏ. Thấy Thái hậu đi vào, nàng vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng bị Thái hậu ấn xuống, "Ngươi có biết mình xảy ra chuyện gì không?"

 

Chương phi trông có vẻ mờ mịt luống cuống, dường như hoàn toàn không biết Thái hậu đang nói gì. Vừa rồi Khuất thái y chẩn bệnh xong, kê đơn thuốc rồi đi ra ngoài ngay, chưa kịp nói gì với nàng.

 

Vẻ mặt Thái hậu cao thâm khó đoán: "Khuất thái y nói, ngươi có dấu hiệu hoạt thai. Ngươi mang thai mấy tháng rồi, chẳng lẽ một chút cũng không hay biết sao?" Phụ nữ mang thai, cơ thể tự nhiên sẽ có thay đổi, những khác thường này chỉ có bản thân mới cảm nhận rõ nhất.

 

Chương phi trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Thiếp thân mang thai ạ?"

 

Nàng theo bản năng ôm lấy bụng, hàng mi khẽ run, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, "Thiếp thân, thiếp thân chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại là..." Lời còn chưa nói hết, nàng lập tức nhớ tới chuyện hồi sáng, vội vã nói, "Thái hậu nương nương, có phải do sáng nay thiếp thân bị ngã một cái, nên người mới không khỏe thế này không?"

 

Chỉ nhìn dáng vẻ vui mừng của Chương phi, dường như hoàn toàn không có chút chột dạ nào.

 

Quý phi bước lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Muội muội tốt, đừng lo lắng, Khuất thái y nói rồi, chỉ cần muội tĩnh dưỡng cho tốt, đừng làm bậy, đứa bé này vẫn có thể giữ được."

 

Chương phi gật đầu lia lịa, động tác càng thêm cẩn thận, như sợ đứa bé rơi mất vậy.

 

Thái hậu không nhìn ra manh mối gì, bèn sai người gọi Khuất thái y vào bắt mạch lại lần nữa.

 

Lần này, khi Khuất thái y lại đưa ra kết luận tương tự, Thái hậu mỉm cười gật đầu: "Chương phi, nghe thấy chưa? Mấy tháng này đừng có cử động lung tung nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thai đi."

 

Chương phi lộ ra vẻ vui sướng pha lẫn thẹn thùng, cúi đầu xuống.

 

Đức phi: "Thái hậu nương nương, Chương phi đã mang long thai, đây là đứa con đầu lòng của bệ hạ, đương nhiên là đại hỉ sự. Chuyện này nên để cho bệ hạ biết."

 

Thái hậu theo bản năng nhìn về phía Đức phi, lông mày khẽ động, cơn giận vốn có chưa kịp lan đến đuôi mày đã hóa thành niềm vui sướng nhàn nhạt: "Đức phi nói phải, chuyện vui lớn thế này, tự nhiên phải để Càn Minh Cung cũng được vui vẻ."

 

Thái hậu gọi người đến, vốn định sai đi báo tin cho Càn Minh Cung, chợt nhớ ra nữ quan Thạch Lệ Quân đang ở thiên điện, bèn dứt khoát gọi nàng tới, bảo nàng mang tin vui này về bẩm báo.

 

Thạch Lệ Quân quả thực đã dùng hết sức bình sinh để kiềm chế mới không lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Đưa mắt nhìn Thạch Lệ Quân dẫn người rời đi, tâm trạng u ám ban đầu của Thái hậu bỗng trở nên nhẹ nhõm. Bà ta ra lệnh cho người hầu hạ Chương phi chu đáo, lại bảo Khuất thái y kê đơn điều dưỡng cho Chương phi sau này. Từng cử chỉ hành động này khác hẳn với sự mất kiểm soát ban nãy, trông cứ như một người mẹ hiền từ đang ân cần quan tâm.

 

Quý phi và Đức phi ngồi xuống hai bên Thái hậu, đang bàn bạc xem chuyện này nên xử lý thế nào.

 

Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên trong hậu cung, tuy không phải do các nàng sinh ra, nhưng bất kể là nam hay nữ, đều sẽ thu hút sự chú ý vô tận.

 

Bởi lẽ dưới gối Cảnh Nguyên Đế quả thực đã trống vắng nhiều năm nay.

 

Thái hậu không mấy để tâm đến lời của Quý phi và Đức phi, theo bà ta thấy, đây không thể nào là con của Hoàng đế.

 

Chương phi có thai, lai lịch đứa bé này vô cùng kỳ quặc.

 

Đối với Hoàng đế mà nói, đây rõ ràng là chuyện vụng trộm đã ván đóng thuyền, trên đầu bị đội nón xanh, cho dù là thánh nhân cũng khó mà dung thứ.

 

Thái hậu ban đầu quả thực rất tức giận, nhưng giờ nghĩ lại, chi bằng cứ đứng ngoài xem kịch vui.

 

... Nếu Hoàng đế không biết tình trạng của mình, thật sự nhận đứa bé này, thế thì mới thật sự nực cười.

 

Cứ nghĩ đến cảnh Cảnh Nguyên Đế nuôi con người khác, đợi đến khi đứa trẻ lớn lên mới biết mình bị cắm sừng... Cảnh tượng đó nếu thực sự xảy ra, Thái hậu có thể nhấm nháp lại suốt mấy chục năm.

 

Vì màn kịch này, nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao.

 

Đây mới là nguyên do khiến thái độ của Thái hậu thay đổi đột ngột như vậy.

 

Có điều, Chương phi này...

 

Bà ta cụp mắt, gọi nữ quan thân cận đến, thì thầm dặn dò vài câu. Nữ quan kia vội vàng gật đầu, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

 

Quý phi để ý liếc nhìn một cái, nhưng rồi lại bị lời nói của Đức phi thu hút sự chú ý.

 

Đức phi đang từ tốn nói: "Quý phi tỷ tỷ, Chương phi thân thể yếu ớt, vẫn phải tĩnh dưỡng cho tốt, những chuyện ăn mừng này cứ tạm thời khoan nhắc đến, đợi muội ấy sinh hạ lân nhi rồi hãy chuẩn bị, tỷ thấy thế nào?"

 

Quý phi cười tủm tỉm gật đầu: "Đức phi muội muội nói rất phải, là do ta sơ suất, đáng phạt, đáng phạt." Nàng thân thiết trò chuyện với Đức phi, đáy mắt Đức phi thoáng qua sự chán ghét, nhưng cũng không tránh né.

 

Đức phi vốn không thích Quý phi, rõ ràng xuất thân từ Hoàng gia nhưng lại chẳng có chút khí phách nào. Hở ra là tỷ tỷ muội muội, rảnh rỗi sinh nông nổi, lại còn hay cùng đám tiểu chủ không biết liêm sỉ học đòi chạy đến Càn Minh Cung hiến ân cần... Đức phi cứ nghĩ đến những hành vi của Quý phi là không nhịn được cau mày.

 

Không biết vì lý do gì, có lẽ là do Cảnh Nguyên Đế chưa tới, nên dù là Thái hậu hay nhóm Đức phi đều chưa vội vã loan truyền chuyện này ra ngoài.

 

Chẳng bao lâu sau, Cảnh Nguyên Đế đến.

 

Mối quan hệ mẹ con nuôi cơm không lành canh không ngọt giữa Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế có thể thấy rõ qua số lần Hoàng đế đặt chân đến Thọ Khang Cung. Nếu không cần thiết, hai vị này không thể nào xuất hiện cùng một chỗ.

 

Bá quan văn võ trong triều chê trách chuyện này không ít, nhất là việc Hoàng đế bất hiếu bất kính với Thái hậu.

 

Trong mắt họ, Thái hậu rõ ràng có con ruột, nhưng vẫn không hề hiềm khích mà để Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, những năm qua nuôi nấng cũng coi như tận tâm, sao lại nhận lấy sự lạnh nhạt của Cảnh Nguyên Đế như vậy?

 

Chỉ tiếc vị Hoàng đế này là kẻ ngông cuồng không kiêng nể gì, ngôn quan có nói nhiều hơn nữa, hắn cũng chẳng đau chẳng ngứa.

 

Chỉ khổ cho Thái hậu thôi.

 

Thái hậu đối với những danh tiếng sự tích như vậy, xưa nay đều cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

 

Đê vỡ do tổ kiến, nhà cháy bởi tàn tro... Cảnh Nguyên Đế cứ mặc kệ như vậy, việc thân bại danh liệt chỉ là chuyện sớm muộn.

 

...

 

"Thiếp thân bái kiến bệ hạ ——"

 

Khi Cảnh Nguyên Đế bước vào, Quý phi và Đức phi đều đứng dậy hành lễ với Hoàng đế. Thái hậu vẫn ngồi vững vàng, chỉ bình thản gật đầu với Cảnh Nguyên Đế.

 

Thái hậu: "Hoàng đế, ngươi đã đến rồi thì ngồi xuống nói chuyện. Thân thể Chương phi không được khỏe lắm, vẫn cần phải tĩnh dưỡng cho tốt."

 

Cảnh Nguyên Đế thong thả nói: "Thái hậu nương nương, quả nhân đang vội gặp Chương phi." Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, "Để xem mặt, đứa con đầu lòng của quả nhân."

 

Giọng điệu của hắn có vài phần quái dị, nói là vui mừng thì cũng không hẳn, nhưng lại mang theo vài phần thú vị khác thường.

 

Thái hậu nhướng mày, nhìn nữ quan bên cạnh rồi đứng dậy. Quý phi và Đức phi vội vàng bước tới đỡ lấy Thái hậu. Trong sự vây quanh của đám đông, bà ta cười với Cảnh Nguyên Đế.

 

"Vậy thì đi thôi."

 

Một đám người lại ùa vào chen chúc trong nội điện, đánh thức Chương phi vốn đã ngủ thiếp đi.

 

Chương phi là một nữ tử có dung mạo khá diễm lệ, bình thường trong hậu cung này cũng thuộc dạng phóng khoáng. Tuy nhiên, khác với Khang phi tính tình nhút nhát hướng nội, thỉnh thoảng được Đức phi chiếu cố, Chương phi lại tự thành một phe.

 

Chương phi được cung nữ hầu hạ bên cạnh đỡ dậy, dựa lưng vào đầu giường. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế xuất hiện, đáy mắt Chương phi lướt nhanh một tia cảm xúc khó phân biệt, sau đó nàng cúi đầu e lệ.

 

"...Bệ hạ..."

 

Cảnh Nguyên Đế chậm rãi nói: "Nghe nói, Chương phi có tin vui?"

 

Chương phi v**t v* bụng dưới của mình, trong giọng nói có vài phần mừng rỡ, "Vâng, thưa bệ hạ, thiếp thân có thai rồi ạ."

 

Ánh mắt nàng liếc về phía Cảnh Nguyên Đế, rồi lại cúi đầu xuống, khẽ nói: "Đã được hơn một tháng rồi ạ."

 

Nhẹ nhàng, mốc thời gian nàng đưa ra dường như đang muốn nhắc nhở điều gì đó.

 

Cảnh Nguyên Đế lại cười.

 

Từ lúc bước chân vào Thọ Khang Cung, hắn dường như cười rất nhiều. Đức phi nghĩ thầm, là vì bệ hạ rất vui sao?

 

Mơ hồ trong đó, Đức phi lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó không ổn.

 

Đúng lúc này, Cảnh Nguyên Đế nhìn về phía Ninh Hoành Nho đứng sau lưng: "Lấy đao đến đây."

 

Hắn ôn hòa, bình tĩnh, ung dung, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần hưng phấn dị thường.

 

Ninh Hoành Nho im lặng nghe lệnh đi lấy, nhóm Thái hậu lại nhạy bén nhìn về phía Cảnh Nguyên Đế.

 

Thái hậu nói đầy ẩn ý: "Bệ hạ, nơi này là Thọ Khang Cung, không phải Càn Minh Cung của ngươi." Đừng có mang cái thói máu me be bét ở Càn Minh Cung đến chỗ bà ta!

 

Cảnh Nguyên Đế nhướng mày, vì đang ở Thọ Khang Cung nên hắn thậm chí không chủ động rút đao của thị vệ bên ngoài, có thể nói là vô cùng đúng mực, vô cùng nể mặt.

 

"Chương phi mang đứa con đầu lòng của quả nhân, bất kể là trưởng tử hay trưởng nữ, quả nhân đều rất vui mừng," nụ cười trên mặt Cảnh Nguyên Đế càng lúc càng rộng, "Đứa trẻ trân quý như vậy, quả nhân đương nhiên muốn xem thử, lúc nó còn nằm trong bụng Chương phi, trông như thế nào."

 

Sắc mặt Đức phi trắng bệch, lập tức hiểu ra ý của Hoàng đế.

 

Cảnh Nguyên Đế vậy mà lại muốn mổ sống bụng Chương phi!

 

Quý phi sa sầm mặt mày, ánh mắt lướt nhanh qua vẻ mặt của Cảnh Nguyên Đế và Thái hậu. Hai vị tôn quý nhất hậu cung này đều thâm sâu khó lường, ngược lại là Chương phi...

 

Nàng nhìn thấy sự hoảng loạn và sợ hãi lộ rõ trên mặt người phụ nữ kia.

 

Chương phi: "Bệ hạ, rõ ràng đêm đó người..." Giọng nàng run rẩy, nhưng kỳ lạ là dưới sự run rẩy ấy vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, "Người rõ ràng đã đến cung của thiếp thân, không phải sao?"

 

Nàng ám chỉ.

 

Ánh mắt Cảnh Nguyên Đế nãy giờ vẫn dán chặt vào bụng Chương phi, cuối cùng cũng lần đầu tiên dời lên nhìn mặt nàng. Giống như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vậy, Hoàng đế quan sát kỹ lưỡng rồi nói: "Hóa ra là ngươi."

 

Giọng điệu hờ hững ấy, như thể hắn vừa mới nhớ ra.

 

...

 

Chương phi vào cung đã được nhiều năm.

 

Nàng được Thái hậu chủ trì tuyển tú ngay khi Cảnh Nguyên Đế vừa đăng cơ, cuối cùng mới được vào cung. Ngay từ đầu, nàng đã biết mục đích của mình là tranh giành sự sủng ái của Cảnh Nguyên Đế.

 

Nữ tử trong hậu cung này, có ai mà không nghĩ như vậy?

 

Chỉ tiếc, không biết do Cảnh Nguyên Đế không thích những phi tử do Thái hậu chọn, hay do hắn vốn thanh tâm quả dục, mà xưa nay hắn rất ít khi đặt chân đến hậu cung. Dù thỉnh thoảng có qua đêm ở chỗ ai, thì đó cũng là trường hợp cực kỳ hiếm hoi.

 

Để được gặp mặt Hoàng đế một lần, các nàng có thể dốc hết vốn liếng, đó chính là tình cảnh của bọn họ.

 

Năm sau đó, sau đại điển Tế Thiên, Hoàng đế đột nhiên nổi hứng triệu tập vài vị cung phi đến, đầy hứng thú hỏi các nàng:

 

"Nếu cho các ngươi cơ hội rời khỏi hậu cung này, có ai nguyện ý không?"

 

Khi đó, hầu như tất cả mọi người đều chọn không nguyện ý.

 

Rời khỏi hoàng cung để làm gì?

 

Các nàng có thể vào cung là đã trải qua vô số cuộc tranh đấu ác liệt. Ở nhà thì phải tranh giành với chị em ruột thịt mới có được đãi ngộ tốt hơn, lúc tuyển tú tiến cung càng là đạp lên đầu bao nhiêu người mới có thể ngẩng cao đầu bước vào cung cấm; mà đến được hoàng thành này rồi...

 

Những thứ các nàng được hưởng thụ so với bên ngoài tốt hơn biết bao nhiêu lần.

 

Sao các nàng có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi hoàng cung?

 

Nếu có thể cùng Hoàng đế xuân phong nhất độ, để lại một mụn con nối dõi bên mình, thì nửa đời sau đều có thể an ổn.

 

Các nàng không phải không biết tính tình Hoàng đế bạo ngược, ngay từ trước khi tuyển tú, khi Cảnh Nguyên Đế vừa đăng cơ, chuyện này đã được biết rõ tường tận.

 

Nhưng thì sao chứ?

 

Hắn là Hoàng đế mà!

 

Những người có cùng suy nghĩ với Chương phi không phải số ít. Nàng có thể cảm nhận được Khang phi trong khoảnh khắc đó định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng lui xuống.

 

Ngược lại có một người.

 

Chương phi nhớ rất rõ, trong đám người đó, duy chỉ có một người nói với Cảnh Nguyên Đế rằng, nếu có thể, nàng muốn xuất cung, không muốn ở lại hoàng cung nữa.

 

Lúc đó, Cảnh Nguyên Đế nhìn chằm chằm người nọ. Cứ tưởng Hoàng đế sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ cuối cùng hắn chỉ hờ hững phất tay, cho các nàng lui xuống.

 

Chẳng bao lâu sau, Chương phi nghe được tin đồn cung phi đó bạo bệnh qua đời.

 

... Vì đắc tội với Cảnh Nguyên Đế sao?

 

Chương phi thỉnh thoảng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng sau vài năm trôi qua, khi nàng đã quên mất người phụ nữ kia rốt cuộc có gương mặt thế nào, nửa đêm tỉnh mộng nhớ lại chuyện này, nàng lại không kìm được suy nghĩ về một khả năng khác.

 

Biết đâu...

 

Nếu như, người phụ nữ năm đó không phải bạo bệnh qua đời, mà là dùng một cách thức khác để rời khỏi hậu cung này thì sao?

 

Ha, nghĩ gì thế không biết?

 

Chương phi cười nhạo một tiếng, rồi ném chuyện này ra sau đầu.

 

Số lượng phi tần trong hậu cung này không tính là ít, nhưng cũng chẳng nhiều. Thỉnh thoảng lại nghe tin ai đó được sủng ái, nổi đình nổi đám được nửa năm, rồi lại biến mất trong chốn thâm cung này.

 

Chương phi ghen tị cũng có, nhưng khi người mới lại đến, lòng nàng cũng ngày một nguội lạnh.

 

Cho đến một ngày, nàng không chịu nổi sự cô đơn, bèn gọi một thị vệ vào cung...

 

Ở trong cung này vài năm, Chương phi dần nhận ra, cách Cảnh Nguyên Đế đối xử với các cung phi giống như đang nhìn những món đồ chơi.

 

Đồ chơi thú vị thì sẽ chơi đùa một thời gian, nhưng nếu vô vị nhạt nhẽo thì cũng sẽ nhanh chóng vứt bỏ.

 

Đối với những món đồ chơi bị vứt bỏ, đó là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

 

Nàng không muốn làm đồ chơi, chi bằng gắng gượng chờ đến tương lai, làm một Thái phi cũng không tồi.

 

Nàng đổi ý.

 

Cũng mất đi hứng thú quyến rũ Cảnh Nguyên Đế.

 

Cứ như vậy, Chương phi ngược lại ngày càng sống tự tại hơn.

 

Nhưng khổ nỗi, những ngày tháng quá đỗi thoải mái khiến Chương phi dần chìm đắm trong d*c v*ng x*c th*t, quên mất sự cẩn trọng, cũng quên đi những lo lắng trước kia.

 

Cho nên, vào thời điểm trước Tết, việc Cảnh Nguyên Đế đến cung của nàng không còn là niềm vui, mà trở thành nỗi kinh hoàng tột độ.

 

Nàng nhớ...

 

Dạo đó Quý phi thường xuyên đến Càn Minh Cung, có lẽ vì bám dính quá chặt khiến Hoàng đế không vui, muốn đổi khẩu vị chăng?

 

Trong cơn hoảng loạn, khi nói chuyện với Cảnh Nguyên Đế, Chương phi có chút luống cuống chân tay. Hoàng đế cũng chẳng ngồi bao lâu, rất nhanh đã rời đi.

 

Sau đó, nàng cẩn thận một thời gian, phát hiện đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, Hoàng đế không nhớ đến nàng nữa, Chương phi lúc này mới yên tâm.

 

Chỉ là, nàng dường như yên tâm quá sớm.

 

Đợi đến khi nàng hoàn hồn lại, nàng đã có thai.

 

Là của ai không quan trọng, quan trọng là Chương phi không thể sinh đứa bé này ra. Hoàng đế và nàng có làm hay không, chẳng lẽ nàng lại không rõ?

 

Nàng quá rõ, khả năng mong đợi Hoàng đế bị mất trí nhớ mà quên đi là bao nhiêu?

 

Những ngày đó, Chương phi trốn tránh ngay cả việc bắt mạch bình an hàng tháng, tìm đủ mọi cách để phá thai.

 

... Nhưng nàng, lại không nỡ.

 

Cứ lần lữa mãi đến cuối năm, đêm Giao thừa, Chương phi lén lút lẻn ra ngoài, gặp gã ở Hiệt Phương Điện.

 

Về chuyện tư thông này, Chương phi chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào. Hoàng đế coi các nàng như giày rách bỏ đi, nàng hà tất phải nhớ nhung Hoàng đế?

 

Nhưng mang thai thì lại khác.

 

Vốn dĩ cách thỏa đáng nhất là phá thai, nhưng nàng lại nảy sinh vọng tưởng hão huyền, muốn sinh đứa bé này ra... như vậy ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

 

Gã không đồng ý.

 

Khi hai người tranh cãi ở Hiệt Phương Điện, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân.

 

Đến khi bọn họ phát hiện ra thì đã muộn.

 

Chương phi trùm áo choàng chạm mắt với một đôi mắt đen thẫm.

 

Đó là lần đầu tiên trong đời, nàng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng kia rực cháy d*c v*ng điên cuồng.

 

Nàng sững sờ tại chỗ, nhìn ánh mắt người đàn ông lướt qua người mình, sau đó không để lại chút dấu vết nào nữa, hắn ôm người trong lòng bước vào một trong vô số gian phòng ở Hiệt Phương Điện.

 

"Đó là... bệ hạ sao?"

 

Bất ngờ nghe thấy giọng nam run rẩy này, Chương phi giật mình, bừng tỉnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

 

Cảnh Nguyên Đế!

 

Người vừa đi qua đó, vậy mà lại là Hoàng đế!

 

Người được hắn ôm trong lòng, trong bóng đêm không nhìn rõ dung mạo, nhưng kiểu dáng đôi ủng kia, nàng lại nhìn thấy thoáng qua.

 

Là nam.

 

Kiểu dáng đó rất quen thuộc, Chương phi không nhớ mình đã thấy ở đâu, nhưng chắc chắn đã từng nhìn thấy.

 

Chạm mặt Cảnh Nguyên Đế trong tình cảnh này quả thực quá đáng sợ, Chương phi không còn tâm trí nán lại, lập tức trở về cung, thấp thỏm lo âu chờ đợi Cảnh Nguyên Đế truy cứu.

 

Nhưng đợi một ngày, hai ngày, ba ngày...

 

Chương phi vẫn không đợi được tin tức gì.

 

Nàng kinh ngạc phát hiện, Hoàng đế dường như... chẳng hề bận tâm.

 

Cho dù đêm đó Cảnh Nguyên Đế không nhìn rõ mặt mũi bọn họ, nhưng nếu có lòng muốn tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra là ai.

 

Nhưng hiện tại, không truy cứu, không hỏi han, cứ như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.

 

Sau hơn nửa tháng sống trong sợ hãi, cuối cùng Chương phi cũng đặt được trái tim trở lại trong lồng ngực.

 

... Cảnh Nguyên Đế không để ý, đây là chuyện tốt.

 

Nàng biết rõ điều này.

 

Nhưng đồng thời với việc biết rõ, trong lòng Chương phi lại nảy sinh một sự phẫn uất không cam tâm, không vui sướng nào đó.

 

Nàng không biết sự phẫn uất đó rốt cuộc từ đâu mà ra, cho đến ngày hôm đó.

 

Chương phi ngủ trưa dậy, đang lơ đễnh dựa vào sập nệm ăn canh ngọt. Gần đây khẩu vị của nàng không tốt lắm, ngược lại những món ngọt ngào thế này mới nuốt trôi.

 

Lúc này, bên ngoài điện có người cầu kiến.

 

Là Đại thái giám trong cung của nàng, mang tin tức từ nhà mẹ đẻ đến cho nàng.

 

Chương phi được đỡ ngồi dậy, ánh mắt vô tình liếc qua, nhìn thấy đôi ủng dưới chân hắn, bỗng nhiên khựng lại.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp, một ý nghĩ đập mạnh vào tâm trí Chương phi.

 

Đêm hôm đó, người Cảnh Nguyên Đế ôm trong lòng, lại là một thái giám!

 

Một cảm giác ghê tởm khó tả trào dâng, Chương phi "ọe" một tiếng, nôn thốc nôn tháo hết những thứ vừa ăn, dọa cho người trong cung giật nảy mình.

 

Người biết bí mật của Chương phi không nhiều, chỉ có hai Đại cung nữ thân cận. Thấy Chương phi nôn dữ dội như vậy, Đại thái giám vội định đi mời thái y, nhưng bị Chương phi giãy giụa ngăn lại: "Không được đi!"

 

Giọng nàng lanh lảnh, dọa chính bản thân mình cũng giật mình.

 

Sau khi ngăn được người, lại sai người dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường, Chương phi mới tái mét mặt mày nằm trở lại, một tay đặt lên ngực.

 

... Đè nén cảm giác buồn nôn mãi không tan đi kia.

 

Thái giám... vậy mà lại là một thái giám...

 

Trong lòng Chương phi trằn trọc, toàn là sự bực dọc và phẫn uất. Hậu cung bọn họ nhiều người như vậy, thế mà lại... thua bởi một tên thái giám chết tiệt!

 

Nàng chưa từng thấy trên mặt Cảnh Nguyên Đế có biểu cảm phức tạp nào, người đàn ông đó dường như sinh ra đã là một bức tượng băng lạnh lùng, khí thế bẩm sinh luôn khiến người ta không thở nổi.

 

Nhưng đêm hôm đó...

 

Thứ tình cảm mãnh liệt trên gương mặt Hoàng đế dường như có thể làm tan chảy cả băng tuyết kiên cố nhất, thứ d*c v*ng cuồn cuộn ấy thậm chí còn tác động mạnh đến Chương phi, khiến nàng không kịp phản ứng lại ngay lúc đó.

 

Cảnh Nguyên Đế cũng là người.

 

Nàng nhận thức điều này vô cùng rõ ràng.

 

Và người làm hắn tan chảy, lại là một thái giám.

 

Cảm xúc khó tả giằng xé nội tâm Chương phi, nàng v**t v* bụng dưới, sự do dự và không cam lòng hiện lên trên mặt chính là lòng tham mà bản thân nàng cũng không nhận ra.

 

Lúc đó, Chương phi vẫn chưa nhận ra mình thực sự muốn gì, cho đến sáng sớm nay, nàng nhận lời mời đến Ngự Hoa Viên thưởng xuân.

 

Trong cái hoàng cung này, thứ có thể tranh đi giành lại chẳng qua chỉ là sự sủng ái của Hoàng đế, ngoài ra, chút giao tình nông cạn hiếm hoi cũng đều dành cho những lời mời qua lại thế này.

 

Đầu xuân, hoa trong Ngự Hoa Viên cũng đã nở rộ không ít.

 

Chương phi nghe mấy tỷ muội già trêu đùa nhau, có chút chán nản. Ngay lúc nàng định ngồi thêm chút nữa rồi về, bỗng nghe Liễu mỹ nhân nói với vẻ ghen tị:

 

"Cũng không biết Quý phi nương nương rốt cuộc làm thế nào... Hiện giờ ngay cả Đức phi nương nương cũng phải nhượng bộ, thật đúng là..."

 

"Nói bậy bạ gì đấy? Người ta là người của Hoàng gia."

 

"Là người Hoàng gia thì đã sao? Trong hậu cung này chẳng lẽ thiếu nữ tử xuất thân danh gia vọng tộc?" Liễu mỹ nhân sờ sờ bụng mình, "Thiếu là thiếu người có thể sinh hạ long chủng!"

 

"Nói thì nói vậy, nhưng bệ hạ chưa bao giờ ham luyến chuyện này..."

 

"Hừ, nếu bây giờ có ai trở thành người đầu tiên đó, e là trời sẽ đổi gió đấy."

 

Một vị Giang tần khác có gương mặt hiền lành lắc đầu, thở dài nói: "Chúng ta đều là do Thái hậu nương nương chọn, bệ hạ... e là không thích."

 

Lời này vừa thốt ra, mấy người khác đều im bặt.

 

Nói thêm nữa thì nguy hiểm.

 

Có những ý nghĩ có thể quanh quẩn trong lòng, nhưng tuyệt đối không được nói ra miệng.

 

Người vừa nãy có lẽ cũng nhận ra mình lỡ lời, bèn ngậm miệng không nói nữa.

 

Cho đến khi Chương phi phá vỡ sự im lặng, tùy ý nói: "Nếu như, bệ hạ có người mình thích thì sao?"

 

Liễu mỹ nhân dường như không thích sự im lặng vừa rồi, nghe Chương phi nói vậy liền vội vàng tiếp lời, che miệng cười: "Sao có thể chứ? Vị bệ hạ này của chúng ta là người lạnh lùng vô cảm, thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ ngài ấy thích một người sẽ thế nào."

 

Hứa tiệp dư nói nhỏ: "Thái hậu nương nương mấy hôm trước chẳng phải đã điều tra kỹ lưỡng hậu cung sao... Ta vốn tưởng là để chấn chỉnh bầu không khí, nhưng sau này lại nghe phong thanh được một tin."

 

Nàng ta thấy mấy người kia đều đang lắng nghe, dừng một chút rồi vẫn nói tiếp.

 

"Thái hậu nương nương dường như là vì bệ hạ mới nảy sinh ý định đó." Nàng ta nói ậm ừ không rõ, "Có lẽ là để, biết cho rõ ràng."

 

Hứa tiệp dư nói mơ hồ, những người khác nghe cũng lơ mơ.

 

Duy chỉ có Chương phi, gần như ngay khoảnh khắc Hứa tiệp dư mở miệng, đã hiểu ý nàng ta là gì.

 

Hóa ra là ý này!

 

... Nhưng Thái hậu có biết Cảnh Nguyên Đế thích không phải nữ nhân, mà là nam nhân không?

 

Chương phi trong lòng toan tính chuyện này, một ý nghĩ điên rồ trào dâng. Nếu như...

 

Ngay trong khoảnh khắc nàng lơ đễnh, các phi tử này cũng đã định giải tán, mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi noãn phòng. Chương phi tỏ vẻ lơ đãng, đúng lúc bước xuống bậc thềm thì không cẩn thận trẹo chân, cả người cứ thế ngã nhào vào những người khác.

 

"Ái da ——"

 

"Á!"

 

"Đau quá..."

 

Tiếng động liên tiếp vang lên, mấy người ngã lăn ra đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

 

Những người này đều là chủ tử liễu yếu đào tơ, chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ. Đợi đến khi người của Thái Y Viện chạy tới, cảnh tượng đã có phần khó coi.

 

Nhưng khổ nỗi, Chương phi là người có địa vị cao nhất ở đây.

 

Những người còn lại trong lòng dù bất mãn cũng không dám lên tiếng nói gì, để mặc thái y chẩn trị xong mới ai về nhà nấy.

 

Duy chỉ có Chương phi.

 

Vốn dĩ thái y muốn bắt mạch cho nàng, nhưng nàng lại nhất quyết không cho, chỉ nói mình bị ngã đau chân, bảo thái y cứ tập trung chữa chân là được.

 

Nghe vậy, thái y phụ trách cũng chẳng còn cách nào.

 

Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, cẩn thận chữa trị là ổn.

 

Nhưng sau khi Chương phi trở về cung, lại cảm thấy trong người ngày càng khó chịu, vùng bụng dưới cứ đau âm ỉ. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhận ra cú ngã vừa rồi rốt cuộc cũng đã động thai khí.

 

Đúng lúc này, Thọ Khang Cung biết chuyện xảy ra sáng sớm nay, liền triệu tập Chương phi tới. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Chương phi đương nhiên không kịp nghĩ ra một lý do hợp lý nào.

 

... Ý nghĩ điên rồ nảy ra ở Ngự Hoa Viên lúc trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu Chương phi.

 

Lo âu, không cam lòng, ghê tởm, phẫn uất...

 

Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, thôi thúc Chương phi làm ra chuyện to gan nhất đời này.

 

Nếu Hoàng đế đã có thể dung túng chuyện tư thông trong hậu cung, vậy thì...

 

Tiến thêm một bước nữa thì sao?

 

...

 

Lúc này, Đức phi đã nhận ra rõ ràng có điều không ổn.

 

Thái hậu rõ ràng đang xem kịch vui, Quý phi im lặng không nói một lời, sắc mặt Chương phi càng lúc càng trắng bệch như người chết, còn Cảnh Nguyên Đế...

 

Cảnh Nguyên Đế đang cười.

 

"Hóa ra là ngươi."

 

Sau khi thốt ra câu này, Hoàng đế quan sát Chương phi đầy hứng thú, như thể chưa bao giờ nghiêm túc nhìn mặt nàng, và giờ đây mới bắt đầu ngắm nghía kỹ lưỡng.

 

Ngay sau đó, Ninh Hoành Nho lặng lẽ xuất hiện, đưa cho Cảnh Nguyên Đế một con dao.

 

Trời mới biết, làm thế nào mà gã có thể làm được điều đó ngay trong Thọ Khang Cung.

 

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, liếc nhìn Chương phi, giọng bình tĩnh nói: "Hoàng đế, Chương phi là người đang mang thai, sao có thể động dao động kiếm trước mặt đứa trẻ?"

 

Dưới sự ra hiệu của bà ta, đã có mấy người đứng chắn trước mặt Hoàng đế.

 

Cảnh Nguyên Đế dùng ngón tay cái miết nhẹ lên lưỡi dao, hơi cau mày: "Không đủ sắc."

 

Hắn nói.

 

"Nhưng cũng tạm dùng được."

 

Chương phi dường như bị lời nói của Cảnh Nguyên Đế dọa sợ, rụt người vào trong góc giường, kinh hoàng nói: "Bệ hạ, người muốn làm gì?"

 

Cảnh Nguyên Đế ngạc nhiên nhướng mày, nói nhỏ nhẹ: "Chương phi, sao còn trẻ mà đã mắc chứng hay quên thế? Chẳng phải quả nhân vừa nói rồi sao, muốn tận mắt xem đứa trẻ trông như thế nào mà."

 

Chương phi vội vã cướp lời: "Bệ hạ, đợi đứa trẻ sinh ra, người tự nhiên sẽ thấy được hình hài của nó, đâu cần phải ngay lúc này... vội vàng như vậy."

 

Nàng liếc nhanh về phía Thái hậu, giọng nói có chút ngập ngừng.

 

"Dù sao thì, dưới ánh trăng hôm đó, người đâu có nói như vậy."

 

Đã đi đến bước đường này, nàng đành liều mạng một phen. Chẳng lẽ Hoàng đế không sợ nàng tung hô hết chuyện hôm đó ra sao?

 

Nếu Thái hậu nương nương biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không để yên.

 

Nàng biết rõ, Thái hậu đối với Cảnh Nguyên Đế tuyệt đối không có thiện ý.

 

Trong lúc mơ hồ, dù chính tai nghe thấy Hoàng đế nói vậy, nàng cũng tự tin rằng Hoàng đế không thể ra tay ngay tại Thọ Khang Cung.

 

Đây chính là tẩm cung của Thái hậu mà!

 

Năm xưa Từ tần, chẳng phải cũng nhờ trốn vào Thọ Khang Cung mới may mắn sống sót đó sao?

 

Nàng nghĩ như vậy, và Thái hậu, đương nhiên cũng nghĩ như vậy.

 

Trong điện dường như tĩnh lặng hẳn đi.

 

Ngay sau khi Chương phi nói dứt lời, một bầu không khí quái đản bao trùm lấy tẩm cung này.

 

Theo phản xạ, bọn họ nhìn về phía Cảnh Nguyên Đế.

 

Hắn thong thả bước về phía giường, tiếng bước chân rõ ràng không nặng, nhưng mỗi bước đi lại như mang theo áp lực quỷ dị, đè nặng lên tim mọi người.

 

Uy áp lan tỏa không tiếng động, tạo cho người ta ảo giác như thể hắn có thể giẫm nát cả mặt đất.

 

Điều này khiến Chương phi cảm thấy ngạt thở.

 

Nàng còn muốn nói gì đó, nhưng kinh hoàng phát hiện ra cổ họng dường như đã phản bội lại ý thức, dù nàng cố gắng thế nào cũng không thốt nên lời.

 

"Quả nhân thực sự hối hận rồi."

 

Nàng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo, như dao lóc xương cạo qua từng thớ thịt tủy xương.

 

"Lẽ ra, nên móc mắt ngươi trước."

 

...

 

"Hầy..."

 

Tiếng thở dài thườn thượt làm Cốc Sinh đang học thuộc lòng bên cạnh giật nảy mình. Mới sáng sớm tinh mơ, Kinh Trập thở ngắn than dài cái gì thế không biết?

 

Kinh Trập thu gọn chổi lại, bấm đốt ngón tay tính toán.

 

Nhưng dù tính thế nào, cậu vẫn kinh hoàng phát hiện ra, hôm nay lại là ngày hai mươi lăm.

 

Thời gian trôi qua cũng nhanh quá thể.

 

Cậu đứng dưới hành lang vươn vai, vừa vận động gân cốt vừa suy nghĩ, hôm nay rốt cuộc có nên ra ngoài đi dạo không đây?

 

Nếu gặp Dung Cửu... thì phải nói gì với hắn?

 

Khoan đã, trước đó mình bảo muốn yên tĩnh một chút, nhỡ Dung Cửu không đến tìm mình thì sao?

 

Có nên đến Tạp Mãi Vụ tìm Trịnh Hồng trước không nhỉ?

 

Trong lòng Kinh Trập xoay vần mấy ý nghĩ, nhưng tay chân vẫn làm việc thoăn thoắt. Chỉ thấy cậu rót cho mình một cốc nước to tướng, đang ngửa cổ uống ừng ực.

 

Phía sau, Thế Ân hớt hải lao vào, túm lấy Cốc Sinh đang đọc sách ngoài cửa đẩy vào trong.

 

"Rầm" một tiếng, cả Tuệ Bình và Kinh Trập đang ở trong phòng đều bị nhốt lại cùng một chỗ.

 

Kinh Trập suýt thì sặc nước: "Gấp gáp cái gì thế? Chẳng lẽ lại có việc gì phải làm à?"

 

Sáng sớm nay, bọn họ đã đi dọn dẹp cung điện phía Tây, lúc về ai nấy đều đau lưng mỏi gối.

 

Theo lý mà nói, nếu có việc mới phát sinh, cậu phải biết chứ.

 

Thế Ân thở hổn hển nói: "Các ngươi biết không? Chiều hôm qua, bệ hạ giết người ở Thọ Khang Cung đấy!"

 

"Cái gì!"

 

Giọng Cốc Sinh cao vút bay thẳng ra ngoài, rồi vội vàng tự bịt miệng mình lại.

 

Quan hệ giữa Cảnh Nguyên Đế và Thái hậu không tốt.

 

Đây gần như là chuyện cả hậu cung đều biết, nhưng dù có không tốt đến đâu, thì cái mã ngoài mặt vẫn phải giữ gìn.

 

Cảnh Nguyên Đế cũng coi như miễn cưỡng cho Thái hậu đủ thể diện.

 

—— Mặc dù việc cấm Thái hậu đặt chân đến Từ Ninh Cung đã là sự sỉ nhục lớn nhất rồi.

 

Nhưng giết người ngay tại Thọ Khang Cung?

 

Dù Cảnh Nguyên Đế có điên cuồng đến đâu, chuyện này cũng quá mức ngông cuồng, không kiêng nể gì.

 

Kinh Trập thận trọng hỏi: "Giết ai, tại sao lại giết?"

 

Trên mặt Thế Ân vẫn còn vương nét sợ hãi: "Là Chương phi."

 

"Chương phi nương nương?" Sắc mặt Tuệ Bình cũng biến đổi theo, "...Sao có thể, người mang họ Chương mà!"

 

Họ Chương trong các dòng dõi thế gia cũng được coi là họ lớn.

 

Tuy không cao quý bằng Vương, Thôi, Trầm, nhưng cũng có danh tiếng.

 

Nếu Cảnh Nguyên Đế giết hại hậu phi vô cớ, dù hắn là Hoàng đế cũng sẽ bị bá quan văn võ công kích.

 

Thế Ân cười khổ: "Ta mà biết nhiều thế thì giờ này cái mạng nhỏ cũng chẳng còn."

 

Kinh Trập nhíu mày: "Ngươi nghe được từ đâu?"

 

Mối quan hệ của Thế Ân rất rộng, bạn bè qua lại không ít, tin tức của cậu ta quả thực nhanh nhạy hơn bọn họ nhiều. Nhưng tin tức từ các nguồn khác nhau sẽ có đôi chút sai lệch.

 

Thế Ân: "Người bên Ngự Thiện Phòng. Sáng sớm nay, cung của Chương phi không có ai đến nhận phần ăn theo lệ, lúc đó mới biết xảy ra chuyện."

 

Kinh Trập uống nốt chỗ nước còn lại, dặn dò: "Chuyện này chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn, nhìn thì có vẻ không liên quan đến chúng ta, nhưng nếu bị vạ lây thì có thể là tai họa. Mọi người nhớ cẩn trọng lời ăn tiếng nói, những lời không nên nói thì tuyệt đối đừng nói."

 

Chuyện xảy ra hôm qua mà đến sáng nay các cung mới nhận ra điều bất thường, chứng tỏ bên trên cố ý phong tỏa tin tức.

 

Thế Ân và những người khác gật đầu lia lịa, đây cũng là lý do cậu ta vội vàng chạy đến báo tin cho họ.

 

Kinh Trập nhìn sắc trời bên ngoài, cũng sắp đến giờ đi điểm danh chỗ Khương Kim Minh. Cậu nói thêm vài câu với mọi người rồi vội vã chạy đến chỗ Khương Kim Minh.

 

Hôm nay, sắc mặt Khương Kim Minh quả thực không tốt lắm.

 

Ông sa sầm mặt, dặn dò Kinh Trập.

 

"Lát nữa, ngươi đích thân đi chọn người, chọn mấy đứa cẩn thận, ít nói, đi theo ta một chuyến."

 

Kinh Trập nhạy bén nhận ra, chuyện này chắc chắn có liên quan mật thiết đến tin tức Thế Ân vừa kể.

 

Cậu không nói gì, lập tức đi ra ngoài chọn người. Ngoài Tuệ Bình ra, Thế Ân và Cốc Sinh đều không nằm trong danh sách lựa chọn của họ.

 

Thế Ân và Cốc Sinh đối với những chuyện bí mật đương nhiên giữ mồm giữ miệng được, nhưng tính tình ngày thường của họ, Khương Kim Minh đều nhìn thấy hết. Vào thời điểm quan trọng thế này, đương nhiên ông không thể tin tưởng họ.

 

Thấy những người Kinh Trập chọn ra đều là những người bình thường trầm tính, điềm đạm, Khương Kim Minh mới gật đầu.

 

Chẳng bao lâu sau, ông dẫn theo sáu bảy người lặng lẽ rời đi.

 

Kinh Trập vẫn luôn cúi đầu đi theo Khương Kim Minh, không nhìn ngang liếc dọc, cũng không hỏi mục đích đến đâu. Đợi đến khi ngửi thấy mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, cậu mới nhắm mắt lại.

 

Quả nhiên, đúng là nơi này.

 

Nơi Khương Kim Minh đưa bọn họ đến xử lý, là một địa ngục trần gian đẫm máu kinh hoàng.

 

Đây là nơi ở của Chương phi.

 

Lên đến Phi vị, dưới tay đều có hai Đại thái giám, bốn Đại cung nữ, còn thái giám cung nữ nhị đẳng, tam đẳng hầu hạ thì nhiều vô kể.

 

Nhưng giờ đây, chỉ nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn máu me khắp nơi.

 

Những thi thể đã sớm không còn, chỉ còn lại vết máu loang lổ sau cuộc thảm sát. Nhưng dù vậy, những vệt máu bắn tung tóe trên tường cung cũng đủ để phơi bày sự đáng sợ của ngày hôm qua.

 

Khương Kim Minh trầm giọng, vẻ mặt có vài phần u ám.

 

"Làm việc của các ngươi đi, không được lắm mồm, không được nhìn bậy, xảy ra chuyện thì đừng trách ta không nhắc trước!"

 

Kinh Trập dẫn đầu mọi người vâng dạ.

 

Bọn họ lặng lẽ dọn dẹp cho đến khi mặt trời lặn. Khi ánh tà dương ngả về tây, cả tòa cung điện mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dường như sau khi những vệt máu kia được xóa sạch, sự tàn khốc như hình với bóng cũng sẽ biến mất theo.

 

Trên đường về, Khương Kim Minh lại dặn dò họ một lần nữa. Ông phát tiền thưởng cho từng người, rồi mới cho họ lui xuống.

 

Chỉ giữ lại một mình Kinh Trập.

 

Giữa đôi lông mày Khương Kim Minh hiện lên vẻ lo âu, ông khẽ nói: "Kinh Trập, mấy ngày này hãy để mắt kỹ đến Trực Điện Tư, có bất kỳ điểm nào bất thường thì nhớ báo cho ta kịp thời."

 

Kinh Trập vâng lời.

 

Khương Kim Minh ngồi trên ghế, cau mày không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, ông mới thở hắt ra, "Ngươi đúng là cái gì cũng không hỏi."

 

Kinh Trập: "Tiểu nhân đương nhiên tò mò. Nhưng sự tò mò này không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình."

 

Khương Kim Minh u ám nói: "Nếu ai cũng hiểu chuyện rõ ràng như ngươi thì tốt biết mấy."

 

Một lúc sau, dường như cảm thấy để Kinh Trập cứ mơ hồ như vậy cũng không tốt, ông mới lắc đầu.

 

"Thôi thôi, chuyện lớn thế này, người bên dưới sớm muộn gì cũng biết." Ông dựa lưng vào ghế, "Chương phi chết rồi."

 

Dù nghe lại câu này lần nữa, vẫn mang theo nỗi sợ hãi khó tả.

 

Kinh Trập: "Là... tai nạn sao?"

 

"Hà tất phải giả ngốc." Khương Kim Minh cười, "Dọn dẹp cả ngày trời công cốc rồi sao?"

 

Kinh Trập nắn nắn cánh tay mình, cười khổ một tiếng.

 

Khương Kim Minh: "Người xảy ra chuyện ngay tại Thọ Khang Cung, chết ngay trong ngày hôm đó, ngay cả người hầu bên cạnh Chương phi cũng bị diệt khẩu." Ông nghiến răng, "Nghe nói, Thái hậu vô cùng, vô cùng không vui."

 

Kinh Trập im lặng một lúc. Nếu thực sự xảy ra chuyện ở Thọ Khang Cung, thì Thái hậu đâu chỉ là không vui?

 

E là tức đến phát điên ấy chứ.

 

Dù sao tiền lệ ở Thừa Hoan Cung vẫn sờ sờ ngay trước mắt.

 

Cảnh Nguyên Đế giết người ở Thọ Khang Cung, quả thực là... không coi Thái hậu ra gì.

 

"...Nhưng bệ hạ, chẳng phải trước giờ đều không có hứng thú gì với hậu cung sao?" Kinh Trập nhịn một chút, nhưng vẫn thấy thắc mắc.

 

Khương Kim Minh cũng cười khổ: "Ai biết được chứ." Bí mật này, e là chỉ có những người có mặt lúc đó mới biết.

 

Kinh Trập moi được không ít tin tức từ miệng Khương Kim Minh, nhưng khi ra ngoài, cậu vẫn cảm thấy mờ mịt.

 

Tuy nhiên chuyện này rốt cuộc cũng không liên quan trực tiếp đến bọn họ, cậu bóp bóp cánh tay đau nhức, định đi dạo đến Tạp Mãi Vụ tìm Trịnh Hồng.

 

Hôm nay tuy nhiều việc, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút nhớ nhung... Dung Cửu.

 

Chưa kể hắn còn là thị vệ Ngự tiền.

 

Chuyện ngày hôm qua... hắn có tham gia vào không?

 

Nào ngờ, Kinh Trập vừa mới bước ra khỏi cửa.

 

Ngay trên đường cung, cậu đụng phải Dung Cửu đang nghênh ngang đi tới.

 

Điều này khiến Kinh Trập, người đã chuẩn bị tâm lý cả một quãng đường, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

 

... Khoan đã?

 

Tại sao cậu phải chạy?

 

Không đúng.

 

Cậu miễn cưỡng dừng bước.

 

Phải chào hỏi đàng hoàng.

 

Phải thương lượng tử tế, nói chuyện cho ra ngô ra khoai mới đúng.

 

Kinh Trập tự nhủ với lòng mình ba lần như vậy, vừa quay người lại đã đâm sầm vào lồng ngực cứng như đá của Dung Cửu.

 

... Lần thứ mấy rồi?

 

Rốt cuộc là lần thứ mấy rồi!

 

Kinh Trập ôm cái mũi đáng thương của mình, đánh đòn phủ đầu chất vấn: "Sao huynh đi đường không có tiếng động gì thế!"

 

Dung Cửu: "Là do em đi chậm quá."

 

Kinh Trập liếc nhìn vóc dáng Dung Cửu, cúi đầu nhìn mình, rồi lại ngẩng lên nhìn cái đầu của Dung Cửu, thẹn quá hóa giận!

 

"To xác như vậy cũng có tác dụng gì đâu. Phải cao ráo cân đối như ta thế này mới là vừa đẹp."

 

Dung Cửu bèn học theo cậu, theo lời Kinh Trập mà quan sát cậu tỉ mỉ từ đầu đến chân. Hắn nhìn chằm chằm đến mức Kinh Trập nổi cả da gà, đang định bôi dầu vào lòng bàn chân chuồn lẹ thì hắn mới chậm chạp gật đầu.

 

"Đúng là vừa đẹp thật."

 

Lúc ôm vào lòng, vô cùng thoải mái.

 

Vừa khéo khảm trọn vào lòng ngực, từng li từng tí đều vô cùng vừa vặn.

 

Kinh Trập nháy mắt hiểu ra ý hắn là gì, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra đêm Giao thừa, vành tai đỏ bừng, cả mặt nóng ran.

 

Nếu là vào thời điểm ngày hôm qua, dù đã nói chuyện với Minh Vũ, Kinh Trập chắc chắn cũng sẽ vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng hiện tại trong lòng cậu đang có chuyện, nhìn trước ngó sau, xác định không có ai mới kéo Dung Cửu vào trong bóng tối.

 

Lúc này trời đã ngả về chiều, ánh tà dương đỏ quạch nuốt chửng bầu trời ảm đạm, rất nhanh sẽ tối đen như mực.

 

Kinh Trập: "Hôm qua, có phải huynh đi theo bệ hạ đến Thọ Khang Cung không?"

 

Dung Cửu che miệng, "à" một tiếng.

 

Giọng nói có chút hờ hững, mang theo vài phần lơ đễnh.

 

"Chắc là có đi."

 

"Đi là đi, cái gì gọi là chắc là có đi." Kinh Trập trừng mắt nhìn Dung Cửu, giọng lại hạ thấp xuống, "Huynh, chuyện này, huynh sẽ không bị làm sao chứ?"

 

Giọng Dung Cửu trở nên kỳ quái: "Tại sao lại bị làm sao?"

 

Kinh Trập "ôi chao" một tiếng, lười nói nhảm với hắn, đưa tay sờ nắn người hắn một lượt, xác định chỗ nào cũng ổn cả mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu liếc xéo Dung Cửu: "Hai pho tượng Phật lớn đang đấu pháp, loại người đi theo hầu hạ bên cạnh như huynh là dễ bị vạ lây nhất đấy."

 

Đám người bên cạnh Chương phi chính là ví dụ điển hình nhất!

 

Dung Cửu dường như lúc này mới nhận ra sự lo lắng của Kinh Trập, thái độ của hắn bỗng nhiên thay đổi một cách kỳ lạ, "Kinh Trập."

 

Hắn gọi tên cậu như vậy, tựa như đó là một viên kẹo đường thơm nồng, chỉ cần khẽ cắn nhẹ là dòng mật ngọt ngào mềm mại sẽ tuôn trào.

 

Tim Kinh Trập đập loạn nhịp một cách kỳ lạ. Đó là một loại ảo giác vi diệu, mượt mà.

 

Nhưng cậu đã biết đó không phải là ảo giác.

 

Trước đây khi đối mặt với Dung Cửu, Kinh Trập từng có vô số lần cảm nhận được điềm báo, nhưng lần nào cũng bị cậu bỏ qua.

 

Là dự cảm nguy hiểm.

 

Dung Cửu là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

 

Hắn hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ ai mà Kinh Trập từng quen biết, từng gặp gỡ trước đây.

 

Cậu nên...

 

Tin tưởng vào dự cảm bản năng của mình hơn.

 

Kinh Trập mím môi, cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Sao?"

 

Dung Cửu từng bước từng bước tiến lại gần cậu, bước chân nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực khó tả.

 

Kinh Trập có thể cảm nhận được, nhưng cậu bướng bỉnh không chịu lùi bước.

 

Nếu Dung Cửu còn muốn phát biểu những ngôn luận sai lầm trước kia, nói cái gì mà ta không xin lỗi, ta không có lỗi các thứ, thì cậu chắc chắn sẽ đấm thêm...

 

"Em đang sợ ta." Dung Cửu nói như vậy, trong giọng nói lạnh nhạt dường như mang theo vài phần ý cười, "Em cũng biết, ta không phải kẻ lương thiện yếu đuối gì."

 

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng v**t v* gò má Kinh Trập.

 

Dung Cửu áp sát cậu, thế là vẻ đẹp sắc sảo, nghẹt thở kia cũng theo đó mà bao trùm lấy cậu.

 

Cảm giác nhẹ nhàng ấy, nhột nhạt, khiến Kinh Trập muốn né tránh... Sự va chạm mát lạnh, cảm giác ớn lạnh kia lại ùa về.

 

"Người em cần lo lắng, vốn dĩ không nên là ta."

 

Đúng vậy.

 

So với việc lo lắng cho Dung Cửu, Kinh Trập nên cảm thấy đau lòng cho những vệt máu bắn tung tóe trên đất kia hơn.

 

Đó mới là từng mạng người sống sờ sờ.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "...Nhưng ta không quen họ."

 

Người ta quan tâm, là huynh.

 

Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười của Dung Cửu.

 

Khe khẽ, mang theo tiếng thở dài quái dị.

 

"Em luôn khiến ta cảm thấy ngạc nhiên."

 

Dung Cửu đôi khi luôn muốn xé xác cậu.

 

Cái chết mới là sự sở hữu thực sự, giống như mẹ hắn, luôn trăm phương ngàn kế tìm cách g**t ch*t hắn.

 

Đó là sự kiểm soát thực sự.

 

Và sự bạo ngược này, cũng luôn tràn ngập trong xương tủy Dung Cửu mọi lúc mọi nơi. Hắn đè nén d*c v*ng nguy hiểm và điên cuồng, dán môi lên cổ Kinh Trập.

 

Sức sống hừng hực đang đập rộn ràng, hắn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.

 

Giống như đang chạm vào một ngọn cỏ dại yếu ớt.

 

Nó kiên cường bám rễ, sinh trưởng dưới chân tường, sức sống xanh mướt ngưng tụ trên cành lá, không có một tấc nào sinh trưởng không hoàn mỹ.

 

Đáng thương, lại đáng yêu.

 

Yếu ớt đến cùng cực, nhưng lại cố chấp vô cùng.

 

Lần đầu tiên trong đời, Dung Cửu có được cái gọi là...

 

Lòng thương hại.

 

Hắn cảm thấy đáng thương cho Kinh Trập.

 

Bởi vì người cậu gặp phải, lại là một con quái vật tham lam vô độ, không biết thế nào là thu mình như hắn.

 

Bình Luận (0)
Comment