"... Nhưng nếu, đây là cách huynh yêu thích... Ta sẽ cố gắng thử..."
*
Mưa xuân quý như dầu, chỉ là trận mưa này đã kéo dài hai ngày liền, khiến những triều thần đang khổ sở chầu chực ngoài cổng cung lạnh thấu tim gan.
Nếu không phải hôm nay mưa đã ngớt, e là sẽ có vài người đổ bệnh.
Trầm Tử Khôn đứng giữa đám người đội mưa phùn lất phất, vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, ung dung hơn hẳn những người khác. Không thiếu kẻ muốn bắt chuyện với ông, nhưng đều bị ông dùng chiêu bốn lạng địch ngàn cân đẩy đưa, chẳng moi được đáp án chính xác nào.
Bỗng nhiên, cánh cửa cung đóng chặt im lìm hé mở một khe hở.
Ninh Hoành Nho dẫn theo vài người xuất hiện trước mặt họ.
Gã chuẩn xác gọi tên vài vị trọng thần trong triều, cộng thêm Trầm Tử Khôn, Vương Hoài Lỗ, Điền Thụy và hai vị lão Vương gia đang ở kinh thành, chỉ mời những người này vào trong.
Đối với những câu hỏi của người khác, Ninh Hoành Nho chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Nhưng việc Ninh Hoành Nho xuất hiện trước mặt mọi người vốn đã là câu trả lời.
Bất luận hai ngày nay trong cung đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, Cảnh Nguyên Đế chắc chắn vẫn bình an vô sự.
Trước cổng cung cũng có người nhà họ Hoàng.
Khi Ninh Hoành Nho xuất hiện, không ít ánh mắt liếc về phía bọn họ, cố gắng tìm kiếm một chút sơ hở. Tiếc là màn mưa bụi mịt mờ đã che khuất tầm nhìn của mọi người, không thể nhìn rõ được gì.
Nhưng cung biến xảy ra, cũng chỉ có vài khả năng đó.
Bao nhiêu người trong lòng đoán là Thái hậu thì không rõ, nhưng sau khi Ninh Hoành Nho xuất hiện, bầu không khí trước cổng cung rốt cuộc cũng thay đổi.
Sự xao động bất an ban đầu cũng theo đó mà biến mất.
Đám vương công đại thần đi theo Ninh Hoành Nho vào cung, vừa bước vào cung đạo trang nghiêm dài dằng dặc, đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương ấy nồng nặc đến mức dường như bao trùm cả hoàng thành, chỗ nào cũng có, nồng đến gay mũi.
Vị lão Vương gia nọ ngửi thấy liền không nhịn được ho sù sụ; cũng có người dùng tay áo che miệng mũi để tránh hít phải mùi hương đó.
Ninh Hoành Nho dường như lúc này mới sực nhớ ra, khẽ cúi người với mọi người: "Hai ngày nay nô tài đi lại trong cung đã quen với mùi này, lại quên mất chư vị vẫn chưa quen, Từ Phương, dâng khăn che mặt cho chư vị đại nhân."
Một thái giám đi theo sau Ninh Hoành Nho bước lên, đưa khăn che mặt cho mấy vị đại thần, tuy trông có chút không ra thể thống gì, nhưng che vào rồi cũng đỡ được cái mùi nồng nặc kia phần nào.
Người dẫn đầu là lão Khang Vương, em ruột của Tiên đế, năm nay cũng ngoài năm mươi, đức cao vọng trọng. Người còn lại là lão Kính Vương, là vương gia dòng thứ, bình thường ít nói, coi như là nghe theo lão Khang Vương.
Lão Khang Vương nhíu mày: "Trong cung này, cớ sao lại có mùi nồng nặc như vậy?"
Ninh Hoành Nho thong thả đáp: "Bệ hạ hôm qua bị tập kích, thủ đoạn của tên tặc nhân kia quá mức kỳ lạ, cho nên khắp nơi trong cung đều rắc đầy hương liệu xua đuổi, tránh cho..."
Lời gã còn chưa dứt, đã thấy một tiểu đội thị vệ vội vã chạy qua trước mặt họ, thậm chí không kịp hành lễ.
Trong số đó, có hai người khiêng một người bị thương, cánh tay buông thõng của người nọ lộ ra cả xương trắng hếu, như thể bị vật sống gì đó gặm khoét thành một cái lỗ lớn.
Cảnh tượng thoáng qua ấy khiến người ta kinh hãi.
Mùi máu tanh hòa lẫn với mùi hương kỳ quái tạo nên một thứ mùi vị dị thường khác, khiến người ta đặc biệt khó chịu.
Trầm Tử Khôn nhìn vệt máu lốm đốm trên đất, chậm rãi nói: "Ninh tổng quản, những thị vệ kia bị ai làm bị thương?"
Ninh Hoành Nho đối với Trầm Tử Khôn luôn có thêm vài phần kính trọng. Gã cung kính đáp: "Bẩm Trầm đại nhân, những thị vệ này bị cổ trùng làm bị thương. Quý phi mưu toan điều khiển cổ trùng tập kích bệ hạ, sau khi bị ngăn cản, cổ trùng bạo động, tàn phá khắp cung đình. Cũng chính vì vậy, bệ hạ mới điều động quân đội trấn thủ hoàng thành, không cho bất cứ ai ra vào, là vì sự an toàn của chư vị."
Ninh Hoành Nho nói xong, ngẩng đầu nhìn các vị vương công đại thần trước mặt, lắc đầu thở dài.
"Dù sao thì, những con cổ trùng này đều ăn thịt người, nếu không sớm tiêu diệt, để thêm nhiều người vào cung, chẳng khác nào nộp mạng cho chúng ăn no."
Lời của Ninh Hoành Nho cộng thêm hình ảnh máu me vừa rồi khiến sắc mặt không ít người tái nhợt.
Đương nhiên, họ sẽ không tin tất cả những gì Ninh Hoành Nho nói.
Ví dụ như, cổ trùng?
Những thủ đoạn tà thuật này tuy nghe đồn nhiều, nhưng thực sự xuất hiện thì hiếm thấy. Rốt cuộc là thật hay giả còn chưa biết được.
... Nhưng, Quý phi tập kích Cảnh Nguyên Đế?
Đây mới là chuyện động trời khiến người ta kinh ngạc.
Trong lòng họ từng có nhiều suy đoán, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là một vị phi tần nào đó.
Quý phi Hoàng Nghi Kết, đó là người nhà họ Hoàng.
Tại sao nàng ta lại muốn tập kích bệ hạ?
Nếu là thật, thì rốt cuộc là do ý muốn cá nhân nàng ta, hay là bị người khác sai khiến...
Ngay khi lời Ninh Hoành Nho vừa dứt, trong chớp mắt, suy nghĩ của những người này đã rẽ ngoặt, liên tưởng đến tầng sâu xa hơn.
Thấy mọi người không hỏi nữa, Ninh Hoành Nho cũng không nói thêm, mà dẫn họ đi tiếp về phía trước.
Gần đến Càn Minh Cung, họ bị Vi Hải Đông chặn lại. Vị Vi thống lĩnh này quầng mắt thâm quầng, trông có vẻ tiều tụy phong trần, nhìn qua chắc cũng hai ngày chưa chợp mắt.
Hắn ta dẫn người chặn đoàn người lại, trước tiên chắp tay với các vị vương công đại thần sau lưng Ninh Hoành Nho coi như hành lễ, sau đó nhìn sang Ninh Hoành Nho.
"Ninh tổng quản, đường phía trước không đi được, hay là đi đường vòng qua Chính Đức Môn đi."
Ninh Hoành Nho nhíu mày: "Chẳng lẽ vẫn còn cá lọt lưới?"
Vi Hải Đông cười khổ: "Ninh tổng quản còn nhớ mấy viên gạch vỡ trước Càn Minh Cung mấy hôm trước không?"
Ninh Hoành Nho: "Chẳng phải đã cho người đào lên rồi lấp lại kỹ càng rồi sao?"
"May mắn là trước đó Tổng quản đã cho lấp một lần, vừa rồi Ngự tiền tuần tra nghe thấy động tĩnh lạ dưới đất, chuẩn bị kỹ càng mới đào lên lại, kết quả bên dưới lại tàng trữ cả một ổ cổ trùng lớn, khác hẳn với loại bọ đen trước đó, hung tàn hơn nhiều, đã làm bị thương mấy huynh đệ rồi."
Vi Hải Đông vừa nói vừa nhíu mày, rõ ràng sắc mặt rất khó coi.
"Có điều hương liệu vẫn đủ, tạm thời nhốt chúng ở ngự tiền, các vị Vương gia, đại nhân nếu muốn diện thánh thì nên đi đường vòng, tránh đụng phải."
Lẽ ra Vi Hải Đông phải trấn thủ ở nơi nguy hiểm, nhưng nghe tin có người đến, lại là những người thân phận không thấp nên mới chủ động ra đón, tránh để họ không biết chuyện làm loạn, để chúng xông qua phòng tuyến.
Lão Khang Vương và mấy vị các lão, Thượng thư nhìn nhau, giọng nói già nua mang theo vài phần uy nghiêm: "Bổn vương lại muốn xem thử, thứ gọi là cổ trùng này rốt cuộc hung tàn đến mức nào."
Sắc mặt Vi Hải Đông không tốt lắm: "Vương gia, đây không phải sân khấu kịch, không thể để người khác đứng xem hát được."
Lão Khang Vương bình thản, định vuốt râu nhưng bị khăn che mặt cản lại đành thôi, "Chỉ đứng nhìn từ xa thôi, không biết sự hung tàn của vật này thì làm sao rõ hậu quả?"
Gương mặt nghiêm nghị của Vi Hải Đông tái mét, nếu người nói không phải lão Khang Vương thì hắn đã đấm cho một phát rồi.
Ninh Hoành Nho vội vàng chắn giữa họ, kéo Vi Hải Đông ra xa vài bước, thì thầm to nhỏ gì đó. Tuy không nghe rõ tiếng nhưng nhìn động tác kịch liệt của họ cũng biết là đang tranh cãi gay gắt.
Vi Hải Đông là Thống lĩnh thị vệ, nếu hắn thực sự không muốn, Ninh Hoành Nho chưa chắc đã ép được hắn. Ngồi được ở vị trí này, tự nhiên phải có năng lực và cũng được Cảnh Nguyên Đế coi trọng.
Trầm Tử Khôn: "Nếu Vi thống lĩnh không muốn, e cũng là vì sự an toàn của chúng ta."
"Bệ hạ bị tập kích, chúng ta tự nhiên phải chia sẻ nỗi lo với bệ hạ." Lão Kính Vương nhàn nhạt nói, "Cũng nên tận mắt xem thử, cổ trùng kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào."
Lão Khang Vương và lão Kính Vương không có xung đột gì với Cảnh Nguyên Đế.
Họ muốn xem, chủ yếu là muốn xác định một chuyện —— vụ tập kích rốt cuộc là thật, hay là bịa đặt?
Đằng kia, cuộc tranh luận giữa Ninh Hoành Nho và Vi Hải Đông rõ ràng đã có kết quả.
Vi Hải Đông sa sầm mặt bước tới, cứng nhắc nói: "Nếu các vị muốn xem thì nói trước, chỉ được đứng nhìn từ xa, bất cứ ai cũng không được vượt qua vị trí của những lư hương kia."
Sau đó, dường như cảm thấy chưa đủ an toàn, hắn ta lại phát cho mỗi người một nén hương to bằng ngón tay út, nhìn vẻ mặt xót của của Vi Hải Đông là đủ biết loại hương này quý giá thế nào.
Vi Hải Đông dặn đi dặn lại: "Hương phải cầm chắc, đừng để rơi. Dù có cổ trùng đến gần, cầm hương này cũng sẽ đỡ nguy hiểm hơn."
Chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, Vi Hải Đông mới dẫn họ đi về phía trước điện.
Vừa đi được vài bước, mùi hương nồng nặc đã ập vào mặt.
Mùi này còn nồng hơn mùi ngửi thấy lúc mới vào cung gấp mười, gấp trăm lần, còn thấy khói bay lượn lờ, như thể phía trước đang đốt thứ gì đó.
Trầm Tử Khôn kín đáo liếc nhìn sắc trời, không biết từ lúc nào mưa đã tạnh. Chỉ là trời vẫn âm u, chẳng thấy chút ánh sáng nào.
Vừa đến gần trước Càn Minh Cung, đã nghe thấy rất nhiều tiếng sột soạt kỳ quái, như tiếng vô số đôi cánh cọ xát vào nhau, vừa nghe thấy đã khiến người ta rợn tóc gáy, toàn thân run rẩy.
Đó là phản ứng bản năng của con người khi gặp nguy hiểm, lông tóc dựng đứng cảnh giác với mối nguy hiểm sắp ập đến.
Vi Hải Đông giơ tay lên, ra hiệu cho họ dừng lại.
Từ chỗ này, mọi người cũng có thể nhìn thấy trước điện có mấy cái lò lớn đang đốt thứ gì đó, lửa cháy rất to, liên tục nung đốt những thứ bên trong lò.
Những mùi hương kỳ lạ kia chính là bay ra từ những cái lò lớn này.
Những cái lò lớn này được bố trí rất khéo léo, phần lớn ở đầu hướng gió, cuối hướng gió ít hơn. Và rất nhiều thị vệ cầm những vật giống như quạt hương bồ đi lại trong các khoảng trống, liên tục quạt khói bay vào trong.
Những hành động này trông có vẻ kỳ dị và buồn cười, nhưng khi ánh mắt rơi vào giữa đám côn trùng đen trắng lẫn lộn dày đặc ở trung tâm, cảm giác kinh hoàng bất ngờ ập đến sống lưng, da gà nổi khắp người, không còn bất kỳ ý nghĩ nghi ngờ nào nữa.
... Đám côn trùng lan tràn kia giống như cơn ác mộng đáng sợ nhất, mức độ dày đặc khiến đôi mắt cũng thấy đau nhói.
Tiếng vo ve rõ ràng đến mức tai nhất thời chỉ còn nghe thấy những tiếng ma sát chói tai ấy.
"Vi thống lĩnh, có hiệu quả rồi!"
Ngay khi họ bị cảnh tượng này làm cho tê dại, có thị vệ phát hiện ra Vi Hải Đông, lập tức cử một người đến báo cáo với hắn.
"Vừa nãy có mấy huynh đệ liều chết mang gỗ thơm vào, ném vào trong hang, bây giờ cổ trùng chui ra đã ít hơn trước rất nhiều."
Vi Hải Đông trước tiên lộ vẻ vui mừng, sau đó sầm mặt xuống: "Vậy những người đi vào đâu?"
Nụ cười trên mặt người thị vệ kia cũng tắt ngấm, trở nên xám xịt: "Ngoài A Bưu trở về, những người còn lại đều..."
Vi Hải Đông nghiến răng, chửi thầm hai câu, thế mà chẳng màng đến đám vương gia đại thần phía sau, dẫn theo thị vệ vội vàng chạy tới, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong làn khói mờ mịt.
Ninh Hoành Nho im lặng nhìn theo, quay người nói với các vương công đại thần phía sau: "Các vị nếu muốn xem thì chỉ có thể đứng đây, chớ có tiến thêm một bước nào nữa."
Trong số đó, có người mặt đã xanh mét.
Không biết có phải do bẩm sinh sợ sâu bọ hay không, suýt nữa thì đứng không vững, phải dựa vào người Trầm Tử Khôn. Trầm Tử Khôn im lặng nhìn vị lão đại thần này, cuối cùng cũng nhường chỗ cho dựa.
Tuy nói cũng có khả năng là đang diễn trò, nhưng những người này đều là cáo già. Sự lo lắng của Vi Hải Đông vừa rồi không thể giả được, và đám côn trùng kia, nhìn qua là biết khác hẳn loài sâu bọ thông thường.
"A!"
Trong lúc đó, họ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, không lâu sau, có người bị kéo ra, toàn thân máu me đầm đìa, tay trái mất mấy ngón, người đã ngất đi.
Hắn vừa lui xuống, lập tức có người thế chỗ.
Lão Khang Vương nhìn một lát, chậm rãi nói: "Làm phiền Ninh tổng quản đưa chúng ta đến Chính Đức Môn đi." Lông mày ông ta nhíu chặt, rõ ràng sự hung tàn vừa thấy đã vượt quá sức tưởng tượng.
Ninh Hoành Nho không nói nhiều, lão Khang Vương đã nói vậy, gã nhìn sang những người khác, thấy không ai phản đối liền dẫn họ đi đường vòng.
Cũng có người hỏi: "Cổ trùng hung tàn như vậy, chỉ dựa vào những làn khói kia có thể hun chết chúng hết sao?"
"Đa số cổ trùng đều là loài hạ đẳng không có trí tuệ, sau khi Quý phi hôn mê thì mất kiểm soát, ngửi quá nhiều mùi hương sẽ chết. Vốn dĩ cổ trùng ở các nơi đã bị tiêu diệt gần hết, ổ ngự tiền này là vừa mới phát hiện ra." Ninh Hoành Nho cười khổ lắc đầu, "Hơn nữa xem ra còn lợi hại hơn những con trước đó nhiều."
Thấy họ có hứng thú, Ninh Hoành Nho tiện thể kể lại chuyện trước đó, khi nghe nói từng có lúc tường cung chi chít bọ đen, ai nấy mặt mày đều sa sầm.
Sau khi vòng qua Chính Đức Môn, bước chân nhanh hơn hẳn, chẳng bao lâu sau, Ninh Hoành Nho đã dẫn mọi người vào Càn Minh Cung.
Trong điện, Cảnh Nguyên Đế đang ngồi trên trường kỷ.
Một ngự y đang bắt mạch cho hắn, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng là mạch tượng không tốt lắm.
Dù có người đến yết kiến, vị ngự y kia vẫn không nhịn được cao giọng: "Bệ hạ, vết thương này của ngài tuy không chết được, nhưng đừng dùng sức bên này nữa, câu này ngài không hiểu chỗ nào? Thấy gân tay chưa đứt, nhất quyết muốn giật cho đứt sao?"
Vị ngự y này nói chuyện thật là đầy khí thế.
Lời trong lời ngoài đều nồng nặc mùi châm chọc, người ngoài nghe mà chỉ sợ Hoàng đế tức giận chém đầu y.
Chỉ thấy bên cạnh chỗ ngự y ngồi, băng gạc dính máu quấn lại với nhau trông vô cùng chói mắt, mà cánh tay để trần của Cảnh Nguyên Đế cũng đang quấn loại vải tương tự, rõ ràng là vừa mới xử lý xong.
Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt nói: "Không chết được."
Quả là một vị hoàng đế lạnh lùng vô tình.
Chỉ là không biết tại sao, trên đôi ủng dưới chân lại có một vết hằn mờ mờ.
Hình như là... bị ai giẫm một cái?
Không không không, đây là Cảnh Nguyên Đế, sao có thể chứ? Vị đại thần nào đó vừa liếc thấy lập tức đè nén những suy đoán hoang đường trong lòng xuống.
Đằng trước, Tông Nguyên Tín suýt thì giật đứt râu mình, nhảy dựng lên nói: "Hiện giờ thì không chết được, nhưng về sau thì khó nói lắm." Khóe mắt y liếc thấy có người đến, rốt cuộc cũng ôm hòm thuốc nhường chỗ cho người khác, tức tối đi ra ngoài.
"Tông thần y?"
Trong điện vốn yên tĩnh, vì tiếng gọi bất thình lình này mà mọi người đều nhìn về phía người nói, Tông Nguyên Tín vừa định ra ngoài bốc thuốc cũng theo phản xạ dừng bước.
Y dừng lại đơn giản là vì giọng người nói nghe có chút quen tai.
Sắc mặt Hình bộ Thượng thư có chút lúng túng, nhưng lại không kìm được kích động: "Tông thần y, trước đây ngài từng cứu cháu gái nhỏ nhà ta..."
Cháu gái nhỏ của Hình bộ Thượng thư ba tháng trước đột nhiên mắc bệnh cấp tính, tìm rất nhiều thầy thuốc đều không chữa được.
Kể cả thái y cũng đã đến khám.
Sau đó nghe nói thành Nam có một vị thần y thỉnh thoảng khám bệnh miễn phí, chỉ cần là y, bệnh nặng đến đâu cũng chữa khỏi. Chỉ là thần y không bao giờ đến tận nhà, muốn khám thì chỉ có thể đưa bệnh nhân đến.
Nghe nói gần đây y đang ở đó, Thượng thư phu nhân liền mang đứa cháu gái đang bệnh đi, suýt chút nữa làm con dâu tức chết.
Không ngờ là, thực sự kê vài thang thuốc, đứa trẻ đang hấp hối lại tỉnh lại, còn khóc đòi ăn vì đói, đây là kỳ tích nhường nào!
Sau đó Hình bộ Thượng thư muốn đến tạ ơn, biếu hậu lễ nhưng phát hiện từ đó thần y không xuất hiện nữa, đành thôi. Không ngờ hôm nay lại gặp thần y trong nội đình, hơn nữa nhìn qua...
Còn có quan hệ không tầm thường với Cảnh Nguyên Đế.
Hóa ra Tông thần y lại là ngự y trong nội đình sao?
Chỉ là, người của Thái Y Viện sao lại có thời gian ra ngoài khám bệnh miễn phí cho dân thường?
Tông Nguyên Tín nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nhớ ra là bệnh nhân nào. Cũng may là vào mấy ngày y sắp ngừng khám bệnh từ thiện, nếu không cũng chẳng nhớ nổi.
Ngay sau mấy ngày đó, Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng chịu khám bệnh, y vui mừng còn không kịp, sao có thể ngày nào cũng chạy ra ngoài?
Tông Nguyên Tín không thiếu tiền, y ra ngoài khám bệnh cũng chưa bao giờ lấy tiền, càng không qua lại với đám quan lại quyền quý, tùy ý xua tay: "Không cần đưa tiền, nếu nhất định phải đưa thì mang số tiền đó đi phát cháo từ thiện đi."
Nói xong, y vội vã đi ra ngoài, trong lòng đang tính toán đơn thuốc đã soạn sẵn trong đầu.
Sau cú chen ngang này, không khí trong Càn Minh Cung bỗng nhiên dịu đi đôi chút, Ninh Hoành Nho cúi đầu: "Bệ hạ, hai vị Vương gia cùng các vị đại nhân đã đến, nô tài xin cáo lui."
Cảnh Nguyên Đế gật đầu, gã liền lui ra ngoài điện.
Chỉ là cũng không xuống bậc thềm, vì ở đó đã bị thị vệ chặn lại. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng vo ve chồng chéo lên nhau, thực sự rất chói tai.
Nhưng Ninh Hoành Nho đã nghe quen âm thanh này nên rất bình tĩnh.
Đúng như lão Khang Vương suy đoán, ổ cổ trùng ngự tiền này đúng là tai nạn, không phải diễn trò.
Hồi trước, Mao Tử Thế rảnh rỗi sinh nông nổi, cầm cành cây khô chọc ngoáy lung tung trước điện, cũng chẳng biết hắn kiếm đâu ra cái cành cây đó, kết quả chọc thủng gạch lát nền trước Ngự tiền thật, phải đền một khoản tiền lớn.
Ninh Hoành Nho sau đó cho người đào gạch lên, xác định bên dưới không có gì mới gia cố lại rồi lấp đi.
Đó chỉ là tai nạn, nếu không phải Mao Tử Thế ngứa tay, chỗ gạch vỡ này e là phải đợi đến trận mưa như trút nước hôm nay mới bị phát hiện.
Mà nay, Ninh Hoành Nho sa sầm mặt mày nhìn về nơi khói sương mịt mù kia...
Xem ra, nếu không phải Mao Tử Thế làm bậy, đám tai họa ẩn nấp dưới lòng đất này e là một trong những hậu chiêu Hoàng Nghi Kết để lại.
Chúng ẩn nấp cực sâu ngay trước Càn Minh Cung, nếu xông ra được thì đúng là trở tay không kịp.
E là phải đốt trụi cả Phụng Tiên Điện mới kịp đối phó.
Ninh Hoành Nho nghĩ đến Phụng Tiên Điện chỉ bị cháy một nửa trong mưa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Nghi Kết đã bị giam, đương nhiên không thể điều khiển đám cổ trùng này nữa.
Chặn không bằng khơi thông.
Tiếng động của chúng có thể nghe thấy được chứng tỏ trong sự hỗn loạn, chúng đang cố gắng phá vỡ lớp gạch gia cố, để diệt trừ hậu họa, Vi Hải Đông mới quyết định cạy lớp gạch đó lên.
Còn về hiệu quả...
Cứ nghe tiếng động yếu dần đi là biết sắp thành công rồi.
...
Kinh Trập ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống trà.
Cậu tỉnh dậy từ trưa, rảnh rỗi không có việc gì làm, đã bắt đầu thấy hơi chán.
Tính cậu vốn không ngồi yên được, bình thường làm việc quen rồi, hễ rảnh tay là lại thấy không được tự nhiên.
Dung Cửu không có ở đây, cậu chỉ có thể nói chuyện với hệ thống.
Đương nhiên là mắng hệ thống một trận tơi bời trước đã.
Chưa nói đến chuyện xui xẻo này, chỉ riêng cái hình phạt kia mô tả cũng sai bét nhè.
Nếu thật sự là "Ta là Vua", thì tại sao Dung Cửu lại kỳ quặc như thế, như thế?
Ít nhất cũng phải nghe lời một chút chứ!
Giờ nhìn hắn hung dữ như vậy, có chỗ nào giống bộ dạng đã được thuần phục đâu?
Kinh Trập luôn bị gương mặt của hắn lừa gạt, suýt thì quên mất con người này từ đầu đến chân đều là một sự tồn tại nguy hiểm.
Trong xương cốt e là toàn sát khí lạnh lẽo.
Hệ thống ngoan ngoãn chịu mắng, nhưng cũng đưa ra ý kiến phản bác: [Buff sẽ không sai, mọi hành vi xin tham khảo chú thích đặc biệt của buff.]
Kinh Trập cười khẩy: "Sự tồn tại của ngươi ngoài việc ngáng đường ta ra thì còn tác dụng gì nữa?"
Hệ thống giãy giụa: [Là do ký chủ hoàn thành quá ít nhiệm vụ.]
Năng lượng của nó đều đến từ phản hồi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ thì đương nhiên không có năng lượng giúp đỡ.
Kinh Trập: "Mấy cái nhiệm vụ đó của ngươi, ai mà hoàn thành nổi?"
Nhiệm vụ về Hoàng Nghi Kết, cho dù cậu thực sự muốn hoàn thành, nhưng nhìn kỹ lại thì có khi... Cảnh Nguyên Đế căn bản không muốn ngăn cản Hoàng Nghi Kết.
Đây là điều Kinh Trập mãi sau này mới nhận ra.
Cậu đã thông qua Dung Cửu bóng gió ám chỉ Hoàng Nghi Kết có vấn đề, nếu Dung Cửu có đi điều tra thì chắc chắn sẽ phát hiện ra sự bất thường của nàng ta.
Hắn đi lại trước Ngự tiền, đã có thể đưa bằng chứng đến trước mặt Cảnh Nguyên Đế, thì những thứ hắn tra được, Hoàng đế có thể không biết sao?
Không thể nào.
Nhưng chuyện Hoàng Nghi Kết ám sát Cảnh Nguyên Đế vẫn xảy ra.
... Nói không chừng, là Cảnh Nguyên Đế muốn nhân cơ hội này diệt trừ thế lực Hoàng gia?
Nếu nói như vậy thì nhiều chuyện đã có lời giải thích hợp lý. Ví dụ như tại sao lại gặp Dung Cửu ở Phụng Tiên Điện, rồi tại sao lại có chuyện đốt Phụng Tiên Điện... Đó đều là do đã được bố trí từ trước.
Dù sao cũng không thể để Hoàng đế bệ hạ tự mình xông pha trận mạc.
Nhưng mà... qua chuyện này, trong hậu cung chắc chắn sẽ có không ít người gặp nguy hiểm, cái giá phải trả như vậy chẳng phải quá lớn sao, tại sao lại như thế?
Biết đâu Cảnh Nguyên Đế chỉ là tương kế tựu kế, nên mới có những biến cố này?
Cậu nghĩ ngợi lung tung một hồi, hỏi hệ thống thời gian mới biết chỉ trôi qua một khắc, lập tức ôm chén trà than vãn.
Ở trong phòng chán thật đấy.
Nửa đêm hôm qua cậu bị Dung Cửu dọa cho hết hồn, cuối cùng phải dùng đại pháp đi ngủ mới ngăn được cơn điên của người đàn ông kia, cậu nơm nớp lo sợ hồi lâu mới thực sự ngủ được.
Kết quả tỉnh dậy thì thấy đã đổi chỗ.
Cũng không biết chỗ mới này là đâu, nhìn thì nhỏ hơn chỗ trước nhưng yên tĩnh hơn nhiều, không còn nghe thấy tiếng vo ve thỉnh thoảng lại vang lên nữa.
Dung Cửu nói đó là do thị vệ trong cung đang dọn dẹp cổ trùng còn sót lại ở các nơi.
Kinh Trập khổ sở day day tai, sao cậu không biết thính lực của mình trước giờ lại tốt thế nhỉ, sao lại nghe rõ đến vậy?
[Cổ trùng đều dùng chung một hệ thống vận hành, trước khi chịu ảnh hưởng bởi buff của ký chủ, vua của chúng là trùng vu. Sau khi được buff kích hóa, bản năng của cổ trùng sẽ nhận định ký chủ là vị vua duy nhất.]
Cũng vì thế mà Kinh Trập rất dễ bị chúng ảnh hưởng, ở một mức độ nào đó, vua chính là bộ não trong hệ thống vận hành của chúng.
Cho nên chúng mới khao khát Kinh Trập vô cùng.
Cũng sẽ bị Kinh Trập sai khiến.
Đó mới là nguồn gốc khiến chúng lớp sau nối lớp trước tìm đến Kinh Trập, nghe có vẻ là một đám sâu bọ rất kiên trì.
Kinh Trập: "..."
Vừa nghĩ đến những mạng người chúng đã hại, rồi nghĩ đến vẻ ngoài kinh dị và số lượng của chúng, cho dù Kinh Trập có bao nhiêu lòng thương hại cũng thực sự không thương nổi.
Thà thương hại chính mình còn hơn, suýt thì bị dọa điên.
Đợi hết hai ngày trọn vẹn, đám sâu này chắc sẽ coi cậu là thức ăn mà gặm mất.
Kinh Trập thở dài, uống nốt ngụm trà cuối cùng, cúi đầu nhìn y phục trên người.
Không còn là bộ đồ thái giám quen thuộc nữa mà là bộ đồ mới Dung Cửu kiếm cho cậu, mặc rất vừa vặn, chỉ là Kinh Trập cứ thấy không quen.
Cậu vốn muốn đòi lại đồ thái giám của mình, kết quả Dung Cửu bảo giặt rồi chưa khô, lý do qua loa như thế khiến Kinh Trập nghe xong giẫm mạnh cho hắn một cái.
Thế là Dung Cửu thong dong mang theo dấu chân đó đi làm việc, còn Kinh Trập mất đồ thái giám nên chẳng dám đi lung tung.
Đáng ghét, Dung Cửu không phải đang tính kế này chứ?
Kinh Trập kéo kéo tay áo, nếu cậu mặc đồ thái giám thì muốn lẻn ra ngoài cũng dễ. Giờ bộ đồ này lại thành gánh nặng.
Dù sao trong hậu cung, một tiểu thái giám đi lại lung tung tuy hơi lạ nhưng cũng dễ lấp l**m cho qua; còn một người ngoài không có lệnh bài, cũng không có cung nhân dẫn đường thì cực kỳ đáng ngờ.
Kinh Trập mở cửa sổ, phát hiện đây là một viện lạc đơn sơ, cũng không biết nằm ở cung nào trong tầng tầng lớp lớp cung tường này.
Hoàng cung này rất lớn, đừng nói Kinh Trập sống ở đây mười mấy năm cũng chỉ đi qua vài nơi, cho dù cậu sống ở đây ba mươi năm, e là cũng không đi hết được tòa cung thành này.
Cậu nằm bò ra bệ cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, trời hơi âm u, xung quanh tĩnh mịch, đến tiếng chim chóc cũng không có...
Cậu vừa nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng chíp chíp non nớt, cúi đầu nhìn xuống, trước cửa sổ có một chú chim sẻ nhỏ lông vàng đang nhảy nhót qua lại.
Nó rất nhỏ, còn nhỏ hơn nắm tay nắm chặt, vừa kêu chíp chíp vừa nhảy sang trái rồi lại nhảy sang phải, rất sinh động.
Hơi thở của Kinh Trập cũng nhẹ đi, sợ làm nó sợ.
Rất nhanh, chú chim vàng bay đến cổ Kinh Trập, cái đầu nhỏ xù lông cúi xuống cọ cọ, xúc cảm tinh tế khiến mắt Kinh Trập sáng rực lên.
Nhỏ quá, ấm áp quá.
Được chú chim chủ động lại gần, Kinh Trập không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng v**t v* lưng nó, nó chẳng hề để ý, dang cánh vỗ phành phạch hai cái dưới lòng bàn tay Kinh Trập, sau đó thu cánh lại, cuối cùng cứ thế dựa vào cậu mà ngủ.
Kinh Trập không dám cử động, sợ làm chú chim nhỏ đang ngủ thức giấc.
Ngồi ngây ra một lúc, cậu đang tính xem phải giữ tư thế này bao lâu thì trước bệ cửa sổ bỗng nhiên xuất hiện một con, hai con, ba con...
Rất nhiều cái đầu nhỏ bất ngờ ló ra.
Kinh Trập ngẩn người, ngồi trước cửa sổ nghe tiếng chíp chíp vang lên một mảng, vô cùng ồn ào.
Đám nhóc không mời mà đến này cực kỳ hoạt bát, vừa xuất hiện đã to gan đậu lên cánh tay Kinh Trập, đi lại bên tay cậu, giẫm lên vai, mổ tóc cậu, thậm chí còn đánh nhau ngay trước mắt cậu.
Kinh Trập: "... Chuyện gì thế này?" Không phải cũng do cái buff chết tiệt kia đấy chứ?
[Hình như là vậy đấy.]
Kinh Trập cười như mếu, đội cả đàn chim chóc khó khăn đứng dậy.
Một con chim thì dễ thương, nhưng nhiều chim quá thì là đáng sợ.
Kinh Trập giẫm lên mặt ghế, lộn một vòng nhảy ra khỏi cửa sổ, làm kinh động vô số cánh chim.
Cậu quay đầu nhìn lại, mặc dù phần lớn chim đều bay theo cậu ra ngoài, nhưng trong phòng vẫn vương lại không ít lông vũ.
Kinh Trập nhìn đống lông vũ đủ màu mà đau đầu, càng đau đầu hơn là cậu phát hiện đàn chim này có xu hướng gọi bạn gọi bè, giẫm lên người cậu một cách rất chi là yên tâm thoải mái.
Lúc đánh nhau cũng rất hung dữ.
A a a lông chim rụng càng nhiều rồi!
Kinh Trập dụ được đám chim ra ngoài, vốn định quay vào phòng, nhưng chim chóc bám trên người cậu nhiều quá, cứ dính lấy không chịu đi, chẳng tài nào dứt ra được.
Gạt đi mấy con thì lại có mấy con khác bay tới.
Kinh Trập có chút tuyệt vọng, tiếng ồn bên tai khiến cậu như muốn điếc luôn.
Đúng lúc này, có hai tiếng bước chân vang lên.
Kinh Trập giật thót, động tĩnh lớn quá làm kinh động đến người khác rồi!
Cậu hơi nhích chân, đang định bất chấp tất cả nhảy tường bỏ chạy thì nghe thấy một giọng nam trầm ổn vang lên: "Tiểu lang quân, đừng lộn xộn, để bọn ta giúp ngài xua đuổi lũ chim này."
Kinh Trập chớp chớp mắt, cách xưng hô này...
Cậu vô thức dừng bước, thấy hai thị vệ cao lớn xông tới, một người cởi áo ngoài giúp cậu xua đuổi đám chim bám người, người còn lại thì hộ tống Kinh Trập trốn vào trong phòng.
Họ vào được trong phòng nhưng vẫn có chim đuổi theo vào, khi người trong phòng nhận ra điều này liền dứt khoát đóng chặt cửa sổ, để mặc người bên ngoài chống đỡ.
Kinh Trập: "... Không cho hắn vào sao?"
Cậu tiện tay tóm lấy một con chim đang lao tới, chim trong phòng đã ít đi nhiều.
Nhưng vẫn còn mấy con.
"Xin tiểu lang quân đừng lo, thân thủ hắn cũng khá lắm." Tên thị vệ kia nghiêm túc nói.
... Nghe vẫn thấy khổ ải trần ai lắm.
Động tác của Kinh Trập không chậm, cùng thị vệ vừa vào nhà tóm gọn số chim còn lại, sau đó chọn cái cửa sổ xa nhất hé ra một khe nhỏ, ném hết chúng ra ngoài.
Khi trong phòng không còn con chim nào, Kinh Trập mới thở phào nhẹ nhõm.
Không nhìn thấy cậu, tiếng vỗ cánh bên ngoài cũng ít đi nhiều, trong phút chốc dường như yên tĩnh trở lại.
Đang lúc Kinh Trập do dự có nên mở cửa sổ xem tình hình bên ngoài không, thì nghe thấy thị vệ canh bên ngoài cao giọng nói: "Lũ chim đó chưa tan đi đâu, đều đậu hết trên cây và tường rào ngoài cửa rồi."
Kinh Trập nghe vậy, tối sầm mặt mũi.
Chuyện này đúng là khiến người ta giận sôi máu mà!
Cậu vuốt tóc một cái, quả nhiên vuốt ra một nắm lông vũ, nhìn lại trên người cũng lôi thôi lếch thếch.
Kinh Trập cười khổ, nhìn thị vệ cao lớn đang đứng ở cửa nói chuyện với đồng nghiệp bên ngoài, "Vừa rồi đa tạ huynh đài ra tay tương trợ."
Kinh Trập vừa dứt lời, thấy tên thị vệ kia lập tức quay người chắp tay, cung kính nói: "Tiểu lang quân không cần khách sáo, ngài là bạn của Dung đại ca, tự nhiên cũng là bạn của bọn ta."
Không hiểu sao Kinh Trập cứ cảm thấy khi hắn nói ra ba chữ "Dung đại ca", người hắn cứng đờ lại, toát ra vẻ kính sợ. Cứ như thể chỉ cần Dung Cửu nói một câu, trong cung xuất hiện người lạ cũng chẳng có gì lạ.
... Hơn nữa, ngươi chắp tay thì cứ chắp tay, sao lại cúi thấp người thế làm gì?
Kinh Trập theo bản năng định đỡ hắn dậy, thì thấy hắn đột ngột lùi lại mấy bước, như thể rất sợ bị Kinh Trập chạm vào.
Kinh Trập có chút kinh ngạc, nghe thấy tên thị vệ nghiêm túc nói: "Vừa nãy xua đuổi chim chóc, trên người có nhiều mùi lạ, sợ làm kinh động đến tiểu lang quân."
"Ngươi không cần phải đối xử với ta như vậy... Ta không phải quý nhân gì đâu." Kinh Trập không biết rốt cuộc Dung Cửu giới thiệu mình với bọn họ thế nào, ấp úng một hồi vẫn không nói ra thân phận thái giám, "Cứ tự nhiên là được."
"Rõ!"
Tên thị vệ lập tức lớn tiếng đáp.
... Thôi bỏ đi.
Kinh Trập lùi về sau vài bước, cậu đứng xa một chút, vị đại ca thị vệ này trông còn có vẻ bình thường hơn.
Sau một hồi loay hoay, Kinh Trập xác định khoảng cách an toàn là từ cửa đến mép bàn, đành chấp nhận đứng nói chuyện ở khoảng cách này.
Thực ra cậu cũng không muốn gặp ai.
Đám chim vừa rồi, cộng thêm thái độ cung kính quá mức của tên thị vệ này, đủ thấy cái buff kia vẫn đang phát huy tác dụng.
Nhưng thị vệ bên ngoài đã cảnh báo, tạm thời không được mở cửa.
Kinh Trập không dám tưởng tượng đến cảnh tượng hoành tráng đó.
Trong phòng chỉ có hai người, cũng không thể cứ đứng ngượng ngùng mãi được.
Kinh Trập và Dung Cửu quen biết đã lâu, rất ít khi dò hỏi chuyện của Dung Cửu, nay có người quen của hắn ở đây, không khỏi có vài phần tò mò.
Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Kinh Trập biết tên thị vệ này tên là Thạch Lê, là thuộc hạ của Dung Cửu.
Thạch Lê nói, những người như hắn không ít, đều nghe lệnh Dung Cửu.
Kinh Trập chớp chớp mắt, xem ra Dung Cửu quả thực giữ một chức vụ không tệ ở Ngự tiền.
Kinh Trập: "Ngày thường Dung Cửu có thích thứ gì đặc biệt không?" Cậu thăm dò hỏi.
Dung Cửu trông rất lạnh lùng, có vẻ chẳng có sở thích gì, mỗi lần cậu định tặng quà cho hắn đều thấy khó nghĩ.
"Giết người."
Kinh Trập day day tai, tưởng mình nghe nhầm, cậu ngẩng đầu nhìn Thạch Lê, mỉm cười nói: "Ta nghe không rõ, ngươi có thể nói lại lần nữa không?"
Thạch Lê rõ ràng là một gã đàn ông đen đúa vạm vỡ, vậy mà không kìm được run rẩy, giọng nhẹ nhưng kiên định nói: "Giết người."
Kinh Trập rơi vào trầm mặc hồi lâu.
"Vậy, ngoài cái... sở thích này ra, hắn còn hay làm việc gì khác không?"
Hồi lâu sau, Kinh Trập xốc lại tinh thần, cố gắng moi ra một câu trả lời khác.
Thạch Lê nín nhịn một hồi, rặn ra một đáp án khác: "Xem đấu thú."
Trái tim đang treo lơ lửng của Kinh Trập mới hạ xuống một nửa... Thôi được rồi, căn bản là chưa hạ xuống, nghe cái này cũng máu me lắm.
Nhưng ít nhất cũng là một sở thích bình thường hơn, biết đâu là thích xem chọi dế, chọi gà, chọi chó gì đó.
Kinh Trập tự thuyết phục bản thân vài lần, lúc này mới thử hỏi: "Không có cái nào bình thường hơn chút sao, ví dụ như thích ăn điểm tâm, thích ăn chua ngọt, thích uống canh chẳng hạn..."
"Ngài ấy không thích uống canh."
Điều duy nhất Thạch Lê có thể loại trừ là Dung Cửu không thích mấy món canh nước, còn hắn thích cái gì thì hoàn toàn mù tịt.
Được rồi, muốn biết cấp trên thích gì từ miệng cấp dưới, đây vốn dĩ đã là một quyết định sai lầm.
Kinh Trập quyết định bỏ cuộc.
Thấy Kinh Trập rốt cuộc cũng không hỏi nữa, trái tim Thạch Lê mới bình tĩnh lại đôi chút.
Lưng hắn sớm đã toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, áo lót bên trong dính bết vào người.
Hắn cũng không biết có phải mình bị trúng cổ trùng rồi không, tuy bệ hạ dặn có thể đối xử khoan dung với vị trong phòng này, hỏi gì đáp nấy, nhưng mà... giết người???
Làm sao hắn lại buột miệng nói ra câu trả lời đó được chứ?
Cho dù trong lòng hắn nghĩ thế thật, nhưng sống chết cũng không được trả lời như thế chứ!
Khoảnh khắc lời nói thốt ra, Thạch Lê cảm thấy cái mạng nhỏ của mình đi tong rồi.
Còn về câu trả lời thứ hai, đó là Thạch Lê phải cố sống cố chết kìm nén h*m m**n buột miệng nói thật, mới miễn cưỡng sửa thành "đấu thú", nếu không, câu trả lời ban đầu của hắn sẽ là "thích xem người ta tàn sát lẫn nhau".
Hắn tin rằng nếu nói ra câu đó, vị tiểu lang quân này sẽ sợ chết khiếp.
Mặc dù câu trả lời trước đó cũng đủ khiến người ta câm nín rồi.
Không hiểu sao, đứng trước mặt Kinh Trập, Thạch Lê rất khó giấu được những suy nghĩ trong lòng.
Hỏi gì đáp nấy.
Cứ như thể hắn đang đối mặt với chính Cảnh Nguyên Đế, sự uy h**p trong vô thức khiến hắn không dám không trả lời. Dù Kinh Trập mấy lần bảo hắn ngồi xuống, Thạch Lê cũng không dám.
Lưng hắn thẳng tắp, ngón tay đặt trên chuôi đao, đó là tư thế luôn trong trạng thái cảnh giác, chỉ khi hắn canh giữ bên cạnh chủ thượng mới có phản xạ tự nhiên như vậy.
Chỉ là Kinh Trập chưa quen với hắn, Thạch Lê lại không nhận ra hành động nhỏ của mình, kẻ đứng người ngồi, cứ thế mà qua chuyện.
Mãi đến khi đồng nghiệp bên ngoài nhắc nhở, bảo chim chóc bên ngoài đã tản đi bớt, Kinh Trập và Thạch Lê mới gần như thở phào nhẹ nhõm cùng một lúc.
Kinh Trập bị mấy câu trả lời của Thạch Lê làm cho nghẹn họng, thực sự không biết phải nói gì để không nhận được những câu trả lời kinh dị như thế, tránh làm hỏng hình tượng của Dung Cửu... Mặc dù, những ký ức hung tàn đáng sợ kia, Kinh Trập muốn quên cũng chẳng quên được.
Thạch Lê càng không muốn nói ra những lời không nên nói, lập tức hành lễ với Kinh Trập rồi vội vàng lách người qua khe cửa đi ra ngoài.
"... Ta đáng sợ lắm à?" Kinh Trập không nhịn được hỏi hệ thống.
Thạch Lê trông cứ như chạy trối chết vậy.
[Có khả năng do dưới sự ảnh hưởng của buff, hình tượng của ký chủ rất đáng sợ.]
Hệ thống trả lời một cách nghiêm cẩn.
Kinh Trập thở dài, được rồi, cậu cứ lo chải chuốt lại cái đầu tóc như tổ quạ này trước đã, vuốt một cái lại rụng cả đống tóc.
Ngoài cửa, đồng nghiệp của Thạch Lê là Giáp Nhị im lặng nhìn hắn.
Thạch Lê lờ gã đi, bước xuống bậc thềm.
Sinh vật trong sân đúng là không ít, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cửa.
Sức hút kỳ quái của tiểu lang quân này quả thực khiến người ta kinh ngạc.
"Vừa nãy ngươi lộ tên thật rồi." Giáp Nhị lạnh nhạt nói.
Gã đi theo sau Thạch Lê.
Thạch Lê: "Ta mà đáp là Giáp Nhất chẳng phải lộ tẩy sao?" Mấy cái tên như Giáp Nhất, Giáp Nhị nghe là biết mật danh, còn ngụy trang thế nào được nữa?
Nhưng mà, thực ra hắn nên bịa một cái tên giả khác, chỉ là không hiểu sao mồm mép cứ bép xép, tên thật cứ thế tuôn ra.
Giáp Nhị: "Vẫn vi phạm mệnh lệnh."
Thạch Lê: "Về ta sẽ tự xin phạt."
Giáp Nhị gật đầu, quan sát lớp mồ hôi mỏng trên trán Thạch Lê, khẽ nói: "Vị kia đáng sợ đến thế à?"
Thạch Lê theo bản năng lau trán, lúc này mới phát hiện mình toát mồ hôi đầm đìa, hắn liếc xéo Giáp Nhị, biết gã này thính lực hơn người, cuộc đối thoại trong phòng vừa rồi chắc nghe được bảy tám phần.
"Vậy sao ngươi không vào?"
Khi bọn họ hộ vệ Kinh Trập, Giáp Nhị có cơ hội vào phòng, nhưng gã thà đứng ngoài cửa đối mặt với cả đàn chim cũng không chịu vào, đó là vì sao?
Giáp Nhị đối diện với ánh mắt giận dữ của Thạch Lê, sờ sờ mũi, có chút lúng túng.
Thực ra gã cũng có chút sợ hãi không tên, nên không muốn vào phòng.
Rõ ràng vị tiểu lang quân kia trông rất hiền lành dễ gần, nhưng chỉ cần nhìn cậu thôi là đã có cảm giác muốn quỳ rạp đầu xuống, căn bản không dám nhìn thẳng, chứ đừng nói là ngồi bên cạnh cậu.
Trời mới biết lúc Thạch Lê nghe Kinh Trập bảo ngồi xuống, suýt chút nữa thì hắn bỏ chạy ra ngoài.
—— Thật đáng sợ.
Trong nhà ngoài ngõ, Kinh Trập và bọn họ cùng thốt lên một tiếng cảm thán.
Cậu vất vả lắm mới rũ sạch lông chim, trong lòng hơi sụp đổ nói: "Ngươi mà có lông, ta chắc chắn sẽ nhổ sạch lông trên người ngươi!"
Giờ thì hay rồi, đừng nói Dung Cửu, ngay cả đám chim chóc đang hổ lốn bên ngoài cũng đủ khiến cậu không dám bước chân ra khỏi cửa.
Kinh Trập giờ thấy may mắn vì trong ngoài căn phòng này không có kiến, nếu để ổ kiến nhìn thấy, chẳng lẽ nửa đêm dậy cậu sẽ bị một đàn kiến dày đặc bao vây sao?
Vừa nghĩ đến cảnh đó, Kinh Trập rùng mình, lập tức đè nén không nghĩ sâu xa nữa, kẻo tối nay mất ngủ.
Đợi Kinh Trập chải tóc xong đi ra thì thấy Dung Cửu đang ngồi bên bàn, chậm rãi rót trà.
Hắn mặc bộ y phục khác hẳn lúc sáng sớm đi ra ngoài, tinh xảo quý giá hơn nhiều so với y phục thị vệ, trên người tỏa ra mùi hương nồng nàn, là mùi giống hệt loại hương liệu trước đó.
Kinh Trập: "Lại có cổ trùng nữa sao?"
Dung Cửu: "Ở Càn Minh Cung."
Kinh Trập: "Giờ mới phát hiện ra à?"
Dung Cửu: "Trước Càn Minh Cung có gạch vỡ, bị lợi dụng giấu hết bên dưới."
Kinh Trập nghe vậy, không khỏi run rẩy, ôm lấy cánh tay mình.
Cảnh tượng này thật khiến người ta tuyệt vọng.
"Nếu những nơi khác cũng có cổ trùng như vậy..."
"Không đâu." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Số lượng loại cổ trùng này ít hơn loại trước, hung tàn hơn, có khả năng kháng lại mùi hương, nhưng không nhiều."
Giống loài càng khó nuôi dưỡng thì số lượng càng không thể nhiều.
Chỉ có thể cài cắm ở những nơi quan trọng nhất.
Kinh Trập cụp mắt, hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Cậu chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Dung Cửu, chộp lấy chén trà Dung Cửu uống dở một nửa, ừng ực rót trà vào miệng, rồi thở dài thườn thượt.
Dung Cửu: "Không phải bảo em đừng ra ngoài sao?" Giọng hắn hơi lạnh, người thường nghe thấy là sợ, nhưng Kinh Trập nghiêng đầu, ánh mắt lén lút liếc nhìn hắn.
"Ta cũng đâu có cố ý." Cậu lí nhí, "Ta chỉ mở cửa sổ thôi mà."
Ai mà ngờ được cuộc gặp gỡ cứ tưởng chỉ với một chú chim nhỏ, lại kéo theo cả một bầy đen kịt đáng sợ như thế.
Một tiếng chíp chíp thì đáng yêu.
Nhiều tiếng chíp chíp thì là đáng sợ rồi.
Dung Cửu mặt không cảm xúc nói: "Em thích đao, hay thích dây xích?"
Kinh Trập thận trọng đáp: "Ta đều không thích lắm."
Cái nào nghe cũng đầy rủi ro.
"Đao có thể giúp em giết sạch mọi thứ trong tầm mắt, dây xích có thể bảo vệ em ở nơi an toàn, sẽ không có bất kỳ sơ sót nào nữa."
Lời nói bình thản, nhưng thốt ra lại kinh tâm động phách đến thế.
Kinh Trập cầm ấm trà, rót đầy chén trà còn trơ đáy, rồi ân cần đẩy đến tay Dung Cửu, "Cái nào ta cũng không chọn."
Cậu nhấn mạnh.
Sợ Dung Cửu giả vờ không nghe thấy, cậu còn ghé vào vai người đàn ông, nói thật to.
"Cái nào, ta cũng không chọn!"
Tại sao cậu phải vì nhìn thấy người khác mà giết người ta chứ, đây là cách làm điên rồ gì vậy?
Người bị giết chắc chắn toàn là kẻ xui xẻo.
Cậu biết Dung Cửu xưa nay điên rồ, nhưng không ngờ lại điên đến mức này.
"Sắp điếc rồi." Dung Cửu không né tránh hành động thân mật của Kinh Trập, chỉ hơi nghiêng đầu, "Bé mồm thôi."
Kinh Trập lầm bầm: "Thế thì không đủ khí phách."
Dung Cửu có tiền án xích người, cậu sợ mình không đủ cứng rắn, lát nữa lại bị còng chân mất.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được nửa ngày, chỉ cần cầm cự đến sáng mai là coi như trọn vẹn hai ngày... Cậu không muốn công sức đổ sông đổ bể vào lúc này!
"Em quá thu hút người khác." Dung Cửu từ tốn dẫn dụ, "Hai lựa chọn, mỗi cái một khác."
"Đúng là khác nhau, một cái hại người, một cái hại mình, tại sao ta phải chọn?" Kinh Trập nói, "Ta vừa không muốn giam cầm chính mình, cũng không muốn hại tính mạng người khác."
Hơn nữa cậu thu hút người khác ở chỗ nào chứ?
Chỉ là tác dụng của buff thôi.
"Khoan đã, hai người canh cửa hôm nay vẫn còn sống chứ?"
Trạng thái của Dung Cửu nhìn là biết không ổn, không phải vì cậu gặp hai người kia mà hắn đã cắt cổ người ta rồi chứ?
Dung Cửu lạnh lùng nhìn cậu, Kinh Trập tức giận trừng lại.
"Chưa chết." Dung Cửu nén tiếng thở dài, "Ta là loại ma đầu giết người không ghê tay sao?"
Kinh Trập thầm nghĩ trong lòng, cái đó thì khó nói lắm.
Không thấy ngay cả thuộc hạ cũng cho rằng sở thích của huynh là giết người sao?
Cậu đưa tay ra, đặt lên vai Dung Cửu. Hai người sát gần nhau đến mức hơi thở như hòa vào làm một.
Kinh Trập ghé sát hơn, hai tay ôm lấy khuôn mặt người đàn ông.
Cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào luôn khiến người ta có chút kính sợ... Cơ thể con người sao có thể lạnh lẽo như vậy, cứ như bức tượng đá cứng ngắc.
"Dung Cửu," Giọng Kinh Trập nhẹ nhàng, "Ta chỉ để ý một mình huynh, dù có bao nhiêu người đứng trước mặt, ta cũng chỉ nhìn thấy huynh thôi."
Một bàn tay hạ xuống, đặt lên ngực trái Dung Cửu.
Bất chợt, nhịp tim đang trầm ổn chậm rãi dường như nảy lên nhanh hơn một nhịp.
"Chẳng lẽ huynh cảm thấy, ta sẽ thích người khác sao?"
Chỉ một câu nói này cũng đủ khiến đáy mắt Dung Cửu hiện lên vẻ u ám kỳ quái, hắn lạnh lùng nói: "Nhìn thì có vẻ là không."
Eo Kinh Trập bị hắn ôm lấy, loạng choạng ngồi lên người hắn.
"Cái gì gọi là 'nhìn thì có vẻ'?" Kinh Trập bất mãn, chẳng lẽ Dung Cửu nghi ngờ cậu sẽ thay lòng đổi dạ?
"Em thích rất nhiều thứ, người em để ý cũng rất nhiều." Giọng Dung Cửu lạnh nhạt, "Em thích trời nắng, thích động vật nhỏ, thích ăn đồ ngọt, thích kết bạn, em còn để ý Minh Vũ, Trịnh Hồng, Tuệ Bình, Cốc Sinh..."
Hắn chưa kể hết tên đã bị Kinh Trập xấu hổ bịt miệng lại.
"Huynh đang vơ đũa cả nắm, cãi cùn đấy!"
Dung Cửu thích gộp chung những thứ này lại nói, đây không phải lần đầu tiên, nhưng rõ ràng là không giống nhau.
Kinh Trập: "Ta sẽ không thân mật với họ như thế này."
Cậu kêu "á" một tiếng, rụt tay về. Lòng bàn tay vừa bị cắn một cái, không đau.
Nhưng lại khiến tim ngứa ngáy lạ thường.
Dung Cửu chậm rãi nói: "Thân mật kiểu nào?"
Kinh Trập ấp úng, do dự một lúc, cúi đầu h*n l*n ch*p m** Dung Cửu.
Sau đó mới lùi lại một chút, khẽ nói: "Thân mật kiểu này."
"Huynh đừng có lúc nào cũng suy nghĩ nhiều quá," Kinh Trập nhỏ nhẹ, "Trừ phi huynh là nhân vật lớn nào đó ta không với tới nổi, hoặc là loại đã có vợ con đề huề, nếu không ta chắc chắn sẽ không rời xa huynh."
... Chỉ cần Dung Cửu không lừa cậu.
Cậu chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.
Cậu vốn tưởng nói đến mức này Dung Cửu hẳn sẽ yên tâm hơn chút, ai ngờ khi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp kia lại nở nụ cười đáng sợ, đáy mắt lại đè nén sự u ám cuồng loạn nào đó.
Hắn lẩm bẩm: "... Hay là vẫn nên xích em lại đi." Trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự dữ tợn trước cơn bão.
... Sao tự nhiên lại thế này nữa rồi!
Kinh Trập rất muốn túm lấy Dung Cửu lắc cho mấy cái, lắc hết mấy ý nghĩ đáng sợ trong đầu hắn ra.
"Huynh không có việc gì khác muốn làm, ngoài chuyện này ra sao?"
Kinh Trập quyết định đánh lạc hướng sự chú ý của Dung Cửu.
"Ví dụ như, muốn leo lên cao hơn, làm thống lĩnh gì đó, hoặc là kiếm nhiều tiền hơn, lại ví dụ như..."
"Những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì." Giọng nói mượt mà tao nhã nhưng lạnh lẽo đến rợn người, "Em một cái cũng không cần, vậy thì chúng là vật vô dụng."
Hơi thở của Kinh Trập có hơi căng thẳng, cậu chậm rãi thở ra, "Huynh không nên đặt ý nghĩa của những thứ này lên trên ta, huynh nên có thứ mình muốn..."
Dung Cửu nắm lấy eo Kinh Trập, kéo cậu lại gần.
"Chúng không thể làm em vui, thì là phế vật; nhưng nếu chúng có thể làm em vui, thì cũng đáng giết." Một cách vi diệu, dù là cùng một âm tiết, nhưng lại như hai sự vật hoàn toàn trái ngược, giọng Dung Cửu dịu dàng đến đáng sợ, "Bất cứ thứ gì được em yêu thích, ngoài ta ra, đều không nên tồn tại."
Sự hưng phấn điên cuồng quái dị đó khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng không mảy may nghi ngờ khả năng hành động của hắn.
... Tình yêu của người này, sao có thể dữ dằn đến thế, cứ thích đi con đường không giống ai vậy?
Không có chút dịu dàng nào, chỉ đơn thuần là sự bạo ngược.
Kinh Trập chưa bao giờ cho rằng thích là một loại tình cảm điên cuồng như vậy, nó vốn dĩ phải là sự mềm mại, vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng ở Dung Cửu, thường chỉ thấy sự cố chấp vặn vẹo.
Rất nguy hiểm.
Nhưng biết rõ nguy hiểm mà vẫn muốn tiếp tục như cậu...
Có lẽ cũng điên rồi.
"Ta không cảm thấy điều này là đúng, có lẽ sẽ luôn chống lại huynh." Một chút sợ hãi len lỏi, chảy trong dòng máu Kinh Trập, có thể nghe thấy giọng cậu hơi run rẩy, "... Nhưng nếu, đây là cách huynh yêu thích... Ta sẽ cố gắng thử..."
Đôi khi, suy nghĩ của Dung Cửu và cậu khác biệt một trời một vực, cậu không thể chấp nhận phần lớn trong số đó.
Nhưng cũng giống như những lựa chọn có phần điên rồ của cậu từ trước đến nay.
Cậu không chấp nhận những điều đó.
Nhưng cậu sẽ, chấp nhận Dung Cửu.
________
Lời tác giả: Một màn giằng co cực hạn...