đ*ng t*nh vì người, cũng nảy sinh dục niệm vì người.
*
Kinh Trập đòi lại cuốn sách nhỏ từ tay Dung Cửu không thành, đau đớn mất toi nửa đồng bạc, lại còn bị Dung Cửu tra hỏi xem rốt cuộc cậu thích tư thế nào nhất.
Kinh Trập mặt không cảm xúc: "Cái nào cũng không thích."
Dung Cửu tịch thu cuốn sách nhỏ, thái độ vô cùng bình tĩnh thản nhiên. Cái liếc mắt vừa rồi căn bản chẳng làm xáo trộn cảm xúc của hắn, ngược lại hắn còn nhìn Kinh Trập bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khiến cậu bồn chồn đứng ngồi không yên.
Giải thích ư, lại có vẻ như mình rất để ý.
Không giải thích ư, nhỡ đâu trong lòng Dung Cửu lại coi mình thành kẻ háo sắc thì sao.
Kinh Trập tức lắm.
Dung Cửu xoa đầu Kinh Trập, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nhiều."
Hắn bắt chước Kinh Trập, chuyển ánh mắt xuống nửa th*n d*** của cậu, một lát sau mới dời đi.
"Ta biết em không muốn."
Lời nói vô cùng bình thản, lạnh nhạt và ung dung, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Kinh Trập có ảo giác như đang bị khiêu khích.
... Thì, tuy cậu đúng là thái giám thật.
Nhưng thái giám cũng có thể làm chút gì đó mà!
Huống hồ, cậu còn là hàng giả!
Mặc dù cuốn sách nhỏ bị ép nộp rồi, nhưng nội dung đã xem qua thì Kinh Trập vẫn nhớ như in.
Tuy nhiên vừa đối diện với khuôn mặt của Dung Cửu, Kinh Trập liền xìu xuống.
Thôi thì không so đo cao thấp với Dung Cửu nhất thời, kẻo cuối cùng người bị đè ra vặt lông lại là mình.
Thật đáng sợ, nam với nam, vậy mà lại đi đường đó.
Cậu có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
Đã nghĩ không ra thì thà không nghĩ nữa.
Cậu có chút chột dạ, thôi cứ để Dung Cửu tiếp tục, khụ, bình tĩnh đi.
Cậu e là không có phúc hưởng thụ đâu.
...
Bên trong Thọ Khang Cung nồng nặc mùi thuốc, bất cứ ai bước vào e rằng đều bị cái mùi này hun cho tối sầm mặt mũi, chỉ có những người hầu hạ lâu ngày là đã quen.
Mấy ngày nay, Thọ Khang Cung đóng cửa cài then, bất kể ai đến cũng không gặp.
Có vài cung phi nghe tin Thái hậu không khỏe, đặc biệt đến muốn hầu bệnh, tất cả đều bị nữ quan đuổi về. Những kẻ nhạy bén đã sớm phát hiện ra, thị vệ bên ngoài Thọ Khang Cung dường như đã đổi một lượt.
Không còn là đám cận vệ của Thái hậu trước kia nữa.
Liên tưởng đến những chuyện xảy ra trong cung gần đây, bọn họ vẫn còn sợ hãi, không dám sán lại gần nữa. Phản ứng trước sau tuy có thay đổi, nhưng âu cũng là thường tình, dù sao ai mà chẳng muốn giữ cái mạng mình.
Cảnh Nguyên Đế xưa nay chưa bao giờ là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng bọn họ có thể trốn, còn Đức phi thì không trốn được.
Nàng và Thái hậu dẫu sao cũng có quan hệ họ hàng, hiện giờ người nhà họ Hoàng không thể liên lạc với Thái hậu, chẳng phải sẽ tìm mọi cách để nhắn gửi qua Đức phi sao?
Dù Đức phi cũng đang bệnh, nhưng vẫn phải gượng dậy đi tới Thọ Khang Cung một chuyến.
Căn bệnh này của Đức phi, hoàn toàn là do bị dọa mà ra.
Ai có thể dửng dưng sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc kinh hoàng ở Thọ Khang Cung hôm đó? Ngay cả Thái hậu chẳng phải cũng vì thế mà liệt giường sao?
Màu máu đỏ tươi hôm ấy thường xuyên hiện về trong những giấc mộng lúc nửa đêm, khiến Đức phi giật mình tỉnh giấc. Trong thời gian ngắn, nàng không thể nào nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế, dù cho có đẹp đẽ đến đâu, cũng giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, nhuốm đầy máu tanh.
Đức phi không phải kẻ ngốc.
Tuy quan hệ giữa nàng và Quý phi không tốt, nhưng Quý phi cũng là người hiếm hoi trong hậu cung này có thể nói chuyện được với nàng, là người có xuất thân và địa vị rất tương đồng.
Gia thế của họ vốn dĩ đã cao quý, cho dù Hoàng đế không sủng hạnh hậu phi thì cả đời sống trong hậu cung cũng coi như an ổn vô lo, tại sao lại cứ khăng khăng muốn đi ám sát Cảnh Nguyên Đế?
Quý phi và Đức phi, dù là người của Thái hậu, nhưng về bản chất, tương lai của họ vẫn phải dựa vào Cảnh Nguyên Đế. Giết Hoàng đế chẳng mang lại chút lợi lộc nào cho họ cả.
Người thực sự có ân oán với Cảnh Nguyên Đế là Thái hậu.
Nhưng dù là vậy, hiện giờ chuyện Quý phi rốt cuộc là bị người sai khiến hay thực sự do nàng ta tự làm, cũng không còn quan trọng nữa.
Dù sao cũng là nàng ta ra tay.
Ám sát Hoàng đế là trọng tội.
Nay việc đã bại lộ, chứng cứ lại rành rành, Hoàng Nghi Kết chết là hết chuyện, nhưng cả nhà họ Hoàng phải làm sao?
Trước đó Hoàng Khánh Thiên đã vào ngục, những người khác đang làm quan trong triều không phải đóng cửa hối lỗi thì cũng bị đình chỉ chức vụ, muốn tìm một lối thoát cũng khó khăn trăm bề. Sau khi chuyện Hoàng Nghi Kết ám sát Hoàng đế truyền ra, tất cả người của gia tộc họ Hoàng ở kinh thành đều đã bị bắt giam.
Đáng thương cho Hoàng lão phu nhân đã ở cái tuổi thất thập cổ lai hy mà còn phải chịu đại kiếp nạn này.
"Khụ khụ khụ..."
Đức phi bước vào Thọ Khang Cung, ho khẽ hai tiếng, nữ quan đỡ nàng càng dùng sức hơn một chút, sợ nàng ngã.
Đức phi lắc đầu, chậm rãi đi vào trong.
Lớp phấn son dày cộm che đi sắc mặt vàng vọt của Đức phi, trông thì có vẻ vẫn tỉnh táo, nhưng đôi mắt vô thần lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cung nhân hầu hạ trong Thọ Khang Cung vẫn y như trước, không tiếng động tiến lên đón Đức phi, đưa nàng vào trong điện.
Vừa nhìn thấy Thái hậu, tim Đức phi thắt lại.
Mái tóc đen nhánh của Thái hậu đã bạc đi một phần, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà lại thay đổi đến nhường này.
Bà ta dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhướng mày nhìn Đức phi một cái, bà ta nhàn nhạt nói: "Đừng đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi."
Đức phi được người đỡ ngồi xuống, bất giác lại ho thêm hai tiếng. Thái hậu còn hỏi thăm vài câu, giọng điệu nghe rất ôn hòa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với tình thế căng thẳng bên ngoài.
Đức phi không nhịn được nói: "Thái hậu nương nương, người có biết không, Hoàng gia đã..."
"Dòng chính, tất cả đều bị tống vào ngục." Thái hậu thản nhiên ngắt lời Đức phi, "Ai gia nhận được tin chỉ có sớm hơn ngươi mà thôi."
Toàn bộ thị vệ của Thọ Khang Cung đều đã bị tiêu diệt vào ngày hôm đó.
Nhưng không có nghĩa là Thái hậu mất hết mọi tai mắt.
Đức phi lo lắng nói: "Dì à, chuyện lớn như vậy, nếu sơ sẩy một chút là tru di cả nhà."
"Hoàng Nghi Kết, chỉ mang họ Hoàng thôi, cho dù có tru di cả nhà, thì người phải chết cũng không phải người nhà họ Hoàng." Thái hậu ung dung nói, "Trừ khi Hoàng đế tru di cửu tộc, bằng không, bọn họ sẽ không sao đâu."
Đức phi ngơ ngác: "Hoàng Nghi Kết không phải người nhà họ Hoàng?"
Thái hậu có chút mất kiên nhẫn nói: "Mẹ nó là con gái đã xuất giá, sau này nó mới đổi sang họ Hoàng, thậm chí còn chưa nhập gia phả. Nếu thực sự truy cứu, họ gốc cũng không phải Hoàng, mà là Trần."
Trần, là họ cũ của Hoàng Nghi Kết.
Đức phi lẩm bẩm: "Hóa ra, Thái hậu đã sớm có chuẩn bị."
Cho dù thực sự thất bại, chỉ cần chưa đến mức đường cùng thì sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ của nhà họ Hoàng.
Thái hậu liếc nhìn nàng đầy sắc sảo, chậm rãi nói: "Đức phi, ai gia đã nói rồi, chuyện hậu cung này chỉ có ngươi mới có thể trông coi tốt được, bất kể có bao nhiêu Quý phi đi nữa cũng không thể thay thế ngươi."
Đức phi cúi đầu, nhất thời không nói nên lời.
Lời Thái hậu nói có sai không?
Vốn là không sai.
Thái hậu đối với Quý phi chỉ có lợi dụng, bất kể từ lúc nhập cung đã đưa nàng ta lên địa vị cao, hay vấn đề họ tên đã được tính toán từ sớm, e là ngay cả việc nàng ta vào cung cũng đã nằm trong kế hoạch ngay từ đầu... Đức phi nên cảm thấy may mắn, vì Thái hậu đối với nàng vẫn còn vài phần quan tâm từ ái.
Nhưng Hoàng Nghi Kết bị lợi dụng, cuối cùng còn bị vắt kiệt, ăn xương uống máu, nàng cứ nghĩ đến những điều này là không kìm được rùng mình ớn lạnh.
Giả dối, tất cả đều là giả dối.
"Thái hậu nương nương, vậy tiếp theo phải làm sao?"
"Đợi."
Thái hậu lạnh lùng nói.
Đức phi nhíu mày: "Đợi cái gì... Chẳng lẽ, người đang đợi Thụy Vương vào kinh sao?"
Thái hậu không trả lời, nhưng sự im lặng này đã nói rõ ý ngoài lời của bà ta.
Đức phi theo bản năng lắc đầu: "Dì à, nếu Thụy Vương trở về vào lúc này, chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Ngài ấy không thể về được." Bất kể là nàng hay Hoàng lão phu nhân lén truyền tin vào, đều cảm thấy Thụy Vương tuyệt đối không thể vào cung vào lúc này.
Cho dù người nhà họ Hoàng ở kinh thành bị giết sạch, cũng tuyệt đối không thể để Thụy Vương vào kinh.
Thụy Vương năm xưa để rời kinh đã phải trầy vi tróc vảy, gần như được khiêng về đất phong. Nếu quay lại kinh thành, phải trả cái giá lớn đến mức nào mới có thể trở về?
Đáng sợ hơn là, căn bản không thể ra được nữa.
Đức phi: "Dì à, Thụy Vương không thể vào kinh. Nếu bây giờ ngài ấy vào kinh, bệ hạ chắc chắn sẽ... Chẳng lẽ người định nhìn ngài ấy chịu khổ trong ngục sao?"
Thái hậu bình thản nói: "Chuyện này ngươi không cần lo."
Đức phi nhíu mày, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Thái hậu đang nghĩ cái gì. Lần này, rõ ràng là Thái hậu mạo hiểm tính sai nước cờ, sai một ly đi một dặm, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ mất cả chì lẫn chài.
"Đức phi, ngươi nói xem, có phải ngay từ đầu Hoàng đế đã đoán được ai gia định làm gì không?" Thái hậu đột nhiên nói, mày hơi nhíu lại.
Đức phi: "Tại sao dì lại nói vậy?"
"Phụng Tiên Điện bị cháy." Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, "Thêm cả mấy loại hương đuổi trùng kia nữa, nếu không chuẩn bị trước thì làm sao mà xuất hiện được?"
Đức phi hơi ngẩn ra, bỗng nhiên trong lòng lạnh toát.
... Phải rồi, nếu bệ hạ bị tập kích bất ngờ, thì lấy đâu ra nhiều hương liệu đuổi trùng như vậy?
Việc tu sửa Phụng Tiên Điện đã là chuyện từ mấy tháng trước rồi. Từ rất lâu trước đó, Cảnh Nguyên Đế... đã phát giác ra rồi sao?
...
Tin tức Cảnh Nguyên Đế bị ám sát lan truyền nhanh như gió, với tốc độ nhanh nhất truyền đến tay Thụy Vương.
Thụy Vương biết tin này cũng chỉ chậm hơn kinh thành vài ngày.
Hắn ta triệu tập các mưu sĩ trong phủ, tề tựu đông đủ. So với sự cẩn trọng ở kinh thành, ở trong phủ Thụy Vương nơi đất phong, Hách Liên Đoan thoải mái hơn nhiều, ngay cả mỗi lần họp bàn cũng không cần phải che che giấu giấu nữa.
Bỉ Tân Điền ngồi giữa đám đông, trông rất mờ nhạt, phía sau gã là một người đàn ông trầm mặc ít nói, chính là A Tinh. Hai người bọn họ trải qua muôn vàn gian khổ mới bình an đến được đất phong của Thụy Vương, sau đó thay tên đổi họ, có thân phận mới.
Tuy nhiên, bọn họ đều là người mới đến, không thể so bì với những mưu sĩ đã theo Thụy Vương lâu ngày như Trần Tuyên Danh hay Vương Chiêu, trong những cuộc họp thường ngày cũng chẳng chen được lời nào.
Nghe tin tức từ kinh thành truyền tới, Trần Tuyên Danh là người đầu tiên lên tiếng: "Vương gia, Thái hậu nương nương muốn ngài hồi kinh, chuyện này vạn lần không thể. Kinh thành hiện tại là nơi nguy hiểm nhất, ám sát không thành, Hoàng đế chắc chắn sẽ giáng tội, nếu ngài trở về, chưa chắc đã có thể ra được."
Lần trước Thụy Vương về đất phong, dọc đường đi có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Giờ quay lại, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ?
"Thái hậu nương nương hành động lần này quá l* m*ng, Quý phi là người nhà họ Hoàng, dù không mang họ gốc thì chắc chắn cũng sẽ gây nguy hại cho Hoàng gia." Một mưu sĩ khác vuốt râu lắc đầu, "Hoàng thượng thư lần này e là khó tránh khỏi tai kiếp ngục tù."
Tính tình Vương Chiêu nóng nảy, lớn tiếng nói: "Nếu chỉ ngồi tù thì còn dễ nói, tội danh nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy đến cả gia tộc họ Hoàng."
Những mưu sĩ này đều rất không tán thành hành động của Thái hậu.
Thụy Vương lại càng bất mãn.
Trước khi rời kinh thành, hắn ta sợ Thái hậu làm bừa nên đã ngàn dặn dò vạn căn dặn, bảo mẫu hậu không được manh động, phàm chuyện gì cũng phải thương lượng với Hoàng lão phu nhân, ai ngờ đâu mới có một năm nửa năm mà đã gây ra tai họa tày đình như vậy.
Vừa nghĩ đến việc Hoàng gia có thể vì chuyện này mà suy sụp hoàn toàn, Thụy Vương lại hối hận vì lúc đầu đã không dập tắt ý định đưa Hoàng Nghi Kết vào cung của Thái hậu.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Thụy Vương đều biết sự tồn tại của Hoàng Nghi Kết.
Chỉ là tranh đoạt ngôi vua, con đường phải đi vẫn là chính đạo, nếu dùng những thủ đoạn tà môn ngoại đạo này thì sau này cũng không thể khiến thiên hạ phục tùng. Cho nên Thụy Vương biết sức mạnh của trùng vu nhưng hiếm khi có ý định sử dụng.
Và lại kiếp trước, Thụy Vương cứ cảm thấy những hành vi của Cảnh Nguyên Đế trước khi xảy ra chuyện, có lẽ cũng liên quan đến Thái hậu.
Chỉ là những ký ức đó không được rõ ràng, chỉ còn lại những mảnh vỡ mờ nhạt, có lẽ do nỗi đau đớn thảm khốc khi bị thiêu sống khiến Thụy Vương không thể nhớ rõ phần lớn những chuyện trước khi chết.
Nhưng hắn ta vẫn còn nhớ tiếng cười ngông cuồng của Cảnh Nguyên Đế.
Thỏa sức vang vọng trong ngọn lửa hừng hực cháy, dường như sắc màu nồng đậm ấy không phải nuốt chửng mạng người, mà là những nét vẽ tô điểm, phác họa nên một bức tranh ngạo nghễ.
Thụy Vương trầm giọng nói: "Kinh thành, không thể về."
Dù Thái hậu hy vọng hắn ta trở về, nhưng vì để tự bảo vệ mình, Thụy Vương tuyệt đối sẽ không quay lại kinh thành, những lời của mấy vị mưu sĩ cũng chính là nỗi lo âu của hắn ta.
Lưu Minh Húc cất cao giọng: "Vương gia, biết đâu, bệ hạ cố ý dung túng cho hành vi của Thái hậu thì sao?"
Thụy Vương theo bản năng nhìn về phía vị mưu sĩ này, hắn còn rất trẻ, là người Thụy Vương từng cứu trước đây, trong số đông đảo mưu sĩ thì không được coi là xuất sắc, chỉ là thỉnh thoảng rất nhanh nhạy, lời nói ra luôn có thể khơi gợi một vài suy nghĩ.
"Cố ý?"
Trần Tuyên Danh lặp lại một lần, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, sắc mặt hơi đổi: "Sự lợi hại của trùng vu, ta cũng có nghe qua, nếu bị tập kích trong tình huống bất ngờ, Hoàng đế không chết cũng bị thương, nhưng hiện tại lại không nghe thấy chút động tĩnh nào... Hoàng đế đã sớm có chuẩn bị?"
Thụy Vương trầm giọng: "Nếu bệ hạ đã sớm có chuẩn bị thì mẫu hậu lần này hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn rồi. Mục đích của hắn không phải gì khác, chính là muốn lật đổ Hoàng gia!"
Nếu không, sao lại trùng hợp đến thế?
Đúng lúc trước khi ám sát lại xảy ra chuyện Hoàng gia bị luận tội, rốt cuộc là vì Hoàng gia sắp xảy ra chuyện nên Thái hậu và Quý phi mới liều chết đánh cược một lần, hay là...
Ngay từ đầu, việc luận tội nhắm vào Hoàng Khánh Thiên chính là để dụ dỗ, hoặc là bức ép bọn họ hạ quyết tâm ra tay?
Thụy Vương mân mê miếng ngọc bội bên hông, không thể không thừa nhận khả năng này rất cao.
Dù sao, Cảnh Nguyên Đế cũng là một kẻ điên thích đùa với lửa.
Còn về việc trong mưu kế, nếu lỡ sơ sẩy lật thuyền thì phải làm sao...
Ha, không chừng Cảnh Nguyên Đế còn vui hơn ấy chứ.
Vừa nghĩ đến bản tính của Hoàng đế, mặt Thụy Vương thoáng tái đi.
"Vương gia không nên vào kinh, nhưng Hoàng gia này, e là vẫn phải cứu lấy một phen."
Bỉ Tân Điền chậm rãi nói.
Gã thường ít khi mở miệng, nhưng hễ mở miệng là những người khác đều sẽ nhìn về phía gã.
Người đàn ông trung niên thấp béo lau mồ hôi, nói tiếp: "Nếu Hoàng gia sụp đổ hoàn toàn, Vương gia sẽ mất đi rất nhiều trợ lực."
Tội danh cáo buộc Hoàng Khánh Thiên không phải ngẫu nhiên, trong đó bao nhiêu phần là vì Thụy Vương thì không thể biết được, nhưng nếu để Hoàng gia cứ thế lụi bại thì chắc chắn sẽ mất đi một cánh tay đắc lực.
Chính vì thế, Thụy Vương mới rất thất vọng về hành động của Thái hậu.
Thủ đoạn của bà ta luôn quá mức kịch liệt, năm xưa ra tay với Từ Thánh Thái hậu là vậy, nay ra tay với Cảnh Nguyên Đế lại càng như vậy.
Lúc nào cũng thô bạo.
Điều này khiến Thụy Vương có chút nghi ngờ, cái chết của Từ Thánh Thái hậu năm xưa, Tiên đế thực sự không biết chút nguyên do nào sao?
Vị phụ hoàng kia của bọn họ còn cảnh giác hơn Thái hậu nhiều.
...
Thấm thoắt, hè sang nắng gắt, mặt trời chói chang chiếu xuống khiến cỏ cây trong sân rũ rượi, nhiều cây héo hon, thợ làm vườn đành phải tưới nước liên tục vào sáng sớm và chiều muộn.
Tiếng ve kêu râm ran trên ngọn cây, thi thoảng lại vang lên.
Có lẽ vì mùa xuân vừa trải qua nạn sâu bọ, nên đa số các chủ tử trong cung đều đặc biệt không thích, thường sai cung nhân đi dính ve xuống.
Thành ra tiếng ve này chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy ở vài nơi trong Trực Điện Giám.
Khương Kim Minh cũng không thích, nhưng gần đây ông ta bận tối mặt tối mũi, không có tâm trí đâu mà chỉ huy đám thái giám dưới tay đi làm việc này.
Khương Kim Minh bận, Kinh Trập đương nhiên cũng bận theo, ngày nào cũng đi sớm về khuya, lúc về đến nơi trời đã tối mịt, suýt chút nữa lỡ cả bữa cơm.
Tuệ Bình luôn để phần cho cậu, đặc biệt chọn những món không dễ bị thiu.
Lúc Kinh Trập đang ăn cơm, cậu thấy Tuệ Bình ngồi ở ngưỡng cửa, nương theo chút ánh sáng còn sót lại để khâu đế giày cho mình.
Đế giày cũ sắp bong ra rồi, Tuệ Bình không thạo làm mấy việc này lắm, cứ phải đến lúc bất đắc dĩ mới chịu khâu vá.
Kinh Trập ăn vài miếng là hết bát cơm, lau mồm rồi bước ra cửa.
"Đưa ta."
Kinh Trập nhìn không nổi cảnh Tuệ Bình cứ khâu được hai mũi lại phải giơ lên soi soi muốn lé cả mắt, cuối cùng giật lấy đồ trên tay cậu ta, chẳng cần soi sáng, chỉ dựa vào cảm giác, loáng cái đã làm xong.
Tuệ Bình thuận tay thay vào, đi đi lại lại giậm chân, cười nói: "Cuối cùng cũng vừa chân rồi, lúc trước cứ lo nó tuột ra."
Kinh Trập: "Lần sau ngươi nên đổi đôi giày khác đi, nhìn có vẻ hơi chật."
Tuệ Bình: "Đi quen rồi, đổi sang đôi rộng ngược lại không quen." Cậu ta ngồi xuống, thở dài một hơi.
Bên ngoài nhà vẫn còn chút se lạnh, gió đêm hiu hiu thổi khiến người ta rất dễ chịu.
"Thở dài cái gì?"
"Ha ha, cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn trước kia nhiều." Tuệ Bình cười cười, "Ngươi có thấy cơm nước cũng ngon hơn không?"
Kinh Trập hơi ngạc nhiên, cái này cậu đúng là không để ý.
Tuy cậu có chút kén chọn chuyện ăn uống, nhưng dù sao cũng là người bước ra từ nơi như Bắc Phòng, ngay cả đồ ăn của chủ tử còn có thể bị thiu, nói gì đến những kẻ hầu người hạ như bọn họ.
Chỉ cần no bụng là được, nhiều lúc Kinh Trập không quá nhạy cảm với mấy chuyện này.
Tuệ Bình vừa nhìn vẻ mặt Kinh Trập là biết cậu chẳng cảm thấy gì.
"Trước kia, nhất là vào mùa hè, đồ ăn bỏ vào mồm thường hay có mùi thiu. Chỉ trừ chỗ Chưởng tư là khá hơn chút, bọn mình đúng là không được coi như con người." Tuệ Bình dựa vào cửa, chậm rãi nói, "Nhưng mà, có cơm là tốt rồi, vẫn phải ăn thôi. Còn bây giờ, lúc ăn vào, thế mà lại chẳng có mùi lạ gì cả."
Đừng nói là mùi lạ, thậm chí ăn còn ngon hơn trước nhiều, cứ như đổi đầu bếp khác vậy.
Thậm chí đôi khi còn có chút thịt thà.
Đối với bọn họ, đây đã là chuyện tốt lắm rồi.
Tuệ Bình nhớ lại những thứ ăn trước kia, so sánh với bây giờ, tự nhiên cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều.
Kinh Trập cười cười, vỗ vai Tuệ Bình: "Sau này, ngươi cũng làm Chưởng tư đi, cuộc sống sẽ còn tốt hơn nữa."
Tuệ Bình cười ha hả: "Trông cậy vào ta làm Chưởng tư, chi bằng trông cậy vào ngươi còn hơn."
Kinh Trập cười lắc đầu: "Lời này không nói bừa được đâu."
Nếu không có gì bất ngờ, Khương Kim Minh chắc sẽ còn ngồi ở vị trí Chưởng tư rất lâu, Kinh Trập cùng lắm chỉ làm cánh tay phải của ông thôi.
Vả lại gần đây, Kinh Trập cũng có chút chuyện phiền lòng.
Tự nhiên là liên quan đến Hoàng gia.
Có lẽ đoán được Kinh Trập quan tâm đến Hoàng gia, Trịnh Hồng lục tục mang đến cho cậu không ít tin tức, nhìn là biết đã đặc biệt để ý.
Cảnh Nguyên Đế hành động rất dứt khoát, hai ngày nữa phán quyết về Hoàng gia sẽ được đưa ra.
Trong lòng cậu canh cánh chuyện này, nhưng ngoài mặt lại không để lộ ra.
Nhưng người trong Trực Điện Tư đều có thể nhận thấy, gần đây tâm trạng Kinh Trập rất tốt, gặp ai cũng cười ba phần, chưa từng thấy cậu ủ rũ bao giờ.
Phiền lòng là vì sự việc chưa có kết quả, còn vui vẻ là vì biết bọn họ dù thế nào cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Nhân sự thiếu hụt của Trực Điện Giám đã lần lượt được bổ sung đầy đủ, sóng gió trùng triều cũng dần lắng xuống, khắp nơi trong cung đình không còn lởn vởn mùi hương kỳ lạ nữa.
Phụng Tiên Điện thì vẫn đang được xây dựng lại, thỉnh thoảng đi ngang qua vào buổi sáng sớm có thể nghe thấy tiếng đinh đang leng keng bên trong.
Việc Khương Kim Minh bận rộn ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.
Kinh Trập đấm đấm vai, nhìn ra bóng chiều đang dần tắt bên ngoài. Ánh tà dương kéo những vệt đỏ quạch quái dị trên mặt đất, tựa như máu loang lổ khắp nơi.
"Kinh Trập, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Có lẽ do Kinh Trập im lặng quá lâu, lâu đến mức Tuệ Bình không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
Kinh Trập: "Ta đang nghĩ nên tặng quà gì."
Đây quả thực là một vấn đề nan giải.
Dung Cửu liên tiếp tặng Kinh Trập nhiều đồ như vậy, có qua có lại, Kinh Trập không thể cứ nhận không mà chẳng làm gì.
Nhưng tặng quà thì biết tặng gì cho Dung Cửu đây?
Quan hệ của Dung Cửu và cha mẹ không tốt, nhất là chất độc trên người hắn còn liên quan đến mẹ ruột, Kinh Trập đã cố tình tránh chủ đề quà sinh nhật, kẻo tặng quà không thành lại chọc người ta không vui.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thấy món nào phù hợp.
Cũng không thể cứ may quần áo mãi được... mặc dù Dung Cửu trông có vẻ rất thích.
Lần trước nằm chung giường với Dung Cửu, Kinh Trập đã phát hiện ra bộ đồ hắn mặc trên người chính là do cậu may.
Chất vải và đường kim mũi chỉ ấy trông quen mắt vô cùng.
Tuệ Bình: "Hắn thích gì? Hay có sở thích đặc biệt nào không?"
Sắc mặt Kinh Trập có chút kỳ quái.
Thích giết người, thích đấu thú... hai cái này là đáp án cậu hỏi được từ Thạch Lê lần trước, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Cậu đau đầu day day ấn đường, may là không vội, nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, rồi sẽ có ngày nghĩ ra thôi.
[Cuốn sách nhỏ kia kìa.]
Hệ thống bất thình lình lên tiếng trong đầu Kinh Trập.
Kinh Trập: "Tuyệt đối không thể nào!"
Cậu dứt khoát nói.
Cái khác thì còn được, chứ cái này...
Trừ khi cây nấm của Dung Cửu có thể biến nhỏ lại, bằng không Kinh Trập cảm thấy mình có thể sẽ chết mất.
Cậu có thể hy sinh nhan sắc, đúng, nhưng cậu chưa muốn đi gặp Diêm Vương đâu.
Ồ. Hệ thống thành thật cảm thán trong lòng Kinh Trập, hóa ra con người giao phối sẽ chết à.
Kinh Trập: "... Không phải ý đó!"
Hệ thống đôi khi cũng ngốc thật.
Kinh Trập mặt không cảm xúc nghĩ.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến khả năng mình vùng lên làm chủ, chỉ là thứ nhất, đến giờ cậu vẫn chưa nói thật với Dung Cửu, cũng không dám tiết lộ thân phận thái giám giả của mình, thứ hai... cũng là vì khí thế của Dung Cửu.
Người lạnh lùng cường thế như vậy, dù Kinh Trập có tự tin về bản thân đến mấy cũng không nghĩ mình có thể đè Dung Cửu dưới thân.
... Qua mấy lần cọ súng cướp cò trước đây cho thấy, Dung Cửu rõ ràng cũng không định cho cậu cơ hội này.
Đáng ghét.
[Nhiệm vụ Tám: Điều tra nguyên nhân cái chết của Minh ma ma]
Một nhiệm vụ bất ngờ ập đến, cả Kinh Trập và hệ thống đều im lặng, một lát sau, giọng nói của hệ thống lại vang lên.
[Ký chủ, đây là nhiệm vụ đã qua điều chỉnh, thuộc phạm vi ký chủ có thể hoàn thành.]
Việc điều chỉnh được nhắc đến trước đó không biết tốn bao nhiêu thời gian, nay cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng nghe hệ thống nói vậy, Kinh Trập không nhịn được đáp lại.
"Nhiệm vụ chính tuyến trước kia của ngươi là phò tá Thụy Vương đăng cơ, vậy nhiệm vụ hiện tại là gì?"
[Hệ thống phò tá Thụy Vương đăng cơ là để ngăn chặn tội ác của Cảnh Nguyên Đế, cứu vãn sự suy vong của triều đại Hách Liên.]
Trọng điểm không nằm ở việc Thụy Vương đăng cơ, mà là ở vế sau: tránh thảm kịch non sông bị xâm lăng, nước mất nhà tan.
Nếu nhiệm vụ chính tuyến là phò tá Thụy Vương đăng cơ, thì dù có một trăm Kinh Trập cũng tuyệt đối không thay đổi được nhiệm vụ này.
Kinh Trập day day ấn đường: "Nhưng điều tra Minh ma ma thì có liên quan gì đến việc cứu vãn non sông?"
[Từ nhỏ thấy lớn, nhìn một biết mười.]
Kinh Trập mím môi, nếu hệ thống không nhắc, cậu suýt nữa đã quên mất Minh ma ma.
Bà ta chết còn sớm hơn Trần Minh Đức, chết trong đợt trùng triều, thi thể đều do thị vệ tìm ra, giờ chắc chẳng biết đã bị cuốn chiếu chôn ở xó xỉnh nào rồi.
Muốn đào xác lên kiểm tra là chuyện không thể, tuy nhiên, bên phía thị vệ hẳn là có kết quả điều tra, hơn nữa, lúc đó Trần Minh Đức còn sống, sau khi Minh ma ma chết, tin tức này chắc chắn sẽ được đưa đến tay ông, biết đâu cũng có vài lời để lại.
Tam Thuận khi đó luôn túc trực bên cạnh Trần Minh Đức, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.
Tuệ Bình thấy Kinh Trập bỗng nhiên đứng bật dậy, ném lại một câu muốn đi Ngự Thiện Phòng rồi vội vã rời đi.
Cậu ta nhìn sắc trời bên ngoài, lầm bầm: "Giờ này mà đi Ngự Thiện Phòng, không phải là quá muộn rồi sao."
...
Tam Thuận đã ở Ngự Thiện Phòng được kha khá ngày, mức độ được chào đón còn hơn cả Minh Vũ.
Không gì khác, Tam Thuận sức khỏe hơn người, lại thật thà chất phác, bình thường ai nhờ vả gì cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Sức vóc ấy, đến con lợn cậu ta cũng vác được, một người làm được việc như vậy, ai mà chẳng thích?
Minh Vũ cũng không ngăn cản người khác "tận dụng" sức lực của Tam Thuận, chỉ ngăn những hành vi quá đáng, rồi lúc về sẽ dạy Tam Thuận cái gì có thể chấp nhận, cái gì không.
Tam Thuận tuy không thông minh cho lắm, nhưng được cái biết nghe lời.
"Kinh Trập, đây."
Minh Vũ dẫn Kinh Trập về chỗ ở của bọn họ, vừa khéo hai người ở chung một phòng, rất thuận tiện.
Vừa vào cửa đã thấy thân hình to lớn của Tam Thuận đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ xíu, cẩn thận bóc cái gì đó.
Minh Vũ: "Sức Tam Thuận quá lớn, không kiểm soát tốt lực tay khi làm việc tỉ mỉ, ta để cậu ấy tập bóc trước, làm lâu rồi sẽ quen thôi."
Nếu không muốn cả đời chỉ làm việc chặt củi nhóm lửa, thì trù nghệ ít nhiều cũng phải luyện tập. Sức lực của Tam Thuận rất được việc trong bếp núc, chỉ là phải học cách kiểm soát.
Tam Thuận nghe thấy tiếng Kinh Trập và Minh Vũ nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Kinh Trập: "Kinh Trập."
Trông cậu ta có vẻ vui vẻ hơn trước.
Việc ở Ngự Thiện Phòng tuy nhiều, sai bảo cậu ta xoay như chong chóng, nhưng với Tam Thuận chưa chắc đã là chuyện xấu. Làm nhiều thì nghĩ ít.
Với cái đầu óc của Tam Thuận, chuyện quá phức tạp cậu ta cũng nghĩ không ra.
Điều này khiến Kinh Trập có chút do dự, cậu lại hỏi Tam Thuận về chuyện Bắc Phòng, không khéo lại khơi gợi chuyện đau lòng của cậu ta.
Cậu chưa nói, Tam Thuận lại chủ động nhắc tới.
Tam Thuận cẩn thận cầm hạt đậu: "Kinh Trập, sau này, ta có thể xuất cung thăm sư phụ không?"
Cái gọi là thăm này, e là đi tế bái.
Cung nhân bình thường, nhất là thái giám, muốn xuất cung đâu có dễ.
Kinh Trập không dỗ dành cậu ta, mà phân tích cho cậu ta nghe mấy trường hợp có thể xuất cung, cuối cùng nói: "Trong vòng ba bốn năm tới, chỉ có thể nhờ người đi tảo mộ thay ngươi thôi."
Minh Vũ chê Kinh Trập nói quá thẳng thừng, vỗ vai Tam Thuận bảo: "Bây giờ thì chưa có cách, nhưng ai biết được tương lai thế nào? Sư phụ ngươi thương nhất là ngươi, ông ấy sẽ hiểu cho ngươi mà."
Tam Thuận không lộ vẻ buồn bã, chỉ kiên định gật đầu.
Kinh Trập: "Tam Thuận, có chuyện này ta muốn hỏi ngươi." Cậu nhắc đến chuyện của Minh ma ma.
"Ta nghĩ mãi không thông, hôm đó mưa to như vậy, tại sao Minh ma ma lại đội mưa đi ra ngoài?"
Minh Vũ lạnh nhạt nói: "Ai đó chẳng phải cũng thế à."
Kinh Trập ho khan một tiếng: "Cái đó khác."
Tam Thuận sờ đầu, thuận tay quệt luôn cả vỏ đậu lên trán: "Người hầu hạ Minh ma ma vẫn luôn là Hà Diệp, hôm đó là nàng ta tiễn Minh ma ma ra ngoài, nói vài câu ở cửa rồi Minh ma ma mới vội vã rời đi."
Minh Vũ ở Bắc Phòng còn lâu hơn Kinh Trập mấy tháng, cũng có chút ấn tượng về mối quan hệ giữa Minh ma ma và người mới đến tên Hà Diệp này.
"Kể cũng lạ, sau khi Hà Diệp trước chết đi, Minh ma ma suy sụp một thời gian dài, ta cứ tưởng bà ta sẽ mãi như vậy. Nhưng Hà Diệp mới tới không bao lâu, bà ta dường như phấn chấn hẳn lên." Minh Vũ nói, "Hơn nữa, Lập Đông và bà ta, hình như cũng có qua lại."
Tam Thuận gật đầu theo.
Lần trước Kinh Trập về Bắc Phòng, sự kỳ lạ của Lập Đông cậu đều thu hết vào mắt.
"Vậy sau khi Minh ma ma xảy ra chuyện, ai là người đi nhận xác, xử lý thế nào?"
Chuyện này Tam Thuận còn nhớ.
Sau khi trùng triều rút đi, sức khỏe Trần Minh Đức ngày càng kém, thường xuyên ngồi trong phòng, bên phía cung nữ náo loạn lên nói Minh ma ma mất tích, chính cậu ta là người qua xem xét.
Minh ma ma rời đi vào ngày mưa, cộng thêm trùng triều bên ngoài, có khả năng xảy ra chuyện gì... mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Hôm sau, người của Thị Vệ Xử đã tới hỏi bọn họ.
Thi thể Minh ma ma lúc đó đã bị gặm đến không còn hình người, đám cung nữ không dám nhìn, cho nên người cuối cùng đi nhận diện thi thể là Tam Thuận.
Tam Thuận khoa tay múa chân: "Thi thể Minh ma ma không còn nguyên vẹn, bị cổ trùng ăn mất khá nhiều, cung y trên người rách nát, bị cắn thủng lỗ chỗ, ta nhận ra bà ta nhờ đôi giày và quần áo." Biểu cảm của cậu ta thản nhiên, không hề vì người chết là người quen mà có cảm xúc gì đặc biệt.
Tam Thuận về mặt tình cảm luôn chậm chạp hơn người khác.
Chỉ có vài người thân thiết mới có thể khiến tên ngốc to xác này biểu lộ cảm xúc.
Kinh Trập đăm chiêu: "Rách nát..."
Minh Vũ nãy giờ ngồi nghe bên cạnh ngẩng đầu lên: "Từ rách nát này có gì không đúng sao?"
Kinh Trập không kịp trả lời, nhìn về phía Tam Thuận: "Ngươi nói rách nát, là kiểu bị vật sắc nhọn cắt rách à?"
Tam Thuận nhìn thấy gì sẽ miêu tả cái đó, không có vốn từ phong phú, nếu cậu ta nói một thứ bị rách ra, thì có nghĩa là nó tuyệt đối không phải bị xé hay nứt ra, không phải vết rách do cành cây móc vào, càng không thể là do cổ trùng cắn xé.
Nhưng quần áo của người ta sao lại tự nhiên rách ra được?
Trừ phi bị thứ gì đó cắt đứt.
Tam Thuận gãi mặt, do dự một lát, giọng hạ thấp xuống: "Ta cảm thấy, Minh ma ma bị người ta giết."
Minh Vũ hít một hơi, theo bản năng nhìn sang Kinh Trập.
Cậu ta chợt nhận ra, hôm nay Kinh Trập đến Ngự Thiện Phòng là có nguyên do.
Kinh Trập: "Nhưng ngươi không nói với ai cả, kể cả Đức gia gia?"
Tam Thuận chậm rãi gật đầu.
"Quần áo của Minh ma ma bị rách một chút ở sau lưng, nhìn thì rất giống bị cắn, nhưng nhìn kỹ lại không phải, chắc là bị dao rạch rách." Cậu ta thành thật nói, "Có thể là bị người ta giết, hoặc làm bị thương rồi ném vào trong bầy trùng."
Minh Vũ kinh hãi nói: "Người của Thị Vệ Xử có biết không?"
Giọng Kinh Trập bình tĩnh: "Có thể biết, cũng có thể không."
Những ngày đó người của Thị Vệ Xử bận tối mắt tối mũi, còn phải đi khắp nơi tiêu diệt cổ trùng, đó mới là chuyện cấp bách nhất. Ai mà quan tâm một nữ quan già nua chết như thế nào... Còn về sự bất thường trên thi thể, người chết cũng đã chết rồi, lại chẳng phải nhân vật quan trọng gì, vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng đó, dù có người phát hiện ra cũng sẽ vì nhiều lý do mà không nhắc tới nữa.
Thi thể Minh ma ma được hạ táng suôn sẻ chính là minh chứng tốt nhất.
Thi thể đã được xử lý, càng không có rắc rối về sau.
Nếu không phải hôm nay Kinh Trập vì nhiệm vụ của hệ thống mà tới tìm Tam Thuận, thì Tam Thuận cũng tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài.
Về lý do Tam Thuận làm vậy, Kinh Trập cũng đoán được phần nào.
Tam Thuận rất kính trọng Trần Minh Đức, có thể nói Trần Minh Đức vừa là thầy vừa là cha của cậu ta, mà Minh ma ma thường xuyên đối đầu với Trần Minh Đức, trong mắt Tam Thuận tự nhiên bà ta là kẻ thù.
Tam Thuận có chút giống con sói con, đã là kẻ thù, Minh ma ma chết đi cậu ta ngược lại còn thấy vui hơn, như vậy Trần Minh Đức sẽ không bị chọc tức thường xuyên nữa.
Tiếc là Trần Minh Đức vốn chẳng trụ được bao lâu, thiếu đi nỗi bận tâm thường trực, ông ta lại buông xuôi hơi thở cuối cùng.
Kinh Trập: "Tam Thuận, sau này nếu Hà Diệp và Lập Đông tới tìm ngươi, ai nói gì cũng đừng nghe."
Minh Vũ hùa theo: "Người Bắc Phòng ai tới tìm ngươi cũng vậy, muốn đưa ngươi đi thì cứ bảo phải nói với ta một tiếng, rồi dẫn người đó tới gặp ta, nghe chưa?"
Tam Thuận ngoan ngoãn gật đầu.
Kinh Trập và Minh Vũ nhìn nhau, Minh Vũ dặn dò Tam Thuận tiếp tục bóc đậu, lúc này mới theo Kinh Trập ra ngoài.
"Có phải ngươi phát hiện ra gì rồi không?" Minh Vũ hỏi thẳng, "Nếu không, ngươi tới Ngự Thiện Phòng vào giờ này vốn đã rất lạ rồi."
Kinh Trập chậm rãi nói: "Cụ thể là gì thì khó nói, nhưng biểu hiện của Minh ma ma không bình thường, có thể liên quan đến ta."
Minh Vũ buột miệng hỏi: "Vì Hoàng gia, hay là Thái hậu?" Giọng cậu ta rất nhỏ, rõ ràng không muốn ai nghe thấy.
Kinh Trập phản xạ nhìn về phía Minh Vũ.
Cậu ít khi nhắc đến những chuyện này với Minh Vũ, càng đừng nói là thù nhà của mình.
Minh Vũ vỗ một cái bốp vào gáy Kinh Trập, lực tay cũng không nhẹ: "Lúc ngươi còn ở Bắc Phòng, bất kể nói chuyện bát quái thú vị gì ngươi cũng chẳng bao giờ nghe, nhưng hễ dính dáng một chút đến Thọ Khang Cung, dù ngươi đang làm gì cũng sẽ vô thức dừng lại."
Chi tiết nhỏ khó nhận ra này người thường đương nhiên không để ý, nhưng Minh Vũ và Kinh Trập sớm tối có nhau, quan hệ lại tốt, sao có thể không phát hiện ra?
Lâu dần, Minh Vũ lờ mờ đoán được, việc Kinh Trập bất đắc dĩ phải vào cung, e là có liên quan đến Hoàng gia.
Kinh Trập ngượng ngùng sờ mặt, thở dài: "Ta cảm thấy... chắc là không phải đâu."
Minh ma ma trông không giống người có thể móc nối quan hệ với Thái hậu, Quý phi và Đức phi lại càng không thể. Nếu là hai vị này, đặc biệt là Quý phi... với đủ loại thủ đoạn của nàng ta, cần gì phải đi lôi kéo một ma ma ở Bắc Phòng, trực tiếp dùng cổ trùng thám thính tin tức chẳng phải xong sao?
Kinh Trập từng nghe Dung Cửu nói, một số loại cổ trùng cũng có thể dùng làm gián điệp.
Nếu không phải Quý phi và Đức phi, thì có nghĩ nát óc cũng không ra người đứng sau Minh ma ma là ai.
Minh Vũ trông có vẻ căng thẳng, Kinh Trập ngược lại rất bình tĩnh: "Những người ta quan tâm hiện giờ đều không ở Bắc Phòng, bọn họ muốn đấu đá thế nào là chuyện của họ."
Cậu đi từng bước đến ngày hôm nay, không đến mức ngay cả chút quan hệ nhân mạch cũng không có. Dù có thêm hạng người như Minh ma ma cũng chẳng đáng sợ.
Điều đáng lo ngại hơn lại là kẻ ẩn mình phía sau bọn họ.
Kinh Trập không cảm thấy trên người mình có gì đáng để người ta mưu tính.
Ngoại trừ ân oán giữa cậu và Hoàng gia.
Nhưng giờ Hoàng gia sắp lụi bại rồi, còn gì để mà gây chuyện nữa?
"Tốt nhất là không liên quan đến ngươi." Minh Vũ nhíu mày, "Sao ngươi đi đâu cũng thích rước họa vào thân thế?"
Kinh Trập bất lực: "Chuyện này không liên quan đến ta mà."
Minh Vũ bĩu môi: "Thôi đi, giờ nhìn thì có vẻ không liên quan, nhưng cái mũi của tên Lập Đông kia hận không thể dí sát vào người ngươi mà ngửi, ngươi còn dám nói không liên quan?"
Kinh Trập bị cách ví von của Minh Vũ làm cho nổi da gà, rùng mình hai cái, lộ vẻ tuyệt vọng.
Cậu đắc tội gì với Minh ma ma chứ?
"Ngươi quên rồi à? Hồi đó là bà ta đề cử ngươi đến Ngự Thiện Phòng, kết quả Tiền Khâm chết, Lưu tài nhân cũng chết." Minh Vũ thì thầm vào tai Kinh Trập, "Bà ta hận ngươi chết đi được."
Người trong cung Lưu tài nhân bị giết sạch, kéo theo những mối quan hệ bà ta gây dựng được cũng mất hết.
Bà ta đương nhiên biết người đáng hận không phải là Kinh Trập, nhưng biết làm sao được? Chẳng lẽ bà ta dám trút giận lên đầu Hoàng đế sao?
Kinh Trập nhíu mày, Minh Vũ nói vậy làm cậu nhớ tới một chuyện khác.
"Trong Ngự Thiện Phòng có hay nấu mấy món canh nước không?"
"Ngươi hỏi thừa, đấy là món thường xuyên làm nhất còn gì."
"Vậy có món nào, liên quan đến quả hồng không?"
"Không có." Minh Vũ lắc đầu dứt khoát, "Trong cung không mua thứ đó, hoàn toàn không làm."
Cậu ta như biết Kinh Trập muốn nói gì, khẽ bảo.
"Không có, đừng hỏi. Cái chết của Tiền Khâm năm xưa, e là có liên quan đến món canh quả hồng này."
Sau khi đến Ngự Thiện Phòng một thời gian cậu ta đã nhận ra điều này.
Quả hồng là thứ rất phổ biến, dù nấu canh hay làm đồ muối chua, ngay cả trong dân gian cũng hay làm.
Nhưng trong Ngự Thiện Phòng tuyệt đối không có nguyên liệu này.
Hồi còn ở Bắc Phòng, Kinh Trập có thể làm cho Trần Minh Đức ăn là vì Bắc Phòng vốn có một cây hồng, năm đó là năm đầu tiên nó ra quả.
Nhưng sau khi sức khỏe Trần Minh Đức dần hồi phục, cây hồng đó cũng héo hon dần rồi chết, không còn thấy màu xanh nữa.
Kinh Trập thoáng nhớ lại lời cảnh cáo của Trần Minh Đức, trong lòng chợt hiểu ra, biết đâu nguyên nhân cây hồng năm tháng dằng dặc không qua khỏi mùa đông năm ấy...
Chính vì nó đã đậu quả.
Cho nên Trần Minh Đức không thể để nó tồn tại.
Quả hồng, thứ này rốt cuộc có gì kỳ quái mà khiến cả hậu cung tìm không ra một quả?
...
Càn Minh Cung đèn đuốc sáng trưng.
Nửa tháng trước, ngự tiền vẫn còn là một đống bừa bộn, nay những cái hố đen ngòm bị đục khoét hay những lư hương to lớn kỳ dị đã sớm biến mất.
Ngự tiền bằng phẳng rộng rãi, thỉnh thoảng có thị vệ tuần tra lặng lẽ đi qua.
Thạch Lệ Quân dẫn theo vài cung nhân đi qua hành lang, không một tiếng động, so với đám thị vệ kia cũng chẳng kém cạnh là bao.
Hầu hạ quanh năm ở Càn Minh Cung, bắt buộc phải như vậy.
Thực ra mà nói, Cảnh Nguyên Đế không hay nổi giận, nhưng mỗi lần nổi giận là chết người. Ngoại trừ Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân là những người đắc lực, những kẻ khác đều không được yên thân.
Giống như trên triều đình hôm nay, về phán quyết cuối cùng dành cho Hoàng gia.
Dự đoán của Thái hậu không sai.
Xuất thân của Hoàng Nghi Kết đã đánh lừa rất nhiều người, thực tế nàng ta không phải người nhà họ Hoàng, nếu có tru di cả nhà thì cũng ít khi liên lụy đến nhà mẹ đẻ của con gái đã xuất giá, tức là nhà họ Hoàng.
Chưa kể, mẹ nàng ta chỉ là con vợ lẽ của một chi nhánh nhỏ.
Dù có trừng phạt chút ít cũng không đến mức tru di cửu tộc.
Khi kẻ phạm tội thực sự không còn là người nhà họ Hoàng, số triều thần nói đỡ cho Hoàng gia lại nhiều lên.
Hoàng thị dường như cũng cảm thấy lần này có cơ hội thoát nạn, nhưng phán quyết trên triều đình hôm nay lại khiến người ta kinh ngạc.
Trần gia bị tru di cả nhà, dòng chính Hoàng thị toàn bộ bị lưu đày.
Kết cục này của Hoàng gia nghe thì có vẻ tốt hơn tru di cả nhà nhiều, ít nhất còn giữ được cái mạng, có vẻ khá nhân từ.
Nhưng hình phạt lưu đày, phạm nhân thường phải chịu đói rét khổ sở dọc đường, người chết vô số kể. Hơn nữa người bị lưu đày bắt buộc phải thích chữ lên mặt, đây là vết nhơ cả đời không rửa sạch, đối với những con em xuất thân quý tộc này, e là thà bị chém đầu còn thoải mái hơn.
Dù sao, ám sát Hoàng đế là trọng tội, lưu đày tận ba ngàn dặm, lại còn gặp dịp đại xá cũng không được tha!
Điều này gần như đóng đinh toàn bộ dòng chính Hoàng thị vào chỗ chết.
Còn dòng thứ, đương nhiên cũng bị ảnh hưởng, nhưng Cảnh Nguyên Đế lại giơ cao đánh khẽ, thậm chí còn có một hai con cháu dòng thứ Hoàng gia không bị cách chức.
Nghe thì có vẻ Hoàng đế nhân từ.
Nhưng bất cứ ai có tâm cơ đều cảm thấy rợn người.
Cảnh Nguyên Đế đang cố tình chia rẽ nội bộ Hoàng thị, dòng chính đã bị đánh áp toàn bộ, mà dòng thứ vốn dĩ đã tranh giành tài nguyên với họ, nay cơ hội rơi xuống đầu, những kẻ còn lại ai mà không tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán?
Bọn họ sẽ còn mong dòng chính không thể sống sót trở về hơn cả người ngoài!
Nước cờ này, quả là đánh vào lòng người.
Nghe nói vị ở Thọ Khang Cung sau khi biết tin đã tức giận đập phá đồ đạc trong điện một trận nữa.
Kết cục này còn tàn khốc hơn nhiều so với bà ta tưởng tượng.
Thạch Lệ Quân vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy hả hê.
Nàng rất ít khi dao động cảm xúc, nhưng trong cả hậu cung này, Thạch Lệ Quân hận nhất ba người.
Một là vị Thái hậu hiện tại ở Thọ Khang Cung, hai người còn lại là Tiên đế và Từ Thánh Thái hậu đã qua đời.
Và nỗi hận đối với hai người sau còn vượt xa người trước.
Phận làm nữ quan mà dám nói hận những bậc tôn quý như vậy, có lẽ là không biết lượng sức mình, nhưng ở bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, những người có thể theo hắn đến tận ngày hôm nay, có ai mà không mang trong mình nỗi oán hận?
Oán hận Tiên đế, oán hận Từ Thánh Thái hậu.
Cảnh Nguyên Đế khi còn nhỏ không hề có tính khí bạo liệt như bây giờ, tính tình có chút lạnh nhạt nhưng có thể coi là dịu dàng.
Thạch Lệ Quân có thể nói là tận mắt chứng kiến Hoàng đế đi đến bước đường này như thế nào, làm thế nào mà mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ.
Rất nhiều chuyện, không phải Cảnh Nguyên Đế không biết, không hiểu, nhưng dưới vẻ ngoài ngạo nghễ lạnh lùng, trong xương tủy lại toát ra sự thờ ơ, hắn quá mức thản nhiên trước cái chết, đôi khi còn khiến Thạch Lệ Quân có ảo giác đáng sợ rằng, vị Hoàng đế bệ hạ này có lẽ đang mong chờ ngày đó đến.
Nhưng ảo giác này quá tàn khốc, Thạch Lệ Quân hoàn toàn không thể áp nó lên người Cảnh Nguyên Đế.
Dù thân trúng kỳ độc, bị phán đoán không sống quá hai mươi lăm tuổi, Cảnh Nguyên Đế vẫn từng bước đi đến ngày hôm nay, nếu không có Tông Nguyên Tín, ai có thể nhìn ra bệnh tình trong cơ thể hắn?
Tông Nguyên Tín nói, là do hắn quá giỏi nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn đến mức thành thói quen.
Thạch Lệ Quân thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng, nhớ tới Từ Thánh Thái hậu lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vào trong điện, đèn lưu ly sáng rực, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
Cảnh Nguyên Đế đang xem tấu chương.
"Bệ hạ," nữ quan cung kính hành lễ, "Nô tì đã đưa người tới."
Theo sau Thạch Lệ Quân, ngoài những cung nhân hầu hạ thường ngày còn có hai ma ma già hiền từ, trên tay mỗi người bưng một cái khay gỗ đỏ, không biết bên trong đựng thứ gì.
"Để đồ lại."
Trên bàn Cảnh Nguyên Đế xếp một chồng công văn dày cộm, trong đó phần lớn là lời sáo rỗng, nhưng bệ hạ rõ ràng đều xem qua mới chất đống ở bên này, phía bên kia là vài bản ít ỏi còn lại.
Trong chính sự, Cảnh Nguyên Đế có sự cẩn trọng vượt xa tính cách của mình, dù tính cách không tốt, nhưng mỗi ngày hắn vẫn sẽ xử lý xong xuôi những việc cần làm rồi mới đi ngủ.
... Có lẽ cũng là để tránh việc có người đánh thức hắn dậy giữa chừng.
"Vâng."
Thạch Lệ Quân cúi người, ra hiệu cho họ đặt đồ xuống rồi định dẫn người lui ra, nhưng thấy động tác của Cảnh Nguyên Đế hơi khựng lại, rồi dừng hẳn.
Nhìn mặt đoán ý, cẩn trọng lời nói việc làm.
Ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế quét qua hai cái khay gỗ đỏ, rơi xuống người hai ma ma phía sau Thạch Lệ Quân.
Hai ma ma này, thực ra là những ma ma giáo dưỡng được phái đến bên cạnh các hoàng tử, hoàng nữ sau khi họ tròn mười lăm tuổi để dạy về... chuyện nam nữ.
Tất nhiên, nếu là hoàng tử, lúc này đi cùng có lẽ sẽ là vài cung nữ xinh đẹp đáng yêu.
Họ sẽ dạy các hoàng tử chuyện nam nữ.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế cực kỳ ghét tiếp xúc thân mật với người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Tất cả đều nhờ ơn Từ Thánh Thái hậu.
Năm xưa sự giáo dưỡng này Tiên đế hoàn toàn không nhớ tới, Thái hậu có phái người đến, nhưng bị Cửu hoàng tử khi đó đuổi đi, sau đó cũng chẳng còn ai nhắc tới nữa.
Nói vậy, Cảnh Nguyên Đế hoàn toàn mù tịt về chuyện này, Thạch Lệ Quân biết rất rõ.
Hôm nay, Cảnh Nguyên Đế bỗng nhiên động tâm tư, điều này khiến Thạch Lệ Quân cũng có vài phần phấn khích.
Dù Hoàng đế bệ hạ quá mức thanh tâm quả dục, nhưng hắn có thể triệu Tông Nguyên Tín đến khám bệnh, biết đâu bước tiếp theo... lẽ nào thực sự có khả năng có tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ?
Liền nghe thấy Cảnh Nguyên Đế hỏi: "Nam làm với nam, cần phải chú ý những gì?"
Trong giọng nói vốn lạnh lùng thường ngày, lại nghe ra vài phần tò mò.
Sắc mặt hai ma ma khẽ biến, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, một người trong đó bước ra, cung kính cúi chào Hoàng đế rồi bắt đầu giảng giải.
Cảnh Nguyên Đế trông có vẻ... nghe rất chăm chú.
Thạch Lệ Quân: "..."
Được rồi, là nàng nghĩ nhiều rồi.
"Món đồ chơi" có thể khiến Cảnh Nguyên Đế động tâm tư, có chút thay đổi đang ở ngay trước mắt, thậm chí mỗi tháng dù bận rộn đến đâu hắn vẫn dành riêng thời gian để đi gặp, tiếp tục trò chơi ngụy trang có phần nực cười đó...
Tính ra, tâm sức Cảnh Nguyên Đế bỏ ra cho Kinh Trập còn nhiều hơn nàng tưởng tượng trước đây.
Người này khiến hắn đ*ng t*nh.
Đương nhiên, cũng sẽ là người này khiến hắn nảy sinh dục niệm.
Thạch Lệ Quân nhanh chóng b*p ch*t ý nghĩ về tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ trong bụng, chuyển sang suy nghĩ khác.
Nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự một lòng một dạ chung tình với Kinh Trập, khi thân phận bại lộ, phải làm sao giúp Hoàng đế bệ hạ giữ chặt "món đồ chơi" vô giá này?
Đây không phải là thứ đồ chơi hỏng rồi có thể đổi cái khác, đây là con người, mong manh và khó nắm bắt.
Làm thế nào để giữ lại một con người, một mạng sống, còn khó khăn hơn nhiều so với việc phá hủy hay tàn sát.
Chuyện như vậy, Thạch Lệ Quân đã nếm trải quá nhiều rồi.
Trong chốc lát, Thạch Lệ Quân chợt hiểu ra, tại sao với tính tình của Cảnh Nguyên Đế, cho đến nay vẫn chưa vạch trần cái vỏ bọc mập mờ giả tạo này.
Cảnh Nguyên Đế trong khi học cách "thích", cũng đã hiểu được ý nghĩa của hai chữ "bảo vệ".
Sự thiên vị của Cảnh Nguyên Đế dành cho cậu, sẽ khiến vô vàn ác ý bao trùm lấy cậu.
________
Vở kịch nhỏ:
Dung Cửu: (Thực ra không có nhiều lý do đến thế) Tại vì em ấy sẽ chạy mất.
Kinh Trập: (Ngơ ngác) Hả? Ai chạy cơ?