Quen biết Dung Cửu rồi, Kinh Trập ngày càng quen với kiểu này. Không thế thì khó mà thản nhiên chấp nhận sự ngông cuồng của Dung Cửu.
Mức độ chấp nhận của con người cứ thế bị kéo giãn đến cực hạn hết lần này đến lần khác, để rồi kinh ngạc phát hiện ra, ái chà, hóa ra vẫn có thể thấp hơn nữa.
Có một loại kh*** c*m bất chấp sống chết.
Kinh Trập đang theo Dung Cửu học cưỡi ngựa.
Đối tượng tập luyện đầu tiên lại là một con ngựa cao to, độ khó không nhỏ chút nào, nhưng có lẽ cũng chỉ có thể chọn nó.
Dung Cửu ngồi sau lưng Kinh Trập, dạy cậu cách cầm dây cương.
Giọng Dung Cửu vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như mọi khi: "Đừng quá căng thẳng, ngón tay thả lỏng chút."
Ngón tay Kinh Trập căng cứng muốn chết, vô thức siết chặt dây cương, sống chết không chịu buông.
Cậu lầm bầm: "Vừa phải nắm chặt, vừa phải thả lỏng, ta chưa có bản lĩnh đó đâu." Chung quy cũng tại con ngựa này cao quá.
Tính tình nó cũng chẳng hiền lành gì, chỉ vì có chủ nhân Dung Cửu ở đây nên mới coi như nghe lời, thỉnh thoảng Kinh Trập ra lệnh sai vài câu, nó cũng miễn cưỡng nghe theo.
Kinh Trập có thể cảm nhận được sự qua loa lấy lệ của con hắc mã.
... Ít nhiều cũng có chút tổn thương lòng tự trọng.
Tay Dung Cửu từ phía sau nắm lấy cổ tay Kinh Trập, ngón tay hơi lạnh điểm lên vài chỗ trên mu bàn tay cậu, nhàn nhạt nói: "Em phải dùng lực ở mấy chỗ này, căng cứng quá, siết nó khó chịu, tự nhiên sẽ không nghe lời em."
Sau đó, hắn đá nhẹ vào chân Kinh Trập, ra hiệu gót chân cậu cũng phải dùng lực, như vậy mới có thể kẹp chặt bụng ngựa, điều khiển hắc mã di chuyển.
Kinh Trập nghe thì nghe đấy, nhưng động đậy thì chịu chết, chẳng động đậy được tí nào.
Bình thường cậu hiếm khi có cảm giác bị áp đảo thế này, nhưng những điều Dung Cửu nói, quả thực là tai thì hiểu nhưng tứ chi hoàn toàn không biết phối hợp ra sao.
Dung Cửu nén tiếng thở dài: "Chẳng phải em bảo em hiểu rồi sao?"
Kinh Trập ủ rũ nói: "Thì ta hiểu mà, nhưng tay chân ta không hiểu."
Cái này đâu phải học thuộc lòng, thuộc là thuộc luôn, cái này nhớ xong còn phải dựa vào sự phối hợp của cơ thể, đâu phải chuyện dễ dàng gì?
Dung Cửu im lặng một lát, giọng nói mang theo vài phần bực bội, ép Kinh Trập học lại một lần nữa, xác định cậu thực sự nhớ kỹ yếu lĩnh rồi mới bất ngờ xoay người xuống ngựa.
Kinh Trập giật thót tim, mạnh tay siết chặt dây cương, chân cũng kẹp chặt bụng ngựa.
Hắc mã bất mãn dừng lại, khịt mũi mấy cái, rõ ràng cú kẹp vừa rồi của Kinh Trập làm nó đau.
Kinh Trập vội vàng v**t v* bờm hắc mã đại ca, hạ giọng nói: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi bị dọa thôi."
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Xin lỗi cái gì? Tối nay em mà không học được, về ta chặt đầu nó."
... Thế mà nghe được à?
Kinh Trập: "Là ta không học được, liên quan gì đến nó?"
Giọng Dung Cửu lạnh lẽo âm u, cực kỳ vô lý: "Em không học được, không phải lỗi của nó thì còn là lỗi của ai?"
"Đương nhiên là lỗi của ta rồi!" Kinh Trập cố gắng tranh luận thay cho hắc mã đại ca, "Là ta muốn học, đâu phải lỗi của nó."
Dung Cửu cứ như kiểu phụ huynh khó tính, con mình học không được thì chắc chắn là lỗi của người khác... Khoan đã, nói thế thì chẳng phải Dung Cửu mới là thầy giáo sao?
Rõ ràng đều do hắn dạy, sao có thể trách hắc mã đại ca xui xẻo được chứ?
Cũng không biết hắc mã có cảm nhận được sát ý lạnh lẽo của chủ nhân hay không mà sau đó ngoan ngoãn hẳn, Kinh Trập bảo đi hướng Đông thì đi hướng Đông, bảo đi hướng Tây thì đi hướng Tây.
Dưới áp lực cao độ này, Kinh Trập miễn cưỡng học được những động tác cơ bản nhất.
Cậu biết rõ, tất cả đều nhờ hắc mã phối hợp, nếu đổi sang con ngựa khác, cái gì không biết vẫn hoàn không biết.
Kinh Trập không biết mình đã xóc nảy bao lâu, mặt trong đùi đau rát, vị trí này quá nhạy cảm, cậu không muốn nói ra nên cứ cố nhịn.
Chỉ là, không biết Dung Cửu nhìn ra thế nào, đang dắt hắc mã đi chậm rãi bỗng dừng lại, đưa tay về phía Kinh Trập.
Kinh Trập chưa phản ứng kịp, nghiêng đầu nhìn hắn.
... Nhìn Dung Cửu từ trên cao thế này, ánh trăng bao phủ lấy hắn, khiến khuôn mặt vốn đã tinh xảo diễm lệ càng thêm đẹp đẽ, Kinh Trập không kìm được, cẩn thận đưa tay chạm vào.
Cọ nhẹ lên mi mắt hắn.
Dung Cửu khẽ nhắm mắt, dường như đang cảm nhận hơi ấm từ ngón tay Kinh Trập, giây tiếp theo lại mở mắt nhìn cậu, ánh mắt sắc bén lạ thường, "Xuống đây."
Kinh Trập: "Nhanh thế à?"
Cậu cưỡi được một đoạn, sau khi miễn cưỡng nắm được chút kỹ thuật, cũng bắt đầu thấy hứng thú với việc cưỡi ngựa.
Nói ra thì, cũng khá vui.
"Thịt đùi em không cần nữa à?" Dung Cửu lạnh lùng nói, "Còn không xuống, ngày mai đừng hòng đi lại được."
Kinh Trập giật mình kinh hãi, lập tức dừng hắc mã lại, định xoay người xuống.
Ai ngờ đâu, hai cánh tay Dung Cửu siết lấy eo Kinh Trập, nhấc bổng cậu lên cao như nhấc một con búp bê, rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Kinh Trập loạng choạng suýt ngã, mất mặt túm lấy tay áo Dung Cửu.
Lúc chưa xuống thì không sao, vừa xuống đất đã cảm thấy hai chân như đi mượn, cử động một chút là mềm nhũn.
Dung Cửu: "Để ta xem." Hắn xưa nay hành động nhanh hơn lời nói, ngón tay đã túm lấy quần Kinh Trập.
Kinh Trập bị hành động bất ngờ của hắn dọa cho nổi da gà, vội vàng nắm chặt cổ tay Dung Cửu, lắc đầu nguầy nguậy.
"Ta không sao, ta thực sự không sao."
Giữa thanh thiên bạch nhật... được rồi, giữa trời đất bao la thế này, sao có thể tùy tiện c** q**n áo người ta? Cởi áo ngoài thì thôi đi, mò chuẩn xác vào quần như thế là đạo lý gì!
Dung Cửu hừ lạnh: "Không sao? Vậy em chạy hai bước ta xem nào?"
Kinh Trập: "... Cưỡi ngựa xong chân đi không vững là chuyện rất bình thường mà... A a a đừng có tụt quần!"
Lời cậu còn chưa nói hết, động tác của Dung Cửu đã cực nhanh, hai ngón tay đã luồn vào trong rồi.
Cậu thề, cả đời này chưa bao giờ nỗ lực liều mạng đến thế, chỉ vì sự trong sạch của cái quần!!
Kinh Trập dùng hết sức bình sinh mới đè được ngón tay Dung Cửu lại, giọng nói run rẩy: "Huynh có biết hành vi này của huynh, nếu không phải... chúng ta như thế này... thì chính là quấy rối không hả?"
Dung Cửu thong thả nói: "Nếu không phải gì cơ... quan hệ tình nhân sao?" Âm cuối hơi lên cao, mang theo tiếng thở dài đầy ám muội, khiến Kinh Trập bất giác rùng mình.
Tai cậu suýt thì nhũn ra.
Kinh Trập vừa tức vừa vội: "Huynh cố ý đúng không."
Rõ ràng biết Kinh Trập không có chút sức đề kháng nào với khuôn mặt và giọng nói của hắn, lần nào cũng cố tình dùng hai chiêu này để lừa cậu!
Kinh Trập nghiến răng: "Ta muốn tự làm."
Dung Cửu: "Thực sự muốn tự làm?"
Kinh Trập gật đầu thật mạnh.
Dung Cửu cuối cùng cũng rút tay về, lục lọi trong cái túi vải trên lưng hắc mã một lúc, lấy ra một cái lọ giống hệt lần trước đưa cho Kinh Trập. Sau đó lại là một túi nước, và một chiếc khăn lau.
Trong cái túi vải đó dường như có đủ thứ, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Kinh Trập cầm mấy thứ đó, đang định tìm ch* k*n đáo để kiểm tra bôi thuốc, nhưng Dung Cửu lại móc lấy đai lưng Kinh Trập, lười biếng nói: "Bôi ở đây."
Kinh Trập mất một lúc mới tin là mình không nghe nhầm.
Cậu im lặng chỉ vào mình.
Dung Cửu gật đầu một cách đương nhiên.
Kinh Trập đá Dung Cửu một cái, loạng choạng đi về phía xa.
Chỉ là dù Kinh Trập đi bao xa, phía sau vẫn vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, như một hồn ma bám riết không buông.
Kinh Trập bực bội quay đầu lại, thấy Dung Cửu chắp tay sau lưng, dắt ngựa, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Kinh Trập: "... Huynh quay mặt đi." Giọng điệu nghe như thỏa hiệp.
Dù là bị ép buộc.
Dung Cửu được đà lấn tới: "Ta muốn nhìn."
Kinh Trập cúi đầu cởi giày, ném về phía Dung Cửu.
Dung Cửu cũng không né, giơ tay bắt lấy chiếc giày, lơ đễnh nói: "Hay là ném nốt chiếc kia qua đây đi."
Sau đó, giọng điệu lạnh băng mang theo sự hài lòng quái đản.
"Em đi chân đất cũng chẳng đi nổi đâu."
Kinh Trập nhắm mắt, hít vào, thở ra.
Lại hít vào, thở ra.
Bình tĩnh lại mấy lần như vậy, cậu mới nghiến răng nghiến lợi: "Huynh ngồi xuống cho ta."
Cậu biết đạo lý được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng không vặn lại được bắp đùi thì biết làm sao?
Nếu thực sự đôi co với Dung Cửu, Kinh Trập nghi ngờ có thể giằng co đến tận sáng mai.
Câu này Dung Cửu lại chịu nghe.
Thấy cỏ dại che khuất chân Dung Cửu, Kinh Trập do dự một chút rồi mới ngồi xổm xuống, lén lút c** q**n, kiểm tra phần đùi non của mình, quả nhiên là bị trầy da.
Nhưng phát hiện sớm nên cũng không nghiêm trọng lắm.
"Cầm lấy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó Kinh Trập bị một cuộn vải mềm ném trúng đầu.
Cậu kêu a một tiếng, cúi đầu tìm kiếm, phát hiện là cuộn băng vải chuyên dụng để băng bó vết thương.
Kinh Trập quay đầu trừng Dung Cửu, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi yên mới quay lại, hì hục rửa vết thương, bôi thuốc cho mình.
Phần rơi xuống đất bị Kinh Trập xé bỏ, sau đó quấn vài vòng quanh vết thương.
Nếu vết thương ở chỗ khác, Kinh Trập chắc chắn sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng chỗ đùi non này thực sự quá nhạy cảm, cử động một chút là cọ xát, thà bị thương ở bắp chân còn hơn.
Kinh Trập vất vả lắm mới làm xong, vội vàng kéo quần lên, đang vật lộn với đôi giày thì nghe thấy tiếng bước chân sột soạt đi tới.
Dung Cửu đi tới trước mặt Kinh Trập, ngồi xổm xuống, nhìn chiếc tất chưa kịp xỏ vào giày của cậu, mắng khẽ một câu: "Vụng về."
Kinh Trập lén đá hắn một cái: "Chỉ có huynh mới nói thế thôi." Ai gặp cậu mà chẳng khen thông minh lanh lợi?
Chỉ có mỗi Dung Cửu suốt ngày bảo cậu ngốc.
Dung Cửu búng trán Kinh Trập, thản nhiên nói: "Mới cưỡi ngựa một tí đã không học được, còn bị thương thành ra thế này, không phải ngốc thì là gì?"
Kinh Trập có chút không phục: "Thế hồi đó huynh học một cái là biết ngay à?"
"Đúng là ta học một cái biết ngay." Dung Cửu vừa nói vừa cúi đầu xỏ giày cho Kinh Trập.
Dù sao chiếc giày kia vẫn đang nằm trong tay hắn.
Cũng không biết do Kinh Trập đã quen những hành động thỉnh thoảng lại bộc phát của Dung Cửu rồi, hay cậu đã buông xuôi, lười tranh cãi với Dung Cửu mấy chuyện này nữa, thấy Dung Cửu xỏ giày cho mình, thậm chí còn ngứa tay lén sờ tóc Dung Cửu.
Tóc Kinh Trập so với trước kia đã mềm mượt hơn nhiều, đây là kết quả của việc thỉnh thoảng nhớ ra cậu mới bôi dầu dưỡng... dù vậy tóc cậu cũng dần đen lại, so với sự khô xơ trước kia, giờ sờ vào cũng thấy trơn mượt hơn chút.
Nhưng dù thế nào cũng không thể so với mái tóc suôn mượt như lụa của Dung Cửu.
Kinh Trập sờ vài cái, lại không nhịn được sờ thêm cái nữa.
Vừa sờ vừa trả treo: "Vâng vâng, Dung Cửu đại nhân thiên phú cưỡi ngựa bắn cung tuyệt luân, tiểu nhân chạy theo xách dép không kịp."
Dung Cửu xỏ giày xong, lấy khăn tay lau tay, lúc này mới đứng dậy kéo Kinh Trập lên.
Kinh Trập nhìn chiếc khăn tay bị Dung Cửu tùy tiện vứt đi, vẻ mặt khó nói hết.
... Đúng là phá gia chi tử.
"Không cần giữ lại." Dung Cửu tùy ý nói, "Em muốn thì về ta tặng em một ít."
Nói một ít, khéo khi là cả một hòm.
Kinh Trập: "Thôi khỏi, lần trước Càn Minh Cung ban thưởng đã lấp đầy cái phòng nhỏ của ta rồi, đồ đạc của Tuệ Bình suýt nữa không có chỗ để."
Cậu thấy lãng phí, nhưng với Dung Cửu có lẽ chẳng đáng bao nhiêu tiền. Thói quen sinh hoạt của Dung Cửu và Kinh Trập khác nhau một trời một vực, có xung đột cũng là bình thường.
Cậu hiếm khi so đo mấy chuyện này.
Kinh Trập: "Nhưng mà Dung Cửu này, huynh không phải là một tiên sinh tốt."
Dung Cửu nhìn cậu, thấy Kinh Trập chắp tay sau lưng, lắc đầu quầy quậy nói.
"Huynh trông thì dữ, nhưng thực ra lúc dạy ta, huynh còn chẳng buông dây cương ra, lại còn cầm tay chỉ việc, làm ta cứ muốn ỷ lại vào huynh."
Hắc mã thực sự quá cao lớn, Kinh Trập là người mới học, sợ hãi cũng bình thường.
Dung Cửu càng ở bên cạnh, Kinh Trập càng dễ ỷ lại vào hắn, đừng nói là tự cưỡi ngựa, cho dù gặp chút rắc rối nhỏ cũng sẽ theo bản năng nhìn về phía Dung Cửu.
Bản thân Kinh Trập cũng nhận ra vấn đề nhỏ này, cũng đang cố gắng sửa đổi.
Nhưng con người ta khi sợ hãi thì làm gì có lý trí.
Dung Cửu chậm rãi nói: "Lần đầu tiên ta lên ngựa, con ngựa đó bị kinh hãi, sư phụ dạy võ không kịp giữ lại, nó liền lao vút đi."
Lần đó, Dung Cửu mới tới trường đua ngựa lần đầu, thậm chí cách cầm cương, cách lên xuống ngựa, cách kẹp bụng ngựa cũng chỉ mới nghe sư phụ nói qua một lần.
Lúc con ngựa lồng lên chạy điên cuồng, yên ngựa còn bị đứt.
Quả thực là họa vô đơn chí.
Hắn nắm chặt dây cương, rạp người xuống, gần như nằm bò trên lưng ngựa, sau đó nắm lấy cơ hội, quăng dây cương vòng qua cổ ngựa, rồi siết chặt lại.
Con ngựa điên đó chồm hai chân trước lên cao, định hất văng hắn xuống. Nhưng cho đến khi sư phụ đuổi tới nơi, tay hắn vẫn không hề buông lỏng.
Dù cho bị mài đến máu chảy đầm đìa, thịt nát xương tan, cuối cùng khi được cứu xuống, hắn đã sống chết siết cổ con ngựa đến tắt thở.
Kể từ ngày đó, Dung Cửu đã biết cách cưỡi ngựa.
Nói đến đây, Dung Cửu gật đầu, coi như tán đồng lời Kinh Trập vừa nói, "Đúng là người tàn nhẫn mới làm tiên sinh được."
Dung Cửu là người cực kỳ tàn nhẫn, nhưng đối với chuyện của Kinh Trập lại có sự kiên nhẫn hơn người thường.
Kinh Trập nghe xong, im lặng một lúc lâu mới nói.
"Thế thì ta thấy, cách dạy của huynh vẫn tốt chán." Cậu vô thức sờ sờ lòng bàn tay Dung Cửu.
Dường như cách xa nhiều năm như vậy, vẫn còn chút đau lòng cho vết sẹo đã lành từ lâu ấy.
Dung Cửu trở tay nắm lấy ngón tay Kinh Trập, thở dài: "Sao ngốc thế, nhỡ ta lừa em thì sao?"
Nói gì tin nấy.
Kinh Trập: "Nhưng lừa ta cũng đâu có lợi gì."
Dung Cửu làm ăn với cậu toàn lỗ vốn, Kinh Trập thực sự không nghĩ ra có gì để lừa.
"Lừa sự đồng cảm của em, lừa niềm vui của em," giọng Dung Cửu mang theo vài phần quái dị, "lừa đến mức em không thể rời xa ta."
Kinh Trập quay đầu nhìn Dung Cửu phía sau.
Hắc mã thong thả đi theo sau lưng bọn họ, nơi này yên tĩnh, dường như giữa đất trời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kinh Trập: "Không cần lừa, thứ đã có sẵn rồi, cần gì phải thêu hoa trên gấm nữa?"
Cậu kéo Dung Cửu tiếp tục đi về phía trước.
Soàn soạt, soàn soạt ——
...
Kinh Trập không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại, người đã nằm trong lều của mình.
Cậu mở mắt, nhìn trần lều màu vàng trắng đã trở nên quen thuộc dạo gần đây.
Ngủ hơi ít.
Kinh Trập ôm đầu nghĩ, thái dương giật giật đau nhói.
Bên ngoài không có tiếng binh lính thao luyện, chắc là ngủ quên rồi, cũng không biết bây giờ là giờ nào.
Kinh Trập phản ứng hơi chậm, nghĩ ngợi một hồi lâu mới nhìn quanh lều, phát hiện những người khác về cơ bản đều có mặt, chỉ có hai chỗ trống không, không biết người đi đâu.
Cậu nằm thêm một lúc mới bò dậy.
Ngụy Lượng nằm gần cậu nhất, thấy cậu động đậy liền đi tới: "Kinh Trập, ngươi không sao chứ?"
Kinh Trập dựa người ra sau, khàn giọng nói: "Không sao, chỉ hơi đau đầu... Sao các ngươi đều tụ tập ở đây thế?"
Vừa tỉnh dậy, Kinh Trập lờ mờ nghe thấy tiếng họ nói chuyện, chỉ nghe được một hai câu giới nghiêm, nhưng bọn họ nói rất nhỏ, dù ở trong lều Kinh Trập cũng không nghe rõ lắm.
Ngụy Lượng: "Còn nói bọn ta à, chính ngươi hôm qua đi đâu, nếu không phải sáng sớm có người đưa ngươi về, bọn ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi."
Kinh Trập buột miệng hỏi: "Người đưa ta về trông thế nào?"
Ngụy Lượng ngẩn ra, không ngờ Kinh Trập lại hỏi cái này, ngẫm nghĩ một chút: "Trông cũng được, chẳng phải ăn mặc kiểu binh lính sao?"
Ồ, vậy không phải Dung Cửu.
Kinh Trập day day trán, không nhớ nổi hôm qua mình ngủ kiểu gì, chỉ cảm thấy mơ màng dựa vào người Dung Cửu, giây tiếp theo tỉnh dậy đã ở đây rồi.
Đêm qua của cậu đúng là ly kỳ thật.
Kinh Trập kể vắn tắt chuyện hôm qua, bỏ qua đoạn về Dung Cửu, nhưng có nhắc đến chuyện doanh trại giới nghiêm.
Ngụy Lượng: "Thế thì ngươi xui xẻo thật, sao cứ nhè đúng tối qua mà đi vệ sinh chứ?"
Kinh Trập: "... Cái này trách ta được à?"
Hai người thì thầm to nhỏ, phía bên kia lều đã có người khóc thút thít, Kinh Trập ngẩn ra nhìn Ngụy Lượng.
Ngụy Lượng thở dài: "Tối qua chỗ chúng ta tổng cộng có ba người đi ra ngoài. Ngươi sáng nay được người ta đưa về, hai người kia đến giờ vẫn chưa thấy đâu."
Kinh Trập cụp mắt, hôm qua binh lính đã nói rất rõ ràng, nếu người không có vấn đề, trong sạch thì trời sáng sẽ thả, đến giờ vẫn chưa về...
Thì ít nhiều cũng có vấn đề.
Kinh Trập: "Vậy giờ doanh trại giới nghiêm, cũng không ra ngoài được à?"
Ngụy Lượng: "Những người làm việc ở chỗ quan trọng vẫn phải đi làm. Chúng ta là loại nhị đẳng nên tạm thời không được ra ngoài."
Ví dụ như đầu bếp doanh trại, bọn họ mà nghỉ một bữa thì tất cả chết đói hết.
... Tào Mẫn xui thật đấy.
Tối qua về muộn bị bắt, chịu đựng cả đêm, ban ngày vẫn phải tiếp tục đi làm.
Ngụy Lượng biết cũng không nhiều, dù sao lúc cậu ta dậy chuyện đã xảy ra được một lúc rồi, bọn họ chỉ biết trong doanh trại xảy ra chuyện, chứ không biết cụ thể là chuyện gì.
Kinh Trập bò dậy, dùng tạm nước qua đêm trong lều súc miệng, thay quần áo, trong lúc đó tiếng khóc nức nở kia vẫn không dứt.
Cung nhân đó tên là Tằng Minh, hình như đi cùng với hai người chưa về kia.
Giờ ba mất hai, còn chưa biết gặp chuyện gì, xúc động cũng là bình thường.
Kinh Trập nhìn qua một cái, không nói gì.
Nếu không phải hôm qua cậu biết đầu đuôi câu chuyện từ chỗ Dung Cửu, hôm nay gặp tình huống này e là cũng hoang mang lắm.
Sao lại có người định ám sát Cảnh Nguyên Đế ở Thượng Ngu Uyển chứ?
Kinh Trập nghĩ mãi không thông.
Không phải không có khả năng, chỉ là, cho dù mang ý đồ như vậy, khi thực sự đến Thượng Ngu Uyển cũng phải biết nơi này canh phòng cẩn mật đến mức nào, căn bản không thể tùy tiện xông vào.
Trước kia ở Thái Thất Cung, do cả cung điện quá lớn, phòng thủ phiền phức, nếu thực sự không sợ chết, mạo hiểm leo vách núi đá trơn trượt rồi trèo qua bức tường gãy sau cây cổ thụ vào thì còn có tí tẹo khả năng.
Nhưng ở doanh trại hiện giờ?
Binh lính tuần tra ngày đêm không nghỉ, dù là ban đêm, bên ngoài hoàng trướng vẫn có vô số đuốc sáng rực, hoàn toàn không có góc chết.
Thấy được lợi, hại trong đó mà vẫn cố chấp làm bừa, đây là tống tiền à?
Kinh Trập không khỏi thầm chê bai.
Người bị giết là sứ thần Hòa Âm.
Sứ thần này định lẻn vào hoàng trướng, sau khi bị phát hiện, binh lính canh gác đã cảnh cáo nhiều lần nhưng gã không nghe, cứ đâm đầu lao vào, cuối cùng bị chém chết.
Sau khi xảy ra chuyện, người Hòa Âm lập tức bị khống chế, nhưng ai nấy đều kêu oan, nói là chưa từng có ý định như vậy. Dù sứ thần thực sự làm ra chuyện này, chắc chắn cũng là bị người ta xúi giục, hoặc bị ép buộc vân vân.
Lời vừa thốt ra, mũi dùi lập tức chĩa về phía Cao Nam và Việt Duật.
Hòa Âm, Cao Nam và Việt Duật luôn là những kẻ cầm đầu gây rối.
Bất kể là quấy nhiễu biên giới hay cướp bóc các nước nhỏ khác, những hành vi xấu xa này cũng là mục đích của một số sứ thần tới triều kiến lần này – cáo trạng.
Sứ thần Hòa Âm chết tuy khiến nhiều người lo lắng, nhưng đồng thời cũng khiến không ít người hả hê trong lòng.
Người Hòa Âm sống chết không nhận mình có ý đồ mưu hại Hoàng đế Hách Liên, kéo theo cả Cao Nam và Việt Duật xuống nước.
Dù sao những ngày này ở Thượng Ngu Uyển, chỉ có hai sứ thần này là qua lại thân thiết với Hòa Âm, ngoài mặt cũng gặp gỡ vài lần.
Sứ thần Việt Duật không ngờ lại có chuyện này, trong lòng không biết đã chửi rủa tên sứ thần Hòa Âm điên khùng kia bao nhiêu lần, nhưng ngoài mặt vẫn phải dùng vốn tiếng phổ thông không sõi của mình cố gắng biện giải.
Cho dù Việt Duật bọn họ có dã tâm lang sói, nhưng bọn họ thực sự không ngu đến mức ra tay với Hoàng đế Hách Liên vào lúc này!
Trừ phi bọn họ cũng chán sống rồi.
Với sự phòng bị của Thượng Ngu Uyển, dù bọn họ thực sự định ám sát Hoàng đế cũng sẽ nhận kết cục tổn thất nặng nề.
Chuyện tốn công vô ích như thế, sao có thể làm?
Lời biện giải của Việt Duật quả thực không sai.
Bất kể các sứ thần trước khi đến triều kiến mang theo suy tính gì, nhưng hiện tại... đa phần đều không dám để lộ ra.
Bọn họ còn muốn sống sót trở về.
Vị Hoàng đế Hách Liên hiện tại tính tình cứng rắn hơn người trước nhiều.
Mỗi khi đôi mắt xinh đẹp kia nhìn sang, bọn họ luôn có ảo giác lạnh gáy, mấy vị sứ thần cứ không kìm được mà sờ sờ cổ mình.
Cũng không trách bọn họ nhạy cảm.
Những ngày này cưỡi ngựa săn bắn, bọn họ gần như đều chạm mặt Cảnh Nguyên Đế. Ngoài lần thi đấu đêm khuya kia ra, cũng thường xuyên gặp nhau trong rừng núi.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Cảnh Nguyên Đế.
Rất đẹp mắt.
Cho dù là binh lính tinh nhuệ nhất so với Cảnh Nguyên Đế cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân. Thân thủ dứt khoát gọn gàng ấy luôn khiến người ta không kìm được mà trầm trồ khen ngợi.
Chính vì tận mắt chứng kiến, nên bọn họ cũng biết sát khí của Cảnh Nguyên Đế nặng đến mức nào.
Họ từng thấy Hoàng đế Hách Liên sau khi bắn chết con mồi liền cười lớn, cưỡi ngựa lao thẳng vào bầy hươu —— đúng là điên rồ, dù chúng trông có vẻ hiền lành, nhưng cặp sừng nhọn hoắt to lớn của hươu đực đâu phải để làm cảnh. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bị rạch toạc bụng ngay.
Nhưng Cảnh Nguyên Đế lại cảm thấy thú vị, tự biến mình thành một thành viên trong đấu thú trường, chém giết với con mồi đến giây phút cuối cùng, cho đến khi toàn thân đẫm máu, sống sượng như ác quỷ bước ra từ biển máu.
Điều này khiến người ta không khỏi hoảng hốt... vị bệ hạ này rất tận hưởng sự phóng túng nguy hiểm đó.
Một kẻ điên như vậy, nếu đột nhiên nổi hứng muốn lấy đầu bọn họ, thì cũng là chuyện có thể xảy ra.
Lời biện giải của Việt Duật và Cao Nam, Cảnh Nguyên Đế không để tâm lắm.
Hắn lười biếng ngáp một cái, tư thế tao nhã, giọng nói lạnh lùng thờ ơ mang theo cơn buồn ngủ khó nhận ra: "Vậy thì, cứ bắt xuống thẩm vấn trước, đợi tra ra mấy vị sứ thần rốt cuộc có cấu kết hay không... Ha, đến lúc đó, tự nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho các vị."
Thái độ tùy ý tản mạn đó khiến Việt Duật và Cao Nam có chút bất mãn, nhưng hiện tại hiềm nghi đang đổ lên đầu, bọn họ cũng chẳng lo được nhiều thế.
Cảnh Nguyên Đế chống cằm, nhìn mấy vị sứ thần bị lôi xuống, lúc này mới nhìn những người khác, chậm rãi mở miệng.
"Đột ngột gặp chuyện này, các vị không cần để ý, nếu vẫn ngứa tay thì cứ tiếp tục săn bắn, chỉ là cần mang theo một đội binh lính nhỏ, tránh lại gặp chuyện ngoài ý muốn."
"Nên thế, nên thế."
"Bệ hạ nói phải."
"Chúng thần cũng không cần phải..."
Những sứ thần khác tranh nhau nói, sợ Cảnh Nguyên Đế nghi ngờ đến mình, đợi bọn họ tản đi hết, Ninh Hoành Nho mới đi tới sau lưng Cảnh Nguyên Đế.
"Bệ hạ, thi thể sứ thần Hòa Âm, đã..."
Gã thì thầm.
Một lát sau, Cảnh Nguyên Đế cười khẩy một tiếng, không nghe ra là chế giễu hay thấy thú vị.
"Không sao, tiếp tục phái người theo dõi."
Cảnh Nguyên Đế xua tay, tùy ý nói.
"Vâng." Ninh Hoành Nho cúi người, thấy Cảnh Nguyên Đế có vẻ mệt mỏi, không kìm được khuyên thêm một câu, "Ngài đêm qua đi ra ngoài, ít nhất cũng nên mang theo vài người."
Chỉ có mấy ám vệ đi theo, trong mắt Ninh Hoành Nho là còn lâu mới đủ.
Cảnh Nguyên Đế: "Vi Hải Đông phàn nàn với ngươi à?"
Ninh Hoành Nho cười gượng: "Đâu dám, Vi Hải Đông cũng chỉ lo lắng cho an nguy của bệ hạ thôi ạ."
Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói: "Hắn cứ lo tốt việc của mình đi, nếu còn sơ suất lần nữa, quả nhân sẽ vặn cổ hắn xuống."
Ninh Hoành Nho ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy Cảnh Nguyên Đế lại lười biếng ngáp một cái, nhìn thì buồn ngủ nhưng mãi chẳng chịu đi nghỉ, không lâu sau, Thạch Lệ Quân vén rèm lều, rảo bước đi tới.
Thạch Lệ Quân: "Bệ hạ, đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ."
Lúc này Cảnh Nguyên Đế mới chậm chạp đứng dậy.
Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân đi theo sau, thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Thạch Lệ Quân: "Bệ hạ muốn chọn ngựa."
Đây là ý định Cảnh Nguyên Đế vừa mới nảy ra.
Chọn ngựa?
Chọn ngựa cho ai?
Ninh Hoành Nho suy nghĩ một vòng, à lên một tiếng rồi cụp mắt xuống.
...
Kinh Trập ở trong lều nửa ngày mới được ra ngoài.
Đầu bếp mang đồ ăn tới, thế mà lại còn thịnh soạn hơn trước, đều nói là để bồi thường.
Ăn xong, lúc vén rèm đi ra ngoài, Kinh Trập suýt quên mất vết thương hôm qua, bước hơi dài, lập tức động đến chỗ đau, rít lên một tiếng.
Ngụy Lượng quay đầu lại, Kinh Trập vội vàng xua tay với cậu ta, ra hiệu mình không sao.
Bọn họ vốn định đi làm việc, người vừa đi được nửa đường lại bị cung nhân dẫn dắt thông báo hôm nay được nghỉ, tạm thời không cần làm việc nữa.
Người đi được một nửa, lại đành phải quay về.
Ngụy Lượng chỉ thấy lạ: "Vừa nãy chúng ta đi, người khác vẫn phải làm việc, sao đến lượt chúng ta lại không cần nữa?"
Đối với bọn họ, được nghỉ ngơi chưa chắc đã là chuyện tốt. Được ưu ái quá mức đôi khi lại là điềm báo nguy hiểm.
Kinh Trập cố gắng suy nghĩ một chút, tạm thời không cảm thấy nguy hiểm, lại nằm xuống.
Ngụy Lượng nhìn cậu: "Ngươi thực sự không sao chứ?"
Vừa nãy trên đường về, cậu ta cứ thấy động tác của Kinh Trập cứng ngắc, như thể bị thương ở đâu đó.
Nghĩ đến đây, cậu ta vội hỏi: "Đêm qua ngươi bị thương à?"
Giọng cậu ta hơi to, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Kinh Trập vội lắc đầu: "Không có, làm gì có chuyện bị thương, hôm qua mấy vị đại nhân kia đều rất đúng mực, đao kiếm trên tay chưa từng chạm vào ta một cái."
Ngụy Lượng lúc này mới thở phào, đang định hỏi tiếp thì nghe thấy bên ngoài lều ồn ào, Ngụy Lượng nhìn qua, đứng dậy vén rèm.
Chưa đầy một lát, cậu ta dẫn hai người quay lại.
Tằng Minh thấy hai người trở về, mừng rỡ nhào tới: "Lưu Đạt, Hứa Phong, hai người cuối cùng cũng về rồi!"
Hai cung nhân này trông vẻ mặt ủ rũ, vô cùng mệt mỏi, nhưng nhìn từ trên xuống dưới thì có vẻ không bị dùng hình.
Chỉ là không biết tại sao lại bị nhốt lâu như vậy.
Tằng Minh kéo Lưu Đạt và Hứa Phong ngồi xuống, hỏi chuyện hôm qua.
Lưu Đạt và Hứa Phong cứ nghĩ đến chuyện này là thấy xui xẻo.
Hứa Phong: "Kinh Trập còn là dậy đêm bị bắt, bọn ta chỉ đang ngủ cũng bị lôi ra, bảo bọn ta từng tiếp xúc với sứ thần Hòa Âm."
Chuyện này đúng là ngoài dự đoán của mọi người, còn tưởng hai người họ cũng là nửa đêm dậy bị bắt đi.
Ngụy Lượng: "Các ngươi bị lôi đi trong đêm á? Sao bọn ta không biết." Mọi người đều ngủ trong lều, bảy tám người thế này mà chẳng ai nghe thấy động tĩnh gì.
Cái này không giống Kinh Trập dậy đêm, cậu là lén lút đi ra ngoài một mình.
Nhưng Hứa Phong và Lưu Đạt nói mình bị lôi đi, vậy chắc chắn còn có người vào lều... Động tĩnh lớn như thế, bọn họ ngủ say như chết đến mức không nhận ra sao?
Lưu Đạt lộ vẻ đau khổ: "Ta cũng muốn biết. Dù sao lúc ta tỉnh lại, người đã bị giải đi thẩm vấn, nhưng... ta nào biết sứ thần Hòa Âm có chuyện gì..."
Trước đây cậu ta từng hầu hạ trong lều của sứ thần Hòa Âm một thời gian, nhưng rất nhanh sau đó đã bị bảo không cần người hầu hạ nữa, bị đuổi đi, sau đó cậu ta mới đi theo Tằng Minh làm việc.
Hứa Phong cũng nói: "Cũng không biết xảy ra chuyện gì, cứ hỏi đi hỏi lại mấy manh mối liên quan đến Hòa Âm, ta cả đêm không ngủ được." Vừa nói cậu ta vừa ngáp một cái.
Hứa Phong và sứ thần Hòa Âm thì không có tiếp xúc gì, nhưng cậu ta bị thẩm vấn hoàn toàn là do trước đó từng đi đưa đồ cho Lưu Đạt mấy lần, đương nhiên cũng từng vào lều.
"Cho nên, hai người các ngươi chỉ có thể coi là xui xẻo mới gặp phải chuyện này."
Ngụy Lượng nghe xong lời hai người, tổng kết lại một câu.
Tằng Minh: "Nhưng mà, tại sao lại hỏi đi hỏi lại về người Hòa Âm? Chẳng lẽ chuyện hôm qua có liên quan đến Hòa Âm?"
Cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì truyền ra.
Bất kể là giới nghiêm đêm qua hay thẩm vấn sáng nay, tất cả đều diễn ra âm thầm, khiến bọn họ trong lòng thấp thỏm không yên.
Kinh Trập biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy.
Cậu trầm ngâm một lát: "Vừa rồi lúc chúng ta ra ngoài, trong doanh trại đã cho phép tự do đi lại rồi đúng không?"
Ngụy Lượng: "Đúng thế."
Trên đường về bọn họ cũng gặp những người khác, đa phần đều đang bận rộn, ngược lại bọn họ mới là của hiếm.
Kinh Trập: "Vậy thì đến bên ngoài lều của người Hòa Âm xem sao."
Hứa Phong: "Ngươi điên rồi à? Vốn dĩ đã có hiềm nghi, còn cố tình đi xem, đây không phải tự mình chuốc họa vào thân sao?"
Ngụy Lượng không thích người ta nói Kinh Trập như vậy, bèn đứng ra nói: "Cũng đâu có ai bảo ngươi đi, hai người các ngươi hôm qua đều không ngủ, giờ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi với Kinh Trập."
Nói xong, hai người bọn họ thực sự đi ra ngoài.
Trong lều, mấy người nhìn nhau ngơ ngác.
Hứa Phong ngượng ngùng: "Tên Kinh Trập này mới đến được mấy ngày mà Ngụy Lượng đã nghe lời răm rắp, đúng là không sợ rước họa vào thân à?"
Tằng Minh: "Hứa Phong, đừng nói nữa. Tính Kinh Trập tốt, ai mà chẳng thích?"
Hứa Phong và Lưu Đạt bị cậu ta ấn đi nghỉ ngơi, người trong lều ai làm việc nấy, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn ra cửa lều.
Không biết qua bao lâu, Kinh Trập và Ngụy Lượng cùng trở về, sắc mặt hai người đều có chút ngưng trọng.
Tằng Minh vội vàng hỏi: "Nhìn ra được gì không?"
Cậu ta lo cho Lưu Đạt và Hứa Phong nên mới để tâm chuyện của Hòa Âm.
Kinh Trập nói ngắn gọn: "Bên ngoài lều của Hòa Âm đầy binh lính canh gác, nhìn từ xa đã thấy không có thiện ý gì."
Đôi khi, lính gác bố trí bên ngoài rất dễ nhận biết là họ đang đề phòng người bên ngoài xông vào... hay là canh chừng người bên trong đi ra.
Rõ ràng, những binh lính này đang canh chừng người Hòa Âm, không cho họ ra ngoài.
Kinh Trập: "Đêm qua người Hòa Âm chắc chắn đã làm gì đó, khiến cả doanh trại giới nghiêm, tất cả những người liên quan đến Hòa Âm đều bị thẩm tra."
Mặt Tằng Minh tái mét: "Chẳng lẽ là..." Miệng cậu ta mấp máy hai cái, vẫn không dám thốt ra hai chữ "ám sát".
Ngụy Lượng im lặng một lát, "Biết đâu đấy." Thái độ của cậu ta mập mờ, nhưng lời nói ra khiến Tằng Minh không kìm được ôm đầu.
Nếu dính líu đến chuyện tày đình như vậy, Lưu Đạt và Hứa Phong dù có được thả về, nói không chừng vẫn sẽ bị lôi đi lại.
Điên rồi sao?
Kinh Trập: "Biết đâu cũng có nguyên do khác."
Lời này của cậu trong tai Tằng Minh chỉ là lời an ủi, nhưng Kinh Trập thực lòng nghĩ vậy.
Bất kể là đêm qua hay hôm nay, Kinh Trập đều cảm thấy chuyện Hòa Âm ám sát này quá mức đột ngột.
Chỉ cần là người bình thường đều biết, ra tay trong doanh trại, khả năng thành công gần như bằng không. Đây không phải dũng cảm, mà là tự tìm đường chết.
Vậy nếu, sứ thần Hòa Âm ra tay thực ra cũng là bị ép buộc, hoặc vì lý do nào đó bị khống chế nên mới làm ra hành động xông vào hoàng trướng...
Thì mục đích của kẻ đứng sau là gì?
Hòa Âm ám sát Hoàng đế Hách Liên, nếu chỉ nhìn từ bề nổi của sự việc, bỏ qua những suy đoán vô căn cứ, Cảnh Nguyên Đế hẳn là sẽ nổi giận?
Bất kể là doanh trại giới nghiêm, hay truy tìm những người liên quan đến Hòa Âm, đều có thể thấy được điều này... Vậy, nếu bệ hạ vì chuyện này mà giận cá chém thớt lên Hòa Âm, sau đó xuất binh đánh Hòa Âm...
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Kinh Trập chỉ có thể nghĩ đến đây, không thể nghĩ xa hơn nữa.
Đơn giản vì Kinh Trập mù tịt về quân sự, không dám kết luận bừa.
Tuy nhiên, dựa trên sự hiểu biết nông cạn của Kinh Trập về Cảnh Nguyên Đế, Hoàng đế bệ hạ là người không chịu thiệt thòi, nếu thực sự là Hòa Âm tính kế, san bằng Hòa Âm cũng chưa biết chừng.
... Nhưng nếu vậy, Hòa Âm bị san bằng, chắc chắn sẽ nổ ra một cuộc đại chiến.
Ai sẽ vui mừng?
Cao Nam, hay là Việt Duật?
Bọn họ cùng một giuộc với Hòa Âm, nếu mất đi một bên, đối với họ chắc chắn cũng là một cú đả kích, nhưng nếu không phải bọn họ...
Sắc mặt Kinh Trập khẽ biến, bỗng nhận ra, ai bảo kẻ tính kế nhất định phải là con rắn độc xảo quyệt, biết đâu cũng là con mồi muốn lấy nhỏ thắng lớn...
Nghĩ đến đây, Kinh Trập không kìm được day trán, cảm thấy chuyện như này không hợp với mình lắm.
[Không, thực ra ký chủ rất lợi hại.]
Hệ thống bất ngờ lên tiếng khiến Kinh Trập giật mình.
Khi không có nhiệm vụ, họ rất ít khi nói chuyện, dù sao Kinh Trập vẫn chưa quen lắm với việc trên người mình có cái của nợ này.
Chỉ là bất đắc dĩ, cứ ở chung một cách gượng gạo như vậy.
[Ký chủ quanh năm ở trong nội đình, chỉ được giáo dục khi còn nhỏ, mà nay vẫn giữ được tầm nhìn như vậy, quả thực phi phàm.]
Kinh Trập: "... Ngươi im đi."
Được một thực thể như hệ thống khen ngợi khiến Kinh Trập không được tự nhiên cho lắm.
[Nếu ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, hệ thống hẳn sẽ có dư năng lượng để thu thập sách vở cho ký chủ.]
Kinh Trập hơi ngạc nhiên: "Sách vở?"
[Ký chủ không muốn đọc sách sao?]
Kinh Trập: "..."
Cậu đương nhiên là muốn.
Trong số đồ Dung Cửu gửi cho cậu, thực ra có rất nhiều sách vở, Kinh Trập đọc say sưa. Nhưng tàng trữ những thứ này trong cung rốt cuộc vẫn nguy hiểm, nên sau đó Kinh Trập cũng bảo Dung Cửu đừng gửi nữa.
Người đàn ông tuy bĩu môi coi thường mấy chuyện này, nhưng lời Kinh Trập nói, hắn ít nhiều vẫn nghe, sau đó cũng không gửi nữa.
Nhưng nếu hỏi Kinh Trập có muốn đọc không, đương nhiên là muốn.
Chỉ là nguy hiểm, cậu càng không muốn liên lụy đến Dung Cửu và Trịnh Hồng, nay nếu có cơ hội được đọc sách, sao cậu lại không vui?
Nếu thông qua hệ thống, chắc hẳn cũng tránh được những rủi ro đó.
[Nhiệm vụ Chín: Điều tra bí mật vụ ám sát của sứ thần Hòa Âm]
Kinh Trập: "..."
Ngươi cứ vẽ bánh vẽ đi?
Kinh Trập còn đang thắc mắc sao hệ thống tự nhiên nói nhiều với cậu thế, hóa ra là học được chiêu trước khen sau nhờ.
[Lời hệ thống nói không phải là giả dối.] Hệ thống nói, [Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống có thể giúp ký chủ làm rất nhiều việc.]
Kinh Trập vuốt tóc, hạ giọng: "Im miệng."
Nhiệm vụ này, Kinh Trập thấy chẳng cần thiết phải làm. Một mình cậu làm sao so được với bao nhiêu người dưới trướng Hoàng đế?
Ngay cả nhân vật như Dung Cửu cũng làm việc dưới trướng Cảnh Nguyên Đế, muốn tra ra chân tướng vụ ám sát của sứ thần Hòa Âm chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Những gì Kinh Trập nghĩ được, người khác đương nhiên cũng nghĩ được.
Nếu Hòa Âm thực sự không tự nguyện ám sát, thì chỉ cần rà soát xem sứ thần nào từng tiếp xúc với Hòa Âm, sẽ có bất ngờ ngay.
... Một vị sứ thần nào đó ngoài Cao Nam và Việt Duật.
Chuyện này còn đến lượt Kinh Trập sao?
...
Doanh trại giới nghiêm mấy ngày rồi lại trở lại bình thường. Tuy nhiên nhiều sứ thần đã mất hứng thú, dù là cưỡi ngựa bắn cung cũng uể oải, Cảnh Nguyên Đế bèn hạ lệnh nhổ trại, tất cả đều quay về biệt cung.
Chuyến đi mở mang tầm mắt của Kinh Trập cũng kết thúc tại đây.
Trở về, Ngụy Lượng hoa chân múa tay kể lại một tràng với Hoa Vân Phi, ngược lại khiến vị tổng quản này hứng thú.
"Các ngươi mới đi một chuyến mà đã xảy ra chuyện thú vị thế rồi." Hoa Vân Phi xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, "Biết thế ta cũng đi."
Ngụy Lượng: "... Tổng quản, ngài nói bé thôi."
Chuyện này sao có thể gọi là thú vị được?
Sắp đi rồi, chuyện xảy ra trong doanh trại bọn họ đều biết rõ, Hoàng đế bị ám sát, dù thế nào cũng không thể dùng từ này để hình dung.
Hoa Vân Phi: "Số lần vị bệ hạ này bị ám sát so với Tiên đế thì nhiều vô kể." Ông ta lắc đầu, không biết nhớ tới chuyện gì, "Những năm trước đâu có đơn giản thế này."
Ngụy Lượng gãi mặt: "Thế này mà còn đơn giản á? Kinh Trập bị nhốt cả đêm đấy."
Hoa Vân Phi lườm hai người họ: "Không ốm không đau, còn bình an trở về, không tính là đơn giản thì là gì? Phải là trước kia thì đã bị lột một lớp da rồi."
Hoa Vân Phi dọa hai người xong liền đuổi họ đi thăm Liêu Giang.
Mấy ngày họ đi doanh trại, vết thương của Liêu Giang đã lành lặn cơ bản, đợi lớp vảy bong ra là đi lại bình thường.
Liêu Giang ghen tị nói: "Biết các ngươi đi thì ta cũng muốn đi."
Kinh Trập: "Vết thương của ngươi đến giờ mới lành, đừng có nghĩ linh tinh."
Liêu Giang sờ vai mình, cười khổ bất lực. Tuy nhiên, cậu ta nhớ ra điều gì, bỗng vui vẻ hơn chút, "Kinh Trập, còn nhớ lúc đầu ta hầu hạ ở biệt cung sứ thần Sơn Hữu không?"
Kinh Trập gật đầu, đương nhiên nhớ.
Sứ thần Sơn Hữu được coi là người có tính khí ôn hòa nhất trong số các sứ thần ngoại tộc lần này, đối với cung nhân cũng rất khoan dung.
Chỉ là những điều kiêng kỵ của ngoại tộc bọn họ không giống người khác. Người Sơn Hữu có mấy loại thức ăn không ăn, trong đó có cá.
Hôm đó Liêu Giang đưa cơm, sơ ý bỏ qua một món canh có dùng nước cốt cá làm gia vị, kết quả người Sơn Hữu uống xong liền nôn thốc nôn tháo.
Liêu Giang cũng vì thế mà bị đổi đi.
Liêu Giang: "Bọn họ nghe nói chuyện của ta ở biệt cung Việt Duật, nói là trong lòng áy náy, bảo ta dưỡng thương xong thì quay lại đó."
Ngụy Lượng cười: "Đây là chuyện tốt mà."
Kinh Trập hơi nhíu mày, chợt nói: "Hồi đó ngươi từ chỗ Sơn Hữu bị đổi đi, rồi đến chỗ Việt Duật, chuyện có ầm ĩ lắm không?"
Liêu Giang không hiểu ý Kinh Trập lắm, ngẫm nghĩ một chút: "Ý ngươi là, có khi nào Việt Duật biết chuyện này nên mới cố tình hành hạ ta?"
Cậu ta cũng coi là thông minh, lập tức hiểu ý ngoài lời của Kinh Trập.
Ngụy Lượng: "Hành hạ Liêu Giang làm gì? Dù sao chúng ta cũng chỉ là cung nhân, chuyện này còn có ẩn ý gì nữa?"
Kinh Trập lắc đầu: "Không, trọng điểm là, Việt Duật thực ra sau khi tới triều kiến, ngoại trừ thái độ hống hách với kẻ dưới thì rất ít khi làm chuyện quá đáng, ngược lại sau khi ra tay với Liêu Giang, sự chú ý của đa số mọi người đều..."
Kinh Trập đột nhiên khựng lại, ánh mắt dừng lại trên người Liêu Giang một lúc.
... Phải rồi, nếu không phải Việt Duật ra tay với Liêu Giang thì sẽ không dẫn đến cuộc lục soát của Vi Hải Đông, thu hút sự chú ý của phần lớn mọi người vào người Việt Duật.
Đây chẳng phải cũng là một chiêu dương đông kích tây sao?
Đây là để che mắt thiên hạ?
"Kinh Trập, Kinh Trập, Hoa tổng quản tìm ngươi."
Một tiểu thái giám vội vã chạy tới, đứng ở cửa nói với cậu.
Ngụy Lượng: "Không phải vừa mới đuổi chúng ta đi sao, giờ lại gọi về làm gì?"
Tiểu thái giám cũng không biết tại sao, Kinh Trập bèn đứng dậy.
Quay lại chỗ Hoa Vân Phi, Kinh Trập mới phát hiện trong phòng không chỉ có Hoa Vân Phi, mà còn có cả quản sự trường đua ngựa Trần Xương Minh.
Trần Xương Minh đang cười nói với Hoa Vân Phi, thấy Kinh Trập vào liền sáng mắt lên, lập tức đứng dậy, sải bước tới trước mặt Kinh Trập nắm lấy tay cậu: "Đại hỉ, đại hỉ, Kinh Trập, vận may của ngươi tới rồi."
Kinh Trập bị gã nắm đau, nhíu mày rút tay về, giấu sau lưng: "Trần quản sự, sao lại kích động thế này?"
Hoa Vân Phi mắng: "Ngươi lên cơn đấy à? Còn không mau để Kinh Trập ngồi xuống."
Kinh Trập lẩn nhanh ra sau lưng Hoa Vân Phi, thảo nào tổng quản luôn không có sắc mặt tốt với Trần Xương Minh, vừa rồi suýt chút nữa bóp gãy tay cậu.
Trần Xương Minh cười nói: "Ta chẳng phải quá kích động ư? Ô Đề là giống tốt nhất, ta còn từng nghĩ ai sẽ là chủ nhân của nó, nay nhìn thấy, đương nhiên có chút hưng phấn."
Hoa Vân Phi: "Nuôi lâu rồi tưởng là ngựa của mình thật à, nghĩ nhiều quá rồi đấy."
"Đâu dám đâu dám..."
Kinh Trập nghe mà hồ đồ, ngựa, chủ nhân, Ô Đề?
Hoa Vân Phi thấy Kinh Trập ngơ ngác, lúc này mới nói với cậu: "Trần Xương Minh nói, bệ hạ ban cho ngươi một con ngựa, tên là Ô Đề. Là con ngựa có tướng mạo tốt nhất trong tay gã, thế nên mới vội vã tới tìm ngươi, để ngươi đi xem."
Kinh Trập cảm thấy từng chữ Hoa Vân Phi nói cậu đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao lại chẳng hiểu gì cả?
Con Ô Đề này liên quan gì đến cậu?
Không thể nào cậu vừa mới học cưỡi ngựa hôm qua, hôm nay đã có ngựa thật... Kinh Trập có chút rợn người.
Vậy bệ hạ, làm sao mà biết được?
________
Vở kịch nhỏ:
Kinh Trập: "Ta chỉ hỏi thôi! Con ngựa này! Có liên quan gì đến ta?"
Dung Cửu: "Hoàng đế tặng cho em đấy."
Kinh Trập: "Ngài ấy tự nhiên làm kẻ ngốc lắm tiền à?"
Dung Cửu: "..."