Hách Liên Nguyên được đám người Trần Thiếu Khang đích thân đưa về Kính Vương phủ.
Người gác cổng vừa nhìn thấy y phục của tiểu quận chúa rõ ràng đã bị thay đổi, sắc mặt liền biến đổi ngay lập tức.
Sáng sớm ra đi là một bộ y phục đỏ rực, vậy mà khi trở về lại biến thành màu xanh nhạt của con nhà bình dân, đây vốn dĩ là màu sắc mà tiểu quận chúa ghét nhất.
Tiểu quận chúa xưa nay chỉ thích những bộ y phục rực rỡ, phô trương, đầy sức sống.
Những gia đình quyền thế như họ, tối kỵ nhất là chuyện tư tình nam nữ.
Tiểu thư khuê các đi ra ngoài, lúc về lại thay đổi toàn bộ trang phục, đó là chuyện vô cùng xấu hổ, huống hồ tóc tai Hách Liên Nguyên rối bời, hơi ẩm rõ rệt không thể nào che giấu được.
Chẳng biết là ngã xuống nước hay vừa mới tắm xong, cả người yếu ớt phải có người dìu xuống xe ngựa.
Con ngựa cưng mà tiểu quận chúa thích nhất đi theo nàng ta lúc trước, giờ cũng chẳng thấy tăm hơi.
Bất kể là chuyện nào, ngẫm nghĩ kỹ lại đều khiến người ta rợn tóc gáy, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn.
Người dìu Hách Liên Nguyên là một tiểu nương tử tên Thường Tú Hương.
Nàng và Hách Liên Nguyên quan hệ cũng bình thường, nếu không phải hôm nay tình cờ gặp nhau thì cũng chẳng đi cùng một đám người cưỡi ngựa ra ngoài, đến một tên tùy tùng cũng không mang theo.
Bộ đồ trên người tiểu quận chúa chính là do nàng mua.
Thế tử phi vội vã chạy tới, nhìn thấy đứa con gái nhếch nhác, người phụ nữ vốn ung dung điềm tĩnh cũng không khỏi lộ vẻ giận dữ.
Hách Liên Nguyên vừa nhìn thấy mẫu thân, ánh mắt đờ đẫn cuối cùng cũng có phản ứng, òa lên khóc nức nở, trông thật đáng thương.
Thế tử phi ôm lấy Hách Liên Nguyên: "Con ngoan của ta, sao thế này, ai bắt nạt con, nói cho mẹ biết..." Nói rồi bà cũng không kìm được nước mắt.
Trong chốc lát, đám thiếu niên cảm thấy có chút khó xử.
Cũng may Kính Vương thế tử đến ngay sau đó, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, trước tiên bảo Thế tử phi đưa con gái đi nghỉ ngơi, sau đó mới quay sang nhìn đám thiếu niên, mời họ vào hoa sảnh ngồi.
Thế tử tuy vẻ mặt lo lắng nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Thiếu Khang, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ông là người trung niên nho nhã, nói năng cũng từ tốn.
Sáng sớm Hách Liên Nguyên cưỡi ngựa đi, lúc về lại đổi thành xe ngựa, chuyện này đã là không đúng. Huống hồ bộ quần áo trên người nàng ta càng giống như đã bị ai đó động vào.
Thường Tú Hương mím môi, khẽ nói: "Xin Thế tử gia yên tâm, y phục của tiểu quận chúa là do ta thay cho."
Lần này đi cùng chỉ có hai tiểu nương tử này, Thường Tú Hương không thể chối từ trách nhiệm.
Thế tử không biết nguyên do, nhưng nghe giọng điệu của bậc hậu bối Thường Tú Hương, ông lờ mờ đoán được sự việc e là không như bọn họ suy đoán.
Trần Thiếu Khang là người đại diện, đương nhiên cũng phải kiên trì giải thích: "Hôm nay bọn ta đến Lộc Uyển, không ngờ, không ngờ bệ hạ cũng ở đó, Nguyên quận chúa lỡ mạo phạm bệ hạ, nên mới..."
Sắc mặt Thế tử trắng bệch, mạo phạm Cảnh Nguyên Đế?
Ông cố gắng trấn tĩnh lại, mới hỏi tiếp: "Hiền chất, phiền ngươi hãy kể rõ ngọn ngành mọi chuyện."
Trần Thiếu Khang kể vắn tắt, bỏ qua nguyên nhân kết quả, khiến Thế tử nghe xong vẫn mơ hồ.
Trần Thiếu Khang thầm than khổ trong lòng, đành phải kể lại đầu đuôi sự việc một lần nữa. Kể xong, đám thiếu niên trong hoa sảnh không ai dám thở mạnh.
Hôm nay đụng độ Cảnh Nguyên Đế, từ trên xuống dưới không ai là không sợ hãi.
Tên phu xe tên Thập Lục kia chém một đao vào ngựa của tiểu quận chúa, khiến đám người chưa từng thấy máu này sợ chết khiếp, huống chi là tiểu quận chúa bị dọa đến ngây người.
Máu nóng phun đầy đầu đầy cổ nàng ta, e là cảnh tượng đáng sợ nhất nàng ta từng thấy trong đời. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã không chịu nổi, huống hồ là người trong cuộc.
Ngay cả bọn họ bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Nếu không phải vì nể tình bạn bè, bọn họ đã sớm tản đi về nhà, chứ đâu có đi cùng Trần Thiếu Khang về đây.
Thế tử nghe xong lời kể của đám hậu bối, phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được. Trước tiên ông lịch sự cảm ơn họ, sắp xếp chu đáo cho từng người, đợi tiễn hết đám hậu bối đi, ông mới vội vã đến chính viện bái kiến lão Kính Vương.
"Phụ vương, hành động này của bệ hạ, có phải ghét A Nguyên rồi không?"
Thế tử kể lại chuyện hôm nay cho lão Kính Vương nghe, trên mặt lộ vẻ bất lực.
Con mình mình hiểu, con bé này được chiều chuộng quá mức, ra ngoài ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, chẳng biết từ lúc nào đã nuôi thành cái tính ngang ngược đó.
Trước đây không biết trời cao đất dày, nể mặt thân phận quận chúa của nó, người khác cũng nhịn cho qua, nhưng giờ đụng độ đến trước mặt Hoàng đế, Cảnh Nguyên Đế làm sao mà nhịn được?
"A Nguyên là tiểu bối, bệ hạ phạt thì cũng phạt rồi, nếu ngài ấy thực sự muốn lấy mạng A Nguyên thì giờ nó cũng chẳng còn mạng mà về." Lão Kính Vương chậm rãi nói, "Nhốt A Nguyên trong phủ, không cho nó ra ngoài nữa."
Lão Vương gia tuy rất thích đứa cháu gái nhỏ này, nhưng không có nghĩa là lão muốn để nó tiếp tục gây họa như vậy.
Bình thường hoạt bát một chút thì không sao, nhưng đến chuyện nghiêm túc mà không biết nhìn mặt đoán ý thì thật là không biết tiến lui.
Dạo trước chuyện Hoàng đế bệ hạ không thông qua sự đồng ý của Nội Các đã xuất binh thảo phạt đã gây ra sóng to gió lớn trong triều đình, nếu không phải nhờ thắng trận, lại khiến bá tánh tự phát ăn mừng thì e là không dễ dàng dẹp yên như vậy.
Lúc đó lão Kính Vương đã biết trong lòng Cảnh Nguyên Đế có toan tính riêng. Tuy nhìn có vẻ ngang ngược bất chấp nhưng cũng có nguyên tắc của mình.
Bây giờ Hách Liên Nguyên sống sót trở về, chứng tỏ chuyện này đến đây là kết thúc, nếu không với tính khí phát tác ngay tại trận của Hoàng đế thì cũng chẳng cần giữ mạng cho nó làm gì.
Lão Kính Vương an ủi thế tử tính tình có chút nhu nhược xong liền đuổi đi.
Lão Vương phi năm xưa sinh được hai người con, đứa lớn giống lão Kính Vương hơn, tuy ít nói nhưng rất trầm ổn lão luyện, tiếc là chưa đến hai mươi tuổi đã bệnh mất.
Thế tử hiện tại là con trai thứ dòng chính, so với huynh trưởng thì quả thực kém hơn một chút, tuy rất dịu dàng nhưng dịu dàng không có nghĩa là không thể quản lý cấp dưới.
Khổ nỗi vị Thế tử này lại dịu dàng đến mức nhu nhược, không có quy tắc, làm việc gì cũng lo trước sợ sau, khiến người ta có chút thất vọng.
Thế tử phi ông ta chọn cũng có tính tình tương tự, hai người như vậy cũng không biết sau này làm sao chèo chống cả cái vương phủ này.
Lão Vương gia cứ nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này là không nhịn được lắc đầu.
Chỉ là...
Không biết hôm nay, người giấu trong xe ngựa của Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc là ai?
Vậy mà lại khiến bệ hạ cải trang vi hành, chỉ mang theo vài người đi cùng.
Thú vị thật.
Hai quả hạch đào trong tay lão Vương gia xoay chuyển liên hồi, phát ra tiếng lách cách nho nhỏ, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Chắc hẳn tin tức này đối với vị Thái hậu trong thâm cung kia đang rất cần thiết.
Lão không phải muốn đối đầu với Hoàng đế.
Với thủ đoạn sắt đá của Cảnh Nguyên Đế, lão có điên mới làm vậy. Chỉ là, Hoàng đế khắt khe với cháu gái lão như vậy, lão chỉ lỡ miệng nói ra một hai câu thì có sao đâu?
...
Dung phủ, tiểu viện.
Kinh Trập nằm sấp trên giường, có chút đau khổ.
Lúc đi thăm Ô Đề, vì trong lòng quá vui vẻ nên Kinh Trập cưỡi ngựa hơi lâu, dù Dung Cửu mấy lần sai người đến hỏi, cậu cũng chỉ thoái thác.
Sau đó, Dung Cửu đích thân đến mới lôi cậu xuống được.
Kinh Trập ôm cổ Ô Đề lải nhải một hồi lâu mới bị người lôi đi.
Kết quả vừa lên xe ngựa, cơn hưng phấn qua đi, cậu liền buồn ngủ díp mắt.
Dung Cửu ấn đầu Kinh Trập gối lên đùi mình, để cậu ngủ một mạch về nhà.
Mặc dù trên đường đi, Kinh Trập lờ mờ nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng động lạ, nhưng cậu buồn ngủ quá, vừa cựa quậy đã bị Dung Cửu ấn xuống, nghe hắn dỗ dành vài câu lại lăn ra ngủ tiếp.
Cậu ngủ một mạch đến khi về phủ mới tỉnh.
Lúc xuống xe ngựa, vốn dĩ Kinh Trập định tự giẫm lên ghế xuống, kết quả hai chân mềm nhũn như bún, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
... Thế này thì vô dụng quá.
Kinh Trập nằm sấp trên giường, ôm chặt lấy cái gối.
Bình thường cậu làm việc không ít, cơ thể cũng coi như khỏe mạnh, vốn tưởng lần này cuối cùng cũng có thể rèn luyện chút đỉnh, ai ngờ xuống ngựa vẫn là cái dạng bèo nhèo này.
Xương cốt sắp long ra hết rồi.
"A!"
Kinh Trập kêu thảm thiết, r*n r*: "Dung Cửu, đây là xương chứ không phải bột mì đâu, đau quá."
Dung Cửu mặt không cảm xúc nói: "Chẳng phải em thích đến mức hận không thể ở lại đó luôn à?" Hắn vừa nói vừa chậm rãi xoa bóp bắp đùi cho Kinh Trập, cảm giác đau nhức khó chịu khiến Kinh Trập không kìm được co giật.
Lực tay người đàn ông quá mạnh, tuy đang giúp Kinh Trập thả lỏng cơ thể, nhưng nhìn thế nào cũng giống đang nhào bột hơn.
Kinh Trập hơi đuối lý, lí nhí nói: "Lần này ta không bị trầy da."
"Đó là vì ta đã sai người đặc biệt đổi yên ngựa cho em." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Nếu thực sự hành quân gấp, yên ngựa hôm nay sao đủ dùng."
Yên ngựa bình thường dùng để cưỡi, chẳng cần bao lâu cũng có thể mài rách da người ta. Đây vốn là hoạt động cần rèn luyện quanh năm suốt tháng, đến khi cơ thể thích ứng mới quen được với những phản ứng này.
Nếu Kinh Trập muốn tập luyện, Dung Cửu đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Kinh Trập không khỏe, người đàn ông trông rất không vui.
Kinh Trập: "Ta cũng chẳng mong luyện được thành tài, lên ngựa chạy được là được rồi. Dù sao một hai ngày nữa cũng phải hồi cung."
Cậu không quên niềm vui sướng ngày hôm nay được đổi bằng cái giá gì.
Kinh Trập quay đầu sang nhìn Dung Cửu: "Vết thương trên người huynh..."
"Không sao." Dung Cửu lạnh nhạt nói, "So với em, chắc chắn chẳng là gì."
Vừa dứt lời, hắn bẻ khớp xương Kinh Trập kêu cái rắc, Kinh Trập vùi mặt vào chăn kêu oai oái, cảm thấy mình chưa bị Ô Đề xóc hỏng thì đã bị Dung Cửu bẻ gãy rồi.
Đợi Dung Cửu xoa bóp cho Kinh Trập xong, người kia đã ngủ say sưa trên giường, tư thế xiêu vẹo.
Dung Cửu kéo chăn đắp cho Kinh Trập, lúc này mới chậm rãi đi rửa tay.
Chuyến đi đến Dung phủ không phải là ý định bất chợt.
Mà đã được định trước khi xảy ra chuyện của Khang Mãn.
Nếu Kinh Trập thực sự ra tay, nỗi kinh hoàng của lần đầu giết người có lẽ sẽ khiến cảm xúc cậu dao động quá lớn, người đàn ông đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, Dung phủ này cũng chỉ là một trong những biện pháp trấn an.
Tiếc thay, tiếc thay.
Dung Cửu lau tay, quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của Kinh Trập.
Bên ngoài, đã có người chờ sẵn.
Khi người đàn ông bước ra, người đó nhanh chóng bẩm báo.
"Bên cạnh Liễu thị và Sầm Lương đã bố trí nhiều người, tuyệt đối sẽ không để họ đến gần nơi này."
Giọng người đàn ông lạnh lùng, nhẹ nhàng.
"Sẽ không có tai nạn lần sau nữa, đúng không?"
Người tới toát mồ hôi trán, biết chuyện tiểu quận chúa hôm nay đã đủ khiến Cảnh Nguyên Đế không vui, đương nhiên cúi đầu thật thấp.
"Sẽ không có nữa."
Sự khoan dung này, có một không có hai.
Hắn ta còn muốn sống mà!
...
Những ngày ở Dung phủ của Kinh Trập trôi qua khá vui vẻ.
Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, lúc rảnh rỗi thì đi dạo khắp nhà, thường xuyên khiến người ta không tìm thấy, chớp mắt cái lại chui ra từ một góc kỳ lạ nào đó.
Cậu quen thuộc với ngôi nhà này hơn bất kỳ ai.
Mỗi buổi chiều, Kinh Trập sẽ đến thư phòng đọc sách. Những cuốn sách đó đương nhiên không còn là bộ sưu tập của Sầm Huyền Nhân nữa, thay vào đó là rất nhiều cổ tịch quý hiếm.
Kinh Trập không biết đó là cổ tịch, tự nhiên không biết giá trị của chúng.
Nhưng sách vở vốn dĩ là thứ cực kỳ khó có được, dù cậu không biết gì thì mỗi lần cầm xem cũng rất nhẹ nhàng.
Dung Cửu không phải lúc nào cũng ở đó.
Rất nhiều lúc hắn cũng không có mặt ở đây.
Nhìn chẳng ra dáng người đang dưỡng thương chút nào, nhưng khổ nỗi Kinh Trập cũng chẳng bắt được hắn, thỉnh thoảng tỉnh dậy đã thấy người không còn bên cạnh.
Cũng may tối nào hắn cũng về.
Kinh Trập kiểm tra vết thương ở eo bụng Dung Cửu đúng giờ, cho đến khi nó lành hẳn, không còn nguy cơ nứt ra nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là đêm cuối cùng.
Lúc Dung Cửu về đã nói với Kinh Trập ngày mai phải hồi cung.
Sắc mặt Kinh Trập không thay đổi gì mấy, đây là chuyện đã dự liệu từ trước, cậu cũng không thể ở ngoài cung cả đời được.
Dù Dung Cửu có quyền thế lớn đến đâu cũng rất khó phá vỡ một số giới hạn đã định.
Tuy nhiên, nằm trong lòng Dung Cửu, Kinh Trập lại đang toan tính chuyện khác nên người có vẻ trầm lặng hơn nhiều.
Dung Cửu một tay ôm Kinh Trập, tay kia lại đang xem công văn.
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn qua, toàn là chữ nghĩa không hiểu.
Cậu còn hỏi.
Dung Cửu nói đó là chữ Cao Nam.
Kinh Trập hơi ngạc nhiên, Dung Cửu còn đọc hiểu chữ viết của ngoại triều sao?
Dung Cửu thong thả nói: "Hồi nhỏ luôn thấy nhàm chán. Nên thường xuyên đọc sách, cái gì cũng đọc, đọc nhiều nên biết tạp nham."
Cái gì cũng đọc thì cái gì cũng học.
Kinh Trập hơi ghen tị: "Đọc nhiều, học cũng nhiều."
Dung Cửu lắc đầu, véo má Kinh Trập: "Tham nhiều nhai không nát, cũng chẳng có tác dụng gì."
Kinh Trập: "Ta thấy huynh thế này rất tốt mà."
Động tác lật công văn của Dung Cửu khựng lại, cúi đầu quan sát Kinh Trập đang làm ra vẻ như không có chuyện gì, cậu đang nghịch cúc áo của Dung Cửu, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Miệng thì nói chuyện nhưng mắt lại chẳng nhìn về phía Dung Cửu.
"Huynh biết nhiều, hiểu nhiều, cho dù mỗi thứ đều không đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa thì đã sao? Sức lực con người vốn chỉ có hạn. Không phải ai cũng như huynh, muốn học gì là có thể dễ dàng nhập môn, đa số là không tìm được cửa vào." Kinh Trập lười biếng nói, "Hơn nữa những bậc thầy tài giỏi đó, họ hiểu biết nhiều đúng là lợi hại, nhưng người sống một đời đa phần là qua loa cho xong chuyện. Lúc dùng đến kiến thức tinh thâm rốt cuộc cũng ít. Qua loa được thì cứ qua loa cho xong."
Qua loa đại khái, cả đời người cứ thế trôi qua.
Lời này của Kinh Trập mới nghe thì thấy ngụy biện, nghe kỹ lại càng thấy ngụy biện.
Chỉ là ngụy biện thì ngụy biện, nhưng nghe cũng, có vài phần đạo lý.
Dung Cửu úp công văn lên mặt Kinh Trập, thế là những chữ viết loằng ngoằng như nòng nọc cũng úp lên đầu cậu.
Dung Cửu thong thả nói: "Đã vậy thì công văn hôm nay, Kinh Trập giúp ta qua loa cho xong đi."
Kinh Trập bật dậy, giũ giũ cuốn công văn tiếng Cao Nam mà cậu chẳng hiểu lấy một chữ, ngờ vực nhìn Dung Cửu.
"Huynh bảo ta qua loa giúp huynh cái gì? Ta đến một chữ cũng không biết."
Cái ngưỡng cửa để qua loa này ít nhất cũng phải hiểu sơ sơ chứ!
Dung Cửu: "Nhưng ta xem mệt rồi."
Lời này nếu người khác nói thì có lẽ thực sự có chút tủi thân, nhưng nếu là Dung Cửu nói, Kinh Trập nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng thấy hai chữ tủi thân trên người hắn đâu, ngược lại còn thấy hơi đáng sợ.
Kinh Trập cầm cuốn công văn giũ giũ thêm cái nữa, dứt khoát nói: "Xem mệt rồi thì nghỉ ngơi." Cậu gấp công văn lại ném sang một bên, cuộn chăn lại, bọc kín cả hai người.
Dung Cửu cúi đầu, nhìn người trong lòng nói ngủ là ngủ ngay được.
Cậu ngủ thật rồi.
Chậm rãi, hắn lại liếc nhìn cuốn công văn tiếng Cao Nam bị ném bừa bãi bên ngoài.
Trên đó chi chít những cái tên.
Bất kể Kinh Trập chọn cái tên nào, đằng sau đó đều là những mạng người sống sờ sờ.
Dung Cửu đã suy nghĩ nghiêm túc, nếu tính cách Kinh Trập như vậy, không muốn tay mình dính máu, vậy đổi cách khác thì sao?
Ví dụ như, giao một sự lựa chọn nặng tựa ngàn cân vào tay cậu.
Ngón tay người đàn ông đo từng tấc trên sống lưng Kinh Trập.
Buông tiếng thở dài, vẫn hơi gầy.
Hắn ôm chặt lấy, kéo người vào lòng.
Phải nuôi thêm chút nữa, nếu không chẳng biết ngoạm vào đâu, chỉ có mấy lạng xương thì gặm được gì?
...
Kinh Trập hồi cung cũng ly kỳ như lúc cậu xuất cung.
Mắt nhắm mắt mở, người đã về lại Trực Điện Tư. Cậu nằm trong phòng mình, nhìn cách bài trí quen thuộc, người có chút ngơ ngác.
Lúc trước thì thôi đi, lần này bị di chuyển như vậy mà vẫn không có cảm giác gì, chẳng lẽ cậu chết rồi sao?
Kinh Trập véo má mình, nhưng ngày thường ở trong cung cũng đâu đến mức này?
Ban đêm ngủ, trong phòng có động tĩnh gì là biết ngay, lập tức tỉnh giấc.
Tỉnh táo hơn một chút, cậu nhớ đến lời nói trước khi ngủ tối qua.
Kinh Trập hừ hừ, Dung Cửu đừng hòng lừa cậu.
Tuy không biết trong lòng hắn đang tính toán quỷ kế gì, nhưng nghe là biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cậu không giúp Dung Cửu lựa chọn đâu.
Đúng là đồ xấu xa.
Kinh Trập nhìn trời tờ mờ sáng bên ngoài, trở mình.
Bắt gặp ngay ánh mắt của Tuệ Bình đang ngồi dậy.
Hai người nhìn nhau, Tuệ Bình lập tức ngồi thẳng dậy, vui mừng kêu lên: "Cuối cùng ngươi cũng về rồi!"
Kinh Trập vừa bò dậy, Tuệ Bình đã nhào tới, nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt.
Kinh Trập vội nói: "Ta không sao, không bị thương. Chỉ là đi... chăm sóc người ta thôi."
Cậu nói hơi ấp úng, có hơi chột dạ.
Danh nghĩa là đi chăm sóc người ta, nhưng thực tế người được chăm sóc lại chẳng mấy khi có mặt ở phủ, ngược lại Kinh Trập được chăm sóc rất nhiều, mấy ngày sau khi đi thăm Ô Đề về, xương cốt sắp bị Dung Cửu xoa bóp cho rã rời.
Tuệ Bình: "Tuy biết ngươi không sao, nhưng đi lâu như vậy vẫn lo lắng."
Kinh Trập: "Vậy bên phía Chưởng tư..."
"Không sao, người của Thị Vệ Xử đã đến thông báo với Chưởng tư rồi," Tuệ Bình vui vẻ nói, "Thêm vào đó, Khang Mãn cũng bị bắt giam, cho nên..."
Kinh Trập ngạc nhiên ngắt lời Tuệ Bình: "Khang Mãn bị bắt giam?"
Tuệ Bình: "Ngươi không biết à?"
Đêm đó Kinh Trập chẳng phải vì Khang Mãn mà bị bắt đi sao?
Kinh Trập: "... Ta chỉ biết gã có thể sẽ gặp chuyện. Nhưng ta không ngờ... Ai bắt gã?"
Tuệ Bình: "Thận Hình Tư."
Đây là nơi mà cung nhân nghe tên đã sợ mất mật.
... Không, không đúng.
Kinh Trập khựng lại, đêm đó người bắt gã rõ ràng là người của Thị Vệ Xử, sao lại là Thận Hình Tư?
Sau đó Thị Vệ Xử giao người cho Thận Hình Tư? Dù sao thì trong việc xử lý cung nhân, Thận Hình Tư hợp lý hơn Thị Vệ Xử.
... Nhưng cứ nghĩ đến ác ý của Dung Cửu đối với Khang Mãn đêm đó, Kinh Trập không nghĩ hắn thực sự sẽ giao người ra.
Kể cũng lạ.
Ban đầu, theo lời Dung Cửu thì chuyện này đúng là do Thận Hình Tư đang điều tra, sao cuối cùng vô cớ lại biến thành Thị Vệ Xử bắt người.
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như Dung Cửu đột nhiên phát điên, cướp vụ án của Thận Hình Tư.
Dù sao đêm đó đúng là phát điên thật.
Dáng vẻ Dung Cửu nhìn Khang Mãn như nhìn một vật chết.
Ánh mắt tràn đầy ác ý đó, dù Kinh Trập có thích Dung Cửu đến đâu cũng không thể thốt ra hai chữ lương thiện.
Dung Cửu lo lắng cho an nguy của Kinh Trập, đây vốn là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu Dung Cửu đừng lúc nào cũng hành động cực đoan như vậy thì tốt hơn biết mấy.
Kinh Trập day day sống mũi, lúc đi ra ngoài nhận được càng nhiều sự tò mò hơn. Nếu không phải vì phải làm việc, người vây quanh Kinh Trập sẽ còn nhiều hơn bây giờ.
Tuệ Bình: "Kinh Trập phải đi bái kiến Chưởng tư, các ngươi đừng cản cậu ấy."
May mà Khương Kim Minh còn chút uy nghiêm, lôi danh hiệu của ông ra, đám người này mới miễn cưỡng tản đi.
Khương Kim Minh đối với người cấp dưới thỉnh thoảng lại mất tích này đương nhiên có cái nhìn riêng.
"Nếu ngươi không phải Kinh Trập, ta thực sự phải quất cho ngươi mấy roi." Khương Kim Minh lắc đầu, ra hiệu cho Kinh Trập ngồi xuống, "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Dung Cửu chưa bao giờ ngăn cản Kinh Trập bịa chuyện, thậm chí mỗi lần đưa Kinh Trập về đều quang minh chính đại, cái cớ đó đúng là cái cớ thật, nghe thì có lệ, nhưng nếu đi tra thì lại vô cùng kín kẽ.
Kinh Trập thực sự không ngờ sau khi về lại nghe được những lời đồn đại thuận lý thành chương đến thế.
Ví dụ như...
Người của Thị Vệ Xử phát hiện ra sự bất thường của Khang Mãn, lại tình cờ biết Kinh Trập từng tiếp xúc với Khang Mãn nên bảo Kinh Trập đến phối hợp điều tra, sau đó trong quá trình bắt giữ Khang Mãn, Khang Mãn chống cự, có người của Thị Vệ Xử bị thương, đúng lúc Kinh Trập ở đó nên để cậu chăm sóc người bị thương, đợi bình phục rồi về. Còn Khang Mãn thì bị giao cho Thận Hình Tư, giam dưới ngục sâu.
Chuyện này nghe tuy hơi vô lý nhưng lại cực kỳ logic.
Đây cũng là phiên bản mà đa số mọi người đều biết.
Kinh Trập sửa đổi một chút trên phiên bản này, rồi kể lại y nguyên cho Khương Kim Minh nghe.
Khương Kim Minh tức quá hóa cười: "Ngươi thực sự tưởng mấy lời này lừa được ta sao?"
Vừa nghe cách xưng hô này, Kinh Trập biết Khương Kim Minh thực sự tức giận rồi. Cậu cười khổ bất lực, nói với Chưởng tư: "Chưởng tư, có một số việc, tiểu nhân thực sự không thể nói."
Cậu có thể nói gì đây?
Dung Cửu lôi cậu đi phát điên, bảo cậu giết Khang Mãn?
Kinh Trập lại tò mò, hôm đó nếu cậu không kìm được mà giết Khang Mãn thật thì Dung Cửu định xử lý hậu sự thế nào?
Biết kiếm đâu ra một người sống sờ sờ thế vào?
Kinh Trập: "Tiểu nhân đến giờ vẫn không biết tại sao Thị Vệ Xử lại giao người cho Thận Hình Tư?"
Đây chính là điểm nghi vấn của Khương Kim Minh.
Thị Vệ Xử là Thị Vệ Xử, Thận Hình Tư là Thận Hình Tư, hai nơi này hoàn toàn khác nhau. Tuy chức trách khác nhau nhưng cũng có điểm trùng lặp.
Ví dụ như trong chuyện của Khang Mãn, Thận Hình Tư xử lý cung nhân phạm tội là chuyện đương nhiên, nhưng nếu Thị Vệ Xử bắt giữ với danh nghĩa Khang Mãn gây nguy hại cho cung đình thì cũng không có chỗ nào để bắt bẻ.
Người Thị Vệ Xử đã bắt, sao lại giao cho Thận Hình Tư?
Vi Hải Đông kia đâu phải người dễ nói chuyện như vậy.
Khương Kim Minh thấy Kinh Trập thực sự không biết cũng không làm khó cậu, chỉ thản nhiên nói: "Người bị thương là bạn của ngươi ở Ngự tiền à?"
Kinh Trập khựng lại, nhận ra ý thăm dò của Khương Kim Minh nhưng vẫn gật đầu.
Ngự tiền.
Thị Vệ Xử có các cấp bậc khác nhau, thị vệ trong Thị Vệ Xử bị thương và thị vệ ngự tiền trong Thị Vệ Xử bị thương là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tức là người của Ngự tiền đã ra tay.
Đồng nghĩa với việc chuyện này có lẽ có ý của bệ hạ.
... Chuyện này có liên quan đến Khang phi không?
...
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ ——"
Trong cung điện mới này thường xuyên vang lên âm thanh như vậy. Cơ thể Khang phi vốn đã yếu ớt, chịu cú sốc này thường xuyên nằm liệt giường không dậy nổi.
Người hầu kẻ hạ đi lại đều rón rén cẩn thận.
Đại cung nữ Thu Liên ngồi bên giường đang bón thuốc cho Khang phi. Ăn được vài miếng, Khang phi lắc đầu, không chịu ăn nữa.
Thu Liên khó xử nói: "Nương nương, lúc nãy người đã không chịu ăn gì, giờ đến thuốc cũng không chịu uống, thế này thì làm sao bây giờ?"
Khang phi cười nhạt nói: "Có uống nữa cũng vô dụng thôi."
Thu Liên không hiểu ý Khang phi, định khuyên thêm nhưng thấy Khang phi giơ tay xua đuổi bảo lui xuống, Thu Liên cũng hết cách.
Thế là cung thất này lại trở nên yên tĩnh trở lại.
Qua một lúc lâu, cũng không biết là lúc nào, bên giường Khang phi có một bóng người đang co ro.
Bóng người đó thì thầm, nói những từ ngữ không ai hiểu được.
Khang phi im lặng lắng nghe, mãi đến một lúc, trong đáy mắt nàng ta lóe lên tia sáng, ngắt lời người đó, "Ngươi vừa nói, chỉ còn lại một mình sứ thần?"
"Đúng là như vậy."
Trên khuôn mặt bình thản của Khang phi lộ ra chút biểu cảm kỳ quái, cách xử lý của Cảnh Nguyên Đế đối với người Sơn Hữu xem ra có một loại...
Nàng ta không nghĩ tiếp nữa, chỉ vẫy tay với bóng người kia, đặt một viên thuốc nhỏ vào lòng bàn tay bóng đen.
"Lần này ra ngoài rồi thì đừng quay lại nữa."
Khang phi không nói tiếng phổ thông, người kia cũng không trả lời tiếng phổ thông.
"Còn ngươi thì sao?"
"Khang Mãn xảy ra chuyện rồi, người tiếp theo sẽ là ta." Khang phi chậm rãi nói, "Đừng nghĩ đến chuyện quay lại, mau đi đi."
Năm xưa nàng đã tốn bao công sức mới dựa vào thế lực của Thái hậu để lách luật, truyền tin qua lại được.
Nhưng sau khi Thọ Khang Cung xảy ra chuyện, không thể tùy ý như trước được nữa.
Hiện tại đã là thời cơ cuối cùng.
...
Soạt soạt, soạt soạt ——
Ninh Hoành Nho là người có khả năng thích ứng rất tốt, ban đầu bị đày xuống làm việc chân tay còn hơi không quen, nhưng làm vài lần là quen tay, mỗi ngày làm việc nhanh thoăn thoắt, đâu ra đấy.
Thạch Lệ Quân thỉnh thoảng đến thăm gã biết chuyện, không nhịn được trợn trắng mắt, bảo cái lão tiểu tử này cút đi.
Cũng chẳng biết đắc ý cái nỗi gì?
Giờ sa cơ lỡ vận đến mức này mà vẫn còn cười được.
Gã múc nước sạch rửa tay sạch sẽ, đang định đi xách thùng nước mới thì vừa quay người lại đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa sau lưng, đầu gối bất giác mềm nhũn.
Ninh Hoành Nho quỳ phịch xuống, cúi đầu: "Nô tài tham kiến bệ hạ."
Vừa nói xong, gã dường như nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Bệ hạ, ngài là thân ngàn vàng, hà cớ gì phải đến nơi dơ bẩn này?"
"Chuyện ngũ cốc luân hồi là lẽ thường tình của con người, dơ bẩn cái gì?" Cảnh Nguyên Đế nhàn nhạt nói, "Còn không mau đứng lên?"
Ninh Hoành Nho ngẩn người, vội vàng bò dậy.
Gã đối mặt với Thạch Lệ Quân thì rất ung dung, nhưng trước mặt Cảnh Nguyên Đế, Ninh Hoành Nho ít nhiều vẫn sợ hãi.
Dù hầu hạ bên cạnh Hoàng đế bao nhiêu năm, chăm sóc ngài từ nhỏ đến lớn, Ninh Hoành Nho cũng rất ít khi làm chuyện to gan lớn mật. Gã thích quyền thế nhưng không có h*m m**n ngút trời, chỉ cần giữ vững vị trí tổng quản Càn Minh Cung là đã thấy thoải mái lắm rồi.
Chính vì vậy, Ninh Hoành Nho chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cảnh Nguyên Đế nhìn thì lạnh lùng vô tình nhưng tính tình lại rất bá đạo, đồ của mình thì đừng ai hòng đụng vào.
Gã nhát.
Gã cần cái mạng này.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hoành Nho to gan lớn mật như vậy, kết quả còn bị phát hiện.
Cũng không đúng... Cảnh Nguyên Đế phát hiện ra cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Ai bảo vị này bệnh đa nghi nặng như thế.
Cảnh Nguyên Đế thản nhiên nói: "Thạch Lệ Quân nói, ngươi ở đây suốt ngày than khóc, mỗi ngày đều nhớ thương muốn quay về hầu hạ. Quả nhân nhìn thế này, Ninh Đại tổng quản, chẳng phải thích nghi rất tốt sao?"
Đầu gối Ninh Hoành Nho suýt chút nữa lại mềm nhũn.
Thạch Lệ Quân ơi Thạch Lệ Quân à, chúng ta xưa nay không thù không oán, ngươi việc gì phải biến ta thành một oán phụ như thế?
Ninh Hoành Nho cũng muốn nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu lắm, vấn đề là Cảnh Nguyên Đế ngài ấy căn bản không ăn cái chiêu này í!
Nếu ai khóc lóc thảm thiết mà được tha mạng, thì số vong hồn trong tay Cảnh Nguyên Đế đã ít đi mấy mạng rồi.
Dù sao thì ai mà chẳng gào khóc, mong bệ hạ giơ cao đánh khẽ?
"Nô tài, nô tài đương nhiên là nhớ thương bệ hạ trong lòng. Chỉ là không đến mức khoa trương như Thạch Lệ Quân nói ạ." Ninh Hoành Nho căng da đầu nói.
Gã không biết Cảnh Nguyên Đế đến đây vì chuyện gì.
Cảnh Nguyên Đế ở một mức độ nào đó là người hoài niệm tình xưa. Những người theo hầu hắn lâu nhất cho đến tận bây giờ, chỉ cần chưa từng phản bội Hoàng đế, đều có kết cục không tệ.
Nhưng ngoài ra, Hoàng đế cũng vô cùng tàn nhẫn máu lạnh, chỉ cần phạm sai lầm, bất kể là ai cũng không có gì khác biệt lớn.
Ninh Hoành Nho còn tưởng mình phải cọ rửa thùng phân ở đây đến thiên hoang địa lão cũng không được ra ngoài cơ.
Dù sao, gã hiện tại còn sống đã là ân điển ngoài vòng pháp luật rồi.
"Có người nói," ánh mắt Cảnh Nguyên Đế trầm xuống, không biết nghĩ đến ai, khí thế lạnh lẽo trên người cũng trở nên dịu dàng hơn đôi chút, "Luôn phải cho người bên cạnh một cơ hội nữa."
Đa số mọi người đều không xứng đáng, và cũng hoàn toàn không thể khiến Hoàng đế phải nhọc lòng đi một chuyến thế này.
Nhưng Ninh Hoành Nho mà...
Gã có thể ở bên cạnh Cảnh Nguyên Đế đến tận hôm nay, ắt hẳn phải có vài phần bản lĩnh, nếu không nhờ gã và Thạch Lệ Quân trung thành tận tâm, Cửu hoàng tử thời niên thiếu chưa chắc đã chống đỡ nổi.
...
Hai ngày trước, Kinh Trập và Dung Cửu đã có một cuộc tranh luận.
Nói là tranh luận, nhưng phần lớn thời gian cũng chỉ là trò chuyện bình thường.
Tuy nhiên, Kinh Trập cứ nói được một lúc là lại muốn bịt miệng Dung Cửu.
Đây là trạng thái thường thấy khi họ ở bên nhau, dù sao thì Dung Cửu kia chỉ cần vài câu ngắn gọn là có thể nhẹ nhàng khiến người ta câm nín.
Chuyện này bắt nguồn từ câu chuyện kể mà Kinh Trập nghe được ở bên ngoài.
Ở Dung phủ, Kinh Trập chỉ lẻn ra ngoài đúng một lần này.
Cậu không đi xa, trên người chỉ mang theo ít bạc vụn, lại là tiện tay lấy từ thư phòng của Dung Cửu.
Hy vọng đừng tưởng cậu định cuỗm tiền bỏ trốn.
Chỉ là ở trong phòng thấy hơi buồn chán nên muốn ra ngoài đi dạo.
Kinh Trập đi trên đường phố, giống như một người ngoài cuộc lạc vào thế giới kỳ lạ đầy màu sắc.
Ban đầu có chút lúng túng, sau đó cũng dần thoải mái hơn.
Học theo những người khác, cậu bước vào một quán trà.
Các phòng riêng của quán trà đã chật kín người, đại sảnh cũng rất náo nhiệt, may nhờ có tiểu nhị giúp đỡ, Kinh Trập mới được ghép bàn với người khác, có một chỗ ngồi.
Quán trà này cũng không khác biệt lắm so với nhiều quán trà khác ở kinh thành, điều duy nhất khác biệt là họ có một người kể chuyện rất giỏi.
Nghe nói ông ta kể chuyện rất sinh động, luôn khiến người ta không quản ngại đường xa đến nghe.
Điều này khiến cả quán trà ồn ào náo nhiệt, sự huyên náo đó khiến Kinh Trập có chút không quen.
Kinh Trập bỏ ra vài đồng, gọi một ấm trà.
Cùng với bao nhiêu người xung quanh, nghe người kể chuyện kể một nửa câu chuyện.
Liên quan đến sự phản bội.
Kết thúc lửng lơ ở chỗ nhân vật chính rốt cuộc có nên tha thứ cho bạn mình hay không.
Câu chuyện này thực ra hơi cũ, nói kỹ ra thì tình tiết cũng có chút vấn đề, nhưng được cái người kể chuyện có bản lĩnh, không ai có thể kể một câu chuyện đơn giản một cách đầy nhiệt huyết như ông ta, khiến cảm xúc của tất cả mọi người trong quán trà đều bị cuốn theo.
Lúc Kinh Trập rời khỏi quán trà vẫn còn nghe thấy những người chưa đã thèm đang bàn tán.
"Ta thấy, Thôi Tam không thể tha thứ cho bạn mình, cho dù có nỗi khổ tâm thì đã sao, một lần phản bội là đủ..."
"Nhưng nếu không nhờ sự 'phản bội' của người bạn đó, thì bây giờ Thôi Tam đâu còn sống, cái mạng này của hắn để đi tìm bạn báo thù cũng là nhờ bạn hắn nỗ lực giữ cho, hắn sao có thể giết y chứ?"
"Phản bội là phản bội, làm gì có lắm đạo lý để nói thế?"
"Này, ngươi nói hăng quá rồi đấy nhỉ? Muốn đánh nhau à?"
Ừm, rất kịch liệt.
Kinh Trập cẩn thận tránh xa màn tranh luận nước bọt tung tóe của họ, lẳng lặng đi về.
Trong câu chuyện, Thôi Tam gặp kiếp nạn bị bạn bè phản bội, trộm mất bảo vật, từ đó tính tình thay đổi hẳn, khổ luyện võ nghệ chỉ để tìm người bạn kiếm khách kia báo thù. Nhưng khi tìm được người bạn đó, lại phát hiện vị kiếm khách võ nghệ cao cường năm xưa đã mất một cánh tay, sống như một ông lão trong rừng.
Y đối mặt với sự trả thù của Thôi Tam rất thản nhiên, thậm chí còn mang theo sự bình tĩnh muốn chết.
Đến phút cuối, một người bạn khác của Thôi Tam chạy tới, đỡ nhát kiếm cuối cùng của Thôi Tam, nói ra sự thật năm xưa.
"Thôi Tam, năm xưa ngươi mang bảo đồ trong người nhưng lại nghênh ngang đi lại, chẳng biết che giấu chút nào, nếu không nhờ Từ Lâm liều mạng ngăn cản đám côn đồ kia cho ngươi, lại tự chặt một cánh tay để bảo đảm cho ngươi, trộm bảo đồ từ tay ngươi giao cho bọn chúng, ngươi tưởng ngươi còn sống được đến ngày hôm nay sao?"
Người trộm đồ, kẻ phản bội năm xưa, lại cũng chính là người cứu mạng hắn.
Câu chuyện dừng lại ở đây, khiến bao người bứt rứt ruột gan, chỉ muốn biết kết cục sau đó.
Kinh Trập về đến Dung phủ thì Dung Cửu đã ở nhà.
Nhìn sắc mặt có vẻ hơi đáng sợ.
... Có lẽ là vì chuyện cậu lén trốn ra ngoài.
Kinh Trập giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Dung Cửu, đưa tay ra nắm lấy tay hắn.
Dung Cửu không né tránh.
Hì hì, Kinh Trập biết ngay mà, dù Dung Cửu có giận đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ né tránh sự chủ động tiếp xúc của Kinh Trập.
Để tránh bị Dung Cửu chất vấn, Kinh Trập rất ân cần kể lại câu chuyện này cho Dung Cửu nghe.
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Đã phản bội, giết quách đi là xong, cần gì nhiều lời?"
Câu trả lời sắt đá như vậy quả thực rất giống hắn.
Kinh Trập: "Nếu không phải kiếm khách phản bội, Thôi Tam đã chết từ lâu rồi."
Chết trong tay đám người giang hồ tranh giành bảo đồ kia.
Dung Cửu nhướng mày, giọng nói lạnh lẽo tràn đầy ác ý: "Thôi Tam có nhờ cứu không? Nếu hắn cam tâm tình nguyện chết vinh quang trong trận chiến giang hồ đó, còn hơn là mài giũa võ nghệ trong thù hận, chìm đắm trong sự báo thù thì sao?"
"Chết là chết, chẳng có gì vinh quang hay không vinh quang cả." Kinh Trập cau mày, "Đúng là chết trên sa trường và chết như một tên trộm cắp trong mắt người ngoài hoàn toàn khác nhau. Nhưng quy cho cùng, đều là chết."
Đối với người chết mà nói, chẳng còn lại gì cả, mọi thứ trống rỗng đều tan biến sạch sẽ. Những vinh quang hay nhục nhã đó đều là chuyện người sống phải lo nghĩ.
Dung Cửu nhướng mày, liếc nhìn Kinh Trập: "Em ghét việc ca ngợi cái chết?"
Kinh Trập cũng nhanh chóng liếc nhìn Dung Cửu: "Ta chỉ cảm thấy, đối với bất kỳ ai, mạng sống chỉ có một. Bất kể ca tụng cái chết của người này mang lại lợi ích lớn lao đến đâu, thì đối với riêng người đó mà nói, chết là hết, chẳng còn gì nữa."
Cậu đón lấy ánh mắt của Dung Cửu, nhấn mạnh vào nửa câu sau.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu.
Sau đó, vẫn là Kinh Trập chủ động nhắc lại chủ đề vừa rồi, "... Lạc đề rồi, quay lại chuyện Thôi Tam. Bạn hắn phản bội hắn, đây là sự thật đã định. Bạn hắn cứu hắn, đây cũng là sự thật đã định. Cách làm của bạn hắn có vấn đề, điều này cũng không sai. Cho nên, hắn tự nhiên có thể giết bạn mình, sau đó dùng mạng mình đền mạng cho y."
"Em rất coi trọng cái gọi là công bằng." Dung Cửu bạc bẽo nói, "Chỉ là trên đời này không có nhiều sự công bằng đến thế đâu."
Kinh Trập: "Đương nhiên rồi. Nhưng đây là chuyện kể mà, trong chuyện kể còn không được công bằng sảng khoái, chẳng lẽ phải đợi cuộc sống giáng đòn đau đớn sao?"
Cậu nhướng mày, cười híp mắt nhìn Dung Cửu.
"Ít nhất, cũng như câu chuyện này, mượn lời người bạn thứ hai, cho kiếm khách một cơ hội giải thích."
Còn sau khi giải thích xong có chấp nhận hay không, đó là lựa chọn của chính Thôi Tam. Nhưng ít nhất, hắn không còn sống trong đau khổ một cách mù quáng nữa.
Kinh Trập biết, Dung Cửu cho rằng giải thích là ngụy biện, người như hắn luôn chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình.
Chỉ là đôi khi, bản thân việc giải thích, chỉ là giải thích.
Mặc dù lời giải thích này có thể không khiến người ta chấp nhận, nhưng biết đâu đó lại là sự thật.
Tí tách ——
Tiếng nước trong trẻo nhỏ xuống từ vại sành, bắn tung tóe vào vũng bùn. Âm thanh này dường như cũng đánh thức Ninh Hoành Nho.
Gã nuốt nước bọt, chỉ thấy cổ họng khô khốc vô cùng.
Cảnh Nguyên Đế chưa bao giờ cho ai cơ hội thứ hai.
Với hoàn cảnh của hắn năm xưa, nếu Cảnh Nguyên Đế mềm lòng, người chết sẽ là hắn.
Mỗi giờ mỗi khắc đều phải lo lắng chuyện ăn uống, lo lắng đồ dùng, thậm chí khi ra ngoài cũng có thể có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống làm hắn bị thương.
Có một khoảng thời gian, Cửu hoàng tử phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, như con thú non sống trong khu rừng đáng sợ, chỉ có như vậy mới có thể giãy giụa sinh tồn.
Không ai có thể giúp hắn, ngay cả Ninh Hoành Nho và Thạch Lệ Quân đi theo hắn lúc đó cũng không thể.
Họ chỉ là những cung nhân nhỏ bé, làm sao có thể chống lại các quý chủ?
Chỉ cần thiếu niên cho người khác thêm một cơ hội, cái xác lạnh ngắt kia sẽ là của hắn.
Đây là bản tính ăn sâu bén rễ, là nền tảng giúp Cảnh Nguyên Đế sống sót đến tận bây giờ.
Nhưng gã vừa nghe thấy gì vậy?
Miệng Ninh Hoành Nho há ra, chưa nói được gì đã nghẹn lại.
Mẹ ơi, đây là ông trời mở mắt sao?
Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Nguyên Đế vang lên: "Bẩn chết đi được."
Ninh Hoành Nho vội vàng dùng tay áo lau mắt, "Bệ hạ, nô tài đây là vui mừng quá ạ!"
Cảnh Nguyên Đế mặt không cảm xúc, tốt lắm.
Hắn nhìn thấy nước mắt của Ninh Hoành Nho không hề thấy mềm lòng chút nào, ngược lại chỉ muốn chém gã một nhát.
Xem ra, cái tật nhìn thấy nước mắt là đau tim, nguồn gốc vẫn ở chỗ Kinh Trập.
Kinh Trập mới là nguyên nhân gây bệnh.
...
Lặng lẽ không một tiếng động, Ninh Hoành Nho đã trở lại.
Vị Đại tổng quản này cũng không biết trước kia phạm lỗi gì, sau khi trở lại, người trông gầy đi vài phần.
Trong Càn Minh Cung, không biết mấy người vui mấy người buồn.
Nhưng đa số mọi người chắc chắn là vui mừng. Trong khoảng thời gian Ninh Hoành Nho vắng mặt, không biết Càn Minh Cung này rốt cuộc đã mất đi bao nhiêu người.
Mãi đến mấy ngày trước mới yên ổn trở lại.
Cảnh Nguyên Đế tâm trạng không tốt, người dưới làm việc tự nhiên cũng không thuận lợi. Nay Hoàng đế vui vẻ, Ninh tổng quản cũng đã về, Càn Minh Cung cuối cùng cũng được sống yên ổn mấy ngày.
Đối với cả hậu cung cũng vậy.
Ngoại trừ Trực Điện Tư.
Ngay ngày thứ năm Kinh Trập vừa trở về, cũng chính là hôm nay, Thận Hình Tư đã tìm tới cửa.
Người của Thận Hình Tư đến, là hai thái giám mặt mũi hiền lành, nói năng nhẹ nhàng từ tốn, không mang theo chút hỏa khí nào.
Bọn họ muốn đưa Kinh Trập đi.
Khương Kim Minh lúc đó đang bưng chén trà lên, nghe vậy lại có chút nuốt không trôi.
Kinh Trập... ha, lại là Kinh Trập.
Khương Kim Minh đau đầu day day trán, đặt chén trà xuống nhìn hai người này, "Thận Hình Tư đến bắt người, cũng phải có chút bằng chứng chứ. Kinh Trập phạm lỗi gì mà cần bị gọi đi tra hỏi?"
Một người trong số đó nói: "Có người tố cáo Kinh Trập tư thông với người khác, thực hiện hành vi trộm cắp, lại nhiều lần hối lộ cấp trên, những việc này đều là lỗi lớn."
Là cấp trên của Kinh Trập, Khương Kim Minh nhướng mày. Ông sao không biết mình nhận hối lộ của thằng nhóc Kinh Trập này nhỉ?
Đừng nói là mấy lượng bạc, đến một đồng xu cũng không có.
Thằng nhóc đó đâu giống người làm ra chuyện như vậy.
Khương Kim Minh: "Không biết người tố cáo này rốt cuộc là ai, sao có thể nói ra những lời vô căn cứ như vậy?"
Người của Thận Hình Tư cười cười: "Phải hay không phải, mời Kinh Trập đi một chuyến là biết. Mong Khương chưởng tư đừng ngăn cản." Hắn không có ý định nói cho Khương Kim Minh biết người đó là ai.
Khương Kim Minh lắc đầu, gõ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn.
"Thật không khéo, Kinh Trập hiện tại không có ở Trực Điện Tư."
Hai người kia nheo mắt, cùng nhìn về phía Khương Kim Minh.
"Ồ? Khương chưởng tư đây là quyết tâm muốn bao che cho tên thái giám này rồi?"
Người của Thận Hình Tư làm việc xưa nay đều khiến người ta kinh hồn bạt vía, làm gì có chuyện bị từ chối?
Dù là Khương Kim Minh, cũng không thể, và không nên có cái gan đó.
Khương Kim Minh bưng chén trà lên lại, uống một ngụm, lúc này mới nói: "Hai vị nói sai rồi. Kinh Trập lúc này quả thực không có ở Trực Điện Tư."
Ông mỉm cười, nói với hai người.
"Cậu ta có việc, đã đến Thị Vệ Xử rồi. Nếu hai vị muốn bắt người, xin mời đến thẳng Thị Vệ Xử."
...
"Hắt xì ——"
Kinh Trập xấu hổ muốn che mặt, nhưng Tông Nguyên Tín ngồi đối diện lại không cho, ra hiệu bảo cậu há miệng ra.
"Để ta xem bên trong."
Kinh Trập bóp mũi, hy vọng nó nể mặt một chút, đừng hắt hơi nữa, lúc này mới cẩn thận há miệng ra.
Tông Nguyên Tín xem một lúc, sau đó cúi đầu kê đơn thuốc.
"Nhớ uống thuốc đúng giờ."
Kinh Trập lầm bầm: "Ai dám đổ đi chứ?"
Dung Cửu mỗi lần về cứ như gắn mắt trong phòng, cậu uống hay chưa hắn biết rõ mồn một.
Mấy ngày ở Dung phủ, Kinh Trập đã bắt đầu uống thuốc, về đến cung, gói thuốc đó cũng đi theo, Kinh Trập bất đắc dĩ lại uống thêm mấy ngày, cuối cùng cũng uống hết.
Chỉ là uống hết thuốc không có nghĩa là chuyện này đã xong.
Dung Cửu đã dặn dò, uống hết thuốc thì phải đến Thị Vệ Xử một chuyến, để Tông Nguyên Tín tiếp tục bắt mạch cho cậu.
Kinh Trập không biết Tông Nguyên Tín là loại đại phu nào, nhưng ít nhất cũng là thái y... chắc không thể là ngự y đâu nhỉ? Dung Cửu sai bảo được thái y, nhưng ngự y... chắc chỉ chẩn bệnh cho cung phi thôi.
Dù sao đi nữa, Tông Nguyên Tín cứ bị Dung Cửu sai vặt chạy việc khiến Kinh Trập có chút ngại ngùng.
Tông Nguyên Tín liếc mắt một cái là biết Kinh Trập đang nghĩ gì, cười lắc đầu: "Ngươi nghĩ sai rồi. Được khám bệnh cho ngươi, ta cầu còn không được."
Kinh Trập ngạc nhiên: "Tại sao?"
Tông Nguyên Tín vuốt râu, đắc ý nói: "Ta phải điều chỉnh cơ thể ngươi cho thật tốt, đến lúc đó Dung đại nhân luyến tiếc y thuật của ta, sẽ chỉ đành để ta khám bệnh cho ngài ấy."
Kinh Trập bật cười, không ngờ sở thích của Tông Nguyên Tín lại... khác người đến vậy.
Tông Nguyên Tín liếc xéo Kinh Trập: "Ngươi cũng đừng tưởng bệnh của mình là tùy tiện ai cũng chữa được. Nếu không gặp ta, ngươi ít nhất cũng giảm thọ ba mươi năm, sống được đến bốn năm mươi tuổi là cùng."
Đổi là đại phu bình thường thì cũng không dễ cứu lại được như vậy.
Kinh Trập bình thản cười: "Trên đời này người sống được sáu bảy mươi tuổi đã hiếm, sống đến bốn năm mươi tuổi đã là điều mà nhiều người không mơ tới được rồi."
Tông Nguyên Tín tặc lưỡi, chẳng trách Cảnh Nguyên Đế và cậu có thể thành một đôi, đây là cái tâm thái khiến thầy thuốc tức chết mà!
Tức thật.
Tông Nguyên Tín đang kê đơn thuốc thì bên ngoài khu nhà vốn yên tĩnh thanh bình lại có chút ồn ào.
Kinh Trập lờ mờ nghe thấy tiếng động, Tông Nguyên Tín dừng bút, gọi một tiếng "Thạch Lê", liền thấy tên thị vệ vốn đang canh ngoài cửa sải bước đi vào, cúi người chào hai người trong phòng.
Tông Nguyên Tín: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
Thạch Lê: "Người của Thận Hình Tư đến, xảy ra xung đột với bên ngoài."
Tông Nguyên Tín cảm thấy khó tin: "Thận Hình Tư đến Thị Vệ Xử bắt người? Ai cho Tôn Thiếu Đào cái gan đó?"
Tôn Thiếu Đào này e chính là Chưởng tư thái giám của Thận Hình Tư.
Thạch Lê: "Người bọn họ muốn bắt là tiểu lang quân."
Kinh Trập đang hóng chuyện ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ khó hiểu, hả?
Cái này cũng liên quan đến cậu sao?
Sắc mặt Tông Nguyên Tín kỳ quái quét qua Kinh Trập, bỗng nhiên cười hì hì: "Kinh Trập, có muốn ra ngoài xem kịch không?"
Thú vị thú vị, Thận Hình Tư bắt người lại bắt trúng bảo bối đầu quả tim của Cảnh Nguyên Đế. Mấy ngày trước vừa được xem một vở kịch hay, lòng dạ Tông Nguyên Tín đang sôi sục, làm sao mà kìm nén được?
Chuyện này e là có uẩn khúc gì đó, nhưng liên quan gì đến Tông Nguyên Tín chứ?
Y vui vẻ xem kịch.
Kinh Trập ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cười yếu ớt với Tông Nguyên Tín, "Vậy mời ngài cứ tự nhiên, ta không ra ngoài đâu."
Tông Nguyên Tín nhướng mày: "Người họ tìm là ngươi đấy."
Kinh Trập: "Bọn họ dám xông vào Thị Vệ Xử sao?"
Thạch Lê: "Không thể nào."
Trong lời nói thản nhiên mang theo sát ý lạnh lẽo.
Kinh Trập gật đầu: "Vậy ta không ra ngoài đâu."
Tông Nguyên Tín nhìn Kinh Trập đầy kỳ lạ, không đúng chứ, với tính cách của Kinh Trập, xảy ra chuyện lớn thế này, cậu không thể không ra mặt, rúc trong phòng làm con rùa rụt cổ, không làm gì cả.
Mặc dù y chỉ gặp Kinh Trập một hai lần nhưng cũng biết cậu không phải người như vậy.
Đúng như lời Tông Nguyên Tín nói, Kinh Trập như ngồi trên đống lửa.
Nhưng cũng chỉ có thể ngồi như vậy.
Cái chốn Thận Hình Tư đó, cậu vào đó chắc chắn bị lột một lớp da, chuyện này mà để Dung Cửu biết cậu bất chấp tất cả chui đầu vào đó, chẳng phải hắn lại phát điên sao?
Kinh Trập chẳng sợ gì khác, chỉ sợ lúc ra ngoài, người bên cạnh đều bị Dung Cửu cắt đầu hết.
... Đáng sợ quá, Kinh Trập rùng mình một cái.
So với Thận Hình Tư, đây mới là điều khiến người ta rợn tóc gáy nhất.
...
Càn Minh Cung, một bàn tay đẹp đẽ sạch sẽ đang mân mê một chiếc túi thơm mới tinh.
Từ túi thơm tỏa ra mùi hương lan nhàn nhạt.
Đường kim mũi chỉ không được tỉ mỉ lắm, hơi thô ráp, không tinh xảo cho lắm, nhưng bàn tay này lại rất thích, cuối cùng nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bên cạnh tay Cảnh Nguyên Đế đặt một bát thuốc đã uống cạn.
Trong miệng hắn đang ngậm bã thuốc bắt buộc phải ăn.
"Cũng coi như biết nhớ đời rồi."
Một tiếng thở dài kỳ quái, mang theo chút thỏa mãn.
Còn tưởng cái đầu nhỏ trong suốt của Kinh Trập thực sự phải giết thêm vài người nữa mới khiến cậu nhớ đời.
Biết thế nào là xu lợi tị hại, đừng có chỗ nào nguy hiểm cũng lao đầu vào nữa.
Rộp, rộp ——
Cảnh Nguyên Đế cắn nát bã thuốc trong miệng.
Cũng không biết bã thuốc đó rốt cuộc làm bằng gì mà lại có vẻ cứng, phát ra tiếng vỡ vụn kỳ quái, cứ như hàm răng trắng nhởn đang nghiền nát xương cốt của ai đó.