Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 59

"Em nên tận dụng nanh vuốt của mình, học cách cướp đoạt bất cứ thứ gì cần thiết từ ta, từ bất kỳ ai."

 

*

 

Kinh Trập không chịu ra ngoài, Tông Nguyên Tín không hóng hớt được, nhưng y lại muốn xem kịch, kê đơn thuốc xong, liền dùng bút lông chọc vào hông Thạch Lê, bảo hắn ra ngoài nghe ngóng tình hình.

 

Thạch Lê: "..."

 

Tại sao không coi hắn như cục đá đi.

 

Thạch Lê bắt đầu hoài niệm những ngày làm ám vệ, ai đến cũng không nhìn thấy hắn.

 

"Tiểu lang quân ở Thị Vệ Xử một khắc, ti chức không được tự ý rời đi một bước." Thạch Lê khô khốc nói, "Tông đại nhân thực sự muốn xem, sao không tự mình ra ngoài?"

 

Tông Nguyên Tín sờ sờ mặt mình: "Ta mà ra ngoài, chẳng phải sẽ hỏng bét à?"

 

Khuôn mặt này của Tông Nguyên Tín, người quen biết không nhiều, nhưng người của Thận Hình Tư thì khả năng cao là nhận ra.

 

Với cái tính nết khó ở của Cảnh Nguyên Đế, đến giờ Kinh Trập vẫn chưa biết thân phận của hắn, nếu Tông Nguyên Tín đi ra ngoài, làm lộ chuyện, chẳng phải là tự tìm rắc rối sao?

 

Nếu không y đã ra ngoài từ lâu rồi.

 

Thạch Lê hết cách, đành phải sai người khác ra ngoài nghe ngóng.

 

Kinh Trập đứng ngồi không yên, để tránh suy nghĩ lung tung rồi lại chạy ra ngoài, cậu túm lấy Tông Nguyên Tín hỏi.

 

"Đại nhân, độc trong cơ thể Dung Cửu có ảnh hưởng đến tính tình của hắn không?"

 

Tông Nguyên Tín: "Cái này còn tùy vào giai đoạn nào. Độc này thuộc tính âm hàn, tính tình ngài ấy vốn lãnh đạm, ít nhiều cũng có ảnh hưởng. Sau khi điều dưỡng, có lẽ đã đỡ hơn chút. Tuy nhiên, đôi khi dùng thuốc quá mạnh cũng sẽ khiến ngài ấy mất kiểm soát."

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, khẽ hỏi: "Thuốc này có hại cho cơ thể hắn không?"

 

Tông Nguyên Tín liếc nhìn Kinh Trập theo bản năng, chỉ qua câu nói vừa rồi mà cậu đã nhận ra điều gì đó sao?

 

"Không trả giá một chút thì làm sao loại bỏ được độc tính?" Tông Nguyên Tín lắc đầu, "Ngài ấy không phải ngươi, ngài ấy trúng độc, độc tính này ẩn nấp bao nhiêu năm nay, nếu dễ dàng loại bỏ như vậy thì đâu cần đến ta."

 

Y ngẫm nghĩ một chút, vuốt râu.

 

"Tuy nhiên, dược tính xung đột có mạnh đến đâu cũng không bằng lúc độc phát tác, lúc đó còn lợi hại hơn nhiều. Không biết ngươi đã từng thấy dáng vẻ ngài ấy lúc giật mình tỉnh giấc giữa đêm chưa, ha, e là chưa..."

 

Lời y còn chưa dứt, Kinh Trập đã buột miệng tiếp lời.

 

"Mới thấy một lần, hắn không chịu nói nhiều."

 

Đó cũng là lần đầu tiên Kinh Trập thấy Dung Cửu trong bộ dạng đó, giống như một con cự thú đang đau đớn, khí thế vẫn khiến người ta kinh hãi, lại càng mang theo sự dày vò trầm mặc.

 

Dung Cửu trong một số chuyện giống như bức tượng điêu khắc im lìm, chẳng chịu nói gì, càng khiến người ta lo lắng hơn.

 

Tông Nguyên Tín đang vừa nói chuyện vừa ngóng ra ngoài cửa, vẻ mặt muốn xem kịch vui hiện rõ mồn một, nhưng nghe thấy lời Kinh Trập, y đột ngột quay đầu lại.

 

Tốc độ nhanh đến mức Kinh Trập còn lo y làm rơi cả đầu mình xuống.

 

Kinh Trập bất giác cau mày, khẽ hỏi: "Đại nhân, có gì không ổn sao?"

 

Tim cậu thắt lại, suy nghĩ về lời mình vừa nói, chẳng lẽ có câu nào khiến Tông Nguyên Tín nhận ra sức khỏe Dung Cửu càng tệ hơn sao?

 

Tông Nguyên Tín chồm người qua bàn, nắm chặt lấy tay Kinh Trập, kinh thán nói: "Đừng gọi ta là đại nhân, ta gọi ngươi là đại nhân cũng được, nói cho ta biết, ngươi làm thế nào vậy?"

 

Kinh Trập đầy bụng nghi hoặc: "Ý ngài là sao, là Dung Cửu có chỗ nào không ổn ư?"

 

Tông Nguyên Tín nắm chặt lòng bàn tay Kinh Trập, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là không ổn, chỗ nào cũng không ổn."

 

Độc tính ẩn nấp trong cơ thể Cảnh Nguyên Đế quá lâu, tỉnh giấc giữa đêm sẽ phát tác, nóng rát đến tận xương tủy, là người thì không ai chịu nổi, rất nhiều người trúng độc đều không chịu nổi mà tự sát.

 

Mặc dù đôi khi phát tác không đến mức đó, nhưng cũng vô cùng đau đớn.

 

Nếu không mỗi lần tỉnh dậy, Cảnh Nguyên Đế sao lại bạo ngược đến cùng cực, ra tay tàn nhẫn hơn, gặp người là giết?

 

Dù hắn có tàn bạo máu lạnh đến đâu cũng không thể vô duyên vô cớ giết người, bình thường cũng phải có lúc tâm trạng không tốt chứ.

 

Lúc đó, ngay cả những người theo hầu bên cạnh lâu năm như Ninh Hoành Nho, Thạch Lệ Quân cũng buộc phải bỏ chạy.

 

Nếu tiếp tục ở lại, sao biết còn giữ được mạng không?

 

Nhưng Kinh Trập vừa nói gì cơ?

 

Cậu từng trực tiếp đối mặt với Cảnh Nguyên Đế lúc phát điên?

 

Đây không chỉ là một sự thật mới mẻ, mà còn là tình huống Tông Nguyên Tín chưa từng gặp phải, y hận không thể bắt Kinh Trập kể rõ ngọn ngành ngay lập tức.

 

"Tông đại nhân, xin hãy tự trọng."

 

Thạch Lê bước vào cửa, liếc mắt thấy Tông Nguyên Tín nắm chặt tay Kinh Trập không buông, dáng vẻ thân mật đó khiến mặt Thạch Lê càng thêm lạnh tanh.

 

Cảnh Nguyên Đế tuy không phải kiểu người thấy Kinh Trập tiếp xúc với người khác một chút là nổi cơn lôi đình, nhưng ánh mắt Tông Nguyên Tín nhìn Kinh Trập thực sự quá cuồng nhiệt, Thạch Lê buộc phải đề phòng.

 

Dù sao sở thích của Tông Nguyên Tín đôi khi cũng quá quái đản.

 

Ai biết y có để mắt đến cơ thể của tiểu lang quân, muốn biến cậu thành thứ gì kỳ quái không?

 

Tông Nguyên Tín bất đắc dĩ buông tay, nhưng vẫn nhìn Kinh Trập đầy ân cần, vẻ nhiệt tình đó quả thực khiến Kinh Trập lạnh sống lưng.

 

Khóe mắt cậu liếc thấy sau lưng Thạch Lê còn có một người nữa, lập tức nói: "Đại nhân, ngài không muốn biết tình hình bên ngoài à? Bây giờ người đến rồi, hay là nghe thử trước đã."

 

Tông Nguyên Tín mất kiên nhẫn xua tay: "Ai thèm xem kịch, ta không nghe."

 

... Chẳng phải chính ngài muốn xem sao!

 

Ánh mắt Tông Nguyên Tín nhìn chằm chằm Kinh Trập quá mức nóng bỏng, Thạch Lê vội vàng bảo người phía sau bước lên, mặc kệ ý muốn của Tông Nguyên Tín mà bắt đầu kể.

 

"Thận Hình Tư cử hai thiếu giam đến, nói là có người tố cáo tiểu lang quân tư thông, hối lộ cấp trên, tàng trữ hàng cấm cùng vài tội danh khác, nên mới đến đây, muốn mời tiểu lang quân đến Thận Hình Tư một chuyến."

 

Người sau lưng Thạch Lê này, Kinh Trập nhìn cũng thấy quen mắt.

 

Đây chẳng phải là thị vệ cùng Thạch Lê canh gác cậu lúc đầu sao?

 

Lời người này nói ra khiến sắc mặt Kinh Trập khẽ biến đổi, tư thông?

 

Người được nhắc đến này, là Dung Cửu ư?

 

Những người thân thiết với Kinh Trập đều biết, quả thực luôn có người liên tục gửi đồ cho cậu, những thứ đó thường do Trịnh Hồng chuyển đến.

 

Chuyện này không thể để điều tra được.

 

Chỉ cần lục soát phòng Kinh Trập, tra xét tình hình ra vào của Trịnh Hồng là sẽ rõ mồn một. Hơn nữa, việc này còn liên lụy đến cả những vụ buôn bán nhỏ lẻ của Trịnh Hồng.

 

Những mánh khóe của đám cung nhân đi mua sắm này, Thận Hình Tư vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Một khi lật tẩy ra, bên dưới toàn là những thứ bẩn thỉu.

 

Thận Hình Tư dù có uy vũ đến đâu cũng không thể chống lại những quy tắc ăn sâu bén rễ này, huống hồ bản thân Thận Hình Tư chưa chắc đã không có chuyện tương tự.

 

Tư thông tạm thời không bàn tới, nhưng hối lộ cấp trên là thế nào? Hối lộ Khương Kim Minh sao?

 

Kinh Trập một xu cũng chưa từng đưa cho Chưởng tư.

 

Thỉnh thoảng có biếu xén chút đỉnh theo lệ thường thì có, nhưng đây cũng là thông lệ, ngoài Kinh Trập ra, những người khác cũng đều làm vậy.

 

Trừ khi nói đến Trần Minh Đức.

 

Năm xưa ở Bắc Phòng, quả thực luôn có một phần tiền rơi vào tay ông ta. Nhưng người cũng đã chết rồi, không thể nào truy cứu những chuyện cũ rích đó được.

 

Những tội danh Thận Hình Tư liệt kê ra, có cái có thể tồn tại, có cái lại là bịa đặt, giống như một người đã sống cùng Kinh Trập rất lâu, biết được rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể biết hết mọi thứ...

 

Trong lòng Kinh Trập lập tức hiện lên một đối tượng tình nghi.

 

—— Hâm Thịnh.

 

Hâm Thịnh vẫn luôn theo dõi sát sao hành tung của cậu, cũng ôm lòng ghen ghét đố kỵ, cộng thêm mấy lần xung đột trước đó, mười phần thì đến tám chín phần là cậu ta.

 

Kinh Trập khẽ cau mày, đối tượng tố cáo thì đã có rồi, nhưng tại sao Thận Hình Tư lại nhận vụ này?

 

Thận Hình Tư tuy nói chuyện gì trong hậu cung cũng có thể tra, nhưng không phải chuyện gì cũng tra được, chuyện gì cũng sẽ tra.

 

Ví dụ như chuyện của Khang Mãn trước đó, Dung Cửu có thể hợp tác với Thận Hình Tư, chứng tỏ ít nhất địa vị của Dung Cửu cũng không thấp, hơn nữa Dung Cửu và Kinh Trập quen biết nhau, ngay cả Trực Điện Tư cũng có nhiều người biết, chứ đừng nói đến nơi như Thận Hình Tư.

 

Trừ khi có bằng chứng xác thực, hoặc người tố cáo có đủ quan hệ, nếu không Thận Hình Tư sẽ không dễ dàng dính vào vũng nước đục này.

 

Nhưng Hâm Thịnh có quan hệ như vậy sao?

 

Nếu có, cậu ta đã chẳng phải khổ sở ở lại Trực Điện Tư lâu như vậy, thậm chí còn ghen tị với người đến sau như Kinh Trập.

 

Nếu cậu ta không có, vậy Hâm Thịnh cùng lắm chỉ là cái cớ, ai đang nhắm vào Kinh Trập? Hay nói cách khác là đang nhắm vào Dung Cửu?

 

Tông Nguyên Tín tuy một lòng một dạ đặt lên người Kinh Trập, nhưng lời tên thị vệ nói y cũng nghe được hơn nửa, bĩu môi khinh thường.

 

"Tôn Thiếu Đào leo lên được vị trí Chưởng tư Thận Hình Tư là nhờ gã cẩn trọng. Hành động vô cớ hôm nay chẳng giống phong cách của gã chút nào."

 

Cùng là Chưởng tư, Trực Điện Tư và Thận Hình Tư không thể so sánh được. Quyền thế địa vị của người sau vượt xa người trước rất nhiều.

 

Kinh Trập cau mày: "Xung đột bên ngoài có nghiêm trọng không?"

 

Thạch Lê: "Không tính là nghiêm trọng, Thận Hình Tư không dám làm bậy ở Thị Vệ Xử. Hai bên địa vị ngang nhau, gã không thể giở trò ở đây được."

 

Huống hồ, Cảnh Nguyên Đế càng trọng dụng Vi Hải Đông hơn, điều này cũng khiến địa vị của Thị Vệ Xử cao hơn một chút.

 

Kinh Trập: "Nếu ta cứ không ra mặt, những người này cũng không rời đi, nhỡ làm to chuyện..."

 

Cậu rốt cuộc vẫn sợ gây rắc rối cho Dung Cửu.

 

Thạch Lê vội vàng nói: "Tiểu lang quân, chuyện này không tính là rắc rối đâu."

 

Lời hắn vừa dứt, tiếng ồn ào bên ngoài bỗng nhiên im bặt.

 

Thị vệ sau lưng Thạch Lê lập tức chạy ra xem, một lát sau quay lại, cúi người nói: "Vi thống lĩnh đã về rồi, ngài ấy đuổi người của Thận Hình Tư đi rồi."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Đuổi đi?"

 

Chưa đợi thị vệ trả lời, bóng dáng Vi Hải Đông đã xuất hiện ở cửa, nhanh hơn cả thân hình hắn ta là giọng nói oang oang: "Thứ gì mà cũng dám mạnh miệng trước mặt ông đây, thấy ta lâu ngày không nổi nóng nên dám động đến người của Thị Vệ Xử à?"

 

Vi Hải Đông vừa đi vừa chửi đổng.

 

Nhìn thấy người trong phòng, Vi Hải Đông theo bản năng chắp tay chào Tông Nguyên Tín: "Hóa ra Tông đại nhân cũng ở đây."

 

Tông Nguyên Tín: "Ta không ở đây thì làm sao thấy được Vi thống lĩnh trổ tài?"

 

Vi Hải Đông xua tay: "Kinh Trập là người của Thị Vệ Xử chúng ta, sao có thể để đám Thận Hình Tư bắt nạt được, thật chẳng ra thể thống gì."

 

Kinh Trập tuy rất cảm kích sự bảo vệ của Vi Hải Đông, nhưng cậu thành người của Thị Vệ Xử từ bao giờ thế?

 

Đây là định cướp người với Trực Điện Giám sao?

 

Tông Nguyên Tín: "Cho dù bây giờ ngươi đuổi bọn họ đi, nhưng không giải quyết chuyện này, đợi Kinh Trập rời khỏi Thị Vệ Xử, đám người Thận Hình Tư đó sẽ lại tìm đến cửa thôi."

 

Vi Hải Đông dửng dưng nói: "Vừa rồi ta đã sai người đến Thận Hình Tư mời Tôn Thiếu Đào qua đây rồi."

 

... Thật sự là mời sao?

 

Kinh Trập nhìn nụ cười thật thà của Vi Hải Đông, lại vô cớ nảy sinh suy đoán kỳ quái.

 

Không phải là đến tận nơi gây sự đấy chứ?

 

Vi Hải Đông không phải người câu nệ tiểu tiết, thấy Kinh Trập định đứng dậy hành lễ liền vội vàng ra hiệu cho cậu ngồi xuống, "Khiến Tông đại nhân phải khám bệnh, e là ngươi bệnh nặng lắm, sao có thể để bệnh nhân làm thế?"

 

Tông Nguyên Tín lườm hắn một cái: "Ngươi tốt nhất đừng nói gì nữa, chả lọt tai câu nào."

 

Kinh Trập ngập ngừng nói: "Tông đại nhân là thầy thuốc rất giỏi phải không?"

 

Chỉ nhìn thái độ của Vi Hải Đông thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ.

 

Vi Hải Đông định nói gì đó, Tông Nguyên Tín lập tức cướp lời: "Ta hành nghề y luôn đi theo đường lối khác người, cho nên, quý nhân trong cung này không thích dùng ta, nếu không gặp được Dung đại nhân, y thuật của ta e là không có đất dụng võ."

 

Kinh Trập cười cười: "Là hắn phải cảm ơn Tông đại nhân mới phải."

 

Tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt rùng mình.

 

... Cảm ơn?

 

Lòng biết ơn của Cảnh Nguyên Đế sao?

 

Thứ đó thật sự không ai gánh vác nổi, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy run rẩy chân tay.

 

Vi Hải Đông vừa rồi đã nhận ra mình lỡ lời, lập tức nói: "Kinh Trập, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ giải quyết cho ngươi."

 

Kinh Trập: "Thế thì phiền Vi thống lĩnh quá, chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan đến thống lĩnh, nếu vị Chưởng tư kia đến, chi bằng cứ để ta chấp nhận thẩm vấn..."

 

Lời cậu chưa nói hết, Vi Hải Đông đã xua tay, cười sảng khoái: "Ngươi đã là bạn của Dung Cửu, đương nhiên là người một nhà. Hơn nữa, Dung Cửu là phó thủ của ta, tương lai vị trí này có lẽ cũng là của hắn, ta không nhân cơ hội này để Dung Cửu nợ ta món ân tình, thì sao được?"

 

Lời này nửa thật nửa giả, đợi sau khi Vi Hải Đông từ nhiệm, người kế nhiệm hắn đã sớm được chọn xong, hiện tại đang được tôi luyện dưới trướng hắn.

 

Tông Nguyên Tín ngạc nhiên nói: "Ngươi sắp xuất cung à?"

 

Vi Hải Đông: "Ta vốn cũng đâu có ở trong cung, Tông đại nhân sao lại nói ta như đang làm thái giám trong cung thế này?" Hắn nói xong câu này, đột nhiên nhớ tới Kinh Trập, liếc nhanh cậu một cái.

 

Kinh Trập nín cười, không ngờ vị Vi thống lĩnh này tiếp xúc rồi mới thấy tính cách lại như vậy.

 

Quả thực khác hẳn ấn tượng ban đầu.

 

"Lệnh vẫn chưa ban xuống, nhưng sang xuân năm sau chắc cũng sắp rồi." Vi Hải Đông không giấu giếm.

 

Chuyện này trong triều ai cũng lờ mờ đoán được.

 

Cảnh Nguyên Đế có sự sắp xếp khác cho Vi Hải Đông, năng lực và thâm niên của hắn cũng đủ để tiếp quản vị trí Binh bộ Thị lang, đợi vị Binh bộ Thượng thư đương nhiệm cáo lão hồi hương, Vi Hải Đông có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tiếp quản vị trí của ông ta.

 

Kinh Trập chắp tay: "Vi thống lĩnh sau này thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng."

 

Vi Hải Đông cười cười: "Cũng chỉ là điều chuyển bình thường thôi mà."

 

Đang nói chuyện thì bên ngoài có người vào bẩm báo, nói là Chưởng tư của Thận Hình Tư đã được mời đến.

 

Tông Nguyên Tín và những người không liên quan đều lui sang một bên, Kinh Trập thì ở lại trong sảnh, chuyện này vốn liên quan đến cậu, cậu cũng không cần phải tránh mặt.

 

Tôn Thiếu Đào bước vào, là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường, cười lên trông có vài phần hòa nhã, gặp mặt là đã cười ba phần.

 

"Vi thống lĩnh, ngài nói có việc tìm tại hạ, ta đến rồi đây, sao còn bày ra bộ dạng đao kiếm thế này, hung dữ quá đi mất." Lời này của Tôn Thiếu Đào nghe như oán trách, nhưng cũng có vài phần thân thiết trêu đùa.

 

Xem ra Vi Hải Đông và Tôn Thiếu Đào trước đây có qua lại, cũng được coi là quen biết.

 

Vi Hải Đông mời Tôn Thiếu Đào ngồi xuống, lại chỉ vào Kinh Trập đang đứng bên cạnh, hào phóng nói: "Kinh Trập đây có chút duyên phận với Thị Vệ Xử bọn ta, nay Thận Hình Tư triệu tập cậu ấy, không biết trong chuyện này có hiểu lầm gì không?"

 

Lúc nói chuyện, Vi Hải Đông so với vẻ thật thà vừa rồi lại có thêm vài phần cường thế và uy nghiêm.

 

Tôn Thiếu Đào liếc nhìn Kinh Trập, sắc mặt không đổi, trông vẫn cười hì hì: "Cái này à, chắc chắn là hiểu lầm rồi. Kể ra cũng khéo, lúc trong Tư làm việc, ta lại không có trong cung, may mà vừa mới về, Vi thống lĩnh mới gặp được ta đấy."

 

Vi Hải Đông cười: "Hóa ra là vậy, vậy tức là vị huynh đệ này của ta không cần phải đến Thận Hình Tư nữa?"

 

Tôn Thiếu Đào: "Cần gì chứ, đã là hiểu lầm thì không thể để người ta chạy một chuyến uổng công được."

 

Hai người này dăm ba câu đã định tính lại sự việc.

 

Kinh Trập cụp mắt, coi như mình không tồn tại.

 

Vi Hải Đông và Tôn Thiếu Đào nói chuyện tuy bình tĩnh nhưng mỗi người một ý, ngầm ám chỉ những điều không nên nói toạc ra.

 

Tôn Thiếu Đào đang ám chỉ với Vi Hải Đông chuyện này là có người nhân lúc gã vắng mặt mà nhúng tay vào?

 

Một chuyện tưởng chừng nghiêm trọng cứ thế bị gác lại tùy tiện, mãi đến khi tiễn Tôn Thiếu Đào đi, gã còn cười với Kinh Trập, nhẹ nhàng nói: "Lần này Thận Hình Tư suýt chút nữa trách nhầm người tốt, ta nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng."

 

Kinh Trập cười đáp lại, cúi đầu chào, không nói với gã câu nào.

 

Đợi chuyện này lắng xuống, Kinh Trập cảm ơn Vi Hải Đông xong mới hỏi sang chuyện khác.

 

"Xin hỏi Vi thống lĩnh, không biết hôm nay ta có thể gặp Dung Cửu không?"

 

Vi Hải Đông: "Dung Cửu e là phải đến tối mới rảnh." Hắn nhìn Kinh Trập, xoa xoa cằm.

 

"Trông ngươi có vẻ không vui lắm?"

 

Kinh Trập lại cười: "Được Vi thống lĩnh giải quyết chuyện này giúp tiểu nhân, tiểu nhân vui mừng còn không kịp, sao lại không vui chứ?"

 

Chỉ là suôn sẻ quá.

 

Thực sự là quá suôn sẻ.

 

Dù là việc Thận Hình Tư tìm đến cửa, hay Vi Hải Đông xuất hiện, rồi đến sự biết điều của Tôn Thiếu Đào, tất cả đều thuận lý thành chương, không có bất kỳ chỗ nào đáng ngờ.

 

Nhưng Kinh Trập cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

 

Chỉ là sự khác thường này Kinh Trập sẽ không nói với Vi Hải Đông, cậu chỉ nghiêm túc cảm ơn hắn lần nữa.

 

Khi về đến Trực Điện Tư, Kinh Trập vừa bước vào cửa đã bị Thế Ân và Cốc Sinh đang phục sẵn tóm gọn.

 

Hai người một trái một phải nhào tới, suýt nữa ép cho gói thuốc trong lòng Kinh Trập rơi xuống đất.

 

"Sao nhiều thuốc thế này?"

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc, Kinh Trập suýt nữa không phân biệt được ai hỏi câu nào.

 

"Ta đến Thị Vệ Xử vốn là để lấy thuốc mà." Kinh Trập trả lời câu hỏi đầu tiên trước, "Ta không sao, tình cờ gặp Vi thống lĩnh, chuyện đã được giải quyết rồi."

 

Nghe nói người của Thận Hình Tư còn đi tìm Khương Kim Minh, Kinh Trập hít sâu một hơi, giao gói thuốc cho Cốc Sinh, lại đi đến cửa phòng Chưởng tư một chuyến.

 

... Sau đó bị Khương Kim Minh mắng cho một trận tơi bời.

 

Khương Kim Minh bình thường đối xử với Kinh Trập rất dịu dàng, đây là lần đầu tiên mắng cậu xối xả như tát nước vào mặt, không ngóc đầu lên nổi.

 

Đợi Khương Kim Minh trút hết cơn giận trong lòng, uống cạn một chén trà, mới lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

 

Kinh Trập mím môi: "Không biết có thể nhờ Chưởng tư sai người đi tìm tung tích của Hâm Thịnh trước được không?"

 

Khương Kim Minh hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

 

Rõ ràng ông đã hiểu ý của Kinh Trập.

 

Ông gọi một tiểu nội thị đến, sai đi gọi Hâm Thịnh.

 

Đợi khoảng một khắc sau, tiểu thái giám kia quay lại, rụt rè nói: "Bẩm Chưởng tư, tiểu nhân không tìm thấy Hâm Thịnh. Người cùng phòng với cậu ta nói, từ sáng sớm đã không thấy cậu ta đâu ạ."

 

Khương Kim Minh tức giận ném vỡ chén trà.

 

"Đáng chết, lại là tên khốn nạn này!"

 

Thận Hình Tư đến bắt người, lời nói với Khương Kim Minh cũng mang ý đe dọa, nếu không thì việc gì phải nhắc đến chuyện "hối lộ cấp trên"?

 

Chẳng qua là dùng cái này để nắm thóp Khương Kim Minh, khiến ông đừng xen vào chuyện này.

 

Tên Hâm Thịnh kia khi tố cáo Kinh Trập lại ghi hận cả Khương Kim Minh.

 

Khương Kim Minh tức đến mức sắc mặt khó coi, ông chắp tay đi đi lại lại trong phòng, chỉ cảm thấy tên Hâm Thịnh này đúng là đồ ăn cháo đá bát.

 

Ông đâu phải chưa từng cho Hâm Thịnh cơ hội?

 

Kinh Trập đi Thượng Ngu Uyển lâu như vậy, Khương Kim Minh điều Hâm Thịnh đến, nếu cậu ta biết điều, thực sự có năng lực, Khương Kim Minh cần gì phải thay cậu ta ngay khi Kinh Trập trở về?

 

Còn chẳng phải vì cậu ta bất tài vô dụng sao?

 

Tuy đúng là biết đọc biết viết, nhưng đọc thì chỉ đọc được đại khái, viết thì xiêu vẹo, nét chữ yếu ớt.

 

So với Vân Khuê trước kia thì đúng là tốt hơn, nhưng Hâm Thịnh đâu phải Vân Khuê, Khương Kim Minh đương nhiên sẽ không dung túng cậu ta.

 

Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi.

 

Mỗi lần Khương Kim Minh dẫn Hâm Thịnh ra ngoài, cậu ta đa phần đều cúi gằm mặt, không chống đỡ nổi việc lớn.

 

Kinh Trập không thích nói chuyện, nhưng tất cả tùy tùng bên cạnh các vị Chưởng tư đều có quan hệ tốt với cậu, tên Liêu Giang kia còn coi cậu là bạn, ngay cả Giang chưởng tư cũng có thái độ khá tốt với Kinh Trập.

 

Khương Kim Minh đã quen dùng Kinh Trập, làm việc vừa nhanh vừa tốt.

 

Cần gì bỏ gần tìm xa, bỏ tốt tìm xấu?

 

Hâm Thịnh chỉ thấy người khác đối xử tốt với Kinh Trập mà chưa bao giờ nghĩ đó là những gì Kinh Trập xứng đáng được nhận, còn bản thân mình làm được những gì.

 

Khương Kim Minh tức đến đau ngực, vịn bàn ngồi xuống.

 

Kinh Trập sợ ông tức quá sinh bệnh, vội vàng bước lên đỡ lấy ông.

 

Khương Kim Minh xua tay, thở dài nói: "Chuyện này cũng không trách ngươi được. Là do ta lúc trước không nên cho hắn hy vọng hão huyền, ngược lại gây ra rắc rối."

 

Nếu lúc trước Khương Kim Minh không cho cậu ta thêm cơ hội này, Hâm Thịnh dù có u ám ức chế đến đâu có lẽ cũng sẽ không ghen tị với Kinh Trập đến mức làm ra chuyện vu oan giá họa như vậy.

 

Khương Kim Minh nắm quyền kiểm soát cả Trực Điện Tư, ai hay qua lại với ai ông đương nhiên biết rõ.

 

Người của Tạp Mãi Vụ thân thiết với Kinh Trập, bên Ngự Thiện Phòng cũng thường xuyên có người đến tìm, bạn bè của Kinh Trập kể ra cũng không ít.

 

Cộng thêm... thị vệ ngự tiền tên Dung Cửu kia...

 

Khương Kim Minh từng điều tra, ngự tiền quả thực có nhân vật này, hơn nữa còn rất được Vi Hải Đông trọng dụng.

 

Đây có lẽ là lý do hôm nay Vi Hải Đông thuận tay giúp Kinh Trập.

 

Tâm trạng Khương Kim Minh cực kỳ không tốt, phất tay bảo Kinh Trập và tiểu nội thị kia lui ra ngoài, ngay cả mảnh vỡ cũng không cho người dọn dẹp.

 

Tiểu nội thị vừa bị dọa sợ, lúc đi ra vẫn còn chút hoảng hốt.

 

Kinh Trập an ủi: "Khương chưởng tư không phải giận ngươi đâu, đừng để trong lòng."

 

Tiểu nội thị vừa rồi nghe được đôi câu trong phòng, ngơ ngác nói: "Kinh Trập, chẳng lẽ là Hâm Thịnh vu oan cho ngươi sao?"

 

Kinh Trập khựng lại: "Tạm thời chưa có bằng chứng, cũng không thể nói như vậy được."

 

Chỉ là sống trong cung này, ít nhiều cũng phải biết nghe hiểu ý tại ngôn ngoại, tiểu nội thị nghe lời Kinh Trập, sắc mặt trắng bệch.

 

Kinh Trập chỉ dặn cậu ta cẩn trọng lời nói việc làm rồi cho cậu ta về.

 

Tuy nhiên, dù tiểu nội thị không nói, nhưng chuyện Thận Hình Tư đến cửa, Kinh Trập đi rồi trở lại, Hâm Thịnh mất tích đều xảy ra trong cùng một ngày.

 

Thêm vào đó, lúc Thận Hình Tư đến, Khương Kim Minh sợ xảy ra chuyện nên mở toang cửa chính, chuyện xảy ra bên trong cũng có người nghe thấy.

 

Trong cung không thiếu người thông minh, kẻ ngốc chỉ có chết sớm.

 

Kinh Trập bình an vô sự trở về, Hâm Thịnh lại bặt vô âm tín. Cộng thêm việc Hâm Thịnh ngày thường hay ghen ghét đố kỵ với Kinh Trập, suy đoán một chút là khó tránh khỏi liên tưởng đến cậu ta.

 

Kinh Trập không nói nhiều với người ngoài, ai hỏi cũng không nói.

 

Lúc riêng tư, khi Thế Ân bọn họ đến hỏi, Kinh Trập mới kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay.

 

Thế Ân cực kỳ phẫn nộ: "Tên này ăn no rửng mỡ à? Suốt ngày toan tính ba cái chuyện vặt vãnh, cũng không xem lại mình có xứng không?"

 

Tuệ Bình trầm giọng: "Bây giờ quan trọng nhất là tại sao Thận Hình Tư lại bị thuyết phục đến điều tra?"

 

Thận Hình Tư không thể chỉ vì một câu nói của Hâm Thịnh mà tùy tiện tin tưởng đến điều tra Kinh Trập, trừ khi trong tay cậu ta có bằng chứng khiến Thận Hình Tư tin phục.

 

Cốc Sinh quay phắt sang nhìn Kinh Trập: "Ngươi có bị mất đồ gì không?"

 

Kinh Trập: "Đồ quan trọng thì chắc chắn không mất. Nhưng mấy ngày nay ta không ở trong phòng nên chưa kiểm tra kỹ."

 

Tuệ Bình cau mày: "Chẳng lẽ là lén lút đột nhập?"

 

Lúc cậu ta ở trong phòng lại chẳng hề cảm thấy gì.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Không có đạo lý ngày nào cũng phòng trộm, nếu cậu ta thực sự trộm mất thứ gì thì chúng ta cũng bó tay."

 

Đồ đạc của Kinh Trập rất nhiều, ngoài đồ Dung Cửu tặng còn có đồ của Càn Minh Cung. Trực Điện Tư đương nhiên không thể mở kho riêng cho cậu, chỉ có thể nhét hết vào phòng, nhét chật ních.

 

Nhiều đồ như vậy, nếu mất một hai món, trừ khi đặc biệt kiểm tra, nếu không căn bản không biết đường nào mà lần.

 

...

 

Tôn Thiếu Đào cười trở về Thận Hình Tư.

 

Vị chưởng tư này thường xuyên cười, cười lên rất hòa nhã, khiến người ta bất giác thả lỏng.

 

"Đi đưa Hâm Thịnh và mấy người đi ra ngoài hôm nay đến đây hết cho ta."

 

Ngón cái Tôn Thiếu Đào quệt qua khóe miệng, bình thản nói.

 

Động tác này vừa làm ra, người đi sau lưng Tôn Thiếu Đào giọng càng thấp hơn, "Tiểu nhân đi ngay đây."

 

Nơi Thận Hình Tư khiến người ta sợ hãi này, nhìn bề ngoài thì cũng giống bất kỳ nơi nào khác, ánh nắng mùa đông hiếm hoi ấm áp rọi vào, tụ lại trên mặt đất như một đóa hoa rực rỡ.

 

Tôn Thiếu Đào uống một ngụm trà nóng, nhướng mày nhìn người được đưa vào.

 

Gã phất tay, những người khác đều đứng sang một bên, chỉ còn lại một tiểu thái giám lạ mặt đứng giữa.

 

Trên mặt cậu ta có một nốt ruồi, khá rõ.

 

Tôn Thiếu Đào cười với cậu ta: "Ngươi tên Hâm Thịnh?"

 

"Vâng ạ, tiểu nhân tham kiến Tôn chưởng tư."

 

Tôn Thiếu Đào hài lòng gật đầu, "Người này à, trông cũng khá đấy chứ."

 

Trên mặt Hâm Thịnh vừa định nở nụ cười tạ tội thì nghe thấy Tôn Thiếu Đào cười híp mắt nói: "Ngươi đến Thận Hình Tư để tố cáo Kinh Trập, thái giám nhị đẳng cùng Tư với ngươi phải không?"

 

"Đúng vậy."

 

"Bằng chứng đâu?"

 

"Ở đây." Hâm Thịnh cẩn thận lấy một chiếc lọ ngọc từ trong ngực ra, đặt trong lòng bàn tay, "Xin Tôn chưởng tư xem qua, đây là thần dược chỉ có ở ngự tiền."

 

Tôn Thiếu Đào sai người mang tới, vật này cầm vào tay không lạnh không nóng, rất thoải mái. Bản thân chất ngọc đã khó tìm, chưa kể giá trị của nó quả thực không phải vật tầm thường.

 

Quan trọng nhất là, Hâm Thịnh đã nói trúng một điểm.

 

Kiểu dáng lọ ngọc như thế này chỉ có ở ngự tiền.

 

Chỉ có ngự dược chuyên dùng cho Hoàng đế mới có hình dáng như vậy.

 

Trong lòng Tôn Thiếu Đào đang tính toán, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, "Nhưng mà, ta nhớ ngự tiền từng ban thưởng cho Kinh Trập một lần, biết đâu những thứ này chính là được ban thưởng vào lúc đó thì sao?"

 

Sắc mặt Hâm Thịnh vặn vẹo, mang theo chút ghen tị nói: "Nếu là thứ khác thì còn có khả năng, nhưng thứ này đã xuất hiện trong tay Kinh Trập từ rất lâu trước khi cậu ta được ban thưởng."

 

Dứt lời, cậu ta lại nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói.

 

"Kinh Trập không thể nào có được đồ của ngự tiền, nhưng trong tay cậu ta lại có số lượng lớn lọ ngọc, chắc chắn là có người có quan hệ không tầm thường với ngự tiền vẫn luôn lén lút tuồn đồ cho cậu ta."

 

Ngay cả trước khi Khương Kim Minh trọng dụng cậu ta, cậu ta đã âm thầm theo dõi Kinh Trập rồi.

 

Nói ra thì cũng có vài phần đạo lý.

 

"Người đâu, giải Hâm Thịnh xuống tra khảo kỹ càng, xem trên người hắn còn chuyện gì khác không, rồi moi cho ra kẻ đứng sau màn cho ta."

 

Tôn Thiếu Đào lơ đễnh ra lệnh.

 

Còn về việc tự mình ra tay?

 

Gã cũng muốn lắm, nhưng hiện tại còn có việc quan trọng hơn.

 

Niềm vui sướng trên mặt Hâm Thịnh đông cứng lại, hoảng hốt nhìn Tôn Thiếu Đào: "Chưởng tư, chuyện, chuyện này là sao? Ta đã khai hết rồi mà, ngài không nên đi bắt Kinh Trập sao, tại sao..."

 

"Kinh Trập bị cuốn vào chuyện này chỉ là tai nạn." Tôn Thiếu Đào nhắc đến Kinh Trập như nhắc đến một người quen, "Còn ngươi, làm thế nào mà lách luật vào được đây, đương nhiên phải tra khảo cho kỹ."

 

Hâm Thịnh bị đè vai xuống nhưng vẫn liều mạng giãy giụa.

 

"Không, không thể nào, các ngươi đều bao che cho hắn, tại sao, ta rõ ràng đã nói hết rồi, những thứ này đều là vấn đề của Kinh Trập, tại sao các ngươi không tin chứ!"

 

Hâm Thịnh bị lôi ra ngoài, nhưng lời cậu ta để lại vẫn vang vọng trong phòng.

 

Tôn Thiếu Đào đặt lọ ngọc lên bàn, bình tĩnh quét mắt nhìn những người khác.

 

Sau đó, ý cười càng đậm.

 

"Tiếp theo, đến lượt mấy người các ngươi nói cho ta biết, tại sao ta vừa đi vắng một cái, lúc về lại như trời sắp sập đến nơi rồi thế này." Giọng gã nhẹ nhàng từ tốn, không mang theo chút hỏa khí nào, "Ta ấy à, suýt chút nữa thì bị đám nhãi ranh các ngươi hại chết rồi."

 

Theo mỗi lời Tôn Thiếu Đào nói ra, những người bên dưới đều run lẩy bẩy không ngừng.

 

Tôn Thiếu Đào leo lên được vị trí hiện tại, thủ đoạn chắc chắn tàn nhẫn hơn vẻ ngoài hòa nhã của gã rất nhiều.

 

Một người trong số đó căng da đầu nói: "Không phải tiểu nhân tự ý hành động, trong đống công văn trên bàn Chưởng tư, quả thực có một tờ lệnh bắt Kinh Trập."

 

Bọn họ nhận ra chữ viết của Chưởng tư, cũng biết rõ con dấu của Chưởng tư.

 

Thứ như vậy, đặt trong đống công văn cần xử lý, tự nhiên sẽ được bọn họ thi hành.

 

Mãi đến lúc này, sắc mặt Tôn Thiếu Đào mới hơi biến đổi.

 

"Công văn đâu?"

 

Một người lấy từ trong ngực ra, bước lên hai bước, cúi người đưa cho Tôn Thiếu Đào.

 

Tôn Thiếu Đào mở ra xem, phát hiện chữ viết trên đó quả thực là chữ của mình, con dấu đóng trên đó cũng quả thực là ấn riêng của mình.

 

Thứ này nếu đưa ra ngoài, dù là Tôn Thiếu Đào cũng không có cách nào chứng minh đây không phải do mình viết.

 

Nhưng gã biết rất rõ, mình chưa bao giờ hạ lệnh như vậy.

 

Người nào đụng được, người nào không đụng được, trong Thận Hình Tư tự có một cán cân.

 

Ở đây không có cái gọi là công bằng.

 

Mặc dù Thận Hình Tư gánh vác trách nhiệm phán xét hình phạt, nhưng nói cho cùng, nếu thực sự chuyện gì cũng có thể công bằng chính trực, thì Thận Hình Tư đã sớm đổi người làm rồi.

 

Loại người như Kinh Trập, có quan hệ dây mơ rễ má với Thị Vệ Xử, trừ khi cậu phạm trọng tội, nếu không chỉ một chút lỗi nhỏ, Thận Hình Tư sẽ không mạo hiểm đối đầu với Thị Vệ Xử.

 

Còn Dung Cửu kia...

 

Sắc mặt Tôn Thiếu Đào hơi trầm xuống, đi lại trước ngự tiền, ở trong cung này, ít nhiều cũng nghe nói đến người này.

 

Chỉ là người này vô cùng bí ẩn, tuy làm việc bên cạnh Vi Hải Đông, nhưng người từng gặp, từng nhìn thấy hắn lại rất ít.

 

Nhưng không có nghĩa là Tôn Thiếu Đào dám tùy tiện đắc tội.

 

Cứ nhìn sự bảo vệ của Vi Hải Đông là biết, chắc chắn không phải vì thích Kinh Trập, mà là vì Dung Cửu kia.

 

Tôn Thiếu Đào có điên mới đi đối đầu với Vi Hải Đông.

 

Gã nắm chặt công văn trong tay, rốt cuộc là kẻ nào hãm hại gã, muốn mượn tay gã để đả kích Dung Cửu? Hay là, trong chuyện này còn có vấn đề gì mà gã chưa nhận ra?

 

Cứ nghĩ đến chuyện này là Tôn Thiếu Đào lại đau đầu.

 

...

 

Trong Càn Minh Cung, Cảnh Nguyên Đế đang thay y phục, Ninh Hoành Nho cẩn thận dâng áo khoác ngoài mới cho hắn.

 

Dưới đất có một người đang quỳ, thuật lại từng câu từng chữ những chuyện xảy ra hôm nay.

 

Bao gồm cả những việc đang diễn ra ở Thận Hình Tư.

 

Cảnh Nguyên Đế thay triều phục ra, khoác lên mình bộ thường phục vừa vặn, ngón tay trắng bệch vuốt phẳng ống tay áo, cuối cùng đặt lên chiếc túi thơm bên hông.

 

Người kia nói xong, cung thất chìm vào sự im lặng dị thường.

 

Ninh Hoành Nho nói khẽ: "Tôn Thiếu Đào là kẻ cơ trí, e là sẽ nhìn thấu đôi chút."

 

Tuy nhiên, dù có nhìn thấu cũng chẳng sao.

 

Tôn Thiếu Đào là kẻ biết điều, chỉ cần nhận ra nguy hiểm, kẻ rút lui nhanh nhất cũng chính là gã.

 

Hôm nay, chẳng qua chỉ là một vở hài kịch.

 

Nhưng đã là vở kịch được biên soạn sẵn, mỗi người trên bàn cờ đều phải thuận theo thế cờ mà di chuyển.

 

Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng mở miệng: "Mao Tử Thế đến chưa?"

 

"Đang ở ngoài điện ạ."

 

"Vậy cho hắn vào đi."

 

...

 

Nếu không phải đến chập tối, Kinh Trập chợt nhìn thấy bóng dáng Dung Cửu từ xa dưới ánh hoàng hôn, cậu suýt quên mất chuyện xảy ra hôm nay.

 

Công việc trong tay đã xử lý xong xuôi, cậu ra ngoài vốn là để chạy việc vặt cho Khương Kim Minh.

 

Vừa khéo đưa đồ xong, đang trên đường về.

 

Chỉ là hiếm thấy, trên cung đạo tối tăm vắng vẻ này, ngoài bóng dáng cao lớn của Dung Cửu, còn một bóng người lêu lổng khác đang thong thả đi theo sau hắn.

 

Dáng đi của người này không được vững vàng như Dung Cửu, mang theo vẻ phóng khoáng bẩm sinh.

 

Hắn ta đi tụt lại phía sau nửa bước theo Dung Cửu, đây là một thói quen bản năng.

 

Hai người này rất thân thiết.

 

Trong lòng Kinh Trập bất chợt lóe lên ý nghĩ này.

 

Dung Cửu dừng bước trước mặt Kinh Trập, quan sát cậu vài lần: "Xong việc rồi à?"

 

Kinh Trập: "Biết rồi còn hỏi."

 

Cậu khẽ cau mày, hỏi lại.

 

"Vi Hải Đông là do huynh mời đến cứu nguy à?"

 

"Chỉ là tình cờ, đúng lúc muốn về nên nhờ hắn giúp một tay."

 

Lời giải thích này nghe rất hợp lý, nếu không Vi Hải Đông đường đường là thống lĩnh thị vệ, dựa vào đâu mà vì Dung Cửu, quay lại vớt bạn của hắn?

 

Kinh Trập gật đầu, nhưng không nói rõ là tin hay không tin.

 

Cậu chớp mắt, nhìn về phía người đang hứng thú quan sát cậu sau lưng Dung Cửu, "... Không giới thiệu một chút, vị này là ai sao?"

 

Người này dung mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa, giống như một thư sinh sạch sẽ.

 

Dung Cửu: "Mao Tử Thế, một người, bạn."

 

Giọng nói lạnh lùng của hắn nghe không hiểu sao có chút miễn cưỡng, đặc biệt là khi nói đến từ "bạn" cuối cùng, mặt càng lạnh như băng.

 

Cứ như đang nói đến kẻ thù chứ không phải bạn bè.

 

Kinh Trập nghe xong sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng cậu không ngờ người phản ứng mạnh hơn lại là Mao Tử Thế.

 

Mao Tử Thế như bị lời của Dung Cửu dọa sợ, liên tục lùi lại phía sau, "Bạn, ha ha ha ha ha bạn, Dung Cửu? Ha ha ha ha ha ha..."

 

Hắn ta cười vô cùng sảng khoái, nếu không phải còn chút kiềm chế, e là đã lăn ra đất cười rồi.

 

Kinh Trập ngờ vực nhìn Mao Tử Thế, ánh mắt lạnh buốt thấu xương của Dung Cửu cũng liếc qua, khiến hắn ta rùng mình một cái.

 

Mao Tử Thế lập tức trở lại bình thường, cười tủm tỉm nhìn Kinh Trập: "Này, Kinh Trập, ta đúng là bạn của Dung Cửu, trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi."

 

Hắn ta rất nhiệt tình, tuy có chút kỳ quái nhưng cũng rất thân thiện.

 

Kinh Trập trước đó tuy nói muốn gặp bạn của Dung Cửu, nhưng không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh và thời điểm này.

 

Mao Tử Thế dường như rất tò mò về cậu.

 

Đó là một sự tò mò hơi kỳ lạ, giống như Tông Nguyên Tín.

 

Dường như cả Tông Nguyên Tín hay Mao Tử Thế đều cảm thấy việc bên cạnh Dung Cửu xuất hiện một người như vậy là rất chấn động.

 

Vì người này là thái giám, hay vì họ cho rằng bên cạnh Dung Cửu không nên có sự tồn tại như vậy?

 

... Khoan đã, trong lòng những người này, quan hệ giữa Dung Cửu và cậu được coi là gì?

 

Cũng là bạn bè sao?

 

Hy vọng là vậy.

 

Kinh Trập thầm nghĩ, nếu không thì rắc rối to rồi.

 

Nếu Mao Tử Thế biết được suy nghĩ của Kinh Trập, chắc chắn sẽ cười lớn.

 

Bạn bè?

 

Bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, thứ không thể có nhất chính là bạn bè.

 

Hôm nay nếu không nhờ phúc của Kinh Trập, e là cả đời này Mao Tử Thế cũng không thể nghe thấy hai chữ này từ miệng Dung Cửu.

 

Cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.

 

Kinh Trập không phải là bạn của Cảnh Nguyên Đế, bởi vì quan hệ bạn bè hoàn toàn không đủ để che giấu lòng tham của hắn.

 

Mao Tử Thế là người rất hoạt bát hướng ngoại, cảm xúc và tư duy nhảy vọt nhanh hơn người thường rất nhiều, vừa rồi còn đang hỏi Kinh Trập quen biết Dung Cửu thế nào, lát sau đã kể về những chuyện hắn làm mấy ngày nay, chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

 

Kinh Trập nghe mà không nhịn được cười.

 

Mao Tử Thế theo bản năng dừng lại, nhìn Kinh Trập.

 

Dung Cửu bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Kinh Trập.

 

Kinh Trập che miệng, chậm rãi nói: "Ta chỉ cảm thấy, Dung Cửu và ngươi có chút giống nhau."

 

Mao Tử Thế cau mày, ngờ vực quan sát Dung Cửu.

 

"Ta và hắn giống nhau chỗ nào?"

 

Nếu là người khác nói Cảnh Nguyên Đế giống hắn ta trước mặt hắn ta, Mao Tử Thế chắc chắn sẽ cười vỡ bụng, sau đó đánh cho kẻ đó một trận.

 

Giống Cảnh Nguyên Đế, đúng là xui xẻo tám đời.

 

Kinh Trập: "Đều rất thông minh, tư duy linh hoạt, phong cách nói chuyện cũng có chút tương đồng, giống như... từng học chung một thầy vậy."

 

Mao Tử Thế ngạc nhiên nhìn Dung Cửu: "Ngươi nói với cậu ấy rồi?"

 

Dung Cửu lạnh nhạt: "Không."

 

Mao Tử Thế chép miệng tấm tắc, đi vòng quanh Dung Cửu và Kinh Trập một vòng: "Không đúng, chắc chắn ngươi nói rồi, nếu không sao Kinh Trập biết được?"

 

Nói xong câu này, hắn ta lại nhìn về phía Kinh Trập.

 

"Ngươi đoán không sai, ông ngoại của hắn chính là sư phụ của ta."

 

Kinh Trập hiểu ra, thảo nào lại có cảm giác này.

 

Cậu thẳng thắn nói: "Dung Cửu không hay kể chuyện gia đình với ta, nên chuyện này hắn thực sự chưa nói."

 

Trong mắt Mao Tử Thế tràn đầy kinh ngạc, khứu giác nhạy bén này... Hắn ta chợt hiểu ra, tại sao trước khi đưa hắn đến đây, Cảnh Nguyên Đế còn dặn dò một câu.

 

"Trước mặt em ấy, chỉ cần nói thật từng câu từng chữ là được, không cần nói dối."

 

Lúc đó Mao Tử Thế còn chưa hiểu ý Cảnh Nguyên Đế, giờ thì đã rõ mồn một.

 

Kinh Trập rất nhạy bén, nói dối trước mặt cậu ngược lại là sự che giấu vô dụng, càng khiến cậu sinh nghi.

 

Nếu chuyện gì cũng nói thật, thì những lời nói ra sẽ được Kinh Trập tự nhiên chấp nhận.

 

Bất kể chuyện đó ly kỳ đến mức nào.

 

Với tính cách của cậu, càng sẽ không chủ động dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, nên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, dường như Kinh Trập sẽ tự nhiên chấp nhận mọi chuyện người khác nói, giống như một người đáng thương đặc biệt dễ bị lừa gạt.

 

"Kinh Trập, ngươi có từng nghĩ đến việc làm chút..."

 

Lời nói hào hứng của Mao Tử Thế còn chưa dứt, bàn tay như móng đại bàng của Dung Cửu đã chộp lấy vai hắn, cứng rắn đến mức suýt bẻ gãy xương hắn.

 

Hắn kêu oai oái hai tiếng: "Được rồi được rồi, ta không đào góc tường nhà ngươi là được chứ gì, buông tay, mau buông tay!"

 

Kinh Trập nhận ra, Mao Tử Thế hơi sợ Dung Cửu.

 

Chuyện này cũng bình thường, ai mà không sợ hắn chứ?

 

Nhưng bên cạnh nỗi sợ hãi, sự tiếp xúc giữa Dung Cửu và Mao Tử Thế quả thực chứng minh cho câu nói Mao Tử Thế là người quen.

 

Mặc dù Vi Hải Đông thỉnh thoảng cũng trêu đùa Kinh Trập, cũng rất thân thiết với Dung Cửu, nhưng Dung Cửu sẽ không thả lỏng trước mặt Vi Hải Đông.

 

Dù sao thì Vi Hải Đông vẫn là cấp trên của Dung Cửu.

 

Mao Tử Thế này chắc hẳn thực sự là bạn của Dung Cửu... hoặc ít nhất cũng là người quen thuộc nào đó có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác đôi chút.

 

Điều này chắc chắn khiến Kinh Trập yên tâm hơn.

 

Dung Cửu rất ít khi nhắc đến chuyện quá khứ, nhưng Mao Tử Thế là học trò của ông ngoại hắn, quan hệ với hắn cũng khá thân thiết, vậy ít nhất cũng chứng tỏ... vị ông ngoại này đối xử với hắn chắc cũng không tệ?

 

Không phải trưởng bối nào cũng không đáng tin cậy, chuyện này đã đủ để Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm.

 

Mao Tử Thế ở lại không lâu, một lát sau đã cáo từ có việc phải đi, nhưng trước khi đi, hắn tặng cho Kinh Trập một món đồ chơi nhỏ.

 

"Thấy không, đây là lỗ bắn, chỉ cần ngươi buộc nó vào cánh tay, khi vung tay, cơ quan bên trong sẽ b*n r*."

 

Đây là một món đồ chơi giống như ám khí giấu trong tay áo.

 

Kinh Trập còn chưa kịp từ chối, Mao Tử Thế đã vẫy tay rời đi.

 

Kinh Trập im lặng cầm "món đồ chơi nhỏ" trong tay, ai tặng đồ chơi mà lại tặng vũ khí hung tàn thế này?

 

Cậu vừa mới suýt bị bắt đi tra khảo vì tội tư thông, tàng trữ hàng cấm, giờ lại cầm thêm một dụng cụ chẳng khác gì binh khí.

 

Thứ này mà bị lục soát ra, dù Vi Hải Đông có bảo kê cho cậu thì e là cũng không đỡ nổi đâu nhỉ?

 

Kinh Trập nhìn Dung Cửu với vẻ mặt khó tả, Dung Cửu cau mày.

 

... Huynh cũng thấy rất nguy hiểm đúng không!

 

Dung Cửu: "Thứ này uy lực hơi nhỏ, cứ cầm chơi đi, đừng làm mình bị thương là được."

 

Kinh Trập: "..."

 

Hừ, chẳng nên hy vọng gì ở Dung Cửu.

 

"Ta cầm thứ này, nhỡ lần sau bị tố cáo điều tra tiếp, thì đúng là hết đường chối cãi."

 

Dung Cửu: "Sẽ không có ai dám điều tra em đâu."

 

Hắn nói thản nhiên.

 

Dù chỉ là một câu nói bình thường như vậy nhưng lại mang theo sự tự tin to lớn. Như thể lời hắn nói ra chính là chân lý.

 

Kinh Trập bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi. Dù sao thì, hôm nay nếu không có sự cho phép của huynh, chuyện này chưa chắc đã xảy ra, đúng không?"

 

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thẫm của người đàn ông.

 

Dung Cửu không trả lời, Kinh Trập liền nói tiếp.

 

"Lần tố cáo này không đầu không đuôi, sự việc được giải quyết cũng quá suôn sẻ, thời điểm Vi thống lĩnh trở về cũng quá trùng hợp, giống như vì chuyện này mà xuất hiện ở Thị Vệ Xử vậy. Đương nhiên, Thận Hình Tư đúng như dự đoán, sẽ không mạo muội đối đầu với Thị Vệ Xử, nên đã hủy bỏ mọi chuyện hôm nay... nhưng mệnh lệnh này, ban đầu rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?"

 

Kinh Trập nói xong những lời này, dường như mọi thứ xung quanh đều im bặt.

 

Dung Cửu không trả lời lời buộc tội của Kinh Trập, ngược lại vì một chuyện khác mà từ từ cau mày: "Em nghi ngờ ta sẽ chỉ đạo bất cứ việc gì bất lợi cho em?"

 

Kinh Trập ngẩn người trong giây lát, cái gì?

 

Sau đó, cậu lập tức phản ứng lại, "Ta không nói chuyện này là do huynh thiết kế, nhưng chắc chắn huynh biết chuyện này."

 

Kinh Trập không nhịn được, khẽ đá Dung Cửu một cái.

 

Giận dỗi cái gì chứ?

 

Cậu còn chưa giận, Dung Cửu lấy đâu ra mặt mũi mà giận?

 

Dựa vào việc hắn đẹp trai sao?

 

Dung Cửu: "Thận Hình Tư là Thận Hình Tư, Thị Vệ Xử là Thị Vệ Xử, Thị Vệ Xử không có quyền can thiệp vào Thận Hình Tư."

 

Chuyện này quả thực không phải mệnh lệnh của hắn.

 

Dù hắn có thân phận Hoàng đế kia, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

 

Kinh Trập gật đầu, hai nơi này quả thực không can thiệp lẫn nhau.

 

"Tuy nhiên, sau khi người của Thận Hình Tư đến Trực Điện Tư, ta quả thực có nhận được tin." Dung Cửu chậm rãi nói, "Chuyện này không phải do ta thiết kế, nhưng tại sao lại giao cho Vi Hải Đông, quả thực là có nguyên do."

 

Kinh Trập mím môi, cậu đã bảo mà, sao cứ thấy chuyện hôm nay suôn sẻ quá mức.

 

Trong chuyện này, chắc chắn có sự can thiệp của Dung Cửu.

 

"Huynh muốn chứng minh điều gì?"

 

Dung Cửu lạnh lùng nói: "Em và ta quan hệ thân thiết, nếu chuyện này do ta xử lý, ánh mắt của em sẽ dừng lại ở ta nhiều hơn, chứ không phải bản thân sự việc."

 

Bản thân, sự việc?

 

Kinh Trập im lặng, bản thân chuyện này có gì đáng để điều tra? Là sự ghen ghét của Hâm Thịnh? Bằng chứng của cậu ta? Hay là việc cậu ta làm sao liên lạc được với Thận Hình Tư, hoặc là...

 

Kinh Trập ngẩng đầu, nhìn Dung Cửu.

 

"Huynh muốn cho ta biết tầm quan trọng của quyền thế." Giọng cậu nhẹ và chậm, mang theo vẻ u sầu lạnh lẽo.

 

Chuyện mà Kinh Trập, thậm chí cả Trực Điện Tư đều coi là nguy hiểm, lại bị Vi Hải Đông dễ dàng dập tắt ngay từ trong trứng nước, giữa những lời nói cười, ai cũng có toan tính, nhưng cũng đều là lớp ngụy trang hòa nhã.

 

Là vì Tôn Thiếu Đào vốn dĩ lương thiện như vậy sao?

 

Ha, là vì Vi Hải Đông nắm giữ quyền thế mà Tôn Thiếu Đào không thể chống lại.

 

Quyền thế, hai chữ này, thật lay động lòng người.

 

Dung Cửu bước về phía Kinh Trập, bước chân trầm ổn, nhưng mỗi bước đều toát ra áp lực cướp đoạt, cho đến khi ép Kinh Trập vào tường cung.

 

Xúc cảm lạnh lẽo ập đến từ phía sau, bức tường mùa đông lạnh buốt, mà ngón tay Dung Cửu cũng mang theo hơi lạnh thấu xương.

 

Đặt lên trán Kinh Trập, như một tảng băng.

 

"Kinh Trập, em nên tham lam hơn, học cách cướp đoạt." Đây không phải lần đầu tiên hắn nói những lời như vậy.

 

Giọng nói lạnh lẽo của Dung Cửu bao trùm xuống như hơi thở của hắn, "Em nên tận dụng nanh vuốt của mình, học cách cướp đoạt bất cứ thứ gì cần thiết từ ta, từ bất kỳ ai."

 

Bao gồm cả quyền thế, địa vị.

 

Dùng sự lạnh lùng bọc lấy răng nanh, dùng sự tàn khốc tô điểm móng vuốt, học cách dùng bạo lực làm thủ đoạn, nghiền nát mọi lời nói hành động trái ngược với mình.

 

Kinh Trập gần như bị Dung Cửu nghiền nát trong lòng.

 

Điều này khiến cậu cảm thấy, Dung Cửu có chút đau khổ.

 

Luôn phải dõi theo Kinh Trập trong "nguy hiểm", cảm giác này khiến con người lạnh lùng vô tình này lại cũng có cảm xúc như vậy.

 

Dù nhỏ nhoi, nhưng vẫn bị Kinh Trập nhạy cảm bắt được.

 

Cậu muộn màng nhận ra, người đàn ông quả thực đang tức giận, nhưng không phải vì lý do cậu nghi ngờ lúc nãy.

 

Hắn giận vì Kinh Trập rõ ràng đã nhìn thấu nhưng lại không học được cách tận dụng.

 

Giống như một học sinh giỏi cái gì cũng biết, khó khăn lắm mới hạ mình miễn cưỡng dạy cho học sinh dốt một bài học thực tế, kết quả học sinh dốt xem xong lại còn cười ngây ngô nhìn học sinh giỏi.

 

Ngơ ngác, mờ mịt, còn cười ngốc nghếch.

 

Nhìn mà không hiểu thì không giận, hiểu rồi mà không biết làm, cái đó mới thực sự đáng giận.

 

Kinh Trập không phải không nhận ra điều này.

 

Khi Vi Hải Đông và Tôn Thiếu Đào nói chuyện, Kinh Trập quả thực cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo nào đó, ở xa xôi.

 

Kinh Trập không thích quyền thế, điều này phần nhiều liên quan đến trải nghiệm quá khứ. Bản tính cậu cũng thích cuộc sống bình đạm hơn.

 

Nhưng ai cũng phải thừa nhận, quyền thế quả thực là thứ tốt.

 

Dù là quá khứ hay hiện tại.

 

Kinh Trập không đến mức ngay cả điều này cũng không nhìn ra, thế thì mới thực sự là kẻ ngốc.

 

Kinh Trập khẽ thở dài: "Thật không biết huynh bị làm sao nữa..."

 

Nanh vuốt là cách ví von kỳ quái gì thế?

 

Cậu là chó con chắc?

 

Tại sao vô duyên vô cớ phải đi cướp đồ của người khác? Cái gì cũng phải dựa vào tranh giành cướp đoạt, thế thì là cường đạo à?

 

Cứ cảm thấy hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm, cứ cảm thấy cậu đi đường bằng cũng có thể ngã chết, cứ cảm thấy bên cạnh cậu còn vô số nguy hiểm... Đương nhiên, hôm nay đúng là nguy cơ.

 

Nhưng người như Hâm Thịnh rốt cuộc cũng hiếm.

 

"... Nhưng mà, ta sẽ nhớ kỹ."

 

Nửa câu đầu là tiếng thở dài bất lực, nửa câu sau lại là lời hứa nhẹ nhàng.

 

Dung Cửu không nên như vậy, luôn lo lắng cho cậu một cách đau khổ và dài đằng đẵng như thế.

 

Con người Kinh Trập, không dễ hứa hẹn.

 

Nhưng một khi đã hứa, sẽ cố hết sức thực hiện.

 

Ánh mắt Dung Cửu chợt trầm xuống, trên khuôn mặt vô cảm cuối cùng cũng có chút ý cười.

 

Nhưng lại âm u lạnh lẽo, mang theo cái lạnh thấu xương.

 

Trước kia, là hắn dùng sai cách.

 

Kinh Trập vốn là người như vậy, không có h*m m**n tấn công, cũng ít có khát khao tham lam, đối với cậu, càng bình yên đạm bạc lại càng vui vẻ.

 

Nhưng chỉ cần một ngày Dung Cửu không buông tha cậu, những chuyện cậu hy vọng, cuộc sống cậu mong muốn sẽ chỉ ngày càng xa vời.

 

Dù hiện tại cậu chưa bị ai biết đến, nhưng trong tương lai không xa, một số chuyện tất yếu sẽ xảy ra.

 

Dung Cửu kìm nén sự bạo ngược khát máu trong lòng, duy trì vẻ mặt lạnh lùng trên mặt.

 

Dùng máu tanh, tàn khốc không thể nhuộm Kinh Trập giống như hắn, vậy thì dùng sự thật, chân thành và một chút đau khổ tưởng chừng nhỏ nhặt, dùng sự thật mà cậu không thể chối cãi nhất...

 

Để cậu tự nguyện nuốt xuống ly rượu máu do Dung Cửu dày công ủ này.
Bình Luận (0)
Comment