Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 38

Tín đồ thành tín nhất, nhưng cũng là tín đồ tham lam nhất.

 

*

 

Ninh Hoành Nho tự nhận mình cũng được coi là một kẻ cẩn trọng dè dặt. Sau khi Hoàng đế rời Càn Minh Cung, gã liền bắt tay vào chuẩn bị bố trí lại tẩm cung.

 

Đầu tiên, đốt hương an thần để Kinh Trập ngủ say hơn một chút, tránh việc cung nhân đi lại làm kinh động đến cậu. Sau đó, những đồ trang trí quá mức lộ liễu đều phải dẹp bỏ hết.

 

Chỉ cần để lại một chút dấu vết thôi cũng sẽ khiến người ta cảnh giác.

 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa những chi tiết quan trọng nhất, gã đã bịa sẵn một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được.

 

Với tài ăn nói của Ninh Hoành Nho, muốn lừa gạt Kinh Trập cho qua chuyện thì cũng chẳng khó khăn gì.

 

Chỉ tiếc Cảnh Nguyên Đế không cho gã cơ hội để phát huy.

 

Chuyến đi này của bệ hạ, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt.

 

Lúc đi Cảnh Nguyên Đế còn giữ được dáng vẻ tao nhã, khi về lại chẳng khác nào tên đao phủ hung thần ác sát.

 

Cảnh tượng máu me đầm đìa ấy chảy dài từ bậc thềm đến ngự tiền, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm cả tòa Càn Minh Cung, tựa như sự uy h**p mà Cảnh Nguyên Đế mang về, mãi vẫn chưa tan.

 

Mùi máu quá nồng, Cảnh Nguyên Đế phải ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu mới miễn cưỡng rũ bỏ được thứ mùi tanh tưởi ấy. Hắn nắm lấy đuôi tóc ngửi một lúc, rồi bảo Ninh Hoành Nho lấy hương lan tới.

 

Ngày thường, Cảnh Nguyên Đế không thích trên người mình có quá nhiều mùi hương.

 

Hương lan thoang thoảng đè xuống mùi máu tanh có phần gay gắt, biến thành một loại hương vị vấn vít triền miên.

 

Ninh Hoành Nho bẩm: "Vị kia vẫn chưa tỉnh ạ."

 

Cảnh Nguyên Đế gật đầu, chìa cánh tay ra, ra hiệu cho Ninh Hoành Nho băng bó lại.

 

Ninh Hoành Nho nâng cánh tay máu thịt be bét kia lên, khẽ nói: "Bệ hạ, có cần gọi Tông Nguyên Tín tới không ạ?"

 

Gã đương nhiên có thể làm được, chỉ là Tông Nguyên Tín giỏi về khoản này, chắc chắn sẽ làm tốt hơn Ninh Hoành Nho.

 

"Không cần." Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói, "Lắm mồm."

 

Ninh Hoành Nho cúi đầu, rửa sạch vết thương cho bệ hạ.

 

Tông Nguyên Tín ở một mức độ nào đó cũng cùng một giuộc với Mao Tử Thế, bản lĩnh thì có, nhưng tính cách lại quá lập dị.

 

Đôi khi, đúng là khiến người ta thấy phiền.

 

Cảnh Nguyên Đế nhắm mắt, mặc cho cung nhân phía sau lau tóc.

 

Bên ngoài trời đang mưa rả rích, tóc sau khi gội không thể khô ngay được, các cung nhân phải cẩn thận từng li từng tí, lau khô từng chút một.

 

Sau đó, lại theo ý bệ hạ, bôi hương lan lên lược, chải từng lọn tóc. Mùi hương theo đó cũng trở nên nồng nàn hơn.

 

Cảnh Nguyên Đế nhíu mày vẻ không thích, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

 

"Bệ hạ, vết thương tốt nhất đừng để dính nước nhiều lần." Ninh Hoành Nho nhịn rồi lại nhịn, vẫn thấp giọng nói, "Dễ bị thối rữa lắm."

 

"Thối thì cắt đi."

 

Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, mái tóc dài nửa khô xõa sau lưng, chân trần dẫm lên thảm, bước vài bước đến trước gương đồng.

 

Chỉ cần nhìn bộ y phục hắn chọn, Ninh Hoành Nho biết ngay bệ hạ lại định đi thăm vị kia.

 

Ninh Hoành Nho cúi đầu: "Bố trí trong điện đã được điều chỉnh lại một chút. Bệ hạ, bên phía Trực Điện Giám, có cần sắp xếp gì không?"

 

Cảnh Nguyên Đế nhìn sang, thấy vị Tổng quản thái giám này đang khom người: "Cổ trùng tản mát khắp nơi, một hướng chúng chạy trốn chính là góc Tây Nam, không ít cung nhân bị tập kích, cũng có người bị cổ trùng hại chết." Mà trong số những cung nhân gặp nạn, duy chỉ có Trực Điện Tư là đặc biệt.

 

Bọn họ chỉ bị hư hại chút ít phòng ốc và đồ đạc, nhưng lại không có một ai xảy ra chuyện.

 

Điều này chắc chắn sẽ gây ra dị nghị.

 

Ninh Hoành Nho nhận được tin, tra xét kỹ mới phát hiện nguyên nhân Trực Điện Tư tránh được tai họa là nhờ họ có loại hương có thể xua đuổi cổ trùng.

 

Còn về nguồn gốc của loại hương này...

 

Đương nhiên là có liên quan đến "Dung Cửu".

 

Cảnh Nguyên Đế ung dung mặc y phục, không cần người khác hầu hạ, hắn đeo một chiếc kết bình an tạp sắc lên người, giọng điệu hờ hững nói: "Vậy thì giết thêm vài kẻ nữa, coi như là xác chết mới phát hiện."

 

Ninh Hoành Nho im lặng. Đây đúng là cách giải quyết đơn giản thô bạo, chỉ cần Trực Điện Tư cũng có vài người chết, vậy là dứt khoát gọn gàng, bịt được miệng lưỡi thế gian.

 

Chỉ là...

 

Gã cung kính nói: "Thái giám Kinh Trập trước khi rời khỏi Trực Điện Tư đã dặn dò thái giám cùng phòng đưa tất cả mọi người vào trong phòng, còn phát hương cho những người bị lẻ loi bên ngoài."

 

Điều này dẫn đến việc gần như tất cả mọi người đều ở trong phòng của Kinh Trập và Tuệ Bình, những người còn lại cũng đều bình an vô sự, chẳng lòi ra được ai đi lẻ để mà gặp nạn cả.

 

Ngón tay Cảnh Nguyên Đế dừng lại trên cổ tay áo, khẽ cười khẩy một tiếng. Nghe thì như đang cười, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

 

Kinh Trập đúng là đa tình.

 

"Vậy cứ làm theo ý ngươi đi." Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.

 

Đến khi bệ hạ rời đi, Ninh Hoành Nho mới thẳng người dậy.

 

Làm theo ý gã...

 

Ha ha, Ninh Hoành Nho cười.

 

Những chuyện thế này, quả thực gã có nhiều chủ ý nhất.

 

Có điều...

 

Bệ hạ cố ý sao?

 

Ninh Hoành Nho đăm chiêu nhìn theo hướng Cảnh Nguyên Đế biến mất.

 

Dù là cố ý hay vô tình, bệ hạ dường như đều không quá nguyện ý để người khác đến gần Kinh Trập, kể cả là Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân cũng vậy.

 

... Bệ hạ thực sự coi trọng y như bảo bối sao?

 

Mức độ này đã vượt qua phạm vi đồ chơi, đủ để Ninh Hoành Nho nảy sinh vài suy đoán không mấy tốt đẹp.

 

Ninh Hoành Nho bắt đầu thấy đau dạ dày, gã quyết định phải đi tìm Thạch Lệ Quân để cùng nhau đau đầu.

 

Xưa nay vẫn nói, vui một mình không bằng vui chung.

 

Gã quả là người biết quan tâm.

 

...

 

"Cái gì?"

 

Kinh Trập không biết có nên thấy may mắn vì Dung Cửu nói câu này sau khi cậu đã uống nước xong hay không.

 

Nếu không, chắc chắn cậu sẽ phun hết nước ra ngoài.

 

Đây có được tính là sự ân cần của Dung Cửu không?

 

Kinh Trập dở khóc dở cười: "Tại sao không thể về?"

 

Cậu vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ cú sốc mà Dung Cửu mang đến, Kinh Trập cũng đã quan sát kỹ nơi này. Nhìn thì không quá lộng lẫy, cũng may không phải là mấy chỗ khiến người ta sợ mất mật.

 

Cậu hôn mê cũng chưa bao lâu, nghe Dung Cửu nói bây giờ vẫn là buổi chiều.

 

Nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Có lẽ là vì những tiếp xúc thân mật quá mức trong tiểu điện, cũng có thể vì xúc cảm quá đỗi mượt mà của chiếc chăn đang đắp trên người, càng là vì...

 

Hiện giờ cậu đang ở cùng một phòng với Dung Cửu, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn.

 

Chuyện này không thể trách Kinh Trập lo xa, thực sự là Dung Cửu trông không hề... có vẻ gì là lý trí hơn cả, giữa hai hàng lông mày lờ mờ hiện lên vài phần điên cuồng đang cố kìm nén.

 

Cậu cứ luôn có ảo giác Dung Cửu vừa mới giết người trở về.

 

Trên người người đàn ông này toát ra một sự hưng phấn quái đản đang sôi sục, dường như đang thiêu đốt trong máu thịt, khiến khí thế của hắn sắc bén đến mức cậu không dám nhìn thẳng.

 

Nhưng một Dung Cửu như vậy, lại đang chải tóc cho Kinh Trập.

 

Trên người Dung Cửu mang theo hơi ẩm nhàn nhạt, như thể đã tắm rửa trước khi đến đây, mái tóc cũng tỏa ra hương lan thanh khiết, rất dễ ngửi.

 

Hắn ngồi bên mép giường, đang dùng lược chải từng sợi một cho Kinh Trập.

 

Tóc Kinh Trập khô xơ rối rắm, bản thân cậu cũng chẳng kiên nhẫn chăm sóc. Cả nắm tóc lớn thế này nằm trong lòng bàn tay Dung Cửu, Kinh Trập chỉ sợ có khi nào đầu mình bị giật xuống luôn không.

 

"Hiện giờ trong cung đang rất hỗn loạn. Hoàng Nghi Kết mưu toan tập kích Hoàng đế, bị người Ngự tiền bắt được. Sau đó Hoàng đế dẫn người bao vây Thọ Khang Cung, tàn sát thị vệ Thọ Khang Cung. Nay trong cung thần hồn nát thần tính, đang lùng sục dấu vết cổ trùng, nếu em ra ngoài sẽ trở thành mục tiêu công kích."

 

Trong tiểu điện, sự thu hút của Kinh Trập đối với cổ trùng quả thực quá rõ ràng.

 

Dung Cửu không thể không nhận ra.

 

Nhưng hắn chẳng hỏi câu nào.

 

Điều này khiến Kinh Trập có chút an tâm, nhưng cũng xen lẫn vài phần lo lắng thầm kín. Dung Cửu có đôi khi, liệu có phải quá tin tưởng cậu rồi không?

 

Không sợ cậu thực ra cũng là trùng vu, cùng một giuộc với Hoàng Nghi Kết sao?

 

"Không đâu." Dung Cửu như con giun trong bụng Kinh Trập, "Em không phải nữ nhân."

 

Kinh Trập lúc này mới nhớ ra, trùng vu truyền nữ không truyền nam.

 

Cậu đúng là chưa đủ tư cách.

 

... Nhưng mà, rốt cuộc Dung Cửu nhìn thấu suy nghĩ của cậu kiểu gì vậy hả!

 

Kinh Trập hơi xấu hổ pha lẫn bực bội.

 

Giọng nói của Dung Cửu rất êm tai, giải thích cũng vô cùng hợp lý, Kinh Trập lẽ ra nên cảm kích một người ít nói trầm mặc như hắn đã chịu khó nói nhiều lời thế này, nhưng mà...

 

Cậu cảm giác lưng mình sắp bị ánh nhìn nóng rực của Dung Cửu thiêu đốt rồi. Kinh Trập khổ sở nói: "Nhưng ta ở lại đây, liệu có... ảnh hưởng đến huynh không? Việc Ngự tiền bận rộn nhiều, sao huynh lại về vào giờ này?"

 

... Tóc, liệu có vì thế mà bị ánh nhìn nóng rực kia đốt cháy không nhỉ?

 

Trong lòng Kinh Trập bắt đầu lo lắng vẩn vơ một cách thái quá.

 

Dung Cửu khựng lại, bình tĩnh trả lời: "Đây là nơi nghỉ ngơi của ta trong cung. Không cần đến Ngự tiền, ta bị thương rồi."

 

Đây là câu trả lời cho cả hai câu hỏi trước và sau.

 

Kinh Trập quay phắt lại, bị bàn tay lớn đỡ lấy đầu: "Tóc."

 

Dung Cửu lạnh lùng nói.

 

Ồ ồ, tóc cậu vẫn còn đang nằm trong tay Dung Cửu.

 

Kinh Trập bị buộc phải giữ nguyên tư thế đó, nhưng vẫn muốn quay đầu nhìn Dung Cửu: "Huynh bị thương ở đâu?"

 

"Cổ tay bị thương."

 

"Sao lại bị thương?"

 

Dung Cửu im lặng một cách đáng ngờ. Kinh Trập còn tưởng thương thế của Dung Cửu rất nghiêm trọng, vội vàng nói: "Rốt cuộc huynh bị thương ở đâu? Nếu nghiêm trọng quá thì vẫn nên đi tìm thái y..."

 

"Bị cắn."

 

Kinh Trập chớp chớp mắt. Cắn, bị cắn?

 

Bị cái gì cắn?

 

Là lũ cổ trùng đó sao?

 

Nhưng cậu lờ mờ nhớ lại, đến cuối cùng lũ cổ trùng đó cũng đâu có xông vào được tiểu điện. Vậy là bị cái gì cắn...

 

Trong ký ức Kinh Trập thoáng qua một hình ảnh dính dấp cuồng nhiệt nào đó, hình như cậu bị kéo đến một nơi, sau đó... có thứ gì đó đáng sợ thúc vào phía sau, dọa cậu khóc thét...

 

Lúc đó... Dung Cửu làm gì nhỉ...

 

Mùi máu tanh dường như lại dâng lên trong cổ họng, nhớ lại hơi thở đáng sợ ấy, dường như cũng nhớ lại những hình ảnh rung lắc quái dị kia.

 

Tai Kinh Trập bỗng chốc đỏ bừng, cậu lúng túng cạy cạy móng tay.

 

Ha ha, hóa ra là bị cậu cắn à?

 

Nhưng lúc đó cậu cắn mạnh đến thế á? Kinh Trập nghiến nghiến răng, dù là răng khểnh thì cũng đâu có sắc nhọn đến vậy chứ?

 

Ngay lúc Kinh Trập ôm gối rơi vào trầm tư tự hoài nghi bản thân, Dung Cửu vẫn đang ung dung thong thả chải tóc cho cậu. Tóc rụng chải ra được hắn nhặt để sang một bên, đợi đến khi chải được một nghìn lần, Kinh Trập đã bị chải đến mức buồn ngủ rũ rượi.

 

Dung Cửu cầm lược chấm chấm vào thứ gì đó bên cạnh, rồi lại bắt đầu chải tóc cho Kinh Trập.

 

Kinh Trập mơ màng nói: "Chẳng phải đã chải xong rồi sao?"

 

"Vừa rồi chỉ là gỡ rối."

 

Kinh Trập không rành mấy vụ này lắm, cậu dụi dụi mắt, mặc kệ Dung Cửu muốn làm gì thì làm.

 

Nếu hai ngày nay Dung Cửu có thể cứ bình tĩnh như vậy, thì ít nhất... cũng tốt hơn là không kiểm soát được bản thân như trước.

 

Kinh Trập: "Dung Cửu, Quý phi tập kích bệ hạ... là vì Thái hậu sao?"

 

"Cả nhà Hoàng Nghi Kết sống dựa vào Hoàng gia, Hoàng gia bị công kích sẽ bất lợi cho Hoàng Nghi Kết. Không có Thái hậu thì sớm muộn gì ả cũng sẽ làm như vậy." Dung Cửu lạnh lùng nói, nhắc tới Hoàng Nghi Kết với thái độ không chút kính trọng nào dành cho một vị Quý phi, "Việc này động chạm đến lợi ích của ả."

 

Kinh Trập nhíu mày, có chút kỳ lạ nói: "Chẳng lẽ lần này Hoàng gia thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn sao?"

 

Thái độ của Dung Cửu lạnh nhạt: "Không đến mức lụi bại hoàn toàn, Hoàng gia ngoại trừ Hoàng Khánh Thiên ra vẫn còn người khác làm quan. Có điều, nếu Hoàng Khánh Thiên ngã ngựa, Hoàng gia cũng coi như vô dụng."

 

Dù sao, ở cái tuổi của Hoàng Khánh Thiên, lứa con cháu tiếp theo được ông ta đề bạt vẫn chưa ngồi vững ở vị trí trụ cột. Lúc này mà rớt đài, muốn quay lại đỉnh cao đâu phải chuyện dễ dàng.

 

Những vị trí chủ chốt xưa nay đều là nơi người ta tranh giành vỡ đầu chảy máu.

 

Thiếu đi một người, biết bao kẻ như kền kền đang chằm chằm nhìn vào, chỉ hận Hoàng Khánh Thiên không chết thảm hơn, sao có thể ra tay vớt ông ta lên?

 

Đương nhiên, cũng không phải không có những kẻ thân cận với Hoàng gia cố gắng chạy chọt việc này, nhưng chung quy vẫn là do chứng cứ đưa ra quá rõ ràng.

 

Muốn dời đi một ngọn núi, cần phải bẩy được một góc lên.

 

Mà hiện giờ, chiếc xà beng để bẩy góc ấy đã tìm được rồi.

 

Dung Cửu: "Kinh Trập, thứ lúc trước em nhờ ta tìm, đã tìm được rồi."

 

Kinh Trập ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp Dung Cửu đang nói đến thứ cậu nhờ hắn tìm dưới ao sen trước đó.

 

Trên mặt cậu hiện lên một vẻ kỳ lạ, khẽ hỏi: "Đó là cái gì?"

 

"Hẳn em cũng tự biết đó là thứ gì."

 

Kinh Trập từ từ đưa tay nắm lấy tóc mình, kéo lại về phía bản thân, ngón tay luồn vào tóc v**t v*, dường như đang cố bình ổn tâm trạng.

 

"Ta đại khái... có suy đoán."

 

Cậu ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

 

"Thực sự có liên quan đến Hoàng gia?"

 

"Là nhiều bức thư tay của Hoàng Khánh Thiên, tất cả đều liên quan đến chuyện năm xưa."

 

Kinh Trập mím môi: "Vậy những thứ này... có liên quan đến chuyện của Hoàng gia lần này không?"

 

"Có liên quan." Dung Cửu đáp, "Trong tay Hoàng đế sớm đã có nhiều bằng chứng phạm tội của Hoàng gia. Nhưng những thứ lục soát được từ trong phủ mới là bằng chứng trực tiếp và có liên quan nhất."

 

Kinh Trập mờ mịt gật đầu, sau đó im lặng ngồi đó, ánh mắt hơi trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

 

Cậu không hỏi làm sao bằng chứng này lại đến tay Cảnh Nguyên Đế, cũng không hỏi tại sao Dung Cửu không hỏi ý cậu trước...

 

Kinh Trập chỉ đang thẫn thờ.

 

Dung Cửu chậm rãi cướp lại tóc từ tay cậu, tiếp tục bôi dầu dưỡng lên đuôi tóc, cho đến khi từng lọn tóc đều suôn mượt vô cùng mới bắt đầu buộc lại.

 

Đến khi Kinh Trập hoàn hồn, quanh người cậu toàn là mùi thơm nức mũi, hun đến mức cậu hơi khó thở.

 

Cậu bịt mũi, rầu rĩ nói: "Dung Cửu, rốt cuộc huynh bôi bao nhiêu vậy hả?"

 

Dung Cửu: "Không nhiều."

 

Kinh Trập không tin, tự tay sờ thử, kết quả chạm vào lại là một cái bím tóc to đùng. Không đúng, là hai cái.

 

Cậu cầm hai cái bím tóc của mình, trái một cái phải một cái, câm nín.

 

"Cái kiểu tết tóc này huynh học ở đâu ra vậy?"

 

Tại sao lại là kiểu hai bím thế này, trông cứ như bé gái ấy!

 

Kinh Trập giật giật, bất lực tháo tóc ra định buộc lại, nhưng lại phát hiện xúc cảm khi chạm vào hoàn toàn khác hẳn trước kia. Cảm giác mềm mại mượt mà ấy cứ như không phải tóc của cậu vậy.

 

Kinh Trập kinh ngạc cầm đuôi tóc lên ngắm nghía, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nồng nàn.

 

Dung Cửu đưa một chiếc hũ nhỏ cho Kinh Trập: "Sau này tắm xong, dùng cái này bôi nhiều lần vào."

 

Kinh Trập do dự nói: "Cái này tốn thời gian lắm."

 

"Có thể làm đen tóc."

 

Dung Cửu nói một câu đầy ẩn ý.

 

Kinh Trập lập tức nhét cái hũ nhỏ vào trong ngực áo.

 

Cậu quyết định mỗi lần tắm gội xong sẽ bôi tóc thật kỹ bảy tám lần.

 

Đợi Kinh Trập cất kỹ hũ nhỏ xong, Dung Cửu mới thản nhiên nói: "Tại sao không hỏi tiếp?"

 

Kinh Trập cúi đầu, đang nhặt những sợi tóc rụng trên người mình, giọng điệu cũng trở nên lơ đãng.

 

"Hỏi cái gì?"

 

"Chuyện em có thể xuất cung hay không."

 

Câu nói bâng quơ như thể đang bàn chuyện thời tiết, nhưng lại khiến Kinh Trập cứng đờ người tại chỗ.

 

Ngón tay cậu run rẩy giây lát, sau đó siết chặt thành nắm đấm, giấu vào trong lòng.

 

Kinh Trập khẽ nói: "Dung Cửu, huynh đang nói lung tung gì thế?"

 

"Rắc rối lớn nhất của Hoàng Khánh Thiên không phải vụ án tham ô kia, mà là việc lão nhúng tay vào quốc khố, động đến quân nhu. Nhưng khởi đầu khiến lão khó chối cãi, không thể né tránh lại chính là vụ án tham ô. Án tham ô liên quan đến Sầm Huyền Nhân, nếu chuyện này thực sự có thể lật lại bản án, thì tự nhiên..."

 

"Chuyện Sầm gia năm xưa là phán quyết của Tiên đế." Kinh Trập bình tĩnh cắt ngang lời Dung Cửu, "Cho dù Hoàng Khánh Thiên vào tù, dù có một phần bằng chứng quả thực lục soát được từ nhà ta, nhưng đám quan lại này, kẻ nào dám động đến phán quyết của Tiên đế?"

 

Tiên đế đã băng hà, truy cứu chuyện người xưa đã khó, huống chi đó còn là chủ nhân của thiên hạ.

 

Kinh Trập sống lâu năm trong hậu cung, biết không nhiều về chuyện triều đình, nhưng đối với việc họ sẽ làm thế nào...

 

Cậu lại có phán đoán vô cùng nhạy bén.

 

Họ sẽ không làm.

 

Họ cũng không dám làm.

 

Chuyện Sầm gia, ngoại trừ Kinh Trập ra, những người khác đều đã chết hết. Mà Kinh Trập thì đã vào hoàng cung, trở thành thái giám.

 

Cho dù Sầm gia có được minh oan, nhưng nếu Kinh Trập rời khỏi hoàng cung lúc này, cả đời cũng chỉ mang thân phận một kẻ hoạn quan. Mà chuyện xuất cung hay không, quyền lựa chọn cũng chẳng nằm trong tay cậu.

 

"Dung Cửu, người như ta không thể nghĩ đến những chuyện kiểu 'nếu như có khả năng' được." Giọng Kinh Trập rất bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng, "Điều đó chẳng có lợi gì cho ta cả."

 

Tưởng tượng nhiều dễ sinh vọng niệm.

 

Đi suy nghĩ về những thứ không thể có được.

 

Kinh Trập chưa bao giờ mơ những giấc mơ như vậy, mộng càng đẹp, lúc ngã chết lại càng thê thảm.

 

Kinh Trập: "Thái hậu mượn tay Hoàng Nghi Kết ám sát bệ hạ, việc này thất bại chắc chắn sẽ đẩy nhanh sự suy tàn của Hoàng gia. Nếu mọi chuyện thuận lợi, Hoàng Khánh Thiên sẽ vào tù, Sầm gia được minh oan, hài cốt phụ thân được an táng, còn ta... cùng lắm là nhận được chút ban thưởng coi như an ủi, chuyện này cũng cứ thế mà kết thúc."

 

Còn chuyện xuất cung, không phải không thể, nhưng hy vọng mong manh.

 

Khả năng lớn nhất cũng chỉ là được đề bạt thêm chút ít.

 

Xuất cung cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.

 

Nếu ra khỏi cung, chưa nói đến sự phiền phức của hệ thống trên người, Kinh Trập vẫn còn nhớ hệ thống từng nói Cảnh Nguyên Đế trong cơn điên cuồng sẽ thiêu rụi toàn bộ tông thất.

 

Sau đó thiết kỵ nhập quan, đủ thứ chuyện xảy ra, không cần nói nhiều cũng biết.

 

Thế thì thà ở lại trong cung còn hơn.

 

Phải nói rằng, Kinh Trập nhìn nhận sự việc rất thấu đáo.

 

Viễn cảnh cậu miêu tả, phần lớn chính là những gì có thể xảy ra, hoặc đang xảy ra.

 

Nói xong những lời này, dường như cảm thấy giọng điệu mình hơi lạnh lùng, cậu ngại ngùng vò đầu, khẽ nói: "Nhưng mà đa tạ huynh, Dung Cửu. Nếu không phải huynh mua lại cái viện đó, và giúp ta tìm..."

 

"Khế đất đã đưa cho em thì là đồ của em. Tìm được bằng chứng cũng là vì em muốn tìm." Dung Cửu thản nhiên nói, "Việc này không liên quan đến ta."

 

Kinh Trập không nhịn được bật cười, vẻ lạnh lùng kiềm chế cũng tan biến, trở nên có chút buồn cười: "Nhưng bằng chứng, suy cho cùng vẫn là do huynh đưa đến Ngự tiền." Giọng cậu vô cùng chắc chắn.

 

Có bằng chứng cũng vô dụng.

 

Bất kể là điều phụ thân trải qua trước kia, hay là với sức lực hiện tại của Kinh Trập, nếu không có Dung Cửu ra tay giúp đỡ, cho dù Kinh Trập trăm cay ngàn đắng tìm được bằng chứng, cũng chẳng thể tìm được người dám nhận bằng chứng này.

 

Hoàng Khánh Thiên là nhân vật cỡ nào?

 

Ông ta là anh em ruột của Thái hậu, một trong Lục bộ Thượng thư, là cái tên chắc chắn sẽ bước vào Nội Các trong danh sách tiếp theo.

 

Ai sẽ tin Kinh Trập?

 

Dẫu cho Sầm Huyền Nhân năm xưa nắm trong tay bằng chứng rõ ràng đến thế, nhưng cũng chẳng thể tìm cho mình một lối thoát.

 

Quan lớn một cấp đè chết người.

 

Sầm gia, làm sao có thể so sánh với Hoàng gia?

 

Nếu không phải Dung Cửu đứng giữa giúp một tay, muốn dựa vào sức mình Kinh Trập đưa bằng chứng này ra ngoài, e là còn khó hơn lên trời.

 

"Ta không thích, đừng nói cảm ơn."

 

Dung Cửu bóp chặt má Kinh Trập, trên hai ngón tay vương mùi hương thoang thoảng, tay áo rủ xuống để lộ lớp băng bó trắng toát trên cổ tay.

 

Kinh Trập vốn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy cổ tay Dung Cửu, nhất thời quên bẵng đi, vội ôm lấy tay hắn: "Đây là... vết thương lúc nãy huynh nói à?"

 

Chỉ nhìn độ dày của lớp băng bó thôi cũng biết tuyệt đối không phải vết thương nhỏ nhặt gì.

 

Kinh Trập nhíu mày, có chút ảo não. Nếu thực sự nghiêm trọng như Dung Cửu nói, đến mức trong tình huống gay go thế này còn được nghỉ ngơi, thì vết thương này phải nặng đến mức nào?

 

Sao vừa nãy cậu lại không nhận ra chứ?

 

"Vết thương lan đến cả cẳng tay thế này mà huynh còn bảo không nghiêm trọng?" Kinh Trập chau mày, giọng nói có chút lo lắng, "Đây thật sự là do ta cắn sao?"

 

Răng cậu tốt đến mức này ư?

 

Dung Cửu: "Ta tự cắn."

 

Câu trả lời của người đàn ông khiến Kinh Trập giật mình ngẩng đầu lên.

 

"... Huynh tự cắn á?" Kinh Trập ngờ vực hỏi, "Huynh đang yên đang lành tự cắn mình làm gì?"

 

Trong ký ức của cậu đúng là không có nhiều hình ảnh về vết cắn, nhưng Kinh Trập nhớ mình có ôm cánh tay Dung Cửu mài răng... Tất nhiên, cậu cũng không tin mình có thể nhẫn tâm cắn nặng đến thế...

 

Nhưng Dung Cửu tự cắn mình bị thương là vì sao?

 

Dung Cửu khẽ nhếch môi cười, môi hắn hơi mỏng, cho dù cười cũng rất khó tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Đôi khi trông giống cười khẩy hơn, mang theo vẻ u ám không tan.

 

Kinh Trập theo bản năng lùi lại, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, mặc dù cậu còn chưa biết động tác này rốt cuộc là vì cái gì, nhưng mà...

 

"Em cứ khóc mãi, khóc đến là thảm thương," Đáy mắt Dung Cửu mang theo chút ác ý, nhẹ nhàng nói, "Để không khiến ta quá mức kích động, đành phải tự trói buộc bản thân cho tốt mới được."

 

Cơ thể Kinh Trập tuy lùi lại nhưng tay vẫn dừng trên người Dung Cửu, cậu vô thức sờ sờ chỗ vết thương, sắc mặt có vài phần trắng bệch.

 

"Huynh..."

 

Kinh Trập mặt mày tái nhợt, trong lòng hơi hối hận.

 

Chuyện này chắc cũng liên quan đến cái buff kia. Nếu không có buff này, Dung Cửu cũng sẽ không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu, bị k*ch th*ch phản ứng quá khích, rồi lại vì muốn kiềm chế bản thân...

 

"Dung Cửu, sau này, huynh không cần thiết phải..." Kinh Trập ngập ngừng, "Không phải nói là không thể kiềm chế, nhưng có nhất thiết phải tự làm hại mình thế này không?"

 

Kinh Trập cũng sợ.

 

Tình cảm của Dung Cửu quá mức thô bạo, nếu không có sự kìm kẹp, cậu luôn có ảo giác mình sẽ dễ dàng bị nghiền nát.

 

Nhưng trơ mắt nhìn Dung Cửu tự làm hại mình như thế, trong lòng Kinh Trập cũng khó chịu.

 

Dung Cửu: "Em nên lo cho bản thân mình thì hơn."

 

Lời vừa rồi của hắn dễ dàng khơi dậy lòng áy náy của Kinh Trập, như thể muốn đòi hỏi phần thưởng gì đó. Nhưng khi Kinh Trập thực sự lo lắng, Dung Cửu ngược lại không vui, lộ ra vài phần đè nén lạnh lùng.

 

Người đàn ông rút tay về, chắp sau lưng, lạnh băng nói: "Không hề đề phòng, không hề tính toán gì mà cứ thế chạy ra ngoài, ai mới là kẻ hại người, ai mới là nạn nhân, em không phân biệt được à?"

 

Kinh Trập bị Dung Cửu mắng xối xả một trận, lẩm bẩm nói: "Theo lời này thì huynh chính là kẻ gây ra bạo hành hung ác cùng cực, vậy ta nên tránh xa huynh ra mới đúng."

 

Dung Cửu hơi nhíu mày, tia u tối thoáng qua nơi đáy mắt khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Chỉ nghe thấy hắn ung dung nói: "Lời này, vốn cũng chẳng sai."

 

Kinh Trập cau mày, ngẩng đầu nhìn Dung Cửu định nói gì đó, nhưng thấy Dung Cửu chỉnh lại cổ áo, môi mím thành một đường thẳng, sự lạnh lẽo khó hiểu đông cứng trên gương mặt hắn, đến mức lời hắn thốt ra cũng như mang theo băng tuyết không tan.

 

"Có điều, bất kể em trốn đi đâu, cũng không thoát được."

 

Lời nói âm u lạnh lẽo vô cùng, như muốn làm đông cứng mạch máu người nghe, khiến người ta đến thở mạnh cũng không dám.

 

"Sao huynh lại... Khoan đã, tại sao ta lại phải trốn?"

 

Kinh Trập theo bản năng muốn phản bác lời Dung Cửu, nhưng chưa nói xong đã chợt phản ứng lại, sao có thể rơi vào bẫy trong lời nói của hắn được chứ?

 

Cậu căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ chạy.

 

Dung Cửu nở một nụ cười chẳng liên quan gì đến hai chữ ôn hòa, ngắn gọn nói: "Không, em sẽ làm thế."

 

Kinh Trập rất muốn phản bác kịch liệt.

 

Nhưng Dung Cửu lại nắm trong tay quá nhiều bằng chứng, miêu tả sinh động như thật cho Kinh Trập cảnh tượng cậu "bỏ trốn".

 

Kinh Trập trợn mắt há mồm.

 

... Không phải, sao việc "bỏ trốn" trong tình huống đó cũng được tính chứ?

 

Đây rõ ràng là hai chuyện khác nhau mà!

 

Kinh Trập đỏ mặt tía tai: "Cái ta nói không phải là kiểu này!"

 

Dung Cửu ung dung dừng lại, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Kinh Trập, như thể đang chờ đợi cậu phản bác.

 

Lẽ ra Kinh Trập có thể thuận lợi nói ra, nhưng cố gắng mấy lần, vành tai đều đỏ bừng, cậu chán nản xoa xoa tai, lầm bầm: "Dù sao ý ta cũng không phải kiểu đó..."

 

Sau đó, giọng cậu càng nhỏ hơn.

 

"Ta cũng đâu có... kinh nghiệm gì, cảm thấy sợ hãi chẳng lẽ không bình thường sao?" Kinh Trập do dự liếc nhìn h* th*n của Dung Cửu, lập tức dời mắt đi, "Của huynh... nó không đúng!"

 

Dung Cửu cúi đầu theo động tác của Kinh Trập, cũng chẳng hiểu sao cái hành động có phần dâm tà này khi hắn làm lại trông tao nhã đến thế.

 

"Không đúng chỗ nào?"

 

Kinh Trập nín thở, run rẩy đưa tay so sánh kích cỡ kia: "Chỗ nào cũng không đúng!"

 

Độ dài, kích thước, mấy thứ này làm gì có cái nào kinh người đến thế!

 

Còn cả thời gian nữa.

 

Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi, cái thời gian dài đằng đẵng chết tiệt đó, đúng mới là lạ!

 

Dung Cửu im lặng một lát, thản nhiên nói: "Vậy những kiến thức này của em từ đâu mà có?"

 

Người đàn ông áp sát lại gần, gương mặt diễm lệ xinh đẹp chắn ngay trước mắt Kinh Trập.

 

"Ta cũng muốn học hỏi cho tốt."

 

Một cảm giác nguy hiểm không tên bùng nổ dọc sống lưng Kinh Trập, giống như bị quái vật đáng sợ nào đó nhắm vào. Đợi đến khi Kinh Trập phản ứng lại, cả người cậu đã cứng đờ tại chỗ, trong miệng toàn vị đắng ngắt.

 

... Còn học hỏi nữa, chỉ thế này thôi đã hành cậu chết đi sống lại rồi, nếu thật sự "học hành tử tế", thì cậu có phải chết thật không đây!

 

...

 

"Hắt xì, hắt xì ——"

 

Trịnh Hồng hắt hơi liên tục, ngồi xổm ở cổng cung, vẻ mặt có chút nôn nóng.

 

Lúc này đã gần trưa.

 

Bọn họ sáng sớm ra khỏi cung mua sắm, theo chân Chưởng tư tản ra làm việc, ai ngờ trận mưa lớn bất ngờ ập đến làm đảo lộn kế hoạch, căn bản không thể về đúng giờ.

 

Chưởng tư sợ lỡ giờ, về cung khó giải thích nên khi mưa ngớt một chút đã vội vàng dẫn người và đồ đạc chạy về.

 

Kết quả, ngay tại cửa cung bọn họ thường xuyên ra vào, tất cả đều bị chặn lại.

 

Trịnh Hồng từ xa nghe thấy Chưởng tư và thị vệ giao thiệp, không lâu sau, Chưởng tư thái giám mặc áo tơi với vẻ mặt u ám quay lại, chửi thầm một câu: "Lũ chó chết."

 

Trịnh Hồng bình tĩnh lờ đi lời Chưởng tư: "Chưởng tư, chúng ta cũng đâu lỡ giờ, sao lại không cho vào ạ?"

 

Chưởng tư thái giám lắc đầu, sai người đánh xe ra xa tránh mưa, đối diện với cổng cung từ xa. Lão bảo những người khác tản ra nấp vào mấy chiếc xe, lúc này mới cởi áo tơi ra nói chuyện.

 

"Toàn người mặt lạ, không phải người cũ."

 

Sắc mặt Trịnh Hồng hơi đổi, mấy tiểu thái giám khác sắc mặt cũng khó coi.

 

Bọn họ là những người thường xuyên ra vào cung cấm mua sắm, phần lớn có thể cảm nhận được bầu không khí mà những kẻ sống sâu trong hậu cung không thấy được.

 

Mấy ngày nay, vì chuyện của Hoàng gia, không khí các nơi rất kỳ quặc, vốn dĩ ai nấy đều căng thẳng làm việc, giờ nghe Chưởng tư nói vậy, bọn họ suýt thì không giữ được bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt quái dị.

 

Tuy lời Chưởng tư thái giám nói thì nghiêm trọng, nhưng Trịnh Hồng quan sát ánh mắt lão, lại bất ngờ nhận ra vài phần nhẹ nhõm.

 

... Chuyện kỳ quặc như vậy, tại sao Chưởng tư lại cảm thấy nhẹ nhõm?

 

Thị vệ canh cổng cung bọn họ đều rất quen mặt, dù sao cũng là những người vài ngày lại phải giao tiếp một lần, chưa từng xảy ra sai sót thế này.

 

Trịnh Hồng suy nghĩ một lát mới vỡ lẽ.

 

Nếu trong cung thực sự xảy ra chuyện, những kẻ tình cờ ở ngoài cung như bọn họ... khi sự việc xảy ra lại không có mặt trong hoàng cung, thế mới là an toàn nhất.

 

Việc này đối với Trịnh Hồng mà nói, hẳn cũng là chuyện tốt.

 

Chỉ là không tránh khỏi việc cậu ta nhớ đến những người khác trong cung, ví dụ như mấy người có thể gọi là bạn bè, lại ví dụ như...

 

Trịnh Hồng sờ cuốn sách nhỏ giấu trong ngực áo, vẻ mặt kiên định.

 

Cậu ta đã đặc biệt mang về cho Kinh Trập thứ cậu muốn, lại còn là cuốn sách nguy hiểm thế này.

 

Nếu tên kia không cẩn thận chết trong cung biến, cậu ta dù có thắp hương cho cậu, cũng sẽ đốt giấy nợ Kinh Trập nợ xuống trước để đòi tiền!

 

Trịnh Hồng trốn trong góc xe, nghe tiếng mưa rơi không dứt bên ngoài, cõi lòng cũng như cơn mưa xuân này, ẩm ướt triền miên như muốn nuốt chửng cả con người.

 

Bọn họ đợi một mạch đến chiều.

 

Trịnh Hồng đang gà gật buồn ngủ, bị người bên cạnh lay tỉnh, đội mưa ra ngoài giải quyết nhu cầu cá nhân thì vô tình liếc về phía cổng cung, bỗng sắc mặt lại biến đổi.

 

Người canh cửa và người lúc trưa lại khác nhau. Không chỉ người khác, mà y phục cũng không giống nhau.

 

Đó là binh lính đóng quân ở kinh thành, không có lệnh triệu tập thì không được vào thành.

 

Trong lòng Trịnh Hồng hoảng hốt, quay lại bàn bạc với Chưởng tư, Chưởng tư do dự mãi, rốt cuộc vẫn đi một chuyến nữa. Lần này trở về, sắc mặt lão càng thêm kỳ quặc.

 

"Về trước chờ đã." Chưởng tư thái giám nói, "Đợi mai lại đến."

 

Coi như cũng có được một cái tin chính xác.

 

Bọn họ tìm một quán trọ nghỉ chân, thay y phục ướt sũng ra, lúc này mới cảm thấy như được sống lại.

 

Trịnh Hồng và những người khác ở chung một phòng, nhưng những biến cố trong ngày hôm nay thực sự khiến cậu ta bất an, mấy người bàn tính một hồi liền rủ nhau đi tìm Chưởng tư thái giám.

 

Vị Chưởng tư thái giám này e là cũng hiểu rõ tâm tính đám người dưới trướng, đã sớm sai tiểu nhị pha trà, mang điểm tâm lên.

 

"Ngồi xuống nói chuyện đi."

 

Đám người Trịnh Hồng ngồi xuống, người lên tiếng đầu tiên chính là Trịnh Hồng. Không vì gì khác, chỉ vì Trịnh Hồng là người được việc nhất trước mặt Chưởng tư thái giám, lời nói cũng có trọng lượng hơn.

 

Cậu ta hỏi cũng rất khéo: "Chưởng tư, sau khi chúng ta trở về, chắc sẽ không vì bị phạt mà bị điều đi chỗ khác chứ ạ?"

 

Chưởng tư thái giám liếc nhìn Trịnh Hồng, cười ha hả nói.

 

"Mọi thứ như cũ."

 

Bốn chữ đơn giản này ngay lập tức khiến Trịnh Hồng yên tâm.

 

Cậu ta căn bản chẳng quan tâm trong cung ai nắm quyền, ai làm Hoàng đế, nhưng nếu người bên trên thay đổi thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến người bên dưới... Chí ít thì việc điều chuyển vị trí, thay đổi nhân sự là chuyện rõ như ban ngày.

 

Nhưng đối với Trịnh Hồng, đó là rắc rối.

 

Mạng lưới quan hệ của cậu ta lại phải chạy vạy lại từ đầu, đó không phải chuyện dễ dàng.

 

Trịnh Hồng vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Chưởng tư thái giám nói tiếp: "Có điều, ngày mai theo về, miệng các ngươi đều phải ngậm chặt lại cho ta, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi tự biết rõ. Nếu tự tìm rắc rối, ta cũng không bảo vệ nổi các ngươi đâu."

 

Trịnh Hồng nheo mắt, xem ra biến động trong cung lớn đến mức ngay cả Chưởng tư thái giám cũng không lường trước được.

 

Không lâu sau, họ lần lượt rời đi.

 

Sắc mặt Chưởng tư thái giám dần dần trầm xuống, lão không thăm dò được bất kỳ tin tức nào.

 

Cả hoàng cung như bị một thế lực vô hình phong tỏa, không ai có thể ra vào, và khi đám binh lính kia tiến vào thì càng nghiêm ngặt hơn.

 

Lão đã nhìn thấy rất nhiều triều thần tụ tập trước cổng cung nhưng vẫn không được vào.

 

Hoàng cung đã bị phong tỏa hoàn toàn.

 

Chuyện này kinh khủng đến mức nào.

 

Mấy thái giám ngoài cửa vẫn chưa biết nỗi kinh hoàng của Chưởng tư. Khi đi qua hành lang, Trịnh Hồng liếc thấy bóng dáng một tiểu cô nương thoáng qua dưới nhà bếp tầng dưới, theo bản năng dừng bước.

 

"Trịnh Hồng, ngươi làm gì thế?"

 

Có người phía trước gọi hắn.

 

Trịnh Hồng đáp một tiếng nhưng không di chuyển, ngược lại còn nhoài người ra cửa sổ cuối hành lang, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô nương lúc nãy.

 

Chỉ tiếc là cuối hành lang này đối diện với nhà bếp của quán trọ, Trịnh Hồng tìm mãi cũng không thấy tung tích cô nương kia đâu, đành ngượng ngùng quay lại.

 

... Kỳ lạ, là do cậu ta nhìn nhầm sao?

 

Tiểu cô nương lúc nãy trông có vài phần giống Kinh Trập.

 

Nhưng cậu ta nhớ Kinh Trập từng nói người nhà đều đã chết hết, chỉ còn mình cậu sống sót, chắc cậu ta nhìn nhầm rồi.

 

Dưới bếp sau, Sầm Lương xách theo thuốc, cẩn thận tránh né nhiều người mới tìm được Liễu thị trong căn bếp náo nhiệt.

 

"Mẹ, con đến đưa thuốc cho mẹ." Sầm Lương cười tươi rói nói, chạy chậm vài bước đến trước mặt Liễu thị.

 

Quán trọ này và tửu lầu bên cạnh vốn cùng một chủ. Vì thế, nhà bếp của hai bên cũng thông nhau, dùng chung.

 

Liễu thị làm phụ bếp ở đây.

 

Hôm nay đi làm vội quá nên quên mang thuốc đã sắc. May là Sầm Lương được nghỉ ở nhà nên mới kịp mang thuốc tới.

 

Sầm Lương đặc biệt chọn lúc bếp không quá bận rộn để đến, Liễu thị vừa thấy cô bé liền cười, bất đắc dĩ nói: "Đúng là có tuổi rồi, chút chuyện nhỏ này cũng quên."

 

Hứa bà tử bên cạnh cười híp mắt nhìn Sầm Lương, miệng nói: "Có đứa con gái hiếu thảo thế này, mừng còn không kịp, nếu thằng nhóc nhà ta mà ngày nào cũng hiếu thuận được như Lương nhi, ta mong mình quên thêm mấy lần nữa."

 

Nghe Hứa bà tử nói vậy, mọi người xung quanh cũng cười. Liễu thị đến đây làm việc nhanh nhẹn, tay nghề khá tốt, chỉ có điều thể trạng yếu nên không làm được việc nặng, nhưng mấy món điểm tâm nhẹ nhàng nàng làm rất ngon, sau khi quen việc cũng dần đứng vững trong căn bếp này.

 

Chỉ là làm phụ bếp thì sao mà không mệt được. Liễu thị sức yếu, Sầm Lương trong lòng lo lắng, thuốc thang mỗi tháng chưa từng trễ nải lần nào.

 

Sầm Lương nhìn Liễu thị uống thuốc xong cũng không nán lại cản trở công việc, vội vàng chào rồi ra về.

 

Hứa bà tử chỉ quay sang nói chuyện với người khác vài câu, quay lại đã không thấy bóng dáng cô nương kia đâu.

 

Hứa bà tử nói với Liễu thị: "Sao không bảo Lương nhi ở lại thêm chút nữa, vừa không để ý cái đã về rồi."

 

Liễu thị ôn tồn lắc đầu: "Con bé dù sao cũng là người ngoài, để nó lảng vảng ở đây cũng không hay."

 

Hứa bà tử không cho là vậy, sán lại gần Liễu thị, nhỏ giọng nói: "Ta thấy Lương nhi tuổi cũng không còn nhỏ, ngươi chưa tính chuyện chồng con cho nó sao?"

 

Liễu thị nghe Hứa bà tử nói vậy, trong lòng không khỏi cười khổ.

 

Hứa bà tử này tốt bụng thì có tốt bụng, nhưng lại hay lắm mồm, nhất là lần đầu tiên Sầm Lương đến đưa thuốc cho Liễu thị, Hứa bà tử đã chấm Sầm Lương ngay, cứ nhăm nhe muốn cô bé về làm cháu dâu.

 

Liễu thị từng gặp cháu trai Hứa bà tử, là một thư sinh, trông có vẻ ngạo mạn, tuy không đến mức mắt cao hơn đầu nhưng cũng không phải là người phối ngẫu tốt.

 

Nàng sợ Lương nhi về đó phải chịu ấm ức.

 

Nàng đã khéo léo từ chối vài lần, nhưng Hứa bà tử không chịu bỏ cuộc, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi.

 

Hôm nay Liễu thị về nhà, thấy Sầm Lương đang ngồi dưới chân tường, mượn chút ánh sáng cuối ngày để làm việc, đôi mắt to sáng ngời nheo lại, miễn cưỡng mới nhìn rõ đường kim mũi chỉ trên tay.

 

Cảnh tượng này khiến Liễu thị giận dữ đi tới, giật lấy đồ thêu trên tay cô bé.

 

"Trời tối thế này con còn làm cái gì, mau vào nhà đi."

 

Giọng nàng hiếm khi lớn tiếng như vậy.

 

Sầm Lương làm việc quá tập trung không phát hiện mẹ về, bị Liễu thị bắt gặp thì cười hì hì, cũng không dám đòi lại, lẽo đẽo theo Liễu thị vào nhà.

 

Liễu thị cất đồ thêu đi, Sầm Lương sợ nàng giận đến mức sinh bệnh, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con chỉ là lúc nãy mải làm quá không để ý thôi. Mẹ đừng giận nữa, sau này con chắc chắn sẽ không..."

 

"Lương nhi, hôm nay Hứa bà tử nói với ta, sở dĩ bà ấy mấy lần đề cập chuyện cưới hỏi với ta là do Thanh Vân nhà bà ấy để ý con." Trương Thanh Vân chính là cháu trai Hứa bà tử, Liễu thị mấp máy môi, "Con có từng nghĩ..."

 

Trương Thanh Vân để ý, và Hứa bà tử tự mình chấm, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

"Con không gả." Sầm Lương nghiêm túc nói, "Mẹ, mẹ đừng lo chuyện con lấy chồng nữa. Con đã nói không gả là không gả, ai đến cũng vô dụng."

 

Liễu thị thở dài: "Nếu con lấy chồng rồi thì không cần phải chịu khổ thế này nữa..." Vốn dĩ làm nữ công đã hại mắt, Sầm Lương lại còn hay lén làm thêm vào chập tối.

 

Hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của cô bé.

 

Sầm Lương nhất quyết không chịu.

 

Cô bé biết Liễu thị luôn cảm thấy mình là gánh nặng, mong Sầm Lương sớm xuất giá để không phải lo cho nàng nữa, nhưng Sầm Lương làm sao có thể bỏ mặc Liễu thị?

 

Năm xưa nếu không phải Liễu thị mang theo cô bé, dù tái giá cũng có thể sống tốt, cần gì phải vất vả lo toan thế này?

 

"Mẹ, hôm nay con về, nghe được tin ngoài phố," Sầm Lương cắt ngang lời Liễu thị, "Hoàng gia xảy ra chuyện rồi."

 

Cô bé không muốn tranh cãi với Liễu thị, trực tiếp chuyển chủ đề.

 

Liễu thị đang quay lưng về phía Sầm Lương thắp đèn, nghe vậy lập tức xoay người lại, lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Con nói thật chứ?"

 

"Là thật, Từ tam thúc nói đấy, hôm đó chú ấy tận mắt nhìn thấy."

 

Từ tam thúc là người bán hàng rong đi khắp các ngõ ngách, ngày nào cũng đi lại trong kinh thành, lời ông ấy nói cũng có vài phần đáng tin.

 

Sầm Lương: "Từ tam thúc bảo hôm đó có quan binh vào Hoàng phủ bắt Hoàng Khánh Thiên đi rồi." Hơn nữa Hoàng phủ mấy ngày liền đều có xe ngựa đi ra ngoài, bộ dạng trông như đi cầu cứu khắp nơi.

 

Liễu thị vừa nghe đến tên Hoàng Khánh Thiên, đáy mắt không kìm được lộ ra mối thù sâu sắc. Nếu không phải do kẻ này, gia đình nàng đã không ly tán, phu quân cũng sẽ không vì thế mà chết.

 

Nàng day day trán thở dài: "Đáng tiếc là chúng ta không có bằng chứng, nếu không, thật sự muốn đi cáo trạng một phen." Bọn họ không biết Hoàng Khánh Thiên phạm tội gì, nhưng mong chờ ông ta chết sớm một chút.

 

Còn về chuyện lật lại bản án...

 

Sầm Huyền Nhân trước khi xảy ra chuyện từng nói với Liễu thị rằng ông nắm trong tay bằng chứng có thể khiến Hoàng Khánh Thiên nhận tội, nhưng không lâu sau Sầm gia gặp nạn.

 

Từ sau đó, Liễu thị không còn gặp lại Sầm Huyền Nhân lần nào nữa, tự nhiên cũng không biết ông giấu bằng chứng phạm tội ở đâu.

 

Nếu chỉ có một mình Liễu thị, nàng chắc chắn sẽ đi đánh trống kêu oan, dù có treo cổ trước cửa quan phủ cũng phải khiến chuyện này dậy sóng lần nữa, nhưng nàng còn có Sầm Lương.

 

Nàng không thể để con gái tiếp tục chịu khổ, đành phải nén lại hy vọng cháy bỏng trong lòng, cười với Sầm Lương: "Lương nhi, thiện ác đến cuối cùng cũng có báo ứng, chắc chắn là gã làm nhiều việc ác, giờ là lúc phải trả giá."

 

Sầm Lương nghe vậy lại có chút chán nản, thở dài nói: "Cho dù ông ta có đền mạng thì cha cũng không sống lại được."

 

Sau đó, cô bé dường như nhớ đến chuyện đau lòng hơn, cúi đầu thút thít.

 

"Hứa phủ đã bán cái viện nhà mình đi rồi."

 

Mấy hôm trước, Sầm Lương khó khăn lắm mới rảnh rỗi ra ngoài kiếm ăn, lại lén đi xem ngôi nhà cũ, nhưng phát hiện bên ngoài không còn treo biển Hứa phủ nữa mà là Dung phủ.

 

Hơn nữa trong ngoài cửa cũng không còn vắng vẻ.

 

Có rất nhiều người ra ra vào vào, dáng vẻ như đang tu sửa, tân trang lại phủ đệ đã lâu không có người ở.

 

Nhân lúc đó, Sầm Lương đứng ngoài cửa tham lam nhìn vào trong mấy lần.

 

Có lẽ rơi vào tay Hứa phủ nên không được coi trọng lắm, cách bài trí bên trong vẫn y hệt như xưa, chỉ là lâu năm không tu sửa nên có vẻ cũ kỹ.

 

Cô bé không dám nhìn nhiều, sợ thu hút sự chú ý của người khác, chốc lát sau liền vội vã rời đi, vừa đi vừa lau nước mắt.

 

Giờ lại có người mới chuyển đến, cố hương ngày càng xa vời với họ, dường như chẳng thể nào quay về được nữa.

 

Liễu thị thở dài ôm lấy Sầm Lương, vẫn như hồi nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa cô bé như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh, "Lương nhi, ngoan nào, đừng khóc nữa, mẹ hát cho con nghe nhé."

 

Sầm Lương nằm trong lòng Liễu thị im lặng gật đầu, thế là Liễu thị từ từ hát cho cô bé nghe.

 

Điệu hát mang theo vài phần u sầu nhưng lúc nào cũng toát lên sức sống sinh động, là những khúc hát ru mà hồi nhỏ Liễu thị thường hát cho hai anh em nghe.

 

Không phải giai điệu cao sang gì, nhưng lần nào cũng có thể khiến họ ngủ ngon lành.

 

Sầm Lương nhắm mắt lại, như thể quay về thuở xa xưa.

 

Cô bé và huynh trưởng Sầm Văn Kinh thích chơi bên bờ ao, Liễu thị luôn sợ họ tham mát nên cứ đứng canh bên cạnh.

 

Nhưng cũng có lúc không trông chừng được.

 

Có khi Liễu thị chỉ vào bếp ngó một cái, nhân lúc đó Sầm Văn Kinh đã lén lút nhảy xuống nước.

 

Bùm ——

 

Một tiếng động lớn dọa Sầm Lương bé nhỏ sợ hết hồn.

 

Cô bé vươn bàn tay nhỏ xíu, quơ quơ về phía bờ ao: "Kinh Trập ca ca, Kinh Trập ca ca ——"

 

Giọng nói non nớt vang lên, đương nhiên không vớt được cậu bé đang bơi lội linh hoạt dưới nước.

 

Đợi Liễu thị quay lại thì thu hoạch được một Sầm Lương đang khóc nhè và một chú cún con ướt sũng đang ngồi xổm bên bờ ao ra sức lắc đầu.

 

Sầm Văn Kinh vuốt tóc, cười hì hì.

 

Tuổi còn nhỏ mà đã có cái vẻ vô lại của Sầm Huyền Nhân, ôm lấy chân Liễu thị làm nũng.

 

"Mẹ, con chỉ xuống nước một tí thôi, một tí tẹo..."

 

Liễu thị ôm Sầm Lương, bị cậu bé lắc lư đến bất lực, Lương nhi trong lòng bị chọc cười, lại cười khanh khách.

 

"Được rồi Kinh Trập, đừng lắc nữa, Lương nhi sắp rơi xuống rồi."

 

... Như đang trong mơ, lại như ở hiện thực.

 

Kinh Trập gọi "Mẹ" rồi tỉnh lại.

 

Cậu nhìn cung điện tối om, theo bản năng sờ lên khóe mắt, phát hiện ướt đẫm một mảng.

 

Kinh Trập từ từ ngồi dậy, phát hiện chỗ Dung Cửu nằm đã không còn ai, nhưng lúc này cậu không có tâm trạng nghĩ xem Dung Cửu đi đâu, chỉ vùi sâu mặt vào lòng bàn tay.

 

Nói ra thì, đã lâu lắm rồi cậu không mơ thấy người nhà.

 

Kinh Trập ở nhà cũng tên là Kinh Trập.

 

Cậu sinh ra vào ngày Kinh Trập.

 

Cho nên Kinh Trập, là nhũ danh của cậu.

 

Liễu thị rất thích gọi cậu như vậy, Lương nhi cũng thế, chỉ có phụ thân là gọi đại danh Sầm Văn Kinh của cậu.

 

Kinh Trập ngồi trong bóng tối hồi lâu mới chậm chạp bò dậy. Lúc này cậu đã tỉnh táo hẳn, không tài nào ngủ tiếp được nữa.

 

Dung Cửu cũng không biết đi đâu rồi.

 

Kinh Trập nhặt áo khoác bên giường mặc vào, khép lại vạt áo, định ra ngoài đi dạo.

 

Ban ngày cậu đã miễn cưỡng quen với cách bài trí trong phòng, đi lại cũng không vấp váp gì mấy, khó khăn lắm mới mò được đến cửa, đẩy cửa ra thì thấy dưới hành lang có mấy người đang đứng.

 

Chỉ là rất rõ ràng, có vài người lưng còng xuống như sắp gãy, hận không thể quỳ rạp hoặc bò rạp xuống đất.

 

Kinh Trập liếc mắt cái đã thấy Dung Cửu.

 

Bóng dáng ấy, khó có ai bì kịp.

 

Trên người Dung Cửu luôn mang theo một loại sát khí kinh người, chỉ là trước mặt Kinh Trập, hắn thường vô thức thu lại.

 

Kinh Trập hiếm khi thấy Dung Cửu...

 

Có cảm giác áp bức đến thế.

 

Làn da trắng lạnh của Dung Cửu dưới ánh trăng càng giống như bức tượng ngưng đọng, mày mắt được chạm khắc tinh xảo lạnh lùng âm u, luồng sát khí băng giá ấy như sợi dây thừng đoạt mạng đang tròng lên cổ từng người bọn họ.

 

Uy áp khủng khiếp gần như đè gãy lưng mấy người trước mặt, dù chỉ nhìn nửa người bọn họ cũng có thể nhận ra sự kinh hãi và hoảng sợ tột độ.

 

Trong thoáng chốc, Dung Cửu như ác quỷ dưới địa ngục, còn những người kia đều là oan hồn bị hắn b*p ch*t.

 

... Ha ha, Kinh Trập cười gượng gạo.

 

Hình như cậu đến không đúng lúc.

 

Kinh Trập chạm phải ánh mắt lạnh lùng như dao của Dung Cửu, không khỏi rùng mình một cái. Được rồi... không trách mấy người kia sợ hãi, cậu nhìn cũng thấy sợ đây này.

 

"Ta..."

 

Kinh Trập đang định lấy hết can đảm nói đây chỉ là tai nạn, bảo họ cứ tiếp tục thì thấy Dung Cửu đã bước lên bậc thềm, bỏ lại đám người phía sau đi đến bên cạnh cậu.

 

Sau đó, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại.

 

"Sao không đi giày tất mà đã chạy ra?"

 

Hắn cúi đầu.

 

Kinh Trập cũng cúi đầu theo.

 

Những ngón chân vô tội lộ ra ngoài, quả thực không đi giày tất.

 

Kinh Trập ngượng ngùng cử động ngón chân, lí nhí: "... Quên mất." Tỉnh dậy sau giấc mơ, tâm thần có chút chấn động, nhất thời không nhớ ra.

 

Dung Cửu đưa tay quệt qua khóe mắt Kinh Trập, giọng trầm xuống: "Khóc rồi."

 

Kinh Trập yếu ớt: "Chỉ là mơ thôi."

 

Dung Cửu mặt lộ vẻ không vui, bế bổng người lên đi vào.

 

"... Bên ngoài huynh..."

 

"Không cần để ý."

 

Không lâu sau, trong phòng sáng đèn.

 

Trong thời gian ngắn, người đàn ông đó chắc sẽ không ra ngoài nữa.

 

Lúc này, mấy người đứng ngoài cửa mới dám len lén thẳng lưng, rồi nhìn nhau trân trối.

 

Vừa rồi, họ không dám nhìn thẳng vào dáng vẻ người kia, nhưng lại cảm nhận được thái độ của Cảnh Nguyên Đế.

 

Cái lạnh tàn khốc kia thu lại, biến thành hơi thở ôn hòa, Đế vương xoay người đi, thế là sát ý bạo liệt cũng theo đó mà ẩn nấp, hóa thành một loại không vui rõ rệt khác.

 

Ồ, Cảnh Nguyên Đế đang không vui.

 

Không vui vì người kia không đi giày tất mà chạy ra ngoài.

 

Thật là hiếm lạ, có ngày lại thấy bệ hạ không vui là đang giận dỗi thật sự, chứ không phải... sống sờ sờ chém chết người ta.

 

Giống như mấy người bọn họ vừa rồi mạng treo sợi tóc, cũng suýt chút nữa thì rơi đầu.

 

Bọn họ sợ hãi sờ sờ cổ mình, theo bản năng nhìn về phía hai người vừa đứng.

 

"Người vừa nãy là ai?"

 

Có người hỏi, sắc mặt hắn gã trắng bệch nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào vị trí vừa rồi, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thôi thúc gã... quỳ lạy, hoặc là phủ phục xuống.

 

Là vì Cảnh Nguyên Đế sao... Không phải, gã cũng sợ hãi kính sợ bệ hạ, nhưng đây là một loại h*m m**n quái đản khác...

 

Gã đột nhiên tự tát mình một cái, dọa mấy người kia giật nảy mình.

 

"Bệ hạ đã có việc thì chúng ta nên lui xuống." Gã vác nửa khuôn mặt sưng vù nói, "Những việc cần làm thì phải xử lý sớm cho xong."

 

Cú tát vừa rồi gã xuống tay không hề nương tình chút nào.

 

Mấy người còn lại nhìn gã với ánh mắt kỳ quái, im lặng gật đầu. Thế là bọn họ rút lui hết vào bóng tối, như hòa làm một với màn đêm, không ai phát hiện ra tung tích nữa.

 

Trong phòng, Kinh Trập đang giãy giụa.

 

"Ta tự làm!"

 

Kinh Trập giật lấy cái khăn trong tay Dung Cửu, vội vàng lau chân rồi nhanh chóng leo lên giường.

 

Cậu hơi hối hận vì vừa rồi chạy ra ngoài, cảm xúc của Dung Cửu rõ ràng đang dâng cao, đó là một loại sát ý lộ liễu.

 

Mặc dù đối diện với Kinh Trập thì nó nhanh chóng ẩn đi, nhưng lại rất nhanh trở thành nhiên liệu cho d*c v*ng, bùng cháy dữ dội.

 

Kinh Trập muốn khóc, rốt cuộc ai mới là Vua?

 

Thật sự là cậu sao?

 

"... Huynh dường như rất không muốn ta gặp người khác?"

 

Kinh Trập do dự, có chút bất an hỏi.

 

"Có phải ta ở lại đây gây phiền phức cho huynh không?"

 

Vừa rồi động tác của Dung Cửu rất nhanh, thậm chí không để Kinh Trập nhìn thấy tình hình bên ngoài bao nhiêu, cũng là do trời tối quá, thực sự chỉ nhìn thấy chút dấu vết dưới ánh trăng nơi hành lang.

 

Nhưng Kinh Trập đã dần quen thuộc với Dung Cửu, hành động vừa rồi của hắn ít nhiều mang theo ý né tránh.

 

Kinh Trập cẩn thận tránh né những khả năng khiến lòng người đau nhói, cố gắng không nghĩ đến, chỉ nói: "Tuy có chút rủi ro, nhưng ta về sớm một chút cũng là..." Lời cậu bị cắt ngang.

 

Bị cắt ngang bởi một câu nói kỳ quái, méo mó bất ngờ ập đến.

 

"Ta không muốn bất kỳ ai nhìn thấy em."

 

Dưới giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, điềm nhiên của Dung Cửu là dung nham cuồng nộ đang gầm thét. Kinh Trập thực sự không biết làm thế nào con người có thể phát ra thứ âm thanh nghe như bình tĩnh kiềm chế, nhưng lại tràn ngập sự cuồng nhiệt vô cùng tận như vậy.

 

"Không được nhìn thấy, không được nghe thấy, không được sở hữu."

 

Những lời nói tựa nọc độc tuôn ra từ đôi môi mỏng đỏ tươi diễm lệ kia, lặng lẽ dệt nên tấm lưới khổng lồ vây bắt con mồi.

 

Người đàn ông nửa quỳ trước mặt Kinh Trập, cong tấm lưng cô độc kiêu ngạo xuống, đầu tựa vào đùi Kinh Trập, hơi thở nóng rực chạy loạn trên da thịt, lực đạo kìm kẹp khóa chặt lấy Kinh Trập, gần như không còn lối thoát.

 

Dung Cửu như một tín đồ thành kính nhất, khao khát một chút thương xót hèn mọn vô cùng.

 

—— "Chỉ thuộc về ta."

 

Nhưng cũng là tín đồ điên cuồng, tham lam nhất.

 

Cướp đoạt, giam cầm, dù là thủ đoạn nào đi nữa, hắn chỉ cho phép ánh mắt Kinh Trập dừng lại trên người một mình hắn.

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Kinh Trập: Tại sao không thể đi?

 

Dung Cửu: Muốn nghe nói thật, hay nói dối.

 

Kinh Trập: Nói dối trước đi.

 

Dung Cửu: Vì sự an toàn của em.

 

Kinh Trập: Thế còn nói thật?

 

Dung Cửu: Vì sự an toàn tính mạng của những người khác.

 

Kinh Trập: ...

 

Tiện thể nhắc một chút, ảnh hưởng của buff đối với Dung Cửu chỉ có thể coi là phóng đại một phần nào đó trong tính cách của hắn, chứ không phải là từ không sinh có. Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, hệ thống không thể ảnh hưởng đến tầng cấp đó (nếu là người thường thì ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn).

 

Mọi hành động lời nói, về mặt chủ quan đều là ý muốn của bản thân Dung Cửu.

 

Bình Luận (0)
Comment