Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 60

"Ngon quá!"

 

Kinh Trập trợn tròn mắt ngạc nhiên, thịt cá trong miệng tươi mềm vô cùng, lại có chút cay nồng, một hương vị rất đặc biệt.

 

"Minh Vũ, tay nghề của ngươi so với trước kia đúng là tiến bộ hơn nhiều."

 

Trong phòng của Minh Vũ có kê một chiếc bàn nhỏ.

 

Kinh Trập và Minh Vũ đang trốn ở đây, trên bàn bày hai đĩa thức ăn, một đĩa là món cá Kinh Trập vừa ăn, đĩa kia trông cũng đầy đủ sắc hương vị, chính là món thịt lợn xào lăn.

 

Đây là Minh Vũ đặc biệt làm cho Kinh Trập để an ủi tinh thần.

 

Không tiện ăn uống lộ liễu ở Ngự Thiện Phòng nên họ lén lút mang về phòng mình.

 

Minh Vũ nghe Kinh Trập khen, cười hì hì nói: "Khổ luyện lâu như vậy, nếu không tiến bộ chút nào thì chẳng phải bị Chu tổng quản đánh chết sao?"

 

Kinh Trập đã biết thói quen của Chu Nhị Hỉ.

 

Gã là người tin vào câu thương cho roi cho vọt, làm không tốt là đánh chết bỏ, đánh cho đến khi làm được mới thôi. Dưới trướng gã, đừng hòng làm kẻ vô lo vô nghĩ chẳng biết gì.

 

Tuy nhiên, người được hưởng sự đãi ngộ này của gã gần như không có.

 

Phải là người chủ động cầu xin mới được.

 

Chu Nhị Hỉ đâu có kiên nhẫn như vậy, rảnh rỗi không có việc gì lại đi dạy người khác, đồ đệ gã nhận hiện nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Minh Vũ không tính là đồ đệ của gã, nhưng gã đối xử với Minh Vũ cũng coi như tận tâm.

 

Minh Vũ thấy ánh mắt lo lắng của Kinh Trập, lắc đầu nói: "Không sao thật mà, Chu tổng quản ra tay có chừng mực, hơn nữa ông ấy đánh người cũng là khi bọn ta làm sai thật mới đánh, vô duyên vô cớ sao lại đánh bọn ta?"

 

Lúc bị đánh thì đau thật, nhưng cũng nhớ đời.

 

Nếu không thì làm sao Minh Vũ chỉ trong thời gian ngắn đã có vài món tủ như vậy?

 

Đây là một bản lĩnh tốt.

 

Ai mà chẳng muốn học thêm vài món, có tuyệt chiêu giữ nhà?

 

Nếu gặp phải người giấu nghề thì Minh Vũ có học cả đời cũng chẳng xong.

 

Trong tiết trời lạnh giá này, Minh Vũ còn lén chuẩn bị một chút rượu nếp, lượng không nhiều, chỉ để nếm thử cho biết vị. So với tuyết rơi lả tả bên ngoài, họ uống chút rượu, nhấm nháp món nóng, thật là thích ý vô cùng.

 

Kinh Trập đã kể hết những chuyện xảy ra gần đây cho Minh Vũ nghe.

 

Đối với người khác, Kinh Trập có thể còn giấu giếm, nhưng với Minh Vũ, cậu luôn nói hết mọi chuyện.

 

Minh Vũ nghe mà lúc vui lúc buồn.

 

Đến cuối cùng, chút rượu dưới đáy chén vẫn chưa uống hết, người đã hoàn toàn bị câu chuyện của Kinh Trập thu hút.

 

Minh Vũ: "Kinh Trập, kẻ đứng sau Hâm Thịnh rốt cuộc là ai?"

 

Kinh Trập lại gắp một miếng cá, lắc đầu.

 

"Ta nào biết? Ta còn chưa biết kẻ đứng sau Khang Mãn là ai đây này."

 

Cái nhiệm vụ chết tiệt đó đến giờ vẫn chưa xong.

 

Kinh Trập mỗi ngày nhớ đến là lại muốn mắng hệ thống một trận. Vốn dĩ nhiệm vụ này nhìn đã thấy khó, không ngờ đằng sau Khang Mãn còn dính dáng đến Khang phi.

 

Minh Vũ cắn đũa: "Không đúng, Khang Mãn để mắt đến ngươi là tai nạn. Kẻ đứng sau gã là ai vốn không quan trọng. Nhưng Hâm Thịnh thì sao? Kẻ đứng sau cậu ta là ai?"

 

Kinh Trập: "Trong cung này, người có thù oán với ta chỉ có vài người đó, đếm đi đếm lại cũng chẳng ai có bản lĩnh này."

 

Minh Vũ chợt nghĩ ra: "Liệu có phải là Thái hậu nương nương không?"

 

Việc lật đổ Hoàng Khánh Thiên ban đầu dựa vào bằng chứng mà Sầm gia cất giữ. Mặc dù cuối cùng Hoàng gia sụp đổ phần nhiều liên quan đến triều chính, nhưng đó cũng là bước đệm đầu tiên.

 

Chưa kể sau đó Càn Minh Cung còn ban thưởng cho Kinh Trập.

 

Nếu Thái hậu có lòng muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra Kinh Trập.

 

Kinh Trập ngẫm nghĩ một lát, vẫn lắc đầu.

 

Cậu nói: "Thọ Khang Cung hiện tại, ngoại trừ việc ra tay trong vụ hỏa hoạn ở Vĩnh Ninh Cung thì vẫn luôn rất im ắng. Rõ ràng Thái hậu nương nương không muốn gây sự chú ý với bất kỳ ai. Nếu vào thời điểm mấu chốt này mà muốn ra tay với ta, thì cứ âm thầm làm là được, việc gì phải gióng trống khua chiêng tìm đến Thận Hình Tư?"

 

Lúc Thái hậu còn nắm quyền hậu cung, Thận Hình Tư chắc chắn không dám trái lệnh bà ta, đừng nói là ra tay với Kinh Trập, cho dù là điều tra Dung Cửu, họ cũng buộc phải làm.

 

Nhưng hiện tại thế lực Thái hậu suy yếu, hẳn phải biết thói đời trong hậu cung này là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu bị người ta bằng mặt không bằng lòng, ngược lại còn hỏng việc.

 

Bà ta không cần thiết phải làm như vậy.

 

Minh Vũ nghe Kinh Trập nói cũng không khỏi gật đầu.

 

"Thái hậu quả thực không cần thiết phải làm vậy. Bà ta muốn ngươi chết thì có cả ngàn cách, tống ngươi vào Thận Hình Tư ngược lại chẳng có tác dụng gì."

 

Tuy sẽ khiến Kinh Trập chịu chút khổ sở, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

 

Trừ khi Thái hậu đích thân ra mặt, nếu không sớm muộn gì Kinh Trập cũng sẽ ra ngoài.

 

Thế thì thà sai người âm thầm tìm cơ hội ra tay, hoặc trực tiếp ban cho một chén rượu độc cho xong.

 

"Nhưng không phải Thái hậu thì còn ai vào đây?" Minh Vũ buồn rầu, "Sao ta cứ cảm thấy ngươi rời khỏi Bắc Phòng xong là tứ phía đều có nguy cơ, làm gì cũng gặp chuyện thế nhỉ."

 

Kinh Trập khựng lại, cười khổ: "Chuyện này ta làm chủ được sao?"

 

Minh Vũ thở dài: "May mà giờ ngươi là thái giám nhị đẳng, không phải tiểu nội thị tùy tiện nào đó, cho dù thực sự vào Thận Hình Tư cũng chưa chắc đã bỏ mạng trong đó."

 

Kinh Trập nghe lời Minh Vũ, có chút thất thần, một lát sau, cậu do dự kể lại những bất đồng giữa mình và Dung Cửu cho Minh Vũ nghe.

 

Tất nhiên là lược bỏ chuyện Dung Cửu thà tự làm mình bị thương cũng muốn dạy dỗ cậu.

 

Minh Vũ mà biết chuyện này, e là sẽ bổ đầu Kinh Trập ra xem, chất vấn cậu sao không chạy trốn.

 

... Dung Cửu, quả thực quá nguy hiểm.

 

Minh Vũ uống nốt ngụm rượu cuối cùng, lắc đầu với Kinh Trập: "Điểm này ta lại ủng hộ Dung Cửu. Những thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, ngươi có thể không học, nhưng leo lên cao không phải chuyện xấu."

 

Cậu ta không nghĩ Kinh Trập sẽ trở thành người như Dung Cửu, nếu thật sự như vậy thì Kinh Trập đã không phải là Kinh Trập.

 

Hơn nữa, nếu Kinh Trập thực sự biến thành Dung Cửu thứ hai, Dung Cửu còn thích cậu nữa không?

 

Điều thu hút Dung Cửu chẳng phải chính là sự mâu thuẫn và xung đột trên người Kinh Trập sao?

 

Nhưng đứng ở vị trí cao, nắm giữ quyền thế, quả thực là phương tiện để tự bảo vệ mình.

 

Bất kể là trong cung hay ngoài cung, xưa nay đều như vậy.

 

"Ngươi đừng vì chuyện xảy ra với gia đình năm xưa mà bài xích hoàn toàn chuyện này." Minh Vũ nhìn Kinh Trập đang im lặng, thở dài nói, "Đúng là năm xưa Hoàng Khánh Thiên làm quan to chức lớn nhưng vẫn làm chuyện bất nghĩa, bạn bè làm quan của cha ngươi cũng chẳng ai tốt đẹp gì, ngược lại những người hạ lưu lại chạy vạy giúp đỡ các ngươi... nhưng chính vì vậy, ngươi cũng nên biết quyền thế là thứ tốt."

 

Nếu không phải Hoàng gia có quyền thế, Hoàng Khánh Thiên làm sao làm được những chuyện như vậy?

 

Tạm không nghĩ đến những chuyện tồi tệ đó, điều này chứng minh tầm quan trọng của quyền thế, nó chỉ là một thanh binh khí.

 

Nắm trong tay những người khác nhau sẽ có những phản ứng khác nhau.

 

Kinh Trập đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

 

Kinh Trập than thở: "Không phải ta không hiểu đạo lý này. Chỉ là ngươi cũng biết đấy, nếu muốn leo lên cao nữa, hiện tại ở Trực Điện Giám này không có cửa đâu."

 

Vậy thì chỉ có thể đi nơi khác.

 

Nhưng việc điều chuyển trong cung mỗi năm một lần, chính là vào cuối năm. Có thể đi đâu, chỗ nào có chỗ trống, dù là người không có ý định chuyển đi thì ít nhiều cũng nghe ngóng được đôi chút.

 

Hiện tại, chỗ các cung phi không thiếu người lắm.

 

Dù sao sau đợt người mới vừa rồi, vị trí trong cung đã cố định, sẽ không có quá nhiều thay đổi. Sau khi Thái hậu im hơi lặng tiếng, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có người mới vào cung.

 

Nếu không thì là những nơi như Ngự Thiện Phòng, Tạp Mãi Vụ, Thận Hình Tư... nhưng những nơi này đa phần cũng gặp vấn đề tương tự như Trực Điện Giám.

 

Nói cho cùng, thái giám tam đẳng không đáng giá, thái giám nhị đẳng thì đầy rẫy, nhưng muốn lên được vị trí Đại thái giám và Tổng quản Chưởng tư các nơi thì ngoài việc có thâm niên ra, còn phải dựa vào may mắn.

 

Vị trí bên trên không trống, người bên dưới làm sao leo lên được?

 

Chuyện này đâu phải cứ mấp máy môi là biến ra được.

 

Kinh Trập không nhịn được, thì thầm than vãn với Minh Vũ: "Ta thật sự không hiểu, Dung Cửu chê ta không ham hư vinh, không tham lam yêu tiền, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đời này lại bị người ta ghét bỏ vì cái này đấy!"

 

Cái không ham hư vinh này xưa nay luôn là lời khen, kết quả vào miệng Dung Cửu lại thành ra đáng ghét.

 

"... Cái này thì thôi đi, hắn làm như chỉ cần ta muốn là có thể leo lên cao bất cứ lúc nào vậy. Đúng, ta quả thực không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng đây là chuyện ta muốn là được chắc?"

 

Kinh Trập điên cuồng than vãn.

 

Thật sự không biết trong lòng Dung Cửu, việc thăng chức là chuyện tùy tiện đến mức nào.

 

Cũng đánh giá cậu cao quá rồi đấy!

 

Minh Vũ cười lớn, vỗ đùi nói: "Ai bảo chỗ nào cũng không có chỗ trống, chỉ cần ngươi muốn, Càn Minh Cung có đầy."

 

Nói đến đây, dù trong phòng không có ai khác, Minh Vũ vẫn không nhịn được hạ thấp giọng.

 

"Nghe nói lúc Ninh tổng quản không có mặt, Càn Minh Cung chết nhiều người lắm."

 

Mạng người cứ như cỏ dại, gặt hết lớp này đến lớp khác.

 

Kinh Trập: "Vị Ninh tổng quản này trước đó rốt cuộc là vì sao bị phạt vậy?"

 

Mặc dù không có tin tức gì lọt ra ngoài, nhưng Ninh Hoành Nho mất tích một thời gian rồi xuất hiện lại, người gầy đi trông thấy, chắc chắn không phải không có nguyên do.

 

Nhiều người đoán già đoán non, có lẽ Ninh Hoành Nho đụng trúng lúc Cảnh Nguyên Đế nóng nảy, nên ngay cả nhân vật như gã cũng bị trút giận.

 

Minh Vũ lắc đầu: "Ai mà biết được chứ?"

 

"Càn Minh Cung đó chính là địa ngục. Ai thích đi thì đi, ta không đi đâu." Kinh Trập nói, "Không có cái phúc phận đó, cũng chẳng có cái vận may đó."

 

Cũng không phải không có người muốn đánh cược một phen, biết đâu đổi được mạng phú quý. Nhưng đa phần người ta chết đi cũng lặng lẽ không tiếng động, trở thành đề tài bàn tán của người khác, thậm chí còn chẳng được gọi tên.

 

Minh Vũ: "Chẳng phải ngươi nói Dung Cửu là phó thủ của Vi Hải Đông à, hắn chắc chắn thường xuyên gặp bệ hạ, ngươi đã hỏi hắn chưa?" Cậu ta hơi tò mò, bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy Hoàng đế.

 

Kinh Trập cau mày, không biết vì sao lại thấy hơi khó chịu kỳ lạ với chủ đề này. Cậu vô thức sờ sờ cánh tay, dường như cảm thấy hơi lạnh.

 

"Hỏi mấy lần rồi, nhưng tính tình Dung Cửu ngươi cũng biết đấy. Nói đơn giản lắm, thà không hỏi còn hơn."

 

Chuyện dăm ba câu giải thích không rõ, đôi khi hắn chỉ dùng ba chữ là đuổi khéo người ta rồi, còn chẳng bằng lúc hai người cãi nhau.

 

Ít nhất lúc đó Dung Cửu không phải là tảng băng ít nói.

 

Điều duy nhất Kinh Trập thấy may mắn là điểm này.

 

Nếu Dung Cửu ngay cả lúc cãi nhau cũng là bức tượng đá nín nhịn, cạy miệng cũng không nói được một câu, thì Kinh Trập chắc chắn sẽ đá hắn.

 

Mẹ cậu bảo rồi, loại đàn ông như thế không được.

 

... Mặc dù lúc đó Liêu thị đang dỗ dành Sầm Lương nói đùa, chứ không phải nói với Kinh Trập.

 

Kinh Trập thật ra biết ở bên Dung Cửu vốn không nên, chỉ là cô độc một mình, trong lòng có chút hơi ấm, dù mang cảm giác tội lỗi cậu vẫn muốn ở bên Dung Cửu.

 

... Dù sao thì người như cậu vốn dĩ cũng không có khả năng có con nối dõi.

 

Kinh Trập cúi đầu, có chút ngẩn ngơ xuất thần.

 

"Nghĩ gì thế? Vẫn đang nghĩ đến bệ hạ à?" Minh Vũ vỗ vai cậu.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Ta chỉ đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngươi có biết một thái y tên Tông Nguyên Tín không?"

 

Minh Vũ cau mày, xoa cằm ngẫm nghĩ: "Không quen. Người của Thái Y Viện vốn ở xa chúng ta, sao thế, là đại phu Dung Cửu tìm cho ngươi à?"

 

Kinh Trập gật đầu: "Ta chỉ cảm thấy Vi thống lĩnh dường như rất kính trọng ông ấy."

 

Minh Vũ cười cười: "Nếu ngươi thực sự muốn biết thì có thể đi nghe ngóng thử. Tuy nhiên, ngươi cũng biết đấy, bên cạnh chúng ta cũng chẳng ai có cửa nẻo này, như mấy người ở Thái Y Viện, biết được cái họ là tốt rồi, khó mà biết thêm được gì khác."

 

Kinh Trập giữ vai cậu ta lại, cười nói: "Cần gì phải đi tra, chút động tĩnh này của chúng ta khéo lại gây chuyện."

 

Nếu thực sự muốn tra cái này, Kinh Trập thà đi hỏi Dung Cửu còn hơn.

 

Cậu chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi, nhưng Tông đại nhân đối với cậu cũng coi như có ơn cứu mạng.

 

Kinh Trập không muốn lấy oán báo ân.

 

...

 

"Kinh Trập, bên ngoài có người tìm ngươi."

 

Hôm nay Kinh Trập đang xúc tuyết trước nhà.

 

Vốn dĩ sáng sớm đã làm rồi, nhưng tuyết rơi lất phất lại phủ kín mặt đất. Đầu gối Khương Kim Minh cứ đến mùa đông là đau nhức, Kinh Trập không thể không dọn dẹp tuyết đọng trước cửa.

 

Kinh Trập để cái chổi sang một bên, xoa đôi tay đỏ ửng, hỏi tiểu nội thị đến truyền lời: "Có nói là ai không?"

 

Nếu là người của Tạp Mãi Vụ hay Ngự Thiện Phòng thì đã quen cửa quen nẻo, cũng quen với người của Trực Điện Tư, cứ thế mà vào thôi, cần gì phải truyền lời.

 

"Cậu ta nói cậu ta là người của Bắc Phòng."

 

Kinh Trập hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ là Vô Ưu?

 

Trước đó Kinh Trập từng nói với cậu ta nếu có rắc rối gì thì cứ đến thẳng Trực Điện Tư tìm cậu.

 

Xảy ra chuyện rồi sao?

 

Kinh Trập vội bước nhanh ra ngoài, dọc đường cũng chẳng màng đến tuyết bẩn bắn lên người.

 

Chỉ là không ngờ, ra đến cửa, người cậu gặp không phải Vô Ưu mà là Lập Đông.

 

Lập Đông co ro đứng ở chỗ khuất gió ngoài cửa, gió thổi hai má đỏ ửng, nếu không nhờ dáng người lộ ra có chút quen thuộc thì Kinh Trập suýt nữa không nhận ra.

 

Kinh Trập khẽ cau mày, thấy không phải Vô Ưu cũng không yên tâm hơn, ngược lại hỏi: "Lập Đông, ngươi tìm ta?"

 

Lập Đông bước lên vài bước, trông có vẻ hơi vội vàng.

 

Chỉ là cậu ta nhìn quanh quất rồi lại co rúm cổ, khẽ nói: "Có thể tìm chỗ nào vắng vẻ chút không?"

 

Kinh Trập: "Vào trong nói chuyện thì lộ liễu quá, ngươi đi theo ta."

 

Hai người cùng đến một cung đạo hẻo lánh bên ngoài Trực Điện Tư. Mặc dù gió lùa lạnh thấu xương nhưng hai bên trống trải, ai đến cũng nhìn thấy ngay.

 

Lập Đông dù lạnh hơn nhưng có vẻ rất hài lòng với chỗ này. Cậu ta đút tay vào tay áo, thì thầm nói: "Kinh Trập, hồi đó ngươi làm thế nào mà rời khỏi cái vũng bùn Bắc Phòng vậy?"

 

Kinh Trập vạn lần không ngờ Lập Đông lại đến hỏi cậu chuyện này.

 

"Ta nhờ người ở Tạp Mãi Vụ tìm mối giúp. Nhưng mà thời hạn mùa đông năm nay qua rồi, ngươi có muốn đi thì cũng phải đợi đến mùa đông năm sau."

 

Giọng Lập Đông có chút lo lắng: "Ta biết năm nay không kịp nữa, nhưng trước đây chẳng phải ngươi đến Trực Điện Tư trước thời hạn sao?"

 

Kinh Trập chớp mắt, thản nhiên nói: "Một là do Trực Điện Tư rất thiếu người, cần người gấp; hai là do Đức gia gia giơ cao đánh khẽ, cho phép ta đi trước."

 

Lúc đó, Kinh Trập trên danh nghĩa là người của Bắc Phòng, nhưng thực tế lại làm việc ở Trực Điện Tư.

 

Tiền tháng và chỗ ở các thứ vẫn tính ở Bắc Phòng.

 

Nếu không có sự cho phép của Trần Minh Đức, Kinh Trập không thể làm được điều đó.

 

Dù sao thì việc này cũng tổn hại đến lợi ích của Bắc Phòng.

 

Lập Đông nghe xong lời Kinh Trập, sắc mặt trắng bệch. Im lặng hồi lâu mới dùng hai ngón tay cái day thái dương, từ từ ngồi xổm xuống.

 

"Kinh Trập, ngươi có biết ta ghen tị với ngươi thế nào không?"

 

Lập Đông khẽ nói, "Ngươi có nhiều bạn bè như vậy, hễ gặp chuyện là chạy vạy giúp đỡ, còn ngươi, bò ra khỏi vũng bùn Bắc Phòng xong lại còn quay lại kéo Minh Vũ một cái, ha... sao ta không có cái phúc phận đó chứ?"

 

Cậu ta lầm bầm một mình, giọng nói vừa nhỏ vừa nhanh, gần như khiến người ta không nghe rõ cậu ta đang nói gì, mơ hồ đến mức khó chịu.

 

Kinh Trập lờ mờ nghe được một chút, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện cậu nên xen vào.

 

Gió lùa qua cung đạo rít gào, thổi vào da thịt lạnh buốt, chút hơi ấm vừa sưởi được dưới ánh mặt trời lúc nãy lại bay biến hết.

 

Kinh Trập đứng cùng Lập Đông một lúc, mới thấy cậu ta chống đầu gối đứng dậy.

 

Dáng vẻ đó trông có chút suy sụp.

 

Lập Đông siết chặt cổ áo, bàn tay lộ ra đầy vết cước, trông có chút tang thương.

 

Cậu ta đột ngột nói: "Hà Diệp là do Minh ma ma đầu độc chết."

 

Kinh Trập quay phắt sang nhìn Lập Đông.

 

Lại thấy Lập Đông không nhìn Kinh Trập, nói rất nhanh: "Bà ta giết Hà Diệp vì Hà Diệp biết quá nhiều bí mật của bà ta, từ đó về sau, Minh ma ma làm việc không để người ngoài biết nữa, mỗi lần ra ngoài cũng nhất định đi một mình. Nhưng ta đã theo dõi bà ta một lần, nên biết bà ta rốt cuộc gặp ai."

 

Nói đến đây, giọng Lập Đông cuối cùng cũng có chút khác biệt.

 

Cậu ta nuốt nước bọt, khẽ nói: "Người bà ta gặp là Khang Mãn."

 

Kinh Trập bỗng thấy lạnh toát cả người.

 

... Khang Mãn?

 

Chẳng lẽ người Minh ma ma tiếp xúc sau này là Khang phi sao? Nhưng tại sao Khang phi lại quan tâm đến chuyện xảy ra ở Bắc Phòng?

 

Lập Đông nhìn sắc mặt khẽ biến đổi của Kinh Trập, cuối cùng cũng lộ ra chút biểu cảm hả hê, "Thấy chưa, ngay cả ngươi cũng phải động lòng vì chuyện này."

 

Kinh Trập nhìn Lập Đông: "Ta cũng chỉ là người bình thường thôi, chuyện kinh ngạc thế này sao ta có thể không có cảm giác gì được?"

 

Cậu đã nhận ra điều bất thường.

 

Khang phi trước kia sống ở Vĩnh Ninh Cung, mà ban đầu người Minh ma ma tìm cách liên lạc cũng chính là Lưu tài nhân sống ở thiên điện Vĩnh Ninh Cung.

 

Chính bát canh quả hồng mà vị Lưu tài nhân này muốn uống mới khiến Minh ma ma để mắt đến Kinh Trập.

 

Sau khi Lưu tài nhân và Tổng quản Ngự Thiện Phòng cũ Tiền Khâm gặp chuyện, Minh ma ma im hơi lặng tiếng một thời gian dài, sau khi đầu độc Hà Diệp, quay sang móc nối lại là Khang Mãn?

 

Vậy ngay từ đầu, việc Minh ma ma qua lại với người bên cạnh Lưu tài nhân, Khang phi đã sớm biết rồi sao?

 

Hiện tại những quản sự cũ của Bắc Phòng đều chết hết, một trong những người mới được điều đến lại chính là Trần ma ma bị giáng chức từ Vĩnh Ninh Cung xuống Bắc Phòng.

 

Thật là một sự trùng hợp hoàn hảo.

 

Kinh Trập: "Lập Đông, tại sao ngươi lại theo dõi ta?" Giọng cậu hơi lạnh, ở lối đi này dường như cũng theo gió thấm thêm nhiều hàn ý.

 

Lập Đông nghiến răng, thấp giọng nói: "Nếu ta có quyền lựa chọn, ta việc gì phải làm thế?"

 

Sau khi Minh ma ma vực dậy trở lại, Lập Đông và Hà Diệp mới đến, ngay từ đầu khi được điều tới đã biết phải nghe lệnh vị này.

 

Minh ma ma không phải muốn Lập Đông theo dõi Kinh Trập, bà ta muốn theo dõi tất cả mọi người ở Bắc Phòng.

 

Chỉ là Kinh Trập là một trong những người Lập Đông phụ trách.

 

Kinh Trập: "Ngươi làm hơi lộ liễu quá rồi."

 

Chỉ cần là người thì không thể không nhận ra Lập Đông đang "theo dõi", đây quả thực là cái bia ngắm tr*n tr**.

 

Lập Đông lạnh lùng nói: "Bởi vì ta không muốn làm."

 

Kinh Trập im lặng trong chốc lát, thấy Lập Đông nhìn mình, chậm rãi nói: "Kinh Trập, ngươi có thể thuận lợi rời khỏi Bắc Phòng, thật sự rất may mắn."

 

Trong giọng nói lầm bầm của cậu ta toát ra vài phần dồn nén kỳ quái.

 

Kinh Trập theo bản năng nắm lấy cánh tay Lập Đông, khó hiểu nói: "Tại sao Bắc Phòng lại quan trọng như vậy?"

 

Thái hậu cũng được, Khang phi cũng thế, đều luôn âm thầm theo dõi Bắc Phòng.

 

Thái hậu thì thôi đi, Diêu tài nhân e là chết trong tay bà ta, bà ta sợ bí mật bại lộ nên theo dõi Bắc Phòng cũng coi như có lý do, nhưng Khang phi thì tại sao?

 

Hiện tại Trần ma ma vẫn là người của nàng ta?

 

Lập Đông muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng im tại chỗ.

 

Kinh Trập nhận ra cậu ta muốn nói nhưng vì một áp lực nào đó mà không thể mở miệng.

 

Kinh Trập: "Nếu quá nguy hiểm thì ngươi đừng nói nữa."

 

Bắc Phòng đã nguy hiểm, Lập Đông nói ra nhiều như vậy, biết đâu cũng sẽ gặp rắc rối.

 

Lập Đông: "Không phải ta không muốn nói với ngươi, chỉ là ta cũng không biết họ rốt cuộc đang tra cái gì. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, ít nhất trước khi ngươi chọc vào Khang Mãn lần này, bên đó cũng không để ý đến ngươi lắm."

 

... Điều này có lẽ chứng tỏ, quan trọng không phải người ở Bắc Phòng, mà là địa điểm Bắc Phòng này?

 

Kinh Trập cau mày kỳ lạ.

 

"Khang Mãn bị bắt, Vĩnh Ninh Cung bị cháy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến các ngươi à?" Kinh Trập chợt nhận ra, nếu Khang Mãn là người liên lạc với Minh ma ma, thì hiện tại những chuyện xảy ra liên tiếp chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến những người liên quan.

 

Nếu Khang Mãn không giữ được mồm miệng, để lộ bí mật, thì những người như họ đều phải chết.

 

Khoảnh khắc này, Kinh Trập cuối cùng cũng hiểu Lập Đông rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.

 

Kinh Trập đăm chiêu nhìn Lập Đông đang có chút lo lắng.

 

Tuổi cậu ta không lớn, tướng mạo bình thường, trên khuôn mặt không được coi là đẹp trai mang theo chút mờ mịt.

 

Kinh Trập chậm rãi nói: "Nếu ngươi lo lắng tiếp theo sẽ liên lụy đến mình, thì chi bằng rút củi dưới đáy nồi xem sao?"

 

Lập Đông quay phắt sang nhìn Kinh Trập: "Ý ngươi là gì?"

 

Kinh Trập: "Đến Thận Hình Tư."

 

Sắc mặt Lập Đông đại biến: "Ngươi điên rồi à?"

 

"Dù sao cũng sẽ không tệ hơn bây giờ, đúng không?" Kinh Trập bình tĩnh nói, "Ngươi chắc chắn biết rõ, Khang Mãn tuyệt đối không phải người cuối cùng, nếu gã không giữ được mồm miệng khai ra điều gì, thì những người đứng sau gã, những người đã nhúng tay vào, không ai chạy thoát được."

 

Lập Đông mặt mày tái mét, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến cậu ta lo lắng.

 

Nhưng Thận Hình Tư?

 

Nơi đó cung nhân nghe tên đã sợ mất mật, ai mà muốn vào chứ.

 

Kinh Trập: "Nếu ngươi không muốn đến Thận Hình Tư, thì ta còn một cách nữa."

 

"Cách gì?"

 

"Đến Thị Vệ Xử."

 

"Thị Vệ Xử?" Lập Đông khó hiểu lặp lại, "Đến Thị Vệ Xử làm gì được? Họ đâu phải..."

 

Kinh Trập ngắt lời cậu ta, "Kể những chuyện ngươi không thể nói với ta cho họ nghe."

 

Sắc mặt Lập Đông khẽ biến, cảnh giác nhìn Kinh Trập.

 

Hồi lâu sau, cậu ta thăm dò: "Ngươi... đoán ra rồi?"

 

Cậu ta vẫn luôn giấu kín một chuyện, chỉ là chuyện này quá mức kinh hoàng, đây là lý do khiến hôm nay cậu ta bất chấp tất cả rời khỏi Bắc Phòng, nhưng cũng là lý do khiến cậu ta tin chắc mình nhất định sẽ chết.

 

Kinh Trập lắc đầu: "Ta không biết."

 

Cậu chỉ nhớ đến Đinh Bằng.

 

Đinh Bằng đã chết chính là kẻ từng lôi kéo Khang Mãn, vậy thì Đinh Bằng chắc chắn cũng từng là người của Khang Phi. Mặc dù chuyện hạ độc đến nay, xét trên mặt nổi trong hậu cung đã coi như kết thúc, nhưng Kinh Trập biết hung thủ thực sự vẫn chưa bị bắt.

 

Bây giờ xem ra, việc Khang Mãn xuất hiện gần Ngự Thiện Phòng, Ngự Trà Thiện Phòng chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

 

Vậy người ra tay có lẽ thực sự là Khang phi.

 

Khang phi muốn đả kích Đức phi?

 

Cho dù thực sự hạ bệ được Đức phi, thân phận của Khang phi chưa chắc đã tiếp quản được quyền thế trong tay Đức phi, đến lúc đó chẳng phải lại bị người khác chia chác mất sao?

 

Đức phi thất thế thì có lợi gì cho Khang phi?

 

Nhưng dù thế nào, nếu chuyện hạ độc là do Khang phi làm, cộng thêm thái độ ấp úng, muốn rời đi là phải chết của Đinh Bằng và Khang Mãn, thì nhân vật nhỏ bé không đáng kể như Lập Đông càng dễ bị hy sinh.

 

Kết cục chỉ thê thảm hơn Đinh Bằng.

 

Lập Đông chắc chắn biết gì đó, nếu không cậu ta sẽ không như chim sợ cành cong.

 

"Ngươi nghĩ Thị Vệ Xử thực sự có tác dụng?" Lập Đông thăm dò, "Ta nói cho ngươi biết, lần này ra ngoài, ta đã mạo hiểm cực lớn đấy."

 

Kinh Trập: "Ta còn biết, nếu bây giờ ngươi không chọn, hôm nay ngươi quay về e là sẽ không bao giờ ra được nữa."

 

Lập Đông rùng mình: "Ý gì?"

 

"Ngươi ra ngoài tìm ta, chẳng lẽ người khác không biết? Gần đây trên người ta xảy ra bao nhiêu chuyện, nếu có tâm chắc chắn sẽ theo dõi. Chuyện này sẽ không phải là bí mật, ngươi phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp."

 

Kinh Trập thẳng thắn nói.

 

Điều này khiến Lập Đông lo lắng bất an, hồi lâu sau, vẻ mặt biến đổi mấy lần cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

 

Cậu ta nhìn Kinh Trập, cúi người nói: "Đa tạ ngươi đã chỉ điểm."

 

Kinh Trập lắc đầu: "Là do người trong cuộc u mê thôi."

 

Chuyện này vốn chẳng là gì.

 

Lập Đông cười khổ: "Nhưng nếu ngươi không nói với ta, ta e là có cùng đường cũng không nghĩ ra chiêu này."

 

Ở một mức độ nào đó, đây được coi là chủ động đầu hàng địch.

 

Trước khi rời đi, Lập Đông nhìn quanh bốn phía, ghé sát vào tai Kinh Trập nói nhỏ vài câu, sau đó vội vã rời đi.

 

Kinh Trập với vẻ mặt kỳ quái nhìn bóng dáng Lập Đông biến mất ở cuối cung đạo, đưa tay đỡ trán.

 

... Cái gì?

 

...

 

Mùa đông lạnh lẽo, dậy sớm vốn đã phiền phức.

 

Người của Trực Điện Tư nhân lúc trời còn tờ mờ sáng, vừa ngáp vừa im lặng đi làm.

 

"Ái chà," có người vấp phải cành cây, suýt ngã sấp mặt, "Sao lại có thứ này ở đây thế?"

 

Hôm qua gió thổi cả ngày, đến tối tuyết lớn rơi lả tả, sáng sớm dậy tuyết đã ngập đến mắt cá chân.

 

"Đây đâu phải chỗ chúng ta cần quét dọn, ngươi làm gì đấy?" Người bạn đồng hành đợi cậu ta thấy cậu ta còn định cúi xuống s* s**ng, có chút không hiểu.

 

"Vẫn phải dọn sang một bên, tránh lát nữa có người khác vấp ngã thì..."

 

Người đó vốn đang cười nói vui vẻ, nhưng lời còn chưa dứt, ngón tay đã chạm vào thứ gọi là cành cây kia.

 

Đó không phải cành cây, đó là chân người.

 

Cậu ta hít một hơi sâu, ngã phịch xuống nền tuyết, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức tường.

 

Vừa rồi trời tối quá không nhìn kỹ, hóa ra dựa vào tường là một khối gì đó. Chỉ hiềm tuyết rơi dày đặc, phủ kín mít, trong bóng đêm mờ mịt chẳng thể nhìn rõ hình thù.

 

"Ngươi sao thế?"

 

Người bạn đồng hành định đến đỡ cậu ta, lại thấy cậu ta lồm cồm bò dậy, run rẩy đưa tay sờ lên tường.

 

Rất nhanh, từ trong đống tuyết, gạt ra một khuôn mặt người xanh mét trắng bệch.

 

...

 

Lập Đông chết rồi.

 

Lúc Kinh Trập nghe được tin này, động tác cầm bút cứng đờ lại, mực đọng trên đầu bút không chịu nổi, nhỏ một giọt tách xuống giấy.

 

Tiếng động lanh lảnh khiến Kinh Trập giật mình tỉnh táo lại.

 

Hôm qua Lập Đông rời đi, Kinh Trập vốn định tiễn cậu ta.

 

Thị Vệ Xử cách đây cũng không xa, cậu vốn quen thuộc đường đi. Nhưng Lập Đông lại không muốn cậu tiễn, cười lắc đầu: "Ta tuy chưa từng đến Thị Vệ Xử, nhưng cũng biết nó nằm ở đâu, không cần ngươi đích thân tiễn đâu."

 

Cậu ta nói đầy ẩn ý.

 

"Rắc rối trên người ngươi đã đủ nhiều rồi."

 

Nếu Kinh Trập và Lập Đông cùng xuất hiện trước cửa Thị Vệ Xử, sự chú ý mà Kinh Trập thu hút sẽ còn nhiều hơn trước gấp bội.

 

Lập Đông cuối cùng đã chọn Thị Vệ Xử.

 

Bởi vì cậu ta sợ hình phạt của Thận Hình Tư.

 

Chỉ là không ngờ, Lập Đông lại chẳng chạm được đến cánh cửa Thị Vệ Xử.

 

Kinh Trập vứt bút đi, day day mi tâm.

 

Không, không phải cậu không ngờ tới, hôm qua cậu muốn tiễn Lập Đông đi, chính vì đã nghĩ đến khả năng này.

 

Chỉ là sau khi Lập Đông từ chối, Kinh Trập cũng không cưỡng cầu.

 

Dù sao đây cũng là khả năng cực nhỏ, chẳng đáng để theo dõi sát sao một cung nhân bình thường như vậy. Lập Đông nếu quay về, e là không ra được nữa, nhưng truy sát cậu ta thì lại quá mức to tát.

 

Nhưng Lập Đông thực sự đã gặp chuyện!

 

Muốn làm được đến mức này, chỉ có thể là bám theo Lập Đông suốt dọc đường, g**t ch*t cậu ta trước khi cậu ta đến được Thị Vệ Xử.

 

Bên tai Kinh Trập vẫn còn văng vẳng tiếng Khương Kim Minh nói chuyện với thái giám khác.

 

"... Không có ngoại thương..."

 

"Đúng vậy, chỉ có vài vết cước, trên cơ thể không có..."

 

"... Chắc là tai nạn..."

 

Thi thể do người của Trực Điện Tư phát hiện, sau khi báo lên trên và được người đến nhận, tra ra thân phận, cũng theo thông lệ thông báo cho Trực Điện Tư một tiếng.

 

Kinh Trập cũng nhờ đó mới biết người chết là Lập Đông.

 

Nhưng chuyện này, không thể là tai nạn.

 

Sắc mặt Kinh Trập có chút khó coi.

 

Nếu nói, ngay cả một cung nhân nhỏ bé như Lập Đông cũng nhận được sự quan tâm lớn đến mức mạo hiểm hành động trong cung, thì chỉ có thể chứng tỏ rằng, trên người Lập Đông có tầm quan trọng mà chính cậu ta cũng chưa nhận ra.

 

... Ví dụ như, đoạn lời nói cuối cùng cậu ta nói với Kinh Trập trước khi rời đi.

 

Lập Đông nói: "Sau khi Minh ma ma chết, ta từng muốn đến Vĩnh Ninh Cung tìm chút manh mối. Ta nghĩ, Minh ma ma đã chết rồi, biết đâu ta có thể làm được gì đó. Chỉ là, ta không tìm thấy Khang Mãn, lại bắt gặp chuyện khác."

 

Giọng cậu ta trầm xuống, rồi càng nhỏ hơn.

 

"Ta nghe thấy, lúc đó Khang phi không nói tiếng phổ thông."

 

Cậu ta trực tiếp lược bỏ chuyện mình bắt gặp, chỉ nói câu cuối cùng.

 

Triều đại Hách Liên đất rộng của nhiều.

 

Từ Nam ra Bắc có đủ các loại giọng địa phương, nếu thực sự muốn thống kê thì cả ngày cả đêm cũng đếm không hết.

 

Cho nên, để giao tiếp giữa các vùng miền khác nhau, người ta nói tiếng phổ thông.

 

Giọng càng chuẩn thì càng không bị chê cười. Mà trong cung này, lại càng cần phải nói tiếng phổ thông, nếu không thì giao tiếp thế nào?

 

Khang phi không nói tiếng phổ thông... nhưng Khang phi vốn xuất thân từ kinh thành, tổ tiên cũng là người kinh thành, nàng ta chỉ biết và chỉ nói tiếng phổ thông.

 

Nếu Khang phi không chỉ biết nói tiếng phổ thông, thì hoặc là... người này sớm đã không phải là Khang phi, hoặc là, Khang phi đã làm gì đó...

 

Tim Kinh Trập đập thình thịch, một suy đoán kỳ lạ và quái đản hiện lên trong đầu cậu.

 

Cậu nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng của Lập Đông hôm qua khi tìm đến cậu, cũng như sự cẩn trọng khi nói ra câu đó trước lúc rời đi.

 

... Lập Đông có phải đã nghe ra Khang phi nói tiếng gì không?

 

Lập Đông xuất thân từ Tây Bắc, năm xưa bán mình cho bọn buôn người, qua tay mấy lần mới may mắn đến được kinh thành.

 

Chuyện này là do Vô Ưu kể cho Kinh Trập nghe hồi trước.

 

Thứ Lập Đông có thể nghe ra, chẳng lẽ Khang phi nói giọng địa phương vùng Tây Bắc?

 

Không, không phải như vậy, Tây Bắc, Tây Bắc... Kinh Trập lẩm bẩm, nếu là nơi này, thì chỉ khiến người ta liên tưởng đến sự hoang vu vô tận của vùng biên ải...

 

Biên ải, dị tộc, không phải tiếng phổ thông!

 

Kinh Trập bật dậy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Sao có thể chứ?

 

Khang phi xuất thân từ thị tộc kinh thành, sao có thể là...

 

"Kinh Trập, ngươi làm gì thế?"

 

Khương Kim Minh cau mày có chút bất mãn.

 

Kinh Trập giấu bàn tay hơi run rẩy ra sau lưng, khẽ nói với Khương Kim Minh: "... Chưởng tư, tiểu nhân chỉ đột nhiên nghĩ đến, Lập Đông mà ngài vừa nhắc với vị kia, chẳng lẽ chính là Lập Đông ở Bắc Phòng sao?"

 

Khương Kim Minh nhạy bén nắm bắt ý tứ trong lời cậu, "Là người ngươi quen?"

 

Kinh Trập cười khổ: "Tiểu nhân vốn từ Bắc Phòng ra, đương nhiên là nhận ra người này."

 

Khương Kim Minh gật đầu, vẻ mặt rốt cuộc cũng dịu đi, "Thế sự vô thường, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Kinh Trập, đừng để ý quá."

 

Kinh Trập mím môi, hơi cúi người với Khương Kim Minh.

 

Không, nếu suy đoán của cậu là thật, thì Kinh Trập có lẽ biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

 

Hành tung của Lập Đông chắc chắn không an toàn như cậu ta nói. Ít nhất, trong hai lần theo dõi của cậu ta, chắc chắn có một lần để lộ hành tung, nếu không kẻ đứng sau cũng không đến mức ra tay tàn độc như vậy.

 

Lập Đông rời khỏi Trực Điện Tư, bị chặn giết trên con đường cung đạo hẻo lánh giữa đường. Cộng thêm tuyết lớn mới che giấu được hành tung, nếu không thị vệ đi tuần tra chắc chắn sẽ phát hiện ra.

 

Vị trí tinh vi như vậy, chỉ có thể chứng tỏ, từ lúc Lập Đông đến Trực Điện Tư cho đến khi rời đi, đều bị người ta theo dõi.

 

Vậy thì việc cậu ta đến Trực Điện Tư tìm Kinh Trập, đã đồng thời chuyển giao sự nguy hiểm sang cho Kinh Trập.

 

Không ai có thể đảm bảo trong lúc họ nói chuyện, rốt cuộc đã nói những gì.

 

Huống hồ, Lập Đông thực sự đã nói chút gì đó.

 

Lập Đông chết rồi, người tiếp theo gặp nguy hiểm chính là Kinh Trập.

 

Cậu tuyệt đối không thể đi lẻ loi một mình.

 

...

 

Đêm khuya, Tuệ Bình đi lấy nước về, phát hiện trong phòng bày đầy lọ ngọc trên bàn, gần như không còn chỗ để, nhiều thứ khác bị Kinh Trập vứt bừa bãi trên giường.

 

"Ngươi đang tìm cái gì thế?"

 

"Tìm manh mối." Kinh Trập đẩy cái rương dưới gầm giường vào, lắc đầu nói, "Ta cuối cùng cũng biết bằng chứng bị Hâm Thịnh mang đi rốt cuộc là cái gì rồi."

 

Đồ đạc của Kinh Trập thực sự quá nhiều, kiểm tra cũng phiền phức.

 

Mấy ngày nay cậu rảnh rỗi là lại dọn dẹp, mãi đến hôm nay mới tìm ra được.

 

"Cậu ta thó mất một cái lọ ngọc."

 

Kinh Trập giơ tay chỉ vào đống lọ trên bàn.

 

Dung Cửu luôn gửi cho cậu rất nhiều đồ, có cái nhìn rất hữu dụng, có cái để phòng khi cần thiết.

 

Giống như mấy cái lọ ngọc này.

 

Thuốc trong lọ ngọc này quả thực tốt hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, Kinh Trập có đau đầu nhức óc gì, thỉnh thoảng tìm đúng lọ uống vào là đỡ ngay.

 

Ngoại trừ mấy lọ đã tặng cho Trịnh Hồng, số còn lại đều ở đây.

 

Thuốc trị cước, lẽ ra phải có hai lọ.

 

Lọ cũ sắp dùng hết, nhưng lọ mới lại không cánh mà bay.

 

Tuệ Bình cầm một lọ lên xem, kỳ lạ nói: "Lấy cái gì không lấy, sao lại lấy lọ ngọc, cái thứ này làm được gì chứ?"

 

Kinh Trập: "Mấy thứ này đều là ngự tứ trong cung, Dung Cửu cho ta. Nếu không thì hiệu quả sao tốt đến thế."

 

Nói vậy thì, tư thông mà Hâm Thịnh nói chính là ở đây sao?

 

Kinh Trập thu dọn đống lọ ngọc lại, nói với Tuệ Bình: "Mấy ngày nay Khương chưởng tư có việc, chuyện buổi sáng ta không đi làm nữa."

 

Tuệ Bình cười nói: "Vốn dĩ ngươi cũng không cần làm, là ngươi lắm chuyện thôi."

 

Sau khi Kinh Trập trở thành thái giám nhị đẳng, việc quét tước mỗi sáng sớm vốn dĩ cũng có thể không cần đi làm nữa.

 

Kinh Trập leo lên giường, giọng nói trở nên mơ hồ.

 

"Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."

 

Tuệ Bình thấy Kinh Trập lên giường, có vẻ sắp ngủ, bèn nhẹ nhàng dọn dẹp, thổi tắt đèn dầu rồi cũng lên giường.

 

Trong phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện nữa.

 

Nhưng Kinh Trập vẫn chưa ngủ.

 

Cậu đang chọc chọc hệ thống trong đầu.

 

"Nhiệm vụ Mười Một, liên quan đến bí mật sau lưng Khang Mãn, ta có chút manh mối rồi.

 

"Kẻ đứng sau gã là Khang phi, Khang phi, hẳn là người ngoại tộc. Bọn họ ẩn nấp trong hậu cung, có mưu đồ bất chính."

 

[Câu trả lời này hơi mơ hồ.] Hệ thống phán đoán, đồng thời nói, [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Mười Một.]

 

Điểm số là tám mươi lăm.

 

"Ta nghĩ ra được đến đây cũng là nhờ Lập Đông, nếu không làm sao moi được thêm thông tin?" Kinh Trập bực bội nói, "Lập Đông chết rồi, người tiếp theo có thể là ta đấy."

 

Cậu không có tình cảm với Lập Đông, nhưng nghe tin cậu ta chết, ít nhiều cũng thấy thương cảm.

 

Cậu ta giãy giụa muốn sống như vậy, rốt cuộc vẫn không thành công.

 

Hơn nữa việc hoàn thành nhiệm vụ này, trong lòng Kinh Trập không có niềm vui hiếm hoi, ngược lại càng thêm căng thẳng.

 

Khang phi thật sự là người ngoại tộc?

 

Vậy Khang phi thật đâu rồi? Chết rồi sao? Khang phi rốt cuộc làm thế nào ẩn nấp trong hậu cung lâu như vậy, chẳng lẽ Thái hậu không phát hiện ra chút nào? Còn Cảnh Nguyên Đế thì sao?

 

Không phát hiện?

 

Hay không quan tâm?

 

Kinh Trập than thầm trong lòng, sau đó trở mình.

 

Chuyện đại sự thế này, sao lại làm khó một con Kinh Trập bé nhỏ chứ?

 

Kinh Trập không biết quân sự, cũng chẳng hiểu triều chính, câu hỏi này vượt quá phạm vi hiểu biết rồi!

 

Kinh Trập hung dữ nói: "Đều tại ngươi."

 

Hệ thống khựng lại một lúc, sâu xa nói: [Nếu hệ thống thuận lợi liên kết với Thụy Vương, thì bây giờ đại quân có lẽ đã đánh vào kinh thành rồi.]

 

Hệ thống có thể làm được rất nhiều việc, nhưng tất cả đều dựa vào ký chủ.

 

Ký chủ hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, hệ thống mới có thể nhờ đó đạt được nhiều sức mạnh hơn, quay ngược lại giúp đỡ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.

 

Nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là nhiệm vụ.

 

Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của ký chủ.

 

Bất hạnh của hệ thống là nó liên kết nhầm đối tượng. Trong cái rủi có cái may, trong số bao nhiêu đối tượng sai lầm, Kinh Trập mà nó liên kết là một người thông minh.

 

Nhưng vẫn bất hạnh ở chỗ, Kinh Trập là người không có nhiều h*m m**n.

 

Như vậy, dù hệ thống có lôi thứ gì ra để dụ dỗ, đối với Kinh Trập đều không có sức hấp dẫn.

 

Dù sao thì hệ thống cũng không thể làm người chết sống lại.

 

Đó có lẽ là tư tâm lớn nhất của Kinh Trập.

 

Không có nhiều con bài để lợi dụng, nhưng vẫn có chuyện may mắn, Kinh Trập là người tốt.

 

Cậu không muốn nhìn thấy cảnh nước mất nhà tan, đây mới là lý do Kinh Trập cố gắng làm nhiệm vụ —— đương nhiên, cũng là vì cậu sợ bị trừng phạt.

 

Những hình phạt đó kỳ quái đủ đường, nếu không nhờ ảnh hưởng của hệ thống, có thể khiến người ta tự động hợp lý hóa một số ký ức sau khi buff biến mất, nếu không Kinh Trập đã sớm chết ngắc, biến thành con Kinh Trập chết khô rồi.

 

Nhưng trước đây Kinh Trập vẫn luôn không hiểu lắm về một số nhiệm vụ hệ thống ban bố.

 

Ví dụ như điều tra cái chết của Minh ma ma, ví dụ như lần này là Khang Mãn, cho dù cậu biết được bóng tối phía sau thì có giúp ích gì cho nhiệm vụ của hệ thống?

 

Đối với hệ thống, quan trọng nhất là ổn định giang sơn.

 

Chỉ cần làm được điều này, dù có vứt bỏ tuyến chính Thụy Vương cũng không tiếc.

 

Hiện tại, cậu cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng đằng sau nhiệm vụ này lại liên quan đến phạm vi rộng lớn đến thế.

 

Ai có thể ngờ được, một hậu phi lại có thể là gián điệp của địch quốc?

 

Kinh Trập không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu đúng là như vậy thì cái hậu cung này chẳng phải thành cái sàng rồi sao?"

 

Ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

 

[Khang phi dựa vào Đức phi, mượn các mối quan hệ của Thái hậu để bồi dưỡng người của mình. Động tác của nàng ta không lớn, chỉ cách một khoảng thời gian dài mới truyền một hai tin tức quan trọng ra ngoài, chất hơn lượng.]

 

Kinh Trập nhướng mày: "Năng lực của ngươi lợi hại hơn rồi đấy."

 

[Phạm vi có thể thăm dò rộng hơn rồi.] Hệ thống nói, [Động tĩnh của Khang phi đều ẩn giấu dưới bóng Thọ Khang Cung, rất kín đáo.]

 

Số lần ít, đồng nghĩa với khả năng bị lộ giảm đi.

 

Kinh Trập lẩm bẩm: "Cũng không biết năm xưa nàng ta vào cung bằng cách nào..." Chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến Hoàng gia.

 

Cậu nhớ mang máng, Khang gia là thị tộc phụ thuộc vào Hoàng gia.

 

Tuy nhiên, sau khi Thọ Khang Cung im hơi lặng tiếng, đối với Khang phi cũng là một đòn giáng mạnh, chỉ cần nàng ta có bất kỳ động tĩnh nào cũng sẽ rõ ràng hơn trước.

 

... Lần hạ độc đó có lẽ là do nàng ta làm, nhưng chưa chắc nàng ta muốn đoạt quyền thế trong tay Đức phi.

 

Kinh Trập bỗng nảy ra một suy đoán ngược lại, nhiều người xảy ra chuyện như vậy, thu hút sự chú ý của cả cung đình về phía Ngự Hoa Viên, thì những nơi khác chắc chắn sẽ lơ là cảnh giác.

 

Khang phi đã nhân lúc đó làm gì?

 

Đồng thời, trong động tĩnh lớn như vậy, cũng có thể nhìn ra sự lựa chọn bản năng của nhiều người trong lúc hoảng loạn.

 

Vậy thì, việc Hâm Thịnh tố cáo Kinh Trập cũng cùng một lý lẽ sao?

 

Chuyện này thu hút sự chú ý của cả Thận Hình Tư và Thị Vệ Xử, khiến họ dồn toàn bộ sự quan tâm vào Kinh Trập.

 

Nếu Lập Đông không lừa cậu, ngay từ đầu bên phía Khang phi không đặc biệt chú ý đến Kinh Trập, thì lần này, Kinh Trập cũng giống như vụ án trúng độc, bị chọn làm vật tế thần giống như Đức phi.

 

... Là muốn mượn sự kiện thu hút sự chú ý này để nhân cơ hội làm gì đó.

 

Thủ pháp và tư duy gần như y hệt.

 

Kinh Trập cau mày kỳ lạ, Thái hậu thất thế, Khang phi mất đi lớp vỏ bọc, làm gì cũng sẽ quá lộ liễu. Nhưng nếu xảy ra chuyện, muốn đục nước béo cò vẫn dễ hơn những nơi khác.

 

Chỉ là tại sao lại chọn Kinh Trập?

 

Vì quan hệ giữa cậu và Thị Vệ Xử? Hay là muốn mượn chuyện này làm rối loạn tầm nhìn của Thị Vệ Xử?

 

Kinh Trập có sức ảnh hưởng lớn đến thế sao?

 

Cậu vừa suy nghĩ vừa cảm thấy đầu sắp nứt ra.

 

Kinh Trập dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu, hơi ấm miễn cưỡng tích tụ khiến cơn buồn ngủ ập đến.

 

Thôi kệ, thôi kệ, nghĩ nhiều cũng vô ích.

 

Biết đâu bao nhiêu suy đoán của cậu chẳng có cái nào đúng thì sao.

 

Ngủ thôi, ngủ thôi.

 

Kinh Trập vừa cuộn mình lại thành một con sâu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ đều đều vang lên.

 

Cốc ——

 

Cốc ——

 

Cốc ——

 

Ba tiếng dài.

 

Kinh Trập bất giác đợi thêm một chút, không đợi được hai tiếng ngắn.

 

Nghe nói, nghe thấy tiếng gõ cửa, nếu là ba dài hai ngắn thì tuyệt đối không được ra ngoài.

 

Đó là "người" bên ngoài đến đòi mạng.

 

Ba dài, hai ngắn đâu.

 

Kinh Trập rất đau khổ, cậu khó khăn lắm mới cuộn mình lại được, có biết tốn bao nhiêu công sức không hả?

 

Có hiểu nỗi khổ này không?

 

Nửa đêm nửa hôm, ai thế không biết!

 

Trong lúc chần chừ, người đợi bên ngoài đã mất kiên nhẫn, hai ngón tay nhẹ nhàng phá hỏng chốt cửa sổ, đẩy cửa ra.

 

Lập tức, gió lạnh bên ngoài ùa vào.

 

Tuệ Bình giường bên cạnh cảm thấy lạnh, cuộn tròn người lại như quả bóng lông.

 

Kinh Trập bất ngờ nhìn thấy một bóng người ngược sáng ngoài cửa sổ, như ma quỷ dọa người, mọi cơn buồn ngủ đều bị dọa chạy mất... đương nhiên, cũng có thể là bị gió thổi bay mất.

 

Kinh Trập ngồi dậy, u ám nói: "Ngươi có biết, nhìn thế này rất giống nửa đêm gặp ma không?"

 

Vân Khuê, ngươi nửa đêm phát điên cái gì thế!

 

Cậu ta còn trèo vào trong phòng, vừa trèo vừa nói: "Kinh Trập, ngươi biết vừa rồi ta nhìn thấy gì không?"

 

Kinh Trập rúc vào trong giường, cậu không muốn biết.

 

Cậu cảm thấy Vân Khuê bây giờ hơi đáng sợ.

 

Cậu biết hôm nay Vân Khuê đến thăm Chưởng tư, sau đó hình như bị giữ lại nói chuyện, nhưng tại sao nửa đêm lại đứng ngoài cửa sổ, dọa chết người ta.

 

Giọng Vân Khuê bí hiểm, mang theo chút hơi lạnh ẩm ướt: "Ta ra ngoài đi vệ sinh, lờ mờ nhìn thấy ngoài cửa phòng ngươi hình như có người đứng."

 

Ngay chỗ cậu ta vừa đứng lúc nãy.

 

Nhưng sau khi cậu ta đến, chớp mắt cái đã biến mất.

 

...

 

Roẹt ——

 

Lưỡi dao lướt qua da thịt, máu nóng bắn lên tuyết, cực nhanh làm tan chảy màu trắng lạnh lùng vô tình kia, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, gần như hòa vào bóng tối.

 

Giáp Tam mặt không cảm xúc rút đao ra.

 

Thi thể nằm ngửa trên mặt đất, trong đôi mắt trợn trừng vẫn còn vương lại nỗi kinh hoàng.

 

Giáp Tam nhẹ nhàng ngồi xổm trên tường, nhìn về phía Trực Điện Tư. Hắn nhìn Vân Khuê của Tạp Vụ Tư trèo vào phòng Kinh Trập, rất nhanh, căn phòng tối om lại sáng đèn.

 

Trong đêm tuyết tối tăm vô tận này, tựa như ánh sáng đom đóm.

 

Đội gió tuyết, hắn lại im lặng nhìn về phía Đông, nơi đó lửa cháy sáng rực, những ngọn đuốc lay động như ngọn lửa nối liền thành dải, đang hừng hực cháy.

 

Thứ Cảnh Nguyên Đế để tâm không nhiều.

 

Thứ được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay cũng chỉ có một này thôi.

 

Dù chỉ là bóng tối vô tình lướt qua làm kinh động đến cậu, hắn cũng tuyệt đối không dung tha.

 

Giáp Tam vứt cái xác này lại, nhảy vài cái, lại ẩn mình vào bóng tối của Trực Điện Tư.

 

Chắc hẳn đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây.

Bình Luận (0)
Comment