... "Nóng quá đi."
Bên trong bức tường cung cấm yên tĩnh, mặt trời chói chang thiêu đốt, chỉ còn lại vài tiếng ve kêu đang giãy giụa trút hơi tàn.
Kinh Trập đứng gác ngoài cửa, chán chường nghe mấy tiểu thái giám trò chuyện, câu nào câu nấy cũng đều than thở thời tiết quá nóng bức.
Mấy vị Chưởng tư đang bàn bạc bên trong, đám tiểu thái giám tùy tùng bọn họ chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Liêu Giang đã quá quen mặt với mấy tiểu thái giám này, chẳng còn là tên ngốc nghếch ngày nào, nói chuyện đâu ra đấy, rất có trọng lượng.
Kinh Trập nghe cậu ta khoa tay múa chân huyên thuyên, trông bộ dạng hớn hở ra mặt.
Mọi người tụ tập quanh cậu ta để nghe chuyện.
Cũng chẳng trách lần này Liêu Giang lại nổi trội đến thế, dù sao trong đám người này, chỉ có mình cậu ta biết lý do tại sao các vị Chưởng tư lại tụ họp ở đây.
"... Đương nhiên là phải tuyển người ở chỗ chúng ta rồi." Liêu Giang hào hứng nói.
Nghe nói, Cảnh Nguyên Đế sắp tới Thượng Ngu Uyển tránh nóng.
Chuyện này trước đây rất hiếm khi xảy ra, nhưng năm nay Cảnh Nguyên Đế có ý định này cũng là điều dễ hiểu.
Hậu cung vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, lại vào đúng mùa sâu bọ sinh sôi, e là rất nhiều người sẽ nhớ lại cơn bão côn trùng tràn lan trước đó, đến Thượng Ngu Uyển âu cũng thư thái hơn.
Tuy nhiên, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Cho dù có người được theo hầu xuất cung, thì cũng chẳng ngoài những người ở Càn Minh Cung. Nếu có phi tần đi cùng, thì thêm đám hạ nhân hầu hạ các nàng nữa... Căn bản chẳng đến lượt Trực Điện Giám bọn họ xía vào.
Nhưng lần này, có lẽ thanh thế to lớn, Cảnh Nguyên Đế dự định ở lại khá lâu, số lượng người cần dùng rất nhiều, nên Trực Điện Giám cũng phải cử vài người đi theo.
Tin tức này vừa tung ra, chắc chắn khiến lòng mề nhiều người bắt đầu rục rịch.
Đừng nói được lộ mặt trước Hoàng đế, cho dù chỉ được xuất cung, đối với những tiểu thái giám như bọn họ cũng là chuyện hiếm có khó tìm.
Nay có cơ hội như vậy, tự nhiên ai nấy đều khao khát.
Còn Kinh Trập...
Cậu lười biếng ngáp một cái.
Nếu Dung Cửu không phải là người đi lại ở Ngự tiền, thì một khi Cảnh Nguyên Đế tới Thượng Ngu Uyển, hắn sẽ phải cô đơn một mình, bằng không Kinh Trập cũng chẳng có hứng thú gì.
Bên kia Liêu Giang vừa nói vừa nhìn về phía Kinh Trập. Thấy cậu mãi chẳng nói năng gì, bèn chủ động hỏi: "Kinh Trập, chẳng lẽ ngươi không muốn đi à?"
Kinh Trập cười cười: "Có đi được hay không đâu phụ thuộc vào ý muốn của ta, vẫn phải xem Chưởng tư tính toán thế nào đã."
Kinh Trập dạo này ở Trực Điện Giám có thể coi là nổi như cồn.
Mới mấy hôm trước, Càn Minh Cung đột nhiên ban thưởng.
Rất nhiều cung nhân rầm rộ khiêng không ít đồ đạc tiến vào cửa lớn Trực Điện Tư.
Đợi đám người tản đi, người của Trực Điện Giám mới biết, những thứ này đều là ban thưởng cho Kinh Trập!
Nghe đâu Kinh Trập có liên quan đến một vụ án cũ của Hoàng gia, nay Hoàng gia gặp chuyện, rất nhiều việc được lôi ra tính toán lại, tự nhiên cũng bao gồm cả vụ của Kinh Trập.
Kéo theo đó thân phận của Kinh Trập cũng được đề bạt, nay đã là thái giám nhị đẳng, bổng lộc lại tăng lên ngang hàng với Đại thái giám vân vân... Mấy ngày qua, những lời đồn đại như vậy luôn là chủ đề nóng hổi ở Trực Điện Giám.
Kinh Trập không phải không biết, ánh mắt họ nhìn cậu luôn mang theo vài phần tò mò, nhiều người còn vì thế mà bóng gió thăm dò chuyện gia đình cậu.
Điều này quả thực khiến người ta có chút phiền chán.
Người của Càn Minh Cung tới là chuyện nằm ngoài dự liệu của Kinh Trập.
Nhưng cậu không ghét điều đó.
Mặc dù việc này đúng là mang lại chút rắc rối cho cuộc sống yên bình của Kinh Trập, nhưng trong vô số đồ ban thưởng đền bù ấy, Kinh Trập đã nhìn thấy một thứ quan trọng nhất.
Phán quyết mới liên quan đến Sầm gia cũng được kẹp ở trong đó.
Bao gồm việc cải táng thi hài Sầm Huyền Nhân, địa chỉ ở đâu, cũng như việc lập mộ gió cho Liễu thị và Sầm Lương đã nhảy sông tự vẫn, vân vân... những điều này mới thực sự là niềm an ủi đối với Kinh Trập.
Tiền bạc kia, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân.
Sống không mang đến, chết không mang đi.
Không biết vị quan nhân nào đã xử lý việc này, sau này nếu Kinh Trập biết được, nhất định sẽ lập cho ngài ấy một bài vị trường sinh.
Két ——
Sau cánh cửa, các vị Chưởng tư lần lượt bước ra, đám tiểu thái giám bên ngoài im bặt, cúi đầu đi theo Chưởng tư của mình.
Kinh Trập đi sau lưng Khương Kim Minh, nghe ông chỉ thị: "Ba ngày sau, đoàn người đi Thượng Ngu Uyển sẽ khởi hành, ngươi thu dọn vài bộ y phục, đi theo cùng đoàn."
Kinh Trập kinh ngạc ngẩng đầu: "Chưởng tư, chỉ có mình ta đi thôi ạ?"
Khương Kim Minh cười: "Sao có thể chứ, mỗi Tư cử hai người, ngươi và Thế Ân đi đi."
Kinh Trập chớp mắt, có chút ngạc nhiên.
Cậu vốn tưởng nếu Khương Kim Minh chọn thêm người, có lẽ sẽ chọn Tuệ Bình.
"Ta vốn không định cho ngươi đi, thiếu ngươi, làm việc phiền phức biết bao nhiêu." Khương Kim Minh thở dài, "Nhưng vừa rồi ở trong phòng, Chưởng ấn đã nói, phải chọn người lanh lợi nhất mà đi, chỗ chúng ta, chẳng phải chỉ còn ngươi và Thế Ân sao?"
Thế Ân tuy có chút loi choi, mồm miệng cũng hơi lắm chuyện, nhưng trong Trực Điện Giám, cậu ta là người nhiều bạn bè nhất, có Kinh Trập ở đó, chắc cũng sẽ không làm bậy.
So với Tuệ Bình có phần mộc mạc trầm ổn, Khương Kim Minh vẫn chọn Thế Ân đầu óc linh hoạt hơn.
Chỉ trừ một điểm.
"Kinh Trập, ra ngoài nhớ canh chừng cái miệng của Thế Ân cho kỹ." Khương Kim Minh nghiêm giọng nói, "Tuyệt đối không được gây ra chuyện gì đấy."
Kinh Trập cụp mắt: "Vâng."
Trở về Trực Điện Tư, tin tức này quả nhiên gây nên một trận xôn xao, nhưng Khương Kim Minh thúc giục rất gấp, hai ngày nay Kinh Trập và Thế Ân đều bị gọi đi nghe quy củ, những người khác cũng không dám nghe ngóng lung tung.
Kinh Trập thậm chí còn chưa kịp báo cho Dung Cửu một tiếng.
Dù sao thì ngày gặp mặt định kỳ tiếp theo vẫn còn cách bốn năm ngày nữa.
Nhưng lần gặp trước, Dung Cửu đã đề cập rằng sắp tới hắn không rảnh lắm, dù Kinh Trập có để lại lời nhắn cũng chẳng cần thiết.
Đằng nào cũng đều phải đi Thượng Ngu Uyển cả.
Trong tiếng lải nhải đầy phấn khích của Thế Ân, sáng sớm ba ngày sau, bọn họ cùng các cung nhân khác của Trực Điện Giám đi theo đoàn người tiến về Thượng Ngu Uyển.
Vốn dĩ những cung nhân chuyên hầu hạ sai vặt như bọn họ đương nhiên không quý giá đến mức được ngồi xe ngựa, đa số đều phải đi bộ bằng hai chân. Nhưng lần này coi như may mắn, khi kiểm kê đội ngũ thừa ra một chiếc xe ngựa dự phòng, thế là cho đám bọn họ chen chúc lên đó.
Kinh Trập rất ít khi ngồi xe ngựa.
Vài ký ức ít ỏi đều là cảm giác chóng mặt mơ hồ khi theo cha mẹ về quê hồi còn rất nhỏ.
Thế Ân ban đầu rất hưng phấn, nhất là sau khi may mắn được ngồi xe ngựa thì càng cao hứng, s* s**ng khắp nơi trong xe. Mấy tiểu thái giám hưng phấn giống cậu ta cũng có vài người, cậu ta cũng chẳng phải trường hợp cá biệt.
Chỉ khi đoàn người vừa xuất phát, xe ngựa vừa lăn bánh, sắc mặt bọn họ liền thay đổi.
Xe ngựa cho cung nhân ngồi đương nhiên chẳng tinh xảo gì cho cam, trong cái thùng xe xóc nảy lên xuống này, mấy tiểu thái giám chưa từng nếm trải lập tức xanh mặt.
Quả là cảm giác quen thuộc.
Kinh Trập lẳng lặng bám chặt lấy cửa sổ xe, tránh bị hất văng ra ngoài.
Lúc nghỉ ngơi giữa đường, đám tiểu thái giám chen chúc trong xe tranh nhau nhảy xuống hít thở, Kinh Trập nhìn Thế Ân mặt cắt không còn giọt máu: "Ngươi có muốn xuống đi bộ một chút không?"
Thế Ân lắc đầu: "Thích ứng được rồi, không cần đâu."
Lương khô bọn họ đang gặm đã được chuẩn bị từ trước, chẳng có mùi vị gì, nhưng được cái chắc bụng.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, mấy tiểu thái giám đi hóng gió lại tranh nhau quay về. Dù xe ngựa có xóc nảy đến đâu, nhưng rốt cuộc vẫn có mái che mưa chắn gió, che được cái nắng gay gắt ngày hè.
Trong xe tuy chật chội, nhưng cửa sổ mang lại chút gió mát, cũng không phải mướt mải mồ hôi đi bộ cả ngày, bọn họ mừng còn không kịp, dù có khó chịu đến mấy cũng phải ráng nhịn.
Cứ như vậy, chịu đựng suốt mấy ngày trời, cuối cùng cũng đến Thượng Ngu Uyển.
Kinh Trập và mọi người vốn dĩ vì thiếu nhân lực nên mới được đưa tới, nay vừa đến nơi đã bị dẫn đi làm việc.
Đều là những việc quen tay hay làm cả.
So với việc bị sai bảo, điều khiến đám tiểu thái giám này trầm trồ hơn cả là phong cách ở đây hoàn toàn khác biệt so với trong hoàng cung.
Kiến trúc trong hoàng cung đa phần tinh xảo độc đáo, đâu đâu cũng toát lên vẻ đẹp đẽ và cầu kỳ, nhưng kiến trúc ở Thượng Ngu Uyển lại mang vài phần phóng khoáng, lấy thực dụng và rộng rãi làm chủ đạo.
Nhiều cách bài trí sắp đặt so với trong cung lại có vẻ ngông cuồng.
Đám tiểu thái giám Kinh Trập được giao cho Thượng Ngu Uyển, do một Đại thái giám tên là Hồ Việt quản lý, dưới tay gã còn có mười mấy hai mươi tiểu thái giám tương tự.
Sau khi biết Kinh Trập đã là nhị đẳng, gã giữ Kinh Trập lại bên cạnh, làm một số việc tỉ mỉ hơn.
Kinh Trập ở đây được vài ngày mới phát hiện ra lý do Thượng Ngu Uyển thiếu người, ít nhiều có liên quan đến mục đích Cảnh Nguyên Đế tới đây lần này.
Hoàng đế bệ hạ tới Thượng Ngu Uyển không chỉ để tránh nóng, mà còn để tiếp đãi sứ thần ngoại quốc từ phương xa tới.
Nếu không, với nhân lực vốn có của Thượng Ngu Uyển thì dư sức lo liệu.
Kinh Trập bận tối tăm mặt mũi, cùng vài thái giám nhị đẳng khác theo Hồ Việt đi khắp nơi.
Nơi ở để tiếp đãi sứ thần đều do Hồ Việt bố trí, đây đương nhiên là công việc tinh tế, không được phép sai sót.
Cũng nhờ vậy, Kinh Trập mới tới Thượng Ngu Uyển không lâu đã nắm rõ bố cục đại khái nơi này.
Tất nhiên, chỉ giới hạn ở vài khu ly cung.
Những khu vườn để chạy ngựa bắn tên thì Kinh Trập chưa từng tới.
Nhưng Kinh Trập chưa tới, Thế Ân lại đã chạy đi khắp lượt.
Những người được điều từ trong cung tới như bọn họ đều ở chung một chỗ, mặc dù ban ngày Kinh Trập và họ không làm việc cùng nhau, nhưng tối đến vẫn ngủ cùng một nơi.
Chỗ ở Hồ Việt sắp xếp cho bọn họ cũng rất rộng rãi, tuy vẫn là hai người một phòng, nhưng rộng hơn chỗ ở trong cung nhiều.
Kinh Trập và Thế Ân đương nhiên ở cùng một phòng.
Buổi tối trở về, Thế Ân đi lấy nước rửa chân, tiện thể lấy luôn cho Kinh Trập, hai người ngồi sóng vai bên cạnh bàn, Thế Ân thở dài một tiếng.
"Cuộc sống ở Thượng Ngu Uyển này so với trong cung thì tốt hơn nhiều."
Cũng không biết do bọn họ từ xa tới, hay do Thượng Ngu Uyển vốn dĩ tản mạn như vậy, quy củ ở đây không nhiều, không quản nghiêm ngặt như trong cung, chỉ cần làm tốt việc của mình đúng giờ, Hồ Việt rất ít khi quản thúc bọn họ.
Chuyện ăn uống, chỗ ở đều rất chu đáo.
Chỉ trừ việc công việc hàng ngày phải đi bộ nhiều hơn trong cung rất nhiều.
Dù sao Thượng Ngu Uyển chiếm diện tích quá rộng, đôi khi chỉ đi từ chỗ này sang chỗ kia cũng mất gần nửa canh giờ, Kinh Trập tới đây ăn cơm cũng nhiều hơn trước.
Kinh Trập: "Vậy ngươi còn muốn về không?"
Hồ Việt sai bảo cậu rất thuận tay, ngoài sự vui mừng ra còn hé lộ chút tin tức với cậu, chỉ cần Kinh Trập muốn ở lại, gã sẽ xin với cấp trên.
Điều này cũng cho cậu biết, những người tới Thượng Ngu Uyển lần này có khả năng sẽ được giữ lại.
Thế Ân ngẫm nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu: "Ở đây trông thì nhàn hạ tản mạn, người cũng đông. Nhưng đó là vì bệ hạ đang ở đây, nếu bệ hạ hồi cung, nơi này sẽ vô cùng vắng vẻ."
Nhiều vị quân chủ trước kia đều xây dựng không ít hành cung ở các nơi, ngay cả Tiên đế cũng không ngoại lệ, mỗi năm có rất nhiều thời gian chưa chắc đã ở Càn Minh Cung.
Cảnh Nguyên Đế được coi là vị vua lười di chuyển nhất trong các đời.
Mấy năm nay sau khi đăng cơ, xa nhất cũng chỉ tới Thượng Ngu Uyển, tuy nội khố vẫn liên tục rót tiền cho các hành cung, nhưng cung nhân ở những nơi đó có lẽ cả đời cũng chẳng được gặp mặt Hoàng đế lấy một lần, sống vô cùng thanh nhàn.
Tính cách này của Thế Ân, nhìn là biết thích náo nhiệt.
Vừa nghĩ đến việc phải sống quạnh quẽ như vậy, cậu ta không nhịn được lắc đầu.
"Còn ngươi thì sao, ta thấy Hồ tổng quản có vẻ hài lòng về ngươi lắm." Thế Ân huých tay Kinh Trập, "Ngươi biết chuyện này, chắc chắn là do ông ấy đã đánh tiếng với ngươi..."
Kinh Trập bình thản lắc đầu.
Sau khi chuyện của Hoàng gia kết thúc, áp lực nào đó trên vai Kinh Trập dường như nhẹ đi vô cớ, nụ cười mỗi ngày cũng nhiều hơn trước.
Nếu theo tính cách của cậu, tới một nơi như Thượng Ngu Uyển có lẽ cũng không tệ.
Nơi này thoải mái tự tại, cũng bớt đi nhiều phiền não.
Nhưng vừa nghĩ tới Dung Cửu, lại nghĩ tới những người ở Trực Điện Tư, còn cả Minh Vũ, Kinh Trập lại không muốn chuyển đi.
Con người cậu, kể ra cũng có vài phần lười biếng.
Nếu Bắc Phòng không nổi sóng gió, không có nhiều chuyện rắc rối như vậy, với tính cách của cậu, e là sẽ cắm rễ ở cái nơi thanh vắng ấy cả đời.
Cậu luôn thích an ổn một chút.
Thích sống những ngày tháng bình thường giản dị.
Yêu Dung Cửu, coi như là chuyện k*ch th*ch và vượt khuôn khổ nhất mà cậu từng làm.
Nhắc đến Dung Cửu, suy nghĩ của Kinh Trập không khỏi bay xa một chút, tuy cùng ở Thượng Ngu Uyển nhưng đến giờ cậu vẫn chưa gặp hắn.
Thứ nhất, Dung Cửu e là không biết cậu cũng tới Thượng Ngu Uyển, thứ hai, Cảnh Nguyên Đế tới Thượng Ngu Uyển xong liền ở trong Thái Thất Cung, đó là quần thể cung điện lớn nhất Thượng Ngu Uyển.
Kinh Trập chỉ theo Hồ Việt tới đó một lần.
Thái Thất Cung rộng lớn, lớn hơn nhiều so với bất kỳ cung điện nào Kinh Trập từng thấy trong hoàng cung, chỉ đi bộ thôi đã mệt chết người, nói gì đến việc tìm Dung Cửu trong nơi rộng lớn như thế.
Lúc Kinh Trập đang trầm tư, Thế Ân lại lải nhải kể về những tin tức cậu ta nghe ngóng được, dù ở Thượng Ngu Uyển thì cái tài lẻ này của cậu ta cũng không hề mai một.
"... Hóa ra trọng thần triều đình cũng đi theo... ở tại... gặp được Các lão..."
"Ngoài Đức phi... một hậu phi... nghe nói... lo liệu..."
"... Sứ thần mấy ngày nữa..."
"Bệ hạ thích cưỡi ngựa, thường xuyên ở..."
Kinh Trập nghe mà không khỏi bái phục.
Mấy chuyện thâm cung bí sử này, rốt cuộc Thế Ân làm sao mà biết được? Nhất là chuyện khi nào sứ thần tới, cậu phải đi theo Hồ Việt mỗi ngày mới biết rõ, còn Thế Ân thì sao?
Thế Ân cười hì hì: "Kinh Trập, nếu ngươi muốn, ngươi cũng có thể học được."
Chân cậu ta khuấy nước, nhiệt độ đã hơi nguội.
Ngón tay cậu ta nhéo má Kinh Trập, lắc qua lắc lại hai cái.
"Kinh Trập, ngươi đẹp trai, khí chất lại tốt, chỉ cần ngươi chịu học ta vài phần, nói không chừng sau này tin tức ngươi nghe ngóng được còn nhiều hơn ta ấy chứ!"
Thế Ân cười hì hì nói.
Kinh Trập gạt tay cậu ta ra, cúi đầu lau chân, khom lưng bê chậu lên: "Đa tạ, nhưng không cần đâu."
Thế Ân đi theo cậu ra ngoài đổ nước, từ xa đã thấy một người chạy chậm tới, còn đang thở hồng hộc.
Người này là Ô Phong, thái giám nhị đẳng.
Là một trong những người làm việc dưới trướng Hồ Việt.
"Kinh Trập, mau theo ta, Tổng quản tìm ngươi."
Bộ dạng nôn nóng này, nhìn là biết thời gian gấp gáp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Thế Ân khẽ biến, kín đáo nhìn Kinh Trập, theo bản năng bước lên một bước, cười làm lành nói: "Đợi một chút, y phục trên người cậu ấy bẩn rồi còn chưa thay, thay xong sẽ đi ngay."
Nói xong câu đó, nhân lúc Ô Phong chưa kịp phản ứng, cậu ta liền lôi Kinh Trập vào phòng.
Kinh Trập nhướng mày nhìn Thế Ân, phản ứng này của cậu ta có hơi quá khích.
Tuy nhiên, Kinh Trập cũng thực sự cần thay y phục.
Ngay khi cậu lấy bộ y phục mới ra, Thế Ân chẳng hiểu sao lại có vẻ lo lắng, bước lên một bước, ghé sát vào cậu thì thầm thật nhanh: "Lát nữa nếu Hồ Việt bảo ngươi đi gác đêm, tuyệt đối đừng đồng ý, từ chối được thì cứ từ chối, nghe chưa!"
Động tác của Kinh Trập hơi khựng lại, nhìn Thế Ân, rồi lại nhìn ra ngoài cửa.
Ô Phong vẫn đang đứng đợi bên ngoài.
"... Ý ngươi là, gác đêm cho bệ hạ?"
Cuối câu Kinh Trập hơi lên giọng vẻ nghi hoặc, cậu rất nhạy bén, ngay khi Thế Ân nói nửa câu đầu, cậu đã đoán ra người cần "gác" đêm nay là ai.
Nhưng chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
Công việc gác đêm như thế này, đến lượt người như cậu làm sao? Không phải nên là những người thân cận bên cạnh Hoàng đế sao?
Thế Ân lo lắng nói: "Ngươi không biết đâu, Thượng Ngu Uyển khác với trong cung, sau khi tới Thượng Ngu Uyển, ngoại trừ vài cung nhân thân tín ra, người gác đêm toàn bộ đều là người của Thượng Ngu Uyển."
Kinh Trập: "Là do thiếu người?"
"Không phải, là vì như vậy thì khi bệ hạ giết người, những kẻ ở gần đều là người của Thượng Ngu Uyển, tự nhiên cũng sẽ ưu tiên chọn người của Thượng Ngu Uyển mà giết, tránh tổn thất cho Càn Minh Cung."
Lời này của Thế Ân để lộ ra vài phần tàn khốc vô tình.
Nhưng chuyện như vậy xảy ra trên người Cảnh Nguyên Đế lại dường như là chuyện thường thấy, Kinh Trập thậm chí còn chẳng buồn tỏ ra ngạc nhiên, "Cho nên, một khi xuất hiện tình huống cần bổ sung nhân lực, cũng sẽ ưu tiên chọn từ Thượng Ngu Uyển."
"Cũng không thể là tiểu thái giám bình thường." Thế Ân bổ sung, "Người có thể gác đêm, ít nhất phải là thái giám nhị đẳng."
Mà Hồ Việt, có thể đảm nhận trọng trách này, vốn dĩ đã là Đại thái giám có địa vị cao trong Thượng Ngu Uyển, tuy mỗi khi người của Càn Minh Cung tới, Ninh Hoành Nho và những người khác sẽ tiếp quản quyền hành lớn, nhưng việc điều phối cung nhân bên dưới vẫn phải dựa vào những quản sự vốn có của Thượng Ngu Uyển như bọn họ.
Nay trời đã tối, Ô Phong đột nhiên tới, cộng thêm điều kiện thái giám nhị đẳng, khiến Thế Ân lập tức nghĩ ngay đến chuyện này.
Kinh Trập im lặng nhanh chóng thay xong y phục, vỗ vai Thế Ân: "Đêm nay đừng đợi cửa, ta sẽ về."
Nói xong, cậu vội vã đi theo Ô Phong.
Thế Ân chán nản vuốt mặt, thực ra cậu ta biết những lời mình vừa nói cũng chỉ là vô ích.
Hồ Việt sai Ô Phong tới, đủ chứng minh gã đã chọn Kinh Trập, trừ khi Kinh Trập bây giờ ốm liệt giường sắp chết đến nơi, bằng không căn bản không thể trốn thoát.
...
Hồ Việt xoay xoay hai quả hạch chó trong tay, phát ra tiếng lách cách giòn tan, trước mặt gã là vài thái giám nhị đẳng đang đứng, ai nấy mặt mày đều có chút tái nhợt.
"Tổng quản, không phải ngài đã bảo Ô Phong đi tìm Kinh Trập rồi sao? Tại sao còn bắt bọn ta tiếp tục ở lại đây?"
Hồ Việt lạnh nhạt liếc hắn một cái, cười khẩy.
"Sao, các ngươi tưởng tối nay đẩy Kinh Trập tới Thái Thất Cung là có thể kê cao gối ngủ yên rồi à?"
Kẻ kia mặt cắt không còn giọt máu, lí nhí: "Chẳng lẽ... không phải?"
Hầu hạ Hoàng đế, dù thế nào cũng không thể coi là việc xấu.
Nhưng gác đêm thì có rủi ro rất lớn.
Cảnh Nguyên Đế không được phép bị đánh thức, đây gần như là một mệnh lệnh hà khắc.
Đêm nay, có người đã chết.
Khi Hồ Việt nhận được tin, gã đau đầu vô cùng. Gã không cần biết bệ hạ rốt cuộc vì sao giết người, nhưng chỗ thiếu người này vẫn phải có người trám vào.
Ở Thượng Ngu Uyển này, người có thể tới trước mặt Hoàng đế hầu hạ phải là thái giám nhị đẳng trở lên, nhưng ai nấy biết hôm nay bắt buộc phải gác đêm đều không dám đi.
Hành động gọi Kinh Trập tới của Hồ Việt chắc chắn đã cho bọn họ thấy một tia hy vọng.
Hồ Việt cười lạnh: "Hắn là người trong cung, theo lý thì tối nay không đến lượt hắn đi. Mà cho dù tối nay hắn có thế mạng, thì cũng chỉ nhiều nhất là một đêm thôi, thu cái tâm tư không nên có của các ngươi lại đi, kẻo liên lụy đến ta!"
Được điều tới Thái Thất Cung hầu hạ thì không cần làm việc dưới tay Hồ Việt nữa, bọn họ tính toán hay thật, chỉ muốn cái danh thanh quý ở Thái Thất Cung, lại không muốn nhận lấy rắc rối khi gác đêm.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Khi Kinh Trập tới, Hồ Việt cũng không nói nhảm: "Thái Thất Cung xảy ra chút chuyện, đêm nay cần thêm hai người gác đêm, Đới Hữu Vi, ngươi và Kinh Trập cùng đi."
Đới Hữu Vi là một kẻ có dáng vẻ gầy gò, nghe vậy mặt hơi tái đi nhưng không dám nói gì, cúi đầu vâng dạ.
Biểu cảm của Kinh Trập rất nhạt: "Tổng quản, tiểu nhân chưa từng làm những việc này, đến lúc đó e là phải học hỏi Hữu Vi nhiều."
Hồ Việt nhìn cậu một cái, lộ ra chút ý cười.
"Đương nhiên là đi theo Đới Hữu Vi, hai đứa đi cùng nhau. Kinh Trập, lần này coi như giúp đỡ, cũng chỉ cần một lần này thôi."
Gã nói rất sảng khoái.
Kinh Trập gật đầu, không nói thêm gì nữa, cúi đầu theo Đới Hữu Vi ra ngoài thay y phục, hầu hạ ở Thái Thất Cung, y phục cũng có chút khác biệt.
Đợi Kinh Trập rời đi, sắc mặt Hồ Việt lại lạnh xuống.
Cảnh Nguyên Đế vừa giết người xong, là lúc tính khí tồi tệ nhất, đây mới là lý do gã đẩy Kinh Trập ra.
Tuy gã chướng mắt cái dạng hèn nhát như rùa rụt cổ của đám người bên dưới, nhưng rốt cuộc cũng xót người của mình, khi chọn người, ngoài Kinh Trập ra, gã cũng chọn kẻ không được lòng người nhất là Đới Hữu Vi.
Nhưng qua đêm nay, Hồ Việt nhất định phải đổi người khác thay thế vị trí của Kinh Trập.
Nếu không, chuyện này mà bị tra ra, gã cũng sẽ gặp ít nhiều rắc rối.
...
Kinh Trập và Đới Hữu Vi được Hồ Việt dẫn tới Thái Thất Cung, chỉ lờ mờ nghe thấy mấy lời dặn dò, đổi người, ngày mai vân vân.
Trong lúc im lặng, Kinh Trập cảm thấy Đới Hữu Vi nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị.
Kinh Trập không nhìn lại.
Đương nhiên, cậu cũng chẳng có cảm giác gì với hành vi này của Hồ Việt.
Là người ai cũng có lòng riêng, không muốn người của mình hy sinh, muốn lấy cậu ra thế mạng cũng là chuyện bình thường.
Dù sao cũng chỉ một đêm.
Kinh Trập không lo lắng như Thế Ân, dù bệ hạ có thực sự nổi cơn điên giết người, thì chắc chắn sẽ giết từ trong ra ngoài, cậu và Đới Hữu Vi là hai người mới được đưa tới, kiểu gì cũng không thể hầu hạ ở trong điện.
Sự thật đúng như Kinh Trập dự đoán.
Chỗ Kinh Trập và Đới Hữu Vi được sắp xếp canh gác còn cách nội điện một đoạn khá xa.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vằng vặc.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, có gió không mây, dù là đêm hè nhưng cũng có thêm vài phần mát mẻ.
Ánh trăng thanh u như vậy nhuộm bạc cả khoảng sân rộng lớn, không cần quá nhiều đèn lồng cũng đủ nhìn rõ mọi nơi.
Đây là lần thứ hai Kinh Trập tới Thái Thất Cung, lần trước cậu chưa vào sâu đến thế này, nay đi theo một đường vào trong, ngược lại cảm nhận được sự canh phòng nghiêm ngặt.
Cậu luôn nhìn thẳng phía trước, chỉ khi đi qua đội thị vệ tuần tra mới không kìm được nhìn thêm vài lần.
Cũng không biết Dung Cửu đêm nay có nằm trong số những người gác đêm hay không.
Kinh Trập thong thả suy nghĩ miên man để xua đi cơn buồn ngủ, còn Đới Hữu Vi bên cạnh đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Kinh Trập không khỏi thắc mắc.
Chỗ bọn họ canh gác, ngoài hai người bọn họ ra còn có một nhóm hai người khác canh ở phía Đông. Tuy có thể nhìn thấy nhau nhưng khoảng cách hơi xa.
Kinh Trập hạ thấp giọng: "Đới Hữu Vi, ngươi bình tĩnh chút đi."
Đới Hữu Vi ngẩng đầu nhìn sang, Kinh Trập mới phát hiện mặt mũi gã đầy mồ hôi, gã nghiến răng, hạ giọng nói: "Ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần sợ hãi.
Gã ngứa mắt cái bộ dạng bình thản này của Kinh Trập.
Trong lòng Đới Hữu Vi thậm chí còn có vài phần ác ý, sở dĩ cậu ta có thể thoải mái như vậy chẳng qua là vì không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, nếu cậu ta biết...
Kinh Trập: "Ngươi có thể tiếp tục run, nhưng người đối diện đang nhìn sang đấy."
Giọng cậu có chút lạnh lùng dửng dưng.
Đới Hữu Vi nhìn sang, người của Thái Thất Cung quả thực đang nhìn về phía này, gã cúi đầu, gắng gượng kiểm soát cơ thể mình, đợi ánh mắt kỳ lạ kia dời đi, gã mới cười nhạo đầy ác ý:
"Ngươi có thể bình tĩnh như vậy là vì ngươi căn bản không biết gác đêm là chuyện nguy hiểm đến thế nào!"
Kinh Trập nhớ tới những lời đồn đại máu me ở Càn Minh Cung, rất muốn nói lại là cậu không biết chỗ nào chứ?
Ngay cả lúc ở Bắc Phòng cậu cũng biết Càn Minh Cung thường xuyên có người chết, làm gì có chuyện đến Thái Thất Cung thì sẽ khác?
Về điểm này, trong lòng Kinh Trập vẫn hiểu rõ.
Nhưng Đới Hữu Vi dường như hiểu lầm sự bình tĩnh của Kinh Trập, nói thêm: "Bệ hạ ở Thượng Ngu Uyển thường xuyên ngủ không ngon, khi nổi giận sẽ giết người cho vui, nếu tối nay vận khí không tốt, cái mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được!"
Bọn họ nói chuyện không dám lớn tiếng, đều hạ giọng xuống.
Chỉ là Đới Hữu Vi tinh thần kích động, dù cố nén cũng khó tránh khỏi để lộ vài phần cảm xúc.
... Hèn chi, ai nấy đều sợ hãi như vậy.
"Đa tạ ngươi đã cho biết."
Kinh Trập bình tĩnh trả lời, không hề vì lời nói của Đới Hữu Vi mà có bao nhiêu dao động, cứ như cậu hoàn toàn không để ý đến điều đó.
Không, Đới Hữu Vi không tin.
Gã trừng mắt nhìn Kinh Trập một cái đầy hung dữ, bước sang bên cạnh vài bước, như muốn tránh xa cậu ra.
Kinh Trập số tốt, là người trong cung.
Dù đêm nay kẹt ở đây, nhưng ngày mai Hồ Việt sẽ tới đón cậu đi. Còn Đới Hữu Vi đã tới đây là không ra được nữa.
Cái vinh dự hầu hạ ngự tiền này, gã chẳng muốn dính dáng chút nào.
Nhất là sau khi Cảnh Nguyên Đế vừa mới phát điên xong.
Ha, nếu không phải vừa xảy ra chuyện, Thái Thất Cung sao có thể thêm người tạm thời chứ!
Đới Hữu Vi không muốn nói chuyện, điều này đối với Kinh Trập lại là chuyện tốt.
Gã quá căng thẳng, cực kỳ nhạy cảm.
Người dễ xúc động như vậy, thảo nào Hồ Việt lại chọn gã, e là đã sớm không ưa gì rồi.
Tuy nhiên, dù có không được lòng người đến đâu, năng lực làm việc của Đới Hữu Vi vẫn có, nếu không gã đã chẳng leo lên được vị trí thái giám nhị đẳng.
Kinh Trập chỉ mong gã có thể bình tĩnh lại chút.
Nếu bình tĩnh lại sẽ phát hiện ra, chỗ bọn họ đang canh gác cách nội điện một đoạn, nếu thực sự có chuyện cũng không đến lượt bọn họ gặp nạn đầu tiên.
Đây đã được coi là ưu đãi cho người mới rồi.
Hơn nữa, cả Thái Thất Cung yên tĩnh vô cùng, ngay cả một tiếng người cũng không có, đủ thấy chủ nhân nơi này đã nghỉ ngơi.
Chỉ cần không có tác động bên ngoài đánh thức Cảnh Nguyên Đế thì hẳn là sẽ không có việc gì.
Loại canh gác từ xa như bọn họ đã là rất nhẹ nhàng rồi.
Mấy người ngay ngoài điện kia mới là phiền phức, phải luôn cảnh giác chờ đợi mệnh lệnh có thể có của Cảnh Nguyên Đế.
Kinh Trập chán chường, ngắm trăng ngắm đất, thậm chí còn đếm số lượng thị vệ tuần tra phía xa.
Mấy lượt tuần tra đều không thấy Dung Cửu.
Đêm nay e là không gặp được rồi.
Đương nhiên nếu có thể gặp, với tình huống hiện tại của Kinh Trập, cậu không thể chào hỏi hắn, nhưng được nhìn thấy cũng tốt.
Vừa nghĩ đến điều này, Kinh Trập có chút ngượng ngùng.
May mà Dung Cửu không biết suy nghĩ của cậu, cũng sẽ không biết, hóa ra cậu còn dính người như vậy.
Kinh Trập cũng không biết.
Sau khi tiếp xúc ngày càng nhiều với Dung Cửu, cậu mới có thêm vài phần mong nhớ so với trước kia.
Đây có lẽ là sự tin tưởng được bồi đắp qua những ngày tháng bên nhau.
Vì những chuyện cũ trong quá khứ, Kinh Trập rất khó tin tưởng người khác.
Nhưng trong quá trình qua lại với Dung Cửu đến tận bây giờ, rất nhiều chuyện của cậu, từng chút từng chút một đều bị Dung Cửu biết, bao gồm cả vụ án cũ của Hoàng gia, cũng có Dung Cửu nhúng tay giúp đỡ. Điều này không nghi ngờ gì đã làm sụp đổ rất nhiều sự phòng bị của Kinh Trập.
Trên người cậu, nếu Dung Cửu muốn nhận lại gì, thì đó chỉ có thể là một vụ làm ăn lỗ vốn hoàn toàn.
Ngay cả loại làm ăn này cũng làm, vậy Dung Cửu... ít nhiều cũng là thực sự thích cậu, nhỉ?
Kinh Trập rất ít khi suy tư về những chuyện tình cảm tinh tế thế này, việc cứ mãi đoán già đoán non đối phương có thực sự thích mình hay không, đôi khi là không cần thiết. Nhưng trong chuyện liên quan đến Dung Cửu, Kinh Trập vẫn cứ lo được lo mất.
Tâm tư như vậy, Kinh Trập trước nay đều giấu rất kỹ.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu Dung Cửu biết chuyện này thì sẽ không vui đến mức nào.
Kinh Trập rất khó thay đổi cái tính lo xa nghĩ nhiều của mình, lại càng không muốn Dung Cửu không vui, nên chỉ đành thấy may mắn vì công phu bề ngoài của mình làm cũng khá ổn.
Đới Hữu Vi vô tình liếc nhìn Kinh Trập, rùng mình ớn lạnh.
Tiểu tử này điên rồi sao? Cười hớn hở như vậy, cảm thấy mình chết chưa đủ nhanh à?
Nửa đêm về sáng, bất kể là Kinh Trập hay những cung nhân khác, ít nhiều đều có chút buồn ngủ.
Cái loại công việc không được làm gì, cũng không được đi lại lung tung, chỉ được đứng ngây ra canh gác này, quả thực rất khó chịu.
Cung nhân đối diện đã lén ngáp cái thứ năm rồi.
Kinh Trập cẩn thận dời tầm mắt đi chỗ khác, tránh bị lây.
Cậu nhẹ nhàng giậm chân, bắt đầu thử đếm xem trên mặt đất có bao nhiêu khe hở, đúng vào lúc không gian yên tĩnh này ——
Ầm ầm ầm ——
Một tiếng sấm khan nổ ra một cách khó hiểu.
Mấy người đều bị dọa cho run bắn, Kinh Trập theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời vốn không một gợn mây, ánh trăng sáng không biết từ lúc nào đã bị một tầng mây mờ che khuất. Phía xa chân trời, tia chớp tím rạch ngang bầu trời, chẳng bao lâu sau, lại thêm một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Chỉ trong vài nhịp thở, mưa như trút nước đổ xuống.
Cơn mưa ngày hè, đến một cách vô lý như vậy đấy.
Tiếng sấm nối tiếp nhau, mưa rơi xối xả.
Nói ra thì, cũng có vài phần giống với trận mưa lớn trong cung ngày hôm đó.
Kinh Trập nhìn những bọt nước bắn lên tung tóe, ngẩn người ra một lúc, cảm nhận được hơi thở của Đới Hữu Vi bên cạnh trở nên dồn dập.
Cậu theo bản năng nhìn sang, lại thấy Đới Hữu Vi ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về một hướng nào đó.
Kinh Trập nhìn theo hướng đó, không khỏi trầm mặc trong giây lát.
A...
Cung điện vốn tối om, giờ phút này lại sáng lên ánh đèn u ám.
Kinh Trập lắng tai nghe tiếng sấm dữ dội vẫn đang thi thoảng vang lên, dù là người điếc, e là cũng bị đánh thức.
Xem ra, Cảnh Nguyên Đế tỉnh rồi.
Hơi thở của Đới Hữu Vi trở nên gấp gáp, người cũng hơi lảo đảo, dù Kinh Trập cũng có chút căng thẳng, nhưng nhìn bộ dạng của gã, vẫn cảm thấy có phần bất lực.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, Đới Hữu Vi vẫn chưa cúi đầu điều chỉnh lại trạng thái, Kinh Trập bất đắc dĩ đá gã một cái, thấp giọng nói nhanh: "Cúi đầu xuống, có người tới."
Đới Hữu Vi giật bắn mình, đầu tiên là trừng mắt nhìn Kinh Trập, ngay sau đó phản ứng lại lời cậu nói, lúc này mới vội vàng cúi đầu.
Cộp, cộp, cộp ——
Tiếng bước chân nghe rất đều, hẳn là người có võ.
Khi đội ngũ nghiêm trang chỉnh tề kia đi ngang qua trước mặt Kinh Trập và Đới Hữu Vi, người dẫn đầu đột nhiên dừng lại.
Đừng nói là Đới Hữu Vi, ngay cả Kinh Trập cũng giật thót tim.
"Kinh Trập?"
Giọng nói này, nghe có vài phần quen thuộc.
Mặc dù Kinh Trập chưa bao giờ nói chuyện với chủ nhân giọng nói này, nhưng cậu đã từng nghe qua vài lần.
Kinh Trập từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy người dẫn đội là Vi Hải Đông.
Dung Cửu là thuộc hạ của Vi Hải Đông, vị thống lĩnh này còn vì mệnh lệnh của bệ hạ mà từng tới Bắc Phòng điều tra một lần, hắn nhận ra Kinh Trập cũng là lẽ đương nhiên.
... Nhưng tối thế này mà cũng nhìn ra được, mắt Vi thống lĩnh tinh tường đến mức nào vậy?
Ta còn đang cúi đầu đấy!
Trong lòng Kinh Trập thầm oán thán, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung khom người: "Nô tài bái kiến Thống lĩnh đại nhân."
Vi Hải Đông nhíu mày: "Không phải ngươi hầu hạ trong cung à? Sao lại tới Thượng Ngu Uyển?"
Kinh Trập: "Nô tài được điều tới đây giúp đỡ, đợi đoàn người hồi cung, cũng sẽ đi theo về cùng ạ."
Cậu nói có vài phần mập mờ, không vạch trần tâm tư nhỏ của Hồ Việt. Nếu là người không quen biết nghe thấy, sẽ tưởng Kinh Trập vẫn luôn hầu hạ ở Thái Thất Cung.
Dù sao với thân phận như Vi Hải Đông, không thể nào đi quan tâm đến một thái giám nhỏ bé, dừng lại cũng chỉ vì vài phần quen mặt mà thôi.
Đôi mày đang nhíu chặt của Vi Hải Đông giãn ra, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, lại còn có vài phần trêu chọc.
"Nếu ở Thái Thất Cung, e là còn có khả năng gặp được Dung Cửu đấy."
Kinh Trập hơi khựng lại, chỉ thấy may mắn vì trời bây giờ rất tối, Vi Hải Đông trêu thì trêu, chứ không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Đương nhiên, cũng sẽ không biết mối quan hệ thực sự giữa cậu và Dung Cửu.
Cho nên, cậu chỉ cung kính cúi đầu xuống, hành lễ.
Cơ thể Vi Hải Đông hơi động, như theo bản năng muốn tránh đi, sự chần chừ kỳ quái đó giống như hắn không muốn nhận cái hành lễ của kẻ bề dưới này từ Kinh Trập.
Nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn kìm nén phản ứng kỳ lạ này, đợi Kinh Trập đứng dậy xong mới bình thản nói: "Nếu gặp, ta sẽ nói với hắn một tiếng."
Nói xong câu này, Vi Hải Đông liền dẫn người vội vã rời đi.
Đêm khuya xuất hiện ở đây, Vi Hải Đông chắc chắn không phải vô sự.
Tuy nhiên, trận mưa dông này đối với Vi Hải Đông có lẽ là chuyện tốt. Nó đã đi trước một bước, đánh thức Hoàng đế bệ hạ dậy rồi.
Kinh Trập nghĩ vậy, ánh mắt rơi xuống người Đới Hữu Vi.
Đới Hữu Vi đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.
Kinh Trập không thân với gã, cũng không có hứng thú tán gẫu, khi cậu dời tầm mắt, nhìn lại màn mưa kia thì nghe thấy tiếng Đới Hữu Vi.
"Ngươi rất thân với Thống lĩnh?"
"Không thân." Kinh Trập nói, "Chỉ có duyên gặp vài lần."
Đới Hữu Vi căn bản không tin.
Vi Hải Đông là Thống lĩnh thị vệ hoàng cung, đi lại trong cung, số cung nhân có "duyên gặp vài lần" với hắn ta nhiều vô kể, sao không thấy hắn ta dừng lại chào hỏi từng người?
Nhất định là Kinh Trập đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn ta, Vi Hải Đông mới nói chuyện với cậu.
Trong lòng Đới Hữu Vi lúc thì ghen tị, lúc thì mờ mịt, thế mà quên béng mất chuyện lo lắng nãy giờ.
"Ngươi đã quen biết ngài ấy, tại sao còn phải làm một thái giám nhỏ bé?"
"Thái giám nhị đẳng, cũng không tính là nhỏ đâu." Kinh Trập thản nhiên nói, "Còn nữa, ta và ngài ấy không thân."
Cậu cảm thấy Đới Hữu Vi như không hiểu tiếng người.
"Hừ, một thái giám nhị đẳng, mấy kẻ chết đêm nay, chẳng lẽ không phải sao?" Đới Hữu Vi châm chọc nói, "Chẳng phải cũng nói chết là chết à."
"Trước mặt bệ hạ, ai cũng phải nói chết là chết, không có bất kỳ sự khác biệt nào." Kinh Trập bình tĩnh lạnh lùng nói, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, cho nên từ giờ trở đi mỗi câu ngươi nói, ta đều sẽ không trả lời."
Cậu bỏ lại câu này, dời mắt đi chỗ khác.
Đới Hữu Vi sững sờ trước lời nói của Kinh Trập.
Hồ tổng quản lại còn cảm thấy Kinh Trập là người ôn hòa lễ độ, rất biết đại thể, giờ nhìn xem, đúng ở chỗ nào?
Rõ ràng là một kẻ lạnh lùng, vô tình, cực kỳ không nể mặt mũi người khác!
Kinh Trập đã nói vậy rồi, dù Đới Hữu Vi có muốn nói gì thêm nữa cũng đành phải nuốt vào trong, tức đến đỏ bừng cả mặt.
Thái Thất Cung không còn yên tĩnh như trước, có lẽ vì Cảnh Nguyên Đế đã tỉnh, những bóng tối dường như đang ngủ say cũng theo đó mà sống dậy.
Thính lực của Kinh Trập cũng được coi là tốt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy chút động tĩnh.
Không lâu sau, trong điện dường như có sự xáo trộn.
Kinh Trập loáng thoáng nghe thấy mấy từ như "không thấy", "tìm", "yên lặng", rất nhanh, bọn họ đã nhận được lệnh.
Cảnh Nguyên Đế biến mất khỏi nội điện, tất cả người gác đêm đều phải phái ra ngoài tìm tung tích Hoàng đế.
Kinh Trập cạn lời nhìn trời, ngẩng đầu nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, lại u oán nhìn chiếc áo tơi được đưa tới, đành cam chịu khoác lên người, buộc chặt dây đai.
Đợi đám người bọn họ đội mưa rời đi, một Đại thái giám dẫn theo hai cung nhân vội vã chạy tới, mục tiêu rất chính xác, chính là mấy cung nhân vừa gác đêm ở đây.
"Người đâu!"
Trong giọng Bình Tiêu mang theo vài phần tức giận, thái giám phía sau lập tức cúi người, đi hỏi thăm thị vệ vừa canh gác ở đây.
Một lát sau, gã quay lại.
"Vừa rồi đều bị phái ra ngoài tìm tung tích bệ hạ rồi ạ."
Đúng là chỉ chậm chân một bước.
Bình Tiêu nhíu mày, trong lòng có vài phần bực bội. Vừa nãy bầu không khí trong điện vô cùng áp lực, Ninh Hoành Nho lại đột nhiên gọi gã tới, bảo gã đến đây tìm một cung nhân tên là Kinh Trập.
Nhìn bộ dạng đó của Ninh tổng quản, nếu không phải bản thân gã ta không dứt ra được, e là đã đích thân tới đây rồi, Bình Tiêu đương nhiên hiểu tầm quan trọng của việc này. Kết quả gã vừa định đi, trong điện lại có động tĩnh, Vi Hải Đông sa sầm mặt bước ra, nói là không thấy bệ hạ đâu nữa.
Cảnh Nguyên Đế võ nghệ cao cường, ai mà ngăn được.
Ninh Hoành Nho lo tìm tung tích Cảnh Nguyên Đế, Bình Tiêu vốn tưởng chuyện bên này tạm thời gác lại, không ngờ Tổng quản vẫn nhớ tới, thậm chí bảo gã nhất định phải đưa người về.
Kết quả, lại cứ chậm một bước.
Người đâu rồi!
...
Kinh Trập đang ở trong mưa.
Mưa rất to, dù có áo tơi cũng chẳng ăn thua. Ngay từ khi bước chân vào màn mưa, cậu đã biết cả người chắc chắn sẽ ướt sũng.
Chiếc đèn lồng xách trên tay có lớp ngoài gia cố, cũng coi như chống nước. Nhưng bị mưa xối xả, ngọn đèn cũng chập chờn, trông như sắp tắt.
Kinh Trập tuy làm việc gì cũng rất nghiêm túc, nhưng chuyện tìm tung tích Hoàng đế bệ hạ thế này, bọn họ cùng lắm chỉ là đi cho đủ số, cậu cũng chẳng để tâm lắm, chỉ định kéo dài thêm chút thời gian, muộn chút nữa hẵng về.
Cậu tin Đới Hữu Vi cũng nghĩ như vậy.
Cũng không biết trước kia gã đã trải qua chuyện gì mà nỗi sợ hãi đối với Cảnh Nguyên Đế đã đến mức thái quá. Chỉ cần nhắc đến Hoàng đế bệ hạ là toàn thân run rẩy, còn đáng sợ hơn cả gặp ác quỷ.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng sấm thi thoảng lại vang lên, xé toạc màn đêm.
Thái Thất Cung quá lớn, đi mãi không hết, xách theo chiếc đèn lồng nhỏ bé, ánh sáng yếu ớt chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ xíu.
Kinh Trập nhíu mày, vừa định bàn với người bên cạnh đổi chỗ khác, kết quả quay đầu lại, Đới Hữu Vi đã biến mất tăm.
... Khá lắm, chuồn nhanh thật đấy.
Kinh Trập bất lực, một mình đi dọc theo hành lang, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cung thất tối tăm trên bậc thềm.
Ầm ầm ầm ——
Lại một tiếng sấm rền vang, khóe mắt Kinh Trập dường như liếc thấy dưới gốc cổ thụ cách đó không xa, hình như có một bóng trắng.
Dù gan Kinh Trập không nhỏ, nhưng trong khoảnh khắc này, một luồng khí lạnh vô danh cũng chạy dọc khắp cơ thể.
... Là người, hay là ma?
Cơ thể Kinh Trập hơi động, giơ cao đèn lồng lên, nhưng ánh sáng chập chờn yếu ớt này chẳng nhìn rõ được cái gọi là bóng trắng kia.
Kinh Trập vuốt khuôn mặt ướt lạnh, rất muốn cứ thế quay đầu bỏ đi.
Nhưng trời vẫn đang có sấm sét, người đứng dưới gốc cây, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Kinh Trập nhớ phụ thân từng nói, trời mưa dông không được đứng dưới gốc cây.
Bởi vì Sầm Huyền Nhân năm xưa chạy nạn, từng thấy cây khô nơi hoang dã bị sét đánh toạc, người trốn dưới gốc cây cũng bị thiêu chết theo. Ký ức tàn khốc này khiến Sầm Huyền Nhân khắc cốt ghi tâm, đồng thời cũng dạy lại cho con cái mình.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn trời, thấy tạm thời không có động tĩnh gì mới giẫm lên lớp bùn nhão nhoét, vội vã chạy về phía bóng người kia.
... Chỉ là càng đến gần, người này, sao trông càng quen mắt?
Đợi đến khi chỉ còn cách hai ba bước, trong lòng Kinh Trập đã bốc lên ngọn lửa vô danh, cơn giận bùng cháy gần như có thể thiêu đốt đôi mắt đen láy của cậu.
Người đứng dưới gốc cổ thụ, trên bức tường đổ nát kia, không phải Dung Cửu thì là ai?
Cậu vứt đèn lồng, sấn tới vài bước, nghiêm giọng nói: "Dung Cửu, huynh phát điên cái gì vậy!"
Người đàn ông vẫn luôn nhìn về phía xa xăm u tối, mãi đến lúc này mới từ từ cúi đầu, nhìn thấy Kinh Trập ướt như chuột lột.
Kinh Trập chạy tới trước mặt mới phát hiện vị trí Dung Cửu đứng vô cùng khéo léo, cây cổ thụ cao lớn này cắm rễ ở đây, gần như hòa làm một thể với tường cung.
Nhưng cổ thụ có trước, tường cung lại được xây dựng dựa vào cổ thụ sau này, cho nên khe hở vốn vừa vặn, theo sự sinh trưởng chậm rãi của cổ thụ đã chèn nát khe tường, tạo ra một đoạn tường đổ nát nhỏ.
Có lẽ nơi này ít người lui tới, quá mức hẻo lánh, nên đoạn đầu tường lâu năm không tu sửa này cũng chẳng ai xử lý.
Gió lạnh gào thét không ngừng thổi tới từ đoạn tường vỡ, khiến cơ thể vốn đã bị mưa xối lạnh cóng càng thêm run rẩy.
Khi Kinh Trập đứng ở đây, cậu có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Đi ra ngoài vài bước nữa thôi là khoảng không vực thẳm.
Chỉ nhìn một cái cũng đủ khiến tim người ta lạnh toát.
Kinh Trập ngửa đầu, giọng nói sắc nhọn: "Xuống đây!"
Đôi mắt đen thẫm của Dung Cửu rơi trên người Kinh Trập đang chật vật, một lát sau, hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Ngay cả trong khoảnh khắc này, trong lòng Kinh Trập cũng không khỏi thoáng qua sự tán thưởng.
Vòng eo săn chắc của Dung Cửu đẹp tựa loài thú, động tác nhẹ nhàng không chút dây dưa, vô cùng gọn gàng.
Nhưng trong lòng tràn đầy lời khen ngợi, ngoài mặt Kinh Trập lại hung dữ: "Vi thống lĩnh cũng phái các huynh đi tìm tung tích bệ hạ à? Nhưng tại sao không mặc áo tơi không mang ô, đến đèn cũng không có!"
Lại còn đứng ở chỗ nguy hiểm như vậy, không sợ trượt chân ngã chết à!
Cảnh Nguyên Đế có thể nằm ngoài bức tường gãy hay sao, đứng cao thế nhìn thấy cái gì!
Kinh Trập vừa mắng Dung Cửu, vừa ngẩng đầu nhìn hắn, đêm nay Dung Cửu mặc y phục quá mức mộc mạc, cộng thêm khuôn mặt trắng bệch, quả thực rất giống ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Ngón tay lạnh lẽo của Dung Cửu giơ lên, lau đi nước mưa trên mặt Kinh Trập, chỉ là ngón tay hắn vốn đã ướt sũng, lau đi lau lại vẫn còn vệt nước.
"Em chẳng phải cũng không có đèn sao?"
Kinh Trập đợi hồi lâu, chỉ đợi được một câu lạnh tanh như thế của Dung Cửu.
Cậu tức đến bật cười.
Kinh Trập gạt tay Dung Cửu ra, quay đầu tìm trong vũng nước bùn, lôi ra chiếc đèn lồng lăn lóc dưới đất.
Chiếc đèn lồng nhỏ bé này cũng coi như chắc chắn, vừa rồi bị ném xuống đất, giờ tìm lại được, nến bên trong đảo lộn tùng phèo mà vẫn chưa tắt.
Kinh Trập: "Ta có!"
Dung Cửu dường như không ngờ Kinh Trập lại so đo chuyện này, trầm ngâm một lúc, giọng điệu bằng phẳng như người chết: "Đều là lỗi của Vi Hải Đông, hắn không phát."
Vi Hải Đông đang lùng sục tìm tung tích Cảnh Nguyên Đế khắp nơi hắt xì hơi mấy cái rõ to, suýt chút nữa thì banh cả mũi.
Kinh Trập nghi ngờ nhìn Dung Cửu, cảm thấy Vi Hải Đông nhìn thì có vẻ thích đùa giỡn, đối xử với cấp dưới cũng khá tốt... Chẳng lẽ lại thực sự là kẻ bóc lột, bắt người ta đi làm việc mà ngay cả chút đồ cũng không phát?
Kinh Trập làm thái giám, ít nhất cũng có áo tơi và đèn lồng đấy!
Dung Cửu chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của Kinh Trập, chậm rãi gật đầu.
Kinh Trập: "Thật không ra gì."
Dung Cửu: "Đúng là không ra gì." Bóng tối dưới mắt hắn mang theo vài phần mong manh dị thường, sắc thái lạnh lùng tàn khốc cũng theo đó mà giấu đi, chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch xinh đẹp kia.
Kinh Trập chợt phản ứng lại, bọn họ không thể đứng dưới gốc cây nữa.
Vừa rồi lúc nói chuyện không có sấm sét, quả là bọn họ may mắn.
Kinh Trập lôi Dung Cửu đi ra ngoài, cho đến khi kéo Dung Cửu lên bậc thềm, những vệt nước ướt át loang lổ chảy dài trên mặt đất.
Kinh Trập: "Huynh mau về nghỉ ngơi đi."
Cậu hoàn toàn không có niềm vui khi gặp lại Dung Cửu, chỉ muốn Dung Cửu đi thay bộ đồ ướt sũng này ra.
Dù là mùa hè, y phục ướt dính sát vào người như vậy cũng rất khó chịu, không khéo lại bị thương hàn.
Dung Cửu chậm chạp nhả ra một chữ: "Không."
Kinh Trập nghiêng đầu, rõ ràng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này.
"Huynh ướt đến mức này rồi, không phải vẫn còn định đi tìm bệ hạ đấy chứ?" Cậu nhắc đến Hoàng đế với giọng điệu chẳng mấy tốt đẹp, "Đang yên đang lành, sao bệ hạ lại mất tích?"
Nếu Cảnh Nguyên Đế không bày ra trò này, bọn họ đâu cần đội mưa ra ngoài.
Dung Cửu: "Có thể là vì nếu còn ở lại đó, hắn sẽ đại khai sát giới." Hắn nói câu này, thậm chí còn có vài phần ôn hòa kỳ lạ.
Nhưng ý lạnh âm u trong lời nói không hề giảm bớt chút nào, chỉ hòa cùng cơn mưa u ám này, trở nên càng thêm tàn khốc chết chóc.
Kinh Trập đầu tiên là nhíu mày, sau đó mới nhớ ra sự hung tàn của Cảnh Nguyên Đế.
Tiếng sấm đêm nay đã đánh thức vị bệ hạ này lần thứ hai, với tính tình của hắn, đúng là có khả năng giết cho máu chảy thành sông.
Kinh Trập đau đầu, cậu rất muốn l*t s*ch quần áo của Dung Cửu ra, nhưng ở đây lại chẳng có gì để thay.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn cung thất tối tăm trước mặt, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không còn ai khác, bèn thử đẩy hé cửa một khe nhỏ, thò đầu vào xem.
Trong mắt Dung Cửu, chắc chắn là một chú cún con ướt sũng đang loanh quanh ở cửa.
Một lát sau, cún con quay đầu lại.
"Huynh vào đây cho ta."
À, bị cún con dùng đầu ủi vào rồi, Dung Cửu nghĩ.
Nếu Kinh Trập biết Dung Cửu ví von cậu là gì trong lòng, e là sẽ giẫm cho hắn một cái thật đau.
Nhét Dung Cửu vào trong cung thất, Kinh Trập cũng xách đèn rón rén đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, cậu lập tức cởi áo tơi của mình ra.
Phạch một tiếng, chiếc áo tơi đầy nước rơi xuống đất.
Kinh Trập một tay xách đèn, một tay đẩy Dung Cửu vào trong.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, động tác của Kinh Trập đều mang theo vài phần gấp gáp thô bạo, đương nhiên, bao gồm cả việc cậu lột quần áo hắn cũng vậy.
Dung Cửu từ từ cúi đầu, nhìn Kinh Trập đang tháo đai lưng của mình.
"Em đang làm gì vậy?"
"Lột đồ huynh." Kinh Trập lạnh lùng vô tình nói, "Huynh im miệng."
Được rồi, Dung Cửu chọn im miệng.
Hắn đang quan sát Kinh Trập, cẩn thận thu thập từng loại cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt cậu, có rất nhiều... biểu cảm mới mẻ, hiếm khi xuất hiện, điều này khiến ánh mắt Dung Cửu trở nên si mê và cuồng nhiệt.
Cậu đang tức giận.
Cơn giận bùng cháy khiến dung nhan Kinh Trập càng thêm sinh động.
Như màu sắc rực rỡ lộng lẫy.
Muốn. Muốn nắm chặt trong tay. Muốn nghiền nát dữ dội.
Kinh Trập nhạy bén ngẩng đầu.
... Là ảo giác của cậu ư?
Dung Cửu đêm nay luôn mang lại cho cậu một ảo giác kỳ lạ, giống như ngọn núi lửa sắp phun trào nhưng lại cố sống cố chết đè nén, lớp kiềm chế mỏng manh ấy đang lung lay sắp đổ, không biết lúc nào sẽ bùng nổ.
Đây là một điềm báo cực kỳ nguy hiểm.
Khi cậu lột bỏ lớp y phục ướt sũng, chỉ còn lại lớp áo trong màu trắng trơn, nhìn một cái là biết ngay tác phẩm của Kinh Trập... thì hắn quay đầu nhìn chăn đệm trên giường, "Em, cởi hết đồ bên trong ra, nằm vào đó."
"Còn huynh?"
Dung Cửu lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng lập tức bắt được ý ngoài lời của Kinh Trập.
Kinh Trập cúi người nhặt y phục ướt dưới đất lên, sau đó nói: "Ta đi tìm cho huynh một bộ đồ sạch sẽ, sẽ quay lại ngay."
"Người em, cũng ướt hết rồi." Dung Cửu nắm lấy cổ tay Kinh Trập, từ từ kéo người về phía mình, "Cởi ra."
Giọng nói tuy nhạt, nhưng cứng rắn không cho phép cự tuyệt.
Kinh Trập không chịu, cánh tay giãy giụa, lại nghe thấy một tiếng xoạt chói tai.
Dung Cửu đã một tay xé toạc vạt áo Kinh Trập, vải vóc từ ngực đến cánh tay rách bươm, rách nát thế này thì không thể mặc được nữa rồi.
Kinh Trập phắt cái nhìn về phía Dung Cửu, lại thấy đôi mắt u tối của người đàn ông trầm xuống rất sâu, giọng nói vẫn lành lạnh như cũ, dường như còn có chút dịu dàng tinh tế.
"Ở lại."
Giọng hắn càng dịu dàng, động tác lại càng hung tàn, chỉ trong chốc lát, Kinh Trập đã bị l*t s*ch một lớp y phục.
Việc này còn nhanh hơn Kinh Trập nhiều.
Kinh Trập một tay cản Dung Cửu, tay kia giữ quần áo, có chút sứt đầu mẻ trán.
Kinh Trập cuối cùng cũng xác định, dự cảm nguy hiểm của cậu không sai, mối đe dọa này đến từ Dung Cửu.
Mặc dù Dung Cửu trông có vẻ rất bình thường, nhưng bất kể là động tác của hắn, hay sự bạo ngược bị đè nén kia, đều không nghi ngờ gì giống như ngọn núi lửa sắp nổ tung.
Chỉ cần một đốm lửa nhỏ, sẽ nổ tung ngay lập tức.
Hành động muốn rời đi của Kinh Trập, không nghi ngờ gì đã chạm vào dây thần kinh nguy hiểm của người đàn ông, khiến hắn để lộ ra một mặt âm u đáng sợ.
Kinh Trập do dự một chút, kiễng chân lên, dán vào khuôn mặt lạnh lẽo của Dung Cửu hôn một cái.
"Ta không đi."
Dung Cửu thô bạo ôm lấy Kinh Trập, sức lực lớn đến mức suýt bẻ gãy xương cốt cậu, hơi lạnh thấu xương truyền tới, còn lạnh hơn Kinh Trập tưởng tượng nhiều.
Kinh Trập chợt cảm thấy không đúng.
Thân nhiệt của Dung Cửu lạnh hơn người thường rất nhiều. Dù đều vừa từ trong mưa đi ra, nhưng da thịt hắn sờ vào giống như băng tuyết lạnh giá hơn.
"Dung Cửu?"
Kinh Trập có chút lo lắng gọi một tiếng, trước khi cậu nghe được câu trả lời, cậu cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang run rẩy.
Đó là sự kìm nén trong vô thức, đang ẩn nhẫn, đang đè nén, sát ý cuồng bạo thoáng qua như ngọn lửa sôi trào, nhảy múa méo mó.
Chóp mũi lạnh lẽo của Dung Cửu cọ vào vai Kinh Trập, làm cậu lạnh đến mức khẽ run lên, ngay sau đó hàm răng trắng ởn cắn phập vào làn da mịn màng, như ngậm chặt con mồi sống chết không buông.
Hắn như bị k*ch th*ch gì đó, giống một con thú sắp phát điên, sự nhẫn nhịn vô cớ không khiến hắn trở nên ngoan ngoãn hơn, ngược lại khắp nơi đều toát ra sự hung tàn quái đản.
Kinh Trập đau đến run người, nhưng không giãy giụa, do dự một chút rồi ôm lấy bờ vai rộng của Dung Cửu. Sự cọ xát thân mật bên tai mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, Kinh Trập nghe thấy giọng nói gần như mệt mỏi của Dung Cửu: "Kinh Trập, đau."
Sự thừa nhận gần như yếu đuối, cùng d*c v*ng tấn công quỷ dị thiêu đốt cùng một chỗ, như mâu thuẫn tột cùng nhất.
Hắn có thể dễ dàng g**t ch*t bất kỳ ai, nhưng cũng có thể ngoan ngoãn dựa vào vai Kinh Trập, để lộ cảm giác ngạt thở lạnh lẽo.
Điều này khiến Kinh Trập dấy lên một nỗi đau âm ỉ, kỳ lạ.
Lan tràn trong tủy sống, không nói rõ được.
Nhưng đè nén đến mức khó chịu, có một sự thôi thúc muốn rơi nước mắt khó hiểu.
"Đau ở đâu?"
Cậu nghe thấy mình hỏi như vậy.
Thế là Dung Cửu cũng đáp.
"Cả người đều đau."
Chỉ cần tỉnh giấc từ trong mộng, xương cốt toàn thân đều đau đớn như bị thiêu đốt.
Trái ngược hoàn toàn với âm độc, khi nó phát tác lại cuồng bạo đến mức khiến người ta hận không thể xé nát da thịt toàn thân, nghiền nát từng miếng thịt thành vụn, nghiền nát từng khúc xương đang sôi sục, mới có thể yên nghỉ.
Dung Cửu bị Kinh Trập lôi lên giường, ngón tay cũng lạnh lẽo xoa lên da thịt hắn. Trong khoảnh khắc đó, sự nóng bỏng đặc biệt bùng cháy trong lòng, từng chút từng chút một, tí ta tí tách, như những đốm lửa b*n r*.
Lại như cơn mưa rơi xuống.
Nhưng lại nóng rẫy.