Dung Cửu từ Thượng Ngu Uyển vội vã trở về.
Nghe vậy, Kinh Trập ngẩn người, quan sát kỹ dáng vẻ của Dung Cửu... Quả nhiên cảm giác lúc nãy của cậu không sai sao?
Cậu đã cảm thấy Dung Cửu có vẻ như vừa từ bên ngoài chạy về.
Kinh Trập: "Huynh... chuyện xảy ra hôm qua, tin tức truyền đến chỗ huynh, e là cũng quá nhanh rồi đấy."
Cậu nheo đôi mắt sưng húp như hai quả trứng ốp la lại.
"Tin tức này chắc phải mọc cánh mới bay đến chỗ huynh được nhanh thế chứ?"
Cho dù Dung Cửu có mua chuộc người bên cạnh cậu, thì tốc độ nhanh đến mức im hơi lặng tiếng này khiến Kinh Trập nghi ngờ, tên này có khi cũng có cái hệ thống hay thứ gì đó tương tự trên người...
"Không có."
"Là ai?"
"Không nói."
Kinh Trập hỏi một câu, Dung Cửu lạnh nhạt đáp một câu.
Kinh Trập tức anh ách, giật lại quả trứng gà.
Dung Cửu mặc kệ Kinh Trập tay không đoạt lại, thản nhiên chắp tay sau lưng, hờ hững nói: "Không được khóc."
Kinh Trập nhướng mày nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ rối rắm này của hắn cũng khá thú vị. Cậu dừng một chút rồi mới nói: "Bình thường ta rất ít khóc."
Khóc chẳng có tác dụng gì.
Nhưng đôi khi người ta khóc, chính vì sự vô dụng, sự bất lực đó mới khóc.
Chuyện có thể khiến Kinh Trập khóc như vậy, rất hiếm.
Đợi đến khi cảm thấy mắt không còn khó chịu nữa, Kinh Trập tiện tay bóc một quả trứng, liếc nhìn Dung Cửu, rồi lẳng lặng nhét vào miệng mình.
Trứng gà là món mặn hiếm hoi.
Hồi nhỏ Kinh Trập từng bị ngã sưng vù, mẹ cậu cũng dùng trứng gà lăn qua chỗ sưng cho cậu. Trứng dùng xong rồi cũng đều ăn hết.
Nhưng những người cầu kỳ thì sẽ không đụng vào.
Kinh Trập ngại không dám nhét cho Dung Cửu ăn, cậu tự mình ăn hết một quả, lẳng lặng bẻ đôi quả thứ hai, ăn được hai miếng thì lòng đỏ nghẹn ở cổ họng hơi khó chịu, cậu không nhịn được ho khan hai tiếng.
Hơi lạnh quấn lấy cổ tay Kinh Trập, Dung Cửu kéo tay cậu qua, cúi đầu ăn nốt nửa quả còn lại.
Cảm giác chạm nhẹ rồi tách ra khiến Kinh Trập sững sờ.
... Mềm.
Cậu theo bản năng nghĩ như vậy.
Dung Cửu trông thì lạnh lùng băng giá, nhưng đôi môi hắn khi chạm vào lại rất mềm mại, mang theo chút hơi ẩm ướt.
Cậu giật phắt tay về, giấu sau lưng.
"Huynh, huynh về đây, còn bên phía bệ hạ thì sao?"
Trái tim Kinh Trập như có con thỏ con nhảy loạn xạ, chạy khiến cậu hơi hoảng. Để đánh lạc hướng sự chú ý, cậu bắt đầu lôi những chuyện chưa nghĩ tới ra nói.
Dung Cửu: "Bên cạnh Hoàng đế chẳng lẽ chỉ có mình ta là thị vệ?"
Thái độ của hắn vô cùng tùy ý.
Kinh Trập: "..."
Không phải, dù có cả trăm thị vệ, nhưng Dung Cửu chỉ có một. Giống như bên cạnh Khương Kim Minh có bao nhiêu tiểu thái giám, nhưng Kinh Trập cũng chỉ có một vậy.
Hôm nay trạng thái của cậu không tốt, ai nhìn thấy cũng bảo cậu xin nghỉ, nhưng nếu cậu trực tiếp chuồn êm, xem có bị tóm lại không.
Kinh Trập: "Bệ hạ đối với huynh khoan dung thật."
Dung Cửu: "Hắn đối với ai cũng chẳng khoan dung."
Hắn nhạt giọng nói một câu.
Kinh Trập hơi căng thẳng nhìn hắn, dịch bước nhỏ về phía hắn hai bước: "Ta không sao rồi, hay là huynh... cứ về đi?"
Thực ra... trong lòng Kinh Trập không phải không cảm động.
Chỉ vì chuyện cỏn con này mà Dung Cửu đặc biệt từ Thượng Ngu Uyển chạy về. Nhưng nếu ảnh hưởng đến công việc của Dung Cửu thì thật sự không cần thiết.
Giọng Dung Cửu lạnh lùng, âm cuối hơi ngân lên, mang theo nhịp điệu tao nhã, "Đuổi ta đi?"
Kinh Trập: "Đâu có... vốn dĩ huynh đang có việc quan trọng mà..." Cậu lí nhí lầm bầm.
Hơn nữa hôm nay, vốn dĩ cũng chẳng phải ngày gặp mặt định kỳ.
Dung Cửu day day sống mũi, thản nhiên nói: "Về nghỉ ngơi đi," Hắn nhận ra quầng thâm dưới mắt Kinh Trập thực chất là do mệt mỏi, "Đừng suy nghĩ nhiều."
Câu cuối cùng này, nghe qua gần như có chút dịu dàng.
Kinh Trập xoa xoa tay sau lưng, cơn buồn ngủ quả thực đang ập đến khiến cậu rã rời. Cậu hơi không nỡ từ biệt Dung Cửu, đi ba bước ngáp một cái quay về phòng.
Về đến phòng, Kinh Trập ngẫm nghĩ một lúc, lục lọi hòm tủ lôi ra một cây hương an thần Dung Cửu tặng trước đó rồi châm lên. Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong căn phòng nhỏ, Kinh Trập hít sâu vài hơi, để luồng khí đó len lỏi trong lồng ngực.
Kỳ lạ thay, vốn dĩ trằn trọc mãi không ngủ được, vừa nằm xuống Kinh Trập đã ngủ thiếp đi ngay. Giấc ngủ này kéo dài từ chiều hôm trước đến tận nửa đêm hôm sau.
Khi Kinh Trập tỉnh dậy, cả người ngơ ngác.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một màn đêm đen kịt. Nhìn lại trong phòng, lờ mờ thấy một bóng người, Tuệ Bình chắc vẫn đang ngủ.
Ban đêm trong hoàng cung không hoàn toàn tối tăm.
Luôn có vài nơi treo đèn lồng trên cao, tuy nhiên, điều này không bao gồm Trực Điện Tư. Sau khi màn đêm buông xuống, những căn phòng không có tiền mua nến sẽ chìm vào yên tĩnh, đợi khi mọi người đều ngủ say, cả Trực Điện Giám sẽ chìm trong bóng đêm dày đặc.
Với thị lực của Kinh Trập, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ngoài cửa sổ dường như có ngàn sao lấp lánh. Tuy không nhiều, nhưng trong tiết trời xuân mưa nhiều thế này, bầu trời đầy sao ấy đã đủ bao la.
Hôm nay không có trăng, Kinh Trập nằm trên giường ngắm nghía một lúc lâu rồi bò dậy.
Cậu nhoài người bên đầu giường ngắm sao.
Đây là trải nghiệm đã rất lâu rồi không có. Ký ức khi còn nhỏ được cha mẹ ôm trong lòng, đếm sao trên trời, học thuộc phương hướng dường như đã xa xôi như chuyện của kiếp trước.
Kinh Trập vừa ngắm, vừa lẩm nhẩm trong lòng.
Đếm từng ngôi sao một.
Bất tri bất giác, phương Đông đã hửng sáng, sương mù lãng đãng bao phủ, sự tĩnh lặng khắp nơi bị phá vỡ bởi những tiếng sột soạt dậy sớm.
Phía sau Kinh Trập cũng vang lên giọng nói ngái ngủ của Tuệ Bình.
"Kinh Trập, ngươi dậy từ bao giờ thế?"
Kinh Trập cười hì hì quay đầu lại, vui vẻ nói: "Tuệ Bình, ta đếm sao cả nửa đêm đấy, đẹp thật sự."
Tuệ Bình bị ý cười trên mặt Kinh Trập lây sang, không kìm được cũng nở nụ cười, khẽ nói: "Ừ, sao đẹp thật."
Cậu ta bước ra khỏi cửa, đi đến dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám trắng.
Nơi giao thoa giữa ngày và đêm, vài ngôi sao tàn vẫn đang cố gắng nhấp nháy, Tuệ Bình nhìn một lát rồi quay đầu nhìn Kinh Trập.
"Có lẽ, còn có thể nhìn thấy những người thân đã lâu không gặp."
Kinh Trập chậm rãi chớp mắt, cười với Tuệ Bình, "Thế thì hỏng rồi, hôm qua ta nhìn mãi mà chẳng thấy ai đứng cạnh ai cả, chắc là do chưa đủ thành tâm."
Tuệ Bình nói nhỏ: "Cũng không sao. Họ sẽ luôn ở trên trời phù hộ cho chúng ta."
Tuệ Bình tuy ít nói nhưng đôi khi vô cùng tinh tế.
Cậu ta đi tới chỗ Kinh Trập, xoa đầu cậu, lại vỗ vỗ vai cậu, "Sống tốt, quan trọng hơn bất cứ điều gì."
Kinh Trập sờ khóe mắt mình, mí mắt sưng mọng ướt át hôm qua sau một ngày nghỉ ngơi đã hết cảm giác chua xót.
Cậu vươn vai thư giãn gân cốt trên giường, linh hoạt nhảy xuống đất.
"Đúng là nên như vậy."
Sụp đổ chỉ là nhất thời, cậu còn cả quãng đời dài đằng đẵng phải sống, có những chuyện không thể xóa nhòa thì chỉ đành mang theo nó mà tiếp tục sống. Nhưng so với trước kia, cuộc sống của cậu đã dễ chịu hơn nhiều rồi.
Ngày này qua ngày khác tốt đẹp hơn, vậy thì những người thân trên trời... chắc cũng sẽ không lo lắng nữa.
Kinh Trập thay quần áo xong, rảo bước ra ngoài.
"Đi thôi."
Đôi mắt trong veo của cậu đong đầy ý cười, sự suy sụp của ngày hôm qua đã hoàn toàn bị che lấp, như thể chưa từng tồn tại. Cậu bước đi nhẹ nhàng cùng Tuệ Bình đi rửa mặt, rồi lấy chổi và dụng cụ làm việc.
Đợi khi đám Cốc Sinh, Thế Ân đến, Kinh Trập đã đang ép Tuệ Bình đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.
Chưa nói đến cái khác, Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn thì Kinh Trập vẫn còn nhớ rõ.
Cốc Sinh và Thế Ân vừa thấy Kinh Trập trở lại bình thường, trong lòng đang mừng thầm thì thấy cậu quay đầu lại bắt gặp hai người, nở một nụ cười tươi rói.
"...Hai người các ngươi, đoạn trước đó đã học thuộc chưa?"
Động tác của Thế Ân và Cốc Sinh cứng đờ.
... Cái này, cái này cái này à... hì hì.
Kẻ thì cúi đầu, kẻ thì nhìn kiến bò, nhất quyết không dám nhìn Kinh Trập.
Chẳng hiểu sao, từ khi Kinh Trập bắt đầu dạy họ đọc sách viết chữ, đôi khi lười biếng một chút, đối diện với nụ cười của cậu lại có cảm giác chột dạ khó tả.
Cũng chẳng biết thế nào... cứ lượn qua lượn lại một hồi, cơ thể lại tự giác bắt đầu học tập.
Trên đường đi quét dọn, Kinh Trập kiểm tra tình hình của Cốc Sinh và Thế Ân xong, cuối cùng cũng yên tâm, không tệ lắm.
Thế Ân: "Kinh Trập, trước kia ngươi cũng dạy Minh Vũ thế này à?"
Minh Vũ từng đến Trực Điện Tư một hai lần, lần nào đến cũng mang theo chút đồ ăn.
Kinh Trập không phải người keo kiệt, chỉ cần dư dả là sẽ chia sẻ cho bạn bè.
Kinh Trập: "Minh Vũ cầu tiến hơn hai người các ngươi nhiều."
Kinh Trập đương nhiên có dạy Minh Vũ học chữ.
Ban đầu chỉ vì Kinh Trập không muốn quên những gì đã học trước kia, sau này dường như tìm được niềm vui trong đó nên càng thích dạy hơn.
Lúc đó người duy nhất chịu sự đầu độc này chỉ có mình Minh Vũ.
Bọn họ đổi vài địa điểm quét dọn, hôm nay đến Ngự Hoa Viên. Ngoài nhóm bọn họ ra còn có hai nhóm khác.
Đây là do Kinh Trập sắp xếp.
Có chỗ ít việc, có chỗ nhiều việc, luân phiên nhau cũng coi như công bằng.
Hôm nay Ngự Hoa Viên là nơi khá phiền phức.
Nơi này cây cối hoa cỏ nhiều, muỗi mọt và lá rụng cũng nhiều, thêm nữa thỉnh thoảng lại có thể gặp cung phi nào đó đến tản bộ, nếu lỡ va chạm thì cũng rắc rối.
Điều may mắn duy nhất là có lẽ do vụ việc của Chương phi và những người khác xảy ra ở Ngự Hoa Viên trước đó, nên gần đây cũng chẳng mấy ai dám đến đây đi lại.
Mấy người tản ra, cũng không nói chuyện, chỉ cắm cúi quét dọn.
Kinh Trập đã quen làm những việc này, lòng bàn tay đã có vết chai. Trực Điện Tư bận rộn hơn Bắc Phòng nhiều, trước kia ở Bắc Phòng, tay cậu đâu có nhiều chai sạn thế này.
Cậu cúi người dọn sạch bùn đất sau cơn mưa, khó khăn lắm mới dọn xong thì cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ, "Quý phi."
Là giọng của Cốc Sinh.
Kinh Trập lập tức lùi lại vài bước, quỳ xuống bên đường cung, cúi đầu tránh né.
Khi những người khác đều ít đến Ngự Hoa Viên, người duy nhất vẫn thường xuyên ra vào nơi này chính là Quý phi Hoàng Nghi Kết.
Cũng không phải thói quen mới có.
Quý phi dường như thích đi dạo một vòng vào buổi sáng sớm, đa phần là ở Ngự Hoa Viên.
Hơn nữa nàng ta dậy rất sớm, về cơ bản đều trùng với giờ quét dọn của Trực Điện Tư.
Những người thường xuyên đến quét dọn ở Ngự Hoa Viên đã quen với việc này.
Kinh Trập cúi đầu, đợi đoàn người đi khuất mới vội vã cùng những người khác đổi vị trí, cố gắng tránh xa chỗ vừa rồi.
Dù nói thế nào đi nữa, vị Quý phi này mang lại cho cậu cảm giác không tốt lắm, theo bản năng cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với nàng ta.
Vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên, Quý phi liền dừng bước.
Vũ Thạch hầu hạ bên cạnh khẽ hỏi: "Nương nương, sao vậy ạ?"
Hoàng Nghi Kết: "Vũ Thạch, vừa rồi ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Vũ Thạch lạ lùng hít hít mũi, lắc đầu.
"Nương nương, nô tì không ngửi thấy mùi gì cả, có phải là hương hoa trong Ngự Hoa Viên không ạ?"
Đang độ xuân về, hoa trong Ngự Hoa Viên cũng thường xuyên nở rộ.
Cung nhân chăm sóc cây cỏ cũng phải đến cắt tỉa vào sáng sớm. Vừa rồi các nàng cũng nhìn thấy rất nhiều đóa hoa khoe sắc, nếu nói có mùi gì, Vũ Thạch chỉ có thể nghĩ đến cái này.
Hoàng Nghi Kết lắc đầu: "Không đúng, không phải hương hoa."
Ban đầu nàng ta cũng tưởng là hương hoa, mùi hương thoang thoảng ấy không nồng, lẫn trong muôn vàn hương hoa khác nên cũng không quá rõ ràng.
Hoàng Nghi Kết đi đến cửa mới chợt lục lọi trong ký ức, tìm ra chút cảm giác quen thuộc.
Nàng ta từng ngửi thấy mùi này rồi.
Chỉ là mùi quá nhạt, Hoàng Nghi Kết quả thực không nhớ nổi là gì. Nhưng nó lại mơ hồ nhắc nhở nàng ta, dường như có gì đó không ổn.
Nàng ta quay đầu nhìn lại Ngự Hoa Viên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nơi ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng mấy tiểu thái giám quét dọn ở đó chẳng có ai quen mặt cả.
... Là do nàng ta quá nhạy cảm chăng?
Còn Kinh Trập, đợi đến khi làm xong việc buổi sáng mới rửa sạch tay, trở về phòng mình.
Cậu bước vào phòng, ngửi thấy chút hương thơm còn sót lại.
Lúc này mới nhớ ra hôm qua cậu đốt hương an thần Dung Cửu tặng nên mới ngủ ngon như vậy.
Cậu nhìn cái lư hương nhỏ bên giường.
Cây hương an thần đã cháy hết từ lâu, chỉ còn lại lớp tro tàn nhàn nhạt.
Kinh Trập cúi người bưng lư hương lên, tiện tay bôi tro hương lên bậu cửa sổ, lúc này mới cất dọn lư hương đi.
Tận dụng đồ bỏ đi, cái này cậu rành lắm.
"Kinh Trập, mau lại đây."
Đằng xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Thế Ân: "Mặt Cốc Sinh bị đốt một nốt to đùng này."
"Áu, ta cũng bị."
"Mấy ngày nay muỗi độc thật đấy..."
"Chân ta chi chít nốt luôn."
"...Ta..."
Kinh Trập đi về phía họ, trong lòng bất chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quặc...
Năm nay, hình như cậu không bị côn trùng đốt mấy nhỉ?
Nói mới nhớ, trên người cậu chẳng có nốt muỗi đốt nào cả.
...
"Khụ khụ khụ..."
Trong xe ngựa, Trầm Tử Khôn ôm lấy thê tử Ngô thị đang ho khẽ, bên ngoài xe là tiếng chém giết vang trời.
Gần đây sức khỏe Ngô thị không được tốt lắm, nhờ phương trượng trụ trì chùa Đàm Môn bốc thuốc, nay người đã dễ chịu hơn nhiều, chỉ còn lại chứng ho này là chưa khỏi.
Ngô thị bèn muốn đi dâng hương, tiện thể cảm tạ phương trượng trụ trì.
Đúng lúc gặp ngày nghỉ của Trầm Tử Khôn, hai vợ chồng bèn cùng nhau ra ngoài.
Tình cảm của Trầm Tử Khôn và Ngô thị tương kính như tân, tuy không nồng nhiệt nhưng ông không nạp thiếp, bên cạnh trước sau chỉ có mình Ngô thị, nay dưới gối có một đôi trai gái, đều do Ngô thị sinh ra.
"...Cũng may hôm nay không mang Hiền nhi và Hương nhi theo."
Ngô thị nói nhỏ.
Trầm Tử Khôn sa sầm mặt mày, vén rèm xe nhìn ra ngoài. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy một hộ vệ bị cắt cổ, lông mày ông nhíu chặt, lập tức buông rèm xuống để vợ không nhìn thấy.
Ông một tay ôm lấy Ngô thị, nhẹ nhàng vỗ vai bà, an ủi.
Đây không phải là sơn tặc tấn công bình thường.
Trong lòng Trầm Tử Khôn biết rất rõ.
Ông không phải kiểu người ra ngoài rầm rộ, mỗi lần ra ngoài bên cạnh chỉ mang theo hai hộ vệ. Lần này vì sức khỏe Ngô thị yếu ớt, lại sợ đường xá xóc nảy làm bà kinh động nên mới mang đủ mười mấy người.
Nào ngờ, chính nhờ một ý niệm này mà xe ngựa của họ không bị mất mạng ngay từ đợt tấn công đầu tiên, còn cầm cự được đến giờ.
Chỉ là hộ vệ của Trầm gia rõ ràng không địch lại nổi, tuy từng người đều là hảo thủ nhưng số lượng không so được với kẻ địch vây công.
Những kẻ kia nhìn như sơn tặc l* m*ng, nhưng thực chất tên nào tên nấy đều ra tay tàn độc, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm, dù hộ vệ có thân thủ cao cường đến đâu cũng song quyền nan địch tứ thủ.
Khi hộ vệ thương vong gần hết, chỉ còn lại vài người lèo tèo, Trầm Tử Khôn ôm chặt lấy Ngô thị, rồi từ từ buông ra.
Trong lòng Ngô thị run lên, vội nắm chặt lấy tay Trầm Tử Khôn.
Vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ một cử chỉ nhỏ cũng đủ để đối phương hiểu ngay ý định.
"Phu quân, chàng định làm gì?"
Trầm Tử Khôn bình tĩnh nói: "Người bọn chúng muốn giết là ta."
Ngô thị: "Nhưng chàng cứ thế đi ra, đợi bọn chúng giết chàng xong cũng sẽ không để lại người sống đâu."
Vợ chồng vốn là một thể.
Bà gả cho Trầm Tử Khôn bao nhiêu năm nay, sao có thể cam tâm nhìn ông đi vào chỗ chết?
Đúng lúc hai người đang giằng co, đằng xa vang lên tiếng vó ngựa.
Lộc cộc lộc cộc ——
Từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh.
Người dẫn đầu có đôi mắt mèo sáng ngời, dựng thẳng trường thương, chĩa vào đám "hãn phỉ" phía trước.
"Không cần giữ người sống, giết sạch!"
"Rõ!"
Trong cuộc chém giết máu thịt lẫn lộn, người nọ cưỡi ngựa xuyên qua chiến trường, hễ có kẻ nào định chặn giết hắn đều bị hắn thuận tay chém chết.
Đừng nhìn hắn ta tùy ý như vậy, thực ra sau lưng như có mắt.
Hắn ta dừng lại bên cạnh xe ngựa, giọng nói mang theo vài phần bất lực: "Trầm thúc, ta đã bảo thúc ra ngoài kiểu này, bên cạnh chẳng mang theo mấy người, nếu không phải ta nhận được tin tức chạy tới, thì hôm nay thúc thực sự bỏ mạng ở đây rồi."
Trầm Tử Khôn vén rèm xe bước ra, nhìn người trên ngựa.
"Cơ Bá, ngươi đến rồi."
Đây là tên tự của Mao Tử Thế.
Mao Tử Thế xuống ngựa, đưa tay đỡ Trầm Tử Khôn xuống, trong lòng thầm phục.
Gặp chuyện lớn như vậy mà trên mặt Trầm Tử Khôn chẳng có chút lo lắng nào, không biết là căn bản không sợ hay đã sớm liệu sự như thần.
Trầm Tử Khôn dường như biết hắn đang nghĩ gì, thản nhiên nói: "Ta không biết hôm nay sẽ bị tập kích."
Mao Tử Thế liếc mắt qua xe ngựa, nói nhỏ: "Cũng phải."
Trầm Tử Khôn nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực ra rất coi trọng và quan tâm đến người nhà. Ông có thể lấy bản thân ra mạo hiểm, nhưng không thể làm thế khi phu nhân đang ở bên cạnh.
Hắn ta chắp tay sau lưng nhìn đám sơn tặc l* m*ng vừa tàn sát hộ vệ Trầm gia từng tên một ngã xuống dưới lưỡi đao, bỗng nhiên nói: "Trầm thúc, năm xưa tại sao thúc lại tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế?"
Câu hỏi nghe như lơ đễnh.
Vào thời điểm mấu chốt này, dù là với tính khí có phần tưng tửng của Mao Tử Thế, câu hỏi này cũng có vẻ hơi quá phận.
"Ta không tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế." Trầm Tử Khôn bình tĩnh nói, thần sắc nhạt nhòa, như thể không nhìn thấy cuộc tàn sát nghiêng về một phía trước mắt.
Mao Tử Thế bật cười: "Thúc không tham gia? Trầm thúc, thúc quên sạch sành sanh là ai đã nhường ngôi cho ai rồi à?"
Trầm Tử Khôn: "Cậu ruột muốn chăm sóc cháu trai, có gì sai à?"
Mao Tử Thế thở dài: "Vâng vâng, không sai."
Tay Trầm Tử Khôn xoa đầu Mao Tử Thế, "Đừng có suốt ngày nghĩ mấy chuyện đâu đâu, lát nữa khi đưa tin về, phái người đi thăm phụ thân ta chút."
Sắc mặt Mao Tử Thế trầm xuống: "Bọn chúng định ra tay với thầy ạ?"
Mao Tử Thế là đệ tử nhập môn nhỏ nhất của Trầm lão viện trưởng.
Ánh mắt Trầm Tử Khôn rơi trên những cái xác kia, đáy mắt hiện lên vài phần tàn nhẫn khó giấu: "Gần đây bệ hạ làm Thái hậu mất mặt không ít đâu."
Mao Tử Thế lầm bầm chửi thề vài câu: "Sao bệ hạ không một đao giết quách bà ta đi?"
"Im miệng!"
Dù xung quanh chỉ có người mình, Trầm Tử Khôn cũng rất ít khi lơ là. Ông nghiêm khắc nhìn Mao Tử Thế, nhìn đến mức hắn phải cúi đầu xuống, lúc này mới lắc đầu.
"Chắc là có liên quan đến Từ Thánh Thái hậu."
Nghe thấy cái tên này, Mao Tử Thế theo bản năng ngẩng đầu lên, vẻ mặt quái dị nhìn Trầm Tử Khôn.
... Từ Thánh Thái hậu, trong mắt Mao Tử Thế, đúng là một mầm tai họa thực sự.
Trong mối quan hệ với Tiên đế, Từ Thánh Thái hậu quả thực là người đáng thương bị phụ bạc, nhưng đối với bệ hạ... dù Mao Tử Thế biết không nhiều chuyện, nhưng cũng lờ mờ đoán được, Hoàng đế biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, không thể không liên quan đến Từ Thánh Thái hậu.
Cũng chính vì vậy, quan hệ giữa Cảnh Nguyên Đế và Trầm gia từng có thời gian vô cùng vặn vẹo.
Trầm Tử Khôn tự thấy hổ thẹn với Cảnh Nguyên Đế.
Cảnh Nguyên Đế chưa từng cho Trầm gia sắc mặt tốt, nhưng Trầm gia lén lút đưa người cho hắn, hắn cũng không đuổi về. Nếu Trầm gia gặp chuyện gì, cũng thường thuận lợi vượt qua.
Sự mâu thuẫn này khiến Mao Tử Thế nhìn mà muốn hét lên một tiếng "phiền phức".
Hắn ta là kẻ ghét phiền phức nhất.
Nhưng khổ nỗi hắn lại là đệ tử của Trầm lão viện trưởng, dù không mấy ai biết chuyện này, nhưng hắn bẩm sinh đã dính líu vào chuyện này bao nhiêu năm nay, giờ muốn thoát thân đâu có dễ dàng như vậy.
Khi người cuối cùng ngã xuống, Mao Tử Thế ra lệnh cho thuộc hạ bồi thêm nhát dao vào tất cả các thi thể trên đất, sau đó thiêu hủy ngay tại chỗ.
"Phải rồi, Trầm thúc," Mao Tử Thế dường như nhớ ra điều gì, kéo kéo ống tay áo, nhìn Trầm Tử Khôn với vẻ mặt quái dị, "Bệ hạ... hình như, có lẽ, có thể... đã có người trong lòng rồi."
Giọng điệu hắn ngập ngừng, vô cùng thận trọng.
Mao Tử Thế đứng giữa Cảnh Nguyên Đế và Trầm Tử Khôn, nắm bắt chừng mực rất tốt.
Dù sao hắn cũng làm việc cho Hoàng đế.
Dưới sự ngầm đồng ý của Cảnh Nguyên Đế, có một số việc hắn không ngại để Trầm gia biết. Nhưng có những việc, lại là bí mật bẩm sinh.
Cho nên, Mao Tử Thế nói cũng không nhiều.
Nhưng chừng đó đã đủ khiến mắt Trầm Tử Khôn sáng lên, tia sáng bùng phát trong khoảnh khắc đó suýt làm mù mắt Mao Tử Thế.
"Lời ngươi nói là thật chứ?"
"Thật hay không thì ta nói cũng đâu có tính."
Mao Tử Thế lầm bầm, ai biết được Hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì? Đừng nói là đoán mò, đôi khi nhìn cái mặt đó, Mao Tử Thế cũng muốn run rẩy hai cái.
Cũng không biết rốt cuộc là ai to gan dám để mắt đến Hoàng đế nữa?
Cảnh Nguyên Đế ngoài khuôn mặt đẹp xuất sắc ra thì còn ưu điểm gì chứ!
Mao Tử Thế – kẻ chịu đủ sự áp bức của Hoàng đế – bi phẫn nghĩ thầm.
...
Trong Trực Điện Tư, mấy người tụ tập lại một chỗ, đang cởi áo nhìn nhau. Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là để bôi thuốc lên mấy vết sưng trên người.
Chỗ Kinh Trập cái gì cũng thiếu, nhưng mấy loại thuốc linh tinh thì không thiếu.
Tất cả là nhờ Dung Cửu rảnh rỗi lại gửi đồ đến.
Hiện giờ trong cái rương lớn của Kinh Trập, có một góc nhỏ toàn là những lọ ngọc kỳ quái này.
Kinh Trập lục lọi trong rương một lúc, cuối cùng cũng tìm được một lọ thuốc đúng bệnh, cậu lấy lọ ngọc ra ném cho Cốc Sinh đang ở gần nhất, bảo họ bôi xong thì tự truyền tay nhau.
Cốc Sinh thở ngắn than dài: "Sao trên người hai ngươi lại không có nốt nào thế?"
Giao mùa xuân hè, muỗi mọt hoành hành ngang ngược.
Hễ bị đốt là sưng lên một cục to tướng đỏ au, nếu gãi gãi thì xong đời, sẽ sưng vù lên đáng sợ hơn.
Lũ muỗi này độc lắm.
Nếu nhiều quá, còn phải có cung nhân chuyên đi xử lý đám côn trùng này, có thể coi là một đại họa.
Kinh Trập sờ sờ cánh tay mình, "Chắc là ta không thu hút muỗi." Cậu ngập ngừng nói, thực ra cậu không nhớ hồi ở Bắc Phòng có bị đốt hay không.
Tuệ Bình: "Trước kia ta cũng hay bị đốt lắm, nhưng giờ lại không có."
Cậu ta nhìn Kinh Trập, cười nói.
"Chắc là ở lâu với Kinh Trập nên cũng không sợ nữa."
Thế Ân ghen tị muốn chết, hận không thể chuyển qua đổi phòng ngủ với Tuệ Bình.
Cốc Sinh vừa bôi thuốc vừa gãi: "Thuốc này thần kỳ phết, bôi vào mát lạnh cả người. Kinh Trập, ngươi nhờ ai mua thế?"
Kinh Trập sờ mũi: "Là... một người bạn tặng."
Cốc Sinh không nghi ngờ gì: "Vậy à, tốt thật đấy. Thế Ân, sao ngươi không phải là người bạn như thế nhỉ?"
Thế Ân đá Cốc Sinh một cái: "Cút đi, sao ngươi không phải là người bạn như thế hả? Hửm? Là do ngươi không đủ nhiều tiền, hay đứng chưa đủ cao?"
Cốc Sinh đau khổ nói: "Vừa không đủ nhiều tiền, đứng cũng không đủ cao."
Bọn họ đều là tiểu thái giám tam đẳng, tiền tháng lĩnh được cũng nhiều hơn trước. Tuy nhiên, muốn leo lên cao hơn nữa thì không dễ dàng như vậy.
Trong Trực Điện Tư, thỉnh thoảng vẫn thấy những người ba bốn mươi tuổi vẫn đang làm công việc quét dọn.
Người có thể trở thành Chưởng tư đếm trên đầu ngón tay.
Vị trí chỉ có bấy nhiêu, nếu bản thân không tìm cách thay đổi thì cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
"Nghe nói mấy ngày nay bệ hạ luôn ở Thượng Ngu Uyển." Thế Ân bôi thuốc xong, mặc lại áo, "Biết sớm thì trước đó ta đã xin đi rồi."
Trước đó khi Thượng Ngu Uyển có ý định nhận người, mấy người bọn họ từng bàn tán qua.
Cốc Sinh: "Thôi đi, nếu thường xuyên ra vào trước mặt bệ hạ, có mấy cái mạng cũng không đủ giết đâu." Giọng cậu ta nhỏ xíu, không dám nói to, như thể đây là điều cấm kỵ.
Đây quả thực cũng là điều cấm kỵ.
Thảm trạng của Từ Tần và Chương phi sờ sờ ngay trước mắt, những người làm chủ tử như họ còn không tránh khỏi, đám người hầu hạ bên dưới càng phải treo đầu bên thắt lưng mà làm việc.
Nếu ngày nào cũng phải lượn lờ trước mặt Cảnh Nguyên Đế, Cốc Sinh cảm thấy chắc mình tự dọa mình chết trước mất.
Thế Ân: "Ngươi muốn đi hầu hạ bệ hạ, cũng phải xem có cái vận may đó không đã." Cậu ta chê bai một câu, cũng không phải ai cũng có thể "may mắn" xuất hiện trước mặt Hoàng đế như thế.
Còn về Chương phi...
Cậu ta nhìn trước ngó sau, hạ thấp giọng xuống mức nhỏ nhất.
"Chuyện này ta chỉ nói với các ngươi thôi, các ngươi tuyệt đối đừng nói ra ngoài nhé."
Mấy người kia gật đầu, Thế Ân lúc này mới dùng giọng điệu sợ hãi pha lẫn vài phần hưng phấn nói: "Thực ra, Chương phi nương nương... hình như đã tư thông với người khác."
Trong mắt Cốc Sinh và Tuệ Bình đều tràn ngập sự kinh ngạc tột độ.
Kinh Trập cũng vậy.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là nguồn tin của Thế Ân.
... Làm sao mà thăm dò được chuyện này.
Thế Ân: "Ta có một người bạn là thị vệ tuần tra, nghe nói cậu ta từng nhìn thấy một bóng người giống Chương phi ở... khụ, nhưng lúc đó là nửa đêm canh ba, cậu ta sợ nên không dám đi nghe ngóng. Vẫn luôn giấu trong lòng, mãi đến gần đây..."
Hai người kia nghe xong, trên mặt đều lộ ra biểu cảm vô cùng quái dị, vừa như đồng cảm lại vừa thấy sợ hãi.
Kinh Trập: "Thế Ân, cái miệng của ngươi đúng là to thật đấy."
Cậu khẽ cảm thán.
Người bạn kia đã dám nói chuyện này với cậu ta, sao cậu ta có thể quay lưng lại đi kể với bọn họ.
Cậu biết nguyên nhân Chương phi gặp nạn.
Nhưng tuyệt đại đa số người trong hậu cung đều không biết, cũng không có tin tức lọt ra ngoài.
Có thể do Thái hậu phong tỏa, cũng có thể do Hoàng đế giữ gìn thể diện.
Bất kể ai đang ém nhẹm tin tức, đều đủ chứng minh bên trên không muốn những lời đồn đại như vậy lọt ra ngoài. Nếu lỡ miệng truyền đi, bị truy cứu thì không ai thoát được tội.
Cốc Sinh và Tuệ Bình đều không giống cậu ta, không kìm được h*m m**n dốc bầu tâm sự, chỉ có Thế Ân là khiến cậu thực sự lo lắng.
Thế Ân bịt miệng mình lại, gật đầu lia lịa.
Thực ra cậu ta dám nói, cũng chỉ dám nói với mấy người bọn họ thôi.
Người khác thì cậu ta chẳng dám hé răng nửa lời.
Tuy nhiên... Kinh Trập nheo mắt lại, tin tức này đến giờ vẫn chưa bị lộ, có lẽ không chỉ vì Cảnh Nguyên Đế, mà còn vì Thái hậu.
Nếu Dung Cửu nói không sai, thì Cảnh Nguyên Đế thực chất chẳng quan tâm đến việc bị cắm sừng. Một kẻ có thể làm ra những chuyện ngông cuồng tùy ý như vậy, hẳn cũng chẳng màng đến danh tiếng của mình.
Nếu tin đồn này vỡ lở, tuy ngoài mặt không hay ho gì, nhưng việc Cảnh Nguyên Đế động thủ sẽ trở thành có nguyên do. Dù cũng sẽ mang đến những lời đồn không hay, nhưng vẫn tốt hơn hiện tại nhiều.
... Nếu là Thái hậu ém nhẹm, thì mục đích rất rõ ràng.
Ít nhất hiện tại Cảnh Nguyên Đế quả thực đã gây ra biết bao hoang mang, ai nấy đều nơm nớp lo sợ hắn lại tùy hứng giết người.
Nhưng dù có sợ đến đâu, hắn vẫn ngồi vững vàng trên ngai vàng.
Đôi khi, Kinh Trập cũng rất khâm phục vị Hoàng đế này.
Trong tình cảnh tứ bề thọ địch như vậy mà vẫn giữ được tâm thái bình thản tùy ý thế kia, nếu cậu học được vài phần...
Thôi bỏ đi, cậu chẳng dám sán lại gần Cảnh Nguyên Đế đâu.
Có một Dung Cửu đã đủ khiến người ta không đỡ nổi rồi.
Lại còn chạy đến Ngự tiền hầu hạ nữa, Kinh Trập sợ mình sẽ đoản mệnh mất.
Nhưng mà, nhắc đến Dung Cửu...
Thực ra lần gặp Dung Cửu trước, Kinh Trập từng thăm dò xem Dung Cửu có thể nói chuyện được với Cảnh Nguyên Đế hay không.
Kinh Trập đến giờ vẫn còn nhớ ánh mắt Dung Cửu nhìn mình lúc đó, lạnh thấu xương, âm u như gió lùa qua khe cửa.
"Em định đến Ngự tiền hầu hạ à?"
"Huynh nghĩ nhiều rồi." Kinh Trập lập tức nói, "Ta làm gì có gan to như thế."
Dung Cửu cụp mắt, hàng mi rủ xuống một bóng râm nhỏ.
"Vậy em hỏi cái này làm gì?"
Kinh Trập bèn kể lại những lời Minh Vũ nói trước đó cho Dung Cửu nghe.
"Ta đang nghĩ, có lẽ trong Chung Túy Cung có chút gì đó không ổn." Kinh Trập uyển chuyển nhắc nhở, "Ta nhớ có một khoảng thời gian, Quý phi nương nương chẳng phải thường xuyên ra vào Càn Minh Cung sao?"
Dung Cửu: "Người bạn này của em, là Minh Vũ?"
Lúc nãy khi nói chuyện, Kinh Trập không nhắc rõ là ai nói, chỉ bảo là một người bạn ở Ngự Thiện Phòng.
Kinh Trập "A" một tiếng: "Đúng, là cậu ấy."
Đây là trọng điểm hả!
Sao câu đầu tiên hỏi lại là cái này?
Vẻ mặt Dung Cửu khó đoán: "Quan hệ của hai người cũng tốt đấy nhỉ."
Được rồi. Kinh Trập lần này nghe ra rồi.
Mùi giấm nồng nặc quá.
... Không phải, Dung Cửu đôi khi cứ để tâm đến mấy chỗ kỳ quái gì đâu không à?
Kinh Trập: "Ta và cậu ấy chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè cực kỳ tốt," Dung Cửu nói đầy ẩn ý, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra vài phần sắc bén, "Bạn bè có thể giao phó tính mạng."
Kinh Trập thẹn quá hóa giận: "Chẳng lẽ huynh không có?"
"Không có." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Chưa từng tồn tại."
Kinh Trập theo bản năng mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn Dung Cửu, thăm dò nói: "...Vậy, quan hệ không tốt đến thế, nhưng có thể nói chuyện được..."
"Cũng không có." Dung Cửu nhìn Kinh Trập với vẻ hơi ác ý, "Ai dám làm bạn với ta?"
Kinh Trập ngượng ngùng.
Ha, huynh cũng biết tính tình mình xấu cơ đấy?
Không đúng, trọng điểm câu chuyện của bọn họ vừa rồi rõ ràng không phải là Minh Vũ! Hơn nữa cậu chột dạ cái gì chứ, mặc dù Dung Cửu không có bạn bè thì rất đáng thương, nhưng đâu có nghĩa là việc Kinh Trập có bạn bè là sai trái!
Thế là, Kinh Trập lại ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực đầy khí thế: "Đừng có đánh trống lảng, ta chỉ cảm thấy người của Chung Túy Cung không bình thường, tóm lại lúc huynh hầu hạ ở Ngự tiền thì tránh xa bọn họ ra một chút!"
Kinh Trập muốn hoàn thành nhiệm vụ, tránh để Cảnh Nguyên Đế bị Hoàng Nghi Kết hãm hại, nhưng cậu càng lo cho Dung Cửu hơn.
Những kẻ tiên phong thường là những kẻ gặp chuyện đầu tiên.
Dung Cửu thản nhiên ừ một tiếng: "Đừng sợ, Hoàng đế không thích ả ta đâu."
Kinh Trập nghe ra ẩn ý trong lời Dung Cửu, đăm chiêu suy nghĩ: "...Bệ hạ biết chuyện sao?"
Ngay sau đó, cậu cau mày.
Rồi chắp tay sau lưng đi đi lại lại trước mặt Dung Cửu.
Dung Cửu hứng thú nhìn những bước chân vụn vặt của Kinh Trập.
Lạch bạch. Lạch bạch. Lạch bạch.
Cứ như con thú nhỏ chạy qua chạy lại.
Kinh Trập bỗng nhiên đứng lại: "Người thế nào thì theo chủ tử thế ấy." Cậu phóng ánh mắt sắc như dao về phía Dung Cửu, hung dữ nói, "Huynh thì cái tính sắp chết cũng không chịu nói, bệ hạ thì cái nết thích tìm đường chết, thảo nào lại là chủ tớ."
Cậu cũng chỉ dám oán thán trước mặt Dung Cửu thôi, chứ ra ngoài thì đố dám nói xấu Hoàng đế nửa lời.
Dung Cửu nhướng mày, sau đó, hắn bật cười.
Tựa như băng tan, khí chất lạnh lẽo kia cũng theo đó mà trở nên ôn hòa.
Bình thường hắn cũng cười.
Nhàn nhạt, lạnh lùng.
Rất ít khi cười sảng khoái thế này.
Kinh Trập nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi bị ngón tay hắn nâng cằm lên, gương mặt mê hoặc lòng người kia kề sát ngay trước mắt: "Nhìn đến ngây người rồi à?" Giọng hắn vẫn còn vương ý cười, nghe mà tê dại cả tai.
Dung Cửu không chỉ đẹp người, giọng nói cũng hay.
Kinh Trập nghĩ vậy, dè dặt nhón chân lên, vụng về dán lên khóe miệng Dung Cửu một cái.
Giống như cục bông xù cọ qua cọ lại, chẳng có chút kỹ thuật nào.
Trêu chọc xong, Kinh Trập vác cái mặt đỏ bừng bỏ chạy, chạy nhanh như chớp.
Dung Cửu tiện tay vớt một cái, vậy mà lại trượt.
Về khoản chạy trốn này, Kinh Trập xưa nay chưa từng thua kém ai.
Về điểm này, cậu còn có chút đắc ý nho nhỏ.
Cảm xúc của Dung Cửu rất ít, nhưng một khi bị kích động lên thì vô cùng hung tàn bạo ngược.
Kinh Trập không muốn đối mặt trực diện với cơn bão.
Cậu ôm gối, lười biếng ngáp một cái. Thời tiết dạo này đẹp thật, nắng ấm áp, trời quang mây tạnh xanh ngắt như vừa được gột rửa, chỉ là dễ khiến người ta buồn ngủ.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại Kinh Trập và Tuệ Bình, có thể thấy Tuệ Bình cứ len lén nhìn ra ngoài.
Động tác đó, có chút thận trọng.
Kinh Trập: "Sao thế?"
Tuệ Bình trông như có lời muốn nói với cậu.
Tuệ Bình: "Kinh Trập, ta nhớ ngươi có một người bạn rất thân..."
"Minh Vũ hả?" Kinh Trập che miệng, lại ngáp một cái, nước mắt tứa ra.
Tuệ Bình vội lắc đầu: "Không, không phải Minh Vũ."
Dù sao thì cậu ta cũng từng gặp Minh Vũ rồi.
Tuệ Bình khoa tay múa chân: "Là một người, trông cao lớn hơn ngươi rất nhiều, chắc là người bạn đêm Giao thừa của ngươi ấy." Cũng chắc là người bạn thường xuyên gửi đồ cho cậu.
Dung Cửu.
Kinh Trập tỉnh táo lại một chút, "Ừm" một tiếng: "Đúng, người bạn cao lớn hơn ta, chắc là hắn."
Cậu nghiêng đầu, đôi mắt đen láy trong veo nhìn Tuệ Bình.
"Hắn làm sao à?"
Tuệ Bình ấp úng: "Không phải hắn làm sao... Thực ra là Hồ Lập nói với ta," giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, dường như có chút khó mở miệng, "Cậu ấy hình như nhìn thấy ngươi và hắn, đi lại rất gần gũi."
Chuyện này Hồ Lập thực ra đã nói với Tuệ Bình từ sớm, chỉ là Tuệ Bình mãi vẫn chưa nghĩ ra nên nhắc với Kinh Trập thế nào.
Hôm đó Hồ Lập nói còn thẳng thừng hơn.
"Tuệ Bình ca, ta không nhìn rõ mặt người đó, nhưng cử chỉ của hắn và Kinh Trập ca quả thực rất thân mật. Nếu để người ta nhìn thấy thì không hay đâu."
Hồ Lập không phải người thích lo chuyện bao đồng, cậu ta vô tình nhìn thấy cũng là do hôm đó đi đường tắt.
Bóng dáng hai người họ thực ra được che giấu rất kỹ.
Nếu không phải Hồ Lập quen biết Kinh Trập, còn rất thân thuộc với cậu, thì chưa chắc đã nhận ra.
Kinh Trập từng cứu Tuệ Bình, Hồ Lập đương nhiên vô cùng cảm kích chuyện này.
Nhất là sau này biết Tuệ Bình suýt xảy ra chuyện, là Ngũ Phúc dùng cậu ta để uy h**p Tuệ Bình, Hồ Lập càng giận đến nghiến răng nghiến lợi, liên tục gửi không ít đồ cho nhóm Kinh Trập.
Qua lại nhiều lần, tự nhiên cũng thành quen thân.
Cho nên sau khi nhận ra chuyện này, Hồ Lập không làm ầm ĩ lên mà lặng lẽ quay về Tạp Mãi Vụ.
Cậu ta từng thăm dò Trịnh Hồng – người thường xuyên qua lại với Kinh Trập.
Trịnh Hồng không biết chuyện này.
Mặc dù cậu ta luôn trêu chọc quan hệ giữa Kinh Trập và người kia cứ như nuôi tình nhân nhỏ, nhưng điều Trịnh Hồng lo lắng là mối quan hệ bạn bè không lành mạnh của Kinh Trập, chứ không thực sự nghĩ họ là tình nhân.
Còn Trực Điện Tư...
Càng khỏi phải nói.
Chưa từng nghe thấy tin đồn nào như vậy.
Hồ Lập kiểm tra xong mới yên tâm.
Điều này chứng tỏ việc cậu ta bắt gặp chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng sự cố xảy ra một lần thì có thể xảy ra lần thứ hai. Kinh Trập có giấu kỹ đến đâu cũng có khả năng bị lộ.
Hồ Lập không có giao tình sâu sắc với Kinh Trập, cậu ta cũng biết quan hệ giữa Tuệ Bình ca và Kinh Trập rất tốt, bèn lén nói chuyện này cho Tuệ Bình.
Tuệ Bình giữ chuyện này trong lòng cũng đã được một thời gian.
Cậu ta không phải người khéo ăn nói, nhịn được chừng ấy ngày đã là giỏi lắm rồi.
Đợi Tuệ Bình khó khăn lắm mới nói ra được chuyện này, mặt mũi đã đỏ bừng, cả người như hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào chui xuống.
Kinh Trập hơi ngạc nhiên rồi bật cười: "Rõ ràng là chuyện của ta, sao ngươi lại xấu hổ thành thế kia?"
Tuệ Bình: "Ta sẽ không nói với người khác đâu."
Nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Kinh Trập, cậu ta vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Hồ Lập chắc chắn cũng sẽ không nói."
Kinh Trập: "Ta tất nhiên là tin tưởng các ngươi."
Hồ Lập biết chuyện này xong không vội vã chạy đi tìm Tuệ Bình ngay, mà tự mình kiểm chứng trước một lượt, đủ thấy sự kín kẽ của cậu ta.
Người như vậy, nhất là với tiền đề người huynh đệ cậu ta quan tâm là Tuệ Bình lại là bạn của Kinh Trập, Hồ Lập sẽ không mạo muội làm chuyện không nên làm.
"Ngươi, ngươi và người đó, thực sự là..."
Thực ra Tuệ Bình cũng lờ mờ đoán được.
Từ rất lâu trước khi Hồ Lập tìm đến cậu ta.
Chỉ là lúc đó, cậu ta không biết người bạn này là nam hay nữ. Chỉ biết Kinh Trập cứ cách một khoảng thời gian lại đi gặp người đó.
Không ngờ lại là một người đàn ông.
Hơn nữa còn là một người đàn ông khí thế rất mạnh.
Và chẳng hiểu sao, khi Hồ Lập nói với cậu ta như vậy, phản ứng đầu tiên của Tuệ Bình chính là người đêm Giao thừa đó.
Kinh Trập ôm chặt đầu gối: "Ừm."
Tuệ Bình im lặng một lúc, lí nhí nói: "Nhưng mà cái đó... đau lắm."
Kinh Trập ngơ ngác nhìn Tuệ Bình, chưa kịp phản ứng.
"Cái gì đau?"
Tuệ Bình trải qua kiếp nạn lần đó với Ngũ Phúc, tuy chưa thực sự bị làm sao, nhưng cái gì nên biết, cái gì không nên biết cũng biết được kha khá.
Giờ nhìn vào ánh mắt ngoan ngoãn ngây ngô của Kinh Trập, nhất thời cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Cậu ta ho khan một tiếng, "Không có gì."
... Chẳng lẽ, Kinh Trập và người kia, chưa từng làm gì cả?
Thế, thế thì mưu cầu cái gì chứ?
Trong hậu cung này, thái giám và cung nữ đối thực, ngoài sự an ủi về tinh thần, phần lớn vẫn là để giải tỏa. Bất kể thái giám có làm được chuyện đó hay không, nhưng trong lòng thấy sảng khoái cũng là vui vẻ.
Nếu không làm gì cả... vậy, vậy là vì... bọn họ thực sự... thích nhau sao?
Đàn ông với đàn ông, cũng có thể, thích nhau ư?
Tuệ Bình mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhìn Kinh Trập ôm lấy mình ngồi thu lu một cục tròn vo trên đầu giường, cậu ta lại mạnh mẽ gạt bỏ hết những lo lắng đó đi.
Cậu ta nói khẽ: "Ngươi cũng phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để người khác nhìn thấy."
Kinh Trập lại "Ừm" một tiếng thật khẽ, tay che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
...
Trong Càn Minh Cung, mùi hương thoang thoảng quen thuộc đang lãng đãng trôi trong điện. Những người hầu hạ Ngự tiền đã quen với mùi hương liệu này.
Hôm nay, Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng từ Thượng Ngu Uyển trở về.
Vừa về đến nơi đã thấy Mao Tử Thế đang ngồi xổm canh chừng trước điện.
Hắn ta thực sự đang "ngồi xổm".
Trong tay cầm một cành cây, không biết đang chọc ngoáy cái gì trong góc tường.
Cảnh Nguyên Đế bình thản đi lướt qua hắn: "Nhớ đền tiền."
Ba chữ đơn giản dọa Mao Tử Thế nhảy dựng lên, cũng để lộ ra thứ hắn ta đang chọc ngoáy.
Viên gạch ở góc tường không biết bị vỡ từ bao giờ, theo động tác chọc ngoáy của Mao Tử Thế lại toác ra thêm một chút.
Mao Tử Thế: "Cái này vốn dĩ đã hỏng rồi, không phải thần làm đâu."
Cảnh Nguyên Đế thản nhiên: "Ghi nợ, gửi đến thư viện Càn Nguyên."
Mao Tử Thế ba chân bốn cẳng vội vàng đuổi theo Cảnh Nguyên Đế, kêu oai oái: "Thần đền, thần đền là được chứ gì? Sao lại đi làm phiền thầy chứ."
Hắn ta đau lòng túi tiền của mình, càng hận cái tay mình lúc nãy rảnh rỗi sinh nông nổi.
Đợi người thì cứ đợi đi, việc gì phải đi chọc ngoáy cái thứ đó chứ?
Cảnh Nguyên Đế ngồi xuống trong điện, lơ đãng nói: "Trầm Tử Khôn chưa chết?"
Mao Tử Thế: "Trầm thúc sống hay chết, chẳng lẽ bệ hạ không phải là người rõ nhất sao?"
Hôm xảy ra chuyện, Mao Tử Thế đã gửi tin đến Thượng Ngu Uyển. Chỉ là mãi không nhận được lệnh của Hoàng đế, Mao Tử Thế mới án binh bất động.
Cảnh Nguyên Đế tùy ý lục lọi trên bàn ngự án, lôi ra một cuốn sách, ném cho Mao Tử Thế.
Mao Tử Thế giơ tay bắt lấy, hồ nghi mở ra xem.
Hồi lâu sau, hắn ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt quái dị.
"Bệ hạ, ngài định..."
Cảnh Nguyên Đế từ trên cao nhìn xuống Mao Tử Thế: "Quả nhân muốn bọn chúng chết."
Một lúc sau, Mao Tử Thế cũng nở một nụ cười dữ tợn.
Trong nháy mắt, hắn từ một công tử bột sáng sủa biến thành kẻ có chút tàn khốc.
"Vâng."
Kể từ khi Trầm Tử Khôn gặp chuyện, cục tức này hắn ta đã phải nuốt xuống quá lâu rồi, chưa kể hắn ta còn chưa nhận được tin tức an toàn của thầy ở thư viện Càn Nguyên xa xôi.
Khi Ninh Hoành Nho tiễn Mao Tử Thế ra ngoài, ông nhỏ nhẹ nói: "Ngài đừng lo lắng, Trầm lão viện trưởng không sao cả."
Mao Tử Thế nhìn chằm chằm Ninh Hoành Nho.
Ninh Hoành Nho cười với hắn.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Mao Tử Thế lập tức rơi xuống, người vừa nhẹ nhõm, bản tính thích chọc ngoáy lại trỗi dậy, hắn lén lút nói: "Tiền mà bệ hạ nói ấy, không phải nộp thật đâu nhỉ?"
Ninh Hoành Nho lập tức trở mặt vô cảm: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở, xin hãy mau chóng gom đủ, gửi tiền đến tận tay ta."
Tim Mao Tử Thế đau như rỉ máu, thề rằng trong thời gian ngắn sẽ không bao giờ vào cung nữa.
Tiễn Mao Tử Thế đi xong, trên đường quay lại điện, Ninh Hoành Nho nhìn chằm chằm viên gạch vỡ kia một lúc lâu, gọi vài người tới, ra lệnh đào cả viên gạch lên.
Bên ngoài tiếng đục đẽo leng keng, âm thanh không truyền được vào trong điện.
Cảnh Nguyên Đế đang thay quần áo.
Cởi bỏ miện phục nặng nề, tháo mũ miện hoa lệ xuống, những vật nặng ấy bị ném tùy ý xuống đất. Những ngón tay trắng lạnh linh hoạt thắt đai lưng, đó là một bộ trang phục hoàn toàn khác biệt với y phục vứt dưới đất.
Ninh Hoành Nho nhìn miện phục dưới đất, vô cùng đau lòng.
Vội vàng tiến lên thu dọn.
Cũng chỉ có gã mới được phép đến gần khi Cảnh Nguyên Đế thay đồ.
"Đồ đâu?" Hách Liên Dung nói, "Chuẩn bị xong chưa?"
Ninh Hoành Nho vội đáp: "Đều đã chuẩn bị thỏa đáng, bệ hạ muốn mang đi bây giờ ạ?"
Hách Liên Dung: "Đưa đây."
Ninh Hoành Nho lui xuống, chẳng bao lâu sau mang một chiếc hộp gấm tinh xảo quay lại, dâng cho Hoàng đế bệ hạ.
Hách Liên Dung cất nó vào trong ngực, lơ đãng dặn dò.
"Bắt đầu từ ngày mai, Càn Minh Cung không tiếp bất kỳ ai."
Ninh Hoành Nho vâng dạ, lại nói: "Bệ hạ, vài ngày nữa là ngày giỗ của Tiên đế ạ."
Từ Thánh Thái hậu qua đời vào mùa đông, còn Tiên đế là vào đầu xuân.
Bất kể là Tiên đế hay Từ Thánh Thái hậu, dù khi còn sống ân oán tình thù thế nào, nhưng trước khi chết đều có cùng một nguyện vọng.
Đó là không hợp táng.
Hoàng đế và Hoàng hậu, đặc biệt là Nguyên hậu, thường sẽ được hợp táng trong hoàng lăng.
Tuy nhiên, với tư cách là con trai của hai người, Cảnh Nguyên Đế ngay từ khi mới đăng cơ đã hạ chỉ di dời quan tài của Hoàng hậu.
Đợi sau khi làm xong pháp sự cho Tiên đế, sẽ trực tiếp chôn cất cùng nhau tại hoàng lăng.
Mong rằng dưới suối vàng, họ cũng đời đời kiếp kiếp làm một đôi tình nhân dây dưa không dứt.
Hách Liên Dung nhếch môi, "Để Lễ bộ lo liệu, quả nhân không đi đâu."
Ninh Hoành Nho cúi đầu, khẽ nói: "Dạ."
Ngày giỗ của Tiên đế, cũng chính là sinh thần của Kinh Trập.
Thật tốt.
Trong cùng một ngày, lại sinh ra hai chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Hách Liên Dung...
Không, phải nói là Dung Cửu rồi.
Hắn nhìn Kinh Trập đang thập thò ở cửa Trực Điện Tư, nhìn cậu chạy bước nhỏ tới, nhìn cậu vừa vui mừng lại vừa không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Cậu cố nén khóe miệng đang cong lên, mím chặt thành một đường thẳng, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ đuôi lông mày, hân hoan hớn hở, hoạt bát đáng yêu.
Được rồi, còn hơi ủ rũ nữa.
"Chúng ta phải cẩn thận hơn một chút." Dung Cửu nghe thấy cậu nói, "Đừng để người ta phát hiện." Cậu không nói nguy hiểm, không nói không an toàn, chỉ có vài phần hờn dỗi nũng nịu.
"Mất mặt lắm."
"Được." Trong một khoảnh khắc, Dung Cửu không biết mình đã trả lời cái gì, sau đó giọng trầm xuống, "Không mất mặt."
... Khát khao, không bao giờ là chuyện mất mặt.
Kinh Trập che mặt: "Nhưng bị bạn bè phát hiện thì mất mặt lắm."
Minh Vũ thì thôi đi, trong lòng cậu nghĩ gì đều bị cậu ta bóc trần sạch sành sanh, nhưng bị nhóm Tuệ Bình biết được, tự nhiên có một cảm giác xấu hổ nóng ran bò lên người.
Trời mới biết lúc đó, Kinh Trập đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới nén được sự xấu hổ đỏ mặt tía tai xuống.
... Có lẽ là vì Tuệ Bình còn đỏ mặt khoa trương hơn cả cậu.
Kinh Trập kéo Dung Cửu đến chỗ vắng vẻ, thì thầm kể lại chuyện trước đó cho hắn nghe.
Dung Cửu: "Em lo lắng à? Vậy ta đi giết cậu ta." Giọng người đàn ông lạnh lùng nhạt nhẽo, nghe không ra chút cảm xúc nào, như thể chỉ thuận miệng nhắc tới.
Đáng sợ.
Kinh Trập: "Không được!"
Cậu dùng sức chọc vào ngực Dung Cửu.
Cậu biết Dung Cửu thực sự sẽ làm như vậy.
"Đừng có chuyện gì cũng đòi dùng giết người để giải quyết... Huynh để cái gì trong đó thế?"
Kinh Trập chọc đến đau cả tay.
Dung Cửu dường như nhớ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ.
"Quà sinh nhật."
"Sao huynh..." Kinh Trập định nói sao huynh biết, "Thôi bỏ đi, dù sao huynh cũng thần thông quảng đại."
Sau đó, vẻ mặt cậu lộ ra vài phần tò mò, từ từ ghé đầu lại.
Dung Cửu đưa cho cậu.
Kinh Trập nâng chiếc hộp này ngắm nghía vài lần mới mở ra.
Bên trong nằm một tờ khế đất mỏng manh.
Dung Cửu chắp tay đứng trước mặt Kinh Trập, thản nhiên nói: "Ta mua lại cho em rồi."
Hắn từng nghe Kinh Trập lải nhải kể về cái sân nhỏ của gia đình, kể về cây đào trước sân, về cái ao trong sân, về dãy nhà nhỏ sau sân, kể về hoa đào mùa xuân, về sự mát lạnh của cá chép gấm mùa hè, về trái ngọt mùa thu, về tuyết trắng mùa đông...
Kinh Trập đã kể rất nhiều rất nhiều.
Mặc dù Dung Cửu không cảm thấy nơi từng sống thuở nhỏ có gì đáng để thích, cũng giống như hắn đối với Hiệt Phương Điện.
Nhưng nếu Kinh Trập thích, hắn sẽ mang tất cả trả lại cho cậu.
Kinh Trập cứ cúi gằm mặt, không nói năng gì, cũng không cử động.
"Kinh Trập?"
Dung Cửu ôm người vào lòng, sờ phải một tay toàn nước ướt nhẹp. Hắn bóp cằm Kinh Trập ép cậu ngẩng đầu lên, thấy cậu cắn chặt môi, rõ ràng đang khóc đến thảm thương nhưng lại không phát ra chút tiếng động nào.
Giọng Dung Cửu trầm xuống, "Nhả ra."
Lực đạo nơi đầu ngón tay rất lớn, ép Kinh Trập phải nhả môi ra, đầu ngón tay lau qua cũng dính chút máu đỏ tươi.
Kinh Trập tự cắn mình đến chảy máu.
"Khóc thành tiếng đi." Dung Cửu mím môi, trên gương mặt xinh đẹp đến yêu dị mang theo hơi lạnh quái đản, "Không được giấu."
"Oa oa oa..."
Kinh Trập cuối cùng cũng òa khóc thành tiếng, vừa khóc vừa vùi cái đầu nhỏ như cún con vào lòng Dung Cửu, "Oa oa oa oa..."
Rất nhanh, nước mắt thấm ướt vạt áo Dung Cửu.
Sự ướt át lạnh lẽo ấy, thấm lạnh đến tận tim hắn.
________
Vở kịch nhỏ:
Dung Cửu: Quà tặng rồi, nhưng người lại khóc.
Kinh Trập: Hu hu hu hu...
Dung Cửu: Khác với dự tính, muốn giết người.jpg