Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 43

Cơ thể Dung Cửu rất lạnh, sờ vào cứ như người chết vậy. Theo lẽ thường, một người đàn ông đang độ tráng niên, dù thế nào đi nữa, cơ thể cũng không thể lạnh lẽo đến mức đó.

 

Cái lạnh thấu xương này khiến Kinh Trập vô cùng kinh hãi.

 

Cậu cởi bỏ y phục của Dung Cửu, để lộ thân hình tr*n tr** rắn rỏi, đắp chăn lên người hắn rồi bắt đầu xoa bóp các huyệt vị.

 

Trong đêm tối, ngọn đèn hiu hắt chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ, thế là Kinh Trập cứ thế mò mẫm trong bóng tối, dùng ngón tay đo đạc cơ thể Dung Cửu.

 

Đợi đến khi tứ chi hắn cuối cùng cũng ấm lại dưới sự nỗ lực của Kinh Trập, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

"Đừng khóc."

 

Giọng Dung Cửu pha lẫn chút mệt mỏi nhàn nhạt, cơn buồn ngủ hiếm hoi ập đến, mang theo vài phần quấn quýt.

 

Kinh Trập: "Ta không khóc."

 

Cậu quệt mặt một cái, lúc này mới phát hiện trên mặt vẫn còn ướt lạnh, bèn nói tiếp.

 

"Đây là nước mưa chưa lau khô thôi."

 

"Ha ha." Dung Cửu cười khẽ, "Được rồi, là nước mưa. Vậy Kinh Trập lau mặt đi."

 

Giọng điệu ấy, thế mà lại có phần dỗ dành.

 

Như đang dỗ dành đứa bé ngoan nào đó, điều này khiến Kinh Trập có chút ngượng ngùng.

 

Cậu lau qua loa mặt mũi, dịch người ra xa một chút.

 

Lúc lên giường, Kinh Trập sợ y phục ướt sũng sẽ làm ướt chăn đệm khô ráo, thế là cởi gần hết quần áo trên người, ngay cả nửa th*n d***... cũng vậy.

 

Chẳng qua có do chăn che khuất nên không nhìn thấy mà thôi.

 

Vì sức khỏe của Dung Cửu, trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập còn chẳng kịp nghĩ xem bí mật mình che giấu bấy lâu có bị lộ hay không.

 

Lúc sốt ruột thì chẳng lo được gì, nhưng giờ thấy người ta có vẻ đã hồi phục, Kinh Trập mới ngượng ngùng cựa quậy.

 

Cậu đặt mái tóc đã được lau khô một nửa của Dung Cửu xuống giường, chiếc gối ướt sũng bị ném xuống đất, nằm cùng đống quần áo lộn xộn.

 

Rắc rối về đống chăn đệm này, cứ để ngày mai hãy đau đầu đi.

 

Kinh Trập lúc này mới rảnh rang lau sơ qua người mình, tiện thể vuốt lại mái tóc để nước không còn nhỏ tong tỏng nữa.

 

"Kinh Trập, đi đâu?"

 

Cậu vốn tưởng người đàn ông đã ngủ rồi, kết quả Kinh Trập vừa khẽ động đậy, giọng nói nhạy bén của Dung Cửu đã vang lên.

 

Nghe có vẻ rất tỉnh táo.

 

Kinh Trập do dự nói: "Đêm nay vì tìm kiếm bệ hạ nên mới đội mưa ra ngoài. Giờ không biết tình hình bên ngoài thế nào, ta muốn đi xem thử..."

 

Cậu mới tới Thái Thất Cung, đêm nay nếu hành tung bất minh, ngày mai e là sẽ bị thẩm vấn.

 

Bỏ mặc Dung Cửu ở đây lại càng không ổn.

 

Kinh Trập muốn nhân tiện nghe ngóng tình hình, tìm xem Vi Hải Đông đang ở đâu.

 

Vừa rồi lúc hỏi đáp với Dung Cửu, ban đầu Kinh Trập còn tưởng là thật, sau nghĩ lại, sự khác thường của Dung Cửu hôm nay e là do độc tính trong người lại phát tác nên mới dầm mưa như vậy.

 

Kinh Trập có bản năng như động vật nhỏ, nếu Vi Hải Đông là kẻ xấu, cậu chắc chắn sẽ không lại gần hắn ta.

 

... Tuy có hơi cà lơ phất phơ, nhưng chắc cũng được coi là người tốt.

 

Đợi tìm được Vi Hải Đông, có lẽ có thể nhờ hắn ra mặt, tìm thái y tới xem bệnh tình của Dung Cửu thế nào.

 

Còn về hình phạt tự ý xông vào cung thất, làm bậy làm bạ, Kinh Trập tự nhiên sẽ một mình gánh chịu.

 

Trong lòng Kinh Trập suy nghĩ trăm ngàn lần, nhưng lời nói ra miệng chỉ vỏn vẹn bốn chữ "nghe ngóng tình hình", nghe qua cũng rất hợp tình hợp lý.

 

Nhưng ngón tay gầy guộc của Dung Cửu lại dùng sức nắm chặt cổ tay Kinh Trập, lực mạnh đến mức suýt để lại dấu hằn sâu hoắm.

 

Kinh Trập vuốt tóc, thở dài.

 

"Sao huynh không nghe lời vậy?"

 

Giọng nói mang theo vài phần bất lực dịu dàng.

 

Dung Cửu: "Trẻ ngoan nghe lời, thì có thưởng không?" Người đàn ông dùng giọng điệu bình thản nói ra câu như vậy, khiến Kinh Trập cảm thấy xấu hổ khó tả.

 

... Trẻ con cái gì, huynh bao nhiêu tuổi rồi hả?

 

Kinh Trập thầm oán thán trong lòng, nhưng không dám nói ra, chỉ hắng giọng một cái.

 

Cậu cúi đầu hôn lên mũi Dung Cửu.

 

Lạnh lạnh, theo bản năng, cậu lại l**m một cái.

 

Chợt nhận ra hành động của mình xấu hổ đến mức nào, Kinh Trập vội vàng thẳng người dậy, cứng ngắc nói: "Ta thực sự sẽ quay lại mà, Dung Cửu, huynh tin..."

 

Lời còn chưa dứt, một lực rất mạnh đã kéo Kinh Trập ngã xuống giường, ngay sau đó, tấm chăn ấm áp cuộn lấy cậu, hai cơ thể tr*n tr** dán sát vào nhau.

 

Tuy là để sưởi ấm, nhưng cũng có vài phần ngượng ngùng.

 

Cả người Kinh Trập cứng đờ, không dám cử động lung tung.

 

Cái này mà động đậy, để lộ ra thứ không nên lộ, thì đúng là xong đời.

 

Bàn tay to lớn vỗ nhẹ lưng Kinh Trập, người đàn ông nhàn nhạt nói.

 

"Tin, cũng không tin."

 

Kinh Trập cảm thấy sự yếu ớt vẫn còn lẩn khuất trong cơ thể người đàn ông, rõ ràng cơn độc phát tác kia không dễ dàng vượt qua như vậy.

 

"Không tin thì thôi, vậy huynh ngủ trước đi."

 

Kinh Trập khô khốc nói.

 

Tư thế hiện giờ, cậu cũng không tiện giãy giụa.

 

Nhỡ giãy giụa mà lộ thân phận... Kinh Trập vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó.

 

Hơn nữa...

 

Dung Cửu vốn luôn là người mạnh mẽ, bỗng nhiên lại để lộ vẻ mệt mỏi yếu đuối trước mặt Kinh Trập, sao cậu nỡ để hắn phải gượng dậy tranh luận với mình khi trong người không khỏe?

 

Cùng lắm thì đợi Dung Cửu ngủ say, cậu dậy sau cũng được.

 

Kinh Trập nghĩ vậy nên cũng không động đậy nữa.

 

Ngoan ngoãn làm gối ôm cho Dung Cửu.

 

Kinh Trập yên lặng, Dung Cửu dường như cảm thấy chút buồn ngủ ít ỏi, nhẹ nhàng nhéo gáy cậu hai cái rồi cũng nằm im.

 

Kinh Trập lắng nghe tiếng hít thở của người đàn ông.

 

Bên tai là tiếng tim đập rõ ràng, nhịp đập mạnh mẽ này không nghi ngờ gì khiến Kinh Trập cảm thấy biết ơn.

 

Ít nhất nghe tiếng tim này, cậu biết người vẫn ổn.

 

Bên ngoài cung thất, cơn mưa như trút nước vẫn không ngớt, như thể bầu trời bị thủng một lỗ, đang trút xuống dòng nước sông Ngân.

 

Vi Hải Đông bực bội lau mặt, chẳng thèm quan tâm đến bộ y phục ướt sũng trên người. Đôi mày nhíu chặt trên gương mặt kiên nghị của hắn gần như có thể kẹp chết một con ruồi.

 

Đã qua lâu như vậy, phái ra nhiều người thế này, mà ngay cả bóng dáng Hoàng đế cũng không tìm thấy.

 

Mưa quá to, xóa sạch rất nhiều dấu vết, rất khó để lần theo manh mối hữu ích.

 

Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc đã đi đâu rồi?

 

"Thống lĩnh, phía trước có dấu vết."

 

Một người lặng lẽ áp sát Vi Hải Đông, tướng mạo bình thường không có gì nổi bật.

 

Vi Hải Đông lắng tai nghe kỹ, đuôi mày khẽ động, lập tức dẫn người đuổi theo.

 

Ầm ầm ầm ——

 

Hắn đứng dưới hành lang, nhìn sấm sét nổ vang, trong lòng chửi thầm một tiếng.

 

Cái ông trời chết tiệt này có thể yên tĩnh chút được không?

 

Vi Hải Đông nhìn về phía cây cổ thụ, lại cúi đầu nhìn dấu vết trên bậc thềm. Tuy vệt nước ướt lan rộng một mảng lớn, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, đó là dấu vết do hai người để lại.

 

Hắn nheo mắt, dưới ánh đèn, nhìn thấy vết tay ướt trên cửa điện.

 

Có người vào rồi.

 

Hơn nữa chỉ có dấu vết đi vào, không có đi ra.

 

Vi Hải Đông ngẩng đầu, đang định ra hiệu cho người phía sau phá cửa, bỗng nghĩ đến điều gì đó, lại mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nghi ngờ quan sát xung quanh một lượt.

 

"Thống lĩnh?"

 

Có người hỏi.

 

Bọn họ không hiểu, đối với dấu vết xâm nhập rõ ràng thế này, tại sao Vi Hải Đông vẫn chưa hạ lệnh?

 

Vi Hải Đông thu lại vẻ mặt, bình tĩnh nói: "Không cần để ý."

 

Người kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

 

Thế này mà cũng không cần để ý?

 

Hắn ta nhìn về phía cửa điện, vừa định nói gì đó, bỗng nhận ra điều gì, vội cúi gằm mặt xuống, thậm chí ngay cả lời cũng không dám thốt ra.

 

Hiển nhiên, thuộc hạ này đã nhận ra điều gì đó.

 

Vi Hải Đông hài lòng gật đầu trong lòng, cũng được, không đến nỗi quá ngốc.

 

Đêm nay, Cảnh Nguyên Đế đã tỉnh hai lần.

 

Bất kể vì lý do gì, dù trời có sập xuống cũng tuyệt đối không thể có lần thứ ba.

 

Chưa nói đến cái khác, Tông Nguyên Tín đang chửi ầm lên ở Thái Thất Cung kia kìa.

 

Lúc Vi Hải Đông dẫn một nhóm nhỏ quay lại, vẫn còn nghe thấy tiếng Tông ngự y nổi trận lôi đình.

 

"Nếu các ngươi mong hắn chết sớm thì cứ tiếp tục giày vò như thế đi! Ta xem rốt cuộc là y thuật của ta cao siêu, hay mạng Hoàng đế của các ngươi đủ cứng, còn có thể chịu đựng được bao lâu!"

 

Tông Nguyên Tín nghiêm giọng quát, vẻ nghiêm túc chưa từng thấy.

 

Ninh Hoành Nho đã ra ngoài tìm người, hiện giờ trong Thái Thất Cung chỉ còn Thạch Lệ Quân. Vị nữ quan này hàm dưỡng cực tốt, dù Tông Nguyên Tín chỉ thẳng vào mặt chửi mắng, nàng vẫn điềm nhiên như không.

 

Tuy nhiên, khi thấy Vi Hải Đông trở về, trên mặt Thạch Lệ Quân vẫn lộ ra vài phần lo lắng, bước nhanh tới.

 

"Tìm thấy bệ hạ chưa?"

 

Vi Hải Đông gật đầu, cả Tông Nguyên Tín và Thạch Lệ Quân đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Tông Nguyên Tín cũng lập tức ngừng chửi bới: "Mau đưa ta đi."

 

Vi Hải Đông lắc đầu: "Không phải đã nói không được làm kinh động đến bệ hạ à? Ngài ấy hẳn là đã ngủ rồi."

 

Tông Nguyên Tín nghi ngờ nhướng mày: "Thật hay giả đấy? Tỉnh dậy xong mà còn có thể ngủ lại nhanh thế á?"

 

Không phải đau chết đi sống lại sao?

 

Đương nhiên, không phải lúc nào cũng đau, đôi khi là triệu chứng khác, nhưng tóm lại đều chẳng dễ chịu gì.

 

Dù sao thì để Cảnh Nguyên Đế ngủ một mạch đến sáng mai là tốt nhất.

 

"Cho dù hắn ngủ rồi, ta cũng có thể canh chừng bên cạnh. Đợi hắn tỉnh, ta sẽ chẩn bệnh ngay lập tức." Tông Nguyên Tín lùi một bước, không cảm thấy yêu cầu này có gì quá đáng.

 

Thầy thuốc muốn theo dõi tình trạng bệnh nhân mọi lúc mọi nơi, chẳng lẽ không phải chuyện bình thường sao?

 

Vi Hải Đông theo bản năng nhìn Thạch Lệ Quân, mày hơi nhíu lại, không lập tức đồng ý.

 

Thạch Lệ Quân nhạy bén, chợt nói: "Bệ hạ không muốn bị ai làm phiền?"

 

Tông Nguyên Tín nhíu mày, nói gì lạ thế, Cảnh Nguyên Đế ngủ rồi thì còn cái gì mà muốn với không muốn?

 

Vi Hải Đông trầm giọng: "Theo lý mà nói, chắc là không muốn đâu."

 

Thạch Lệ Quân hiểu ý, bình tĩnh nói: "Bệ hạ đã không muốn, vậy thì đợi đến mai hãy nói." Ánh mắt nàng từ từ rơi xuống người Vi Hải Đông, hắn lập tức hiểu ý ngoài lời của nữ quan.

 

"Được."

 

Tông Nguyên Tín đứng giữa hai người nhìn qua nhìn lại đầy nghi hoặc: "Hai người liếc mắt đưa tình cái gì đấy?"

 

Sao cứ nhìn nhau một cái là hiểu ý nhau thế? Đôi mắt này biết nói à? Hay là tâm linh tương thông?

 

Sao chỉ có mình y là không hiểu gì cả!

 

...

 

Kinh Trập cũng không hiểu.

 

Cậu nương theo ánh nến mờ ảo, đếm từng sợi lông mi của Dung Cửu, vốn định dùng cách này để phân tán tâm trạng kỳ lạ, đợi Dung Cửu ngủ say rồi dậy dọn dẹp hậu quả.

 

... Sao lại ngủ quên mất rồi!

 

Kinh Trập tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng.

 

Mặt trời lên cao, dường như trận mưa bão đêm qua chẳng liên quan gì đến nó.

 

Thôi xong thôi xong!

 

Trong lòng Kinh Trập vừa kêu gào thảm thiết xong đời rồi, vừa quay sang nhìn Dung Cửu, lại thấy người đàn ông tay dài chân dài đang ôm lấy mình, đầu dựa vào vai Kinh Trập, để lộ mái tóc mềm mại.

 

Hơi thở trầm ổn kia, hẳn là vẫn đang ngủ.

 

Kinh Trập rất ít khi thấy Dung Cửu ngủ say như vậy, tỉnh dậy mà thấy bên cạnh có người thì càng chưa từng.

 

... Xem ra đêm qua, thực sự rất khó chịu.

 

Trong lòng Kinh Trập rối như tơ vò, có khó chịu, có xót xa, nhưng cũng có niềm vui nhàn nhạt và nỗi bất an cuồng loạn.

 

Cậu biết rõ hôm nay e là khó thoát tội. Không thoát được thì thôi, cậu còn phải nghĩ ra một lý do hợp lý để gạt Dung Cửu ra khỏi chuyện này.

 

Kinh Trập vừa nghĩ, vừa cố gắng trườn ra khỏi vòng tay Dung Cửu.

 

Trần như nhộng thế này, không chạy nhanh là lộ tẩy ngay.

 

"Kinh Trập."

 

Nào ngờ, cậu vừa mới trở mình đã bị gọi giật lại, giọng người đàn ông phía sau không hề có chút buồn ngủ nào, cứ như đã tỉnh táo từ lâu.

 

Kinh Trập không dám quay đầu lại, cứ thế quay lưng nói chuyện.

 

"Huynh tỉnh rồi à? Còn đau không?"

 

"Ừ."

 

Kinh Trập bĩu môi, "ừ" là ý gì?

 

Là đau hay không đau?

 

Cậu muốn quay lại hỏi, nhưng vẫn kìm nén sự thôi thúc đó.

 

"Bây giờ không còn sớm nữa, tỉnh rồi thì dậy đi." Kinh Trập nói xong liền nhổm dậy, vội vàng với tay xuống đất vơ quần áo, để lộ tấm lưng trắng ngần.

 

Dung Cửu nhìn vòng eo săn chắc của Kinh Trập, giơ tay chạm vào.

 

Xúc cảm trơn láng, khác hẳn với sự thô ráp ở tay chân.

 

Kinh Trập run lên, cả người cứng đờ.

 

Bàn tay đặt trên thắt lưng cậu không còn lạnh lẽo như hôm qua, ít nhất cũng có chút hơi ấm. Nhưng đối với Kinh Trập, sự tiếp xúc này không nghi ngờ gì là quá mức thân mật.

 

Mặc dù trong vài tình huống bất ngờ, Kinh Trập từng có tiếp xúc thân mật với Dung Cửu, nhưng những lần đó trong mắt Kinh Trập ít nhiều đều là bất đắc dĩ.

 

Trong chuyện này, cậu có chút nhạy cảm quá mức.

 

Thực ra nhìn ánh mắt đôi khi đè nén của Dung Cửu, Kinh Trập lờ mờ cảm nhận được người đàn ông có d*c v*ng với mình, chỉ là chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

 

Cũng không biết nên nói là hắn giỏi nhẫn nhịn, hay là Dung Cửu đã nhìn thấu sự rụt rè trong lòng cậu.

 

Kinh Trập vơ lấy quần áo, khoác vội lên người.

 

Qua một đêm giày vò, quần áo vẫn chỉ mới khô một nửa, nhưng Kinh Trập cũng chẳng lo được nhiều thế.

 

Cậu quay lưng về phía Dung Cửu, nói gấp: "Bây giờ Thái Thất Cung chắc đã biết chúng ta đều không đi làm, lát nữa huynh đi trước, ta đợi một lát..."

 

Một cánh tay chặn ngang eo Kinh Trập, không cho cậu cử động.

 

"Em muốn làm gì?"

 

Giọng nói lạnh nhạt hơi lên cao ở cuối câu, dường như mang theo vài phần tò mò và thú vị.

 

Giọng Kinh Trập bình tĩnh, thậm chí còn có vài phần buồn cười: "Ta có thể làm gì chứ? Dung Cửu, huynh nghĩ nhiều..."

 

Đúng lúc này, bên ngoài điện vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

 

Giọng Kinh Trập im bặt, cơ thể cũng hơi cứng lại, một lát sau, cậu bình tĩnh lại, giữ nguyên tư thế kỳ quái này mặc vội quần áo vào.

 

"Chắc là tìm tới rồi, huynh cứ nằm đó, đừng dậy, lát nữa cứ nói..."

 

Lời còn chưa dứt, Dung Cửu đã ngồi dậy, ôm lấy Kinh Trập từ phía sau.

 

Cơ thể người đàn ông to hơn Kinh Trập một vòng, ôm trọn cậu từ phía sau, như thể có thể che chở cả người cậu dưới thân mình.

 

Y phục xộc xệch của Kinh Trập chưa chỉnh đốn xong, vết cắn trên vai vẫn lộ rõ mồn một.

 

Vết cắn đã đóng vảy máu khiến người đàn ông đưa ngón tay chạm vào, nhàn nhạt nói: "Đợi."

 

Trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự cứng rắn không cho phép phản kháng.

 

Dung Cửu bước qua người Kinh Trập xuống giường, sau một đêm nghỉ ngơi, sự mệt mỏi và yếu đuối ngày hôm qua dường như biến mất trong nháy mắt, người trước mắt giờ đây lại trở về với tính nết thường ngày.

 

Trông thì lạnh lùng, thực chất là bá đạo, lại còn ngang ngược vô lý.

 

Cơ thể tr*n tr** ấy hiện ra ngay trước mắt Kinh Trập, khiến cậu trong chốc lát không biết nên nhìn vào đâu, theo bản năng cúi đầu xuống.

 

Dung Cửu nhìn gáy đỏ ửng của Kinh Trập, đáy mắt thoáng hiện ý cười. Hắn thong thả mặc bộ y phục nhăn nhúm vào, thế mà lại mặc ra được cái vẻ tao nhã quý phái.

 

Kinh Trập lén nhìn Dung Cửu, phát hiện động tác của hắn toát lên vẻ vừa thành thục vừa xa lạ.

 

Cảm giác kỳ lạ này khiến Kinh Trập chớp mắt chậm rãi.

 

Động tác của Dung Cửu tuy rất nhanh, nhưng quả nhiên, ở nhà cũng là người quen được hầu hạ.

 

Đôi khi, nhìn thấy những phản ứng hơi vụng về, cứng nhắc của Dung Cửu, Kinh Trập luôn vô thức để ý kỹ hơn.

 

... Dù sao, Dung Cửu bất kể là dung mạo hay hành xử đều quá mức hoàn hảo, không có chỗ nào chê.

 

Chỉ có vài chuyện nhỏ nhặt mới khiến Kinh Trập thấy được chút vụng về của hắn.

 

Cậu rất cẩn thận thu thập từng chút từng chút một những điều này.

 

Dung Cửu chỉnh trang xong xuôi liền bước ra ngoài.

 

Kinh Trập ngẩn ra, theo bản năng đứng dậy, lại thấy người đàn ông quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm.

 

"Ngồi xuống."

 

Giọng nói lạnh nhạt mang theo vài phần ép buộc, Kinh Trập theo bản năng ngồi xuống, phản ứng lại rồi cậu bĩu môi hờn dỗi.

 

"Tại sao ta không được đi?"

 

Kinh Trập sợ Dung Cửu định gánh hết tội lỗi lên mình, lại thấy ánh mắt Dung Cửu dừng lại rất lâu trên cơ thể cậu, chậm rãi dò xét, giống như con thú bá đạo đang tuần tra lãnh thổ của mình.

 

"Không thể gặp người khác trong bộ dạng này."

 

Dung Cửu bình tĩnh nói.

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, muộn màng nhận ra Dung Cửu đang nói gì, mặt lập tức đỏ bừng.

 

Cậu khô khốc nói: "Chỉ có huynh mới để ý cái này thôi."

 

Kinh Trập là thái giám mà!

 

Ai thèm để ý một thái giám ăn mặc thế nào? Dung Cửu đúng là đánh giá cao cậu quá rồi, ai quan tâm cậu trông ra sao chứ? Hơn nữa, bộ đồ này trông thế này, kỳ cục thế này, chẳng phải đều nhờ cái "phúc" làm bậy tối qua của Dung Cửu sao?

 

Sao, chuyện mình làm hôm qua, hôm nay định không nhận à?

 

Kinh Trập tức tối trừng mắt nhìn Dung Cửu.

 

Dung Cửu: "Không được ra ngoài."

 

Hắn chỉ lạnh lùng nhấn mạnh một lần, trong giọng nói lạnh lùng dường như vẫn còn vương vấn hơi nóng đêm qua.

 

Kinh Trập cứng đờ ngồi bên mép giường, kéo lại quần áo trên người.

 

Cậu ít nhiều cũng có chút lo lắng, nhất là sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện, nỗi bất an trào dâng khiến Kinh Trập khẽ nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi yên.

 

... Nghe có vẻ như Dung Cửu và người bên ngoài có quen biết?

 

Nếu chỉ có một mình, cậu không sợ, nhưng dính dáng đến Dung Cửu hay những người khác... những người cậu quen biết, quan tâm, sẽ khiến trong lòng Kinh Trập thấp thỏm không yên.

 

Đôi khi cậu quá coi nhẹ bản thân, đến mức khiến bạn bè xung quanh cũng phải bực mình.

 

Chẳng bao lâu sau, Kinh Trập thấy Dung Cửu quay lại.

 

Không chỉ có người về, trên tay hắn còn cầm hai bộ y phục mới.

 

Kinh Trập kinh ngạc ngẩng đầu: "Huynh, bên ngoài là ai vậy?"

 

Không bị trách phạt gì thì thôi đi, sao lại còn mang được cả quần áo về nữa.

 

Dung Cửu im lặng một lát, bình thản nói: "Một thuộc hạ không quan trọng."

 

Vi Hải Đông ngoài cửa lại hắt xì hơi một cái rõ to.

 

Kinh Trập loáng thoáng nghe thấy tiếng động, đang định nhìn ra thì bị động tác đưa quần áo của Dung Cửu chặn lại.

 

"Mặc vào."

 

Quả là ngắn gọn súc tích.

 

Kinh Trập lầm bầm trong lòng, thấy vẻ điềm nhiên của Dung Cửu, dần dần cũng bình tĩnh lại: "Vậy, coi như huynh không sao rồi?"

 

Dung Cửu bình tĩnh nói: "Em đang lo lắng cái gì?"

 

Kinh Trập đáng ngờ dời mắt đi chỗ khác.

 

Đêm qua Cảnh Nguyên Đế mất tích, trong số những người tản ra đi tìm cũng có một thái giám và thị vệ biến mất, chuyện này chẳng lẽ không tính là chuyện lớn sao?

 

Đương nhiên, so với Hoàng đế bệ hạ, mọi chuyện đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bỏ bê nhiệm vụ, cũng đáng bị coi là một tội danh chứ?

 

Sao Dung Cửu lại bình thản thế nhỉ?

 

Sự kỳ lạ thoắt ẩn thoắt hiện mà Kinh Trập cảm nhận được trong lòng còn chưa kịp hóa thành cảm giác thực tế, đã nghe thấy giọng nói ung dung của Dung Cửu.

 

"Kinh Trập, ta là đàn ông."

 

Kinh Trập ngẩn ra, bị câu này làm cho quên cả việc mình vừa nghĩ gì.

 

Cậu nghi hoặc nhướng mày: "... Ta biết mà?"

 

Cây nấm đó đâu phải đồ giả.

 

Dung Cửu chậm rãi nói: "Em nghĩ xem, người tình với bộ dạng này, e thẹn ngồi trước mặt nhìn ta, ta sẽ có phản ứng gì?"

 

... Người tình cái gì, e thẹn cái gì?

 

Kinh Trập xấu hổ muốn chết, rõ ràng chẳng có chuyện gì, bị hắn nói như vậy, lại thành ra như có chuyện gì thật rồi.

 

Cứu mạng!

 

Kinh Trập bật dậy như lò xo, ôm quần áo cười gượng với Dung Cửu, chuồn lẹ với tốc độ ánh sáng.

 

Cậu không dám thay quần áo trước mặt Dung Cửu đâu.

 

Ông trời ơi, tối qua không phải còn đau chết đi sống lại sao, sao hôm nay đã sinh long hoạt hổ thế này? Hắn thực sự có bệnh trong người, không phải đang lừa cậu đấy chứ... nhỉ?

 

Kinh Trập nhanh chóng thay xong quần áo, chỉ cảm thấy mình sắp bốc cháy tại chỗ rồi.

 

...

 

Dung Cửu đôi khi rất tai quái.

 

Kinh Trập đã thấm thía đạo lý này.

 

Tuy nhiên, sau khi thay xong quần áo, Dung Cửu ít nhiều cũng giải thích lý do hắn bình tĩnh như vậy.

 

Bởi vì cho đến sáng sớm, Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa được tìm thấy, nên nhân lực tản ra tìm kiếm vẫn chưa được thu hồi, dù bọn họ chưa trở về đội ngũ cũng không phải chuyện nghiêm trọng lắm.

 

Còn về sự bừa bộn trong cung thất này, tự sẽ có người dọn dẹp, không gây rắc rối đâu.

 

... Có điều người xui xẻo chắc là thuộc hạ bị Dung Cửu sai bảo rồi.

 

Kinh Trập thở phào, nhưng hơi thở này chỉ được một nửa.

 

"Bệ hạ vẫn chưa về sao?"

 

"Chưa."

 

Vừa rồi bọn họ rời khỏi cung thất đó, ngay cả người gọi là thuộc hạ kia cũng không thấy, nhưng Dung Cửu rất bình tĩnh, cậu cũng buộc phải bình tĩnh theo, dù sao có lo lắng thêm cũng chẳng thay đổi được gì.

 

Kinh Trập căng thẳng l**m môi, nhìn ngó xung quanh.

 

"Dung Cửu, nếu bệ hạ thực sự đại khai sát giới, huynh ngàn vạn lần đừng xông lên phía trước nhé."

 

Phản ứng của Đới Hữu Vi, cộng thêm động tĩnh ở Thái Thất Cung đêm qua, dù Kinh Trập có vô tư đến mấy cũng không thể hoàn toàn không để ý.

 

Bản thân cậu thì không sao, nhưng Dung Cửu lại thường xuyên hầu hạ ngự tiền.

 

Dung Cửu cúi đầu: "Hoàng đế bạo ngược, em không sợ à?"

 

Kinh Trập khó hiểu nhìn Dung Cửu, không hiểu sao hắn lại đột nhiên lái sang chuyện Cảnh Nguyên Đế, cậu đâu quan tâm Hoàng đế là người thế nào... Không, vẫn phải quan tâm một chút.

 

Nếu không lỡ nước mất nhà tan, những ngày tháng yên bình cậu mong ước sẽ tan thành mây khói hết.

 

"Bệ hạ có vài phần tàn bạo." Kinh Trập nói giảm nói tránh, dù sao chính Dung Cửu còn dùng từ "bạo ngược", cậu nói câu này chắc cũng không sao, "Nhưng mà, ta nghe Trịnh Hồng nói, bá tánh bên ngoài cũng khá thích bệ hạ."

 

Trịnh Hồng kể cho Kinh Trập nghe chuyện nhà họ Hoàng, đương nhiên không tránh khỏi nhắc đến Cảnh Nguyên Đế.

 

Cho dù Kinh Trập không phải là người tò mò, nhưng nhắc đến Hoàng đế bệ hạ, khó tránh khỏi sẽ hỏi thêm vài câu, Trịnh Hồng bèn kể cho cậu nghe.

 

"Thành thật mà nói, có rất nhiều người không thích ngài ấy, nhưng cũng có người thích, cảm thấy dưới sự cai trị của ngài ấy, cuộc sống tốt hơn trước kia." Kinh Trập thản nhiên nói, "Mặc dù đây là chuyện nên làm, nhưng ít nhiều cũng chứng minh... Bệ hạ có những việc, làm cũng không tệ lắm mà."

 

Dung Cửu đăm chiêu nói: "Chuyện nên làm?"

 

Kinh Trập: "Cả nước dốc sức phụng dưỡng Hoàng đế bệ hạ, ngài vì thế mà che chở cho muôn dân trăm họ, đây chẳng phải là chuyện nên làm sao?" Lời cậu nghe có vài phần ngây thơ mềm mại.

 

Dung Cửu: "Hoàng đế e là, không tốt như em tưởng tượng đâu." Giọng người đàn ông toát ra sự lạnh lùng quái đản.

 

Đêm qua, nói ra thì hắn cũng muốn giết người.

 

Chuyện này đối với hắn thuận tay vô cùng, chỉ là trong khoảnh khắc đó, một sự thôi thúc khó hiểu khiến hắn nhớ tới Kinh Trập.

 

Kinh Trập là một tên ngốc mềm yếu, mong manh.

 

Hắn không phải vì lòng tốt, hay vì lý do cao đẹp gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó cảm thấy mất hứng, lúc này mới phớt lờ Vi Hải Đông đang ồn ào, bước vào màn mưa.

 

Kinh Trập đã tìm thấy hắn.

 

Dung Cửu giơ tay, ngón tay mát lạnh chạm vào má Kinh Trập.

 

Cái đầu cún con tò mò ngẩng lên.

 

Đây hẳn là một tai nạn tốt đẹp, một sự trùng hợp.

 

Nhưng thế thì có liên quan gì?

 

Trên đời có rất nhiều chuyện, ban đầu là trùng hợp.

 

Trùng hợp, cũng có thể là định mệnh.

 

Một lần, hai lần, rồi lại ba lần.

 

Dung Cửu đã có thể dự đoán được, trong một tương lai không xa, sự kìm nén cuối cùng cũng sẽ có ngày sụp đổ.

 

... Nhưng thế thì đã sao?

 

Dung Cửu lắng nghe sự ác ý tràn trề đang cuộn trào mãnh liệt, rục rịch chờ đợi thời cơ thích hợp, không hề có ý định nhắc nhở.

 

Chuyện này cũng nên trách Kinh Trập, đúng không?

 

Hết lần này đến lần khác chủ động dâng mình vào miệng quái vật, nhưng chưa lần nào thực sự cho nó ăn no.

 

Dung Cửu hoàn toàn vô lý, cực kỳ ngang ngược quy kết lý do về phía Kinh Trập.

 

Đây quả thực là, sự ác ý lớn nhất.

 

...

 

Thế Ân đợi tròn một ngày, sự thấp thỏm lo âu trong lòng khi nghe tin Thái Thất Cung xảy ra chuyện gần như lên đến đỉnh điểm, nhưng lại không dám tùy tiện biểu lộ ra ngoài.

 

Đợi đến khi cậu ta lê tấm thân mệt mỏi trở về chỗ ở, thấy Kinh Trập đang khom lưng múc nước, cả người cậu ta bật dậy, ba bước gộp làm hai lao tới, chồm lên lưng Kinh Trập thật mạnh.

 

"Kinh Trập!"

 

Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đủ để nói lên tâm trạng của Thế Ân.

 

"Ta đã nói rồi, ta sẽ về mà." Kinh Trập đỡ lấy cậu ta, không để cậu ta ngã xuống, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc nhàn nhạt, "Ta không lừa ngươi chứ."

 

Thế Ân trượt từ lưng Kinh Trập xuống, nhảy đến trước mặt cậu, nhìn kỹ một lượt.

 

"Sắc mặt ngươi hơi tái."

 

Thế Ân nhận xét sắc sảo.

 

Kinh Trập: "Đêm qua dầm mưa một chút nên hơi cảm lạnh."

 

Sau khi tách khỏi Dung Cửu, mãi đến chiều cậu mới được về.

 

Trước khi tách ra, cậu còn đụng mặt Đới Hữu Vi. Tên thái giám bỏ trốn giữa chừng này vẫn giữ thái độ khó chịu ra mặt với Kinh Trập.

 

Thấy Dung Cửu và Kinh Trập đi sóng vai nhau, gã còn mỉa mai vài câu.

 

"Đây không phải Dung Cửu mà Vi thống lĩnh nhắc tới đấy chứ? Thảo nào cứ sấn sổ lao vào, hóa ra là nhìn trúng cái mặt của người ta, đừng tưởng có cái mặt..."

 

"Ngươi không có mặt à?" Dung Cửu lên tiếng, cắt ngang lời Đới Hữu Vi.

 

Đới Hữu Vi vốn dĩ đang trút giận lên đầu Kinh Trập, khi Dung Cửu lên tiếng, gã mới thực sự nhìn về phía hắn.

 

Đối diện với đôi mắt lạnh băng kia, cơ thể Đới Hữu Vi bất giác run lên.

 

Gã ngoài mạnh trong yếu: "Chẳng lẽ ngươi không phải chỉ dựa vào cái mặt?"

 

Hôm qua Kinh Trập còn nói gì mà cậu và Vi Hải Đông không quen, không biết, kết quả hôm nay khi gã và những người khác lang thang ở Thái Thất Cung để tiếp tục tìm kiếm Hoàng đế bệ hạ, gã đã nhìn thấy Vi Hải Đông.

 

Lúc đó, hắn ta đang nói chuyện với một người ăn mặc như tổng quản khác, ở xa quá không nghe thấy họ nói gì, nhưng Đới Hữu Vi lại biết chút ít về khẩu hình.

 

Câu nói của Vi Hải Đông lúc đó tuy dài, không thể phân biệt hết, nhưng chắc chắn có hai chữ "Kinh Trập".

 

Quan hệ giữa Kinh Trập và Vi Hải Đông chắc chắn không đơn giản như cậu ta nói!

 

Hiện tại, nhìn thấy bên cạnh Kinh Trập lại có thêm một thị vệ cao lớn xinh đẹp, áp lực tích tụ từ đêm qua đến giờ của Đới Hữu Vi tự nhiên trút hết lên người hắn.

 

... Điều này ít nhiều mang theo sự giận cá chém thớt, nhưng không thể phủ nhận là, Đới Hữu Vi theo bản năng biết rằng việc này sẽ không mang lại cho mình bao nhiêu rắc rối.

 

Bởi vì Kinh Trập là người tốt.

 

Tuy không phải kiểu "tốt" theo nghĩa thông thường, nhưng cậu quả thực được coi là người tốt.

 

Việc phớt lờ gã đêm qua có lẽ là giới hạn mà Kinh Trập có thể làm ra. Với người như cậu, trừ khi Đới Hữu Vi thực sự làm tổn hại đến cậu hoặc người cậu quan tâm, bằng không Kinh Trập sẽ chẳng làm gì cả.

 

Chính vì biết rõ điều này, Đới Hữu Vi mới ghét cay ghét đắng vô cớ.

 

Kinh Trập dựa vào cái gì chứ?

 

Phận làm thái giám, sao có thể giữ cái tâm thái ngu ngốc như vậy? Ai mà chẳng giẫm đạp lên người khác để leo lên? Nói ngay cái Thượng Ngu Uyển này, nếu không phải Kinh Trập là người ngoài mới đến, thì việc gác đêm hôm qua cũng chẳng đến lượt cậu.

 

Đã trải qua chuyện như vậy mà vẫn giữ được thái độ lạc quan bình thản thế kia...

 

Điều này khiến Đới Hữu Vi ghen tị đến mức méo mó.

 

Nhưng những oán độc sôi sục kia bỗng chốc đông cứng lại dưới cái nhìn lạnh lẽo của Dung Cửu, đầu óc bị ghen ghét làm mờ mịt sau khi thốt ra câu đó bỗng nhiên hối hận.

 

Kinh Trập cũng nhíu mày.

 

Cậu không quan tâm Đới Hữu Vi nói mình, nhưng không muốn Đới Hữu Vi nói Dung Cửu, ngay khi Kinh Trập định phản bác thì nghe thấy Dung Cửu cười nhạt.

 

Ngón tay trắng lạnh v**t v* khuôn mặt mình, Dung Cửu để lộ vẻ kiêu ngạo bề trên, "Kinh Trập chính là thích khuôn mặt này đấy."

 

Thì sao, dù có dựa vào khuôn mặt này thì đã làm sao nào?

 

Người đàn ông nở nụ cười quái dị, lời thốt ra lại có vài phần đắc ý.

 

Đới Hữu Vi cứng họng, rõ ràng chưa kịp phản ứng xem mình vừa nghe thấy cái gì, mà phản ứng của Kinh Trập còn lớn hơn gã.

 

Cậu vỗ một cái vào lưng Dung Cửu, nghiến răng nghiến lợi: "Đi đi đi!"

 

Nói nhảm nhí cái gì thế!

 

Đợi Kinh Trập kéo Dung Cửu đi xa rồi, cậu mới cằn nhằn.

 

"Huynh nói linh tinh gì trước mặt hắn thế?"

 

Dung Cửu ung dung: "Chẳng lẽ lúc đầu, em không phải nhìn trúng khuôn mặt này của ta sao?"

 

Chỉ thấy khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp kia ghé sát lại gần, làn da trắng bệch nhếch lên nụ cười đầy ác ý, vẻ đẹp ngông cuồng phóng túng ấy bùng nổ, gần như chiếm trọn mọi sự chú ý của Kinh Trập.

 

Rất đẹp.

 

Cho dù là loài hoa độc mọc trên mảnh đất tràn đầy ác ý, có tính chiếm đoạt đáng sợ, nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ đẹp nồng đậm ngông cuồng đó.

 

Kinh Trập vốn đang nói chuyện Thái Thất Cung, nói một hồi lại không kìm được nhớ tới Dung Cửu.

 

Cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều.

 

Dù sao hắn sinh ra đã có tính cách khiến người ta chú ý.

 

Đặt giữa đám đông, hắn chính là viên trân châu chói lọi nhất, không ai có thể rời mắt khỏi hắn.

 

"Ta biết chuyện Thái Thất Cung rồi." Thế Ân xua tay, "Mãi đến quá trưa bệ hạ mới trở về."

 

Việc này dọa cho cả Thái Thất Cung được phen gà bay chó sủa.

 

Thế Ân: "Ta suýt nữa tưởng ngươi không về được rồi." Cậu ta than thở, đôi mày vẫn nhíu chặt.

 

Kinh Trập: "Lúc về ta đã gặp Hồ tổng quản, ông ta nói người đi Thái Thất Cung đã sắp xếp xong rồi, ta không cần đi nữa."

 

Biến cố ở Thái Thất Cung đủ để Hồ Việt đưa ra phản ứng thích hợp nhất, gã tiếc người dưới trướng mình thật, nhưng gã càng không vì chút mềm lòng này mà hại bản thân gặp chuyện.

 

Chưa kể, đêm qua cuộc đối thoại giữa Kinh Trập và Vi Hải Đông không tính là bí mật, rất nhanh đã truyền đến tai Hồ Việt.

 

Hồ Việt ngược lại còn thấy hơi hối hận.

 

Biết sớm Kinh Trập có mối quan hệ như vậy, hôm qua gã đã không nhét người sang đó.

 

Mặc dù ngoài miệng nói dễ nghe là giúp đỡ, nhưng Kinh Trập thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra Hồ Việt hôm qua đẩy cậu ra chịu trận?

 

Khi Kinh Trập trở về, Hồ Việt đã nghĩ sẵn đủ cách để xoa dịu, nhưng không ngờ Kinh Trập tuy có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn luôn tươi cười.

 

Nụ cười ấy là thật lòng, cậu dường như không hề oán hận chuyện hôm qua, ngược lại còn có vài phần biết ơn.

 

Hồ Việt nghĩ nát óc cũng không đoán ra Kinh Trập vui vì cái gì.

 

Kinh Trập đương nhiên vui rồi, nếu hôm qua cậu không thay người đi Thái Thất Cung thì chắc chắn không gặp được Dung Cửu, cũng không thể giúp hắn giảm bớt đau đớn.

 

Nếu Dung Cửu thực sự dầm mưa cả đêm, cơ thể có khỏe đến mấy cũng không chịu nổi.

 

Kinh Trập sờ sờ mặt mình, Thế Ân cũng sờ theo, lắc đầu: "Mau vào trong đi, ta đi lấy chút canh gừng."

 

Kinh Trập: "Ta đã..."

 

Lời cậu chưa nói hết, lại thấy Thế Ân vội vã đi ra ngoài.

 

Thôi được rồi, Kinh Trập ngậm miệng lại.

 

Trước khi chia tay, không biết Dung Cửu kiếm đâu ra canh gừng, bịt mũi Kinh Trập đổ cho hai bát lớn, giờ về đến đây Thế Ân lại muốn làm cho cậu.

 

Kinh Trập cảm thấy, giờ mà cậu ợ một cái, chắc cả người đều toát ra mùi gừng, bị ướp cho ngấm gia vị luôn rồi.

 

Hồ Việt cho Kinh Trập nghỉ một ngày, hôm sau, khi những người khác đi làm, cậu nằm trên giường ngủ một giấc li bì suốt cả ngày.

 

Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều.

 

Cái mũi vốn hơi nghẹt cuối cùng cũng thông thoáng.

 

Kinh Trập xuống giường vận động, lẩm bẩm vài câu, thấy cơ thể không có gì lạ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Không ốm thật là tốt.

 

Kinh Trập bây giờ cũng coi như có chút của ăn của để, nhưng nếu ốm thật thì cũng không cáng đáng nổi.

 

Như Lai Phục trong cung, giờ sức khỏe dần khá lên, nhưng nếu không có khoản tiền ban đầu Khương Kim Minh bỏ ra, cậu ta căn bản không sống nổi. Vét sạch túi tiền của đám thái giám thân thiết bọn họ cũng chẳng đủ mua nổi một thang thuốc giá hai lượng bạc.

 

Ngay cả Khương Kim Minh cũng chỉ bỏ tiền mua thuốc giữ mạng, nếu không cứu được, ông ta cũng không thể bỏ tiền vô ích mãi.

 

Kinh Trập một mình đi dạo quanh đó.

 

Những người khác đều đi làm việc, cậu không tiện đi lung tung, chỉ đành loanh quanh gần đó, ít nhiều cũng nhớ đường.

 

Hai ngày nữa sứ thần ngoại quốc sẽ tới.

 

Kinh Trập chưa từng thấy người ngoại quốc bao giờ, nghe Trịnh Hồng nói bọn họ đều mũi cao mắt sâu, ngũ quan rất rõ nét, người còn rất cao.

 

Cậu nhăn mũi, có cao đến mấy thì có cao bằng Dung Cửu không?

 

Dung Cửu là người cao nhất cậu từng gặp.

 

Vi Hải Đông vạm vỡ như vậy mà còn không cao bằng Dung Cửu.

 

Trước khi quen Dung Cửu, Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ mình lùn, đi đến đâu cậu cũng thuộc nhóm dáng người cao ráo, nhưng vạn lần không ngờ...

 

Trong mắt Dung Cửu, cậu chính là chú lùn.

 

Buổi tối, khi Thế Ân trở về, đặc biệt sờ trán Kinh Trập, thấy không sốt, giọng nói cũng không nghẹt mũi mới hài lòng mỉm cười.

 

Sau đó, lại nhét cho Kinh Trập một bát canh gừng to tướng.

 

Kinh Trập: "... Ta thật sự không sao mà."

 

Thế Ân nghiêm mặt: "Không được lơ là cảnh giác." Những người như bọn họ không có tư cách bị ốm, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ, tránh để sau này hối hận.

 

Kinh Trập bất đắc dĩ, đành phải uống hết bát canh gừng.

 

Thế Ân là người không chịu ngồi yên, mỗi ngày người để cậu ta tám chuyện ít đi, về đến nhà chỉ có thể nói với Kinh Trập.

 

"Thái Thất Cung đổi không ít người, không biết xảy ra chuyện gì." Theo thông lệ, vẫn bắt đầu từ nơi quan trọng nhất là Thái Thất Cung, "Nhưng mà, chỗ hôm nay bọn ta đến lại thấy rất nhiều ngựa, Kinh Trập, có con ngựa còn cao hơn cả chúng ta..."

 

Kinh Trập: "Sao hôm nay lại đổi chỗ xa thế?"

 

Thế Ân: "Hình như hôm qua chuồng ngựa xảy ra chuyện."

 

Kinh Trập cụp mắt, chuồng ngựa?

 

Cậu nhớ tới chuyện nửa đêm qua Vi Hải Đông tới Thái Thất Cung, không biết trong đó có liên quan gì không. Nhưng cũng có thể là do cậu nghĩ nhiều, dù sao Vi Hải Đông mấy ngày nay có vẻ rất bận, bọn họ đi theo đội hộ tống tới đây cũng không thấy bóng dáng vị đại nhân này đâu.

 

Sau khi ăn uống no say, tán gẫu xong xuôi, bọn họ sớm đã đi ngủ.

 

Ánh đèn nối tiếp nhau vụt tắt.

 

Hồ Việt vốn cũng định đi ngủ, nhưng người vừa lên giường đã bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

 

Hồ Việt nhíu mày, biết rõ đám thuộc hạ nếu không phải trường hợp đặc biệt chắc chắn sẽ không dám làm bậy.

 

Gã day trán, bò dậy.

 

Vừa mặc xong quần áo đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, nghe giọng thì là Đường Cát.

 

Đường Cát là đồ đệ của Hồ Việt, được coi là người được sủng ái nhất trong đám thái giám nhị đẳng này.

 

Hồ Việt khoác áo, mở cửa.

 

"Có chuyện gì?"

 

Trên mặt Đường Cát lộ vẻ sợ hãi: "Sư phụ, Đới Hữu Vi chết rồi." Cậu ta vốn có dáng người cao lớn, nhưng khi nói ra câu này, khí thế lại vô cùng ủ rũ.

 

Cơn buồn ngủ của Hồ Việt bị câu nói này dọa cho bay sạch.

 

"Chết rồi? Sao lại thế?"

 

Hồ Việt chọn người đi là có chọn lọc kỹ càng.

 

Ô Phong rất cẩn trọng, nói năng làm việc đều đúng mực, người như vậy dù đến Thái Thất Cung cũng có khả năng tiếp tục leo lên cao.

 

Đưa hắn đi không phải là hại hắn.

 

Còn chọn Đới Hữu Vi, mặc dù tính tình gã không được lòng người, nhưng làm việc thì có năng lực. Hơn nữa gã rất nhát gan, gặp chuyện chỉ biết trốn đi.

 

Đây không phải thói quen tốt đẹp gì, nhưng ở trong cung lại có thể giữ mạng tốt nhất.

 

Đối với người mới đưa đến, người hầu hạ trong Thái Thất Cung có thói quen riêng, người mới rất ít khi được đến ngự tiền, cùng lắm chỉ hầu hạ ở ngoài điện.

 

Tuy những người này đều mong khi xảy ra chuyện có người đứng mũi chịu sào thay mình, nhưng đưa cung nhân chưa được dạy dỗ kỹ càng đến ngự tiền chính là tự tìm rắc rối, bọn họ không dám làm thế.

 

Hồ Việt đưa người đi, ít nhất cũng đã qua chọn lựa.

 

Gã vốn tưởng, không nói là sống đến cuối cùng, ít nhất cũng không nên chớp mắt cái đã mất mạng.

 

"Ai là người đưa tin?"

 

Hồ Việt gặng hỏi.

 

Sắc mặt Đường Cát trắng bệch: "Là Ngưu Liên Trung đưa tin, hắn còn nói, người tiếp theo, bảo con qua đó."

 

Quản sự ở Thượng Ngu Uyển đương nhiên không chỉ có mình Hồ Việt.

 

Ngoài Hồ Việt ra, các nơi khác cũng có không ít. Một khi Thái Thất Cung cần thay máu, đều sẽ chọn từ dưới trướng các quản sự, lần trước chẳng qua là đến lượt Hồ Việt mà thôi.

 

Tổng quản phụ trách Thái Thất Cung tên là Mã Đức, còn Ngưu Liên Trung là đồ đệ của ông ta. Ngưu Liên Trung đến truyền lời, cũng chính là ý của Mã tổng quản.

 

Quan hệ giữa Mã Đức và Hồ Việt cũng khá tốt, không thể nào cố ý nhắm vào gã, nhưng ý tứ Ngưu Liên Trung truyền đạt lại...

 

Sắc mặt Hồ Việt cũng tái đi, chẳng lẽ là cảnh cáo gã? Nếu không, dưới trướng Hồ Việt có bao nhiêu người, tại sao lại chọn trúng Đường Cát?

 

Gã chỉ có mỗi một đồ đệ này!

 

Hồ Việt bảo Đường Cát đợi bên ngoài, vào nhà thay quần áo xong liền dẫn Đường Cát và Ngưu Liên Trung cùng đến Thái Thất Cung.

 

Nếu Hồ Việt hỏi Ngưu Liên Trung cũng biết được chút gì đó, nhưng chuyến này đằng nào cũng phải đi, Hồ Việt thà đích thân gặp Mã Đức hỏi cho rõ ràng còn hơn.

 

Đến Thái Thất Cung, Ngưu Liên Trung cúi người chào Hồ Việt, đi trước dẫn đường, rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh đã đưa bọn họ đến ngoài phòng Mã Đức.

 

Đây là một gian phòng không lớn cũng không nhỏ, so với cả Thái Thất Cung đương nhiên là nhỏ hơn nhiều, nhưng hai cung nhân đứng ngoài cửa khiến Hồ Việt nhận ra điều bất thường.

 

Trông mặt rất lạ.

 

Trong lòng Hồ Việt có chút cảnh giác, nhưng người đã đến đây rồi, chung quy cũng phải hỏi cho ra lẽ.

 

Ngưu Liên Trung và Đường Cát ở lại bên ngoài, Hồ Việt đi vào nói chuyện với Mã Đức.

 

Sắc mặt Ngưu Liên Trung không tốt lắm, nhưng Đường Cát trông còn căng thẳng hơn cả hắn, có lẽ là đã nghe tin Đới Hữu Vi chết.

 

Ngưu Liên Trung không đành lòng, thấp giọng nói: "Chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không sao đâu."

 

Đường Cát: "Đới Hữu Vi là kẻ nhát gan nhất dưới trướng sư phụ."

 

Hắn và Đới Hữu Vi sớm tối có nhau, đương nhiên biết tính cách của gã. Với cấp trên thì nịnh nọt khúm núm, với cấp dưới thì có vài phần hống hách, nhưng cùng lắm cũng chỉ là mồm mép, thật sự bắt gã làm gì thì Đới Hữu Vi không dám.

 

Vừa gặp nguy hiểm, thằng nhãi này chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nếu ngay cả gã cũng xảy ra chuyện thì Thái Thất Cung này đúng là hang rồng đầm hổ.

 

Trên mặt Ngưu Liên Trung hiện lên biểu cảm kỳ quái: "... Ai bảo gã đắc tội với bệ hạ."

 

"Chuyện này không thể nào."

 

Trong nhà ngoài nhà, Hồ Việt và Đường Cát gần như đồng thanh thốt lên câu này.

 

Lúc này, ngồi đối diện gã là một người đàn ông hơi gầy gò, đang khom lưng uống trà.

 

Mã Đức ngay cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên, thản nhiên nói: "Sao lại không thể?"

 

Hồ Việt cảm thấy khó tin: "Tính cách Đới Hữu Vi có chỗ cực đoan, nhưng đối với bề trên thì nịnh nọt nhát gan, sao dám xung đột với bệ hạ?"

 

Đương nhiên không phải gã muốn đòi công bằng cho Đới Hữu Vi.

 

Người đã chết, lại còn chết ở Thái Thất Cung, gã có điên mới rảnh rỗi đi đòi lý do cho Đới Hữu Vi, đây hoàn toàn là vì Đường Cát.

 

Đới Hữu Vi chết rồi, Đường Cát bị chỉ định tiếp nhận, gã phải biết người ta chết thế nào mới biết Đường Cát có bao nhiêu đường sống.

 

Mã Đức: "Ngươi không cần hỏi nhiều, tâm tư của bệ hạ ai mà đoán được."

 

Cuối cùng, ông ta cũng liếc nhìn Hồ Việt một cái.

 

"Còn về Đường Cát, đó là Ninh tổng quản chỉ định, không liên quan đến ta."

 

Ông ta chẳng rảnh rỗi đi gây thù chuốc oán, tự nhiên đi đào gốc rễ của người khác làm gì.

 

Trong cung này sư đồ truyền thừa, nếu gặp được mối quan hệ tốt thì cũng chẳng kém cha con là bao.

 

Ninh tổng quản, cái danh xưng này chỉ có thể xuất hiện trên người một người.

 

Ninh Hoành Nho.

 

Tuy đều được gọi là tổng quản, nhưng sức nặng của ba chữ "Ninh tổng quản" là thứ bọn họ có chạy trối chết cũng không đuổi kịp.

 

Sắc mặt Hồ Việt trắng bệch, thế mà lại là Ninh Hoành Nho chọn.

 

Nếu là vị này, gã thực sự không dám ho he nửa lời.

 

Đường Cát e là lành ít dữ nhiều rồi.

 

Bên ngoài một cung thất yên tĩnh, một tiểu thái giám đang cung kính nói chuyện với Ninh Hoành Nho, thuật lại từng câu từng chữ cuộc đối thoại giữa Hồ Việt và Mã Đức, cứ như có người nấp trong phòng nghe trộm, giọng điệu không sai một ly.

 

Ninh Hoành Nho lơ đễnh gật đầu, không hề để tâm chuyện này.

 

Chẳng qua chỉ là thuận tay làm thôi.

 

Một lời cảnh cáo nho nhỏ.

 

Kẻ thông minh tự nhiên sẽ biết kẹp chặt đuôi mà sống.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, dù đã lau rửa cũng khó át được mùi máu, lại có hương lan nhàn nhạt lơ lửng, mang theo chút ngọt ngào.

 

Ninh Hoành Nho chắp tay sau lưng, u ám nói: "Cái đạo lý họa từ miệng mà ra, sao ai cũng hiểu, nhưng ai cũng không chịu nhớ thế nhỉ?"

 

Đương nhiên, đương nhiên, ở một mức độ nào đó, chuyện này cũng không thể trách Đới Hữu Vi.

 

Dù sao, gã hành xử luôn cẩn trọng dè dặt, cho dù có buông lời ác ý cũng đều nhắm vào những kẻ không dám phản kháng, hoặc là không thể phản kháng.

 

Ví dụ như, Kinh Trập.

 

Chỉ tiếc rằng, bên cạnh người tưởng chừng như ngoan ngoãn ấy lại có một con quái vật đáng sợ đang cuộn mình.

 

Chuyện này đối với Cảnh Nguyên Đế giống như viên đá nhỏ trong giày, không nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc vẫn khó chịu.

 

Khó chịu thì phải nhặt viên đá đó ra.

 

Chỉ có điều, Cảnh Nguyên Đế vốn quen giết người dứt khoát, lười nói nhiều, lần này lại hiếm khi có nhã hứng.

 

Hắn lột da mặt Đới Hữu Vi xuống từng chút, từng chút một.

 

Tiếng kêu la thảm thiết quái dị vang lên không ngớt.

 

Cuối cùng, Cảnh Nguyên Đế dùng dao găm khều tấm da người đã lột xong, thở dài u ám. Đôi mắt đen thẫm cụp xuống, nhìn chằm chằm vào khối thịt máu me be bét một lúc.

 

Dao găm là dao tốt, người ra tay cũng rất gọn gàng dứt khoát, thậm chí còn không làm bị thương đôi mắt Đới Hữu Vi, để cho đôi mắt vằn đỏ kia vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt ác mộng đó.

 

Đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ động, hắn nói đầy thích thú: "Ngươi vẫn hợp với bộ dạng không mặt này hơn, trông đẹp hơn trước đấy."

 

Đẹp?

 

Nhìn tấm da người bị bệ hạ tùy ý vứt sang một bên, dù đã quen với sự máu lạnh của Cảnh Nguyên Đế, vài cung nhân vẫn suýt nôn mửa.

 

Rắc ——

 

Giây tiếp theo, Cảnh Nguyên Đế vốn còn đang hứng thú bỗng giơ chân, tàn bạo giẫm lên khối thịt đang kêu gào, giọng nói lạnh lùng pha lẫn d*c v*ng phá hoại thuần túy: "Tìm chết!"

 

Động tác bạo ngược của hắn khiến tiếng kêu gào gần như tắt hẳn.

 

Cho đến khi Cảnh Nguyên Đế dừng lại, trấn áp những ác ý méo mó xuống, hắn mới mặt không cảm xúc dời chân đi.

 

"Ninh Hoành Nho."

 

"Nô tài có mặt."

 

"Đi gọi Tông Nguyên Tín tới." Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong điện, Cảnh Nguyên Đế lại như không thấy, "Bảo hắn kê thuốc."

 

Trong giọng nói lạnh lùng của hắn ẩn chứa d*c v*ng cuồng bạo, theo quá trình trị liệu, Cảnh Nguyên Đế quả thực không còn hoàn toàn khép kín như trước, nhưng cũng mang lại rất nhiều rắc rối nho nhỏ.

 

Ví dụ như, hắn vốn nên để lại cho Đới Hữu Vi một hơi tàn.

 

Chết như thế này, vẫn còn hời chán.

 

"Vâng."

 

Ninh Hoành Nho cẩn trọng đáp.

 

"Bệ hạ, Vi Hải Đông vẫn đang quỳ ngoài điện."

 

Cảnh Nguyên Đế cười khẩy: "Hắn làm việc không đến nơi đến chốn, nên quỳ."

 

Đêm qua, Vi Hải Đông đặc biệt chạy tới Thượng Ngu Uyển là vì một nhiệm vụ bí mật trên người, nhưng nhìn chung thì coi như thất bại một chút.

 

Nếu không phải hắn ta mang cái đầu của Hoàng Khánh Thiên về, e là Vi Hải Đông cũng chẳng cần về nữa.

 

Cảnh Nguyên Đế nhìn vệt máu trên mặt đất, hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Thôi, cho hắn đứng dậy đi."

 

Hắn lơ đễnh nghĩ, nếu đem đầu của Hoàng Khánh Thiên làm quà tặng cho Kinh Trập, liệu em ấy có vui không nhỉ?

 

Có thể sẽ sợ đến mức kêu oai oái, hoảng hốt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hơi nước ướt át, mang theo sự sợ hãi và ỷ lại mà chính cậu cũng không hay biết.

 

Đáng thương, lại đáng yêu.

 

Trong cung điện nồng nặc mùi máu tanh, Cảnh Nguyên Đế thế mà lại bật cười.

Bình Luận (0)
Comment