Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 50

Kinh Trập bước đi nhanh như bay, trong lòng không ngừng suy tính, vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, cậu nên trốn vào đâu cho thích hợp đây?

Phụng Tiên Điện thì tuyệt đối không được.

Những trải nghiệm ở đó thực sự quá thê thảm, giờ chỉ cần nghĩ đến chốn linh thiêng ấy là Kinh Trập đã thấy rùng mình.

Cả đời này cậu cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với nơi đó.

Chắc là Phụng Tiên Điện có thù với cậu.

Cậu đi ra từ Ngự Thiện Phòng, nếu quay về Trực Điện Tư cũng không ổn, dọc đường đi không biết sẽ đụng phải bao nhiêu người.

Kinh Trập phanh gấp, rẽ trái.

Cậu phải tìm chỗ trốn, bốn canh giờ, tức là phải đợi đến tối.

Cố lắm thì trốn được qua giờ giới nghiêm một chút.

Nhưng đến lúc đó cũng sắp sang giờ Tý rồi, nghĩ đến đây Kinh Trập lại đau đầu.

“Này, ngươi là ai?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên gọi giật Kinh Trập lại, một người đàn ông chắn ngay trước mặt cậu. Nhìn y phục trên người gã, có lẽ là Đại thái giám của cung nào đó.

“Ngươi ăn mặc kiểu quái dị gì thế này?”

Kinh Trập nhìn qua lớp khăn trùm dày cộm, lờ mờ thấy được dáng vẻ người nọ.

Không quen.

Nhưng Kinh Trập nhận ra giọng nói của gã.

Là giọng nói cậu nghe được đêm hôm đó, người đàn ông tên Khang Mãn.

… Sao lại trùng hợp thế này?

Cậu thế mà lại gặp gã ở đây.

Kinh Trập đáp: “Trên mặt ta mọc mụn, không tiện gặp người.”

Khang Mãn làm gì ở đây?

Khu vực này phần lớn là nơi ở của cung nhân Trực Điện Tư, Ngự Thiện Phòng, Tạp Mãi Vụ, gã là Đại thái giám Vĩnh Ninh Cung, tự dưng chạy đến đây làm gì?

“Mụn? Ngươi bỏ cái thứ trên mặt xuống, để ta xem nào.” Giọng Khang Mãn mang theo vài phần nghi hoặc, “Còn nữa, ngươi là tiểu thái giám ở đâu, yêu bài đâu?”

Giọng điệu gã có phần trịch thượng.

Mang theo sự ra lệnh đương nhiên.

Kinh Trập lùi lại một bước: “Mặt mũi xấu xí, xin thứ lỗi cho tiểu nhân không thể bỏ xuống. Nơi đây không phải cung thất có chủ, tiểu nhân đi ngang qua đây cũng không phạm cung quy, không biết công công vì sao lại hùng hổ dọa người, làm ra vẻ ép buộc như vậy?”

Đây đâu phải Vĩnh Ninh Cung, Khang Mãn cũng chẳng phải cấp trên của cậu, dựa vào đâu mà đòi kiểm tra yêu bài?

Trên mặt Khang Mãn hiện lên vẻ giận dữ.

Thực ra gã trông cũng khá, mũi cao thẳng, mặt mày thanh tú, chỉ là nét hung ác nơi đuôi mày đã phá hỏng khí chất ấy.

Tiếng bước chân vội vã vang lên, lại có hai tiểu thái giám đi tới.

Họ nhìn thấy cảnh Khang Mãn và Kinh Trập đối đầu, thoạt tiên sững người, sau đó mới cúi đầu rón rén đi tới sau lưng Khang Mãn.

“Công công, việc đã xong rồi ạ.”

Khang Mãn không nhìn họ mà vẫn chằm chằm nhìn Kinh Trập: “Hai ngươi, lên, giật cái thứ quái dị trên mặt hắn xuống cho ta.”

Hai tiểu thái giám nhìn nhau rồi tiến về phía Kinh Trập: “Đắc tội rồi.” Một người nói xong liền đưa tay định giật khăn che mặt của Kinh Trập.

Kinh Trập né tránh, nhíu mày nói: “Thế này chẳng phải ép người quá đáng sao, tránh xa ta ra!”

Hai tiểu thái giám vốn định đuổi theo nghe vậy thì theo bản năng lùi lại, rồi lùi nữa, liên tiếp lùi mấy bước mới dừng lại.

Trên mặt họ thoáng vẻ kỳ lạ, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành vẻ nhiệt tình quái đản.

Khang Mãn: “Hai đứa bay làm cái gì thế hả!”

Chỉ nghe giọng nói thì không nhận ra cảm xúc của gã, nhưng hai tiểu thái giám quen thuộc tính gã thì người đã bắt đầu run rẩy.

Khang công công giận rồi.

Một người run giọng nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân không thể từ chối cậu ấy.”

Người còn lại tuy không nói gì nhưng cơ thể cũng run lên bần bật, có vẻ đang đấu tranh dữ dội. Lý trí bảo cậu ta phải nghe lệnh Khang Mãn bắt lấy người này, nhưng trong lòng lại nảy sinh một sự thôi thúc kỳ lạ ——

Cậu ta không muốn làm trái bất kỳ lời nào của người lạ mặt này.

Sắc mặt Khang Mãn sa sầm, nhìn chằm chằm Kinh Trập như muốn rứt một miếng thịt trên người cậu. Gã chậm rãi bước về phía Kinh Trập, mắt không chớp lấy một cái: “Ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có mị lực gì… Sao, ngươi sợ à?”

Thấy Kinh Trập theo bản năng lùi lại, gã cuối cùng cũng cười khẩy.

Kinh Trập mặt không cảm xúc. Không, cậu đang buồn nôn.

Cậu vốn tưởng Khang Mãn còn khá bình thường, không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng cái nhìn chăm chú kỳ quái đó khiến cậu sững sờ nhận ra, tên này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu.

Dù là lúc ra lệnh cho người khác hay lúc bước tới, tròng mắt gã gần như không hề chuyển động.

Sự cứng nhắc kỳ dị này quả thực khiến người ta khó chịu.

… Xin cáo từ, cậu đi đây.

Dù sao cũng không lộ mặt, Kinh Trập quay người định chạy.

“Ngươi muốn đi đâu? Coi chừng ta đánh gãy chân ngươi, sau này chỉ đút cho ngươi…”

Lời lẽ ghê tởm khiến Kinh Trập rùng mình, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, cậu xoay người đấm một cú vào bụng Khang Mãn.

Động tác của Kinh Trập quá bất ngờ, Khang Mãn trợn tròn mắt, giơ tay định tóm lấy tay cậu thì Kinh Trập đã tung cước đá vào đầu gối, khiến gã ngã dúi dụi xuống đất, rồi bồi thêm một cú đấm vào đầu gã.

Khang Mãn chẳng kịp hé răng câu nào, lăn ra ngất xỉu.

Phù.

Kinh Trập thở phào, sướng.

Vừa nãy nghe Khang Mãn nói chuyện kiểu bề trên, trong lòng Kinh Trập đã khó chịu, lại còn phải nghe gã phun ra mấy lời kỳ quái đó, bẩn cả tai.

“Ngươi, ngươi dám đánh ngất Khang công công…” Một tiểu thái giám kinh hãi ngẩng phắt lên nhìn Kinh Trập, rồi thái độ bỗng mềm nhũn, “Thôi được rồi, nếu là ngươi thì…”

“Tính tình Khang công công xấu lắm.” Người kia bổ sung, “Hay là ngươi mau đi đi.”

Kinh Trập nhắm mắt lại, hai người này so với Khang Mãn thì mềm hơn nhiều, cậu không thể ra tay mạnh với họ.

Nhưng thái độ này cũng lạ lắm đấy!

“Vậy ta đi đây.”

Kinh Trập gật đầu với họ, vội vàng bước qua người Khang Mãn.

“Cái đó, ngươi có muốn, uống chút gì không?”

“… Máu, ngươi có thích máu không?”

Lời mời mọc đột ngột, gượng gạo và rợn tóc gáy đến mức Kinh Trập cảm thấy tim mình run rẩy.

“Ta không khát. Đa tạ, cáo từ.”

Kinh Trập lạnh lùng buông một câu rồi sải bước rời đi.

Đúng là rách việc.

Kinh Trập thầm lẩm bẩm, đợi qua mấy canh giờ nữa, cậu về nhất định phải tìm Thế Ân hỏi cho ra lẽ.

Cả chuyện Khang Mãn lẫn chuyện Thu Nhật Yến.

Nhất là chuyện sau.

Kinh Trập đi gặp Chu Nhị Hỉ là hành động được ăn cả ngã về không, sau đó bị gã nhốt trong phòng cũng là chuyện bình thường.

Tuy bình an vô sự, nhưng Kinh Trập ở Ngự Thiện Phòng đến tận chập tối mới gặp được Chu Nhị Hỉ. Mà sự việc lại bùng phát vào lúc quá trưa, chứng tỏ Chu Nhị Hỉ cũng bị giữ lại mấy canh giờ.

Độc không bỏ trong thức ăn mà bỏ trong trà.

Chu Nhị Hỉ được Kinh Trập cảnh báo nên đã phòng thủ nghiêm ngặt, không cho kẻ gian cơ hội nào. Nhưng độc vẫn bị hạ, điều này chứng tỏ kẻ hạ độc không nhằm vào Ngự Thiện Phòng, thức ăn chỉ là vật dẫn để hắn hạ độc mà thôi.

Dù trong thức ăn hay trong trà nước thì cũng chẳng khác gì nhau.

Đó là lý do tại sao Kinh Trập đã cảnh báo Chu Nhị Hỉ, Chu Nhị Hỉ cũng không để lộ sơ hở, nhưng nhiệm vụ Mười* vẫn thất bại.

*Lẽ ra phải là nhiệm vụ mười một, có vẻ tác giả ghi nhầm ở đây.

Bởi vì độc vẫn được hạ.

Kinh Trập không ngăn cản được chuyện này xảy ra.

Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.

Miễn Ngự Thiện Phòng không bị liên lụy là được.

Nhưng tại sao lại đầu độc cung phi?

Độc tính có nặng không?

Mấy chuyện này Kinh Trập hoàn toàn mù tịt, đã bị Chu Nhị Hỉ đuổi ra ngoài.

Gã còn không cho hỏi, đáng ghét!

Kinh Trập vốn ôm một bụng thắc mắc, định bụng về Trực Điện Tư sẽ tìm người hỏi cho ra nhẽ, chắc chắn sẽ có người biết chuyện này, ví dụ như Thế Ân.

Nhưng giờ với cái buff trên người, cậu phải đợi mấy canh giờ nữa, hoặc là đến ngày mai mới biết được ngọn ngành.

Kinh Trập trong lòng buồn bực nhưng bước chân vẫn không ngừng.

Đợi ra ngoài, cậu sẽ…

Cậu còn chưa nghĩ xong thì khựng lại.

Ngoài Chính Dương Môn, một bóng người cao lớn đang đứng đó, ngẩng đầu nhìn cành cây bên ngoài cung tường.

Trên cành lá ấy, màu xanh đang dần bị màu vàng nhạt thế chỗ, sắc vàng lan tràn rực rỡ ấy sẽ là màu sắc chủ đạo lâu dài của mùa này.

Nghe tiếng bước chân, đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn sang.

“Để ta đợi lâu rồi.” Giọng Dung Cửu rất bình thản, “Với tốc độ của em thì không nên lâu thế, bị gì ngáng chân à?”

Gương mặt hắn trắng bệch, làn da lạnh lẽo đến mức không có chút huyết sắc nào, ít nhiều mang theo hàn ý sắc bén.

Rõ ràng chỉ là câu nói đơn giản nhưng lại mang một sự áp đảo mạnh mẽ.

Kinh Trập yếu ớt đáp: “Gặp vài người, giao lưu hữu nghị chút nên mới trễ.”

“Hữu nghị?” Dung Cửu nhấn mạnh vào từ này, “Lại đây.”

Kinh Trập chẳng muốn qua chút nào.

Đầu tiên, Dung Cửu không định nhận xét gì về cái thứ trên đầu cậu sao?

Nếu không thì không bình thường chút nào.

… Thôi được rồi, sao mà bình thường nổi, mấy lần Dung Cửu gặp phải buff phản ứng đều rất lớn.

Cậu do dự, rón rén bước từng bước nhỏ lại gần.

“Huynh, không thấy ta thế này hơi kỳ à?” Cậu ám chỉ bộ dạng của mình.

Bàn tay to lớn của Dung Cửu tóm lấy cánh tay Kinh Trập, kéo cậu lại gần, cười khẩy: “Em có lúc nào không kỳ quái?”

Những ngón tay lạnh lẽo giật phăng mớ khăn che chắn lộn xộn xuống, ngón tay Kinh Trập vốn định sống chết bảo vệ chúng khẽ động đậy, lầm bầm: “Ta kỳ quái lúc nào?”

Đầu ngón tay hắn miết nhẹ lên má Kinh Trập, giọng nói lơ đãng vang lên: “Sao thấy ta là chạy?”

Đây là một cuộc gặp gỡ rất tình cờ, rất ngẫu nhiên.

Hiếm hoi lắm mới không có toan tính gì.

Chỉ cần Kinh Trập nán lại thêm chút nữa sẽ phát hiện ra Vi Hải Đông – người đáng lẽ là cấp trên của Dung Cửu – đang cung kính đứng sau hắn, Ninh Hoành Nho – Tổng quản thái giám Càn Minh Cung – cũng hầu hạ bên cạnh… Tất nhiên, Kinh Trập có thể chưa thấy mặt Ninh Hoành Nho, nhưng cậu nhận ra trang phục của Càn Minh Cung.

Thật đáng tiếc, Dung Cửu cụp mắt, sau khi hắn đã kìm nén ác ý muốn thăm dò thì lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống…

Kết quả là vì Kinh Trập quá nhanh nhẹn nên cứ thế trơ mắt nhìn cậu chuồn mất.

Dung Cửu hiếm khi cảm thấy chút buồn bực.

Điều này khiến ngón tay hắn chọc vào má Kinh Trập mạnh hơn.

Má Kinh Trập bị ấn thành từng vết lõm nhỏ, cảm giác mềm mại núng nính dường như khiến người đàn ông thích thú không muốn buông tay, lại nhéo thêm cái nữa.

Kinh Trập bị nhéo má, nói chuyện cũng bị hở gió.

“Ta thấy bên đó có vẻ nghiêm túc, chắc là có chính sự, không thể làm phiền huynh lúc đó được.”

Cậu nói vô cùng thành khẩn, vô cùng nghiêm túc, vô cùng nghĩ cho Dung Cửu.

“Vậy sao? Thế mà không phải vì ở trước mặt người khác không muốn tiếp xúc nhiều với ta ư?” Giọng nói lạnh nhạt của Dung Cửu lại mang chút âm cuối vút cao.

Dáng vẻ cười như không cười ấy khiến tim Kinh Trập run rẩy.

Cậu biết rõ vảy ngược của người đàn ông này là gì, sao dám gật đầu.

Kinh Trập khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là không phải.”

Dung Cửu gật đầu: “Vậy đi ăn cơm thôi.”

… Cái gì?

Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Kinh Trập hơi ngớ người.

“Ăn… gì? Đi đâu ăn?”

Dung Cửu: “Không phải em đến Ngự Thiện Phòng từ sáng, đến giờ vẫn chưa ăn gì à?”

Kinh Trập đã bị buộc phải quen với việc Dung Cửu rõ ràng không gặp cậu nhưng lại nắm rõ hành tung của cậu như lòng bàn tay.

Ban đầu còn thấy hơi rợn, giờ thì chai sạn rồi.

Dù Kinh Trập đã bảo Dung Cửu đừng làm thế nữa, nhưng người đàn ông này đâu có nghe lời cậu, ít nhất là trong chuyện này chẳng có mấy đường thương lượng.

Kinh Trập bị Dung Cửu dẫn đi, mấy lần lén nhìn biểu cảm của hắn nhưng chẳng phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Chẳng lẽ lần này Dung Cửu thực sự không bị ảnh hưởng?

Không, Kinh Trập thầm đính chính suy nghĩ sai lầm của mình, cậu đã nghĩ vậy mấy lần rồi, nhưng thực tế chứng minh lần nào suy đoán cũng bị lật đổ.

Buff của hệ thống đúng là hại người toàn diện không góc chết.

Nơi Dung Cửu đưa Kinh Trập đến cũng không xa, thế mà lại là Thị Vệ Xử. Chỉ không biết tại sao, Thị Vệ Xử ngoài hai người gác cổng ra, bên trong lại chẳng có mống nào.

Bắt gặp ánh mắt thắc mắc của Kinh Trập, Dung Cửu nhàn nhạt nói: “Thu Nhật Yến xảy ra chuyện, Vi Hải Đông đang dẫn họ đi xử lý.”

Kinh Trập vỡ lẽ, Thu Nhật Yến xảy ra biến cố lớn như vậy, chắc chắn sẽ gây ra nhiều sóng gió.

“Dung Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thu Nhật Yến vậy?”

Kinh Trập đi sau lưng Dung Cửu, tò mò hỏi.

Dung Cửu dẫn Kinh Trập vào một gian phòng rộng rãi, bảo cậu vào trong đợi, bản thân hắn không biết làm gì bên ngoài, một lúc sau mới vào trả lời câu hỏi của Kinh Trập.

“Thu Nhật Yến không có người chết.”

Chỉ là tuy không chết người nhưng có rất nhiều người nôn mửa tiêu chảy, yếu đến mức không đứng dậy nổi.

Ngay cả Đức phi – người chủ trì yến tiệc – cũng không ngoại lệ.

Vì các cung phi tham dự Thu Nhật Yến gần như bị quét sạch, mà Thái hậu lại cáo bệnh không ra, chuyện này đương nhiên được báo lên Càn Minh Cung.

Cảnh Nguyên Đế hạ lệnh bắt giữ người của Ngự Thiện Phòng, Ngự Trà Thiện Phòng cùng toàn bộ thợ làm vườn, tất cả cung nhân đều bị giam giữ thẩm vấn riêng biệt.

Còn Thái Y Viện thì gấp rút bắt mạch kê đơn cho các vị chủ tử, cho họ uống nước muối nước đường… đủ mọi biện pháp mới kéo họ từ ranh giới nguy hiểm trở về.

Chứng nôn mửa tiêu chảy này nhìn thì bình thường, nhưng nếu không cầm được thì người bệnh sẽ rất nhanh rơi vào tình trạng nguy kịch.

Cua mùa thu dù có tính hàn đến đâu, cùng lắm cũng chỉ khiến người tì vị hư hàn có phản ứng, chứ không thể gây ra phản ứng hàng loạt như vậy.

Tình thế hung hãn thế này căn bản không thể là do thức ăn kỵ nhau thông thường.

Trong lúc các thái y đang cứu chữa, Tông Nguyên Tín đi dạo quanh yến tiệc, lúc thì ngửi mùi cua, lúc thì nếm thử hoa cỏ, thậm chí còn dùng đũa chấm rượu nóng, trà nguội trên bàn để nếm, đủ loại hành vi kỳ quặc trông rất quái đản.

Vi Hải Đông đi tới, cau mày hỏi: “Tông ngự y, có manh mối gì không?”

Bọn họ hiện giờ vẫn đang thẩm vấn cung nhân, nhưng số lượng cung nhân tham gia Thu Nhật Yến lần này quá đông, chỉ riêng cung nhân các cung mang theo đã lên đến mấy chục người, chưa kể đến Ngự Thiện Phòng, Ngự Trà Thiện Phòng.

Tông Nguyên Tín: “Tuy chưa nắm chắc mười phần, nhưng thuốc không bỏ trong thức ăn, có thể hoãn thẩm vấn Ngự Thiện Phòng, thẩm vấn người của Ngự Trà Thiện Phòng trước.”

Vi Hải Đông nhạy bén hỏi: “Độc ở trong trà?”

“Chưa chắc chắn hoàn toàn.” Tông Nguyên Tín trừng mắt, “Ngươi đừng hòng moi được tin tức chính xác từ miệng ta.”

Mấy chuyện rắc rối trong cung này, y lười tham gia.

Nhỡ Vi Hải Đông nghe lời y mà điều tra sai hướng, trách nhiệm chẳng phải sẽ đổ lên đầu y à?

Tuy nhiên, Tông Nguyên Tín quả thực đã nếm được mùi vị hơi quen thuộc trong trà.

Rất nhạt, lẫn trong hương trà, gần như khó có thể nhận ra.

Vi Hải Đông thở dài: “Cho dù ở trong trà cũng không có nghĩa người hạ độc là người của Ngự Trà Thiện Phòng.” Yến tiệc đông người như vậy, nếu có kẻ qua mặt được sự phòng bị của Ngự Trà Thiện Phòng lén lút hạ độc thì muốn lôi ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Vi Hải Đông đau đầu đi làm việc.

Thẩm vấn đến cuối cùng, vì hiềm nghi của Ngự Thiện Phòng thực sự nhỏ nhất nên Chu Nhị Hỉ mới được thả về.

Người của Ngự Trà Thiện Phòng cũng được thả về một ít, nhưng những người còn lại cùng đám cung nhân các cung mang theo vẫn bị giam giữ.

Nghe xong, Kinh Trập không kìm được hỏi: “Vị Tông ngự y kia dường như từ đầu đến cuối đều không nói là độc?”

Trong lời y nói là thuốc.

Dung Cửu tán thưởng xoa đầu chó con của Kinh Trập: “Đó đúng là không phải độc. Cua tính hàn, ăn nhiều vốn dễ gây khó chịu trong người, nữ tử hậu cung lại yếu đuối, cộng thêm tác động của thuốc cực hàn nên rất nhanh sẽ có phản ứng.”

Kinh Trập: “Việc bỏ… bỏ thuốc này chẳng thấy có lợi lộc gì cả.”

Không chết người, chỉ khiến cơ thể khó chịu.

Gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, lại còn khiến người ta mất mặt thế này, đám cung phi đó chắc chắn hận kẻ đứng sau đến tận xương tủy.

Tự dưng chuốc lấy bao nhiêu rắc rối mà chẳng được chút lợi lộc nào… Chẳng lẽ kẻ đó chỉ muốn trút bỏ ác ý, muốn nhìn người khác bẽ mặt thôi sao?

Kinh Trập lúc thì thông minh, lúc lại ngây thơ trong một số chuyện.

Dung Cửu nhàn nhạt nói: “Thu Nhật Yến lần này là lần đầu tiên Đức phi chủ trì, nàng ta muốn chu toàn mọi mặt, làm cho thật đẹp nên tốn rất nhiều tâm sức.”

Câu này gần như là nói toạc móng heo ra rồi.

Kinh Trập ngạc nhiên: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”

Để hạ bệ uy tín của Đức phi?

Dung Cửu: “Hoặc có lẽ còn nguyên do khác.”

Dung Cửu không khẳng định chắc chắn, nhưng điều này cũng đủ khiến Kinh Trập trầm ngâm.

Thu Nhật Yến xảy ra chuyện lớn như vậy, người chủ trì chắc chắn sẽ mất mặt, hơn nữa bản thân nàng ta cũng trúng chiêu, bẽ bàng như thế càng thêm mất hết thể diện.

Hơn nữa ban đầu, lựa chọn để hạ thuốc, là thức ăn.

Nếu thực sự trót lọt, thì đó sẽ là thức ăn trong Thu Nhật Yến “không tươi”, không phải ai cũng có bản lĩnh như Tông Nguyên Tín, người ngoài cũng chưa chắc đã biết.

Vậy nếu mọi chuyện suôn sẻ thì sự việc sẽ diễn biến như sau ——

Thức ăn trong Thu Nhật Yến không tươi ngon khiến các cung phi tham dự nôn mửa tiêu chảy, nguy hiểm đến tính mạng. Đức phi chủ trì mất hết thể diện, còn Ngự Thiện Phòng trên dưới đều bị liên lụy.

Đây chính là lý do hệ thống sau khi nhận được năng lượng dư thừa đã lập tức cảnh báo ký chủ.

Nó đã tính toán chính xác và biết rằng ký chủ Kinh Trập sẽ quan tâm.

Kinh Trập không dám tưởng tượng nếu cậu mất đi Minh Vũ…

Còn cả Chu Nhị Hỉ và Tam Thuận nữa.

Kinh Trập: “Tranh đấu hậu cung sao lại đến mức độ này chứ?” Giọng cậu khe khẽ, mang theo vài phần mông lung.

Vì Cảnh Nguyên Đế thích thế.

Càn Minh Cung thậm chí còn cố ý dung túng cho sự điên cuồng này, dù là chuyện tư thông của Chương phi trước kia, hay dã tâm bùng cháy của nàng ta sau này, cho đến sự tranh chấp trong Thu Nhật Yến ngày hôm nay, quy căn kết đáy đều do cái bầu không khí vô hình bao trùm hậu cung này mà ra.

Vô cùng vặn vẹo, lại cực độ quái đản.

“Hoàng Nghi Kết bị phế truất ngôi Quý phi, người có địa vị cao nhất còn lại trong hậu cung chính là Đức phi.” Dung Cửu lạnh lùng nói, “Kéo nàng ta xuống, những người khác mới có ngày ngóc đầu lên được.”

Kinh Trập cảm thấy khó tin: “Nhưng chẳng phải huynh bảo bệ hạ vốn chẳng quan tâm đến hậu cung sao, vậy…”

“Kẻ có thể giẫm lên xác người khác mà leo lên sẽ nắm giữ nhiều quyền lực hơn.” Dung Cửu cười lạnh, “Thái hậu cáo bệnh, nếu Đức phi mất quyền thì hậu cung cũng phải có người quản lý chứ.”

Kinh Trập thở dài, cảm thấy chút tâm nhãn của mình quả thực không đủ dùng.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Một người ăn mặc như thị vệ bước vào, tay xách một chiếc hộp thức ăn to tướng.

Kinh Trập theo bản năng định đứng dậy nhưng bị Dung Cửu giữ chặt lấy tay, không cho cậu cử động.

Kinh Trập ngẩn người nhìn hắn, tên thị vệ kia đã đi tới, đặt hộp thức ăn lên bàn.

“Thạch Lê?”

Kinh Trập nhìn rõ mặt tên thị vệ, trong lòng không khỏi thở phào, may mà vẫn là người quen.

Thạch Lê: “Ta đưa đồ ăn cho hai người.”

Sắc mặt hắn ta trông hơi cứng nhắc, mở nắp hộp thức ăn, Thạch Lê nhanh tay nhanh chân lấy hết đồ ra, bày đầy một bàn.

Kinh Trập: “… Chỗ này ăn sao hết.”

Họ chỉ có hai người.

Kinh Trập theo bản năng nhìn sang Thạch Lê, Thạch Lê nhạy bén nói ngay: “Ta ăn rồi.”

Bày xong món cuối cùng, hắn ta lại nhanh nhẹn lấy ra hai bộ bát đũa, rồi biến mất khỏi cửa với tốc độ ánh sáng.

Kinh Trập chần chừ: “Có phải hắn rất sợ huynh không?”

Biểu hiện của Thạch Lê chẳng thấy chút ảnh hưởng nào của buff, ngược lại hai chữ kính sợ được thể hiện vô cùng sống động.

Cậu đã muốn hỏi từ trước rồi nhưng chưa kịp, lần này gặp lại Thạch Lê thực sự không nhịn được.

“Có à?” Dung Cửu hờ hững nói, “Đôi khi ta cũng hiền lành lắm mà.”

Ha, đôi khi.

Kinh Trập ho một tiếng, thôi bỏ đi, không nói nữa. Càng nói càng giống như đang hại Thạch Lê, đối với hắn ta, chắc Dung Cửu càng ít nhớ đến hắn ta thì càng tốt.

Kinh Trập chọn cách cắm cúi ăn.

Cậu xới đầy một bát cho Dung Cửu trước, rồi mới chậm chạp gắp thức ăn cho mình.

Dung Cửu cúi đầu nhìn bát cơm của mình, có chút ngạc nhiên.

Số lần hắn và Kinh Trập ăn cơm cùng nhau rất ít ỏi, chỉ lác đác một hai lần. Khi đó, Kinh Trập sợ hắn còn không kịp, thế mà lại nhớ rõ những món hắn gắp lúc ấy.

Cảm nhận được người đàn ông đang nhìn mình, Kinh Trập theo bản năng ngẩng lên. Dung Cửu cầm đũa, nói: “Ăn nhanh lên.”

Dung Cửu nói vậy, động tác của Kinh Trập ngược lại càng chậm hơn.

Không biết tại sao, lời này của người đàn ông lại khiến Kinh Trập có ảo giác như ăn no xong sẽ bị đem đi làm thịt vậy.

Cậu chậm chạp lùa cơm, bỗng phát hiện ra một chuyện lạ. Món ăn ngon thì ngon thật, nhưng bên tay Dung Cửu lại đặt một đĩa… trông như món làm từ tiết.

Tiết gì thì không nhìn ra được.

Nhưng loại đồ tanh này, người bình thường chẳng phải đều kiêng kỵ sao? Hơn nữa, Dung Cửu…

Kinh Trập không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Dung Cửu thích ăn món này.

Theo quan sát của cậu, khẩu vị Dung Cửu thiên về thanh đạm, không thích đồ ngọt ngấy, cũng không khoái đồ cay.

Khi Kinh Trập trân trân nhìn Dung Cửu gắp thêm một miếng nữa, cậu thực sự không nhịn được.

“Huynh không phải… huynh thích ăn loại này à?”

Ánh mắt Kinh Trập ám chỉ bay về phía đĩa thức ăn đó.

“Người già chẳng phải thường nói, ăn gì bổ nấy sao?” Dung Cửu cười cười có chút quái lạ, “Lo trước khỏi họa.”

Bát đũa trong tay Kinh Trập tức thì nặng tựa ngàn cân, suýt chút nữa cầm không vững.

… Ý Dung Cửu là gì?

Kinh Trập: “Lời này cũng đâu có chuẩn, nếu ta ăn nhiều cánh chim, chẳng lẽ còn có thể bay?”

Trong giọng nói của Dung Cửu mang theo sự trào phúng lạnh lẽo: “Nếu em biết bay, ta phải cho người chụp lưới lên cả cái hậu cung này trước, tránh cho em vỗ cánh một cái là bay tót ra ngoài cung.”

Ha, ăn cơm, ăn cơm.

Kinh Trập tiếp tục cúi đầu lùa cơm.

Nhưng khóe mắt cậu vẫn không nhịn được mà liếc nhìn món kia.

“Em rất muốn ăn?”

Giọng Dung Cửu lạnh lùng vang lên.

Kinh Trập lắc đầu nguầy nguậy.

Dung Cửu: “Không sao, nếu em thích,” hắn rút một con dao găm từ dưới bàn ra. Lớp vỏ bên ngoài lạnh lẽo được tháo bỏ, lưỡi dao sắc bén nhảy múa trên đầu ngón tay người đàn ông, sau đó rơi xuống mặt bàn.

Hắn hướng lưỡi dao về phía mình, nhưng lại đẩy cán dao an toàn về phía tay Kinh Trập.

“Em có thể nếm thử bất cứ lúc nào.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Giọng Dung Cửu nghe rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen thẫm kia lại ẩn chứa sự hung hãn như mãnh thú, tựa hồ có thể thiêu đốt con người.

Kinh Trập rất khó lờ đi sự ám chỉ rõ ràng này. Cậu thê lương nhìn bàn đầy thức ăn, gian nan nói: “Ta, thích ăn đồ nóng hơn.”

Dung Cửu lạnh nhạt nói: “Máu trong cơ thể người, cũng là ấm.”

Đầu ngón tay trắng lạnh của hắn mân mê lưỡi dao sắc bén, Kinh Trập nhìn mà tim đập chân run, chỉ sợ khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ thực sự rạch một đường.

“Huynh… không, tại sao ta phải uống máu người?” Kinh Trập quả quyết lắc đầu, “Cho dù nó có nóng, ta cũng không uống.”

Dung Cửu đăm chiêu, thu lưỡi dao về.

Ngay khi Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, sẽ không bị nhắc lại nữa, thì Dung Cửu xắn tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay.

Kinh Trập lạnh toát sống lưng, một điềm báo kỳ quái lướt qua trong đầu, cậu bật dậy.

Lưỡi dao lạnh lẽo rạch mở làn da, tiếng da thịt nứt ra gần như không thể nghe thấy, mang theo hương vị ngọt ngào của máu tươi.

Sự thèm khát là thứ đầu tiên trào lên, ngay sau đó, Kinh Trập cảm thấy một cơn đói khát kỳ lạ. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại thế, người đã nhào tới trước mặt Dung Cửu, đau đầu nhìn dòng máu đang tuôn chảy kia.

Tuy vết thương rạch ra không lớn, nhưng máu chảy như suối, đã bắt đầu nhỏ giọt xuống.

Kinh Trập thấy đau đầu, sau đó tức đến mức đau cả ngực.

“Ta đi tìm người cho huynh.”

Giọng cậu cứng đờ, nhấc chân định đi ra ngoài gọi người, “Thạch Lê…”

Thạch Lê quả thực đang canh giữ ngoài cửa, chân hắn ta vừa động đậy thì nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo.

“Kẻ nào xông vào, chết.”

Thạch Lê lập tức như cái tên của mình, hóa thành tượng đá, mọc rễ ngay ngoài cửa.

Hắn ta kìm nén thôi thúc muốn xông vào, nhắm mắt lại, chống chọi với sức hút kỳ quái kia.

Không thể động đậy.

Thạch Lê nghĩ, dám xông vào thì sẽ chết thật đấy.

Bệ hạ đối với người trong phòng có sự cố chấp phi thường, sự chiếm hữu quái đản đó khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Trong phòng lại là một cảnh tượng kỳ dị.

Kinh Trập bị đè lên ghế, Dung Cửu đứng trước mặt cậu, chặn đứng mọi đường lui trái phải. Một ngón tay hắn quệt qua vết thương, rất nhanh đã nhuốm màu máu: “Tại sao không uống, chẳng phải em đang khát cầu cái này sao?”

Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc, Kinh Trập cảm thấy từng hơi thở của mình đều đang nuốt vào thứ hương vị mục nát đáng sợ này. Cậu cắn mạnh môi dưới mới kìm được sự thôi thúc muốn la hét.

“Ta không uống.”

Cậu đã nhận ra sức hút của mùi máu đối với mình.

Thứ này ảnh hưởng không chỉ người khác, mà còn cả chính Kinh Trập.

Hai tay cậu bám chặt lấy tay vịn ghế, dùng sức đến mức gần như co rút, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn không nhúc nhích nửa bước.

Giọng Dung Cửu gần như dỗ dành, trong sự lạnh lẽo lại mang theo nét dịu dàng đầy ám muội: “Chẳng lẽ em, không thích ta, không muốn sở hữu ta sao?”

Có một thoáng, Kinh Trập cảm thấy tâm trí mình đều bị dung mạo, giọng nói và ngữ điệu của Dung Cửu mê hoặc. Người đàn ông này, chỉ cần hắn muốn, hắn sở hữu mị lực gần như yêu ma, dễ dàng làm lay chuyển tâm trí con người.

Kinh Trập khó khăn lắc đầu, lần này đến nói cũng không nói nổi. Cậu bịt chặt mũi miệng, sợ phải ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia lần nữa.

Chỉ cần nghĩ đến việc mình thế mà lại quy mùi máu là ngọt ngào, cậu đã không nhịn được muốn nôn.

Kinh Trập nghiến răng, cảm nhận nước bọt thèm thuồng đang tràn ngập khoang miệng. Điên rồi.

Cậu yếu ớt lắc đầu, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Giọng Dung Cửu cuối cùng cũng nhuốm vẻ hưng phấn đè nén, hàm răng hắn khẽ run lên hai cái, d*c v*ng tham lam thoáng hiện nơi đáy mắt như một con quái vật đáng sợ.

Ngón tay ướt dính, lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay Kinh Trập, mang theo màu đỏ chói mắt. Sức lực hắn rất lớn, Kinh Trập gần như cảm thấy xương cốt mình sắp bị hắn bóp vụn.

Tay Kinh Trập bị kéo xuống, Dung Cửu bóp lấy mặt cậu, thì thầm: “Em cần cái này…”

Kinh Trập giãy giụa ôm lấy cánh tay Dung Cửu: “Ta không cần…” Hai ngón tay đẫm máu thọc vào trong miệng, cậu nếm được mùi vị của máu tươi.

Cơn đói khát bùng cháy như thiêu đốt gần như hong khô cả xương cốt máu thịt Kinh Trập, cơ thể cậu run rẩy không thể kiểm soát.

Lưỡi bị trấn áp vô tình, cùng với sự giãy giụa yếu ớt, Dung Cửu nâng cao cổ tay, áp vết thương vào bên miệng Kinh Trập. Khoảnh khắc dòng máu nhỏ xuống, cơ thể Kinh Trập gần như giãy nảy lên.

Không…

Ngón tay Kinh Trập dùng sức đến trắng bệch, sự khát cầu điên cuồng và lý trí giãy giụa lóe lên trong đáy mắt cậu. Hơi thở cậu run rẩy, mang theo niềm khao khát cháy bỏng.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn từng chút, từng chút một cố gắng đẩy cánh tay Dung Cửu ra.

Hai ngón tay ướt sũng được rút ra, màu máu trên đó đã biến mất tăm.

Kinh Trập đã nuốt ngụm máu đầu tiên.

Cậu bỗng gập mạnh người xuống, cảm giác nhớp nháp khiến cậu muốn nôn, nhưng cơn khát khao vô danh lại khiến cậu mong chờ nhiều hơn. Cậu cần… nhiều hơn… nhiều hơn nữa…

Dung Cửu nhìn Kinh Trập giãy giụa, buông tiếng thở dài nín nhịn.

“Vẫn chưa đủ?” Dung Cửu lẩm bẩm. Không biết từ lúc nào, con dao găm lại xuất hiện trong tay hắn, “Giỏi nhịn thật đấy, Kinh Trập. Sức chịu đựng của em khiến ta khâm phục.”

Lời người đàn ông nghe như tán thưởng, nhưng trong sự lạnh lẽo lại pha lẫn ác ý sắc nhọn.

Chưa đủ…

Rốt cuộc là sự khát cầu của Kinh Trập chưa được thỏa mãn, hay là d*c v*ng ác độc của Dung Cửu chưa được bình ổn… Hắn còn muốn nhìn thấy nhiều hơn, hy vọng nhiều hơn, còn muốn khiến Kinh Trập lộ ra vẻ giãy giụa, đau khổ và mất kiểm soát hơn nữa.

Lưỡi dao ấn vào cổ, khoảnh khắc làn da mịn màng bị rạch ra, Kinh Trập đột ngột ngẩng đầu.

Cậu nhìn Dung Cửu với vẻ gần như bàng hoàng. Màu máu từ vai chảy xuống, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.

Và người đàn ông đáng sợ như ác quỷ này đang vươn tay về phía cậu.

“Lại đây.”

Đó là ký ức cuối cùng của Kinh Trập.

Trước Càn Minh Cung, Thạch Lệ Quân không đợi được Cảnh Nguyên Đế trở về, chỉ thấy Ninh Hoành Nho dẫn người về.

Thạch Lệ Quân nhướng mày nhìn gã.

Ninh Hoành Nho bình tĩnh nhìn lại, Thạch Lệ Quân gật đầu hiểu ý, bình thản nói: “Sự xáo trộn ở Thu Nhật Yến tạm thời đã được dẹp yên, nhưng bên Thọ Khang Cung chắc sẽ có động thái.”

Ninh Hoành Nho: “Lần này không phải bút tích của vị ở Thọ Khang Cung đâu.”

Thạch Lệ Quân tán đồng gật đầu.

Thọ Khang Cung đang thế yếu, Đức phi đã là thế lực có địa vị cao nhất bên cạnh bà ta. Nếu bà ta chủ động nhắm vào Đức phi, chẳng khác nào tự chặt đứt cánh tay của mình.

Thái hậu tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Tuy nhiên, rốt cuộc là ai làm cũng không quan trọng.

Đương nhiên, tra thì vẫn phải tra. Dù sao trong chốn hoàng cung này, những chuyện Cảnh Nguyên Đế muốn biết chưa bao giờ là không tra ra được. Nhưng tra xong rồi, Cảnh Nguyên Đế sẽ làm gì…

Theo lệ thường, nếu Đức phi không thể tự mình tra ra chân tướng, thì đa phần chuyện này sẽ cứ thế trôi qua.

Cảnh Nguyên Đế rất ít khi can thiệp vào chuyện hậu cung.

Lần này nếu không phải vì thiếu nhân lực, cộng thêm Kinh Trập bị dính líu vào, thì chưa chắc Hoàng đế đã chịu đi tra.

Dù sao thì vị Hoàng đế bệ hạ của bọn họ, xưa nay chẳng phải thích xem nhất trò đấu thú sao?

Nụ cười của Thạch Lệ Quân nhạt đi đôi chút: “… Cho nên, làm sao Kinh Trập biết được nhỉ?”

Kinh Trập đến Ngự Thiện Phòng, Chu Nhị Hỉ mới tăng cường phòng bị, cuối cùng độc lại bị bỏ vào trà, Ngự Thiện Phòng trời xui đất khiến mà tránh được một kiếp.

Đây là trùng hợp?

Ninh Hoành Nho chắp tay trong ống tay áo, đủng đỉnh nói: “Ngươi quan tâm làm gì.” Gã giờ đã nhìn thấu hồng trần, cảm thấy chẳng có gì khiến mình ngạc nhiên nữa.

Cho dù Kinh Trập là gian tế, là kẻ thù, là cái gì cũng được. Thứ hiếm hoi Cảnh Nguyên Đế muốn, thì dù có nắm chặt bóp nát cũng tuyệt đối không buông tay.

Đã vậy, Kinh Trập mang thân phận gì có quan trọng không?

Rốt cuộc cũng không thoát khỏi một kết cục, cũng chỉ có một khả năng.

Thạch Lệ Quân lắc đầu, cuối cùng không nói gì thêm.

Mao Tử Thế vội vã chạy tới thì thấy Càn Minh Cung vắng tanh. Ồ, vẫn có nhiều cung nhân, nhưng Cảnh Nguyên Đế không ở đây.

Hoàng đế lại không có mặt!

Mao Tử Thế bắt đầu nghi ngờ bản thân, dạo này vận khí hắn kiểu gì thế, sao lần nào canh giờ đến cũng không tìm được người?

Ninh Hoành Nho nhìn sắc trời, khóe miệng giật giật: “Mao đại nhân, ngài chọn cái giờ này… Trời tối rồi đấy.” Đêm hôm khuya khoắt còn đến tìm việc, không phải là muốn bị người ta ghét sao?

Mao Tử Thế hùng hồn nói: “Tối thì sao? Bệ hạ cũng đâu thích lui tới hậu cung. Ta đến tìm bệ hạ buổi tối chẳng phải rất thích hợp à?”

Lúc này, đảm bảo bệ hạ chắc chắn rảnh rỗi.

Ninh Hoành Nho mỉm cười: “Thích hợp.”

Sao mà không thích hợp cho được?

Nhưng Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc không có ở đây.

Mao Tử Thế buồn bực, chẳng lẽ bây giờ Hoàng đế thực sự đổi tính, đang ở trong cung của ai đó tận hưởng hương ngọc dịu dàng?

Nhưng không thể nào.

Chẳng phải Cảnh Nguyên Đế gần đây cứ nhìn chằm chằm vào một tên tiểu thái giám không buông à?

Hắn ta lần này tới cũng chính vì chuyện này.

Thuộc hạ của Mao Tử Thế vừa báo về một tin tức, hơi khó tin nhưng không phải là không thể.

—— Mẫu thân và muội muội của Kinh Trập có thể vẫn còn sống.

Một canh giờ trước, bên ngoài cung còn đang náo nhiệt. Tuy trời đã nhá nhem tối nhưng tiếng ồn ào vẫn không dứt. Thêm ít ngày nữa là đến Trung Thu, không ít nhà đang bận rộn sắm sửa đồ đạc để cúng trăng.

Liễu thị cũng vậy.

Nàng vừa về đến nhà đã bận rộn xử lý đống đồ mua được. Tuy trong nhà chỉ có hai người, nhưng cứ đến những ngày lễ tết thế này, họ đều cúng bái, cầu mong Sầm Huyền Nhân chuyển thế được an bình, Sầm Văn Kinh trong cung được an khang.

“Mẹ ơi, con dò la được rồi!”

Ngoài cửa vang lên giọng nữ có phần lanh lảnh.

Sầm Lương vội vã trở về, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ nóng lòng, khóe mắt ửng đỏ ươn ướt khiến Liễu thị giật mình, vội vàng từ trong nhà chạy ra ôm lấy cô bé.

“Lương nhi, làm sao thế con?”

Sầm Lương quệt đi vệt nước mắt nơi khóe mi: “Con, vừa rồi con cuối cùng cũng dò ra được nơi cha được chôn cất lại. Mẹ, qua hai ngày nữa chúng ta đi xem đi.”

Trên mặt Liễu thị cũng hiện lên vẻ bi thương tương tự. Chỉ là ngoài đau buồn, lại có vài phần vui mừng.

“Được được được, chúng ta cùng đi.”

Thêm một tháng nữa là Tết Trùng Dương, lúc đó đi tế bái vốn thích hợp hơn, nhưng cả Liễu thị và Sầm Lương đều không đợi được lâu đến thế.

Dù sao cũng sắp Trung Thu rồi…

Coi như là cả nhà đoàn viên.

Chỉ là thiếu mất Kinh Trập.

Vừa nghĩ đến đây, Liễu thị không kìm được sống mũi cay cay.

“Cũng không biết thi thể cha con…” Liễu thị thở dài. Trước đây không ai khâm liệm, dù có chôn cất lại cũng không biết có còn nguyên vẹn hay không, “Hôm nào đó chúng ta lại đi dò la xem lúc trước khâm liệm bằng cách nào…”

Liễu thị lo lắng nhỡ đâu bỏ sót thứ gì của Sầm Huyền Nhân, sau này đầu thai sợ là thiếu hụt đâu đó, không được trọn vẹn.

Sầm Lương bật cười: “Mẹ, cha mất trong ngục mà.”

Rõ ràng là chuyện đau lòng, nhưng khi cô bé nhắc đến lại mang theo nụ cười an ủi.

Liễu thị ngẩn người: “Sao… Lúc trước phán là xử trảm mà.”

Sầm Lương lau nước mắt nhưng lại lắc đầu.

“Hoàng gia chẳng phải xảy ra chuyện rồi sao? Con đặc biệt đến trước nha môn xem bảng vàng. Có chữ con không hiểu bèn nhờ đại ca nha dịch đọc cho, nói là cha… ở trong ngục không chịu nổi nghiêm hình tra tấn nên đã mất trong đó. Hoàng Khánh Thiên sau đó dùng người khác thế thân trên pháp trường.”

Chuyện này đã được điều tra rõ ràng, dán bên ngoài nha môn mấy tháng dầm mưa dãi nắng, Sầm Lương đến muộn mấy tháng cuối cùng cũng biết tin.

Nghe xong, cô bé cảm ơn đại ca nha dịch, rồi khóc suốt dọc đường về.

Liễu thị đẩy vai Sầm Lương, vừa khóc vừa cười: “Ngày xưa mẹ bảo con theo thầy đồ học chữ, con cứ không chịu nghe, giờ thì hay rồi, còn phải hỏi người ta mới biết… Tốt, thật sự… quá tốt rồi.”

Có bao giờ việc biết Sầm Huyền Nhân chết vì tra tấn lại khiến người ta vui mừng hơn là bị chặt đầu? Chẳng qua cũng chỉ vì chút ảo tưởng hư vô.

Thân thể nguyên vẹn, không khiếm khuyết, tương lai đầu thai chuyển kiếp cũng mong được vào nhà tử tế.

Liễu thị vừa nghĩ vậy lại hoảng hốt nắm lấy tay Sầm Lương: “Lương nhi, con nói xem, liệu họ có thu nhầm hài cốt cha con không? Chẳng phải bảo là bị tráo đổi sao? Nhỡ đâu bị vứt đi chỗ khác…”

Sầm Lương ôm lấy Liễu thị, gục đầu vào vai nàng lắc lắc.

“Không sao đâu mẹ. Họ có lời khai mà, cũng chôn ở bãi tha ma, đều được đào lên cả rồi, sẽ không… sẽ không nhầm đâu.”

Liễu thị run run tay xoa đầu Sầm Lương, khẽ nói: “Được, hôm nay mẹ đi mua ít tiền giấy, hoa quả cúng, ngày mai mẹ con mình đi thăm cha con.”

Sầm Lương gật đầu thật mạnh.

Hoàng gia thất thế, kéo theo vụ án Sầm gia trước kia cũng được lật lại. Điều này đối với Liễu thị và Sầm Lương không nghi ngờ gì là niềm an ủi cực lớn.

Nếu lúc này họ tiết lộ thân phận, nói không chừng còn nhận được nhiều khoản bồi thường, tệ nhất cũng sẽ có người chiếu cố.

Nhưng hai người bàn bạc xong lại quyết định không muốn dính dáng đến những chuyện đó nữa. Giờ họ dựa vào chính mình cũng đủ sống qua ngày, không muốn quay lại những chuyện cũ người xưa nữa.

Sầm gia trước kia không phải không có bạn bè cố giao, nhưng vừa xảy ra chuyện, nhất là trong tình cảnh đắc tội với Hoàng gia, căn bản chẳng ai chịu ra tay.

Ngược lại mấy người bạn hạ cửu lưu mà Sầm Huyền Nhân kết giao lại nhiều lần chạy vạy vì ông.

Thói đời ấm lạnh này, Liễu thị không muốn nếm trải lại lần nữa.

Kinh Trập đang nằm mơ.

Cậu ý thức vô cùng rõ ràng về điều này.

Cậu đang chơi bên bờ ao, Sầm Lương đứng trên bờ gọi, nhưng Kinh Trập vẫn lao ùm xuống đáy nước như một chú cá vui vẻ.

Dòng nước mát lạnh lướt qua cơ thể rất dễ chịu.

Cậu thích thế giới dưới nước, rất yên tĩnh, không có quá nhiều tiếng ồn ào.

Không biết qua bao lâu, Kinh Trập ngoi lên mặt nước thì đã nghe thấy tiếng Sầm Lương khóc òa. Mẹ cậu bế cô bé con đáng thương lên, vừa bực vừa buồn cười nhìn Kinh Trập.

“Nhóc quỷ sứ này, dọa muội muội con sợ khiếp vía kìa?”

Cậu lặn xuống lâu quá làm em gái sợ phát khiếp.

Kinh Trập cười hì hì, bàn tay nhỏ xíu chống lên bờ ao định leo lên.

Kết quả, một đôi tay còn lạnh hơn cả cậu nhấc bổng cơ thể bé nhỏ của Kinh Trập lên.

Kinh Trập giật mình, khua khoắng loạn xạ giữa không trung.

“Cún con rơi xuống nước.”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Cơ thể nhỏ bé của Kinh Trập cứng đờ, cậu căng thẳng cúi đầu, bắt gặp một đôi mắt đen thẫm, hờ hững.

Kinh Trập theo bản năng kẹp chặt hai cái chân khẳng khiu lại.

“Ha ha ha hiền đệ, mau bỏ Kinh Trập xuống đi, kẻo làm ướt tay đệ.” Giọng Sầm Huyền Nhân vang lên từ ngoài cửa, tiếng cười vô cùng sảng khoái, “Lại đây lại đây, chẳng phải bảo muốn đánh cờ sao?”

Dung Cửu kẹp con cún nhỏ rơi xuống nước bên hông, bình thản nói: “Sầm huynh, ta có một thỉnh cầu.”

Sầm Huyền Nhân đi đến bên cạnh Liễu thị, đưa tay đón lấy Sầm Lương, có chút tò mò nhìn sang. Ông trông rất trẻ, người ngoài luôn không dám tin ở độ tuổi này ông đã có hai đứa con.

Kinh Trập trân trân nhìn Dung Cửu thốt ra những lời đáng sợ trước mặt cha mẹ siêu trẻ của cậu.

“Ta thỉnh cầu hai vị, sau này hãy gả Kinh Trập cho ta.”

Cảm giác xấu hổ và hoảng sợ mãnh liệt khiến Kinh Trập hét thảm, tỉnh dậy từ giấc mơ quái đản, suýt chút nữa lăn xuống đất.

Cậu chớp mắt liên tục, dường như làm vậy có thể rũ bỏ nỗi kinh hoàng quái dị kia. Cậu điên rồi mới mơ giấc mơ như thế. Ác mộng, là ác mộng!

Cha cậu sao có thể làm bạn với Dung Cửu? Hắn và người nhà Kinh Trập cùng xuất hiện trong một giấc mơ thật quá kinh dị, còn cái thỉnh cầu chết tiệt kia là cái quỷ gì vậy?

Kinh Trập vỗ bép bép vào mặt mình, cảm giác đau rát khiến cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cậu ngẩn người, cúi đầu nhìn tay mình.

Bàn tay sạch sẽ.

Không có màu đỏ chói mắt, không có sự dụ dỗ cướp đi hơi thở, cũng không còn sự thèm khát cháy bỏng kia nữa.

Kinh Trập nhìn người đàn ông nằm phía ngoài.

Hắn vẫn nhắm mắt, dường như không bị động tĩnh vừa rồi đánh thức.

Cánh tay Dung Cửu vẫn ôm ngang eo Kinh Trập, hai người nằm sát rạt, nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau khiến làn da Dung Cửu hiếm hoi có chút hơi ấm.

Thân nhiệt quá đỗi lạnh lẽo của Dung Cửu luôn khiến người ta hoảng hốt, rốt cuộc hắn có phải là người hay không… Đôi khi… có lẽ cái danh ác quỷ càng hợp với hắn hơn.

Giống như đêm qua.

Sắc mặt Kinh Trập dần trắng bệch khi nhớ lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cậu bịt miệng, cơ thể khẽ run rẩy.

Đã không còn ngửi thấy mùi máu, nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy như mình bị mùi máu bao quanh, như thể trong da thịt xương cốt đều tràn ngập thứ mùi vị ngọt ngào đó…

Ngọt ngào?

Kinh Trập theo bản năng khan giọng, nắm chặt lấy cánh tay mình.

Thứ chất lỏng sền sệt kỳ quái trượt qua cổ họng, cảm giác đáng sợ đó cậu không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

Đôi cánh tay vòng quanh eo Kinh Trập siết chặt hơn, giọng Dung Cửu mang theo vẻ ngái ngủ, dù chỉ trong thoáng chốc: “Vẫn muốn uống?”

Kinh Trập còn chưa kịp thốt ra đầy bụng xin lỗi thì đã bị câu nói này của Dung Cửu làm cho sững sờ.

Dung Cửu chống tay ngồi dậy. Chỉ thấy cổ tay và cổ hắn đều quấn vải trắng. Chắc là sau khi Kinh Trập mất ý thức đêm qua, Dung Cửu đã xử lý vết thương.

Dung Cửu chậm rãi tháo gỡ, gỡ từng lớp từng lớp băng vải băng bó vết thương ra, rồi đưa cánh tay đến trước mặt Kinh Trập một lần nữa.

Kinh Trập run rẩy cả hơi thở, rồi lắc đầu: “Ta không… ta không uống cái này.”

Đôi lông mày đẹp đẽ của Dung Cửu nhíu lại, hắn nhỏ nhẹ nói: “Kinh Trập, em sẽ thích mà.”

Kinh Trập bịt miệng, lùi mạnh vào góc giường: “Ta không cần.” Cậu một lần nữa từ chối vô cùng kiên quyết.

… Tại sao chứ?

Kinh Trập có chút mờ mịt. Đã là sáng sớm, thời gian hiệu lực hẳn đã qua rồi, tại sao Dung Cửu vẫn còn… muốn cho cậu hút máu?

Dung Cửu quan sát kỹ biểu cảm của Kinh Trập. Ánh mắt sắc bén như muốn bổ đôi người ta ra ấy gần như khiến Kinh Trập cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều không có chỗ che giấu dưới cái nhìn của người đàn ông.

Sau đó, Dung Cửu có vài phần tiếc nuối, nắm lấy dải băng vải rơi xuống: “Thôi được, xem ra em thực sự không muốn.”

Dung Cửu cố gắng dùng một tay băng bó lại vết thương, nhưng một tay thì làm sao mà xử lý được.

Kinh Trập vốn trốn trong góc giường, không chịu ra nữa.

Nhưng nhìn bộ dạng Dung Cửu hết lần này đến lần khác vụng về cố gắng băng bó, Kinh Trập nhắm mắt thở dài, lại bò ra, ngồi xuống trước mặt Dung Cửu.

Ôi, dù cậu có cảm giác Dung Cửu cố tình làm vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà mắc mưu.

Kinh Trập giật lấy thứ trong tay Dung Cửu, cúi đầu băng bó cho hắn.

Động tác của cậu khéo léo. Sau khi xử lý xong vết thương, cậu định lui về làm xác chết thì bị Dung Cửu tóm chặt lấy tay.

Hắn dùng chính cánh tay bị thương kia.

Động tác giãy giụa của Kinh Trập khựng lại, không dám làm bừa.

Ban nãy lúc băng bó, vết thương trông đã hơi nứt ra rồi. Kinh Trập sợ mình giãy mạnh lại làm rách toạc thêm nhiều vết thương nữa.

“Kinh Trập,” trong giọng nói lạnh lẽo của Dung Cửu không hiểu sao lại mang theo độ ấm nóng bỏng vô cùng, “Ta rất vui.”

Phải, Kinh Trập quả thực có thể cảm nhận được sự hưng phấn cuộn trào gần như tràn ra từ người Dung Cửu.

Cậu hiếm khi thấy cảm xúc mãnh liệt như vậy ở Dung Cửu.

Bàn tay hắn mạnh mẽ kéo cánh tay Kinh Trập lên.

Hàm răng trắng bóng sắc nhọn c*n v** c* tay, nơi mạch máu đang đập rộn ràng chứa đựng sức sống tươi mới.

Dung Cửu nhẹ nhàng mài răng, dường như cũng mang theo một loại dục cầu quái đản nào đó.

Kinh Trập ngơ ngác nhìn hành động của người đàn ông, rồi muộn màng hiểu ra ý của hắn, sắc mặt cắt không còn giọt máu.

Nếu nói Dung Cửu vẫn muốn cho cậu uống máu là do tàn dư của buff, vậy hành động này là vì sao?

Dung Cửu cũng muốn máu của cậu? Đây cũng là ảnh hưởng của buff? Hay là ngay từ đầu, Dung Cửu đã muốn làm như vậy?

Cuối cùng Kinh Trập cũng nhận ra, bất kể là trước kia hay hiện tại, những d*c v*ng dữ dằn ấy đều bắt nguồn từ bản tâm của Dung Cửu.

Bản tính đã thế, không thể đổi dời.

Bình Luận (0)
Comment