Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 56

Kinh Trập bị ép phải nắm chặt dao găm, lực người đàn ông đè lên mu bàn tay khiến cậu không sao giãy thoát.

 

Dung Cửu điên rồi.

 

Kinh Trập nhận thức điều này một cách vô cùng rõ ràng.

 

Cậu vô thức nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng Thạch Lê đã biến mất từ lâu, nếu không phải những ngọn đuốc xếp thành hàng soi sáng con đường, cậu thậm chí còn tưởng rằng nơi này tĩnh mịch đến mức chỉ còn lại vài sinh vật sống trong căn phòng này.

 

Nhưng bên ngoài càng sáng, Kinh Trập càng đau đầu.

 

"Giết người đền mạng, cái mạng này của gã, xứng sao?" Cậu nghe thấy giọng nói của mình vang lên, "Dung Cửu, huynh muốn ta đền mạng cho gã sao?"

 

"Cái lý lẽ giết người đền mạng, chỉ là để lừa mình dối người thôi. Kinh Trập, em biết rất rõ, trên đời này căn bản không có nhân quả luân hồi, tự nhiên cũng chẳng có cái gọi là lưới trời lồng lộng." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Mọi mối thâm thù đại hận muốn trả được, đều phải dựa vào chính mình."

 

Kinh Trập vùng vẫy, sức lực của Dung Cửu lớn hơn cậu quá nhiều, cậu căn bản không thể chống lại hắn, nhưng Kinh Trập mặc kệ tất cả, liều mạng giãy giụa, rất nhanh lòng bàn tay đã bị ma sát đỏ ửng.

 

Cậu khẽ cau mày, nén cảm giác đau nhói xuống.

 

Lực trói buộc không biết vì sao lại lỏng ra, Kinh Trập còn chưa kịp phản ứng, tay đã ném văng con dao găm đi.

 

Thứ này đối với cậu chẳng khác nào củ khoai lang nóng phỏng tay.

 

Keng ——

 

Cái bánh chưng dưới đất co rúm lại một cái, nhưng Kinh Trập và Dung Cửu hoàn toàn không để ý đến gã.

 

Kinh Trập bật dậy, trừng mắt nhìn Dung Cửu bên cạnh.

 

"Đạo lý huynh nói đều đúng, có thù báo thù, có oán báo oán, tất cả đều phải dựa vào chính mình, chưa bao giờ có chuyện ngồi chờ ông trời trừng phạt." Giọng cậu mang theo sự kìm nén, nếu không, cơn giận ẩn chứa bên trong đã sớm bùng nổ, "Nhưng huynh biết mình đang làm gì không?"

 

Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ rằng suy nghĩ của Dung Cửu lại cực đoan đến thế.

 

Giết người?

 

Cậu biết chức trách của Dung Cửu là l**m máu trên lưỡi dao, là công việc bán mạng.

 

Hắn đã quen với điều đó.

 

Quen giết chóc, quen tàn nhẫn, quen nhổ cỏ tận gốc.

 

Nhưng Dung Cửu là Dung Cửu, Kinh Trập là Kinh Trập, quan hệ giữa Dung Cửu và Kinh Trập có tốt đến đâu, Kinh Trập cũng không thể trở thành Dung Cửu.

 

Kinh Trập và Khang Mãn có hiềm khích, nhưng hiềm khích này chỉ khiến cậu đi tìm bằng chứng phạm tội của Khang Mãn, tìm trăm phương ngàn kế tống gã vào Thận Hình Tư, chứ chưa bao giờ tự đại đến mức cảm thấy mình có thể tùy tiện quyết định sự sống chết của người khác.

 

"Ta biết rất rõ." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Rõ hơn em nhiều."

 

"Dung Cửu!" Kinh Trập tức giận gọi tên hắn, "Ta không phải phán quan, không thể tùy ý quyết định mạng sống của người khác như vậy."

 

"Tại sao không thể?" Dung Cửu đi về phía Kinh Trập, lướt qua cậu, dừng lại bên cạnh Khang Mãn, "Em không giết gã, vậy còn gã thì sao?"

 

Mũi giày đá vào hông Khang Mãn, gã rên lên một tiếng, có vẻ vô cùng đau đớn.

 

Dung Cửu ngồi xổm xuống, tùy tiện rút miếng vải nhét trong miệng Khang Mãn ra.

 

Gã há to miệng, cơ hàm đau nhức đến mức gần như không khép lại được, "..."

 

Hộc hộc hộc, toàn là tiếng th* d*c.

 

Dung Cửu dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Khang Mãn, thong thả nói: "Khang Mãn, nói xem, nếu ngươi tìm được y, ngươi sẽ làm gì?"

 

"... Nô tài, nô tài không dám, sao có thể..." Khang Mãn lắp bắp chưa nói hết câu, Dung Cửu đã đấm một cú vào bụng gã, "Hộc ha ——"

 

Khang Mãn kêu thảm thiết, suýt chút nữa thì nôn ra.

 

Dung Cửu đứng dậy, vẻ âm u lóe lên trong đôi mắt đen thẫm, giọng nói tàn nhẫn vang lên, "Ta không cần nghe lời vô nghĩa, lời nói dối, nói thêm một câu nữa, ta sẽ lột từng miếng thịt của ngươi xuống cho chó ăn."

 

Lời này nghe như một lời nguyền rủa đáng sợ.

 

Giống như khi chửi nhau người ta hay buông lời tàn độc vậy.

 

Nhưng Kinh Trập biết, Dung Cửu không chỉ nói cho sướng miệng, hắn thực sự sẽ làm như vậy.

 

Rõ ràng là Khang Mãn đang nằm dưới đất còn hiểu rõ hơn cậu.

 

Cảnh Nguyên Đế là người tàn bạo đến mức nào.

 

Trong Càn Minh Cung, vô số người chết đã sớm chứng thực quy luật sắt đá này.

 

Hoàng đế sẽ không nương tay.

 

Ngay cả mặt mũi của Thọ Khang Cung cũng chẳng nể, huống hồ là cái mạng hèn của gã.

 

Khang Mãn khó khăn nói: "Nô tài, nô tài nếu tìm được vị tiểu huynh đệ này... có thể sẽ, tra hỏi mục đích của cậu ta hôm đó trước, rồi, rồi đánh một trận, đưa về..."

 

"Đưa về?"

 

Giọng Dung Cửu cao vút lên một cách quỷ dị.

 

Khang Mãn: "... Người không thể chết trong tay mình, chỉ có thể đưa về trước, khiến cậu ta không mở miệng được nữa, sau đó, lại tìm cách g**t ch*t. Treo cổ, chết đuối, ngã chết... tai nạn luôn có rất nhiều khả năng..." Giọng gã càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như là ép buộc bản thân mới nói hết được.

 

Gã không muốn nói, nhưng Cảnh Nguyên Đế ở đây, gã buộc phải nói.

 

Khang Mãn thực sự muốn Kinh Trập chết.

 

Mặc dù lúc đó gã còn chưa biết người này là ai, nhưng chỉ cần tìm ra, gã nhất định sẽ g**t ch*t người này.

 

Khang Mãn bao nhiêu năm nay đã lâu không phải chịu đau đớn thể xác.

 

Vậy mà lại ngã ngựa trong tay một thằng nhóc ranh con, sao gã cam tâm cho được?

 

Thứ gã muốn hành hạ còn nhiều hơn bây giờ gấp bội.

 

Nhưng Khang Mãn đâu dám nói ra?

 

Bệ hạ rõ ràng muốn dùng gã làm đá mài dao.

 

Khang Mãn vì muốn sống sót, chỉ cố gắng che giấu suy nghĩ của mình... với điều kiện tiên quyết là không trái lệnh Hoàng đế.

 

Nghe xong lời Khang Mãn, Kinh Trập lại chẳng hề bất ngờ.

 

Kẻ này vốn dĩ là cặn bã, làm ra chuyện như vậy dường như cũng là chuyện đương nhiên.

 

"Gã muốn giết ta, không có nghĩa là ta phải giết gã." Kinh Trập mím chặt môi, "Chẳng lẽ bị chó cắn một cái, lại phải quay ra cắn lại nó sao?"

 

"Sai rồi, Kinh Trập." Dung Cửu nhướng mày, "Bị chó cắn thì phải giết con chó đó đi. Gã muốn giết em, em không chỉ phải giết gã, mà còn phải khiến gã chết vô cùng đau đớn. Điều em cần học không phải là sự phản kích tầm thường, mà là phải trả lại mọi tổn thương gấp trăm lần."

 

Kinh Trập nghe ra được, Dung Cửu rất bình tĩnh.

 

Giọng hắn bình thản lạnh lùng, không có bao nhiêu dao động cảm xúc, thậm chí không kích động như hồi chiều, hắn dường như chỉ đang mô tả đơn giản một sự thật.

 

... Nhưng điều này là sai trái.

 

Kinh Trập không dám đảm bảo tương lai mình cũng sẽ kiên định như vậy, nhưng ít nhất hiện tại, cậu không thể vô cớ giết Khang Mãn chỉ vì Dung Cửu muốn thế.

 

Không đúng, cậu nói thế còn thiếu, điều Dung Cửu muốn cậu học được còn là hành vi tàn bạo này.

 

"Tại sao huynh... từ chiều đến tối nay, rốt cuộc huynh phát điên cái gì vậy?" Kinh Trập nhắm mắt thở hắt ra, rồi lại mở mắt, "Giết Khang Mãn, rồi sao nữa? Huynh còn muốn ta làm gì?"

 

Giấu giếm thì có ích gì, chi bằng nói toạc ra cho xong.

 

"Em lo nghĩ quá nhiều, điều này khiến em trở nên yếu đuối, luôn dễ dàng bị tổn thương." Giọng người đàn ông bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen lại nhìn chằm chằm Kinh Trập như một kẻ đi săn kiên nhẫn nhất, "Em nên học cách sắt đá... mọi chướng ngại đều phải giết không tha."

 

... Chướng ngại gì? Những người bên cạnh cậu sao? Hay là tất cả những người có khả năng hại cậu gặp chuyện trong tương lai? Chỉ cần nhận thấy nguy hiểm thì bất chấp tất cả, giết sạch bọn họ sao?

 

Vậy cậu sẽ trở thành cái gì? Một con quái vật vô tình vô nghĩa, tàn khốc máu lạnh?

 

Kinh Trập căng mặt: "Ta sẽ không làm như vậy."

 

"Em cảm thấy thế là quá máu lạnh, quá tàn khốc?" Dung Cửu tiện tay rút thanh đao trên bàn ra, lưỡi đao sáng loáng nhắm thẳng vào cái bánh chưng dưới đất, "Nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu, chỉ giết một Khang Mãn thì tính là gì?"

 

Kinh Trập nhịn hết nổi, gắt lên: "Huynh muốn ta trở thành cái gì? Một con quái vật giết người không chớp mắt? Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không chút lòng thương cảm... một kẻ điên vô tâm sao?"

 

"Không tốt sao?" Môi Dung Cửu rất đỏ, tựa như thứ thốt ra từ đôi môi mỏng ấy không phải nọc độc mà là giai điệu hay tuyệt.

 

Đôi lông mày xinh đẹp nhuốm vẻ vui sướng kỳ quái, dường như chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy thật vui vẻ, tiếng thở dài gần như nhẹ bẫng, "Em, cùng ta đi chung đường."

 

Kinh Trập khựng lại, lúc này mới phát hiện lời cậu vừa nói nghe như mang hai tầng nghĩa, cứ như đang đá đểu Dung Cửu vậy.

 

Cậu day day mi tâm, mệt mỏi thở dài.

 

Kinh Trập rất giận, vô cùng giận dữ.

 

Ngoài giận dữ ra còn có một cảm giác bất lực khó tả, cậu không biết rốt cuộc đã sai ở đâu mà khiến Dung Cửu có suy nghĩ b**n th** điên rồ đến vậy.

 

Nhưng dù có giận đến đâu, Kinh Trập cũng tuyệt đối không lấy chuyện này ra để làm tổn thương Dung Cửu.

 

"Vừa rồi, ta không có ý nói huynh."

 

"Nhưng ta quả thực là người như vậy." Dung Cửu từ từ cong khóe môi, một nụ cười lạnh lẽo, "Là em đã nghĩ ta quá tốt đẹp."

 

Dung Cửu chưa bao giờ là người tốt.

 

Chỉ là mọi suy đoán của Kinh Trập về hắn, dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không bằng sự tồn tại chân thực của hắn, chỉ có đáng sợ hơn những gì Kinh Trập tưởng tượng.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Ta không muốn cãi nhau với huynh nữa, nhưng chừng nào ta còn tỉnh táo, ta sẽ không làm như vậy."

 

Cậu nhìn Dung Cửu, nghiêm túc nói tiếp.

 

"Dung Cửu, hai người ở bên nhau là sự hòa hợp, nhường nhịn lẫn nhau. Nhưng không phải chuyện gì cũng phải như vậy. Huynh rất tốt, ta không muốn thay đổi huynh; nhưng ta cũng rất tốt, huynh không thể dùng thủ đoạn như vậy cưỡng ép thay đổi ta."

 

Cậu không còn quan tâm được nhiều như thế, cũng chẳng bận tâm người bên ngoài nghe được bao nhiêu, cậu chỉ muốn cho Dung Cửu hiểu, cậu không thể chỉ vì Dung Cửu thích mà làm ra chuyện điên rồ như vậy.

 

Nói xong, cậu quay người bỏ đi.

 

Chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng vải rách phía sau, một suy đoán đáng sợ lướt qua tâm trí Kinh Trập, cậu quay phắt lại, thấy lưỡi đao trong tay Dung Cửu nhẹ nhàng rạch toạc quần áo Khang Mãn.

 

"Dung Cửu!"

 

Kinh Trập tưởng Dung Cửu trong cơn thịnh nộ định giết Khang Mãn, theo bản năng lao tới.

 

Dù người có phải chết, ít nhất cũng đừng chết ở đây a a a!

 

Cậu vừa chắn trước mặt Dung Cửu, ngón tay lại bị nhét vào một vật quen thuộc, thứ lạnh lẽo cứng rắn đó khiến Kinh Trập giận dữ nhìn Dung Cửu: "... Rốt cuộc huynh giấu bao nhiêu cái thứ này vậy!"

 

Rõ ràng lại là một con dao găm nữa.

 

Đây là bán buôn à?

 

Sao trước đây cậu không phát hiện ra Dung Cửu giỏi giấu đồ thế nhỉ? Chớp mắt cái lại lôi ra được một con dao găm nữa?

 

Ngón tay Dung Cửu nhẹ nhàng rút vỏ dao găm ném sang một bên, cùng với tiếng thanh đao rơi xuống đất lanh lảnh, bàn tay to lạnh lẽo của người đàn ông nắm lấy cổ tay Kinh Trập.

 

Kinh Trập cảm thấy không ổn: "Huynh định làm gì?" Cậu muốn rút tay về.

 

Nhưng Dung Cửu nắm chặt ngón tay Kinh Trập, lần này không để lại cho cậu chút cơ hội giãy giụa nào.

 

"Em nói cũng đúng, chỉ một tên Khang Mãn, sao có thể làm đá mài dao đầu tiên cho em? Gã không xứng." Giọng Dung Cửu có chút bạc bẽo, nhưng nghe kỹ lại thấy giọng điệu mang theo sự cuồng nhiệt bị đè nén. Ngón tay cứng như đá tảng, căn bản không thoát ra được, nắm lấy cổ tay Kinh Trập ấn về phía mình.

 

Kinh Trập trừng to mắt: "Dung Cửu, huynh điên rồi!"

 

Dung Cửu bật cười.

 

Gần đây hắn hay cười. Cười lên trông cũng rất đẹp.

 

Nhưng Kinh Trập thà rằng hắn đừng cười.

 

Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, ác ý nồng đậm và sự điên cuồng tuôn trào từ đôi mắt đen, ngay cả giọng nói cũng giống hệt nọc độc đầy cám dỗ, "Kinh Trập, ngẩng đầu lên." Ngay cả khi tay kia đang cố sức giằng co khiến Kinh Trập toát mồ hôi đầy người cũng phải tức giận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Dung Cửu hung dữ.

 

Đôi mắt đó sáng rực.

 

Người đàn ông rất thích.

 

Kinh Trập rất ít khi nổi nóng với Dung Cửu, vài lần hiếm hoi đều là do người đàn ông này ép buộc.

 

"Huynh..."

 

Kinh Trập vừa thốt ra chữ đầu tiên, con dao găm trong tay đã bị Dung Cửu nắm lấy, đâm mạnh vào chính mình.

 

Máu toàn thân Kinh Trập dường như đông cứng lại, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, "... Dung Cửu, tên điên chết tiệt này..." Giọng cậu trở nên chói tai, "Rốt cuộc huynh..."

 

Hóa ra khoảnh khắc đầu tiên máu chảy ra từ cơ thể người lại ấm nóng như vậy.

 

Cảm giác dính dáp khiến người ta buồn nôn hơn bình thường.

 

Mùi máu tanh nồng và xúc cảm kỳ quái khiến Kinh Trập cuối cùng cũng sụp đổ, cậu nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, rồi nhìn cơ thể bất động của người đàn ông, nhắm chặt mắt rồi mở ra, gần như không thể kìm nén được giọng điệu của mình, "... Còn không buông ra, huynh thực sự muốn ta giết huynh à!"

 

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Dung Cửu trở nên trong suốt hơn, hắn cứ như người bị thương không phải là mình, đôi mắt đen thẫm quét qua người Kinh Trập, cuối cùng không biết nhìn thấy điều gì hài lòng, lại cười khẽ.

 

Trong giọng nói chứa đựng sự thỏa mãn và hài lòng kỳ quái.

 

Hắn từ từ buông tay Kinh Trập ra.

 

Kinh Trập theo bản năng rút dao găm ra, tiếng phụt vang lên khiến sắc mặt cậu càng thêm khó coi.

 

Dung Cửu rên lên một tiếng, máu từ vết thương chảy ra nhanh hơn.

 

"Khi giết người, nếu dao kiếm lưu lại trong cơ thể ngược lại có thể giúp ngăn máu chảy. Rút ra sẽ khiến máu chảy nhanh hơn." Dung Cửu kiên nhẫn nói, giống như đang dạy dỗ Kinh Trập, "Lúc này điều em nên làm là đâm thêm một nhát nữa."

 

Kinh Trập gắt gỏng: "Điều ta nên làm nhất là rạch một đường lên mặt huynh!" Tốt nhất là rạch nát cái khuôn mặt xinh đẹp đó đi, đừng có lượn lờ trước mắt nữa, lượn đến mức cậu đau cả tim.

 

Cậu hiếm khi tức giận đến mức này, đầu óc ong ong.

 

"Thạch Lê, Thạch Lê ——"

 

Giọng Kinh Trập chói tai, dù là người chết cũng phải nghe thấy tiếng cậu.

 

"Tốt nhất là ngươi đi mời thái y tới đây."

 

Thạch Lê vốn định giả chết nghe thấy vậy, do dự một lát rồi cúi đầu nói to: "Ti chức đi ngay đây."

 

Còn về việc nên gọi ai, Thạch Lê quyết định vẫn lôi Tông ngự y từ trong mộng dậy đi.

 

Tin rằng Tông ngự y dù có nóng nảy cũng sẽ kìm nén mà trút lên đầu bệ hạ thôi.

 

Thạch Lê vội vã rời đi.

 

Kinh Trập vẫn cầm con dao găm đầy máu, cùng với những ngón tay nhuốm máu khiến cậu đặc biệt buồn nôn, huống hồ đó còn là máu của Dung Cửu.

 

Tên khốn nạn chết tiệt Dung Cửu đó thậm chí còn có mặt mũi nói chuyện: "Vết thương đâm chưa đủ sâu, Kinh Trập, vừa rồi nếu em không giãy giụa thì sẽ không..."

 

"Huynh câm miệng!"

 

Kinh Trập gầm lên với Dung Cửu, người đàn ông nhướng mày nhìn cậu một lúc, vậy mà lại thực sự ngậm đôi môi xinh đẹp lại.

 

Kinh Trập đẩy Dung Cửu ngồi xuống, động tác cực kỳ thô lỗ, con dao găm trong tay bị cậu ném bừa lên bàn.

 

Cậu ngồi xổm trước mặt Dung Cửu quan sát vết thương, theo động tác vừa rồi của họ, vết thương ở eo bụng lại chảy ra nhiều máu hơn.

 

Kinh Trập lôi khăn tay trong ngực ra vo tròn lại, ấn mạnh vào miệng vết thương.

 

Mặc kệ Kinh Trập làm gì, cơ thể người đàn ông cũng không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vết thương này, máu này không phải của Dung Cửu vậy, thái độ dửng dưng đó chỉ khiến Kinh Trập càng thêm bốc hỏa.

 

Cậu nhịn.

 

Lại nhịn.

 

Thời gian trôi qua từng chút một, thái y sao vẫn chưa tới, cậu nhịn hết nổi rồi.

 

"Ta thật sự không hiểu rốt cuộc huynh nghĩ cái gì, ta đâm huynh một nhát, huynh lại còn vui vẻ, huynh vui cái gì chứ? Vui vì lãng phí một đống máu à?" Kinh Trập bắn liên thanh chửi rủa, "Dung Cửu, huynh đúng là một tên điên! Huynh nửa đêm phát điên thì thôi đi, lôi cả Khang Mãn tới đây rồi thì huynh cứ trút lên đầu gã không được à? Sao lại phải lôi ta vào cơn điên của huynh!"

 

Đôi mắt đen của Dung Cửu khẽ động, cụp mắt nhìn Kinh Trập, im lặng lắng nghe.

 

"Ta có bạn bè thì làm sao? Tại sao ta không thể thích họ? Ta có thích họ đến mấy cũng không muốn hôn họ, cũng không muốn ngủ với họ. Ta chỉ muốn hôn huynh, ngủ với huynh, sao huynh cứ ghét họ thế?" Kinh Trập tức đến phát điên, sắp không biết mình đang nói gì nữa, "Chẳng lẽ ta là loại lẳng lơ, thấy ai cũng nhào vào à?"

 

Tông Nguyên Tín vội vàng chạy tới bên ngoài loạng choạng một cái, chân còn chưa bước qua cửa viện đã ngờ vực nhìn Thạch Lê.

 

Y không nghe nhầm chứ?

 

Ai muốn hôn ai, ngủ với ai cơ?

 

Thạch Lê mặt không cảm xúc.

 

Hắn ta đã mang họ Thạch, chắc chắn hắn là một hòn đá, vừa không có tình cảm, vừa không biết nói chuyện.

 

Cho nên đừng hỏi hắn cái gì cả.

 

Trong phòng, Kinh Trập vẫn đang mắng.

 

"... Đừng nói giết Khang Mãn, cho dù giết huynh, ta cũng không thể trở thành loại người huynh muốn, Dung Cửu, cái tên khốn kiếp chết tiệt này, huynh cảm thấy hai tảng băng lạnh lẽo ở bên nhau thú vị lắm à? Chết cóng cả lũ thôi!" Kinh Trập chửi bới om sòm, "Sao huynh không nói gì!"

 

Hai ngón tay gõ gõ lên vai Kinh Trập, cậu bực bội ngẩng đầu.

 

Ngón tay lại chỉ chỉ vào miệng mình.

 

Kinh Trập tức đến mụ mị đầu óc, một lúc sau mới phản ứng lại, Dung Cửu đang nói hắn "câm miệng", không được nói chuyện.

 

Cậu tức đến bật cười.

 

"Lời khác thì huynh không chịu nghe, lời này thì nghe kỹ thế, sao huynh không phát huy cái sự lanh lợi này lúc nãy đi?"

 

Lúc này thì lại nghe lời câm miệng rồi?

 

Dung Cửu thong thả nói: "Kinh Trập, chỉ có sống sót mới có khả năng."

 

Cho nên bất cứ lúc nào sống sót cũng là quan trọng nhất, còn việc trở thành người thế nào, dùng thủ đoạn gì đều không quan trọng.

 

Kinh Trập ngờ vực trừng hắn.

 

"Cái này còn cần huynh nói?"

 

Lời này thì liên quan gì đến chuyện vừa rồi?

 

"Em luôn giữ quan niệm lấy thiện đãi người, dùng chân thành đổi lấy chân thành, điều này không sai, nhưng không dùng được." Dung Cửu lắc đầu, "Khi leo lên cao, đối với đa số mọi người đều không dùng được."

 

Người không đủ tàn nhẫn chính là đá kê chân.

 

Kinh Trập định nói gì đó, một lúc sau lại dừng lại.

 

"Nếu cha mẹ em còn sống, thật sự nên tát cạn nước trong đầu họ đi, sao lại dạy em thành cái loại..." Đôi môi mỏng bạc bẽo của Dung Cửu khẽ mở, lời khắc nghiệt còn chưa nói hết, Kinh Trập đã ấn mạnh cục vải xuống.

 

Dung Cửu đau điếng, tuy không có phản ứng gì lớn nhưng từ từ cúi đầu nhìn Kinh Trập.

 

Kinh Trập hung dữ trừng lại.

 

Dung Cửu im lặng một lúc, từ từ dời mắt đi.

 

"Họ không nên dạy em quá tốt."

 

Quá lương thiện, quá nguyên tắc, quá có giới hạn.

 

Thì dễ làm chuyện ngu ngốc.

 

Dễ bị người ta lợi dụng.

 

Kinh Trập không đến mức tức đến mụ mị đầu óc mà không nghe ra ý của người đàn ông, ở một mức độ nào đó, cái lý lẽ méo mó của Dung Cửu cũng có lý thật.

 

... Đây là loại quan tâm vặn vẹo gì thế này?

 

Hắn muốn Kinh Trập trở nên sắt đá, không dễ bị ngoại vật làm lay động, biết xu lợi tị hại, tránh xa những thứ nguy hiểm... nghe thì hay đấy, nhưng điều này đương nhiên cũng có vấn đề.

 

"Dung Cửu, huynh đã từng nghĩ chưa, nếu ta thực sự trở thành loại người đó, sao ta có thể tiếp tục ở bên huynh? Xu lợi tị hại... hừ, chẳng phải huynh là rắc rối lớn nhất à?"

 

Bao nhiêu năm nay, rắc rối khó nhằn nhất mà Kinh Trập gặp phải, ngoài Dung Cửu ra còn có thể là ai?

 

Chỉ cần là người có mắt đều biết dính vào hắn sẽ gặp rắc rối lớn đến thế nào. Hắn giống như một thanh đao không cán, sắc bén vô cùng, chỉ cần cầm lên là sẽ làm cả hai cùng bị thương.

 

"Vậy thì ta nên nghe lời huynh, sớm tránh xa huynh, để tránh lúc huynh phát điên làm bậy lại liên lụy đến ta..."

 

Lời cậu chưa nói hết, ánh mắt Dung Cửu đã trở nên vô cùng đáng sợ, cánh tay hắn dùng sức kéo Kinh Trập từ dưới đất lên, đập mạnh vào lòng mình.

 

"Vết thương, vết thương!"

 

Sắc mặt Kinh Trập thay đổi, vội vàng nói.

 

Cậu có thể cảm nhận được vết thương ướt át lại nứt ra, mùi máu tanh càng nồng nặc khiến cậu hơi chóng mặt.

 

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý đến vết thương đó.

 

"Cho dù ta chết, trước khi chết, ta nhất định sẽ mang em theo." Dung Cửu cau chặt mày, nắm chặt cánh tay Kinh Trập, gần như bóp nát xương cậu, "Em đừng hòng có bất kỳ vọng tưởng nào."

 

Ánh mắt kinh hoàng đó nhìn chằm chằm Kinh Trập...

 

Giống như người sắp chết đuối ôm lấy khúc gỗ trôi, đó là một sự cố chấp đến phát điên.

 

Kinh Trập tức giận đẩy mạnh vai Dung Cửu mấy cái, hận không thể cắn chết tên khốn này.

 

"Khụ khụ, khụ khụ ——"

 

Từ cửa truyền đến mấy tiếng ho khan lanh lảnh, như một lời nhắc nhở.

 

Kinh Trập chợt bừng tỉnh, định nhảy khỏi lòng Dung Cửu, nhưng tên đàn ông này chẳng thèm nhìn hoàn cảnh, cứ ôm khư khư lấy eo Kinh Trập.

 

"Huynh làm cái gì thế!"

 

Kinh Trập bực bội trừng Dung Cửu.

 

Thái y đến rồi, còn không mau xem vết thương đi, thật sự muốn chảy máu đến chết à?

 

Trên mặt Dung Cửu không hề có chút xấu hổ nào, khuôn mặt trắng bệch lộ ra biểu cảm vặn vẹo, hắn lạnh lùng quét mắt ra cửa, chỉ trong khoảnh khắc đó, mọi động tĩnh đều biến mất, sau đó, hắn lạnh lùng cúi đầu, dùng một giọng điệu vô cùng đáng sợ, dịu dàng nói:

 

"Kinh Trập, em quên rồi sao? Việc cần làm còn chưa làm xong đâu."

 

Kinh Trập trong thoáng chốc suýt không phản ứng kịp ý của Dung Cửu, khi nhận ra người đàn ông đang nói gì, mắt cậu trợn tròn.

 

Tên này vậy mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.

 

Cưỡng ép bắt tay cậu đâm cho mình một nhát thủng lỗ còn chưa đủ, con ác quỷ này toàn tâm toàn ý vẫn muốn cậu giết Khang Mãn.

 

"Huynh thà giết ta đi còn hơn." Kinh Trập lạnh giọng, "Huynh đâm ta một nhát cho ta chết quách đi cho xong."

 

Như vậy vừa không phải đối mặt với cơn điên của Dung Cửu, cũng không cần trơ mắt nhìn tay mình nhuốm máu.

 

Cậu tức đến mức môi run rẩy, nhưng vẫn liều mạng trừng mắt nhìn Dung Cửu. Hận không thể trừng cho hắn rớt mấy miếng thịt.

 

Hồi lâu sau, Dung Cửu thở dài.

 

"Đang yên đang lành, khóc cái gì?"

 

Kinh Trập chớp mắt, hung dữ nói: "Ta không khóc!"

 

Cậu có sự chán nản vô cớ vì sự điên rồ hôm nay của Dung Cửu, nhưng nhiều hơn là sự cố chấp không chịu khuất phục.

 

Cậu mà đã bướng lên thì tám con bò cũng không kéo lại được. Cưỡng ép ấn cột sống cậu xuống, e là chỉ có thể bẻ gãy chứ khó mà khiến cậu gật đầu.

 

Trong cơ thể mỏng manh yếu ớt này rốt cuộc tại sao lại ẩn chứa sự cứng cỏi cố chấp đến thế?

 

Dung Cửu nhìn đôi mắt ướt át của Kinh Trập, ngay cả trên lông mi cũng đọng những giọt nước li ti, điều này khiến cậu chẳng hung dữ chút nào, mang theo sự bực bội và uất ức rõ ràng.

 

Quả thực cậu không khóc.

 

Đó là khóe mắt ửng đỏ do cảm xúc kích động.

 

Nhưng vẫn mang theo hơi ẩm ướt át.

 

Càng như vậy lại càng đáng thương, càng đáng yêu.

 

Dung Cửu cúi đầu l**m đi chút nước mắt đó.

 

Mặn, cũng nóng hổi.

 

Ướt át, giống như cái đầu cún con bị mưa làm ướt, chán nản và bực dọc.

 

Tay hắn có thể dễ dàng bẻ gãy xương của bất kỳ ai, tại sao lại cứ không ấn được cái đầu của cậu xuống?

 

Không nỡ? Hay là biết rõ tiến thêm bước nữa, hắn cũng chỉ nhận được những mảnh sứ vỡ vụn.

 

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

 

Dung Cửu lại thở dài.

 

Kinh Trập tức chết mất, người này bị làm sao thế?

 

Tự mình phát điên lung tung, rồi giờ lại tự mình thở dài, rốt cuộc là ai đang tức giận hơn?

 

"Đừng giận." Dung Cửu chậm rãi nói, "Không làm nữa."

 

Lời này của người đàn ông khiến Kinh Trập hít mũi, ngờ vực nhìn hắn.

 

Người này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Cảm xúc rốt cuộc làm thế nào mà từ thái cực này nhảy sang thái cực khác, chớp mắt đã nhẹ nhàng đè nén sự tàn khốc đẫm máu kia xuống, trở nên bình tĩnh ung dung trở lại.

 

"... Lừa ta?"

 

"Nếu thực sự muốn lừa em, máu trên tay em bây giờ không chỉ có chừng này đâu." Nếp nhăn giữa mày Dung Cửu gần như kẹp chết con ruồi, trên gương mặt lạnh lẽo toát ra sự kìm nén nhẫn nhịn mà chính hắn cũng không phát hiện ra, "Đừng nói những lời nực cười như thế."

 

Giọng hắn rất lạnh, lời nói ra như muốn nghiền nát xương cốt ai đó, mang theo sự đè nén đến cuồng loạn nào đó.

 

Dường như lời nói ra đã vi phạm bản năng đen tối nào đó của hắn, hắn phải dùng hết sức lực mới có thể giẫm nát bản tính ngang ngược.

 

Kinh Trập toàn thân rã rời, đã lâu lắm rồi cậu không nổi giận tùy ý như vậy. Sau cơn đại kinh đại nộ, cậu có một sự mệt mỏi rã rời.

 

Cậu im lặng nhìn màu đỏ trên eo bụng Dung Cửu.

 

Cậu chưa bao giờ biết màu đỏ tươi lại chói mắt đến thế, khiến người ta tức ngực.

 

"... Vết thương của huynh, gọi người vào xử lý trước đi."

 

Vừa rồi mấy lần Kinh Trập nhớ đến vết thương của Dung Cửu, nhưng chưa kịp nói đã bị nhịp điệu của Dung Cửu cuốn đi, hoàn toàn không kịp. Mãi đến lúc này cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, chỉ sợ cảm xúc của người đàn ông lại đột ngột bùng nổ.

 

Kinh Trập vừa quay đầu lại thì thấy ở cửa có hai người đứng sững sờ.

 

Một là Thạch Lê, người kia xách hòm thuốc, nhìn là biết đại phu.

 

Vốn chỉ có Thạch Lê đã đủ khiến Kinh Trập không chốn dung thân, thêm một đại phu lạ mặt nữa, cảm giác xấu hổ vô danh bò khắp tim Kinh Trập, khiến cậu lập tức giãy giụa nhảy xuống khỏi lòng Dung Cửu.

 

Kinh Trập ngay cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Làm phiền vị... thái y này, xin hãy... xem vết thương cho hắn."

 

Người đang cúi đầu kia lập tức ngẩng lên.

 

Ánh mắt y không nhìn Dung Cửu mà dán chặt vào Kinh Trập không buông. Dáng vẻ đánh giá từ trên xuống dưới đó cứ như thể cậu là thứ gì thú vị lắm.

 

"Tông Nguyên Tín, ngươi không cần đôi mắt đó nữa hả?"

 

Dung Cửu lạnh lùng nói.

 

Tông Nguyên Tín cười hì hì, xách đồ bước vào: "Đâu dám đâu dám, Dung... đại nhân, ta đến chữa bệnh trị thương cho ngài đây."

 

Không biết vì sao, Kinh Trập luôn có ảo giác y đang nín cười.

 

Giọng Dung Cửu lại vang lên: "Thạch Lê, đưa Kinh Trập sang phòng bên cạnh thay quần áo, đừng để em ấy bị lạnh."

 

Bộ đồ vừa rồi đã dính máu, tuy không nhiều nhưng vẫn ướt dính, dính dáp hơi khó chịu.

 

Thạch Lê cúi người: "Tiểu lang quân, xin mời đi theo ta."

 

Kinh Trập theo bản năng nhìn Dung Cửu, Tông Nguyên Tín đang bận rộn trước mặt hắn, che khuất phần lớn cơ thể người đàn ông, nhưng khi cậu nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông cũng đang nhìn cậu.

 

"Đi nhanh về nhanh."

 

Dung Cửu gật đầu, trông có vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là ánh mắt đã tiết lộ chút ít cảm xúc của hắn, đến mức vẻ ngoài ôn hòa kia như một lớp vỏ giả tạo, bên trong sự u ám vặn vẹo quái đản vẫn đang cuộn trào dưới cơ thể đó.

 

Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Kinh Trập.

 

Như kẻ săn mồi trong bóng tối, như hình với bóng, sự chăm chú đáng sợ đó gần như đang bốc cháy.

 

Kinh Trập nín thở, một lúc sau quay đầu, đi theo Thạch Lê.

 

Mãi đến khi căn phòng này yên tĩnh trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng Tông Nguyên Tín đang xử lý vết thương.

 

Cũng may trong phòng có đốt chậu than, mới khiến Tông Nguyên Tín ra tay càng thêm không kiêng nể gì.

 

Vết thương trên người Hoàng đế, trong mắt y cũng chỉ là vết thương nhỏ.

 

Nhìn thì thấy máu chảy nhiều, nhưng vết cắt gọn gàng, căn bản chẳng cần khâu lại, rửa sạch bôi thuốc rồi băng bó là xong, có cần phải làm quá lên như thế không?

 

Tông Nguyên Tín không nhịn được nói: "Ngài đây bị người ta ép đến đường cùng nên mới tự đâm mình một nhát à?"

 

Giỏi thật đấy, đâm Cảnh Nguyên Đế một nhát mà vẫn sống nhăn răng như không có chuyện gì.

 

Bệ hạ vậy mà không vặn cổ cậu ta.

 

"Nếu là em ấy đâm, quả nhân mừng còn không kịp." Gương mặt Hách Liên Dung toát ra vẻ lạnh lẽo khó tả.

 

Lúc Kinh Trập rời đi, dù trong phòng có đốt chậu than nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Cái lạnh thấu xương đó khiến người ta bất giác rùng mình, ngón tay Tông Nguyên Tín linh hoạt thắt nút băng gạc, sau đó nhanh chóng tránh xa Cảnh Nguyên Đế.

 

Hoàng đế lúc này tâm trạng không tốt chút nào.

 

Tông Nguyên Tín xử lý xong cho bệnh nhân, lúc này mới có tâm trạng nhìn xuống cái bánh chưng dưới đất.

 

Khang Mãn bị trói quá chặt, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được dây thừng, chứ đừng nói đến chuyện bỏ trốn.

 

Lúc miệng còn cử động được, Khang Mãn cũng từng nghĩ có nên vạch trần thân phận của Cảnh Nguyên Đế hay không, nhưng cứ nghĩ đến sự tàn nhẫn của bệ hạ, Khang Mãn lại càng không dám manh động.

 

Đôi khi chết một cách dứt khoát lại là hạnh phúc.

 

Sống mà bị hành hạ mới là sống không bằng chết.

 

Chỉ là nằm dưới đất nghe cuộc đối thoại của hai người kia, Khang Mãn vẫn cảm thấy hoang đường, luôn có cảm giác hư ảo như thể mình đang nằm mơ. Cảm giác kỳ quái này lan tràn từ đầu đêm nay đến tận bây giờ, cho đến lúc này gã vẫn hơi khó tin.

 

... Cảnh Nguyên Đế có bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài như thế này không?

 

Giọng điệu kìm nén đến cực điểm, gần như điên cuồng đó, Khang Mãn chưa từng nghe thấy bao giờ, Hoàng đế bệ hạ lúc phát điên cũng chỉ phát điên một cách lạnh lùng, mặt không cảm xúc lăng trì từng người một.

 

Từ bao giờ mà bức tượng đá lạnh lẽo này lại có cảm xúc sống động như vậy?

 

Nếu để người khác trong hậu cung nhìn thấy, chẳng phải sẽ ghen tị đến phát điên sao?

 

Trong hậu cung có bao nhiêu nữ nhân, bao nhiêu quốc sắc thiên hương, tất cả đều vì Hoàng đế bệ hạ mà đến. Nhưng vị Hoàng đế bệ hạ này lại lạnh lùng vô tình, không hề có chút d*c v*ng nào, hắn nhìn những nữ nhân trong hậu cung như nhìn những vật chết.

 

Bao nhiêu năm qua hậu cung sở dĩ còn được coi là yên bình, hoàn toàn là vì Hoàng đế chưa bao giờ có tình cảm.

 

Cảnh Nguyên Đế không có thứ mình thích, cho nên cũng không có đối tượng bị nhắm vào, tất cả mọi người đều như nhau. Đều bị lạnh nhạt, đều bị gạt sang một bên, họ đấu đá sống chết trong hậu cung này, như một đấu trường tàn khốc, cũng chỉ vì quyền lực để leo lên cao.

 

Không có được sự sủng ái của Hoàng đế thì cũng phải có được quyền lực.

 

Giống như quyền thế Đức phi nắm trong tay, thật khiến người ta thèm thuồng biết bao.

 

Nhưng đó là do họ không muốn được sủng ái sao?

 

Là vì Cảnh Nguyên Đế căn bản không có trái tim!

 

Nhưng hiện tại, theo Khang Mãn thấy, Cảnh Nguyên Đế đâu chỉ có trái tim, trái tim hắn còn đập thình thịch, đáng sợ vô cùng.

 

Ai có thể tin được Hoàng đế cao cao tại thượng lại che giấu thân phận, để mắt đến một tiểu thái giám nhỏ bé không đáng kể?

 

Ai có thể làm càn như Kinh Trập, dám nói năng bừa bãi trước mặt Hoàng đế? Nghe xem cậu ta rốt cuộc đang nói cái gì?

 

Ai dám trước mặt Hoàng đế đòi hỏi tự do, đòi hỏi tôn nghiêm.

 

Chỉ cần nghĩ đến những lời vừa nghe thấy, sắc mặt Khang Mãn không nhịn được vặn vẹo, đó là một áp lực đè nén đến mức sắp thành thực thể.

 

Gã thực sự đã nghe thấy quá nhiều thứ không nên nghe.

 

Khang Mãn biết rõ điều này có nghĩa là gì.

 

Gã phải chết.

 

Gã bắt buộc phải chết.

 

Nếu gã không chết, gã sẽ phải chịu đựng sự đối xử còn đáng sợ hơn cả cái chết.

 

Lúc này gã lại không muốn sống nữa.

 

Gã hoàn toàn không thể chịu đựng nổi việc những hình phạt gã từng áp dụng lên người khác lần lượt giáng xuống người mình.

 

"Bệ hạ, người này ngài định xử lý thế nào?"

 

Tông Nguyên Tín hứng thú quan sát Khang Mãn, cái xác này cũng rắn chắc phết đấy chứ.

 

Tuy nửa đêm bị người ta lôi đầu dậy đi chữa bệnh, nhưng nể tình đối tượng là Hoàng đế nên y không nói nhiều. Hơn nữa, vừa rồi y còn được xem một vở kịch đặc sắc.

 

Sân khấu tuy hơi đơn sơ, nhưng diễn viên chính lại là Cảnh Nguyên Đế.

 

Chỉ cần nhìn một cái đã bõ công đi một chuyến đêm nay rồi.

 

Cảnh Nguyên Đế chậm rãi nói: "Quả nhân nhớ... trước đó ngươi nói trong tay ngươi còn thiếu vài dược nhân."

 

Tông Nguyên Tín làm việc nửa chính nửa tà, dù chữa bệnh cứu người cũng phải tùy theo cái tính khí kỳ quái của y. Chỉ là phần lớn thời gian y là người tốt.

 

Nhưng thiểu số thời gian, đặc biệt là đối với dược nhân, y e là con quái vật đáng sợ nhất trong lòng họ.

 

Dược nhân của y đều do Cảnh Nguyên Đế ban cho.

 

Toàn là những tử tù được lôi ra từ ngục tối, chưa đến lúc chết thì đưa cho y trước để y thử thuốc. Đợi đến khi người chết đi sống lại, thoi thóp rồi thì cũng gần đến lúc hành hình.

 

Coi như là tận dụng phế vật.

 

Tông Nguyên Tín nhướng mày, cười híp mắt nói: "Bệ hạ, tên này chẳng phải là nhân chứng quan trọng gì sao? Cứ thế đưa cho ta... cẩn thận sau này trả lại cho ngài thì gã không nói được nữa đâu."

 

"Cắt, khoét, thiêu, chôn, tùy ngươi." Sắc mặt Cảnh Nguyên Đế lạnh băng, hoàn toàn không để ý đến lời trêu chọc của Tông Nguyên Tín, "Chỉ một việc cần nhớ."

 

Tông Nguyên Tín làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.

 

"Càng đau đớn càng tốt, tốt nhất là khiến gã hối hận vì kiếp này đã chui ra từ bụng mẹ."

 

Khang Mãn khàn giọng nói: "Bệ hạ, bệ hạ... tha cho nô tài một mạng, nô tài sẽ không nói gì ra ngoài..."

 

Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, chán ghét nhìn thứ dưới đất.

 

Lý do duy nhất khiến hắn không tự mình ra tay là vì hắn không đảm bảo được khi ra tay có lỡ tay g**t ch*t tên này lần nữa hay không.

 

Hắn muốn gã sống.

 

Sống để tận hưởng hương vị của đau đớn.

 

Những ý nghĩ ngu xuẩn của Khang Mãn đã đủ để gã chết ngàn lần vạn lần.

 

Nhưng nếu chết thật thì hời cho gã quá.

 

...

 

Phòng bên, Kinh Trập thay quần áo xong lại mời Thạch Lê ra ngoài, cậu muốn ở một mình một lát.

 

Thị vệ không hỏi gì, quay người đi ra ngoài ngay.

 

Điều này khiến Kinh Trập rất cảm kích.

 

Những chuyện liên tiếp xảy ra hôm nay khiến Kinh Trập kiệt sức.

 

Cậu gục xuống bàn, im lặng nhìn ra cửa sổ.

 

Hoàng cung không có cây cổ thụ cao lớn, không có màu xanh phóng khoáng của Thượng Ngu Uyển, cây cối quá to sẽ gây khó khăn cho việc tuần tra, chỉ có những bụi cây thấp và hoa cỏ được cắt tỉa tinh xảo, nhỏ nhắn.

 

Nhìn qua cửa sổ, bên ngoài không có ánh trăng, treo trên cành cây là vài ngôi sao tàn.

 

Kinh Trập im lặng thất thần, máu trên tay cậu đã được rửa sạch, nhưng vẫn cảm thấy cảm giác dính dáp đó còn lưu lại trên da, khiến cậu vô cùng khó chịu.

 

Bên tai cậu dường như vẫn còn văng vẳng tiếng mũi dao đâm vào da thịt, rất nhỏ nhưng lại đập vào tai cậu vô cùng rõ ràng.

 

Kinh Trập từ từ ôm lấy đầu mình.

 

"Cốc cốc ——"

 

Cửa bị gõ nhẹ.

 

Kinh Trập bật dậy, động tác quá mạnh khiến chiếc ghế cậu đang ngồi đổ rầm xuống.

 

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động này, sợ bên trong xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy cửa vào.

 

Kinh Trập bắt gặp khuôn mặt của Tông Nguyên Tín, cười gượng gạo.

 

Cậu đang cúi người định dựng chiếc ghế lên.

 

"Tưởng ta là Dung đại nhân à?" Vị đại phu cười cười, "Ngài ấy vốn định qua đây, nhưng vừa rồi đột nhiên có việc nên bị gọi đi tạm thời rồi."

 

Y nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Kinh Trập, nhưng cũng cảm thấy tâm trạng căng thẳng của cậu đã thả lỏng hơn đôi chút.

 

Dù là người vô tư đến đâu, trải qua chuyện vừa rồi cũng không thể không sợ hãi chút nào.

 

Tông Nguyên Tín: "Dung đại nhân nói cơ thể ngươi có chút hư hao. Trước đây tuy kê đơn thuốc dựa theo tình hình ngài ấy mô tả nhưng chưa chắc đã đúng bệnh, nay may mắn được gặp mặt, hãy để ta xem lại cho ngươi."

 

Kinh Trập ngạc nhiên: "Thuốc trước đây hắn đưa tới đều là do ngài kê đơn?"

 

Cậu luôn có chút kính trọng đối với thầy thuốc.

 

Phụ thân của Kinh Trập biết chút y thuật thông thường, tuy không giỏi lắm nhưng đối phó với bệnh vặt vãnh thì cũng đủ dùng. Năm xưa cậu ở bên cạnh quan sát cũng học lỏm được chút ít, tuy không hiểu sâu nhưng được cái dùng được.

 

Sau khi vào cung cũng nhờ chút thủ đoạn này mà sống yên ổn ở Bắc Phòng.

 

Tông Nguyên Tín chỉ dăm ba câu đã lấy được lòng tin của Kinh Trập.

 

Chỉ là nhắc đến bắt mạch, Kinh Trập lại có chút do dự.

 

Cơ thể cậu khác thường, tuy đại phu chưa chắc đã chẩn đoán ra nhưng nếu phát hiện dị thường...

 

Tông Nguyên Tín cười híp mắt nói: "Vừa khéo, ta cũng có thể nói với ngươi về chất độc trên người Dung đại nhân."

 

Kinh Trập nghe vậy lập tức vứt bỏ sự do dự vừa rồi.

 

Trước đây cậu hỏi mấy lần nhưng Dung Cửu luôn không chịu nói rõ với cậu, chỉ bảo không chết được.

 

Người đang sống nhăn răng thế này chẳng phải là không chết được sao?

 

Cậu muốn biết cái này à? Cậu muốn biết cơ thể Dung Cửu rốt cuộc thế nào? Những lần phát bệnh thỉnh thoảng là sao? Tính tình của hắn có phải đôi khi chịu ảnh hưởng của độc tính nên mới cực đoan bạo ngược như vậy không?

 

Những điều này mới là chuyện Kinh Trập quan tâm.

 

Nhưng Dung Cửu chưa bao giờ nói.

 

Kinh Trập mời Tông Nguyên Tín ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt mang theo vài phần hơi nước ẩm ướt, dễ dàng khiến người ta yêu mến.

 

Tông Nguyên Tín nghĩ, ít nhiều cũng hiểu được tại sao Cảnh Nguyên Đế lại dễ dàng cảm thấy người như vậy mong manh như ngói lưu ly.

 

Quả thật là một món đồ xinh đẹp và hiếm có.

 

Tông Nguyên Tín đã lâu không được ai nhìn với ánh mắt thuần khiết như vậy.

 

Y lấy gối kê tay ra, lúc bắt mạch cho Kinh Trập cười híp mắt nói: "Tiểu lang quân tin ta như vậy à, nhỡ đâu lời ta nói vừa rồi chỉ để lừa ngươi cho ta khám bệnh thì sao?"

 

Kinh Trập ngẫm nghĩ: "Khám bệnh vốn là tốt cho ta, nếu đại nhân lừa ta để khám bệnh cho ta, thì chẳng phải cũng là vì ta sao?"

 

Tông Nguyên Tín cười lắc đầu: "Nói thế này, nếu lừa ngươi thật thì chẳng phải lương tâm bất an sao."

 

Tiếp đó y không nói chuyện nữa, nghiêm túc chẩn bệnh cho Kinh Trập, xem xong cả hai tay, lại xem rêu lưỡi của Kinh Trập, lúc này mới trầm ngâm lấy bút mực ra.

 

Cũng không biết có phải thầy thuốc trời sinh chữ viết đều cẩu thả hay không, khi những nét chữ rồng bay phượng múa hiện lên trên tờ giấy trắng, Kinh Trập liếc qua suýt chút nữa không nhận ra chữ nào.

 

Phải nheo mắt nhìn kỹ một lúc mới nhận ra hết.

 

Kinh Trập không hiểu đơn thuốc, chỉ dựa vào liều lượng Tông Nguyên Tín kê, lờ mờ đoán được bệnh tình cơ thể mình e là có chút nghiêm trọng.

 

Tông Nguyên Tín: "Cơ thể tiểu lang quân ngoài bị hư hao ra thì không có vấn đề gì lớn, chỉ là không biết tại sao lại có quá nhiều hàn tính. Nếu không loại bỏ, sau này sẽ chịu khổ đấy."

 

Thuốc trước đây y kê là dựa vào thuốc hàn tính mà Cảnh Nguyên Đế đưa cho y, lúc đó mới kê đơn đúng bệnh.

 

Chỉ là đơn thuốc đó tuy có hiệu quả nhưng rốt cuộc không phải do y trực tiếp bắt mạch, không thể chính xác đến từng liều lượng.

 

Kê đơn xong, y để tờ giấy sang một bên đợi mực khô, lúc này mới nhìn về phía Kinh Trập đang đợi đã lâu.

 

"... Nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ, ha, bệnh này của Dung đại nhân phải truy ngược về hồi nhỏ." Tông Nguyên Tín không nuốt lời, "Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, nhưng ta gặp ngài ấy vào năm ngài ấy mười sáu tuổi."

 

Lúc đó y nhìn một cái là đoán ra trên người thiếu niên này có loại độc vô cùng kỳ lạ, điều này khiến y vô cùng phấn khích.

 

Cả đời y thích nhất là các loại bệnh nan y, chỉ cần có gì khiến y hứng thú là y hận không thể đánh ngất người ta mang về chữa trị cho đã.

 

Hành vi của y tùy hứng, chưa bao giờ quan tâm bệnh nhân có muốn sống hay không.

 

Giống như điều y muốn làm với thiếu niên năm đó.

 

Giọng Kinh Trập khó khăn: "... Ngài vậy mà lại định đánh ngất Dung Cửu lôi về?"

 

Tông Nguyên Tín vuốt râu, cười lớn.

 

"Lúc đó nếu ta đánh ngất được ngài ấy lôi về thì bây giờ độc trên người ngài ấy đâu khó giải quyết thế này." Y lắc đầu, "Người thường trúng loại độc này đều không sống qua nổi hai lăm tuổi."

 

Ngón tay Kinh Trập hơi cứng lại.

 

Dung Cửu không thích sinh nhật của mình nên Kinh Trập cũng chưa bao giờ hỏi kỹ tuổi của hắn.

 

Nhưng hai mươi lăm...

 

"Vậy, bây giờ... là khi nào hắn..."

 

"Khoảng năm ngoái, ngài ấy đột nhiên gọi ta đến, bảo ta chữa trị." Tông Nguyên Tín nhắc đến chuyện này không nhịn được vỗ đùi, "Ta đợi bao lâu chứ? Tròn mười mấy năm, đương nhiên là ta đồng ý rồi."

 

Y đâu có định làm kiêu, càng không định làm giá.

 

Làm giá cái gì chứ? Đó là Hoàng đế đấy.

 

Làm giá trước mặt hắn, nhỡ đâu mất luôn cơ hội chữa bệnh hiếm có thì sao?

 

Tông Nguyên Tín không phải người trọng sĩ diện đến thế.

 

Để được khám bệnh, y chẳng cần sĩ diện nữa.

 

"Ngươi nói xem, ngài ấy cũng lạ thật." Tông Nguyên Tín lắc lư cái đầu, "Hồi nhỏ nếu ngài ấy đồng ý thì bây giờ đã sớm không bệnh không tật rồi. Nhưng cứ phải chịu khổ thêm mười năm, cố nhịn đến bây giờ, rồi lại đột nhiên đổi ý, muốn sống... ha ha, hiếm thấy thật."

 

... Đừng tự mình đa tình.

 

Kinh Trập vô thức xoắn chặt ngón tay mình.

 

Cho dù Dung Cửu đột nhiên đổi ý muốn sống thêm vài năm nữa thì cũng không liên quan đến cậu...

 

—— "Khó khăn lắm mới tìm được đại phu có thể giúp ta loại bỏ độc tính."

 

Dung Cửu nói.

 

—— "Nhưng hồi nhỏ ngài ấy cứ nhất quyết không cho ta chữa, ta đợi mười mấy năm..."

 

Tông Nguyên Tín cười.

 

... Đồ lừa đảo.

 

Cái tên khốn kiếp đáng chết, trong miệng không biết có bao giờ có câu nói thật này, lần nào cũng dùng những lời nói lấp lửng để lừa gạt cậu.

 

Câu nào cũng là thật, câu nào cũng không phải là thật.

 

Kinh Trập: "... Nếu hắn không tìm kiếm sự giúp đỡ của ngài thì hắn sẽ... thế nào..."

 

Tông Nguyên Tín: "Thì xem ngài ấy nhịn được bao lâu. Rốt cuộc là độc đó đủ tàn độc hay xương cốt ngài ấy cứng hơn, ta cũng muốn biết..." Y chưa nói hết câu thì đột nhiên có tiếng động.

 

Rầm ——

 

Cánh cửa vốn chỉ khép hờ một nửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

 

Dung Cửu đứng ngoài cửa.

 

Bóng tối bao trùm sau lưng hắn, khí thế khổng lồ từ trong bóng tối ập tới đè nén khiến người ta không thở nổi, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía Tông Nguyên Tín vừa rồi còn lắm lời.

 

"Ồn ào."

 

Tông Nguyên Tín lập tức đứng dậy, cúi đầu không nói.

 

Y biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói.

 

Cảnh Nguyên Đế rõ ràng rất không vui khi y kể những chuyện vừa rồi cho Kinh Trập.

 

"Cút ra ngoài."

 

Tông Nguyên Tín xách hòm thuốc, lượn lẹ.

 

Y thậm chí còn không đi ra từ cửa chính, mà trèo qua cửa sổ mở phía sau chạy mất.

 

Hoàng đế bệ hạ đang chặn ở cửa chính, y mà đi ra từ cửa chính chẳng phải là tự tìm đường chết à?

 

Biết đâu Cảnh Nguyên Đế tay không cho y một đao.

 

Ai biết vũ khí đó lấy từ đâu ra? Người này sống như một cỗ máy ám sát, cũng không biết võ nghệ cao cường này rốt cuộc luyện tập thế nào mà có được.

 

Dung Cửu đứng ngoài cửa, Kinh Trập ở trong cửa.

 

Vừa rồi sau lưng Dung Cửu, Kinh Trập có thể lôi kéo đại phu hỏi đông hỏi tây, hỏi đủ thứ về cơ thể hắn, nhưng giờ thực sự nhìn thấy hắn lại không nói nên lời nào.

 

Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng như cách một dòng sông ánh sáng và bóng tối, im lặng nhìn nhau.

 

Hồi lâu sau, Kinh Trập mới nói: "... Huynh vào đây trước đi."

 

Cậu biết không có sự cho phép của cậu, Dung Cửu có lẽ sẽ không vào, nhưng hắn cũng sẽ không rời đi, như vĩnh viễn canh giữ ở bên ngoài.

 

Người đàn ông bình tĩnh như thể cái lỗ thủng vừa rồi là đâm chơi, đi lại không nhìn ra chút sơ hở nào.

 

Hai người ngồi xuống trong phòng, rồi lại im lặng.

 

Một lúc sau mới nghe thấy Dung Cửu chậm rãi nói: "Lời Tông Nguyên Tín vừa nói, đừng nghe câu nào cả."

 

Đừng nghe, nhưng không phải đừng tin.

 

Kinh Trập mím chặt môi: "Ông ấy nói dối sao?"

 

"... Nói thật."

 

"Rồi sao nữa?"

 

Dung Cửu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh, hàng lông mày hơi nhướng lên là câu hỏi duy nhất.

 

"Huynh không có gì muốn nói sao?"

 

Dung Cửu: "Không có."

 

Kinh Trập chống trán, quả thực rất có phong thái của Dung Cửu.

 

Có lẽ những suy đoán vừa rồi cũng chỉ là do cậu nghĩ nhiều, có lẽ Dung Cửu đột nhiên lại muốn sống thật thì sao... đúng không, lòng người dễ thay đổi, ai biết sẽ biến thành... dạng gì.

 

Cậu nghe thấy Dung Cửu lại thở dài.

 

Hắn luôn thở dài, hôm nay như vậy, đêm nay cũng như vậy.

 

"Không có nguyên nhân nào khác, chỉ là ta muốn sống thôi." Dung Cửu bình tĩnh nói, "Có người khiến ta có lại h*m m**n được sống tiếp, người này, vừa khéo là em. Chỉ vậy thôi."

 

... Chỉ vậy, thôi.

 

Nhẹ nhàng như một lời tình tự tàn nhẫn.

 

Mang theo sức nặng ngàn cân, đủ để đè người ta đến tan xương nát thịt.

 

Bình Luận (0)
Comment