Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 52

Công văn tại Trực Điện Tư qua tay Kinh Trập sắp xếp, xưa nay đều đâu ra đấy, gọn gàng ngăn nắp. Chẳng biết đêm qua tên trộm nào to gan lẻn vào, lục lọi kho lưu trữ khiến mọi thứ rối tung lên. Công văn bị vứt bừa bãi dưới đất, xui xẻo thay đêm qua trời mưa to, cửa sổ lại mở toang, mấy cuốn nằm ngay bệ cửa ướt sũng cả.

 

Sáng sớm, Khương Kim Minh phát hiện ra, tức giận mắng nhiếc suốt cả buổi sáng.

 

Tâm trạng Chưởng tư không tốt, cả buổi sáng hôm ấy, người trong Trực Điện Tư đi đứng đều phải rón rén, tránh thật xa, chỉ sợ sơ sẩy một chút là thành cái thớt cho Chưởng tư trút giận.

 

Người khác có thể tránh, nhưng Kinh Trập thì không.

 

Cậu bị Khương Kim Minh lôi đi dọn dẹp tàn cuộc khẩn cấp. Nhìn khối lượng công việc khổng lồ trước mắt, Kinh Trập đành phải kéo cả Tuệ Bình vào làm cùng.

 

Hai người hì hục dọn dẹp đến tận quá trưa mới miễn cưỡng phân loại được sơ bộ.

 

Tuệ Bình để riêng mấy cuốn công văn ướt sũng sang một bên, nói: "Mấy cái khác còn đỡ, tuy lộn xộn một chút nhưng vẫn sắp xếp lại được. Chỉ có mấy cuốn này là ướt đẫm cả rồi, chữ nghĩa bên trong nhòe nhoẹt dính vào nhau, chẳng nhìn ra được gì nữa."

 

Kinh Trập lật xem thử, chữ viết trên giấy gặp nước đã loang lổ thành từng mảng lớn, coi như bỏ đi.

 

Cậu trầm ngâm một lát, xem đi xem lại bìa sách, rồi lật từng trang kiểm tra, sau đó mỉm cười: "Không sao, mấy cuốn này ta từng xem qua rồi, chắc là vẫn nhớ nội dung."

 

Tuệ Bình ngạc nhiên: "Mấy cái này trông đâu có giống sách giải trí thú vị gì đâu."

 

Kinh Trập: "Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm chút gì đó đọc thôi."

 

Hai người bận rộn mãi đến chiều mới coi như thu dọn xong xuôi mọi thứ.

 

Kinh Trập kiểm lại số lượng cuối cùng, không khỏi nhíu mày.

 

Khương Kim Minh bước vào hỏi: "Sao rồi?"

 

Kinh Trập cúi người đáp: "Bẩm Chưởng tư, phần lớn công văn trong kho đều không mất mát gì. Có vài cuốn bị ướt, đợi lát nữa thuộc hạ sẽ chép lại. Chỉ là... có thiếu mất một cuốn danh sách."

 

"Danh sách gì?"

 

"Danh sách tất cả mọi người thuộc Trực Điện Giám."

 

Không chỉ riêng Trực Điện Tư, mà bao gồm cả Trực Điện Giám.

 

Khương Kim Minh nhướng mày: "Trộm thứ đó làm cái gì?"

 

Cuốn danh sách đó cứ để tơ hơ ở đấy, ai đến cũng có thể nhìn thấy. Mỗi vị Chưởng tư đều nắm rõ trong lòng bàn tay mình có bao nhiêu người, căn bản chẳng cần thiết phải trộm thứ này.

 

Tên trộm này nếu chỉ tắt mắt vặt vãnh thì thôi đi, hà cớ gì phải quậy tung cả kho lưu trữ lên như vậy?

 

Kinh Trập: "Danh sách luôn để ở ngay phía ngoài, quá dễ thấy. Nếu không làm bừa bộn lên một chút, chỉ cần Chưởng tư bước vào là sẽ phát hiện ra thứ đó bị mất ngay."

 

Khương Kim Minh cảm thấy khó hiểu: "Cho dù có chậm trễ vài ngày thì cuối cùng cũng sẽ thống kê lại được thôi. Trộm thứ đó rốt cuộc có tác dụng gì?" Hơn nữa danh sách nhân sự cũng đâu phải bí mật động trời gì.

 

Ông liếc nhìn Kinh Trập.

 

"Hai người các ngươi tay chân cũng nhanh nhẹn đấy chứ."

 

Lúc này trông ông không còn vẻ cáu kỉnh như hồi sáng, có vẻ đã khôi phục lại tính khí thường ngày.

 

Khương Kim Minh phất tay: "Được rồi, ta làm chủ, ngày mai hai ngươi cứ nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Việc còn lại để ngày kia hẵng tính."

 

Dọn dẹp kho lưu trữ chẳng dễ dàng gì, chỉ trong một ngày mà đã sắp xếp xong xuôi tất cả, quả thực vượt ngoài dự liệu của Khương Kim Minh.

 

"Vâng."

 

Kinh Trập và Tuệ Bình cùng cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.

 

Hai người ở trong kho suốt cả ngày, người ngợm lấm lem bụi bẩn, vội vàng trở về tắm rửa.

 

Kinh Trập bị Tuệ Bình đẩy vào tắm trước. Đợi cậu tắm nhanh rồi bước ra thì thấy Tuệ Bình đang đứng nói chuyện với ai đó bên ngoài.

 

Bóng dáng cao lớn kia vừa nhìn đã khiến Kinh Trập bật cười.

 

Vân Khuê đeo một cái tay nải nhỏ, đang nói: "... Cũng không phải thứ gì quan trọng, ngươi cứ cầm về đi..."

 

Là mật ong rừng mà cậu ta mua được.

 

Kinh Trập vắt vắt mái tóc còn ẩm ướt, đi đến bên cạnh Vân Khuê: "Ngươi đi gặp Chưởng tư chưa?"

 

Vân Khuê gãi gãi sau gáy, cười sảng khoái: "Gặp rồi, xong bị mắng cho một trận té tát."

 

Tuệ Bình phì cười, lắc đầu, đưa tạm lọ nhỏ trong tay cho Kinh Trập cầm hộ, sau đó vội vàng đi vào tắm. Người dính đầy bụi, cậu ta chịu hết nổi rồi.

 

Vân Khuê cúi đầu, nhìn Kinh Trập đang mân mê lọ mật ong rừng trên tay, cười hì hì, ngó nghiêng xung quanh rồi ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.

 

"Ta gặp được nàng ấy rồi."

 

Kinh Trập nhướng mày, quan sát sắc mặt Vân Khuê.

 

Vẻ ngọt ngào trên mặt cậu ta có khi còn đặc quánh hơn cả thứ mật ong rừng trên tay Kinh Trập. Cậu không nhịn được nói: "Chưởng tư mắng ngươi, không phải vì chuyện này đấy chứ?"

 

Cậu còn nhìn ra được vẻ ngả ngớn, x**n t*nh phơi phới của Vân Khuê, lẽ nào Khương Kim Minh lại không nhìn ra?

 

Vân Khuê xoa xoa cánh tay vừa bị đánh, đáng thương gật đầu.

 

Kinh Trập ho nhẹ một tiếng: "Ngươi tém tém lại chút đi."

 

Lộ liễu thế này, sợ người ta không biết chắc?

 

...

 

Vào thu, gió thường nổi lên, thổi vào người lạnh buốt.

 

Sáng sớm Kinh Trập dậy đã mặc thêm mấy lớp áo, không ngờ vẫn thấy chưa đủ ấm. Cậu xoa xoa cổ tay, đặt cuốn sách vừa chép lại xong sang một bên.

 

Đây là cuốn cuối cùng.

 

Mấy ngày nay, Kinh Trập chẳng làm việc gì khác, chỉ chăm chăm chép lại công văn, cật lực mấy ngày trời mới coi như bù lại đủ số sách bị hỏng.

 

Khương Kim Minh đã bẩm báo chuyện mất danh sách lên Chưởng ấn thái giám, danh sách mới đang được làm lại, đến lúc đó mới phát xuống.

 

"Kinh Trập, Kinh Trập..."

 

Bên ngoài có người gọi, Kinh Trập vội bước qua mấy cái kệ, đi ra ngoài.

 

Chỉ thấy bên ngoài người người chạy đôn chạy đáo, trên tay xách theo thùng nước và đủ thứ dụng cụ.

 

"Cháy rồi ——"

 

Trong tiếng ồn ào còn lẫn vài tiếng la hét kinh hoàng.

 

"Thùng nước đâu, nhanh lên ——"

 

"Nhanh nhanh, thêm vài người nữa."

 

"Các cung..."

 

Tiếng la hét hỗn loạn gần như bị nhấn chìm trong biển lửa nóng rực.

 

Người gọi Kinh Trập ngoài cửa là Thế Ân.

 

Kinh Trập bước ra hỏi: "Ở đâu bị cháy vậy?"

 

"Vĩnh Ninh Cung."

 

Kinh Trập khựng lại, chạm mắt với Thế Ân. Lại là Vĩnh Ninh Cung?

 

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy Thế Ân đột ngột đẩy mạnh Kinh Trập vào trong nhà.

 

Bị bất ngờ, cậu suýt chút nữa thì ngã.

 

Thế Ân thấy cậu vẫn đứng vững, dứt khoát ngáng chân cậu một cái. Lần này thì ngã thật, một cú ngã đau điếng.

 

Kinh Trập: ???

 

Thế Ân hét toáng lên: "Kinh Trập ngã rồi!"

 

Sau đó, cậu ta lôi xềnh xệch Kinh Trập vào trong phòng, bắt cậu phải ở yên đó "nghỉ ngơi", rồi mới chạy đi cứu hỏa.

 

Kinh Trập: "..."

 

Nhờ cái giọng oang oang của Thế Ân mà rất nhiều người ở Trực Điện Tư đều biết Kinh Trập "ngã bị thương", đi ngang qua cửa phòng cậu còn có người thò đầu vào xem xét.

 

Kinh Trập: "............"

 

Thế Ân hẳn là đã phát hiện ra điều gì đó rồi chăng? Là do trước đây cậu hay hỏi dò về Khang Mãn sao?

 

Nếu không thì việc gì phải làm đến mức này?

 

Thậm chí còn không muốn cậu bén mảng đến Vĩnh Ninh Cung.

 

Trời thu hanh khô, chỉ một đốm lửa nhỏ cũng dễ gây ra tai họa.

 

Trận cứu hỏa này kéo dài mãi đến chập tối mới khống chế được.

 

Chuyện này kinh động đến cả Thái hậu, người vốn luôn cáo bệnh không ra ngoài.

 

Bà ta đứng ra sắp xếp cho Khang phi chuyển đến cung thất khác, lại sai người khẩn trương điều tra nguyên nhân vụ cháy, rồi ban thưởng khen ngợi những cung nhân tham gia cứu hỏa.

 

Một loạt hành động dứt khoát, già dặn và thành thục.

 

Chỉ trong chốc lát đã dẹp yên được dư luận.

 

Khang phi bị hoảng sợ, hôn mê bất tỉnh liền mấy ngày, may nhờ các ngự y Thái Y Viện diệu thủ hồi xuân, nỗ lực cứu chữa mới tỉnh lại được.

 

Cũng không biết trên đời này có tồn tại thứ gọi là ngôn linh* hay không.

 

*Ngôn linh: niềm tin rằng lời nói ẩn chứa sức mạnh tâm linh. Những gì được thốt ra khỏi miệng (dù là lời chúc phúc hay nguyền rủa) đều có khả năng trở thành sự thật, tác động trực tiếp đến thực tế. Khái niệm này xuất phát từ văn hóa Nhật Bản (Kotodama).

 

Thế Ân vừa mới nói Kinh Trập ngã bị thương ở chân để ngăn cậu đi Vĩnh Ninh Cung, thì ngay sau đó lúc bước ra cửa, cậu lại thực sự bị trẹo chân —— là do lúc cố kéo Thế Ân đang vờ ngã, cậu lại tự làm mình bị thương thật.

 

Sáng hôm sau ngủ dậy, mu bàn chân tuy không sưng vù đáng sợ như hôm qua, nhưng đi lại rất khó khăn.

 

Khương Kim Minh đích thân ghé qua một chuyến, nhìn cái chân sưng húp của cậu, buông lời chế giễu một trận đã đời rồi sảng khoái cho cậu nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng.

 

Từ đó, cậu trở thành kẻ rảnh rỗi nhất Trực Điện Tư.

 

Vì rảnh rỗi nên người tìm đến cậu tám chuyện lại nhiều hơn trước, khiến cậu nghe ngóng được không ít chuyện thị phi.

 

Rảnh rỗi sinh nông nổi, Kinh Trập lại lôi kim chỉ ra, chậm rãi may y phục.

 

May cho Dung Cửu.

 

Mấy tháng nay, Kinh Trập cũng tặng cho Dung Cửu không ít đồ lặt vặt.

 

Về độ quý giá thì dĩ nhiên không bì được với đồ của Dung Cửu, nhưng dù sao cũng là tấm lòng.

 

Kinh Trập không nhìn ra Dung Cửu rốt cuộc có thích hay không, nhưng mỗi lần nhận đồ, tâm trạng của hắn có vẻ khá tốt.

 

Kinh Trập để mấy mảnh vải vụn vừa cắt xong sang một bên, định bụng lát nữa sẽ dùng, chợt thấy ngoài cửa có người bước vào...

 

Một người ngoài dự liệu.

 

Là Hâm Thịnh.

 

Kinh Trập bấm "roạt" một tiếng, cắt đứt sợi chỉ trên tay: "Đúng là khách ít đến."

 

Hâm Thịnh vốn chẳng ưa gì cậu, sao lại chủ động tìm tới tận cửa thế này.

 

Hâm Thịnh đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn động tác cắt may của Kinh Trập: "Ngươi cứ ru rú ở đây làm mấy cái việc của đám nữ nhi này à?" Giọng điệu nghe qua đã thấy đầy vẻ châm chọc khó chịu.

 

Quả nhiên là kẻ không biết ăn nói.

 

Chẳng trách sau này Chưởng tư không thích dùng cậu ta.

 

Kinh Trập lơ đễnh nghĩ: "Nữ nhi làm được, tại sao nam tử lại không thể làm?"

 

Hâm Thịnh lạnh lùng nhìn cậu: "Làm mấy thứ này chỉ khiến người ta giống như đàn bà, sầu muộn ủy mị, chẳng có chút khí khái nam nhi nào."

 

Kinh Trập nhìn Hâm Thịnh với vẻ mặt kỳ quái, tên này bị bệnh à?

 

Cậu nói: "Ta nghĩ, chúng ta vốn dĩ cũng đâu còn được coi là đàn ông nữa." Bọn họ là thái giám mà!

 

Hâm Thịnh lộ vẻ giận dữ: "Ngươi!"

 

Kinh Trập thản nhiên đáp: "Nếu ngươi chỉ muốn nói mấy chuyện này thì mau ra ngoài đi, đỡ làm bẩn tai ta."

 

Lời lẽ của Hâm Thịnh khiến Kinh Trập nghe rất chối tai.

 

Hâm Thịnh nuốt cục tức xuống, nhớ tới mục đích của mình, tự thấy bản thân đang phải nhẫn nhục chịu đựng: "Ngươi... có phải rất giỏi xử lý cung vụ không?"

 

Động tác xỏ kim của Kinh Trập khựng lại.

 

Khương Kim Minh thỉnh thoảng có giao một số cung vụ cho Kinh Trập xử lý, nhưng chuyện này không hề công khai.

 

Nếu không phải thường xuyên để mắt theo dõi thì không thể nào biết được.

 

Kinh Trập hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"

 

"Dạy ta." Hâm Thịnh nói, "Ta ở bên cạnh Chưởng tư bao lâu nay, ngài ấy lại chẳng dạy gì cả. Nhưng đối với ngươi thái độ lại hoàn toàn khác. Chắc chắn Chưởng tư đã bồi dưỡng ngươi rất nhiều."

 

Kinh Trập buồn bực: "Dựa vào đâu mà ta phải dạy ngươi?"

 

Người mặt dày trên đời này có nhiều, nhưng Hâm Thịnh quả là kẻ nổi bật nhất.

 

Hâm Thịnh nói: "Ngươi dạy ta, hai chúng ta cùng dốc sức vì Chưởng tư, chẳng phải tốt hơn à?"

 

"Ngươi định tự cút," Kinh Trập nhếch môi, lạnh lùng nhìn Hâm Thịnh, "Hay là để ta giúp ngươi cút?"

 

Hâm Thịnh không thích Kinh Trập, không cho cậu sắc mặt tốt, vậy Kinh Trập hà cớ gì phải ngọt nhạt với cậu ta.

 

Kinh Trập nhìn thì ôn hòa, nhưng khoảnh khắc đó lại toát ra vẻ lạnh lùng khó tả.

 

Ánh mắt cậu nhìn Hâm Thịnh như nhìn một vật chết.

 

Cái nhìn ấy khiến Hâm Thịnh lạnh toát sống lưng, vội vàng đứng bật dậy, lùi mấy bước ra cửa.

 

Cậu ta có một ảo giác kỳ lạ, nếu không lùi lại, e rằng sẽ bị thứ sắc nhọn kia đâm thương mất.

 

Khí thế của Hâm Thịnh bị đè bẹp, nhất thời cậu ta còn ngẩn ra, mãi sau mới nhận thức được mình vừa làm gì. Mặt cậu ta đỏ bừng, hung tợn buông lại một câu.

 

"Ngươi cứ đợi đấy cho ta!"

 

Cậu ta tự cho rằng lần này mình chủ động đến cửa đã là nể mặt Kinh Trập lắm rồi. Kinh Trập, cái kẻ đạo đức giả này, thấy cậu ta hạ mình cầu cạnh mà cũng chẳng nể nang gì.

 

Rốt cuộc là ai đồn tên này khoan dung độ lượng chứ?

 

Bỏ lại câu đó, Hâm Thịnh xoay người định đi, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!

 

Cậu ta đang thầm rủa xả trong lòng thì bất chợt bị một đôi mắt đen thẫm, u tối hơn cả băng giá làm cho đông cứng.

 

Ánh mắt ấy quét qua, chỉ khiến cậu ta run rẩy sợ hãi.

 

Người này là ai? Không phải người của Trực Điện Tư, tại sao lại xuất hiện ở đây?

 

Hâm Thịnh chưa kịp nhìn rõ mặt người nọ nhưng đã vội cúi gằm đầu xuống.

 

Gần như là phản xạ bản năng.

 

Trong đầu cậu ta xẹt qua vô số ý nghĩ, nhưng cơ thể đã lập tức né sang một bên nhường đường.

 

Cho đến khi người đó lướt qua cậu ta, bước vào trong cửa.

 

"Đóng cửa."

 

Hâm Thịnh nghe người đó nói vậy, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả lý trí, giơ tay đóng sầm cửa lại.

 

Cậu ta đứng lặng im trước cánh cửa đóng kín.

 

... Điên rồi sao?

 

Tại sao người kia nói gì cậu ta liền làm theo cái đó?

 

... Hơn nữa, sao cứ cảm thấy ánh mắt Kinh Trập nhìn cậu ta lúc nãy lại giống y hệt người này?

 

Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?

 

Hâm Thịnh thẹn quá hóa giận, thậm chí muốn đập cửa gọi người kia ra mắng một trận, nhưng tay giơ lên rồi lại hạ xuống.

 

Lặp lại mấy lần như thế, rốt cuộc cậu ta vẫn không dám mở cửa, cúi đầu vội vã bỏ chạy.

 

Trong phòng, Kinh Trập cũng trầm mặc.

 

Dung Cửu lại có thể sai bảo Hâm Thịnh một cách tự nhiên như thế, mà tên kia cũng thật sự đóng cửa cho hắn.

 

Cậu lắc đầu, liếc mắt liền thấy gói thuốc trên tay Dung Cửu. Thứ đồ căng phồng này vốn dĩ chẳng ăn nhập gì với vẻ lạnh lùng trên người hắn, thế nhưng lại toát ra một loại hơi thở ôn hòa đến lạ.

 

Nhưng dù có ôn hòa đến mấy, nhìn đống thuốc đó Kinh Trập cũng thấy đau đầu. Chỉ là trẹo chân bình thường thôi, trước đây cậu cũng từng bị rồi.

 

Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi ngay ấy mà.

 

Dung Cửu nhét đống thuốc vào lòng Kinh Trập, lạnh lùng nói: "Điều dưỡng thân thể, bắt buộc phải uống."

 

Kinh Trập cúi đầu nhìn năm sáu gói thuốc, rốt cuộc cũng lộ vẻ mướp đắng, cố gắng lý sự: "Đại phu kê đơn này còn chưa khám cho ta, làm sao biết cơ thể ta thế nào, hay là..."

 

"Mấy thứ này đều là thuốc tẩm bổ bình thường, cứ uống như thường là được." Vẻ mặt Dung Cửu nhàn nhạt, hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay nắn nắn cái chân bị thương của Kinh Trập.

 

Kinh Trập kêu thảm thiết: "Đau đau, đau quá."

 

"Chưa gãy chân là mạng em lớn rồi." Dung Cửu liếc cậu một cái, "Chỉ toàn coi lời ta như gió thoảng bên tai."

 

Giọng người đàn ông bình thản, nhưng ngữ điệu thì tuyệt đối không phải như vậy. Trong thanh âm lạnh lùng ấy quả thực mang theo sát khí nhàn nhạt.

 

Nếu không thì vừa rồi cũng chẳng dọa Hâm Thịnh sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.

 

Dung Cửu từng nói rất nhiều lời, bình thường hỏi bất chợt Kinh Trập chưa chắc đã nhớ ngay. Nhưng trong khoảnh khắc như tia lửa điện xẹt qua này, cậu thực sự đã nhớ ra.

 

—— "Bất kỳ kẻ nào sống sót nhờ em, ta sẽ đích thân bẻ gãy cổ chúng."

 

—— "Em cứu một người, ta sẽ giết một người."

 

Kinh Trập: "... Vết thương này cũng đâu tính là nghiêm trọng." Cậu theo bản năng nắm lấy tay áo Dung Cửu, ít nhiều cũng sợ hắn thực sự làm ra chuyện gì.

 

... Cậu chỉ đơn giản là lôi người ta một cái thôi mà, chưa đến mức gọi là cứu người đâu nha.

 

Thấy Dung Cửu không nói gì, Kinh Trập lại rướn người, khẽ nói: "Bạn bè bên cạnh ta cũng chẳng có mấy ai, những người như vậy không nhiều. Ta cũng không phải ai đến cũng giúp đâu."

 

Dung Cửu vẻ mặt lạnh lùng, đúng là không nhiều, nhưng cũng đủ nhiều rồi.

 

Nhiều đến mức khiến người ta chán ghét.

 

Kinh Trập ôm gói thuốc, nhích nhích người lăn đến bên cạnh Dung Cửu, đáng thương nhìn hắn: "Ta sẽ uống thuốc mà, huynh đừng giận nữa."

 

Dung Cửu liếc xéo cậu: "Em thật sự sẽ nghe lời?"

 

Kinh Trập gật đầu lia lịa.

 

Trong đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo của người đàn ông phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cậu: "Được, uống hết đợt này sẽ có người đưa tiếp đến. Sau này đều phải uống, không được quên."

 

Lời này như sét đánh ngang tai, khiến Kinh Trập ngơ ngác.

 

"... Ta, cái này, còn nữa á?"

 

Dung Cửu: "Khi nào ta hài lòng, khi đó mới được dừng."

 

Kinh Trập: "..."

 

Thật là một người lạnh lùng, vô tình.

 

...

 

Tại cung thất mới, Khang phi vừa mới nằm xuống.

 

Nàng tịnh dưỡng hơn mười ngày nay, chứng kinh hãi về đêm mới đỡ hơn đôi chút.

 

Nhiều người đều cảm thấy Khang phi lần này xui xẻo tột độ. Chuyện trời hanh vật khô, mùa thu dễ cháy lại thực sự vận vào người nàng.

 

Vị chủ tử này tính tình nhu nhược, cung phi nào cũng có thể leo lên đầu nàng mà ngồi, tuy mang danh là Phi vị, nhưng có đôi khi còn chẳng bằng một Tần vị. Tuy nhiên, dưới trướng nàng lại có mấy cung nhân đắc lực, chưa bao giờ để Vĩnh Ninh Cung chịu thiệt thòi bên ngoài. Lần này Vĩnh Ninh Cung gặp nạn, cũng nhờ những người này tay chân nhanh nhẹn nên mới sớm sắp xếp ổn thỏa cho nhóm người Khang phi.

 

Trong điện thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt.

 

Cung nhân trực đêm vừa dậm chân cho đỡ buồn ngủ thì bỗng đứng thẳng người dậy, rồi vội vàng cúi chào.

 

Khang Mãn lặng lẽ đi ngang qua trước mặt họ, ai nấy đều nín thở, không dám lơ là.

 

Lúc Khang Mãn mới đến Vĩnh Ninh Cung, tên vốn phải kỵ húy tôn giả, không nên dùng chữ Khang nữa.

 

Nhưng Khang phi nhân từ, chẳng để tâm chuyện này, không bắt gã đổi tên.

 

Thế nên Khang Mãn vẫn là Khang Mãn, tính tình cũng chẳng mảy may thay đổi.

 

Sau khi đi tuần tra xong, xác định không có việc gì, Khang Mãn mới quay về chỗ ở của mình. Trên đất đã có mấy cung nhân đang quỳ, có thái giám, cũng có cả cung nữ.

 

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng, cơ thể khẽ run rẩy.

 

Khang Mãn chậm rãi bước qua bọn họ, ngồi xuống chiếc ghế phía trước, nhàn nhạt nói: "Đã nghĩ xong phải nói thế nào chưa?"

 

"Tiểu nhân, không hề tiết lộ..."

 

"Luôn làm theo lời dặn dò của gia gia, không dám chậm trễ."

 

"... Chưa bao giờ phản bội ngài..."

 

"Oan uổng, thật sự là oan uổng..."

 

"Oan uổng?" Khang Mãn nghe bọn họ nhao nhao bảy miệng tám lời thì bật cười. Chỉ là nụ cười ấy trông thật dữ tợn, "Ta vu oan cho các ngươi?"

 

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng im phăng phắc, sự ồn ào vừa rồi như thể ảo giác, không ai dám mở miệng biện giải cho mình nữa.

 

Khang Mãn: "Được, là oan uổng, vậy các ngươi nói xem, dạo gần đây..." Giọng gã hạ thấp xuống vài phần, "Ta làm việc gì cũng trắc trở, luôn có kẻ đi trước một bước, phá hỏng bố cục của ta."

 

Ánh mắt gã sắc như chim ưng, quét qua từng người một.

 

"Không phải các ngươi, vậy thì là kẻ nào?"

 

Khang Mãn càng tỏ ra ôn hòa, đám người bên dưới càng run rẩy dữ dội, sợ hãi đến cực điểm.

 

Nhưng bọn họ cũng biết tại sao Khang Mãn lại tức giận.

 

Kể từ sau khi Vĩnh Ninh Cung bị cháy, bất kể Khang Mãn muốn làm gì cũng đều thất bại một cách khó hiểu. Vốn dĩ nếu theo kế hoạch thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ, nhưng cứ đến phút chót là lại lật thuyền trong mương.

 

Ngay lúc Khang Mãn đang nổi trận lôi đình thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vụn vặt.

 

Sau đó, có người đứng ở cửa, giọng nói không cao không thấp vang lên: "Khang Mãn, Khang phi nương nương muốn gặp ngươi."

 

Khang Mãn lập tức im bặt, trừng mắt nhìn đám người dưới đất một cái thật ác liệt, rồi mới đứng dậy, chỉnh lại vạt áo bước ra ngoài.

 

Đợi Khang Mãn đi khuất, đám người dưới đất mới dám thở hổn hển, như vừa thoát chết trở về.

 

"... Rốt cuộc là đứa nào phản bội công công, chi bằng mau chóng khai ra đi, đỡ làm hại đến bọn ta."

 

Một giọng nữ léo nhéo vang lên.

 

"Đúng đấy, ta không muốn phải đối mặt với cơn giận của công công nữa đâu."

 

"Rốt cuộc là ai..."

 

Những lời bàn tán xì xầm liên tiếp vang lên.

 

Đám người bên dưới trừng mắt nhìn nhau, nhưng ai nấy đều mang vẻ sợ hãi.

 

Hành Tri và Hành Hòa dựa vào nhau, cả hai đều cúi đầu không nói lời nào. Bọn họ không tham gia vào những cuộc đối thoại vô nghĩa này, sắc mặt cũng tái nhợt.

 

So với những người khác, hai người bọn họ càng hiểu rõ nguyên nhân khiến Khang Mãn nổi giận.

 

... Hai ngày nay, Thận Hình Tư đang đào bới quá khứ của Khang Mãn.

 

Nhưng Khang Mãn, từng bước đi đến ngày hôm nay, bước nào cũng đều là dấu máu.

 

Căn bản không chịu nổi sự đào bới ấy.

 

Đám người đó mới thực sự là lũ kền kền.

 

Khang Mãn từng giao thiệp với bọn họ, nếu không cần thiết, gã không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với bọn họ nữa.

 

Đây mới là nguyên nhân khiến Khang Mãn thịnh nộ.

 

Trong chính điện đốt hương thơm nhàn nhạt, ngửi vào rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.

 

Đây là loại hương an thần được chế tạo đặc biệt.

 

Khang phi ban đêm dễ giật mình tỉnh giấc, loại hương an thần này là để xoa dịu tinh thần quá mức yếu ớt của nàng, nên đêm nào cũng được đốt.

 

Khang Mãn lặng lẽ đi qua gian ngoài, vòng qua bình phong, quỳ xuống trước giường ngủ êm ái, nhẹ nhàng nói: "Nương nương, nô tài đến rồi."

 

Một đôi tay yếu ớt không chút sức lực vươn ra từ trong màn, Khang Mãn vội vàng đưa hai tay ra đỡ, vô cùng cẩn trọng.

 

"Khang Mãn, khụ khụ..." Khang phi ho khan hai tiếng, chậm rãi nói, "Ngươi xem, ánh trăng kia, có phải rất đẹp không?"

 

Đêm nay không trăng, lại ở trong điện, làm sao thấy được trăng?

 

Khang Mãn không hề cảm thấy lời nói của Khang phi kỳ lạ, ngược lại còn cười theo: "Nương nương nói phải, ánh trăng này quả thực vô cùng xinh đẹp."

 

Ánh trăng đẹp hơn, to hơn cả ở kinh thành, là ánh trăng ngẩng đầu nhìn thấy vào đêm trước ngày rời khỏi quê nhà.

 

Khang phi mỉm cười, thu tay về.

 

Nàng ngồi dậy trên giường, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, khẽ nói một câu. Câu nói này nghe qua không giống tiếng phổ thông cho lắm.

 

Ngược lại có vài phần cảm giác của vùng biên ải.

 

Khang Mãn làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục quỳ bên giường.

 

...

 

Ngoài cung, Trầm gia.

 

Trầm Tử Khôn vốn đã ngủ, khoác thêm áo ngoài dậy, một mình đi đến thư phòng.

 

Mao Tử Thế đang ngồi phịch trên ghế, mặc cho quản gia bôi thuốc cho mình.

 

Trong thư phòng thoang thoảng mùi máu tanh, hòa lẫn với mùi thơm lạ lùng của kim sang dược sau khi quản gia băng bó xong.

 

Thuốc để ở nhà Trầm Tử Khôn đều là loại thượng hạng nhất.

 

Trong cung có Tông Nguyên Tín ra tay, thuốc có thể không tốt sao?

 

Cho dù Mao Tử Thế cũng có không ít thuốc tốt, nhưng có vài loại vẫn không sánh được với kho thuốc của Trầm Tử Khôn, nên mỗi khi bị thương, hắn lại chạy đến Trầm phủ.

 

Trầm Tử Khôn cũng sắp quên mất đây là lần thứ mấy nhìn thấy Mao Tử Thế bị thương, lén lút trèo tường vào Trầm phủ.

 

Lần đầu tiên Mao Tử Thế trèo tường, đúng lúc gặp Trầm Tử Khôn đang ngắm trăng giữa đêm, kết quả một bóng đen to đùng lộn nhào qua tường, rơi bịch một cái xuống đất.

 

Trầm Tử Khôn im lặng nhìn tiểu sư đệ người đầy máu me ngẩng đầu lên cười hì hì: "Ấy, Trầm đại nhân, mau kéo ta một cái, tay ta đau quá."

 

Khoảnh khắc đó, Trầm Tử Khôn vốn tính tình đoan chính, trầm ổn, lại thầm nghĩ, tại sao phụ thân vào những năm cuối đời lại nhận Mao Tử Thế – một kẻ hỗn thế ma vương như vậy làm đệ tử?

 

Cái tính nết này, chẳng giống phụ thân chút nào.

 

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trầm Tử Khôn vẫn kéo Mao Tử Thế dậy, lại đích thân bôi thuốc cho hắn.

 

Sau này số lần nhiều lên, người trong Trầm phủ cũng quen dần.

 

Nếu lúc đi tuần tra mà phát hiện ra một người máu me đầm đìa thì đừng hoảng, nhìn xem có phải Mao Tử Thế không đã. Nếu phải thì lôi y quan đến trước, rồi hãy đi thông báo cho Trầm Tử Khôn.

 

Có điều, lần này vết thương của Trầm Tử Khôn trông không nghiêm trọng lắm, chỉ bị rạch hai đường trên cánh tay, nhìn thì hơi sâu nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da.

 

Loại thương tích này đối với Mao Tử Thế đã được coi là chuyện nhỏ. Quản gia cũng có thể lờ đi mùi máu tanh, nhanh tay lẹ mắt băng bó xong cho hắn.

 

Mao Tử Thế cử động cánh tay, cười hì hì nói: "Lưu quản gia, tay nghề của ngươi đúng là ngày càng tốt."

 

Quản gia Lưu cười khổ bất lực: "Tiểu tiên sinh, cái này đều nhờ luyện tập trên người ngài mà ra cả đấy."

 

Mao Tử Thế là đệ tử của lão viện trưởng, người trong phủ thường gọi hắn là tiên sinh, vì tuổi tác nhỏ nhất nên thêm chữ "tiểu" vào, nghe xong Mao Tử Thế lúc nào cũng xụ mặt.

 

"Ta bao nhiêu tuổi rồi mà cứ gọi là tiểu tiên sinh mãi." Mao Tử Thế không cam lòng nói, "Gọi ta là tiên sinh không được à?"

 

Trầm Tử Khôn nhàn nhạt nói: "Chừng nào ngươi còn chạy tới đây, thì chừng đó ngươi vẫn chỉ là tiểu tiên sinh thôi."

 

Nghe câu này, Mao Tử Thế chọn cách ngậm miệng.

 

Hắn không nỡ bỏ qua đống thuốc tốt ở chỗ Trầm thúc đâu, Cảnh Nguyên Đế là kẻ thâm trầm khó đoán, nhìn thì có vẻ không thích Trầm Tử Khôn, nhưng thuốc tốt trong nhà này toàn là hàng thượng phẩm trong cung ban xuống.

 

Mấy thứ này, Mao Tử Thế muốn có cũng chưa chắc có được đâu!

 

Chẳng phải hắn tranh thủ hưởng sái một chút sao?

 

Sau khi Lưu quản gia lui xuống, Trầm Tử Khôn đi đến ngồi cạnh Mao Tử Thế, quan sát vết thương trên tay hắn, nhàn nhạt hỏi: "Lần này, lại là vì cái gì?"

 

Mao Tử Thế cười đáp: "Đi dạo một vòng ở Hồng Lư Tự, đám người ngoại tộc này giỏi che giấu thật, có mấy kẻ thân thủ khá lắm."

 

Những kẻ ở Hồng Lư Tự này, nhìn bề ngoài thì an phận, nhưng đó là nhờ sự trấn áp của đám hộ vệ bên ngoài. Nếu không có tầng tầng lớp lớp canh phòng cẩn mật, bọn chúng đã sớm rục rịch làm loạn rồi.

 

Tuy nhiên, Cảnh Nguyên Đế đặc biệt nhốt bọn chúng ở Hồng Lư Tự, cũng không chỉ đơn thuần là để bọn chúng "an phận thủ thường".

 

Là thăm dò, là quan sát.

 

Tựa như đang quan sát một đàn kiến, đầy hứng thú dõi theo chúng tranh đấu lẫn nhau.

 

Mao Tử Thế lờ mờ đoán được suy nghĩ của Cảnh Nguyên Đế, nhưng cũng chỉ có thể thốt lên hai chữ: Kẻ điên.

 

Người bình thường ai dám lấy chuyện như vậy ra để thăm dò?

 

Nếu sơ sẩy một chút, lật thuyền trong mương thì đâu phải chuyện nhỏ.

 

Tuy nhiên, chuyến đi Hồng Lư Tự lần này, Mao Tử Thế lại biết được một chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ.

 

Trước khi đến Trầm gia, Mao Tử Thế đã truyền tin tức đi rồi.

 

Giờ này Càn Minh Cung chắc hẳn đã nhận được tin, chỉ đợi ngày mai Hoàng đế bệ hạ tỉnh giấc.

 

Bọn họ đều biết tính nết quái gở của Cảnh Nguyên Đế, nếu không cần thiết, chẳng ai dám kinh động vào lúc này.

 

Sắc mặt Trầm Tử Khôn hơi trầm xuống: "Manh động."

 

Ông biết đám người ở Hồng Lư Tự kia có chỗ dùng, nhưng màn thăm dò này của Mao Tử Thế, ít nhiều cũng đã bứt dây động rừng.

 

Mao Tử Thế kêu "ai da" một tiếng, nhũn người như đống bùn trên ghế: "Trầm thúc, thúc cũng không phải không biết tính nết Hoàng đế bệ hạ, bá đạo vô cùng. Rất nhiều chuyện ngài ấy căn bản chẳng để tâm, phóng khoáng vô cùng, thế nhưng diễn biến sự việc thì ngài ấy lại cứ khăng khăng muốn nắm trọn trong lòng bàn tay. Thúc nói xem, sao lại có người kỳ quái như ngài ấy chứ?"

 

Rõ ràng là chẳng kiêng kỵ gì, chẳng quan tâm gì, luôn tạo cho người ta cảm giác tàn nhẫn như có thể châm một mổi lửa thiêu rụi tất cả bất cứ lúc nào, vậy mà cái gì cũng muốn nắm chặt trong tay.

 

Chỉ khổ cho những kẻ đáng thương như bọn họ bị chèn ép.

 

Mao Tử Thế bị Cảnh Nguyên Đế bóc lột, mỗi lần muốn than thở cũng chỉ có thể tìm đến Trầm Tử Khôn.

 

Trầm Tử Khôn: "Ngài ấy, là do thời niên thiếu mà ra." Giọng ông nhẹ bẫng, dường như đang chìm vào hồi ức.

 

Thật ra trước khi Cảnh Nguyên Đế bảy tuổi, Trầm Tử Khôn rất ít khi gặp hắn, lác đác vài lần cũng chỉ là trong tiệc sinh thần của Từ Thánh Thái hậu.

 

Mặc dù khi đó, tình cảm giữa Tiên đế và Từ Thánh Thái hậu đã rạn nứt, nhưng mỗi năm vào tiệc sinh thần, Từ Thánh Thái hậu vẫn luôn giữ được tinh thần, hiếm khi bạo phát.

 

Vì sợ kích động đến Từ Thánh Thái hậu, chỗ ngồi của Cửu hoàng tử luôn được sắp xếp ở nơi hẻo lánh nhất.

 

Trầm Tử Khôn từng nhìn thấy dáng vẻ lẻ loi, lặng lẽ ăn uống của hắn, cũng từng vô tình bắt gặp hắn mỉm cười bất lực với hầu cận.

 

Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cư xử vô cùng đúng mực.

 

Là một đứa trẻ trầm mặc ít nói, nhưng vẫn rất ôn hòa.

 

Rốt cuộc là làm thế nào mà từng bước, từng bước trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay?

 

Trước kia những thứ có thể nắm giữ trong tay quá ít ỏi, đến mức giờ đây, d*c v*ng kiểm soát bùng nổ ấy lại trở nên đáng sợ đến kinh người, giống như hai thái cực dữ dội.

 

Mao Tử Thế vẫn không nhịn được hỏi: "Trầm thúc, ta thật sự rất thắc mắc, thúc nói xem, muội muội kia của thúc, rốt cuộc là nghĩ thế nào?"

 

Lời này hắn nói ra, có lẽ hơi đại nghịch bất đạo.

 

Người hắn đang nói đến, chính là mẫu nghi thiên hạ một thời.

 

Là Từ Thánh Thái hậu, là mẹ ruột của Cảnh Nguyên Đế.

 

Nhưng hắn lại là đệ tử của lão viện trưởng.

 

Xét về vai vế, hắn và Từ Thánh Thái hậu, lại cùng chung một thế hệ.

 

Sở dĩ gọi Trầm Tử Khôn là Trầm thúc, chẳng qua vì Mao Tử Thế kính trọng ông, nếu không, hắn hoàn toàn có thể đường hoàng gọi tên tự của Trầm Tử Khôn.

 

Cũng chính vì vậy, Trầm Tử Khôn nghe hắn nhắc tới, cũng chỉ bất lực cười khổ.

 

"Nó đối với tình cảm, vô cùng thuần khiết." Trầm Tử Khôn rất ít khi nhắc chuyện cũ, nhất thời có chút hoảng hốt, "Vì thuần khiết, nên không dung thứ cho dù chỉ là nửa điểm phản bội."

 

Tiên đế đã cho nàng hy vọng, rồi lại tàn nhẫn đập nát nó.

 

"Bệ hạ là do nó sinh ra, tuy nhìn thì không giống, nhưng thực tế, ở điểm này, có lẽ cũng có vài phần tương tự nó."

 

Trầm Tử Khôn nhìn về phía Mao Tử Thế, trong giọng nói mang theo sự trầm mặc kỳ lạ.

 

"Trước đó ngươi nói, bệ hạ có lẽ đã có... Nếu chuyện này là thật, hãy nhớ kỹ, phải cẩn trọng, và cẩn trọng hơn nữa."

 

Nếu một ngày xảy ra chuyện, Cảnh Nguyên Đế chỉ có thể điên cuồng hơn cả Từ Thánh Thái hậu.

 

Sắc mặt Mao Tử Thế trở nên kỳ quái. Trầm thúc không biết người Cảnh Nguyên Đế thích là ai, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?

 

Đó không chỉ là một đàn ông, mà thân phận còn đặc biệt nhạy cảm.

 

Chuyện này có thể gây ra sóng gió gì được?

 

Thế nhưng, chính vì sự chênh lệch thân phận giữa họ, Mao Tử Thế cũng cảm thấy nguy hiểm.

 

Một nhân vật nhỏ bé như Kinh Trập, bình thường chẳng ai để ý, nhưng nếu bị phát hiện, Kinh Trập hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình. So với Cảnh Nguyên Đế, hay là Thái hậu, muốn b*p ch*t cậu, cũng dễ dàng như b*p ch*t một con côn trùng.

 

Hắn không hiểu, tại sao Cảnh Nguyên Đế vẫn luôn để mặc cho Kinh Trập sống vô tư vô lo như vậy, vừa không cho cậu biết thân phận thật của "Dung Cửu", cũng không điều cậu đến bên cạnh mình.

 

Là chơi đùa quá vui vẻ, hay là căn bản không định lâu dài?

 

Nhưng mà...

 

Điều này lại không đúng lắm.

 

Nếu thật sự chỉ coi như trò đùa, làm sao có thể duy trì hứng thú lâu đến vậy?

 

Dựa theo bản tính của Cảnh Nguyên Đế, những thứ từng khiến hắn hứng thú trước đây, dù là người hay vật, đều sẽ bị hắn hủy hoại triệt để, làm gì có chuyện sống lâu dài được?

 

Kinh Trập là người đầu tiên, sống yên ổn đến tận bây giờ, thậm chí còn là sự tồn tại đặc biệt ngoại lệ.

 

Mao Tử Thế không khỏi bắt đầu nghiền ngẫm lời Trầm Tử Khôn nói, dường như cũng có chút giá trị tham khảo.

 

Có điều...

 

Hắn nhớ, bên cạnh Kinh Trập đã sớm có người đi theo rồi thì phải? Với tính khí của Cảnh Nguyên Đế, làm sao có thể không chừa lại hậu chiêu.

 

...

 

Cái chân của Kinh Trập, dưỡng cũng phải mất kha khá ngày.

 

Thương gân động cốt một trăm ngày, cậu không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng cũng rất khó xuống giường đi lại.

 

Vì vết thương ở chân, Minh Vũ và Vân Khuê đều lần lượt đến thăm cậu.

 

Minh Vũ đến vội, đi cũng vội, không nán lại lâu.

 

Những ngày này, Ngự Thiện Phòng tuy bị theo dõi gắt gao, nhưng đối với họ ngược lại là chuyện tốt. Mọi ngóc ngách đều có người trông chừng, muốn vu oan giá họa lại càng khó hơn.

 

Cậu ta không thể ở lại bên ngoài quá lâu, tránh gây thêm sự chú ý cho Kinh Trập.

 

Minh Vũ chân trước vừa đi, chân sau Vân Khuê đã tới.

 

Cậu ta tiện thể mang theo lời hỏi thăm của Trịnh Hồng và Hồ Lập, cùng với một bình mật ong rừng to hơn.

 

Cái bình nhỏ Kinh Trập có trước đó còn chưa ăn hết nữa.

 

Vân Khuê ngồi phịch xuống mép giường, nhìn quanh một vòng, thấy bốn bề vắng lặng mới hạ giọng nói: "Gần đây, có phải ngươi đắc tội với ai không?"

 

Kinh Trập: "Sao lại nói vậy?"

 

Vân Khuê thấy vẻ mặt Kinh Trập bình tĩnh, như thể chẳng có chuyện gì, lúc này mới yên tâm đôi chút, khẽ nói: "Ngươi cũng biết tin tức ở Tạp Mãi Vụ luôn linh thông nhất, gần đây, dường như có người đang tìm một..." Cậu ta nhìn Kinh Trập từ đầu đến chân, rồi mới nói, "Một tiểu thái giám giống như ngươi."

 

Người dò la tin tức rất cẩn trọng, hơn nữa cũng chỉ là thuận miệng hỏi thăm, thái độ không quá nghiêm túc, người thường sẽ chẳng mấy ai để trong lòng.

 

Nhưng khổ nỗi Trịnh Hồng lại là người cẩn trọng nhất.

 

Cậu ta âm thầm điều tra thân phận kẻ đó, đối chiếu lại thì chỉ thấy kỳ lạ. Người của Vĩnh Ninh Cung, tại sao lại tìm người có đặc điểm giống Kinh Trập?

 

Nếu không phải vì không dứt ra được, lần này cậu ta chắc chắn sẽ đích thân tới hỏi, chỉ là kẹt nỗi không đi được nên mới nhờ Vân Khuê đến hỏi.

 

Kinh Trập im lặng, rồi sờ sờ mũi, lại sờ sờ mặt: "... Có thể là vì, ta đã đánh người của Vĩnh Ninh Cung một trận."

 

Vân Khuê trừng to mắt, vỗ bốp một cái vào cánh tay Kinh Trập: "Chuyện tốt như thế, sao không rủ ta với?"

 

Kinh Trập: "Sự tình có nguyên do, là tai nạn..."

 

Cậu ôm cánh tay mình, xuýt xoa một tiếng, cái vỗ này sắp làm cậu bầm tím rồi.

 

"Vậy là hiểu lầm?"

 

Kinh Trập im lặng, cái đó thì không thể nào.

 

"Không phải hiểu lầm."

 

Có làm lại lần nữa, Kinh Trập vẫn sẽ đánh gã.

 

Hơn nữa chỉ có đánh ác hơn lần này, nhắm thẳng vào mặt mà đánh.

 

Vân Khuê chép miệng tấm tắc, xoa xoa tay, nói nhỏ: "Thế thì hơi khó giải quyết rồi, kẻ này đã tra đến tận đây, xem ra là muốn tìm ngươi ra để trút giận. Đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi, nếu không thì tìm cơ hội, trùm bao tải đánh gã trận nữa."

 

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, những sự dò hỏi này đa phần đều diễn ra trước khi Vĩnh Ninh Cung bị cháy.

 

Kể từ sau vụ hỏa hoạn, không còn thấy động tĩnh gì như trước nữa.

 

Dường như chỉ sau một đêm, tất cả những rục rịch đều đã im hơi lặng tiếng.

 

Là bị vụ cháy cầm chân, hay còn nguyên do nào khác?

 

Kinh Trập không nhịn được cười: "Trùm bao tải đánh gã thì sướng tay đấy, nhưng không giải quyết được vấn đề."

 

Vân Khuê ngẫm nghĩ thấy cũng phải.

 

Không có đạo lý ngày nào cũng phòng trộm, cho dù có người che giấu, nhưng cái hoàng cung này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ đâu xui xẻo đụng mặt nhau thì khó mà thu dọn tàn cuộc.

 

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Ngươi về nói với Trịnh Hồng, chuyện này đừng xen vào, kẻo rước họa vào thân. Kẻ đó, tính tình không dễ chọc đâu."

 

Kinh Trập không nói tên Đại thái giám kia là ai, dù sao cứ là người của Vĩnh Ninh Cung thì cùng nhau đề phòng là được.

 

Đi đường vòng là tốt nhất, tránh rước lấy phiền phức.

 

Kinh Trập tính toán đâu ra đấy, nhưng lúc Vân Khuê sắp đi, liếc mắt nhìn thấy hai người đang đi tới ngoài cửa sổ. Cậu ta động não nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười quỷ dị.

 

"Ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cho ngươi!"

 

Giọng nói to đến mức người trong người ngoài đều nghe rõ mồn một.

 

Kinh Trập đang ngơ ngác, nhìn bóng dáng Vân Khuê chạy biến như cơn lốc, vừa định thu hồi tầm mắt thì chạm trúng ngay Thế Ân và Cốc Sinh.

 

Sau lưng họ còn có Tuệ Bình vừa về, ánh mắt mấy người bọn họ nhìn cậu chằm chằm, mang theo thâm ý khó tả.

 

Bịch ——

 

Bên trái Kinh Trập bị Cốc Sinh tò mò khoác vai: "Kinh Trập, Vân Khuê vừa nói gì với ngươi thế?"

 

Thế Ân đè lên cánh tay phải của cậu, giọng điệu sâu kín: "Đúng đấy, ta cũng muốn biết biết đây, Tuệ Bình, ngươi có rõ đầu đuôi câu chuyện không?"

 

Kinh Trập bị đè trên giường, sắp tắt thở đến nơi, giãy giụa mấy lần không ngồi dậy nổi, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng.

 

Cái chân xui xẻo này khiến cậu chạy cũng không chạy được, bị kéo lại, sống sượng như con rùa bị lật ngửa, chỉ có thể mặc người chém giết.

 

... Vân Khuê, tiểu tử nhà ngươi, đợi đấy cho ta!

 

Kinh Trập lười ngồi dậy, cứ thế nằm sấp trên giường nói chuyện.

 

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thế Ân vỗ đùi cái đét.

 

"Có phải tên khốn Khang Mãn kia không?"

 

Người khác có thể bị qua mặt, nhưng Thế Ân biết nhiều nội tình, vừa nghe Kinh Trập nói vậy là biết ngay ai. Cậu ta thầm khen mình cơ trí, trước đó không cho Kinh Trập đi Vĩnh Ninh Cung, quả nhiên là làm đúng rồi!

 

Kinh Trập gật đầu: "Đúng là gã."

 

Thế Ân nheo mắt, nhìn chằm chằm Kinh Trập không buông.

 

"Sao nhìn ngươi vẫn bình chân như vại thế? Ngươi có chủ ý rồi, là chủ ý gì?"

 

Hai người kia cũng nhìn Kinh Trập, đặc biệt là Tuệ Bình.

 

Kinh Trập chậm rãi nói: "Khang Mãn đi đến ngày hôm nay, xuôi chèo mát mái, hễ ai cản đường gã, đa phần đều sẽ gặp chuyện không may."

 

Người chết cũng có, nhưng không phải tất cả mọi người đều chết.

 

Nếu Khang Mãn thực sự gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thì gã bây giờ không thể chỉ là Đại thái giám của Vĩnh Ninh Cung được, ít nhất cũng phải leo được tới Càn Minh Cung chứ?

 

Cốc Sinh nhướng mày: "Chẳng lẽ, ngươi đi tìm những người đó?"

 

Chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.

 

Tuệ Bình khó hiểu: "Nhưng làm sao ngươi khiến họ tin ngươi? Ngươi đi tìm họ cũng dễ làm lộ bản thân. Hoặc giả trong số những người này, có kẻ sau khi bị dọa vỡ mật, lại trở thành con rối của Khang Mãn thì sao?"

 

Không phải chưa từng có tiền lệ như vậy.

 

Rõ ràng là kẻ đáng thương bị áp bức, nhưng theo thời gian, lại trở thành tay sai cho kẻ thủ ác.

 

Kinh Trập bật cười.

 

"Không phải ta đi."

 

"Không phải ngươi đi, vậy thì là ai?"

 

Mấy người kia ngạc nhiên.

 

Kinh Trập trước đó không muốn nói cho họ biết chuyện này, chính là vì trong đó ẩn chứa nguy hiểm. Đã là nguy hiểm, Kinh Trập xưa nay thà tự mình dấn thân chứ không muốn làm liên lụy người khác.

 

Vào thời điểm mấu chốt này, sao lại lòi ra một người khác được?

 

Kinh Trập gãi gãi mặt: "Ta nhờ Dung Cửu giúp ta tra."

 

Sau khi Dung Cửu trấn áp cậu, khiến cậu buộc phải khuất phục dưới dâm uy, đồng ý sau này đều phải uống thuốc đúng giờ, Kinh Trập lại mặt dày nhờ hắn giúp tra xét quá khứ của Khang Mãn.

 

Vĩnh Ninh Cung bị cháy, chuyện này không nghi ngờ gì nữa là vô cùng kỳ lạ.

 

Lúc đó, Dung Cửu nghe xong thỉnh cầu của cậu, không lập tức đồng ý ngay, ngược lại nhìn cậu vài lần, thong thả nói: "Nếu em không quen biết ta, gặp phải chuyện như vậy, sẽ làm thế nào?"

 

Kinh Trập nói rất tự nhiên: "Vậy thì ta sẽ không gặp phải chuyện như vậy."

 

Dung Cửu nhướng mày, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Kinh Trập, nghe cậu nói tiếp.

 

"Ta có lẽ vẫn sẽ rời khỏi Bắc Phòng, sau đó tiếp tục nỗ lực sống sót, cho đến một ngày nào đó không muốn sống nữa, ta có thể sẽ tìm mọi cách đâm Hoàng Khánh Thiên một dao."

 

Kinh Trập nói đến đây thì bật cười.

 

"Đương nhiên, cũng có thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, ta cứ thế sống tiếp thôi."

 

Kinh Trập nói về ngày trước, nói về quá khứ, giọng điệu nhạt nhòa, hiếm khi thấy vẻ kích động. Nhưng Dung Cửu biết, trong lòng Kinh Trập có một ngọn lửa đang cháy.

 

Nó cháy mọi lúc mọi nơi.

 

Vì người nhà của cậu, vì bạn bè của cậu.

 

Dung Cửu giơ tay, túm lấy vạt áo Kinh Trập, kéo người lại gần, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau.

 

Dung Cửu giữ chặt Kinh Trập, thong thả nói: "Chuyện của Khang Mãn, ta sẽ đi tra. Em không cần manh động, bất kể là em, hay đám, bạn bè kia của em."

 

Kinh Trập luôn có cảm giác, khi Dung Cửu nói ra hai chữ kia, mang theo sự chán ghét nồng đậm.

 

Cậu vốn bị Dung Cửu lôi kéo, lúc này càng cúi thấp đầu xuống, cho đến khi hơi thở nơi chóp mũi hai người hòa quyện vào nhau.

 

Kinh Trập chậm rãi nói: "Có phải huynh... huynh, rất có địch ý với bọn họ?"

 

Dung Cửu lạnh nhạt nhìn cậu: "Bất kỳ kẻ nào chiếm giữ sự chú ý của em, đều khiến người ta chán ghét. Bất kể là bạn bè của em, hay là..." Hắn khựng lại, cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ cuối cùng.

 

A, người nhà.

 

Trong đôi mắt đen thẫm của Dung Cửu cuộn trào những cảm xúc cực đoan, sát ý thoắt ẩn thoắt hiện vừa mới lộ ra đã bị một đôi tay sờ lên xoa dịu đi quá nửa.

 

Kinh Trập nhéo má Dung Cửu, phiền não thở dài: "Ta cả đời này có lẽ không cần phải ăn giấm nữa rồi." Cậu đầy ẩn ý nhìn người đàn ông.

 

"Chỉ riêng mùi giấm ngửi thấy trên người huynh, đã chua đến mức khiến người ta không chịu nổi."

 

Tóm lại là.

 

Chuyện này, Dung Cửu đã nhúng tay vào.

 

"Nếu là vậy thì dễ dàng hơn rồi."

 

Thế Ân vừa nghe chuyện này có Dung Cửu can thiệp, ít nhiều cũng yên tâm hơn.

 

Kinh Trập ngẫm nghĩ, thật ra cậu cũng còn chủ ý khác, chỉ là nguy hiểm hơn nhiều.

 

Nhưng không biết Dung Cửu có phát hiện ra hay không, hôm đó lúc rời đi, hắn bóp mặt Kinh Trập, bắt cậu an phận thủ thường, đừng có manh động, nếu không sẽ vặn cái đầu chó con của cậu xuống.

 

Kinh Trập rất khó hiểu, tại sao lại là đầu chó con?

 

Cậu sờ sờ đầu mình, dáng vẻ đoan chính thế này, chỗ nào giống chó chứ?

 

Kinh Trập lầm bầm, hơn nữa nguy hiểm thì đã sao?

 

Xưa nay toàn nguy hiểm tìm đến cậu, cậu chủ động tìm chút nguy hiểm, thì cũng... coi như bình thường chứ nhỉ?

 

Cũng chỉ dám lén lút nghĩ vậy thôi, Kinh Trập vuốt mặt, cuối cùng vẫn từ bỏ.

 

Không dám vuốt râu hùm.

 

Từ khi Dung Cửu đồng ý, Kinh Trập lục tục nhận được rất nhiều thông tin chi tiết về quá khứ của Khang Mãn, trong đó không chỉ có những toan tính của gã, mà còn có cả danh sách những người bị gã hãm hại.

 

Kinh Trập nhìn danh sách dày đặc kia, ít nhiều cũng bị kinh ngạc.

 

Tuy biết Khang Mãn chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng cũng quá mức không bằng cầm thú rồi.

 

Tuy nhiên, trong số đó, người khiến Kinh Trập ngạc nhiên nhất lại là Đinh Bằng.

 

Cái tên Đinh Bằng đã chết này, trước khi làm quản sự ở Cung Ứng Khố, gã vậy mà cũng là người của Vĩnh Ninh Cung.

 

Sự trùng hợp cao độ này khiến cậu không khỏi chuyển hướng chú ý sang Khang phi của Vĩnh Ninh Cung.

 

Khang phi ở trong cung vẫn luôn là một nhân vật mờ nhạt.

 

Tuy nàng là người vào cung sớm nhất, nhưng bất kể là địa vị trong cung hay tính tình, đều vô cùng không nổi bật.

 

Đức phi thỉnh thoảng sẽ quan tâm nàng một chút, nhưng cũng là vì tính tình nàng quá đỗi nhu thuận, năm xưa ngay cả Lưu Tài nhân ở thiên điện cũng có thể cưỡi lên đầu nàng, chứ đừng nói đến người khác.

 

Chính vì Khang phi quá mức không có cảm giác tồn tại, nên dù Kinh Trập đã mấy lần lưu ý đến sự khác thường của Vĩnh Ninh Cung, nhưng căn bản không hề nghĩ tới nàng. Thế nhưng nếu hết lần này đến lần khác đều liên quan đến Vĩnh Ninh Cung, vậy liệu có phải cũng đồng nghĩa với việc có liên quan đến Khang phi?

 

Đây chỉ là suy đoán của Kinh Trập, nhưng Dung Cửu chắc hẳn đã để ý rồi.

 

Đợi đến khi cậu tiễn hết đám bạn bè lo lắng ra về, nằm trên giường, Tuệ Bình cũng lười biếng nằm trên giường của cậu ta.

 

Đèn trong phòng đều đã tắt.

 

Yên tĩnh, hai người không nói chuyện, nhưng đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.

 

"Tuệ Bình, có phải ngươi còn chuyện muốn nói không?"

 

Kinh Trập trở mình, nhìn sang giường đối diện trong bóng tối. Vừa rồi cậu đã lờ mờ cảm thấy Tuệ Bình dường như có điều muốn nói, chỉ là đến lúc mọi người rời đi, lời này vẫn nghẹn ở cổ họng, chưa nói ra được.

 

Tuệ Bình hơi sững lại, không ngờ Kinh Trập lại nhạy bén đến thế. Nhưng nghĩ đến là cậu, lại cảm thấy không có gì lạ.

 

Bên phía Tuệ Bình vang lên tiếng sột soạt, mang theo chút thăm dò và do dự: "Kinh Trập, việc Dung Cửu đang làm, có nguy hiểm cho ngươi không?"

 

"Việc này đâu có làm lộ ta, sao mà nguy hiểm được?" Kinh Trập cười nói, "Nếu tra ra bằng chứng phạm tội, trực tiếp giải đến Thận Hình Tư, không liên quan đến ta."

 

Tuệ Bình chần chừ một chút, lát sau mới nói tiếp: "Ngươi đối với Dung Cửu, dường như, lại càng thêm tin tưởng hơn rồi."

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, vặn vẹo trên giường: "... Sao lại nói vậy?" Chẳng lẽ cảm xúc biểu lộ ra ngoài của cậu đã rõ ràng đến thế, giờ không chỉ Minh Vũ, mà ngay cả Tuệ Bình cũng nhìn thấu sao?

 

Tuệ Bình chậm rãi nói: "Thật ra ta chỉ đoán thôi. Trước đây, bất kể ngươi đến đây rồi gặp phải bao nhiêu chuyện, đa phần ngươi đều dựa vào bản thân để giải quyết, rất ít khi nhắc đến Dung Cửu."

 

Kinh Trập không thích cầu cứu người khác.

 

Bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần có thể tự mình xử lý thì không bao giờ nói hai lời. Có đôi khi sự việc đã qua rồi, kết quả đã có rồi, bọn họ mới biết, hóa ra trên người Kinh Trập từng xảy ra chuyện như vậy.

 

Giống như chuyện của Hoàng gia.

 

Nếu không phải phần thưởng từ Càn Minh Cung ban xuống, bọn họ e là cả đời cũng không biết Kinh Trập có ẩn tình như thế.

 

Cậu đã quen với điều đó.

 

Ngoại trừ qua lại khá thân thiết với Minh Vũ, phần lớn thời gian, dù bạn bè bên cạnh không ít, trông cậu vẫn có chút cô độc.

 

Kinh Trập trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện gần đây.

 

Trước kia, cậu rất ít khi kể với Dung Cửu về rắc rối của mình.

 

Nhưng gần đây, cậu sẽ chủ động mở lời, hỏi Dung Cửu về một số chuyện thắc mắc, như vụ sứ thần ở Thượng Ngu Uyển lúc trước, cũng sẽ nhờ hắn làm giúp một số việc, như lần này tra xét Khang Mãn.

 

... Là sự tra xét bình thường hơn sau khi đè xuống "quyết định giết chóc" của Dung Cửu.

 

Việc này đối với Dung Cửu dễ như trở bàn tay.

 

Nhưng để Kinh Trập mở lời lại là chuyện khó. Cậu rất khó cầu xin người khác làm gì, ngoại trừ Minh Vũ.

 

Mà bây giờ, thái độ của cậu đối với Dung Cửu dường như đã khác hơn.

 

Kinh Trập nghe lời Tuệ Bình nói, không nhịn được chớp chớp mắt, rơi vào trầm tư.

 

Là vì... cậu ngày càng buông bỏ sự đề phòng với Dung Cửu, ngày càng tin tưởng hắn hơn ư?

 

Dựa núi núi lở, dựa người người chạy.

 

Phụ thuộc vào người khác, là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.

 

Điều này sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối vô lực.

 

... Ha, bất tri bất giác, cậu đã bắt đầu làm chuyện ngu xuẩn rồi.

 

________

 

Vở kịch nhỏ:

 

Kinh Trập: Phụ thuộc vào người khác, là một chuyện ngu xuẩn.

 

Dung Cửu vẫn thấy chưa đủ: Quả nhiên nên giết Minh Vũ, chướng mắt.

Bình Luận (0)
Comment