Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 37

Tuệ Bình châm một nén hương. Mùi hương thoang thoảng ấy là loại Kinh Trập thỉnh thoảng vẫn đốt trong phòng, ngửi thấy có vài phần quen thuộc.

 

Cậu ta hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, ép cảm xúc của mình bình tĩnh lại. Sau đó, cậu ta gọi tất cả những nội thị, thái giám mà mình có thể tìm được, gom hết vào trong phòng ngồi chờ.

 

Thế Ân còn hơi oán trách. Cậu ta vừa mới đang buôn chuyện phiếm với người ta, chém gió phần phật. Kết quả Tuệ Bình xông vào, thấy mấy người bọn họ đang nói chuyện liền túm gọn từng người một, lôi hết vào phòng mình bắt ngồi yên đấy.

 

Căn phòng này vốn dĩ đã nhỏ. Nay nhét thêm bao nhiêu người, chật đến mức trên giường cũng ngồi kín mít.

 

Cốc Sinh thắc mắc: "Tuệ Bình, thời tiết thế này, ngươi cứ nằng nặc kéo bọn ta qua đây làm gì?" Hiếm khi mọi người đều rảnh rỗi, đang tản mát trong phòng nghỉ ngơi, tự dưng bị gọi tới khiến cậu ta lo lắng.

 

Thế Ân ở bên cạnh gật đầu, mũi ngửi thấy mùi hương là lạ. Cậu ta không nhịn được nhìn quanh, phát hiện trên cái bàn ở giữa phòng có đặt một chiếc lư nhỏ, bên trong đang cháy một nén hương.

 

"Mùi gì thế này?"

 

Thế Ân ghé sát vào, tay phẩy phẩy làn khói, cảm thấy mùi cũng khá dễ chịu.

 

Tuệ Bình vừa rồi trên đường đi đi về về cùng Kinh Trập cũng đã nghe được đôi chút đầu đuôi sự việc, bèn nói: "Trước đây chẳng phải các ngươi hay hỏi, vì sao ta và Kinh Trập không bị muỗi đốt à?"

 

Cậu ta đưa tay chỉ chỉ vào làn khói nhàn nhạt trong phòng.

 

Thế Ân kinh ngạc: "Hóa ra là nhờ loại hương này?"

 

Tuệ Bình đáp: "Vừa rồi Vân Khuê tới báo, mưa lớn ép lũ côn trùng sâu bọ bò ra hết, chạy loạn khắp nơi. Ta sợ các ngươi bị đốt nên mới gọi hết vào đây, hun kỹ mùi hương này là được."

 

Cậu ta giải thích như vậy, chuyện hành động l* m*ng ban nãy cũng coi như được bỏ qua.

 

Mấy ngày trước, hễ ai bị đốt là y như rằng nổi một cục u to tướng, vừa đau vừa ngứa, có người còn bị lở loét, đau đớn vô cùng. Giờ nghe nói bí quyết của Kinh Trập là thứ này, mấy người lập tức vây quanh cái bàn.

 

Tuy trong phòng chật chội, nhưng chẳng ai muốn bị đốt cả.

 

Thế Ân "a a" hai tiếng: "Mấy người các ngươi, lúc nãy bảo qua đây còn không tình nguyện, giờ sao lại tranh nhau thế!"

 

"Bọn ta lúc nãy không hiểu lòng tốt của Tuệ Bình, được chưa." Một tiểu thái giám cười hì hì nói, "Ta sợ lũ sâu bọ đó lắm, nếu bị cắn nát như Hạ Đôn, ta thà chặt tay đi còn hơn."

 

Hạ Đôn chính là tiểu thái giám bị cắn nát tay, cũng là người ở cùng phòng với Tầm Nhật, khi phát hiện ra liền vội vàng đi tìm Kinh Trập.

 

Trước đó Lai Phục bị đánh nát lưng, Kinh Trập lén cho chút thuốc trị thương, nhờ chuyện đó mà bọn họ đều biết Kinh Trập có đủ loại thuốc, nói không chừng có thể cầu cạnh được.

 

Kinh Trập chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử một lần, tuy không khỏi ngay lập tức nhưng vết thương không lở loét thêm, về sau cũng từ từ khép miệng.

 

Cũng nhờ có tấm gương Hạ Đôn sờ sờ ra đó, Tuệ Bình vừa nói hương này đuổi được côn trùng, mọi người ai nấy đều tin sái cổ, canh giữ bên nén hương không chịu rời nửa bước.

 

Cốc Sinh hỏi: "Vậy Kinh Trập và Vân Khuê đâu?"

 

Tuệ Bình nhớ lại cảnh Kinh Trập lao ra ngoài, trong lòng tuy lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Chắc là ở cùng Vân Khuê, đều đi tìm Chưởng tư rồi."

 

Cốc Sinh gật đầu, cũng không nghi ngờ gì.

 

"Lai Phục sao rồi?"

 

Tuệ Bình nghe thấy Thế Ân hỏi.

 

Tiểu thái giám cùng phòng với Lai Phục thật thà kể: "Chưởng tư giúp mua thuốc, tốt xấu gì cũng giữ được mạng, chỉ là sốt cao mấy ngày liền, người yếu lắm." Mấy người bọn họ đang tính góp chút tiền cho Lai Phục, mua đồ tẩm bổ.

 

Dù có thuốc trị thương của Kinh Trập và mấy thang thuốc mua về, nhưng uống vào cũng chỉ giúp không sốt cao nữa, vẫn phải ăn thêm đồ bổ dưỡng mới mong dưỡng được cái chân kia.

 

Cũng may Khương Kim Minh nhân từ, không đuổi người đi.

 

Nếu không, với thương thế của Lai Phục, bị ném ra ngoài thì không biết có sống nổi không.

 

Tuệ Bình móc trong ngực áo: "Ta cũng góp một chút."

 

Đúng lúc trong phòng đang đông người, nghe thấy cuộc đối thoại này, mỗi người một ít góp tiền vào, số tiền thu được nhiều hơn hẳn dự tính của tiểu thái giám kia.

 

Cậu ta ngồi trong góc lén lau nước mắt, miệng lẩm bẩm cảm ơn thay Lai Phục.

 

Thế Ân chợt nhớ ra: "Lai Phục giờ không động đậy được, ở một mình một phòng nhỉ. Tuệ Bình, hương này còn không? Ta đi mang một ít cho Lai Phục."

 

Tuệ Bình lấy ra một nén: "Còn một chút, ngươi đi đi, cẩn thận đấy."

 

Cậu ta rất thận trọng, không để lộ hết số hương ra. Tuy đều là người mình, nhưng khó tránh khỏi có người nhìn thấy lại sinh lòng toan tính.

 

Chuyện Kinh Trập có thuốc, qua mấy lần trước, mọi người đã biết gần hết. Có người tới cầu xin, nếu tình thế cấp bách, Kinh Trập thường cũng sẽ cho.

 

Nhưng thuốc vốn quý giá, cứ xin đi xin lại mãi, chung quy cũng có chút mặt dày vô liêm sỉ. May là về sau Kinh Trập thấy không ổn, bèn nói nếu không nghiêm trọng thì lần sau tới phải trả tiền, lúc ấy mới ngăn được hành vi quá quắt của một số người.

 

Tuy không phải ai cũng là người xấu, nhưng cũng chẳng phải toàn người tốt.

 

Tuệ Bình không muốn lòng tốt của Kinh Trập bị người ta lãng phí.

 

Đợi một lúc, mấy người trong phòng ngồi không yên, cảm thấy mùi hương đã hun đủ rồi, định đứng dậy cáo từ thì thấy Thế Ân hốt hoảng xông vào.

 

Dáng vẻ vội vàng hấp tấp kia hệt như có quái vật đuổi theo sau lưng.

 

"Thế Ân, ngươi chạy cái gì?" Có người cười nhạo cậu ta, "Cứ như cháy nhà đến nơi ấy."

 

Thế Ân mặt nghiêm trọng: "Cháy thật rồi."

 

"Cái gì?"

 

"Cháy ở đâu?"

 

"Mưa lớn thế này, sao có thể?"

 

"Chỗ nào?"

 

Mọi người kinh hãi, gần như đồng thanh thốt lên. Có kẻ nhanh chân đã đi tới cửa.

 

Thế Ân lau mồ hôi, giọng lạnh toát: "Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng có ra ngoài nhìn."

 

Người kia vừa mở cửa, tay liền cứng đờ, không biết nên thuận đà đẩy ra hay đóng lại.

 

"Thế Ân, xảy ra chuyện gì?" Cốc Sinh nhận ra sắc mặt Thế Ân không đúng, vội hỏi.

 

Thế Ân nói: "Ta đi đưa hương cho Lai Phục, đốt xong nói vài câu thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài không ổn. Kết quả vừa bước ra, bên ngoài toàn là sâu bọ chạy loạn." Trong giọng nói của cậu ta lộ rõ nỗi sợ hãi khó diễn tả bằng lời.

 

Những đốm đen lít nhít tụ lại một chỗ, bò lổm ngổm trên mặt nước tựa như một tấm vải đen méo mó, thay hình đổi dạng bất cứ lúc nào. Tiếng ma sát chồng chéo lên nhau cùng tiếng cánh vỗ xào xạc không dứt, hệt như khung cảnh kinh hoàng chỉ có trong cơn ác mộng lúc nửa đêm.

 

Có khoảnh khắc, cậu ta gần như không phản ứng kịp, đầu gối run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống.

 

Sau đó, cậu ta cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, việc đầu tiên là đóng chặt cửa sổ phòng Lai Phục lại, mặc kệ người bên trong hỏi mấy lần cũng không trả lời.

 

... Vẫn không nên để Lai Phục biết gì thì hơn.

 

Với bộ dạng hiện giờ của cậu ta, nếu biết bên ngoài đáng sợ thế nào, dù muốn chạy cũng chẳng chạy nổi!

 

Cậu ta vốn còn do dự có nên nhốt mình chung với Lai Phục không, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, cậu ta phát hiện đám thủy triều đen trên mặt nước bỗng nhiên điên cuồng tràn về một hướng khác.

 

Trong nháy mắt, lớp bọ đen dày đặc bám trên tường đã rút đi không ít.

 

Thế Ân nuốt nước bọt, đội mưa chạy ra ngoài vài bước, loáng thoáng nhìn thấy bầu trời phía trên quần thể cung điện cách đó một đoạn đang lơ lửng một làn khói đen thoắt ẩn thoắt hiện.

 

... Đó là Phụng Tiên Điện.

 

Xuyên qua màn mưa, Thế Ân lờ mờ thấy được sương đen phiêu tán, loại sương khí đó... hồi nhỏ cậu ta từng thấy qua.

 

Nhà ai bị cháy sau khi dập tắt, khói bốc lên từ than gỗ chính là dạng này.

 

Phụng Tiên Điện cháy rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

 

Cậu ta không dám đội mưa chạy ra ngoài, cũng không dám đuổi theo hướng lũ bọ đen, chỉ đành quay đầu lập tức chạy về. Dù sao bên ngoài vẫn còn những con bọ đen lang thang, nhìn thôi đã thấy khiếp vía.

 

Lời Thế Ân nói quá ly kỳ, có người vẫn không tin, rủ nhau cùng ra ngoài xem.

 

Chẳng bao lâu sau, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu quay trở lại.

 

Cảnh tượng họ nhìn thấy không hoành tráng như Thế Ân kể, nhưng quả thực thấy lũ bọ đen tán loạn, một số thậm chí còn định bò lên bậc thềm, nhưng không biết vì lý do gì lại nhanh chóng tản ra.

 

Lần này, trong phòng lại chật ních người, không một ai dám bước ra ngoài.

 

Bọn họ canh chừng nén hương sắp tàn, run lẩy bẩy.

 

"Có phải mùi này thực sự có tác dụng không?"

 

"Chắc là vậy, ta thấy chúng không bò về phía này."

 

"Nhưng hương sắp hết rồi."

 

"Tuệ Bình, còn không?"

 

Tuệ Bình nhớ tới mười mấy cây hương, cuối cùng chỉ đáp: "Có, nhưng không nhiều."

 

Thế Ân lập tức nói: "Khoan hãy dùng. Chúng ta không mở cửa sổ, mùi hương luẩn quẩn trong phòng không thoát ra được, có thể giữ được lâu hơn một chút."

 

"Nhưng không mở cửa sổ, làm sao để mùi hương bay ra ngoài đuổi côn trùng?"

 

Thế Ân: "Dù sao chúng không vào là chúng ta lời rồi, ngươi quan tâm chúng ngửi thấy kiểu gì làm chi, miễn không vào là được." Thế Ân quen biết rộng, lời nói cũng có trọng lượng. Cậu ta nói ra thường chẳng ai phản bác, trong phòng liền im lặng trở lại.

 

Sự im lặng quỷ dị này thực sự quá đáng sợ, thi thoảng lại nghe thấy tiếng sột soạt.

 

Nhưng không có ai tới, cũng chẳng có âm thanh nào khác.

 

Bầu không khí quái đản khiến người ta đến cả sức nói chuyện cũng không còn, ai nấy mặt mày ủ rũ, trong lòng nơm nớp lo âu.

 

Cho đến khi ——

 

Keng! Keng keng!

 

Keng keng keng!

 

Tiếng chiêng đồng chói tai xuyên qua màn mưa, cực kỳ mạnh mẽ truyền vào tai họ. Tiếp theo đó là từng tiếng hô hoán: "Cổ trùng đã trừ, ra hết đi."

 

Giọng nói nghe hơi quen, Thế Ân nhận biết một hồi, nhận ra là thị vệ tuần tra gần đó. Cậu ta quét mắt nhìn những người khác trong phòng, lập tức mở cửa, ra ngoài thám thính tình hình trước.

 

Một lúc lâu sau, Thế Ân mặt mày hớn hở quay lại: "Hết rồi, bên ngoài thật sự không còn con sâu nào nữa!"

 

Vừa rồi Thế Ân mang tin tức về đàn trùng triều, giờ lại là người đầu tiên ra ngoài xác nhận, điều này chắc chắn làm tăng độ tin cậy cho lời cậu ta nói.

 

"Thật sự không còn sâu nữa à?" Người hỏi là thái giám lúc nãy từng ra ngoài xem, cậu ta xoa xoa cánh tay, như muốn phủi sạch da gà, "Đúng là rợn người."

 

Những con bọ đen nhỏ xíu đó, nếu chỉ có một con thì nhìn chẳng đáng sợ, dậm chân một cái là nát bét. Nhưng khi số lượng của chúng rợp trời dậy đất, gần như có thể nuốt chửng con người, thì vị thế thợ săn và con mồi đột ngột đảo ngược.

 

"Ít nhất là ta không thấy." Thế Ân lắc đầu, sau đó lại nói, "Ta thấy họ đang bố trí chậu than, bên trong đốt than lửa, hỏi ra mới biết là để đuổi trùng."

 

Có Thế Ân làm nền, lại thêm vài người lục tục ra ngoài xem, xác định là sự thật, đám người này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đông người chen chúc một chỗ rốt cuộc cũng không tiện.

 

Lần lượt có người rời đi, rất nhanh căn phòng trống trải hẳn, chỉ còn lại Thế Ân và Cốc Sinh.

 

Cốc Sinh và Thế Ân, một trái một phải kẹp lấy Tuệ Bình: "Kinh Trập thật sự ở chỗ Chưởng tư à? Vừa nãy ta đi mà không thấy Kinh Trập đâu cả?" Thế Ân ra ngoài một chuyến, xác định an toàn xong, tiện thể cũng đi bái kiến Khương Kim Minh, moi được không ít tin tức từ chỗ ông.

 

Vân Khuê đúng là đang ở chỗ Khương Kim Minh, nhưng Kinh Trập thì không.

 

Tuệ Bình giả ngu: "Vậy sao? Nhưng lúc Kinh Trập đi ra, rõ ràng nói là đi đưa đồ cho Chưởng tư bọn họ mà." Nhưng trong lòng cậu ta cũng đang lo sốt vó.

 

Cốc Sinh cau mày: "Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?"

 

Đúng lúc này.

 

"A a a a a ——"

 

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

 

"Y phục của ta!"

 

Tiếng bi ai vang lên liên tiếp không ngừng, Cốc Sinh và Thế Ân nhìn nhau, chợt cảm thấy không ổn, lập tức xoay người lao ra ngoài.

 

Tuệ Bình theo bản năng chạy theo sau bọn họ, chỉ thấy ngoại trừ phòng bọn họ ra, chỗ ở của những người khác đều như vừa bị mưa bão tàn phá.

 

Dù là tủ quần áo hay chăn đệm đều để lại những vết gặm nhấm kỳ dị, ngay cả góc bàn cũng bị gặm nát vụn.

 

Cả một mảng hỗn độn, nhưng lại vô cùng kinh dị.

 

Có người ôm đầu khóc rống vì đồ đạc bị hỏng, cũng có người sợ đến thót tim, thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không ở trong phòng.

 

Tuệ Bình không nhịn được nuốt nước bọt.

 

... Chuyện này, nếu cậu ta không nghe lời Kinh Trập, nhét hết những người tìm được ở Trực Điện Tư vào trong phòng...

 

Thì phải chết bao nhiêu người?

 

...

 

Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu đang đánh cờ cùng Đức phi.

 

Tiếng mưa rơi lộp bộp gõ lên mái ngói tường cung, vỡ ra những âm thanh lanh lảnh, tựa như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống, tung bọt nước trắng xóa.

 

"Đức phi, sau này mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung vẫn phải giao cho ngươi xử lý."

 

Thái hậu hạ một quân cờ, hài lòng nhìn quân trắng ăn sạch quân đen.

 

Sát ý lẫm liệt trên bàn cờ khiến Đức phi theo bản năng cúi đầu: "Đây là bổn phận của thiếp thân."

 

"Là bổn phận, nhưng làm cho tốt mới là quan trọng." Thái hậu ung dung nói, "Ngươi làm tốt, ai gia đều nhìn thấy cả."

 

Đức phi muốn cười, nhưng cười không nổi.

 

Từ sau chuyện của Chương phi, nàng vẫn luôn ngủ không ngon. Sắc mặt hồng hào hiện giờ là nhờ phấn son mới gắng gượng che giấu được.

 

Lời Thái hậu nói vô cùng dịu dàng, ân cần.

 

Nhưng chẳng hiểu sao, Đức phi lại cứ nhớ tới ngày Chương phi gặp chuyện, Thái hậu cũng dùng giọng điệu ôn hòa như thế này để an ủi Chương phi, sau đó...

 

Sau đó, nàng ta chết.

 

Đức phi rất rõ tính cách của Cảnh Nguyên Đế. Bao năm qua, để đoán ý Hoàng đế, Đức phi đã tốn không ít tâm sức.

 

Hắn hoặc không nói, còn nếu đã thực sự hành động, thì thường là đã chọc giận hắn.

 

Và điều này khiến Đức phi nảy sinh mối nghi ngờ quái đản.

 

Cảnh Nguyên Đế không cho rằng đứa con trong bụng Chương phi là của mình. Mà Thái hậu sau khi biết tin Chương phi mang thai, phản ứng đầu tiên cũng là khó tin.

 

... Tuy Thái hậu và Hoàng đế quan hệ không tốt, không muốn Hoàng đế có con nối dõi, nhưng không muốn và không tin là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Giống như Thái hậu biết rõ, Hoàng đế nhất định sẽ không có con của riêng mình.

 

Suy đoán này vừa xuất hiện, Đức phi không kìm được nhớ lại nhiều dấu hiệu hơn.

 

Nàng vào cung nhiều năm nhưng vẫn mang thân trong trắng; hậu cung nhiều phi tần như vậy lại không một ai sinh hạ được con cái; Thái hậu chủ trì hai lần tuyển tú cho Hoàng đế, tú nữ được chọn vào cung tuy gia thế không tệ, nhưng tra xét kỹ sẽ phát hiện, đa số trong đó... chỉ là bề ngoài thanh cao, thực chất trong tay không có quyền thế.

 

Thái hậu tuy là dì của Đức phi, nàng cũng nguyện ý nghe theo Thái hậu sai bảo, nhưng không có nghĩa là Đức phi nguyện ý để cả đời mình bị hủy hoại trong tay Thái hậu.

 

Rõ ràng là Chương phi vụng trộm, không giấu được nữa còn cố ép Hoàng đế nhận con... Hành vi to gan lớn mật như vậy, Cảnh Nguyên Đế không thể không nổi trận lôi đình.

 

Thủ đoạn có tàn khốc một chút, nhưng cũng không đến mức bị văn võ bá quan luận tội là...

 

Kiêu ngạo, coi trời bằng vung.

 

Đức phi nén nỗi sợ hãi trong lòng. Chắc chắn chuyện của Chương phi vẫn là ký ức nàng khó mà xóa nhòa, dù nửa đêm mộng mị vẫn thường hay giật mình tỉnh giấc. Nhưng những hành động của Thái hậu gần đây càng lúc càng rõ ràng, đã đến mức Đức phi không thể lờ đi được nữa.

 

Lẽ nào, Thái hậu thực sự muốn...

 

Thái hậu có lẽ nhận ra Đức phi tâm thần không yên, bèn sai nữ quan đi làm chút canh an thần. Trong Thọ Khang Cung tự nhiên có phòng bếp nhỏ, muốn làm chút đồ cũng dễ dàng.

 

Đức phi vội vàng nói: "Thái hậu nương nương, thiếp thân chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn, không cần để ý đâu ạ."

 

Thái hậu lơ đễnh nói: "Như thế sao được? Thân thể này nếu không trụ được, sau này làm sao khai chi tán diệp* cho Hoàng đế?"

 

*Khai chi tán diệp: một thành ngữ Hán Việt có nghĩa là "mở cành, tán lá", dùng để chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường, sự thịnh vượng của gia tộc.

 

Nỗi hoảng sợ trong lòng Đức phi như bị Thái hậu nhìn thấu, ngón tay giấu trong ống tay áo vô thức siết chặt khăn tay, khẽ nói: "Chuyện này chung quy phải xem duyên phận, nếu duyên không tới cũng đành chịu ạ."

 

... Lời này của Thái hậu, là đang gõ đầu nàng sao?

 

Thái hậu chậm rãi cười: "Phải đó, chuyện con cái suy cho cùng là do trời định. Ông trời cho ngươi có, thì ngươi sẽ có. Ông trời bắt ngươi không có, thì dù có tranh vỡ đầu chảy máu, không có vẫn hoàn không có, đành chịu thôi." Ngón tay bà ta từ tốn đặt lên bàn cờ, như thể sắp hạ thêm một quân nữa.

 

Tâm trí Đức phi đã chẳng còn đặt vào ván cờ.

 

Nàng nhìn thế cờ, biết lát nữa thôi mình chắc chắn sẽ thua.

 

"Thiếp thân e là không có duyên phận ấy, nhưng Quý phi tỷ tỷ dạo trước rất được bệ hạ yêu thích, nói không chừng vẫn có vài phần khả năng..."

 

Đức phi nhỏ nhẹ nói.

 

Không phải nàng cố ý nhắc tới Quý phi, thực tế người có thể so bì với nàng, ngoại trừ Quý phi cũng chẳng còn ai khác.

 

"Quý phi?"

 

Thái hậu dường như cảm thấy thú vị, nhướng mày, sau đó cười lắc đầu.

 

"Nó hả, ha ha, có lẽ vậy."

 

Câu nói đầy ẩn ý ấy khiến tim Đức phi đập loạn xạ một cách khó hiểu.

 

Đúng lúc này, nữ quan ban nãy đi lấy canh an thần cho Đức phi vội vã chạy vào, sắc mặt không đúng.

 

Nàng ta ghé sát tai Thái hậu, thì thầm điều gì đó.

 

Giọng nói rất nhỏ, nhưng vì khoảng cách gần, Đức phi vẫn loáng thoáng nghe được vài chữ.

 

"... Vây... Ngự tiền... Không cho ra vào..."

 

Sắc mặt nàng hơi trắng bệch, theo bản năng nhìn về phía cửa điện.

 

Thái hậu trông vẫn khá bình tĩnh, chỉ mím môi: "Nó có thị vệ Ngự tiền, chẳng lẽ ai gia chịu để người ta mặc sức chém giết sao?" Bà ta dùng khăn tay lau miệng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

 

Trong màn mưa, bên ngoài Thọ Khang Cung, hai nhóm người lẳng lặng đứng đó.

 

Một nhóm bảo vệ Thọ Khang Cung, nhóm còn lại bao vây toàn bộ Thọ Khang Cung.

 

Tí tách, tí tách ——

 

Mưa vẫn không ngừng rơi, ánh mắt Đức phi từ từ dừng lại trên người Thái hậu, mang theo chút giọng điệu nhẹ nhàng, nàng hỏi:

 

"Thái hậu nương nương, người đã... làm gì rồi ạ?"

 

Nếu không, tại sao lại có phản ứng bình thản đến thế.

 

Thị vệ Ngự tiền bao vây Thọ Khang Cung, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

 

Thái hậu mặt không đổi sắc: "Đây không phải chuyện trẻ con như ngươi nên biết."

 

Đức phi nhắm mắt lại, khẽ nói: "Không phải chuyện thiếp thân nên biết, nhưng là chuyện Quý phi tỷ tỷ có thể biết, đúng không ạ?"

 

Nàng đối diện với ánh mắt Thái hậu nhìn sang.

 

"Người rốt cuộc đã sai bảo Quý phi làm chuyện gì?"

 

Ầm ầm ầm, kỳ lạ thay, trong tiếng mưa xen lẫn tiếng sấm rền vang, liên tiếp không dứt. Dưới bầu trời đen kịt, Thọ Khang Cung vội vàng thắp nến mới có đủ ánh sáng.

 

Ánh nến chập chờn hắt lên người Thái hậu, khiến Đức phi không nhìn rõ sắc mặt bà ta, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng.

 

"Đức phi, nhớ kỹ thân phận của ngươi. Chuyện không nên hỏi thì đừng nhiều lời."

 

...

 

Ướt át, dính dấp, hơi nóng hừng hực như muốn thiêu đốt cả người bao trùm lấy Kinh Trập.

 

Ý thức của cậu mơ hồ, cổ họng khô khốc.

 

"... Nước, uống chút đi..."

 

Có người nâng người cậu dậy, kề vật gì đó lên môi. Cậu uống một ngụm, vị ngọt làm dịu cơn khát khiến cậu theo bản năng muốn đòi hỏi nhiều hơn.

 

Nhưng cậu người yếu vô lực, tay nhấc lên cũng mềm oặt, ngược lại còn làm hỏng việc, cổ lành lạnh ướt đẫm, lỡ tay làm đổ nước.

 

Kinh Trập nức nở một tiếng, lại được người kia ôm lấy.

 

Sau đó, xúc cảm mềm mại phủ lên, trong sự giao hòa của môi lưỡi, cậu lại nếm được dòng nước tưới mát cơn khát khô. Vì chút hơi nước ấy, Kinh Trập vô cùng nỗ lực, vô cùng chủ động.

 

Cậu nghe thấy...

 

Tiếng cười của Dung Cửu.

 

Rất êm tai.

 

Nhưng cũng rất đáng ghét.

 

Có điều... nhất thời cậu lại không nhớ ra vì sao mình giận.

 

"Ngủ đi."

 

Lặp lại vài lần, cuối cùng cũng đút cho người ăn no, một đôi tay lớn đặt lên lưng cậu, vỗ nhẹ từng cái một, dường như là sự an ủi thầm lặng.

 

Kinh Trập mơ màng cảm thấy mình đã bỏ quên điều gì... nhưng thực sự quá buồn ngủ, quá mệt mỏi, cậu đến nói cũng không nên lời, lại nằm trong lòng Dung Cửu trầm trầm ngủ thiếp đi.

 

Đợi Kinh Trập ngủ say, Dung Cửu mới rút tay về.

 

Tay áo rủ xuống che đi cổ tay máu thịt be bét, vết thương vẫn đang rỉ máu chậm rãi, chỉ vừa mới được lau qua loa thô bạo, lật cả lớp da thịt non mềm.

 

Ninh Hoành Nho cúi đầu đứng cách đó vài bước.

 

"Bệ hạ, Tông Nguyên Tín đã đợi bên ngoài điện."

 

Cảnh Nguyên Đế không động đậy, thế là Ninh Hoành Nho cũng giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.

 

Mùi máu tanh nơi chóp mũi vô cùng rõ ràng.

 

Dai dẳng không tan, cũng khiến người ta chán ghét.

 

Ninh Hoành Nho thực ra rất không thích mùi này.

 

Nó luôn khiến gã nhớ tới thứ mùi từng quanh quẩn ở Hiệt Phương Điện, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng vẫn khiến người ta chán ghét như vậy.

 

Hồi lâu sau, Cảnh Nguyên Đế mới cử động, nâng tay đắp chăn cho người trên long sàng, tém lại kín kẽ rồi mới đứng dậy.

 

Ninh Hoành Nho theo sát bước chân Cảnh Nguyên Đế. Một chủ một tớ ra bên ngoài, Tông Nguyên Tín đã sớm đón đầu, nắm lấy cổ tay hắn, mày nhíu chặt lại.

 

Trong mắt Tông Nguyên Tín, vết thương này của Cảnh Nguyên Đế không tính là nghiêm trọng.

 

Tuy máu thịt be bét nhưng chung quy chỉ là vết thương ngoài da, lại không thực sự cắt đứt gân tay, tĩnh dưỡng tử tế là được. Vết thương kiểu này mà để y xem thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

 

Nhưng y vẫn tức giận.

 

Tông Nguyên Tín thổi râu trừng mắt: "Đã bảo trước giai đoạn sau, phải tĩnh dưỡng cho tốt, điều dưỡng căn cơ thân thể xong xuôi mới có thể dùng thuốc, bệ hạ ngài..." Mũi y linh hoạt hít hít, hình như ngửi thấy mùi gì đó.

 

Ánh mắt quái dị liền phóng về phía Cảnh Nguyên Đế.

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói: "Có băng bó được không? Không được thì đổi người."

 

Tông Nguyên Tín nhảy dựng lên, sao y có thể để người khác tiếp nhận bệnh nhân của mình, nhất là lại còn là Cảnh Nguyên Đế! Y lập tức nuốt những lời trêu chọc định thốt ra vào bụng, cắm cúi xử lý vết thương cho Hoàng đế.

 

Y ở đằng kia băng bó, Ninh Hoành Nho đứng sau lưng Cảnh Nguyên Đế, nhỏ nhẹ bẩm báo: "Thọ Khang Cung đã bị vây kín, không ai có thể ra ngoài. Chỉ là Đức phi nương nương... vẫn còn ở trong Thọ Khang Cung ạ."

 

Cảnh Nguyên Đế nhắm mắt, mặc cho Tông Nguyên Tín thao tác.

 

Ninh Hoành Nho liếc mắt thấy cây kim sáng loáng trong tay Tông Nguyên Tín là không nhịn được dời mắt đi, tiếp tục nói: "Cổ trùng trong cung phần lớn đã được dọn sạch. Nói ra cũng lạ, không biết vì sao... chúng dường như đặc biệt ưu ái nơi ở của bệ hạ."

 

Hoàng Nghi Kết hôn mê, cổ trùng mất kiểm soát, lẽ ra phải tàn phá khắp nơi.

 

Đám cổ trùng này tuy hạ đẳng, nhưng dù sao cũng là do Hoàng Nghi Kết dốc lòng nuôi dưỡng, người thường nếu gặp phải sẽ bị gặm đến chỉ còn trơ xương trắng.

 

Thị vệ khi xua đuổi chúng quả thực cũng phát hiện vài bộ xương trắng, phải đợi sau khi xong việc mới lần lượt phân biệt danh tính.

 

Nhưng lý do không gây ra tai họa nghiêm trọng chính là điều Ninh Hoành Nho vừa nói.

 

Chẳng hiểu sao, chúng điên cuồng ùa vào Phụng Tiên Điện.

 

Nơi nguy hiểm nhất đối với chúng, kết quả bị tóm gọn một mẻ.

 

Cảnh Nguyên Đế chỉ khẽ gật đầu, Ninh Hoành Nho lại tiếp tục nói, đến khi Tông Nguyên Tín băng bó xong cổ tay, gã cũng vừa vặn bẩm báo xong những điều cần nói.

 

Chỉ còn lại chuyện cuối cùng.

 

Cảnh Nguyên Đế đã đứng dậy, hiển nhiên định đi tới Thọ Khang Cung.

 

Ninh Hoành Nho theo bản năng đuổi theo hai bước, hạ giọng: "Bệ hạ, nếu vị trong điện kia... tỉnh lại, thì phải xử lý thế nào?"

 

Hoàng đế xuất hiện trước mặt Kinh Trập trước giờ đều dùng thân phận Dung Cửu, Ninh Hoành Nho biết rõ điều này. Nếu không biết ý bệ hạ mà tùy tiện xử lý, Ninh Hoành Nho cảm thấy cái đầu của mình không đủ để chặt.

 

"Tùy," Cảnh Nguyên Đế mới nói được một chữ liền dừng lại, dường như trầm mặc một lát, sau đó mới lạnh lùng nói, "Cố gắng đừng để y biết."

 

Đây là lại thay đổi chủ ý rồi.

 

Ninh Hoành Nho cúi người, nhìn Thạch Lệ Quân đi theo Cảnh Nguyên Đế rời đi. Sau đó, gã đau đầu nhìn về phía sau.

 

Nếu Cảnh Nguyên Đế không quan tâm chuyện thân phận bị Kinh Trập biết, thì Ninh Hoành Nho xử lý còn tiện. Dù sao... đó là Hoàng đế, ngài muốn có mấy nam sủng hay nam phi thì có gì lạ đâu, chỉ cần ngài muốn là làm được.

 

Nhưng tình hình hiện tại, vừa muốn giữ người lại Càn Minh Cung, lại không cho phép lộ thân phận, Hoàng đế đây không phải đang làm khó gã sao?

 

Kinh Trập ở trong cung bao nhiêu năm, cũng là người thông minh.

 

Trong cung này, địa vị nào phối với đồ đạc nấy, đây đều là tượng trưng cho thân phận, người thường không thể dùng bừa. Tỷ như trong Càn Minh Cung này, chỗ nào cũng là rồng phượng, trừ phi Kinh Trập bị mù, nếu không cậu tỉnh lại trong tẩm cung chắc chắn sẽ phát hiện ra.

 

Nhưng phản ứng này của bệ hạ cũng đủ chứng minh hắn coi trọng Kinh Trập đến mức nào... đến mức khiến Cảnh Nguyên Đế chịu khó đóng vai, chơi trò gia đình ngụy trang thân phận với Kinh Trập mãi.

 

Trời mới biết, Ninh Hoành Nho chưa từng thấy bệ hạ do dự thế này bao giờ.

 

Khi sự do dự này xuất hiện trên người một tiểu thái giám, gã thực tâm cảm nhận được một mối nguy hiểm tiềm tàng nào đó.

 

Bệ hạ... dường như đã coi trọng Kinh Trập hơi quá mức rồi.

 

Ninh Hoành Nho vừa đau đầu, vừa quay người đi trở về.

 

Chợt nhớ tới Thái hậu, tâm trạng gã bỗng dưng tốt lên một cách lạ lùng.

 

Dù gã có đau đầu đến đâu, thì cũng chẳng thể sánh bằng Thái hậu lúc này.

 

Vị đang ngồi trong Thọ Khang Cung kia, e rằng vẫn còn tưởng mình đủ sức chống lại Hoàng đế bệ hạ. Nếu Thụy Vương còn ở đây, thì quả thực có khả năng đó, nhưng Thái hậu...

 

Ha, sở dĩ Cảnh Nguyên Đế giữ lại Thái hậu đến tận bây giờ, chẳng phải vì kính sợ quyền thế thuộc về Hoàng gia sau lưng bà ta, mà là vì Từ Thánh Thái hậu. Người phụ nữ ấy dù đã qua đời từ lâu, nhưng vẫn để lại những ảnh hưởng khó lòng xóa bỏ.

 

Ninh Hoành Nho cúi đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.

 

Bốn chữ Từ Thánh Thái hậu, dù là ở Càn Minh Cung, ít nhiều cũng được coi là từ cấm.

 

Gã gạt bỏ dòng suy nghĩ, bắt đầu tính toán những việc quan trọng trong tay.

 

Việc nào, món nào, cũng đều cấp bách hơn cái chuyện nhàm chán này.

 

...

 

Tí tách, tí tách ——

 

Mưa đã ngớt dần, sau tiếng sấm nổ vang trời, sắc trời ngược lại trở nên sáng sủa hơn đôi chút. Bên ngoài Thọ Khang Cung, đám thị vệ dầm mình trong mưa tựa như những tảng đá kiên cố, bất động không nhúc nhích.

 

Tim Đức phi đập ngày càng nhanh, đó là cảm giác hoảng loạn khi không thể nắm bắt được tình hình.

 

Nàng vừa không biết nguyên do thị vệ Ngự tiền bao vây Thọ Khang Cung, cũng chẳng hiểu tại sao Thái hậu đến giờ phút này vẫn bình thản ung dung, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

Chẳng lẽ Thái hậu không sợ ư?

 

Ngay lúc nàng đang thấp thỏm lo âu, Thái hậu khẽ nhíu mày, nhìn nữ quan: "Trà này, sao lại nóng như vậy?"

 

Nữ quan lập tức cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: "Nô tì đi đổi ngay đây ạ."

 

"Thôi." Thái hậu lạnh nhạt nói, "Không cần thiết."

 

Ngay khi Đức phi cảm thấy kỳ lạ, định nhìn sang thì phía cửa điện vang lên tiếng động quái dị.

 

Keng ——

 

Nàng ta lập tức nhìn về phía cửa điện.

 

Một tiếng vang lanh lảnh xé toạc sự tĩnh mịch. Tiếng vũ khí va chạm, tiếng máu thịt bị chém giết, thứ âm thanh ngỡ như chỉ xuất hiện trong ác mộng, trong khoảnh khắc lấp đầy màng nhĩ Đức phi.

 

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, bên ngoài đã nổ ra một trận chiến kịch liệt.

 

Vẻ mặt vốn luôn điềm tĩnh của Thái hậu rốt cuộc cũng thay đổi.

 

Bà ta nheo mắt, ngón tay vô thức miết nhẹ vào nhau, lộ ra vài phần hoài nghi.

 

Lẽ nào, Hoàng Nghi Kết thất bại rồi?

 

Nhưng mà...

 

Trước khi chọn Hoàng Nghi Kết, bà ta cũng đã trải qua một thời gian dài tuyển lựa.

 

Hoàng Nghi Kết tưởng rằng Hoàng gia sau khi biết chuyện trùng vu thì không làm gì cả. Nhưng thực tế, mọi hành động thường ngày của nàng ta đều có người theo dõi, nhất cử nhất động đều được ghi chép lại.

 

Thái hậu rất có hứng thú với những kẻ như vậy.

 

Muốn để kỳ nhân dị sĩ như thế bán mạng cho mình, thì phải nắm được điểm yếu, nắm được gốc rễ của kẻ đó.

 

Hai trùng vu, lý do Thái hậu chọn Hoàng Nghi Kết mà không chọn bà lão kia, một là vì Hoàng Nghi Kết có thể vào cung, có thể tiếp cận Hoàng đế một cách danh chính ngôn thuận; hai là vì nàng ta còn trẻ, giữ bên người cũng dễ bề kiểm soát.

 

Người sống càng lâu thì càng tinh ranh.

 

Như bà lão trùng vu kia, đã thành tinh rồi, khi Hoàng gia phái người tới liền biết sự tình không ổn, thà cá chết lưới rách cũng không muốn cháu gái vào cung.

 

Hừ, thứ già khú đế như vậy, cũng chẳng cần thiết giữ lại.

 

Ngay từ lúc Hoàng Nghi Kết mới vào cung, bà lão kia đã chết một cách lặng lẽ dưới sự ám thị của Thái hậu, chẳng ai phát hiện ra.

 

Sau khi Hoàng Nghi Kết vào cung, hành động tuy không thuận lợi như Thái hậu tưởng tượng nhưng cũng có hiệu quả. Nàng ta dần dần thao túng được rất nhiều loại côn trùng trong hậu cung, nghe ngóng được cho Thái hậu nhiều tin tức mà trước đây bà ta không cách nào biết được.

 

Dù Hoàng gia không muốn Thái hậu hành động thiếu suy nghĩ, nhưng sát cơ trong lòng bà ta ngày một nặng nề hơn.

 

Bên cạnh Hoàng đế lại lặng lẽ sở hữu nhiều sức mạnh đến thế, nếu cứ mặc kệ hắn tiếp tục, cộng thêm cái đức tính tích cực chữa bệnh kia, chẳng phải bà ta sẽ phải chờ đợi mãi sao?

 

Bà ta đã đợi quá lâu, đợi đến phát cáu, đợi đến mức không thể nhịn thêm được nữa.

 

Hoàng gia bị công kích, có thể coi là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, bà ta quyết định dùng đến Hoàng Nghi Kết một lần nữa.

 

Cho dù Càn Minh Cung có cách ngăn chặn cổ trùng lây lan, nhưng bản mệnh cổ của Hoàng Nghi Kết đã từng nuốt chửng tính mạng của rất nhiều người, dù trong cơ thể Hoàng đế có Bi Ca, Hoàng Nghi Kết vẫn có thể thao túng nó.

 

Bà ta không phải không chừa đường lui.

 

Thái hậu đã vận dụng tai mắt cài cắm khắp nơi trong cung, âm thầm bỏ rất nhiều loại thuốc vào cơm canh Ngự tiền.

 

Dù cho hành động của Hoàng Nghi Kết không thuận lợi, nhưng chỉ cần nàng ta có thể kéo Hoàng đế rời đi, sẽ có người xông vào Càn Minh Cung, chém chết những kẻ thân cận bên cạnh Cảnh Nguyên Đế ngay tại chỗ.

 

Kể cả khi Hoàng đế thuận lợi thoát khỏi tay Hoàng Nghi Kết, nhưng chỉ cần trong thời gian ngắn đánh sập lực lượng của Hoàng đế, thì dù hắn có quyền thế lớn đến đâu, cả cái hậu cung này đối với hắn cũng chỉ là một đấu thú trường không lối thoát.

 

Bởi lẽ, ở các cửa cung đều có người của Thái hậu.

 

Muốn phong tỏa cửa cung trong thời gian ngắn cũng chẳng phải chuyện không thể làm.

 

Mọi phương diện, thậm chí cả việc binh mã bên ngoài hào hộ thành xông vào thì phải ứng phó ra sao, Thái hậu đều đã tính toán vô cùng thỏa đáng...

 

Nhưng tiếng chém giết vang lên bên ngoài lại xé toạc sự bình tĩnh của Thái hậu.

 

Trong kế hoạch của bà ta, không nên xuất hiện cảnh tượng này.

 

Nhân lực của Thái hậu, một nửa đã được phái đi tùy cơ hành động, nhân lúc Càn Minh Cung kiệt quệ thì giết người, nửa còn lại giữ ở Thọ Khang Cung để đề phòng bất trắc.

 

Sự xuất hiện của thị vệ Ngự tiền nằm trong dự tính của bà ta.

 

Thậm chí, ngay khoảnh khắc đó, Thái hậu đã đinh ninh rằng kế hoạch của mình thành công rồi.

 

Chỉ khi Hoàng đế gặp chuyện, đám thị vệ Ngự tiền này mới có khả năng chạy loạn như ruồi mất đầu. Dù sao cái tên Vi Hải Đông kia cũng chỉ là một kẻ ngu trung với Cảnh Nguyên Đế, mãi mãi không nhìn rõ thời thế.

 

Nhưng chém giết...?

 

Không, Vi Hải Đông không có cái gan đó.

 

Nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự gặp chuyện, Vi Hải Đông sẽ phong tỏa cung thành, sẽ liên lạc với vệ binh hộ thành, sẽ cố gắng truy bắt hung thủ, thậm chí có thể bao vây Thọ Khang Cung như vừa rồi, nhưng việc duy nhất hắn ta không dám làm, chính là cố tình xông vào Thọ Khang Cung.

 

Đây là hai thái độ hoàn toàn khác biệt. Bao vây Thọ Khang Cung có thể nói là đe dọa, cũng có thể nói là bảo vệ... nhưng xông vào... trừ phi Vi Hải Đông muốn chết!

 

Sau khi Hoàng đế xảy ra chuyện, Thái hậu tượng trưng cho quyền lực tối cao, cả hậu cung đều nằm trong tay bà ta, thậm chí tân hoàng đăng cơ cũng phải hỏi ý kiến bà ta. Vi Hải Đông có điên cuồng đến đâu cũng không thể làm ra chuyện như vậy.

 

... Chỉ là, Vi Hải Đông không dám.

 

Nhưng chủ nhân của hắn ta thì dám.

 

Bởi vì Cảnh Nguyên Đế là một kẻ điên.

 

Chính vì nhận ra điều này ngay khi nghe thấy tiếng động, Thái hậu mới không giữ được bình tĩnh, để lộ vài phần kinh hãi.

 

Chuyện này không thể nào.

 

Hoàng Nghi Kết thực sự thất bại rồi ư? Ả ta thất bại kiểu gì?

 

Trước khi Hoàng Nghi Kết vào cung, Thái hậu đã sớm xác nhận bản mệnh cổ của nàng ta có thể thao túng người trúng độc Bi Ca, nên mới không quản ngại đường xa triệu nàng ta vào cung. Thậm chí để nàng ta có thể vào cung một cách hợp lý, Thái hậu đã tổ chức cuộc tuyển tú lần này.

 

Nếu không, bà ta việc gì phải tốn công vô ích, tìm kiếm nhiều phi tần cho Cảnh Nguyên Đế như vậy?

 

Hắn có đẻ được đâu!

 

Tiếng hò hét chém giết ngày một gần, dường như báo hiệu thị vệ Thọ Khang Cung đang thua chạy từng lớp. Cùng với một cái xác bị đá mạnh vào cửa điện, cánh cửa lớn đang đóng chặt cũng bị đạp tung ra.

 

Gió mưa, mùi máu tanh, tiếng chém giết bên ngoài điện nương theo gió cuốn ùa vào. Cái lạnh thấu xương khiến Đức phi bất ngờ rùng mình một cái.

 

Lạnh quá.

 

Nàng có thể cảm nhận được cái lạnh này bùng phát từ trong ra ngoài, gần như muốn nuốt chửng nàng ta hoàn toàn.

 

Nàng trân trân nhìn Cảnh Nguyên Đế xuất hiện ngay trước mắt.

 

Người đàn ông mặc bộ thường phục bình thường, ngoại trừ gương mặt diễm lệ vô song kia, hắn dường như chẳng có gì khác biệt với ngàn vạn người. Thế nhưng bộ y phục màu đỏ trên người hắn... Không, đó không phải là y phục đỏ.

 

Đó là một bộ huyết y.

 

Bộ y phục quá mức mộc mạc, sau khi nhuốm đỏ, dường như cũng bị mùi máu tanh nuốt chửng.

 

Thái hậu sa sầm mặt mày: "Hoàng đế, ngươi quá vô lễ rồi!"

 

Bà ta đập mạnh xuống bàn, nghiêm giọng quát.

 

"Ngươi phái người bao vây Thọ Khang Cung, lại tự tiện xông vào, tàn sát thị vệ trong cung của ai gia, ra tay tàn độc như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"

 

"Có đôi khi, quả nhân thật sự bái phục da mặt của Thái hậu." Cảnh Nguyên Đế lơ đễnh nói, "Nếu da mặt người đời ai cũng dày được như Thái hậu, thì tường thành ngoài biên ải cũng chẳng cần gạch ngói xây lên làm gì."

 

"Càn rỡ!"

 

"Càn rỡ?" Cảnh Nguyên Đế kinh ngạc nhướng mày, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, "Thế này sao có thể tính là càn rỡ?"

 

Hắn vẫy tay, phía sau ùa vào mười mấy thị vệ Ngự tiền.

 

Trong tay bọn họ đều áp giải một thị vệ của Thọ Khang Cung, bắt quỳ rạp xuống đất.

 

Cảnh Nguyên Đế đặt tay l*n đ*nh đầu một người trong số đó, túm lấy đầu gã, ép gã phải đối diện với gương mặt Thái hậu. Cái chết như hình với bóng, dưới nỗi kinh hoàng tột độ, tên thị vệ kia giãy giụa, cố gắng cầu xin Thái hậu, vọng tưởng Thái hậu có thể cứu gã một mạng.

 

Đó cũng là hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy.

 

Cái đầu kia lặng lẽ rơi xuống.

 

Cộp, cộp, cộp...

 

Lăn vài vòng trên đất, máu vương vãi khắp nơi, cuối cùng dừng lại ngay dưới chân Thái hậu.

 

Cảnh Nguyên Đế cứ như thế, từng người, từng người một, chém bay đầu tất cả bọn họ.

 

Trong Thọ Khang Cung nồng nặc mùi máu tanh, như thể phải tưới đẫm vô số máu tươi mới có thể ngưng tụ ra thứ hơi thở đáng sợ đến nhường này.

 

Cảnh Nguyên Đế duỗi năm ngón tay, chậm rãi đón lấy khăn tay Thạch Lệ Quân đưa tới, lau chùi vết máu trên người mình.

 

"Múa rìu qua mắt thợ rồi." Cảnh Nguyên Đế nho nhã lễ độ nói, "Lâu ngày không động thủ, chém không được ngọt cho lắm."

 

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến Đức phi không nhịn được muốn nôn khan.

 

... Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra chuyện Chương phi ngày đó chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

 

Cảnh Nguyên Đế một khi đã phát điên, lại có thể điên cuồng đến mức này.

 

Hắn thế mà lại sống sờ sờ chém giết thị vệ Thọ Khang Cung ngay trước mặt Thái hậu, đây rõ ràng là nhổ bỏ chỗ dựa của Thái hậu, làm lung lay gốc rễ của bà ta!

 

Bệ hạ đây là muốn hoàn toàn xé rách mặt với Thái hậu sao?

 

Thái hậu đã tức đến run người, mặt đỏ bừng bừng.

 

"Hoàng đế! Ngươi vô cớ xông vào tẩm cung của ai gia, lại tru sát thị vệ trong cung, lòng dạ đáng chém, đứa con bất hiếu như ngươi, cho dù là bậc Đế vương cũng là mang trọng tội!"

 

Dù Hoàng Nghi Kết thất bại, nhưng ai có thể chứng minh những việc Hoàng Nghi Kết làm là do bà ta sai khiến? Lúc này, Thái hậu ngược lại hy vọng Hoàng Nghi Kết chết quách đi cho xong, sạch sẽ mọi chuyện.

 

Dù nàng ta họ Hoàng thì đã sao, chẳng lẽ cứ họ Hoàng là có liên quan?

 

Bằng chứng đâu!

 

Thái hậu lấy hơi, mắng Hoàng đế một trận ra trò, nhưng chẳng hiểu sao, Đức phi lại có ảo giác Thái hậu đang cố gồng mình lên.

 

Chẳng qua chỉ là mạnh miệng mà trong lòng run sợ.

 

"Thái hậu, quả nhân không cần bằng chứng." Cảnh Nguyên Đế ném chiếc khăn tay mãi chẳng lau sạch được đi, nở nụ cười u ám về phía Thái hậu, "Lần này, tàn sát tất cả thị vệ của ngươi, coi như một lời cảnh cáo."

 

Tất cả?

 

Đức phi kinh hãi trong lòng.

 

Ngay sau đó, chỉ thấy Cảnh Nguyên Đế lười biếng vỗ tay, vô số vật thể hình cầu bị đẩy vào từ cửa điện, những quả cầu lăn lóc khắp nơi, phát ra tiếng va đập bộp bộp...

 

Chi chít, toàn bộ đều là những cái đầu người còn tươi mới.

 

Những kẻ bị chém trước đó, cộng thêm những cái đầu vừa bị ném vào, toàn bộ Thọ Khang Cung hệt như một lò mổ quái dị.

 

"Hoàn trả đủ số."

 

Cảnh Nguyên Đế ngước mắt, trong đôi ngươi lạnh lẽo ngập tràn sát ý điên cuồng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn khẽ rơi xuống, tựa như lời chế giễu hờ hững.

 

"Đây mới là, càn rỡ."

 

...

 

"Hộc ——"

 

Kinh Trập bật dậy, ôm ngực thở hổn hển từng ngụm lớn, cậu quệt mặt một cái, chỉ thấy toàn mồ hôi lạnh đầm đìa.

 

... Vừa rồi, cậu gặp ác mộng.

 

Trong mơ là vô số con sâu nhỏ bò lổm nhổm khắp nơi, vừa bò vừa vo ve kêu về phía cậu, nào là mẹ, nào là vua, toàn là những từ ngữ rợn người, liều mạng đuổi theo sau lưng, dọa Kinh Trập chạy thục mạng.

 

Khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng Dung Cửu ở phía trước, như gặp được cứu tinh từ trên trời rơi xuống, Kinh Trập lao nhanh về phía Dung Cửu.

 

Dung Cửu dường như nghe thấy tiếng Kinh Trập, quay đầu lại ——

 

Trên gương mặt vốn dĩ diễm lệ xinh đẹp kia, thế mà lại mọc ra một cái mặt côn trùng, khuôn mặt dữ tợn nứt toác ra cái miệng đầy răng nhọn, hai cái râu méo mó ngọ nguậy, phóng thẳng về phía cậu.

 

Cảnh tượng kinh khủng xấu xí này dọa Kinh Trập sợ đến phát điên, lập tức giật mình tỉnh giấc.

 

Nhưng người dù đã tỉnh, trong đầu vẫn toàn hình ảnh Dung Cửu đầu trùng mình người.

 

"Kinh Trập."

 

Một tiếng gọi lành lạnh vang lên, dọa Kinh Trập run bắn mình, vội vàng kéo chăn trùm kín. Trong mơ cậu cũng vừa nhìn thấy Dung Cửu xong, mừng rỡ gọi hắn một tiếng, Dung Cửu cũng vừa gọi tên cậu vừa ngẩng mặt lên...

 

Kinh Trập lấy hết can đảm, lúc này mới nơm nớp lo sợ nhìn về phía bên giường. Người đàn ông dường như đã thay y phục, màu sắc có vẻ trầm tối, nhưng mỹ nhân thì mặc gì cũng đẹp cả thôi.

 

Lúc này, vì hành động kỳ quặc của Kinh Trập, vị mỹ nhân kia đang chau mày, có vẻ không hiểu Kinh Trập đang diễn trò gì.

 

Kinh Trập ôm ngực mềm oặt người xuống: "Dọa chết ta rồi, dọa chết ta rồi..." May mà là Dung Cửu bình thường, nếu thêm một cái mặt côn trùng nữa chắc cậu chịu không nổi mất.

 

Gương mặt hoàn mỹ xinh đẹp nhường ấy của Dung Cửu, cậu thực sự không thể chịu đựng nổi việc bị con sâu xấu xí kia thay thế!

 

... Sâu?

 

Kinh Trập nằm trên giường như một cái xác, những mảnh ký ức vỡ vụn bắt đầu chậm chạp hiện về.

 

blues: trong raw đã bị xóa đoạn này nên mình edit từ bản convert sang, những đoạn trong [..] in nghiêng đều là đoạn bị xóa trong raw hoặc có thay đổi nha.

 

[Cả eo bị ghì chặt lấy, tầm mắt trở nên hỗn loạn, không thể kiềm chế được tiếng r*n r* thoát ra. Cảm giác đau đớn của sự va chạm, những lần cọ xát quái dị...

 

Da thịt đau rát, sưng tấy lên một cách hết sức kỳ lạ.

 

Cứ như thể... còn bị kẹp thêm một thứ gì đó bất thường, bị đâm khiến cơ thể khó lòng khép lại được.

 

Khoan đã, cọ xát?]

 

Cậu im lặng một hồi, từ từ kéo chăn lên che kín toàn thân, sau đó mới s* s**ng xuống dưới.

 

Kinh Trập đầu tiên sờ thấy lớp vải mềm mượt.

 

Không phải bộ đồ hôm qua.

 

Sau đó là cái quần... sờ vào thấy hơi ẩm ướt, nhưng vẫn là cái quần cũ...

 

Kỳ lạ...

 

Trong lòng Kinh Trập dấy lên một cảm giác khác thường, giống như sợi lông vũ khẽ lướt qua, không rõ ràng lắm nhưng lại để lại dấu vết.

 

"Huynh không giúp ta... thay hết y phục sao?" Kinh Trập nén nỗi xấu hổ, gượng gạo hỏi câu này.

 

[Sao cậu lại loáng thoáng có cảm giác như... mình đã bị l*t s*ch quần áo? Phần bên trong sườn bị sưng đau, chẳng lẽ không phải là do... cọ xát... rồi bị đâm mà ra sao?

 

Vậy tại sao quần áo vẫn còn nguyên vẹn?]

 

Tuy nói ra lời này bản thân cậu cũng hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, nhưng mối nghi ngờ cấp bách khiến cậu buộc phải hỏi. Là ký ức của cậu có vấn đề... hay bọn họ thực sự đã từng... Bí mật của cậu, chẳng lẽ chưa bị lộ...

 

Nhưng những chuyện xảy ra trước đó lại khiến Kinh Trập có vài phần mờ mịt.

 

Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là ảo ảnh?

 

"Hễ chạm vào là Kinh Trập lại khóc lóc la hét, nên không thay." Dung Cửu bình thản nói, "Giờ ta thay cho em nhé?"

 

Đầu Kinh Trập lập tức lắc như trống bỏi: "Không cần, đa tạ, ta tự làm!"

 

Cậu nhận lấy y phục Dung Cửu đưa, loay hoay trong chăn thay xong, cả người đã yếu ớt nằm vật ra.

 

Cậu giờ là con cá chết thở hắt ra đằng tai.

 

Kinh Trập thầm nghĩ, bị Dung Cửu làm thế này thế kia, dù chưa làm đến bước cuối, thì người cũng sắp bị tàn phá đến điên rồi.

 

[Kinh Trập lặng lẽ suy nghĩ, bị Dung Cửu làm này làm kia, rồi lại như này như nọ, còn mặc cho cây nấm kia cọ xát đến mức da thịt sưng tấy. Cho dù chưa làm đến bước cuối, thì người cũng sắp bị tàn phá đến điên rồi.]

 

Cậu thực sự sợ Dung Cửu khiếp vía.

 

Cũng không biết hắn... là do nhịn lâu quá hay sao mà lại có một sự thô bạo vụng về không biết đúng phương pháp, làm cậu bị giày vò đến là đáng thương.

 

"Ta muốn... uống nước."

 

Kinh Trập yếu ớt nói.

 

Rất nhanh, Dung Cửu đã lấy nước tới cho Kinh Trập, cậu khát khô cả cổ ôm lấy uống liền mấy ngụm mới hoàn hồn, đôi mắt đen láy khẽ động, không kìm được nhìn về phía Dung Cửu.

 

Sau đó, Kinh Trập cúi đầu, ấp úng nói: "... Huynh, có phải là, rất lâu rồi... chưa cùng người khác..."

 

Những đoạn ký ức nhớ lại được đều có chút bạo lực quá đà, Kinh Trập sợ mình bị hắn nghiền nát mất.

 

Dung Cửu nhướng mày, dường như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cậu, sau đó chậm rãi đáp: "Không có người khác."

 

Hả?

 

Kinh Trập ngẩn ngơ nhìn Dung Cửu.

 

Khoan đã... Dung Cửu đã đến tuổi này rồi, chẳng lẽ trước đây thật sự chưa từng có gì sao...

 

Nếu không phải do những gì đã trải qua trước đó, Kinh Trập suýt nữa thì nghi ngờ liệu hắn có phải... khụ, có vấn đề gì ở chỗ nào đó không.

 

"Em là người đầu tiên." Dung Cửu như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, "Nếu em muốn kỹ thuật của ta tinh xảo, sau này hầu hạ em cho tốt, vậy thì cũng chỉ đành luyện tập nhiều trên người em thôi."

 

Lời nói bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng lại khiến tim Kinh Trập run lên bần bật.

 

Dung Cửu đưa tay lên, lướt qua đuôi mắt Kinh Trập.

 

Nhiệt độ ngón tay lạnh lẽo khiến cậu vô thức nghiêng đầu, nhưng rốt cuộc vẫn không né tránh cái chạm của Dung Cửu.

 

Làn da dưới đầu ngón tay dường như vẫn còn vương lại chút ửng đỏ, đó là dấu vết còn sót lại sau những lần kìm nén tiếng khóc.

 

Nhưng lời Hách Liên Dung vừa nói lại khiến đôi mắt mông lung kia trợn tròn, giận đùng đùng.

 

???

 

Đó mà gọi là hầu hạ sao?

 

Dung Cửu rõ ràng là muốn tháo rời cậu ra thì có!

 

Tên khốn kiếp này, rốt cuộc trong lúc cậu không biết đã làm bao nhiêu chuyện?

 

Quả thực là khiến người ta sôi máu!

 

[Lời nói bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng lại khiến tim Kinh Trập run lên bần bật.

 

Khóe mắt cậu còn vương lại chút ẩm ướt và sắc đỏ, đó là dấu vết còn sót lại sau nhiều lần nén tiếng khóc thút thít. Dung Cửu thực sự quá đỗi tham lam, bất kỳ một giọt chất lỏng nào chảy ra từ khóe mắt ấy, đều bị hắn nuốt lấy sạch sẽ.

 

Đó mà gọi là hầu hạ sao?

 

Dung Cửu rõ ràng là muốn tháo rời cậu ra thì có!

 

...Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang dừng lại trên cơ thể mình: dính dớp và cuồng nhiệt. Cái luồng sóng triều đáng sợ kia vẫn chưa hề tan biến.

 

Lúc nào, lúc nào cũng rình rập, mơ ước được xé xác cậu rồi nuốt trọn vào bụng.

 

Kinh Trập run rẩy: "Ta thật sự, không thể..."

 

Nếu cứ tiếp tục, Dung Cửu sẽ thực sự l*t s*ch quần áo cậu và làm ra chuyện không thể cứu vãn được mất.

 

Người chưa từng trải qua chuyện ấy... lại có thể mạnh bạo đến vậy sao?

 

Kinh Trập muốn khóc. Cậu cũng muốn lắm chứ, nhưng tại sao lại không có chút cảm xúc nào?]

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Dung Cửu: Đó là lãnh cảm.

 

Kinh Trập: Còn huynh là túng dục.

 

Dung Cửu: Không có.

 

Kinh Trập: Sao lại không có!

 

Dung Cửu: Chưa vào thì tính là không có (bình tĩnh).

 

Kinh Trập: ...

 

blues: mọi người muốn mình edit bản cũ (trước khi chỉnh sửa) riêng hay như chương này, để trong phần [...] in nghiêng luôn nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment