Trong Càn Minh Cung, Ninh Hoành Nho đang khom người, cài lên những món đồ trang sức cuối cùng cho Cảnh Nguyên Đế. Trời vẫn chưa hửng sáng, cả tòa cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng tuyệt nhiên không một tiếng động thừa thãi, chỉ còn lại sự tĩnh mịch bao trùm.
Cảnh Nguyên Đế chỉ dùng qua loa vài miếng điểm tâm sáng rồi đi thượng triều.
Ninh Hoành Nho liếc nhìn, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, vội vàng theo sau Hoàng đế.
Buổi chầu hôm nay, người lên tiếng đầu tiên lại hơi nằm ngoài dự liệu.
Trên triều đình, quan viên Hồng Lư Tự bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Bẩm bệ hạ, tại Hồng Lư Tự, hai tộc Cao Nam và Việt Duật đều đã phái người đến thương nghị, nói rằng đoàn sứ thần hy vọng có thể rời đi trước tháng mười. Nếu muộn hơn nữa, tuyết lớn sẽ khó đi lại."
Lời vừa dứt, lập tức có quan viên khác lên tiếng.
"Không ổn, phán quyết về Hòa Âm còn chưa đưa ra, nếu để họ trở về như vậy sẽ tổn hại đến thể diện quốc gia."
"Hiện giờ mới là tháng chín, chẳng lẽ trước tháng mười còn không thể đưa ra quyết định sao?"
"Hoang đường, đại sự như vậy sao có thể tùy tiện bàn luận?"
Quan viên Hồng Lư Tự chỉ nói một câu đã dấy lên cuộc tranh cãi trên triều đình.
Chuyện ở Thượng Ngu Uyển, việc xử trí Hòa Âm thế nào, hai chuyện này chỉ cần nhắc đến là văn võ bá quan mỗi người một ý, tranh cãi không dứt.
Đến tận hôm nay vẫn chưa có kết luận.
Kẻ hiếu chiến thì muốn đánh thật mạnh, người chủ hòa lại chỉ nói phái sứ giả đến khiển trách để người Hòa Âm nhớ đời là được.
Chỉ là trong triều đình này, từ thời Tiên đế để lại cái nếp chủ hòa là thượng sách, phái chủ chiến tuy khí thế lớn nhưng cũng không áp đảo được phe còn lại.
Trương các lão cười híp mắt nói: "Nếu người Hòa Âm biết được, chỉ vì chuyện cỏn con này mà chúng ta tranh cãi suốt hai tháng trời, thì bản thân chuyện đó đã là trò cười cho thiên hạ rồi, cần gì phải đợi sau này mới thấy mất mặt?"
Vị Trương các lão này cũng là tiểu các lão của Nội Các.
Là người dẫm lên xác Hoàng Khánh Thiên mà bước vào Nội Các.
Chuyện của Hoàng Khánh Thiên gần như một tay ông ta lo liệu, dứt khoát gọn gàng, bất kể là ai cũng không bới ra được lỗi sai nào.
Chỉ có điều đôi khi miệng mồm cực kỳ độc địa, có thể khiến người ta tức chết.
Cảnh Nguyên Đế mặc kệ văn võ bá quan cãi nhau suốt hai tháng trời, một câu cũng lười đáp lại, hôm nay càng là như thế.
Chỉ là nghe được một lúc, hắn bỗng phất tay với Ninh Hoành Nho.
Ninh Hoành Nho hiểu ý, cúi người lui ra ngoài.
Bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào cũng đáng được chú ý, huống chi là nhân vật như Ninh Hoành Nho.
Gã vừa động, đã có không ít ánh mắt kín đáo dõi theo.
Lúc này, lại có người chủ động nhắc đến Hoàng Thái hậu.
Người nói lời này là Hoàng Trường Tồn.
Hắn là Quang Lộc Tự Thiếu khanh, vị trí không tính là nắm thực quyền nhưng cũng thanh quý.
Người cũng tướng mạo đường hoàng, rất mực nho nhã.
"Bệ hạ, Thái hậu thân thể yếu ớt, ở lâu trong cung, có lẽ tâm tình u uất. Chi bằng để Thái hậu nương nương dời đến Biệt Nam Cung, có lẽ sẽ chuyển biến tốt hơn." Hoàng Trường Tồn nói đầy tình ý chân thành, "Nếu Thái hậu nương nương khỏe lại, hậu cung này cũng có thể bình yên trở lại, không còn nhiều chuyện rắc rối nữa."
Hết chuyện trúng độc trong Thu Nhật Yến, lại đến Vĩnh Ninh Cung bị cháy.
Hai chuyện liên tiếp này tuy là chuyện hậu cung, nhưng bá quan văn võ cũng có nghe phong thanh.
Hoàng đế không có việc nhà, ngay cả chuyện lập Hậu nạp Phi, triều thần còn quản được, thì nói gì đến những việc lặt vặt trong hậu cung, đương nhiên cũng trở thành một phần trong những lời khuyên can của họ.
Chỉ là lời này của Hoàng Trường Tồn nghe như đang lo nghĩ cho Thái hậu, nhưng ngẫm kỹ lại thấy vi diệu.
Biệt Nam Cung quả thực là một nơi phong cảnh hữu tình.
Nằm ngay ngoại ô kinh thành.
Đó là biệt cung do Hoàng đế triều trước xây dựng cho sủng phi, vô cùng hoa lệ, đến nay trong cung vẫn còn nuôi dưỡng kỳ trân dị thú. Cỏ cây hoa lá đều là giống quý hiếm, cảnh đẹp khắp nơi, khiến người ta vui mắt.
Hoàng Trường Tồn đề nghị để Thái hậu đến Biệt Nam Cung tĩnh dưỡng, vốn là một đề nghị hợp tình hợp lý.
Nhưng biệt cung này lại có một cái tên khác, gọi là Tử Nhân Cung*.
*Cung người chết.
Bất cứ ai đến Biệt Nam Cung tĩnh dưỡng, cuối cùng đều tự sát trong biệt cung, không một ngoại lệ. Có thể là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cũng vì cái danh tiếng này mà các đời Hoàng đế sau này tuy có đến đó nghỉ ngơi chốc lát nhưng chưa bao giờ ở lại lâu.
Đây rốt cuộc là tĩnh dưỡng, hay là muốn Thái hậu chết?
Hộ bộ thị lang trừng mắt nhìn ông ta, bước ra khỏi hàng nói: "Bệ hạ, Thái hậu nương nương đã thể nhược thì càng nên ở trong cung tĩnh dưỡng, vô duyên vô cớ di chuyển ngược lại càng nguy hại đến thân thể."
Ông ta vốn là người được một tay Hoàng Khánh Thiên nâng đỡ, dù Hoàng gia đã thất thế nhưng lời lẽ vẫn bênh vực cấp trên cũ.
Còn về Hoàng Trường Tồn...
Hừ, một kẻ dòng phụ mà cũng vọng tưởng xưng bá ở đây sao?
Hoàng Trường Tồn bình chân như vại: "Lời này sai rồi, thay đổi môi trường biết đâu sức khỏe Thái hậu mới thực sự khởi sắc."
Hai người này cứ thế tranh luận về vấn đề đó.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ninh Hoành Nho quay trở lại, theo sau là một vị tướng lĩnh trung niên, trên tay vị tướng lĩnh đó đang bưng một cái hũ cỡ vừa.
Tuy không mang theo binh khí, nhưng sát khí lẫm liệt trên người ông ta khiến không ít quan viên chưa từng thấy máu mặt mũi trắng bệch.
"Đường Trác?"
Có người liếc mắt một cái đã nhận ra vị tướng lĩnh trung niên này là ai.
Đường Trác theo đại tướng quân Thạch Hổ trấn thủ Ngọc Thạch Quan, rất ít khi rời khỏi biên quan.
Nay ông ta xuất hiện trong triều, ắt hẳn không phải chuyện nhỏ.
Đường Trác quỳ xuống giữa đại điện, lớn tiếng nói: "Mạt tướng Đường Trác, phụng lệnh Thạch tướng quân, dâng lên bệ hạ thủ cấp* của Hô Nghênh Hồ Đả."
*Thủ cấp: đầu của người bị chết chém.
Dứt lời, vị tướng lĩnh trung niên dùng hai tay nâng cái hũ kia lên cao.
Hô Nghênh Hồ Đả, trong tiếng Hòa Âm có nghĩa là người thừa kế, vương tử của Hòa Âm.
Hô Nghênh Hồ Đả của Hòa Âm là một tướng tài thiện chiến dũng mãnh, mấy năm nay Hòa Âm liên thủ với Việt Duật, Cao Nam, đa phần đều dựa vào cái lưỡi không xương của hắn ta.
Có hắn ở đó, ít nhất có thể đảm bảo cho Hòa Âm ba mươi năm không lo nghĩ.
Kẻ này đối với triều đại Hách Liên là một mối họa lớn trong lòng.
Trong triều dù là phe chủ chiến hay chủ hòa đều không xa lạ gì với kẻ này.
Lời này của Đường Trác quả thực như một hòn đá làm dậy ngàn cơn sóng.
Cuộc tranh luận trước đó giữa Hộ bộ thị lang và Hoàng Trường Tồn trước sự kiện trọng đại này bỗng trở nên vô nghĩa.
Hoàng Trường Tồn lẳng lặng lui về, cau mày.
Hôm nay ông ta lên tiếng không phải là bắn tên không đích, mà là để gây hiềm khích giữa Cảnh Nguyên Đế và Thái hậu. Đương nhiên ai cũng biết quan hệ giữa Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế rất tệ, nhưng nếu có thể khiến mâu thuẫn giữa họ sâu sắc thêm thì chẳng phải càng tốt sao?
Sau khi Thái hậu cáo bệnh không ra ngoài, hoàng cung liên tiếp xảy ra chuyện.
Có thể nói Đức phi còn trẻ, không trấn áp được sự việc, cũng có thể nói những chuyện này đều có bàn tay của Thái hậu, mục đích là để ép Hoàng đế mời bà ta ra mặt.
Giống như lần này, Vĩnh Ninh Cung bị cháy, Thái hậu chẳng phải thuận lý thành chương tiếp quản đại quyền của Đức phi sao?
Hoàng Trường Tồn biết rõ mình đang làm chuyện ly gián.
Nếu có thể khiến mối quan hệ vốn chẳng tốt đẹp gì giữa Thái hậu và Cảnh Nguyên Đế càng thêm tồi tệ, thì cho dù người khác có khinh bỉ ông ta thì đã sao? Để ý đến danh tiếng có giúp ông ta đạt được gì không?
Những năm qua làm chó săn bên cạnh Hoàng Khánh Thiên cũng chẳng kiếm chác được gì, nay dòng chính gặp chuyện hết cả, lại đến lượt ông ta làm chủ.
Hương vị quyền lực quả thực quá ngọt ngào.
Hoàng Trường Tồn chỉ cần nếm thử một lần là không thể dừng lại được nữa.
Ông ta không cảm thấy thủ đoạn của mình tàn độc, chẳng qua là học theo Hoàng Khánh Thiên mà thôi. Chỉ cần giữ được quyền thế hiện tại, lương tâm có bị chó ăn mất thì đã sao?
Nếu Thái hậu cũng chết sớm một chút thì đúng là tuyệt vời.
Hoàng Trường Tồn có chút tiếc nuối nhìn Đường Trác đang đứng dậy, có ông ta ở đây, hôm nay e là không thể nhắc lại chuyện này nữa.
Trước họa ngoại xâm, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Không nghi ngờ gì nữa, sau khi Đường Trác đứng dậy, gần như toàn bộ quan viên trong đại điện đều đổ dồn ánh mắt về phía ông ta.
Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Từ xưa đến nay đều là đạo lý này.
Thạch Hổ muốn khai chiến, cho dù có binh, nhưng trong tay làm gì có lương thảo, lại là ai đứng sau hỗ trợ? Chút dự trữ thường có ở biên quan hoàn toàn không đủ cho Thạch Hổ đánh trận.
Cảnh Nguyên Đế chống cằm, lơ đãng nói: "Đập đi."
Đường Trác theo bản năng nhìn về phía Hoàng đế, đôi mày rậm nhíu lại, dường như có chút khó hiểu.
Ninh Hoành Nho nói: "Các vị đại nhân đã có nghi hoặc, thì cứ đập vỡ cái hũ ngay tại đây, để chư vị nhìn xem rốt cuộc đây có phải là Hô Nghênh Hồ Đả hay không."
Đường Trác hiểu ý, dứt khoát ném mạnh cái hũ xuống đất, tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, một cái đầu trắng bệch lăn ra.
Hẳn là đã qua xử lý bằng thủ pháp đặc biệt nên cái đầu vẫn giữ được nguyên vẹn không bị thối rữa, vẻ mặt trắng bệch và kinh hoàng ngưng đọng trên khuôn mặt ấy, vĩnh viễn được lưu giữ lại.
Cái đầu đó dưới lực ném của Đường Trác lăn thẳng đến chân Hoàng Trường Tồn, dọa ông ta giật mình thon thót.
Ông ta lùi lại phía sau tránh cái đầu, ánh mắt lại không kìm được nhìn lên, "... Đây, đây đúng là Hô Nghênh Hồ Đả."
Hô Nghênh Hồ Đả từng đến kinh thành.
Vào thời điểm Tiên đế vẫn còn tại vị.
Đó cũng là lần cuối cùng đông đảo sứ thần đến triều kiến dưới thời Tiên đế.
Vì khi đó xảy ra không ít chuyện không vui nên nhiều người vẫn nhớ như in Hô Nghênh Hồ Đả, đương nhiên nhận ra ngay, chính là hắn ta!
Hô Nghênh Hồ Đả thật sự đã chết.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu này, sự thật ấy mới thực sự ập vào tâm trí họ.
Trong chốc lát, tiếng xôn xao vang lên khắp nơi.
Thạch Hổ xuất binh khi nào, điều lương thảo từ đâu, ai là người hỗ trợ? Không thông qua Nội Các mà Cảnh Nguyên Đế đã ban bố lệnh điều động? Tại sao không ai hay biết gì? Là thắng trận hay bại trận?
Vô số câu hỏi nhao nhao vang lên, biến cả tòa đại điện ồn ào như cái chợ vỡ.
Ninh Hoành Nho buộc phải gân cổ lên quát lớn: "Yên lặng ——"
Sau vài tiếng hô hoán, làn sóng ồn ào mới miễn cưỡng bị đè xuống, nhưng trên mặt nhiều người đều mang cùng một vẻ hoang mang.
Đường Trác đứng ngạo nghễ, chân giẫm lên mấy mảnh vỡ.
Đối với võ tướng mà nói, chỉ cần đánh thắng trận, đó chính là chỗ dựa lớn nhất của họ, dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng chẳng sợ.
Đường Trác ngẩng cao đầu nói: "Tất cả là nhờ bệ hạ thần cơ diệu toán, mạt tướng không dám tranh công." Ông ta quỳ xuống hành lễ với Cảnh Nguyên Đế, trong lòng sảng khoái không sao tả xiết.
Biên quan thường xuyên bị quấy nhiễu, ai có thể uất ức hơn họ chứ?
Nhưng làn sóng chủ hòa trong triều vẫn luôn không nhỏ, từ khi Tiên đế tại vị cũng đã mấy lần cắt giảm quân nhu, tướng sĩ dù có lòng cũng không có sức.
Trận tập kích bất ngờ vào Hòa Âm lần này là trận đánh sướng tay nhất của họ.
Cú quỳ này của ông ta thực sự tâm phục khẩu phục.
Thậm chí còn muốn hô to vạn tuế để xả hết nỗi lòng.
...
Triều đình khai chiến với Hòa Âm, thắng.
Tin tức này lan truyền khắp kinh thành với tốc độ chóng mặt, ngay cả Hồng Lư Tự cũng không ngoại lệ.
Dân chúng kinh thành chẳng thèm quan tâm tâm trạng của đám sứ thần ngoại tộc kia ra sao, họ tự phát đổ ra đường cái reo hò ăn mừng, quan phủ cũng dỡ bỏ lệnh giới nghiêm, không khí náo nhiệt kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Sự hân hoan vui sướng này cũng có nguyên do của nó.
Triều đình đã lâu không đánh trận, dù có cọ xát cũng chỉ kết thúc bằng việc truy đuổi chứ không chủ động phản công. Một là do thói quen cũ, Tiên đế không thích đao to búa lớn; hai là cũng không có khả năng đó.
Quân đội tinh nhuệ không phải một sớm một chiều mà nuôi dưỡng được, quân đội biên quan đã rệu rã từ thời Tiên đế muốn chấn chỉnh lại cũng phải mất ba năm, năm năm nỗ lực.
Nhưng bá tánh đâu biết điều đó.
Họ chỉ biết đất nước mình luôn bị ngoại tộc quấy nhiễu, chỉ biết đã bao năm rồi không có lấy một trận thắng.
Nay trận chiến Hòa Âm không những lấy mạng Hô Nghênh Hồ Đả mà còn giáng một đòn mạnh vào khí thế kiêu ngạo của ngoại tộc, bá tánh làm sao không kích động, làm sao không phấn khích cho được?
Cảnh Nguyên Đế ra lệnh treo đầu Hô Nghênh Hồ Đả lên tường thành.
Nhiều người kéo đến bên dưới chửi rủa, binh lính thủ thành vốn mặt lạnh như tiền cũng coi như không thấy, đặc biệt là khi trứng thối, rau héo ném loạn xạ, họ chỉ né người tránh bị ném trúng.
Nếu không phải sau đó cổng thành bị làm cho quá lộn xộn, tổn hại đến bộ mặt kinh thành thì họ mới bất đắc dĩ phải ra mặt ngăn cản.
Nếu không, đống đồ thối tha đó e là chất cao ngập quá nửa tường thành.
Sự náo nhiệt của kinh thành đương nhiên truyền đến tận hậu cung.
Thọ Khang Cung nghe tin vui cũng rất mực vui vẻ, ban thưởng hậu hĩnh, ngay cả tiền tháng của cung nhân trong hai tháng này cũng được tăng gấp đôi, vô cùng hào phóng sảng khoái.
Nhất thời, các cung tấp nập lĩnh chỉ nhận thưởng, náo nhiệt vô cùng.
Trong Thọ Khang Cung, Thái hậu ngồi trước bàn trang điểm, nữ quan đang nhẹ nhàng chải tóc cho bà ta.
Trong điện rất yên tĩnh, khiến Đức phi đang quỳ dưới đất trông có vài phần đáng thương.
Nàng ta đã quỳ ở đây nửa canh giờ rồi.
Dù Đức phi là người chịu khổ được, nhưng thân thể nàng ta vốn cành vàng lá ngọc, chưa từng chịu sự đày đọa thế này, thời gian trôi qua khiến nàng ta đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Đợi nữ quan chải xong tóc mai, cài xong trang sức cho Thái hậu, bà ta mới nhìn mình trong gương đồng, chậm rãi nói: "Đức phi, biết sai chưa?"
Giọng Đức phi yếu ớt: "Thiếp thân... biết sai rồi."
Nàng ta bị gọi đến Thọ Khang Cung từ trước khi Thái hậu nghỉ trưa, quỳ mãi đến tận bây giờ, nếu quỳ thêm nữa chắc chân nàng ta phế mất.
Thái hậu liếc nàng ta một cái nhàn nhạt, lúc này mới ra hiệu cho nữ quan đến đỡ nàng ta dậy.
Lúc Đức phi ngồi xuống, cả người run rẩy, hai tay bám chặt vào tay vịn, nếu không cả người sẽ trượt xuống đất.
"Sai ở đâu?"
"... Thiếp thân không nên nhất thời nóng vội, vì... vì muốn cứu vãn thể diện mà phán quyết bừa bãi..." Đức phi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm, "Là thiếp thân hồ đồ..."
"Ngươi đúng là hồ đồ thật!" Thái hậu mắng té tát, "Ngươi không nhớ trước đây danh tiếng của ngươi trong hậu cung này thế nào à? Ai cũng nói Đức phi công bằng chính trực, làm việc thỏa đáng, nhưng giờ thì sao? Ngươi chính là một trò cười!"
Chuyện ở Thu Nhật Yến tuy có tổn hại đến Đức phi, nhưng nếu nàng ta không nóng vội, từ từ mưu tính thì làm sao không tra ra đầu mối?
Nhưng khổ nỗi Đức phi bị đánh một trận tơi bời, tự làm loạn trận tuyến, vì bảo vệ danh dự bản thân mà phán quyết lung tung.
Ai mà chẳng nhìn ra hai cung phi bị liên lụy kia căn bản không thể là chủ mưu?
Dù có thay hết người của Ngự Trà Thiện Phòng và Cung Ứng Khố thì đã sao?
Đức phi đây là sai một ly đi một dặm.
Những người đó càng nên giữ lại!
Nếu không, nàng ta làm sao truy tìm dấu vết để lại?
Thái hậu cứ nghĩ đến chuyện ngu xuẩn Đức phi làm là lại muốn ôm trán, bà ta vốn thấy Đức phi cũng được, nhưng giờ xem ra, sở dĩ trước kia Đức phi ổn trọng chẳng qua là nhờ có bà ta chống lưng, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Một khi mất đi sự trợ giúp của Thái hậu, Đức phi vẫn còn quá non nớt.
Môi Đức phi trắng bệch, lờ mờ run rẩy: "Là thiếp thân sai rồi, Thái hậu nương nương, thiếp thân chỉ là... sau khi bị hãm hại, quá tức giận nên mới..."
"Được rồi, chuyện này ai gia sẽ xử lý." Thái hậu mất kiên nhẫn cắt ngang lời cầu xin của Đức phi.
Tức giận?
Có thể tức giận hơn bà ta được sao?
Thái hậu nghe tin Cảnh Nguyên Đế thắng trận, tâm trạng còn khó chịu hơn cả ăn phải phân.
Tên điên này qua mặt Nội Các, vậy mà lại điều động Bình Vương, ngầm cung cấp lương thảo cho Thạch Hổ. Tên Bình Vương đó im hơi lặng tiếng, vậy mà lại cùng một giuộc với Cảnh Nguyên Đế, đúng là cá mè một lứa.
Thái hậu cứ nhớ đến chuyện này là đau tim.
Bình Vương là con trai thứ ba của Tiên đế.
Hắn ta mờ nhạt trong số con cái của Tiên đế, không gây chú ý, ngay cả phong hiệu nhận được cũng là chữ Bình.
Từ trên xuống dưới chỉ gói gọn trong hai chữ bình thường.
Sau khi Cảnh Nguyên Đế lên ngôi, ngoại trừ vài vị Vương gia còn ở lại kinh thành, những người khác đều về đất phong. Bình Vương trước khi đi không cầu xin gì, chỉ mong Cảnh Nguyên Đế cho hắn đón Thái phi đi cùng.
Mẫu thân của Bình Vương là một thứ phi dung mạo bình thường, Thái hậu thậm chí còn chẳng có ấn tượng gì về bà, chỉ nhớ là một nữ tử có gương mặt mờ nhạt, không có tính tình gì.
Trong số bao nhiêu huynh đệ, Cảnh Nguyên Đế chỉ đồng ý mỗi thỉnh cầu này của Bình Vương.
Hóa ra, từ lúc đó Bình Vương đã âm thầm móc nối với Cảnh Nguyên Đế rồi?
Thái hậu day day mi tâm, chỉ cảm thấy rất nhiều chuyện đã vượt ngoài dự liệu của bà ta. Dù là Cảnh Nguyên Đế hay là đứa con trai ngoan Thụy Vương của bà ta cũng vậy...
Đặc biệt là Thụy Vương.
Lúc còn ở kinh thành thì trăm thuận ngàn theo đối với Thái hậu, giờ ra khỏi kinh thành lại không chịu nghe lời.
Ngay cả việc cứu người cũng chẳng để tâm như thế.
Đó là ngoại thích của nó mà.
Nếu Thụy Vương thực sự để tâm, làm sao có thể chỉ cứu được mỗi một mình Hoàng Phúc? Người đã cứu ra rồi, bảo vệ được một đứa nhỏ, những người còn lại thì không được sao?
Trong lòng Thái hậu đầy giận dữ, dạo trước mới u sầu không vui mãi.
Nay đã vượt qua được, coi như phấn chấn trở lại, Thái hậu đã biết sai lầm trước kia mình phạm phải cũng giống hệt Đức phi.
Quá nóng vội.
Bà ta không nghe lọt lời Hoàng lão phu nhân, không kìm nén được nỗi phẫn uất trong lòng, lại sử dụng quân cờ Hoàng Nghi Kết vào lúc không nên nhất.
Lẽ ra bà ta nên đợi thời cơ thích hợp hơn.
Thái hậu sa sầm mặt mày, lúc trước Cảnh Nguyên Đế nắm thóp Hoàng gia không phải để dọa Hoàng Khánh Thiên, chiêu dụ rắn khỏi hang của hắn dụ ra... chính là bà ta.
Ván này, đúng là bà ta thua rồi.
...
Xào xạc, xào xạc ——
Gió mát thổi qua, cành lá khô vàng phát ra tiếng vang vụn vặt, những chiếc lá sắp chết khô bị gió cuốn rơi xuống đất.
Kinh Trập vung chổi, quét gom đám lá rụng này lại một chỗ.
Đây là Trữ Tú Cung.
Những cung điện bị niêm phong vẫn có người trông coi, chỉ là quét dọn không được tỉ mỉ như những nơi khác.
Cứ cách một khoảng thời gian, hoặc nửa năm, hoặc một năm sẽ tổng vệ sinh một lần, bảo dưỡng cẩn thận.
Kinh Trập bình phục đúng lúc gặp đợt này.
Vết thương ở chân khiến cậu phải nằm trên giường nửa tháng trời, cuối cùng cũng khỏi hẳn, chỉ là bị mùi thuốc hun cho phát sợ.
Trong phòng đến giờ vẫn còn mùi thuốc, may mà Tuệ Bình chịu được.
Đúng lúc gặp đợt dọn dẹp Trữ Tú Cung, Kinh Trập liền nhét tên mình vào danh sách lần này.
Cậu muốn nhân cơ hội này lấy lại đồ để quên ở Trữ Tú Cung.
Mọi chuyện khá suôn sẻ, dù sao bây giờ cậu cũng có chút uy nghiêm ở Trực Điện Tư, nói chuyện người khác cũng nghe. Kinh Trập bảo họ quét dọn tiền viện trước, còn mình một mình ra hậu viện, cạy viên gạch trên tường ra.
Lần này Kinh Trập đã chuẩn bị trước, đương nhiên có mang theo đồ thay thế.
Đợi cậu nhẹ nhàng thay đồ xong rồi cất đi, tai thính nhạy nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.
Kinh Trập nhướng mày, cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế.
Hồi đó hình như cũng từng có một lần như vậy.
Kinh Trập bình tĩnh cầm chổi, quét đống lá rụng lại một chỗ, gián tiếp che đi vụn gạch bên dưới.
Sau đó, Kinh Trập mới ngẩng đầu lên, bắt gặp chính xác bóng dáng của Hâm Thịnh.
Hâm Thịnh hơi sững lại, rõ ràng không ngờ Kinh Trập đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt thoáng hoảng hốt rồi lại bình tĩnh trở lại.
"Hóa ra ngươi ở đây."
Kinh Trập thản nhiên nói: "Ngươi biết ta ở đây nên mới đặc biệt tới tìm mà, đúng không?"
Hâm Thịnh: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Cậu ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Kinh Trập bỗng hỏi: "Ta đắc tội gì với ngươi?"
Một người không thể làm hài lòng tất cả mọi người, đạo lý này đương nhiên cậu hiểu. Nhưng lúc Kinh Trập mới đến Trực Điện Tư, thái độ của Hâm Thịnh đối với cậu cũng đâu có kỳ quái như bây giờ.
Sắc mặt Hâm Thịnh khẽ động, ánh mắt trở nên phức tạp: "Ngươi từ Bắc Phòng đến Trực Điện Tư mới hơn một năm mà đã được Chưởng tư sủng ái, giờ đã là thái giám nhị đẳng, còn được Càn Minh Cung ban thưởng, tiền đồ vô lượng, còn ta thì sao?"
Cậu ta ở Trực Điện Tư tròn tám năm rồi!
Vậy mà vẫn chỉ là một thái giám tam đẳng bình thường.
Thế này bất công biết bao?
Hâm Thịnh không cảm thấy mình thua kém Kinh Trập chỗ nào, Kinh Trập biết đọc biết viết, cậu ta cũng biết, việc Kinh Trập làm được, cậu ta đương nhiên cũng làm được.
Tại sao ai nấy đều vây quanh Kinh Trập, ngay cả Chưởng tư sau khi Kinh Trập trở về cũng nhẫn tâm vứt bỏ cậu ta, rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Kinh Trập: "Đã vậy thì chẳng còn gì để nói."
Cậu lắc đầu, không thèm để ý đến Hâm Thịnh nữa.
Loại người ghen ăn tức ở ra mặt như Hâm Thịnh tuy hơi đáng ghét nhưng đề phòng cũng dễ.
Kinh Trập chẳng mấy bận tâm, đợi về đến Trực Điện Tư, tìm một chỗ vắng vẻ vứt bỏ gạch ngói đi, chỉ giữ lại chiếc hộp và chiếc nhẫn giấu bên trong.
Chiếc nhẫn được Kinh Trập lấy ra cất kỹ.
Trong hộp chẳng có gì, bị nhét xuống đáy cái rương lớn.
Thứ này đã chẳng còn tác dụng gì, Kinh Trập muốn lấy về, một là vì an toàn, hai là muốn giữ lại chút kỷ niệm.
Hôm sau, cung nhân các nơi đều nhận được tin tiền tháng tăng gấp đôi, đương nhiên cũng biết chuyện Hòa Âm bại trận.
Trong Trực Điện Giám, trên mặt các cung nhân đều nở nụ cười, ngoài số tiền sắp nhận được còn vì tin vui tày trời này.
Những người từng đến Thượng Ngu Uyển như Kinh Trập, Liêu Giang tự nhiên bị vây kín mít.
Kinh Trập lờ mờ nghe thấy tiếng Liêu Giang.
"... Không phải, ta hầu hạ sứ thần Sơn Hữu, sứ thần Việt Duật kia..."
"Ta không hay gặp sứ thần Hòa Âm lắm, nhưng người cũng chết rồi..."
Chỗ Kinh Trập ít người hơn một chút, đợi cậu phá vây về đến phòng mình, quần áo trên người đã bị kéo đến xộc xệch, cậu bất lực chỉnh trang lại.
Kinh Trập không ngờ, mấy tháng trước cậu còn cùng Dung Cửu bàn luận xem ai mới là người ám sát, vậy mà giờ Cảnh Nguyên Đế đã dùng tốc độ thần tốc lấy mạng Hô Nghênh Hồ Đả rồi.
Điều này rõ ràng có chút khác biệt so với lời hệ thống nói.
Cảnh Nguyên Đế có vẻ không hề nương tay với ngoại tộc, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người vì bạo bệnh tự thiêu mà khiến nước mất nhà tan.
Thế này chẳng phải rất sắt đá sao?
Chỉ là, Kinh Trập lúc đầu đoán sứ thần Hòa Âm có lẽ bị hãm hại, dù sao chỉ cần là người có lý trí đều sẽ không định ám sát Cảnh Nguyên Đế trong tình huống đó...
Nhưng Dung Cửu nói, Cảnh Nguyên Đế không quan tâm.
Câu nói này lúc đầu Kinh Trập không hiểu, nhưng giờ cậu đã biết ý của Dung Cửu là gì rồi.
Cảnh Nguyên Đế quả thực không quan tâm.
Bất kể là ai ám sát cũng được, hắn chỉ cần một cái cớ.
Dù Hoàng đế có điên đến đâu, trong chuyện đại sự quốc gia thế này cũng không thể vô duyên vô cớ xuất binh, đại tướng biên quan có nghe lệnh vua đến mấy cũng không thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Nhưng nếu Cảnh Nguyên Đế bị ám sát thì lại khác.
Hợp tình hợp lý.
Sau trận chiến này, các ngoại tốc muốn rục rịch làm loạn cũng phải cân nhắc kỹ tâm tư của Hoàng đế Hách Liên.
Vị này, không hề mềm yếu như Tiên đế.
Chỉ là, không ai biết vị Hoàng đế bệ hạ này rốt cuộc đã làm thế nào, im hơi lặng tiếng, không một ai hay biết chút phong thanh gì.
Khả năng kiểm soát xuất thần nhập hóa như vậy, khiến người ta kính sợ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kinh Trập vừa thay quần áo xong thì Tuệ Bình trở về, mệt mỏi chỉ muốn ngã vật xuống giường.
Kinh Trập vội vàng kéo cậu ta lại: "Đừng đừng, ngươi cứ thế mà nằm xuống thì tối nay ngủ thế nào?"
Sau khi Vĩnh Ninh Cung bị cháy, tự nhiên phải tu sửa lại, phần cung điện sập xuống cần phải dựa vào sức người dọn dẹp mặt bằng, rồi mới để thợ thủ công vào xây dựng.
Tuệ Bình chính là người bị điều đi giúp việc.
Mấy ngày nay, Tuệ Bình trở về lúc nào cũng lấm lem bụi đất. Tuy nhiên, làm việc cũng có thêm tiền thưởng.
Tuệ Bình tuy mệt, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.
Kinh Trập kể cho Tuệ Bình nghe chuyện tiền tháng hai tháng này được tăng gấp đôi, cậu ta vui mừng đến mức tỉnh cả người: "Thế thì tốt quá, vậy là có thể gom đủ tiền rồi."
Tuệ Bình đang cần một khoản tiền.
Kinh Trập biết cậu ta tiết kiệm như vậy là để gom của hồi môn cho muội muội ở quê.
Tuệ Bình vốn là người Đồng Châu, cách kinh thành cũng không tính là quá xa.
Sau này nhà nghèo quá không còn cách nào khác, cơ duyên xảo hợp mới vào cung.
Người nhà vẫn còn, lại biết địa chỉ, còn có đồng hương, nên Tuệ Bình thỉnh thoảng vẫn liên lạc được với gia đình.
Khoảng nửa năm trước, Tuệ Bình nhận được tin, nói là muội muội ở nhà sắp lấy chồng, của hồi môn cần một trăm lượng bạc, muốn hỏi Tuệ Bình có thể giúp đỡ chút nào không.
Đối với Tuệ Bình mà nói, muốn tích cóp được một trăm lượng cũng chẳng dễ dàng gì, bao nhiêu năm nay, trong tay cũng chỉ có hơn tám mươi lượng, số tiền còn lại đều là liều mạng kiếm được trong nửa năm gần đây.
Thật ra Kinh Trập không tán thành việc này lắm.
Một trăm lượng này đối với Tuệ Bình gần như là toàn bộ gia sản, nếu đưa hết đi, bản thân cậu ta sẽ thực sự chẳng còn lại gì.
Nếu gia đình cậu ta đối xử tốt với cậu ta thì còn có thể xem xét, nhưng Hồ Lập lại tỏ ý không bằng lòng, e là trong chuyện này còn có mâu thuẫn gì đó.
Ngại đây là chuyện nhà của Tuệ Bình, Kinh Trập cũng không xen vào, chỉ lôi cậu ta dậy, đẩy cậu ta đi tắm rửa.
"Sức khỏe của ngươi mới là vốn liếng, nếu mệt đến đổ bệnh thì được không bù nổi mất đâu."
Đẩy người vào phòng tắm xong, Kinh Trập mới xắn tay áo dọn dẹp phòng ốc.
[Chúc mừng ký chủ, người Hòa Âm sau trận chiến này sĩ khí giảm mạnh. Trong thời gian ngắn, không đáng lo ngại.]
Tiếng hệ thống vang lên khiến động tác dọn dẹp của Kinh Trập khựng lại.
"Ngươi thông báo thế này cũng hơi muộn rồi đấy."
Kinh Trập đã sớm nhận được tin, cần gì đợi hệ thống thông báo. Tuy nhiên, hệ thống đặc biệt thông báo chuyện này, phải chăng chứng tỏ rằng, trong cái "tương lai" mà nó nói, người Hòa Âm cũng là một trong những kẻ chủ mưu xâm lược?
Kinh Trập: "Trước đây chẳng phải ngươi nói, sau khi Cảnh Nguyên Đế gặp chuyện, ngoại tộc sẽ xâm lược à? Nhưng nhìn tình hình hiện tại, thủ đoạn của Hoàng đế bệ hạ cao tay như vậy, cho dù đột nhiên xảy ra chuyện, ngoại tộc cũng chưa dám lập tức xâm phạm mới phải."
[Ký chủ, tương lai cần phải thay đổi từ hiện tại mới có sự chuyển biến. Trong tương lai mà hệ thống "nhìn thấy", Cảnh Nguyên Đế chưa từng xuất binh đánh ngoại tộc.]
Kinh Trập hơi sững lại, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cậu không thích Cảnh Nguyên Đế cho lắm, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được vị chủ nhân Càn Minh Cung này vẫn quan tâm đến kế sách dân sinh, chứ không điên cuồng như cách hành xử của hắn.
Tại sao hiện tại lại có sự khác biệt lớn như vậy so với "tương lai" của hệ thống?
Chẳng lẽ thực sự là do cậu làm thay đổi?
Kinh Trập nhăn mũi, cảm thấy không có khả năng lắm.
Nhiệm vụ của cậu thất bại nhiều lần như vậy, số lần thành công cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đôi khi, Kinh Trập còn cảm thấy cái nhiệm vụ này có phải cố tình không muốn cho cậu hoàn thành hay không?
Hệ thống nghiêm túc tuyên bố: [Hệ thống chưa bao giờ trả thù cá nhân, ký chủ đây là vu khống.]
Kinh Trập cười như không cười, vậy là ngươi thừa nhận muốn trả thù cá nhân rồi chứ gì?
Tóm lại, hệ thống rất hài lòng với tiến triển hiện tại, đồng thời thỉnh cầu Kinh Trập tích cực hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa.
Kinh Trập vừa nghe đến cái tên Khang Mãn là đầu đã phình to.
"Sau này ngươi có thể ra mấy cái nhiệm vụ nào trong khả năng của ta được không? Ít nhất cũng phải là thứ ta có thể tiếp xúc được chứ." Kinh Trập trợn trắng mắt, "Ta với Vĩnh Ninh Cung thì có quan hệ gì?"
Hệ thống im lặng ngoan ngoãn, [nhưng ký chủ cũng làm được rồi mà.]
Kinh Trập cười khẩy, làm được cái gì?
Nếu không phải Dung Cửu nhúng tay, cậu đã phải liều mạng rồi.
Cậu và Vĩnh Ninh Cung tuy không có liên hệ gì, nhưng Bắc Phòng lại có một Trần ma ma vừa từ Vĩnh Ninh Cung tới.
Trần ma ma vì chuyện cung nữ thái giám đối thực ở Vĩnh Ninh Cung mà bị liên lụy giáng chức, mới tới Bắc Phòng này.
Chuyện này nhìn qua thì thuận lý thành chương.
Vĩnh Ninh Cung, Bắc Phòng, dường như chỉ là trùng hợp.
Nhưng xung quanh Kinh Trập, những chuyện liên quan đến trùng hợp thật sự quá nhiều.
Đa số trùng hợp, rốt cuộc đều là sự sắp đặt của con người.
Cậu biết được từ chỗ Vô Ưu, Lập Đông sau khi Trần ma ma đến không lâu, lại trở thành tay sai của bà ta.
Sau khi Minh ma ma gặp chuyện không lâu, Lập Đông từng lén lút rời khỏi Bắc Phòng... con đường này đi về phía Đông... ma ma bị giáng chức từ Vĩnh Ninh Cung... đầu quân, Vĩnh Ninh Cung, Khang Mãn, Khang phi...
Kinh Trập nhắm mắt, day day mi tâm.
Nếu không đào sâu vào những mối liên hệ này, làm sao biết được, trong đó có lẽ còn liên quan đến cả Khang phi?
Vị nương nương này xưa nay luôn là người giữ thể diện trong cung, tính tình mềm mỏng dễ gần nhất. Nhưng một chủ tử có tấm lòng Bồ Tát như vậy, dưới trướng sao lại nuôi dạy ra một thái giám như Khang Mãn?
Là bản tính Khang Mãn vốn dĩ như vậy, hay là ngay từ đầu, Khangphi đã nhìn trúng cái tính giảo hoạt đó của gã?
Người có thể sống bình an trong hậu cung đến tận bây giờ, bất kể vị trí cao thấp, đều là người thông minh.
Tình hình của Khang Mãn, Khang phi không thể nào không biết chút gì, nhưng gã vẫn thuận lợi ở lại Vĩnh Ninh Cung suốt mấy năm trời, chẳng phải chứng tỏ Khang phi đã ngầm đồng ý sao?
Khang phi, chắc chắn cũng có vấn đề.
Kinh Trập nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một hơi.
Dung Cửu ngăn cản cậu cũng là chuyện bình thường.
Nếu không nhờ mấy ngày nay bình tĩnh lại, Kinh Trập bóc tách từng lớp sương mù, cậu chưa chắc đã nhìn ra được nhiều điều đến thế.
Mà không có Dung Cửu, cậu muốn giải quyết rắc rối này, có lẽ sẽ phải tìm đường tắt, đi tiếp xúc với Trần ma ma.
Nhưng nếu Khang phi đã để mắt đến Bắc Phòng, cũng đồng nghĩa với việc sự tồn tại của Kinh Trập có lẽ đã sớm nằm trong danh sách cần chú ý của nàng ta.
Cậu chủ động tiếp xúc, có thể sẽ khiến nàng ta nghi ngờ.
Cái Bắc Phòng nhỏ bé này rốt cuộc tài đức gì mà thu hút được nhiều ngọa long phượng sồ đến thế?
Chẳng lẽ còn ẩn chứa bí mật nào mà Kinh Trập không biết?
...
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc ——
Tiếng vó ngựa dồn dập đạp lên ánh nắng cuối thu, lao thẳng vào kinh thành. Trên đường cái, người dân nghe thấy tiếng quát "Mau tránh ra" từ xa, vội vàng dạt sang hai bên.
Người có thể phi ngựa như bay trên đường cái, hoặc là đám công tử thế gia say bí tỉ, hoặc là tin báo khẩn từ các nơi gửi về.
Người dân thường thấy vậy chỉ bàn tán vài câu rồi cũng quẳng ra sau đầu.
Bên vệ đường, Sầm Lương buồn bực nhìn vạt váy của mình. Vừa rồi người ngựa phi nhanh qua làm bắn bùn lên, làm bẩn bộ quần áo của cô bé.
Liễu thị ngồi xuống, dùng khăn tay giúp lau đi, cười bất đắc dĩ: "Đừng giận nữa, lát về mẹ giặt cho con."
Sầm Lương: "Mẹ, để con tự làm là được."
Cô bé giận dỗi chẳng qua là vì đây là bộ đồ mới Liễu thị may cho cô bé. Mới mặc ra ngoài ngày đầu tiên đã bị bẩn vạt váy, trong lòng ít nhiều cũng không vui.
Liễu thị lắc đầu cười, bị Sầm Lương kéo vào trong tiệm.
Trong tiệm may này, rất nhiều người đều chào hỏi Sầm Lương.
Giờ ai cũng biết Sầm Lương là người được chủ gia vừa ý, sau này e là sẽ tiếp quản vị trí chưởng quầy. Các tú nương trong tiệm này, khá nhiều người có quan hệ tốt với Sầm Lương, thậm chí còn âm thầm hoặc công khai hỏi Sầm Lương xem có mối lái gì không.
Nhắc đến chuyện này Sầm Lương lại thấy bất lực, cô bé làm gì có mối lái nào?
Cô bé còn sợ trong chuyện này có ẩn tình khác.
Dù sao thì chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này quả thực quá hiếm thấy, Sầm Lương lo bị đập chết ngất.
"Mẹ, mẹ thử cái này xem."
Liễu thị có tiền thì chỉ thích tiêu cho Sầm Lương, còn bản thân mình thì chẳng giữ lại đồng nào.
Sầm Lương nhìn không đặng, bèn kéo Liễu thị đến tiệm may nơi mình làm việc. Tiệm may này buôn bán với bên ngoài, ngoài bán quần áo may sẵn còn nhận may đo, bán cả vải vóc, tú nương trong tiệm muốn mua đồ cũng được giảm giá đôi chút.
Như vậy Liễu thị mới chịu đồng ý.
Hai người đang chọn vải bên ngoài thì lác đác có khách mới đến, những người khác bận rộn tiếp khách, rất nhanh chỉ còn lại hai mẹ con thì thầm to nhỏ.
Sầm Lương cũng thấy thoải mái, cứ cầm vải ướm lên người Liễu thị.
Hai người nói tiếng phổ thông pha chút giọng Đồng Châu, sống ở đó bao nhiêu năm đã bị ảnh hưởng ít nhiều, giọng Tương Phàn gốc đương nhiên chẳng còn chút nào.
Đợi họ chọn xong vải, vào trong trả tiền, người ngồi trên lầu trà đối diện tiệm may lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Trong phòng có mấy người ngồi, Trịnh Hồng ngồi bên cửa sổ, cúi đầu uống trà.
Lại Thiết cười hì hì nói: "Trịnh Hồng, không ngờ ngày thường ngươi ra vẻ đứng đắn, trong lòng hóa ra cũng tơ tưởng chuyện này."
Vừa rồi cậu ta nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta suốt cả quãng đường.
Ngồi trong lầu trà này mà mắt cứ ngó ra ngoài, không phải nhìn trúng người ta thì là gì?
Trịnh Hồng nghe lơ đễnh, chợt nhận ra cậu ta đang nói gì, không nhịn được phỉ nhổ một câu: "Nghĩ cái chuyện bẩn thỉu gì thế, ta không có tâm tư đó."
Nói xong, cậu ta lo Lại Thiết làm bậy, lại nói: "Ngươi đừng có làm chuyện thừa thãi, ta nhìn hai người họ chẳng qua là thấy quen mắt thôi."
Cậu ta biết có vài người lén lút nuôi phụ nữ bên ngoài, mỗi lần xuất cung đều lén lút gặp gỡ.
Nhưng Trịnh Hồng không thích chuyện đó.
Tốn tiền lắm.
Cậu ta không nỡ.
Lại Thiết nhướng mày: "Quen với ai?"
Trịnh Hồng đương nhiên không thể nói thật với cậu ta, qua loa đáp: "Một người bạn, nhưng người nhà cậu ấy đều mất cả rồi, chắc là ta nhìn nhầm thôi."
Trước đó Trịnh Hồng thoáng thấy tiểu nương tử này ở tửu lầu đã thấy quen mắt, hôm nay tình cờ gặp lại, nhìn theo cả quãng đường, cảm giác quen thuộc ấy càng mãnh liệt hơn.
Lại Thiết: "Dân gian rộng lớn thế này, tình cờ gặp một hai người có tướng mạo giống nhau cũng là chuyện bình thường."
Trịnh Hồng gật đầu theo.
Vừa rồi cậu ta giả vờ tiếp cận tiệm may kia, nghe tiểu nương tử và người phụ nữ trung niên nói chuyện đều mang khẩu âm Đồng Châu.
Hồ Lập là người Đồng Châu nên Trịnh Hồng rất quen thuộc với giọng này.
Kinh Trập xuất thân Tương Phàn, cách Đồng Châu một trời một vực, căn bản không cùng một chỗ.
Trịnh Hồng thầm thở dài, tự nhủ là mình nghĩ nhiều rồi, bèn cúi đầu không nói nữa.
Đến chiều, sau khi Trịnh Hồng và Hồ Lập gặp nhau, mới cùng nhau hồi cung.
Tuệ Bình gom đủ tiền, nhờ Hồ Lập nghĩ cách gửi về quê. Hồ Lập tuy đã nhận lời Tuệ Bình nhưng lại giữ một trăm lượng đó lại, trước tiên âm thầm tìm người về Đồng Châu một chuyến.
Hồ Lập và Tuệ Bình là họ hàng xa, biết người nhà cậu ta tính tình bóc lột thế nào, sợ Tuệ Bình chịu thiệt.
Chuyện này chỉ có Trịnh Hồng biết, người chạy việc cũng là do Trịnh Hồng tìm giúp.
Từ kinh thành đến Đồng Châu, đi đi về về, cùng lắm là đợi thêm hơn nửa tháng nữa, nếu người nhà Tuệ Bình thực sự đáng thương và xui xẻo như trong thư nói, thì Hồ Lập tự nhiên sẽ đưa một trăm lượng bạc đó đi.
Sau khi đối chiếu xong danh sách đồ cần mua và giao cho cung nhân, Trịnh Hồng mới cùng Hồ Lập về Tạp Mãi Vụ nghỉ ngơi.
Trên đường gặp Vân Khuê, mấy người còn trò chuyện đôi câu.
Nghe nói vết thương của Kinh Trập vừa khỏi đã chạy đi Trữ Tú Cung một chuyến, Trịnh Hồng không khỏi mắng một câu.
Cậu ta xưa nay vẫn là kẻ khẩu xà tâm phật, miệng thì mắng mỏ nhưng cuối cùng vẫn xách chút đồ đến thăm Kinh Trập.
Kinh Trập biết cậu ta đến thì hơi ngạc nhiên.
Đôi mắt đen nhìn đồ trên tay cậu ta rồi bật cười: "Ta còn tưởng lại là đồ Dung Cửu gửi đến chứ."
Trịnh Hồng bực dọc nói: "Ta không thể có chút việc riêng của mình à, đến gặp ngươi cứ nhất thiết phải là vì hắn chắc?"
Kinh Trập cười híp mắt mời người vào.
Trịnh Hồng đặc biệt quan sát dáng đi của Kinh Trập, thấy rất bình thường mới nói: "Rảnh rỗi không có việc gì thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có suốt ngày kiếm chuyện làm."
Kinh Trập: "Sắp thành bộ xương lười rồi, rảnh rỗi gì nổi nữa?"
Trịnh Hồng nhét túi đồ trên tay cho Kinh Trập: "Mở ra xem đi."
Kinh Trập ngẩn ra, mở ra xem, trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Vậy mà là món này."
Đồ Trịnh Hồng mang đến là đặc sản quê hương cậu.
Món bánh này trước đây chỉ khi Liễu thị làm cậu mới được ăn, Kinh Trập cũng chẳng nhớ tên là gì, nhưng lại nhớ rõ hình dáng đặc biệt này.
Kinh Trập cười nói: "Ngày trước cũng muốn ăn lắm nhưng chẳng biết gọi là gì, hôm nay đúng là nhờ phúc của ngươi."
Trịnh Hồng xua tay, đây cũng là do lúc nhìn thấy hai mẹ con kia trên đường, cậu ta đột nhiên nảy ra ý định mua.
Nghĩ đến hai mẹ con đó, Trịnh Hồng do dự một lát. Cậu ta biết hai người này e là chẳng có liên hệ gì với Kinh Trập, chỉ là thấy quen mắt nên cứ hay nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện may mắn đến thế?
Trịnh Hồng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nói ra.
Biết rõ là không phải mà còn nói ra, chẳng phải là khơi gợi chuyện đau lòng của người ta sao?
"Trước đó ngươi bỏ tiền nhờ ta tra mộ phần của cha ngươi, chuyện này thì đơn giản, quan phủ sớm có ghi chép. Số tiền này coi như ngươi tiêu uổng rồi, ta khuyến mãi thêm cho ngươi một tin nữa." Trịnh Hồng chuyển sang chuyện khác, "Cha ngươi thi thể toàn vẹn, không bị chém đao nào."
Trịnh Hồng tuy nói không rõ ràng lắm, nhưng Kinh Trập đủ thông minh, lập tức hiểu ra ý của Trịnh Hồng là gì.
Người không bị chém đầu chết ở bên ngoài, vậy thì chỉ có thể là bị tra tấn đến chết ở bên trong.
Kinh Trập im lặng một lát, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Cậu nói: "Đa tạ tin tức khuyến mãi này của ngươi."
Tặng đồ xong, đưa tin xong, thấy sức khỏe Kinh Trập không sao, Trịnh Hồng cũng không định nán lại lâu.
Kinh Trập tiễn người ra cửa, Trịnh Hồng nhìn cậu một cái, buông một câu không rõ ý nghĩa: "Cũng không biết ngươi có thể may mắn mãi như thế này không nữa."
Kinh Trập nhướng mày, nhưng Trịnh Hồng không muốn giải thích, quay người bỏ đi.
Cậu ta suy đi tính lại, vẫn định đợi lần sau có thể xuất cung sẽ điều tra kỹ càng chuyện này.
Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, nhưng nếu là thật, thì đối với Kinh Trập mà nói, đó là chuyện tốt cực kỳ.
Đến cuối tháng Chín, Trịnh Hồng xuất cung, sau khi xử lý xong việc quan trọng liền dẫn người đi thẳng đến tiệm may trước đó.
Muốn biết thân phận của hai mẹ con kia thì phải bắt đầu từ đây.
Ít nhất cũng phải biết tên của họ.
Chỉ là Trịnh Hồng còn chưa đến được tiệm may thì đã bị người ta chặn đường.
Kẻ đến chẳng nói chẳng rằng, lao vào đánh cho bọn họ một trận tơi bời. Trịnh Hồng biết chút võ công nhưng căn bản không đánh lại. Đám người này ra tay cực độc, toàn nhắm vào chỗ hiểm, đánh cho người ta hộc máu mồm.
"Đừng có lại gần phu nhân và tiểu nương tử nữa, chủ nhân nhà ta sẽ không vui đâu."
Một giọng nói âm lãnh nhẹ nhàng rơi xuống trên đỉnh đầu Trịnh Hồng.
"Lần này chỉ là cảnh cáo. Còn lần sau... hừ, không có lần sau."
Buông lời tàn nhẫn xong, đám người này biến mất cũng thần bí như lúc xuất hiện, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Trịnh Hồng khó khăn ngồi dậy, dựa vào tường lau khóe miệng, mấy người khác cũng đau đớn bò dậy, ai nấy đều r*n r* khe khẽ.
Nhóm Trịnh Hồng thậm chí còn chưa kịp nói rõ thân phận của mình thì đã bị đánh. Chuyện này có thể nói là l* m*ng, cũng có thể nói... đám người kia căn bản không quan tâm.
Cho dù đánh thái giám trong cung thì đã sao?
Trịnh Hồng cảm nhận rõ rệt sát khí trên người bọn họ, đây không phải là tay đấm do người thường nuôi dưỡng được, tay của bọn họ chắc chắn đã từng dính máu.
Lời tên kia nói vừa rồi tuyệt đối không phải nói đùa.
Nếu tiếp theo Trịnh Hồng còn không biết nặng nhẹ, cố tình tiếp cận hai mẹ con kia, cậu ta thực sự sẽ mất mạng.
Thật là kỳ quái.
Trịnh Hồng thở hắt ra, có thế lực như vậy, sao trên người hai mẹ con kia lại chẳng nhìn ra chút phú quý nào?
Đúng là xui xẻo.
Trịnh Hồng bò dậy, dập tắt hẳn ý định này.
Là do cậu ta đa nghi, cũng là do Kinh Trập không có cái mệnh này.
Hai mẹ con này... nhìn thế này cũng chẳng thể nào là người thân mệnh khổ của cậu ấy được.
Mấy người dìu nhau, khập khiễng rời đi.
Ngay tại con hẻm cách đó không xa, sau khi nhóm Trịnh Hồng rời đi, lại có người lặng lẽ bám theo, cho đến khi bọn họ thực sự đi xa khỏi con phố này.
Bọn họ biết mặt mũi Trịnh Hồng nên mới tha cho một mạng.
Nếu là người khác thì lần này đã bị giết rồi.
Chỉ là lúc Ninh tổng quản dặn dò có nhấn mạnh vài người không được giết ngay, Trịnh Hồng là một trong số đó, nên mới chỉ bị đánh một trận coi như cảnh cáo.
Nhưng chỉ có thể một lần, không có lần hai.
Lần sau còn tái phạm, cậu ta chắc chắn phải chết.
Dù sao tiếp theo đây chính là lúc dâng lên "tin dữ" về cái chết của Kinh Trập cho mục tiêu nhiệm vụ, vào thời điểm mấu chốt này sao có thể sinh sự, làm rối loạn kế hoạch?
Đây không nghi ngờ gì là đang động thổ trên đầu thái tuế.
Bởi vì vị kia chưa bao giờ là người có nhiều kiên nhẫn.
...
Trong cung, sau khi Ninh Hoành Nho nhận được tin thì day day sống mũi.
Cũng không biết là may hay không may nữa.
Gã cúi đầu nhìn cái xác chết không nhắm mắt trên đất, lạnh lùng nói: "Còn cần ta phải dặn dò à? Còn không mau lôi hai kẻ này ra ngoài?"
Một thái giám thấp giọng nói: "Bệ hạ, bệ hạ nói muốn vắt khô máu hai kẻ này để làm mực..."
Ninh Hoành Nho: "Vậy thì lôi đến Thận Hình Tư mà làm."
Cũng tại hai kẻ này xui xẻo, đụng trúng lúc Cảnh Nguyên Đế tâm trạng không vui, lại còn không biết sống chết.
Một kẻ khóc lóc đáng thương, định dùng sắc đẹp để thoát thân, đúng là liếc mắt đưa tình cho người mù xem; một kẻ chỉ biết cầu xin tha mạng, lại không biết tiếng gào thét thảm thiết chói tai kia càng k*ch th*ch thú tính khát máu của bệ hạ.
Ninh Hoành Nho bước vào nội điện, nhìn thấy Cảnh Nguyên Đế đang xem công văn. Vị bệ hạ này cau mày, trong mắt chứa đầy sát khí, khí thế bạo ngược vẫn chưa tan.
Ninh Hoành Nho quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Bệ hạ, nô tài có tội."
Gã có tội.
Là Ninh Hoành Nho to gan lớn mật, sửa đổi mệnh lệnh của Hoàng đế một chút, nên hôm nay mới giữ được một mạng cho Trịnh Hồng.
—— Phàm là kẻ nào cố tình tiếp cận mẹ con Liễu thị, tiết lộ bí mật, tội đáng chết.
Điều Cảnh Nguyên Đế muốn ngay từ đầu, chính là giết không tha.
________
Vở kịch nhỏ:
Kinh Trập: Nghe ta nói, cảm ơn ngươi nhé~
Ninh Hoành Nho: Mạng ta xong rồi ——