Phàm là sự tổn tại quan trọng hơn hắn, hắn sẽ hủy diệt cho bằng hết.
*
Kinh Trập nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài, ánh bình minh le lói. Đã đến giờ này rồi, cậu lại một lần nữa qua đêm không về. Nếu là người khác, e rằng đã sụp đổ tinh thần, bởi trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt.
Nhưng cậu dường như đã trở nên tê liệt, chẳng còn thấy lạ lẫm trước tình huống bất ngờ này nữa.
Tất cả đều tại hệ thống, và cả Dung Cửu.
Đã bao nhiêu lần Kinh Trập vấp phải cái buff xui xẻo này. Thực ra tìm một chỗ trốn cũng không phải không thể cầm cự được, nhưng lần nào cũng vậy, cứ y như rằng sẽ đụng phải Dung Cửu.
Lần đầu là tình cờ.
Vậy còn sau đó?
Nhiều lần như vậy, đều là tình cờ sao?
Kinh Trập đôi khi cũng hoảng hốt, rốt cuộc người đàn ông này còn bao nhiêu thủ đoạn toan tính nữa? Và bao nhiêu trong số đó vẫn luôn được dùng lên người cậu?
Chẳng hạn như lúc này, Kinh Trập đè lên người Dung Cửu, ngồi trên người hắn nhìn xuống, đôi mày hơi nhíu lại mang theo vài phần soi xét.
Hai tay Dung Cửu đỡ eo Kinh Trập, nhìn như đang giúp đỡ nhưng lại có chút không an phận.
Gương mặt Kinh Trập trắng bệch, sự hoảng loạn ban nãy vẫn còn vương lại giữa ấn đường.
Một tay cậu ấn lên ngực trái Dung Cửu.
"Tại sao?"
Kinh Trập không thể hiểu nổi nỗi khát khao của Dung Cửu đối với chuyện này.
Cậu cố gắng tìm hiểu.
"Hành vi tối qua của huynh... ta có thể hiểu là huynh thích làm như vậy không?" Kinh Trập nheo mắt, "Kiểu... trao đổi máu này?"
Dung Cửu im lặng nhìn Kinh Trập.
Dù hắn không nói gì, nhưng Kinh Trập vẫn vò đầu bứt tai, thấp giọng kêu lên: "Ta không hiểu, chuyện này rốt cuộc có gì tốt?"
Đừng thấy Dung Cửu không có biểu cảm gì, Kinh Trập vẫn có thể cảm nhận được sự hưng phấn của hắn.
Nhiệt độ sôi sục dị thường đó quả thực khiến người ta sợ hãi.
"Ta không ngại." Hồi lâu sau, Dung Cửu mới thu lại tầm mắt, nhìn cổ tay mình, lạnh nhạt nói, "Em có thể lấy nhiều hơn."
... Tối qua là huynh ép ta uống đấy, đừng có làm ra vẻ như ta thèm khát lắm! Tên khốn này!
Kinh Trập đấm mạnh vào vai Dung Cửu một cái.
"Ta không cần."
Kinh Trập nghiêm túc tuyên bố.
Cậu tự có máu, việc gì phải đi uống của người khác?
Cũng đâu có thiếu.
Dung Cửu tiếc nuối nhìn cổ Kinh Trập. Biết thế tối qua lúc Kinh Trập * l**n t*nh m*, hắn đã lấy chút thù lao rồi.
Kinh Trập bịt mắt Dung Cửu lại.
Dung Cửu chớp mắt, lông mi cọ nhẹ vào lòng bàn tay Kinh Trập gây cảm giác nhột nhạt kỳ lạ, nhưng Kinh Trập vẫn không rụt tay về.
"Cái mặt này của huynh đúng là tai họa." Giọng Kinh Trập đầy đau đớn, "Không thể để huynh lừa nữa."
Sau khi buff biến mất, cậu cũng không còn sự thôi thúc kỳ quái đó nữa.
Sau vài lần kiểm tra, Kinh Trập cuối cùng cũng yên tâm đôi chút. Ít nhất sự trụy lạc quái đản đêm qua hoàn toàn là do hệ thống.
Còn Dung Cửu...
Hắn rất nguy hiểm.
Bất kể là lời hắn nói hay việc hắn làm.
Hành động dứt khoát rạch cổ tay mình tối qua của hắn đã dọa Kinh Trập sợ. Điều này cho cậu một ảo giác... rằng Dung Cửu hoàn toàn không coi trọng mạng sống của chính mình.
... Cũng có thể đó chẳng phải là ảo giác, mà là sự thật rành rành.
Giọng Dung Cửu vô tội: "Là do em không kiềm chế được."
Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi: "Huynh còn mặt mũi mà nói à?"
Dung Cửu nghiêng đầu, để lộ sườn mặt hoàn hảo, thong dong đáp: "Đây này."
Đúng là còn mặt mũi thật.
Một gương mặt đẹp đến mức nao lòng.
Nếu không phải nể tình gương mặt này, cú đấm vừa rồi của Kinh Trập chắc chắn đã giáng thẳng vào mặt Dung Cửu, tốt nhất là đấm cho hai mắt hắn thâm tím luôn.
Kinh Trập lăn xuống giường, quay lưng về phía Dung Cửu.
"Ta đi đây."
Nếu không đi ngay trời sẽ sáng, đến lúc đó Kinh Trập chẳng biết lấy mặt mũi nào giải thích lý do mình ở Thị Vệ Xử.
Cậu cũng chẳng muốn nhớ lại chuyện tối qua.
Dung Cửu có sự khao khát phi thực tế đối với cậu. Dù Kinh Trập không thể thỏa mãn hắn, nhưng ít nhiều cậu cũng cảm nhận được... sự nhẫn nại của Dung Cửu.
Nếu không, với sức mạnh của hắn, hắn đã sớm có thể cưỡng ép Kinh Trập làm bất cứ điều gì hắn muốn.
... Chỉ là, với d*c v*ng đáng sợ như vậy, nhẫn nại chẳng phải là điều nên làm sao!
Kinh Trập nghiến răng tự nhủ, tuyệt đối không được mềm lòng.
... Nếu cứ lần lữa nhượng bộ, lần lữa cho phép, chỉ khiến Dung Cửu ngày càng tham lam, ngày càng điên cuồng.
Người đàn ông này trông thì lạnh lùng, nhưng thực chất lại là một con quái vật không bao giờ biết đủ.
Trong thoáng chốc, Kinh Trập nhận ra sự khác thường.
Dù buff có thể thôi thúc sự mê luyến đáng sợ đến đâu, nhưng phản ứng của Dung Cửu mạnh mẽ hơn hẳn người khác, e là vì... hắn vốn dĩ vẫn luôn muốn làm như vậy.
Kinh Trập cúi xuống, vừa vơ lấy bộ quần áo thì cảm thấy mông bị chạm vào một cách kỳ quái. Cậu sững người, theo bản năng quay đầu lại, hồ nghi nhìn Dung Cửu.
"Vừa rồi huynh, sờ..."
Hai chữ kia cậu ngượng không nói nên lời.
Dung Cửu nhướng mày nhìn cậu: "Cảm giác rất thích."
Tai Kinh Trập đỏ bừng tức khắc, ném bộ quần áo trong tay vào người Dung Cửu: "Lưu manh!"
Biết thế vừa rồi b*p ch*t hắn luôn cho xong.
...
Chuyện xảy ra ở Thu Nhật Yến gần như thu hút mọi sự chú ý của hậu cung.
Điều này khiến việc Kinh Trập qua đêm không về trở thành chuyện nhỏ.
Có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng.
Trong cung sẽ không kiểm tra phòng ngủ. Sau giờ khóa cổng, thị vệ tuần tra sẽ kiểm tra các cung đạo và cung điện, nhưng nếu lặng lẽ trốn ở một gian phòng hẻo lánh nào đó không để ai phát hiện thì cũng coi như trót lọt.
—— Miễn là không bị phát hiện.
Nhân lúc trời còn tờ mờ sương, Kinh Trập vội vã trở về Trực Điện Tư, phát hiện chỉ có nhóm Tuệ Bình biết cậu không về.
Thế Ân còn che giấu giúp Kinh Trập, nói rằng mấy người họ muốn nói chuyện thâu đêm nên tụ tập hết ở phòng Kinh Trập. Người đông nên rất khó phát hiện ra thiếu ai.
Người ngoài hỏi thì bảo cậu đã ngủ say trên giường rồi. Ồn ào như vậy, chỉ cần không cho vào xem thì cũng khó mà kiểm chứng.
Kinh Trập về thấy trong phòng mấy người nằm ngủ ngổn ngang, đoán sơ qua là hiểu ngay, nhất thời có chút cảm động.
Tuệ Bình nghe tiếng động, mơ màng bò dậy, thấy Kinh Trập thì mỉm cười nhẹ nhõm.
"Về là tốt rồi."
Nói xong, cậu ta nằm vật ra ngủ tiếp.
Đêm qua mấy người họ thực sự đã trò chuyện đến tận nửa đêm mới ngủ.
Kinh Trập buồn cười, dọn dẹp chỗ nằm cho họ thoải mái hơn.
Nhưng chưa đầy nửa canh giờ sau, mọi người cũng lục tục tỉnh dậy.
Sáng sớm phải làm việc nên họ chưa kịp tra hỏi Kinh Trập. Mãi đến quá trưa, khi Kinh Trập từ chỗ Chưởng tư trở về mới bị cả nhóm vây quanh.
Kinh Trập không tiện trả lời lý do đêm qua không về, bèn lôi chuyện Ngự Thiện Phòng ra nói, để họ tưởng rằng hôm qua cậu lo cho Minh Vũ nên không kịp về.
Kinh Trập thầm tạ lỗi trong lòng, tha thứ cho cậu nhé.
Dù sao cũng là nói thật, chỉ là Tuệ Bình họ hiểu lầm thôi, chắc cũng không phải lỗi của cậu... Hu hu toàn là học hư từ Dung Cửu cả đấy!
"May quá, may quá, Minh Vũ chắc sẽ không sao. Lần này Ngự Trà Thiện Phòng gặp xui xẻo lớn rồi."
"Còn phải nói, rốt cuộc là tên khốn nào hạ độc vậy?"
Cốc Sinh và Thế Ân nhắc đến chuyện này đều có vài phần phẫn nộ. Hai người họ đều có bạn ở Ngự Trà Thiện Phòng, tự nhiên lo lắng hơn người khác.
Loại chuyện này đối với cung nhân mà nói đúng là tai bay vạ gió.
Chủ tử bên trên chịu khổ, kẻ hầu người hạ bên dưới càng mất mạng như chơi. Một khi không xử lý khéo léo thì mất mạng luôn, đâu còn cơ hội mà kêu oan?
Chỉ riêng tội hầu hạ không chu đáo cũng đủ để họ nếm mùi đau khổ rồi.
Tuệ Bình trầm ngâm: "Nhưng tại sao lại không có người chết?" Hậu cung trước đây cũng từng xảy ra chuyện, nhưng đa phần là nhắm vào một người cụ thể. Lần này lại trắng trợn nhắm vào tất cả cung phi tham dự Thu Nhật Yến, nhưng lại không gây ra đả kích chí mạng nào, chuyện này có chút kỳ lạ.
Kinh Trập: "Nếu chết người thì chuyện sẽ lớn lắm, bệ hạ không thể không quản."
Thế Ân nhạy bén nhìn Kinh Trập: "Không thể không?"
Sao gọi là không thể không?
Cảnh Nguyên Đế tuy ít khi quản chuyện hậu cung, nhưng rắc rối như Thu Nhật Yến lần này chẳng phải cũng đã điều động Vi Hải Đông rồi sao?
Điều này đủ chứng minh Cảnh Nguyên Đế vẫn để tâm.
Nhưng cách nói của Kinh Trập lại có chút vi diệu.
Kinh Trập im lặng một lát: "Dù bệ hạ phái người điều tra cũng không có nghĩa lý gì, biết đâu lại không tra ra được thì sao?"
"Sao có thể không tra ra được?" Cốc Sinh buột miệng nói, "Đó là bệ hạ mà."
Kinh Trập: "Dù sao đây cũng là yến tiệc do Đức phi chủ trì, đợi nương nương hồi phục, chuyện này chắc chắn vẫn do người điều tra, tự nhiên là có khả năng không tra ra được."
Cậu không nói quá rõ ràng, nhưng Thế Ân đã hiểu ẩn ý của Kinh Trập. Nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự muốn quản, tự nhiên không thể không tra ra được. Điều đáng sợ là Hoàng đế bệ hạ không muốn quản.
Những manh mối này, trong nhiều cuộc tranh đấu hậu cung trước đây, ít nhiều cũng có thể nhận ra.
Đám cung nhân hầu hạ như họ còn cảm nhận được, chẳng lẽ các vị chủ tử kia lại không?
Biết đâu kẻ chủ mưu phía sau đã cố tình nắm bắt đúng chừng mực.
Thế Ân bỗng thấy sợ hãi trong lòng.
Đến chiều, đúng như Kinh Trập nói, các cung các cửa đều bị kiểm tra từng lượt, ngay cả Trực Điện Tư cũng không ngoại lệ.
Và người phụ trách việc này chính là Đức phi.
...
Trong Chung Túy Cung, sắc mặt Đức phi rất nhợt nhạt. Một tay nàng ta ôm bụng dưới, tay kia cầm khăn tay từ từ lau khóe miệng.
Bát thuốc vừa uống cạn đặt bên cạnh.
Nữ quan chậm rãi đi tới, ghé vào tai Đức phi nói nhỏ: "Nương nương, Vi thống lĩnh đã cho người đưa khẩu cung tới rồi ạ."
Đức phi gật đầu: "Bổn cung không khỏe, không gặp hắn nữa, thay bổn cung tiễn khách."
"Vâng."
Tâm trạng Đức phi không vui. Khi cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ phiền muộn và bất an.
Thu Nhật Yến lần này nàng ta đã bỏ ra biết bao tâm huyết, chỉ để tổ chức cho thật long trọng, đẹp đẽ trong lần đầu tiên tiếp quản. Ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy ngay trong tiệc, khiến nàng ta mất hết mặt mũi trước đám tỷ muội trong hậu cung.
Rõ ràng là nhắm vào nàng ta.
Đức phi day trán, điểm lại từng cung phi có địa vị thấp hơn mình, trong lòng cười lạnh.
Cho dù kéo được nàng ta xuống, bọn họ tưởng mình có thể leo lên sao?
Năm xưa Hoàng Nghi Kết lên được ngôi Quý phi, nàng ta trở thành Đức phi, tất cả đều nhờ vào Thái hậu. Việc thăng vị trong hậu cung những năm qua cũng toàn do Thái hậu chủ trì.
Nay Hoàng gia thất thế, Thái hậu cáo bệnh không ra, quyền hành mới rơi vào tay Đức phi nhiều hơn. Nhưng dù là Đức phi cũng không có tư cách thăng vị cho bất kỳ ai.
Kéo nàng ta xuống ngựa rồi thì trong hậu cung này ai còn đủ tư cách tiếp quản đại quyền?
Tưởng Cảnh Nguyên Đế sẽ quan tâm, sẽ đề bạt ai sao?
Nếu Thái hậu thực sự gượng dậy không nổi, thì cả cái hậu cung này đừng hòng ai có thể leo lên cao vị nữa, bởi vì Hoàng đế căn bản không thèm để tâm đến những chuyện này.
Đức phi thực sự chịu đủ rồi.
Trước kia nàng ta có lẽ còn chút ảo tưởng về Cảnh Nguyên Đế, nhưng sau những biến cố liên tiếp, người bị dọa vỡ mật không chỉ có người khác mà còn cả Đức phi.
Nàng ta không còn chút tình cảm nào với gương mặt của Cảnh Nguyên Đế nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột độ.
Cái đầu ở Thọ Khang cung ngày ấy thường xuyên ám ảnh trong giấc mơ của Đức phi, mỗi lần giật mình tỉnh giấc là lại thức trắng đêm.
Đó là một lời cảnh cáo.
Không chỉ với Thái hậu, mà còn với cả nàng ta.
Dù Đức phi chỉ là tiện thể.
Nhưng sự uy h**p đó đã đủ để Đức phi dập tắt mọi vọng tưởng.
Giờ đây quyền lực nằm trong tay nàng ta, chỉ cần không có gì bất trắc, với tính cách của Cảnh Nguyên Đế, cả đời này e là sẽ không lập Hậu, cũng chẳng có ai đe dọa được địa vị của Đức phi, thế chẳng phải tốt sao?
Có kẻ định cướp đi chút quyền lực cuối cùng này khỏi tay nàng ta, hừ, vậy cũng phải xem nàng ta có đồng ý hay không đã!
...
Hoàng cung gió tanh mưa máu, nhất thời bầu không khí vô cùng ảm đạm.
Suốt mấy ngày liền, bên ngoài Ngự Thiện Phòng đều có người chuyên trách canh gác, thức ăn đưa ra đều bị kiểm tra từng món, có thể nói là vô cùng nghiêm ngặt.
Kinh Trập không tìm được cơ hội gặp Minh Vũ nên đành chuyển sang nghiên cứu nhiệm vụ mới.
Tất cả ấn tượng của cậu về Khang Mãn đều đến từ Thế Ân.
Tất nhiên, còn cả cuộc gặp gỡ hôm đó, để lại cho Kinh Trập ký ức vô cùng ghê tởm.
Khi ấy Kinh Trập che mặt —— tuy bộ dạng rất kỳ quái nhưng dù sao cũng đã che kín —— Khang Mãn không biết mặt cậu, nhưng chắc chắn nhớ giọng Kinh Trập.
Cũng giống như việc Kinh Trập không biết mặt Khang Mãn, nhưng vì đêm đó từng nghe thấy nên khi gặp lại, vừa nghe giọng là nhận ra ngay.
Lần tới nếu Kinh Trập và Khang Mãn chạm mặt, Khang Mãn chắc chắn sẽ nhận ra giọng cậu.
Tuy nhiên, một người là Đại thái giám Vĩnh Ninh Cung, một người là thái giám nhị đẳng Trực Điện Tư, nếu không có gì bất ngờ thì rất ít khi đụng độ trong cung.
Kinh Trập hỏi thăm thêm nhiều chuyện về Khang Mãn từ chỗ Minh Vũ, dần dần phác họa ra hình tượng của gã.
Kẻ này tính tình âm trầm, tâm địa tàn nhẫn, con đường leo lên địa vị cao chắc chắn đã nhuốm máu. Dù cũng từ dưới đáy đi lên nhưng gã không hề thương xót thuộc hạ, thái độ bề trên vô cùng ngạo mạn.
Người như vậy rất hay ghi thù.
Hành động hôm đó của Kinh Trập chắc chắn đã đắc tội gã không nhẹ.
... Không ổn. Kinh Trập bác bỏ suy đoán trước đó.
Dù Vĩnh Ninh cung và Trực Điện Tư cách xa nhau, nhưng với tính cách nhỏ nhen của Khang Mãn, gã chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.
Kẻ như vậy giống như con rắn độc nấp trong bóng tối, bất ngờ lao ra cắn một cái.
Để tránh bị rắn độc cắn, Kinh Trập phải ra tay trước.
Đinh Bằng là một manh mối đột phá.
Đêm hôm đó, cuộc đối thoại của hai người này đã bị Kinh Trập nghiền ngẫm rất lâu.
Đinh Bằng là kẻ đã lôi kéo Khang Mãn vào cuộc, giờ định rút lui nên hai người mới xảy ra tranh cãi. Trước mắt phải tìm ra Đinh Bằng là ai, biết đâu sẽ nắm được thóp của Khang Mãn.
Hai ngày sau, Kinh Trập quả thực đã biết thân phận của Đinh Bằng.
Nhưng lại là tin về cái chết của gã.
Đinh Bằng chết rồi, nghe nói là trượt chân rơi xuống nước chết đuối.
Người chết ngay tại hồ sen.
Sở dĩ Kinh Trập biết tin này vì người phát hiện thi thể chính là người của Trực Điện Tư.
Tin tức này tự nhiên được báo cho Kinh Trập.
Kinh Trập day day mi tâm, đi tìm Khương Kim Minh.
Khương Kim Minh chắp tay đi đi lại lại trong phòng: "Hừ, trượt chân rơi xuống nước."
Giọng ông ta đầy vẻ mỉa mai.
Kinh Trập ngập ngừng hỏi: "Chưởng tư quen biết người này ạ?"
Khương Kim Minh: "Hắn là quản sự của Cung Ứng Khố."
Kinh Trập cau mày. Quản sự Cung Ứng Khố đâu phải cung nhân bình thường, người như vậy mà lại chết vì "trượt chân rơi xuống nước"?
Khương Kim Minh có mười cái đầu cũng không tin.
Trên mặt ông thoáng vẻ ghét bỏ: "Thôi, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cứ báo lên trên là được."
Kinh Trập nhận lệnh lui ra, đích thân chạy đi một chuyến.
Cái chết của Đinh Bằng vào thời điểm nhạy cảm này tự nhiên thu hút sự chú ý của Chung Túy Cung, việc hậu sự sau đó được người của Chung Túy Cung tiếp quản.
Kinh Trập chỉ biết người đã chết được ba bốn ngày rồi.
Trong Trực Điện Tư, mọi người bàn tán xôn xao về cái chết của Đinh Bằng. Dù sao người phát hiện ra gã cũng là người mình.
Chính là Hâm Thịnh.
Mấy ngày nay e là lúc Hâm Thịnh được chú ý nhất, đi đến đâu cũng có người hỏi chuyện này.
Kinh Trập còn nghe Hâm Thịnh than phiền rằng bị làm phiền, mất cả thanh tịnh.
Nhưng lúc riêng tư, Cốc Sinh lại không nhịn được phàn nàn với Kinh Trập.
"Cậu ta kêu bị làm phiền, nhưng người khác đến hỏi có thấy cậu ta khó chịu đâu, chẳng phải vẫn hớn hở chờ người ta đến hỏi sao?" Cốc Sinh coi thường cái vẻ giả bộ thanh cao của cậu ta, "Diễn cái gì chứ?"
Kinh Trập: "Biết đâu chỉ là không thể từ chối thịnh tình."
Cậu cũng từng chứng kiến sự tò mò của người khác rồi.
Cốc Sinh: "Nếu là vậy thì thôi đi. Nhưng người ta không hỏi, cậu ta còn làm bộ làm tịch, ở đó than ngắn thở dài, hễ được hỏi tới là kể lể hôm đó kinh hãi thế nào, thế chẳng phải cố tình dẫn dắt người ta sao?"
Qua lời tràng giang đại hải của Cốc Sinh, có thể thấy cậu ta thực sự không ưa Hâm Thịnh.
Kinh Trập đành an ủi vài câu.
Tuy nhiên, cũng nhờ cái miệng không giữ mồm giữ miệng của Hâm Thịnh mà Kinh Trập biết thêm nhiều chuyện về Đinh Bằng. Cộng thêm việc cậu tự mình dò la, dần dần chắp vá được thông tin về người này.
Đinh Bằng là quản sự Cung Ứng Khố, cai quản việc cung cấp dụng cụ cho hậu cung. Những sự kiện lớn như Thu Nhật Yến, số lượng bát đĩa dụng cụ dư thừa đều cần xin trước từ Cung Ứng Khố, và được đưa đến vào tối hôm trước hoặc ngay trong ngày.
Cùng với cái chết của Đinh Bằng, mối liên hệ giữa gã và Ngự Trà Thiện Phòng cũng dần lộ ra. Sáng hôm đó, người đích thân áp tải lô dụng cụ này đến Ngự Trà Thiện Phòng chính là Đinh Bằng.
Khang Mãn, Đinh Bằng, Ngự Trà Thiện Phòng, trượt chân rơi xuống nước...
Kinh Trập nhíu mày, trong lòng lờ mờ có suy đoán.
Vài ngày sau, Chung Túy Cung công bố kết quả điều tra. Hai vị cung phi bị điều tra trong vụ việc lần này, kéo theo Ngự Trà Thiện Phòng và Cung Ứng Khố cũng bị thay người hàng loạt.
Quản sự Đinh Bằng trong vụ việc này được kết luận là tự sát, chứ không phải trượt chân ngã xuống nước.
Tức là, Đinh Bằng chính là kẻ hạ dược.
Gã tự sát vì sợ tội.
...
"Sao lại không tra ra được?"
Tại thiên điện Vĩnh Ninh Cung, Khang Mãn đá một cú vào người tên tiểu thái giám, quát lớn: "Có chút việc cỏn con cũng làm không xong, đúng là đồ phế vật."
Tiểu thái giám co rúm người dưới đất, không dám ho he, cũng chẳng dám đứng dậy.
Nếu lộn xộn, chắc chắn sẽ ăn thêm mấy cú đạp của Khang Mãn.
Khang Mãn không phải người có tính cách tốt.
Những người làm việc dưới trướng gã đa phần đều từng bị dạy dỗ, tự nhiên biết điều.
Khang Mãn sầm mặt ngồi xuống, sờ lên cổ, dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau ngày hôm đó.
Đã bao nhiêu năm rồi gã không bị mất mặt thế này, bị người ta đánh, lại còn để kẻ đó chạy thoát!
Khang Mãn lạnh lùng nhìn tiểu thái giám dưới đất: "Hành Tri, hôm đó ngươi và Hành Hòa không phải cố tình thả nó đi đấy chứ?"
Hành Tri lắc đầu nguầy nguậy, run giọng đáp: "Khang gia gia, bọn ta sao dám chứ? Thực sự là tên đó... thân thủ tên đó quá giỏi, nên bọn ta mới không bắt được, đều bị hắn đánh ngất xỉu."
Hành Tri cũng không biết hôm đó bọn họ bị làm sao, đầu óc mê muội thế nào mà lại chủ động khuyên tên kia chạy trốn.
Sau đó, biết Khang Mãn tỉnh lại thấy họ tỉnh táo chắc chắn sẽ không tha, nên cả hai bèn tìm cách tự đánh ngất mình.
Đây quả thực là một cách hay.
Ít nhất sau khi tỉnh lại, Khang Mãn không nghi ngờ bọn họ, chỉ vô cùng tức giận, nhất quyết phải tìm ra kẻ đó là ai!
Vốn tưởng việc này dễ như trở bàn tay, nào ngờ người phái đi chẳng tra được chút tung tích nào.
Khang Mãn cau mày. Nơi đó rất gần khu ở của cung nhân mấy nơi, dù người có đông đến đâu, dựa vào manh mối gã cung cấp, sao có thể đến giờ vẫn chưa tìm ra?
Chiều cao, giọng nói, cộng thêm tính cách ngông cuồng đó, những kẻ phù hợp với mấy tiêu chuẩn này sao có thể không có ở đó?
Chẳng lẽ gã nghĩ sai rồi?
Kẻ đó không phải người của Trực Điện Giám, Tạp Mãi Vụ hay Ngự Thiện Phòng?
Quả thực Khang Mãn không ngờ tới, kẻ ngông cuồng – Kinh Trập – trong mắt đông đảo cung nhân lại là người ôn hòa, điềm tĩnh nhất, chưa từng có hành động nào vượt khuôn phép.
So với phán đoán của Khang Mãn đúng là một trời một vực. Giống như nhìn mèo vẽ hổ, làm sao mà tìm ra được?
Không tìm được kẻ này, cục tức trong lòng Khang Mãn không sao nuốt trôi!
Nhưng trước mắt gã còn việc quan trọng hơn.
Đành phải kìm nén, tạm gác chuyện này sang một bên. Gã cúi đầu đá Hành Tri một cái, bảo cậu ta bò dậy.
"Việc ta sai ngươi trước đó làm đến đâu rồi?"
Hành Tri cúi đầu: "Đã xong xuôi rồi ạ."
Khang Mãn nở nụ cười hài lòng, liên lạc được là tốt.
Cũng may là chưa ngu đến mức hết thuốc chữa.
Hành Tri càng cúi thấp đầu hơn, đáy mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
...
Rằm tháng Tám, Tết Trung Thu.
Dù bị bao phủ bởi bóng đen của Thu Nhật Yến, nhưng với thủ đoạn sấm sét của Đức phi, chỉ trong vòng năm sáu ngày ngắn ngủi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, không khí Trung Thu tự nhiên cũng trở nên náo nhiệt.
Tuy nhiên, có lẽ các cung phi vẫn còn sợ hãi nên đa phần không ra khỏi cung, mạnh ai nấy đón tết. Phần thưởng của Đức phi có cũng như không, chỉ gọi là thêm chút không khí vui mừng.
Tết Trung Thu, gặp ngày có số năm, Kinh Trập đương nhiên đi gặp Dung Cửu.
Kinh Trập không nhắc lại chuyện đêm hôm đó nữa, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ đối với Dung Cửu vẫn bình thường. Chỉ là thi thoảng ánh mắt cậu lại không kìm được rơi vào cổ và cổ tay Dung Cửu.
Hai vết thương đó đều đã được y phục che khuất, không nhìn thấy nữa.
"Em cảm thấy người ra tay không phải Đinh Bằng?"
Giữa những lời lải nhải của Kinh Trập, Dung Cửu bất chợt lên tiếng.
Kinh Trập: "Chắc là không phải."
Nếu Đinh Bằng thực sự là kẻ ra tay, gã sẽ không chết.
"Ta nghi ngờ cái chết của Đinh Bằng có liên quan đến Khang Mãn." Cậu nằm dựa trên eo Dung Cửu, cau mày suy nghĩ, "Nhưng Đức phi nương nương đã định tội sớm như vậy, chắc cũng không có bằng chứng phạm tội của hắn đâu."
Nếu ngay cả Chung Túy Cung cũng không tìm ra bằng chứng thì Kinh Trập chắc chắn cũng bó tay.
"Có lẽ Đức phi muốn sớm kết thúc vở kịch này thôi." Dung Cửu chậm rãi nói, giọng nghe chẳng có chút cảm xúc nào.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn sườn mặt Dung Cửu, không khỏi trầm tư.
Nếu Đức phi nương nương không tìm ra hung thủ thực sự phía sau mà chọn cách kết thúc sớm, vậy có phải nghĩa là hai vị cung phi kia cũng có thể bị oan?
Đinh Bằng chết không lâu sau khi nói với Khang Mãn rằng mình muốn rút lui, hơn nữa trước khi chết gã từng nhúng tay vào việc của Ngự Trà Thiện Phòng.
Trong Thu Nhật Yến, Tông ngự y phát hiện thuốc được bỏ trong trà, nên Ngự Trà Thiện Phòng mới bị điều tra triệt để.
Hôm đó Kinh Trập gặp phải lỗi hệ thống, trong lúc trốn chui trốn lủi đã gặp Khang Mãn ở một gian phòng hẻo lánh.
Khi ấy Khang Mãn dẫn theo hai tiểu thái giám, không biết đang làm gì, lại còn rất cảnh giác với sự xuất hiện của Kinh Trập, cố tìm cách xác định thân phận của cậu.
Gian phòng đó đi đến Ngự Thiện Phòng hay Ngự Trà Thiện Phòng đều rất gần.
... Xâu chuỗi những việc này lại, trừ khi Kinh Trập bị ngốc mới bỏ qua mối liên hệ trong đó.
Khang Mãn chắc chắn có vấn đề.
Dung Cửu dựa lưng vào thân cây, ch*m r** v**t v* sống lưng Kinh Trập.
So với lúc mới quen, cơ thể Kinh Trập đã dần nảy nở, không còn gầy gò ốm yếu như trước, nhưng sờ vào vẫn chẳng thấy mấy thịt, nhất là vùng lưng eo, ngón tay ấn xuống có thể cảm nhận rõ từng đốt sống.
Kinh Trập thả lỏng cơ thể, hoàn toàn không nhận ra sự v**t v* cố ý này nguy hiểm đến nhường nào.
Cơ thể con người, cổ và xương sống là những nơi chí mạng nhất.
"Vậy em định điều tra thế nào?" Giọng người đàn ông nghe có chút lạnh lùng, "Gã ở tận Vĩnh Ninh Cung, lại là Đại thái giám, thân phận cao hơn em. Nếu hai người đụng độ, chắc chắn em sẽ chịu thiệt."
Rồi Dung Cửu bất ngờ đổi giọng.
"Hôm Thu Nhật Yến, kẻ chặn đường em chính là gã."
Giọng điệu này thậm chí không mang ý nghi vấn, mà là sự khẳng định mười phần, lạnh lẽo thấu xương.
Kinh Trập chưa từng kể với Dung Cửu chuyện này.
Ban đầu là vì biểu hiện của Dung Cửu lúc đó còn đáng quan tâm hơn cả Khang Mãn. Sau này chuyện qua rồi cậu cũng không nhắc lại, chỉ vô tình nhắc đến sự ngạo mạn của gã khi nói về Khang Mãn thôi.
Tuy nhiên, Kinh Trập có kể về vụ nghe lén giữa đêm hôm đó.
"Sao huynh biết?" Kinh Trập thấy khó tin.
Chuyện này chỉ có thể có Kinh Trập và Khang Mãn biết, cộng thêm hai tiểu thái giám có mặt hôm đó.
Ngoài ra không có người thứ năm.
Bình thường Dung Cửu biết hành tung của Kinh Trập, bởi quanh cậu người đi kẻ lại rất nhiều, có một hai người bị Dung Cửu mua chuộc làm tai mắt cũng bình thường; nhưng chuyện hoàn toàn không có người khác ở đó mà Dung Cửu cũng biết thì lạ quá.
Dung Cửu thong thả nói: "Theo lời em thì em chưa từng gặp Khang Mãn, chỉ nghe giọng gã, vậy sao em biết thái độ của gã với người khác thế nào?"
Ngạo mạn.
Đây là một đánh giá khó có được nếu không tận mắt chứng kiến.
Kinh Trập: "Vậy cũng có thể là ta nghe người khác nói lại, chứ bản thân chưa từng tận mắt nhìn thấy."
Dù sao bên cạnh cậu còn có Thế Ân, vũ khí hạng nặng cơ mà.
"Với tính cách của em, nếu không tận mắt thấy, tự mình cảm nhận, thì rất ít khi đưa ra kết luận như vậy." Ngón tay Dung Cửu dừng lại ở hõm lưng Kinh Trập, vỗ nhẹ hai cái, "Cho nên, bây giờ em định nói với ta là ta nói sai à?"
Kinh Trập: "... Nói đúng."
Đáng ghét, tuy cậu thấy Dung Cửu nói đúng, nhưng vẫn cảm giác hắn đang lừa cậu, chỉ là không có bằng chứng thôi!
Kinh Trập kể lại chuyện hôm đó cho Dung Cửu nghe, có thêm mắm dặm muối chút đỉnh.
Dù sao trạng thái của Khang Mãn lúc đó chỉ là do bị hệ thống ảnh hưởng, không phải ý định thực sự của gã. Tuy con người gã đúng là khá b**n th** tàn nhẫn, nhưng Kinh Trập cũng không phải kiểu người thích thêu dệt chuyện.
Khang Mãn làm cậu buồn nôn, cậu cũng đánh gã một trận.
Coi như hòa.
"Kẻ như gã căn bản không thể có bất kỳ lòng trắc ẩn nào. Đối với gã càng mềm lòng thì càng có khả năng bị cắn ngược bất cứ lúc nào."
Dung Cửu nhận xét ngắn gọn.
Kinh Trập kêu lên một tiếng đau khổ, bịch một cái, lại gục đầu lên hông Dung Cửu. Cậu nằm úp mặt một lúc rồi lại hì hục bò dậy.
Sau lưng Khang Mãn chắc chắn có người sai khiến.
Thậm chí có khả năng Thu Nhật Yến là do Đinh Bằng và Khang Mãn cùng mưu tính, chỉ là Đinh Bằng vì muốn rút lui nên bị vắt chanh bỏ vỏ.
Chỉ không biết kẻ đứng sau là ai.
Đức phi mất mặt như vậy, dù dùng biện pháp mạnh vớt vát lại được chút ít, nhưng thứ đã mất đi thì chính là mất đi, muốn gây dựng lại uy tín cũng không dễ dàng gì.
Nếu không lần này các cung cũng chẳng khéo léo từ chối ý tốt của Đức phi, ai nấy đều đóng cửa không ra.
Có thể nói các nương nương này sợ rồi, cũng có thể nói vì Đức phi lần này mất hết cả mặt mũi lẫn uy tín, khiến họ không còn kính trọng như trước nữa.
Nếu Đức phi vẫn là Đức phi ngày trước, có Thái hậu chống lưng, thì các phi tần này dù thế nào cũng tuyệt đối không dám làm vậy.
Nhưng Thái hậu hiện tại giống như con hổ bị nhổ hết nanh vuốt, chỉ còn cái vỏ rỗng.
Vậy Đức phi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nàng ta hận kẻ chủ mưu thấu xương. Nếu để Đức phi biết chân tướng phía sau còn có bóng dáng Khang Mãn, chắc chắn sẽ tiếp tục điều tra, chỉ là sẽ không làm rầm rộ ngoài mặt thôi.
"Em định làm thế nào để Đức phi tin tưởng? Đức phi không phải Chu Nhị Hỉ, em cũng rất khó gặp được nàng ta. Cho dù nàng ta tin lời em thật, thì khả năng lớn nhất cũng là giết em diệt khẩu, sau đó tiếp tục điều tra."
Dung Cửu lạnh lùng nói.
Kinh Trập: "Đương nhiên ta không nghĩ đến việc khiến Đức phi tin ta."
Cậu lấy đâu ra năng lực thuyết phục Đức phi?
Thuyết phục được Chu tổng quản thành công cũng là nhờ trước đó họ từng gặp mặt vài lần, cộng thêm tình cũ nghĩa xưa với Trần gia gia nên mới miễn cưỡng lay chuyển được gã.
Chỉ riêng việc thuyết phục Chu tổng quản đã không dễ dàng, huống hồ là Đức phi.
"Vậy em định làm thế nào?"
Kinh Trập đánh giá Dung Cửu từ đầu đến chân, bắt chước giọng điệu của hắn, chậm rãi lắc đầu: "Ta không nói cho huynh biết." Đợi cậu suy nghĩ kỹ càng rồi tự khắc sẽ nói.
Cảm giác nếu nói cho Dung Cửu biết ngay bây giờ thì sẽ dẫn đến những khả năng vô cùng đáng sợ.
"Ta có một ý kiến," Dung Cửu nói, "Em có muốn nghe không?"
Kinh Trập theo bản năng nhìn sang, có chút tò mò.
"Giết."
... Ha, cậu không nên mong chờ Dung Cửu có giải pháp gì hay ho.
"Ta mà giết gã thật thì làm sao thoát tội?"
"Cứ nói là trượt chân rơi xuống nước." Dung Cửu đầy ẩn ý, "Đó quả thực là một cách rất hay."
Diệt cỏ tận gốc.
Kinh Trập cười ngọt ngào với hắn, sau đó trở mặt.
"Không được!"
Cậu móc từ trong ngực ra một cái túi gấm, ném mạnh vào người Dung Cửu.
Dung Cửu cau mày, miễn cưỡng nhặt cái túi căng phồng lên, ngón tay nắn nắn, thấy bên trong có không ít bạc vụn.
Thảo nào vừa nãy ném đau thế.
"Cái gì đây?"
"Tiền."
Dung Cửu sâu kín nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập cười hì hì, ngồi khoanh chân lại: "Chẳng phải huynh mua nhà của ta à, lại không chịu nói bao nhiêu tiền, ta bèn nhờ Trịnh Hồng đi dò la giúp."
Dung Cửu hơi nhíu mày, lắc lắc túi gấm, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.
"Em dùng..." Ngón tay lại nắn nắn, hắn báo ra con số chính xác, "Khoảng ba mươi lượng bạc vụn, muốn mua lại?"
"Sao có thể?" Kinh Trập trừng mắt nhìn hắn, "Ta là người mặt dày vô sỉ thế sao?"
Sau đó, cậu lại mặt dày, ngại ngùng nói: "Ta không có nhiều tiền thế, nghĩ là có chút nào thì đưa chút nấy."
Trước khi người đàn ông kịp nói gì, Kinh Trập vội nói thêm: "Ta biết đó là quà của huynh, cũng không phải muốn phân biệt rạch ròi huynh với ta."
Giọng c** nh* dần.
"Chỉ là, mình cùng mua, không được sao?"
Hồi lâu sau, một bàn tay phủ lên mặt Kinh Trập, lạnh nhạt nói: "Vậy với tốc độ của em, e là phải tích cóp năm mươi năm."
"Thế không tốt sao?"
Hắn nghe Kinh Trập ngây thơ, dịu dàng hỏi lại.
"Thế chứng tỏ ít nhất còn có thể sống cùng nhau năm mươi năm nữa."
Cậu hoàn toàn không biết điều này sẽ k*ch th*ch d*c v*ng chiếm hữu đáng sợ nhường nào.
...
"Bánh trung thu, bánh trung thu đây, mẹ ơi con muốn ăn bánh trung thu..."
"Lại đây, lại đây, bánh thỏ ngọc mới ra lò, mua một cái đi khách quan?"
"Lụa là, khăn tay, giày vải, đủ loại tơ lụa, ta đều có cả..."
"Phía đông có người đang tổ chức lễ cầu phúc, có muốn đi xem không?"
Cả con phố vô cùng náo nhiệt.
Đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng rao hàng.
Sầm Lương và Liễu thị bị dòng người chen lấn, suýt chút nữa lạc nhau. Sầm Lương nắm chặt lấy cánh tay Liễu thị, nép sát vào người mẹ, nhất quyết không chịu tách ra.
Liễu thị cười bảo: "Đừng sợ, nếu có lạc nhau thì lát nữa chúng ta gặp ở đầu cầu."
Sầm Lương lắc đầu nguầy nguậy, quyến luyến nói: "Mẹ, con không muốn tách khỏi mẹ đâu."
Liễu thị nhìn Sầm Lương, trong lòng không khỏi xót xa.
Kể từ khi đi tế bái Sầm Huyền Nhân về, Sầm Lương càng bám người hơn trước. Ngày xưa hai mẹ con ngủ riêng, nhưng mấy hôm nay, Sầm Lương cứ hay lén leo lên giường Liễu thị, rón rén tựa vào chân bà mà ngủ.
Liễu thị xót con, phát hiện ra liền dứt khoát bảo con bé ngủ chung, đỡ phải nửa đêm lén lút trèo giường.
Sầm Lương: "Mẹ, lát nữa mua đồ xong, con muốn, muốn đến đằng kia xem một chút."
Liễu thị nghe vậy là biết Sầm Lương muốn đi đâu, bèn gật đầu.
"Nhưng mà, đi lần cuối cùng này thôi nhé, đừng đi nữa." Giọng Liễu thị nhàn nhạt, "Đó không còn là nhà của chúng ta nữa rồi."
Sầm Lương mím chặt môi, có chút bướng bỉnh.
Liễu thị liếc nhìn con, thầm thở dài. Tính cách Sầm Lương rất mạnh mẽ, có lẽ do trải nghiệm từ nhỏ khiến con bé rất nhạy cảm và cũng rất bảo vệ Liễu thị. Càng thiếu thốn thứ gì lại càng khao khát thứ đó. Mấy hôm nay, Liễu thị thi thoảng nghe thấy Sầm Lương nói mớ.
Con bé gọi "Kinh Trập ca ca".
Kinh Trập...
Liễu thị chỉ cần nghĩ đến hai chữ này là ngực lại nhói đau.
Bà sao lại không nhớ đứa con ấy chứ?
Chỉ là, một khi đã vào cung thì gần như vĩnh viễn chia lìa. Nó không phải con gái, không thể xuất cung sau tuổi hai lăm, gần như cả đời bị giam cầm trong cung cấm... cũng có thể, là đã chết rồi.
Liễu thị mỗi lần nghĩ đến những khả năng đó đều rất khó ngủ.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Liễu thị không muốn gieo cho Sầm Lương những hy vọng hão huyền, bà đã lén nhờ vả vài mối quan hệ nhưng đều vô vọng, đành phải nén nỗi thất vọng vào lòng.
Sầm Lương kéo Liễu thị đi mua không ít đồ trên phố, bỏ đầy vào chiếc giỏ đeo chéo bên hông.
Sau đó, hai mẹ con đi ngược dòng người, chậm rãi bước đến...
Dung phủ.
Sầm Lương liếc nhanh tấm biển hiệu rồi lập tức dời mắt đi. Dù bao nhiêu lần đi nữa, cô bé vẫn không thể chấp nhận được.
Cô bé hạ giọng nói: "Con phải chăm chỉ dành dụm tiền."
Liễu thị cười: "Con dành tiền làm gì? Định làm của hồi môn à?"
"Đợi con có tiền, con sẽ mua lại nhà."
Nụ cười của Liễu thị trở nên gượng gạo, như chực khóc nhưng cố nén lại: "Con bé này, nói linh tinh gì thế? Con có biết mua một căn nhà ở kinh thành tốn bao nhiêu tiền không?"
Sầm Lương: "Mẹ, chưởng quầy bảo muốn giao cho con quản lý một số việc ở cửa tiệm. Ban đầu con thấy phiền phức định từ chối. Giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì không tốt."
Cô bé sẽ nỗ lực từng chút một, tích cóp từng chút một, sớm muộn gì cũng có ngày làm được.
Sầm Lương đã hỏi thăm rồi, thái giám trong cung khi về già vẫn có khả năng được xuất cung. Nếu cô bé không mua lại nhà, thì sau này huynh trưởng xuất cung biết nương tựa vào đâu?
Suy nghĩ này cô bé không nói với Liễu thị.
Liễu thị nắm lấy cánh tay Sầm Lương, do dự một lát rồi nuốt lời can ngăn vào trong.
Bà từng nghĩ con gái ra ngoài bươn chải thì chuyện hôn nhân sau này chắc chắn sẽ khó khăn hơn. Nhưng với gia cảnh như họ, Liễu thị nghĩ, hà tất phải gò bó Lương nhi làm gì?
Con bé muốn làm gì thì cứ để nó làm thôi.
Hai người đứng ngoài phủ thì thầm to nhỏ, cũng không tiến lại gần, chỉ thi thoảng ngước nhìn vài cái. Sau đó, Liễu thị ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Thôi chúng ta về trước đi."
Muộn nữa e là không kịp chuẩn bị đồ cúng tối nay.
Sầm Lương luyến tiếc gật đầu, đang định theo mẹ rời đi thì cánh cửa phủ đóng chặt sau lưng bỗng kêu "két" một tiếng, được mở ra.
Một gã đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa, vịn tay vào cánh cửa, nói vọng vào trong: "Cánh cửa này chẳng phải ta đã nói rồi sao? Phải bảo dưỡng cho tốt, nghe xem nó kêu như thế nào kìa?"
Người bên trong vội vàng đáp: "Vâng, vâng, Vu quản sự, lát nữa tiểu nhân sẽ tra dầu vào trục cửa ngay, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa đâu ạ."
Gã đàn ông vạm vỡ lúc này mới hài lòng gật đầu.
Lão bước ra cửa, thấy cách đó không xa có hai người đang đứng, một phụ nữ trung niên xinh đẹp và một thiếu nữ tuổi trăng tròn, dáng dấp hai người có vài phần giống nhau, chắc là mẹ con.
Vu quản sự xoa xoa tay, đang định nói gì đó thì ánh mắt dừng lại trên người người phụ nữ trung niên, hồ nghi quan sát vài lần.
Sầm Lương lập tức cảm thấy không ổn, kéo Liễu thị đi ngay.
"Mẹ, nhanh lên."
Liễu thị không nhạy cảm như con gái nhưng cũng nghe theo lời Sầm Lương.
Phía sau, tiếng bước chân vội vã đuổi theo.
"Hai vị phía trước xin dừng bước. Xin hỏi, có phải là Sầm phu nhân và Sầm tiểu nương tử không?"
Liễu thị hít sâu một hơi lạnh, sắc mặt Sầm Lương cũng biến đổi. Họ đến kinh thành bao lâu nay, sở dĩ dám dùng tên thật sinh sống là vì biết những kẻ quyền thế kia sẽ chẳng thèm để mắt tới những nhân vật nhỏ bé như họ.
Giờ lại bị người ta gọi toạc danh tính, bảo sao không hoảng sợ?
Liễu thị vội chắn trước mặt Sầm Lương, nhìn gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo, chau mày nghiêm giọng: "Ngươi nhận nhầm người rồi. Đuổi theo chúng ta làm gì?"
Trên mặt Vu quản sự thoáng vẻ lo lắng, muốn nói gì đó lại đột ngột dừng lại, lục lọi lung tung trên người, cẩn thận lấy ra một phong thư.
"Sầm phu nhân, ngài xem cái này đi, cứ xem trước đã."
Sầm Lương thò đầu ra từ sau lưng Liễu thị, bất mãn với hành động che chở của mẹ, bước lên giật lấy phong thư trong tay Vu quản sự rồi lùi về bên cạnh Liễu thị.
"Lương..." Liễu thị cuống lên, muốn ngăn cản hành động l* m*ng của Sầm Lương, nhưng lại theo bản năng cắn môi, không muốn để lộ tên thật của con gái, "Sao con không nghe lời thế hả?"
"Mẹ, mẹ đừng cứ..."
Sầm Lương vừa nói chuyện với Liễu thị vừa tiện tay bóc thư. Ánh mắt rơi vào tờ giấy viết thư trên tay, cô bé bỗng nhiên nín bặt.
Liễu thị thấy lạ bèn nhìn sang, lập tức mặt cắt không còn giọt máu.
Sầm Lương có thể còn chút do dự, nhưng Liễu thị làm sao không nhận ra nét chữ của Sầm Huyền Nhân?
Liễu thị trước kia không biết chữ, những chữ bà biết sau này đều do Sầm Huyền Nhân từng chút một dạy cho.
Sầm Huyền Nhân cầm tay bà viết bao nhiêu thứ, nét chữ tuôn chảy dưới ngòi bút ấy Liễu thị sao có thể quên?
Bà đột ngột nhìn sang Vu quản sự: "Sao ngươi có được thứ này?"
Vu quản sự cẩn trọng nói: "Lần này hai vị chắc tin là ta không có ác ý rồi chứ?"
Sầm Lương: "Ngươi có thứ này chỉ chứng tỏ ngươi thực sự biết chúng ta. Nhưng không chứng minh được ngươi không có ác ý với chúng ta."
Vu quản sự bật cười: "Sầm tiểu nương tử, nếu ta muốn làm gì hai người thì vừa rồi đã trực tiếp đánh ngất mang đi rồi, tội gì phải đứng đây nói nhảm với hai người làm gì?"
Sầm Lương cứng họng, bĩu môi nhìn Liễu thị.
Cảm xúc của cô bé không sâu sắc như Liễu thị, nhưng cô bé biết tâm trạng mẹ bây giờ rất bất ổn, bèn bước tới đỡ lấy nàng.
Giọng Vu quản sự rất chân thành: "Hai vị, hay là cứ theo ta vào nhà nói chuyện trước đã."
Đây là một đề nghị mà cả Liễu thị lẫn Sầm Lương đều không thể từ chối.
Trong Dung phủ, nhà cửa đã được sửa sang lại, không còn vẻ mục nát điêu tàn như trước. Dù là ao nước trước sân hay những gốc đào được trồng đều không có gì thay đổi.
Mọi thứ dường như vẫn y nguyên như ngày xưa, chỉ là năm tháng trôi qua, người đứng trên mảnh đất cố hương đã không còn như thuở ban đầu.
Vu quản sự dẫn họ đến bên ao, chỉ vào đó: "Thứ trong bức thư này được tìm thấy cùng với mấy cuốn sổ sách, đào lên từ dưới lớp bùn đáy ao."
Liễu thị: "... Bằng chứng được chôn dưới này sao?"
Vu quản sự: "Vâng, chủ nhân bảo bọn ta tu sửa lại, tất nhiên bọn ta phải làm theo. Nước trong ao này vốn là nước lưu thông, nhưng nhiều năm không được nạo vét, chủ nhân bèn sai người xuống dọn dẹp. Ai ngờ đâu lại tìm thấy bằng chứng Sầm đại nhân để lại từ nhiều năm trước ở dưới đó."
Một tiếng "Sầm đại nhân" của Vu quản sự khiến hơi thở Liễu thị dồn dập hơn vài phần.
"Trước đây, bằng chứng mới tìm được trong vụ án Hoàng Khánh Thiên chính là..."
Bà cúi đầu nhìn xuống mặt ao.
Vu quản sự đắc ý nói: "Chủ nhân nhà tiểu nhân mua được tòa trạch viện này từ tay Hoàng phu nhân, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh. Đã tìm được bằng chứng này thì sao có thể giấu đi, để chúng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời chứ?"
Sầm Lương buột miệng hỏi: "Hoàng phu nhân?"
Vu quản sự khom người: "Đúng vậy. Trước khi tòa trạch viện này được chủ nhân nhà tiểu nhân mua lại, nó vẫn luôn nằm trong tay Hứa thị – phu nhân của Hoàng Khánh Thiên, do Hứa gia phái người trông coi."
Liễu thị khàn giọng: "Xem ra ngay từ đầu Hoàng Khánh Thiên đã tính toán đến việc chàng sẽ giấu bằng chứng trong nhà."
Chỉ là mua lại ngôi nhà này bao nhiêu năm trời mà mãi không tìm ra bằng chứng, cuối cùng lại vì nó mà ngã ngựa.
Thật nực cười làm sao.
Liễu thị và Sầm Lương nán lại trong phủ một hồi lâu. Khi Vu quản sự tiễn họ ra về còn nói: "Chủ nhân có dặn, năm xưa Sầm đại nhân đã để lại nhiều hậu chiêu như vậy, biết đâu phu nhân cũng không xảy ra chuyện gì, cho nên vừa rồi tiểu nhân mới mạo phạm..."
Liễu thị lắc đầu, quay lại nhìn cổng phủ, hạ giọng nói: "Là bọn ta phải cảm tạ... chủ nhân của ngươi mới đúng."
Vu quản sự cười sảng khoái: "Chủ nhân là người hay làm việc thiện, bình thường không ở đây. Nếu hai vị muốn đến thăm thì cứ đến bất cứ lúc nào."
Liễu thị khom người chào Vu quản sự, Sầm Lương cuối cùng cũng nở nụ cười nhàn nhạt, không còn căng thẳng như trước.
Đi được một đoạn xa, Liễu thị mới nói: "Người ta tốt bụng, nhưng chúng ta không thể không biết phép tắc. Sau này đừng đến thường xuyên nữa." Trong ngực nàng đang giấu bức thư tay của Sầm Huyền Nhân.
Vu quản sự nói, lúc trước họ đã giao nộp bằng chứng nhưng giữ lại bức thư.
Giờ đây chỉ là vật về nguyên chủ.
Sầm Lương thở dài: "Ầy, thế này thì sau này con ngại qua đây lắm." Ngay cả chuyện mua nhà cũng phải suy tính kỹ lại.
Tuy nhiên hôm nay đối với họ mà nói, rốt cuộc cũng là chuyện tốt.
Không chỉ được nhìn thấy nhà cũ, lại nhận được thư tay của Sầm Huyền Nhân, thậm chí còn biết được những bằng chứng ông khổ công để lại cuối cùng cũng có ngày phát huy tác dụng.
Hoàng Khánh Thiên rốt cuộc cũng bị hòn đá mà ông ta coi thường ngáng chân một cái.
Chừng ấy cũng đủ an ủi cõi lòng hai người rồi.
...
Vu quản sự nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, vẻ mặt hiền lành trên mặt biến đổi liên tục, xoa cằm lẩm bẩm: "Mỏi chết ta rồi." Bao nhiêu năm không làm ra vẻ mặt hiền từ thân thiện thế này, mặt lão sắp cứng đơ luôn rồi.
Việc này đúng là chẳng dễ dàng gì.
"Người đã bám theo chưa?" Vu quản sự lơ đãng hỏi.
Phía sau lão thình lình xuất hiện một người, hạ giọng đáp: "Đã bám theo rồi ạ."
Vu quản sự hài lòng gật đầu: "Nhớ kỹ lời ta dặn, ngày nào cũng phải để mắt tới, không được bỏ sót bất cứ tin tức gì. Nếu họ gặp nguy hiểm thì có thể ra tay giúp đỡ, những chuyện khác không cần can thiệp."
Thêm ít thời gian nữa, Sầm Lương sẽ phát hiện ra chưởng quầy không chỉ muốn đề bạt cô bé mà còn định bồi dưỡng cô bé thành người kế nhiệm tiếp theo; Liễu thị cũng sẽ được chủ nhà khen thưởng, tiền tháng tăng gấp mấy lần.
Tuy không đến mức đại phú đại quý, nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống.
Sau đó nữa, họ sẽ "tình cờ" biết tin Kinh Trập đã chết.
Từ đó đau lòng tột độ, rời bỏ Kinh thành – mảnh đất đau thương này – vĩnh viễn.
...
Chập tối, Cảnh Nguyên Đế vừa mới hồi cung.
Trông tâm trạng hắn có vẻ khá vui vẻ.
Trong Càn Minh Cung, Ninh Hoành Nho đứng hầu sau lưng bệ hạ, nhìn hắn cầm một tập công văn lên.
Đó là thứ vừa được cấp tốc gửi đến.
Về mọi chuyện xảy ra ở Dung phủ hôm nay.
Hách Liên Dung nhìn chằm chằm vào hai bức tranh chân dung nhỏ bên trên, chính là hình vẽ Liễu thị và Sầm Lương.
Quả thực có vài nét giống Kinh Trập.
Chỉ là Hách Liên Dung nhìn thần thái của họ mà lòng chẳng hề dao động, như đang nhìn vật chết.
À, đúng là vật chết thật.
Dù sao cũng chỉ là hai bức tranh nhỏ.
"Đảm bảo bọn họ sớm rời khỏi Kinh thành," Hách Liên Dung lạnh lùng nói, "trước khi quả nhân g**t ch*t họ."
Ninh Hoành Nho thầm thở phào trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Nô tài sẽ đích thân trông coi việc này ạ."
Chuyện Cảnh Nguyên Đế muốn làm, tự nhiên không ai ngăn cản được.
Giải quyết bằng cách ôn hòa thế này đã nằm ngoài dự liệu của Ninh Hoành Nho. May mắn thay, bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn quên người bình thường nên sống như thế nào.
Kinh Trập e là sẽ không tha thứ cho kẻ làm hại người nhà mình.
Trừ khi có thể giấu giếm cả đời, nếu không đó không phải là thượng sách.
Cũng may bệ hạ đã dừng cương trước vực thẳm, không làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Hách Liên Dung nhìn chằm chằm hai bức tranh nhỏ.
Người nhà Kinh Trập vẫn còn sống.
Điều này rất tốt.
Hắn sẽ đảm bảo họ sống thật tốt, như Kinh Trập từng mong đợi.
Chỉ là vĩnh viễn đừng hòng gặp mặt.
Trong lòng Kinh Trập không được phép xuất hiện sự tồn tại nào quan trọng hơn hắn.
Hễ có, hắn đều sẽ hủy diệt cho bằng hết.
Chỉ là lý trí, hay lễ pháp thế tục cho Hách Liên Dung biết hậu quả của việc giết người nhà Kinh Trập, nên hắn có thể nhẫn nại đôi chút... Ha, nhẫn nại.
Trước khi hắn mất kiểm soát.
________
blues: chuyện ngay từ đầu đã được tác giả cảnh báo, ở phần giới thiệu và ở những chương đầu tiên là công điên, điên thật chứ không phải giả, ổng méo có đạo đức và thích là làm, nếu có ai thấy khó chịu với tình tiết thì hãy lặng lẽ rời đi nhé;