Khang phi muốn mưu phản ư?
Không hề.
Một người ngoại tộc xâm nhập vào một quốc gia khác, đó gọi là xâm lược, sao có thể coi là mưu phản?
Mọi việc nàng ta làm, trong mắt nàng ta, đều có lý do chính đáng cả.
Vì thế, khi Thu Liên bẩm báo bên ngoài có điểm bất thường, trên gương mặt Khang phi vẫn vương nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ta bảo Thu Liên chải đầu cho mình.
Sắc mặt Thu Liên thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng vẫn quỳ xuống sau lưng Khang phi, nhẹ nhàng búi tóc cho chủ nhân.
Khang phi nằm trên giường bệnh nhiều ngày, sắc mặt vẫn còn vương chút ốm yếu, nhưng dưới đôi tay khéo léo của Thu Liên, dung nhan ấy nhanh chóng trở nên kiều diễm rạng ngời.
Thu Liên khẽ nói: "Nương nương, người xem này."
Khang phi trong gương, trông mới xinh đẹp làm sao.
Thu Liên là tì nữ Khang phi mang theo từ ngoài cung vào, sau khi trở thành Đại cung nữ tâm phúc, nàng vẫn luôn một lòng trung thành.
Một đôi tay lạnh băng chạm lên mặt Thu Liên, giọng Khang phi nhẹ tênh: "Thu Liên, năm xưa khi ngươi phát hiện ta đã đánh tráo chủ tử của ngươi, tại sao ngươi lại không nói gì?"
Câu nói này chẳng khác nào giữa đêm khuya thanh vắng, bỗng nhiên có một nữ quỷ nhảy chồm lên mặt.
Thu Liên rùng mình, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Nếu tính cách một người thay đổi, ai là kẻ dễ dàng phát hiện ra nhất?
Không phải cha mẹ, chẳng phải người thân, mà chính là những kẻ hầu người hạ ngày đêm kề cận. Chỉ có họ, những người túc trực bên chủ tử từng giờ từng phút, mới dễ dàng nhận ra một chút thay đổi nhỏ nhặt nhất, huống chi là trường hợp bị thay thế hoàn toàn như Khang phi.
Mấy năm trước, ngay trước khi Khang phi vào cung tuyển tú, nàng từng ra ngoài đạp thanh, không may sẩy chân ngã xuống nước ở vách núi. Sau khi trở về, nàng sốt cao li bì mấy ngày liền, đến khi tỉnh lại thì đầu óc đã có chút mụ mẫm, ký ức trước kia gần như quên sạch.
Nhìn tiểu cô nương dung mạo y hệt nhưng ký ức trống rỗng, mẫu thân nàng ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt. Nhưng danh sách đã trình lên cung, nửa năm sau, nàng chắc chắn phải vào cung.
Vì vậy, mọi sự huấn luyện đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Có lẽ do quá hoảng sợ, cô nương đang yên đang lành bỗng nhiên không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng tiếp nhận huấn luyện. Cho đến một ngày, nàng nhìn chim chóc hót vang ngoài cửa sổ, chậm rãi nở một nụ cười.
Sau đó, nàng quay sang người phụ nữ vừa bước vào cửa, gọi một tiếng "Mẹ ơi".
Kể từ ngày hôm đó, nàng biết nói.
Giọng nói y hệt như trước kia.
Rồi tuyển tú, tiến cung, cho đến khi được phong Phi, rồi được ban phong hiệu "Khang", Thu Liên vẫn luôn theo sát bên cạnh Khang phi.
Nàng ta không nói gì cả.
Chẳng phải cứ dung mạo giống nhau, giọng nói giống nhau, thì sẽ là cùng một người.
Sắc mặt Thu Liên trắng bệch, ấp úng: "Nô tì không dám, người chỉ bị ngã hỏng đầu, chứ đâu phải là..."
Cảm giác lạnh lẽo nơi cổ khiến Thu Liên đột ngột nuốt ngược mọi lời vào trong.
Nàng nhát gan, nàng khiếp nhược.
Khi cảm thấy có điều bất ổn, nàng chỉ biết bịt chặt tai mình lại.
Chỉ cần không nói gì, giả vờ như không phát hiện ra điều gì, thì dù cuối cùng có xảy ra chuyện, cũng có làm sao đâu?
Miễn là Thu Liên này còn được sống.
Nàng không nhìn thấy những chuyện xa xôi kia, nàng chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ của mình.
Điều này vốn dĩ chẳng có gì sai.
Vào thời điểm ban đầu, sự im lặng ấy quả thực đã giữ được mạng cho Thu Liên, cho đến tận ngày hôm nay.
Khang phi thỏ thẻ nói: "Dù sao đi nữa, cũng đa tạ ngươi, Thu Liên. Nếu không có ngươi, ta không thể đi đến ngày hôm nay."
Câu nói này, nàng ta nói bằng tiếng Cao Nam.
Những ngón tay lạnh lẽo, mềm mại không chút lưu tình bẻ gãy cổ Thu Liên, ngay cả một cơ hội chạy trốn cũng không cho nàng ta.
Thi thể Thu Liên ngã ập xuống đất. Khang phi buông thõng tay, bắt đầu tự mình chỉnh trang y phục.
Nàng ta đứng dậy. Bộ y phục lộng lẫy trên người mang màu sắc mà Khang phi chưa từng thử qua.
Thực ra Khang phi rất thích những màu sắc tươi sáng rực rỡ. Nàng ta không thích sự nội tâm, không thích sự yếu đuối, càng chán ghét cái vẻ đáng thương, nhu nhược, bất lực kia. Nhưng chính lớp ngụy trang yếu mềm ấy lại khiến tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác với nàng ta.
Đức Phi là vậy, và vị Thái hậu cao cao tại thượng kia cũng thế.
Chẳng ai phát hiện ra, Khang phi thực chất là một con bọ cạp âm thầm nham hiểm, ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ cướp đoạt mọi thứ.
Những năm qua, tin tức truyền đi từ tay Khang phi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng tin nào tin nấy đều đủ để nhìn thấu sự biến chuyển của triều đại mục nát này.
Khang phi đã làm rất tốt.
Vốn dĩ, nàng ta còn có thể làm tốt hơn nữa.
Nàng ta nghĩ về tin tức cuối cùng vừa được gửi đi, trong lòng khẽ thở dài. Nắm giữ bí mật lớn đến vậy, nhưng lại chẳng thể chia sẻ cùng ai, quả thực cô đơn biết bao.
"Rầm ——"
Cánh cửa cung đang đóng chặt bị đạp tung, gió lạnh gào thét từ bên ngoài cuốn vào, thổi tà áo Khang phi bay loạn xạ.
"Bệ hạ, e rằng đây là lần đầu tiên ngài đêm hôm khuya khoắt bước vào tẩm cung của thiếp thân."
Khang phi nhìn Cảnh Nguyên Đế đứng ngoài cửa, chậm rãi nói.
"Không biết bệ hạ không có chút hứng thú nào với giai nhân trong hậu cung, hay là thực ra ngài có sở thích quái gở nào khác?"
Khác với những phi tần khác chỉ chăm chăm vào sự sủng ái, sự quan tâm của Khang phi dành cho Hoàng đế còn chặt chẽ và sâu sắc hơn bất kỳ ai.
Chỉ cần dụng tâm, kiểu gì cũng sẽ nhìn ra chút bí mật.
Cảnh Nguyên Đế dường như không có hứng thú với nữ nhân.
Đối với Khang phi, đây chắc chắn là một tin tốt.
Một bậc quân vương mà không có hậu duệ, không có người thừa kế, điều này đủ để làm lay chuyển triều cương.
Cho dù có thể huynh chết đệ kế vị, nhưng không có Cảnh Nguyên Đế, mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Hoàng đế khác nhau, chính lệnh đối ngoại cũng sẽ khác nhau.
Hầu như tất cả các ngoại tộc đều hy vọng Hoàng đế trên mảnh đất Trung Nguyên này sẽ nhu nhược như Tiên đế. Khi ấy, ngay cả bộ tộc nhỏ yếu nhất cũng có thể nằm rạp trên cái xác mục rữa của triều đại Hách Liên mà hút máu.
Vừa nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Khang phi càng thêm đậm.
Nàng ta vừa định nói tiếp thì thấy Cảnh Nguyên Đế cử động. Hắn bước qua ngạch cửa, từ trong bóng tối đi ra. Khí thế bàng bạc xé toạc màn đêm ấy mang theo mùi máu tanh nồng nặc, khiến cho Khang phi dù đã có ý định tìm chết cũng không khỏi rùng mình.
Kẻ đã muốn chết, sao lại còn biết sợ?
Khang phi cố trấn định tâm trí, lại thấy trên tay Cảnh Nguyên Đế đang xách một cái bọc.
Cái bọc được gói bằng vải, tỏa ra mùi máu tươi mới.
Máu vẫn đang rỉ ra tí tách không ngừng.
Từ bên ngoài, nhỏ giọt suốt một đường vào đây.
Vô cùng tươi mới.
Trong lòng Khang phi bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, ánh mắt nàng ta vô thức dừng lại ở cái bọc kia... hay đúng hơn là cái đầu đó.
Phải, dù chưa mở ra, nhưng đó chắc chắn là một cái đầu.
Tuyết bên ngoài, trong cơn gió lạnh gào thét, điên cuồng đóng băng mọi hơi ấm, tưởng chừng như đến xương cốt cũng bị đông cứng.
Cuối cùng Cảnh Nguyên Đế cũng mở miệng.
"Thật tốt, ngươi yêu phụ thân của mình, và phụ thân ngươi cũng yêu thương ngươi vô cùng."
Giọng nói của hắn còn mỏng manh và lạnh lẽo hơn cả đêm tuyết.
Đi kèm với đó là cái đầu bị ném xuống chân Khang phi, lăn ra tạo nên tiếng "bịch" thanh thúy.
"Quả đúng là, phụ tử tình thâm."
Khang phi trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy sự không thể tin nổi.
... Không thể nào, nàng ta đã sớm yêu cầu đoàn sứ thần nhất định phải rời đi.
Ngay trước khi gửi đi tin tức cuối cùng, Khang phi đã mạo hiểm vận dụng kênh tin tức, chỉ để hối thúc đoàn sứ thần rời đi sớm ngày nào hay ngày nấy.
Lưu lại kinh thành là chuyện nguy hiểm nhất.
Dù cho gặp phải chuyện như người Sơn Hữu, điều đó cũng đã nằm trong dự tính của nàng ta. Chỉ cần hành động theo kế hoạch, vẫn có khả năng thoát thân.
Cảnh Nguyên Đế dù có điên đến đâu, có nhiều chuyện hắn cũng không thể làm công khai trên mặt bàn được!
Khang phi nhìn cái đầu kia, nhưng không chịu cúi xuống mở ra.
Dường như làm vậy, nàng ta sẽ không phải nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, cũng không bị ép buộc phải đối diện với cái suy đoán đáng sợ kia.
Tiếng gió càng thêm dữ dội, đập vào nội điện.
Mảnh vải bọc vốn đã lỏng lẻo, cuối cùng không chịu nổi sự tàn phá của gió lốc, nút thắt lỏng lẻo bị thổi tung ra, vang lên một tiếng toạc giòn tan——
Mảnh vải bị hất văng ra tàn nhẫn.
Một gương mặt trắng bệch quen thuộc, đôi mắt trợn trừng giận dữ đang nhìn chằm chằm vào Khang phi.
Trong cung điện tĩnh mịch, bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ, đáng sợ như ác quỷ dưới địa ngục.
Ninh Hoành Nho đứng ngoài cửa cung xoa xoa tay, cảm thấy hôm nay so với mọi khi còn lạnh hơn rất nhiều.
Gã nghe thấy tiếng hét thảm của Khang phi, nhưng vẫn dửng dưng như không.
Khang phi thực ra là một người rất thông minh. Rất nhiều hành động của nàng ta trong cung, ít nhất là ở giai đoạn đầu, quả thực gần như vô hình, khó mà nắm bắt.
Lửa ở Vĩnh Ninh Cung là do Khang phi phóng.
Đó là thủ đoạn tàn độc thằn lằn đứt đuôi khi nhận thấy nguy hiểm. Tất cả những kẻ có khả năng tiết lộ tin tức đều đã chết chung trong biển lửa ấy.
Thật ra dù nàng ta không làm vậy, Cảnh Nguyên Đế cũng chưa chắc đã ra tay.
Chưa chắc.
Đó là suy đoán của Ninh Hoành Nho.
Càn Minh Cung biết thân phận của Khang phi đã được một thời gian rồi. Dù dấu vết Khang phi ra tay có kín đáo đến đâu, nhưng chỉ cần Càn Minh Cung không phải là kẻ chết, kiểu gì cũng sẽ nhận ra dấu vết.
Chỉ là không có động tĩnh gì.
Khi nào thì hành động? Khi nào thì ra tay? Thậm chí có nên chặn những tin tức kia lại hay không?
Ha, hoàn toàn không.
Rốt cuộc khi nào mới bắt đầu, tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của Cảnh Nguyên Đế.
Đây là nguyên tắc duy nhất của Càn Minh Cung.
Ai mà biết được Hoàng đế muốn làm gì?
Hắn có thể dễ dàng giết người chỉ vì một chút tâm trạng, cũng có thể vì cao hứng mà tùy tiện dâng tặng đồ trân quý cho người khác. Không ai có thể biết chính xác... Hoàng đế rốt cuộc là người như thế nào.
Nếu không, sao người ta lại bảo hắn điên.
Trước đó, hắn chưa bao giờ thèm quam tâm.
Khang phi lần theo manh mối đến Bắc Phòng, tra ra Diêu tài nhân, biết được chuyện của Thái hậu, thậm chí còn đào sâu hơn vào bí mật mà Trần Minh Đức che giấu. Đáng tiếc là, trước khi nàng ta kịp biết, Trần Minh Đức đã chết.
Ông ta vốn có thể không chết nhanh như vậy, nhưng khi nhận thấy cục diện không rõ ràng, sau khi chịu đựng cho đến lúc Minh ma ma chết, Trần Minh Đức đã tự chọn cho mình cái chết.
Khang phi đã chậm một bước ở đây.
Nàng ta không moi được bí mật từ miệng Trần Minh Đức, nhưng lại lần theo Tam Thuận mà nhắm vào Kinh Trập.
Rồi từ Kinh Trập, tóm được Dung Cửu.
Nàng ta không nhìn thấu thân phận của Dung Cửu, nhưng lại nhạy bén nhận ra hắn có điểm bất thường.
Ninh Hoành Nho thở dài thườn thượt. Nếu Khang phi chỉ mưu tính với Dung Cửu thì cũng là chuyện thường tình, nhưng xui xẻo thay lại tiện tay lôi cả Kinh Trập vào.
Sao lại cứ nhất định phải là Kinh Trập chứ?
Không biết khung cảnh máu mủ tương phùng này, Khang phi của hiện tại có thích hay không?
...
Kinh Trập thức trắng một đêm.
Cậu vốn định ngủ, nhưng Vân Khuê trèo cửa sổ vào không cho phép. Cậu ta thậm chí còn thắp đèn đánh thức Tuệ Bình vừa mới chợp mắt, thề thốt chắc nịch:
"Không được ngủ, chúng ta đều không biết kẻ kia có quay lại hay không. Nếu cứ thế mà ngủ, biết đâu sáng mai dậy lại phát hiện ra hai cái xác chết đấy."
Tuệ Bình nghe Vân Khuê nói vậy cũng thấy sợ.
"Sau giờ khóa cổng, ai còn có thể đi lại tùy tiện? Tưởng hoàng cung này là cái chợ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
Kinh Trập hỏi Vân Khuê: "Ban nãy, ngươi có nhìn thấy hắn làm hành động gì không?"
Nếu không, chỉ nhìn thấy có người đứng ngoài cửa từ xa, sao lại dọa đến mức chạy xộc vào đây ngay lập tức?
Vân Khuê: "Ta nhìn từ xa, thấy trong tay hắn hình như cầm thứ gì đó, hơn nữa còn ghé vào cửa sổ với một tư thế rất quái dị."
Cậu ta bắt chước tư thế đó, vặn vẹo người làm mẫu cho hai người kia xem.
Kinh Trập khựng lại, đây đúng là một tư thế vặn vẹo quái dị.
Giống như người bên ngoài cửa sổ muốn nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng lại không muốn người trong phòng phát hiện ra tung tích của mình – nếu sơ sẩy một chút, bóng sẽ in lên cửa sổ – cho nên, hắn đã rình mò vào trong phòng theo hướng từ dưới lên trên.
Tuệ Bình xoa xoa cánh tay mình: "Thôi đừng ngủ nữa."
Hai phiếu phủ quyết một phiếu của Kinh Trập, thế là một con Kinh Trập bị lôi dậy, biến thành một con Kinh Trập ngồi ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai người kia tán gẫu.
Sáng hôm sau, cả ba người thành công tậu được cặp mắt thâm quầng như gấu trúc.
Kinh Trập cảm thấy mình lỗ nặng.
Kẻ hôm qua nếu thực sự có ý đồ xấu, khi nhìn thấy Vân Khuê xuất hiện, chắc chắn sẽ biết mưu đồ đã bị bại lộ, khả năng đêm quay lại gần như bằng không.
Nhưng Vân Khuê và Tuệ Bình rất cẩn thận, trực tiếp canh chừng cả đêm.
Ngay khi Vân Khuê ngáp ngắn ngáp dài trở về Tạp Mãi Vụ, Kinh Trập và Tuệ Bình cũng ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt, thì thấy Thế Ân lanh lẹ từ ngoài cổng vào, động tác y hệt như khỉ.
Kinh Trập ngậm cành liễu, vừa nhổ nước súc miệng vừa lúng búng hỏi: "Sáng sớm tinh mơ, sao ngươi lại từ bên ngoài trở về?"
Trời còn chưa sáng hẳn, dù là người của Trực Điện Tư thì giờ này cũng mới vừa dậy thôi mà.
Thế Ân túm lấy cánh tay Kinh Trập, đáy mắt đầy vẻ kỳ quái.
"Đêm qua, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi."
Động tác của Kinh Trập khựng lại, cậu nhìn Thế Ân, chậm rãi nói: "Khang phi?"
"Sao ngươi biết?!"
Ý định úp mở của Thế Ân bị thái độ bình thản của Kinh Trập đánh bại hoàn toàn, cậu ta lay lay Kinh Trập: "Sao ngươi biết hay vậy? Chẳng lẽ ngươi có mối quan hệ nào mà ta không biết? Là Dung Cửu à?"
Nào ai biết, trong lòng Kinh Trập cũng đang chấn động.
Tối qua, Kinh Trập còn đang bàn với hệ thống về thân phận của Khang phi. Cậu đang định lần tới gặp Dung Cửu phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tuyệt đối không được đi lẻ loi một mình.
Đợi gặp được Dung Cửu, cậu sẽ kể toàn bộ suy đoán của mình về Khang phi cho hắn nghe.
Có lẽ, ngay cả kẻ được phái đến rình mò đêm qua cũng là người của Khang phi chăng?
... Nhưng sao chỉ sau một đêm, Khang phi đã xảy ra chuyện rồi?
Có những người cũng ra ngoài rửa mặt như họ, nghe thấy lời Thế Ân liền xúm lại.
"Nói nghe xem nào? Sao ngươi biết Khang phi xảy ra chuyện?"
Thế Ân hừ hừ nói: "Đêm qua thị vệ bao vây cung mới của Khang phi, các ngươi nói xem, có thể xảy ra chuyện gì?"
Trong cung này, bất kỳ nơi nào cũng có thể có đấu đá nội bộ, có tay chân của các phe phái, nhưng duy chỉ có Càn Minh Cung và Thị Vệ Xử là không.
Người chết ở Càn Minh Cung đủ nhiều, càng nhiều thì càng ít khả năng lộ bí mật. Mặc dù tốc độ luân chuyển nhanh, nhưng mấy người có thể hầu hạ gần vua thì hiếm khi phạm cấm kỵ.
Còn về phần Thị Vệ Xử...
Đừng nhìn Vi Hải Đông là kẻ thoạt nhìn thật thà, thực chất người đàn ông này tâm tư thâm trầm, ai mà biết được dáng vẻ hắn bộc lộ ra bên ngoài có phải là một trong những chiếc mặt nạ của hắn?
Hắn ta trung thành tận tụy với Cảnh Nguyên Đế, là thanh đao tuyệt đối không bao giờ phản bội Hoàng đế.
Thị vệ xuất động, điều đó chỉ có thể chứng minh, là Cảnh Nguyên Đế đích thân hạ lệnh.
Kinh Trập ngoài sự kinh ngạc ra, cũng cảm thấy an tâm.
Cảnh Nguyên Đế ra tay, vậy thì hẳn là không còn hậu họa. Bởi hắn là người không ra tay thì thôi, đã ra tay là sấm rền gió cuốn, nhổ cỏ tận gốc mới là tính cách của hắn.
Chuyện liên quan đến Khang phi rất nhanh đã truyền đến tai Thọ Khang Cung.
Thái hậu vốn vừa mới dậy, nghe được tin này lại lộ ra biểu cảm kỳ quái.
"... Khang phi, là gian tế?"
Bà ta siết chặt tay nữ quan, lực bất giác mạnh thêm, cào cả vết đỏ lên cánh tay nữ quan. Nữ quan sắc mặt hơi đổi, nhưng không nói gì, chỉ im lặng dìu Thái hậu ngồi xuống.
Thái hậu ngồi xuống, thở hắt ra một hơi.
Hóa ra, là Khang phi.
Thái hậu không đến mức ngu ngốc đến độ có kẻ đào hố ngay dưới tay mình mà không hề hay biết.
Chỉ là sau khi nhận ra mục đích của kẻ đó, Thái hậu suy tính nhiều lần, cuối cùng không truy cứu, ngược lại còn giữ thái độ im lặng nào đó.
Hoàn toàn không can thiệp.
Dù sau này bị điều tra, cùng lắm chỉ nói là Thái hậu quản lý cấp dưới không nghiêm, gánh thêm vài tội danh như vậy cũng chẳng có gì to tát.
Suy cho cùng, hậu cung này tuy do Thái hậu quản.
Nhưng thiên hạ này lại là thiên hạ của Cảnh Nguyên Đế. Không tra ra được, chẳng phải chính là vấn đề của Cảnh Nguyên Đế sao?
Tuy nhiên, sau vụ án trúng độc ở Ngự Hoa Viên, Thái hậu đã lờ mờ đoán ra người ra tay là Khang phi.
Hiện tại, kết hợp với việc Cảnh Nguyên Đế động thủ, đủ để chứng minh Khang phi hãm hại Đức phi không phải để tranh quyền đoạt lợi, mà là để che giấu mục đích thực sự của mình.
Nàng ta muốn truyền tin.
Phải rồi, trong lúc Thái hậu đang im hơi lặng tiếng như hiện tại, Khang phi muốn động thủ thì dù làm thế nào cũng quá lộ liễu.
Đây là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*.
*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Bề ngoài là nhắm vào Đức Phi, thực chất có mưu đồ khác.
Thái hậu có thể phát hiện ra là do Khang phi đã lợi dụng sơ hở của bà ta, vốn dĩ nằm ngay trong địa bàn của bà ta, vậy Cảnh Nguyên Đế làm sao mà phát hiện được?
Tuy nhiên, Thái hậu cũng không tìm hiểu kỹ chuyện này.
Kể từ khi Cảnh Nguyên Đế tìm Tông Nguyên Tín, Thái hậu đã lờ mờ nhận ra Hoàng đế hiện tại hoàn toàn khác với Cảnh Nguyên Đế trước kia.
Nếu nói Cảnh Nguyên Đế trước kia mang theo vẻ tản mạn bất cần, thì Cảnh Nguyên Đế hiện tại lại bùng lên một sức sống mãnh liệt.
Thái hậu cúi đầu liếc nhìn, dễ dàng nhìn thấy bức thư trên bàn.
Đó là thư do lão Kính Vương phi gửi tới.
Cũng giúp Thái hậu biết được kha khá chuyện.
Sau khi Hoàng gia thất thế, do người tiếp quản vị trí gia chủ là Hoàng Trường Tồn, những thỉnh cầu đưa phu nhân của ông ta vào cung đều bị Thái hậu bác bỏ. Nhưng ngoại trừ Hoàng gia, hàng năm số lượng tông thất hoàng thân quốc thích vào cung cũng không phải là ít.
Chỉ cần Thái hậu còn sống một ngày, Cảnh Nguyên Đế trong chuyện này cũng không thể ngăn cản được.
Trừ phi, tên điên đó thực sự dám giết bà ta.
Nhưng theo Thái hậu thấy, Cảnh Nguyên Đế không dám.
Hắn điên thì có điên, nhưng không phải kẻ cuồng loạn mất hết lý trí.
Hắn có thể trừ khử Hoàng gia, vì Hoàng gia là thần tử, cũng vì chính Thái hậu đã dâng cái thóp lên cho hắn; nhưng ngôi vị Thái hậu cũng giống như ngôi vị quân vương, được đúc nên từ pháp luật và vô vàn uy nghiêm.
Cảnh Nguyên Đế có thể dùng lễ pháp ép Hoàng Thái hậu không được bước chân vào Từ Ninh Cung nửa bước, nhưng cũng chính lễ pháp ấy ép Cảnh Nguyên Đế không được làm ra hành vi bất hiếu.
Chưa bàn đến chuyện khác, nếu Cảnh Nguyên Đế thực sự giết Thái hậu, chắc chắn sẽ khiến triều cương rung chuyển.
Quốc chẳng thành quốc, pháp chẳng thành pháp.
Xưa nay lấy chữ Hiếu trị quốc, nếu Cảnh Nguyên Đế là kẻ bất hiếu bất nghĩa, hắn còn mặt mũi nào ngồi trên ngai vàng?
Ngai vàng này, chưa bao giờ chỉ dựa vào tính cách bạo ngược của hắn mà ngồi vững được.
Có điều, trong tay Thái hậu đang nắm giữ một bằng chứng về sự bất hiếu của Cảnh Nguyên Đế.
Đó mới thực sự là bằng chứng thép.
...
"Phạm vi năng lực hiện tại của ngươi rộng đến mức nào?"
Kinh Trập rảnh tay, sao chép ghi chép lên giấy trắng.
Mực vừa mài tỏa ra mùi hơi là lạ. Ban nãy Kinh Trập còn ghé mũi ngửi kỹ mấy lần, thứ mùi này vừa thơm thơm lại vừa có chút khó ngửi.
[Sau khi xác định mục tiêu, ngài có thể tra cứu tư liệu sơ lược về đối tượng, tuy nhiên thông tin sẽ không quá chi tiết.]
[Số lượt sử dụng có hạn, trong vòng bảy ngày chỉ được tra cứu một lần.]
Kinh Trập nhướng mày: "Vậy ngươi cũng chẳng có tác dụng gì mấy."
Chức năng bảy ngày mới dùng được một lần, nếu thực sự muốn tra cứu kỹ càng thì đúng là đòi mạng.
Dù chỉ là để loại trừ hiềm nghi cho ba bốn người thôi, đợi tra xong thì đã là bao lâu sau rồi?
Tuy miệng chê bai, nhưng trong lòng Kinh Trập vẫn có đối tượng muốn điều tra.
Ngẫm nghĩ một lát, Kinh Trập nói: "Ta muốn tra Cảnh Nguyên Đế."
Sự tồn tại của Hệ thống, xét ở khía cạnh nào đó, quả thực giúp Kinh Trập bớt đi được khá nhiều việc.
[Không thể tra cứu.]
"Chẳng phải ngươi bảo ai cũng à sao?"
[Cảnh Nguyên Đế là Hoàng đế, quyền hạn hiện tại của hệ thống chưa cao đến mức đó.]
Kinh Trập tuy hơi thất vọng nhưng cũng không thấy lạ.
Cậu ngẫm nghĩ: "Vậy ta muốn tra Tông Nguyên Tín của Thái Y Viện."
[Tông Nguyên Tín được ghi chép tại Thái Y Viện có tổng cộng hai người. Một là Viện thủ Thái Y Viện, chỉ khám bệnh cho Cảnh Nguyên Đế, tính tình cổ quái, y thuật cao minh. Một là thái y của Thái Y Viện, tính tình cổ quái, y thuật cao minh.]
Kinh Trập im lặng.
Cậu nhíu mày: "Đây là hai người khác nhau?"
Nghe hệ thống mô tả mà cứ như thể sao chép rồi dán nguyên xi lại vậy?
[Quả thực tồn tại hai thân phận, hai cái tên giống hệt nhau.]
Kinh Trập day trán, nói vậy là do cậu nghĩ nhiều rồi sao? Nhưng trùng hợp đến mức Thái Y Viện lại có hai người cùng tên cùng họ ư?
Hóa ra vị Viện thủ kia cũng tên là Tông Nguyên Tín.
Phải nói rằng, nếu kết quả này không phải do hệ thống nói ra, e rằng sự nghi ngờ trong lòng Kinh Trập còn nhiều hơn nữa.
[Ký chủ đang nghi ngờ điều gì?]
Kinh Trập lắc đầu, khẽ nói: "Ta không nghi ngờ gì cả, chỉ là gần đây luôn có cảm giác kỳ lạ, dường như đã bỏ sót điều gì đó..."
Sự bất an vi diệu này rốt cuộc vẫn khiến người ta khó chịu. Nhưng Kinh Trập nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy mình bỏ sót gì.
Vậy thì chỉ còn cách tra xét kỹ lưỡng tất cả những yếu tố mang lại sự bất an.
Mặc dù hệ thống rất phế, nhưng ít nhất cho đến nay, nó chưa từng lừa cậu.
Nếu thực sự có hai Tông Nguyên Tín, thì có lẽ ảo giác trong thoáng chốc kia là do Kinh Trập hiểu lầm rồi.
Kinh Trập vừa suy nghĩ, vừa tiện tay chép xong.
Chữ của cậu ngày càng đẹp.
Làm việc dưới trướng Khương Kim Minh, tiếp xúc với càng nhiều thứ, những việc liên quan đến giấy tờ sổ sách cũng ùn ùn kéo đến. Chỉ là, những thứ mà Khương Kim Minh coi là phiền phức ấy lại tình cờ được Kinh Trập tận dụng để luyện tập.
Mỗi lần sao chép chính là một cơ hội luyện bút.
Sau này, Dung Cửu tặng cho cậu không ít giấy bút thượng hạng, nhưng Kinh Trập tiếc của không nỡ dùng, đành nhờ Trịnh Hồng mua giúp loại giấy rẻ tiền hơn.
Chỉ dạy người khác thôi thì chưa đủ, muốn thực sự ghi nhớ kiến thức, bản thân cậu phải không ngừng luyện tập.
Đến nay, Kinh Trập cũng coi như viết được một tay chữ đẹp.
Tuy không có danh sư chỉ dạy, nét chữ của cậu lại mang phong thái phóng khoáng không gò bó, tự nhiên tùy tính. Dù sao cậu cũng chẳng thi khoa cử, cứ viết sao cho mình thấy thích là được.
Dừng bút, Kinh Trập xếp gọn những tờ giấy vừa chép xong sang một bên.
[Nhiệm vụ Mười Hai: Ngăn cản Thái hậu vạch trần bí mật của Cảnh Nguyên Đế.]
Tay Kinh Trập vừa định vớt lấy tờ giấy tiếp theo thì khựng lại giữa không trung vì nhiệm vụ bất ngờ ập đến.
Thái hậu, Cảnh Nguyên Đế, hai từ này mà xuất hiện trong cùng một câu thì chẳng có gì tốt đẹp, chưa kể phía sau còn đính kèm hai chữ bí mật.
Bí mật của Hoàng đế?
Dù ban nãy Kinh Trập có ý định tìm hiểu đôi chút, nhưng thâm tâm cậu hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến kẻ như Cảnh Nguyên Đế.
Thứ được gọi là bí mật, chắc chắn chẳng hay ho gì; thứ mà Thái hậu muốn vạch trần, chắc chắn đủ sức làm rung chuyển đế vị.
Ai bảo lợi ích của Cảnh Nguyên Đế và Thái hậu trái ngược nhau, mục đích cũng xung khắc như nước với lửa.
Kinh Trập chỉ cần nghĩ đến đó thôi đã thấy đau đầu.
"Tại sao Thái hậu cứ hết lần này đến lần khác tìm cách đả kích bệ hạ vậy?" Kinh Trập bất lực thầm thì trong lòng, "Dù bà ta có muốn đưa Thụy Vương lên ngôi đến mức nào, thì cũng phải nhìn rõ cục diện chứ?"
Ít nhất là trong một năm gần đây, uy vọng của Cảnh Nguyên Đế trong dân chúng không hề thấp.
Thái hậu muốn dễ dàng lật đổ Cảnh Nguyên Đế, đó tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Thêm vào đó, trong tay Thái hậu còn lại gì?
Binh mã ư?
Nếu Hoàng gia còn đó thì may ra có chút hy vọng, nhưng bây giờ thì sao? Thụy Vương đang ở xa ngàn dặm, cho dù kinh thành có biến động gì, hắn ta muốn chạy về cũng chẳng kịp!
Nếu Thái hậu biết rõ điều này mà vẫn cố chấp hành động, vậy chỉ có thể giải thích rằng, trong suy nghĩ của bà ta, bí mật của Cảnh Nguyên Đế đủ sức đánh sập hoàn toàn uy vọng vừa mới được xây dựng kia...
Đó sẽ là chuyện gì?
Kinh Trập lướt qua mọi khả năng trong đầu, cuối cùng chỉ có thể dừng lại ở Tiên đế.
Chẳng lẽ, trước khi đăng cơ, Cảnh Nguyên Đế đã từng làm gì đó với Tiên đế?
Nghĩ đến đây, Kinh Trập lại thấy hơi hối hận.
Tiên đế đã băng hà, chắc chắn việc tra cứu sẽ không bị hạn chế nhiều như Cảnh Nguyên Đế. Biết thế ban nãy số lần tra cứu Tông Nguyên Tín nên để dành dùng cho Tiên đế, để xem rốt cuộc Tiên đế đã chết như thế nào.
...
Trước Càn Minh Cung, một dược đồng xách hòm thuốc, rảo bước thật nhanh theo sau Tông Nguyên Tín. Vóc dáng cậu ta hơi thấp, bước đi phải gọi là nhanh thoăn thoắt.
Chỉ có như vậy, mới có thể đuổi kịp bước chân của Tông Nguyên Tín.
Thạch Lệ Quân đứng gác ngoài cửa điện, thấy Tông Nguyên Tín đến liền nở một nụ cười hiếm hoi.
Tông Nguyên Tín gật đầu chào nàng ta rồi bước vào trong điện.
Bên trong Càn Minh Cung thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt.
Khác với loại hương an thần đặc chế trước kia, loại hương này hiện tại có lợi cho long thể của Cảnh Nguyên Đế.
Cảnh Nguyên Đế đang nhắm mắt dưỡng thần.
Gương mặt hơi tái nhợt đẹp tựa như những nét vẽ tinh tế nhất, dẫu có là kỹ thuật xảo đoạt thiên công cũng khó mà tạc nên một dung nhan hoàn mỹ đến thế.
Tông Nguyên Tín vốn không quan tâm đến vẻ bề ngoài, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt này của Cảnh Nguyên Đế, y cũng cảm thấy phí phạm đến tiếc nuối.
Gương mặt này nếu mọc trên người bất kỳ ai khác đều sẽ khiến người ta trầm trồ thưởng thức, nhưng khi nó thuộc về Cảnh Nguyên Đế, người ta chỉ biết nhượng bộ lui binh, tránh xa ba thước.
Chẳng có kẻ nào to gan dám thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Đây chính là đóa hoa độc địa nhất, ai dám hái?
Nhưng ngẫm lại cho kỹ, nếu đổi là người khác, không có đủ quyền thế mà sở hữu nhan sắc này, thì đó vốn dĩ cũng là tai họa.
Nhan sắc khuynh thành, đi đến đâu cũng là mầm mống tai ương.
Nếu không có đủ sức mạnh, gương mặt này chỉ tổ rước lấy vô vàn phiền toái.
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu Tông Nguyên Tín, ngay sau đó, khi Cảnh Nguyên Đế mở mắt, tâm trí y hoàn toàn quay về với bệnh tình của Hoàng đế.
Tuy nhiên, trước đó, Tông Nguyên Tín vẫn phải phàn nàn một câu.
"Thái Y Viện từ bao giờ lại có hai Tông Nguyên Tín vậy?"
Nếu không phải hôm qua rảnh rỗi sinh nông nổi đi tra danh sách Thái Y Viện, y cũng chẳng biết hóa ra trong đó còn có một vị thái y khác cũng tên là "Tông Nguyên Tín".
Cảnh Nguyên Đế liếc y một cái, thần sắc nhạt nhẽo, không nói gì.
Tông Nguyên Tín: "Bệ hạ, ngài không thể làm thế được, cái thân phận giả này thần không nhận đâu nhé?"
"Ngươi không nhận?" Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói, "Vậy thì phế bỏ vị trí Viện thủ, xuống làm thái y thường đi."
Tông Nguyên Tín nghẹn lời.
Mặc dù y không quá mặn mà với cái chức Viện thủ ngồi chơi xơi nước này, nhưng tự dưng có tiền từ trên trời rơi xuống, dù y chê chán, không ham tiền, nhưng cũng đâu dại gì mà đẩy đi!
Tông Nguyên Tín làm động tác kéo khóa miệng, không nói nữa, cúi đầu bắt mạch cho Cảnh Nguyên Đế.
Một khắc sau, Tông Nguyên Tín mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may là khá thuận lợi, chỉ cần củng cố thêm một tháng nữa là có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo."
Cũng là giai đoạn nguy hiểm nhất, bởi vì lúc này, Cảnh Nguyên Đế cần phải kiểm soát tính tình của mình.
Nghĩ đến đây, Tông Nguyên Tín bất giác liếc nhìn vị Hoàng đế bệ hạ mặt không cảm xúc.
Hắn đang ung dung chỉnh lại ống tay áo, phong thái đoan chính, động tác tao nhã, dù ai đến soi cũng không bắt bẻ được nửa điểm sai sót.
Cảnh Nguyên Đế sở hữu một thiên phú bẩm sinh, dù ném hắn vào giữa biển người, hắn vẫn sẽ tự nhiên trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.
Ngón tay hắn sạch sẽ tựa bạch ngọc.
Ai có thể tưởng tượng được, chính đôi tay này, đêm qua đã nhẹ nhàng bẻ gãy bao nhiêu cái cổ.
Rắc ——
Thứ âm thanh giòn tan ấy, quả là một bản nhạc tuyệt diệu.
Đôi khi, Cảnh Nguyên Đế giết người chưa chắc đã vì tính nết xấu. Mà cũng có thể là do hắn thích.
Ánh mắt sắc như dao của Cảnh Nguyên Đế quét qua Tông Nguyên Tín vẫn đang đứng đó.
Tông Nguyên Tín cười hề hề: "Khang phi đã bị bệ hạ xử lý, vậy tên Khang Mãn kia còn được sống không?"
Cảnh Nguyên Đế lơ đễnh nói: "Ai bảo quả nhân giết ả?"
Tông Nguyên Tín hơi ngạc nhiên: "Bệ hạ thế mà lại không ra tay?"
Cảnh Nguyên Đế mất kiên nhẫn liếc xéo y một cái, lạnh nhạt mở miệng: "Đối với loại người như ả, giết cũng vô dụng, ả vốn dĩ không sợ chết."
Nhưng cái chết của A Gia Tam đã trực tiếp đánh sập tinh thần Khang phi.
Cảnh Nguyên Đế hoặc là không ra tay, đã ra tay thì nhất định phải đánh vào chỗ đau nhất.
Hắn không làm những việc vô nghĩa.
Việc ngụy tạo thân phận Tông Nguyên Tín là thế, việc ngụy tạo thân phận Dung Cửu lại càng như thế. Trông có vẻ như một hành động tùy hứng vô thưởng vô phạt, nhưng lại là điều cực kỳ cần thiết.
Thứ mà Cảnh Nguyên Đế đang đối mặt là một con thú vô cùng nhạy bén.
Chỉ cần đánh rắn động cỏ một chút thôi, nó sẽ lập tức cảnh giác.
Nhưng ai có thể trách con thú ấy quá nhạy cảm?
Chỉ có thể trách Cảnh Nguyên Đế hành sự quá tùy hứng, tự mình gây ra vô số rắc rối, mà những rắc rối đó đâu phải dễ dàng dọn dẹp.
Đây há chẳng phải là những lần thăm dò của Hoàng đế sao?
Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Để gã sống, sống càng lâu càng tốt."
Còn về Khang phi, một kẻ làm gián điệp đến mức bán điên bán dại, quả thực không còn giá trị gì trong hậu cung này nữa.
Nhưng mà, vẫn có thể dùng vào việc khác.
Hẳn là người Cao Nam khi nhận được món quà này sẽ rất, rất vui mừng.
Tuy có hơi vụn vặt, nhưng dẫu sao cũng đã trả lại toàn bộ đoàn sứ thần cho bọn họ rồi.
Thật tốt.
So với số lượng người Sơn Hữu, thì số này nhiều hơn, nhiều hơn gấp bội đấy chứ.
...
Sức khỏe của Trịnh Hồng sau thời gian dài tĩnh dưỡng đã hoàn toàn bình phục. Dù sau khi xảy ra chuyện, biết bao nhiêu người tìm cách cạy miệng cậu ta, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng ai biết được cậu ta đã gặp phải chuyện gì sau khi xuất cung.
Sau này, Trịnh Hồng có ra ngoài làm việc cũng tuyệt đối không bén mảng đến khu vực đó nữa.
Cậu ta không phải kẻ không biết điều.
Khó khăn lắm mới sống sót, Trịnh Hồng không muốn lãng phí cái mạng này.
Hôm nay, Trịnh Hồng cùng Hồ Lập ra ngoài, lúc trở về, vẻ mặt Hồ Lập nặng trịch, nhìn qua là biết không nhận được tin tức tốt lành gì.
Trịnh Hồng biết Hồ Lập đi gặp ai.
Trên đường về, Hồ Lập mới kể lại tin tức cậu ta nghe được.
Gia đình Tuệ Bình không lừa cậu ta, trong nhà quả thực có người sắp xuất giá; nhưng gia đình Tuệ Bình quả thật đã lừa cậu ta; gả chồng đâu cần nhiều tiền đến thế.
Đòi Tuệ Bình một trăm lượng, gả con gái đi, tất cả đều là để xoay tiền.
Huynh trưởng của Tuệ Bình ở bên ngoài gây chuyện thị phi, kết quả gây ra họa lớn, đối phương ngoạm mồm sư tử đòi một trăm năm mươi lượng mới chịu êm chuyện.
Nếu không chịu, chúng sẽ tống huynh trưởng của Tuệ Bình vào ngục.
Trong nhà gả nữ nhi, tiền sính lễ cộng với tiền tích cóp, kịch kim cũng chỉ gom được vài chục lượng, vẫn còn thiếu cả trăm lượng nữa.
Thế là họ đánh chủ ý lên người Tuệ Bình.
Nhưng họ biết, Tuệ Bình chẳng có tình cảm gì với người huynh trưởng luôn bắt nạt mình, chỉ có chút thương xót tỷ muội ngày xưa hay lén giấu đồ ăn cho cậu ta, nên mới mượn cớ đó để lừa gạt.
Trịnh Hồng bình tĩnh nói: "Không vui cái gì? Ngươi phải vui mới đúng, đây là chuyện tốt."
Cách làm của người nhà chắc chắn sẽ khiến Tuệ Bình nhận ra mình chỉ là cái túi tiền để họ bòn rút. Chỉ cần Tuệ Bình nhìn rõ điểm này, chắc chắn sẽ không trách cứ Hồ Lập nhiều chuyện.
Hồ Lập lạnh lùng nói: "Năm xưa bán Tuệ Bình cũng là do cha mẹ cậu ấy không nỡ xa trưởng tử, nên mới bán tiểu nhi tử."
Hơn nữa để lấy được nhiều tiền hơn, họ trực tiếp ký văn tự bán đứt.
Bán đợ*, nghĩa là người nhà vẫn còn nhớ thương, còn định chuộc về. Bán đứt, coi như tuyệt vọng.
*Gốc là hoạt khế: văn tự bán người có thời hạn hoặc có điều kiện chuộc lại.
Cả nhóm im lặng không nói gì, về đến trong cung, Hồ Lập đi thẳng đến Trực Điện Tư.
Trịnh Hồng ngẫm nghĩ một lát rồi cũng đi theo.
Người cậu ta tìm là Kinh Trập.
Chỉ tiếc người của Trực Điện Tư nói Kinh Trập buổi chiều đi đưa đồ, người không có ở đây.
Trịnh Hồng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tạp Mãi Vụ và Trực Điện Tư rất gần nhau, Trịnh Hồng lười đi đường lớn nên đi xuyên qua con hẻm nhỏ giữa hai bức tường. Lúc đi ngang qua, cậu ta nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm ở khúc quanh.
Nghe có vẻ quen tai.
Chỉ riêng tiếng bước chân này cũng đã khiến người kia phát hiện.
Trịnh Hồng vừa dừng bước thì có người thò đầu ra, vừa thấy là cậu ta liền cười rộ lên.
"Trịnh Hồng, ta đã bảo sao tiếng bước chân này quen thế mà."
"Ngươi nói chuyện nghe cũng quen lắm." Trịnh Hồng cười lắc đầu, đi về phía đó.
Nhưng mới đi được một hai bước, cậu ta đột ngột dừng lại.
Cuộc trò chuyện ban nãy cho Trịnh Hồng biết, Kinh Trập chắc chắn không ở đó một mình.
Đứng canh ngay sau lưng cậu, là Dung Cửu với gương mặt không chút biểu cảm.
Bóng tối chảy tràn dưới chân hắn, gương mặt tái nhợt mang theo vẻ sắc bén nhọn hoắt nào đó, ánh mắt trầm trầm rủ xuống chứa đựng hàn ý âm u.
Dù thường xuyên làm người truyền tin, chim xanh đưa đồ cho họ, nhưng Trịnh Hồng hiếm khi gặp mặt Dung Cửu.
Và mỗi lần gặp, cậu ta đều phải cảm thán sự to gan của Kinh Trập.
Dung Cửu này, nhìn qua đã biết không phải người tầm thường.
Rốt cuộc làm thế nào mà hắn và người như Kinh Trập lại trở thành bạn bè được?
Không phải nói Kinh Trập không xứng.
Mà là không tương xứng.
Bởi vì hai người họ nhìn thế nào cũng thấy một trời một vực, nam bắc trái ngược.
Trịnh Hồng dám cam đoan, hai người này chắc chắn thường xuyên cãi nhau.
Cậu ta nở một nụ cười.
Kiểu cười ngoài da nhưng thịt không cười, "Ta chợt nhớ ra, ta bỏ quên Hồ Lập ở Trực Điện Tư rồi."
Trịnh Hồng gật đầu với hai người, sau đó quay người bỏ đi.
Nhanh đến mức kinh người.
Kinh Trập định gọi cậu ta lại, nhưng tên này khá thật, đến một mảnh vải cũng chẳng tóm được.
Kinh Trập hồ nghi nhìn Dung Cửu: "Huynh vừa dọa cậu ta chạy mất đấy à?"
"Oan uổng." Nghe thì như lời xin tha, nhưng giọng điệu lại cứng rắn như roi da quất thẳng vào sống lưng người nghe, "Là do cậu ta nhát gan."
Trịnh Hồng nhát gan sao?
Nếu cậu ta thực sự nhát gan thì đã chẳng vì tiền mà làm bao nhiêu chuyện tày đình.
Kinh Trập: "... Thôi."
So với Dung Cửu thì hầu như tất cả mọi người đều là kẻ nhát gan sợ phiền phức, ngay cả Kinh Trập cũng thế.
"Ban nãy huynh nói cái gì ấy nhỉ?"
Hôm nay là ngày gặp mặt định kỳ, Dung Cửu đến tìm Kinh Trập cũng không đơn thuần chỉ để gặp gỡ, mà còn có chuyện khác muốn tìm cậu.
Chính cái chuyện này đã khiến Kinh Trập phải thốt lên đầy thắc mắc.
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến ta?"
Dung Cửu đang nói về cái đêm mấy hôm trước, về cái gọi là "cú liếc kinh hồng" của Vân Khuê không phải là ảo giác. Đêm đó, quả thực có kẻ muốn giết cậu.
Kinh Trập dù có dự cảm mình không thể đi lẻ loi, nhưng quả thật không ngờ kẻ ra tay lại đến nhanh như vậy.
Đương nhiên, nghĩ đến Lập Đông thì dường như chẳng có gì là không thể.
Nhưng vụ Lập Đông là ám sát, còn đối với Kinh Trập, kẻ đó lại trèo tường vào Trực Điện Tư, muốn tiếp cận để hành thích, hai chuyện này mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
... Cậu còn tưởng ít nhất cũng sẽ bị giết khi đang đi lẻ loi như Lập Đông cơ đấy.
Thế này thì quá to gan rồi.
Khang phi dù hành động quyết đoán, nhưng tại sao lại dùng vào chỗ này? Động dụng một quân cờ như vậy chỉ để giết cậu, không thấy có chút lãng phí sao?
Nuôi dưỡng được một kẻ có thể đi lại tự do trong cung đâu phải chuyện dễ.
Chỉ là, Kinh Trập không hỏi Dung Cửu làm sao biết được, và kết cục của kẻ kia ra sao.
Nếu Dung Cửu biết, thì chỉ có thể chứng minh rằng kẻ đó sau khi bị Vân Khuê dọa chạy đã bị thị vệ tóm gọn.
Sống hay chết, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
"Vì em đến từ Bắc Phòng."
"Lập Đông cũng vậy."
"Em ở Bắc Phòng lâu hơn." Dung Cửu lắc đầu, "Khang phi tin chắc rằng Bắc Phòng đang che giấu bí mật, đây là lý do ả luôn theo dõi vào Bắc Phòng."
Kinh Trập nhíu mày. Bí mật?
Gần đây cậu dị ứng với từ này quá mức.
"Bí mật của Bắc Phòng chẳng phải Diêu tài nhân sao?" Kinh Trập ngước nhìn Dung Cửu, "Mà chuyện của Diêu tài nhân và Trần An... chắc hẳn huynh cũng rất rõ."
Không, thực ra ý Kinh Trập muốn nói là, đối với Càn Minh Cung, đây không thể là bí mật.
Nhìn những chuyện xảy ra trong cung này mà xem, bất kể là Hoàng Nghi Kết, hay Khang phi, xa hơn nữa là Hoàng gia bên ngoài, rồi đoàn sứ thần, tóm lại tất cả đều chứng minh một điều.
Rất nhiều chuyện, Cảnh Nguyên Đế đã biết từ sớm.
Vậy ý nghĩa khác mà Diêu tài nhân và Trần An đại diện, Cảnh Nguyên Đế thực sự hoàn toàn không biết gì sao?
Giọng nói lạnh băng của Dung Cửu vang lên: "Em muốn nói đến cái chết của Từ Thánh Thái hậu?"
Kinh Trập hơi căng thẳng, cậu nhạy bén nhận ra Dung Cửu không vui khi nghe đến chủ đề này. Đương nhiên, đây cũng chẳng phải là chủ đề hay ho gì, dù sao những người liên quan đều là người chết.
Dung Cửu đưa tay chạm vào mặt Kinh Trập, khẽ nói: "Kinh Trập, sai rồi. Năm xưa Tiên đế sở dĩ truyền ngôi cho vị bệ hạ hiện tại, không có bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ là ông ta, không có sự lựa chọn nào khác."
Không phải vì Diêu tài nhân nói cho Hoàng đế biết sự thật nên mới thay đổi ý định của Tiên đế.
Kinh Trập ngơ ngác nhìn Dung Cửu. Không có sự lựa chọn?
Dung Cửu là cận thần của Cảnh Nguyên Đế, hắn đương nhiên biết rất nhiều bí mật.
Nhưng Tiên đế có nhiều con cái như vậy, bên dưới còn có những ứng cử viên như Thụy Vương, sao có thể không có sự lựa chọn?
Chẳng lẽ giữa Tiên đế và Cảnh Nguyên Đế thực sự đã xảy ra chuyện gì?
Đây chính là bí mật mà Thái hậu muốn vạch trần?
"Bệ hạ dường như khá nhẫn nhịn Thái hậu nương nương?" Kinh Trập chợt nói.
Dung Cửu nhướng mày: "Sao lại nói vậy?"
Bất cứ ai có mắt đều sẽ không nói như thế, thậm chí còn cho rằng Kinh Trập đang nói sảng.
Cảnh Nguyên Đế nhẫn nhịn Thái hậu chỗ nào?
Dù là phong tỏa Từ Ninh Cung, hay diệt trừ Hoàng gia, rồi giết sạch đám thị vệ cũ của Thọ Khang Cung... từng chuyện từng chuyện một, chẳng thấy Cảnh Nguyên Đế đối xử tử tế với Thái hậu ở chỗ nào?
"Trước khi bà ta chọc giận bệ hạ, bệ hạ cũng không động đến bà ta." Kinh Trập nói, "Bao nhiêu lần như vậy, nếu không phải Thái hậu nương nương không cam tâm, thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hiện tại."
Đây là một suy đoán cực kỳ to gan.
Nếu nói những lời này với bất kỳ ai ngoài Dung Cửu, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cậu đang bình phẩm Thái hậu.
Hơn nữa còn đang bàn luận về Cảnh Nguyên Đế.
Đây dường như là một hành động nguy hiểm.
Tất nhiên, tất nhiên, trong hoàng cung, khi xảy ra chuyện, luôn có biết bao kẻ xì xào bàn tán sau lưng.
Hóng chuyện là bản tính con người mà.
Nói nhỏ, miêu tả sự việc mà không kèm theo lời phỉ báng.
Chứ không phải kiểu suy đoán như Kinh Trập.
Dung Cửu nhìn Kinh Trập, lần này là một cái nhìn đăm đăm rất lâu. Cái nhìn kỳ quái đến mức Kinh Trập không nhịn được phải tự xem lại mình, hay là cậu vừa lỡ lời?
Nhưng lỡ lời thì lỡ lời, tại sao Dung Cửu lại nhìn cậu như thế?
Nhìn đến mức người ta phát hoảng trong lòng.
Hồi lâu sau, Dung Cửu gật đầu, ôn hòa như một vị công tử bình thường. Động tác v**t v* gương mặt Kinh Trập của hắn vẫn không dừng lại, giọng nói cũng có chút nhẹ nhàng.
"Em nói đúng."
Hắn nói.
"Vị bệ hạ này, quả thực đang dung túng Thái hậu."
Với tính tình của Cảnh Nguyên Đế, để cho Thái hậu nhảy nhót đến tận bây giờ, chung quy cũng phải có lý do.
Kinh Trập chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.
"Ta còn tưởng mình đoán sai rồi chứ." Cậu lầm bầm, "Ban nãy huynh nhìn ta chằm chằm lâu như thế, ta còn tưởng huynh định quay người đi mách lẻo chuyện này với bệ hạ..."
Lần này, Dung Cửu không còn ôn hòa nổi nữa.
"Tại sao lại nói vậy?"
Giọng điệu này nặng nề hơn câu hỏi trước rất nhiều.
Kinh Trập nhìn Dung Cửu với vẻ kỳ lạ: "Huynh là cận thần của bệ hạ mà."
Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc.
Phân định rạch ròi cũng là chuyện bình thường.
Cha cậu chưa bao giờ mang chuyện công việc về nhà, cho nên mãi đến sau này, mẹ cậu cũng không biết rõ cha đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng phân định rạch ròi cũng có cái hay.
Ví dụ như Sầm Huyền Nhân chưa bao giờ vì chuyện bên ngoài mà trút giận lên người nhà.
Dung Cửu bình tĩnh chỉ ra mâu thuẫn trong lời nói của Kinh Trập: "Nhưng phụ thân em, có vì người nhà phạm tội mà bắt hết cả nhà đi không?"
Kinh Trập trầm tư, Kinh Trập vô cùng nỗ lực trầm tư.
"Chắc là... không?"
Sầm Huyền Nhân là người tuân thủ quy tắc, khi chưa xảy ra chuyện, cả nhà họ đều sống rất yên ổn.
Cha cậu thân thủ không tệ, có rất nhiều bạn bè giang hồ. Sau khi cùng mẹ chạy nạn rời bỏ quê hương, ông đã rất nỗ lực dùi mài kinh sử, thi đỗ công danh, trở thành một vị quan nhỏ. Trong quá trình đó, có rất nhiều lần ông có thể đi đường tắt, nhưng ông đều không làm.
Nhưng Sầm Huyền Nhân không phải sẽ không làm.
Khi Sầm gia gặp chuyện, Kinh Trập bị đưa vào cung, Sầm Huyền Nhân vẫn có thể liên lạc với Trần An, tìm mọi cách mưu cầu một con đường sống cho Kinh Trập. Vậy thì đối với Liễu thị và Sầm Lương, sao ông lại không thể...
Chỉ là do trời xui đất khiến, Liễu thị và Sầm Lương nhảy sông, nên mọi chuyện mới không còn khả năng cứu vãn.
"Nếu nhà ta không xảy ra chuyện, phụ thân đương nhiên sẽ là một người tốt. Nhưng nếu có chuyện, e rằng ông ấy sẽ trở nên hơi đáng sợ." Kinh Trập nhìn Dung Cửu, "Phụ thân rất yêu mẫu thân, nếu không có bà ấy, năm xưa ông đã không sống nổi."
Trên đường chạy nạn, Sầm Huyền Nhân tuy sức khỏe tốt nhưng lại mắc bạo bệnh, suýt chút nữa thì không qua khỏi, là Liễu thị liều chết kéo ông đi mới giúp ông sống sót.
Đó chẳng khác nào được tái sinh.
Vì gia đình, Sầm Huyền Nhân có thể ruồng bỏ đạo nghĩa.
"Vậy sao em lại nghĩ rằng, ta sẽ không?"
Dung Cửu hỏi rất dịu dàng, rất bình tĩnh.
Kinh Trập nuốt nước bọt. Dung Cửu có biết bây giờ biểu cảm của hắn như thế nào không? Nếu cậu đang nằm trên giường, chắc chắn cậu sẽ trùm chăn kín đầu để che chắn tầm mắt chết chóc của người đàn ông này.
Dường như cái ổ chăn là nơi trú ẩn an toàn và đáng thương nhất.
Ánh mắt ấy lạnh lùng sắc bén, đè nặng xuống, tựa như lưỡi dao sắc nhọn khiến Kinh Trập cảm thấy da thịt mình đau nhói.
Dung Cửu đang tức giận.
Trên gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen như đang bùng cháy ngọn lửa.
Thứ cảm xúc kịch liệt này hẳn là hiếm thấy trên người Dung Cửu, nhưng Kinh Trập luôn dễ dàng khơi dậy những tình cảm trầm lắng trong hắn.
"Ta không nghĩ là huynh sẽ... phản bội ta." Kinh Trập nhíu mày, dùng một từ khá gay gắt, "Chỉ là, ngài ấy là Hoàng đế bệ hạ."
Kinh Trập không nghi ngờ tình cảm của Dung Cửu.
Cậu hiểu rõ lý do hắn nói cho cậu biết chuyện ám sát – là để cậu biết sự nguy hiểm quanh mình, là để cậu nhìn thẳng vào những lời răn dạy trước đó.
Dung Cửu thực lòng muốn Kinh Trập được sống suôn sẻ.
Chỉ là không ai có thể chống lại hoàng quyền.
Dù là Dung Cửu cũng không thể.
Điều kỳ lạ là, trước đây Kinh Trập chưa bao giờ có h*m m**n quyền lực, nhưng khi chợt chạm đến suy nghĩ "Dung Cửu có thể gặp chuyện", cậu bỗng nảy sinh một sự thôi thúc mãnh liệt.
Cậu không muốn thấy Dung Cửu như vậy.
Có lẽ... đôi khi, cậu thực sự nên tham lam hơn một chút.
Kinh Trập nắm lấy tay Dung Cửu. Đôi tay lạnh lẽo ấy dù áp lên mặt cũng chẳng hề được nhiệt độ của cậu sưởi ấm chút nào, "Huynh phải sống cho thật tốt."
Kinh Trập thường nói suy nghĩ của Dung Cửu nhảy số quá nhanh khiến người ta không theo kịp, nhưng bản thân cậu nào có kém cạnh gì?
Chỉ trong tích tắc, chủ đề lại bay xa vạn dặm.
Sự lạnh lẽo trên người Dung Cửu không bị sự dịu dàng của Kinh Trập dập tắt. Sự chết chóc ngưng tụ từ cái lạnh ấy là sự mục rữa và u uất lan tràn.
Chúng ngưng kết thành tứ chi của hắn, cũng rèn đúc nên trái tim tràn đầy bạo lực và ác ý kia, không có bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có lớp da người giả tạo.
... Quái vật, đâu phải cứ khoác lên mình lớp da người là có thể làm người được đâu.
"Kinh Trập, trước đây ta đối với em quả thực quá khoan dung." Dung Cửu nhẹ nhàng bảo, "Thành ra lại khiến em chẳng biết nặng nhẹ là gì."
Nặng nhẹ?
Cái gì nhẹ, cái gì nặng?
Trải qua cơn giận dữ của Dung Cửu ban nãy, Kinh Trập không cho rằng cái nhẹ mà Dung Cửu nói đến là chỉ cậu, nhưng nặng, lại có ý nghĩa gì?
Dung Cửu bất ngờ lôi Kinh Trập đi ra ngoài. Lực đạo kìm kẹp khiến cậu hoàn toàn không thể thoát khỏi tay hắn.
"Dung Cửu? Dung Cửu!" Trong lòng Kinh Trập bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, "Huynh muốn đi đâu?"
Nhìn thái độ của Dung Cửu, Kinh Trập không nghĩ đó là chuyện tốt đẹp gì.
Cậu vô thức giãy giụa, nhưng động tác của người đàn ông trong cơn thịnh nộ lại hung dữ đến kinh người.
Sức lực này, rốt cuộc hắn ăn cái gì mà lớn vậy?
"Đi," Giọng Dung Cửu khựng lại một chút đầy vi diệu, rồi tiếp tục vang lên đầy ác ý, "Càn Minh Cung. Chẳng phải em nghĩ rằng, ta sẽ đặt Hoàng đế lên trên em sao?"
________
Lời tác giả: Cơn điên của Dung Cửu đôi khi đúng là chẳng còn chút lý trí nào, coi như là một loại debuff* của quá trình giải độc vậy (gửi ngàn lời chúc phúc tốt đẹp đến Kinh Trập).
*Debuff là thuật ngữ game, chỉ hiệu ứng xấu/tiêu cực lên nhân vật.
Cúi đầu xem lại đại cương (thứ gần như không tồn tại), nếu cốt truyện không đi chệch hướng quá xa thì, khoảng chừng, có lẽ, trong khoảng thời gian này sẽ viết đến đoạn "rớt ngựa" (lộ thân phận)... Nhưng mà do bão chương nhiều, có thể tôi thấy nhanh nhưng thực ra vẫn còn lâu lắm (gãi đầu), dù sao thì trong tháng này chắc chắn sẽ viết đến thôi (tôi nói thừa quá...).