Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 55

Đôi môi của Dung Cửu rất mỏng, khi mím lại toát ra vẻ lạnh lẽo sắc bén. Những lời thốt ra từ khuôn miệng xinh đẹp ấy càng mang theo sự sắc bén u ám, đâm vào tim người ta đau nhói.

Hắn là một con thú xinh đẹp và nguy hiểm.

Ẩn sau vẻ ngoài diễm lệ, sự ác ý nồng đậm gần như ập thẳng vào mặt, Kinh Trập cũng bắt chước hắn mím chặt môi, một cảm giác kỳ lạ bò khắp cơ thể.

Điều này khiến Kinh Trập theo bản năng trở nên thận trọng hơn.

“Vì sao không trả lời?”

Giọng nói của Dung Cửu rất êm tai, du dương, mang theo âm điệu hơi cong lên cuối câu, Kinh Trập rất thích nghe âm tiết phát ra khi lưỡi hắn bật nhẹ trong khoang miệng. Giai điệu vi diệu ấy gõ nhẹ bên tai, luôn khiến cậu vô thức đỏ mặt.

Đây là phản ứng bản năng không thể kìm nén, cho dù bản thân lời nói ấy mang ngữ điệu kỳ quái và tàn nhẫn.

Cậu quên mất việc trả lời câu hỏi của Dung Cửu.

Đáy mắt người đàn ông sâu thẳm đen đặc, bên gương mặt trắng bệch không chút máu, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống do sự cọ xát vừa rồi… hình ảnh đó đẹp đến mức dễ dàng chiếm trọn tâm trí cậu.

Cậu thậm chí còn không nhận ra mình đang nín thở.

Vẻ đẹp là một thứ vũ khí đáng sợ, ngoại hình xinh đẹp làm dịu đi sự sắc bén tàn khốc bên trong, giống như lưỡi dao tẩm mật ngọt, nhẹ nhàng đâm xuyên qua trái tim con mồi.

… Cho đến khi những ngón tay lạnh lẽo chạm vào má Kinh Trập, người đàn ông cúi đầu hôn cậu.

Hơi thở dài miên man chuyển giao giữa đôi môi, nụ hôn này dịu dàng đến mức không giống sở thích của Dung Cửu.

Hắn thiên về sự chiếm đoạt, kiểm soát, thậm chí là thô bạo, một nụ hôn pha lẫn mùi máu tanh.

Kinh Trập hơi căng thẳng nắm lấy vai Dung Cửu.

“Thở đi.” Trong giọng nói lạnh lùng của Dung Cửu dường như mang theo tiếng thở dài, “Mở miệng.”

Kinh Trập thuận theo ý Dung Cửu, vô thức hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua vòm họng cậu, nhạy cảm đến mức cậu rùng mình một cái.

Ngón tay căng thẳng buông ra rồi lại nắm chặt, làm nhăn nhúm cả tay áo và vai áo của Dung Cửu.

Mãi đến khi đầu óc Kinh Trập choáng váng, cậu mới muộn màng nhận ra, vừa rồi cậu cứ nhìn Dung Cửu mà nín thở, đến câu hỏi của hắn cũng chưa trả lời.

Hơi ngốc nghếch thật.

… Không không không, cái này không trách cậu được.

Vẻ đẹp của Dung Cửu mang theo sự sắc bén nguy hiểm, đôi khi chỉ nhìn thêm vài lần cũng dễ dàng bị tổn thương, nhưng lại cám dỗ vô cùng.

Giống như câu hỏi vừa rồi, đầy ý đồ xấu xa như vậy.

Nhưng lại dễ dàng mang theo vẻ đẹp diễm lệ.

Dung Cửu không ngần ngại bộc lộ mặt tàn nhẫn trước mặt cậu. Nhưng điều này cũng mang lại một nỗi kinh hoàng khó chịu, cứ lẩn khuất sau lưng Kinh Trập.

Không rõ ràng, nhưng luôn nhắc nhở Kinh Trập vào một thời điểm nào đó —— lơ là cảnh giác là một thói xấu.

Kinh Trập sờ sờ tóc Dung Cửu, giọng nói có vài phần mềm mại: “… Ta không thể quyết định thay huynh.” Cuối cùng cậu cũng nhớ ra phải đưa ra câu trả lời muộn màng này.

Nắm lấy lọn tóc lòa xòa đó, màu trắng và màu đen làm nổi bật ngón tay trắng nõn đến mức gần như trong suốt.

Kinh Trập chậm rãi, khàn giọng nói tiếp, “Chỉ là… đừng dùng những chuyện như thế này để thăm dò ta nữa.”

Lời này ít nhiều cũng cần phải có can đảm, bởi vì Dung Cửu vừa rồi trông thực sự rất không bình thường.

Kinh Trập không ngốc, chuyện Dung Cửu hỏi chắc chắn có liên quan đến cậu.

Cảm giác lông tóc dựng đứng, da gà nổi khắp người.

Tuy nhiên, sau nụ hôn vừa rồi, tâm trạng của Dung Cửu dường như đã tốt hơn một chút.

Thật kỳ diệu.

Kinh Trập nhận thức rõ ràng rằng, ở một mức độ nào đó, cậu có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của Dung Cửu như vậy.

Một người đàn ông ít nói lạnh lùng như thế, ít nhất vào lúc này, quả thực đối xử với cậu bằng chân tình.

Cậu có thể nghe thấy nhịp tim hơi nhanh của hắn, gần như hòa cùng nhịp tim của chính cậu.

Lời nói, cử chỉ có thể lừa người.

Nhưng phản ứng cơ thể tinh vi này lại là một ngôn ngữ thầm lặng, thẳng thắn khác.

“Nếu huynh hỏi ta trực tiếp hơn, ta mới có thể trả lời huynh một cách thành thật hơn.”

Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn góc nghiêng trắng bệch lạnh lùng của người đàn ông.

Mỗi câu nói của cậu đều rất nhẹ nhàng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, cậu không hề giận vì chuyện này, chỉ cảm thấy cách giao tiếp giữa Dung Cửu và cậu có lẽ cần cải thiện thêm một chút là được.

Dung Cửu: “Ta sẽ không hỏi em.”

Kinh Trập nhướng mày, đây là một câu trả lời cậu chưa từng tưởng tượng đến.

“Huynh sẽ không hỏi ta, vừa rồi chẳng phải huynh… ý huynh là, huynh sẽ không đưa ra câu hỏi thực sự để hỏi ta.” Kinh Trập vô thức nói được nửa câu, chợt nhận ra ý của Dung Cửu, không nhịn được trợn mắt, “Huynh thật gian xảo.”

“Đối với em, còn chưa bằng một phần vạn.”

Dung Cửu giơ tay, tháo mũ quan của Kinh Trập xuống.

“Huynh đừng làm loạn, tóc ta… lát nữa ta còn phải về Trực Điện Tư đấy.”

Lần này Kinh Trập hơi giận thật, đôi mắt đen láy trừng người đàn ông, tự mình búi lại tóc.

Cậu cảm thấy mình xõa tóc trông như một thằng ngốc.

Ngón tay Dung Cửu luồn vào tóc Kinh Trập, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, là mùi dầu dưỡng tóc.

Ngón tay trắng bệch nắm lấy một lọn tóc, quấn quanh ngón tay.

Như một sự trói buộc vô hình.

Dung Cửu cúi đầu, kéo đuôi tóc lên môi.

Hắn hôn lên đuôi tóc Kinh Trập, đôi mắt cụp xuống lạnh nhạt, hàng mi dài rủ bóng. Trái ngược hoàn toàn với khí thế lạnh cứng, động tác ấy vô cùng nhẹ nhàng, không chút run rẩy.

Kinh Trập sững sờ, bị hình ảnh này âm thầm tác động mạnh mẽ, đến mức dừng cả động tác, một cảm giác kỳ lạ chạy loạn trong cơ thể, d*c v*ng vô thanh vô tức nảy sinh, trong khoảnh khắc, sự bốc đồng khó hiểu nhấn chìm lý trí cậu, cậu túm lấy vạt áo Dung Cửu.

Dùng sức mạnh đến mức khiến người đàn ông hoàn toàn không phòng bị loạng choạng một cái.

Điều này đối với Dung Cửu gần như là không thể.

Chỉ là hắn không kháng cự.

Cứ thế thuận theo sức lực của Kinh Trập, bị sự ấm áp bao trùm.

Kinh Trập vụng về hôn lên khóe môi Dung Cửu.

Khóe môi Dung Cửu hơi nhếch lên, “Cái này đâu gọi là hôn.”

Trong sự ấm áp khi da thịt chạm nhau, hơi thở của Kinh Trập cũng trở nên gấp gáp vài phần.

“Không thể chuyện gì cũng chỉ làm theo ý thích của huynh được.”

Kinh Trập lùi lại một bước nhỏ, nhưng bị cánh tay đột ngột xuất hiện ở eo làm giật mình. Người đàn ông dường như không muốn cậu rời đi, cậu lùi một bước, Dung Cửu liền tiến thêm một bước.

“Tại sao không thể?” Giọng Dung Cửu mang theo ý cười khó nhận ra, “Không có mấy ai dám làm trái ý ta.”

Đương nhiên, vẫn có.

Chỉ là những kẻ dám làm trái, đa phần đều đã chết rồi.

Kinh Trập không biết Dung Cửu đang nghĩ đến chuyện đáng sợ gì, cậu hơi hoảng loạn mím môi, chỉ có như vậy mới không để lộ sự xấu hổ kỳ lạ ra ngoài.

Bọn họ rõ ràng đã có những tiếp xúc mãnh liệt hơn, nhưng vừa rồi chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau, sự ấm áp thoáng qua này lại khiến Kinh Trập cảm thấy hoảng hốt.

Tất nhiên, tất nhiên, lời của Dung Cửu, dù cậu có đang thất thần thì ít nhiều vẫn nghe lọt tai, đương nhiên cũng sẽ có phản bác.

“Thuộc hạ của huynh sợ huynh là chuyện đương nhiên, nhưng ta không phải thủ hạ của huynh, ta không muốn sợ huynh đâu.”

Kinh Trập thậm chí còn không nhận ra mình đang nói gì, bởi vì tâm trí cậu vẫn đang chìm trong cảm giác mềm mại vừa rồi.

Bàn tay giấu trong tay áo bấm mạnh vào đầu ngón tay, chỉ có như vậy mới có thể nắm bắt được chút tỉnh táo trong sự mập mờ mơ hồ.

Cậu nghĩ loạn xạ về cuộc trò chuyện vừa rồi, họ đang nói gì ấy nhỉ… à, đang nói Dung Cửu gian xảo.

Kinh Trập: “Cái gì cũng không nói với ta, lại đến hỏi ý kiến ta. Chẳng lẽ không sợ ta đưa ra quan điểm hoàn toàn không dùng được sao?”

Dung Cửu: “Chỉ cần em muốn, thì không có chuyện gì là không làm được.” Hắn nói một cách tùy ý, tay vẫn đang mân mê lọn tóc của Kinh Trập.

Tóc của Kinh Trập đen hơn trước một chút.

Sờ vào cũng rất mượt mà.

Cảm giác khô xơ đã biến mất nhiều, điều này có lẽ cũng liên quan đến thuốc Kinh Trập uống gần đây.

Mấy bát thuốc đắng ngắt đó uống vào chẳng dễ dàng gì. Nhưng sau khi Kinh Trập kiên trì, cũng cảm nhận được cơ thể thay đổi từng ngày.

Lúc cậu vào cung, tuổi còn nhỏ.

Dù có Trần An che chở, nhưng ngoài mặt cũng không thể chăm sóc quá mức. Việc cần làm, phạt cần chịu, một thứ cũng không thiếu. Tuổi nhỏ đã làm không ít việc nặng, cơ thể này tự nhiên bị hao tổn.

Thêm vào đó, Trần An sợ Kinh Trập bị người ta phát hiện ra manh mối, thuốc kìm hãm sự phát triển cơ thể gửi đến cũng mang dược tính quá âm hàn.

Tất cả những thứ này đều tích tụ trong cơ thể.

Lúc còn trẻ thì không phải chuyện nghiêm trọng gì. Dù có bệnh cũng mau khỏi. Nhưng nếu có tuổi, những hao tổn này sẽ tìm đến đòi nợ vào lúc bùng phát.

“Ta không có nhiều chuyện muốn làm đến thế.” Giọng Kinh Trập rất nhẹ, mang theo vài phần mơ hồ, “Dung Cửu, ta không phải người tham lam.”

“Em có thể tham lam.”

Kinh Trập không nhịn được cười, một người lạnh lùng lại cứ dây dưa vào mấy chuyện vặt vãnh này, khiến cậu cảm thấy Dung Cửu có vài phần đáng yêu vô cớ.

Kinh Trập: “Ta chỉ mong những người bên cạnh ta đều bình an thuận lợi, không ốm đau bệnh tật.”

Cậu kiễng chân, ôm cổ Dung Cửu.

Chiều cao hai người vẫn có chút chênh lệch, điều này luôn khiến Kinh Trập lén ghen tị với vóc dáng của người đàn ông.

“Huynh phải chịu khó khám bệnh, uống thuốc đầy đủ, sống thật tốt.” Kinh Trập cười nói, “Có thể ở bên cạnh ta mãi thì càng tốt.”

Dung Cửu lúc nào cũng lạnh băng, vào mùa đông này da thịt càng thêm lạnh.

Kinh Trập luôn cảm thấy mình đang ôm một tảng băng khổng lồ, cơ thể bất giác run lên hai cái, cánh tay người đàn ông vòng qua eo Kinh Trập, ôm lấy cậu, mặc kệ cậu giẫm lên giày mình, lạnh nhạt nói: “Kẻ gian xảo là em mới đúng.”

Kinh Trập nhướng mày: “Đây là bôi nhọ đấy nhé.”

Hai người dựa vào nhau rất gần, ngay cả hơi thở, giọng nói cũng như đang trao đổi cho nhau.

“Mạng người mong manh, như ngói lưu ly, dễ dàng vỡ nát, chẳng còn lại gì. Thứ em khao khát bình an thuận lợi đâu chỉ là một người, một mạng?” Giọng nói êm tai của Dung Cửu vang lên trầm thấp bên tai Kinh Trập, “Kinh Trập, thế này còn chưa đủ tham lam sao?”

Muốn những cánh bèo trôi, những con ve sầu mùa hạ ấy mãi mãi bình yên vô lo, sao không được coi là tham lam?

Kinh Trập cười khẽ: “Nếu đây cũng là tham lam, thì ta tham lam lại làm sao?”

Trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, Kinh Trập cũng không mong đợi.

Không cần vận may, chỉ cần vận rủi đừng đến.

Cứ mãi như vậy là tốt rồi.

Ở khoảng cách gần như vậy, Dung Cửu gần như có thể ngửi thấy sức sống dồi dào trên người Kinh Trập, hơi ấm tươi mới từ làn da tiếp xúc truyền đến, như một khối ngọc ấm quý giá.

Ngay cả lời nói ra cũng mang theo sự ngây thơ lãng mạn, mềm mại, ấm áp.

Dung Cửu luôn nghĩ như vậy.

Chỉ có những người ngây thơ mềm yếu nhất mới cảm thấy không cần mượn đến quyền thế, của cải, địa vị cũng có thể sở hữu cuộc sống bình an thuận lợi. Trong chốn hoàng cung bẩn thỉu, mục nát này lại càng không thể.

Không giẫm lên xương trắng, máu tươi của kẻ khác, làm sao có được cuộc sống bình yên?

Điều này nghe thậm chí có vài phần nực cười.

Dung Cửu từng đếm xem trên người một con người có bao nhiêu cái xương. Đương nhiên, đó là dựa vào lưỡi dao sắc bén và sự tháo dỡ đẫm máu, chỉ vì hắn cảm thấy thú vị.

Cho nên, hắn cũng biết chỗ nào trên cơ thể con người có thể dễ dàng gây chết người. Thậm chí không cần ra tay, chỉ cần một tai nạn nho nhỏ.

Ví dụ như, một lần trẹo chân xui xẻo, có thể làm vỡ sọ não.

Giống như Kinh Trập hơn một tháng trước.

Nhìn xem, Dung Cửu không cho rằng mình sai khi phái người giám sát Kinh Trập.

Không làm như vậy, làm sao có thể để “con” Kinh Trập này sống sót?

Cậu mong manh như bông tuyết mỏng nhất mùa đông, rơi xuống mái hiên là dễ dàng tan biến.

Nhưng cậu không những không biết mình yếu ớt, ngược lại còn hết lần này đến lần khác nhắm mắt làm ngơ trước an nguy.

Bởi vì cậu “trọng tình trọng nghĩa”, bởi vì cậu để tâm đến những cánh bèo trôi đó.

Trọng tình trọng nghĩa.

Dung Cửu niệm mấy chữ này, như đang nhai nát máu thịt của Ninh Hoành Nho, ha ha, trọng tình trọng nghĩa!

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt Dung Cửu trở nên càng thêm u tối. Cảm xúc của hắn dễ dàng trượt từ thái cực này sang thái cực khác, một âm thanh đáng sợ nào đó đang vỡ vụn, nứt toác, giống như lý trí đang ngàn cân treo sợi tóc.

Sự nhảy vọt đó dễ dàng khiến bầu không khí trở nên âm u lạnh lẽo.

Kinh Trập nên cảm thấy kỳ lạ.

Lẽ ra cậu nên thế.

Dù là người có tâm thái bình thản đến đâu, đa phần cũng không chịu nổi cái tính khí hỉ nộ vô thường này.

Dung Cửu trông thật trầm mặc u ám, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn qua vai Kinh Trập về phía xa. Lần này, Kinh Trập nhìn theo động tác của hắn, nhưng phía sau lại không một bóng người.

“Dung Cửu, huynh đang nhìn gì thế?”

Giọng cậu nghe vẫn bình tĩnh như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Dung Cửu lại muốn đập tan sự vân đạm phong khinh này, hắn càng muốn nhìn thấy Kinh Trập cùng hắn sa ngã vào bóng tối vô tận, trở nên đau khổ, tuyệt vọng, giận dữ, đủ loại d*c v*ng và bạo lực bùng phát đều lột xác thành bản năng nguyên thủy nhất, để sự bốc đồng được giải phóng hoàn toàn.

Hắn muốn xé nát, hủy hoại, lột bỏ lớp vỏ bọc bình tĩnh tự chủ bên ngoài của Kinh Trập, để tất cả buộc phải tr*n tr**, không còn chỗ trốn dưới ánh mặt trời.

Sự u ám như hình với bóng ấy lan tràn khắp mọi nơi như bóng tối.

Dung Cửu đặt tay lên đầu Kinh Trập, bình thản nói: “Không có gì cả.”

Kinh Trập khẽ động, muốn quay đầu lại.

Nhưng lực đè lên đầu lại hơi tăng thêm, có thể thấy Dung Cửu không muốn cậu nhìn.

Kinh Trập im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Dung Cửu, huynh đang nghĩ gì vậy?”

Dung Cửu không muốn cậu quay đầu lại, vì không muốn cậu nhìn thấy một số… biểu cảm không nên nhìn thấy sao?

Cậu vô thức ôm lấy cánh tay, dường như vẫn cảm nhận được hơi lạnh lưu lại trên đó.

Đó là biểu cảm thế nào?

Kinh Trập nghĩ, đáng sợ lắm sao?

Dung Cửu lạnh nhạt nói: “Muốn giết người.”

… Thôi được rồi, có lẽ là thực sự rất đáng sợ.

Mặc dù Dung Cửu không nói gì cả, nhưng Kinh Trập cứ vô cớ cảm thấy sự bực bội khó hiểu này của Dung Cửu có liên quan đến cậu.

Là vì lời cậu vừa nói sao?

Nhưng Kinh Trập cũng không thấy lời mình nói nực cười chỗ nào.

“Hy vọng” sở dĩ là hy vọng, chính là vì nó khó đạt được. Cậu tự nhiên biết, trong cung, muốn bình an thuận lợi vốn dĩ không phải chuyện dễ dàng.

Những cung phi có địa vị tôn quý kia, chớp mắt cái cũng gặp chuyện, mất mạng.

Chứ đừng nói đến những kẻ làm cung nhân như họ.

Mạng sống, e là thứ rẻ rúng nhất trong ngoài hoàng cung này.

Nhưng mạng sống lại rất quan trọng.

Trong mắt bất kỳ người nào quan tâm.

Vậy hy vọng đơn giản này của Kinh Trập sao lại khiến Dung Cửu không vui chứ?

Kinh Trập cau mày, cảm nhận được một sự xung đột kỳ quái.

“Dung Cửu, có… người bạn nào mà huynh tương đối thích không?” Kinh Trập l**m môi, không biết câu này có làm tâm trạng Dung Cửu tệ hơn không, “Nếu có, ta muốn…”

“Không có.”

Kinh Trập im lặng một lát, vẫn kiên trì nói hết, “Muốn gặp mặt.”

Bàn tay to của Dung Cửu dùng sức xoay đầu Kinh Trập lại, hai đôi mắt đen đối diện nhau, người đàn ông cúi đầu xuống: “Em muốn gặp bạn của ta?”

Kinh Trập kiên trì nói: “Huynh đã gặp mấy người bạn của ta rồi, vậy ta cũng muốn gặp bạn của huynh… Đương nhiên, nếu huynh không có bạn trong cung thì… coi như ta chưa nói.”

Còn về bạn bên ngoài cung, chắc chắn cậu không gặp được rồi.

Câu trả lời nhanh chóng vừa rồi của Dung Cửu quả thực khiến Kinh Trập cảm thấy hơi thất vọng, nhưng không phải vì bản thân cậu, mà là vì Dung Cửu.

Bên cạnh Dung Cửu thật sự không có lấy một người bạn nào sao?

Trước đây Dung Cửu thỉnh thoảng nhắc đến, hời hợt cho qua, lúc đó Kinh Trập tuy có ký ức nhưng vẫn luôn không muốn tin rằng bên cạnh một người lại không có lấy một người bạn.

“Em đang thương hại ta?”

Ngón tay lạnh lẽo véo má Kinh Trập, lực không mạnh, giống như một lời cảnh cáo thầm lặng.

“Ta không thương hại huynh.” Kinh Trập lắc đầu, “Huynh thấy tự tại thì có gì đáng thương.”

Huống hồ Dung Cửu hiện giờ quyền thế, của cải, địa vị trông đều không thiếu, cần gì người khác thương hại?

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy như vậy có chút cô độc.

“Nếu em muốn gặp, lần sau ta sẽ dắt một người đến.” Dung Cửu lạnh nhạt nói.

Mao Tử Thế không tính là bạn, nhưng ít nhiều cũng đem ra được.

Quan trọng nhất là, hắn ta biết nhìn thời thế hơn Ninh Hoành Nho, sẽ không phạm sai lầm ngu ngốc.

Kinh Trập ngạc nhiên ngẩng đầu dưới tay Dung Cửu, ngay sau đó mắt hơi cong lên, cười híp mắt nhìn người đàn ông.

Giọng Dung Cửu bạc bẽo, thậm chí nghe còn có vài phần u ám khắc nghiệt: “Đừng tưởng như vậy sẽ khiến ta cảm thấy đám, bạn bè bên cạnh em có gì…”

Hắn còn chưa nói hết câu, Kinh Trập đã kiễng chân hôn hắn một cái.

Dung Cửu nhướng mày, nhìn Kinh Trập từ trên cao xuống.

Kinh Trập thong thả nói: “Ta không muốn nghe huynh nói xấu họ, nếu huynh còn nói nữa, ta sẽ hôn hôn hôn hôn hôn huynh mãi đấy.”

Nghe có vẻ hơi trẻ con.

Kinh Trập cũng chỉ trả thù thôi.

Bạn bè cậu chỉ có từng ấy, Dung Cửu ngày nào cũng muốn nhổ, thế thì làm sao được?

Cũng đâu phải cỏ dại, nhổ xong lại mọc.

Dung Cửu im lặng một chút, đôi môi mỏng khẽ động, lời nói lạnh lẽo như nọc độc oán hận, chứa đầy lời nguyền rủa đáng sợ: “Họ thu hút sự chú ý của em, Kinh Trập, chỉ cần bất kỳ ai đến gần em, tỏ ra thiện ý với em, sẽ dễ dàng trở thành bạn của em, được em nhớ thương, được em quan tâm, cho dù là kẻ bất tài hèn nhát nhất cũng được em thương xót… Sự yêu thích của em bị chia cắt thành vô số mảnh dễ dàng, ai cũng có thể sở hữu em.”

Bóng tối nơi đáy mắt người đàn ông gần như ngưng tụ thành thực thể, như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa phẫn nộ đó có thể thiêu rụi vạn vật, nhưng cũng làm đông cứng hoàn toàn máu huyết của Kinh Trập.

Cậu cảm nhận được sát ý lạnh lẽo đó.

Cơ thể Kinh Trập nhanh hơn ý thức, cậu hôn lên cái miệng đáng sợ của Dung Cửu, từ trong đó rốt cuộc làm sao lại tuôn ra những lời oán độc đáng sợ đến thế?

Chụt.

Không đúng cách, là những cái mổ lung tung rất lộn xộn.

Dung Cửu đang tức giận, cơn giận rõ ràng như vậy nhưng hắn cũng không động đậy. Khi Kinh Trập hôn hắn, hơi thở của người đàn ông trở nên dài hơn một chút.

Kinh Trập không biết đã gặm bao nhiêu cái, chắc là dài bằng những lời Dung Cửu nói ra, sau đó mới lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.

“… Ta nghĩ, ta có lẽ không thể chấp nhận suy nghĩ của huynh.” Kinh Trập vốn định dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn để mô tả chuyện này, nhưng cuối cùng đành buông xuôi, “Ta thích họ, không muốn họ gặp chuyện. Nhưng thích cũng có nhiều loại, huynh không thể bá chiếm tất cả sự yêu thích được.”

“Tại sao không thể?” Dung Cửu lạnh lùng nói, hoàn toàn không quan tâm thứ mình nói ra đáng sợ đến mức nào, “Chỉ cần em muốn, ta sẽ dọn sạch mọi chướng ngại cho em.”

Chướng ngại?

Sao hắn có thể dễ dàng gọi những người đó là chướng ngại?

Dù Kinh Trập có bình tĩnh đến đâu cũng không nghi ngờ gì bị lời nói lạnh lùng của Dung Cửu kích động cảm xúc, cậu cố nén cơn giận, “Họ không phải chướng ngại. Dung Cửu, đó đều là những mạng người sống sờ sờ.”

“Bọn chúng đều đáng chết, giống như lũ cổ trùng kia, dễ dàng bị em thu hút đến, rồi lại bị em vứt bỏ vô tình.” Dung Cửu cười, một nụ cười hoàn hảo, hiếm thấy nhưng lại toát ra sự điên cuồng và cố chấp vô cớ, “Kinh Trập, em nên làm như vậy, điều này sẽ khiến em an toàn hơn.”

Kinh Trập cuối cùng cũng không kìm được cơn giận trong lòng, tức giận đá vào bắp chân Dung Cửu một cái, “Huynh phát điên cái gì vậy? Huynh có thể là bạn của ta, người tình của ta, người nhà tương lai của ta, nhưng sự yêu thích của ta đối với huynh không phải là sự yêu thích dành cho bạn bè, người thân, huynh có thể là họ, nhưng không thay thế được họ.”

Cậu cảm thấy mình sắp bị Dung Cửu ép điên rồi.

Đây căn bản là những thứ hoàn toàn khác nhau, sao hắn có thể bá đạo đến mức muốn độc chiếm cả những thứ như thế này?

Kinh Trập không cho được thứ hắn muốn.

… Còn nữa, tại sao như vậy sẽ khiến cậu an toàn hơn?

Kinh Trập nhắm mắt, đè nén cảm xúc bùng nổ xuống, cậu nắm bắt được tia sáng lóe lên trong khoảnh khắc đó.

“Huynh không thích họ, là vì cảm thấy họ sẽ gây nguy hiểm cho ta?”

Đây là một chủ đề cũ rích đối với hai người họ.

Ít nhất không phải là lần đầu tiên.

Kinh Trập có thể cảm nhận được Dung Cửu không thích bạn bè của cậu lắm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ác ý này đã hung tàn đến mức hận không thể khiến họ đi chết.

Cậu căn bản không thể chấp nhận.

Có những thứ cậu có thể bao dung, nhưng có những thứ là giới hạn vĩnh viễn không thể vượt qua.

Dường như nếu cho hắn một cơ hội, Dung Cửu sẽ dùng thanh đao bên người không chút lưu tình đâm xuyên tim từng người bọn họ, một đao đoạt mạng.

Hắn sẽ làm như vậy.

Cơn ớn lạnh rợn người tóm lấy Kinh Trập.

Hắn có thể làm như vậy.

Một áp lực nặng nề đè xuống bụng dưới Kinh Trập.

Cậu không thể… không thể để Dung Cửu thực sự làm như vậy, coi tất cả những người đến gần Kinh Trập là kẻ thù, đây là một suy nghĩ tàn khốc cực kỳ tồi tệ, không có chút tình cảm nào.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng, mượt mà như mê hoặc, mang theo giọng điệu dẫn dắt từng bước, như thể Kinh Trập là đứa trẻ không hiểu chuyện.

“Kinh Trập, em quá yếu ớt, lại hoàn toàn không biết tự bảo vệ mình, có thể dễ dàng chết đi.” Giọng Dung Cửu theo lời kể càng lúc càng căng thẳng, như dây cung kéo căng, có thể đứt bất cứ lúc nào, “Em căn bản không hiểu thế nào là xu lợi tị hại, chỗ nào nguy hiểm thì lao đầu vào chỗ đó!”

Đối với Dung Cửu, giọng điệu nghiêm nghị này đã gần như là biểu đạt cảm xúc kịch liệt.

Kinh Trập giơ tay lên, cảm thấy mình hơi không theo kịp nhịp độ của Dung Cửu, “Huynh nói ta chỗ nào nguy hiểm thì lao đầu vào chỗ đó? Ta làm gì có…”

Lời cậu còn chưa nói hết đã bị Dung Cửu lạnh lùng cắt ngang.

“Khang Mãn.”

Đây mới chỉ là chuyện gần đây, chưa kể đến lần cổ trùng rợp trời kia, cậu lại một mình đi ra, những chuyện trước kia nhiều như thế, căn bản đếm không xuể.

Kinh Trập khựng lại, chuyện này, chuyện này đúng là cũng ngoài ý muốn thật.

Ai mà biết được nhiệm vụ hệ thống ban bố lại vừa khéo liên quan đến gã chứ?

“Chẳng phải huynh đang tra sao?” Kinh Trập mím môi, “Sau đó ta cũng đâu có tiếp xúc nữa.”

“Sau đó? Ngay từ đầu em đã không nên tiếp xúc.” Dung Cửu u ám nói, “Để em lang thang bên ngoài vẫn là quá nguy hiểm, em căn bản không biết…”

Một ngọn lửa sáng rực lang thang trong hoàng đình mục nát tối tăm vốn dĩ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Đúng rồi, đây quả thực không phải vấn đề của Kinh Trập.

Là vấn đề của hắn. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sao hắn có thể để Kinh Trập – người hoàn toàn không phán đoán được nguy hiểm – suy nghĩ về vấn đề này?

Điều này vốn dĩ không đúng, cũng không công bằng.

Lẽ ra hắn phải tiếp quản toàn bộ mọi việc của Kinh Trập.

Dung Cửu trông có vẻ như đã thu lại mọi cảm xúc, dường như sự âm lãnh cố chấp vừa rồi đều là ảo giác, nhưng Dung Cửu trong khoảnh khắc này trông còn đáng sợ hơn trước.

Kinh Trập theo bản năng lùi lại nửa bước, chỉ trong khoảnh khắc chần chừ này, ánh mắt Dung Cửu đột ngột nhìn sang lại đáng sợ như quái vật.

Cảm giác rợn tóc gáy khiến cơ thể Kinh Trập hơi cứng đờ.

Nhưng cậu vẫn từng bước tiến lại gần.

Cậu có thể cảm nhận được Dung Cửu đang nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, đó có lẽ sẽ là chuyện cậu không muốn thấy, không muốn nhìn thấy.

Dung Cửu đè vai Kinh Trập lại, lạnh lùng nói: “Không phải vấn đề nào cũng có thể dùng nó để trốn tránh.”

Rõ ràng hắn biết Kinh Trập muốn làm gì.

Ngón tay giấu trong tay áo của Kinh Trập co lại, như muốn nắm chặt nắm đấm, rất nhanh lại ép bản thân thả lỏng.

Cậu ngẩng đầu lên một cách đáng thương, đôi mắt đen ướt át mờ mịt, mắt chớp nhẹ, dường như mang theo ánh nước loang loáng, “Dung Cửu, huynh không muốn hôn ta sao?”

Dung Cửu nghiêm túc đến mức hơi đáng sợ, điều này khiến bầu không khí trở nên vô cớ lúng túng.

… Chẳng lẽ mất hiệu nghiệm rồi?

Vậy mà lại không đáng tin cậy thế sao… Ý nghĩ này của Kinh Trập vừa lóe lên thì một lực cực lớn đã kéo cậu qua.

Cái ôm này cứng rắn đến mức có thể đập vỡ xương, nụ hôn lại tàn bạo không giống sự tiếp xúc ân cần, ngược lại giống sự cướp đoạt thật sự hơn.

Những ý nghĩ giận dữ, bạo ngược, độc ác dường như đều chảy trong nụ hôn quấn quýt thô bạo, Kinh Trập cảm thấy hơi thở của mình như sắp bị cướp đi.

Cậu muốn hít thở, lại càng bị công thành đoạt đất.

Dung Cửu là một kẻ tấn công điên cuồng, hoàn toàn không biết thế nào là điểm dừng, huống hồ ngọn lửa này còn do chính tay Kinh Trập châm lên.

Kinh Trập nức nở, ư ử cầu xin tha thứ.

Chỉ là kẻ đi săn tàn nhẫn hoàn toàn không nghe thấy, hoặc là không muốn nghe.

Kinh Trập giật mình tỉnh giấc theo bản năng, thở hồng hộc từng ngụm lớn, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng đáng sợ.

Quả thực là như vậy.

Cậu mơ thấy cảnh tượng đáng sợ gần như y hệt lần trước, những người bên cạnh cậu lần lượt chết đi, trong mơ, gần như máu chảy thành sông.

Chỉ là lần trước, trong mơ Kinh Trập không nhìn thấy đao phủ giết người là ai, nhưng lần này lại nhìn thấy rõ mồn một hắn mang khuôn mặt của Dung Cửu.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt Dung Cửu, Kinh Trập lập tức giật mình tỉnh dậy, cảm giác rợn người như bị sét đánh.

Cậu ôm đầu gối, thở hổn hển một lúc.

Bỗng nghĩ đến điều gì, Kinh Trập vội vàng nhìn sang bên cạnh, nửa giường bên ngoài vốn dĩ phải có người đàn ông nằm đó giờ lại trống không.

Đây không phải chỗ ở của Kinh Trập ở Trực Điện Tư, mà là nơi nghỉ ngơi của Dung Cửu tại Thị Vệ Xử.

Chiều nay, cuộc tranh luận giữa Dung Cửu và Kinh Trập căn bản không đi đến một kết quả nào gọi là thống nhất.

Nhưng chiêu trò tà đạo mà Kinh Trập nghĩ ra —— đại pháp hôn hít, ở một mức độ nào đó quả thực có thể ngăn cản ý niệm tàn bạo của người đàn ông, mặc dù tác dụng chỉ nhỏ nhoi, Kinh Trập vẫn gần như hiến tế cả cái miệng của mình.

Đau quá.

Lúc cậu quay lại làm việc vào buổi chiều, gần như phải che miệng suốt, thật sự là quá mất mặt.

Khi đó, Dung Cửu và cậu dây dưa quá lâu, nếu Kinh Trập không quay lại làm việc thì sẽ muộn mất… nhưng sau khi cuộc tranh cãi chưa ngã ngũ này tạm thời lắng xuống, Kinh Trập lại không nỡ rời đi.

Một là, rất kỳ lạ, cậu không muốn bỏ Dung Cửu mà đi vào lúc này; hai là, dưới những suy nghĩ bạo ngược của Dung Cửu, Kinh Trập căn bản không thể yên tâm.

… Mặc dù cậu cảm thấy, Dung Cửu chắc không đến mức thực sự động đến bạn bè cậu khi cậu đã biết chuyện, nhưng ai mà đảm bảo được chứ?

Càng quen biết Dung Cửu, Kinh Trập càng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn.

Hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để phán đoán.

“Ta phải về rồi.” Khi đó, Kinh Trập nghe thấy mình nói như vậy, “Buổi tối… ta có thể đến Thị Vệ Xử tìm huynh không?”

Cậu nói lí nhí.

Dung Cửu nhướng mày, chậm rãi nói: “Em muốn qua đêm ở Thị Vệ Xử?”

Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi: “Huynh nghe hiểu là được rồi, đừng có hỏi lại ta!”

Nhưng tai cậu vẫn không chịu nghe lời mà đỏ lên một chút.

… Kinh Trập ngươi tiêu rồi, đỏ mặt lúc này là ngươi thua rồi!

Quả nhiên, giọng nói của Dung Cửu dường như mang theo chút ý cười, lơ đãng cao giọng.

“Ta sẽ đến đón em.”

Thế là, sau khi làm xong việc, Kinh Trập vội vàng tắm rửa qua loa, dưới sự che chở của ánh tà dương, lén lút đi theo Dung Cửu.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động trốn đi.

Kinh Trập đã chuẩn bị đầy đủ cho việc này, không chỉ than vãn với người khác là mình buồn ngủ, vào phòng sớm, lại còn sắp xếp chăn gối trên giường giả vờ như có người đang ngủ, rồi nhờ Tuệ Bình giúp che giấu, lúc này mới thuận lợi xuất hành.

Quan trọng nhất là, người đàn ông sau khi nghe Kinh Trập kể về những sự sắp xếp này, lười biếng nói: “Nếu thế mà vẫn bị phát hiện, thì cứ nói em bị Thị Vệ Xử gọi đi giúp điều tra rồi.”

Kinh Trập ngờ vực nhìn hắn: “Cái này giúp được gì chứ?”

Lý do này nghe qua đã thấy cực kỳ có lệ.

Nhìn một cái là biết cái cớ.

Dung Cửu âm trầm nói: “Để bọn họ biết sau lưng em có người bảo kê không tốt sao?”

Kinh Trập lập tức nhớ đến sự cáu kỉnh của Dung Cửu hồi chiều, lời từ chối suýt buột miệng liền bị nuốt ngược trở lại: “… Có lý, rất có lý. Hay là lúc ta về, huynh tặng thêm cho ta một bộ đồ thị vệ nữa, nghênh ngang đi lại cho rồi.”

Dung Cửu đăm chiêu nhìn Kinh Trập.

Kinh Trập không nghe thấy Dung Cửu trả lời, theo bản năng quay đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ hứng thú trên mặt hắn, lập tức kinh hãi biến sắc: “Ta nói linh tinh đấy!”

“Có thể không phải.”

“Nó bắt buộc phải.”

Kinh Trập lại lần nữa thầm mắng cái miệng của mình.

Tóm lại là, đêm nay Kinh Trập ngủ lại ở Thị Vệ Xử.

Trước khi ngủ, Dung Cửu nằm ngay bên cạnh cậu.

Kinh Trập vốn tưởng rằng, trải qua cuộc tranh cãi kịch liệt hồi chiều, cậu có thể sẽ mất ngủ. Ai ngờ đâu, đầu vừa chạm gối, người đã như bị đánh thuốc mê mà lăn ra ngủ, mãi đến vừa nãy mới bị ác mộng làm tỉnh giấc.

Cậu ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc, rồi mới chậm chạp bò dậy.

Trời đã rất lạnh, dù Thị Vệ Xử có chậu than, nhưng bộ đồ lót đẫm mồ hôi lạnh dính vào người chẳng dễ chịu chút nào, khiến Kinh Trập run lên từng hồi.

Lúc cậu đến, không ngờ tới chuyện này nên chẳng mang theo bộ đồ nào để thay.

Kinh Trập nhớ mang máng, căn phòng này của Dung Cửu ngoài việc ở được ra thì không có quá nhiều đồ đạc. Ngay cả trong tủ quần áo cũng chỉ có hai bộ đồ thị vệ để thay đổi.

Cũng không biết bên dưới còn giấu bộ đồ sạch nào không.

Kinh Trập xuống giường, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu rùng mình một cái, vẫn mò mẫm xỏ giày vào.

Chậu than trong phòng hình như đã tắt, nên nhiệt độ mới thấp thế này.

“Dung Cửu?”

Kinh Trập khẽ gọi một tiếng, không có bất kỳ hồi âm nào.

Cậu mò mẫm đi đến bên bàn, phác họa vị trí tủ quần áo trong đầu, rồi mới lần mò đi về phía đó.

May mắn là, Kinh Trập thực sự mò được một hai bộ đồ có thể thay trong đó, cậu ngồi xổm trước tủ quần áo thay đồ, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Thay bộ đồ lót ướt sũng ra, Kinh Trập lại mặc hết quần áo ngoài vào, lúc này mới cảm thấy chút hơi ấm.

Nửa đêm nửa hôm, Dung Cửu đi đâu rồi?

Kinh Trập thuận tay vắt bộ đồ ướt vừa thay lên tay vịn ghế, cố gắng mò mẫm tìm cửa.

Chẳng khác nào thầy bói xem voi.

Kinh Trập không quen thuộc cách bài trí của Thị Vệ Xử, trong đêm tối không đèn đuốc, nơi này hoàn toàn chìm trong bóng tối, chẳng có lấy một chút ánh sáng thừa thãi.

Kinh Trập mấy lần suýt ngã, may mà kịp thời bám vào đồ vật bên cạnh, một lúc lâu sau mới mò được đến cửa.

Cậu nhẹ nhàng mở cửa.

Ánh sao lờ mờ bị cánh cửa đóng kín nhốt bên ngoài, chẳng trách trong phòng tối om như vậy, hóa ra đêm nay vốn không có trăng.

Kinh Trập bước ra ngoài, những chiếc đèn lồng phía xa như bóng ma chập chờn trong gió lạnh rít gào, cơn gió thổi thấu tim gan.

Dung Cửu nói sau khi ngủ hắn rất khó tỉnh.

Cũng nói, sau khi ngủ, không dễ bị đánh thức.

Kinh Trập dù có ngủ say như chết, cũng không thể nào vẫn ngủ ngon lành khi có thứ gì đó đánh thức được Dung Cửu, cho nên… hoặc là đồ ăn hôm nay có vấn đề khiến cậu ngủ như lợn chết nên mới không nghe thấy tiếng động; hoặc là, Dung Cửu ngay từ đầu đã không ngủ.

Kinh Trập thiên về khả năng thứ hai hơn.

Nếu bị hạ thuốc, Kinh Trập lẽ ra phải cảm nhận được.

Nhưng lần này cậu bị ác mộng làm tỉnh giấc, giống hệt lần trước, chẳng có gì khác biệt, cũng không thấy đầu óc choáng váng.

Vậy vấn đề bây giờ là, Dung Cửu đã đi đâu?

Chỗ ở của Dung Cửu nằm sâu trong Thị Vệ Xử, nhìn ra những nơi khác chắc vẫn có người trực đêm, chẳng lẽ phải đi hỏi bọn họ?

Mặc dù mỗi lần Kinh Trập đến Thị Vệ Xử đều không gặp mấy người. Nhưng cậu biết, nơi này thường xuyên có người, hành động thân mật quá mức của Dung Cửu đối với cậu căn bản không giấu được những người có tâm.

Nhưng giấu không được và chủ động đến hỏi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Kinh Trập vẫn chưa mặt dày đến mức đó.

Cậu do dự một lát, vẫn đội gió đi về phía có ánh sáng.

Dọc đường, ánh sao thưa thớt soi đường, ánh sáng phía xa ngày càng gần, nhưng không phải đèn lồng như Kinh Trập tưởng, mà là những ngọn đuốc đang cháy.

Kinh Trập hơi ngạc nhiên dừng bước.

Cậu ngủ mơ rồi sao?

Kinh Trập cúi đầu dụi mắt, ngẩng đầu lên lần nữa, quả nhiên vẫn là đuốc, hơn nữa không phải một cây, mà là rất nhiều cây.

Kinh Trập im lặng, cậu quả nhiên là ngủ đến mụ mị rồi.

Có khi còn bị lạnh đến ngốc luôn rồi.

Vừa rồi cậu không nên ra ngoài.

Kinh Trập dứt khoát quay đầu lại.

Chỉ tiếc chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau.

Nửa đêm nửa hôm, nhìn thấy nhiều đuốc như vậy chắc chắn là không bình thường, cậu thực sự không muốn nhìn thấy.

Tại sao mấy thứ này cứ tới tấp lao vào trước mặt Kinh Trập thế nhỉ?

Kinh Trập đau khổ, rất đau khổ.

“Xin tiểu lang quân dừng bước.”

Giọng nói này nghe hơi quen quen.

Kinh Trập khựng lại, quay đầu nhìn, tuy không có ánh sáng mấy, rất khó nhìn rõ mặt người đến, nhưng giọng nói này nghe là Thạch Lê.

Thạch Lê vẫn luôn gọi cậu là tiểu lang quân.

Ngay cả khi biết thân phận của cậu cũng vậy.

Kinh Trập cũng không biết, ban đầu Dung Cửu rốt cuộc giới thiệu cậu với hắn ta thế nào.

Kinh Trập: “Các ngươi đang làm việc à? Xin lỗi, ta vừa rồi suýt đi nhầm vào, chưa nhìn thấy gì cả.”

Thạch Lê hình như cười cười, nói với cậu: “Tiểu lang quân không cần để ý, vốn dĩ Dung… đại ca cũng định đến mời ngài, giờ ngài tỉnh rồi thì xin hãy đi theo ta.”

Mỗi lần Thạch Lê nói chuyện, đến mấy chữ “Dung đại ca” đều dừng lại một chút rất đáng ngờ, giống như có chút sợ hãi.

Kinh Trập: “Các ngươi đang làm việc, ta qua đó không thích hợp lắm.” Cậu không biết Dung Cửu muốn làm gì, nhưng bản năng mách bảo cậu không muốn đi.

Đã biết Dung Cửu không sao, cậu thà đi ngủ còn hơn.

Kinh Trập muốn đi, Thạch Lê bất đắc dĩ chắn trước mặt cậu, đau khổ nói: “Tiểu lang quân, nếu ngài không đi cùng ta, lát nữa e là ta sẽ bị phạt mất.”

Kinh Trập cau mày: “Ngươi cứ nói với hắn là ta không muốn, Dung Cửu không phải người không nói lý lẽ như vậy.”

Nói xong câu này, bản thân Kinh Trập cũng hơi im lặng.

Đa số trường hợp là vậy, thiểu số trường hợp… quả thực rất không nói lý lẽ.

Thạch Lê cười khổ: “Huynh ấy sẽ không giận tiểu lang quân, nhưng đây cũng là làm việc không đến nơi đến chốn.” Bất kể là lý do gì, không hoàn thành nhiệm vụ thì luôn bị phạt.

Hình phạt như vậy đối với Thạch Lê mà nói cũng không quá khó chịu. Hắn ta nói chuyện này ra, chẳng qua là một cách khác để tỏ ra yếu thế.

Kinh Trập tiểu lang quân không phải loại người thích nhìn người khác chịu khổ.

Quả nhiên, Kinh Trập nghe xong lời Thạch Lê, bất lực lắc đầu, siết chặt áo trên người, lúc này mới nói với Thạch Lê: “Vậy phiền ngươi dẫn đường.”

Đoạn đường này không tính là dài, vòng qua một bụi cây lớn, ánh sáng trước mắt càng rõ ràng hơn, sở dĩ Kinh Trập nhầm đuốc là đèn lồng hoàn toàn là do cây cối che khuất.

Bên ngoài một sân viện hẻo lánh, mười mấy thị vệ quỳ rạp trước cửa, cho dù Thạch Lê dẫn Kinh Trập đi tới cũng không ai nhúc nhích.

Những ngọn đuốc họ cầm trên tay soi sáng con đường phía trước.

Trong chốc lát, bước chân Kinh Trập có chút chần chừ.

Cửa viện mở toang, đứng ở cửa có thể nhìn thấy cửa phòng mở rộng, Dung Cửu quả nhiên đang ngồi trong phòng.

Và dưới chân hắn, có một người gần như bị trói gô như bánh chưng, đang nằm rạp bên cạnh.

Một cảm giác kỳ quái khiến bước chân Kinh Trập hơi chần chừ, dường như bước thêm một bước nữa sẽ là địa ngục kỳ dị nào đó.

Thạch Lê: “Mời.”

Hắn cung kính dẫn đường phía trước.

Kinh Trập im lặng một lát rồi mới bước theo chân Thạch Lê, cùng hắn đi vào trong phòng.

Cái bánh chưng dưới đất nghe thấy tiếng bước chân, giãy giụa hai cái, vừa khéo lộ ra mặt mũi.

Kinh Trập kinh ngạc nhìn gã, người này vậy mà lại là Khang Mãn.

Thạch Lê lặng lẽ lui ra cửa, trong phòng lúc này chỉ còn lại Dung Cửu và Kinh Trập.

Cùng với Khang Mãn dưới đất.

Gió lùa qua, Kinh Trập bỗng rùng mình một cái, càng cảm thấy lạnh hơn.

Gương mặt lạnh như băng sương của Dung Cửu cuối cùng cũng có chút biểu cảm: “Lúc ra ngoài sao không mặc áo choàng vào?”

Kinh Trập hơi ngẩn ra: “Áo choàng gì?”

Dung Cửu: “Để ngay bên mép giường.”

Kinh Trập cố nhớ lại, chỉ nhớ láng máng bên mép giường hình như có một đống gì đó phồng phồng, chỉ là lúc đó áo trong ướt sũng, cậu đương nhiên không phân tâm để ý.

Kinh Trập hơi ngượng ngùng nói: “Cái đó đúng là không nhìn thấy.”

Dung Cửu nhìn cậu một cách sắc bén: “Thạch Lê không phải đón em ở trong phòng. Tại sao lại tỉnh?”

Giọng nói lạnh lùng này nghe rất chắc chắn.

Nếu Thạch Lê vào phòng đón Kinh Trập thì phải thắp đèn, đương nhiên không thể không nhìn thấy áo choàng bên mép giường.

Chỉ có thể là Kinh Trập tự mình tỉnh dậy.

Kinh Trập lại ngượng ngùng sờ mũi: “Ngủ không ngon nên tỉnh.”

Dung Cửu nhìn chằm chằm Kinh Trập, hồi lâu sau mới thở dài: “Nhát gan.”

Kinh Trập bĩu môi: “Nói hươu nói vượn.”

“Hồi chiều mới xảy ra chuyện, tối em đã gặp ác mộng, không phải nhát gan thì là gì?”

Kinh Trập: “…” Hừ, thông minh thì ghê gớm lắm à.

Dung Cửu đứng dậy đi về phía Kinh Trập, lúc này cậu mới phát hiện y phục trên người đàn ông hoa lệ hơn trước rất nhiều. Chỉ là chưa kịp nhìn rõ chất liệu, người đàn ông đã cởi áo khoác lông thú xuống, đè nặng lên vai Kinh Trập.

Kinh Trập chẳng cảm thấy ấm chút nào.

Chiếc áo khoác mang theo hơi lạnh khô khốc, trùm lên người cậu hoàn toàn không có chút hơi ấm thừa nào.

Kinh Trập theo phản xạ nắm lấy ngón tay Dung Cửu, quả nhiên cậu đã đủ lạnh rồi, nhưng ngón tay người đàn ông còn lạnh hơn cậu.

Kinh Trập nhìn căn phòng lạnh lẽo này, buột miệng gọi: “Thạch Lê?”

Ánh mắt Dung Cửu bỗng trở nên đáng sợ, Kinh Trập vội vàng nắm lấy ngón tay hắn vỗ nhẹ hai cái, nói nhỏ: “Ta có việc gọi hắn.”

Phía sau, bóng dáng Thạch Lê lại xuất hiện, cung kính cúi đầu ở cửa: “Tiểu lang quân có gì sai bảo?”

“Đi chuẩn bị than lửa, trong phòng quá lạnh.”

Dung Cửu lạnh lùng nói, rõ ràng biết Kinh Trập muốn nói gì.

Đợi Thạch Lê nhận lệnh đi rồi, Kinh Trập mới nắm lấy tay hắn, có chút giận dỗi nói: “Huynh cũng biết trong phòng quá lạnh à, áo khoác này huynh mặc bao lâu rồi, chẳng có chút hơi ấm nào, sắp làm ta chết cóng rồi… thế mà còn nói ta nữa.” Cậu lầm bầm nói xong, lại hà hơi vào ngón tay Dung Cửu, xoa xoa.

Đây thực sự là tảng băng à?

Lông mày Kinh Trập thoáng chút bực bội.

Đợi đến khi các góc trong phòng đều đặt chậu than, nhiệt độ quả nhiên tăng lên, cái lạnh thấu xương gặm nhấm ngón chân đầu gối cuối cùng cũng đỡ hơn.

Thật ra Kinh Trập rất quen với cái lạnh này.

Đặc biệt là ban đêm, lúc lạnh nhất, nhưng thời gian này thường nằm trong chăn, còn sáng sớm dậy, hơi ấm của ánh mặt trời đủ để xua tan cái lạnh tích tụ.

Dù sao cơ thể Kinh Trập cũng không đến mức quá lạnh.

Nhưng Dung Cửu thì khác, đa phần thời gian hắn chính là một người băng.

Kinh Trập định cởi áo khoác trả lại cho hắn, nhưng Dung Cửu không chịu, nắm tay Kinh Trập đi về phía trước, lại ấn cậu ngồi xuống ghế.

Kinh Trập suýt nữa thì nhảy dựng lên, đặc biệt là khi bắt gặp đôi mắt không thể tin nổi của Khang Mãn.

Tại sao mắt gã lại trợn to thế kia? Là vì bộ đồ thái giám trên người Kinh Trập sao? Dù có áo khoác che chắn, nhưng mép gấu áo rất dễ nhận ra… hay là Khang Mãn đã nghe ra cậu chính là người đã đánh gã qua cuộc đối thoại vừa rồi giữa Dung Cửu và Kinh Trập?

Những suy đoán của Kinh Trập đều không sai.

Khang Mãn quả thực nhận ra Kinh Trập là thái giám, cũng nghe ra cậu chính là cái tên khốn kiếp chết tiệt đã đánh ngất gã, nhưng điều khiến gã kinh hoàng nhất, khó tin nhất là ——

Cảnh Nguyên Đế ấn tên tiểu thái giám này ngồi xuống, còn bản thân mình lại đứng bên cạnh cậu ta.

Chuyện này hoang đường biết bao!

Khang Mãn suýt tưởng mình đang nằm mơ, gã đang lạc vào câu chuyện hoang đường gì thế này?

Mặc dù nửa đêm bị lôi thô bạo khỏi chiếc giường ấm áp, bị trói như bánh chưng, rồi bị ném thẳng xuống đất, bị cái lạnh xâm nhập đến run lẩy bẩy… trải nghiệm nửa đêm này cũng không hoang đường, hư ảo bằng khoảnh khắc này.

Người đàn ông trước mắt này thực sự là Cảnh Nguyên Đế?

Nếu không phải bị bịt miệng, Khang Mãn e là đã gào thét vạch trần bộ mặt giả dối của người đàn ông này… giả thôi… đây là giả thôi!

Hoàng đế sao có thể dịu dàng với người khác như vậy?

Dù vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đã có sự ôn hòa chưa từng thấy.

Gã nghe thấy tên tiểu thái giám ngồi trên ghế hỏi nhỏ người đàn ông bên cạnh: “Tại sao huynh bắt gã đến đây? Chẳng phải nói… đang điều tra sao?”

Đúng vậy, không chỉ Khang Mãn thắc mắc vấn đề này, Kinh Trập cũng thấy rất kỳ lạ.

Dung Cửu nói chuyện này đã giao cho Thận Hình Tư điều tra, vậy thì không còn liên quan đến cậu nữa. Đặc biệt là hồi chiều còn nhắc đến tên Khang Mãn, điều này ít nhiều chứng tỏ Dung Cửu căn bản không muốn Kinh Trập mạo hiểm.

Đã vậy, tại sao lại đưa Khang Mãn đến trước mặt Kinh Trập, để cậu nhìn thấy gã, nghe thấy giọng nói của gã?

Kinh Trập chỉ thấy kỳ quái và hoang đường.

Dây thần kinh trong cơ thể đang gào thét chói tai, cảnh báo một cách thầm lặng, đáng sợ, điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với lúc ở bên ngoài.

Khang Mãn nằm dưới đất càng cảm nhận rõ hơn áp lực đáng sợ vô hình đang bao trùm xuống, giống như cổ họng bị bóp chặt, cảm giác ngạt thở như sắp chết khiến gã run rẩy không kiểm soát được.

Rõ ràng là đầu đông, rất lạnh.

Nhưng Khang Mãn lại toát mồ hôi đầy đầu.

Gã vốn không phải người dễ hoảng loạn như vậy, gã đủ tham lam, cũng đủ thông minh, điều này giúp gã gần như không gặp trở ngại gì, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng càng như vậy, càng quen kiểm soát vô số thứ, lại càng dễ thất bại, càng dễ tham sống sợ chết. Gã có thể cảm nhận được cái chết vốn dĩ luôn giáng xuống đầu người khác đang đến gần gã, rõ ràng và đáng sợ đến thế.

Mọi ý nghĩ điên rồ vừa rồi trong chớp mắt đều tan biến.

… Người này, quả thực là Cảnh Nguyên Đế.

“Ư ư, ư ư ư ——”

Khang Mãn liều mạng giãy giụa, gã muốn nói, muốn cầu xin tha mạng, muốn lớn tiếng đòi mạng sống, đặc biệt là hướng về phía tên tiểu thái giám kia.

Dù sao bệ hạ… bệ hạ có vẻ như hoàn toàn không vạch trần thân phận của mình, cậu ta có vẻ như vẫn chưa biết gì cả!

Hoàng đế đối với cậu ta hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ ai.

Và trên người người này cũng mang theo sự thuần khiết có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cho dù trước đó họ có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn này cũng chưa đến mức hại mạng. Nếu gã có thể cầu xin sự tha thứ của cậu ta, biết đâu còn có đường sống.

“Đưa gã tới đây là vì ta chợt nhớ ra một chuyện.” Khang Mãn nghe thấy Cảnh Nguyên Đế lơ đãng nói, “Em hẳn là rất không thích gã.”

Tim gã lạnh đi từng chút một.

Nhưng cơ thể giãy giụa ngày càng mạnh, ư a muốn nhổ miếng vải bịt miệng ra.

Chỉ cần cho gã một cơ hội…

Kinh Trập đương nhiên không thích Khang Mãn.

Kẻ này cực kỳ tàn nhẫn, vì tư dục bản thân mà hãm hại bao nhiêu người, còn đầy ác ý với cậu, sao cậu có thể thích nổi?

“Tội danh của gã đã bị điều tra từng cái một, phán quyết cuối cùng của Thận Hình Tư cũng sẽ là tử hình.” Dung Cửu hạ thấp giọng, ngay bên tai Kinh Trập, như con rắn độc thè lưỡi, “Sớm muộn gì cũng phải chết.”

“… Cho nên?”

Một con dao găm lạnh lẽo cứng rắn được nhét vào lòng bàn tay Kinh Trập, ngón tay vừa hồi phục chút nhiệt độ bị thứ lạnh lẽo này làm đông cứng, gần như không cầm nổi.

Bàn tay to bao lấy tay Kinh Trập, giúp cậu nắm chặt con dao.

Chuôi dao cứng ngắc cấn vào lòng bàn tay đau điếng.

“Em thích dao găm này, hay thích đao hơn?”

Giọng nói mượt mà lạnh lẽo như lụa, vốn dĩ là giọng nói Kinh Trập vô cùng yêu thích, giờ đây lại khiến cả da thịt xương tủy cậu đông cứng.

Là Dung Cửu suýt quên mất, điều nên làm nhất là trấn áp trái tim mềm yếu của cậu.

Bằng sự giết chóc, bằng cái chết, bằng máu tanh nồng đậm.

Đôi môi lạnh lẽo của Dung Cửu dán vào tai Kinh Trập, lầm bầm: “Chọn một cái, sau đó, giết gã.”

Bình Luận (0)
Comment