Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 40

Kinh Trập rất ít khi ngủ cùng Dung Cửu.

 

Tuy cũng từng có lúc nằm chung một giường, nhưng những lần nghiêm túc lên giường rồi chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại ít đến đáng thương.

 

Tình huống đặc biệt đêm qua thì càng không cần phải nói, căn bản chẳng kịp cảm nhận dư vị gì.

 

Kinh Trập giãy giụa một hồi: "Hay là, huynh ngủ trước đi?"

 

"Vì sao?"

 

"Ta sợ huynh ngủ không được."

 

Kinh Trập vừa dứt lời, Dung Cửu đã xốc chăn nằm xuống, thái độ thản nhiên kia cứ như đó chẳng phải vấn đề gì to tát.

 

"Không sao."

 

Kinh Trập dè dặt mở miệng: "Nhưng mà... chẳng phải huynh ngủ rất thính sao?"

 

Đuôi lông mày Dung Cửu khẽ động, nhàn nhạt nói: "Thạch Lê nói với em à?"

 

Mặc dù Thạch Lê mở miệng ra là toàn lời kinh người, Kinh Trập cũng chẳng nghĩ ra mình có thể nói chuyện gì với hắn ta, nhưng cậu vẫn cố gắng trò chuyện vài câu, lờ mờ đoán được qua lời hắn ta rằng Dung Cửu là người rất khó ngủ.

 

Nói đúng hơn là, sau khi bị đánh thức, hắn sẽ có tật gắt ngủ.

 

Kinh Trập nhớ lại biểu cảm của Thạch Lê lúc đó, trong lòng rất muốn biết rốt cuộc là kiểu "gắt ngủ" thế nào mà lại khiến người ta lộ ra vẻ mặt khổ sở không thốt nên lời như vậy.

 

Chắc là tính nết xấu lắm.

 

Kinh Trập không bán đứng Thạch Lê, mặc dù chuyện này cũng chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, cậu chỉ ho khan một tiếng: "Ta chỉ cảm thấy mấy lần trước huynh đều dậy rất sớm, có khi nào là do ta làm ồn huynh không?"

 

Trong vài lần ít ỏi đó, Kinh Trập hiếm khi thấy cảnh Dung Cửu tỉnh dậy cùng lúc với mình.

 

Đa phần khi cậu tỉnh, bên cạnh đã chẳng còn ai.

 

Kinh Trập chính là cung nhân ngủ sớm dậy sớm nhất cái hoàng cung này đấy!

 

Thế mà Dung Cửu còn có thể dậy sớm hơn cả cậu!

 

"Không đâu." Dung Cửu nhàn nhạt đáp, "Mau ngủ đi."

 

Kinh Trập nhìn chiếc giường êm ái, quả thực có chút không dám nằm xuống.

 

Đây không phải là cậu rảnh rỗi sinh sự.

 

Thực tình là sau khi những tác động ngoại lực đặc biệt kia biến mất, cậu chợt nhận ra việc ngủ cùng Dung Cửu mang lại một cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng đến muộn màng.

 

Nhưng Dung Cửu đã nằm xuống rồi, Kinh Trập chẳng còn lý do nào khác, đành chậm chạp nằm theo, kéo chăn lên đắp kín cằm.

 

Người cậu còn cứng ngắc hơn cả hôm qua, hồi lâu sau vẫn nằm im như một thi thể.

 

Dung Cửu thuận tay sờ một cái, lạnh lùng nói: "Ngủ không được thì để ta bóp ngất em."

 

"Ta không ngủ được chẳng phải tại huynh sao." Kinh Trập lí nhí oán thầm, "Huynh không thể thông cảm một chút, bảo chia ra ngủ riêng được à?"

 

Bóp ngất người ta là cái thói gì chứ!

 

Thật xấu tính.

 

Trời xuân tuy có hơi nồm ẩm, nhưng bảo trải chiếu ngủ dưới đất Kinh Trập cũng cam lòng.

 

"Chi bằng cắt lưỡi Thạch Lê đi."

 

Trong bóng đêm, giọng nói lạnh lẽo bạc bẽo của Dung Cửu truyền đến từ bên cạnh. Kinh Trập giật thót tim, mò mẫm trong chăn hai cái, vội túm lấy ngón tay hơi lạnh của hắn.

 

"Người ta cũng tốt lắm, đừng làm vậy."

 

"Tốt chỗ nào?"

 

"Hắn và một vị đại ca thị vệ khác đã giúp ta đuổi lũ chim kia đi, còn..." Kinh Trập chưa nói hết câu, bỗng cảm thấy không ổn, "Nhưng mà, hắn có tốt đến mấy cũng không tốt bằng Dung Cửu nhà chúng ta."

 

Cậu đổi giọng, bắt đầu khen lấy khen để Dung Cửu.

 

"Chưa từng thấy ai sinh ra đã đẹp đẽ tuấn tú như Dung Cửu nhà mình, mũi ra mũi, mắt ra mắt, ngay cả miệng cũng mềm mại, chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng đẹp..."

 

"Chỉ giỏi lươn lẹo." Dung Cửu nhàn nhạt cắt ngang, "Em chẳng qua chỉ nhìn trúng cái mặt này thôi."

 

Mũi ai mà chẳng là mũi, mắt ai mà chẳng là mắt?

 

Kinh Trập lập tức phản bác: "Đâu có, Dung Cửu người đẹp nết cũng thiện lương, vừa giúp mua nhà, lại vừa đưa bằng chứng cho người ta, ngày nào cũng vội vàng tới tặng quà, tìm đâu ra một tên kẻ ngốc lắm tiền tốt như vậy chứ?"

 

"Kẻ ngốc lắm tiền*?"

 

*Nguyên văn là 'Oan đại đầu' – Từ lóng chỉ người ngốc nghếch chịu thiệt thòi về tiền bạc, kẻ vung tiền qua cửa sổ.

 

Dung Cửu lặp lại.

 

Giọng Kinh Trập khựng lại một cách đáng ngờ, rồi trực tiếp lờ đi câu hỏi của Dung Cửu, tiếp tục nhiệt tình khen ngợi, khen đến mức Dung Cửu như thể trên trời có dưới đất không, dù là thiên tiên cũng khó tìm được.

 

Cậu cảm thấy Dung Cửu bị ngốc cũng là thật, dù sao tiền tiêu ra cũng thực sự quá nhiều. Kinh Trập rất đau lòng, cứ cảm thấy vụ mua bán tình cảm này của Dung Cửu lỗ vốn to rồi.

 

Cái miệng của Kinh Trập mà đã muốn huyên thuyên thì đúng là chim sẻ cũng phải chào thua.

 

Dung Cửu có lẽ đã thấy phiền, nương theo bàn tay đang giao nhau của hai người kéo cậu vào lòng, chuẩn xác bóp lấy miệng Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Ưm ư, ưm ư."

 

Được rồi, bị trừng trị rồi, không nói được nữa.

 

Dung Cửu cúi đầu, cắn lấy môi trên của Kinh Trập, cứ như thể đó là thứ gì ăn được mà ra sức mài răng, nghiền cho đến khi sưng đỏ lên mới chịu buông tha, chậm rãi nói:

 

"Có khen nhiều hơn nữa cũng không được xuống đất."

 

Trải chiếu ngủ đất, đó là chuyện tuyệt đối không thể.

 

Kinh Trập vỗ liên tiếp mấy cái vào người Dung Cửu, cánh tay kia mới chịu buông ra. Cậu ôm miệng lùi phắt lại, chỉ thấy vừa đau vừa ngứa.

 

Mím môi một cái, vẫn còn sưng.

 

Kinh Trập tức tối, mang cái miệng sưng vù như dồi lợn thế này thì làm sao ra ngoài gặp người ta?

 

Kinh Trập coi như đã nhìn thấu tên Dung Cửu này.

 

Cái gì mà không an toàn, mấy cái lý do nghe có vẻ rất hợp lý ấy, thực chất chỉ là để nhốt cậu lại mà thôi!

 

Kinh Trập nằm nghiêng người, đầu đập mạnh lên cánh tay Dung Cửu.

 

Đè chết huynh đi!

 

Dung Cửu tay dài chân dài, vơ cả người Kinh Trập kéo lại, ôm trọn vào lòng: "Đừng có lúc nào cũng suy nghĩ nhiều như vậy." Giọng người đàn ông nhàn nhạt, mang theo tiếng thở dài khe khẽ, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đây chẳng phải câu em thích nói à?"

 

Kinh Trập rất hiếm khi nghe thấy Dung Cửu thở dài.

 

Đây là người thà khiến kẻ khác tắt thở chứ khó mà ép bản thân thở dài.

 

Kinh Trập ngẫm lại, hình như vài lần thở dài ít ỏi này đều là vì cậu.

 

Nhưng lo xa nghĩ nhiều đã trở thành bản năng sinh tồn của Kinh Trập, muốn dẹp bỏ những suy tư quá mức sống động kia thì vẫn còn cả một chặng đường dài.

 

Ít nhất, phải đợi đến khi cậu không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền nữa... Nhưng hiện tại, ngọn núi lớn đè nặng trên người Kinh Trập đã sắp được dời đi.

 

Vừa nghĩ đến cảnh Hoàng gia lụi bại ngay trước mắt, tâm trạng Kinh Trập bỗng phấn chấn một cách kỳ lạ.

 

...Tuy rằng thấy người khác gặp xui xẻo mà vui mừng thì không tốt lắm, nhưng bọn họ đều có thù oán với nhau, cứ để cậu vui vẻ thêm chút nữa đi.

 

Kinh Trập mím chặt khóe môi, không muốn để Dung Cửu biết cậu là kẻ có chút thiếu đạo đức.

 

Nằm trong lòng người ta suy tư một lát, cậu vẫn nhắc lại chuyện cũ.

 

"Thế huynh nói xem, có phải huynh có tật gắt ngủ không?"

 

Giọng Dung Cửu lạnh tanh, nghe như miễn cưỡng trả lời: "Có một chút."

 

Kinh Trập cẩn trọng: "Một chút là bao nhiêu chút?"

 

Giờ cậu mới biết, tên Dung Cửu này nói chuyện hay có thói quen giấu giếm, nếu không hỏi kỹ thêm vài câu thì rất dễ bị hắn lừa cho qua chuyện.

 

Bàn tay to lớn lạnh lẽo úp lên mặt Kinh Trập, ấn cái đầu đang ngọ nguậy của cậu xuống.

 

"Còn không ngủ thì xích em lại đấy."

 

Dung Cửu quả nhiên biết cách trị Kinh Trập là gì, chỉ một câu nói, Kinh Trập lập tức lăn ra ngủ, ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm nửa lời.

 

Chỉ là, có một bàn tay lén lút mò mẫm trong chăn một lúc, cuối cùng cũng chạm được vào bàn tay to lớn lạnh lẽo kia. Sau đó bị trở tay nắm chặt, không cho chạy loạn nữa, bàn tay kia phản kháng vô hiệu, đành ngượng ngùng nằm im.

 

Cũng giống như Kinh Trập, đôi mắt nhắm nghiền, người không biết còn tưởng là đã ngủ thật rồi.

 

Dung Cửu ôm Kinh Trập, tay chân dài rộng gần như bao trùm lấy cả người cậu, không còn đường lui.

 

Đúng như Kinh Trập hỏi, Dung Cửu có tật gắt ngủ.

 

Nhưng chỉ cần ngủ say thì rất khó bị đánh thức.

 

Lúc này mà còn có kẻ cố tình cạy miệng đánh thức hắn, chẳng phải là đáng đời hay sao?

 

Rất hợp lý.

 

Dung Cửu bá đạo, và coi đó là lẽ đương nhiên.

 

...

 

Bên trong Trực Điện Tư, sau mấy ngày dọn dẹp, các gian phòng bị phá hoại cuối cùng cũng được sắp xếp lại ra hình ra dạng, không còn bừa bãi như trước nữa.

 

Mấy ngày nay, đừng nói là Trực Điện Tư, cả cái Trực Điện Giám cũng ít người ra vào, khắp nơi đều bao trùm một bầu không khí áp lực.

 

Lần này, Trực Điện Giám cũng chết mấy người.

 

Khắp nơi trong cung vẫn đang dọn dẹp cổ trùng, thị vệ tuần tra mọi ngóc ngách, cung nhân phụ trách quét tước không cần đi làm việc, coi như được rảnh rỗi. Một khi rảnh rỗi, người ta lại bắt đầu bàn tán về những chuyện xảy ra gần đây.

 

Đó cũng là thường tình của con người.

 

Trong số đó, Trực Điện Tư là nơi gây chú ý nhất.

 

Trực Điện Tư không có một ai xảy ra chuyện.

 

Ngay cả Lai Phục đang nằm liệt giường, đến chạy cũng không có đường chạy, vậy mà vẫn bình an vô sự, chẳng sứt mẻ miếng da nào, ngoại trừ việc hỏng hóc chút ít đồ đạc giường tủ.

 

Nhưng những thứ đó so với mạng người thì chẳng thấm vào đâu.

 

Không thiếu người tới hỏi thăm, nhưng người trong Trực Điện Tư đều nói hoàn toàn không biết gì.

 

Đây là quân lệnh như sơn của Khương Kim Minh.

 

Sau khi nhận ra những nơi khác đều có người chết, nhưng riêng Trực Điện Tư lại bình an, phản ứng đầu tiên của Khương Kim Minh là gọi tất cả mọi người lại, nghiêm lệnh cấm họ rêu rao ra ngoài.

 

Khương Kim Minh là một Chưởng tư rất tốt, nhưng ông ngồi lên vị trí này không phải nhờ tính khí hiền lành.

 

Với đồ đệ của mình ông còn có thể dùng gậy dùng roi mà quất, thì nói gì đến đám người bên dưới.

 

Vừa nghe lệnh của Chưởng tư, người bên dưới tự nhiên phải phục tùng, chỉ dám nói là do vận may tốt.

 

Người đến hỏi nghe câu này, ngoài mặt thì cười ha hả, trong lòng lại chửi thầm lừa quỷ à!

 

Mấy thứ quái quỷ kia đáng sợ như vậy, căn bản không biết đi đường vòng, Trực Điện Tư rõ ràng nằm ngay trên đường đi của chúng, sao lại chỉ có mỗi Trực Điện Tư là không sao?

 

Sự mất tích của Kinh Trập cũng rất được mọi người quan tâm.

 

Kể từ ngày đó, Kinh Trập đội mưa ra ngoài xem xét tình hình rồi không thấy trở lại, Tuệ Bình đã lo lắng đến phát điên. Mỗi ngày gặp thị vệ tuần tra đều hận không thể hỏi đi hỏi lại ba lần, xem trong số những người tìm được... có Kinh Trập hay không?

 

Cậu ta sợ không có tin tức của Kinh Trập, càng sợ thực sự nhận được tin tức về Kinh Trập từ miệng bọn họ.

 

Tần suất hỏi thăm của Tuệ Bình dày đặc đến mức mấy thị vệ kia vừa nhìn thấy cậu ta là đã mệt mỏi xua tay.

 

Đó chính là không có.

 

Mấy ngày nay, lực lượng tuần tra hậu cung hoạt động rất mạnh, đám thị vệ này vất vả vô cùng, có người liên tục hai ba ngày không được chợp mắt.

 

Cốc Sinh và Thế Ân đi cùng Tuệ Bình, rồi lại kéo người đang lo lắng như ngồi trên đống lửa về, dọc đường vừa đi vừa an ủi cậu ta, chỉ là sắc mặt hai người bọn họ cũng chẳng khá khẩm gì.

 

Vừa vào Trực Điện Tư lại thấy có người đến nghe ngóng tin tức, ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

 

Thế Ân mồm mép tép nhảy, tiến lên nói mấy câu mát mẻ, châm chọc cho kẻ kia chạy mất dép.

 

Tiểu thái giám bị chặn lại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu nói: "Thật không hiểu nổi, bọn họ cứ chằm chằm nhìn vào chỗ chúng ta làm gì, bây giờ chỗ nào cũng loạn, không lo giữ cái mạng mình trước đi à?"

 

Tuệ Bình lạnh lùng nói: "Ghen ghét vì chúng ta không có người chết đấy!" Cậu ta buông một câu rồi mặt không cảm xúc đi thẳng về phòng.

 

Tiểu thái giám kia hơi ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng Tuệ Bình, Tuệ Bình vốn là một trong những người tính tình tốt nhất ở đây mà.

 

Cốc Sinh thở dài: "Vẫn chưa có tin tức của Kinh Trập."

 

Nghe câu này, tiểu thái giám cũng hiểu ra.

 

Ai bảo Trực Điện Tư bọn họ không có tổn thất?

 

Kinh Trập đến giờ vẫn bặt vô âm tín, cũng không biết là rốt cuộc đang... hay đã chết ở xó xỉnh nào rồi.

 

Thực ra trong lòng nhiều người đều đoán Kinh Trập có lẽ đã mất mạng, chỉ là bị gặm sạch sẽ quá nên chưa phân biệt được thôi. Nghe nói ở chỗ thị vệ còn đang giữ vài bộ xương trắng chưa xác định được danh tính.

 

Có lẽ cũng vì cái sự đen đủi này, nên cho đến nay vẫn chưa có ai lỡ miệng nói ra, chuyện Trực Điện Tư bình an vô sự...

 

Rất có thể là nhờ mấy nén hương của Kinh Trập.

 

Tuy nhiên, hôm ấy đám Tuệ Bình về chưa được bao lâu thì Trực Điện Tư có người tới cửa. Bọn họ trông không giống thị vệ tuần tra bình thường, dường như là... người của Ngự tiền.

 

Bọn họ đi thẳng đến chỗ Khương Kim Minh, nói chuyện với Chưởng tư rất lâu, sau đó lại gọi Tuệ Bình vào.

 

Thế Ân và Cốc Sinh nhận được tin vội vàng chạy tới thì người đã ở bên trong rồi. Bọn họ không dám xông vào quấy rầy cuộc nói chuyện, chỉ đành lo lắng chờ bên ngoài.

 

Một khắc sau, Tuệ Bình mới được thả ra.

 

Thấy sắc mặt cậu ta bình tĩnh, trên người cũng không có vẻ gì là bị tra khảo hay bị thương, hai người mới yên tâm.

 

Thế Ân: "Tuệ Bình, họ tìm ngươi làm gì?"

 

Tuệ Bình: "Tìm thấy Kinh Trập rồi."

 

Câu nói bất ngờ của cậu ta khiến Thế Ân và Cốc Sinh ngẩn người, giây tiếp theo, nụ cười trên khóe miệng không kìm được mà toét ra.

 

Cốc Sinh nhảy cẫng lên, vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt: "Thật sao? Nhưng mấy người kia, chẳng lẽ đến vì Kinh Trập?"

 

Tuệ Bình: "Vừa rồi là người của Ngự tiền."

 

Cậu ta giải thích cho Cốc Sinh và Thế Ân, nói Kinh Trập mấy ngày nay thực ra đều hôn mê, mãi đến hôm nay mới tỉnh.

 

Do đánh mất yêu bài trong lúc loạn lạc, lại không ai rảnh tay để nhận diện nên mới kéo dài tới tận bây giờ. Mà vừa khéo, Kinh Trập cũng là đối tượng trọng điểm được Ngự tiền lưu ý.

 

"Nghe nói trên người Kinh Trập ngoài mấy vết cắn lác đác ra thì không có thương thế gì nặng."

 

Cốc Sinh gãi đầu: "Thế chẳng phải chuyện tốt sao?"

 

Thế Ân: "Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng giải thích thế nào việc vừa khéo chỉ có mình cậu ấy không sao?"

 

Chuyện này cũng giống hệt tình cảnh của Trực Điện Tư hiện tại.

 

Tuệ Bình gật đầu: "Lúc nãy họ đã lấy đi tất cả số hương còn lại của Kinh Trập."

 

Chuyện này không giống những nơi khác, người đến là người của Ngự tiền, đừng nói cậu ta chỉ là một tiểu thái giám, ngay cả Chưởng tư cũng không có cách nào trái lệnh.

 

Người của Ngự tiền nhận lấy số hương, mân mê một lúc rồi giải thích với Khương Kim Minh rằng đây là hương liệu do Ngự tiền ban thưởng, nơi khác rất hiếm khi có được.

 

—— Vậy Kinh Trập làm sao mà có?

 

Lúc đó, ánh mắt Chưởng tư quét tới khiến lưng Tuệ Bình toát mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta bắt được một manh mối trong đầu.

 

"Dung Cửu! Kinh Trập nói, đây là do bạn của cậu ấy, tên là Dung Cửu tặng."

 

Thực ra Tuệ Bình không rõ hương này có phải do Dung Cửu đưa hay không, nhưng Dung Cửu bằng với người bạn bí ẩn kia, lại bằng với mấy bọc đồ to tướng thỉnh thoảng được gửi tới, cái phương trình này vẫn cứ là hợp lý.

 

Hương này có khả năng rất lớn là do Dung Cửu đưa.

 

Vị cung nhân Ngự tiền kia ban đầu sắc mặt rất nghiêm nghị, kết quả vừa nghe đến tên Dung Cửu, cuối cùng cũng keo kiệt nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hóa ra là vị này, nếu là ngài ấy, có loại hương này cũng không tính là lạ."

 

Nói xong câu đó, hắn cũng không truy hỏi Tuệ Bình nữa mà cho cậu ta lui ra.

 

Thế Ân: "Bạn của Kinh Trập, lai lịch lớn vậy sao?"

 

Tuệ Bình mãi đến lúc này mới lộ vẻ sợ hãi.

 

Hóa ra lúc nãy cậu ta bước ra không phải bình tĩnh thật, mà là đang căng thẳng tột độ, sợ mềm cả chân!

 

"Nhìn khí thế đó, kiểu gì cũng không giống người thường." Cốc Sinh ra vẻ hiểu biết nói.

 

Thực ra bọn họ chưa từng thực sự chạm mặt Dung Cửu, người duy nhất có thể nhìn thấy chút ít là Hồ Lập ở cách đó rất xa.

 

Nhưng Hồ Lập cũng chưa thấy rõ mặt mũi thực sự của Dung Cửu.

 

Tuệ Bình chỉ lo Kinh Trập bình an, những chuyện khác cũng không để ý lắm.

 

Chỉ có Thế Ân cẩn trọng, sau đó còn đi thám thính khẩu phong của những người khác, nghe thấy họ cũng đang bàn tán về "người bạn Ngự tiền" của Kinh Trập, nhận ra đây là tin tức do Khương Kim Minh thả ra, lúc này mới bỏ được tảng đá trong lòng xuống.

 

Trực Điện Tư không có người chết, đương nhiên là chuyện tốt.

 

Nhưng khi tất cả mọi người đều có người chết, sự đặc biệt này chưa chắc đã là phúc.

 

Ngay cả Chưởng ấn thái giám cũng sẽ gây áp lực cho Khương Kim Minh, muốn biết nguyên do.

 

Ai mà chẳng sợ chết!

 

Nhưng nếu vấn đề này tập trung vào Trực Điện Tư, thì giải thích thế nào việc Kinh Trập, một thái giám tam đẳng nhỏ bé lại có thể lấy ra thứ đồ trân quý như vậy?

 

Dù cậu nói là người khác tặng, thì "người khác" này là ai?

 

Đến lúc đó, quá khứ của Kinh Trập, những gì cậu từng trải qua, những mối quan hệ của cậu e rằng sẽ bị đào bới lên hết.

 

Cậu sẽ rơi vào rắc rối phải tự chứng minh bản thân.

 

Nhưng giờ thì hay rồi, người của Ngự tiền đến tra xét, ngược lại trở thành tấm kim bài bảo đảm cho Kinh Trập, xác nhận sự tồn tại của "người bạn này", tránh được bao nhiêu phiền toái.

 

Tuệ Bình biết Kinh Trập không sao liền vội vàng chạy tới Ngự Thiện Phòng một chuyến.

 

Ngự Thiện Phòng và Trực Điện Giám cách nhau không xa, chỉ là một cái ở đông nam, một cái ở tây nam, lần này bên đó không bị thiệt hại quá nghiêm trọng, chỉ là chết không ít gia súc.

 

Minh Vũ vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Kinh Trập, Tuệ Bình đương nhiên phải đi báo cho cậu ta một tiếng.

 

Đợi mãi đợi mãi, đợi đến ngày thứ tư sau khi xảy ra chuyện, cuối cùng Kinh Trập cũng trở về!

 

Hôm ấy trời đã hửng nắng, không còn âm u nữa.

 

Gió xuân ấm áp, thổi khiến người ta buồn ngủ.

 

Trực Điện Tư hiếm khi có được khoảnh khắc an nhàn thế này, mọi người tụm năm tụm ba, vô sự nhẹ cả người.

 

Thế Ân đang tán gẫu với người ta, miệng vẫn cắn hạt dưa, tuy nhạt toẹt, chẳng có vị gì, thậm chí còn hơi ỉu, nhưng thứ đồ rẻ tiền này trong tay đám tiểu thái giám vẫn rất đắt hàng.

 

Thế Ân ăn cái này rất điệu nghệ, hai môi chạm nhẹ một cái là một nhân hạt dưa hoàn chỉnh đã chui ra, cậu ta vừa nhổ vỏ hạt dưa, ngẩng đầu định bốc thêm một hạt nữa thì liếc mắt thấy Kinh Trập đang chậm rãi đi tới từ ngoài cửa.

 

Sắc mặt cậu hơi tái, nhưng nhìn qua thì không khác gì ngày thường, chỉ là đôi môi đỏ hồng một cách quá đáng, trông như bị nóng trong người vậy.

 

Thế Ân bật dậy, hất cả người đang ngồi cùng ghế dài với mình xuống đất, mặc kệ tiếng ngã ầm phía sau, ba bước gộp làm hai chạy ào ra cửa.

 

"Kinh Trập, Kinh Trập, cuối cùng ngươi cũng về rồi!" Thế Ân mừng rỡ, kéo tay cậu nhìn ngó khắp nơi, "Bị thương ở đâu? Hôn mê bao lâu? Sao đến cả yêu bài cũng làm mất được chứ..."

 

Cậu ta lải nhải không ngừng, câu nọ nối tiếp câu kia.

 

Những người khác cũng vây lại, ai nấy đều tò mò về trải nghiệm của Kinh Trập. Ngoài vài người thân thiết lo lắng cho sức khỏe của cậu ra, những kẻ khác tò mò nhất lại là người bạn kia của Kinh Trập.

 

Người của Ngự tiền!

 

Quan hệ này, ở cái Trực Điện Giám này có thể đi ngang.

 

Không thấy Ngũ Phúc trước kia, chỉ vì có huynh trưởng làm việc ở Càn Minh Cung mà đã tác oai tác quái ở Trực Điện Giám rồi sao?

 

Miệng Kinh Trập này đúng là kín như bưng, chẳng để lộ chút tin tức nào.

 

Kinh Trập cười khổ: "Chỉ là trước kia từng có qua lại nên mới quen biết sơ sơ, cũng không phải người thân thiết gì, sao có thể cứ treo bên miệng mãi được?"

 

"Nếu không thân, sao hương đuổi trùng quý giá như thế lại cho ngươi?" Có người nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi ra điều người khác đang nghĩ trong lòng.

 

Hương đuổi trùng?

 

Cái tên này nghe thật khó lọt tai.

 

Lúc Dung Cửu đưa cho cậu, rõ ràng nói là hương an thần. Nếu ngay từ đầu nói là hương đuổi trùng thì cậu đã chẳng thỉnh thoảng đốt lên để dễ ngủ.

 

Trong lòng Kinh Trập nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh: "Chúng ta thấy đó là đồ quý giá, nhưng người Ngự tiền lại cảm thấy chẳng là gì."

 

Cậu kể lại cảnh tượng ở Càn Minh Cung hai ngày trước.

 

Loại hương như vậy, mỗi người một cây.

 

Nghe nói trước Càn Minh Cung lại xuất hiện loại cổ trùng mới, càng nhiều người vây lại, nhao nhao hỏi han.

 

Kinh Trập kiên nhẫn giải thích, khiến mọi người nghe đến ngẩn tò te.

 

Phải đến khi Tuệ Bình nhớ ra Kinh Trập vốn đang bị thương mới ngăn những người khác lại, đẩy Kinh Trập về nghỉ ngơi.

 

Nhưng những người khác tản đi rồi, Cốc Sinh và Thế Ân vẫn đi theo về phòng.

 

Khi cửa sổ đóng lại, người mình cuối cùng cũng có thể nói vài câu, Kinh Trập không đợi họ hỏi đã xua tay ra hiệu: "Ta thật sự không sao, chỉ là hôm đó mưa to đường trơn, ta ngã đập đầu nên mới hôn mê bất tỉnh."

 

Mở mắt nói dối, đây là chiêu Kinh Trập học được từ Dung Cửu.

 

Vốn dĩ hôm qua, sau khi buff biến mất, Kinh Trập đã có cơ hội trở về, nhưng ngặt nỗi vẫn còn một rắc rối to đùng chưa giải quyết xong.

 

Đám chim bên ngoài cứ quyến luyến Kinh Trập không rời, chẳng chịu tản đi bao nhiêu.

 

Kinh Trập biết sau khi buff biến mất có khả năng sẽ còn tàn dư trong thời gian ngắn, nhưng khi cái rắc rối này hiển hiện trên một đàn chim thì thật dở khóc dở cười.

 

Dung Cửu biết đám chim kia chưa tan, chỉ cười nhạt.

 

Hắn! Cười!

 

Kinh Trập: "..."

 

Đáng ghét.

 

Cậu coi như đã phát hiện ra, đôi khi, sự khác biệt giữa có buff và không có buff đối với Dung Cửu có lẽ chỉ là sự khác biệt giữa hành động và không hành động mà thôi.

 

Nói cách khác, con người Dung Cửu ấy mà...

 

Tâm địa đơn giản là xấu xa.

 

Chẳng qua khi không có buff, người này ít nhiều vẫn còn chút kiềm chế nhỏ nhoi, có thể đè nén được những ý niệm cuồng bạo kia.

 

Nhưng dù là vậy, Kinh Trập muốn rời đi cũng phải trầy vi tróc vảy.

 

Kinh Trập nhìn thì có vẻ nguyên vẹn, thực ra trong miệng, gốc lưỡi đã sưng vù, đây là dấu vết sau nhiều lần bị m*t mát, g*m c*n...

 

Hu hu, cậu đã phải hy sinh nhan sắc mới có thể trở về đấy.

 

Lúc rời đi còn phải lén lút tránh né đám chim tò mò vây xem, bất đắc dĩ bị Dung Cửu trùm kín đầu mặt ôm đi.

 

Cứ như làm trộm vậy!

 

Mọi người không biết, ngay trước khi Kinh Trập về lại Trực Điện Tư, cậu vẫn còn đang dây dưa với người bạn "không thân lắm" của mình.

 

Dưới cái lưỡi không xương của Kinh Trập, Dung Cửu cuối cùng cũng truyền thụ cho cậu một bộ bí kíp nói dối không chớp mắt —— khi nói chuyện với người ta, cứ nhìn chằm chằm vào ấn đường của họ. Đảm bảo sẽ khiến người ta cảm thấy từng câu từng chữ đều chân thành tha thiết.

 

Kinh Trập vừa áp dụng linh hoạt, vừa thầm lẩm bẩm trong lòng... Dung Cửu không phải cũng dùng chiêu này để lừa cậu đấy chứ?

 

Tóm lại, ngoại trừ việc người Trực Điện Tư đều biết Kinh Trập có một "người bạn" ra, sau khi cậu trở về, cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi, cùng lắm là quá mức nhàn rỗi.

 

Mãi cho đến ngày thứ sáu sau khi sự việc qua đi, Khương Kim Minh mới thông báo bọn họ có thể bắt đầu đi làm.

 

Kinh Trập phát danh sách khu vực đã được phân chia lại xuống, nhận ra tiếp theo mới là màn kịch chính của bọn họ.

 

Dù sao cả hoàng cung bị giày xéo ra nông nỗi này, người đi giải quyết hậu quả chẳng phải là đám tôm tép bọn họ sao?

 

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, đón chờ bọn họ là công việc ập đến tới tấp, bận đến mức chân không chạm đất.

 

Chuyện của các cung các viện thì còn có bọn họ tự xử lý, nhưng những nơi như Ngự Hoa Viên, những cành hoa đen đủi vừa chớm xuân đã bị tàn phá thành hoa tàn liễu rủ, lá rụng đầy đất, tất cả đều cần bọn họ dọn dẹp.

 

Mấy gã thợ làm vườn nhìn thấy đám hoa tàn úa này suýt thì ngất xỉu.

 

Khi cả hoàng cung hoạt động trở lại, nguyên nhân của cơn bão côn trùng lần này cũng có đủ loại đồn đoán.

 

Có người nói, đây là do hoàng cung bị nạn sâu bệnh nên mới có đám bọ đen rợp trời dậy đất này; cũng có người nói, đợt trùng triều lần này thực sự quỷ dị, nhìn là biết có người điều khiển...

 

Cho đến khi bọn họ phát hiện ra Chung Túy Cung yên tĩnh quá mức, không còn ai ra vào nữa, đủ loại tin đồn kỳ quái càng xuất hiện không ngớt.

 

Việc này ép Đức phi đang bệnh nặng phải đứng ra chủ trì đại cục, trấn áp đủ loại tin đồn thất thiệt.

 

...Kỳ lạ, tại sao người đứng ra là Đức phi, chứ không phải vị ở Thọ Khang Cung?

 

Sự yên tĩnh dị thường của Thọ Khang Cung, sự chết chóc của Chung Túy Cung, cùng với bệnh nặng của Đức phi... đủ loại bất thường này lan truyền chóng mặt trong chốn thâm cung gần như không có bí mật.

 

Cho đến khi tin tức Quý phi ám sát Hoàng đế truyền ra, gây nên một trận sóng to gió lớn.

 

Quý phi Hoàng Nghi Kết, vào cung chưa đầy một năm.

 

Vì là người Hoàng gia, lại là Quý phi, nàng ta ở trong cung vốn đã rất được chú ý, nay lại phạm phải trọng tội ám sát Hoàng đế?!

 

Người đời thích nghe kể chuyện, lại càng thích mấy chuyện dã sử quái đản, nhưng đó chỉ là Diệp Công thích rồng*, nếu thực sự xuất hiện ngay bên cạnh mình thì có cho vàng cũng không dám.

 

*Diệp Công thích rồng: Chỉ những người ngoài miệng nói thích nhưng khi gặp thật thì lại sợ hãi.

 

Cổ trùng...

 

Nghe đến tên thôi đã đủ khiến người ta phát điên, là thứ đáng sợ khiến ai cũng muốn tránh xa.

 

Quý phi dùng thứ này ám sát Cảnh Nguyên Đế... vậy Thái hậu rốt cuộc có biết hay không? Cũng có người không tin là Quý phi ra tay, dù sao một người đẹp mong manh yếu đuối như vậy, sao có thể là vu sư nuôi trùng đáng sợ được?

 

Nhưng bất kể có phải Quý phi hay không, vì đợt trùng triều này mà trong cung chết không ít người, tổn thất phải gánh chịu là thật sờ sờ ra đó.

 

Cảnh Nguyên Đế hạ lệnh Tam tư hội thẩm.

 

Nếu Cảnh Nguyên Đế không định tra xét kỹ càng thì thiếu gì nơi chuyên xử lý chuyện thâm cung bí sử, đằng này lại giao cho Tam tư hội thẩm.

 

Cộng thêm chuyện của Hoàng Khánh Thiên, những kẻ đang dốc sức muốn cạy miệng Hoàng Nghi Kết quả thực không ít.

 

Tuy nhiên, ngay sau khi Hoàng Nghi Kết được chuyển vào đại lao, đến ngày thứ bảy, trong ngục xuất hiện rất nhiều loài bò sát kỳ quái.

 

Chúng thi nhau tụ tập bên ngoài phòng giam của Hoàng Nghi Kết, hồi lâu sau mới tản đi. Chỉ còn lại một bộ xương trắng nằm ngay vị trí ban đầu của Hoàng Nghi Kết.

 

Có ngục tốt vì thế mà bị dọa điên, những kẻ còn lại cũng sợ vỡ mật, gần như không nói nên lời.

 

Hoàng Nghi Kết, thế mà lại chết rồi!

 

Lại còn chết theo cách tàn khốc đáng sợ như vậy.

 

Chuyện này khiến Hình bộ Thượng thư sầu rụng cả tóc, kéo quan viên hai Tư còn lại bàn bạc đến tận đêm khuya, ngày hôm sau mới run rẩy dâng tin tức này lên ——

 

Cảnh Nguyên Đế biết chuyện, ánh mắt u tối chậm rãi rơi xuống mấy vị triều thần vẫn đang cố gắng biện giải cho Hoàng gia.

 

Có lẽ do nửa năm nay, tính tình Cảnh Nguyên Đế đã tốt lên đôi chút, khiến bọn họ lầm tưởng rằng vị bệ hạ này đột nhiên đổi tính đổi nết.

 

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng lười biếng mở miệng: "Quả nhân nhớ, ám sát là tội đại nghịch bất đạo, tru di cửu tộc cũng không quá đáng."

 

Giọng nói lạnh lẽo mang theo vài phần cợt nhả.

 

"Các vị thấy sao?"

 

...

 

Trong Ngự Thiện Phòng, sau giờ cơm, không gian yên tĩnh hơn nhiều. Vẫn còn vài cái lò đang ninh thuốc, khiến căn phòng thoang thoảng mùi dược liệu.

 

Gần đây, số lượng cung phi yêu cầu món ăn tẩm bổ ngày càng nhiều.

 

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vị ở Thọ Khang Cung.

 

Nghe nói, bệnh tình của người đó còn nặng hơn cả Đức phi.

 

Lại nghe nói, trước điện Thọ Khang Cung, máu chảy đầm đìa, dọn dẹp suốt ba ngày ba đêm vẫn chưa sạch...

 

Mấy cái "nghe nói", "nghe đồn" này đều do Minh Vũ trút hết vào đầu Kinh Trập khi cậu tới tìm cậu ta.

 

Ngoài những chuyện bát quái đó ra, thứ Minh Vũ tống vào bụng Kinh Trập còn có hai thố canh, bát thứ ba đang trên đường bưng tới.

 

Kinh Trập xua tay lia lịa, tuyệt vọng nói: "Ta không uống nổi nữa đâu." Cậu cảm giác chỉ cần mở miệng nói chuyện là nước canh sẽ sóng sánh trong cổ họng, rất dễ nôn ra ngoài.

 

Lúc này Minh Vũ mới miễn cưỡng dừng tay: "Ngươi gầy đi rồi, ăn nhiều chút, mới có sức mà chịu đựng."

 

Kinh Trập: "... Thịt ta vất vả nuôi dưỡng đâu phải để đem ra ăn." Sau đó cậu đánh giá Minh Vũ vài lần, lộ ra vẻ mặt đau lòng.

 

"Ngươi không thể béo thêm nữa đâu!"

 

Cả người lẫn mặt của Minh Vũ lại tròn hơn trước mấy vòng rồi!

 

Cứ đà này, chắc chắn sẽ thành một tên béo ú.

 

Minh Vũ tủi thân: "Cái này cũng đâu trách ta được."

 

Thực ra mà nói, cung nhân ở Ngự Thiện Phòng đa phần đều thô kệch vạm vỡ, kể cả cung nữ cũng không ngoại lệ. Phải cao to lực lưỡng thì mới có sức mà xóc chảo.

 

Minh Vũ sau khi vào Ngự Thiện Phòng cũng dần dần phát triển theo hướng đó, dù sao nơi này cái gì có thể thiếu chứ đồ ăn thì không bao giờ thiếu.

 

"Nhưng Chu tổng quản cũng đâu có béo." Kinh Trập chủ động nhắc tới.

 

Minh Vũ: "Sao ta so được với Chu tổng quản? Người ta trông như vậy nhưng sức còn lớn hơn ta nhiều, lần trước một vại nước đầy ắp, ông ấy nhấc một cái là lên, ta làm được chắc?"

 

Cậu ta thì ngay cả cái vại rỗng cũng chẳng nhấc nổi!

 

"Khụ khụ ——"

 

Một giọng nói bình thản vang lên giữa không trung, dọa hai người bọn họ giật nảy mình. Quay người nhìn lại, thấy Chu Nhị Hỉ đang lồm cồm bò dậy từ dưới sàn nhà bếp.

 

Khóe miệng Minh Vũ giật giật: "... Chu tổng quản, ngài nằm ở đây làm gì vậy?"

 

Chu Nhị Hỉ: "Ngủ."

 

Minh Vũ cạn lời nhìn xuống đất, chỗ này mà cũng ngủ ngon được sao? Ban nãy lúc cậu ta kéo Kinh Trập vào, sao lại không kiểm tra kỹ bên trong chứ?

 

Kinh Trập nhanh chóng nhẩm lại những lời bọn họ vừa nói, có vài câu đúng là bát quái thật, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, cùng lắm chỉ là nói vụn vặt, lúc này mới yên tâm.

 

Chu Nhị Hỉ chắp tay sau lưng, quả nhiên mắng Minh Vũ vài câu, ý tứ trong lời nói đều chê cậu ta nói nhiều.

 

Thực ra cái này đúng là oan cho Minh Vũ.

 

Cậu ta không có cái tật hóng hớt như Thế Ân, nói nhiều như vậy chẳng qua là để dặn dò Kinh Trập.

 

Đây là bệnh nghề nghiệp hình thành từ trước rồi.

 

Lúc Kinh Trập còn ở Bắc Phòng, cậu cứ như người mù, chuyện bên ngoài hỏi cái gì cũng không biết.

 

Dù cho chuyện xảy ra ngay bên cạnh, Kinh Trập cũng rất ít khi chủ động đi hỏi.

 

Cái thói hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ này lâu dần khiến Minh Vũ sợ cậu bị người ta hại lúc nào không hay, nên mỗi lần biết được chút gì là lại nhồi nhét cho cậu.

 

Lải nhải nhiều, không nhớ cũng phải nhớ.

 

Hiệu quả rất tốt, Minh Vũ rất thích dùng.

 

Mắng Minh Vũ xong, Chu Nhị Hỉ mới hạ cố nhìn Kinh Trập một cái, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi chắp tay đi ra ngoài.

 

Đợi vị Chu tổng quản này đi khuất, Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu ta vẫn sợ Chu Nhị Hỉ.

 

"Ta đã bảo mà, ông ấy rất quan tâm ngươi." Minh Vũ hạ thấp giọng, "Biết đâu là cố ý đến xem ngươi thế nào đấy."

 

Kinh Trập: "Chu tổng quản đã bảo là ông ấy ngủ quên ở đây mà."

 

Minh Vũ: "Cái sàn đầy dầu mỡ này, có mời ta cũng không ngủ, ta mới không tin."

 

Kinh Trập tự nhận mình chẳng có quan hệ gì với Chu Nhị Hỉ, cùng lắm ở giữa có một Trần An. Nhưng cho dù vì Trần An mà yêu ai yêu cả đường đi, thì cũng chẳng đến mức độ đó. Nghĩ không ra thì tạm thời lười quản, ít nhất vị Chu tổng quản này cũng không có ác ý.

 

Hai người kiểm tra kỹ xung quanh, xác định không còn ai khác mới tiếp tục nói chuyện.

 

"Chuyện của Tam Thuận, ngươi đừng lo, ta sẽ giúp để ý." Minh Vũ nói, sau khi được Chu Nhị Hỉ trọng dụng, dù mới đến Ngự Thiện Phòng vài tháng, cậu ta đã có thể nói ra những lời này, "Cho dù Đức gia gia... chắc chắn có thể sắp xếp ổn thỏa cho Tam Thuận."

 

Sức khỏe của Trần Minh Đức thực sự không xong rồi.

 

Vốn dĩ chuyện này sớm muộn cũng đến, kết quả lần này lại gặp phải nạn sâu bọ, có lẽ do kinh sợ quá độ, gần đây ông ta cứ nằm liệt giường, không dậy nổi nữa.

 

Trong sự kiện lần này, Bắc Phòng không chịu thiệt hại gì, duy chỉ có một người.

 

Minh ma ma đã chết.

 

Bà ta là người duy nhất ở Bắc Phòng gặp chuyện trong đợt trùng triều, chỉ vì hôm đó bà ta đội mưa đi ra ngoài, cũng chẳng biết là có việc gì gấp gáp.

 

Kết quả gặp phải cổ trùng, mất mạng.

 

Việc này đối với Trần Minh Đức là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.

 

Con người ta luôn phải có một nỗi niềm canh cánh trong lòng mới có thể giãy giụa sống thêm được vài ngày.

 

Ông ta đấu đá với Minh ma ma cả đời, đó là chuyện khiến ông ta treo một hơi thở cuối cùng cũng không yên, nhưng nay Minh ma ma đi rồi, hơi thở kia dường như cũng buông xuôi.

 

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, tinh thần của con người đã tan rã hoàn toàn.

 

Kinh Trập nghe tin, vội vàng cùng Minh Vũ chạy về, thấy người của Bắc Phòng đều đang vây quanh trước cửa phòng Trần Minh Đức.

 

Thấy Kinh Trập và Minh Vũ về, mấy người kia tránh đường cho họ vào.

 

Trong phòng, bên giường Trần Minh Đức chỉ có mỗi Tam Thuận túc trực.

 

Tam Thuận quỳ trên mặt đất, người cao to lừng lững mà co rúm lại bé xíu.

 

Trông có vài phần đáng thương.

 

Tóc Trần Minh Đức bạc trắng, hơi thở yếu ớt, mắt thấy chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng khi nhìn thấy Kinh Trập, đáy mắt ông ta bộc phát tia sáng cuối cùng, run rẩy giơ tay lên.

 

Bàn tay ấy chỉ về phía Tam Thuận.

 

Kinh Trập chân thành quỳ xuống, dập đầu ba cái trước Trần Minh Đức, sau đó nói: "Đức gia gia, ngài yên tâm, sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho Tam Thuận, không để cậu ấy xảy ra chuyện đâu."

 

Trần Minh Đức cất giấu đồ vật của Trần An bao nhiêu năm, đó chính là một trong những thứ quan trọng nhất đối với Kinh Trập. Bất kể Trần Minh Đức biết hay không biết, ân tình này Kinh Trập sẽ không quên.

 

Nghe Kinh Trập nói xong, trên gương mặt Trần Minh Đức cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

 

... Bàn tay kia rốt cuộc cũng buông thõng xuống.

 

Cứ như ông đợi đến tận bây giờ, cũng chỉ vì một câu nói này.

 

Tam Thuận gào khóc thảm thiết, tiếng khóc vang vọng khắp Bắc Phòng. Những cung nhân khác ở Bắc Phòng ít nhiều cũng rơi lệ, nhưng phần lớn là sự mờ mịt về tương lai.

 

Trong thời gian ngắn ngủi, những người cai quản Bắc Phòng lần lượt qua đời, đối với họ cũng là cú đả kích cực lớn.

 

Kinh Trập và Minh Vũ đứng ra lo liệu hậu sự cho Trần Minh Đức, cộng thêm các mối quan hệ của Trịnh Hồng, cuối cùng cũng không để Trần Minh Đức phải chịu cảnh bó chiếu sơ sài.

 

Xử lý xong chuyện của Trần Minh Đức, Minh Vũ dẫn Tam Thuận đi.

 

Ban đầu Kinh Trập định đưa Tam Thuận về Trực Điện Giám, dù sao lần này Trực Điện Giám tổn thất nhân sự, cũng đang thiếu người.

 

Nhưng Minh Vũ bảo Ngự Thiện Phòng đang thiếu một người có sức khỏe, cậu ta đưa Tam Thuận qua cho Chu Nhị Hỉ xem, nếu được thì đỡ phải lăn lộn.

 

Nói kỹ ra thì Ngự Thiện Phòng chắc chắn tốt hơn Trực Điện Giám, Kinh Trập bèn để Tam Thuận đi theo.

 

Khi Chu Nhị Hỉ thực sự chấm Tam Thuận, giữ người lại, Kinh Trập và Minh Vũ cùng nhau chạy vạy lo liệu, chuyển hộ tịch cho Tam Thuận sang đó. Đợi mọi chuyện lắng xuống, Bắc Phòng cũng đã có chưởng sự mới.

 

Sau khi Bắc Phòng liên tiếp xảy ra chuyện, bên trên có lẽ cảm thấy xui xẻo, lại điều thêm vài người tới so với trước kia, thành ra náo nhiệt hẳn lên.

 

Chỉ là khác xa so với ký ức của Kinh Trập, người quen cũng ngày càng ít, những ngày tháng sống ở Bắc Phòng xa xôi cứ như chuyện của kiếp trước.

 

...

 

Hôm nay, Trịnh Hồng tới đưa đồ cho Kinh Trập, thấy số người tò mò vây xem đông hơn hẳn trước kia.

 

Tuệ Bình chủ động đi ra, khép cửa lại.

 

Cũng tiện thể chặn những người kia ở bên ngoài.

 

Ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Hồng liền bay thẳng lên người Kinh Trập.

 

Kinh Trập: "Ngươi cứ đến đưa đồ mãi, trước kia cũng không ai để ý, nhưng bây giờ bọn họ biết sự tồn tại của Dung Cửu nên bắt đầu tò mò thôi."

 

Trịnh Hồng cười khẩy một tiếng: "Không chỉ tò mò đâu." Cậu ta tháo bọc đồ lớn trên người xuống, đặt lên giường Kinh Trập.

 

Việc này dường như đã thành thông lệ.

 

Nếu hôm nào Dung Cửu quá bận không thể tới, thì thay vào đó, Trịnh Hồng sẽ đóng vai c* li, đưa đồ đến cho Kinh Trập.

 

"Bọn họ biết thân phận của Dung Cửu, muốn nhờ ngươi làm cầu nối để leo cao đấy chứ!"

 

Trịnh Hồng nói trúng tim đen.

 

Quan hệ giữa Kinh Trập và Dung Cửu có tốt hay không, người khác không biết chứ Trịnh Hồng làm sao không rõ? Ba tháng trời, kiểu gì cũng đưa đồ đến một hai lần, thế này mà không thân thiết sao được?

 

Kinh Trập không phải kẻ thích khoe khoang, nếu không phải sự cố trùng triều lần này vô tình để lộ vài phần, e là chẳng ai biết cậu có mối quan hệ như vậy.

 

Không chỉ bọn họ thắc mắc, ngay cả Trịnh Hồng cũng thắc mắc.

 

Kinh Trập có quan hệ như thế, mà Dung Cửu trông cũng có vẻ để tâm đến người bạn này, sao cậu không mượn thế lực của người ta mà leo lên?

 

Nghe Trịnh Hồng hỏi vậy, động tác mở bọc đồ của Kinh Trập khựng lại: "Ngươi coi ta là thanh cao cũng được, ngây thơ cũng được, chỉ là qua lại bình thường thôi, ta cũng đâu phải vì người ta có thế lực mới kết bạn."

 

Trịnh Hồng lắc đầu: "Cái loại người như ngươi, cũng không biết làm sao sống được đến giờ."

 

Lợi ích sờ sờ ngay trước mắt, ai mà chẳng muốn cắn hai miếng.

 

Nếu thực sự coi người ta là bạn, cũng sẽ chẳng để ý cái này.

 

Bản thân Kinh Trập chẳng phải cũng là kẻ tốt bụng quá đà, luôn giúp bạn bè chạy vạy đó sao?

 

Trước thì vừa nhét Minh Vũ vào, sau lại chạy đôn chạy đáo cho Tam Thuận.

 

Trịnh Hồng cũng biết Kinh Trập chính là cái tính bướng bỉnh chết người này, nói nhiều cũng vô dụng, lười nói nữa, bèn ngồi bên cạnh nhìn Kinh Trập dỡ đồ.

 

Đồ đạc lần này gửi tới cũng bình thường, ngoại trừ một bó hương lớn nằm dưới đáy hòm. Có lẽ Dung Cửu biết số hương hắn gửi trước đó đã bị người của Ngự tiền lấy mất.

 

Giọng Trịnh Hồng nhỏ đi vài phần: "Đây chính là... cái loại hương đuổi trùng đó hả?"

 

Kinh Trập: "Là hương an thần."

 

Hương đuổi trùng nghe thật sự, quá là khó nghe!

 

Cậu thuận tay bốc một nắm đưa cho Trịnh Hồng: "Ngươi cần thì cầm đi."

 

Tuy Kinh Trập không nghĩ sẽ có thêm đợt trùng triều nào nữa, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh cũng chẳng phải chuyện xấu.

 

Trịnh Hồng cũng không từ chối, cẩn thận cất bó hương đi.

 

"Quý phi chết rồi."

 

Nhìn thấy hương này, Trịnh Hồng sực nhớ tới tin tức nghe được khi xuất cung đi mua đồ.

 

Động tác của Kinh Trập hơi cứng lại: "Chết rồi?"

 

Mặc dù Hoàng Nghi Kết phạm tội đại nghịch, nhưng trong cung vẫn chưa phế bỏ phi vị của nàng ta, nên khi nhắc tới, mọi người vẫn quen gọi là Quý phi.

 

Trịnh Hồng: "Chết rồi, nghe nói là ở trong ngục, bị cổ trùng cắn trả mà chết."

 

Cổ trùng bò loạn trong đại lao, không nghi ngờ gì nữa, đó là bằng chứng thép tr*n tr** chứng minh Quý phi có quan hệ ngàn vạn tơ vương với cổ trùng.

 

Hoàng gia hiện tại đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

 

Ám sát Hoàng đế là trọng tội, tương đương với mưu phản, quân vương hà khắc thậm chí có thể tru di cửu tộc.

 

Nếu không phải Thái hậu là người nhà họ Hoàng, lại có Thụy Vương ở đó, thì hiện tại đừng nói giữ được mũ quan, may mắn giữ được cái mạng quèn đã phải tạ ơn trời đất rồi!

 

Nói nghiêm túc thì, người nhà họ Hoàng có thù với Kinh Trập chỉ có một mình Hoàng Khánh Thiên.

 

Nhưng năm xưa Sầm Huyền Nhân vào ngục, liên lụy cả nhà già trẻ lớn bé, nay Hoàng Khánh Thiên gặp nạn, Hoàng Nghi Kết ám sát Hoàng đế, cả nhà họ Hoàng đều không thoát khỏi tội trạng, âu cũng là báo ứng.

 

...

 

Ngoài việc mang quà của Dung Cửu đến cho Kinh Trập, Trịnh Hồng còn lén lút đưa cho cậu một cuốn sách nhỏ khác.

 

Vì cuốn sách này, Kinh Trập đã phải trả trọn vẹn nửa đồng bạc. Trong đó chỉ có một phần nhỏ là tiền sách, phần còn lại là phí rủi ro.

 

Kinh Trập rất đau ví.

 

Nhưng vẫn đưa tiền.

 

Đây là chuyện không thể không mạo hiểm, Kinh Trập ôm cuốn sách trong ngực thầm nghĩ, nếu cậu không tìm hiểu rõ ràng một số chuyện, cậu sợ nhỡ đâu gặp phải thật, đến lúc đó ngay cả tự cứu mình cũng không kịp!

 

Đợi sau khi Trịnh Hồng rời đi, Kinh Trập tranh thủ lúc trong phòng không có ai, lén lút mở cuốn sách ra xem.

 

Vừa nhìn một cái, cậu đã nhíu mày chê bai.

 

Vẽ cái gì mà...

 

Cậu nén cơn buồn bực, tiếp tục xem.

 

Một lát sau, tai Kinh Trập đỏ lên trước, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

 

Cậu khiếp đảm nhìn hai người tí hon quấn lấy nhau, đầu đấu đuôi, đuôi đấu đầu, tư thế này chỉ cần nghĩ đến thôi đã xấu hổ đến mức ngón chân quắp chặt xuống đất.

 

Sao lại có cả loại này nữa?

 

Cậu bộp một cái gấp cuốn sách lại, ném vào trong hòm, một tay còn ra sức quạt gió cho mình.

 

Tuệ Bình trở về, nhìn thấy bộ dạng cậu, tò mò hỏi: "Kinh Trập, sao mặt ngươi đỏ thế kia?"

 

Kinh Trập thở hắt ra một hơi: "Bí hơi, nóng quá."

 

Tuệ Bình nhướng mày, không nói gì.

 

Chỉ còn lại Kinh Trập hai tay quạt lấy quạt để, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

 

Tuy chê bai là thế, nhưng lén la lén lút, Kinh Trập lại lôi ra xem.

 

Mất vài ngày, Kinh Trập mới đè nén được sự thẹn thùng khó hiểu kia mà xem đến phần sau.

 

Chỉ là đầu óc cũng sắp biến thành hồ dán, choáng váng quay cuồng.

 

Đây là do chịu sự đả kích quá lớn.

 

Cũng chẳng biết rốt cuộc Trịnh Hồng chọn kiểu gì, phần đầu cuốn sách còn tương đối bình thường, càng về sau càng bất thường, chi chít toàn là đạo cụ.

 

Cái này, cái kia, làm sao mà nhét vào được!

 

Kinh Trập kinh hoàng, vừa kinh hoàng lại vừa không nhịn được xem tiếp, cảm giác như vừa mở ra một cánh cửa không nên mở.

 

Đáng sợ quá!

 

Cậu hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn vì học hỏi được gì, chỉ thấy chột dạ sau khi bị dọa sợ.

 

Kinh Trập rất đau lòng, cái cội rễ phiền não này thà không có còn hơn.

 

Nghĩ như vậy, con người ta nếu không có d*c v*ng, ngược lại là chuyện tốt, cũng không cần lúc nào cũng phải nghĩ cách xử lý mấy chuyện phiền toái này.

 

Có lẽ vì nghĩ đến chuyện đó quá nhiều lần, nên vào ngày gặp mặt định kỳ tiếp theo, vất vả lắm mới được gặp Dung Cửu, lẽ ra phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.

 

Nhưng ánh mắt Kinh Trập cứ không nhịn được mà liếc xuống dưới.

 

Động tác rất kín đáo, người thường chưa chắc đã phát hiện ra, tiếc thay người cậu nhìn lại là Dung Cửu.

 

Hai ngón tay trắng lạnh như ngọc nhéo lấy mặt Kinh Trập, giọng nói lạnh băng vang lên: "Đang nhìn cái gì?"

 

Kinh Trập: "... Nhìn cây nấm."

 

Cậu rất thành thật.

 

Dù là Dung Cửu, ánh mắt cũng ngẩn ra trong giây lát, dường như không nhớ ra đây là vật gì. Mãi mới hiểu được ý của Kinh Trập, ánh mắt người đàn ông trở nên có vài phần quái dị.

 

Trước đó Kinh Trập còn sợ muốn chết, hắn không cho rằng ánh mắt nóng bỏng như vậy bây giờ là đang cầu hoan.

 

Kinh Trập không để ý đến biểu cảm của Dung Cửu, đã bị phát hiện rồi thì cậu chuyển từ nhìn trộm sang nhìn công khai luôn.

 

"... Ta cảm thấy," vừa quan sát, cậu vừa ấp úng, "hay là, sau này... vẫn nên đừng..."

 

"Gần đây em xem cái gì?" Dung Cửu nói trúng tim đen, "Đưa đây."

 

... Phát hiện này cũng quá nhanh rồi đấy!

 

Kinh Trập lề mề, không tình nguyện lắm mà móc cuốn sách nhỏ ra.

 

Bình thường Kinh Trập sẽ không mang cuốn sách này theo người, nhỡ bị phát hiện chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

 

Hôm nay vừa khéo lúc dọn đồ thuận tay kẹp vào, ra ngoài rồi Kinh Trập mới phát hiện, nhưng đó cũng là chuyện vừa nãy, không kịp cất về nữa.

 

Ngón tay trắng lạnh như ngọc lật mở cuốn sách, bàn tay đẹp đẽ hoàn mỹ nhường ấy, vậy mà lại nâng thứ dâm tà thế này, Kinh Trập bỗng có ảo giác như đang mạo phạm thần linh.

 

"Cái này không phải loại ta thích."

 

Đây vẫn là do Trịnh Hồng chọn, ai mà biết cậu ta lại mua phải thứ khẩu vị nặng đô thế này!

 

Đúng là phí tiền của cậu!

 

Dung Cửu lạnh nhạt liếc cậu một cái, trong đôi mắt đen thẫm dường như có ngọn lửa băng đang thiêu đốt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, nhưng lại giống như loài quái vật nguy hiểm.

 

"Ta lại cảm thấy, Kinh Trập hẳn là thích lắm." Ngón tay v**t v* bìa sách, những ngón tay tú lệ kẹp lấy một trang trong đó, hắn nói đầy ẩn ý, "Chỗ này, xem đi xem lại cũng không ít lần đâu nhỉ."

 

Kinh Trập: "..."

 

A a a a im đi, chớ có bôi nhọ sự trong sạch của người ta!

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Dung Cửu: Ta mang về nghiên cứu cho kỹ.

 

Dung Cửu: Chỗ này, còn cả chỗ này nữa, có thể thử xem sao.

 

Kinh Trập: Ta xin phép đi chết trước đây.

 

Kinh Trập: Nhưng trước khi chết, ta phải kéo Trịnh Hồng chết cùng.

 

Trịnh Hồng: ... Hả?

Bình Luận (0)
Comment