Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 35

"Sao huynh mua được vậy?"

 

Kinh Trập nói giọng mũi nghèn nghẹt, mũi đỏ ửng lên vì vừa bị Dung Cửu lau mạnh tay, cả khuôn mặt cũng bị xử lý lại một lượt.

 

Cậu ngồi trên bậc thềm, ôm khư khư cái hộp như ôm báu vật hiếm có, một khắc cũng không nỡ buông tay.

 

"Sau khi nhà em xảy ra chuyện, toàn bộ gia sản đều bị sung công, dùng chút thủ đoạn là mua lại được thôi." Dung Cửu nói nhẹ tênh như không, "Tuy không thể đứng tên em, nhưng đợi khi em xuất cung, có thể về xem thử."

 

Kinh Trập nhìn đi nhìn lại tờ khế đất, chuyện xuất cung còn xa vời vợi, nhưng cầm tờ giấy này trong tay, dường như có một sức nặng trĩu nào đó mà cậu có thể nắm bắt được.

 

Kinh Trập khẽ nói: "Ta chưa từng nghĩ, lại có cơ hội như thế này..."

 

Giọng c** nh* dần.

 

Dung Cửu: "Kinh Trập, còn muốn thứ gì nữa không?" Ngón tay hắn chậm rãi, kiềm chế chạm vào tai Kinh Trập, vùng nhạy cảm chỉ cần chạm nhẹ đã đỏ bừng lên.

 

Giọng nói tao nhã hơi trầm của người đàn ông mang theo vài phần mê hoặc. Nhất là khi hắn ghé sát lại, chất giọng trầm thấp êm tai ấy tựa như những nốt nhạc đang nhảy múa.

 

Kinh Trập xoa xoa tai, cẩn thận gấp tờ khế đất lại. Cậu ngẩn người một lúc rồi lí nhí nói: "Dung Cửu, huynh có thể... giúp ta làm, một việc được không?"

 

Cậu có hơi ngượng ngùng, ngay cả lời nói cũng mang theo vài phần thăm dò căng thẳng.

 

Đối với Kinh Trập, chuyện này không hề dễ dàng.

 

Nhờ vả người khác dường như là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ, đến mức khi mở miệng giọng nói cũng yếu đi ba phần, mang theo sự dè dặt cẩn trọng.

 

Giống như con thú nhỏ loạng choạng nằm nhoài ở cửa hang, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

 

Nếu Dung Cửu từ chối, e là Kinh Trập sẽ lập tức rụt về, cuộn tròn sâu thẳm trong hang động tự l**m lông, tự an ủi bản thân rằng đó là chuyện đương nhiên.

 

"Em muốn làm gì?" Ánh mắt Dung Cửu mang theo sự cố chấp b*nh h**n nào đó, cái lạnh khiến người ta rợn tóc gáy hòa vào giọng điệu, nghiền nát thành những từ ngữ mị hoặc, nhẹ nhàng bao trùm lấy Kinh Trập, "Kinh Trập, nói ra đi."

 

Như thể đang dụ dỗ Kinh Trập thổ lộ d*c v*ng sâu kín nhất trong lòng.

 

Kinh Trập ấp a ấp úng nói: "Ta muốn nhờ huynh giúp ta... xuống cái ao ở tiền viện ngôi nhà đó mò thử xem, có thể sẽ tìm thấy vài thứ." Cậu im lặng giây lát, biết chuyện nhà mình Dung Cửu chắc đã điều tra gần hết, nên cũng không giấu giếm.

 

"Nếu vẫn còn... thì đó có lẽ là nguyên nhân khiến nhà ta gặp nạn năm xưa."

 

Kinh Trập lưu luyến nhìn tờ khế đất thêm vài lần, rồi đưa trả cho Dung Cửu.

 

Dung Cửu nhướng mày: "Làm gì vậy?"

 

Kinh Trập: "Đây là huynh mua, bây giờ là đồ của huynh."

 

Trước khi Dung Cửu nổi giận, Kinh Trập vội vàng nói tiếp.

 

"Không phải ta không thích món quà này, ta rất thích." Cậu mím môi, khẽ cười, "Nhưng mà, dù sao ta cũng đang ở trong cung, thứ này để trên người ta không an toàn."

 

Trong phòng cậu có quá nhiều thứ không an toàn, thêm một tờ khế đất vốn cũng chẳng sao.

 

Nhưng chính vì đây là khế đất nhà cậu, nên Kinh Trập mới thận trọng hết mức.

 

Đâu đâu cũng không an toàn, chi bằng gửi ở chỗ Dung Cửu.

 

"Ta rất thích, thực sự rất thích, cảm ơn huynh Dung Cửu." Kinh Trập cụp mắt, "Đợi khi ta có đủ khả năng, ta sẽ lấy lại nó."

 

Đã là quà tặng thì nên hào phóng nhận lấy.

 

Mặc dù món quà này quý giá đến mức Kinh Trập không biết phải làm sao, nhưng cậu sẽ không từ chối.

 

Cậu không muốn, cũng không nỡ làm tổn thương tấm lòng của Dung Cửu.

 

Nhìn động tác Kinh Trập bịn rịn trao trả khế đất cho Dung Cửu, quả thực không giống như đang từ chối, nhưng khí tức quanh người Dung Cửu vẫn trở nên u ám hơn.

 

Kinh Trập nghiêng đầu nhìn hắn, định nói gì đó thì phát hiện vạt áo trước ngực Dung Cửu ướt đẫm một mảng rất rõ ràng, cậu xấu hổ kêu lên một tiếng, "Thế này phải làm sao... Áo của huynh lộ liễu quá."

 

Nếu chỉ là áo trong bị ướt thì còn đỡ, Kinh Trập trước đó may cho Dung Cửu bao nhiêu bộ, đã tặng mấy bộ rồi, dưới đáy hòm vẫn còn.

 

Nhưng đây là trang phục thị vệ mặc bên ngoài... Kinh Trập không có bản lĩnh may được loại này.

 

Dung Cửu: "Không sao."

 

Kinh Trập nhăn mặt, nói là không sao, nhưng cứ thế này đi ra ngoài chẳng phải ai nhìn cũng thấy sao?

 

Cái vị trí nhạy cảm thế này, muốn nói là uống nước bị rớt vào cũng khó tin.

 

Cậu rút khăn tay ra, muốn giấu đầu hở đuôi lau ngực cho Dung Cửu, vốn định bảo hắn đừng giận nữa, kết quả bàn tay chạm vào, sờ sờ nắn nắn một hồi lại không nỡ bỏ xuống.

 

Dung Cửu tức quá hóa cười: "Sờ sướng không?"

 

Kinh Trập buột miệng trả lời: "Sướng lắm."

 

Dưới lồng ngực rắn chắc kia, không biết da thịt săn chắc đến mức nào, sờ vào thật khiến người ta ghen tị. Cậu cũng muốn có cơ thể như thế, vừa cân đối vừa khỏe khoắn.

 

Lời vừa thốt ra, cơ thể Kinh Trập cứng đờ, từng chút một nhìn về phía Dung Cửu, bắt gặp cái nhướng mày và ánh mắt cười như không cười của hắn.

 

Kinh Trập: "..."

 

A a a a a!

 

Cậu rụt tay về nhanh như chớp, lùi lại vài bước, cứng ngắc, không tự nhiên nói: "Tập luyện cũng tốt ghê nhỉ, là, làm sao mà tập được thế?"

 

Tay giấu sau lưng căng thẳng xoa xoa vào nhau.

 

Dường như vẫn còn cảm nhận được xúc cảm cứng rắn kia.

 

"Tập từ nhỏ mà ra." Dung Cửu thản nhiên nói, "Trong số các võ sư dạy ta trước kia, có một người được coi là cữu cữu của ta."

 

Kinh Trập nhạy bén nhận ra, người "cữu cữu" lần đầu tiên xuất hiện trong miệng Dung Cửu này, có lẽ là một người khá đặc biệt. Giọng hắn nghe vẫn lạnh nhạt, nhưng lại vương chút hơi ấm.

 

Khác hẳn với sự lạnh lẽo âm u khi nhắc đến cha mẹ trước kia.

 

Kinh Trập: "Cữu cữu của huynh, rất quan tâm huynh sao?"

 

Dung Cửu: "Chuyện trong nhà khó can thiệp, nhưng cũng tạm được."

 

Kinh Trập nhướng mày, đuôi lông mày mang theo ý cười.

 

Dung Cửu vươn tay chạm vào, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt cậu, để lại vết đỏ nhàn nhạt, nhưng không dám dùng lực quá mạnh, sợ làm vỡ vụn niềm vui tươi mới này.

 

"Sao lại vui thế?"

 

Đôi khi hắn không hiểu, chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến Kinh Trập vui vẻ đến vậy?

 

Con người sao lại dễ thỏa mãn thế chứ?

 

Kinh Trập: "Thời niên thiếu của Dung Cửu, ngoài cha mẹ ra, vẫn có người quan tâm huynh, điều này làm ta thấy vui." Cậu chắp tay sau lưng, thẳng thắn nói.

 

Con người không thể lựa chọn cha mẹ, lựa chọn xuất thân, nếu sinh ra mà hoàn toàn không được mong đợi, quả thực vô cùng đau khổ.

 

Kinh Trập khó tránh khỏi thấy xót xa cho Dung Cửu.

 

... Nhưng cuối cùng cũng cho cậu biết, trong quá khứ xa xôi ấy, không phải tất cả mọi người đều nhuốm màu máu tàn khốc, không dành cho Dung Cửu chút hơi ấm nào.

 

Chỉ một chút chuyện nhỏ này thôi cũng đủ khiến cậu vui rồi.

 

Dung Cửu: "Lúc khóc lúc cười. Cảm xúc của em thay đổi thất thường, còn hơn cả mưa rào mùa hạ."

 

Kinh Trập bất mãn nói: "Ta có thất thường đến đâu cũng không bằng Dung Cửu huynh được." Lúc nãy cậu đưa khế đất, hàn khí lạnh lẽo trên người Dung Cửu như muốn giết người, đó mới gọi là trở mặt không nhận người đấy!

 

Nếu không phải Kinh Trập đã dần quen với cái tính tình sáng nắng chiều mưa này của Dung Cửu, e là đã bị dọa cho run lẩy bẩy rồi.

 

Dung Cửu một tay cầm chiếc hộp, chậm rãi nói: "Thực sự không muốn giữ bên mình à?"

 

Kinh Trập che mắt: "Huynh đừng có dụ dỗ ta nữa, mau cất đi." Cậu đương nhiên muốn giữ bên mình, nhưng vấn đề là không an toàn mà!

 

Tay Dung Cửu lật nhẹ một cái, đã cất món đồ đi.

 

Kinh Trập vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng nói lành lạnh của Dung Cửu: "Đưa ra thêm một yêu cầu nữa."

 

Kinh Trập ngơ ngác ngẩng đầu.

 

"Khế đất ta thu về rồi, yêu cầu kia của em quá nhỏ bé, đưa ra thêm một yêu cầu nữa."

 

Kinh Trập hơi nghi ngờ, có phải vừa rồi Dung Cửu chẳng nghe lọt tai lời nào của cậu không?

 

Chẳng lẽ Dung Cửu cảm thấy, cậu gửi khế đất lại cho hắn bảo quản thì coi như quà chưa được tặng sao? Bao nhiêu cảm động của Kinh Trập vừa rồi hắn không thấy à?

 

Hơn nữa yêu cầu kia đâu có nhỏ bé!

 

Chuyện này phải mạo hiểm cực kỳ, nếu thứ tìm được thực sự liên quan đến Hoàng Khánh Thiên và Hoàng gia, nghĩa là phải đối đầu với cả Hoàng gia.

 

Dung Cửu rốt cuộc có hiểu mức độ nguy hiểm của việc này không vậy!

 

Kinh Trập: "Không có."

 

Cậu cảm thấy tờ khế đất đó chính là món quà tuyệt vời nhất rồi.

 

"Phải có." Khi đôi môi mỏng của Dung Cửu mím lại, toát ra vài phần lạnh lẽo khó gần, "Em bắt buộc phải nghĩ ra thêm một điều."

 

Kinh Trập không hiểu nổi: "Món đồ huynh vừa tặng, ta rất thích. Không cần thêm nữa đâu."

 

Tặng quà mà cũng ép mua ép bán thế này sao?

 

"Chưa đủ tham lam, không có dã tâm, em nên có nhiều d*c v*ng hơn nữa." Dung Cửu ân cần dạy bảo, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ không hiểu chuyện, "Em nên lợi dụng ta."

 

Kinh Trập quá hiền lành, đợi cậu tự nhận ra điều này e là phải trăm năm nữa, Dung Cửu không có nhiều kiên nhẫn đến thế.

 

Kinh Trập nghẹn lời, khó khăn nhìn Dung Cửu.

 

"Huynh bảo ta, lợi dụng huynh?"

 

"Kẻ ái mộ em có thể trở thành con tốt thí dưới trướng, bạn bè thân thiết sẽ là tấm khiên vững chắc nhất." Giọng nói bình thản của Dung Cửu tràn ngập sự lạnh lẽo quỷ dị rợn người, "Nắm lấy điểm yếu của họ, giẫm lên nỗi đau của họ, em nên lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng."

 

Kinh Trập khó khăn lắc đầu.

 

"Không làm được?"

 

Gật đầu.

 

Dung Cửu điềm nhiên gật đầu: "Vậy bắt đầu từ ta."

 

Kinh Trập kinh hoàng lắc đầu.

 

Tốc độ nhanh như chớp.

 

Dung Cửu: "Kinh Trập, sức mạnh ngay trong tầm tay mà không sử dụng là một sự lãng phí." Hắn thở dài, "Điều này sẽ khiến em trở nên yếu đuối."

 

Kinh Trập rất cố gắng để theo kịp suy nghĩ của Dung Cửu nhưng vô ích. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa kẻ b**n th** và người bình thường chăng?

 

Kinh Trập thầm mắng trong lòng, nhưng bắt lấy câu cuối cùng của Dung Cửu: "Dung Cửu, huynh đang lo lắng điều gì?"

 

"Người hiền lành dễ chết yểu." Dung Cửu mặt không đổi sắc nói, giọng điệu quá đỗi bình thản lạnh lùng như lớp băng đông cứng, "Gặp nguy hiểm, em nên đẩy tất cả những kẻ có thể lợi dụng, những kẻ che chở em ra ngoài."

 

Dung Cửu cúi đầu, bóng râm nhạt nhòa phủ lên gương mặt hắn. Giọng nói rõ ràng vô cùng lạnh lùng nhưng lại khiến người ta căng thẳng một cách khó hiểu, đè nén bên dưới là thứ tình cảm mãnh liệt đến điên cuồng.

 

Tất cả sự nhẫn nhịn và kiềm chế chỉ miễn cưỡng duy trì được vẻ bình thường giả tạo. Nhưng sự điên cuồng u ám ấy lại thẩm thấu qua từng lời nói, khiến người ta lạnh gáy.

 

Kinh Trập: "...Ta không thể, làm như vậy."

 

Cậu không làm được, thậm chí không thể tưởng tượng nổi nếu mình biến thành kẻ như vậy sẽ ra sao.

 

"Mạng sống của người khác, chẳng lẽ không quan trọng ư?"

 

Có lẽ cậu sẽ không quan tâm đến tính mạng của người lạ, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ đi... cướp đoạt.

 

"Đương nhiên không quan trọng," giọng người đàn ông tràn đầy ác ý cay nghiệt, sát ý bạo liệt không còn che giấu, "Tính mạng của bất kỳ ai, cũng không quan trọng bằng em."

 

Hắn nắm chặt vai Kinh Trập, đôi mắt đen thẫm chứa đầy sự bạo ngược nồng đậm, mang theo sự tàn nhẫn đè nén.

 

"Tuyệt đối đừng có ý nghĩ ngu xuẩn chết thay cho kẻ nào," lời nói sắc bén như nhìn thấu tâm can Kinh Trập, "Bất kỳ kẻ nào sống sót nhờ em, ta sẽ đích thân bẻ gãy cổ chúng."

 

"Em cứu một người, ta sẽ giết một người."

 

...

 

Kinh Trập rốt cuộc vẫn không đưa ra yêu cầu, nhưng bị ép phải đồng ý rằng lần gặp sau sẽ nói ra mình "muốn" gì, điều này khiến cậu có chút oán thán.

 

Vì câu nói này của Dung Cửu, Kinh Trập cũng yêu cầu ngược lại Dung Cửu bớt giết người đi.

 

Mặc dù lúc đó biểu cảm của Dung Cửu trông có vẻ kỳ quái, nhưng cuối cùng hắn cũng đã đồng ý.

 

... Có gì mà kỳ quái chứ, giết người là chuyện có thể tùy tiện làm sao?

 

Kinh Trập cứ nghĩ đến chuyện này là lại thở dài.

 

Cậu không phải không biết Dung Cửu đang lo lắng điều gì, nhưng muốn cậu làm theo sự "dạy bảo" của Dung Cửu, Kinh Trập không làm được.

 

Trở thành một kẻ lạnh lùng vô tình... giống như Dung Cửu sao? Kinh Trập nghĩ, nhưng Dung Cửu cũng đâu phải người như thế.

 

Dung Cửu có tình.

 

Ít nhất Dung Cửu thích cậu.

 

Kinh Trập chợt nhận ra.

 

Vì yêu sinh sợ hãi, chính vì Dung Cửu để tâm đến cậu, nên cậu cũng trở thành điểm yếu của Dung Cửu?

 

Như Dung Cửu nói, nắm được điểm yếu của người khác thì có thể dễ dàng điều khiển họ.

 

Mà hắn quan tâm đến mạng sống của Kinh Trập.

 

Vì thế, hắn hy vọng Kinh Trập trở nên ích kỷ hơn, ngang ngược hơn, trở thành người có thể không do dự lợi dụng người khác...

 

Đừng nói đến cứu người, Dung Cửu càng hy vọng cậu học được cách giết người.

 

Kinh Trập bĩu môi, được rồi, nhưng dù là vậy, số người khiến cậu có thể liều mạng cứu giúp cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, một khi thực sự có người như vậy, thì đó chắc chắn là người cậu vô cùng trân trọng... Chuyện này tính sao đây, Dung Cửu lo xa quá rồi, nhìn một biết mười thế này cơ à?

 

Nghĩ đến việc chủ đề câu chuyện của bọn họ làm thế nào mà tám con ngựa cũng không kéo lại được, Kinh Trập thấy hơi sụp đổ.

 

Ban đầu chẳng phải bọn họ đang nói về quà sinh nhật sao?

 

"Nhanh nhanh nhanh, khiêng người vào trong!"

 

Bên ngoài Trực Điện Tư bỗng vang lên tiếng ồn ào, ngay cả Kinh Trập đang vừa thẫn thờ vừa xử lý công việc trong phòng cũng nghe thấy. Cậu vứt bút lông xuống, bước vội ra ngoài, thấy mấy thái giám đang khiêng một người máu me be bét đi vào.

 

Kinh Trập ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, không khỏi cau mày.

 

Cậu rảo bước đi tới, đám đông đang ồn ào bỗng im bặt, thấy cậu đến, các thái giám nội thị vây quanh đều chủ động dãn ra, để Kinh Trập nhìn thấy người bên trong.

 

"Lai Phục!"

 

Kinh Trập kinh hãi, tiểu thái giám bị đánh đến nát bấy da thịt này vậy mà lại là Lai Phục!

 

"Chuyện này là sao?" Kinh Trập ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Lai Phục, mạch đập yếu ớt đến mức gần như không còn, "Bị dùng hình?"

 

Cậu nhìn phần lưng dưới và mông Lai Phục gần như bị đánh nát, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.

 

Người khiêng Lai Phục về là mấy nội thị ngày thường hay đi cùng cậu ta.

 

Một người trong số đó giọng như sắp khóc nói: "Bọn ta, bọn ta chỉ là gặp kiệu của Thái hậu nương nương trên đường, Lai Phục quỳ xuống hơi chậm, ma ma bên Thọ Khang Cung liền nói, nói Lai Phục bất kính với Thái hậu, đè cậu ta ra đánh hai mươi gậy."

 

Hình phạt trong hậu cung này không thể chỉ nhìn vào số lượng, mà phải xem ý của người bề trên thế nào.

 

Nếu không định làm hỏng người, thì dù đánh ba mươi gậy, nằm nghỉ một thời gian cũng sẽ khỏi; nhưng nếu thực sự muốn đánh cho tàn phế hoặc chết, thì đừng nói hai mươi gậy, cho dù là năm gậy mười gậy cũng đủ rồi.

 

Hiện tại, tình trạng của Lai Phục chính là vế sau.

 

Tình trạng của Lai Phục quá nghiêm trọng, Kinh Trập không dám tự quyết, bèn đi mời Khương Kim Minh tới.

 

Nhưng dù Khương Kim Minh có tới cũng chỉ an ủi vài câu, cho người khiêng Lai Phục vào phòng nghỉ ngơi. Chỉ là vết thương trên người cậu ta nghiêm trọng như vậy, chỉ nghỉ ngơi thì không thể nào khỏi hẳn được.

 

Khương Kim Minh thở dài, gọi một tiểu thái giám đến, dặn dò vài câu.

 

Kinh Trập nhìn người nọ đi ra ngoài, nói nhỏ: "Chưởng tư nhân từ."

 

Vừa rồi, Khương Kim Minh bảo tiểu thái giám kia đến Ngự Dược Phòng một chuyến. Với thân phận của bọn họ thì không thể mời được thái y, ngay cả dược đồng chạy vặt cũng không được. Nhưng dựa vào vết thương, miêu tả sơ qua rồi bốc thuốc thì vẫn khả thi.

 

Miễn là chịu chi tiền.

 

Khoản tiền này, rõ ràng Khương Kim Minh định bỏ ra.

 

Khương Kim Minh thở dài: "Chỉ cầu lòng an tâm thôi." Ông vừa xem qua vết thương của Lai Phục, dù có khỏi được thì cơ thể chắc chắn cũng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.

 

Kinh Trập: "Chưởng tư, Thái hậu nương nương nhân từ, sao có thể làm ra chuyện..."

 

Cậu ngập ngừng không nói tiếp.

 

Vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung này có thực sự nhân từ hay không không quan trọng, nhưng bà ta xây dựng hình tượng như vậy, thì ít nhất ngoài mặt chắc chắn không thể làm ra chuyện tàn nhẫn thế này.

 

Đây cũng là lý do vì sao người ra mặt là ma ma Thọ Khang Cung chứ không phải Thái hậu.

 

Người cao cao tại thượng như Thái hậu, sao có thể tự mình hạ lệnh? Tất nhiên là người bên dưới tự hiểu ý bề trên.

 

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà khiến Thái hậu giận dữ đến thế?

 

Khương Kim Minh: "Hoàng gia bị luận tội rồi."

 

Vài chữ ngắn gọn khiến Kinh Trập sững sờ tại chỗ.

 

Sự cứng đờ hiếm thấy đó khiến Khương Kim Minh cũng phải nhìn sang. Kinh Trập không vội vã che giấu biểu cảm của mình, ngược lại thuận thế lộ ra vẻ kinh sợ, hạ thấp giọng: "Chuyện, chuyện này sao có thể chứ?"

 

Khương Kim Minh chỉ là Chưởng tư của Trực Điện Tư, không phải Chưởng ấn thái giám của Trực Điện Giám, biết được chút sóng gió trên triều đình đã là khá lắm rồi, làm sao biết rõ ràng được?

 

Tuy nhiên, vài lời đồn đại thì vẫn nghe được đôi chút.

 

"Nghe nói là án cũ từ trước," Khương Kim Minh vừa nói vừa lắc đầu, "Thái hậu đã đến Càn Minh Cung mấy lần, nhưng bệ hạ không chịu gặp người."

 

Năm xưa Thái hậu có thể làm chủ trung cung có liên quan rất lớn đến xuất thân Hoàng gia của bà ta, và sau khi trở thành Hoàng hậu, bà ta lại che chở cho Hoàng gia.

 

Đây là mối quan hệ tương hỗ.

 

Cảnh Nguyên Đế muốn động đến Hoàng gia, sao Thái hậu có thể cam tâm?

 

Nhưng Cảnh Nguyên Đế không gặp Thái hậu...

 

Vậy có phải chứng tỏ, lần luận tội này thực chất là do Cảnh Nguyên Đế ngầm đồng ý?

 

Hoàng đế, đã ra tay với Hoàng gia rồi.

 

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu lại một lần nữa tay trắng trở về, tức giận đập phá đồ đạc trong điện tan tành, sắc mặt dữ tợn.

 

Kể từ khi Cảnh Nguyên Đế giết Chương phi ở Thọ Khang Cung, Thái hậu đã có dự cảm mơ hồ này.

 

Trước kia Hoàng đế tuy ngông cuồng, nhưng luôn nước sông không phạm nước giếng với Thái hậu, duy trì một sự hòa bình vặn vẹo.

 

Lúc đó, Cảnh Nguyên Đế bạo ngược khát máu, cả hậu cung luôn chìm trong bầu không khí áp lực. Mặc dù vậy, Thái hậu lại vô cùng hoài niệm khoảng thời gian đó.

 

Bởi vì, Cảnh Nguyên Đế khi ấy toát ra mùi mục nát cũ kỹ, như thể bức tượng đá có thể sụp đổ thành từng mảnh vụn bất cứ lúc nào. Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cả Thái hậu và Hoàng đế đều biết, Hoàng đế sắp chết rồi.

 

Cảnh Nguyên Đế tại vị, tuy thủ đoạn tàn bạo, nhưng miễn cưỡng cũng coi là cần chính, việc cần xử lý đã xử lý, việc cần làm cũng đã làm. Là một Hoàng đế, hắn có thể không đủ nhân từ, nhưng về chính sự thì không có sai sót gì.

 

Nếu hắn chết đi mà không có bất kỳ con cháu nào nối dõi, đây chắc chắn là một rắc rối lớn.

 

Và trong bối cảnh Cảnh Nguyên Đế gần như không thể có con nối dõi, huynh chết đệ kế dường như trở thành một lựa chọn tất yếu.

 

Có lẽ vì thế, Cảnh Nguyên Đế đối với mấy người anh em vẫn có chút nương tay.

 

Dù không nhiều.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, Thái hậu nhận ra con quái thú vốn lờ đờ buồn ngủ, không hứng thú cũng chẳng để tâm đến nhiều chuyện kia, bỗng nhiên mở mắt.

 

Hắn không chỉ mở mắt, mà còn để lộ phần bên trong dữ tợn tàn khốc, điên cuồng hơn cả trước kia.

 

Thái hậu lẽ ra nên vui mừng.

 

Cảnh Nguyên Đế càng ngông cuồng thì danh tiếng vốn đã lung lay sắp đổ kia sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.

 

Sự bất mãn của bá quan văn võ đối với Cảnh Nguyên Đế không phải ngày một ngày hai. Hành động tàn sát quan lại ngay khi vừa đăng cơ của Hoàng đế đã sớm chọc giận họ. Giống như đống cỏ khô, chỉ chờ một đốm lửa rơi xuống là có thể thiêu rụi tất cả ——

 

Nhưng khổ nỗi, Thái hậu lại nhận ra điều khác thường.

 

Cảnh Nguyên Đế tỉnh rồi.

 

Hay nói đúng hơn, là hắn chịu mở mắt ra lần nữa, quan sát cả tòa hoàng thành này.

 

Bà ta có thể ngửi thấy sự thay đổi đáng lo ngại.

 

Vị Thiên tử lẽ ra phải cầm quyền trượng mục rữa già đi trên ngai vàng, không biết vì lý do gì lại được tiêm vào luồng sinh khí tươi mới, như thể sống lại.

 

Cảnh Nguyên Đế triệu kiến Tông ngự y của Thái Y Viện.

 

Tin tức ở Càn Minh Cung Thái hậu không dò la được, nhưng Thái Y Viện thì bà ta vẫn có thể can thiệp đôi chút.

 

Đối với vị Tông ngự y này, Thái hậu đương nhiên điều tra rõ ràng, dù sao y cũng là người được Hoàng đế đưa vào Thái Y Viện.

 

Nhân vật như vậy, không điều tra kỹ lưỡng sao được?

 

Y trạc tứ tuần, tính tình cổ quái, quanh năm không ở Thái Y Viện mà lại ngồi khám ở khắp nơi trong kinh thành, khám bệnh miễn phí cho dân nghèo.

 

Hơn nữa, y đặc biệt thích chữa những ca bệnh nan y.

 

Nếu đi đường thấy bệnh nhân nào khiến y ngứa nghề, y sẽ lập tức tiến lên hỏi han. Nếu bệnh nhân đồng ý để y chữa thì cả nhà cùng vui; nhưng nếu gặp người không đồng ý, y sẽ đánh ngất người ta rồi vác đi.

 

Là một đại phu vô cùng độc đáo và bưu hãn.

 

Một đại phu y thuật cao siêu như vậy, lãng phí thời gian ở Thái Y Viện lâu đến thế mà vẫn chần chừ không chịu rời đi... kết hợp với tính nết quái gở của y, Thái hậu tự nhiên đoán ra được nguyên do.

 

Thứ có thể giữ chân Tông Nguyên Tín ở Thái Y Viện, chỉ có thể là chất độc trên người Cảnh Nguyên Đế.

 

Và bây giờ, Cảnh Nguyên Đế triệu kiến Tông Nguyên Tín.

 

Trong suốt mấy năm qua, hắn chưa từng một lần để bất kỳ thái y nào đặt chân vào Càn Minh Cung!

 

Cảnh Nguyên Đế, không muốn chết nữa.

 

Thái hậu bấu chặt góc bàn, lộ ra vẻ mặt âm lãnh tột độ: "Nói không muốn chết là không muốn chết ư, trên đời này làm gì có chuyện hời như thế!"

 

Bà ta quét mắt nhìn nữ quan bên cạnh, giọng điệu lạnh lẽo.

 

"Đi gọi Quý phi đến cho ta."

 

Khi tin tức truyền đến Chung Túy Cung, Hoàng Nghi Kết đang vẽ lông mày. Quý phi trong gương đồng trông đang ở độ tuổi đẹp như ngọc.

 

Vũ Thạch đứng sau lưng nàng, cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc, muốn nói lại thôi.

 

Hoàng Nghi Kết nhìn Vũ Thạch trong gương, cười híp mắt nói: "Có gì muốn nói thì cứ nói, quan hệ giữa hai chúng ta còn cần phải giấu giếm thế sao?"

 

Vũ Thạch: "Nương nương, Hoàng gia bị luận tội, nếu thực sự xảy ra chuyện, thì..."

 

Hoàng Nghi Kết bình thản nói: "Hoàng gia, sẽ không xảy ra chuyện đâu."

 

Vũ Thạch không hề thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lệnh triệu tập từ Thọ Khang Cung giống như bùa đòi mạng, khiến nàng ta lộ vẻ lo âu.

 

"Nhưng nương nương, lần này Hoàng gia bị điều tra vì chuyện cũ, cũng không biết tên ngôn quan chết tiệt kia rốt cuộc tìm đâu ra bằng chứng chí mạng..."

 

Là thân tín của Quý phi, Vũ Thạch đương nhiên biết nhiều hơn người khác.

 

Hoàng gia bị luận tội từ hơn nửa tháng trước.

 

Ban đầu những chuyện ngôn quan tấu lên chỉ là chuyện nhỏ nhặt như chiếm đoạt ruộng tốt, ép dân lành làm nô tì... những chuyện này trong mắt thế gia đại tộc cũng chẳng phải rắc rối gì to tát.

 

Nhà ai mà không âm thầm kiêm tính ruộng tốt? Ruộng tộc trải dài cả trăm mẫu, ngàn mẫu rốt cuộc từ đâu mà có, chắc chắn không ai rõ hơn họ. Có đất rồi, tự nhiên cần đủ nông nô để làm việc, thế là chuyện mua bán cũng theo đó mà xuất hiện.

 

Hoàng Khánh Thiên cũng vậy, khóc lóc vài câu, biện giải vài lời, chuyện này cứ thế trôi qua.

 

Bao nhiêu năm qua vẫn luôn như thế.

 

Nhưng lần này, tên ngôn quan kia không biết nắm được bằng chứng từ đâu, cứ cắn chặt lấy ông ta như một con chó điên.

 

Mặc dù Hoàng gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, nhưng một khi ngôn quan chiếm thế thượng phong, những gián quan nghe tin lập tức hùa theo.

 

Dù là thánh nhân cũng không chịu nổi sự soi mói từng li từng tí, huống chi là Hoàng Khánh Thiên. Mấy ngày đầu quả thực bận tối mắt tối mũi.

 

Tuy nhiên, chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết êm.

 

Không ngoài quyền, tiền, danh.

 

Chỉ là, ngay khi Hoàng Khánh Thiên tưởng chuyện này đã kết thúc, vừa yên tâm chưa được hai ngày thì Hộ bộ Tả thị lang lại trước mặt bao người, vạch trần trên triều đường về vụ án tham ô mười ba năm trước của Hộ bộ Thượng thư Hoàng Khánh Thiên. Tố cáo ông ta đổ hết tội lỗi lên đầu cấp dưới, che giấu việc bản thân mới là kẻ tham ô thực sự cùng vô số tội trạng khác!

 

Chuyện này vừa nổ ra, cả triều đình xôn xao.

 

Mười ba năm trước, Hoàng Khánh Thiên vẫn chỉ là Hộ bộ Thị lang, ngồi đúng cái ghế Tả thị lang hiện tại.

 

Hộ bộ xảy ra án tham ô, dù phán quyết không liên quan đến Hoàng Khánh Thiên, nhưng ông ta vẫn bị điều đi nơi khác vài năm mới quay lại.

 

Sau vài lần luân chuyển trên quan trường, lần nữa trở thành quan viên Hộ bộ, ông ta đã ngồi ở vị trí cao như Hộ bộ Thượng thư.

 

Vụ án tham ô năm xưa, không ít người vẫn còn ấn tượng.

 

Chính vì trong sự kiện đó Hoàng Khánh Thiên xử lý công bằng, vô cùng quyết đoán nên mới để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

 

Nay Hộ bộ Tả thị lang lại đứng ra tố cáo chuyện năm xưa đều do Hoàng Khánh Thiên làm, sao có thể không khiến người ta bàng hoàng!

 

Và trong tay vị Tả thị lang này quả thực có bằng chứng.

 

Một bằng chứng vô cùng chí mạng.

 

Nghĩ đến đây, ngay cả đáy mắt Hoàng Nghi Kết cũng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt.

 

Vũ Thạch rất quen thuộc với cảm xúc của nàng, nói nhỏ: "Nương nương, bên phía Thái hậu... hay là, cứ từ chối đi ạ."

 

Các nàng đều biết rõ lần này Thái hậu gọi Quý phi đến là vì chuyện gì.

 

Kể từ khi Hoàng gia xảy ra chuyện, Thái hậu năm lần bảy lượt muốn gặp Cảnh Nguyên Đế, nhưng Càn Minh Cung đóng cửa không tiếp ai.

 

Ngay cả Thái hậu cũng chỉ đành đứng chờ mòn mỏi trước cửa cung.

 

Tính tình của Thái hậu ngày càng nóng nảy.

 

Hoàng Nghi Kết cười nhạt lắc đầu, khẽ nói: "Vũ Thạch, năm xưa chúng ta đã lựa chọn, chọn vào cung nên mới giữ được mạng sống. Giờ đây, đã không thể quay đầu lại được nữa rồi."

 

Nàng thay y phục dưới sự hầu hạ của Vũ Thạch, ngẩng đầu lên cười tươi rói, buông tiếng thở dài.

 

"Chỉ là không ngờ, lại đến nhanh như vậy."

 

...

 

Thời tiết mùa hạ thay đổi nhanh chóng mặt, sáng sớm trời còn nắng chang chang, chớp mắt đã mưa như trút nước. Mưa lớn kinh người, dù chiều có việc gì cũng đành phải gác lại trước trận mưa xối xả này.

 

Kinh Trập đứng ở bậc thềm cao nhất, có chút u sầu. Mưa to thế này, hôm nay e là không gặp được Dung Cửu rồi.

 

Hôm nay là ngày mười lăm.

 

Trong màn mưa ầm ầm như thác đổ, có người đội mưa hối hả chạy tới.

 

Kinh Trập liếc mắt nhìn qua, phát hiện ra đó lại là Vân Khuê.

 

Cậu vớ lấy cái ô lao vào trong mưa, che lên đầu Vân Khuê và mình, gào lên: "Ngươi điên rồi à? Mưa to thế này còn chạy tới đây làm gì?"

 

Vân Khuê cũng gào lại: "Xảy ra chuyện rồi!"

 

Sức cậu ta rất lớn, giật lấy ô trong tay Kinh Trập, kẹp cậu như kẹp gà con lôi tuột vào dưới mái hiên.

 

"Chẳng cần che cho ta đâu." Vân Khuê ướt như chuột lột, vừa vắt nước ở vạt áo vừa nhìn Kinh Trập cũng ướt nhèm, nói, "Trông ngươi cũng chẳng khá hơn ta là bao."

 

Kinh Trập nhìn cái ô chất lượng tồi tàn, nếu không phải vừa nãy đột nhiên bị rách một lỗ thì cậu cũng đâu đến nỗi thê thảm thế này.

 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Kinh Trập vuốt mặt, chỉnh lại cái mũ đang xiêu vẹo, ngẩng đầu nhìn Vân Khuê.

 

Vân Khuê nhìn ông trời đang nổi cơn tam bành và màn mưa như trút nước, rầu rĩ nói: "Ngươi không thấy đâu, trong nước ngoài cung đạo, chi chít, toàn là côn trùng."

 

"Côn trùng? Côn trùng gì?"

 

Dây thần kinh của Kinh Trập giật nảy, theo bản năng hỏi dồn.

 

Vân Khuê vốn định đi tìm Khương Kim Minh, bất đắc dĩ đành kéo theo cả Kinh Trập.

 

Cậu ta hơi ngạc nhiên.

 

Kinh Trập vốn đâu phải người tò mò thế này.

 

Kinh Trập tự thấy lòng hiếu kỳ của mình đúng là không lớn, nhưng lời Vân Khuê vừa nói khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn theo bản năng.

 

Trên đường đi, Vân Khuê dốc hết câu chuyện kể rõ ngọn ngành cho Kinh Trập nghe.

 

Trong hoàng cung cây cối rậm rạp, cứ đến hè là muỗi mọt hoành hành, đây là chuyện thường tình. Nhưng năm nay, chưa vào hè đã có người bị đốt sưng vù khó chịu.

 

Chuyện này Kinh Trập cũng nhớ.

 

"Cũng chẳng biết năm nay bị làm sao, mưa nhiều, muỗi mọt cũng lắm. Hôm nay mưa to thế này, kết quả bên ngoài tường viện Tạp Mãi Vụ không biết từ đâu bò ra bao nhiêu là con bọ đen sì, theo dòng nước tản đi khắp nơi." Vân Khuê cứ nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đó là không kìm được rùng mình, "Tạp Mãi Vụ và Trực Điện Giám gần nhau, ta vội chạy về xem sao."

 

Tiện thể báo sớm chuyện này cho Khương Kim Minh.

 

Tim Kinh Trập bỗng chùng xuống, thấy cửa phòng Khương Kim Minh ngay trước mắt, cậu lại dừng bước, "Vân Khuê, ngươi cứ vào đi, ta về báo cho những người khác."

 

Vân Khuê gật đầu, nhìn Kinh Trập quay đầu bỏ chạy.

 

Kinh Trập chạy như bay, lao thẳng vào phòng mình, lục tung hòm tủ khiến Tuệ Bình giật nảy mình.

 

"Kinh Trập, sao người ngươi ướt sũng thế? Ngươi tìm cái gì vậy?"

 

Kinh Trập chẳng màng trả lời, lục lọi một hồi lâu mới tìm ra một hộp hương.

 

Mở ra xem, bên trong còn lại mười sáu nén.

 

Kinh Trập nhanh chóng châm lửa đốt hương, sau đó chẳng sợ bỏng, bóp nát tàn hương bôi lung tung lên người, rồi lấy ra một nén, đưa chỗ còn lại cho Tuệ Bình.

 

"Đốt lên đi, bảo mọi người tập trung hết ở phòng này, đừng ra ngoài, đóng chặt cửa nẻo." Kinh Trập dặn dò nhanh như bắn súng, "Nếu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh lạ, tốt nhất đừng mở cửa."

 

Tuệ Bình ngơ ngác không hiểu gì, trơ mắt nhìn Kinh Trập lôi áo tơi ra khoác lên người rồi lại lao ra ngoài.

 

Chiếc áo tơi đó được quét dầu trẩu, chống nước rất tốt.

 

Là bạn của Kinh Trập tặng cho cậu.

 

Vân Khuê và Khương Kim Minh vẫn đang nói chuyện trong phòng thì nghe thấy tiếng "cạch" một cái, Kinh Trập xông vào một cách l* m*ng, chẳng thèm thông báo tiếng nào.

 

Khương Kim Minh chưa kịp sa sầm mặt mày thì thấy Vân Khuê bật dậy.

 

Cậu ta có thể nhìn thấy vẻ lo âu trên mặt Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Vân Khuê, cái này cho ngươi."

 

Cậu lấy từ trong ngực ra nén hương chưa đốt.

 

"Hương này có thể đuổi côn trùng, cứ đốt lên trước đã. Nếu không đủ, khi còn lại một mẩu nhỏ thì đưa Chưởng tư sang phòng ta, chỗ Tuệ Bình vẫn còn."

 

Kinh Trập nói nhanh thoăn thoắt.

 

Vân Khuê cau mày, bước lên một bước: "Ngươi định làm gì? Ta đi với ngươi."

 

Kinh Trập lùi lại một bước, lắc đầu: "Bây giờ ta cũng chưa biết... chỉ là có dự cảm rất xấu, ta phải ra ngoài xem sao. Tóm lại, nếu nghe thấy tiếng động lạ, nhớ đóng chặt cửa nẻo."

 

Dứt lời, cậu quay người lao vào màn mưa.

 

Vân Khuê muốn kéo lại cũng không kịp.

 

Sao Kinh Trập lại nhanh nhẹn thế chứ!

 

Khương Kim Minh giữ chặt Vân Khuê đang định đuổi theo, cau mày: "Hai đứa bay bị làm sao thế? Hấp ta hấp tấp."

 

Vân Khuê vừa rồi mới nói chuyện với Khương Kim Minh được một nửa, bất đắc dĩ đành vội vàng kể nốt phần sau cho sư phụ nghe.

 

Sắc mặt Khương Kim Minh khẽ biến: "Côn trùng bò?"

 

Vân Khuê gật đầu: "Chi chít, dày đặc."

 

Cảnh tượng kinh dị đáng sợ đó, thảo nào Vân Khuê phải chạy về một chuyến. Dù sao đám bọ đó thoáng cái đã biến mất tăm, Vân Khuê sợ chúng theo dòng nước tràn sang Trực Điện Tư.

 

Khương Kim Minh tuy rất cảm động, nhưng cũng rất dám động thủ.

 

Ông vỗ một cái bốp vào lưng Vân Khuê, nghiêm giọng nói: "Cái gì cũng chưa biết mà cứ cắm đầu chạy ra ngoài, ngươi thế, thằng nhóc Kinh Trập cũng thế, đứa nào đứa nấy đều không coi mạng mình ra gì cả."

 

Vân Khuê tủi thân, cậu ta còn chưa kịp giữ Kinh Trập lại mà!

 

...

 

Nước mưa xối xả trên đầu, liên tục lấy đi nhiệt độ cơ thể, ngâm người ta đến chân tay lạnh ngắt, hơi thở dồn dập.

 

Kinh Trập vừa hà hơi, trên đường rời khỏi Trực Điện Tư, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều đốm đen nhỏ li ti trôi nổi trên mặt nước, lướt qua nhanh chóng, vô cùng quỷ dị.

 

Tuy nhiên, mỗi khi những đốm đen đó định đến gần Kinh Trập, chúng lại đột ngột bỏ chạy tán loạn như thể cậu là thứ gì đó đáng sợ lắm.

 

... Chắc là do mùi hương kia.

 

Kinh Trập thô bạo bôi tro hương khắp người, lại dùng áo tơi chắn mưa, cố gắng giữ lại mùi hương đó.

 

Cậu đã đi đến ngã ba đường, những dấu hiệu quái dị vẫn chưa lui, trong cơn mưa tầm tã này, ngược lại còn vặn vẹo tạo nên cảm giác đáng sợ như địa ngục mở cửa.

 

Kinh Trập có dự cảm chẳng lành.

 

Trận thế khoa trương thế này, cộng thêm những suy đoán trước đó của cậu, chẳng lẽ là...

 

[Nhiệm vụ Sáu thất bại]

 

Kinh Trập chửi thầm một tiếng, ông trời chết tiệt, thế mà cậu lại đoán trúng phóc.

 

Thực sự là do nàng ta gây ra!

 

Thứ nàng dùng không phải độc, là trùng... là cổ trùng sao?

 

Thứ quỷ quái ngợp trời này, nếu thực sự tụ tập trên người một ai đó, e là có thể gặm người ta thành bộ xương trắng hếu mất!

 

Mục đích của Thái hậu là Cảnh Nguyên Đế, vậy thì mục đích của Hoàng Nghi Kết cũng sẽ là Cảnh Nguyên Đế!

 

Cảnh Nguyên Đế đang ở đâu?

 

Trong lòng Kinh Trập thậm chí có vài phần kinh hoảng.

 

Bởi vì, nơi Cảnh Nguyên Đế ở, cũng sẽ là nơi Dung Cửu ở!

 

[Buff ngẫu nhiên: Ta là Vua]

 

[Hiệu quả: Trong vòng 48h (khoảng 24 canh giờ), phàm là sinh vật sống nhìn thấy ký chủ bằng mắt thường, đều sẽ tôn ký chủ làm Vua, thần phục dưới chân bạn.]

 

Ghi chú: Trong trường hợp cực đoan, có thể gây ra phản ứng quá khích, xin hãy cẩn thận.]

 

Kinh Trập: "..."

 

Vua gì cơ?

 

Điên rồi à!

 

Kinh Trập không dám tưởng tượng, nếu cậu dùng cái buff này xuất hiện trước mặt người khác, người khác quỳ sụp xuống... Cảnh tượng đó đáng sợ đến mức nào!

 

Có phải còn nên thấy may mắn vì chỉ là Vua, chứ không phải Hoàng đế không!?

 

Kinh Trập lo lắng mím môi, ngón tay lạnh ngắt.

 

Đi lại trong mưa lâu như vậy, cơ thể sẽ mất nhiệt rất nhanh, thân nhiệt cậu lúc này đã lạnh hơn bình thường.

 

... Lạnh quá, muốn ấm hơn chút.

 

Kinh Trập vô thức nghĩ như vậy.

 

[Ấm áp... ấm áp...]

 

[Mẹ, muốn ấm áp... hi hi...]

 

[Bao phủ, bao phủ, bao phủ.]

 

[Sợ (ngưỡng mộ) sợ (ngưỡng mộ) sợ mùi (ngưỡng mộ)... ấm áp (xông lên)]

 

Mơ hồ, cậu nhận ra những âm thanh rất nhỏ.

 

Rất yếu ớt, gần như không nghe rõ, là ảo giác ư? Kinh Trập lơ đãng nhìn xuống mặt nước.

 

Bỗng nhiên phát hiện, trên mặt nước vốn ngập đến mu bàn chân, đang chất đống những đốm đen nhỏ chi chít, con nọ chồng lên con kia, đang trào về hướng Kinh Trập.

 

Kinh Trập nổi da gà, chúng nó định xông vào cậu sao?

 

Cậu vắt chân lên cổ mà chạy.

 

Đám đốm đen dày đặc, ngợp trời lao về phía cậu như ong vỡ tổ, dường như đang đuổi theo bước chân cậu.

 

[Mẹ ơi... mẹ ơi...]

 

[Bảo vệ, bảo vệ.]

 

[Mùi đáng sợ. Mẹ. Bảo vệ.]

 

Kinh Trập khóc không ra nước mắt, các ngươi sợ thì đừng có đuổi theo chứ, ta cũng sợ muốn chết đây này!

 

... Sao tự nhiên cậu lại nghe thấy mấy âm thanh không nên nghe thế này?

 

Trong lúc chạy trốn, Kinh Trập nhận ra sự đáng sợ của cái buff kia.

 

Sao đến cả sâu bọ cũng bị ảnh hưởng thế này!

 

Lại còn gọi là mẹ?!

 

Gọi nhầm người rồi, các ngươi nên đi gọi Hoàng Nghi Kết ấy!

 

[Nhiều loài côn trùng sống theo chế độ mẫu hệ, Vua của chúng là Mẹ, cách gọi này không sai.]

 

Kinh Trập: "Trọng điểm là cái này à!"

 

Trọng điểm là cậu sắp bị đám bọ đen điên cuồng này nuốt chửng rồi đây này!

 

Cho dù dưới ảnh hưởng của buff, chúng sẽ không làm gì Kinh Trập, nhưng nếu cậu để mặc đám bọ đen này bò lên người, thì cả đời này Kinh Trập cũng không rũ bỏ được cái bóng ma tâm lý đáng sợ này.

 

Trong cơn hoảng loạn chạy trốn, cậu cũng chẳng nhìn rõ đường, cứ nhắm chỗ nào không có bọ mà chạy, cuối cùng lăn lê bò toài trốn vào một tòa cung điện.

 

Mưa bão át đi tiếng bước chân, giúp Kinh Trập có thể run rẩy trốn dưới mái hiên.

 

Không biết tại sao, đám bọ đen đuổi đến đây thì không lại gần nữa. Kinh Trập có thể lờ mờ cảm nhận được cảm giác lan tỏa từ phía chúng, nhưng cậu thà không biết gì còn hơn.

 

... Tại sao lại phải cộng cảm với sâu bọ chứ!

 

Kinh Trập muốn khóc.

 

Cậu quệt mặt, phát hiện lúc nãy chạy trốn không kịp trùm mũ, nước mưa tạt vào qua khe hở rửa trôi không ít tro hương, cũng may chúng không đuổi theo vào đây.

 

Kinh Trập chống tay vào cột trụ đứng dậy, vừa lau nước mưa, vừa ngẩng đầu lên, sững sờ phát hiện ra, đây chẳng phải là chỗ cũ sao?

 

Cắm đầu chạy bừa, thế mà lại chạy đến Phụng Tiên Điện.

 

Cậu và nơi này dường như có duyên phận kỳ lạ nào đó.

 

Trong tiếng mưa rơi xối xả, Kinh Trập lờ mờ nghe thấy bên trong điện dường như có động tĩnh gì đó.

 

Tai cậu trước giờ vẫn thính, nhưng cũng không thính đến mức này. Chắc là hiệu quả tăng cường của buff, giúp cậu cảm nhận được sinh vật trong phạm vi... chắc là... người nhỉ?

 

Sắc mặt Kinh Trập trở nên quái dị.

 

Hy vọng là người.

 

Cậu không chịu nổi cảm giác kinh hoàng bị giống loài khác đuổi giết nữa đâu.

 

Kinh Trập lần theo cảm giác, rón rén nấp ở cửa điện nghe ngóng, không dám thò đầu ra.

 

"...Ngươi... biết..."

 

Nghe có vẻ là giọng nữ.

 

Có chút quen tai.

 

"...Kinh... kỳ lạ... mùi..."

 

Hình như người nói chuyện luôn là một phụ nữ.

 

Vậy trong điện ít nhất có hai người.

 

Ít nhất thì giọng điệu của người đang nói nghe như đang nói chuyện với ai đó.

 

Chỉ là đối phương trầm mặc ít nói, mãi không trả lời.

 

Cảm giác này, khá giống Dung Cửu.

 

"...Dung... hôm nay chính là... chết..."

 

Dung cái gì!

 

Cái gì Dung!

 

Đầu Kinh Trập như bị ai gõ mạnh một cái, cả người giật bắn, lập tức thò đầu vào trong nhìn.

 

Trong điện đúng như Kinh Trập dự đoán, có hai người.

 

Và cũng chỉ có hai người này.

 

Một người đứng, một người bị trói ngồi dưới đất.

 

Người đứng là Hoàng Nghi Kết.

 

Còn người ngồi dưới đất lại là Dung Cửu!

 

Kinh Trập kinh hãi tột độ, sao có thể là Dung Cửu? Hoàng đế đâu? Hỏng rồi! Lấy Dung Cửu làm thế thân vứt ở đây rồi tự mình chạy trốn rồi sao?

 

Chẳng còn tâm trí đâu mà mưu tính trước sau, khi Hoàng Nghi Kết bước về phía Dung Cửu, Kinh Trập lao nhanh vào trong điện: "Dừng tay!"

 

Hai người trong điện đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

 

Bất kể là Hoàng Nghi Kết hay Dung Cửu, ánh mắt cả hai đều vô cùng quái dị, nhìn chằm chằm vào cậu như muốn khoan thủng một lỗ trên người cậu.

 

Là hiệu quả của buff sao?

 

Không hiểu sao trong lòng cậu dâng lên nỗi bất an, nhưng lại không nói rõ được sự bất an này từ đâu mà đến?

 

Kinh Trập kiên trì nói: "Nô tì bái kiến Quý phi nương nương."

 

Cậu liếc nhìn người ngồi dưới đất, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

 

"Sao nương nương lại ở Phụng Tiên Điện mà không có người hầu hạ, có cần nô tì đi gọi người cho nương nương không ạ?"

 

Quý phi không mặc y phục lộng lẫy, trang phục trên người rất gọn gàng, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt. Nàng ta dừng động tác, quay sang bước về phía Kinh Trập.

 

"Không cần." Vừa đi, nàng ta vừa cười nói, "Giết người, vẫn nên chọn chỗ vắng vẻ thì hơn."

 

Kinh Trập thận trọng đi vòng qua nàng ta, nhích về phía trong điện, "Tại sao lại muốn giết hắn?"

 

Hoàng Nghi Kết dường như nghe được chuyện cười, cười đến run rẩy cả người.

 

"Câu này, Kinh Trập ngươi nên đi hỏi hắn mới phải, chẳng lẽ khi hắn giết người, hắn có lý do sao?"

 

Kinh Trập im lặng một giây, Dung Cửu giết người đôi khi đúng là chẳng cần lý do.

 

"Người và hắn, có thù sao?"

 

Kinh Trập vắt óc suy nghĩ, cố gắng kéo dài thời gian.

 

"Người có thù với hắn, không phải là ta." Hoàng Nghi Kết cười nhạt, "Ta, chỉ là một thanh đao thôi."

 

"Nhưng mà, người tìm nhầm người rồi."

 

Cuối cùng Kinh Trập cũng chắn giữa Dung Cửu và Hoàng Nghi Kết, thận trọng nói.

 

"Hắn là Dung Cửu." Giọng nói gần như trưởng thành mang theo vài phần khàn khàn, "Là, bạn của ta."

 

Hoàng Nghi Kết đứng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Kinh Trập, sau đó lại rơi trên người đàn ông dưới đất.

 

"Ha ha ha ha ——"

 

Nàng ta bật cười điên dại, giọng cười khàn khàn quái dị.

 

"Dung Cửu, Dung Cửu... Ha, thảo nào, Dung Cửu... Ngươi có biết, hắn..."

 

Hoàng Nghi Kết cười xong, lau nước mắt nơi khóe mi, đang định nói hết câu thì nghe thấy tiếng kiếm reo.

 

Vút ——

 

Lưỡi kiếm trắng lóa đến chói mắt.

 

Từ dưới lên trên, một thanh nhuyễn kiếm sắc bén đâm xuyên qua bụng dưới của Hoàng Nghi Kết. Tí tách, tí tách ——

 

Những đóa hoa máu lớn bắn tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa.

 

"Ư... ha..."

 

Hoàng Nghi Kết bịt miệng, ngã quỵ xuống đất. Tay nàng ta nắm chặt lấy thanh nhuyễn kiếm, cứa ra vô số vết thương.

 

"Ngươi..."

 

Vụt một cái, thanh nhuyễn kiếm rút về, rạch thêm nhiều vết thương nữa, "Ngươi... không..." Hoàng Nghi Kết giãy giụa nói, "Trúng..."

 

"Đương nhiên là không." Giọng nói êm tai lạnh như băng, y hệt như lưỡi kiếm vừa xuyên qua cơ thể Hoàng Nghi Kết, "Có người cứ lải nhải mãi không được giết người bừa bãi..."

 

Tiếng sột soạt, hơi ấm áp sát, giọng nói đó vang lên ngay sau lưng Kinh Trập, ngay trên đỉnh đầu cậu, lạnh lẽo buông xuống.

 

"Ta đã thử rồi."

 

Cánh tay mạnh mẽ của Dung Cửu vòng từ sau ra trước, ôm trọn lấy Kinh Trập đang run lẩy bẩy.

 

Hoàng Nghi Kết trông như sắp chết đến nơi rồi, Dung Cửu còn lo tán tỉnh, đây là cái tật xấu gì thế... Ồ, cái này cũng không trách Dung Cửu được, dù sao cũng là nàng ta muốn giết hắn trước... Mà khoan đã, tại sao lại muốn giết Dung Cửu, không đúng, nàng ta không phải nên ra tay với Hoàng đế sao...

 

Đầu óc Kinh Trập rối tung rối mù, cậu theo bản năng bước lên vài bước định xem xét vết thương của Hoàng Nghi Kết, nhưng bị Dung Cửu kéo lại.

 

"Không chết được đâu." Dung Cửu không cho phép Kinh Trập rời đi nửa bước, "Cổ trùng trong người ả sẽ giữ lại cho ả hơi thở cuối cùng."

 

Cổ trùng?

 

Kinh Trập suýt tắt thở, cả người run rẩy, yếu ớt nói: "Là đám... bọ đen bên ngoài sao?"

 

Dung Cửu lơ đãng nói: "Đó chỉ là loại cổ trùng hạ đẳng nhất, chỉ biết gặm nhấm xác người, biến người thành xương trắng thôi."

 

Kinh Trập run càng dữ dội hơn, thế mà gọi là hạ đẳng á? Vừa rồi chúng nó còn chen chúc nhau định bò lên người cậu đấy!

 

Ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cằm Kinh Trập, nâng mặt cậu lên.

 

"Kinh Trập, không giết người, an phận thủ thường, ta có nghe lời không?" Dung Cửu cúi đầu, giọng nói mát lạnh lướt qua tai Kinh Trập, gần trong gang tấc, "Em... có phải nên có phần thưởng gì không?"

 

... Ở đây á?

 

Tại sao lại... là phần thưởng?

 

Kinh Trập mơ màng hôn môi với Dung Cửu, có chỗ nào đó không đúng, nhưng trước khi kịp phản ứng, cậu đã bị Dung Cửu cuốn vào.

 

Hoảng loạn, lạnh lẽo, sợ hãi đan xen.

 

Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt ——

 

Tiếng động ồn ào quái dị vang lên ngay bên tai.

 

Kinh Trập sởn gai ốc, quay phắt sang nhìn ra ngoài điện.

 

Cảnh tượng kinh thiên động địa, bọ đen dày đặc tụ tập bên ngoài điện, định phá vỡ ngạch cửa xông vào nhưng dường như ngại một nguyên nhân nào đó mà chần chừ không dám vào Phụng Tiên Điện.

 

Dung Cửu ôm chặt Kinh Trập, giống như con quái vật tham lam.

 

"Suỵt... Kinh Trập, đừng sợ..." Giọng người đàn ông kỳ lạ, mơ hồ, mang theo sự hưng phấn dị thường, "Có ta ở đây."

 

Cơ thể trong lòng càng run rẩy, càng run rẩy đến đáng thương.

 

Hắn lại càng hưng phấn, sự run rẩy vặn vẹo gần như không thể kìm nén nổi.

 

Ngọn lửa này, giống như thiêu rụi cả Phụng Tiên Điện.

 

Ha...

 

Lửa không lớn, trong màn mưa trông có vẻ yếu ớt.

 

Nhưng mùi hương nồng nặc quái dị theo luồng khí bay xa, nơi nào có gió đi qua, nơi đó đều tràn ngập mùi hương này.

 

Cổ trùng hoảng sợ chạy tán loạn, nhưng chẳng bao lâu sau, lần lượt cứng đờ, trôi nổi trên mặt nước.

 

Ở một tiểu điện cách xa Phụng Tiên Điện.

 

Kinh Trập nhìn ngọn lửa đỏ rực đằng xa, lẩm bẩm: "...Huynh điên rồi à?"

 

Đó là Phụng Tiên Điện, nơi thờ cúng bài vị của các bậc tiên hiền hoàng gia đấy.

 

Vậy mà lại châm một mồi lửa thiêu rụi tất cả.

 

Dung Cửu đúng là một kẻ điên.

 

"Vậy thì," trong giọng nói lạnh lùng mang theo nhiệt độ kỳ lạ, tốt hơn nhiều so với sự bạo ngược thuần túy trước đó, nhưng cũng mang theo áp lực mãnh liệt.

 

"Tiếp theo... là thời gian của chúng ta."

 

Ngón tay lạnh lẽo bóp lấy gáy ướt đẫm của Kinh Trập.

 

"Em... bao giờ mới dám ngẩng đầu, nhìn ta?"

Bình Luận (0)
Comment