Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 45

Liêu Giang dưỡng thương ở chỗ Hoa Vân Phi, dù sao cũng trẻ khỏe, tuy gặp nạn nhưng tốc độ hồi phục rất nhanh, chỉ chưa đầy nửa tháng đã có thể xuống giường đi lại.

 

Lão thái giám tới thay thuốc cho cậu ta nói: "Xem ra, kẻ ra tay vẫn chưa hạ độc thủ."

 

Liêu Giang ôm vai r*n r*: "Cố lão, thế này mà còn tính là chưa hạ độc thủ sao?" Lúc đó cậu ta còn tưởng mình chết chắc rồi chứ.

 

Lão thái giám hừ một tiếng: "Nếu thực sự hạ độc thủ thì giờ này ngươi đã đi chầu ông bà rồi, làm gì còn cơ hội ngồi đây mà kêu."

 

Ngụy Lượng cũng nói: "Kể ra thì, trước kia phạm lỗi bị đánh gậy, có người bị đánh năm gậy đã không chịu nổi, nhưng cũng có người bị đánh mười mấy gậy, mấy ngày sau đã xuống giường đi lại như không có chuyện gì."

 

Lão thái giám ấn vai Liêu Giang, kiểm tra vết thương sau lưng, chậm rãi nói: "Lực đánh bình thường chính là thế này đây. Chứ mà đánh chết bỏ thì vài gậy là nát bét rồi, người cũng vô phương cứu chữa, dù thần y có tới cũng khó giữ được mạng."

 

Kinh Trập: "Cho nên, người Việt Duật cũng chẳng có gì đáng sợ cả."

 

Cậu nhìn Liêu Giang, giọng rất bình tĩnh.

 

"Bọn họ không dám."

 

Gặp kiếp nạn này, đối với Liêu Giang cũng là cú đả kích cực lớn, tính tình vốn hoạt bát cởi mở giờ trở nên ít nói, trầm mặc hẳn.

 

Trong đó, bao nhiêu phần là do sợ hãi thì cũng khó nói rõ.

 

... Nhưng Kinh Trập nói không sai.

 

Đám người Việt Duật kia ai nấy đều to cao vạm vỡ, nếu thực sự muốn đánh chết cậu ta thì chỉ cần một cái chớp mắt là xong.

 

Nhưng bọn họ không làm thế, chứng tỏ bọn họ không dám.

 

Ngụy Lượng: "Đúng vậy, nói cho cùng cũng chỉ là một lũ hèn nhát. Liêu Giang, ngươi làm không sai, đừng để loại người như thế dọa sợ."

 

"Ta sợ bọn họ bao giờ?" Liêu Giang ôm vai, nghiến răng, "Cho dù có làm lại lần nữa, ta cũng sẽ không nhận."

 

Muốn ép cậu ta nhận tội thay, đừng có mơ.

 

Đang nói chuyện thì Hoa Vân Phi từ ngoài cửa bước vào.

 

Vị tổng quản này dẫn theo hai tiểu thái giám phía sau, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ vui vẻ một cách kỳ lạ.

 

Hoa Vân Phi: "Hôm nay, Vi thống lĩnh đặc biệt dẫn người tới biệt cung nơi sứ thần Việt Duật ở một chuyến, lục soát kỹ càng cho bọn họ một lượt, tìm được 'con dao găm quý giá' kia rồi." Nói đến cuối câu, ông ta không nhịn được cười sảng khoái hơn.

 

Kinh Trập chớp mắt, cũng cười theo: "Xem ra, sứ thần Việt Duật không vui lắm."

 

Hoa Vân Phi: "Sao có thể nói vậy được, Vi thống lĩnh đây là đang giúp bọn họ, tìm lại bảo vật bị mất, bọn họ nên cảm tạ mới phải." Ông ta vừa nói vừa sờ vào trong ngực áo, lấy ra một thỏi bạc có hình dáng kỳ lạ, ném cho Liêu Giang.

 

Kinh Trập nhanh tay đón được, mới không để Liêu Giang bị ném trúng.

 

Thỏi bạc này không nhẹ đâu.

 

Ngụy Lượng cũng định đưa tay ra đỡ nhưng không nhanh bằng Kinh Trập, bất lực nhìn Hoa Vân Phi: "Tổng quản, Liêu Giang bị thương, làm sao có sức mà đỡ?"

 

Vết thương trên lưng Liêu Giang khiến cậu ta căn bản không cử động được.

 

Hoa Vân Phi vỗ trán, cười ha hả: "Quên mất quên mất, may mà Kinh Trập nhanh tay. Đây là quà tạ lỗi của sứ thần Việt Duật, vốn định tới thăm nhưng Vi thống lĩnh bảo cái gì cũng không thực tế bằng tiền, nên đưa tới năm mươi lạng."

 

Năm mươi lạng nói nhiều không nhiều, nhưng đối với Liêu Giang chắc chắn là con số lớn. Vốn dĩ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, đâu ngờ còn được bồi thường.

 

Kinh Trập nhét thỏi bạc vào tay Liêu Giang.

 

Cầm thỏi bạc to tướng trên tay, Liêu Giang trông có vẻ ngơ ngác.

 

Ngụy Lượng kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, Vi thống lĩnh cố ý tới đó đòi lại công bằng?"

 

Hoa Vân Phi chắp tay sau lưng, thong thả nói: "Suy nghĩ của Vi thống lĩnh, chúng ta làm sao biết được?"

 

Liêu Giang dường như mới phản ứng lại, vẻ mặt kích động, đang định xuống giường thì bị lão thái giám tát một cái ấn trở lại.

 

Lão thái giám ngay cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên: "Ngồi yên, chưa xong đâu."

 

Liêu Giang lập tức ngoan ngoãn.

 

Mấy ngày nay, nếu không nhờ lão thái giám diệu thủ hồi xuân, cậu ta chắc chắn không được thoải mái thế này, trong lòng Liêu Giang vô cùng biết ơn lão thái giám, tự nhiên không dám làm loạn.

 

Hoa Vân Phi đang an ủi Liêu Giang, Ngụy Lượng cũng vui vẻ góp chuyện, Kinh Trập vừa nghe vừa âm thầm suy đoán.

 

Vi Hải Đông dẫn người tới gặp sứ thần Việt Duật, còn lục soát biệt cung bọn họ tạm trú, chuyện này Hoàng đế bệ hạ không thể không biết.

 

Nhìn thái độ của sứ thần và Hoa Vân Phi mấy ngày trước, vị sứ thần ngang ngược kia chắc chắn không đời nào chịu cho người lục soát. Ngoài mặt thì nói là vì muốn tốt cho sứ thần Việt Duật, nhưng thực chất chẳng khác nào tát thẳng vào mặt bọn họ một cái.

 

Bất kể mục đích của Vi Hải Đông là gì, hành động này không nghi ngờ gì đã khiến đám cung nhân phấn chấn tinh thần, quét sạch sự ủ rũ trước đó.

 

Kể từ đó, Hoa Vân Phi rõ ràng nhàn rỗi hơn nhiều.

 

Ông ta không cần phải chạy đôn chạy đáo để xử lý những xích mích nhỏ nhặt không đáng có nữa, sự thay đổi âm thầm này khiến Kinh Trập không khỏi liên tưởng đến một từ.

 

Giết gà dọa khỉ.

 

Trước đó, những kẻ có động tác nhỏ không phải là ít đâu.

 

Hôm nay, Kinh Trập đi theo Hoa Vân Phi kiểm kê kho tàng ở mấy biệt cung, kịp thời bổ sung hoa quả tươi, đúng lúc này, có người vội vã đi từ ngoài vào.

 

Hoa Vân Phi vừa ngẩng đầu lên, mày đã nhíu lại, xem ra là người quen.

 

"Ngươi không đến trường đua ngựa à, tới đây làm gì?" Người đàn ông trung niên bị Hoa Vân Phi gọi lại có dáng người hơi đậm, da ngăm đen, chắc là do làm việc ngoài trời quanh năm.

 

Trông thì thật thà, giọng nói cũng rất hào sảng.

 

"Thì rảnh rỗi, vừa khéo có việc muốn nhờ ngươi giúp mà." Người đàn ông trung niên xoa xoa tay, cười hề hề nhìn Hoa Vân Phi.

 

Kinh Trập liếc nhìn trang phục của người này, mép giày dính đầy bùn đất, cậu khẽ nhíu mày, cúi người chào Hoa Vân Phi rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

 

Hoa Vân Phi và người đàn ông trung niên nói chuyện khoảng một khắc, lúc đi ra, trên mặt vẫn cười hề hề, không nhìn ra cảm xúc gì.

 

Ông ta nhìn Kinh Trập, cười nói: "Ngươi chính là Kinh Trập mà Hoa Vân Phi dạo này hay nhắc tới à?"

 

Kinh Trập cúi người: "Không dám."

 

Người đàn ông trung niên: "Có gì mà không dám, Hoa Vân Phi kén chọn lắm, chắc chắn phải rất hài lòng mới hay nhắc tới ngươi..." Lời còn chưa dứt, tiếng chửi mắng của Hoa Vân Phi đã vọng ra từ bên trong.

 

"Trần Xương Minh, còn không mau cút? Đứng đó nói nhảm cái gì? Có mỗi ngươi biết nói à?"

 

Trần Xương Minh cười hì hì vẫy tay về phía trong nhà, sải bước rời đi.

 

Hoa Vân Phi sa sầm mặt bước ra, nói với Kinh Trập: "Lần sau không cần tránh đi đâu, chỗ ta cũng chẳng có gì đáng để giấu giếm cả." Cũng chẳng phải bí mật gì.

 

Kinh Trập: "Tiểu nhân nhớ rồi ạ."

 

Hoa Vân Phi gọi Kinh Trập vào trong, vừa đi vừa nói: "Người ban nãy là quản sự trường đua ngựa. Đừng nhìn gã trông thật thà, thực ra tinh ranh lắm đấy, không cần thiết thì đừng qua lại với gã."

 

Ông ta nói với vẻ rất thấm thía.

 

"Nếu không nhỡ bị gã lừa, có khi đến tiền bán thân cũng móc không ra đâu."

 

Kinh Trập cười cười: "Trên người tiểu nhân cũng chẳng có gì để lừa cả."

 

Hoa Vân Phi nhìn Kinh Trập, lắc đầu: "Ai bảo không có, lớp áo trong ngươi mặc là loại vải hiếm đấy, muốn bỏ tiền ra mua cũng không dễ đâu." Thứ có tiền mua được không tính là quá đắt, thứ có tiền cũng không mua được mới là hiếm.

 

Kinh Trập theo bản năng sờ sờ vạt áo, lớp áo mặc bên trong chỉ lộ ra một viền trắng nhỏ xíu, bình thường chẳng ai để ý, nhưng Hoa Vân Phi đã chỉ ra thì chứng tỏ ông ta đã phát hiện rồi.

 

Kinh Trập: "Ta..."

 

Hoa Vân Phi xua tay, ngắt lời Kinh Trập giải thích: "Không cần giải thích với ta, dù là quý nhân ban thưởng hay ngươi tự tìm cách mua được cũng vậy, ta nói cái này chỉ là muốn bảo ngươi, đừng tưởng mình vô dụng, đôi khi..." Ánh mắt ông ta đánh giá Kinh Trập một lượt, hừ lạnh một tiếng.

 

"Cho dù chỉ là một con người, cũng có giá trị để lợi dụng."

 

...

 

"Kinh Trập, Kinh Trập ——"

 

Không giống những người khác phải túc trực ở biệt cung mọi lúc mọi nơi, Thế Ân và Kinh Trập bọn họ vẫn về chỗ ở cũ nghỉ ngơi mỗi ngày, cái sân nhỏ vốn đông đúc giờ chỉ còn lại ba bốn người, đêm nào cũng vắng lặng như tờ.

 

Thế Ân từng than phiền, nửa đêm buồn tiểu đi ra ngoài cũng sợ gặp ma.

 

Tuy nhiên, lúc này dù có vắng lặng đến mấy cũng bị tiếng gọi của Thế Ân đánh thức, vài thái giám còn lại ở đây có người đẩy cửa sổ oán trách.

 

"Thế Ân, giọng ngươi to quá đấy."

 

Mai còn phải dậy sớm làm việc, giờ bị đánh thức làm sao ngủ lại được.

 

Thế Ân: "Đừng ngủ nữa, dậy mau."

 

Cậu ta đứng giữa sân, vẫy tay với mọi người.

 

Nếu không phải mấy người kia đều đã tỉnh, nhìn thấy nhau rồi, chắc cũng chẳng dám ra ngoài. Tình cảnh này trông giống Thế Ân bị ma nhập hơn.

 

Két ——

 

Kinh Trập là người đầu tiên đẩy cửa bước ra, áo khoác trên người còn chưa chỉnh tề, vẻ mặt ngái ngủ: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

 

Thấy Kinh Trập ra, mấy người khác cũng lục tục đi ra theo.

 

Thế Ân túm lấy tay Kinh Trập, kéo cậu về phía tường, mấy người cùng nhoài người lên tường thấp nhìn về phía xa.

 

Phía xa vốn dĩ tối đen như mực, giờ lại thấy những đốm lửa nối đuôi nhau, chi chít phủ kín cả vùng đồng hoang tối tăm, trong khoảnh khắc, những ánh lửa chập chờn ấy phản chiếu vào mắt họ, tựa như nhìn thấy ma quỷ dạ hành, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đi vài phần.

 

Một thái giám tên Đinh Mão khẽ hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

 

Bọn họ cũng từng dậy lúc nửa đêm, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng rầm rộ thế này.

 

Thế Ân: "Vừa nãy ta đi vệ sinh, buồn ngủ quá không nhìn kỹ, lúc về ma xui quỷ khiến thế nào lại nhoài người lên tường, thế là thấy luôn."

 

Những đốm lửa rải rác kia quá rõ ràng, dù cách xa đến vậy cũng không thể không nhận ra.

 

Kinh Trập: "Có lẽ là diễn tập."

 

Giọng cậu rất nhỏ, chỉ đủ cho Thế Ân nghe thấy.

 

Thế Ân hoảng hốt: "Ở đây á?"

 

Kinh Trập bật cười: "Không ở đây thì ở đâu? Ngươi nghĩ tại sao lần này tiếp đón sứ thần không ở trong nội đình mà lại ở Thượng Ngu Uyển?"

 

Thượng Ngu Uyển chiếm diện tích cực rộng, chỉ riêng biệt cung tiếp đãi sứ thần đã rất lớn, chưa kể các trường đua ngựa, vườn tược, vách núi, đồng bằng... mọi địa hình có thể tưởng tượng ra, ở đây đều có quy mô rất lớn.

 

Trải qua sự tu sửa của các đời đế vương, Thượng Ngu Uyển là khu vườn hoàng gia lớn nhất, nhưng gọi là vườn thì hai chữ này sao có thể bao hàm hết sự rộng lớn của nó?

 

Cho dù có một lượng lớn binh lính đồn trú cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

 

Thế Ân nhíu mày, vung nắm đấm: "Thế cũng tốt, để cho bọn họ biết binh lính của chúng ta không phải ăn chay."

 

Đám cung nhân bọn họ ở trong nội đình ít nghe chuyện bên ngoài, đến Thượng Ngu Uyển rồi phạm vi hoạt động rộng hơn hẳn.

 

Thấy nhiều chuyện, tầm nhìn cũng được mở mang.

 

Nhất là gặp nhiều sứ thần ngoại quốc, lại thêm vài lần va chạm, dần dần cũng hiểu ra, người ngoại tộc cũng chỉ là người thường, mà lợi ích của các ngoại tộc khác nhau cũng không giống nhau, thái độ đối xử với họ cũng mỗi người một vẻ.

 

Những kẻ có thái độ hống hách đa phần là những nước mấy năm nay thường xuyên quấy nhiễu biên giới, cũng có kẻ như Việt Duật, hung hãn muốn thôn tính các ngoại tộc khác.

 

Thấy nhiều rồi, trong lòng tự nhiên có suy nghĩ.

 

Hiện giờ nhìn về phía những đốm lửa lớn kia, có lẽ chính là doanh trại quân đội, trong lòng Thế Ân ngược lại bùng lên ý chí hào hùng.

 

Cậu ta xắn tay áo lên, lớn tiếng nói: "Ngày mai, ta nhất định phải tìm hiểu rõ ngọn ngành chuyện này!"

 

Kinh Trập phì cười: "Cũng không cần nghiêm túc thế đâu."

 

Tất cả chỉ là suy đoán của cậu, đúng hay không còn chưa biết.

 

Nếu là thật thì chắc chắn cũng không để cung nhân bình thường biết được, hẳn là chuyện cơ mật.

 

Đúng như Kinh Trập nghĩ, mấy ngày tiếp theo, dù Thế Ân có cố gắng đến mấy cũng chẳng biết thêm được gì nhiều.

 

Chỉ biết rằng, doanh kỵ bất ngờ xuất hiện này được điều từ Kinh quân tới. Hơn nữa, cuộc diễn tập đã âm thầm bắt đầu từ lâu, chỉ là đêm qua mới lộ ra hành tung.

 

Kinh Trập ở chỗ Hoa Vân Phi nghe được nhiều tin tức hơn một chút, mấy ngày nay, sứ thần các nơi sẽ theo Cảnh Nguyên Đế tới thung lũng sông, không ở biệt cung, nên đám cung nhân bọn họ có thể thả lỏng hơn chút.

 

... Vậy thì Dung Cửu chắc cũng đi theo Cảnh Nguyên Đế tới đó, mấy ngày này e là không gặp được rồi.

 

Ngụy Lượng tính tò mò, không nhịn được hỏi thêm: "Tổng quản, bọn họ tới thung lũng sông làm gì ạ? Là để xem Kinh quân diễn tập sao?"

 

Hoa Vân Phi: "Sao ngươi lắm chuyện thế, muốn đi xem à?"

 

Ngụy Lượng gãi đầu cười hề hề: "Ai mà chẳng muốn chứ?" Cậu ta nhìn Liêu Giang, "Ngươi không muốn à?"

 

Liêu Giang đỏ mặt: "Ta cũng muốn."

 

Hoa Vân Phi lườm bọn họ một cái: "Chỉ có các ngươi là lắm chuyện, ta thấy Kinh Trập sẽ không..."

 

"Tổng quản, ta cũng muốn." Kinh Trập ngượng ngùng gãi mặt.

 

Hoa Vân Phi nghẹn lời, mấy cung nhân khác không nhịn được cúi đầu cười trộm, sợ bị tổng quản nhìn thấy rồi đánh cho nên không dám cười to.

 

Náo nhiệt như vậy, Kinh Trập bảo không có ý nghĩ gì là không thể nào.

 

Tuy nhiên, điều thực sự khiến cậu động tâm vẫn có liên quan đến Dung Cửu.

 

Cưỡi ngựa bắn cung, Dung Cửu nếu mặc kỵ trang đó vào, chắc chắn sẽ rất đẹp nhỉ?

 

Hoa Vân Phi cốc đầu từng đứa một: "Cút cút cút, đi làm việc đi."

 

Ngụy Lượng, Kinh Trập và bốn năm cung nhân khác "cút" ra ngoài, nhìn nhau cười.

 

Ngụy Lượng: "Kinh Trập, ngươi thực sự muốn về sao?"

 

Mấy ngày nay, cậu ta và Kinh Trập cũng thân thiết hơn, rất quý cậu, còn từng hỏi cậu có muốn ở lại không.

 

Thượng Ngu Uyển so với hoàng cung đại viện thì tự do hơn nhiều.

 

Kinh Trập thở dài: "Thượng Ngu Uyển rất tốt, cũng rất tự do. Nhưng ta có lý do bắt buộc phải về."

 

Ở Thượng Ngu Uyển, cậu chắc chắn không thể thường xuyên qua lại với Dung Cửu; hơn nữa, không ở hoàng đình, mấy nhiệm vụ của Kinh Trập làm sao hoàn thành được?

 

Trước khi rời nội đình, cậu đã nhờ Minh Vũ điều tra tình hình ở Thị Vệ Xử sau khi Minh ma ma chết, đợi cậu về chắc là có tin tức rồi.

 

Trong lòng cậu canh cánh những chuyện này, sắc mặt có vài phần trầm tư.

 

Ngụy Lượng thở dài, vỗ vai Kinh Trập: "Được rồi, ta không nói nữa, đi thôi, giờ việc nhẹ hơn nhiều rồi, nếu còn không làm xong thì bị tổng quản xử thật đấy."

 

Kinh Trập bị cậu ta khoác vai kéo đi, cười lắc đầu.

 

...

 

Kinh Trập không đi được thung lũng sông, Thế Ân lại bị điều tới đó, mấy ngày nay đều ở một mình, buổi tối đi ngủ cậu ta cũng thấy hơi không quen.

 

Bảy tám ngày sau, Thế Ân trở về, mặt mày hớn hở, sự nhiệt tình thuần túy đó hiếm khi thấy ở Thế Ân.

 

Cậu ta vừa vào phòng đã kéo Kinh Trập nói chuyện.

 

Cộng thêm vài người khác, mồm năm miệng mười, Kinh Trập đại khái biết được chuyện xảy ra mấy ngày nay.

 

Binh lính được điều tới Thượng Ngu Uyển toàn là tinh nhuệ, trong đó còn có tám trăm kỵ binh.

 

Thế Ân và mọi người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều binh lính như vậy, lúc đầu đều bị khí thế hung hãn trấn áp, những sứ thần kia dù đa phần đều bình tĩnh, nhưng cũng có vài người biến sắc, không biết là sợ hãi hay kính sợ.

 

Tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên từ xa như tiếng sấm nổ giữa trời quang, liên miên không dứt, xen lẫn tiếng hò hét chém giết.

 

Thung lũng sông yên tĩnh bị vó ngựa giày xéo.

 

Hai đội quân chia làm "Tả" và "Hữu", chém giết lẫn nhau trên đường mòn thung lũng, hành động toát lên vẻ tàn khốc, thế mà lại tạo ra khí thế dũng mãnh của vạn binh mã.

 

Ngay cả người Việt Duật ngang ngược đến mấy cũng không khỏi lộ vẻ mặt nặng nề.

 

Lý do Hoàng đế Hách Liên triệu kiến bọn họ ở Thượng Ngu Uyển, nếu ban đầu không đoán ra, thì giờ nhìn thấy những binh lính hung hãn này, có ai mà thực sự không biết?

 

Đây không nghi ngờ gì là thủ đoạn răn đe.

 

Sứ thần Việt Duật và sứ thần Cao Nam nhìn nhau, lại nhìn về phía thung lũng sông xa xa, thấp giọng nói: "Đây chẳng qua là Hoàng đế Hách Liên cố ý dọa chúng ta thôi, những kẻ được điều tới đây chắc chắn là tinh binh mạnh nhất." Gã nói bằng tiếng Việt Duật, chỉ có quan văn Việt Duật bên cạnh mới nghe hiểu.

 

Lần này đi theo Cảnh Nguyên Đế, sứ thần các nước ngoại triều đương nhiên không thể mang theo hộ vệ của mình, chỉ có thể mang theo vài thần tử.

 

Quan văn Việt Duật: "Sứ thần đại nhân nói phải, chỉ là, Hoàng đế Hách Liên có tâm tư như vậy, chứng tỏ chuyện biên giới, hắn e là..."

 

Gã nói chưa hết câu, nhưng ý ngoài lời thì ai nghe cũng hiểu.

 

Cho dù đám binh mã diễn tập này là lứa tinh nhuệ nhất, nhưng trước khi sứ thần Việt Duật tới triều kiến cũng không phải chưa từng giao đấu với binh mã biên giới.

 

Không mạnh mẽ bằng, nhưng cũng không kém cạnh là bao.

 

Nếu không, vào thời điểm Hoàng đế Hách Liên đời trước suy yếu vô lực như vậy, bọn họ đã sớm xua quân nam hạ, san phẳng Trung Nguyên rồi. Nếu những binh mã này là do Hoàng đế Hách Liên đời này dày công vun đắp, dù chỉ có một phần thế này thôi cũng không thể khinh thường.

 

Điều này đủ thấy Hoàng đế có tâm chống giặc.

 

Sứ thần Việt Duật biết rõ đám người ở Vương trướng Việt Duật mang dã tâm lớn đến mức nào!

 

Hiện tại, cũng chỉ có thể thăm dò thêm, thăm dò thêm thôi.

 

...

 

Thế Ân rất kích động, liên tục hai ba ngày đều nói chuyện về thung lũng sông.

 

Kinh Trập nghe mấy ngày, chợt hỏi: "Ngươi có nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ không?"

 

Thế Ân ngẩn ra, sờ mũi: "Ta làm sao đủ tư cách hầu hạ bệ hạ, chỉ đứng từ xa nhìn vài lần, kết quả chẳng thấy gì cả."

 

Khoảng cách xa như vậy, đừng nói nhìn rõ mặt mũi, biết được mặc áo màu gì đã là giỏi lắm rồi.

 

Tuy nhiên, cậu ta như nhớ ra điều gì, sáp lại gần Kinh Trập.

 

"Có phải ngươi muốn hỏi chuyện Dung Cửu không?"

 

Kể từ vụ hương đuổi trùng, bạn bè của Kinh Trập đều biết tên vị thị vệ ngự tiền kia.

 

Kinh Trập hơi ngẩn ra, gật đầu.

 

Thế Ân: "Cũng không thấy, dù sao thị vệ ngự tiền chắc chắn phải hầu hạ bên cạnh bệ hạ rồi. Nhưng mà, có nghe nói sau khi diễn tập kết thúc sẽ có buổi vây săn, Kinh Trập, hay là lúc đó ngươi tìm cách đi xem thử?"

 

Kinh Trập cũng hơi động lòng.

 

Trong lòng đã có chủ ý, mấy ngày sau cậu cũng thử thăm dò hỏi Hoa Vân Phi.

 

Hoa Vân Phi cười mắng: "Thấy ngươi bình thường điềm tĩnh thế, không ngờ cũng tò mò mấy chuyện này."

 

Kinh Trập cười gượng: "Dù sao cũng hiếm khi được xuất cung, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, tự nhiên là có chút tò mò."

 

Hoa Vân Phi trầm ngâm một lát, ông ta cũng khá thích Kinh Trập, làm việc chu đáo, cư xử rộng rãi, lời cậu nói ra khó tránh khỏi khiến Hoa Vân Phi có chút thương cảm.

 

Bọn họ bình thường ở Thượng Ngu Uyển cũng hay gặp vài lần.

 

Dù sao Cảnh Nguyên Đế một năm cũng có một hai lần tới Thượng Ngu Uyển săn bắn, Tiên đế lại càng thích, mỗi năm có hai ba tháng phải ở đây.

 

Hoa Vân Phi thì xem chán rồi, nhưng Kinh Trập là người trong cung tới, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau muốn xem nữa thì không biết đến bao giờ.

 

Nghĩ đến đây, Hoa Vân Phi vẫy tay gọi Kinh Trập: "Nếu ngươi muốn đi mở mang tầm mắt thì cũng không phải không được."

 

Kinh Trập: "Nếu phiền phức quá thì thôi ạ. Tổng quản, ta cũng chỉ là nhất thời hứng thú..."

 

Hoa Vân Phi đã quyết định thì không thay đổi.

 

Ông ta xua tay, hờ hững nói: "Có gì đâu, cứ để các ngươi đi mở mang tầm mắt, đằng nào mấy hôm nay cũng rảnh, chẳng có việc gì."

 

Ông ta gọi với ra ngoài cửa một tiếng, rất nhanh sau đó, Ngụy Lượng ngơ ngác đi vào.

 

Hoa Vân Phi: "Ngươi cầm lệnh bài của ta đi tìm Trần Xương Minh, bảo là ta cho các ngươi đi, mấy ngày này coi như đi giải sầu, đằng nào trong tay cũng hết việc rồi."

 

Mắt Ngụy Lượng sáng rực lên, vui vẻ nhận lấy lệnh bài của Hoa Vân Phi. Cậu ta nghe là hiểu ý tổng quản ngay, không cần nói quá rõ.

 

Tuy cậu ta đã từng xem vây săn một hai lần, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, chuyện như thế này có xem thêm mấy lần cũng không chán.

 

Hai người cùng đi ra ngoài, Ngụy Lượng cười nói: "Kinh Trập, nhờ có ngươi mà lần này ta cũng được đi xem ké đấy."

 

Kinh Trập có chút ngại ngùng: "Thế này có phiền phức cho Tổng quản quá không?"

 

Ngụy Lượng dẫn Kinh Trập đi ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu: "Ngươi biết Tổng quản nhà mình phụ trách cái gì mà, Trần quản sự đôi khi còn phải nhờ Tổng quản giúp đỡ, biếu xén thêm chút gì đó... Ông ta có việc cầu cạnh Tổng quản, vui mừng còn không kịp ấy chứ."

 

Đúng như Ngụy Lượng nói, bọn họ đến trường đua ngựa, nói rõ ý định với Trần Xương Minh, người đàn ông trung niên thấp béo này lập tức sắp xếp bọn họ vào một đội ngũ gần nhất.

 

Ăn ở không cần lo, ngay cả quần áo cũng có bộ mới dự phòng.

 

Kinh Trập nhướng mày, nhìn Ngụy Lượng.

 

Ngụy Lượng cười hì hì cất lệnh bài đi, coi như chuyện thường.

 

Kinh Trập cùng Ngụy Lượng thu dọn đồ đạc, cụp mắt không nói, chỗ Hoa Vân Phi quả thực là nơi rất tốt, vậy Hồ Việt sắp xếp cậu qua đây... là muốn lấy lòng cậu?

 

Chỉ là, cậu có chỗ nào đáng để Hồ Việt nhớ thương chứ? Hay là, giống như lời Hoa tổng quản nói, chỉ cần là con người thì đều có giá trị để lợi dụng?

 

Kinh Trập tuy đang suy nghĩ nhưng tay chân vẫn nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã cùng những người khác thu dọn xong xuôi, cùng nhau tới doanh trại.

 

Đã là vây săn thì đương nhiên không thể ở biệt cung, cờ xí rợp trời xếp thành hàng dài, tướng sĩ canh gác uy phong lẫm liệt, người ra vào doanh trại đều bị kiểm tra kỹ càng.

 

Kinh Trập và mọi người bị kiểm tra yêu bài và vật dụng tùy thân xong mới được vào trong.

 

Đây là lần đầu tiên Kinh Trập nhìn thấy những con ngựa cao lớn mà Thế Ân nói, quả thực vô cùng hung hãn. Cách doanh trại không xa, rất nhiều người đang cưỡi ngựa phi nước đại, giống như một cuộc vây săn đang diễn ra.

 

Nhưng cung nhân dẫn đường chỉ liếc qua rồi nói với bọn họ: "Đây là đang lùa thú trước, đợi ngày mai bệ hạ dẫn người tới sẽ không bị mất hứng."

 

Thú ở Thượng Ngu Uyển rất nhiều, nhưng phân bố quá rộng, không thể để chúng chạy lung tung khắp núi đồi được.

 

Đám sứ thần kia muốn chạy thì cũng phải xem có được phép hay không đã.

 

Lùa thú tới trước, ngày mai săn bắn sẽ thuận tiện hơn nhiều.

 

Kinh Trập gật đầu, đi theo bọn họ, đi một lúc lâu đến đoạn giữa, cung nhân dẫn đầu lại giơ tay chỉ về phía doanh trướng khổng lồ phía xa, "Đó chính là hoàng trướng của bệ hạ."

 

Nghe vậy, không ít người ngẩng đầu lên nhìn, Kinh Trập cũng nằm trong số đó.

 

Hoàng trướng canh phòng nghiêm ngặt, không lều trại nào có thể so sánh được, chỉ riêng thị vệ tuần tra xung quanh đã không biết bao nhiêu mà kể.

 

Kinh Trập loáng thoáng nhìn thấy dáng người Vi Hải Đông, hắn ta đang đứng ở cửa lều, không biết đang nói chuyện với ai. Cậu nhìn quanh một lượt, không thấy Dung Cửu.

 

Không biết là do xa quá, hay là hắn không ở đây.

 

Đi qua hoàng trướng, bọn họ rất nhanh đã tới chỗ ở của mình, bảy tám người chen chúc trong một cái lều, trông có vẻ hơi chật chội, nhưng đồ ăn thức uống thì không tệ, vừa tới đã được ăn thịt.

 

Nghe Ngụy Lượng nói, năm nào đi săn đồ ăn cũng rất ngon.

 

Gặp phải thợ săn giỏi, được bệ hạ ban thưởng cho, có khi còn được miếng thịt to bằng bàn tay, ăn vào cứ gọi là thơm nức mũi.

 

Kinh Trập và Ngụy Lượng đều là thái giám nhị đẳng, nên cũng bớt được vài việc nặng nhọc, chỉ cần đi theo cung nhân dẫn đường ra ra vào vào.

 

Bận rộn một ngày rồi đi ngủ, hôm sau, bọn họ bị đánh thức bởi tiếng rung chuyển.

 

Kinh Trập còn đang mơ màng, nghe tiếng hô hào của binh lính bên ngoài, rất nhanh đã tỉnh táo lại.

 

Ngụy Lượng nhanh nhẹn bò dậy, lắng nghe một lúc: "Đang thao luyện đó." Cậu ta rất có kinh nghiệm, lúc mới đến đã kể cho Kinh Trập nghe không ít, nay tận mắt chứng kiến mới thực sự cảm nhận được sự vất vả của quân đội.

 

Giờ giấc thức dậy của đám cung nhân như Kinh Trập đã được coi là rất sớm, nhưng binh lính thao luyện còn dậy sớm hơn bọn họ nhiều.

 

Kinh Trập: "Vất vả thật."

 

Ngụy Lượng cười toe toét: "Đương nhiên rồi, quân nhân gian khổ nhọc nhằn mới đổi lấy được sự bình yên như bây giờ chứ."

 

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi lều.

 

Hôm nay, buổi săn bắn bắt đầu, mới là lúc bận rộn thực sự.

 

Và cũng đến lúc này, Kinh Trập mới hiểu ý của Thế Ân. Dù có thể nhìn thấy Hoàng đế, nhưng ở khoảng cách xa tít tắp thế kia... nhìn ra được có người ở đó đã là giỏi lắm rồi, nói gì đến việc nhìn rõ mặt mũi.

 

Nếu được lại gần thì có thể nhìn thấy, nhưng lúc đó theo quy củ lại không được phép ngẩng đầu.

 

Hứng thú của Kinh Trập đối với Cảnh Nguyên Đế chỉ thoáng qua trong chốc lát, cậu mải miết nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Dung Cửu.

 

Nhưng Hoàng đế đã nhìn không rõ thì thị vệ tự nhiên cũng chẳng thấy đâu, chỉ lờ mờ nhận ra những thị vệ cưỡi ngựa theo sát Hoàng đế bệ hạ trông rất oai phong.

 

Kinh Trập không kìm được tưởng tượng ra dáng vẻ Dung Cửu cưỡi ngựa bắn cung, bất giác mỉm cười lắc đầu.

 

Tuy không gặp được người, nhưng ở trong doanh trại, Kinh Trập được mở mang tầm mắt với biết bao điều mới lạ chưa từng thấy.

 

Bất kể là những binh lính hung hãn kia, hay kỷ luật nghiêm minh trong doanh trại, hoặc là sự tàn khốc đẫm máu của những buổi săn bắn hàng ngày... đều vô cùng thú vị.

 

Mỗi khi chiều tà buông xuống, doanh trại luôn nồng nặc mùi máu tanh, xác thú treo trên lưng ngựa, máu nhỏ tong tỏng, dường như còn vương lại tiếng bi thương trước khi chết.

 

Đống thú săn được chất chồng như núi, được kiểm kê nhanh chóng.

 

Thú săn được hàng ngày sẽ dùng làm thức ăn trong ngày, không được giữ lại, kiểm kê xong sẽ đưa thẳng lên thớt.

 

Đang là mùa hè, để qua một ngày là thối rữa ngay.

 

Và số lượng thú săn được mỗi ngày, Cảnh Nguyên Đế luôn dẫn đầu với khoảng cách rất xa.

 

Đương nhiên, cũng có sứ thần xì xào bàn tán, cho rằng Cảnh Nguyên Đế chiếm lợi thế chủ nhà.

 

Đêm hôm ấy, Cảnh Nguyên Đế cầm cung, trong bóng đêm liên tiếp bắn mười mũi tên, mũi nào cũng xuyên thủng bia ngắm phía xa. Có hai ba mũi tên còn găm sâu vào thân cây cổ thụ phía sau, nhổ cũng không ra.

 

Cảnh Nguyên Đế tùy ý ném cây cung nặng cho cung nhân hầu hạ, mặt không cảm xúc nhìn sứ thần Cao Nam: "Tiếp theo, đến lượt các ngươi."

 

Vi Hải Đông bước lên một bước, mỉm cười dâng lên một cây cung tương tự: "Mời!"

 

Sắc mặt mấy vị sứ thần chẳng mấy tốt đẹp, trong đêm tối đen như mực thế này, đến bia ngắm còn chẳng nhìn rõ thì bắn trúng kiểu gì.

 

Nhưng dưới ánh mắt của các sứ thần nước khác, bọn họ đành phải cắn răng bước lên, kết quả đa phần là mười mũi tên trật mất chín.

 

Bộp!

 

Ngụy Lượng kể đến đoạn này, phấn khích vỗ đùi đen đét, vỗ đỏ cả chân.

 

"Hay, hay lắm!"

 

Những cung nhân khác ngồi nghe cũng đỏ cả mặt vì phấn khích.

 

Kinh Trập dù bình tĩnh đến mấy cũng không khỏi nghe đến rạo rực trong lòng.

 

Cảnh Nguyên Đế trong rất nhiều việc, là một vị Hoàng đế có sức uy h**p cực lớn.

 

Chỉ cần hắn muốn.

 

Kinh Trập ở Thượng Ngu Uyển rất dễ dàng cảm nhận được điều này.

 

So với nỗi sợ hãi của cung nhân trong nội đình đối với Càn Minh Cung, người ở Thượng Ngu Uyển khi nhắc đến Thái Thất Cung vẫn cảm thấy đó là nơi tốt. Đặc biệt là những người như Ngụy Lượng, thỉnh thoảng ra vào trường săn, lại càng dễ bị k*ch th*ch nhiệt huyết.

 

Cảm giác sôi sục ấy dễ dàng khiến họ quy phục, hận không thể lập tức đi theo phò tá Hoàng đế.

 

Nghĩ đến đây, Kinh Trập lại không thể hiểu nổi, tại sao theo lời hệ thống, Cảnh Nguyên Đế lại thiêu chết cả hoàng thân quốc thích trong trận hỏa hoạn ở hoàng cung?

 

Bệnh nặng?

 

Cảnh Nguyên Đế sau này sẽ mắc bạo bệnh, rồi phát điên trước khi chết... không, Hoàng đế hiện tại đã đủ điên rồi...

 

Kinh Trập chỉ lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Với tư cách là một Hoàng đế, Cảnh Nguyên Đế đối xử với dân chúng không tệ, trong chính sự hàng ngày cũng coi như cần cù, nếu không Kinh Trập đã chẳng nghe Trịnh Hồng hết lời khen ngợi.

 

Kinh Trập chưa bao giờ nghe nói Cảnh Nguyên Đế bỏ bê buổi chầu sớm nào.

 

Điều này chứng tỏ, Cảnh Nguyên Đế dù có làm càn đến đâu, khi làm Hoàng đế vẫn rất nghiêm túc.

 

Vậy thì hành động phóng hỏa kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục, so với những gì hắn làm trước đây, quả thực quá mức kỳ lạ và phi lý.

 

Trong chuyện này chắc chắn còn có nguyên do khác.

 

Nếu muốn ngăn cản kết cục đó, bắt buộc phải tìm ra nguồn gốc của vấn đề.

 

Còn về những sứ thần ngoại triều kia?

 

Sự tồn tại của một số kẻ trong đó đúng là sẽ đe dọa đến an nguy của vương triều, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính yếu, mà chỉ là kết quả do nhiều sự việc thúc đẩy tạo thành.

 

Nếu hoàng thất không suy bại, vẫn giữ được quốc lực, bọn họ tự nhiên không thể phá vỡ biên giới.

 

Sự tồn vong của hoàng thất chính là một trong những nguồn gốc của sĩ khí. Mất đi sĩ khí, dù binh lính có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể ngẩng cao đầu.

 

"Kinh Trập?"

 

Ngụy Lượng vỗ vai cậu, "Đang nghĩ gì thế?"

 

Kinh Trập thuận miệng nói: "Đang nghĩ xem tối nay được ăn thịt gì."

 

Những người khác nghe vậy cũng không nhịn được l**m môi.

 

Tối qua bọn họ được chia miếng thịt lợn rừng to bằng bàn tay, ăn vào hơi hoi nhưng ai cũng tiếc không nỡ nhả ra, ăn ngấu nghiến ngon lành.

 

Ngụy Lượng cười hì hì: "Biết đâu được chia chút thịt hươu nhỉ?"

 

Có người cười nhạo Ngụy Lượng: "Ngươi cũng khéo mơ mộng thật, thịt hươu quý giá như vậy, sao có thể chia cho chúng ta?"

 

Mọi người chỉ tán gẫu một lúc rồi tản ra làm việc, không dám nán lại lâu.

 

Ai ngờ đâu, đến tối, Kinh Trập thực sự được chia một miếng thịt hươu nhỏ.

 

Hỏi ra mới biết, hôm nay Cảnh Nguyên Đế chọn được bầy hươu lớn nhất gần thung lũng sông, ngoại trừ con đang mang thai và con non, còn lại đều mang về hết.

 

Tuy nhiên, số cung nhân may mắn được ăn thịt hươu như Kinh Trập cũng không nhiều.

 

Dù sao lúc chia cũng là ngẫu nhiên.

 

Kinh Trập ăn miếng thịt hươu trong ánh mắt ghen tị của người khác, thịt mềm hơn cậu tưởng tượng, không biết là bộ phận nào, ăn ngon hơn thịt lợn rừng hôm qua nhiều.

 

Chỉ là, ăn thịt hươu xong, buổi tối Kinh Trập lại trằn trọc khó ngủ, lăn qua lộn lại mấy vòng, cứ có cảm giác mình có thể mở mắt thao láo đến sáng mai.

 

Cậu nắm chặt tay, cảm giác nóng bức kỳ lạ khiến sắc mặt cậu hơi là lạ, lén lút bò dậy, lúc đi ra ngoài còn bị Ngụy Lượng mơ màng hỏi một câu.

 

"Ta đi giải quyết nỗi buồn."

 

Kinh Trập bỏ lại câu này, vén cửa lều đi ra.

 

Trong doanh trại hiếm có nơi nào thực sự tối tăm, dù là ban đêm cũng thường xuyên có người tuần tra, có những nơi sáng trưng, không một góc chết.

 

Kinh Trập không lừa Ngụy Lượng, cậu đúng là lén đi giải quyết nỗi buồn, chỉ là nỗi buồn này không phải nỗi buồn kia.

 

Kinh Trập là để kiểm tra cái đó, kết quả, đúng là nó hơi ngóc đầu dậy thật.

 

Cậu rất muốn giác ngộ, dứt khoát đi tu cho xong.

 

Thịt hươu tối nay ngon thì ngon thật, nhưng đối với cậu lại là rắc rối không nhỏ.

 

Cậu nín nhịn, dội nước lạnh mấy lần mới đi ra.

 

Cảm giác mát lạnh trên da thịt gặp gió thổi, cuối cùng cũng đè xuống được chút khô nóng, nhưng giữa mùa hè, gió có thổi mạnh đến mấy cũng chẳng mát mẻ được bao nhiêu.

 

Thêm một thời gian nữa là vào thu, chắc bọn họ cũng sắp phải về, đến lúc đó, sứ thần ngoại triều cũng lần lượt trở về...

 

Kinh Trập cố nghĩ đến những chuyện linh tinh để phân tán tư tưởng.

 

Một lúc lâu sau, tâm mới tĩnh lại được đôi chút.

 

Trong doanh trại không tiện đi lại lung tung, vừa bình tĩnh lại Kinh Trập liền chạy chậm về, chưa kịp qua chốt gác về lều đã bị người ta chặn lại.

 

Kinh Trập ngẩn ra, nhìn hai binh lính trước mặt.

 

"Yêu bài đâu? Ngươi đang làm gì?"

 

May mà lúc đi ra Kinh Trập khá cẩn thận, mang đủ đồ đạc, tự nhiên móc yêu bài ra, lại thành thật báo tên cung nhân mình đi theo.

 

"Buổi tối không ngủ, ra ngoài làm gì?"

 

"Ra ngoài giải quyết nỗi buồn."

 

Kinh Trập đi đi lại lại trên đường đều có người nhìn thấy, lời cậu nói cũng không tính là nói dối.

 

Binh lính quan sát cậu một lượt, vẻ mặt dịu đi đôi chút, trả lại yêu bài cho Kinh Trập, lục soát thấy trên người cậu không có dao kiếm gì nhưng cũng không thả cậu về ngay.

 

Cậu bị đưa đến một cái lều trống.

 

Vừa vào đã thấy bên trong có bảy tám người, nhìn qua còn thấy vài gương mặt quen thuộc, là những cung nhân cậu gặp gần đây.

 

"Các ngươi tạm thời không có hiềm nghi, nhưng vẫn không được đi lại lung tung. Đợi đến ngày mai sẽ cho các ngươi đi."

 

Binh lính đưa Kinh Trập đến bỏ lại câu này rồi để mặc cậu ở đó.

 

Bên ngoài lều còn có vài binh lính canh gác.

 

Kinh Trập vào trong, mấy cung nhân nhận ra cậu liền vẫy tay gọi cậu tới ngồi cùng.

 

Có lẽ ai cũng bị nói những câu tương tự, nên tuy trên mặt có chút lo lắng nhưng cũng không quá sợ hãi.

 

"Kinh Trập, sao ngươi cũng bị đưa tới đây?"

 

Một cung nữ tên Tào Mẫn ngồi cách đó không xa tò mò hỏi.

 

Kinh Trập kể lại lý do ban nãy, những người khác cũng nhao nhao kể lể, lý do cũng đại khái như nhau, chỉ có Tào Mẫn là xui xẻo hơn chút.

 

Nàng phụ giúp đầu bếp trong doanh trại, tối nay dọn dẹp muộn một chút, trên đường về thì bị chặn lại.

 

Tào Mẫn: "Cũng không biết xảy ra chuyện gì, vừa nãy lúc bị giải đến đây, trông bọn họ căng thẳng lắm."

 

Kinh Trập cũng để ý thấy thái độ của đám binh lính, lúc kiểm tra vô cùng cẩn thận, chỉ cần có chút sơ hở là bị giải đi ngay.

 

Kinh Trập đã thấy hai ba người bị giải đi, thái độ của binh lính đối với họ hoàn toàn khác với Kinh Trập, rất thô bạo, rõ ràng là muốn tra khảo kỹ càng.

 

"Chỗ chúng ta chắc là không sao đâu nhỉ." Có người ôm chặt đầu gối, "Họ chẳng bảo ngày mai sẽ thả chúng ta ra sao?"

 

Một người đàn ông trông giống quản sự u ám nói: "Đó là trong trường hợp không có chuyện gì lớn, chứ nếu thực sự xảy ra chuyện, đừng nói ngày mai, giữ được mạng sống đi ra đã là may mắn rồi."

 

Kinh Trập cụp mắt, quản sự kia nói không sai, chỉ là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Cậu cúi đầu, gục trán lên đầu gối.

 

Vốn dĩ chẳng buồn ngủ chút nào, giờ bị nhốt lại, ngược lại thấy hơi buồn ngủ.

 

Kinh Trập nghe tiếng mọi người nói chuyện rì rầm, bất giác ngủ thiếp đi.

 

...

 

Cốc cốc ——

 

Có ngón tay gõ nhẹ lên vai Kinh Trập, cậu lơ mơ tỉnh dậy, mang theo vài phần mệt mỏi lười biếng.

 

Mùi hương lan thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi, là mùi hương quen thuộc.

 

Trong cơn ngái ngủ, Kinh Trập hít sâu mấy hơi, rồi lại thở dài một hơi.

 

"Dung Cửu, đừng quậy."

 

Cơ thể cậu khẽ nhấp nhô, dựa vào lòng Dung Cửu, lười biếng như muốn ngủ tiếp...

 

... Nhấp nhô cái gì?

 

Kinh Trập bỗng cảm thấy không đúng, lập tức mở mắt ra.

 

Ánh trăng bàng bạc trải khắp cánh đồng hoang vu bát ngát, rừng sâu phía xa đen ngòm như con quái vật nuốt chửng mọi thứ, gió thổi qua, cả cánh đồng rạp mình xuống, trong khoảnh khắc, đất trời bao la khiến Kinh Trập ngẩn ngơ.

 

Giữa vũ trụ mênh mông, con người thật nhỏ bé biết bao.

 

Nhưng con ngựa đen dưới thân lại chẳng hề sợ hãi, dưới sự điều khiển của chủ nhân, thong thả đi dọc theo bìa rừng, thỉnh thoảng cúi đầu gặm vài ngọn cỏ.

 

Kinh Trập ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cứ tưởng mình vẫn đang nằm mơ.

 

Chuyện này là sao...

 

Trước khi ngủ cậu vẫn còn bị nhốt trong lều, sao ngủ một giấc tỉnh dậy, người lại đang cưỡi ngựa cao to giữa đồng hoang thế này?

 

Mùi hương lan u tịch ngay bên cạnh, Kinh Trập không quay đầu lại, chỉ cọ cọ, nghi hoặc hỏi: "Huynh đưa ta ra ngoài thế này... không sao chứ?"

 

Khoan đã, cái cậu muốn hỏi không phải là chuyện này.

 

"Dọc đường đi, chẳng lẽ không ai nhìn thấy sao?"

 

Cái vế sau này mới quan trọng.

 

"Không sao. Không ai thấy."

 

Giọng nói lạnh lùng trả lời hai câu hỏi của Kinh Trập.

 

Kinh Trập chỉ cần cúi đầu là có thể thấy một tay người đàn ông đang hờ hững cầm dây cương, tay kia ôm eo cậu, chắc là sợ cậu ngã.

 

Kinh Trập: "Chẳng lẽ huynh lừa ta?"

 

Nơi đồng không mông quạnh thế này, hai người bọn họ cưỡi ngựa đi ra, sao có thể không bị ai phát hiện?

 

Nghĩ vậy, cậu cố sức quay đầu lại nhìn, kết quả phía sau không có doanh trại, phía trước đương nhiên cũng không có.

 

Kinh Trập sững sờ, lẩm bẩm: "Ta ngủ, lâu đến thế sao?"

 

Doanh trại đèn đuốc sáng trưng, dù bọn họ đi xa đến đâu, trong đêm tối vẫn có thể nhìn thấy nơi sáng rực ấy.

 

Sao lại chẳng thấy đâu cả?

 

Dung Cửu thản nhiên nói: "Chỉ là đi hơi xa chút thôi, không sao đâu."

 

... Người này sao có thể bình tĩnh đến thế, thế này mà còn bảo không sao, rốt cuộc hắn thần thông quảng đại đến mức nào vậy?

 

"Hôm nay sao lại dậy đêm nữa?"

 

Dung Cửu hoàn toàn không để ý đến nỗi lo âu của Kinh Trập, ngược lại còn véo má cậu, lạnh giọng nói: "Không ngủ được?"

 

Giọng điệu có vài phần dạy dỗ.

 

Kinh Trập: "Sao huynh biết ta bị nhốt?"

 

Dung Cửu: "Bởi vì trong danh sách thuộc hạ báo lên, có tên nhóc ngốc nghếch là em."

 

Kinh Trập bĩu môi: "Chỉ dậy tiểu đêm bình thường thôi, ai ngờ lại xui xẻo thế chứ?"

 

Cậu không hỏi xảy ra chuyện gì, ngược lại hỏi chuyện khác.

 

"Doanh trại bây giờ giới nghiêm, huynh không cần ở lại canh gác sao?" Kinh Trập hỏi, "Nhỡ đâu..."

 

Lời cậu chưa nói hết, Dung Cửu đã bóp mỏ cậu thành mỏ gà con, có hơi mất kiên nhẫn nói: "Chưa chết được đâu, em lo cho ta làm gì?" Trong giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần bực bội vô cớ.

 

Kinh Trập bị trừng trị, ư ư hai tiếng, giãy giụa nói: "... Vậy ta, cũng chưa chết được, ngày mai là được về rồi... huynh không cần đến đâu..."

 

Dung Cửu: "Em?"

 

Ngón tay hắn buông ra, di chuyển ra sau gáy Kinh Trập, nắn nắn đầy ẩn ý, "Bóp một cái là chết."

 

Kinh Trập bị ngón tay lạnh lẽo của Dung Cửu làm cho rụt cổ lại, lầm bầm: "Cổ ta cũng đâu có bé đến thế."

 

Lực bóp cổ cũng không nhỏ đâu nhé.

 

Dung Cửu cười lạnh: "b*p ch*t em, không cần đến một hơi thở."

 

Kinh Trập: "Sao huynh cứ tìm đủ cách trù ẻo ta chết thế?"

 

"Không cẩn thận một chút thì chết kiểu gì cũng có thể xảy ra." Dung Cửu không chút thương xót, giọng nói thấm đẫm ác ý, "Chi bằng chết sớm trong tay ta còn hơn."

 

Kinh Trập giãy giụa trên lưng ngựa vài cái, cuối cùng cũng xoay được người lại, nghi ngờ quan sát khuôn mặt Dung Cửu.

 

Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông không chút biểu cảm.

 

Nhưng lời nói ra lại có thể dọa người ta chết khiếp.

 

"Ta mới không thèm chết trong tay huynh." Kinh Trập nhíu mày, trước khi Dung Cửu kịp lên tiếng lại nói, "Ta muốn chết già một cách tự nhiên trong giấc mộng."

 

Nằm trên giường, ngủ một giấc, ôm ấp hy vọng ngày mai vẫn có thể tỉnh lại, rồi cứ thế ngủ mãi mãi.

 

Đó cũng là một cách chết.

 

Đằng nào cũng phải chết, sao không thể hy vọng một cái chết thoải mái hơn chút?

 

Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Trước khi em chết già tự nhiên, em sẽ chết vì bệnh, chết vì đau đớn trước, sau đó em sẽ phát hiện ra, khi về già, cách chết nhanh nhất thoải mái nhất, vẫn là bị người ta b*p ch*t cho xong."

 

... Dung Cửu rốt cuộc cố chấp đến mức nào vậy!

 

Kinh Trập không muốn bị b*p ch*t đâu!

 

Cậu đưa tay s* s**ng lung tung, cuối cùng cũng chạm được vào miệng Dung Cửu, bịt chặt lại, có chút buồn bực nói: "Huynh đừng nói nữa."

 

Dung Cửu cũng hay thật, bị bịt miệng cũng không phản kháng, ngược lại còn nắm lấy tay Kinh Trập, hôn lên từng cái một, hại cậu bị hôn đến mức phải rụt tay lại.

 

Kinh Trập vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy dây cương trống không, suýt chút nữa tắt thở.

 

"Huynh, sao huynh lại buông dây cương ra!"

 

Con ngựa này rất cao lớn, những thớ cơ bắp cuồn cuộn, mượt mà của nó đủ để kẻ không biết gì như Kinh Trập cũng cảm thấy đây là một con ngựa tốt.

 

Nhưng ngựa tốt thì tốt, cũng cao, cũng khỏe, đối với Kinh Trập chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, cậu còn ngồi được ở đây là nhờ có Dung Cửu.

 

Kết quả cậu nhìn lại thì thấy, Dung Cửu đã buông dây cương từ đời nào.

 

Cũng phải, một tay ôm eo Kinh Trập, tay kia nắm tay cậu, lấy đâu ra tay thứ ba mà cầm dây cương?

 

... A a a cứu mạng!

 

Cậu vừa hoảng hốt, cơ thể liền cựa quậy. Cánh tay ngang eo càng siết chặt, khẳng định sự tồn tại.

 

"Không ngã được đâu."

 

Dung Cửu thản nhiên nói, "Đêm nay, có sứ thần bị giết, nên doanh trại giới nghiêm."

 

Câu nói bất ngờ của người đàn ông khiến dây thần kinh đang căng thẳng của Kinh Trập giãn ra đôi chút.

 

Có sứ thần bị giết... tại sao?

 

Dung Cửu ghé sát tai Kinh Trập, giọng nói u ám lạnh lẽo, tựa như ác quỷ địa ngục, mang theo vài phần sát khí lạnh băng.

 

"Chết ngay bên ngoài hoàng trướng."

 

Kinh Trập trừng lớn mắt, đây mới là lý do doanh trại giới nghiêm sao?

 

Cậu lẩm bẩm: "Không phải thực sự có kẻ điên rồ muốn ám sát bệ hạ đấy chứ?"

 

Điên rồi à?

 

Doanh trại canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần là người bình thường đều có thể đoán được ám sát chắc chắn thất bại, sao lại ra tay ở Thượng Ngu Uyển?

 

Dung Cửu: "Ai biết được? Có thể là kẻ điên rồ nào đó đang phát điên lung tung thôi." Lời hắn nghe có vẻ tùy tiện, như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

 

Kinh Trập: "Nghe còn điên hơn cả huynh nữa."

 

Cậu dần dần cũng quên mất chuyện dây cương, lại dựa vào lòng Dung Cửu.

 

Dung Cửu nhướng mày: "Ta rất điên?"

 

Kinh Trập lí nhí: "... Còn phải hỏi à? Huynh không có chút tự biết mình nào à?"

 

Dung Cửu chỗ nào mà không điên chứ?

 

Dung Cửu lơ đễnh nói: "Nhưng không điên bằng trước kia."

 

Hắn cụp mắt xuống, người trong lòng... Nhịp tim Kinh Trập rất ổn định, tồn tại trong cơ thể mỏng manh này, nhưng cũng yếu ớt đến mức dễ dàng bị bóp nát.

 

Chỉ nghe tiếng hít thở kia thôi cũng thấy thú vị.

 

Sống, sống tốt hơn, sau đó, trước khi mọi thứ sụp đổ, sẽ mang em ấy cùng chết.

 

Hiện tại, điều này đã thay thế cho d*c v*ng phá hoại bạo ngược kia, ít nhiều cũng đè nén được ý niệm điên cuồng.

 

Trong doanh trại, cuộc kiểm tra ngày càng gắt gao đang lần lượt diễn ra. Doanh trại vốn có chút yên tĩnh giờ đã hoàn toàn sống lại, khắp nơi đều là binh lính trang bị đầy đủ đi tuần tra.

 

Vi Hải Đông bận đến mức không kịp uống ngụm nước, vội vã trở về gần hoàng trướng, chưa kịp xin vào đã bị Ninh Hoành Nho chặn lại.

 

Vi Hải Đông tuy là cận thần của Cảnh Nguyên Đế, nhưng doanh trại Thượng Ngu Uyển này là do Kinh quân trấn thủ, khi giới nghiêm tự nhiên cũng do bọn họ chủ trì.

 

Vi Hải Đông chỉ hỗ trợ bên cạnh, nhưng cũng vô cùng bận rộn.

 

Giờ trở về là có việc cầu kiến Hoàng đế.

 

Ninh Hoành Nho chắp tay sau lưng, sâu kín nói: "Bệ hạ không có trong hoàng trướng."

 

Yên ắng, nơi này chỉ có hai người bọn họ.

 

Vi Hải Đông nghe vậy, đầu tiên là nhắm mắt lại, sau đó day sống mũi, đi qua đi lại trước mặt Ninh Hoành Nho, đột ngột quay người lại, rít qua kẽ răng vài chữ.

 

"Bệ hạ điên rồi hả?"

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn chạy ra ngoài, Cảnh Nguyên Đế sợ người ám sát hắn không đủ nhiều à?

 

Ninh Hoành Nho từ từ nhìn về phía Vi Hải Đông.

 

Một lát sau, Vi Hải Đông buông xuôi, cũng phải, bệ hạ có lúc nào là không phát điên đâu?

 

Nói ra thì, dạo gần đây đã coi là ít điên hơn rồi.

 

Nếu là trước kia, không chừng Cảnh Nguyên Đế còn hứng thú sai người thả thích khách vào ấy chứ.

 

Kẻ thất bại, đa phần chết trực tiếp trong tay Cảnh Nguyên Đế, nếu thành công... đến nay vẫn chưa có ai thành công, nhưng nhìn sự điên rồ của bệ hạ... biết đâu chừng, hắn sẽ vô cùng, vô cùng vui vẻ.

 

Ngay cả mạng sống của chính mình cũng là món đồ chơi thú vị.

 

Sự u ám điên cuồng, bạo ngược hận không thể xé nát vạn vật kia, chẳng qua chỉ đang ẩn nấp trong xương tủy máu thịt Cảnh Nguyên Đế, dường như đều đã ngủ say.

 

Cảnh Nguyên Đế hiện tại, so với trước kia, giống người bình thường hơn nhiều.

 

Nhưng có lẽ vì bình thường được một thời gian nên Vi Hải Đông cũng lơ là, thế mà lại hoảng hốt vì chuyện nhỏ nhặt này.

 

... Cảnh Nguyên Đế có làm chuyện điên rồ hơn nữa, thì cũng là chuyện có thể xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment