Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 33

—— Chúng ta cần nói chuyện.

 

Vì Kinh Trập kiên quyết yêu cầu điều này, nên sau khi mặt trời lặn, bọn họ tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Trên cung đạo, chẳng biết lúc nào sẽ có người qua lại, Kinh Trập luôn cảm thấy không an toàn lắm.

 

Cuối cùng, bọn họ lại lẻn vào Hiệt Phương Điện.

 

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì nơi này cung điện san sát nhưng lại chẳng có chủ nhân nào ở.

 

Ngoài những cung nhân quét dọn và canh gác hàng ngày ra, nơi này vắng vẻ vô cùng.

 

Kinh Trập cố gắng ép bản thân không được nhớ lại những chuyện không nên nhớ: Tâm bình thường, tâm bình thường, tâm bình thường...

 

Cậu lẩm nhẩm đến cuối cùng, trong lòng chỉ còn lại ba chữ to đùng này!

 

Dung Cửu bỗng nhiên gọi cậu: "Kinh Trập."

 

Kinh Trập buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tâm bình thường!"

 

Dung Cửu: "Trông em chẳng bình thường được chút nào cả."

 

Kinh Trập ho khan hai tiếng, ra hiệu vừa rồi chỉ là một sai sót nho nhỏ.

 

Trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, Kinh Trập cảm thấy mình cần phải đặt ra quy tắc cho cuộc đối thoại này.

 

Thế là, cậu phát biểu trước.

 

"Có thể cãi nhau, nhưng không được động thủ."

 

Kinh Trập nhấn mạnh từng chữ.

 

Dung Cửu không biết thấy mới mẻ hay thú vị, một tay nắm lấy ngón tay Kinh Trập. Hơi lạnh từ tay hắn khiến Kinh Trập bất ngờ muốn rụt lại.

 

Lực đạo siết chặt đột ngột khiến cậu không thể cử động.

 

"Tiếp xúc thế này cũng không được sao?"

 

Kinh Trập miễn cưỡng trả lời: "Chỉ được đến thế này thôi."

 

Dứt lời, Dung Cửu liền gãi gãi vào lòng bàn tay Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "..."

 

Sao mà ngứa đòn thế không biết!

 

Hai người ngồi xuống bậc thềm cung điện một cách gượng gạo. Kinh Trập chiếm một góc nhỏ bên trái, còn Dung Cửu tay dài chân dài, ngồi bên trên, ủng đã giẫm xuống đất, trông vô cùng tùy ý phong lưu.

 

Kinh Trập nhìn sườn mặt người đàn ông dưới ánh trăng một lúc mới nhớ ra chuyện chính.

 

Dung Cửu từ từ nhếch môi cười.

 

Tuy không rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến Kinh Trập lập tức thu hồi tầm mắt.

 

Kinh Trập: "Huynh... chuyện trúng độc mà huynh nói trước đó, là thế nào?"

 

Cậu chần chừ một lúc, vẫn quyết định hỏi chuyện này trước.

 

Dung Cửu phát điên lúc trước đều là do chuyện này mà ra, cậu cũng để tâm đến sức khỏe của hắn. Mặc dù có đủ thứ rắc rối, nhưng điều cậu quan tâm nhất vẫn là cái này.

 

Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Cha mẹ trở mặt thành thù, mẫu thân vì yêu sinh hận, không thích sự ra đời của ta, nên mong ta sớm xuống mồ."

 

Một câu nói đơn giản lại khiến Kinh Trập sững sờ.

 

Cậu định thần lại một lúc, giọng khó khăn nói: "...Chất độc đó, là do mẫu thân huynh hạ cho huynh sao?"

 

Cậu có thể cảm nhận được quan hệ giữa Dung Cửu và cha mẹ không tốt đẹp gì, nhưng hạ độc?

 

Điều này tàn nhẫn đến mức nào chứ.

 

Vẻ mặt Dung Cửu hờ hững, như thể đây là chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới. Nếu không phải Kinh Trập hỏi, hắn thậm chí sẽ chẳng nói ra.

 

Bất kể là lời nói hành động, hay thần thái của Dung Cửu, đều tr*n tr** thể hiện điều này.

 

Nhưng chuyện này không phải không quan trọng.

 

—— "Kinh Trập, không phải ai cũng yêu thương con cái như cha mẹ ngươi. Có những người vừa sinh ra đã không được mong đợi, hận không thể b*p ch*t ngay trong tã lót. Sống sót được là nhờ chút may mắn và d*c v*ng cầu sinh trơ trẽn."

 

Kinh Trập không khỏi nhớ lại thần thái của Dung Cửu hôm đó.

 

Người đàn ông không chút biểu cảm, khiến sườn mặt trắng bệch xinh đẹp của hắn trông như tượng đá được điêu khắc tinh xảo. Mỗi lời hắn thốt ra đều khiến Kinh Trập cảm thấy đau đớn đến ngạt thở trong dòng hồi ức đằng đẵng.

 

Cha mẹ, con cái, vậy mà lại có mối quan hệ tàn khốc bạo liệt đến thế.

 

Là chuyện mà Kinh Trập dù có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.

 

Kinh Trập muốn hỏi thêm, nhưng lại cảm thấy đây là nỗi đau của Dung Cửu. Im lặng một hồi, cậu lại chẳng biết phải nói gì. Nói nhiều hơn nữa, cũng chỉ là sáo rỗng.

 

Dung Cửu dường như biết sự khó xử của Kinh Trập, "Đều là chuyện từ rất lâu rồi, thực ra là ân oán của đời trước." Hắn lạnh lùng nói, "Dù sao cũng chết cả rồi, chết sạch sẽ gọn gàng."

 

Kinh Trập khựng lại, khẽ nói: "Bất kể ân oán gì, họa lây đến huynh... dù sao cũng là không nên. Vậy đại phu nói thế nào?"

 

Dung Cửu: "Sẽ không chết nhanh như vậy đâu."

 

Kinh Trập giơ chân đá nhẹ vào bên cạnh ủng của Dung Cửu, lầm bầm: "Không được nói 'chết' hay không 'chết'."

 

Dung Cửu day day mi tâm. Động tác bình thường này khi hắn làm lại mang đến ảo giác đang nhẫn nhịn một cách kỳ lạ.

 

"Vốn dĩ không sống quá ba mươi, tìm được đại phu rồi, chắc cũng sống được đến năm sáu mươi."

 

Năm sáu mươi tuổi, đối với đa số mọi người, đã được coi là thọ.

 

Kinh Trập hồ nghi nhìn Dung Cửu, sợ hắn lừa mình. Nhưng người như Dung Cửu, chắc cũng khinh thường việc làm thế.

 

Kinh Trập: "Nếu không xảy ra sự cố này, chẳng lẽ... huynh định không nói gì với ta sao?"

 

Ba mươi tuổi?

 

... Hiện tại cậu còn chưa biết tuổi chính xác của Dung Cửu, nhưng tuổi của hắn chắc chắn đã ngoài hai mươi lăm.

 

Vậy chẳng phải nói, chỉ còn vài năm nữa thôi sao.

 

Kinh Trập không biết rằng trong giọng điệu của mình tự nhiên đã bộc lộ ý muốn đi cùng Dung Cửu bao xa. Ánh mắt Dung Cửu rơi trên người cậu: "Tất nhiên sẽ nói cho em biết."

 

Trước khi chết.

 

Giọng điệu này có chút ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa mùi máu tanh kỳ quái.

 

Cách một khoảng cách hơi xa, tay Kinh Trập và Dung Cửu là nơi duy nhất họ tiếp xúc.

 

Dung Cửu vẫn luôn nắm chặt tay Kinh Trập.

 

Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh đã được Kinh Trập ủ ấm, dường như còn cảm nhận được tiếng máu chảy rào rạt.

 

"Ta sẽ nói với Kinh Trập, sau đó, mang em đi cùng."

 

Ngón tay Kinh Trập theo bản năng cứng đờ. Khi định rút khỏi lòng bàn tay Dung Cửu, lại bị hắn nắm chặt.

 

Cảm giác ngạt thở không cho phép trốn thoát khiến Kinh Trập khẽ cau mày. Cậu nhìn Dung Cửu, đối diện với ánh mắt đen thẫm của hắn.

 

"Huynh có cảm thấy đôi khi... những lời mình nói ra có mấy phần dọa người không?"

 

Kinh Trập uyển chuyển nhắc nhở.

 

Đó không phải "mấy phần", mà là "khá nhiều".

 

Cậu luôn có cảm giác... nếu bây giờ lộ ra tin Dung Cửu là tên cuồng sát nhân, cậu cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào.

 

Cậu từng cảm thấy tuyệt vọng với tính cách này của Dung Cửu.

 

Bởi vì dù thế nào đi nữa, phần lớn thời gian suy nghĩ của Kinh Trập vẫn rất mộc mạc.

 

Ở bên một người, nếu may mắn thì sẽ ở bên nhau dài lâu, bình yên, an nhàn... Nhưng sao ở bên Dung Cửu lại khó khăn đến thế?

 

Động tác của Dung Cửu rất cứng rắn, từng chút một mở bàn tay đang muốn co lại của Kinh Trập ra, sau đó mười ngón tay của hai người đan vào nhau. Không dùng sức quá mạnh, nhưng Kinh Trập cứ có cảm giác rùng rợn như bị thú dữ để mắt tới.

 

"Dọa người?" Dung Cửu thong thả nói, "Kinh Trập, dùng trên người em, e là chưa đến một phần trăm đâu."

 

Giọng người đàn ông nếu nghe kỹ, còn có vài phần nhẫn nại.

 

"Đối với em, ta đã dùng đủ kiên nhẫn rồi."

 

Cả đời này Dung Cửu chưa từng làm gì theo kiểu tuần tự từng bước như vậy.

 

Kinh Trập: "..."

 

Hả?

 

Một phần trăm? Ha ha ha ha... chắc chắn là nói quá rồi... chứ nhỉ? Nhưng mà kiên nhẫn?

 

Kiên nhẫn chỗ nào!

 

Kinh Trập rất khó kiểm soát được h*m m**n gào lên. Cậu xưa nay luôn thấy Dung Cửu nhanh chuẩn tàn độc, nếu không quan hệ của bọn họ cũng chẳng thay đổi nhanh đến thế.

 

Thế này mà cũng gọi là kiên nhẫn...

 

Vậy thì bây giờ Kinh Trập thực sự muốn biết, Dung Cửu không kiên nhẫn sẽ có bộ dạng thế nào... Khoan đã, trong lòng Kinh Trập thoáng qua thảm cảnh đêm Giao thừa, lập tức ho khan một tiếng.

 

Tốt nhất đừng tự tìm đường chết.

 

Cậu thận trọng né tránh chủ đề nguy hiểm, "Khoan hãy nói đến chuyện kiên nhẫn hay không... Dung Cửu, huynh luôn khiến ta thấy hơi sợ," Kinh Trập nói khẽ, thành thật đến mức đáng thương, "Ta không biết... liệu có lúc nào đó, ta sẽ không chịu nổi nữa hay không..."

 

Đã quyết định nói chuyện, Kinh Trập không muốn lờ đi những vấn đề này nữa. Giữa cậu và Dung Cửu tồn tại một khoảng cách rất lớn, khoảng cách này không phải do họ tạo ra, mà được hình thành tự nhiên.

 

Nhưng không thể cứ mãi phớt lờ những khoảng cách này, rồi đặt kỳ vọng vào việc Kinh Trập có thể nhẫn nhịn mãi...

 

Cậu không có lòng tin vào bản thân mình.

 

Kinh Trập thích Dung Cửu, sự yêu thích này có lẽ vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng tình yêu sẽ không biến Kinh Trập thành kẻ ngốc nghe lời răm rắp.

 

Giữa muôn trùng nguy cơ, cậu vẫn nhạy bén nhận ra, rất nhiều lúc, nguồn gốc khiến cậu gặp nguy hiểm...

 

Lại chính là bản thân Dung Cửu.

 

Sự tồn tại của hắn vốn dĩ đã là như vậy.

 

"Em luôn quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức khiến người ta thương hại," Dung Cửu lắc lắc ngón tay Kinh Trập, nhàn nhạt nói, "Kinh Trập, luận đốc thị dữ, quân tử giả hồ, sắc trang giả hồ? (*)"

 

(*) "Luận đốc thị dữ, quân tử giả hồ, sắc trang giả hồ?": Trích từ Luận Ngữ – Tiên Tiến. Ý nói người được mọi người khen ngợi là thật thà đôn hậu, liệu có phải là người quân tử thực sự, hay chỉ là kẻ giả bộ trang nghiêm bên ngoài? Ở đây Dung Cửu mượn ý để hỏi Kinh Trập: Em đánh giá con người qua vẻ bề ngoài hay bản chất thật sự? Em có tin vào những gì em thấy/nghe về ta không?

 

Hắn nắm tay Kinh Trập, kéo người lại gần, từ trên cao nhìn xuống cậu.

 

"Lời ta nói, em có tin không?"

 

"Tri hành hợp nhất rất quan trọng," Kinh Trập hơi căng thẳng l**m môi, "Mà luận tích bất luận tâm*, chỉ nhìn việc làm, không nghe lời nói cũng là lẽ thường... Nhưng," cậu cúi đầu nhìn những ngón tay đan vào nhau của họ, dưới ánh trăng, làn da của người đàn ông trông trắng hơn cậu, nhưng đó không phải màu trắng hồng khỏe mạnh, mà là màu trắng lạnh lẽo đè nén.

 

*Luận tích bất luận tâm: xét hành vi không xét tâm tư.

 

"Huynh, nếu là lời huynh nói, ta sẽ tin."

 

Kinh Trập nói gần như dịu dàng.

 

Muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng một người quả thực rất khó, Kinh Trập mất bao nhiêu năm, cũng chỉ làm được việc mở lòng với Minh Vũ.

 

Trái tim Kinh Trập rất nhỏ.

 

Không chứa được quá nhiều thứ.

 

Nhưng nếu Dung Cửu chịu bước vào, cậu cũng sẽ cố gắng.

 

Dung Cửu im lặng giây lát, giọng điệu hạ thấp xuống, nghe ra lại có vài phần nhu hòa, "Không sợ ta nữa à?"

 

Vậy mà lại nói ra những lời mềm mỏng, kích động lòng người đến thế.

 

Kinh Trập hoàn toàn không nhận ra sức mạnh của mình, dễ dàng làm rung chuyển lớp băng dày trên người Dung Cửu, vuốt phẳng những ác ý đang chảy tràn lan, nhưng sau đó lại thôi thúc sinh ra nhiều hơn những d*c v*ng khiến người ta kinh hãi.

 

Kinh Trập tủi thân: "Sợ chứ."

 

Cậu đương nhiên... vẫn sợ Dung Cửu, làm sao có thể hoàn toàn không sợ?

 

So với tính khí bạo ngược của Dung Cửu, cái gọi là uy áp khí thế kia lại chẳng đáng là gì. Dù sao bị đè nén mãi... cũng thành quen.

 

Kinh Trập nâng tay Dung Cửu lên, đặt lên cổ họng mình, rồi ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

 

Từ góc độ của cậu, ánh trăng đổ hết lên lưng Dung Cửu, khiến đường nét của hắn trở nên mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm.

 

Nhưng Kinh Trập có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề như hình với bóng kia.

 

"Huynh có muốn, giết ta không?"

 

Đôi khi, ngay cả Dung Cửu cũng không hiểu nổi trong lòng Kinh Trập rốt cuộc đang nghĩ cái gì, sao lại có tên ngốc chủ động vuốt râu hùm thế này?

 

Bàn tay to lớn đặt lên cổ Kinh Trập, năm ngón tay tách ra, bóp chuẩn xác vào mạch máu.

 

Thình thịch —— thình thịch ——

 

Là tiếng tim đập hơi dồn dập.

 

Cái cổ yếu ớt, sinh mệnh mong manh, đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

 

Thế là, Dung Cửu cũng bắt chước giọng điệu của Kinh Trập, "Muốn."

 

Thứ d*c v*ng thiêu đốt này sẽ ngày đêm không nghỉ dày vò hắn, moi ruột gan hắn ra, ném máu thịt hắn xuống đất mà chà đạp... Giống như con kền kền đuổi theo miếng thịt thối, d*c v*ng độc chiếm cố chấp sẽ vĩnh viễn không biết thỏa mãn.

 

"Kinh Trập, em rất tốt."

 

Lời nói lạnh băng, chẳng hiểu sao lại như ngưng tụ nhiệt độ nóng bỏng.

 

"Mắt em rất đẹp, mũi em sờ rất thích, môi em rất mềm, mùi của em ngửi rất ngọt..." Người đàn ông nói những lời trắng trợn, thậm chí có vài phần th* t*c. Đôi mắt đen thẫm cuộn trào sự âm u và bạo liệt vô tận vào lúc Kinh Trập không nhìn thấy, "Ai mà chẳng muốn bóp chặt cổ họng em, để luồng khí chỉ có thể đi qua khí quản dưới sự kiểm soát..."

 

Hoàn toàn kiểm soát người dưới thân, tiếng th* d*c kịch liệt đó sẽ tuyệt diệu biết bao. Từng tấc hơi thở hít vào... đều dựa vào sự ban phát của hắn.

 

Tiếng tim đập, thay đổi rồi.

 

Dồn dập hơn. Hoảng loạn hơn.

 

Nhưng những ngón tay đặt trên tay Dung Cửu vẫn không hề rời đi.

 

Kinh Trập hít thở sâu, từng ngụm lớn không khí ngọt ngào đi qua phổi cậu, cuối cùng lại được cậu thở ra.

 

Không biết có phải cậu nhớ lại nỗi kinh hoàng gần như không thể hô hấp hôm đó hay không.

 

"Nếu là như vậy, huynh sẽ thỏa mãn chứ?"

 

Kinh Trập thăm dò, ném ra câu hỏi này.

 

Dung Cửu thu lại tất cả cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao cắt từng mảng da thịt non mềm, khiến dây thần kinh người ta đau đớn điên cuồng.

 

Kinh Trập không biết lời cậu nói ra đáng sợ đến mức nào.

 

Sẽ dễ dàng thả ra một con quái thú.

 

Tự chuốc lấy địa ngục không thể ngăn cản.

 

"Không đâu."

 

Dung Cửu nói nhẹ bẫng.

 

Ngón tay hắn ấn lên nơi yếu ớt nhất, hiểm yếu nhất của Kinh Trập, lực đạo kiềm chế chỉ để lại dấu ngón tay mờ nhạt, ngoài ra không còn dấu vết nào khác.

 

"Đừng nói những lời như vậy nữa."

 

Kinh Trập nghe ra sự nhẫn nhịn kiềm chế của Dung Cửu, đây có thể nói là cảm xúc hắn để lộ ra nhiều nhất.

 

Dung Cửu buông tay.

 

"Chủ động đưa cổ cho đao phủ không phải thói quen tốt đâu."

 

Kinh Trập sờ sờ cổ mình, "Huynh đâu phải người khác."

 

Qua chuyện vừa rồi, thái độ của Kinh Trập trở nên thoải mái hơn chút, cứ như thể việc Dung Cửu không b*p ch*t cậu ngay lập tức là chuyện đáng mừng lắm vậy.

 

Lại một lần nữa, Dung Cửu rất muốn biết rốt cuộc Kinh Trập đang nghĩ những thứ linh tinh gì trong đầu.

 

Dung Cửu: "Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai."

 

Giọng hắn bạc bẽo, như thể người hắn nói đến không phải là mình.

 

"Trên đời này bất cứ ai cũng không đáng tin."

 

Kinh Trập nghiêng đầu: "Bao gồm cả huynh?"

 

Dung Cửu: "Ta là kẻ không đáng tin nhất."

 

Kinh Trập bật cười, chân cậu giẫm lên hai bậc thang dưới, lắc lắc mũi chân, khẽ nói: "Dung Cửu, chúng ta cứ từ từ thôi, được không?"

 

Mặc dù tháng nào họ cũng gặp nhau, nhưng thời gian như vậy quá ngắn ngủi, muốn thực sự hiểu nhau là điều không thể.

 

Hòa hợp, cũng cần có thời gian.

 

Kinh Trập không bị Dung Cửu dọa cho chạy mất dép, cậu cảm thấy mình đã đủ lợi hại rồi, nhưng muốn lập tức tiến hóa sang giai đoạn tiếp theo thì vẫn chưa thể.

 

Dung Cửu: "Người bình thường sẽ đá ta."

 

Kinh Trập: "Vậy nếu ta đá huynh, huynh sẽ làm gì?"

 

Dung Cửu nói như lẽ đương nhiên: "Nhưng em đá không nổi."

 

Kinh Trập đảo mắt, đá cho Dung Cửu một cái.

 

Dung Cửu lười biếng dịch đôi chân dài, thậm chí chẳng thèm cúi xuống phủi bụi, cứ thế nhìn Kinh Trập.

 

Thực ra nói họ đã giải quyết được khúc mắc gì chưa?

 

Hình như cũng chưa.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, tâm trạng Kinh Trập lại nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Đến lúc này, cậu mới dám thừa nhận.

 

Trong lúc "cần yên tĩnh", cậu cũng... luôn nhớ nhung Dung Cửu.

 

Kinh Trập: "Có điều, xem ra huynh chẳng kiểm điểm lại chút nào cả."

 

Cậu rất đau lòng.

 

Nhìn xem Dung Cửu vừa nói những lời kinh dị gì kìa, khiến người ta rợn cả tóc gáy.

 

Dung Cửu: "Ta kiểm điểm rồi."

 

Kinh Trập ngạc nhiên nhướng mày, lời này xuất hiện trên người hắn đúng là chuyện không thể tin nổi.

 

"Huynh kiểm điểm cái gì rồi?"

 

"Lần sau, ta sẽ xin lỗi."

 

Kinh Trập: "..."

 

Cậu hung dữ đá Dung Cửu thêm cái nữa.

 

"Xin lỗi là để lần sau không làm như thế nữa, chứ không phải để được 'làm' một cách đường hoàng đâu nhé!"

 

Kinh Trập thực sự muốn túm vai Dung Cửu mà gào lên.

 

...

 

Không khí ở Trực Điện Tư gần đây rất áp lực.

 

Tất nhiên, sự áp lực này không chỉ tồn tại ở Trực Điện Tư, mà ở cả hậu cung.

 

Chương phi chết tại Thọ Khang Cung của Thái hậu.

 

Hung thủ là ai, tuy không ai dám nói ra, nhưng ai cũng biết... đó là Cảnh Nguyên Đế.

 

Thái hậu có thể nói là giận tím gan.

 

Còn bá quan văn võ trong triều càng thêm kích động trước hành động của Cảnh Nguyên Đế, tấu sớ can gián bay tới tấp chất đầy bậc thềm Càn Minh Cung.

 

Nếu Hoàng đế cứ tùy tiện tàn sát hậu phi như vậy, thì bọn họ đưa con gái nhà mình vào cung, chẳng phải là đẩy vào hố lửa sao?

 

Bất kể là thế gia đại tộc, hay những quan lại có con gái trong hậu cung, đều cảm thấy lo lắng vì chuyện này.

 

Và vì thái độ không kiêng nể gì của Hoàng đế, nỗi sợ hãi này chỉ càng bùng lên dữ dội.

 

Dưới bầu không khí đáng sợ này, bất kỳ phi tần nào trong hậu cung cũng nơm nớp lo sợ, hận không thể biến mất tăm, chứ đừng nói đến đám cung nhân hầu hạ.

 

Lúc này, Cốc Sinh lại thấy may mắn vì họ không phải cung nhân của cung nào cả.

 

Nếu không chắc bị áp lực đến chết mất.

 

Gần đây, Kinh Trập không biết là sợ bọn họ xảy ra chuyện hay sao mà giao bài tập nhiều hơn trước rất nhiều, vắt kiệt chút sức lực còn lại của họ.

 

Cốc Sinh về đến nơi là nằm vật ra, tiểu thái giám cùng phòng bảo cậu ta ngủ ngáy như sấm, như thể mệt lắm rồi.

 

Chứ còn gì nữa!

 

Cốc Sinh trước đây chưa bao giờ biết, động não lại là chuyện khổ sở đến thế.

 

Tuy nhiên, nỗ lực trong những ngày này cũng mang lại hiệu quả đáng kể cho nhóm Cốc Sinh.

 

Bọn họ đã bước đầu có khả năng đọc hiểu chữ nghĩa, tuy một số chữ lạ vẫn chưa biết đọc, nhưng đối với họ thế là đủ rồi.

 

Mấy người bọn họ đâu có định sau này thi cử làm quan, dùng được là quan trọng nhất.

 

Cốc Sinh xếp lại xấp chữ đại tự mình vừa luyện, có chút xót xa. Chỉ riêng thếp giấy này thôi cũng tốn không ít tiền, đây còn là loại rẻ nhất rồi đấy.

 

Nhưng mà, chỗ giấy thừa này là do Vân Khuê mang đến.

 

Cậu ta tự bỏ tiền túi ra, bảo chẳng tốn mấy đồng.

 

Sau khi đến Tạp Mãi Vụ, túi tiền của thằng nhóc này rõ ràng rủng rỉnh hơn trước nhiều. Chỗ giấy này được coi là hàng kém chất lượng, bị hiệu sách bán rẻ như cho, nhưng với bọn họ thì đã quá đủ dùng.

 

"Tuệ Bình, ngươi viết sai chữ này rồi." Cốc Sinh nói, "Kinh Trập chẳng phải đã bảo, nét này phải thu về bên trái sao?"

 

Tuệ Bình đang nơm nớp lo sợ liếc nhìn, cau mày: "Lại sai rồi."

 

Đằng xa, Kinh Trập đang giúp Vân Khuê chỉnh lại tư thế cầm bút.

 

Địa điểm của bọn họ đã đổi đi đổi lại mấy lần, dù sao vừa phải kín đáo, vừa phải chứa được nhiều người tụ tập, không hề dễ dàng.

 

Cuối cùng nhờ Trịnh Hồng chỉ điểm, mới tìm được chỗ này.

 

Trước khi mặt trời lặn hôm nay, cuối cùng Kinh Trập cũng đốc thúc xong bài tập của tất cả mọi người.

 

Về tiến độ, ngoại trừ Vân Khuê nhanh nhất, Cốc Sinh lại đứng thứ hai, Thế Ân và Tuệ Bình ngang ngửa nhau, nhưng cơ bản đã nắm được cách "đọc".

 

Chỉ cần đọc hiểu được một phần, thì vấn đề không lớn lắm.

 

Kinh Trập vươn vai, vung vẩy cánh tay hoạt động gân cốt thì nghe thấy Thế Ân và Vân Khuê đang nói chuyện.

 

Thế Ân: "Vân Khuê, dạo này ngươi ra vào, có nghe ngóng được tin tức gì đặc biệt không?"

 

Quả nhiên, dù đã kiềm chế khả năng hóng hớt, không đi tám chuyện với người ngoài, nhưng Thế Ân vẫn không nhịn được mà tám chuyện với người nhà.

 

Vân Khuê: "Chỉ nghe nói, chuyện của Chương phi nương nương rất kỳ lạ."

 

Thế Ân thích nghe nhất mấy chuyện này, vội vàng sán lại gần. Động tĩnh của hai người cũng thu hút sự chú ý của Cốc Sinh và Tuệ Bình.

 

Vân Khuê cũng không giấu giếm: "Mặc dù không ít thế gia nghe tin đã rục rịch, vô cùng bất mãn với chuyện này. Nhưng Chương gia, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng."

 

Không khóc lóc kể lể, không chất vấn trên triều đình, không có bất kỳ động thái nào.

 

Điều này không bình thường.

 

Cốc Sinh thắc mắc: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà Chương gia không có phản ứng gì, thế thì hơi bạc tình quá."

 

Động tác vươn vai của Kinh Trập khựng lại, không khỏi nhớ tới lời của Dung Cửu hôm đó.

 

Sau khi bọn họ coi như nói chuyện xong xuôi —— thực ra cũng chẳng ra ngô ra khoai gì, đúng như lời Minh Vũ oán trách, nếu Kinh Trập nỡ cắt đứt thì đã kết thúc từ lâu rồi —— Dung Cửu chủ động nhắc đến một chút chuyện Ngự tiền.

 

Có lẽ vì nhớ đến việc Kinh Trập kiểm tra hắn trước đó, biết sự lo lắng của Kinh Trập.

 

Dung Cửu nói: "Đứa con của Chương phi không phải của Hoàng đế. Hoàng đế mổ lấy đứa bé chưa thành hình ra, cùng với tên thị vệ kia, gửi hết cho Chương gia."

 

Kinh Trập nghẹn lời.

 

Cậu biết Cảnh Nguyên Đế giết Chương phi, nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn tàn khốc đẫm máu đến thế.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "...Chẳng phải huynh nói, bệ hạ không để tâm chuyện ai đội cho ngài ấy... cái gì gì đó sao?"

 

Dung Cửu bình thản nói: "Hoàng đế vẫn luôn biết."

 

Ánh mắt hắn rơi trên người Kinh Trập.

 

"Đêm Giao thừa, Chương phi và tên nhân tình của ả ở ngay Hiệt Phương Điện."

 

Hiệt Phương Điện?

 

Kinh Trập giật nảy mình nhảy dựng lên, "Hiệt Phương Điện!"

 

Thế chẳng phải ở cùng một chỗ với bọn họ sao!

 

Kinh Trập mím môi, có chút u sầu.

 

"Ả chết rồi, em sợ cái gì?" Dung Cửu không thích Kinh Trập đột nhiên cách xa mình như thế, lại kéo cậu ngồi xuống, "Hoàng đế vẫn luôn biết, cũng chẳng để tâm. Nhưng lần này, Chương phi muốn nhân sự cố ngoài ý muốn để lộ chuyện mang thai, nảy sinh d*c v*ng, muốn gán đứa bé này lên đầu Hoàng đế."

 

Dung Cửu vốn ít nói, để giải thích cho Kinh Trập, đây đã được coi là nói khá nhiều rồi.

 

Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm.

 

Chuyện Chương phi tư thông với người khác cũng chưa tính là quá vô lý, nhưng mang thai rồi còn định vu oan giá họa cho Cảnh Nguyên Đế...

 

Thì đúng là không thể nhịn được.

 

Kinh Trập thắc mắc: "Gan của Chương phi cũng lớn quá rồi. Chuyện này... Bệ hạ có làm chuyện đó với nàng ta hay không, chẳng lẽ tự nàng ta không rõ?"

 

Con cũng chẳng phải của mình, nàng ta lấy đâu ra cái gan đó, sao lại điên rồ đến vậy?

 

Giọng Dung Cửu lạnh nhạt: "Nếu đứa bé này sinh ra, sẽ là đứa con đầu lòng của hậu cung. Bất kể là trai hay gái, địa vị đều sẽ khác biệt."

 

Kinh Trập: "...Nhưng, nàng ta cũng nên biết bệ hạ là người có tính cách thế nào chứ." Dung Cửu hầu hạ ở Ngự tiền, có những lời cậu không muốn nói quá rõ ràng.

 

Nhưng trong mắt Kinh Trập, Cảnh Nguyên Đế là kẻ tàn bạo lạnh lùng, khát máu vô tình, Dung Cửu so với hắn quả thực là gặp sư phụ.

 

Một kẻ hung tàn như vậy, lá gan của Chương phi đúng là quá lớn.

 

"Hoàng đế những năm nay cố tình hay vô ý phóng đại lòng tham và dã tâm của họ, cũng có kẻ nhờ liều mạng một phen mà được vinh sủng." Dung Cửu lạnh nhạt nói, "Huống hồ... ả đã đoán trúng một điểm."

 

Ánh mắt người đàn ông u ám đen tối, không chút tình cảm, nhắc đến Chương phi như nhắc đến một vật chết thuần túy.

 

"Ả đoán đúng rằng, Hoàng đế không có quá nhiều d*c v*ng, cũng chưa chắc đã có con nối dõi."

 

Liều mạng một phen à...

 

Nếu thực sự thành công, thì đó là sự khác biệt một trời một vực.

 

Kinh Trập hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng lại ý trong lời nói vừa rồi của Dung Cửu... Cái gì? Hoàng đế thực sự bất lực?

 

Nhưng cậu đã học khôn rồi.

 

Lần này, lời nói không buột ra khỏi miệng.

 

Tuy nhiên bất kể Hoàng đế có thực sự được hay không, những lời này của Dung Cửu cuối cùng cũng giúp Kinh Trập nhìn thấu bí mật của sự việc này từ một góc độ khác.

 

Cậu cũng từng nghe nói, có những gia đình, nếu sống chết không sinh được con trai, hoặc chỉ có con gái, thà bế con người khác về nuôi chứ không chịu nhận con thừa tự của anh em, hoặc để gia sản cho con gái. Bất kể là vì nguyên nhân gì... tâm lý này đều vô cùng vặn vẹo.

 

Kinh Trập khẽ nói: "Trong cung đáng sợ thật."

 

Dung Cửu bóp mặt cậu.

 

"Thế này đã đáng sợ rồi?"

 

Kinh Trập: "Ta cảm thấy, bệ hạ nhốt các nương nương trong hậu cung cứ như đấu thú vậy."

 

Cậu thành thật nói.

 

Dung Cửu: "Cũng gần như thế."

 

Hắn bạc bẽo nói.

 

"Nhưng, cũng không phải chưa từng cho họ cơ hội."

 

Bốp!

 

Một tiếng vang giòn giã, vai Kinh Trập bị vỗ một cái.

 

Cậu giật mình hoàn hồn, thấy Thế Ân đang đứng ngay trước mặt.

 

"Nghĩ gì thế?"

 

Gọi mấy tiếng mà không thấy phản ứng gì.

 

Kinh Trập chậm chạp nói: "Ta chỉ đang nghĩ, Thái hậu nương nương và bệ hạ lần này sẽ ầm ĩ bao lâu thôi?"

 

Thực ra còn một nguyên nhân nữa Dung Cửu không nói, nhưng Kinh Trập cũng đoán được.

 

Chỗ dựa của Chương phi, e là Thái hậu.

 

Khi đó, chuyện Chương phi bại lộ đã là ván đã đóng thuyền, nàng ta buộc phải đánh cược một phen. Nếu thành thì vạn sự đại cát; còn nếu không thành, nàng ta đang ở Thọ Khang Cung, kiểu gì cũng giữ được cái mạng.

 

—— Kiểu gì cũng sống được.

 

Chính điều này đã hủy hoại Chương phi, cũng khiến Thái hậu giận tím gan.

 

Dù vết máu ở Thọ Khang Cung đã được rửa sạch, dù tất cả đồ đạc hôm đó đã bị vứt bỏ thay mới hoàn toàn, dù những cung nhân có mặt hôm đó trừ tâm phúc ra đều bị giết, nhưng Thái hậu vẫn ngửi thấy mùi máu tanh không tan đi được.

 

Trên tường, trong không khí.

 

Lan tỏa khắp nơi, khiến người ta không thể bình tĩnh.

 

Thái hậu vốn đang uống trà, khóe mắt liếc thấy cung nữ hầu hạ bên cạnh đeo một chiếc túi thơm màu đỏ bên hông, lập tức nổi trận lôi đình, cầm chén trà ném mạnh vào đầu nàng ta.

 

Nước trà nóng bỏng khiến cung nữ run rẩy, nhưng không dám kêu đau, lập tức quỳ rạp xuống đất.

 

"Còn không mau cút."

 

Nữ quan lập tức lên tiếng đuổi cung nữ kia ra ngoài, sau đó sai người dọn dẹp sạch sẽ, bưng chén trà mới lên.

 

Lần này, nàng đích thân dâng đến tận tay Thái hậu.

 

Giữa đôi mày Thái hậu hằn lên nếp nhăn, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên người bà ta, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, bà ta dường như già đi mấy tuổi.

 

Điều này chắc chắn là cay nghiệt.

 

Bà ta hít sâu một hơi, nén cơn giận trong lòng xuống, uống mấy ngụm trà mới dịu đi được.

 

"Hoàng đế đâu?"

 

Nữ quan cung kính cúi đầu.

 

"Đã đến Thượng Ngu Uyển rồi ạ."

 

Thái hậu cười châm biếm: "Nó để lại một đống hỗn độn thế này, người thì hay rồi, lại còn chạy đến Thượng Ngu Uyển giải sầu!"

 

Ngón tay bà ta siết chặt thành nắm đấm, móng tay gãy lìa mà chẳng hề cảm thấy đau đớn.

 

Trong lòng Thái hậu lúc này chỉ có ngọn lửa giận dữ vô tận đối với Cảnh Nguyên Đế đang bùng cháy dữ dội.

 

Ngày hôm đó, Chương phi hoảng loạn khóc lóc cầu xin bà ta tha mạng, và Thái hậu quả thực cũng muốn giữ lại mạng cho nàng ta.

 

Không vì lý do nào khác, chỉ vì đây là Thọ Khang Cung.

 

Đây là địa bàn của Thái hậu!

 

Cảnh Nguyên Đế muốn giết người ở Thọ Khang Cung, coi ra cái thể thống gì? Cho dù Thái hậu cũng không thích Chương phi, nhưng nếu muốn động thủ, cũng phải để Thái hậu ra tay!

 

Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, động tác bạo khởi của Cảnh Nguyên Đế nhanh đến mức kinh ngạc.

 

Cánh tay hắn chỉ khẽ động, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết đã vang lên từ trên giường.

 

Tiếng kêu thê lương của Chương phi, cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe, tiếng dao cắt vào da thịt dính dấp nhớp nháp, và cuối cùng là khối thịt nhỏ xíu kia...

 

Ọe.

 

Thái hậu không nhịn được nôn khan mấy tiếng, tay nắm chén trà quá mạnh khiến nó vỡ nát.

 

"Thái hậu nương nương!"

 

Nữ quan hoảng hốt định tiến lên xử lý, nhưng Thái hậu thả lỏng tay, mặc kệ những mảnh vỡ rơi xuống đất.

 

Vài giọt máu đỏ tươi cũng theo đó rơi xuống.

 

Thái hậu mặc kệ nữ quan nhặt những mảnh vỡ găm trong lòng bàn tay mình, giọng nói âm u lạnh lẽo: "Hoàng đế vả vào mặt ai gia như thế, nếu ai gia nuốt trôi cục tức này, thì sao có thể bỏ qua dễ dàng?"

 

Bà ta lạnh lùng liếc nhìn nữ quan.

 

"Đã tra ra chưa?"

 

"Trong mấy tháng qua, ngoại trừ cuối năm ngoái, Chương phi chưa từng chạm mặt bệ hạ. Tuy nhiên, mỗi tháng Chương phi đều thường xuyên triệu kiến nhân tình, đa số là ở trong cung của mình, đôi khi cũng ở Hiệt Phương Điện."

 

"Hiệt Phương Điện..."

 

Thái hậu lẩm bẩm.

 

Sự việc hôm đó diễn ra quá nhanh, một số ký ức đã trở nên mơ hồ, nhưng cuộc đối thoại giữa Chương phi và Hoàng đế, Thái hậu vẫn nhớ rõ mồn một.

 

Chương phi đang uy h**p Cảnh Nguyên Đế.

 

Thái hậu không khỏi cười nhạo sự ngông cuồng tự đại và không biết lượng sức mình của Chương phi, nhưng hành động sau đó của Hoàng đế lại ngầm chứng thực lời nàng ta nói là thật.

 

Hoàng đế thực sự đã cắt lưỡi nàng ta.

 

Trong tay Chương phi nắm giữ điểm yếu của Hoàng đế?

 

Chỉ tiếc Chương phi chết quá nhanh, kéo theo cả cung nhân trong cung đều phải tuẫn táng theo.

 

Mà Thái hậu thậm chí còn không thể phản bác điều gì. Bởi lẽ, ngày hôm đó khi nâng niu khối thịt nhỏ xíu kia trên tay, Cảnh Nguyên Đế đã nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

 

"Ha, xem ra đứa bé này chẳng có chút quan hệ nào với quả nhân cả." Sau đó, hắn nhìn sang Ninh Hoành Nho, "Đem nó, thi thể Chương phi, cùng với tên nhân tình kia, tất cả gửi đến phủ Chương gia đi."

 

Sự vui sướng nhuốm máu của Hoàng đế điên cuồng đến mức dường như hắn chẳng hề để tâm đến chuyện tư thông.

 

Ninh Hoành Nho mặt không đổi sắc đáp: "Vâng."

 

Cảnh Nguyên Đế ngay từ đầu đã biết đứa con của Chương phi không phải là của hắn.

 

Hoàng đế trước mặt Thái hậu, Quý phi và Đức phi thản nhiên nói ra những lời đó, rồi xách đao đi ra ngoài.

 

Dù Thái hậu biết hắn đi tàn sát toàn bộ người trong cung của Chương phi, nhưng bà ta lại chẳng thể làm gì được!

 

Không phải không có cách, mà là không thể.

 

Ai có thể ngăn cản sự trừng phạt công khai đường hoàng của Cảnh Nguyên Đế?

 

Chương phi, xét theo cung quy, vốn dĩ cũng đáng chết!

 

Sau khi khả năng moi tin từ Chương phi đã không còn, điều duy nhất khiến Thái hậu thấy may mắn là người bà ta phái đi điều tra triệt để nhanh tay hơn một chút, rốt cuộc cũng tìm được chút manh mối.

 

Bà ta nhớ Hiệt Phương Điện.

 

Đó là nơi ở trước đây của Cảnh Nguyên Đế.

 

Từ Thánh Thái hậu không thích Cảnh Nguyên Đế, chỉ cần hắn xuất hiện trước mắt nàng, nàng sẽ tìm đủ mọi cách g**t ch*t hắn.

 

Tiên đế bất đắc dĩ phải sắp xếp cho Cảnh Nguyên Đế ở Hiệt Phương Điện, quần thể cung điện xa nhất so với trung cung.

 

Ở xa thì ít gặp.

 

Sau khi Từ Thánh Thái hậu qua đời, Tiên đế cũng chẳng tỏ ra sủng ái Cửu hoàng tử thêm chút nào, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt như vậy.

 

Nếu là nơi đó...

 

Thì với tính cách của Hoàng đế, hắn có sự kiểm soát phi thường đối với địa bàn của mình, việc biết chuyện Chương phi tư thông cũng là bình thường.

 

Nhưng trước đó hắn không nhắc tới, nghĩa là không quan tâm.

 

Thế nhưng cách đối xử tàn nhẫn với Chương phi này, không nghi ngờ gì nữa, lại trùng khớp với những lời Quý phi từng nói trước đó.

 

... Hoàng đế, e là trong lòng thực sự có người.

 

Cũng chính vì vậy nên mới để tâm.

 

Đàn ông đôi khi lại để ý đến cái gọi là bạch nguyệt quang, là độc nhất vô nhị hơn cả phụ nữ. Nực cười thay, rõ ràng những chấp niệm này xuất phát từ chính họ, nhưng họ lại luôn thích đổ lỗi cho phụ nữ.

 

Nhưng không phải cung phi, cũng chẳng phải cung nữ, vậy còn có thể là ai? Những tên thái giám chết tiệt kia sao?

 

Thái hậu lộ vẻ ghê tởm, không thể nào!

 

... Chẳng lẽ không phải người trong cung, mà là người ngoài cung?

 

Thái hậu trầm tư, gần đây số lần Cảnh Nguyên Đế đến Thượng Ngu Uyển có vẻ nhiều hơn trước không ít.

 

Bà ta vừa nghĩ, vừa lơ đãng nói: "Chuyện đã nói lần trước, đi làm đi."

 

Nữ quan cung kính cúi người: "Dạ."

 

Thái hậu cười lạnh lẽo.

 

Có vay có trả, bà ta đâu phải người chịu để mình chịu thiệt.

 

...

 

"Xử lý xong chỗ này thì đi nghỉ ngơi đi."

 

Trong Trực Điện Tư, Khương Kim Minh dặn dò Kinh Trập xong liền thong thả đi nghỉ.

 

Có Kinh Trập, Khương Kim Minh nhàn nhã hơn hẳn. Các Chưởng tư khác nhìn thấy mà không khỏi ghen tị.

 

Trực Điện Tư trước đây có thể nói là nơi bận rộn nhất cũng không ngoa.

 

Ai ngờ đâu, giờ đây tên già Khương Kim Minh này lại được an nhàn thế này!

 

Chút việc cỏn con còn lại vốn cũng chẳng nhiều, lại là việc Kinh Trập đã làm quen tay. Cậu nhanh nhẹn sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy là xong việc.

 

Đúng lúc cậu đang do dự nên ở lại đây đọc sách một lát hay về nghỉ ngơi, thì thấy Lai Phục thập thò ngoài cửa, rõ ràng đang tìm cậu.

 

Kinh Trập: "Sao thế, có chuyện gì à?"

 

Lai Phục vội lắc đầu, cậu ta có quan hệ khá tốt với Thế Ân, nhưng với Kinh Trập thì không thân thiết mấy.

 

"Ngoài cửa có người tìm, nói là người của Bắc Phòng."

 

Người của Bắc Phòng?

 

Kể từ khi Minh Vũ rời khỏi Bắc Phòng, cậu chỉ quay lại đó một lần duy nhất để thăm Trần Minh Đức.

 

Kinh Trập: "Ta đi xem sao."

 

Dù thế nào đi nữa, Bắc Phòng cũng là nơi xuất thân của cậu, người đến tìm cậu... chẳng lẽ là Tam Thuận?

 

Quả nhiên là Tam Thuận.

 

Kinh Trập đứng trong cửa, từ xa đã thấy Tam Thuận to lớn đứng đợi bên ngoài.

 

Kinh Trập giật mình, vội vàng hỏi: "Có phải Đức gia gia xảy ra chuyện gì không?"

 

Tam Thuận xua tay lia lịa, lắc đầu nói: "Không phải, không phải, Kinh Trập, Đức gia gia bảo ta đến, bảo mời ngươi khi nào rảnh thì về một chuyến." Sau đó, cậu ta cười đôn hậu.

 

Kinh Trập bước ra khỏi cửa: "Đi thôi."

 

Tam Thuận ngẩn người: "Bây giờ luôn à?"

 

Kinh Trập: "Ta đúng là đang rảnh, đi thôi."

 

Cậu kéo Tam Thuận cùng đi, trên đường vì sợ Tam Thuận giấu giếm điều gì nên còn đặc biệt hỏi thăm sức khỏe của Trần Minh Đức.

 

Tam Thuận không có chút đề phòng nào với Kinh Trập, cậu hỏi gì cậu ta đáp nấy. Rất nhanh, Kinh Trập đã nắm rõ những chuyện xảy ra ở Bắc Phòng gần đây.

 

Sức khỏe Trần Minh Đức không có vấn đề gì, ngược lại còn có thể nói là rất cứng cáp.

 

Nếu không thì cũng chẳng thể đấu ngang ngửa với Minh ma ma được.

 

Kinh Trập chưa từng nghĩ tới, Minh ma ma sau khi vực dậy tinh thần lại có thể tác oai tác quái đến thế.

 

Sau khi nghe xong chuyện đấu pháp giữa Trần Minh Đức và Minh ma ma, Bắc Phòng đã hiện ra ngay trước mắt.

 

Kinh Trập: "Tam Thuận, ngươi là người bên cạnh Đức gia gia, nhớ phải cẩn thận đấy."

 

Tam Thuận sờ sờ gáy, im lặng gật đầu.

 

Vừa bước vào cửa, đã thấy Lập Đông cười với cậu. Thất Thuế đứng bên cạnh sắc mặt không tốt lắm, nhưng thấy Kinh Trập cũng coi như lộ ra vẻ mặt hòa nhã.

 

Lập Đông nhiệt tình nói: "Lâu lắm không thấy ngươi về, dạo này vẫn ổn chứ?"

 

Kinh Trập gật đầu lấy lệ, rồi nhanh chóng theo Tam Thuận rời đi.

 

Đợi Kinh Trập vào phòng của Trần Minh Đức, Thất Thuế phía sau mới ném cho Lập Đông một cái nhìn chế giễu, u ám nói: "Muốn làm thân với người ta cũng không xem người ta có để mắt đến mình không."

 

Lập Đông: "Thất Thuế ca, huynh không thể vì Bát Tề bệnh nặng mà đối xử với ta như vậy được."

 

Cậu ta cười cười.

 

"Chuyện đó cũng đâu liên quan đến ta."

 

Dạo gần đây Bát Tề ốm liệt giường không dậy nổi.

 

Thất Thuế hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn cậu ta nữa.

 

Quan hệ giữa Thất Thuế và Bát Tề rất tốt, bao năm nay như hình với bóng. Sau khi Bát Tề bệnh nặng, Lập Đông thay thế vị trí canh cửa của cậu ta, trong lòng Thất Thuế rất không thoải mái.

 

Trong phòng, Trần Minh Đức đang ho khan.

 

Đây đều là bệnh cũ lâu năm, không dễ gì khỏi được.

 

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Trần Minh Đức vẫy gọi Kinh Trập, "Tam Thuận, cả ngươi nữa."

 

Hai người ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Trên vai Trần Minh Đức khoác một chiếc áo, đôi mắt già nua đục ngầu quan sát Kinh Trập vài lần: "Sắc mặt không tệ."

 

Kinh Trập: "Đều là nhờ phúc của Đức gia gia ạ."

 

"Liên quan gì đến ta?" Trần Minh Đức cầm điếu thuốc hít xua xua tay, vẻ không quan tâm, "Đều là tạo hóa của riêng ngươi thôi."

 

Kinh Trập cười không nói, nhưng cậu biết việc cậu và Minh Vũ rời khỏi Bắc Phòng thuận lợi như vậy, chưa chắc đã không có bàn tay giúp đỡ của Trần Minh Đức.

 

Con người cậu xưa nay luôn ghi lòng tạc dạ.

 

"Đức gia gia bảo Tam Thuận đi tìm ta, có chuyện gì quan trọng không ạ?" Kinh Trập chủ động nói, "Chỉ cần là chuyện ta giúp được, ngài cứ mở lời."

 

Trần Minh Đức lắc đầu, hồi lâu sau mới chỉ tay vào Tam Thuận: "Nếu sau này ta chết rồi, phiền ngươi để mắt đến Tam Thuận một chút. Đứa trẻ này thật thà quá, ngốc nghếch lắm, nếu không có người trông chừng sẽ xảy ra chuyện mất."

 

Sắc mặt Kinh Trập khẽ biến, thấy Tam Thuận đứng phắt dậy: "Tam Thuận có thể tự chăm sóc bản thân, cũng có thể chăm sóc ngài."

 

"Ngồi xuống."

 

Trần Minh Đức nhạt giọng nói.

 

Tam Thuận lại cúi đầu ngồi xuống.

 

Kinh Trập: "Đức gia gia, những lời này không nên nói đâu ạ."

 

Ánh mắt cậu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy cửa sổ đóng kín, nhưng hướng đối diện chính là nơi ở của Minh ma ma.

 

"Không liên quan nhiều đến bà ta đâu." Trần Minh Đức lắc đầu, "Là ta già rồi, cái thân già này cùng lắm cũng chỉ cầm cự được thêm một năm rưỡi nữa thôi, không sống nổi nữa đâu."

 

Trần Minh Đức trước đó từng ốm nặng một trận, sau đó tuy đã vượt qua nhưng trong người khó tránh khỏi bệnh tật trầm kha khó chịu đựng, sống được đến tuổi này đã là ngoài dự liệu của ông rồi.

 

Trần Minh Đức mời Kinh Trập đến dường như thực sự chỉ vì chuyện này. Sau khi dặn dò xong, ông ta lộ ra nụ cười, "Hiếm khi ngươi về một lần, lại ở Bắc Phòng bao nhiêu năm như thế, ta tặng ngươi món quà nhé."

 

Ông nhìn về phía Tam Thuận.

 

"Đi, mở cái hộp thứ ba dưới đáy tủ quần áo ra, lấy cái tay nải bên trong đưa cho Kinh Trập."

 

Tam Thuận đi lấy, mang về một cái tay nải hơi cũ kỹ. Sau đó Trần Minh Đức không giữ Kinh Trập lại nữa, phất tay cho cậu đi.

 

Kinh Trập đeo tay nải đi ra, bốn mắt nhìn nhau với Tam Thuận.

 

Tam Thuận to xác cúi gằm mặt xuống.

 

Tí tách, tí tách ——

 

Nước mắt như mưa rơi xuống đất.

 

Cậu ta khóc như một đứa trẻ.

 

Trong lòng Kinh Trập trĩu nặng, vỗ vai Tam Thuận nhưng chẳng thốt nên lời an ủi.

 

Đôi khi cậu cảm thấy sự bất lực của chính mình, nhất là khi đối mặt với những khổ đau này... Dù là sự lạnh lùng của Dung Cửu với cha mẹ, hay tiếng khóc đau đớn của Tam Thuận lúc này, con người ta vĩnh viễn không thể nào đồng cảm hoàn toàn.

 

Ngay cả những lời an ủi nói ra, Kinh Trập cũng cảm thấy vô cùng hời hợt.

 

Đợi Tam Thuận bình tĩnh lại, cậu ta định tiễn Kinh Trập ra ngoài. Kinh Trập vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lập Đông đang thập thò nhìn về phía này.

 

Kinh Trập nảy ra ý hay, bỗng nhiên nói: "Tam Thuận, ngươi giúp ta chặn Lập Đông một chút được không? Ta có lời muốn nói với Thất Thuế."

 

Tam Thuận gật đầu với Kinh Trập, rồi đi về phía cửa.

 

Chẳng bao lâu sau, cậu trợn mắt há hốc mồm.

 

Lập Đông bị Tam Thuận vác lên vai, đang giãy giụa kêu "thả ta xuống", nhưng vô ích, bị Tam Thuận trực tiếp đưa vào nhà xí.

 

Kinh Trập: "..."

 

Rất tốt, khả năng thực thi vô cùng mạnh mẽ.

 

Cậu chẳng bắt bẻ được chỗ nào.

 

Cậu đi về phía cửa.

 

"Thất Thuế, ta có vài lời muốn nói với ngươi."

 

Thất Thuế cảnh giác nhìn cậu.

 

"Ngươi đã không còn là người của Bắc Phòng nữa rồi."

 

"Nhưng ta sống ở Bắc Phòng lâu như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ hại các ngươi sao?"

 

Thất Thuế giằng co một lúc, nhìn chằm chằm Kinh Trập: "Chả biết ngươi nghĩ cái gì nữa."

 

Đã rời khỏi cái nơi rắc rối này rồi, sao còn muốn quay lại làm gì.

 

Cậu ta không cần Kinh Trập mở miệng hỏi nhiều, đã biết cậu muốn hỏi gì.

 

"Không khí ở Bắc Phòng đúng là không ổn, Minh ma ma sau khi vực dậy tinh thần đã đấu với Đức gia gia mấy lần. Ta không biết mục đích của Minh ma ma là gì, nhưng rõ ràng bà ta muốn giành quyền ở cả cái Bắc Phòng này." Thất Thuế bực bội nói, "Nhưng ta không hiểu, cái nơi bé bằng lỗ mũi này có gì đáng để tranh giành chứ?"

 

Mục đích của con người sẽ thể hiện qua hành động.

 

Minh ma ma tranh giành quyền lực ở Bắc Phòng, điều đó chỉ có thể chứng tỏ, trong Bắc Phòng có thứ bà ta muốn... hoặc nói đúng hơn, là người đứng sau bà ta muốn.

 

Kinh Trập day day mi tâm, cậu nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Bắc Phòng nơi cậu sống yên ổn bấy lâu nay, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy trong một hai năm gần đây.

 

Thất Thuế liếc nhìn cái tay nải Kinh Trập đang đeo trên người: "Cái này là gì nữa đây?"

 

Kinh Trập thành thật: "Là mấy bộ quần áo Đức gia gia thưởng cho ta."

 

Cậu chủ động mở ra cho Thất Thuế xem qua.

 

Thất Thuế nhận ra được, có mấy bộ đúng là trước kia từng thấy Trần Minh Đức mặc.

 

Lúc này, Lập Đông cũng hớt hải chạy tới, trên người còn mang theo một mùi nồng nặc, dọa Thất Thuế và Kinh Trập đồng loạt lùi lại phía sau.

 

Kinh Trập bịt mũi: "Ngươi đừng qua đây."

 

Lập Đông đứng cách đó không xa, nhìn thấy hết tay nải trong tay Kinh Trập, có chút thất vọng nói: "Đức gia gia chỉ thưởng cho ngươi cái này thôi á?"

 

Kinh Trập: "Thế còn có thể là cái gì?"

 

Mùi trên người Lập Đông nồng quá, Kinh Trập không chịu nổi nữa, gói ghém đồ đạc xong, vẫy tay chào Tam Thuận đang đứng dưới hành lang, rồi quay người tạm biệt Thất Thuế.

 

Phía sau Lập Đông vẫn không nhịn được ngó theo cậu, rồi bị Tam Thuận chặn lại.

 

Đối mặt với vóc dáng cao lớn của Tam Thuận, Lập Đông không dám ho he gì.

 

Lại lủi thủi đi canh cửa.

 

Đợi khi rời khỏi Bắc Phòng, sải bước trên con đường dài hun hút, sắc mặt Kinh Trập trầm xuống.

 

Cậu sờ vào tay nải đeo trên người.

 

Trong lòng đã đoán được nguyên nhân thực sự hôm nay Trần Minh Đức tìm cậu đến.

 

E là nằm ở những thứ trong cái tay nải này.

 

Kinh Trập một mạch chạy về Trực Điện Tư, về thẳng phòng mình, đóng chặt cửa sổ, cẩn thận đặt tay nải xuống, lấy hết quần áo ra.

 

Những bộ quần áo này trông rất tinh xảo, nhưng đa số là kiểu dáng trong cung, loại mà đại thái giám cấp bậc như Trần Minh Đức mới có.

 

Kinh Trập sờ sờ chất liệu, lại sờ xuống gấu áo.

 

Sắc mặt cậu khẽ động, đây là áo mùa hè, vốn không nên dày dặn như thế này mới phải...

 

Dày dặn?

 

Kinh Trập lật lớp lót bên trong ra, giữa hai lớp vải, cậu sờ thấy thêm một lớp nữa. Giống như giữa hai lớp vải có kẹp một lớp vải riêng biệt chưa được may lại.

 

Cậu lập tức lấy kéo, cắt bỏ tất cả những chỗ sờ thấy không đúng, gỡ ra được bảy tám mảnh vải. Mở ra xem, bên trên chi chít những dòng chữ viết bằng máu.

 

Kinh Trập vừa nhìn thấy nét chữ trên đó, như bị giáng một đòn mạnh vào gáy, cả người lảo đảo suýt không đứng vững.

 

Sự va chạm trong khoảnh khắc ấy khiến sắc mặt cậu đại biến.

 

Đây... đây là nét chữ của phụ thân.

 

Là chữ của Sầm Huyền Nhân!

 

Tay Kinh Trập cầm những mảnh vải máu run lẩy bẩy, trước mắt nhòe đi, nhìn thế nào cũng không rõ. Cậu liều mạng chớp mắt, lại quệt mặt một cái, kết quả quệt phải một tay toàn nước lạnh lẽo.

 

Cậu kéo ống tay áo lau nước mắt lung tung, run rẩy đọc những dòng huyết thư.

 

Đợi đến khi đọc từ đầu đến cuối, Kinh Trập nắm chặt tất cả các mảnh vải trong lòng bàn tay, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

 

Cả người run lên bần bật.

 

Nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nói Tam Thuận nữa.

 

Lúc Kinh Trập khóc, nước mắt cũng chẳng ít hơn cậu ta là bao.

 

Quần áo trong tay nải đúng là quần áo cũ.

 

Nhưng không phải quần áo cũ của Trần Minh Đức.

 

Mà là của Trần An.

 

Sau khi Trần An qua đời năm đó, Trần Minh Đức không biết dùng cách nào đã giấu được một số di vật của Trần An, loanh quanh luẩn quẩn cuối cùng lại rơi vào tay Kinh Trập.

 

Những dòng huyết thư đó không hoàn toàn do Trần An để lại, những thứ liên quan đến Sầm Huyền Nhân, nội dung bên trên đều liên quan đến Hoàng gia.

 

Về nguyên nhân năm xưa... Hoàng gia hãm hại Sầm Huyền Nhân, đều được giấu trong đó.

 

Nhưng so với hận thù, khi nhìn thấy huyết thư, những nét chữ quen thuộc ập vào mắt, khiến những cảm xúc đè nén bấy lâu nay khó mà kìm nén được nữa.

 

Cậu khóc không thành tiếng.

 

...

 

Kinh Trập không biết mình đã khóc bao lâu, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, cậu gắng gượng bò dậy.

 

Cậu khâu tất cả các mảnh vải máu lại theo cách cũ, nhưng không phải khâu vào chỗ cũ, mà là khâu vào lớp lót trong những bộ quần áo cũ dưới đáy hòm của mình.

 

Tương tự, những bộ quần áo cũ bị cắt ra kia cũng được Kinh Trập khâu lại cẩn thận, tránh để lộ dấu vết.

 

Đến khi cậu làm xong những việc này, trời đã tối sầm.

 

Lúc Tuệ Bình về phòng, thấy giường bên phía Kinh Trập có người nằm, tưởng hôm nay cậu không khỏe nên động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

 

Nào ngờ, sáng hôm sau Tuệ Bình dậy nhìn Kinh Trập một cái, suýt thì hết hồn.

 

"Mắt ngươi, bị làm sao thế này?"

 

Mắt Kinh Trập sưng húp.

 

—— Do khóc.

 

Còn đỏ ngầu đầy tơ máu.

 

—— Hôm qua mắt đẫm lệ mà còn làm việc kim chỉ, dùng mắt quá độ rồi.

 

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Chắc là hơi khó chịu chút thôi."

 

Tuệ Bình: Thế này mà là hơi á!

 

Trông thế này là bị nặng lắm rồi ấy chứ!

 

Cậu ta ấn người nằm lại xuống giường nghỉ ngơi, vội vàng đi xin nghỉ giúp Kinh Trập. Thế Ân và Cốc Sinh vào ngó một cái cũng hoảng hồn, vội bảo cậu nằm nghỉ cho khỏe.

 

Kinh Trập cảm ơn ý tốt của mấy người bọn họ, sau khi xác định bên phía Khương Kim Minh đã biết chuyện, cậu trùm chăn lăn ra ngủ tiếp.

 

Hôm qua cậu mơ màng gặp không ít mộng mị, ngủ chẳng ngon giấc chút nào.

 

Chỉ tiếc ngủ bù cũng vậy, quá trưa Kinh Trập gắng gượng dậy, bị Tuệ Bình lôi dậy ép ăn chút gì đó.

 

Chiều cậu đến chỗ Khương Kim Minh, Chưởng tư nhìn đôi mắt của cậu, im lặng một lúc rồi bảo cậu về.

 

Gừng càng già càng cay, Khương Kim Minh liếc mắt là nhận ra ngay Kinh Trập khóc sưng mắt.

 

Nhưng ngoài khóc ra, thì đôi mắt vằn đỏ kia cũng không biết là do thức đêm thế nào mà thành.

 

Thế là lúc Kinh Trập rời đi, không những được an ủi mà còn được cho hai quả trứng gà nóng hổi.

 

—— Khương Kim Minh bảo cậu mang về chườm mắt.

 

Cậu tự thấy mình chẳng có vấn đề gì, tiếc là ai nhìn thấy cậu cũng không cho cậu làm việc.

 

Kinh Trập lang thang bên ngoài một lúc, định bụng về xử lý hai quả trứng gà. Đúng lúc cậu đang cúi đầu đi chậm rì rì, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

 

"Lần này, không dọa em."

 

Kinh Trập ôm hai quả trứng ngẩng đầu lên, thấy Dung Cửu đang đứng trước mặt, bên hông đeo đao, trông rất gọn gàng đẹp mắt.

 

Không hiểu sao trên người hắn lại mang theo một luồng khí lạnh lẽo phong trần mệt mỏi.

 

Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mặt Kinh Trập, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt sưng húp như hai quả trứng ốp la, im lặng một lúc, đầu ngón tay chạm vào mí mắt sưng mọng ươn ướt.

 

"Khóc xấu thế này."

 

Kinh Trập ỉu xìu, quyết định tha thứ cho lời nói khó nghe của Dung Cửu. Cậu cũng chẳng còn sức mà nhảy dựng lên, cúi đầu định đi vòng qua.

 

Cậu cũng biết mình xấu xí thế này mà... vậy thì đừng có nhìn... nhất là Dung Cửu lại đẹp trai như thế, còn đứng sừng sững ngay trước mặt, sự tương phản này càng khó chịu hơn.

 

Dung Cửu sải đôi chân dài, chặn đường cậu.

 

Ngón tay linh hoạt lấy quả trứng trong tay Kinh Trập, ấn lên mắt cậu lăn qua lăn lại, "Làm thế này à?"

 

Kinh Trập rầu rĩ "Ừm" một tiếng.

 

Dung Cửu cầm trứng gà lăn trên mí mắt cho Kinh Trập. Cậu nhắm mắt đã lâu, hơi ngẩng đầu, ngoan ngoãn để mặc Dung Cửu làm gì thì làm.

 

"Khóc có tác dụng gì?"

 

"Vì vô dụng nên mới khóc."

 

Dung Cửu im lặng một lúc, lạnh lùng nói: "Sau này không được khóc."

 

Vô cùng bá đạo lạnh lùng.

 

Kinh Trập mở một mắt ra, "Chẳng phải huynh rất thích à?"

 

Cậu nghi ngờ.

 

Cảm giác trước đó của cậu chắc chắn không sai mới phải.

 

Cái sở thích ác ôn này.

 

Dung Cửu: "Chỉ có thể vì ta."

 

Vô cùng hiển nhiên.

 

Được rồi.

 

Kinh Trập nhắm mắt lại.

 

Là cậu lắm mồm hỏi thừa.

 

Dung Cửu: "Sẽ sớm giải quyết hết thôi."

 

Giọng hắn nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một sát khí sắc bén.

 

Kinh Trập muốn hỏi giải quyết cái gì.

 

Nhưng dưới sự vỗ về của Dung Cửu, cậu lại cảm thấy buồn ngủ, dựa vào người hắn, suýt chút nữa thì ngủ gật.

 

Cậu lười biếng ngáp một cái, lầm bầm khe khẽ: "Đừng có mua chuộc người theo dõi ta nữa."

 

"Em biết à?"

 

"Tưởng ta ngốc chắc?"

 

Kinh Trập nghiến răng.

 

Dù có ngốc đến đâu, nhìn tốc độ Dung Cửu chạy tới nhanh thế này, sao có thể không phát hiện ra chứ?

 

"Không."

 

Dung Cửu lạnh lùng nói.

 

Sinh mệnh mong manh chỉ trong chớp mắt là lụi tàn, dù chỉ bẻ gãy sống lưng, cũng chỉ cần một khoảnh khắc.

 

Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, nếu có một ngày Kinh Trập phải chết, cũng nhất định phải chết trong tay hắn.

 

Xung quanh Kinh Trập, không phải chỉ có một con mắt.

 

Mà là vô số đôi mắt.

 

Giống như những con mắt nối dài của Dung Cửu, u ám và cố chấp nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Mọi lúc.

 

Mọi nơi.

Bình Luận (0)
Comment