Khương Kim Minh đi đi lại lại trong phòng.
Lúc này trời vừa hửng sáng, bên ngoài đã có chút động tĩnh, chính là lúc đám cung nhân bắt đầu bận rộn. Thời tiết ngày càng lạnh, tuy tuyết chưa rơi, nhưng đã đủ khiến chân tay người ta lạnh cóng.
Trên mặt vị Chưởng tư này đã xuất hiện hai vệt đỏ ửng vì lạnh.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người gõ cửa.
"Vào đi."
Vân Khuê nhẹ nhàng mở cửa, rồi lách người qua khe cửa chui vào.
Khương Kim Minh thấy vậy, bực bội nói: "Từ bé đã thế này rồi, con đẩy cửa rộng ra một chút rồi vào thì chết ai?" Cứ thích chui qua khe cửa.
Vân Khuê cười hì hì: "Sư phụ, sáng sớm người gọi con đến đây là có chuyện gì ạ?"
Cậu ta ở Tạp Mãi Vụ, nếu không phải nhận được thư của Khương Kim Minh thì cũng chẳng dậy sớm thế này.
Những ngày ở Tạp Mãi Vụ vẫn thoải mái hơn ở Trực Điện Tư.
"Con có biết gần đây Kinh Trập chọc phải rắc rối gì không?"
Sắc mặt Vân Khuê hơi thay đổi: "Dạ, có sao?"
Khương Kim Minh dạy dỗ cậu ta bao nhiêu năm, nhìn sắc mặt cậu ta là biết ngay thằng nhãi này có tật giật mình, giơ chân đạp cho một cái: "Tiểu tử thúi, có chuyện gì mau nói."
Vân Khuê xoa mông, tủi thân nói: "Người đạp con một cú rõ đau thế này, lát nữa đi ra ngoài người ta cười cho."
Khương Kim Minh: "Đừng có đánh trống lảng với ta, có rắm mau thả." Giọng ông có chút cáu kỉnh, ngầm ý nếu còn không nói thật là ăn đòn tiếp.
Vân Khuê ngoan ngoãn hơn một chút: "Con không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, chỉ biết cậu ấy có thể đã xảy ra chút xích mích với bên Vĩnh Ninh Cung."
"Vĩnh Ninh Cung?"
Khương Kim Minh cau mày.
Khang phi của Vĩnh Ninh Cung là một nhân vật lợi hại.
Đừng thấy nàng ta ở hậu cung này không có gì nổi bật, nhưng có thể sống yên ổn đến tận bây giờ đã là bản lĩnh, huống hồ tính tình nàng ta nhìn thì nhu nhược, cũng từng dựa dẫm vào Đức phi... Tính tình Đức phi như vậy, dễ dựa dẫm thế sao?
Đừng thấy Đức phi bây giờ có hơi sa cơ lỡ vận, nhưng với xuất thân đó, muốn kiếm chác lợi lộc từ tay nàng ta cũng chẳng dễ dàng gì.
Kinh Trập sao lại xung đột với Vĩnh Ninh Cung, hai nơi bắn đại bác cũng không tới này sao lại dính dáng đến nhau?
Vân Khuê biết sư phụ mình không phải người dậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng, nhưng nếu rắc rối quá lớn, ông cũng sẽ không ngần ngại vứt bỏ.
Kinh Trập không phải Vân Khuê, Khương Kim Minh rốt cuộc không thể dốc toàn lực vì cậu.
Vân Khuê vừa không muốn để Kinh Trập rơi vào tình cảnh khó khăn, vừa không muốn Khương Kim Minh gặp rắc rối, nên cân nhắc nói vài câu.
Tuy nhiên, Khương Kim Minh vừa nghe đến cái tên Khang Mãn liền hừ lạnh một tiếng.
Vân Khuê ngạc nhiên: "Người dường như rất không thích gã?"
Mặc dù Kinh Trập không nói rõ người cậu xung đột là ai, nhưng chỉ cần là người đã từng điều tra về Vĩnh Ninh Cung đều có thể đoán ra ai là kẻ khả nghi nhất.
Cậu ta không ngạc nhiên khi sư phụ quen biết Khang Mãn, dù sao ở vị trí của họ hiện tại, những Đại thái giám có tên tuổi trong cung e là đều đã từng chạm mặt.
Chỉ là thái độ này lại có vẻ bất mãn hiếm thấy.
"Nếu là đụng độ với kẻ này, thì với tính tình của Kinh Trập, đắc tội gã cũng là chuyện bình thường."
Khương Kim Minh chắp tay sau lưng lắc đầu: "Kẻ này lòng dạ hẹp hòi lại xảo trá âm hiểm, có khi chỉ một câu nói cũng đắc tội gã. Sau này gặp phải, chớ có lại gần."
Loại tiểu nhân này rất đáng ghét, giống như loài bò sát len lỏi khắp nơi, chỉ cần đắc tội gã, trừ khi nghiền nát gã, nếu không sẽ vô cớ bị gã hãm hại vào một lúc nào đó.
"Vừa rồi người hỏi con, là vì Kinh Trập xảy ra chuyện rồi ạ?" Vân Khuê day day mi tâm, cảm thấy hơi sợ hãi.
"Người đến là người của Thị Vệ Xử, không phải Thận Hình Tư." Khương Kim Minh thản nhiên nói.
Vân Khuê: "Thị Vệ Xử?"
Cậu ta hơi trợn mắt, sau đó vui mừng nói: "Thế thì tốt quá rồi."
Không phải Thận Hình Tư, có nghĩa là sự việc vẫn còn đường cứu vãn, hơn nữa Thị Vệ Xử... chẳng phải còn có Dung Cửu ở đó sao?
Trước đây, Vân Khuê chưa từng gặp Dung Cửu, chỉ biết đến thân phận thị vệ ngự tiền này. Nhưng hôm qua gặp mặt, khí thế của người đó tuyệt đối không phải người thường, e là thực sự giữ chức vị cao, hoặc là tính tình nghiêm khắc.
Nhưng dù là loại nào, việc hắn bảo vệ Kinh Trập là chuyện rõ như ban ngày.
Kinh Trập vào Thị Vệ Xử, dù sao cũng không tệ hơn vào Thận Hình Tư.
Cái chốn Thận Hình Tư đó không thể vào được, dù có thực sự trong sạch vô tội, người vào đó ít nhất cũng phải trầy da tróc vẩy.
Người đi vào, thường là nằm cáng đi ra.
Khương Kim Minh không lạc quan như Vân Khuê.
Vừa rồi, Chưởng ấn thái giám sai người đến báo với ông, thái giám nhị đẳng Kinh Trập của Trực Điện Tư bị người của Thị Vệ Xử đưa đi, nói là có việc cần phối hợp điều tra, chưa biết ngày về.
Phản ứng đầu tiên của Khương Kim Minh là cảm thấy có gì đó không ổn.
Thị Vệ Xử trong cung này do Vi Hải Đông thống lĩnh, phụ trách việc phòng thủ hậu cung. Nhưng nói đến điều tra gì đó thì thường là Thận Hình Tư, sao lại là người của Thị Vệ Xử đến thông báo?
Kinh Trập gây ra rắc rối lớn đến mức nào mà lại bị đưa đi điều tra?
Ông bấy giờ mới gọi Vân Khuê đến.
Ông biết thằng nhãi này gần đây thần thần bí bí, đến Trực Điện Tư mấy lần, trong đó e là có nguyên nhân do Kinh Trập.
Chỉ là câu trả lời nhận được khiến ông không hài lòng lắm.
Nếu là Khang Mãn, thì rắc rối lớn rồi.
Kẻ này nham hiểm, con mồi đã bị cắn trúng thì không chịu nhả ra, dù Khương Kim Minh có thể hiểu, cũng biết khả năng lớn không phải lỗi của Kinh Trập, nhưng cũng không khỏi bắt đầu suy tính những liên can trong đó.
Tiểu tử Vân Khuê này không biết nặng nhẹ.
Chắc còn cảm thấy tình bạn thâm sâu, giúp đỡ chút cũng chẳng sao. Nhưng Khương Kim Minh vạn lần không muốn cậu ta dính vào cái mớ bòng bong này.
Vân Khuê đoán không sai về ông.
Khương Kim Minh rất thích Kinh Trập, nhưng tuyệt đối không muốn vì Kinh Trập mà hy sinh Vân Khuê.
Hỏi xong Vân Khuê, Khương Kim Minh vội vàng đuổi thằng nhãi này đi.
Gần đây cứ nhìn thấy cậu ta là ông lại nhớ đến ngày hôm đó, cậu ta cười tươi rói đến tìm ông, nói là định làm đám cưới với người kia.
Khương Kim Minh cứ nghe đến là ghê răng.
Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, giờ người đi rồi vẫn còn nhớ thương, cuối cùng đi một vòng lớn vẫn về bên nhau, ông còn làm gì được nữa?
Dù sao giờ người cũng đã ở ngoài cung, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì cũng không phải lỗi lớn, Khương Kim Minh lười quan tâm đến Vân Khuê.
Sau khi Khương Kim Minh đuổi Vân Khuê đi, đến chiều lại nhận được một thông tin mới.
Qua điều tra, Kinh Trập không có vấn đề gì, nhưng do Thị Vệ Xử có người bị thương, Kinh Trập tình cờ có mặt ở đó nên được điều động khẩn cấp đến chăm sóc, e là vài ngày nữa mới về được.
Khương Kim Minh im lặng đứng trước mặt Chưởng ấn thái giám, cảm thấy răng mình lại bắt đầu đau.
Trong cung tò mò quá nhiều là không cần thiết.
Nhưng Khương Kim Minh thực sự khó mà che giấu sự ngạc nhiên trong khoảnh khắc đó.
"... Phải là vết thương thế nào mới cần điều động người khẩn cấp đến chăm sóc?" Khương Kim Minh nhướng mày, "Chưởng ấn, ngài nếu có tin tức gì thì đừng giấu, để người bên dưới biết đường mà làm việc."
Ông không phải nghi ngờ lời Chưởng ấn thái giám.
Chỉ là kinh hãi.
Hậu cung này chưa bao giờ thái bình, lúc nào cũng có người chết, có lúc là những người thân phận cao quý, có lúc là những cung nhân không đáng kể.
Chỉ là người trước chết sẽ gây ra sóng to gió lớn, người sau chết lại âm thầm lặng lẽ, chẳng ai để ý.
Chưởng ấn thái giám khẽ nói: "Khang Mãn, bị bắt. Gã chống lệnh bắt giữ, làm người bị thương, hiện tại đang bị giam ở Thận Hình Tư."
Giọng điệu của ông ta có chút ý vị sâu xa.
"Khương Kim Minh, Kinh Trập này là một bảo bối tốt, ngươi phải đối xử tốt với cậu ta đấy."
...
Lúc Kinh Trập tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ.
Cậu bị ánh nắng đánh thức.
Mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ tràn vào căn phòng, xua tan mọi u ám. Vào mùa đông, rất hiếm khi có ánh nắng đẹp như vậy, chỉ cần nhìn sắc vàng rực rỡ đó thôi cũng có cảm giác như mình sắp bị bỏng.
Kinh Trập thở rất nhẹ.
Như sợ làm kinh động đến giấc mộng vô tình lạc vào.
Giấc mộng này tráng lệ và rực rỡ, như một ảo ảnh hư vô.
Căn phòng này quen thuộc đến mức tim cậu thắt lại đau nhói. Cậu rất chậm rãi ngồi dậy trên giường, ánh mắt tham lam quét qua từng ngóc ngách trong phòng.
Vết sứt bên mép giường vẫn còn nguyên chỗ cũ, hình ảnh đứa trẻ năm xưa cầm con dao nhỏ khua khoắng lung tung, cuối cùng bị mẹ mắng cho khóc òa dường như hiện ra ngay trước mắt.
Cuối giường luôn đặt một chiếc ghế nhỏ, nhìn là biết để thuận tiện cho trẻ con lên xuống giường.
Xa hơn một chút, trên chiếc bàn kia có đặt một nửa tấm gương đồng.
Sở dĩ chỉ có một nửa là vì nửa kia đã bị đập vỡ, vỡ tan tành.
Mẫu thân cảm thấy gương vỡ là điềm không lành, muốn dẹp đi đổi cái khác, nhưng đứa trẻ kia chỉ biết làm nũng, cuối cùng khiến người lớn dở khóc dở cười, đành để mặc tấm gương đồng đó nằm lại trên bàn.
Cánh cửa sổ khép hờ đối diện với cây đào trong sân.
Căn phòng này gần tiền viện, nối liền với thư phòng, chỉ cần bước ra cửa là có thể nhìn thấy cây đào được trồng ở đó.
Cây đào mùa xuân rực rỡ vô cùng, hoa nở rợp cả căn phòng, gió xuân thổi qua, quét những cánh hoa hồng phấn rơi xuống đất, mái hiên, sàn nhà, chúng có thể bay đến bất cứ đâu, vô tư lự, tự tại vô cùng, biến cả ngôi nhà thành biển hoa màu hồng.
... Quá quen thuộc.
Tất cả đều quen thuộc đến mức khiến người ta rơi lệ.
Là một giấc mộng vô cùng quý giá.
Kinh Trập nhìn đến cay mắt, không kìm được khẽ chớp mắt một cái, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, tí tách rơi trên mu bàn tay cậu.
Cảm giác nóng hổi cố ý đó khiến ngón tay cậu co lại trong chốc lát, bỗng nảy sinh một cảm giác hư ảo không thực.
Nóng?
Cậu từ từ giơ tay lên, sờ vào khóe mắt mình.
Ướt át, là nước mắt.
Kinh Trập ngẩn ngơ, dùng sức véo má mình một cái.
Rất đau, da thịt lập tức đỏ ửng lên.
... Không phải mơ?
Vậy mà lại không phải mơ.
Sự vui sướng kỳ quái và nỗi sợ hãi không tên ập đến toàn thân, khiến ngón tay cậu vô thức run rẩy, rồi lại nắm chặt thành quyền. Móng tay cắm sâu vào da thịt, hằn lên những vết hình bán nguyệt.
Ha ha... không phải mơ... vậy mà không phải mơ.
Mọi thứ trước mắt nhanh chóng bị màn sương nước che phủ mờ ảo, rồi lại bị Kinh Trập liều mạng lau đi.
Cậu vừa khóc vừa cười, trông nhếch nhác nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
Dung Cửu xuất hiện ngoài cửa phòng vào lúc này.
Ánh nắng trắng trợn rải bóng lên người hắn, hắn như rẽ dòng sông ánh sáng bước tới, sự giao thoa mờ ảo giữa ánh sáng và bóng tối khiến Kinh Trập nín thở trong giây lát.
Một sự nặng nề kỳ lạ từ từ thấm vào tim Kinh Trập, bên cạnh sự chua xót lại có chút ngọt ngào.
Cậu nghe thấy Dung Cửu nói: "Sao vừa tỉnh dậy đã khóc rồi?"
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo chút phiền muộn nhàn nhạt, hắn đi đến bên giường, từ từ giơ tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt Kinh Trập.
"Lần này không tính là ta nói hươu nói vượn."
Đây là nước mắt thật sự.
Vệt ẩm ướt trên đầu ngón tay chính là bằng chứng.
Giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Kinh Trập bỗng nhiên òa khóc.
Cậu không kìm nén được cảm xúc đó nữa, nắm lấy tay Dung Cửu úp lên mặt mình, cúi đầu nức nở từng hồi.
Nước mắt nóng hổi làm ướt ngón tay Dung Cửu, khiến cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát.
Nước mắt thường được hiểu là sự cầu xin của kẻ yếu.
Nếu có thể nắm giữ mọi thứ trên đời trong tay thì có gì đáng để khóc lóc?
Chỉ cần đủ mạnh mẽ thì sẽ không có địch thủ.
Trước đây, những người đó đã dùng sự thật tr*n tr** như vậy để dạy dỗ hắn, và hắn cũng trong sự tanh máu ấy, giẫm lên xương cốt của họ, từng bước leo lên vị trí đó.
Chỉ có kẻ yếu đuối mới khóc lóc vô dụng.
Nhưng bây giờ, Dung Cửu lại không nghĩ như vậy.
Nước mắt, đôi khi quả thực là thứ vũ khí sắc bén và mạnh mẽ.
Đâm thẳng vào tim, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Trải nghiệm này quá xa lạ và kỳ quái, khiến hắn nhất thời không phản ứng kịp.
Hắn cẩn thận nếm thử mùi vị đó.
Đau.
Hình như là đau ở tim.
Nhưng tim rõ ràng không bị thương, sao lại đau được chứ?
Dung Cửu từ từ ngồi xuống mép giường, suy nghĩ, cuối cùng hắn ôm Kinh Trập vào lòng.
Ban đầu, động tác ôm người của hắn luôn có chút thô bạo.
Như thể chưa từng làm hành động này bao giờ.
Nhưng sau những lần ôm chặt hết lần này đến lần khác, hắn biết cánh tay cần thả lỏng, ngón tay có thể nhẹ nhàng đặt lên người.
Ví dụ như lúc này, mặc dù hắn không biết vỗ nhẹ vào lưng có tác dụng gì, nhưng nó thực sự có tác dụng.
Ví dụ như khiến tiếng khóc to hơn.
Dung Cửu mặt không cảm xúc.
Ngón tay cứng đờ.
Thế là, những giọt nước mắt nóng hổi ấy thấm qua y phục vào da thịt, cuối cùng dường như chui vào tứ chi xương cốt hắn, khiến mọi thứ đều đau nhức.
Kinh Trập khóc đến thảm thương, khó chịu vô cùng, cảm giác như trút hết nước trong người ra, cuối cùng khóc đến mức người giật giật từng cơn, như một đứa trẻ được Dung Cửu ôm lấy.
Dung Cửu thở dài: "Sao không biết em còn nhiều nước thế này, chẳng lẽ làm bằng nước à?"
Lại nói.
"Không muốn nuôi một con cún mít ướt đâu, khóc lóc làm người ta khó chịu."
Kinh Trập mở miệng định phản bác, lại nấc lên một tiếng.
Dung Cửu dùng khăn tay lau mặt cho cậu, chiếc khăn lạnh lẽo phủ lên mặt, hắn lạnh lùng nói: "Còn khóc nữa là ta đưa em về đấy."
Đôi khi, hắn cũng khá thích nhìn Kinh Trập khóc.
Miễn là cậu khóc vì hắn.
Kinh Trập không khóc thì hắn cũng sẽ giày vò cho cậu phải khóc.
Nhưng điều kiện tiên quyết là vì Dung Cửu, giờ khóc lóc tùm lum thế này, còn sắp mất nước đến nơi, Dung Cửu không những khó chịu trong lòng mà tính tình cũng trở nên hơi bực bội, động tác lau mặt có phần thô lỗ.
Kể ra cũng hơi hối hận.
Hắn rất ít khi có cảm xúc như vậy.
Biết thế không đưa cậu ra ngoài.
"Hức... ta... không nín được..."
Kinh Trập bị Dung Cửu vò cho xiêu vẹo.
Cuối cùng Dung Cửu cũng hết cách, lau mặt cho Kinh Trập xong liền bế cậu ra ngoài.
Cảm giác thắt nghẹn quen thuộc đến phát điên ập đến, bao trùm lấy Kinh Trập.
Bất cứ nơi nào cũng như có thể lôi cậu về với hình bóng cũ bất cứ lúc nào, trong chốc lát, cậu bị những cảm xúc dâng trào va đập, ngược lại bình tĩnh hơn một chút.
Họ đi đến bên hồ nước.
Kinh Trập có thể nhìn thấy những hòn đá kỳ lạ vây quanh hồ, vẫn nằm ở vị trí cũ. Năm xưa cha cậu đích thân ra ngoại ô, nhặt từng hòn từng hòn về, rồi xếp một vòng quanh hồ, vốn là để không cho họ xuống nước.
Nhưng hồi nhỏ Kinh Trập là một đứa trẻ hư.
Cậu thường xuyên nhân lúc cha mẹ không để ý là lén lút xuống nước, ngay cả thư đồng thường xuyên đi theo cũng không gọi lại được.
Cuối cùng phụ thân cũng hết cách, đành chuyển mấy hòn đá đi, tự tay xây cho cậu những bậc thang để xuống nước.
Ngay dưới chân họ.
Kinh Trập giãy giụa một cái, Dung Cửu liền thả cậu xuống.
Kinh Trập ngồi xổm xuống, nhìn những bậc thang hơi thô ráp, bất giác mỉm cười, khẽ nói: "Hồi nhỏ ta rất thích xuống nước chơi, cha mẹ không cho, ta cứ lén nhảy xuống. Sau này cha ta thực sự hết cách, đành tự tay xây cho ta bậc thang này."
Chỉ có điều, xây xong cũng chẳng dùng được mấy lần thì mùa đông đến.
Mùa đông lạnh giá, dù cha mẹ có khoan dung đến đâu cũng tuyệt đối không cho phép cậu xuống nước vào mùa đông, hơn nữa cứ đến mùa đông mặt hồ lại đóng một lớp băng mỏng, lúc này, việc Kinh Trập thích nhất là lấy sỏi ném vào lớp băng vụn đó.
Bộp một tiếng, ném thủng một lỗ, rồi thả dây xuống, học theo cha câu cá.
Chẳng qua cậu không có kiên nhẫn như Sầm Huyền Nhân, cũng chưa từng học cách câu cá, dây thả xuống vậy mà ngay cả lưỡi câu mồi câu cũng không có.
Khi phụ thân về biết chuyện này, ôm cậu cười lớn.
"Hóa ra Kinh Trập nhà ta cũng biết Khương Thái Công câu cá, nguyện giả thượng câu nha."
Kinh Trập kể chuyện này cho Dung Cửu nghe, giọng nói mang theo vài phần hoài niệm: "Không ngờ đã qua lâu vậy rồi, mà ta vẫn còn nhớ."
Đó chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể trong cuộc sống trước kia, nay nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, những chuyện nhỏ nhặt cứ lần lượt hiện lên trong lòng, vậy mà lại rõ ràng đến thế.
Dung Cửu nhàn nhạt nói: "Trước kia thấy là chuyện thường tình, nay nhớ rõ ràng rành mạch, tự nhiên là vì mỗi một chuyện em đều ghi nhớ bằng cả tấm lòng."
Kinh Trập mím môi, vốn dĩ tâm trạng hơi sa sút, nghe Dung Cửu nói vậy lại bật cười trước.
Cậu gục đầu lên đầu gối, ngẩng lên nhìn Dung Cửu.
"Hóa ra huynh cũng biết an ủi người khác thế này."
"Là nói thật." Dung Cửu bình tĩnh nói, "Nếu ký ức không đủ khắc sâu, đương nhiên sẽ không nhớ. Nhớ sâu rồi, em thậm chí sẽ nhớ rõ cả mùi vị hôm đó, mặc quần áo gì, dùng bát đũa nào."
Kinh Trập khựng lại, bất giác mím môi.
Lời này của Dung Cửu nghe thì lạnh nhạt, nhưng không biết sao luôn mang lại cho cậu cảm giác đè nén vặn vẹo.
... Là vì Dung Cửu nhớ lại ký ức trước kia của hắn sao?
Một người sinh ra thế nào, ngoài tính bẩm sinh, ít nhiều cũng liên quan đến môi trường gia đình.
Kinh Trập biết quan hệ giữa Dung Cửu và cha mẹ hắn đặc biệt không tốt, huynh đệ tỷ muội càng chẳng qua lại gì.
So với trải nghiệm tuổi thơ thì càng không thể gọi là tốt đẹp được.
Hắn không có nhiều duyên phận với người thân ruột thịt.
Kinh Trập thấy hơi buồn, còn có chút áy náy.
Cậu chưa bao giờ nghĩ có thể quay lại chốn xưa, nên nhất thời mất kiểm soát cảm xúc, trút bỏ rất triệt để. Nhưng cậu hoài niệm người thân, không có nghĩa là người khác sẽ để tâm, như vậy chẳng phải cậu đang xát muối vào vết thương của Dung Cửu sao?
Dung Cửu xách cổ áo Kinh Trập lôi dậy, vỗ vỗ cái đầu cún con của cậu: "Đa nghi hay suy nghĩ lung tung là tật xấu của em."
Kinh Trập bị hắn vỗ cho loạng choạng.
Dung Cửu nắm lấy cánh tay cậu, tránh cho cậu khóc đến chóng mặt hoa mắt, ngã thật xuống hồ.
"Chuyện trước kia của ta thì liên quan gì đến em?" Hắn lạnh lùng nói, "Kẻ đáng hận là bọn họ."
"Bọn họ?"
Kinh Trập vô thức lặp lại, số lượng này nhiều hơn cậu dự đoán.
Vậy thì không phải một hai người.
Dung Cửu im lặng không nói, xách Kinh Trập đi tiếp.
... Tức thật.
Cái tên khốn này, trong những chuyện quan trọng luôn chẳng chịu nói gì cả. Tối hôm qua, đại phu kia khó khăn lắm mới nói được một chút, còn chưa hỏi rõ phản ứng của độc tính thì người đã bị dọa chạy mất rồi!
Kinh Trập bỗng giật mình: "Huynh thả ta xuống, vết thương của huynh!"
Dung Cửu: "Thương nhẹ."
Kinh Trập trực tiếp cắn một cái vào vai Dung Cửu, ư ư: "Thả ta xuống."
Khó khăn lắm Dung Cửu mới thả người xuống, ánh mắt nhìn Kinh Trập như nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện, "Chẳng phải em khóc đến chóng mặt à?"
Kinh Trập khô khốc nói: "Chóng mặt cũng không ngã chết người được, nhưng chảy máu thì có."
Dung Cửu mặt không cảm xúc, nhưng có vẻ không tán đồng lắm.
Cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi tỉnh táo lại, nhìn vệt ướt sũng trên người Dung Cửu, Kinh Trập đã thấy vô cùng xấu hổ, cộng thêm việc cậu rất muốn biết tình hình vết thương trên người đàn ông, không khỏi kiên trì hỏi: "Ở đây có quần áo để thay không?"
Cậu cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, phát hiện cũng không phải đồ thái giám. Mà là một chiếc áo dài bình thường, sờ vào rất thoải mái, cũng rất ấm áp.
Cảm giác hư ảo mềm mại đó cuối cùng cũng trở nên thực tế.
"Đây là, ở nhà ta? Huynh đưa ta ra ngoài bằng cách nào?"
"Có." Dung Cửu trả lời câu hỏi đầu tiên của Kinh Trập trước, sau đó mới nói, "Có người bị thương, cần người hầu hạ."
Câu trả lời vô cùng đơn giản dứt khoát, nghe cũng rất thô bạo.
Giống hệt câu "xảy ra chuyện cứ nói em bị Thị Vệ Xử gọi đi điều tra" qua loa tắc trách đến mức thái quá mà Dung Cửu nói hôm qua.
Kinh Trập im lặng, đẩy Dung Cửu đi.
"Thế còn không mau cho ta xem vết thương của huynh!"
Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Bây giờ cậu đã học được cách bất chấp tất cả, đặc biệt thản nhiên.
Dung Cửu chỉ nói một câu quần áo đều ở nhà chính, Kinh Trập liền quen đường quen nẻo dẫn hắn đi. Đối với nơi này, Kinh Trập quen thuộc hơn bất kỳ ai.
Dọc đường, ánh mắt cậu không tự chủ nhìn xung quanh, mãi đến khi vào nhà chính, mới lần mò đến tủ quần áo tìm vài bộ đồ ra.
Kinh Trập ở trong cung nhiều năm, hoàn toàn mù tịt về kiểu dáng đang thịnh hành bên ngoài, thấy cũng khá trang nhã lịch sự liền đưa cho Dung Cửu.
Người đàn ông vừa nhận lấy, Kinh Trập nhớ tới vết thương trên người hắn, gãi gãi mặt, vẫn đi theo.
"Ta thay cho huynh nhé."
Kinh Trập chưa từng làm công việc hầu hạ người khác, việc c** q**n áo cũng rất ít làm, chỉ là mấy động tác cởi ra mặc vào thôi, không hiểu sao mặt lại đỏ bừng.
Dung Cửu thong thả nói: "Không biết còn tưởng ta đã làm gì em."
Kinh Trập đỏ mặt tía tai, trừng hắn một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu vật lộn với đai lưng của Dung Cửu. Một cái kết bình an nhỏ xíu vẫn luôn đeo bên người, nhìn một cái là thấy ngay.
Kinh Trập: "Sao huynh cứ đeo mãi cái thứ xấu xí này thế."
Kết bình an này thực sự xấu đau xấu đớn, chính cậu còn hơi chê.
Dung Cửu tự nhiên nhận lấy từ tay Kinh Trập, đeo lên đai lưng, bình tĩnh nói: "Không được vứt."
Lúc thay quần áo cho hắn, Kinh Trập đã kiểm tra vết thương của Dung Cửu, không có dấu hiệu nứt ra, vừa yên tâm vừa nói: "Lần sau ta làm cho huynh cái khác đẹp hơn, thay cái này đi."
"Có thể làm cái khác, nhưng không được thay." Dung Cửu nói đầy ẩn ý, "Cái đầu tiên, bao giờ cũng là tốt nhất."
Dù nó có xấu xí đến đâu, ý nghĩa rốt cuộc vẫn khác biệt.
...
Đường phố ngõ hẻm đã thay màu áo mới.
Những bộ đồ mùa hè mỏng manh mát mẻ trước kia đã được thay ra, giờ đây hàng xóm láng giềng đi lại đều khoác lên mình những chiếc áo bào dày dặn mới chống chọi được với thời tiết ngày càng lạnh giá này.
Trong đám đông náo nhiệt, một chiếc xe ngựa chạy qua, phu xe đánh ngựa, đôi mắt sắc bén không ngừng quan sát xung quanh, đề phòng bất kỳ ai đến gần.
Trên xe ngựa có hai người ngồi.
Kinh Trập là người ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt cậu kể từ khi lên xe ngựa chưa từng rời đi, toàn tâm toàn ý ngắm nhìn cảnh sắc náo nhiệt bên ngoài, cả người tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Dung Cửu chỉ nói với cậu có thể ở lại ngoài cung vài ngày, chưa đợi cậu hỏi lại nói: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Kinh Trập ngẩn người: "Được sao?"
Trước khi Dung Cửu nói toạc ra, Kinh Trập không dám có vọng tưởng như vậy.
Là thái giám, có thể rời khỏi hoàng cung đã là hiếm có, vậy mà còn có thể đi lại bên ngoài, lại không phải người đi mua sắm, chuyện này quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống.
Khóe miệng Dung Cửu hơi cong lên: "Có gì mà không được?"
Dưới mệnh lệnh của hắn, trong phủ đệ vốn dĩ vắng tanh như không người đột nhiên xuất hiện vài người, người đi chuẩn bị xe ngựa, người đi chuẩn bị đồ dùng xuất hành.
Cảnh tượng náo nhiệt này nhất thời khiến Kinh Trập lại có chút hoảng hốt.
Một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay cậu mới kéo Kinh Trập trở về hiện thực.
Kinh Trập ngẩng đầu, mỉm cười với Dung Cửu.
Hai người lên xe ngựa, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Kinh Trập không biết đi đâu, cũng không hỏi, chỉ yên lặng ngồi bên cửa sổ, thỏa mãn ngắm nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài.
Sự náo nhiệt mới mẻ, xa lạ này khiến Kinh Trập gần như không kịp hoàn hồn.
Bên ngoài cung, thật náo nhiệt.
So với hoàng cung, quả thực náo nhiệt hơn quá nhiều.
Bên ngoài bức tường cung cấm, những con người này đều sống động, tràn đầy sức sống, họ không cần lúc nào cũng phải giữ im lặng và cảnh giác, họ có thể cười đùa vui vẻ. Trong làn sương mù lan tỏa ven đường là mùi thức ăn thơm phức, là tiếng xào nấu rộn ràng, tiếng hô hào của đầu bếp hòa cùng tiếng vỗ tay reo hò xung quanh, sống động và hài hước như một vở kịch.
Kinh Trập nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi xe ngựa đi được một đoạn khá xa, cậu mới miễn cưỡng hoàn hồn.
"Dung Cửu, chúng ta đi đâu vậy?"
"Lên xe lâu thế rồi mới hỏi, bị bán đi cũng không biết."
Kinh Trập ngượng ngùng nói: "Nhiều chuyện bên ngoài trước giờ ta chưa từng thấy, thú vị thật đấy."
Dung Cửu nhìn cậu chằm chằm, thản nhiên nói: "Đi thăm Ô Đề của em."
Kinh Trập hơi ngạc nhiên, Ô Đề?
Từ khi biết Ô Đề hiện giờ do Ngự Mã Giám quản lý, Kinh Trập cũng yên tâm về cuộc sống của nó, nhưng chưa bao giờ tự nhận mình là chủ nhân của Ô Đề.
Làm gì có chủ nhân nhà ai đến con ngựa của mình cũng không nuôi nổi, muốn thăm còn chẳng thăm được?
Lúc này nghe Dung Cửu nhắc đến Ô Đề, cậu vẫn có chút ngạc nhiên.
Kinh Trập: "Chúng ta vào được sao?"
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Em nghĩ chúng ta sẽ bị đuổi ra?"
Kinh Trập cười gượng: "Cũng không đến mức đó."
Với khuôn mặt này của Dung Cửu, ai dám đuổi hắn?
Khí thế diễm lệ cao ngạo này, người bình thường không thể nào có được. Ít nhất cũng phải hỏi rõ xuất thân lai lịch, cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới tính tiếp.
Trên đời này, người đẹp luôn có đặc quyền.
Kinh Trập đoán không sai, nửa đoạn đường sau cậu đã buồn ngủ díp mắt, gục đầu lên đầu gối Dung Cửu mơ màng ngủ, lờ mờ cảm thấy Dung Cửu vén rèm xe nói gì đó, xe ngựa dừng lại một chút rồi tiếp tục đi một mạch không trở ngại.
Kinh Trập: "Đến chưa?"
Dung Cửu: "Đến rồi."
Không lâu sau, xe ngựa dừng hẳn, Dung Cửu kéo Kinh Trập ra khỏi thùng xe.
Kinh Trập còn chưa kịp nhìn thấy trường đua ngựa này rộng lớn bát ngát đến mức nào thì đã thấy phu xe cung kính quỳ rạp xuống đất, đưa lưng ra làm bệ bước chân cho người ta xuống xe.
Thái độ tự nhiên như lẽ thường đó khiến Kinh Trập hơi sững sờ.
Ánh mắt sắc bén của Dung Cửu quét qua, lạnh lùng nói: "Ghế đẩu đâu?"
Tên phu xe giật mình, vội vàng bật dậy, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ từ dưới gầm xe ra.
Dung Cửu xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn Kinh Trập vẫn còn đứng trên xe, thản nhiên nói: "Nếu em không thích thì sau này không cần nữa." Hắn không giải thích gì thêm, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Dung Cửu đưa tay về phía Kinh Trập.
Thật ra có ghế, thậm chí không có ghế, Kinh Trập cũng có thể tự xuống được, nhưng bàn tay rắn chắc duyên dáng kia cứ không chịu thu về, lơ lửng giữa không trung hồi lâu.
Kinh Trập mím chặt môi, từ từ nắm lấy bàn tay của Dung Cửu.
Họ nắm tay nhau, đứng rất gần.
Kinh Trập hơi mất tự nhiên, mấy lần lén lút muốn rút tay về, nhưng Dung Cửu dường như không hề nhận ra, nắm chặt lấy ngón tay Kinh Trập, khiến cậu giãy giụa thế nào cũng không rút ra được.
Kinh Trập bất lực thở dài, bĩu môi nói: "Sao huynh cứ..."
"Ta làm sao?" Thấy Kinh Trập ngừng lại không nói tiếp, Dung Cửu nhướng mày, "Không biết xấu hổ?"
Kinh Trập lầm bầm nói những lời người khác nghe không rõ.
Đúng là rất không biết xấu hổ thật.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người sao có thể dính lấy nhau chặt thế này?
Xe ngựa đi vào như chốn không người, dừng thẳng ở lối vào trong cùng, Dung Cửu dẫn Kinh Trập đi vào, lập tức có người ăn mặc như quản sự đón tiếp, cung kính nói: "Dung đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong ạ, sân bãi đã được dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không có người không phận sự làm phiền hai vị."
Kinh Trập nhướng mày, thái độ của tên quản sự này đối với Dung Cửu có vẻ cung kính quá mức rồi.
Nhưng tất cả những điều này đều bị Kinh Trập quẳng ra sau đầu khi nhìn thấy Ô Đề.
Ô Đề là một con ngựa tốt hiểu tính người.
Nó vậy mà nhớ Kinh Trập, khi được người hầu dắt tới, nó chạy những bước nhỏ đến trước mặt Kinh Trập, cúi đầu cọ cọ vào cổ cậu.
Kinh Trập vui mừng ôm lấy cổ ngựa, quay đầu nhìn Dung Cửu, đôi mắt đen sáng lấp lánh: "Nó nhớ ta kìa."
Dung Cửu lấy một túi nhỏ từ tay quản sự, đưa cho Kinh Trập: "Cho nó ăn thử xem."
Kinh Trập lấy một viên đường từ trong túi nhỏ ra, "Thật là xa xỉ." Cậu vừa nói vậy, nhưng tay lại không chút do dự đặt viên đường vào lòng bàn tay, đưa cho Ô Đề.
Ô Đề cúi đầu l**m hai cái, lưỡi cuốn mất viên đường.
Cảm giác ươn ướt khiến đôi mắt Kinh Trập cong cong ý cười.
Sau khi dành chút thời gian bồi dưỡng tình cảm với Ô Đề, Kinh Trập leo lên lưng ngựa dưới sự giúp đỡ của Dung Cửu.
Vốn dĩ Dung Cửu còn muốn đích thân dạy Kinh Trập, nhưng Kinh Trập nhớ tới vết thương trên người Dung Cửu nên từ chối, tự mình chậm chạp mày mò.
Ô Đề tính tình rất tốt, sau khi được Kinh Trập cho ăn không ít đồ ngon, nó liền ngoan ngoãn chở Kinh Trập chạy vòng quanh trường đua.
Nơi này quả thực rất rộng lớn, so với Thượng Ngu Uyển cũng không kém cạnh, sân bãi mênh mông chỉ có một người một ngựa đang chạy —— Dung Cửu bị Kinh Trập ra lệnh cấm tuyệt đối không được lén lút cưỡi ngựa.
Xung quanh Ô Đề và Kinh Trập còn có vài người hầu và thầy dạy cưỡi ngựa đi theo, đề phòng ngựa đột nhiên phát điên.
Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra.
Ngựa có tốt đến đâu cũng là súc sinh, cũng có thể đột nhiên nổi điên.
Kinh Trập cưỡi Ô Đề, càng đi càng xa, sau khi cách xa Dung Cửu, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Ở bên cạnh Dung Cửu, Kinh Trập cảm thấy hơi căng thẳng.
Sự căng thẳng này có lẽ bắt đầu từ tối qua.
Cậu không muốn để Dung Cửu biết.
Trận khóc hôm nay, ngoài việc đột ngột trở về chốn cũ khiến cảm xúc dâng trào nhất thời, còn là để giải tỏa sự bức bối dồn nén ngày hôm qua.
Những chuyện xảy ra hôm qua đối với Kinh Trập mà nói, quả thực quá k*ch th*ch.
Dù là cuộc cãi vã buổi chiều hay cảnh tượng máu me tối qua, Dung Cửu đã phơi bày mặt tàn nhẫn của mình trước mặt cậu, thậm chí không ngần ngại dùng chính máu thịt của mình để chứng minh.
Sự hung hãn lạnh lùng đó, dù là người gan dạ đến đâu cũng không khỏi kinh hãi.
Kinh Trập không thể nào phớt lờ sự máu lạnh ẩn sau vẻ tàn khốc đó.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Ô Đề sải bước nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đổi hướng theo ý Kinh Trập.
Kinh Trập cúi đầu v**t v* bờm Ô Đề, có chút thất thần.
Nếu Dung Cửu là một con quái vật đáng sợ từ đầu đến chân thì không tránh khỏi cậu cũng sẽ sợ hãi, nhưng khổ nỗi con người này bên dưới sự bạo ngược đến cực điểm lại có một sự dịu dàng vô cùng kỳ quái.
Hắn cố chấp cho rằng Kinh Trập gần như không có khả năng tự bảo vệ mình, như thể coi cậu là con thú non nớt, sợ cậu có thể mất mạng bất cứ lúc nào trong môi trường nguy hiểm, đây chẳng phải cũng là một loại h*m m**n bảo vệ kỳ quái sao?
Dung Cửu lo lắng cho cậu từng chút một, như sợ cậu đi một bước sẽ ngã một cái, Kinh Trập luôn cảm thấy Dung Cửu dường như có cái nhìn sai lệch gì đó về cậu.
Nếu cậu thực sự yếu đuối như vậy thì năm xưa làm sao sống sót được trong cung? Hoàng cung quả thực đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cũng đâu đến mức đáng sợ như thế.
Kinh Trập không biết rốt cuộc Dung Cửu nghĩ gì, cứ như... thực sự coi cậu là trân bảo mong manh dễ vỡ nào đó, vừa nghĩ đến lời người đó nói tối qua, hơi thở của Kinh Trập cũng hơi ngưng trệ.
Chưa từng có cảm giác nặng nề đến thế, đó là gánh vác sức nặng của một sinh mệnh khác.
Ban đầu, nghe thì chỉ như một lời tình tứ đơn giản.
Nhưng lại mang theo sức nặng gần như không thể chịu đựng nổi.
Một người giãy giụa sống tiếp vì một người khác, trong thoại bản, trong kịch, nghe mới là thứ tình cảm tuyệt đẹp làm sao. Dường như mọi thứ đều ngưng đọng lại theo đó, dù là thời gian hay năm tháng dài đằng đẵng, sức nặng của mọi ngôn từ đều không bằng cảm xúc quyến luyến nặng nề ấy.
Là sự trân quý khó có thể tưởng tượng nổi.
Kinh Trập chưa bao giờ cảm thấy mình tốt đẹp đến mức nào để khiến một người khác có khát vọng không sợ hãi, không chùn bước như vậy.
Lòng người dễ đổi thay, yêu ghét có thể chuyển đổi dễ dàng. Dù lúc này yêu đến chết đi sống lại, có thể ngay giây sau đã đột nhiên mất hết tình yêu, trở thành kẻ thù lạnh nhạt.
Không cần bất kỳ câu chuyện nào miêu tả, đây là chuyện có thể xảy ra với bất kỳ ai vào bất cứ lúc nào.
Nhưng Kinh Trập lại nghe thấy một loại vĩnh cửu hoàn toàn khác biệt trong lời nói của Dung Cửu.
... Chỉ khiến người ta hoảng sợ.
Thứ tình cảm này thực sự chỉ là sự thích đơn thuần sao?
Kinh Trập nhạy bén cảm nhận được sự mâu thuẫn trong đó, nhưng cũng dễ dàng nhận ra ngọn lửa hừng hực cháy đó đang thực sự thiêu đốt mọi nơi.
Khiến người ta có chút đau đớn.
...
Lộc cộc, lộc cộc ——
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường phố, người đi đường dạt sang hai bên tránh né, sợ bị đám thiếu niên thiếu nữ đang phóng ngựa như bay này va phải.
Tiếng ngựa hí vang, người dẫn đầu đột ngột ghìm cương ngựa, những người còn lại cũng dừng theo.
"Thiếu Khang, ngươi làm gì thế?"
Phía sau có một thiếu nữ áo đỏ thúc ngựa tiến lên, bực bội nói.
Thiếu niên dẫn đầu cười hì hì đáp: "Mẫu thân thích điểm tâm nhà này, ta phải mua một ít mang về."
Thiếu nữ áo đỏ mắng: "Ngươi có bị làm sao không? Mới vừa ra khỏi cửa đã đòi mua cái này. Đợi xóc nảy cả quãng đường về đến nơi thì bánh nát bét hết rồi."
Thiếu niên được gọi là Thiếu Khang lại chẳng thèm để ý đến nàng ta, nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến trước tửu lầu.
Tiểu nhị rất quen mặt vị thiếu niên lang này, gần đây hắn ta hay đến đây mua điểm tâm, làm sao mà không có ấn tượng cho được?
Cậu ta bước nhanh tới, cười nói: "Tiểu lang quân hôm nay đến, còn muốn mua thêm gì không?"
Trần Thiếu Khang móc bạc vụn trong ngực ném cho tiểu nhị, "Vẫn cứ làm theo số lượng cũ, làm xong thì đưa đến Định Quốc Công phủ."
Tiểu nhị nhận tiền, gật đầu lia lịa.
Đôi mắt Trần Thiếu Khang đảo một vòng trong tửu lầu, dường như không tìm thấy người mình muốn tìm, cũng không nán lại lâu, phất tay quay người đi ra.
Tiểu nhị thu tiền, báo cáo với chưởng quầy xong liền vội vàng chạy xuống bếp sau.
Điểm tâm do Liễu thị làm dần trở thành một trong những món chiêu bài của tửu lầu này.
Có những người trời sinh đã có năng khiếu đặc biệt trong một số việc. Ví dụ như Liễu thị trước đây chưa từng nghĩ những thứ mình làm chơi chơi lại có người thực sự thích.
Nhờ tay nghề này, tiền công của Liễu thị liên tục tăng, do chủ gia sợ bà bỏ đi. Hiện giờ, Liễu thị cũng có thể nuôi sống Lương nhi và bản thân, chỉ là hơi vất vả một chút.
"Liễu nương tử, đơn hàng của Định Quốc Công phủ vẫn làm theo số lượng cũ."
Tiểu nhị cười hì hì nhoài người qua cửa sổ gọi vọng vào.
Liễu thị đáp một tiếng, cắt nửa miếng bánh mềm thừa ra cho cậu ta lót dạ. Tiểu nhị mới là đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, rất dễ đói, Liễu thị có bánh thừa đều cho cậu ta ăn hết.
Tiểu nhị cảm ơn Liễu thị, ba miếng nuốt chửng miếng bánh mềm, lúc này mới nhớ ra chuyện gì, hạ giọng nói: "Liễu nương tử, ngươi phải cẩn thận chút đấy."
Liễu thị ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu ta: "Cẩn thận cái gì?"
Tiểu nhị: "Vị tiểu lang quân nhà Định Quốc Công kia, cứ cảm giác như đang... để ý Lương nhi tỷ tỷ rồi."
Liễu thị bật cười: "Sao có thể chứ? Nhân vật như vậy sao có thể để mắt đến Lương nhi nhà ta."
Trong lòng Liễu thị, Sầm Lương là tốt nhất, lang quân Định Quốc Công phủ, thiếu gia Trấn Quốc Công gia gì đó đều không sánh bằng Lương nhi của bà.
Nhưng lời này không thể nói ra được.
Hơn nữa, môn không đăng hộ không đối chính là tai họa.
Liễu thị hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, quay người tiếp tục làm việc.
Còn vị tiểu lang quân trong lời bọn họ nói, đang cùng đám thiếu niên thiếu nữ khác phóng ngựa như bay, một đường từ kinh thành đến Lộc Uyển.
Lộc Uyển, trên danh nghĩa là trường đua ngựa hoàng gia.
Thực tế cũng là một khu vườn.
Đám Trần Thiếu Khang rảnh rỗi không có việc gì làm, cứ thích kéo bè kéo lũ chạy đến đây. Trong Lộc Uyển có mấy con ngựa quý thượng hạng, thực sự khiến người ta thèm thuồng, nhìn một cái là hận không thể dán mắt vào.
Đặc biệt là con ngựa tên Ô Đề kia.
Lông bóng mượt, dáng người thon dài, cơ bắp săn chắc, ngay cả cái đuôi quất qua quất lại cũng khiến người ta yêu thích.
Đặc biệt tính tình còn cực tốt!
Trần Thiếu Khang đến mấy lần đều chưa từng gặp chủ nhân của nó, đặc biệt nghe ngóng một chút, nghe nói từ khi Ô Đề đến Lộc Uyển, chủ nhân của nó chưa từng đến lần nào.
Đúng là phí phạm của trời!
Trần Thiếu Khang cứ nghĩ đến chuyện này là ngứa ngáy chân tay.
Con Ô Đề này cũng là một trong những lý do khiến Trần Thiếu Khang rảnh rỗi sinh nông nổi cứ chạy đến Lộc Uyển.
Lý do khác đương nhiên là chán.
Đám thiếu niên này ngày ngày bắt cá chọi gà, đương độ tuổi sung sức nhất, đi đâu cũng gây họa sinh sự, có thể đến Lộc Uyển xả bớt năng lượng, đừng có ngày nào cũng đi trêu chọc khắp nơi, người nhà bọn họ cầu còn không được.
Phóng một mạch đến Lộc Uyển, đám Trần Thiếu Khang định theo thói quen cũ cứ thế xông vào, nhưng không ngờ vừa đến cửa đã bị người ta chặn lại.
Người chặn bọn họ lại chính là Vương quản sự quen biết ngày thường.
Mấy vị tiểu lang quân ngồi trên lưng ngựa, cầm roi ngựa chỉ trỏ vào Vương quản sự, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.
"Này Vương quản sự, ngươi thế này là không tử tế đâu nhé, ngày thường qua lại cho ngươi không ít đồ, giờ bọn ta muốn vào ngươi lại không chịu, ý là thế nào đây hả?"
Một thiếu niên nói chuyện khá khó nghe, mang theo giọng điệu hùng hổ dọa người.
Bọn họ xuất thân cao quý, đối xử với người dưới luôn mang theo vẻ khinh khỉnh lơ đễnh, cho dù đôi khi có thực sự làm tổn thương người ta thì đã sao? Bọn họ vốn không cần phải khúm núm, dù đối mặt với người có chút đặc biệt như Vương quản sự, nhưng kẻ dưới vẫn là kẻ dưới, căn bản không cần cung kính.
Vương quản sự chắp tay với mọi người, cười hì hì nói: "Thật sự không phải tiểu nhân không nể mặt các vị. Nếu là ngày thường, các vị muốn vào thì cứ vào, chỉ là hôm nay có quý nhân ở đây, không được mạo phạm."
Thiếu nữ áo đỏ trong đám đông thúc ngựa tiến lên, ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu, khinh thường nói: "Rốt cuộc là vị quý nhân nào, ta lại muốn biết xem có lai lịch gì lớn lắm không?"
Nàng ta là cháu gái nhỏ nhất của lão Kính Vương, vì tuổi nhỏ, lại xinh đẹp, cho dù lão Kính Vương cẩn trọng đến đâu khi nhìn thấy nàng ta cũng không nhịn được cưng chiều thêm vài phần, điều này cũng nuôi dưỡng nên tính khí có chút kiêu ngạo của nàng ta.
Ở trong vương phủ cũng chẳng ai dám to tiếng với nàng ta câu nào, nay chẳng qua chỉ muốn vào Lộc Uyển xem chút, lại bị một kẻ hạ nhân chặn đường, sao nàng ta nhịn được?
Vương quản sự không kiêu ngạo không nịnh nọt chắn trước mặt bọn họ: "Mong các vị thứ tội, tiểu nhân thực sự không thể để các vị vào."
Trần Thiếu Khang đã nhận ra vài phần manh mối.
Bọn họ thường xuyên đến đây nên cũng có chút quen thuộc với Vương quản sự này, nếu không phải hết cách, với tính cách khôn khéo của ông ta chắc chắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi.
Nhưng đến nước này, Hách Liên Nguyên đã nổi giận đùng đùng như vậy mà Vương quản sự vẫn không chịu lùi bước, vậy chỉ có thể chứng tỏ người đang ở bên trong là người mà tất cả bọn họ đều không thể đắc tội nổi.
"Tiểu quận chúa, đừng làm khó ông ta nữa, chúng ta đổi chỗ khác là được."
Trần Thiếu Khang nắm dây cương, khuyên một câu.
Chỉ là vừa nãy trên đường, hai người đã cãi nhau một trận vì chuyện mua điểm tâm, giờ nghe lời khuyên ngăn của hắn, thiếu nữ áo đỏ càng không chịu lùi bước.
"Cút ngay!" Thiếu nữ áo đỏ dựng ngược lông mày, "Hôm nay bổn quận chúa nhất định phải vào cho bằng được!"
Ánh mắt Vương quản sự lóe lên tia sáng, giơ tay định gọi lính canh Lộc Uyển tới.
Đừng thấy ông ta chỉ là một quản sự cỏn con, nhưng quyền thế trong tay không nhỏ, chỉ trong phạm vi Lộc Uyển, ông ta có thể điều động binh mã xung quanh.
Tuy chỉ trong vài trường hợp hiếm hoi mới được phép làm như vậy.
Nhưng hôm nay quả thực là chuyện hoang đường.
Nếu thật sự để bọn họ xông vào, vị kia trách tội xuống, ông ta còn mạng mà sống sao?
Đúng lúc này, lộc cộc ——
Từ trong Lộc Uyển, một chiếc xe ngựa giản dị khiêm tốn đi ra.
Đây là một chiếc xe ngựa cực kỳ đơn giản, hai con ngựa đi trước, mặc cho phu xe điều khiển.
Phu xe đội mũ rơm, không nhìn rõ mặt mũi, một tay điều khiển xe ngựa, tay kia đặt bên cạnh, nhìn kỹ lại là một thanh binh khí.
Xe ngựa thong thả đi tới, Vương quản sự vốn đang đối đầu với thiếu nữ áo đỏ lập tức cung kính lui sang một bên, sau đó cả người quỳ rạp xuống đất.
Người sau lưng ông ta càng cung kính hơn.
Thái độ của Vương quản sự thay đổi đột ngột, chỉ cần là người đều có thể nhận ra người trên xe ngựa này ắt hẳn chính là vị quý nhân kia.
Thiếu nữ áo đỏ nghiến răng, vừa định thúc ngựa tiến lên thì một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, giật mạnh dây cương của nàng ta, kéo con ngựa của nàng ta lệch cả đầu.
"Trần Thiếu Khang, ngươi muốn làm gì?"
Trần Thiếu Khang trừng nàng ta một cái: "Ngươi muốn chết thì cũng đừng hại bọn ta."
Nói xong câu này, hắn ta buông dây cương của thiếu nữ áo đỏ ra, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa của mình sang bên đường đứng.
Đám thiếu niên thiếu nữ đi theo bọn họ đa phần đều nghe theo ý kiến của bọn họ, thấy tiểu lang quân hành động liền lần lượt làm theo, chẳng mấy chốc, gần như tất cả mọi người đều dừng lại bên đường, chỉ còn duy nhất con ngựa của thiếu nữ áo đỏ chắn ở giữa đường.
Thiếu nữ áo đỏ rơi vào cảnh cưỡi hổ khó xuống.
Nàng ta đã lờ mờ nhận ra ý của Trần Thiếu Khang, nhưng nàng ta vừa buông lời tàn nhẫn trước mặt bao nhiêu người, nếu cứ thế xám xịt lui về chẳng phải mất mặt lắm sao?
Trong lúc chần chừ, xe ngựa đã đến gần.
Phu xe từ từ ngẩng đầu lên.
Tiếng hét kinh hãi của thiếu nữ áo đỏ nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt của tên phu xe này trông đáng sợ quá, không hề có chút dao động nào.
Nàng ta càng căng thẳng, nhất thời càng không cử động được.
Sau đó, nàng ta nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong xe ngựa. Giọng nói mơ hồ, chẳng phân biệt được là nam hay nữ, nhưng âm điệu lại có vẻ vui tươi, dường như đang hỏi vì sao xe lại dừng.
"Thập Lục," một giọng nói lạnh lùng vang lên mà thiếu nữ áo đỏ cả đời này không muốn nghe lại lần nữa, "Có chuyện gì vậy?"
"Có người chặn đường ạ."
Người phu xe tên Thập Lục cung kính trả lời, "Tiểu nhân dọn dẹp ngay đây."
Dọn dẹp.
Một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn đến cực điểm.
Hắn ta thậm chí còn chẳng thèm gọi to thân phận của Hách Liên Nguyên, bởi vì không cần thiết.
Thân phận của bất kỳ ai trước mặt người đó đều không đáng nhắc tới.
Hách Liên Nguyên sợ đến mức ngã ngựa, mặt mày tái mét.
Giọng nói đó khiến rèm xe ngựa lay động, một khuôn mặt trắng bệch vô tình lộ ra, đôi mắt đen thẫm của Hách Liên Dung rơi trên người thiếu nữ áo đỏ, rồi lại hờ hững lướt qua.
Như thể nàng ta chỉ là hòn đá ven đường không quan trọng, hắn lại cúi đầu nhìn vào trong xe, "Ngủ đi."
Hắn đang nói với ai đó, "Chỉ là mấy tiếng động lạ thôi." Giọng Hoàng đế hạ thấp xuống, trong sự im lặng quái dị này nghe có vẻ xa xăm.
Nghe qua dường như còn có vài phần... dịu dàng đến rợn người.
Kỳ quái đến đáng sợ.
Bất cứ điều gì bên ngoài cũng không thu hút được sự chú ý của Cảnh Nguyên Đế, dường như ánh mắt soi mói không chỗ nào không có đều bao trùm lên người trong xe, mang theo sự cuồng nhiệt đáng sợ đến cực điểm.
Cuồng nhiệt?
Thiếu nữ áo đỏ sững sờ?
Nàng ta vừa dùng từ này sao?
Thật đáng sợ.
Nàng ta trơ mắt nhìn tên phu xe tên Thập Lục nhảy xuống, binh khí trong tay giơ lên, khoảnh khắc hạ xuống, màu đỏ của con ngựa đó phun đầy người nàng ta.
Lộp bộp ——
Đầu ngựa lăn lông lốc xuống đất.
Mũi dao lạnh lẽo kề vào cổ thiếu nữ, mang theo hơi lạnh thấu xương.
"Nguyên quận chúa," Thập Lục nói khẽ, "Chủ nhân không muốn thấy máu, cho nên, ngài có thể tự đi được, đúng không?"
Thiếu nữ áo đỏ suýt phát điên, toàn thân nàng ta dính đầy máu ngựa, như một ác quỷ đến từ địa ngục.
Thế này gọi là, không thấy máu?
Thập Lục lại rất lạnh lùng.
Không giết người thì không tính là thấy máu. Vì người trong xe ngựa, bệ hạ đã nương tay lắm rồi.
Quả thực là sự khoan dung vô ngần.