"Điều Cảnh Nguyên Đế thích nhất, là nhìn cốt nhục tương tàn."
*
"Kinh Trập, những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị trước đó, đã xong chưa?"
Gió thu hiu hiu, cái lạnh quá mức ngấm dần vào da thịt, khiến người ta không khỏi phải mặc thêm vài lớp áo.
Khương Kim Minh rõ ràng mặc nhiều hơn bình thường, trông người có vẻ tròn trịa hơn. Ông ta vốn chịu lạnh kém hơn người thường, luôn là người đầu tiên thay áo bông dày.
Kinh Trập: "Đây ạ."
Cậu đưa đống giấy tờ đã sắp xếp xong cho Khương Kim Minh.
Chưởng tư kiểm tra qua loa một lượt, hài lòng gật đầu với Kinh Trập, sau đó vẫy tay gọi những tiểu thái giám khác lại.
Nhân lúc Khương Kim Minh nói chuyện với người khác, Kinh Trập cúi đầu nhìn xấp công văn trong tay, không khỏi nhíu mày.
Hâm Thịnh trước khi đi đã giao lại những việc đang làm dở cho Kinh Trập.
Chỉ là cậu ta chẳng nói rõ ràng gì cả, tiến độ mỗi việc mỗi khác, Kinh Trập vừa tiếp nhận suýt chút nữa thì lẫn lộn hết cả lên.
May mà trước đây cậu từng làm qua những việc này, bắt nhịp lại cũng dễ.
Mất chút công sức sắp xếp lại đống công văn lộn xộn, làm việc cật lực, cuối cùng cũng kịp hoàn thành trước khi Khương Kim Minh cần đến.
Sự thù địch của Hâm Thịnh đối với cậu cũng khá rõ ràng.
Nhưng Kinh Trập nhớ là trước đây mình đâu có đắc tội với cậu ta?
Ngẫm nghĩ một hồi, không nghĩ ra lý do, Kinh Trập cũng lười nghĩ tiếp.
Dù cậu ta không thích, Kinh Trập làm gì được? Chẳng lẽ Kinh Trập còn có thể bẻ cổ bắt cậu ta phải thích mình chắc?
Không cần thiết.
Đối với người mình không quan tâm, cậu lười để ý nhiều.
Đợi xử lý xong việc trong tay, Khương Kim Minh đã đi nghỉ ngơi, Kinh Trập thu dọn đồ đạc, định ghé qua Bắc Phòng một chuyến.
Minh Vũ có quan hệ khá tốt với Vô Ưu, năm nào sinh nhật Vô Ưu, Minh Vũ cũng nhớ chúc mừng, chỉ là năm nay đúng hôm nay, Minh Vũ bận tối tăm mặt mũi không dứt ra được, Kinh Trập định đi thay cậu ta một chuyến.
Ai bảo năm nay cậu ta sang Ngự Thiện Phòng, hôm nay lại đúng dịp có cung phi nào đó mở tiệc, nên phải bận rộn từ sớm.
Lúc ra cửa trời đã về chiều.
Sắc trời nhá nhem tối, Kinh Trập đi lại rất cẩn trọng.
Có bài học từ lần bắt gặp Vân Khuê đối thực, Kinh Trập bây giờ rất ít khi đi đường tắt, đi đường vòng xa một chút nhưng quang minh chính đại, sẽ không nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Đến Bắc Phòng, Vô Ưu rõ ràng rất ngạc nhiên vui mừng.
Không ngờ Minh Vũ đi rồi vẫn còn nhớ đến cậu ta.
Bắc Phòng hiện giờ trông rất khác so với trước đây. Có lẽ vì Trần Minh Đức và Minh ma ma đều là những người không thích thay đổi, nên Bắc Phòng bao năm qua vẫn giữ nguyên hiện trạng.
Nhưng bây giờ, Kinh Trập cảm thấy mình mới đi vài tháng mà nơi này như thay da đổi thịt.
Ngay cả chỗ ở của các chủ tử cũng đổi khác.
Vô Ưu lén lút nói: "Trần ma ma cảm thấy chuyện xảy ra ở Bắc Phòng trước đó quá xui xẻo. Nên bảo bọn ta dọn dẹp lại một lượt, tất cả mọi người đều đổi chỗ ở, cũng thay đổi rất nhiều cách bài trí..."
Bất kể là thật hay giả, làm xong những việc này, coi như cũng yên tâm phần nào, không còn bị ám ảnh bởi những chuyện phiền não trước kia nữa.
Vô Ưu: "Thất Thuế và Bát Tề trước đó còn bảo là rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng giờ mỗi lần về phòng nghỉ ngơi, chạy còn nhanh hơn cả ta, chẳng thấy có vẻ gì là không vui cả."
Kinh Trập nghe vậy không nhịn được cười.
Vô Ưu cũng đã đến tuổi, tương lai chỉ có thể làm một tiểu thái giám không phẩm cấp, nhưng cậu ta cũng giống như cái tên của mình, chẳng hề bận tâm, so với những ngày tháng bôn ba bên ngoài, cậu ta vẫn quen với sự an nhàn hiện tại hơn.
Trước đó Minh Vũ từng hỏi cậu ta có muốn rời đi không, cũng là chính Vô Ưu từ chối.
Vô Ưu: "Kinh Trập, ngươi đi là đúng, nếu lúc đó ngươi tiếp tục ở lại Bắc Phòng, chắc chắn sẽ còn xảy ra chuyện."
Cũng không biết có phải do lâu ngày không gặp Kinh Trập khiến nhu cầu được chia sẻ của Vô Ưu trở nên mãnh liệt hay không, mà chuyện gì cậu ta cũng nói ra hết.
"Ta thường xuyên đến Bắc Phòng, cũng đâu thấy có rắc rối gì." Kinh Trập cúi đầu, có chút chần chừ, "Trước đây vẫn luôn yên ắng mà..."
Vô Ưu nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai Kinh Trập thì thầm: "Lập Đông rất ghen ghét ngươi."
Kinh Trập chớp mắt khó hiểu: "Ta và cậu ta đâu có qua lại gì nhiều?"
Lập Đông là tiểu thái giám thế chỗ Trường Thọ, Kinh Trập và cậu ta không có giao tình gì, mặc dù mấy lần đến Bắc Phòng, cậu quả thực cảm nhận được sự thù địch lờ mờ từ cậu ta, rõ ràng nhất là lần Tam Thuận chặn cậu ta lại.
Vô Ưu: "Nhưng cậu ta luôn để ý hành tung của ngươi, sau này Minh ma ma mất, ta mới nhận ra, cậu ta rõ ràng là người của Minh ma ma."
Thái giám và cung nữ bình thường sẽ không phân chia rạch ròi như vậy, nhưng ở Bắc Phòng, có lẽ do trước đây Minh ma ma và Trần Minh Đức đối đầu gay gắt, nên người dưới trướng quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lập Đông đầu quân cho Minh ma ma, trong mắt đám Vô Ưu, không nghi ngờ gì là một sự phản bội.
Kinh Trập: "Cho nên, Minh ma ma rất để ý đến ta." Cậu nhạy bén nhận ra Vô Ưu muốn nói gì, bèn nói nốt câu sau giúp cậu ta.
Vô Ưu gật đầu: "Trước đó, lúc Minh ma ma xảy ra chuyện, Lập Đông rõ ràng đã hoảng loạn, còn định tìm Đức gia gia nói chuyện, nhưng bị Tam Thuận ngăn lại, sau đó, ta thấy cậu ta lén lút đi ra ngoài, bèn đi theo, phát hiện cậu ta đi thẳng về phía Đông." Tiếc là lúc đó cậu ta không theo sát, cuối cùng bị mất dấu.
... Phía Đông, Kinh Trập không khỏi nhẩm tính xem phía Đông có bao nhiêu chủ tử.
Tính đi tính lại, hình như cũng không ít.
Kinh Trập đau đầu, phi tần của bệ hạ đúng là nhiều thật.
Hơn nữa Bắc Phòng vốn nằm ở phía Bắc hơi lệch về Tây, chỉ cần ra khỏi cửa là đa phần đều đi về hướng Đông.
"Vô Ưu, đa tạ ngươi đã nhắc nhở."
Vô Ưu lắc đầu, nói với Kinh Trập: "Ta mới phải cảm ơn, trước đó không dám nói, giờ mới nói, có vẻ hơi vuốt đuôi."
Kinh Trập cười nói: "Đây cũng đâu phải chuyện bắt buộc, ta cảm ơn còn không hết, trách tội gì chứ."
Vô Ưu cũng cười theo, nhìn ra ngoài cửa sổ, Hà Diệp và Hạm Đạm đang đi cùng nhau, thì thầm to nhỏ, cắn tai nhau không biết đang nói chuyện gì.
Vẻ mặt Vô Ưu nhạt đi: "Trước kia, quan hệ giữa Hạm Đạm và Hà Diệp là tốt nhất đấy."
Kinh Trập cũng nhìn thấy hai người ngoài cửa sổ.
Cậu biết Hà Diệp mà Vô Ưu nhắc đến là Hà Diệp trước kia.
"Thực ra Minh ma ma chết, trong lòng ta ngược lại thấy hả hê hơn." Vô Ưu thở dài, "Ai cũng biết Hà Diệp là bị bà ta ép chết, nhưng không có bằng chứng, dù Vi thống lĩnh đến điều tra cũng vô dụng."
Kinh Trập chợt nhớ tới những gì nghe được từ chỗ Minh Vũ, bất kể là vết thương chí mạng sau lưng, hay chuyện bên trên đè xuống không cho điều tra tiếp...
Trước đây Kinh Trập luôn nghĩ, kẻ ra tay với Minh ma ma là chủ mưu đứng sau, cảm thấy bà ta vô dụng nên tiện tay xử lý. Nhưng nếu nghĩ ngược lại, Minh ma ma thực ra bị người khác giết thì sao?
Trong lòng Kinh Trập bỗng nảy sinh một suy đoán kỳ lạ.
Cậu tạm thời đè nén ý nghĩ này xuống, nghe Vô Ưu lải nhải tiếp.
"... Đi rồi, Hạm Đạm và Hà Diệp cũng sắp đi rồi, chắc đợi đến trước mùa đông là sẽ quyết định xong."
Kinh Trập: "Bọn họ đi đâu?"
Vô Ưu: "Một người đến Vĩnh Ninh Cung, người kia thì chưa chốt, nhưng khả năng cao là đến chỗ Tiệp dư nương nương."
Kinh Trập ghi nhớ hai vị cung phi này, chỗ ở của họ vừa khéo đều ở phía Đông.
Vô Ưu nhìn sắc trời bên ngoài, lưu luyến ngắt lời: "Ta đi lấy cho ngươi cái đèn lồng, ngươi về soi đường cũng tiện, nên về sớm chút đi."
Muộn chút nữa, đi một mình trên con đường cung đình này càng đáng sợ hơn.
Vô Ưu trước nay không bao giờ dám đi một mình, mỗi lần ra ngoài buổi tối nhất định phải kéo người đi cùng.
Kinh Trập nhận lấy chiếc đèn lồng Vô Ưu đưa, tuy hơi cũ, ánh nến cũng mờ, nhưng vẫn đủ soi sáng đường dưới chân.
Kinh Trập: "Lần sau quay lại, ta mang trả cho ngươi."
Vô Ưu xua tay: "Khỏi, cái đèn lồng rách ấy mà, trả làm gì? Mau đi đi."
Vừa rồi chập tối, lúc Kinh Trập đến Bắc Phòng trời lất phất mưa nhỏ. May mà lúc cậu về thì mưa tạnh, nếu không Kinh Trập mượn không chỉ đèn lồng mà còn cả ô nữa.
Kinh Trập xách đèn lồng thong thả đi ra ngoài, dọc đường đi, ánh sáng nhỏ nhoi này chỉ soi sáng được một khoảng đất bé xíu dưới chân, ngay cả nửa thân trên cũng chìm trong bóng tối.
Cậu tự giễu, nếu có ai đụng phải, chắc bị cậu dọa cho chết khiếp.
Từ Bắc Phòng về Trực Điện Tư phải đi xuyên qua cả hoàng cung, giờ này hơi muộn rồi, Kinh Trập sợ gặp lính tuần tra kiểm tra, bèn dựa vào kinh nghiệm cũ cố ý đi đường vòng.
... Mặc dù cậu không muốn đi đường nhỏ.
Nhưng không tránh được việc phải đi qua một số nơi hẻo lánh chật hẹp.
Kinh Trập thầm niệm Phật tổ phù hộ trong lòng, ngàn vạn lần đừng đụng phải thứ gì không nên thấy.
Nhưng không biết do lúc Kinh Trập cầu nguyện chưa đủ thành tâm, hay hành động nước đến chân mới nhảy này không được Phật tổ chấp nhận.
Lúc Kinh Trập liều mình đi đường tắt, cậu nghe thấy tiếng sột soạt kỳ lạ.
Kinh Trập rất muốn giả vờ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng.
Cho dù có người đang làm chuyện mờ ám, thì so với Kinh Trập, bọn họ đáng lẽ phải sợ hãi hơn, phải trốn đi mới đúng.
Nhưng ai ngờ đâu, đúng lúc này một cơn gió thổi tới, thổi tắt ngúm cái đèn lồng nhỏ trên tay Kinh Trập.
Kinh Trập ngẩn người, giơ đèn lên xem, mới phát hiện bên trong bị nứt một khe, thảo nào gió to một chút là đèn tắt ngay.
Cậu nhất thời tiến thoái lưỡng nan, nghe tiếng động lạo xạo ngay bên tai, vừa định lấy hết can đảm đi qua thì nghe thấy tiếng bọn họ ngày càng gần.
Kinh Trập lộ vẻ tuyệt vọng, bất đắc dĩ đẩy cửa sổ một cung thất bỏ hoang gần đó, nhanh tay lẹ mắt trèo vào.
Cửa sổ vừa khép lại, Kinh Trập đã nghe thấy tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu, bọn họ thế mà lại dừng ngay bên ngoài bức tường này, bắt đầu tranh cãi.
Kinh Trập: "..."
Đừng tưởng mắt không nhìn thấy thì thực sự là không có người nha!
Cậu chính là bài học xương máu đây này.
"Ngươi bây giờ nói không làm là không làm, là thực sự không muốn sống nữa à?"
"Tiếp tục làm nữa thì cũng là mất mạng thôi!"
"Ngươi điên rồi à? Vậy ngươi bảo ta phải làm sao?"
"Khang Mãn, là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải tại ta, ngươi cũng sẽ không bị ép buộc... Nhưng mà, ta thực sự không làm nổi nữa rồi!"
"Ngươi đã biết, là ngươi kéo ta xuống vũng bùn, sao ngươi còn dám..."
"Ta sai rồi, ta thực sự..."
Kinh Trập chống cằm, hai người này cứ dằng dai mãi một vấn đề, lặp đi lặp lại mấy từ đó, cậu sắp thuộc lòng luôn rồi.
Mãi mới đợi được bên ngoài yên tĩnh trở lại, Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên giật mình nhận ra, không có tiếng bước chân rời đi.
Cậu đợi thêm một lát, mới nghe thấy bên ngoài có người thở dài thườn thượt.
"Đã vậy, ta cũng không ngăn được ngươi, ngươi tự gánh chịu hậu quả đi."
Sau đó, tiếng bước chân của hai người lần lượt vang lên, vội vã rời đi.
Kinh Trập không ra ngoài ngay, sợ bọn họ quay lại kiểm tra. Đợi một lát, bên ngoài thực sự yên tĩnh hẳn, cậu mới xách cái đèn lồng đã tắt, trèo ra ngoài lần nữa.
Hai giọng nói vừa rồi, Kinh Trập đều không nhận ra.
Trong lời nói chỉ nhắc đến một cái tên nghe như "Khang Mãn", phát âm này cậu nhớ kỹ, chỉ là không biết chữ cụ thể viết thế nào.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không dám nán lại nữa, sợ rước thêm rắc rối.
Cậu xách đèn lồng nhỏ, vội vã rời đi.
Chẳng bao lâu sau, cung điện vắng vẻ lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ, hóa ra là hai người ban nãy, thế mà lại quay lại.
Một người trong đó sờ sờ bệ cửa sổ, lộ vẻ mặt âm u: "Ngươi nói đúng, quả thực có điều kỳ lạ."
Bọn họ vừa rời đi chưa được nửa đường, Đinh Bằng đột nhiên kéo Khang Mãn lại, nói nhớ lại lúc nãy nói chuyện, dưới chân tường cung hình như là bùn đất.
Khang Mãn nghe vậy liền dẫn Đinh Bằng quay lại.
Hôm nay chập tối có mưa nhỏ, mưa không lớn nhưng dai dẳng, mãi đến hai khắc trước mới tạnh hẳn.
Chỗ bọn họ nói chuyện cực kỳ hẻo lánh, sau khi trời tối, căn bản không thể có người lui tới. Nếu có dấu bùn ẩm ướt, thì chỉ có thể chứng minh, có người từng đến đó trong đêm tối.
Bọn họ đề cao cảnh giác, quay lại kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra bùn ướt, sờ lên bệ cửa sổ còn có chút dấu vết, dù đã được lau đi nhưng vẫn còn sót lại đôi chút.
Đinh Bằng đẩy cửa sổ, nhìn vào bên trong.
"Cũng có."
Sắc mặt hai người đều chẳng tốt đẹp gì.
Khang Mãn: "Đừng hoảng, vừa rồi chúng ta chưa để lộ gì cả, cùng lắm chỉ coi là chúng ta lắm mồm, xảy ra tranh cãi thôi."
May mà bọn họ ở bên ngoài mồm miệng cũng kín kẽ, dù nói chuyện với người quen cũng không dám để lộ nửa lời.
Sự cẩn trọng này lúc này lại phát huy tác dụng. Chỉ tiếc là, bọn họ không bắt được tên trộm nghe lén chết tiệt kia.
...
Trời thu trong xanh, nắng vàng rực rỡ.
Gió mát hiu hiu thổi khiến lòng người khoan khoái, cung nhân Trực Điện Tư đa phần vừa làm xong việc trở về, tụm năm tụm ba nói chuyện.
Kinh Trập hỏi thăm Thế Ân xem có quen thái giám nào tên đọc là "Khang Mãn" không, Thế Ân nhíu mày suy nghĩ một lát, xuýt xoa: "Hình như có nghe nói đến người này, nhưng không quen, ngươi muốn gặp cậu ta à?"
Kinh Trập xua tay: "Không, chỉ là tình cờ nghe người ta nhắc đến thôi, ngươi cũng đừng đi hỏi."
Cậu không hỏi nhiều, chỉ muốn xác nhận lại những gì nghe được tối qua. Kinh Trập lúc rời đi đã xóa dấu vết của mình, dù sau đó có người phát hiện ra nơi đó từng có người, nhưng bọn họ sẽ không biết rốt cuộc là ai.
Trừ khi bọn họ có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.
Thế Ân nhướng mày nhìn Kinh Trập: "Lời này nghe lạ đấy."
Kinh Trập: "Đây là quan tâm."
Thế Ân: "Nghe giống hú vía hơn."
Nhắc đến chuyện này, Kinh Trập liền xụ mặt.
Sau này cậu không bao giờ đi đường tắt lung tung nữa, lần nào cũng gặp chuyện, chẳng lẽ mấy người này không nghĩ tới việc tìm một ch* k*n đáo hơn sao?
Hoặc tìm một nơi trống trải...
Kinh Trập vừa nghĩ đến cánh đồng hoang vu nọ là nghẹn lời, không, ngoài trống trải ra, còn phải không có bất kỳ chỗ nào để ẩn nấp, đó mới là nơi tốt nhất để nói chuyện riêng.
Nếu không, ai biết được sau bức tường cung nào đó có người nấp hay không? Ngay cả trong bụi cỏ cao quá bắp chân cũng có thể mai phục đầy người đấy chứ!
Kinh Trập tích tụ một bụng oán khí, khi gặp Dung Cửu không nhịn được xả ra một trận.
Dung Cửu mặt không cảm xúc nói: "Cho nên, lần sau em muốn đi đến nơi màn trời chiếu đất hơn sao?"
... Hóa ra lời cậu vừa nói có thể bị bóp méo thành thế này à?
Đương nhiên không được rồi!
Kinh Trập trừng mắt nhìn Dung Cửu, lầm bầm: "Đừng nói là màn trời chiếu đất, ở trong nhà cũng không được."
Dung Cửu giơ tay, nhéo gáy Kinh Trập như xách một con thú nhỏ, "Người khác sống chết thế nào, liên quan gì đến em?" Tự mình không cẩn thận bị người ta phát hiện, chẳng phải cũng là số mệnh của mình sao?
Đạo lý là vậy, Kinh Trập cũng chẳng có bao nhiêu tình thương người.
Cậu rất nhanh nhớ tới suy đoán của mình ở Bắc Phòng.
Lén nhìn Dung Cửu một cái, ánh mắt đó có chút tò mò, lại mang theo chút háo hức muốn thử.
Suýt chút nữa nhìn thủng mặt Dung Cửu.
"Nhìn ta làm gì?"
Dung Cửu lại nhéo gáy Kinh Trập, nhột đến mức Kinh Trập rụt cổ lại.
"... Minh ma ma, có phải do huynh giết không?" Kinh Trập nói xong, nhớ tới sự hung hiểm ở Phụng Tiên Điện hôm đó, lại vội sửa lời, "Là huynh sai người giết?"
Tình huống hôm đó nguy cấp như vậy, Dung Cửu cũng không có thuật phân thân để đi giết Minh ma ma, nhưng hắn không thể ra tay... không có nghĩa là chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Dung Cửu nhìn Kinh Trập với ánh mắt khó hiểu: "Sao lại nghĩ thế?"
Kinh Trập trong lòng khẽ động, Dung Cửu không phản bác.
"Trước đó ta chưa từng nghĩ đến khả năng này. Chỉ là, Minh Vũ có người quen ở Thị Vệ Xử, nói vết thương của Minh ma ma là vết thương chí mạng. Lại nói, bên trên có người đè chuyện này xuống, không cho điều tra." Kinh Trập khoanh tay, u ám nói, "Ta vốn còn tưởng là kẻ đứng sau Minh ma ma ra tay tàn độc, rồi ém nhẹm tin tức đi."
Dung Cửu dửng dưng, cụp mắt nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập gãi mặt: "Nhưng mà, sau đó ta đến Bắc Phòng một chuyến, chợt nghĩ, Thị Vệ Xử nghe lệnh Vi thống lĩnh, Vi thống lĩnh thì nghe lệnh bệ hạ. Bệ hạ không giống kiểu người sẽ để người khác nhúng tay vào mấy chuyện này." Tay của hậu cung chưa vươn tới được Thị Vệ Xử đâu.
Nếu vươn tới được, Thái hậu cũng chẳng cần phải trăm phương ngàn kế như vậy.
Vậy nếu không phải cung phi, thì còn ai vào đây nữa?
Đôi mắt đen láy của Kinh Trập lại đảo qua người Dung Cửu.
Trừ khi người ra lệnh vốn dĩ là người của Thị Vệ Xử, có được sự tin tưởng đặc biệt của Hoàng đế, tự nhiên cũng nắm giữ quyền hành lớn.
"Phải."
Giọng điệu thừa nhận của Dung Cửu bình thản như đang nói chuyện thời tiết.
Kinh Trập nhất thời không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì.
Bảo vui thì hình như không phải.
Nhưng bảo không vui... trong lòng lại có chút cảm giác kỳ lạ.
Kinh Trập sờ sờ ngực, khẽ nói: "Tùy tiện giết người là không tốt."
"Bà ta hại chết không chỉ một mạng người, em xót bà ta à?" Dung Cửu lạnh nhạt nói, "Ngược lại, em rất ghét bà ta."
Kinh Trập không thể phủ nhận, cậu không thích Minh ma ma.
Cậu chỉ cảm thấy kinh hãi, chỉ vì sự yêu ghét vô tình của Kinh Trập, Dung Cửu sẽ tùy tiện giết người.
Tuy nhiên, điều này khiến những suy đoán ban đầu của Kinh Trập sai hơn một nửa.
Kinh Trập kéo tay áo Dung Cửu, "Ta lúc trước còn tưởng huynh tra ra bà ta có gì bất ổn nên mới ra tay trước."
Ví dụ như kẻ chủ mưu sau lưng bà ta, hoặc là sẽ gây nguy hại cho an toàn hoàng cung, hay là gì đó vân vân.
Làm cho kẻ hay suy nghĩ nhiều như cậu trông ngốc nghếch quá đi.
Dung Cửu cười khẩy một tiếng: "Tra bà ta? Bà ta cũng xứng?"
Giết người không cần lý do, chỉ cần nhìn không thuận mắt, hắn muốn bà ta chết, cần gì lý do?
Hắn ngược lại hy vọng Kinh Trập cũng có thể học được sự hiển nhiên này.
Kinh Trập không biết Dung Cửu đang nghĩ chuyện điên rồ gì, cậu nắm lấy tay Dung Cửu lật qua lật lại, một lúc sau hỏi: "Tay huynh sao lúc nóng lúc lạnh thế?"
Hôm nay sờ vào thấy ấm hơn bình thường một chút.
Dù ấm, so với người bình thường vẫn là lạnh.
Chỉ là Kinh Trập biết lúc hắn thực sự lạnh lẽo là như thế nào, nên mới có chút lo lắng.
Dung Cửu: "Uống thuốc thì sẽ ấm hơn chút."
Kinh Trập: "Thuốc giải độc?"
Thấy người đàn ông gật đầu, Kinh Trập định hỏi tiếp thì bị Dung Cửu bịt miệng, không cho hỏi nữa.
Kinh Trập cắn tay hắn một cái, chỉ thấy Dung Cửu thật bá đạo.
Rõ ràng biết Kinh Trập lo lắng cho sức khỏe của hắn, nhưng lại không cho cậu hỏi nhiều, cứ hễ hỏi là dùng bạo lực trấn áp.
Dung Cửu đối với câu hỏi của Kinh Trập đa phần là có hỏi có đáp, giống như hôm nay. Vậy nếu hắn không muốn trả lời, sẽ dùng thái độ né tránh thế này, thật khiến người ta tức giận.
Dung Cửu mặc kệ Kinh Trập giày vò, bàn tay kia dường như trở thành món đồ chơi thú vị, Kinh Trập nghịch chán chê, lẳng lặng lấy khăn tay lau sạch rồi trả lại.
Có vay có trả, lần sau mượn tiếp.
Dung Cửu thuận tay vớt luôn tay Kinh Trập đi.
Kinh Trập: "Dạo này huynh không bận à?"
Cậu còn tưởng chuyện của Hòa Âm sẽ khiến Dung Cửu bận rộn một thời gian dài.
Không ngờ Dung Cửu vẫn đến gặp cậu đúng hẹn.
Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Chẳng có gì để tra cả, Hoàng đế không quan tâm đến chân tướng." Hắn cắn vào lòng bàn tay Kinh Trập, đúng ngay vị trí cậu vừa cắn.
Kinh Trập trừng lớn mắt, định rút tay về, vừa nói: "Chuyện lớn như vậy mà bệ hạ cũng không quan tâm đến chân tướng?"
Cậu nhớ tới suy đoán trước đó của mình, khựng lại một chút, không giấu giếm nữa, kể hết cho Dung Cửu nghe từng chút một. Chuyện Hòa Âm, chuyện Sơn Hữu, còn cả Liêu Giang...
Trong lúc đó, Dung Cửu để lại tổng cộng bảy tám dấu răng trên ngón tay Kinh Trập.
"... Huynh quá đáng vừa thôi, ta mới cắn huynh có một cái!" Kinh Trập thực sự nhịn không nổi, "Còn cắn nữa ta không khách sáo đâu đấy."
Dung Cửu chậm rãi cắn đầu ngón tay Kinh Trập, nhướng mày, như muốn hỏi cậu định không khách sáo thế nào?
Kinh Trập giận quá hóa giận, đá Dung Cửu một cái.
Hoàn toàn không có lực sát thương.
Dung Cửu nắm lấy hai cổ tay Kinh Trập, thong thả mở miệng: "Suy nghĩ của em gần như đúng rồi."
Kinh Trập đang giãy giụa bỗng khựng lại, chẳng màng đến tư thế kỳ quái này nữa, nhíu mày nhìn Dung Cửu: "Ta nói đúng á?"
Cậu toàn là đoán mò thôi mà.
"Em đánh giá bản thân quá thấp rồi." Dung Cửu thản nhiên nói, "Đã đoán ra cái chết của bà ta là do ta ra lệnh, thì những suy đoán về sứ thần đúng hơn một nửa cũng có gì lạ đâu?"
Kinh Trập im lặng một lúc: "Nhưng mà, nếu ngay cả suy nghĩ lung tung của ta cũng đúng hơn một nửa, thì mưu kế này cũng..."
"Kinh Trập, em giỏi nhìn tiểu tiết để đoán đại cục. Em cũng dường như luôn thu hút những người bạn khác nhau." Dung Cửu nhàn nhạt nói, "Trong số đó, có những người đối với em là nguồn tin tự nhiên, những tin tức hữu ích này khi liên tục đổ về phía em, cũng sẽ được em sử dụng."
Kinh Trập: "Ta qua lại với họ không phải vì..."
"Đó cũng là một loại thủ đoạn." Giọng Dung Cửu có chút bạc bẽo, như đang dạy dỗ một đứa trẻ bập bẹ tập nói, mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy, "Sự chân thành đủ lớn sẽ khiến những thế lực tụ tập bên cạnh em cam tâm tình nguyện để em sử dụng."
Bất kể đây có phải là ý muốn ban đầu của Kinh Trập hay không, nhưng sự việc đều sẽ phát triển theo hướng đó.
Đây gần như là bản lĩnh bẩm sinh của Kinh Trập.
Cậu có thể dễ dàng kết bạn với rất nhiều người.
Kinh Trập: "Làm gì có chuyện dễ dàng thế, người ghét ta cũng không ít đâu."
Cậu không khỏi nhớ tới Hâm Thịnh.
Hâm Thịnh ban đầu đối với Kinh Trập có lẽ chỉ là ghen tị, nhưng từ sau khi Kinh Trập từ Thượng Ngu Uyển trở về, đã phát triển thành hận thù.
Đáy mắt Dung Cửu dường như thoáng hiện chút ý cười.
Không đậm, nhưng bị Kinh Trập phát hiện ra.
"Trên đời này đương nhiên không có chuyện gì thập toàn thập mỹ." Dung Cửu nói với giọng điệu gần như thương hại.
Ngay cả tiền và quyền còn có người chê mùi tiền và mùi máu tanh, ai có thể nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người?
Kinh Trập cụp mắt, suy nghĩ một lát.
"... Huynh, có thể bỏ tay xuống được không."
Cậu mải nghĩ, chưa nghĩ ra cái gì thì hai cánh tay đã mỏi nhừ.
Cái tư thế giơ hai tay lên này trông buồn cười quá đi mất.
Cứ như đang giơ tay đầu hàng vậy.
Dung Cửu buông tay ra, thản nhiên nói: "Vẫn còn băn khoăn à?"
Kinh Trập xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, "Cũng không hẳn. Ta chỉ đang nghĩ, mục đích của người Sơn Hữu là gì? Nếu thực sự liên quan đến họ, tại sao sau đó lại đối xử tốt với Liêu Giang như vậy, đây chẳng phải rõ ràng để lộ hiềm nghi của mình sao?"
"Kinh Trập, em biết chuyện của Liêu Giang là do em đang ở một vị trí đặc biệt." Dung Cửu thản nhiên nói, "Nếu không phải Liêu Giang xảy ra chuyện, em vừa khéo gặp phải, rồi sau đó cậu ta tin tưởng em, thì chuyện của Việt Duật và Sơn Hữu, em có biết không?"
Kinh Trập ngẩn ra, đúng là trùng hợp thật.
Nếu cậu không làm việc dưới trướng Hoa Vân Phi, hôm đó Kinh Trập sẽ không theo Hoa tổng quản đi gặp sứ thần Việt Duật, sẽ không gặp Liêu Giang, càng không biết những chi tiết về Sơn Hữu sau này.
Đây chính là sự đặc biệt mà Dung Cửu nói?
Kinh Trập cảm thấy Sơn Hữu kỳ lạ là vì cậu biết quá nhiều từ chỗ Liêu Giang.
Nhưng nhìn rộng ra toàn bộ sự việc, chẳng ai quan tâm đến Liêu Giang, tự nhiên sẽ không đi sâu tìm hiểu chuyện sau đó.
Chỉ là một quân cờ mà thôi.
Dù có đổi quan binh đến thẩm vấn nhiều lần, cũng chưa chắc đã biết được nhiều chi tiết hơn Kinh Trập.
Kinh Trập: "Sứ thần Sơn Hữu không quan tâm là vì... thứ nhất, họ không nghĩ sẽ có ai để ý đến Liêu Giang mà truy ra nhiều chuyện hơn, thứ hai cũng là vì họ không sợ bị phát hiện."
Bởi vì, Cảnh Nguyên Đế không quan tâm đến chân tướng.
Bất kể sứ thần Hòa Âm vì lý do gì mà mạo phạm Cảnh Nguyên Đế, cũng bất kể trong đó có bao nhiêu âm mưu, ai mới là kẻ thực sự ra tay, Hoàng đế hoàn toàn không để tâm đến những toan tính đó.
"... Khoan đã, nếu bệ hạ không quan tâm đến những chuyện này, thì tại sao còn giữ sứ thần các nước lại không thả?"
Cậu nhớ mang máng là vì muốn điều tra kỹ càng nên mới giữ chân các sứ thần này lại.
Kết quả bây giờ Dung Cửu bảo Cảnh Nguyên Đế không quan tâm, vậy giữ bọn họ lại làm gì?
"Chắc Hoàng đế đang lên cơn điên?"
Dung Cửu thuận miệng nói.
Kinh Trập bóp má Dung Cửu, thôi im đi.
Nhưng động tác của cậu không mạnh, giống như muốn ngăn Dung Cửu nói năng bừa bãi hơn. Ngay cả động tác véo Dung Cửu cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ véo sưng thật.
Dung Cửu cũng im lặng thật.
Thấy Dung Cửu yên tĩnh trở lại, Kinh Trập dịch người, lại lén lút sờ tóc Dung Cửu, rõ ràng có thể làm một cách quang minh chính đại, nhưng bộ dạng lén lút của cậu khiến Dung Cửu lười cắt ngang.
Con người Kinh Trập này đúng là kỳ lạ.
Lúc sợ hãi là sợ thật, nhưng một khi đã tin tưởng, cậu sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn chút nghi ngờ nào nữa.
Nói cho cùng, mấy lần Kinh Trập và Dung Cửu "cãi nhau" đều là do Dung Cửu lên cơn điên. Nếu hắn không cố tình ác ý để Kinh Trập nhận ra, e là hắn có thể lừa cậu đến thiên thu vạn đại.
Hắn có thể cảm nhận được Kinh Trập đang dần dần buông bỏ sự đề phòng.
Từ ban đầu, căn bản không quan tâm đến gia thế của Dung Cửu, đến sau này, sẽ chủ động hỏi xem Dung Cửu có bận không, sẽ bắt đầu chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ của Dung Cửu... rồi đến hôm nay.
Lần đầu tiên Kinh Trập kể cho hắn nghe những chuyện mình đang suy nghĩ.
Không phải những chuyện vặt vãnh tầm thường, mà là chuyện liên quan đến an nguy, không nên để lộ ra ngoài, những chuyện mà Kinh Trập chưa từng nhắc đến trước mặt Dung Cửu.
Dường như sau lần "tranh cãi" đó, Kinh Trập đã mở ra một vùng đất rộng lớn cho Dung Cửu bước vào, để hắn nhìn thấy một mặt khác ít khi bộc lộ của cậu.
Kinh Trập rất thông minh.
Chưa đọc được bao nhiêu sách, gặp kiếp nạn, lại có thể bảo toàn tính mạng.
Điều này không thể dùng vận may để hình dung.
Chỉ là cậu có sự khiêm tốn ăn sâu vào xương tủy, không cảm thấy mình có gì ghê gớm, hơn nữa do sự phòng bị quá mức kiên cố, ngoài Minh Vũ ra, ngay cả Dung Cửu đôi khi cũng khó nghe được vài câu thật lòng từ cậu.
Dung Cửu thực sự muốn giết Minh Vũ.
Chỉ cần Minh Vũ chết, bên cạnh Kinh Trập sẽ chỉ còn lại một mình hắn.
Một Kinh Trập hoàn toàn thuộc về hắn.
Trong đau khổ, tuyệt vọng và giận dữ, không còn sự lựa chọn nào khác, Kinh Trập chỉ có thể chọn hắn.
Dung Cửu đã nghĩ như vậy, cũng suýt chút nữa làm như vậy.
Điều duy nhất ngăn cản hắn ra tay, chẳng qua là vì sự nhạy bén của Kinh Trập.
Chỉ cần Dung Cửu muốn, hắn có thể tạo ra cái chết hoàn hảo nhất, đảm bảo Minh Vũ chết một cách tự nhiên, không ai phát hiện ra manh mối.
Nhưng Kinh Trập quá nhạy cảm.
Cậu thậm chí không cần bằng chứng, chỉ cần một linh cảm lóe lên, là có thể cảm nhận được chân tướng ẩn sau bóng tối.
Loại thiên phú này...
Hừ, Dung Cửu v**t v* gáy Kinh Trập.
Thật sự khiến người ta muốn phá hủy hoàn toàn.
Có lẽ vì động tác của Dung Cửu lặp đi lặp lại quá nhiều, quá thường xuyên, khiến Kinh Trập không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy mang theo chút nghi hoặc.
Dung Cửu nhẹ nhàng bóp vai Kinh Trập, dùng chút lực khéo léo, Kinh Trập liền kêu ái một tiếng, đầu lại gục xuống, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
"Chỗ này của em, cần phải vận động một chút." Dung Cửu thản nhiên nói, không chút do dự dùng thêm lực, bóp đến mức Kinh Trập lại kêu lên một tiếng, "Nếu không, mấy ngày nữa sẽ đau nhức."
Kinh Trập bị Dung Cửu bóp đến kêu oai oái, nhưng vẫn không chạy thoát được, cuối cùng cả người mềm oặt trong lòng Dung Cửu.
Dung Cửu có thể dễ dàng nghiền nát Kinh Trập, chỉ cần chút lực đơn giản thế này cũng đủ khiến Kinh Trập tê liệt, nếu thêm chút nữa... đầu ngón tay trượt dọc theo vai xuống, bóp lấy cánh tay Kinh Trập.
"Chỗ này, cũng phải làm sao?" Giọng Kinh Trập mang theo chút sợ hãi, Dung Cửu tuy bóp đau thật, nhưng sau khi cơn đau qua đi lại thấy hơi dễ chịu, "Ta không thấy... Á!"
Dung Cửu không nói gì, trực tiếp ra tay.
Sau đó, hai cánh tay của Kinh Trập cũng trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa không nhấc lên nổi.
Chỉ biết nằm trong lòng Dung Cửu thở hổn hển.
Kinh Trập nhắm mắt, khi Dung Cửu còn muốn tiếp tục xoa bóp, cậu nắm lấy tay hắn, không chịu để hắn làm loạn nữa, cánh tay đó bị cậu ôm vào lòng, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng thì thầm của Kinh Trập.
"Có phải huynh... không vui lắm không?"
Giọng Dung Cửu mang theo vài phần thích thú: "Không vui? Kinh Trập, em nói sai rồi nhỉ?"
Đó hẳn là hưng phấn.
d*c v*ng phá hủy không thể diễn tả bằng lời tụ lại nơi đầu ngón tay, trong tiếng r*n r* khe khẽ của cậu, lại biến thành sự cuồng nhiệt quái dị.
Giọng Kinh Trập lộ ra vẻ lười biếng, nhưng lại khẳng định chắc nịch: "Không, đó chính là không vui."
Dung Cửu cúi đầu quan sát Kinh Trập.
Cậu có một khuôn mặt ưa nhìn, khiến người ta nhìn vào thấy thoải mái, vô thức nảy sinh thiện cảm. Cậu nhắm mắt, khi nói chuyện khóe môi hơi cong lên, có vài phần đáng yêu. Có lẽ vì vừa rồi bị bóp đau quá, khóe mắt còn vương chút hơi nước và ửng đỏ, khiến người ta không kìm được muốn bắt nạt cậu thêm nữa.
"Sao có thể?" Dung Cửu lơ đễnh nói, "Cảm xúc này, không thể gọi là không vui."
Chỉ có thể là, sự nhẫn nại khiến người ta khó chịu nào đó.
Nhìn xem, chỉ một thoáng cảm xúc như vậy cũng bị Kinh Trập bắt được.
Quá thông minh, cũng khó xử lý.
Thứ có thể che mắt, bịt tai, thậm chí che mờ suy đoán của cậu, chỉ có thể là tình cảm dây dưa.
Đối với người thông minh như Kinh Trập, vũ khí sắc bén nhất để trói buộc cậu chỉ có thể là tình cảm.
Quan hệ càng sâu đậm, càng dây dưa, càng khiến cậu dao động, thì càng khó lòng cắt đứt.
Ngón tay lạnh lẽo của Dung Cửu ma sát khóe mắt Kinh Trập, khiến chỗ đỏ ửng kia càng thêm đỏ tươi, như được tô son, giọng nói mang theo sự cám dỗ đầy ám muội.
"Ta chỉ đang... chờ đợi."
Sự nhẫn nại lâu dài, không phải thực sự thương tiếc, chỉ là đang đợi, ngày con cừu non chủ động bước vào miệng cọp. Đeo lớp mặt nạ giả tạo quá lâu, sẽ không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Đến lúc đó, dù Kinh Trập có muốn hối hận cũng đã muộn.
...
Cảnh Nguyên Đế một mạch trở về Càn Minh Cung, Ninh Hoành Nho đón đầu, trên tay cầm sẵn một chiếc áo khoác.
"Bệ hạ, xin hãy khoác lên."
Buổi chiều bệ hạ đi ra ngoài, Ninh Hoành Nho đã lo bên ngoài nổi gió lạnh, giờ phút này quả nhiên gió nổi lên, với y phục của Cảnh Nguyên Đế e là hơi lạnh.
Tông Nguyên Tín đã ngàn dặn dò vạn căn dặn, Cảnh Nguyên Đế dạo này không chịu được lạnh.
Cảnh Nguyên Đế: "Không cần."
Ninh Hoành Nho bất lực, chỉ đành đi theo sau bệ hạ, thấy hắn đi thẳng vào thay y phục, trong lòng vui mừng, vội vàng tiến lên hầu hạ.
"Bệ hạ, Mao Tử Thế đang đợi ở thiên điện ạ."
Ninh Hoành Nho vừa đeo ngọc bội cho Cảnh Nguyên Đế, vừa nhỏ nhẹ bẩm báo, gần đây thứ Hoàng đế yêu thích nhất là một cái kết bình an trông hơi tạp sắc, dù không hợp với y phục lắm nhưng vẫn luôn mang theo bên người.
Lúc này thứ gã cẩn thận lấy từ trong hộp ra chính là cái kết bình an này, đeo lên xong, Ninh Hoành Nho lại cúi đầu chỉnh lại đai lưng.
Gã không cần biết thứ này từ đâu ra, cũng không cần biết tại sao Hoàng đế lại yêu thích vô cớ như vậy, gã chỉ cần nhớ mỗi lần đều đeo lên cho Hoàng đế là được.
Từ Dung Cửu đến Cảnh Nguyên Đế, sau khi thay cả bộ y phục, chỉ duy nhất món đồ trang sức này là không thay đổi, vẫn luôn treo bên người Hoàng đế.
"Thọ Khang Cung muốn gặp ngài, đã bị nô tài từ chối rồi ạ. Mấy vị Các lão đều gửi tấu chương tới..." Ninh Hoành Nho nói năng đâu ra đấy, "Tin tức Hoàng gia gặp chuyện vừa mới truyền về."
Thọ Khang Cung muốn gặp Cảnh Nguyên Đế, tự nhiên là vì chuyện này.
Cảnh Nguyên Đế: "Cho Mao Tử Thế vào."
"Vâng."
...
Mao Tử Thế nghe Cảnh Nguyên Đế triệu kiến, bật dậy như lò xo, ba bước gộp làm hai chạy ra ngoài cửa.
Kể từ lần trước ngứa tay ở Càn Minh Cung, phải đền một khoản tiền lớn, Mao Tử Thế mỗi lần đến đây chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhưng tính cách con người là do trời sinh, sao có thể chỉ dựa vào chút ý chí cỏn con mà kìm nén được?
Hắn ta rốt cuộc vẫn sờ mó lung tung, cuối cùng chỉ đành ôm chén trà nghiên cứu hồi lâu, dù có làm vỡ vài cái chén thì ít nhất vẫn đền nổi.
Chỉ không ngờ hôm nay phải đợi lâu đến thế, tay hắn đã rục rịch không yên, bị hắn đè dưới mông ngồi lên, động tác này không được tao nhã, không được thong dong, nhưng ít nhất có thể ngăn hắn làm bậy.
Khó khăn lắm mới đợi được Cảnh Nguyên Đế triệu kiến, Mao Tử Thế đã vọt đi ngay.
"Ninh tổng quản, bệ hạ rốt cuộc đã đi đâu vậy, bình thường giờ này chẳng phải nên ở trong nội điện sao?" Mao Tử Thế đi sau lưng Ninh Hoành Nho, không nhịn được hỏi, "Biết thế ta đã đến muộn hơn chút."
Chọn đúng lúc Hoàng đế không có nhà, hại Mao Tử Thế đợi đến khổ.
Ninh Hoành Nho mỉm cười: "Cho nên hôm nay không giống bình thường."
Mao Tử Thế cảm thấy lời này của Ninh Hoành Nho nghe sao mà kỳ quái, cứ lơ lửng thế nào ấy?
Ánh mắt Ninh Hoành Nho nhìn về phía trước, vừa nãy lúc thay y phục cho bệ hạ, gã phát hiện trên vạt áo có nửa dấu chân.
Dấu vết như vậy, cực kỳ hiếm khi xuất hiện trên người Cảnh Nguyên Đế.
Không hiểu ư?
Vậy nói rõ hơn chút, là xuất hiện trên người "Dung Cửu".
Cảnh Nguyên Đế vô cùng hứng thú, đã tạo ra một bộ hồ sơ thân phận thật vô cùng hoàn chỉnh cho cái thân phận giả Dung Cửu này.
Nếu có ai đi điều tra, dù người đó là Thái hậu, thì bà ta cũng sẽ biết được, trong hàng ngũ thị vệ Ngự tiền quả thực có một người tên là "Dung Cửu".
Trên danh sách có tên.
Cũng sẽ có vài nhân chứng thích hợp, sẽ nói "Đúng vậy, Dung Cửu xuất thân từ tiểu đội của bọn ta", "Hắn là huynh đệ của bọn ta, quan hệ cũng khá tốt" vân vân.
Vậy là, nhân chứng cũng có rồi.
Vi Hải Đông thậm chí đã mấy lần chứng minh sự quan tâm của hắn đối với thuộc hạ "Dung Cửu" trước mặt Kinh Trập.
Thậm chí, bên ngoài hoàng thành thực sự có một Dung phủ, tòa nhà không lớn không nhỏ, có nha hoàn hạ nhân hầu hạ.
Mặc dù không ai từng đến ở Dung phủ, nhưng hàng xóm láng giềng của Dung phủ đều cho rằng đây là một gia đình đã sống chung với họ mấy chục năm, nay gia chủ cha mẹ song vong, chỉ còn lại một đứa con trai suốt ngày đi sớm về khuya bán mạng cho triều đình...
Hết lớp này đến lớp khác.
Đây là một thân phận hoàn toàn có thể chịu được sự điều tra kỹ càng, không có bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ trừ việc không ai (ngoài Kinh Trập) thực sự nhìn thấy "Dung Cửu" ra...
Thì con người Dung Cửu này, chính là tồn tại thực sự.
Ninh Hoành Nho không ngờ Cảnh Nguyên Đế lại ham chơi đến thế, nhào nặn một thân phận mới cho cái vỏ bọc giả của mình.
Vô cùng hoàn hảo, vô cùng tỉ mỉ.
Đương nhiên, đây không phải lý do khiến Ninh Hoành Nho kinh ngạc, hãy quay lại chuyện dấu chân.
Đúng vậy, là dấu chân.
Ngoại trừ thời thơ ấu xa xôi đến mức gần như không thể nhớ lại của Cảnh Nguyên Đế, chưa ai thực sự có thể bắt nạt Hoàng đế bệ hạ.
Khi còn nhỏ, tính khí Cảnh Nguyên Đế tuy không bạo ngược như sau này, nhưng trước khi mọi thứ sụp đổ, hắn cũng là người có tính cách không cho phép ai bắt nạt.
Đôi mắt đen láy ấy lạnh lùng nhìn sang, dường như có thể đóng băng tâm can người ta.
Hắn dù có được nuôi dạy thế nào thì cũng là đích tử của Tiên Hoàng hậu.
Chỉ cần bản thân hắn đứng vững, ai dám?
Kẻ thực sự có ý đồ như vậy, không bao giờ còn sống sót xuất hiện trước mặt Cảnh Nguyên Đế nữa.
Vậy thì, dấu chân là thế nào?
Ninh Hoành Nho bình tĩnh dẫn Mao Tử Thế vào nội điện, gã biết việc mình cứ lải nhải mãi về cái dấu chân này có chút nực cười, nhưng gã tin rằng, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy thôi.
Đó là dấu chân xuất hiện trên người Hoàng đế bệ hạ đấy!
Rốt cuộc là ai đá!
Kinh Trập sao!
Mặc dù số lần xuất hiện cực kỳ hiếm hoi, nhưng một khi đã xuất hiện trên người Hoàng đế bệ hạ thì đã là quá nhiều rồi!
Chẳng thấy lần trước, vết bẩn dẫm lên giày bệ hạ suýt chút nữa dọa mấy vị ngoại thần sợ chết khiếp sao? Lúc đó gã còn định lau sớm cho bệ hạ, kết quả Hoàng đế căn bản không cho gã tới gần hầu hạ.
Bệ hạ, người thực sự quá dung túng rồi!
Ninh Hoành Nho đau đớn kiểm điểm trong lòng, khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, Cảnh Nguyên Đế lạnh nhạt liếc gã một cái, "Nghĩ gì thế?"
"Chân..." Ninh Hoành Nho vừa thốt ra được nửa chữ, chưa kịp nói hết âm tiết đã ép mình đổi ý, "... Chỉ là cảm thấy, tâm trạng bệ hạ hôm nay rất tốt ạ."
Sắc mặt Cảnh Nguyên Đế kỳ quái cười cười: "Ngươi thấy tâm trạng quả nhân hôm nay tốt?"
Mao Tử Thế chớp mắt, lời Ninh tổng quản nói bình thường vô cùng, sao Hoàng đế lại cười gượng gạo thế kia, cứ như nghe được chuyện gì thú vị lắm vậy.
Hắn ta cẩn thận quan sát Cảnh Nguyên Đế.
Đầu đội mũ miện, mặc thường phục, khí thế hung tàn như mọi khi, chỉ có cái kết bình an bên hông là hơi lạc quẻ, không giống đồ vật Hoàng đế sẽ dùng.
Còn người...
Mao Tử Thế lại nhìn kỹ, khóe miệng Cảnh Nguyên Đế còn cong lên, thế này mà không gọi là tâm trạng tốt à?
"Bệ hạ, nếu ngài cười thêm chút nữa thì càng tốt hơn." Mao Tử Thế chân thành cảm thán, "Ngày nào cũng xụ mặt, âm u dọa người."
Cảnh Nguyên Đế nhìn hắn, nở nụ cười rõ ràng hơn.
Đó là nụ cười lạnh lẽo, tàn khốc.
Mao Tử Thế lập tức rùng mình, xua tay liên tục, hận không thể bịt miệng mình lúc nãy lại: "Thôi thôi thôi, ngài cứ coi như thần chưa nói gì đi ạ."
Nụ cười kiểu này, nhìn xong tối về gặp ác mộng mất thôi?
Thà nhìn tượng đá lạnh lùng còn hơn.
Ít nhất thì nhìn quanh năm suốt tháng cũng quen rồi.
Mao Tử Thế lập tức nói vào chuyện chính: "Bệ hạ, thần đã điều tra kỹ rồi, sau khi về kinh thành, có mấy ngoại tộc không an phận lắm, bọn họ..."
Lần này ngoại tộc vào triều kiến, hoàn toàn không cho bọn họ dừng lại ở kinh thành mà đưa thẳng đến Thượng Ngu Uyển, mãi đến gần đây Cảnh Nguyên Đế hồi kinh, vì chuyện ám sát mới cho phép đi theo.
Khoảng thời gian trống này đủ để khiến nhiều người nảy sinh tâm tư.
Mao Tử Thế ban đầu tưởng bọn họ không dám to gan như vậy, nhưng càng điều tra sâu càng phát hiện là do hắn ta nghĩ ít quá, đôi khi con người ta thực sự có thể to gan lớn mật đến thế.
Cảnh Nguyên Đế nghe xong, lạnh nhạt nói: "Cứ theo dõi trước đã, không cần làm gì cả."
Mao Tử Thế do dự một lát: "Một chút biện pháp cũng không cần sao?"
Hắn ta sợ...
Có những nguy hiểm có thể tránh được.
Chỉ là tính cách theo đuổi sự điên cuồng của Cảnh Nguyên Đế thường khiến Hoàng đế rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Có lẽ vì Mao Tử Thế rốt cuộc vẫn là học trò của Trầm lão viện trưởng, nên hắn có một loại h*m m**n kỳ lạ đối với Cảnh Nguyên Đế... h*m m**n chăm sóc?
Có thể do trước kia học ở thư viện, suốt ngày nghe Trầm lão viện trưởng nhắc đến đứa cháu ngoại nhỏ của mình, nghe riết rồi Mao Tử Thế tưởng thật, tưởng Hách Liên Dung là một đứa trẻ đáng thương, xui xẻo.
Kết quả lên kinh, gặp Cảnh Nguyên Đế... Thôi, chuyện mất mặt lúc đó, không muốn nhắc lại nữa.
Dựa vào những trải nghiệm thời niên thiếu của Cảnh Nguyên Đế, hắn có thể nói là người thê thảm nhất thế gian này, nhưng Mao Tử Thế không cảm nhận được một chút xíu hơi thở nào có thể gọi là đáng thương từ trên người hắn.
Người đàn ông này căn bản không cần sự thương hại không đâu của người khác.
Mao Tử Thế hiểu rõ điều này, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy xót xa thay cho Trầm lão viện trưởng.
Người ông cụ nhớ mong nhất chính là đứa cháu ngoại này. Nhưng vì Từ Thánh Thái hậu, e là đến chết cũng không gặp được Cảnh Nguyên Đế một lần.
Cảnh Nguyên Đế thản nhiên liếc Mao Tử Thế một cái: "Ngươi có thể thử xem, nếu chết, quả nhân sẽ báo cho Trầm Tử Khôn đến nhặt xác cho ngươi."
Hoàng đế chỉ buông một câu đơn giản, lập tức đập tan sự ấm áp trong lòng Mao Tử Thế, hắn ta mặt không cảm xúc nói: "Thế thì thôi, vi thần cảm thấy sống thêm vài năm nữa vẫn hạnh phúc hơn." Nếu để Trầm đại nhân đến nhặt xác, hắn ta e là cả đời cũng không yên lòng được.
Hắn ta và người quân tử như Trầm Tử Khôn vẫn có điểm khác biệt. Lão viện trưởng năm xưa tống hắn vào kinh thật là tuyệt tình, không ngờ lại có ngày hôm nay.
Hắn thế mà lại trở thành một thanh đao trong tay Hoàng đế.
Đúng lúc này, ngoài cửa điện có cung nhân vội vã vào báo.
Ninh Hoành Nho bước nhanh ra ngoài, một lát sau lại quay vào.
"Bệ hạ, mấy vị Các lão và Thượng thư đại nhân cầu kiến." Ninh Hoành Nho cúi người, một lát sau bổ sung thêm một câu, "Vì chuyện Hoàng gia gần như chết sạch cả nhà."
Mí mắt Mao Tử Thế giật giật, theo bản năng nhìn Cảnh Nguyên Đế.
Không lý nào.
Sát khí của Hoàng đế bệ hạ trước nay luôn đơn giản thô bạo, hắn muốn ai chết thì một là chết sạch, hai là chỉ lấy đầu kẻ cầm đầu. Kiểu chết dở sống dở này không giống thói quen của Cảnh Nguyên Đế.
Hắn ta nhìn Ninh Hoành Nho, rồi lại cúi đầu.
Cảnh Nguyên Đế lười biếng nói: "Mắt ngươi đảo qua đảo lại, đang tính toán cái gì đấy?"
Mao Tử Thế cười gượng, sờ mũi ngượng ngùng nói: "Vi thần không dám, chỉ là..." Hắn do dự một chút, "Chuyện này nghe không giống thủ đoạn của bệ hạ lắm."
Lời này nói ra có chút to gan.
Ngay cả hắn ta cũng ít khi vượt quá giới hạn như vậy.
Hắn ta không biết chuyện này, cũng không biết ai là người ra tay, chứng tỏ chuyện này không cần hắn biết. Làm việc dưới trướng Cảnh Nguyên Đế, chuyện không nên biết thì bớt nghe ngóng, đặc biệt là Mao Tử Thế càng nên như vậy.
Bởi vì sau lưng hắn ta là Trầm gia, là Trầm Tử Khôn.
Bảo sao Mao Tử Thế cứ hay ngứa mồm nhỉ?
Hắn nói xong hối hận ngay, lập tức muốn tìm cách chữa cháy, lại nghe thấy Cảnh Nguyên Đế đáp lại.
"Thế sao? Quả nhân còn tưởng ngươi nhìn ra được chứ." Giọng Cảnh Nguyên Đế nhẹ bẫng, mang theo sự nhiệt tình giả tạo, "Quả nhân muốn huyết mạch Hoàng gia chết tuyệt."
Một câu nhẹ tênh khiến Mao Tử Thế phắt cái nhìn về phía Cảnh Nguyên Đế. Hắn cố nén, mới nén được câu nói suýt bật ra khỏi miệng.
Trong số đó, chắc không bao gồm Thụy Vương đâu nhỉ?
Hắn không dám hỏi, cũng không nên hỏi.
Ha ha... Thụy Vương là con cháu hoàng thất, đâu có họ Hoàng.
Chỉ là sự nguy hiểm rợn người trong khoảnh khắc đó khiến Mao Tử Thế không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Hắn im lặng lui sang một bên, nhìn những vị Các lão đại nhân đi vào, ngoan ngoãn làm một bức tranh hợp lệ, lắng nghe những cuộc tranh luận gay gắt kia.
Người nhà họ Hoàng gần như chết sạch.
Tin tức này hai ngày nay mới truyền về kinh thành.
Ban đầu có người cướp ngục, chỉ cướp đi mấy người đàn ông cầm đầu là Hoàng Khánh Thiên, bao gồm cả người nhỏ nhất là Hoàng Phúc, có thể nói là toàn bộ nam đinh dòng chính Hoàng gia.
Đương nhiên, không bao gồm con cháu dòng thứ.
Sau vụ cướp ngục này, quan binh vừa phái người truy đuổi, vừa canh chừng chặt chẽ những người còn lại.
Nhưng không lâu sau, những người nhà họ Hoàng còn lại lần lượt bệnh chết.
Như thể có một cơn dịch bệnh vô danh giáng xuống đầu đám người này, điên cuồng tước đoạt tuổi thọ của họ, đến mức về sau, ngay cả quan binh cũng không dám lại gần, chỉ đành để mặc bọn họ r*n r* trên xe bò.
Mao Tử Thế nghe đến tê cả người, nghe thôi đã thấy thảm thương vô cùng.
Đợi đám lão đại nhân ồn ào rời đi, Mao Tử Thế mới hoảng hốt nói: "Đây quả thực không phải thủ đoạn của bệ hạ." Dù vừa rồi Hoàng đế có nói ra lời hung tàn đến thế nào thì cũng tuyệt đối không phải.
Ít nhất, thủ đoạn bệnh chết này... nếu Cảnh Nguyên Đế làm, sẽ dứt khoát gọn gàng hơn nhiều.
Cảnh Nguyên Đế làm việc rất ít khi dây dưa.
Ngược lại đám người Hoàng Khánh Thiên mất tích kia trông giống sở thích của Cảnh Nguyên Đế hơn.
Mao Tử Thế đoán, mấy người này chắc chắn không thể sống sót trở về.
Cũng không biết Hoàng Khánh Thiên rốt cuộc đã chọc giận Cảnh Nguyên Đế thế nào, bệ hạ tuy hung tàn nhưng ít khi truy cứu thêm tội trạng. Nhưng đối với Hoàng Khánh Thiên lại gần như nhắm vào mạng sống mà đánh.
... Mặc dù, mấy vị lão đại nhân kia dường như đang nghi ngờ Thụy Vương cướp người.
Không dám nói thẳng, nhưng ít nhiều cũng có ý nghĩ đó.
Cảnh Nguyên Đế: "Chắc là thủ đoạn của Hoàng Trường Tồn đấy." Giọng hắn mang theo vài phần tùy ý lười biếng.
Dòng chính Hoàng gia xưa nay luôn chèn ép dòng thứ không cho ngóc đầu lên, Hoàng Trường Tồn là một thành viên trong dòng thứ.
Sau khi dòng chính suy tàn, ông ta lờ mờ trở thành người đứng đầu tiếp theo của Hoàng gia.
Mao Tử Thế chớp mắt, bệ hạ luôn biết chuyện này? Hay là... chuyện này xảy ra vốn dĩ là do sự dung túng của Cảnh Nguyên Đế nên mới thuận lợi như vậy.
Mắt hắn ta từ từ cụp xuống.
Ha, sao hắn lại quên mất nhỉ?
Màn kịch Cảnh Nguyên Đế thích nhất, chẳng phải là nhìn bọn họ cốt nhục tương tàn sao?
Giết càng đẫm máu, càng tàn nhẫn, càng là thủ túc tương tàn, càng không từ thủ đoạn, hắn mới càng hưng phấn.