Ô Đề là một con ngựa tốt.
Lông trắng như tuyết, chỉ có chóp móng là một chút sắc đen, thảo nào lại có tên này.
Ô Đề là một con tuấn mã chẳng kém cạnh gì hắc mã đại ca.
Nhưng tính tình thì tốt hơn hắc mã nhiều.
Kinh Trập chỉ mới tiếp xúc với nó một chút, nó đã cúi đầu cọ cọ, vô cùng ngoan ngoãn.
Trần Xương Minh thực sự rất thích con ngựa này, lúc giới thiệu với Kinh Trập cứ thao thao bất tuyệt về huyết thống của Ô Đề, Kinh Trập suýt chút nữa thuộc làu cả gia phả của nó.
Kinh Trập: "Trần quản sự, con... con ngựa này, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại ban cho ta?"
Câu hỏi này của cậu nghe có vài phần kỳ quặc.
Trần Xương Minh ngẫm nghĩ ý tứ trong lời cậu, dang hai tay: "Mấy hôm trước, bệ hạ cao hứng tới trường đua ngựa chọn vài con, coi như là ban thưởng, cũng đâu chỉ có mình ngươi."
Còn về việc tại sao trong danh sách lại có tên Kinh Trập thì Trần Xương Minh biết làm sao được? Gã v**t v* Ô Đề, giọng điệu có phần cảm thán.
"Sau đó, con Ô Đề này thuộc về ngươi."
Kinh Trập l**m môi, cậu không phải nghi ngờ Trần Xương Minh lừa mình.
"Quản sự, ý ta là, tại sao bệ hạ lại ban Ô Đề cho ta?" Cậu không nhịn được nhìn Ô Đề mấy lần, "Đây đúng là ngựa tốt, nhưng đưa cho ta chẳng phải lãng..."
Lời cậu còn chưa nói hết, Trần Xương Minh đã giơ một ngón tay chặn lại. Gã đàn ông thấp béo lúc nào cũng cười hề hề này lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Sấm sét mưa móc đều là quân ân. Đã cho ngươi thì là của ngươi, lấy đâu ra lý do từ chối, ngươi tưởng đang buôn bán mặc cả chắc?"
Kinh Trập cụp mắt: "... Quản sự nói phải." Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy không đúng.
Lần trước Càn Minh Cung ban thưởng, Kinh Trập nhận một cách thoải mái vì cậu biết đó coi như là bồi thường.
Cậu đã trở thành thái giám, không dễ dàng xuất cung, phần thưởng hậu hĩnh này cũng giúp cậu ở trong cung thuận lợi mọi bề, không ai dám bắt nạt.
Nhưng con Ô Đề này thì thật là không hiểu nổi.
Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này.
... Chuyện này có liên quan gì đến Dung Cửu không?
Trong lòng Kinh Trập rối như tơ vò, miễn cưỡng nói thêm vài câu với Trần Xương Minh, nhận lấy yêu bài gã đưa rồi mới lui ra.
Trần Xương Minh còn dặn với theo: "Nếu rảnh thì năng qua thăm nó, để nó quen hơi ngươi." Trông gã có vẻ đau lòng lắm, cứ như gả con gái đi vậy, Kinh Trập đành gật đầu.
Hoàng hôn buông xuống, bước chân trở về của Kinh Trập có phần nặng nề.
Trong lồng ngực như đè nặng tảng đá lớn, nặng trĩu đến mức gần như không thở nổi. Cảm giác kỳ lạ này khiến cậu không kìm được muốn nới lỏng cổ áo, bí bách khó chịu vô cùng.
Kinh Trập có rất nhiều thắc mắc, nhưng những ngày tiếp theo, hai người cũng không gặp lại nhau.
Rất nhanh sau đó, Cảnh Nguyên Đế quyết định hồi cung, kéo theo cả đám sứ thần ngoại triều cùng về kinh thành.
Lễ bộ tự nhiên sẽ sắp xếp chỗ ở, đón tiếp bọn họ.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi rời Thượng Ngu Uyển là họ có thể rời đi, nhưng lại xảy ra chuyện sứ thần Hòa Âm, buộc phải ở lại, trong lòng bọn họ không biết đã chửi thầm bao nhiêu lần.
Nhưng chuyện này một ngày chưa giải quyết xong thì ai cũng có hiềm nghi, vào lúc dầu sôi lửa bỏng này chẳng ai dám nói năng lung tung, để Hoàng đế Hách Liên nghi ngờ đến mình.
Đợi đến khi Kinh Trập về tới hoàng đình, trời đã vào đầu thu.
Lúc này, vết thương của Liêu Giang đã hoàn toàn lành lặn, khi rời Thượng Ngu Uyển, cậu ta còn khen người Sơn Hữu hết lời.
Thái độ của họ so với người Việt Duật đúng là một trời một vực.
Mấy ngày nay Kinh Trập thường xuyên nghe Liêu Giang nhắc đến chuyện Sơn Hữu, cũng biết sơ sơ họ và Việt Duật là kẻ thù không đội trời chung, còn với Hòa Âm, Cao Nam thì không qua lại nhiều.
Sơn Hữu không có khả năng hợp tác với Việt Duật chỉ để che mắt thiên hạ.
Kinh Trập đã tra qua, người sắp xếp Liêu Giang đến chỗ Việt Duật là Hồ Việt.
Sở dĩ chỗ Việt Duật thiếu người là do ngày hôm trước, người Hòa Âm và người Việt Duật xảy ra xung đột, có một cung nhân bị thương khi can ngăn, nên mới để Liêu Giang vừa bị thay xuống thế vào chỗ trống đó.
Nghe thì rất hợp tình hợp lý.
Trong chuyện này chẳng liên quan gì đến Sơn Hữu, ngoại trừ việc họ đối xử quá tốt với Liêu Giang.
Liêu Giang nói, tốt đến mức khiến cậu ta hơi sợ.
Thế Ân còn trêu chọc cậu ta vài câu, bảo gan cậu ta bé đi nhiều rồi.
Chuyện Liêu Giang bị thương, rất nhiều người không biết, Hoa Vân Phi giấu rất kỹ. Liêu Giang cũng không đi kể lể lung tung, lúc Thế Ân trêu chọc cũng chỉ cười trừ.
Khi về Trực Điện Tư thu dọn đồ đạc, Tuệ Bình rất vui khi thấy Kinh Trập trở về, cứ chạy trước chạy sau giúp cậu, còn kể cho cậu nghe những chuyện xảy ra gần đây ở Trực Điện Tư.
"... Đổi người rồi... còn thích nữa... à đúng rồi," nói một hồi, Tuệ Bình như nhớ ra điều gì, "Bên cạnh Chưởng tư dạo này có thêm một người tên là Hâm Thịnh."
Kinh Trập nghĩ một lúc mới nhớ ra Hâm Thịnh là ai.
Tuệ Bình: "Chưởng tư cũng khá thích cậu ta. Kinh Trập, ngươi..." Cậu ta trông có vẻ lo lắng.
Dù sao Chưởng tư thường chỉ mang theo một người, thời gian qua Kinh Trập đi Thượng Ngu Uyển, Khương Kim Minh không thể không dùng người, Hâm Thịnh này xem ra làm việc cũng khá được, nhỡ đâu thay thế luôn vị trí của Kinh Trập thì...
Kinh Trập cười: "Ngươi lo cái này làm gì? Nếu Chưởng tư thấy cậu ta được việc, muốn đổi người thì cũng là chuyện bình thường."
Cậu vỗ vai Tuệ Bình, lắc đầu.
"Nếu thật sự như vậy, ta lại đi làm việc quét tước, cũng đâu phải chưa từng làm."
Tuệ Bình hất tay Kinh Trập ra, lườm cậu một cái rồi lại không nhịn được cười: "Ai nói với ngươi chuyện đó, ngươi bây giờ là thái giám nhị đẳng, dù thế nào cũng không thể quay lại làm việc quét tước được."
Chưa nói đến chuyện được vua ban thưởng trước đó, Kinh Trập bây giờ tuy mang danh thái giám nhị đẳng, nhưng bổng lộc nhận được lại ngang với Đại thái giám.
So với đám Chưởng tư cũng chẳng kém cạnh là bao.
Nếu Khương Kim Minh thực sự ném Kinh Trập về làm việc đó, e là Chưởng ấn thái giám cũng sẽ hỏi tới.
"Đúng rồi, thế còn lo cái gì?"
Kinh Trập dăm ba câu trấn an Tuệ Bình, thu dọn xong đồ đạc liền bị cậu ta giục đi tìm Khương Kim Minh.
Xem ra, Tuệ Bình vẫn còn lo lắng lắm.
Kinh Trập bất đắc dĩ nhún vai, thong thả đi tìm Chưởng tư.
Nhưng không khéo là Khương Kim Minh không có ở trong phòng, người ngồi ở vị trí cũ của Kinh Trập lại chính là Hâm Thịnh.
Khi Kinh Trập bước vào, Hâm Thịnh nhìn cậu một cái, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ lạ, theo bản năng đứng dậy.
"Chưởng tư không có ở đây."
Kinh Trập: "Ta đợi ông ấy ở đây."
Trước đó Khương Kim Minh có dặn cậu về thì báo cho ông một tiếng, vừa khéo Tuệ Bình cũng lo lắng nên cậu mới tới.
Nếu không Kinh Trập cũng chẳng chạy tới nhanh thế.
Hâm Thịnh: "Đây là nơi làm việc của Chưởng tư, nếu ngươi không có việc gì thì ra ngoài đợi."
Nếu câu trước nghe còn bình thường thì câu này đã lộ rõ ý xua đuổi.
Kinh Trập quay đầu lại, đánh giá Hâm Thịnh một lượt.
Tướng mạo bình thường, giọng nói bình thường, chỗ nào cũng bình thường, chỉ có khóe miệng là có một nốt ruồi đen to tướng.
Hâm Thịnh bị Kinh Trập nhìn chằm chằm, người hơi động đậy, giọng nói căng thẳng: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Không có gì." Kinh Trập thu hồi tầm mắt, dửng dưng đi ra ngoài, "Ta đợi ở ngoài."
Đợi ở trong hay ở ngoài với cậu cũng chẳng khác nhau là mấy, nếu Hâm Thịnh không thích thì cậu cũng chẳng ở đây làm gì cho ngứa mắt.
Kinh Trập ra ngoài rồi, Hâm Thịnh mới nhíu mày ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đống đồ đạc đang sắp xếp dở, nghiến răng. Sắc mặt cậu ta khó coi, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cậu ta định làm tiếp thì nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài.
"Kinh Trập... sao ngươi lại ngồi xổm ở... Chưởng tư..."
"Ta đang đợi... về..."
"Ngươi vào trong đợi chẳng phải..."
"Đợi ở ngoài cũng thế..."
Hâm Thịnh ban đầu còn căng thẳng, nhưng phát hiện Kinh Trập không nói ra những lời cậu ta vừa nói, cậu ta chẳng những không vui mà ngược lại còn cắn môi đầy oán hận, chỉ cảm thấy Kinh Trập giả tạo.
Đám người bên ngoài cười nói vui vẻ, dù Kinh Trập đi lâu như vậy, bọn họ vẫn nhớ tới cậu, suốt ngày mở miệng ra là Kinh Trập thế này, Kinh Trập thế kia, nghe đến mòn cả tai.
Cậu ta chẳng thấy Kinh Trập tốt đẹp ở chỗ nào cả.
"Đúng, lúc về còn mang theo không ít..."
Bên ngoài, Kinh Trập đang ngồi xổm trên đất đếm kiến thì bị Lai Phục đi ngang qua phát hiện, kéo theo cả đám người tới.
Lai Phục giờ đã xuống giường đi lại được, chỉ là đi cà nhắc, không được nhanh nhẹn cho lắm. Nhưng lúc làm việc thì vẫn rất lanh lẹ, nên Khương Kim Minh cũng mắt nhắm mắt mở, không báo cáo tình trạng của cậu ta lên trên.
Nếu không theo quy định, với sức khỏe như Lai Phục là không được phép ở lại nội đình.
Lai Phục và mấy người kia tò mò về những gì Kinh Trập trải qua ở Thượng Ngu Uyển, không nhịn được hỏi thêm vài câu.
Lúc Thế Ân vừa về đã bị đám đông vây kín, bọn họ muốn nghe nhưng đứng xa quá, chẳng nghe rõ gì.
Giờ tóm được Kinh Trập mới nghe gật đầu lia lịa.
Thế Ân nói chuyện rất thú vị nhưng hay phóng đại, Kinh Trập kể chuyện bình thản, chỉ vài câu đơn giản cũng đủ gợi lên tình hình lúc đó.
"Bệ hạ thực sự bị ám sát ở Thượng Ngu Uyển à?"
Lai Phục dè dặt hỏi.
Chuyện này đã truyền ra ngoài, ở Thượng Ngu Uyển cũng không phải bí mật gì, Kinh Trập dứt khoát gật đầu.
"A, vậy rốt cuộc là ai ra tay?"
"Ngươi không nghe Thế Ân nói à? Là người Hòa Âm, đúng là không phải thứ tốt lành gì..."
"Mấy tên ngoại tộc này đáng ghét ghê."
"Nghe nói bọn chúng còn hay quấy nhiễu biên giới nước ta, nếu không phải..."
Mấy người nhao nhao bàn tán.
Còn hỏi Kinh Trập nghĩ thế nào.
Kinh Trập... Kinh Trập chỉ có thể nói, cuối cùng vẫn phải xem quan gia phán quyết ra sao.
Sứ thần Hòa Âm không phải chủ mưu, đáp án này gần như đã chắc chắn trong lòng Kinh Trập. Còn rốt cuộc ai mới là chủ mưu, qua vài lần thăm dò của Kinh Trập, sứ thần Việt Duật e là cũng không phải.
Thường xuyên tiếp xúc với người Hòa Âm còn có Cao Nam.
Người Cao Nam đúng là có hiềm nghi, nhưng điều khiến Kinh Trập nghi ngờ còn có cả Sơn Hữu.
Không gì khác, người Sơn Hữu vào những ngày cuối cùng đối xử với Liêu Giang thực sự quá tốt, Kinh Trập nhìn mãi không ra bọn họ việc gì phải để ý đến một cung nhân bình thường như vậy.
Liêu Giang tuy tốt tính, nhưng trong mắt họ, Liêu Giang cũng chỉ là một cung nhân phạm vào giới luật của họ mà thôi, bọn họ cứ theo quy củ đuổi cậu ta đi, đổi người mới đến, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
... Trừ phi, Liêu Giang gặp phải không chỉ một vụ vu oan, mà là tận hai vụ.
Ngay cả lần ở chỗ người Sơn Hữu, Liêu Giang cũng bị vu oan?
Kinh Trập nhớ rất rõ, ngày Liêu Giang tức giận trở về, quả thực đã mấy lần nói mình không biết chuyện, không biết trong canh có cá, nếu biết cậu ta chắc chắn sẽ không đưa cho người Sơn Hữu ăn.
Và sự thật đã chứng minh, hôm đó món ăn nhà bếp làm cho Sơn Hữu quả thực không có cá, là do Liêu Giang lúc lấy đồ ăn sơ ý lấy nhầm phần khác nên mới dẫn đến sai sót này.
Nếu đây không phải là sơ suất của Liêu Giang thì sao?
Cậu ta làm việc dưới trướng Giang chưởng tư ở Tạp Vụ Tư bao lâu nay, đã được rèn giũa kỹ càng, không phải người có tính cẩu thả.
Cứ suy nghĩ theo hướng này, Kinh Trập phát hiện ra không ít sự trùng hợp.
Người Sơn Hữu, quả thực có vấn đề.
Chỉ là vẫn chưa thể xác định Sơn Hữu và Cao Nam, ai mới là kẻ chủ mưu đứng sau.
Cũng có thể, cả hai đều không phải.
Kinh Trập chưa bao giờ tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh, không dám phán đoán bừa bãi.
Trong lòng cậu đang suy nghĩ miên man, miệng vẫn tán gẫu với đám Lai Phục.
Chẳng bao lâu sau, bóng dáng Khương Kim Minh xuất hiện ở cuối con đường trong cung, thong thả đi về phía này, phía sau còn có một người cao lớn đi theo.
Kinh Trập nhìn kỹ, đây chẳng phải là Vân Khuê sao?
Vân Khuê từ xa đã nhìn thấy Kinh Trập, cười hì hì vẫy tay với cậu, Kinh Trập cũng đứng dậy.
Khương Kim Minh đi tới gần, đánh giá cậu một lượt, cười nói: "Đen đi chút rồi."
Kinh Trập sờ mặt, cười khổ một tiếng.
Ở nội đình, sáng sớm làm việc trời chưa nắng gắt, đến chiều Kinh Trập chủ yếu giúp việc cho Khương Kim Minh, ít đi lại bên ngoài.
Nhưng ở Thượng Ngu Uyển thì khác.
Kinh Trập thường xuyên phải đi qua những nơi trống trải, diện tích rộng lớn, địa hình đa dạng, không phải chỗ nào cũng có cây cao bóng cả che nắng che mưa.
Người cứ chạy đi chạy lại bên ngoài, bảo sao không đen đi được.
Cậu thế này vẫn còn đỡ, chứ Liêu Giang và Thế Ân so với trước kia mới gọi là đen cháy.
Vân Khuê: "Thế này mới tốt, trước kia Kinh Trập nhìn trắng trẻo gầy gò quá, giờ mới đẹp."
Khương Kim Minh chê bai nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Vân Khuê: "Giống con thành hòn than à? Không được không được, Kinh Trập phải trắng lại, không thể để chướng mắt như con được."
Cả nhóm cười nói vui vẻ đi vào phòng, rất thân thiết.
Hâm Thịnh trong phòng nghe thấy tiếng động sắc mặt hơi tái đi, đứng dậy hành lễ với Khương Kim Minh.
Khương Kim Minh tùy ý nói: "Hâm Thịnh, ngươi sắp xếp lại đồ đạc trong tay, lát nữa giao cho Kinh Trập rồi về đi."
Hâm Thịnh ngẩn ra, theo bản năng nhìn Khương Kim Minh, lại thấy ông nói xong đã quay sang nói chuyện với Vân Khuê, hoàn toàn không nhìn cậu ta.
Cậu ta cúi đầu: "Vâng."
Đợi Hâm Thịnh đi khỏi, Vân Khuê liếc nhìn bóng lưng cậu ta, nhíu mày nói với Khương Kim Minh: "Sư phụ, sao người lại chọn cậu ta làm việc?" Lúc còn ở Trực Điện Tư, cậu ta đã không thích Hâm Thịnh rồi.
Khương Kim Minh mắng: "Người ta ít ra còn biết chữ, con hồi trước có biết không?"
Vân Khuê cãi lý: "Vậy cũng có thể tìm Tuệ Bình hoặc Cốc Sinh mà, hai người họ giờ cũng biết đọc biết viết rồi."
Khương Kim Minh: "Con giờ còn trèo lên đầu ta, dạy ta cách làm việc à?"
Vân Khuê bị Khương Kim Minh mắng cho một trận.
Nhưng sau đó, Khương Kim Minh vẫn giải thích đôi chút.
"Hâm Thịnh làm việc cẩn thận, đến Trực Điện Tư cũng lâu rồi, ta định cho hắn một cơ hội." Nhưng nói đến đây, Khương Kim Minh lắc đầu, "Có điều, tính cách hắn quả thực không hợp."
Bên dưới người biết chữ tuy ít, nhưng so bó đũa chọn cột cờ cũng không phải không có, sở dĩ chọn cậu ta cũng vì thấy cậu ta trầm mặc ít nói, muốn đề bạt một chút.
Tiếc là...
Khương Kim Minh không nói rõ không hợp chỗ nào, nhưng Kinh Trập nhớ lại thái độ của Hâm Thịnh, quả thực có chút hẹp hòi.
Vân Khuê lần này đặc biệt về thăm Khương Kim Minh, đương nhiên cũng cố tình chọn đúng ngày bọn Kinh Trập trở về, đợi thăm hỏi xong xuôi thỏa mãn ra về, Khương Kim Minh mới dặn dò Kinh Trập: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, mai đi làm bình thường."
Kinh Trập cúi người: "Vâng."
...
Nói là nghỉ ngơi, nhưng người vừa về sao có thể thực sự nghỉ ngơi được?
Kinh Trập vừa về đến cung đã đi một vòng, chào hỏi Trịnh Hồng ở Tạp Mãi Vụ xong lại đi thẳng đến Ngự Thiện Phòng.
Minh Vũ gặp cậu thì vui lắm.
Tuy cậu ta tò mò về những trải nghiệm của Kinh Trập ở Thượng Ngu Uyển, nhưng Ngự Thiện Phòng không phải chỗ nói chuyện, cậu ta dẫn Kinh Trập rẽ ngang rẽ dọc về chỗ ở của mình.
"Tam Thuận đâu?"
Kinh Trập vào phòng không thấy bóng dáng Tam Thuận đâu.
Minh Vũ: "Tam Thuận số đỏ, được Chu tổng quản chấm trúng, đưa sang làm tùy tùng rồi."
Kinh Trập ngẩn ra, cười nói: "Tính cách cậu ấy đúng là tốt thật."
Minh Vũ rót nước cho Kinh Trập: "Chứ còn gì nữa? Tính Tam Thuận nhà mình thật thà, ai tốt với cậu ta là cậu ta coi người đó là nhất."
Tam Thuận không hiểu lý lẽ, không quan tâm thế tục, sống vô cùng đơn giản, chỉ để tâm đến người mình quan tâm.
Lại có sức khỏe hơn người.
Người như cậu ta phải đi theo người tốt, giống như Trần Minh Đức, giờ đi theo Chu Nhị Hỉ cũng là một lối thoát không tồi.
Minh Vũ mời Kinh Trập ngồi xuống: "Chuyện ngươi nhờ ta giúp trước đó, ta hỏi được đại khái rồi."
Kinh Trập nhíu mày, uống một ngụm nước.
"Người của Thị Vệ Xử đúng là biết Minh ma ma không phải chết do cổ trùng, trên lưng bà ta quả thực có vết thương, vết cắt rất ngọt, là vết thương chí mạng." Minh Vũ l**m môi, "Nhưng lúc đó loạn quá, đa sự chi bằng thiểu sự, chuyện này bị giấu đi."
Thực ra trong cung, cầm dao giết người vốn là trọng tội.
Nhưng có chuyện cổ trùng phía trước, việc gấp phải tòng quyền, rất nhiều chuyện sẽ bị gác lại, nhất là những vụ án không tra ra được manh mối, sẽ bị xếp vào án treo, cũng chẳng ai đi điều tra kỹ càng.
Đặc biệt là người như Minh ma ma, kẻ đứng sau bà ta vốn dĩ đã giấu đầu hở đuôi, căn bản không thể vì một quân cờ mà yêu cầu điều tra nghiêm ngặt.
Thế chẳng phải tự vạch áo cho người xem lưng sao?
"Thế còn phía Bắc Phòng?"
"Ta tra rồi, Hà Diệp và Hạm Đạm đều không biết hôm đó Minh ma ma ra ngoài gặp ai, nhưng họ đều biết, cứ cách vài ngày Minh ma ma lại ra ngoài một lần, không mang theo ai cả, chuyện này đã thành thông lệ." Minh Vũ nói, "Còn nữa, hai quản sự mới tới Bắc Phòng, một người từ Vĩnh Ninh Cung lui về, còn một người trước kia từng hầu hạ trong cung Thái hậu, sau đó bị giáng chức mấy năm." Rồi mới tới Bắc Phòng.
Kinh Trập nhướng mày: "Vĩnh Ninh Cung? Khang phi? Chỗ người sao lại có người bị thải hồi?"
Vĩnh Ninh Cung là chỗ tốt mà.
Khang phi tính tình rất tốt, trước kia Lưu tài nhân cũng ở trong cung của nàng ấy, tính nết còn lớn hơn cả Khang phi, hống hách ngang ngược như vậy mà Khang phi cũng nhịn được.
"Ngươi quên rồi à? Trước kia Thái hậu tra xét cung nữ, Vĩnh Ninh Cung chẳng phải có người bị phát hiện đối thực sao?"
Kinh Trập nghĩ một lúc mới nhớ ra đúng là có chuyện này, Khang phi còn bị chọc tức đến ngất xỉu.
"Vị ma ma này chính là quản sự ma ma của Vĩnh Ninh Cung hồi đó, xảy ra chuyện lớn như vậy, vốn dĩ người phải bị đuổi đi, là Khang phi nhân từ xin tha cho bà ta, nên mới được tới Bắc Phòng an hưởng tuổi già."
Kinh Trập day day ấn đường, nếu Bắc Phòng không có thêm manh mối gì, thì chỉ có thể tiếp tục tìm hiểu ở Thị Vệ Xử?
"Nếu ngươi muốn mượn chuyện này để tra xem Minh ma ma rốt cuộc bị ai giết, e là không dễ đâu."
Kinh Trập ngẩng đầu: "Sao lại nói thế?"
Minh Vũ phải nhờ vả đủ kiểu, quen được một người ở Thị Vệ Xử mới tra được ngần này.
"Chuyện này có người đè xuống rồi."
Nhưng chỉ biết bị đè xuống, chứ không biết là ai đè, cấp trên bảo sao thì cấp dưới làm vậy.
Kinh Trập cụp mắt, ý là không cho tra xét.
Thực ra nếu cậu muốn tiếp tục truy cứu, không phải là không có cách, tìm Dung Cửu là được.
Mối quan hệ của Dung Cửu chắc chắn nhiều hơn cậu.
Chỉ là hễ nhớ tới Dung Cửu, Kinh Trập lại không kìm được lộ vẻ đau đầu.
Minh Vũ liếc cậu một cái, rồi lại liếc cái nữa.
"Ngươi cãi nhau với Dung Cửu à?"
Tên này sắc bén thật, nhìn cái là nhận ra biểu cảm kỳ quái của Kinh Trập ngay.
Kinh Trập: "... Không cãi nhau."
Cậu cãi nhau với Dung Cửu bao giờ?
Sau lần cưỡi ngựa giữa đêm đó, bọn họ chưa gặp lại nhau lần nào.
Minh Vũ: "Không cãi nhau sao trông ngươi lạ thế?"
Cậu ta nghi ngờ quan sát khuôn mặt Kinh Trập.
"Không, chắc chắn là các ngươi cãi nhau rồi!"
Kinh Trập oan ức: "Ta không có thật mà." Cậu nhìn cửa nẻo đóng chặt, lúc này mới hạ giọng kể lại chuyện trước đó.
Ở Thượng Ngu Uyển, Kinh Trập không tìm được ai để tâm sự, tự nhiên phải nín nhịn một mình. Quan hệ với Thế Ân dù tốt đến mấy cũng không thể nói những chuyện này.
Minh Vũ là một thính giả rất tốt, mặc dù trong quá trình nghe, mặt mũi cậu ta méo xệch mấy lần, cũng không biết là tâm trạng gì, nhưng cuối cùng cũng nghe hết.
"... Ngươi vừa bảo, lúc doanh trại giới nghiêm, Dung Cửu còn có thể đưa ngươi ra ngoài cưỡi ngựa?"
Cuối cùng cũng đợi Kinh Trập kể xong, Minh Vũ vẻ mặt quái dị hỏi câu đầu tiên.
Giờ thì hay rồi, biểu cảm của cậu ta cũng kỳ quái y hệt Kinh Trập.
Kinh Trập chớp chớp mắt nhìn Minh Vũ, gật đầu.
Minh Vũ: "Dung Cửu chắc chắn không phải chỉ là một thị vệ Ngự tiền bình thường như hắn nói đâu."
Cậu ta chốt hạ một câu chắc nịch, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đó là doanh trại đang giới nghiêm đấy!
Hoàng đế bị ám sát, một thị vệ Ngự tiền bình thường sao có thể qua mặt bao nhiêu binh lính, thuận lợi ra ngoài được?
Chưa kể, Dung Cửu còn mang theo một người nữa!
Dù Kinh Trập ngủ say, nhưng cái kiểu ra vào tự do như chốn không người thế này, chắc chắn không phải người thường.
Nghe Minh Vũ nói xong, Kinh Trập ủ rũ cúi đầu.
Thực ra cậu cũng phát hiện ra rồi.
Dung Cửu luôn nói qua loa về gia thế của mình, không kể quá chi tiết, nhưng nếu hắn thực sự xuất thân bình thường, sao có thể có quyền thế lớn như vậy?
Kinh Trập tin rằng với năng lực của Dung Cửu, muốn leo lên cao, trở thành quan lớn hô mưa gọi gió không khó.
Nhưng hắn còn trẻ.
So với độ tuổi cần thiết cho vị trí đó, Dung Cửu thực sự quá trẻ, gia thế của hắn có lẽ...
Điều khiến người ta để ý nhất là nỗi băn khoăn ẩn sâu trong lòng Kinh Trập.
Cảnh Nguyên Đế và Dung Cửu, rốt cuộc có quan hệ gì?
Ô Đề, trước sau vẫn là cái gai trong lòng Kinh Trập.
Sau khi cậu rời Thượng Ngu Uyển, Ô Đề cũng không thể ở lại đó nữa mà theo Kinh Trập về cung, hiện giờ đang được nuôi ở chuồng ngựa hoàng cung.
Trần Xương Minh còn đặc biệt dặn dò, mọi chi phí của Ô Đề Kinh Trập không cần lo, tự khắc có người phụ trách.
... Thế này thì đâu phải không cần lo!
Nghe xong càng lo thêm ấy chứ!
Một ý nghĩ điên rồ và hoang đường từng hiện lên trong đầu Kinh Trập, khiến cậu không dám nghĩ sâu, nhưng thỉnh thoảng lại bất chợt ập đến trong một khoảnh khắc nào đó, đè bẹp cậu bằng sự hoang mang to lớn.
Minh Vũ nhíu mày, lẩm bẩm: "Đêm hôm đó, Dung Cửu đưa ngươi ra ngoài, sau khi trở về, bệ hạ liền ban thưởng cho ngươi một con ngựa tốt... Chuyện này đúng là rất kỳ lạ."
Sao lại chuẩn xác thế, cứ nhắm đúng cái thời điểm nhạy cảm này mà ban thưởng, không thể nào là vì chuyện của Sầm gia năm xưa mà bù đắp thêm lần nữa chứ.
Lần trước đã có một lần rồi.
Lý do này không thuyết phục.
Kinh Trập gật đầu càng thêm thảm thương.
Thực sự rất đáng sợ, rất kỳ quái.
Minh Vũ cúi đầu nhìn cậu, buồn cười phát hiện Kinh Trập gần như trượt cả người xuống gầm bàn, hai tay bám vào mép bàn, cằm đặt lên mu bàn tay, đôi mắt đen láy ầng ậc nước nhìn cậu ta.
Nhìn là muốn ngứa tay, chỉ muốn xoa đầu cún con của cậu một cái.
"Ngươi rốt cuộc đang nghĩ linh tinh cái gì thế?" Minh Vũ bật cười, "Ngươi tưởng, ha ha ha, ngươi cảm thấy, Dung Cửu có thể có quan hệ với, vị kia sao?"
Cậu ta quá hiểu Kinh Trập, đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là biết Kinh Trập đang nghĩ gì.
Cậu ta vừa cười vừa nói, lời còn chưa dứt đã cười đến mức gục xuống bàn, cười chảy cả nước mắt.
Kinh Trập bị Minh Vũ cười cho đỏ cả mặt, đứng phắt dậy, ngoài mạnh trong yếu: "Ta không có nghĩ linh tinh!" Đây là điểm đáng ngờ, điểm đáng ngờ hiểu không!
Minh Vũ cười đến mức tắt thở, ôm bụng kêu oai oái, cố gắng bò dậy định ngã xuống giường, nhưng tiếng cười hồng hộc vẫn còn, người vẫn run lên bần bật từng hồi.
Tức đến mức Kinh Trập lao tới, hai người vật lộn thành một đống trên giường.
Minh Vũ vì cười đến mất sức nên bị trấn áp thảm hại, bị Kinh Trập đè xuống chăn, bò cũng không bò dậy nổi.
Minh Vũ: "Sai rồi, sai rồi sai rồi, ta sai rồi... Kinh Trập đại nhân, tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân không nên cười nhạo ngài..." Cậu ta bị vùi trong chăn, giọng nói ồm ồm xin tha.
Nghe mới thảm thiết làm sao.
Kinh Trập bĩu môi, đấm mạnh một cái vào tay cậu ta, lúc này mới chịu lật người xuống.
Minh Vũ chật vật trở mình trên giường, nằm ngửa mặt lên trời, thở hồng hộc.
Vừa nãy suýt chút nữa thì ngạt thở chết.
Đợi cậu ta hồi phục lại, hai người không đùa nữa, Minh Vũ mới gãi bụng: "Ta không ngờ ngươi lại còn có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy đấy."
Kinh Trập bĩu môi: "Ta không có!"
Thực sự là thời điểm Cảnh Nguyên Đế ban thưởng ngựa quá trùng hợp, không thể trách Kinh Trập nghĩ nhiều. Hơn nữa từ hôm đó trở đi, Kinh Trập và Dung Cửu chưa từng gặp lại, cậu có muốn hỏi cũng chẳng biết hỏi ai.
Minh Vũ nói thẳng: "Vậy ngươi có từng nghĩ, nếu Dung Cửu là trọng thần bên cạnh bệ hạ, vì ngươi mà suýt xảy ra chuyện, trong lúc đáng lẽ phải điều tra nghiêm ngặt lại đưa ngươi ra ngoài... đây chẳng lẽ không phải là tội?"
Kinh Trập ngẩn người.
"Bệ hạ ban thưởng ngựa cho ngươi vào ngay ngày hôm sau, nếu là để cảnh cáo Dung Cửu... Kinh Trập, ngươi có chắc đêm hôm đó, bên cạnh ngươi thực sự chỉ có mỗi Dung Cửu không?"
Lời nói có phần âm u của Minh Vũ khiến Kinh Trập bất giác rùng mình.
Đêm hôm đó, Kinh Trập chắc chắn rằng, người cậu có thể nhìn thấy chỉ có cậu và Dung Cửu, cho nên cậu cũng luôn cho rằng, chuyện này chỉ có hai người họ biết.
Nếu Cảnh Nguyên Đế ban thưởng ngựa cho Kinh Trập, vậy chỉ có thể chứng minh Dung Cửu đã nói gì đó, hoặc là thân phận của Dung Cửu...
Nhưng ở những nơi không nhìn thấy, thực sự không có ai sao?
Ít nhất khi Dung Cửu đưa cậu ra ngoài, chắc chắn sẽ có người biết, dù cho không nhìn thấy mặt Kinh Trập.
Kinh Trập nhớ lại cánh đồng hoang vu bát ngát ấy, ánh trăng buông xuống mặt đất tịch mịch một cách tùy ý, cỏ hoang mọc tràn lan gần như che lấp cả bắp chân người.
Lúc đó Kinh Trập bôi thuốc, chẳng phải cũng cúi người nấp trong đám cỏ sao?
Cánh đồng rậm rạp như vậy, muốn giấu vài kẻ theo dõi quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Những gì Minh Vũ nói, hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Kinh Trập không phải chưa từng nghĩ tới.
Chỉ là khả năng này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nó chứng tỏ Dung Cửu đã để lộ điểm yếu của mình, lại còn là trước mặt Hoàng đế, đặc biệt là với thân phận của Kinh Trập, khiến cho toàn bộ sự việc trở nên hoang đường và nực cười.
Nhưng một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời luôn đè nặng lên người Kinh Trập.
Cậu luôn quá mức nhạy cảm.
Đôi khi, Minh Vũ cũng không biết điều này là tốt hay xấu. Có lẽ là tốt nhiều hơn, nếu không, Kinh Trập chưa chắc đã có thể bình an sống đến tận bây giờ.
Minh Vũ nắm lấy tay Kinh Trập, phát hiện tay cậu hơi lạnh. Cậu ta lập tức ủ hai tay Kinh Trập trong lòng bàn tay mình, ra sức xoa xoa.
Bây giờ mới đầu thu, trời chưa lạnh lắm, với sức khỏe của Kinh Trập, tay chân cậu không nên lạnh thế này.
Minh Vũ khẽ hỏi: "Kinh Trập, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?"
Suy đoán của Kinh Trập, trong mắt Minh Vũ là chuyện vô căn cứ.
Cảnh Nguyên Đế đêm đó bị ám sát, thời khắc nguy cấp như vậy, tự nhiên không thể nào đơn độc ở bên ngoài, chưa kể đến những chuyện Dung Cửu đã làm trước đây...
Mặc dù Minh Vũ không thích Dung Cửu lắm, nhưng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Dung Cửu đã khiến Kinh Trập thay đổi rất nhiều.
Cậu ta đương nhiên không muốn Kinh Trập không vui.
Kinh Trập nắm lại tay Minh Vũ, giọng nói rất khẽ: "... Ta sợ hắn lừa ta."
Giọng điệu này nghe có vài phần yếu ớt.
Kinh Trập không cần nhiều tiền, cũng không muốn quyền thế ngập trời, cậu chỉ muốn đơn giản sống cùng người mình thích, bên cạnh có bạn bè, thế là đủ mãn nguyện rồi.
... Dung Cửu, tuy ngay từ đầu đã khác xa so với tưởng tượng của Kinh Trập, nhưng ở bên hắn, Kinh Trập thực sự cảm nhận được niềm vui sướng chưa từng có.
Phàm là những gì có thể nói với Dung Cửu, cậu đều nói thật lòng.
Nhưng nếu Dung Cửu lừa cậu thì sao?
Thứ Dung Cửu muốn, không cần lừa, Kinh Trập đều có thể cho hắn. Nếu trong hoàn cảnh này mà vẫn còn dối trá... thì e rằng thứ Dung Cửu muốn, Kinh Trập không cho nổi.
Minh Vũ im lặng một lúc, thở dài nói: "Ngay từ đầu khi chọn ở bên hắn, ngươi nên nghĩ tới điều này rồi."
Đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
Minh Vũ cho rằng suy đoán của Kinh Trập vô lý, nhưng đồng thời, cậu ta cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình tốt đẹp gì... Nếu Cảnh Nguyên Đế là để cảnh cáo Dung Cửu, thì đối với Kinh Trập chắc chắn là chuyện xấu.
Bị Cảnh Nguyên Đế để mắt tới thì có gì tốt đẹp chứ?
Chẳng thấy bao nhiêu vết xe đổ ở Càn Minh Cung sao, Minh Vũ không muốn Kinh Trập giẫm vào vết xe đổ của họ.
Kinh Trập vỗ vỗ mặt mình, phấn chấn lên: "Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có chuyện gì rồi tính sau."
Minh Vũ đảo mắt: "Cứ cái kiểu này của ngươi thì đúng là tự tìm rắc rối."
Kinh Trập cười cười: "Ta không tìm rắc rối, rắc rối tự tìm đến ta mà."
Cái này trách cậu sao được.
...
Con đường hẹp dài vắng vẻ, cái bóng đen kịt kéo dài, không biết từ lúc nào đã biến thành hai cái.
Kinh Trập nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, im lặng một lúc.
Cậu vốn vừa đi vừa suy nghĩ về lời Minh Vũ nói.
Minh Vũ an ủi cậu, đến lúc đó Kinh Trập mới phát hiện ra, thực ra cậu vẫn luôn căng thẳng trong vô thức.
Về chuyện Dung Cửu, về chuyện Ô Đề.
Có những chuyện, có lẽ thực sự là do cậu nghĩ quá phức tạp.
Chỉ không ngờ, cậu vừa ra khỏi Ngự Thiện Phòng không lâu đã thực sự gặp được người.
Tuy chưa quay đầu lại, nhưng Kinh Trập biết đó là hắn.
... Người này thần xuất quỷ nhập đến mức độ này, đôi khi Kinh Trập rất muốn biết thuộc hạ của hắn có kháng nghị không? Đang yên đang lành làm việc, người đã biến mất tăm.
Khoan đã, nghĩ thế này thì lời Minh Vũ nói càng có lý hơn, Dung Cửu không phải thực sự vì lơ là nhiệm vụ mà bị cảnh cáo đấy chứ... Nhưng ai đời cảnh cáo lại dùng con ngựa quý như Ô Đề... tiền này tiêu không đáng...
Chẳng lẽ, Cảnh Nguyên Đế cực kỳ thích Dung Cửu, đến mức phải dùng thủ đoạn này để níu kéo... Kinh Trập tự tát vào mặt mình một cái.
"Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?"
Kinh Trập lẩm bẩm, gạt phắt mấy suy nghĩ lung tung rối loạn này đi.
Cậu muốn gặp Dung Cửu là để hỏi cho ra lẽ chuyện Ô Đề. Nhưng kỳ lạ là, khi Dung Cửu thực sự xuất hiện, Kinh Trập lại không dám quay đầu.
Cậu hơi sợ.
Cảm giác không rõ ràng này là khó chịu nhất.
Cậu nhíu mày, dừng lại một chút mới quay người, kết quả phía sau chẳng có ma nào.
Kinh Trập: "... Người đâu rồi?"
Chạng vạng tối thế này, chắc không phải gặp ma chứ.
Cậu theo bản năng lùi lại hai bước, không để ý, gót chân đá phải v*t c*ng, ngay sau đó ngã vào vòng tay quen thuộc.
Kinh Trập ngửi mùi hương lan đã trở nên quen thuộc dạo gần đây, quyết định đánh liều một phen.
"Chuyện Ô Đề là thế nào?"
"Em không thích Ô Đề?"
Hai câu nói gần như thốt ra cùng lúc.
Kinh Trập nheo mắt.
... Được lắm, Ô Đề quả nhiên có liên quan đến huynh!
Kinh Trập xoay người trong lòng Dung Cửu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện Ô Đề, là do huynh giở trò đúng không?"
Dung Cửu: "Sao có thể nói là giở trò?"
Hắn nhướng mày, dường như chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe thấy từ này từ miệng Kinh Trập.
Kinh Trập nghiến răng: "Nếu là tặng một cách đàng hoàng, đương nhiên sẽ bất ngờ, nhưng không đi đường chính đạo, đó chính là giở trò." Dung Cửu có biết không, lúc cậu vừa về đã bị gọi đi bảo là bệ hạ có ban thưởng, cảm giác đó kinh dị đến mức nào không?
Cậu tài đức gì mà phải chịu sự kinh hãi này? Hơn nữa, tại sao Cảnh Nguyên Đế lại ban thưởng cho cậu?
Cậu không cho rằng chuyện Sầm gia Hoàng đế còn nhớ.
Mỗi ngày Cảnh Nguyên Đế phải xử lý bao nhiêu chính sự, nếu cái gì cũng nhớ thì trí nhớ của bệ hạ phải tốt đến mức nào?
Sầm gia, chỉ là hạt cát bé nhỏ trong vô vàn sự vụ bề bộn mà thôi.
Nhưng nếu không phải vì Sầm gia, thì là vì cái gì? Dung Cửu sao? Dung Cửu ở trước mặt Cảnh Nguyên Đế có mặt mũi lớn thế sao? Ngựa quý như vậy nói tặng là tặng?
Hay là, thực sự giống như Minh Vũ nói, là cảnh cáo?
Kinh Trập cứ cảm thấy không đúng, cậu vùng ra, lùi lại mấy bước, ngờ vực nói: "Huynh thực sự chỉ là một thị vệ Ngự tiền thôi sao?"
Những gì Dung Cửu thể hiện hoàn toàn không giống một thị vệ bình thường, bất kể là lời nói hành động, hay hành tung bí ẩn, luôn có một sự quái đản vượt xa lẽ thường.
Sự kỳ lạ của một số việc, không phải Kinh Trập hoàn toàn không nhận ra.
Cậu chỉ không muốn nghi ngờ Dung Cửu.
Giọng Dung Cửu mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt, ánh tà dương mùa thu chỉ càng làm tôn lên màu máu đỏ thẫm, không chút hơi ấm.
"Kinh Trập, em đang nghĩ gì?"
Người đã gặp rồi, Kinh Trập đương nhiên sẽ không giấu giếm, dù mâu thuẫn có lớn đến đâu, nếu chỉ biết ậm ừ không nói nên lời thì đó mới là trở ngại lớn nhất.
Kinh Trập không muốn để khó khăn như vậy chắn ngang giữa cậu và Dung Cửu.
Kinh Trập thẳng thắn nói: "Dung Cửu, rốt cuộc chuyện Ô Đề là thế nào?"
Dung Cửu: "Em thích ngựa."
Kinh Trập nhíu mày, cậu không... được rồi, nếu chỉ xét đêm hôm đó, Kinh Trập quả thực cũng khá thích hắc mã đại ca.
Tính tình nó hơi nóng nảy, nhưng rất có cá tính.
Lúc cuối cùng sợ sệt trông cũng rất đáng yêu.
Dung Cửu: "Em còn thích cưỡi ngựa."
Kinh Trập: "... Ta bị cọ rách cả da mà còn bảo là thích..."
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Không thích, mà em rách da rồi vẫn không chịu xuống ư?"
Kinh Trập im lặng, được rồi, có lẽ là cậu cũng có hơi thích thật.
Dung Cửu: "Vậy Ô Đề có gì không thích hợp?"
... Cái này nhảy cóc quá rồi đấy!
Hai câu trước và câu cuối cùng này có liên quan gì đến nhau không?
Kinh Trập không phải không hiểu ý Dung Cửu.
Kinh Trập thích ngựa, cũng thích cưỡi ngựa, nên có Ô Đề.
"Nhưng tại sao lại là bệ hạ ban thưởng?"
Kinh Trập thích ngựa nên muốn tặng cậu một con ngựa, và Hoàng đế ban thưởng cho cậu một con ngựa, hai chuyện này khác nhau một trời một vực.
Lời này đã trộn lẫn những thứ nguy hiểm vào với nhau một cách mập mờ.
Ánh mắt Dung Cửu trong bóng chiều tà có chút âm u đáng sợ, hắn nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo nhưng ẩn chứa ác ý méo mó.
"Ngựa tốt nhất Thượng Ngu Uyển không nằm trong tay Hoàng đế thì nằm trong tay ai? Em muốn ta tặng em mấy thứ rác rưởi vô dụng à?"
Kinh Trập bị câu này đập vào mặt choáng váng, "Không phải... ta cũng không dùng đến đồ tốt như thế, huynh biết ta mới chỉ là người mới học mà..."
Chưa nói đến chuyện cậu có thể cưỡi ngựa trong cung hay không, ngựa thường thì sao chứ?
Kinh Trập cũng là người bình thường mà.
"Thế thì thà không tặng." Dung Cửu bước về phía Kinh Trập, khi thấy cậu theo bản năng lùi lại, khóe miệng người đàn ông mím thành một đường thẳng, áp lực căng thẳng bao trùm xuống, gần như khiến người ta không còn chỗ trốn, "Cho nên, em vì sự ban thưởng của Hoàng đế mà lo lắng bất an?"
Kinh Trập đưa tay chặn lồng ngực rắn chắc của Dung Cửu lại, không cho hắn tới gần nữa.
"Dung Cửu, huynh không thể vì huynh thường xuyên đi lại ở ngự tiền mà coi chuyện này là chuyện bình thường được."
Kinh Trập nói xong, thấy sắc mặt Dung Cửu vẫn âm trầm, dứt khoát nói toạc ra.
"Dung Cửu, chuyện huynh đưa ta tự ý rời khỏi doanh trại đêm đó, có phải bị bệ hạ biết rồi không? Ô Đề bệ hạ ban thưởng là do huynh đi xin, hay là lời cảnh cáo dành cho huynh? Đêm chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ còn có người đi theo sao? Huynh rốt cuộc... huynh ở trước mặt bệ hạ, rốt cuộc là... thực sự chỉ là một thị vệ bình thường thôi sao?"
Kinh Trập đã hỏi là hỏi cho ra ngô ra khoai, bao nhiêu thắc mắc nếu cứ giấu trong lòng thì không biết phải nghẹn đến bao giờ.
"Ô Đề là thứ ta muốn tặng cho em." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Em tưởng con mèo con chó nào cũng có thể chiếm được cái danh này sao?"
... Đó là Hoàng đế đấy Hoàng đế đấy, cái gì mà mèo chó, đó là chủ tử của huynh đấy!
Lời lẽ cay nghiệt của Dung Cửu khiến Kinh Trập cũng sợ bị ai nghe thấy. Nhìn nơi không một bóng người, ai dám đảm bảo thực sự không có người?
Kinh Trập đã bị chuyện này nhắc nhở đến nhớ đời, hận không thể bịt miệng Dung Cửu lại.
"Ta đưa em ra ngoài, bên cạnh tự nhiên có người đi theo, chỉ là em không nhìn thấy nên tưởng không có thôi."
... Cái gì, thực sự có người đi theo?
Kinh Trập cảm thấy một luồng khí nóng xông từ lòng bàn chân l*n đ*nh đầu, cả người như bị nướng trên lửa, "Huynh, ta... không phải, huynh mang người theo sao không nói với ta một tiếng?"
Dung Cửu nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái, im lặng một lúc: "Quên mất."
Vừa nãy huynh dừng lại một cách đáng ngờ, không phải là quên thật đúng không!
Kinh Trập tức giận: "Nếu ta biết có người đi theo huynh, ta đã không..."
"Em sẽ không tùy ý thân mật, chỉ biết giả vờ xa cách với ta." Dung Cửu lạnh lùng cắt ngang lời Kinh Trập, "Ở bên ta mất mặt thế à?"
Kinh Trập thường xuyên cạn lời khi ở chung với Dung Cửu, nhưng hôm nay là cạn lời nhất.
Rốt cuộc là ai mất mặt?
Dung Cửu nói chuyện cực kỳ vô lý!
"Ta..."
Cậu còn chưa kịp mở miệng biện giải đã nghe thấy giọng nói hung dữ lạnh băng của Dung Cửu.
"Em không cần phải ngụy trang trước mặt bất kỳ ai, càng không được phép xa cách ta." Vài câu ngắn gọn của người đàn ông tràn ngập sát khí méo mó, "Nếu em không muốn bọn họ nhìn, sau này ta móc mắt bọn họ ra."
... Tên xui xẻo nào làm thuộc hạ của hắn, kiếp trước chắc tạo nghiệp gì nặng lắm nhỉ?
Kinh Trập ôm mặt, chỉ thấy vừa xấu hổ vừa bất lực: "Thân mật trước mặt người khác, huynh có thể quen, nhưng ta không chấp nhận được."
Nếu cậu biết còn có người đi theo Dung Cửu ra vào, cậu chắc chắn sẽ không trước mặt bọn họ mà cùng Dung Cửu... tóm lại là sẽ không.
"Huynh móc mắt họ, nhưng vẫn còn tai nghe được tiếng, huynh không thể cắt nốt tai họ đi được, thế thì ra thể thống gì?" Kinh Trập thở dài thườn thượt, "Đừng hành hạ mấy kẻ xui xẻo đó nữa."
Cậu ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.
"Cũng không biết tạo nghiệp gì mà phải làm việc dưới trướng huynh."
Tuy cậu oán trách Dung Cửu, nhưng cơ thể cứng ngắc không tự nhiên dường như đã thả lỏng hơn chút, không còn căng thẳng như trước.
Đối với cậu, nói chuyện mặt đối mặt bao giờ cũng tốt hơn là đoán già đoán non.
"Bọn họ không muốn thì có thể rời đi." Dung Cửu thản nhiên nói, hắn giơ tay, ngón tay lạnh thấu xương khiến Kinh Trập rụt người lại, bàn tay dừng lại bên má cậu, "Đồ ta tặng, tự nhiên phải là tốt nhất. Ô Đề là thích hợp nhất, không liên quan đến người khác. Không dùng danh nghĩa Hoàng đế tặng, nó không thể theo em về cung được."
Kinh Trập ấp úng: "... Trần Xương Minh nói, mọi chi phí của Ô Đề đều có người phụ trách, là huynh?"
Dung Cửu không trả lời, nhưng đây là sự thật rành rành.
Chuồng ngựa hoàng cung chỉ nuôi ít nhất vài chục con ngựa, đây là lứa quý giá nhất trong đó.
Ngoài người trong hoàng thất ra, thậm chí còn nuôi ngựa của vài vị thân vương đại thần, những con này đa phần là ngựa quý được ban thưởng, quý giá lại khó chiều.
Chủ nhân sở hữu chúng, lại được nuôi ở chuồng ngựa hoàng gia, coi đó là vinh dự lớn lao.
Như lần này, ngoài Ô Đề ra, còn có hai con ngựa khác cùng theo về từ Thượng Ngu Uyển.
Hoàng đình vốn chia trong ngoài, chuồng ngựa ở bên ngoài mới có đủ diện tích rộng lớn.
Chỉ cần là hoàng thân quốc thích đều có thể ra vào, còn trọng thần triều đình thì phải được Hoàng đế cho phép.
Cảnh Nguyên Đế không có con cái nên chuồng ngựa vắng vẻ đi nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn có hoàng thân quốc thích vào chơi đùa, coi như một thú vui.
Đây là chuyện Minh Vũ vừa mới kể tỉ mỉ cho Kinh Trập, nếu không bình thường cậu cũng ít tìm hiểu chuyện của Ngự Mã Giám.
"Vậy bệ hạ..."
Dung Cửu cúi người xuống, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng lộ ra vài phần bất lực, hắn bóp má Kinh Trập: "Sao em nhiều câu hỏi thế?"
Kinh Trập: "Ta cũng rất muốn biết, tại sao huynh luôn... lợi hại hơn người thường." Thực ra cậu muốn nói là phiền phức, nhưng nhìn áp suất thấp âm u của người đàn ông, đành miễn cưỡng sửa lời.
Kinh Trập sợ nói thế thật sẽ bị Dung Cửu b*p ch*t.
Hắn trông có vẻ là thật lòng nghiên cứu mấy cái chết.
Kinh Trập không thể cho hắn cơ hội thử nghiệm.
"Hoàng đế không có người thừa kế, nên rất nhiều chuyện cần phải tính toán sớm. Vi Hải Đông hay Mao Tử Thế cũng vậy, những thế lực này trong tương lai sẽ bị phân tán ra ngoài, cho nên, hắn cần nhiều nhân thủ hơn."
Kinh Trập nghe mà ngẩn người, chuyện đại sự nghiêm trọng như vậy có thể nói cho cậu nghe sao?
Đây là lý do Hoàng đế trọng dụng hắn?
Vi Hải Đông hiện tại là thống lĩnh hoàng cung, nếu tương lai hắn ta phải rời đi thì chắc chắn cần người kế nhiệm, Dung Cửu chính là người kế nhiệm đó?
Dung Cửu không nói quá rõ ràng, nhưng gần như đã trả lời câu hỏi của Kinh Trập.
Kinh Trập trầm tư, lại không thấy cái bóng của Dung Cửu đã bao trùm lấy cậu hoàn toàn, trọn vẹn, ngay cả cái bóng đen trên mặt đất cũng bị nuốt chửng.
Dung Cửu: "Còn câu hỏi gì nữa không?" Giọng điệu này nghe thậm chí còn có vài phần ôn hòa, không còn bực bội như trước.
Kinh Trập lén lút muốn lùi lại, không gì khác, cậu cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người.
Đang nhắc nhở cậu, không chạy nhanh là không kịp nữa rồi.
Kinh Trập nở nụ cười gượng gạo: "... Chắc là, có lẽ, hình như là không còn nữa... đâu nhỉ?"
"Rất tốt." Dung Cửu nhe răng cười, rạng rỡ vô cùng, "Vậy tiếp theo, đến lượt ta."
Hắn chưa bao giờ cười rạng rỡ đến thế, hàm răng trắng bóc lộ ra vẻ âm u, như một con ác thú đã bước vào trạng thái săn mồi.
"Em... đứng lại!"
Giọng nói người đàn ông mang theo sự tàn khốc đẫm máu, nhưng Kinh Trập sao có thể dừng lại.
Ngay từ âm tiết đầu tiên, cậu đã quay đầu bỏ chạy.
Thôi xong thôi xong, vừa nãy coi như vuốt râu hùm rồi, giờ người ta tức giận, cậu còn ở lại chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
Kinh Trập cố gắng tự an ủi, cậu không phải bỏ chạy, cậu là... khụ, để cho Dung Cửu bình tĩnh lại!
Giờ đang cơn nóng giận, chắc chắn không thể nói chuyện tử tế được, đợi bình tĩnh lại rồi nói chuyện cũng chưa muộn ——
Một lực rất mạnh chặn ngang eo cậu, siết chặt đến mức Kinh Trập kêu khẽ một tiếng, suýt tưởng eo mình gãy đôi.
Dung Cửu thô bạo bóp mặt Kinh Trập nâng lên, cưỡng ép cắn vào môi cậu, ngay cả cái ôm kia cũng lạnh lẽo vô cùng.
Động tác cuồng nhiệt không thể che giấu sự thô bạo và tức giận trên người hắn.
Ý thức của Kinh Trập có chút mơ hồ, bởi vì Dung Cửu rất ít khi mất kiểm soát như thế này, bất kể là lực ôm hay sự tanh nồng của nụ hôn đều mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Kinh Trập thậm chí không biết bọn họ rốt cuộc là đang thân mật hay đang cắn nuốt lẫn nhau.
Hình như cậu cũng cắn rách môi Dung Cửu, kéo theo đầu lưỡi bị rách của Kinh Trập cũng bị người đàn ông cắn lấy, như thể đó là món ngon vật lạ.
Kinh Trập ngửi thấy mùi máu.
Trong động tác cắn xé lẫn nhau của bọn họ.
So với con người, trong khoảnh khắc này, bọn họ giống hai con thú hơn.
"Huynh... không lừa ta... chứ?"
Giọng Kinh Trập chìm nghỉm trong nụ hôn đầy mùi máu, gần như mê sảng, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"... Không."
Trong lời nói lạnh nhạt ấy pha lẫn hơi nóng quái dị, dễ dàng cướp đi lý trí con người.
Như liều thuốc độc mê hoặc lòng người, che mờ đôi mắt.
________
Vở kịch nhỏ:
Kinh Trập: Chẳng phải huynh bảo sẽ không lừa ta à?
Dung Cửu: Câu nào là giả?
Kinh Trập: ... Không có câu nào là giả, nhưng chẳng có câu nào đúng cả!