Hoàng Nghi Kết ôm chặt vùng bụng dưới đầm đìa máu tươi, giãy giụa nằm trên nền gạch ướt đẫm. Dòng máu không ngừng rỉ ra rất nhanh biến mất, không biết bị thứ gì nuốt chửng.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Là màu trắng bệch chết chóc đã mất đi sự sống.
Đúng như Dung Cửu nói, dù bị thương nặng đến mức này, nhưng nàng ta vẫn chưa chết.
Xung quanh vết thương, có thứ gì đó kết thành khối đang ngọ nguậy, vá víu lại da thịt. Tốc độ tuy rất chậm, nhưng quả thực đang níu giữ hơi thở cuối cùng của nàng ta.
Hoàng Nghi Kết dùng bàn tay còn lại, cố sức vươn về phía cửa điện.
Nàng ta trân trân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Cơn đau kịch liệt và cái lạnh thấu xương khiến nàng ta không nhịn được nôn ra máu, nửa mê nửa tỉnh… Rốt cuộc là, làm sao lại đi đến bước đường này nhỉ…
À, nàng ta nhớ ra rồi, có lẽ ngay từ lúc bước chân vào cung, kết cục này đã được định sẵn.
Hoàng Nghi Kết vốn không mang họ Hoàng.
Mẹ nàng ta là con gái xuất giá của Hoàng gia, nhưng chỉ là thứ xuất, gả cho một gia đình ở biên thùy Tây Nam xa xôi.
Gia đình đó bề ngoài trông có vẻ hòa nhã với người ngoài, nhưng mẹ chồng của mẹ nàng ta lại là một Trùng vu đời đời truyền nữ không truyền nam. Khi Hoàng Nghi Kết vừa chào đời, bà ta đã chấm trúng nàng ta, nhận nàng ta làm đồ đệ.
Vì vậy, bà nội của Hoàng Nghi Kết vừa là người thân, vừa là sư phụ của nàng ta. Từ nhỏ nàng ta đã sống chung với cổ trùng, nương tựa vào chúng mà tồn tại, còn thân thiết hơn cả cha mẹ.
Nhưng mẹ nàng ta không chịu nổi. Bà có thể miễn cưỡng chấp nhận mẹ chồng là Trùng vu, nhưng không thể chấp nhận con gái mình cũng như vậy.
Những kẻ bị đem ra làm vật thí nghiệm, đều là người sống sờ sờ!
Dù có kẻ là do tự làm tự chịu, đáng đời bị vậy, nhưng chuyện này rốt cuộc cũng tổn hại thiên lý, quá mức tàn nhẫn.
Chưa kể có những người, không đáng bị như thế.
Năm Hoàng Nghi Kết mười lăm tuổi, nhà mẹ đẻ phái người đến tham dự lễ cập kê của nàng ta. Mẹ nàng ta kể chuyện này cho người Hoàng gia, và rồi…
Chẳng có gì thay đổi cả.
Dù sao mẹ nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ của Hoàng gia, chẳng đáng được coi trọng. Hoàng gia cùng lắm chỉ truyền tin tức này về, bên trên không có ý định gì thì tự nhiên cũng chẳng có khả năng khác.
Lúc đó Hoàng Nghi Kết tưởng rằng mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua, cho đến khi Thái hậu phái người đến.
Đó là vào một ngày mùa thu vài năm sau, Hoàng gia đột nhiên phái người đến nói, muốn nàng ta vào cung, và phải đổi sang họ Hoàng.
Khi đó, bà nội đã điều động tất cả cổ trùng và trùng nô. Những xác người cứng ngắc lảo đảo bước ra quả thực đã gây ra sát thương không nhỏ. Nhưng rốt cuộc vẫn không địch lại được lực lượng vũ trang hùng hậu mà Hoàng gia mang tới.
Lúc đó, Hoàng Nghi Kết đã nhận ra, cổ trùng tuy mạnh, nhưng nếu đối đầu với biển người thực sự, thì có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại cũng không thi triển được.
Dù sao thì thứ các nàng am hiểu cũng không phải loại cổ trùng có tính lây lan cực mạnh.
Và bà nội nàng ta cũng không phải kẻ điên cuồng mất trí, không thể luyện ra nhiều trùng nô đến thế.
Trừ khi táng tận lương tâm, nếu không họ căn bản không thể chống lại người của Thái hậu.
Vì cha mẹ và bà nội, Hoàng Nghi Kết đồng ý vào cung, được đón về kinh thành. Quá trình đào tạo cấp tốc trên đường đi đã nhanh chóng biến nàng ta trở thành một thục nữ đoan trang, rồi thuận lợi tiến cung.
Mục đích Thái hậu đưa nàng ta vào cung, Hoàng Nghi Kết biết rất rõ.
Là vì Cảnh Nguyên Đế.
Về chuyện này, Thái hậu và Thụy Vương có quan điểm khác nhau. Ít nhất thì Hoàng gia tuy giúp Thái hậu đưa Hoàng Nghi Kết về, nhưng cũng vì Thụy Vương mà cảnh cáo Thái hậu.
Thái hậu… bà ta đúng là một người phụ nữ to gan, thậm chí dám nhiều lần triệu tập Hoàng Nghi Kết vào Thọ Khang Cung. Bà ta nghĩ nàng ta sẽ không hạ cổ mình sao… Có lẽ cũng đúng là vậy, Hoàng Nghi Kết sẽ không lấy người nhà ra mạo hiểm.
Ngoan ngoãn, phục tùng, rồi sau đó, Hoàng Nghi Kết từng chút một biến những người bên cạnh thành trùng nô.
Cả cái cung này đều là tai mắt do Thái hậu phái đến, quả thực có chút khó nhịn.
Nhưng trong muôn vàn việc phải làm, nơi duy nhất Hoàng Nghi Kết không muốn đến, chính là Càn Minh Cung.
Nàng ta vào cung vì Cảnh Nguyên Đế.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế là một kẻ điên từ đầu đến chân.
Hoàng Nghi Kết tiếp xúc với hắn vài lần, đều có cảm giác quái dị như thể vị này đã nhìn thấu nàng ta. Nhưng dù vậy, nàng ta cũng đã vài lần hạ cổ hắn…
Rồi chẳng có tác dụng gì.
Trong cơ thể Cảnh Nguyên Đế dường như có một sức mạnh cực kỳ to lớn, không cho phép thứ khác xâm chiếm. Chỉ cần là cổ trùng không đủ mạnh, sau khi xâm nhập vào cơ thể hắn đều sẽ bị nó nuốt chửng.
Sau này Hoàng Nghi Kết mới biết từ miệng Thái hậu rằng, Hoàng đế năm xưa từng bị hạ độc, trong cơ thể tích tụ một lượng lớn độc tố.
Loại độc tên là Bi Ca, Hoàng Nghi Kết quả thực có biết.
Nó là một trong những khắc tinh của cổ trùng.
Ký chủ trúng độc này chưa từng thấy ai sống qua tuổi hai lăm.
Cảnh Nguyên Đế sống đến giờ không nói, nhưng làm sao hắn có thể sống như một người bình thường được?
Loại độc này sẽ chỉ hành hạ con người ta đến mức không ra hình người.
Hoàng Nghi Kết tuy không hiểu, nhưng chuyện này không liên quan đến nàng ta. Kể từ khi đoán được trong Càn Minh Cung có mùi hương xua đuổi cổ trùng, nàng ta đã biết, bao nhiêu toan tính của Thái hậu e là đều nằm trong tầm mắt Cảnh Nguyên Đế.
Nàng ta không nhắc chuyện này với Thái hậu.
Chỉ là không biết vì lý do gì, Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn không phát tác.
… Nhưng khi Cảnh Nguyên Đế ra tay với Hoàng gia, tình thế lại thay đổi.
Hoàng Nghi Kết thở dài, trước khi cơn mưa ập đến, đứng trước Càn Minh Cung, rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Đúng vậy, trong Càn Minh Cung quả thực có vô số mùi hương có thể ngăn cản cổ trùng.
Nhưng không phải tất cả cổ trùng đều sẽ bị ngăn cản.
Ví dụ như bản mệnh cổ của Hoàng Nghi Kết.
Đôi mắt người phụ nữ chuyển sang màu đỏ nhạt, thong thả bước về phía Ngự tiền.
“Quý phi nương nương, bệ hạ đã dặn, không gặp bất kỳ ai.” Cung nhân chặn đường nàng ta tuy khách khí nhưng thái độ rất cứng rắn, “Xin nương nương đừng tiến thêm nữa.”
Vị Quý phi này lại đi một mình, bên cạnh ngay cả một người hầu hạ cũng không có, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Tay Quý phi nhẹ nhàng đặt lên cánh tay cung nhân, cười với hắn: “Ngươi muốn ngăn cản ta sao?”
Cung nhân: “Đương nhiên… sẽ không.”
Giọng hắn ban đầu cứng rắn, sau đó trở nên mềm nhũn, đáy mắt cũng lóe lên một tia đỏ sẫm.
Quý phi mỉm cười, buông tay, thong thả bước vào bên trong.
Một bước, hai bước, lại ba bước.
Quý phi bình tĩnh bước vào Càn Minh Cung.
“Ư ha…”
Cơn đau kịch liệt kéo ý thức nàng ta từ cơn mê man trở lại. Hoàng Nghi Kết đã hơi không nhớ nổi nàng ta và Cảnh Nguyên Đế làm sao xuất hiện ở Phụng Tiên Điện… Có lẽ là do mùi hương ở Càn Minh Cung quá nồng.
Dù Hoàng Nghi Kết có thể kiểm soát sự xao động của cổ trùng, nhưng cổ trùng nằm ngay trong cơ thể nàng ta, đối với nàng ta đây cũng là chuyện cực kỳ đau đớn. Còn Cảnh Nguyên Đế…
Bi Ca trong cơ thể hắn là loại độc âm hàn cực kỳ đáng sợ, muốn vượt qua độc tính của Bi Ca để hoàn toàn khống chế Cảnh Nguyên Đế cần có thời gian. Nhất là mùi hương nồng nặc ở Càn Minh Cung đã áp chế sự phát huy của cổ trùng… Vì thế, Hoàng Nghi Kết mới điều khiển Cảnh Nguyên Đế cùng mình rời đi.
Chọn Phụng Tiên Điện chẳng qua vì nơi này vắng vẻ, căn bản sẽ chẳng có ai tới.
Đáng tiếc, chậm một bước.
Từ khi cảm nhận được đám cổ trùng lang thang trong hậu cung bắt đầu mất liên lạc, Hoàng Nghi Kết đã nhận ra có điều không ổn.
Sau đó, người kia xông vào.
… Nàng ta lẽ ra nên một đao kết liễu Cảnh Nguyên Đế.
Tại sao lúc đó lại không ra tay?
Là vì ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng ta tĩnh lặng như nước tù, lạnh lẽo như xác chết, hay là vì… nàng ta cũng đang sợ hãi…
Hi…
Dù vậy thì đã sao?
Có người kéo lê cơ thể Hoàng Nghi Kết, mùi hương kỳ quái theo đó quấn lấy, khiến nàng ta cực kỳ ghét bỏ… Nhưng mà, cho dù Hoàng đế có ngông cuồng đến đâu… hi…
Hắn chẳng phải vẫn phải cúi đầu trước người kia sao?
Hi hi hi hi ha ha ha ha ha ——
Dung Cửu, Dung Cửu…
Hắn vậy mà lại tự xưng là Dung Cửu trước mặt người kia!
Hoàng Nghi Kết bỗng nhiên mở mắt, ngón tay như móng chim ưng quắp chặt lấy cánh tay người đến. Gương mặt Ninh Hoành Nho xuất hiện trước mắt nàng ta, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái.
Đáng tiếc Hoàng Nghi Kết rốt cuộc vẫn mất máu quá nhiều, dù cổ trùng trong cơ thể đang giúp nàng ta, cũng chỉ miễn cưỡng giữ được một hơi tàn, căn bản không thể duy trì để nàng ta làm ra phản ứng gì thêm.
“Mang ả đi.”
“Vâng.”
Thị vệ vũ trang đầy đủ kéo lê Hoàng Nghi Kết biến mất trong màn mưa.
Ninh Hoành Nho nhìn về phía Phụng Tiên Điện đang bốc khói đen nghi ngút, sau đó lại dè dặt nhìn về phía tiểu điện không bị ảnh hưởng ở đằng xa.
Cuối cùng, không nhịn được lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Bệ hạ ơi là bệ hạ, sao ngài lại đốt luôn cả Phụng Tiên Điện thế này!
…
Đúng vậy, Dung Cửu, sao có thể đốt luôn cả Phụng Tiên Điện thế này?
Kinh Trập hơi mờ mịt, luống cuống ôm lấy mình.
Lạnh quá, dù lớp áo bôi dầu trẩu khoác bên ngoài trông có vẻ chống nước rất tốt, nhưng lúc chạy trốn cậu lại không trùm mũ lên.
Quần áo cậu ướt sũng cả rồi.
Lạnh thật.
Kinh Trập run rẩy, không chỉ vì nhiệt độ lạnh lẽo này, mà còn vì nỗi bất an không biết từ đâu mà tới.
… Có lẽ, cũng liên quan đến Dung Cửu sau lưng cậu.
Ngón tay ma sát qua lại nơi gáy mang theo áp lực nguy hiểm nào đó.
Sau đó, cuối cùng cũng buông ra.
Hơi lạnh tan đi, Kinh Trập theo bản năng nhìn theo Dung Cửu, thấy người đàn ông đi đến một góc, không biết làm gì mà trong tiểu điện ẩm ướt lạnh lẽo bỗng bùng lên một đống lửa nhỏ.
Ánh lửa bùng lên bất ngờ khiến Kinh Trập không kìm được đưa tay che mắt.
Nhưng lửa từ đâu mà có?
… Hơn nữa đốt lửa trong tiểu điện này, thực sự ổn sao?
Nơi này thờ cúng toàn là hoàng thân quốc thích đấy.
Khựng lại một chút, Kinh Trập bỏ tay xuống, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Đó là mùi hương vừa nãy vẫn còn trên người cậu.
… Là mấy nén hương đó.
Kinh Trập chần chừ, nhích từng bước nhỏ sang bên cạnh, nhìn rõ những thanh củi đang cháy… Sao hoa văn bên ngoài trông giống cột vàng bên ngoài Phụng Tiên Điện thế nhỉ.
Vừa rồi, sau khi đốt Phụng Tiên Điện, Kinh Trập dường như cũng ngửi thấy mùi tương tự.
Chỉ là lúc đó, Dung Cửu đưa cậu rời khỏi Phụng Tiên Điện, không nghi ngờ gì là chủ động đi về phía bầy trùng, chuyện này suýt dọa Kinh Trập phát điên, cả người chỉ biết rúc vào lòng Dung Cửu trốn, hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà để ý.
Cơn thủy triều đen đáng sợ đó, cứ nghĩ đến việc chúng suýt bò lên người mình, Kinh Trập đã sợ đến mức muốn khóc thét.
Hu hu hu… các ngươi đi tìm mẹ các ngươi đi, đừng có tìm ta mà.
Kinh Trập cúi đầu xoa xoa tay, vẫn lạnh quá.
“Lại đây.” Giọng Dung Cửu lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần đè nén, “Cởi áo ngoài ra.”
Kinh Trập hơi do dự, nhưng cái lạnh vẫn thôi thúc đôi chân cậu bước về phía đống lửa.
Cậu cẩn thận ngồi xuống đối diện Dung Cửu.
Do dự một chút, ngón tay nhanh chóng cởi lớp áo chống nước bên ngoài, cởi cả bộ đồ thái giám ra, lúc này mới dè dặt lại gần đống lửa.
Hơi nóng ập đến, Kinh Trập vuốt mặt, cảm giác như được sống lại.
Vừa ngẩng đầu lên, Dung Cửu lại đi đâu mất rồi.
Hắn lúc nào cũng thần xuất quỷ nhập.
Kinh Trập ôm chặt mình ngồi bên đống lửa, trầm mặc nhìn ánh lửa bập bùng.
Ngay cả Dung Cửu quay lại lúc nào cũng không thấy.
“Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói thanh lãnh vang lên, vì quá quen thuộc nên câu trả lời của Kinh Trập gần như buột miệng thốt ra.
“Tại sao lại đốt Phụng Tiên Điện?”
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.
Chỉ thấy trên tay Dung Cửu bưng một chậu gỗ, cũng không biết tìm được ở đâu ra, sau đó đặt xuống, thong thả cởi áo ngoài của mình, vừa làm vừa nhàn nhạt trả lời:
“Em sợ đám cổ trùng đó mà. Sau khi Phụng Tiên Điện được xây lại, cột vàng trong ngoài, tường và ngói đều được tẩm loại hương đặc chế, đốt lên có thể xua đuổi đám cổ trùng đó nhiều nhất có thể.”
Lời giải thích của Dung Cửu không thể chi tiết hơn được nữa.
… Nhắc mới nhớ, chuyện này Kinh Trập cũng biết.
Hồi đó cậu vượt qua kỳ sát hạch thái giám tam đẳng của Trực Điện Tư, một trong những bài thi chẳng phải là đến quét dọn Phụng Tiên Điện sau khi tu sửa sao?
Kinh Trập lúc này mới muộn màng nhớ ra chuyện này.
“…Nhưng, đó là Phụng Tiên Điện mà.” Cậu ôm chặt đầu gối, “Huynh cứ thế đốt đi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ không… truy cứu trách nhiệm của huynh sao?”
Giọng Kinh Trập run run, mang theo sự kinh nghi khó xóa nhòa: “Tại sao, Quý phi nương nương lại muốn giết huynh…”
Người Hoàng Nghi Kết muốn giết chẳng phải nên là Hoàng đế sao?
Tại sao lại là Dung Cửu?
Thái độ của Hoàng Nghi Kết lúc đó cũng rất kỳ lạ, cứ như lời cậu nói ra nực cười lắm vậy… Nhưng, có gì… không đúng sao?
Dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập giật liên hồi.
Vô số câu hỏi tại sao khiến đầu óc cậu rối tung rối mù, thậm chí…
Hả?
Kinh Trập giật mình hoàn hồn, phát hiện chân mình bị người ta nắm lấy. Cậu ngơ ngác nhìn sang, Dung Cửu đã cởi áo ngoài trải xuống đất, mặt trong sạch sẽ của áo thị vệ ngửa lên trên, sau đó chân Kinh Trập đã được tháo giày tất được đặt lên trên áo.
Chân còn lại cũng bị nắm lấy, lặp lại động tác tương tự.
Kinh Trập cúi đầu nhìn đôi chân bẩn thỉu của mình, rồi nhìn chiếc áo vốn còn sạch sẽ của Dung Cửu bị mình giẫm lên lấm lem, bao nhiêu nghi hoặc trong nháy mắt bay biến. Mặt cậu đỏ bừng, cảm giác xấu hổ trào dâng khiến giọng cậu run rẩy: “Dung Cửu, huynh làm cái gì đấy!”
Dung Cửu đang thong thả xắn tay áo, nghe vậy liếc nhìn cậu, “Rửa chân cho em.”
“Ta không cần, huynh làm gì thế!”
Kinh Trập vội vã nói, định rút chân về nhưng bị người đàn ông nắm chặt cổ chân, sống chết không rút được.
Dung Cửu: “Chẳng phải em sợ đám cổ trùng đó à?”
Giọng nói ôn hòa lạnh nhạt của hắn mang theo chút nghi vấn, như thể đây là chuyện khó phát hiện lắm vậy.
Kinh Trập run rẩy gật đầu: “…Nhưng chuyện đó, có liên quan gì đến việc huynh đang làm?”
Giọng điệu Dung Cửu có chút quái dị, chậm rãi nói: “Ha, không phát hiện ra ư?”
Tay còn lại của hắn chỉ xuống dưới.
Kinh Trập khó hiểu cúi đầu, lúc này mới phát hiện giày tất cậu vừa cởi ra đã bị ném hết vào đống lửa, ngọn lửa đang cháy xèo xèo thiêu đốt chúng, hình dạng giày tất vặn vẹo kỳ dị.
Sau đó, từ đế giày trào ra vô số bọ đen.
Chúng điên cuồng chạy trốn trong lửa, nhưng lửa và mùi hương này là khắc tinh bẩm sinh của chúng.
Kinh Trập tê dại cả da đầu, cả người cứng đờ tại chỗ, bên tai dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết râm ran.
Sự thật dưới đế giày lại ẩn giấu nhiều cổ trùng đáng sợ như vậy đã dọa Kinh Trập sợ đến phát điên, hai tay bịt chặt tai run rẩy, không nói nên lời.
Dung Cửu nâng chân Kinh Trập lên, hình ảnh kinh dị vừa rồi đã đập tan mọi phòng ngự và kháng cự của cậu, giúp người đàn ông dễ dàng rửa chân cho Kinh Trập.
Thành thật mà nói, chân Kinh Trập không đẹp.
Đây là đôi chân lao động vất vả.
Cũng giống như ngón tay Kinh Trập đều có vết chai dày, chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ cơ thể mỏng manh này bôn ba khắp nơi.
Ngón tay trắng lạnh v**t v* từ cổ chân đến lòng bàn chân, lướt qua từng chỗ lồi lõm, lại nán lại lâu hơn ở vài chỗ cảm thấy thú vị, thậm chí còn tách từng ngón chân ra xem xét, cuối cùng mới lau sạch từng ngón một, đặt lên chỗ sạch sẽ của quần áo dưới đất.
Khi Dung Cửu nâng chân còn lại lên, Kinh Trập rốt cuộc, rốt cuộc cũng tìm lại được chút bình tĩnh từ hình ảnh khiến người ta phát điên kia, ấp a ấp úng nói: “Dung Cửu, còn lại, ta tự làm, là được rồi chứ?”
Vừa rồi cậu thực sự rất sợ.
Kinh Trập vốn tưởng rằng lúc đi ra, bôi tro hương lên người là có thể ngăn cản đám bọ đen bò lên người mình.
Thực tế cũng đúng là vậy, chúng gặp cậu đều chạy tán loạn, ngoại trừ về sau…
Bị buff thu hút.
Nhưng điều khiến Kinh Trập sụp đổ là cậu hoàn toàn không phát hiện dưới đế giày lại giấu nhiều cổ trùng đến thế.
Cứ nghĩ đến việc vừa rồi mình giẫm lên chúng chạy lung tung khắp nơi, cậu không chỉ không muốn giày tất, mà ngay cả đôi chân này cũng chẳng muốn nữa.
“Không sao.” Giọng Dung Cửu vẫn lạnh nhạt, “Rửa xong là hết.”
Hắn không đồng ý với Kinh Trập, mà lại nói sang chuyện khác.
Kỳ lạ là, hắn dường như biết Kinh Trập đang sợ điều gì, chủ động nhắc đến chuyện này.
Kinh Trập nhịn rồi lại nhịn, vẫn không thể trơ mắt nhìn cảnh Dung Cửu rửa chân cho mình.
Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng lần trước rõ ràng không có cảm giác xấu hổ mãnh liệt thế này, cũng không có bầu không khí…
Kỳ lạ thế này.
Là vì đám cổ trùng vừa rồi? Hay vì hình ảnh Dung Cửu quỳ một chân trước mặt cậu?
Kinh Trập luôn có cảm giác sai lệch mãnh liệt.
Mọi chuyện trước mắt diễn ra quá nhanh, thậm chí có cảm giác mơ hồ, cậu ôm lấy cơ thể đang dần ấm lên, lí nhí nói:
“Vậy, trên những quần áo khác, còn… có không?”
“Không đâu, lúc em ra ngoài có bôi loại hương đó, chúng bẩm sinh sẽ tránh xa.” Trong giọng nói của Dung Cửu mang theo hàm ý sâu xa, “Bình thường thì chúng còn chẳng thèm làm cái chuyện trốn dưới đế giày đâu, xem ra, chúng quá mức yêu thích em đấy.”
Câu nói này như sấm sét nổ tung bên tai, khiến cơ thể Kinh Trập run lên.
Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Sao có thể… Chủ nhân của chúng chẳng phải là Quý phi nương nương sao?”
“Em đoán được rồi?”
“Ta cũng đâu phải kẻ ngốc.”
“Mưa to thế này còn chạy ra ngoài, không phải ngốc là gì?”
Kinh Trập không nhịn được phản bác, bĩu môi nói: “Ta cũng đâu phải vô cớ mà đến. Vân Khuê nói bên ngoài Tạp Mãi Vụ toàn bọ đen, ta thấy lạ, lại nhớ hương của huynh có thể đuổi trùng, đưa cho họ một ít, lại bôi lên người mình rồi mới ra ngoài mà.”
Dung Cửu lạnh lùng ngước mắt nhìn cậu: “Em biết mặc áo chống nước, mà không nghĩ tới mưa to quá sẽ rửa trôi mùi hương à.”
Nếu không phải Kinh Trập dùng cách bôi trực tiếp tro hương lên người, cứ thế nghênh ngang xuất hiện trên cung đạo thì sớm muộn gì cũng bị gặm sạch xương.
Kinh Trập: “…Vậy sao Tạp Mãi Vụ không xảy ra chuyện gì?”
“Cung nhân không phải mục tiêu của ả.” Dung Cửu thản nhiên nói, “Ả để cổ trùng trào ra chỉ để giáng cho Hoàng đế đòn chí mạng thôi.”
Hoàng đế. Hoàng Nghi Kết.
Tim Kinh Trập như bị đánh mạnh một cái, trong lòng đè nặng tảng đá lớn, cậu lờ mờ có một suy đoán đáng sợ nhưng mãi không thành hình.
Rốt cuộc là thực sự đoán không ra, hay không muốn nghĩ tiếp… Kinh Trập cũng khó mà phân rõ mình rốt cuộc bị làm sao.
“Em muốn hỏi tại sao Hoàng Nghi Kết lại muốn giết Hoàng đế, tại sao khi xây lại Phụng Tiên Điện lại trộn nhiều hương liệu đặc chế đến thế?”
Tuy đây không phải chuyện cấp bách nhất Kinh Trập muốn biết, nhưng cậu vẫn gật đầu thật mạnh.
Đây đều là những câu hỏi hiển nhiên.
“Trước kia, Hoàng đế chế tạo một lô trầm hương, bên trong chứa mùi hương có thể xua đuổi cổ trùng, loại hương ta tặng em cũng có tác dụng tương tự. Việc ‘vô tình’ trùng tu Phụng Tiên Điện chỉ để phòng bị thôi.”
Kinh Trập đã muốn nghe, Dung Cửu giải thích cũng đủ cặn kẽ.
Chỉ là, tuy chọn ở Phụng Tiên Điện.
Nhưng bất kể là Ninh Hoành Nho ra sức chủ trì, hay Cảnh Nguyên Đế quyết định chọn địa điểm lúc đầu, đều chưa từng nghĩ sẽ thực sự đốt nó.
Dù sao đó cũng là Phụng Tiên Điện.
“Hoàng Nghi Kết là do Thái hậu đặc biệt đưa vào cung để làm hậu chiêu. Bà ta muốn Hoàng đế chết sớm, tránh cản đường con trai bà ta.” Dung Cửu đặt chân ướt sũng của Kinh Trập lên đầu gối mình, thong thả lau, “Hoàng Nghi Kết à, vì người nhà nên cũng đồng ý giao dịch này, cho nên hôm nay, Hoàng Nghi Kết đã xông vào Càn Minh Cung.”
Suy cho cùng, Cảnh Nguyên Đế đã động đến Hoàng gia.
Đây không chỉ làm lung lay gốc rễ của Thái hậu, mà còn động đến mạng sống của Hoàng Nghi Kết.
Kinh Trập trợn to mắt, không ngờ Quý phi lại to gan đến thế.
“Cổ trùng của nàng ta có thể điều khiển người sao?”
“Ừ.” Dung Cửu bình tĩnh nói, “Bản mệnh cổ của ả rất lợi hại.”
Kinh Trập: “Vậy người trong Càn Minh Cung…”
“Có lẽ đã chết, có lẽ vẫn còn sống.” Dung Cửu chậm rãi nói, “Tuy nhiên, Hoàng đế chắc là chưa chết đâu.”
Kinh Trập: “…Giọng điệu huynh nhắc đến Hoàng đế có thể tùy tiện hơn chút nữa được không?”
Đó là Cảnh Nguyên Đế, là Hoàng đế đấy!
Cậu nhìn Dung Cửu, có cảm giác sớm muộn gì cũng có ngày chết vì cái miệng này của hắn.
Kinh Trập vừa nghĩ vậy, cơ thể đột nhiên bị đôi cánh tay mạnh mẽ bế thốc lên, dọa cậu giật nảy mình.
Chỗ áo trong bị ướt trên người cậu đã được lửa hong khô gần hết, cả người ấm áp, lúc này bị bế lên đi lại tạo cảm giác hoảng sợ chới với không chạm đất.
Kinh Trập vừa đung đưa chân thì nghe thấy tiếng loảng xoảng loảng xoảng, rất nhiều thứ bị quét xuống đất, sau đó cậu bị đặt lên…
Bàn thờ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Kinh Trập nhìn cái bàn vừa quen vừa lạ này trợn tròn mắt, kinh hoàng quay đầu lại, quả nhiên thấy bài vị của các vị tổ tiên bao gồm cả Từ Thánh Thái hậu đang u ám nhìn lại mình. Thứ bị Dung Cửu quét xuống đất, lại chính là đồ cúng trên bàn thờ này.
Kinh Trập suýt ngất xỉu, đúng là ngồi trên đống lửa.
“Không còn gì muốn hỏi nữa à?”
Vô cùng chu đáo, vô cùng ôn hòa, cứ như thể cảm nhận được cậu vẫn còn lời chưa nói hết.
Giọng Dung Cửu sâu kín, vang lên ngay bên cạnh.
Như hồn ma nơi quỷ vực, hơi lạnh len lỏi khiến người ta sợ hãi.
Nhưng có sợ đến đâu, Kinh Trập cũng không sợ bằng cái bàn mình đang ngồi, cậu thảm thương nhìn Dung Cửu.
“Cái bàn này, nhất định phải ngồi sao?”
Dung Cửu nói như lẽ đương nhiên: “Chỉ có chỗ này sạch nhất.”
Kinh Trập sắp sụp đổ: “Nhưng đây là bàn thờ của Từ Thánh Thái hậu mà!”
Mẹ ruột Cảnh Nguyên Đế đấy!
Hoàng đế vì Từ Thánh Thái hậu mà phong tỏa Từ Ninh Cung không cho Hoàng Thái hậu vào ở, dù mẹ con họ có mâu thuẫn đến đâu thì chắc chắn vẫn có vài phần để tâm.
Dung Cửu lại dám bất kính với Từ Thánh Thái hậu như vậy, đây là tội chém đầu!
Kinh Trập nghĩ, vừa rồi cậu đúng là điên rồi mới cảm thấy Dung Cửu có khả năng là…
Ha, sao có thể chứ?
Cậu lau khóe mắt, cảm thấy muộn chút nữa thôi, cậu và Dung Cửu sẽ thực sự làm một đôi uyên ương hoang dã bị chém đầu mất.
Nghĩ đến việc Dung Cửu đốt Phụng Tiên Điện, lại nghĩ đến những bài vị đang hổ lốn phía sau, Kinh Trập cảm thấy giờ phút này chẳng còn gì có thể khiến cậu kinh ngạc hơn được nữa.
Nhưng khi Dung Cửu nắm lấy chân cậu, không cho Kinh Trập xuống, cậu thực sự có chút sụp đổ.
“Dù ở đây ít người đến, nhưng Trực Điện Tư ngày nào cũng có người chuyên trách quét dọn những điện này, hoàn toàn không bẩn đâu.”
Kinh Trập sứt đầu mẻ trán giải thích.
Cậu hoàn toàn không biết sự cố chấp bất thình lình của Dung Cửu là vì đâu, chỉ muốn giải thích cho hắn biết cái sàn nhà này, hoàn toàn, không thể, bẩn được!
Ngoại trừ chỗ bọn họ vừa giẫm lên lúc đi vào.
Bẩn không phải là sàn nhà, mà là bộ dạng ướt sũng nhếch nhác của bọn họ vừa rồi.
Nhưng ánh mắt Dung Cửu…
Có chút quái lạ.
Kinh Trập rất khó diễn tả đó là cảm giác gì, ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh dường như là dung nham đang cuộn trào… nóng bỏng, thiêu đốt, điên cuồng… d*c v*ng mãnh liệt va chạm vào nhau, hóa thành cái nhìn dính dấp, quái đản.
Trước đôi mắt đen thẫm ấy, cậu rùng mình một cái.
“…Dung Cửu,” Kinh Trập ngừng những lời giải thích vô lực, “Huynh sao… thế?”
Chữ cuối cùng gần như không thốt ra thành tiếng, cậu trợn tròn mắt nhìn Dung Cửu quỳ xuống trước mặt mình.
“…Huynh làm gì thế?”
Cậu lẩm bẩm, gần như không thể chấp nhận được sự việc đang diễn ra trước mắt.
Kinh Trập có thể chấp nhận những tiếp xúc thân mật kia, đó là vì họ là tình nhân… Nhưng cậu không có sở thích quái đản đó, không phải loại người cảm thấy sung sướng khi thấy người khác khúm núm quỳ gối trước mặt mình, ngược lại, cậu chỉ thấy rợn cả tóc gáy.
Chân Kinh Trập giẫm lên vai Dung Cửu, nhưng không phải để sỉ nhục hắn.
Không được, không được.
Kinh Trập lúc này mới muộn màng nhớ ra cái buff chết tiệt trên người mình. Vì quá hoảng sợ sau khi bị đám bọ đen tấn công, sao cậu có thể quên mất, phạm vi ảnh hưởng của buff này không chỉ là đám cổ trùng đáng chết kia…
Mà bao gồm tất cả sinh mệnh.
Cổ trùng như thế, con người cũng như thế.
Mũi chân Kinh Trập dùng sức, định đá văng Dung Cửu ra.
Hai mươi bốn canh giờ, hai ngày trời. Vừa nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại đằng đẵng này, Kinh Trập đã khóc không ra nước mắt.
Động tác của cậu rất nhanh, quả thực đã đẩy cơ thể người đàn ông ra xa một chút, nhưng Kinh Trập còn chưa kịp nhảy xuống, Dung Cửu đã nắm lấy bàn chân đó, nghiêng đầu đi.
Hơi thở ẩm ướt khiến luồng run rẩy chạy dọc dây thần kinh, trong khoảnh khắc đó, cả người Kinh Trập cứng đờ.
Dung Cửu, đang hôn chân cậu.
“Dung Cửu!”
Giọng Kinh Trập căng thẳng đến mức sắp đứt gãy, cậu hét lên chói tai ngăn hành động của Dung Cửu lại.
Động tác Dung Cửu siết lấy cổ chân cậu mạnh mẽ như thế, nhưng tư thế hôn lên lại vô cùng nhẹ nhàng, như thể đó là một báu vật mong manh cần được nâng niu.
“…Huynh, đứng dậy.”
Kinh Trập nén sự hoảng loạn trong lòng, thử dùng giọng điệu ra lệnh nói với Dung Cửu.
Ánh mắt người đàn ông từng chút, từng chút một dời lên.
Trong sự chăm chú đằng đẵng khiến da đầu Kinh Trập tê dại, Dung Cửu quả thực đã đứng dậy.
Bóng dáng cao lớn sừng sững, dù Kinh Trập đang ngồi trên bàn thờ cao ngất, Dung Cửu vẫn có thể dễ dàng che khuất cậu.
Giống như con quái vật muốn nuốt chửng cậu sạch sẽ không chừa một mống.
Kinh Trập nuốt nước bọt, không nói “ta muốn xuống” nữa, mà nói, “Ta phải xuống.”
Ra lệnh, phải dùng, giọng điệu ra lệnh.
Trong lòng cậu điên cuồng nhấn mạnh điểm mấu chốt này với bản thân.
Dung Cửu… quả thực đã để cậu xuống.
Để cậu giẫm lên đầu gối hắn mà xuống.
Kinh Trập giẫm lên người đàn ông, hoàn toàn không còn tâm trạng thưởng thức như trước, trong lòng chỉ còn lại tiếng gào thét: Có ai nghe lời mà nghe có một nửa thế này không hả?
Cậu nỗ lực mấy lần, cuối cùng đành mệt mỏi để Dung Cửu bế mình về bên đống lửa.
Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không thể chấp nhận việc ngồi chễm chệ trên bàn thờ của người khác như thế.
“Chết là hết, mọi thứ đều tan thành mây khói, không còn tồn tại.” Dung Cửu thản nhiên nói, “Em không cần để ý.”
Kinh Trập vắt óc giải thích: “Đây không phải vấn đề để ý hay không, cho dù… trên đời này không có thần tiên ma quỷ, nhưng chỉ cần trong lòng còn chút tưởng niệm, thì vẫn có thể sống tiếp… Có chút kính sợ cũng không phải chuyện xấu.” Cũng giống như Thái hậu và Hoàng gia, chắc chắn chẳng có chút kính sợ nào.
Ồ, vị trước mặt này cũng thế.
Điên đến dọa người.
Sau khi nhớ ra hiệu quả của buff, Kinh Trập dù cố gắng muốn tránh xa Dung Cửu, nhưng nỗ lực này không mấy thành công. Tác dụng của buff lên người Dung Cửu cũng kỳ quái vô cùng.
Thông thường mà nói, cái gọi là Vua…
Cũng giống như đám cổ trùng kia, đối với cậu là sự ngưỡng mộ và kính trọng. Mặc dù cậu… cực kỳ không muốn nghe thấy tiếng kêu của đám cổ trùng đó, nhưng thoang thoảng đâu đây, chỉ cần Kinh Trập muốn, bên tai cậu dường như vẫn văng vẳng tiếng rào rào ong ong ấy.
Chúng kính ngưỡng Kinh Trập, sẵn sàng phủ phục dưới chân Kinh Trập bất cứ lúc nào.
Còn Dung Cửu…
Dáng vẻ hắn quỳ trước mặt Kinh Trập chỉ khiến người ta rùng mình kinh hãi.
Trên người đàn ông này mang theo sự khát máu và bạo ngược khiến tim người ta đập chân run, vẻ lý trí bộc lộ ra ngoài đôi khi chỉ là lớp ngụy trang.
Trong quá trình tiếp xúc lâu dài, Kinh Trập dần nhận thức được điều này.
Cậu bất lực, không thể thay đổi được gì.
Cũng biết bản thân căn bản không thể thay đổi Dung Cửu.
Những trải nghiệm trong quá khứ đã nhào nặn nên con người Dung Cửu hiện tại, và cậu vĩnh viễn không thể thay đổi quá khứ, thay đổi những chuyện đã rồi.
Nhưng cậu càng biết rõ, bản tính Dung Cửu cô độc kiêu ngạo lạnh lùng, hành động quỳ gối phủ phục trước người khác thế này, sao có thể xuất hiện trên người hắn?
Kinh Trập không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù người đó là chính bản thân cậu, cũng không được.
Đó là lý do cậu liều mạng cũng phải xuống khỏi bàn thờ.
Quan trọng nhất là… dù Dung Cửu quỳ trước mặt, cũng chẳng hề mang lại cảm giác cung kính chút nào.
Nó giống như…
Bị một con quái vật tham lam nhìn chằm chằm, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị gặm nhấm sạch sẽ.
Kinh Trập ngồi bên đống lửa, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn dính dấp, quái đản kia.
Dung Cửu vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, như thể… cậu là món gì đó ngon lành, béo bở…
Kinh Trập vỗ mạnh vào mặt mình, xua đi những ảo tưởng kỳ quái đó.
Không phải như thế… Kinh Trập gượng gạo ôm lấy mình, tránh ánh mắt của Dung Cửu… Hắn trông rất bình thường, hắn là Dung Cửu, hắn… hắn bây giờ, hẳn là rất nghe lời…
—— “Kinh Trập, không giết người, an phận thủ thường, ta có nghe lời không?”
Bất chợt, Kinh Trập nhớ lại câu nói của Dung Cửu sau khi đâm thanh nhuyễn kiếm vào bụng Hoàng Nghi Kết.
… Thế mà gọi là nghe lời sao?
Kinh Trập không muốn nghĩ tiếp nữa, trong sự im lặng quái dị kéo dài này, như thể không chịu nổi sự tĩnh lặng ấy, “…Huynh, thanh kiếm kia của huynh, là thế nào vậy…”
Dung Cửu rút thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra, động tác nhanh như chớp, sau đó thanh kiếm bật ra, để lộ lưỡi sắc bén.
“Em thích à?”
Thanh nhuyễn kiếm được đưa về phía Kinh Trập.
Kinh Trập hiểu ý Dung Cửu, lập tức lắc đầu: “Không phải, ta chỉ, muốn xem thử thôi.”
Cậu cúi đầu nhìn thanh nhuyễn kiếm, trên đó làm gì còn vết máu lúc đâm Hoàng Nghi Kết, sáng bóng như mới.
Cậu vừa nhìn, vừa tìm chuyện để nói, “Huynh, huynh nói Hoàng Nghi Kết khống chế rất nhiều người ở Càn Minh Cung, vậy trên người huynh…”
Dung Cửu: “Chẳng phải em nghe thấy ả nói rồi sao?”
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Ta không trúng cổ, là vì trên người ta vẫn còn độc chưa được giải hết.”
Xưa nay cổ và độc không phân nhà.
Rốt cuộc là độc nuốt cổ, hay cổ ăn độc, điều này phụ thuộc vào loại nào điên cuồng hơn.
Vừa nghĩ đến độc trên người Dung Cửu, Kinh Trập chợt ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bắt gặp ánh mắt đen thẫm của Dung Cửu, cậu lại theo phản xạ tránh đi, “Chất độc đó… vẫn chưa giải hết sao?”
Dung Cửu: “Cần thêm chút thời gian.”
“Mất bao lâu?”
“Ít thì một hai năm, nhiều thì hai ba năm.”
Kinh Trập bĩu môi, thế này khác gì nói cũng như không?
Vậy là Dung Cửu còn phải chịu khổ lâu như thế nữa.
Kinh Trập vừa nghĩ đến điều này liền im bặt.
Không đúng, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?
Chuyện độc của Dung Cửu là vấn đề cần suy nghĩ sau khi chuyện này kết thúc… Nói mới nhớ, bọn họ thực sự có thể sống đến lúc đó không? Cứ nghĩ đến Phụng Tiên Điện bị thiêu rụi và thảm trạng của tiểu điện hiện tại, Kinh Trập lại thấy đau dạ dày… Chắc là vẫn sống được chứ nhỉ…
Còn cả Dung Cửu nữa.
Người mà cậu vừa lo lắng lúc nãy, bây giờ mới là sự tồn tại nguy hiểm nhất.
Dù vừa rồi hắn thực sự thể hiện một sự kiềm chế… vô cùng hiếm thấy dưới lời nói của Kinh Trập, nhưng sự kiềm chế đó nhỏ bé không đáng kể.
Kinh Trập vẫn có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt như hình với bóng kia.
Điều này khiến gáy cậu căng cứng đau nhức.
Là chỗ Dung Cửu vừa bóp.
Nhắc mới nhớ, Dung Cửu từng dạy dỗ Kinh Trập rằng cậu chẳng có chút phòng bị nào, luôn để người khác tùy tiện lại gần vị trí gáy.
Đối với bất kỳ sinh vật nào, phần lưng là nơi yếu ớt nhất.
Từ cổ đến xương sống, bất kể chỗ nào bị bẻ gãy đều vô cùng thê thảm. Mất tứ chi còn có thể sống lắt lay, nhưng bị tập kích từ phía sau thì làm cách nào cũng không sống nổi.
Kinh Trập theo bản năng sờ sờ cổ.
Từ nãy đến giờ, cậu cứ cảm thấy sau gáy có cảm giác sưng tấy kỳ lạ, thật là lạ, cứ như…
Một con bọ đen nhỏ xíu bị Kinh Trập bắt xuống mà không hề kháng cự.
Kinh Trập nhìn con bọ đen trong lòng bàn tay, bàn tay không kìm được run rẩy, một nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy cậu. Cậu theo bản năng vung tay ném con bọ đi, sau đó kinh hoàng lao vào lòng Dung Cửu.
Dung Cửu, mối nguy hiểm mà Kinh Trập vừa tránh còn không kịp, giờ lại trở thành liều thuốc cứu mạng của cậu.
Kinh Trập rúc cả người vào lòng Dung Cửu nức nở, run rẩy vùi mặt vào vai người đàn ông, cảm thấy mình mất mặt quá thể, nhưng nỗi sợ hãi khiến da đầu như muốn nổ tung kia… Hu hu cậu thực sự rất sợ, nhiều bọ quá đi mất!
Cậu có thể nghe thấy giọng nói an ủi của Dung Cửu.
“Không sao đâu, chỉ có một con đó thôi.”
Giọng Kinh Trập nghẹn ngào: “Thật không? Huynh đừng lừa ta, cổ ta có bị cắn không? Dung Cửu, huynh xem giúp ta với.”
Cậu chủ động nghiêng đầu, để lộ cổ của mình.
Như thể chủ động dâng chỗ hiểm yếu ớt nhất đến ngay dưới mắt kẻ săn mồi.
Dung Cửu nhìn cái cổ ửng đỏ, ngón tay lạnh lẽo chạm vào, cơ thể Kinh Trập không kìm được run rẩy, đó là nỗi sợ hãi theo bản năng.
Con người luôn giỏi tự lừa dối mình.
Thăm dò lặp đi lặp lại, giằng co qua lại, trong vòng lặp ấy, dù cảm nhận về nguy hiểm có nhạy bén đến đâu cũng dễ dàng bị lừa gạt.
Nhất là trước mặt người quen thuộc, sự lừa dối lại càng trở nên dễ dàng hơn.
Chuyện này không thể trách hắn, đúng không?
Là do con bọ nhỏ đó quá khó phát hiện, nên Dung Cửu mới không nhìn thấy đấy chứ.
Kinh Trập… sẽ tin tưởng hắn, tin tưởng sai sót nhỏ nhặt này.
Dung Cửu ôm Kinh Trập, cơ thể đang run rẩy này thật mỏng manh, hai mảnh xương bướm trên lưng càng thêm yếu ớt, dán chặt vào nhau như thế, tựa như khối mật không thể tách rời, dính dấp tan chảy vào nhau.
Giọng Kinh Trập vẫn còn vương chút sợ hãi: “Dung Cửu, huynh xem kỹ lại giúp ta…”
Cậu nói mơ hồ, sợ hãi.
“Trên người ta, thực sự không còn mấy con… cổ trùng kỳ quái đó chứ?”
Cứ nghĩ đến việc đám bọ đen đó gọi cậu là mẹ, mặt cậu xanh mét cả rồi. Sau gáy có thứ này, những chỗ khác thì sao? Trong mũ mão không phải cũng có chứ, tóc cậu…
Nghĩ đến đây, tay Kinh Trập không nhịn được giật phắt mũ xuống, vội vàng vuốt lại mái tóc rối tung.
Dung Cửu nắm lấy bàn tay luống cuống của cậu.
“Để ta.”
Bàn tay to lớn v**t v* tóc Kinh Trập, thong thả từ đỉnh đầu vuốt xuống lưng, mái tóc hơi ẩm ướt xõa tung linh hoạt trong tay người đàn ông.
Hành động này giống như sự hầu hạ cung kính.
Nhưng lại càng giống một sự v**t v* quái đản, mỗi một cái chạm đều tràn ngập d*c v*ng tham lam.
Kinh Trập dưới sự v**t v* của Dung Cửu, cả người buồn ngủ rũ rượi.
Chuyện này không thể trách cậu được… đúng không? Sau khi trải qua trận mưa xối xả, cơn bão côn trùng ngợp trời, cậu vẫn có thể giữ được tỉnh táo để đối phó với một Dung Cửu trạng thái bất ổn, cậu cảm thấy mình đã nỗ lực lắm rồi.
Tinh thần tiêu hao quá độ khiến đầu óc Kinh Trập choáng váng.
Mũi vẫn còn ngửi thấy mùi ẩm ướt thoang thoảng.
Đống lửa đang cháy tỏa ra hơi ấm liên tục, sự ấm áp này hong khô cả hai người, khiến cơ thể Dung Cửu cũng trở nên ấm áp, ngoại lệ duy nhất e là đôi bàn tay kia.
Đôi tay ấy vẫn lạnh lẽo như cũ.
Mỗi lần chạm vào Kinh Trập đều mang đến sự run rẩy khe khẽ.
Con người ta luôn tham luyến sự ấm áp.
Thế nên, đợi khi Dung Cửu chải chuốt xong mái tóc hơi rối của Kinh Trập, người cậu đã sắp rúc hẳn vào trong áo Dung Cửu, ý thức cũng mơ hồ.
“…Tóc…”
Kinh Trập lẩm bẩm, thẫn thờ nhìn Dung Cửu.
“Tóc làm sao?”
“Tóc huynh đẹp, sờ thích; tóc ta xơ xác, vàng vọt, sờ chán òm.”
“Sờ rất thích.”
Kinh Trập vùi mặt vào vai Dung Cửu, “Không thích, ngay cả quà… cũng không tặng nổi…”
Hơi ấm áp và sự dịu dàng khác thường của người đàn ông làm tê liệt dây thần kinh nhạy cảm của Kinh Trập, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cậu nói ra bí mật nhỏ vốn định giấu kín.
“Quà gì?”
Kinh Trập mím môi, khẽ nói: “Trước đây huynh tặng ta một lọn tóc.” Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, dù là Dung Cửu, nhưng ý nghĩa của tóc vẫn rất khác biệt, “Ta muốn… tặng huynh quà đáp lễ.”
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, những thứ kia dù quý giá đến đâu cũng không nặng bằng ý nghĩa sâu xa nhường ấy.
“…Cho nên, ta dùng tóc của ta, cùng với dây đỏ, tết cho huynh một cái kết bình an…”
Giọng Kinh Trập chậm rì rì, dường như có chút do dự, nói cũng chậm, như thể mỗi từ đều phải suy nghĩ một chút mới nói ra được.
“Vậy kết bình an đâu?”
“Giấu, trên người ta.”
Kinh Trập từ từ ngồi thẳng dậy, chần chừ quan sát Dung Cửu. Gương mặt diễm lệ xinh đẹp của người đàn ông dưới ánh lửa lộ ra vài phần ngoan ngoãn và phục tùng kỳ quái.
Như thể sự cưỡng ép trước đó chỉ là ảo giác, sự tồn tại phô trương kia đã được thu lại, như thể trong tay cậu đang nắm giữ dây cương có thể thuần hóa hắn.
Kinh Trập không chút nghi ngờ rằng, ngay giờ phút này, Dung Cửu sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu.
Cậu im lặng, từ từ cúi đầu.
Kinh Trập s* s**ng một hồi, tìm thấy chiếc kết bình an nhỏ xíu trong ngực áo. Ngày nào cậu cũng mang theo bên mình, sợ rơi mất nên còn buộc chặt vào dây áo, sau bao nhiêu chuyện xảy ra hôm nay, chiếc kết bình an nhỏ này vẫn còn trên người cậu.
Ngón tay vốn linh hoạt của Kinh Trập lúc này lại trở nên vụng về, mất một lúc mới cởi được kết bình an ra, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay Dung Cửu.
Động tác của cậu có phần cứng nhắc và ngượng ngùng, “Nếu, huynh không thích thì cũng không…”
Lời còn chưa nói hết, cậu thấy Dung Cửu đột ngột nắm chặt lòng bàn tay, giữ luôn cả bàn tay chưa kịp rút về của Kinh Trập.
Kinh Trập giật mình, bất an nhìn Dung Cửu.
Dung Cửu nhìn chằm chằm cậu, lúc này mới từ từ buông ra, giọng khàn khàn nói: “Đeo lên giúp ta.”
Kinh Trập sờ chiếc kết bình an, do dự một chút rồi cúi đầu đeo lên thắt lưng cho Dung Cửu. Cậu hơi khựng lại, mím môi nói: “Thế này, kỳ cục quá.”
Áo ngoài của Dung Cửu đã trải dưới đất, cả hai đều chỉ mặc áo lót mỏng manh, dù sao xuân hè nóng bức, không như mùa đông mặc nhiều lớp áo.
Lúc này chiếc kết bình an có chút tạp sắc đeo bên ngoài chiếc áo lót trắng tinh, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Nhất là trong sợi dây đỏ còn phối với màu sắc không tương xứng lắm, khiến Kinh Trập luôn cảm thấy dường như không thể đem ra khoe được.
Cậu xấu hổ cạy cạy ngón tay, định tháo ra: “Hay là trả lại cho ta đi, đợi lần sau, ta tặng huynh cái khác đẹp hơn…”
Lời còn chưa dứt, cậu cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung, bị Dung Cửu bế bổng lên, sau đó đặt nằm xuống đất.
Kinh Trập nằm trên sàn nhà cứng ngắc, ngơ ngác nhìn Dung Cửu.
Đồng tử người đàn ông co rút lại, nhìn Kinh Trập như nhìn món ăn ngon lành ngọt ngào, cảm giác dính dấp nóng bỏng đó khiến Kinh Trập chợt nhận ra điều gì, cơ thể theo bản năng bật dậy, “Dung Cửu ——”
“Kinh Trập, xin lỗi…” Giọng Dung Cửu nghe vẫn bình thản như thế, không hề bị nhiễm chút cuồng nhiệt và hưng phấn quái đản đang leo lên khuôn mặt, thậm chí còn lịch sự xin lỗi, “Ta có thể sẽ, hơi thô bạo một chút…”
Cạch.
Một thanh nhuyễn kiếm lạnh lẽo được hắn đặt bên cạnh hai người.
“Khi nào khó chịu, cứ dùng nó rạch lên người ta,” ngón tay người đàn ông tùy ý chỉ vào vai, ngực và bụng mình, “Đừng nhắm vào tứ chi, hoặc cổ. Cái trước vô dụng, cái sau… ta sợ không kìm được phản ứng bản năng…”
Những lời nói máu me, tàn khốc tuôn ra từ đôi môi mỏng, Kinh Trập không muốn hiểu, cũng không muốn nhìn sự hưng phấn kỳ dị trên mặt người đàn ông.
Cậu xoay người định bỏ chạy.
Cơ thể nặng nề từ phía sau đè xuống, đúng như Dung Cửu thích, thân hình Kinh Trập so với Dung Cửu thực sự quá mỏng manh…
Ha, sự phù hợp hoàn hảo.
Kinh Trập liều mạng giãy giụa, ngón tay bấu chặt vào lớp áo dưới đất, cào ra mấy nếp nhăn, “Dung Cửu, xuống ngay, huynh, phải nghe lời, huynh không được làm thế!” Giọng cậu trong cơn hoảng loạn trở nên the thé, cố gắng ra lệnh.
Dung Cửu cắn vào gáy Kinh Trập.
Nỗi sợ hãi khi bị tấn công vào chỗ hiểm khiến cổ họng Kinh Trập như bị bóp nghẹt, không thốt nên lời.
“Nghe lời… ta sẽ nghe lời…” Trong giọng nói kiềm chế của người đàn ông tràn ngập sự cuồng nhiệt độc địa, “Kinh Trập, đây là phần thưởng, xứng đáng.”
Nhìn xem, hắn nghe lời thế này, ngoan ngoãn thế này, lại còn… hiểu lòng người thế này, đưa Kinh Trập đến nơi an toàn, che chở cho cậu khi sợ hãi… Đúng vậy mà, hắn chỉ đang đòi lại phần thưởng xứng đáng thôi.
Chỉ có thế thôi.
Bên ngoài Phụng Tiên Điện, Ninh Hoành Nho đang đau đầu chỉ đạo người dọn dẹp tàn cuộc bỗng nghe thấy tiếng sột soạt quái dị.
Ban đầu rất nhỏ, chỉ là tiếng vo ve khe khẽ, gần như không nghe thấy trong tiếng mưa. Sau đó, những âm thanh chồng chất lên nhau hội tụ lại, thành một làn sóng lớn.
“Ninh tổng quản, nhìn kìa!”
Có thị vệ kinh hãi hét lên, chỉ thấy từ khắp các bức tường cung điện, vô số bọ đen bò tới, số lượng không nhiều như trước, nhưng như thủy triều dâng trào về phía tiểu điện.
Sắc mặt Ninh Hoành Nho đại biến, vớ lấy thanh gỗ chưa cháy hết từ Phụng Tiên Điện, “Nhanh nhanh, mang đồ theo!”
Gã dẫn đầu lao về phía tiểu điện.
Tiếng sột soạt quái dị nhanh chóng nhấn chìm cả tiểu điện, người bên ngoài có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, còn người bên trong… lại nghe thấy tiếng rào rào ngợp trời.
[Cứu. Cứu.]
[Mẹ. Sợ. Mẹ. Sợ.]
[Giết. Cứu.]
Những tiếng mộng mị chồng chất, tiếng sột soạt quái đản, bóng tối vặn vẹo bao trùm ánh sáng bên ngoài tiểu điện, biến cả nội điện thành một nơi quỷ dị.
Nỗi kinh hoàng của Kinh Trập còn chưa kịp dâng lên đã bị một giọng nói lạnh lẽo khác trấn an. Giọng nói vốn thanh lãnh ấy nén chặt sự bạo ngược và cuồng nhiệt vô tận, “Kinh Trập, không sao đâu, đừng nghe.”
Nhưng lại tham lam g*m c*n con mồi yếu ớt, mệt mỏi, ngay cả cánh tay, thân thể cũng bị trói chặt, không còn chút khe hở nào.
Thình thịch, thình thịch ——
Cậu nghe thấy nhịp tim điên cuồng của người đàn ông, và tiếng mưa rơi không ngớt.
Tiếng mưa dần bị tiếng động lạ nuốt chửng, biến thành tiếng sột soạt quái dị.
Nhưng nhịp tim vẫn còn đó.
An toàn.
Một nơi trú ẩn quái đản, vặn vẹo, nhưng thực sự an toàn.
Những tiếng côn trùng đáng sợ bên ngoài cũng đúng như hắn nói, không thể xuyên thủng bức tường mỏng manh này để xâm nhập vào trong điện. Dường như nguy hiểm chỉ có thể bị đánh bại bởi một sự tồn tại nguy hiểm và đáng sợ hơn.
Tiếng cánh cọ xát sột soạt, mùi hương dính dấp ngọt ngào, tiếng mưa ẩm ướt, cùng bầu không khí cuồng nhiệt trong điện hòa vào nhau, biến thành một cơn sóng dữ dội đáng sợ.
“…Huynh chết tiệt… nghe lời… chỗ nào chứ…”
Rõ ràng Dung Cửu, mới là mối nguy hiểm lớn nhất.