Nhưng Hắn Đẹp Mà - Bạch Cô Sinh

Chương 62

Vào cái thời điểm dầu sôi lửa bỏng này mà đến Càn Minh Cung làm gì? Đến gặp Cảnh Nguyên Đế ư? Hay là muốn phát điên trước cửa Càn Minh Cung? Cái đầu trên cổ cậu vẫn còn đang yên lành, không muốn nó rơi xuống đất đâu.

 

Kinh Trập không sợ chết.

 

Nhưng càng không muốn tìm chết.

 

Mấy hôm trước, Càn Minh Cung thoạt nhìn đã giống như một hiện trường thảm kịch. Nếu không thì Minh Vũ đã chẳng thốt ra câu bảo Kinh Trập thà đến Càn Minh Cung còn hơn. Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng đủ để thấy Càn Minh Cung rốt cuộc đã trống ra bao nhiêu chỗ khuyết.

 

Đi cùng Dung Cửu đến đó, liệu còn mạng mà về không?

 

Kinh Trập nghiến răng: "Ta từng nghĩ, nếu sau này ta và huynh bị phát hiện, cùng lắm thì chết chung là cùng. Nhưng chưa bao giờ ta nghĩ đến việc tự mình vác xác đi tìm cái chết cả."

 

Dung Cửu lạnh lùng nói: "Đâu phải tìm chết, chẳng phải em đang muốn biết xem bên nào nặng bên nào nhẹ sao?"

 

Kinh Trập trợn tròn mắt, lời này nghe sao mà đầy mùi ngụy biện cưỡng từ đoạt lý.

 

Ý cậu rõ ràng đâu phải thế.

 

Dung Cửu nói xa nói gần, cứ cố tình bóp méo ý của cậu.

 

"Ta không muốn gặp bệ hạ." Kinh Trập một tay ôm chặt lấy thân cây bên cung đạo, cậu đoán chừng cũng phải mười mấy năm rồi mình chưa làm cái trò ăn vạ này, nghiệp vụ có phần hơi lụt nghề, "Càng không muốn giao nộp cái đầu mình ở đó."

 

Dung Cửu nhìn động tác khôi hài của Kinh Trập, lãnh đạm nói: "Kẻ nào dám chém đầu em?"

 

Kinh Trập dở khóc dở cười, đến Càn Minh Cung rồi thì đúng là ai cũng có thể chém đầu cậu cả.

 

"Ta biết đôi khi huynh sẽ phát điên, cũng biết đôi khi huynh điên một cách triệt để, nhưng mạng chỉ có một, không thể tùy tiện đem ra đùa giỡn được." Kinh Trập khổ sở khuyên can, "Dung Cửu, ta tin huynh, ta thực sự tin huynh, huynh đừng..."

 

Mắt thấy Dung Cửu đang đi về phía mình, sợ người này dùng sức mạnh lôi mình đi, Kinh Trập trực tiếp quặp một chân lên thân cây, dùng hết sức bình sinh bám chặt không chịu đi.

 

Cậu không muốn giở trò ăn vạ thế này, cũng chẳng muốn mất mặt đến thế.

 

Nhưng quả thực không còn cách nào khác.

 

Dung Cửu lạnh lùng nhìn Kinh Trập, tựa như một bóng đen tà ác, lại càng giống một oan hồn mục rữa âm u, sâu trong đôi mắt đen thẳm kia chứa đựng ác ý lạnh lẽo.

 

"Đây chẳng phải là điều em muốn biết sao?"

 

Đôi môi như đang rỉ ra nọc độc nồng đậm, lời thốt ra mang theo cảm giác quỷ dị khiến người ta dựng tóc gáy.

 

"Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Kinh Trập, đó là sự thật mà em yêu thích."

 

Bốp ——

 

Một tiếng vang giòn giã, hai tay Kinh Trập vỗ mạnh lên mặt Dung Cửu.

 

Để thực hiện động tác này, cậu buộc phải thả cái chân đang quặp chặt thân cây xuống.

 

Đúng là hành xác mà.

 

"Dù sự thật có quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng đến mức phải lấy mạng ta và huynh ra để lấp vào." Kinh Trập hung hăng đá vào chân Dung Cửu một cái, tức tối nói, "Ta không cần biết huynh nghĩ thế nào, dù sao hôm nay ta cũng sẽ không đến Càn Minh Cung."

 

Nói đến đây, cậu dùng sức nhéo mạnh vào mặt người đàn ông.

 

"Huynh không thể lúc nào cũng như vậy, cứ tùy tiện là nổi cáu." Kinh Trập lầm bầm, thế thì hẹp hòi quá thể.

 

"Ta chưa bao giờ là người rộng lượng." Dung Cửu nói.

 

Đây là không biết xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự sao? Rốt cuộc tìm đâu ra kẻ mặt dày vô liêm sỉ đến thế này.

 

... Dung Cửu tùy tiện nổi cáu là không đúng, nhưng nguyên nhân khiến hắn như vậy, Kinh Trập lại hiểu rõ.

 

Nếu một người nguyện ý sống tiếp vì bạn, thứ tình cảm nặng nề ấy đã như dòng sông u ám chảy tràn, mang theo sự kìm nén đau khổ đến ngạt thở.

 

Sự trĩu nặng như vậy là không lành mạnh, cậu không nên vì thứ tình cảm đó mà liên tục nhượng bộ trước những hành động của Dung Cửu. Suy cho cùng, người đàn ông này không hề biết điểm dừng, chỉ biết được đà lấn tới mà cướp đoạt.

 

Nhưng con người quả thực dễ bị tình cảm chi phối, dù trong lòng hiểu rõ cách làm lý trí nhất là gì, cũng không có nghĩa là thực sự có thể hành động theo lý trí.

 

Nếu không thì cậu đã sớm nghe theo lý trí khuyên bảo, tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt rồi.

 

Kinh Trập thở dài: "Bây giờ huynh tức giận là vì cảm thấy ta không tin huynh. Chỉ là Dung Cửu à, nếu ta không tin huynh, chúng ta đã không đi được đến ngày hôm nay."

 

Dung Cửu dường như muốn nói gì đó, mi khẽ động, ánh mắt bỗng quét mạnh về phía ngã rẽ.

 

Kinh Trập vội vàng dừng tay, tránh để tư thế hiện tại bị người khác nhìn thấy.

 

Thính lực của Kinh Trập rất tốt, nhưng tai của Dung Cửu còn nhạy bén hơn cậu. Ban nãy khi Trịnh Hồng đến, cũng chính Dung Cửu là người nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta trước.

 

Rất nhanh, Kinh Trập nhìn thấy Vi Hải Đông với vẻ mặt nghiêm nghị dẫn theo một đoàn người đi ngang qua cung đạo.

 

Con đường nhỏ nơi họ đứng cách ngã rẽ vẫn còn một khoảng.

 

Vốn dĩ khoảng cách như vậy không đủ để bị phát hiện, nào ngờ, Vi Hải Đông dường như cực kỳ nhạy bén với ánh mắt người khác, bất ngờ quay đầu nhìn lại.

 

Vị thống lĩnh đi đầu dừng bước, những người khác cũng dừng theo.

 

Vi Hải Đông nheo mắt, đánh giá Dung Cửu và Kinh Trập, nhàn nhạt nói: "Dung Cửu, vừa hay ngươi ở đây, dẫn theo Kinh Trập, cùng ta đến Thị Vệ Xử một chuyến."

 

Kinh Trập chớp mắt liên tục, chỉ sợ Dung Cửu lại thốt ra lời kinh người, trực tiếp chọc giận Vi Hải Đông, ngón tay cậu chọc chọc vào lưng Dung Cửu, rồi lại dùng sức chọc thêm cái nữa.

 

Dung Cửu cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trên lưng, vẻ mặt vẫn lạnh băng như mọi khi, chỉ là có phần kìm nén hơn trước, "Đã là lệnh của thống lĩnh..." Hắn cười một nụ cười không rõ ý vị, trông có chút vặn vẹo, "Tự nhiên phải tuân mệnh."

 

Hắn dẫn theo Kinh Trập, gia nhập vào đội ngũ của họ.

 

Vi Hải Đông dường như biết trong lòng Kinh Trập có thắc mắc, dẫn người đi tiếp một đoạn mới nói: "Bệ hạ có lệnh, phải điều tra kỹ lưỡng vụ việc của Khang phi, mà trong số những người bị tra xét hiện tại có người của Bắc Phòng. Đó là nơi ngươi xuất thân, để ngươi đứng bên cạnh quan sát, âu cũng giúp ích được."

 

Kinh Trập: "Hỏi về chuyện trước kia thì còn biết được đôi chút; nhưng từ khi rời đi, chuyện ở Bắc Phòng ta cũng không rõ lắm."

 

Vi Hải Đông cười cười: "Vừa tra chuyện cũ, cũng tra chuyện nay."

 

Lời này nói ra nghe có vài phần ám muội kỳ quái.

 

Vi Hải Đông không biết từ đâu trở về, trên người mang theo sát khí lẫm liệt, vừa bước vào Thị Vệ Xử, đa số mọi người đều cúi đầu, không dám ho he.

 

Kinh Trập thật sự thấy may mắn, lúc đi ra cậu đã giải quyết xong xuôi công việc rồi, nếu không với cái kiểu suốt ngày chạy rông bên ngoài thế này, Khương Kim Minh chắc chắn sẽ lột da cậu.

 

Thủ vệ ở Thị Vệ Xử, Kinh Trập đều đã quen mặt gần hết, thấy Kinh Trập xuất hiện cùng trong đội ngũ cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

 

Họ chỉ hơi cúi người chào, rồi mắt nhìn thẳng không liếc ngang liếc dọc.

 

Ánh mắt Dung Cửu quét qua, lướt trên người bọn họ.

 

Không phải ai cũng nhận biết được mặt mũi Hoàng đế, cũng không phải thị vệ nào cũng được đến Ngự tiền. Những người được bố trí gác cổng ở Thị Vệ Xử này, đương nhiên đều chỉ là thị vệ bình thường.

 

Đa số người ở đây chỉ biết Dung Cửu là phó thủ của thống lĩnh.

 

Chỉ là quan hệ với một tiểu thái giám rất tốt mà thôi.

 

Hiện tại, dù có thấy hai người xuất hiện cùng nhau, họ cũng sẽ không có ánh mắt dị nghị.

 

Đâu ai dám?

 

Thái độ của vị thống lĩnh Vi Hải Đông đối với Dung Cửu, phải nói là khoan dung đến mức kỳ lạ.

 

Đợi bóng dáng nhóm người khuất hẳn bên trong Thị Vệ Xử, một thị vệ mới nói với người kia: "Ngươi nghe tin gì chưa? Vi thống lĩnh dường như đang định xin từ chức đấy."

 

"Sao gọi là từ chức được? Cái này gọi là điều chuyển." Người thị vệ kia lắc đầu, "Đây là thăng quan tiến chức đấy."

 

"Nhưng người tiếp quản lại không phải là vị đại nhân vừa nãy, chuyện này..."

 

"Bên trên có tâm tư gì, đâu đến lượt ngươi quản?"

 

Câm miệng là thượng sách.

 

Đây là nguyên tắc sống còn tối ưu nhất trong cung.

 

Bất kể nghe được chuyện gì, biết được điều gì, cứ ngậm chặt miệng đừng nói lung tung thì sẽ sống thoải mái hơn bất kỳ ai.

 

Cái đạo lý họa từ miệng mà ra này, thực ra ai cũng hiểu.

 

Cho dù Dung Cửu này chỉ là phó thủ, nhưng thân phận của hắn vẫn là thứ mà người ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp, lấy đâu ra mặt mũi mà đi bàn tán thị phi chứ?

 

Bên trong Thị Vệ Xử, Kinh Trập đã quen đường nẻo bước.

 

Số lần cậu đến đây tuy không nhiều, biết rõ bên trong Thị Vệ Xử rộng lớn, nhưng cậu chỉ cần nhớ một con đường.

 

Con đường từ cổng đi đến bên ngoài phòng của Dung Cửu.

 

Hiện tại, Vi Hải Đông dẫn họ đi là một con đường khác. Quẹo trái quẹo phải, khó khăn lắm mới dừng lại, lúc này mới phát hiện kiến trúc nhà cửa khu vực này thoạt nhìn đã thấy khác hẳn những nơi khác.

 

Kinh Trập nhìn kỹ, nơi này trông giống một loại nhà lao hơn.

 

Vi Hải Đông dẫn người đi vào, lối đi rộng rãi ở giữa đủ để họ đi mà vẫn nhìn rõ người ở hai bên phòng giam. Phần lớn các phòng đều trống không, chỉ có lác đác vài phòng là đang giam người.

 

"Dẫn người của Bắc Phòng ra hết đây."

 

Vi Hải Đông ra lệnh.

 

Cuối con đường này lại là một đại sảnh.

 

Đại sảnh rất rộng rãi, có nét hơi giống với phủ nha bên ngoài, hai bên đặt những tấm bình phong, đi vòng qua xem, còn có thể thấy sau bình phong có đặt vài cái ghế.

 

Ngoài Dung Cửu và Kinh Trập ra, còn có hai người đàn ông khác đang ngồi trên ghế sau tấm bình phong đối diện.

 

Kinh Trập nghi hoặc nhìn Dung Cửu.

 

Suốt dọc đường, Dung Cửu trông rất yên lặng, không còn cảm xúc bạo liệt như ban nãy, chỉ mang theo vẻ lạnh lùng quái gở.

 

Tất nhiên, trong những cử chỉ tưởng chừng như gần gũi của họ, Kinh Trập thỉnh thoảng lại lén nhéo ngón tay Dung Cửu một cái.

 

Những động tác quấy rối nhỏ nhặt quá mức này khiến Dung Cửu bất chợt siết chặt lấy tay Kinh Trập.

 

Kinh Trập giật giật, không rút ra được.

 

Thế là, đành cứ để mặc cho Dung Cửu nắm lấy.

 

"Những tấm bình phong này thường xuyên được đặt ở đây." Dung Cửu chậm rãi mở miệng, "Chính là để dự phòng cho tình huống này."

 

Muốn nghe, nhưng lại không tiện ra mặt.

 

Kinh Trập hạ thấp giọng: "Vậy hai người đối diện kia là ai?"

 

Có lẽ vì ở sau bình phong, họ không nhìn thấy người khác, người khác cũng không thấy họ, nên Kinh Trập tỏ ra tự nhiên hơn nhiều.

 

Cơ thể cậu dựa sát vào Dung Cửu, đó là một sự thân mật tự nhiên.

 

"Hai kẻ đó đều là phó thủ của Vi Hải Đông."

 

Kinh Trập hơi sững lại, phó thủ của Vi thống lĩnh?

 

Cậu ghé tai Dung Cửu thì thầm.

 

"Vậy hai người họ, coi như là đối thủ cạnh tranh của huynh?"

 

Dung Cửu nhướng mày: "Cạnh tranh vị trí thống lĩnh?"

 

"Chẳng phải Vi thống lĩnh nói, ngài ấy có ý định để huynh làm người kế nhiệm sao..." Giọng Kinh Trập càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là sợ bị người khác nghe thấy, "Nhiều phó thủ thế này, Vi thống lĩnh đúng là oai phong thật."

 

Dung Cửu im lặng trong giây lát.

 

Hắn đang suy nghĩ.

 

Nếu bây giờ hắn thuận theo ý Kinh Trập, cướp lấy vị trí thống lĩnh nhiệm kỳ tới của Tề Văn Hàn...

 

Thôi.

 

Vẫn không nên sinh thêm chuyện.

 

Cuối cùng, Dung Cửu cũng từ bỏ cái ý tưởng có phần thú vị này.

 

Ở chỗ ngồi sau tấm bình phong đối diện, Lữ Húc Đông nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Tề Văn Hàn, buồn cười nói: "Ngươi bị làm sao thế? Có phải lần đầu tiên ngồi ở vị trí này đâu."

 

Bình thường họ đa phần phải đứng bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc được ngồi ở đây.

 

Tề Văn Hàn sờ sờ gáy, "Cứ cảm thấy lạnh gáy thế nào ấy."

 

Cứ như có cơn gió cứ thổi phù phù vào gáy hắn, khiến hắn chỗ nào cũng thấy không thoải mái.

 

Lữ Húc Đông: "Chẳng lẽ là vì người ở phía đối diện?"

 

Vừa nhắc đến chuyện này, Tề Văn Hàn càng thêm im lặng.

 

Hắn và Lữ Húc Đông nhìn nhau, khẽ nói: "Ta thấy giống lắm."

 

"Ta cũng thấy giống." Lữ Húc Đông lắc đầu, "Nhưng không thể nào."

 

Nếu thực sự là vị kia, sao Vi Hải Đông có thể ra lệnh cho ngài ấy? Lại sao có thể thân thiết với một tên thái giám bình thường như vậy?

 

Hơn nữa, làm thế để làm gì chứ!

 

Tề Văn Hàn gãi cổ, có chút buồn rầu nói: "Nói thì nói vậy, nhưng đối diện với gương mặt đó, không thấy lạnh gáy sao được?"

 

Lữ Húc Đông im lặng rùng mình một cái, u ám nhìn tấm bình phong trước mặt: "Đúng là vạn hạnh."

 

Mặc dù cả hai đều cảm thấy, đó không thể là Cảnh Nguyên Đế.

 

Nhưng Dung Cửu...

 

Đại danh của người này, bọn họ cũng từng nghe qua.

 

Kẻ này hành tung quỷ xuất thần nhập, tình hình cụ thể chỉ có Vi Hải Đông biết, bọn họ gần như chưa từng thấy mặt mũi người này.

 

Chỉ thỉnh thoảng nghe nói hắn sẽ xuất hiện ở Thị Vệ Xử.

 

Nhưng chuyện đó cứ như một loại truyền thuyết vậy.

 

Trong Thị Vệ Xử cũng có người từng gặp qua, nhưng hoặc là đám thị vệ gác cổng không đáng chú ý, hoặc là chẳng ai dám nhìn kỹ dung mạo Dung Cửu, gom góp lại kỹ càng thì chẳng có lấy một bức họa đồ thật sự nào.

 

Hiện giờ, bọn họ cuối cùng cũng được thấy dung mạo người này, nhưng lại hối hận thà không thấy còn hơn.

 

Sự kính sợ đối với Cảnh Nguyên Đế vẫn chôn sâu trong lòng họ.

 

Dù chỉ đối diện với một người có vài phần tương tự, cũng dễ dàng khơi dậy sự hoảng loạn trong lòng.

 

"... Bọn họ, hình như sợ huynh."

 

Ngồi ngay đối diện, Kinh Trập vắt óc nhớ lại, cũng chỉ có được chút cảm giác ít ỏi này.

 

"Thứ họ sợ không phải ta." Dung Cửu mặt không đổi sắc nói, "Họ sợ thế lực đứng sau lưng Vi Hải Đông. Chỉ là do ta đứng cùng một chỗ với hắn, nên trông có vẻ như họ sợ ta."

 

Kinh Trập nhướng mày: "Thật sao?"

 

Cậu nhìn Dung Cửu từ trên xuống dưới.

 

"Sợ huynh cũng là bình thường." Kinh Trập lẩm bẩm, "Thật sự nên để họ nhìn thấy bộ dạng ban nãy của huynh."

 

Chỉ là người này lúc thì cảm xúc dâng trào mãnh liệt, lúc lại bình tĩnh an ổn.

 

Bản năng mách bảo cậu rằng trạng thái của Dung Cửu không ổn, nhưng hiện tại cậu không còn dư thừa tâm sức để suy nghĩ về những chuyện này nữa.

 

Bên ngoài, đã có người bị áp giải vào.

 

Họ không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng có thể nghe thấy tiếng.

 

Kinh Trập lờ mờ đoán được qua giọng nói, có một người phụ nữ trung niên và một giọng nam đã có tuổi, nghe qua là biết hai vị quản sự gần đây của Bắc Phòng.

 

Vi Hải Đông đang tra hỏi.

 

Chỉ là dù hắn ta hỏi gì, những người bên dưới đều cắn chết không biết gì cả.

 

"Kinh Trập, em thấy thế nào?"

 

Kinh Trập đang nghe đến nhập tâm, bị Dung Cửu hỏi, bất giác ngẩn người.

 

"Gì cơ?"

 

"Em cảm thấy, bọn họ có đang nói dối không?"

 

Kinh Trập nhìn về phía tấm bình phong, mặc dù cậu không thấy người sau đó, nhưng do dự một lát, vẫn khẽ nói: "Đều không thật không giả."

 

Đây chỉ là một loại cảm giác.

 

Trần ma ma thì khỏi cần nói, sau khi Lập Đông chết, Kinh Trập không thể nào có thiện ý với bà ta. Còn người kia, từng là người của cung Thái hậu.

 

Xuất thân như vậy, dù nói ông ta trong sạch, Kinh Trập cũng rất khó tin.

 

Bên ngoài, Vi Hải Đông cũng chưa đến mức dùng hình.

 

Nhưng cũng cho người áp giải họ xuống.

 

Tề Văn Hàn lên tiếng: "Thống lĩnh, lời Trần ma ma vừa khai và dấu vết trên người Lập Đông, quả thực không khớp nhau."

 

"Người nhà bà ta đã tìm thấy chưa?"

 

"Đã tìm thấy, đang trên đường đưa về kinh thành."

 

Vi Hải Đông gật đầu: "Vậy thì đợi người đến rồi tra hỏi tiếp. Kẻ còn lại, tống vào Thận Hình Tư."

 

Tề Văn Hàn hiển nhiên biết Vi Hải Đông đang nói ai.

 

Trần ma ma phải giữ lại, còn tên quản sự công công kia lại bị tống đi.

 

Kinh Trập nheo mắt, cách xử lý này của Vi Hải Đông, quả thực không giống như muốn điều tra kỹ lưỡng.

 

"Người của Thái hậu, có tra cũng vô dụng." Dung Cửu lạnh nhạt nói, "Thông thường, bọn họ cũng lười dây vào."

 

Kinh Trập kỳ lạ nhíu mày: "Vậy tại sao bệ hạ không..."

 

Thôi được rồi, ban nãy cậu suýt nữa thì cãi nhau với Dung Cửu vì Cảnh Nguyên Đế, bây giờ hơi không dám nhắc đến hắn. Kinh Trập từng còn nghi ngờ...

 

Giờ nghĩ lại bộ dạng nóng nảy vừa rồi của Dung Cửu, chỉ thấy những suy đoán trước kia thật nực cười.

 

"Không nhốt lại, khóa lại, thậm chí phế bỏ tay chân bà ta cũng được, dù sao cũng có thể bớt đi bao nhiêu tai họa?"

 

Lời này của Dung Cửu mang theo một luồng sát khí âm hiểm.

 

Mặc dù Kinh Trập không nên có phản ứng gì với điều này, dù sao đó cũng là Thái hậu, nhưng cậu vẫn chậm rãi gật đầu.

 

So với tác phong thường thấy của Cảnh Nguyên Đế, điều này quả thực rất phù hợp với thói quen của hắn.

 

Ánh mắt Dung Cửu ánh lên vẻ rục rịch kỳ quái, nhưng rất nhanh đã bị một loại cảm xúc lạnh lẽo che phủ, trở nên chán chường: "Đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của bà ta."

 

Lông mày Kinh Trập nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

 

Sao cậu nghe mãi mà không hiểu lời Dung Cửu nhỉ?

 

Cái gì gọi là, đó là ý nghĩa tồn tại của Thái hậu... sống để ngáng đường Cảnh Nguyên Đế ư???

 

Chưa đợi Kinh Trập kịp hỏi, bên ngoài lại lôi vào hai người nữa.

 

Nghe giọng thì là Hà Diệp và Hạm Đạm.

 

Hai người này không cứng đầu như Trần ma ma, dưới sự thẩm vấn, rất nhanh đã khai ra những việc mình từng làm.

 

Bao gồm cả việc hạ độc Trần Minh Đức.

 

Kinh Trập đột ngột siết chặt tay vịn ghế, ngay cả lông mày cũng cau chặt: "Cái gì?"

 

Với sự nhạy bén của Trần Minh Đức, nếu ông bị người ta hạ độc, không thể nào không hay biết gì. Nhưng khoảng thời gian ông lâm chung, Kinh Trập về thăm mấy lần, chưa từng thấy ông nhắc đến bao giờ.

 

Hà Diệp và Hạm Đạm chỉ biết Trần ma ma đang tìm một thứ đồ.

 

Bà ta ở Bắc Phòng, mấy lần lấy cớ chuyển chỗ ở cho tất cả mọi người, ngoài mặt nói là để đổi mới khí thế, nhưng thực chất đều là để nhân cơ hội tìm đồ.

 

Vi Hải Đông: "Tìm thứ gì?"

 

"Nô tì thực sự không biết, nếu biết, nhất định sẽ nói hết không nửa lời giấu giếm..."

 

Kinh Trập nghe tiếng khóc thút thít của Hà Diệp, vẻ mặt không chút biểu cảm.

 

Giọng Hạm Đạm yếu ớt hơn, nhưng cũng khai ra chuyện Minh ma ma khi còn sống đã thăm dò Trần Minh Đức, cũng như chuyện nghe theo lệnh Minh ma ma hạ độc Trần Minh Đức.

 

"... Nói thật." Không cần Dung Cửu hỏi, Kinh Trập lẩm bẩm, "Đó đúng là nói thật."

 

Đặc biệt là Hạm Đạm.

 

Họ cùng sống ở Bắc Phòng nhiều năm, dù không thân thiết lắm, nhưng cũng là chỗ quen biết. Nói thật trông thế nào, nói dối trông ra sao, cũng không đến nỗi không nhận ra.

 

Trần Minh Đức tuy không quản lý cung nữ nhiều, nhưng đối xử với họ cũng rất hiền lành.

 

Kinh Trập chưa từng nghĩ tới, Hạm Đạm lại ra tay với Trần Minh Đức.

 

"Ta không hiểu." Kinh Trập khẽ nói, "Rốt cuộc là vì sao? Đức gia gia quan trọng đến thế sao?"

 

Chưa bàn đến chuyện khác, hiện giờ Bắc Phòng trông chẳng khác nào miếng mồi ngon.

 

Ai đến cũng muốn xâu xé vài miếng.

 

Người của Bắc Phòng gần như bị sàng lọc một lượt, điều may mắn duy nhất là Thất Thuế và Bát Tề, lại chẳng có gì quan trọng, quả thực là cái gì cũng không biết.

 

Cho đến khi Vô Ưu bị lôi lên.

 

Vừa mới vào cửa, Kinh Trập đã ngửi thấy mùi máu tanh.

 

Trước đó, Kinh Trập chưa từng thấy Vi Hải Đông dùng hình với ai, nếu những người khác không bị, tại sao cậu ta lại là ngoại lệ?

 

Có thị vệ ở cửa cúi người bẩm báo: "Thống lĩnh, tên này định đập đầu vào tường tự sát trong phòng giam, đã bị ngăn lại."

 

Mùi máu tanh này, có lẽ là từ đó mà ra.

 

"Vô Ưu, cung nhân tự sát sẽ có hậu quả gì, ngươi hẳn đã suy nghĩ kỹ rồi chứ."

 

Giọng nói của Vi Hải Đông, vậy mà lại mang theo chút ý cười.

 

Vô Ưu không đáp lời.

 

Bất kể Vi Hải Đông hỏi gì, Vô Ưu cứ như một người chết, gục đầu xuống, không nói một lời.

 

Im lặng một lát, Vi Hải Đông nói: "Kinh Trập, ra đây."

 

Ngay từ trước khi nhận ra sự khác thường của Vô Ưu, Kinh Trập đã lờ mờ có suy đoán như vậy, khi thực sự bị gọi tên, cậu cũng chỉ hơi thở nặng nề trong thoáng chốc.

 

Vi Hải Đông không thể vô duyên vô cớ gọi cậu đi theo.

 

Dung Cửu nắm lấy tay Kinh Trập, hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, đứng dậy, đi vòng qua bình phong ra bên ngoài.

 

Vô Ưu quỳ trên mặt đất, quả thực trông có phần nhếch nhác.

 

Y phục trên người lấm lem vết bẩn, lốm đốm vết máu, còn vương chút tuyết.

 

Trán cậu ta vẫn đang chảy máu. Khi Kinh Trập bước ra, cậu ta không còn nhìn chằm chằm xuống đất nữa mà nhìn trân trân vào Kinh Trập.

 

Động tác của Kinh Trập hơi khựng lại, nhưng vẫn bước đến trước mặt Vô Ưu ngồi xổm xuống, móc khăn tay trong ngực ra, lau vết máu trên trán cho cậu ta.

 

Máu còn rất tươi.

 

Kinh Trập tự cau mày trong lòng, ở bên Dung Cửu lâu ngày, đến cả chuyện này cậu cũng cảm nhận được.

 

... Điều này không tốt chút nào.

 

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

 

Cuối cùng Vô Ưu cũng lên tiếng, giọng cậu ta nghe hơi khàn.

 

Kinh Trập: "Vi thống lĩnh nói ta quen thuộc với Bắc Phòng nên cho ta dự thính." Cậu không nói nhiều hơn, tin rằng Vô Ưu đã có thể hiểu được.

 

Vô Ưu, Vô Ưu, khi còn ở Bắc Phòng, quan hệ giữa Vô Ưu với Kinh Trập và Minh Vũ không tệ.

 

Tất nhiên, với Minh Vũ thì tốt hơn một chút.

 

Vô Ưu là người rất lạc quan, hệt như cái tên của cậu ta vậy.

 

Rất nhiều người vẫn luôn cảm thấy như thế.

 

Cậu ta nghe xong lời Kinh Trập, môi mấp máy, khàn giọng nói: "Ngươi nghĩ, ta sẽ là người của ai?"

 

Câu nói này khiến những người sau tấm bình phong có chút hưng phấn, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi.

 

"Ít nhất, không phải Khang phi, cũng không phải Thái hậu." Giọng Kinh Trập hơi căng thẳng, "Không cần thiết."

 

Đúng vậy, Bắc Phòng đã có đủ tai mắt của họ rồi, không cần thiết phải cài cắm thêm nhân sự nữa.

 

Vô Ưu đến Bắc Phòng còn muộn hơn Kinh Trập, tuổi đời nhỏ nhất.

 

Năm nay kịch kim cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

 

Cậu ta ở Bắc Phòng quá lâu, còn sớm hơn rất nhiều so với thời điểm Thái hậu và Khang phi để mắt đến nơi này.

 

Sắc mặt Vô Ưu trắng bệch, nhẹ nhàng ghé sát vào tai Kinh Trập, thì thầm: "Ta là, người của Tiên đế."

 

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, chỉ có Kinh Trập nghe thấy được.

 

Phập ——

 

Gần như cùng lúc đó, Kinh Trập nghe thấy một âm thanh chẳng lành.

 

Cậu từ từ cúi đầu, nhìn thấy một lưỡi dao không cán cắm phập vào vùng eo bụng Vô Ưu. Nó rất nhẹ nhàng, nhưng cũng cứng rắn như sắt đá.

 

Máu tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả bàn tay Kinh Trập.

 

Mùi máu tanh xộc lên mũi nồng nặc hơn lúc trước gấp bội, gần như khiến người ta choáng váng, thứ màu đỏ khiến người ta buồn nôn ấy loang lổ khắp y phục.

 

"Xin lỗi... Kinh Trập," Giọng Vô Ưu rất nhẹ, đã không còn sức lực để chống đỡ cơ thể nữa, "Ta vẫn... rất thích ngươi..."

 

Cậu ta gục đầu vào vai Kinh Trập, hơi thở yếu dần rồi tắt lịm.

 

—— "Ngươi có biết không, Thất Thuế và Bát Tề thực ra vẫn luôn rất thích ngươi. Cả Vô Ưu cũng vậy."

 

Giọng nói của Minh Vũ từ rất lâu về trước khẽ vang vọng bên tai Kinh Trập.

 

Gần như trùng khớp với câu nói vừa rồi của Vô Ưu.

 

...

 

Vô Ưu tự sát, nằm ngoài dự đoán của mọi người.

 

Tề Văn Hàn lao nhanh ra, cùng vài thị vệ kiểm tra thi thể Vô Ưu, gần như không ai biết Vô Ưu rốt cuộc đã móc lưỡi dao kia từ đâu ra.

 

Tất cả những người vào Thị Vệ Xử đều đã được kiểm tra thân thể từ sớm, không thể nào không phát hiện ra lưỡi dao như thế này.

 

Vi Hải Đông nhíu mày, ánh mắt liếc nhanh về phía sau tấm bình phong bên trái.

 

Rất nhanh, đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Tề Văn Hàn kiểm tra xong thi thể Vô Ưu, cùng Lữ Húc Đông nhíu mày. Nhìn khung xương vóc dáng người này, đoán chừng tuổi tác có lẽ còn lớn hơn bọn họ dự tính.

 

"Ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi." Lữ Húc Đông nói.

 

"Lòng bàn tay có vết chai, ngoài những dấu vết làm việc nặng thông thường, hai chỗ này đặc biệt kỳ lạ." Tề Văn Hàn chỉ vào lòng bàn tay Vô Ưu, "Hẳn là con nhà võ."

 

Hắn đứng dậy, nhìn về phía Kinh Trập.

 

Nhưng lại phát hiện chỗ người đứng ban nãy giờ đã trống trơn.

 

"Thống lĩnh, tên thái giám nhị đẳng ban nãy đâu rồi?"

 

Tề Văn Hàn nhìn sang Vi Hải Đông vẫn đang ngồi uống trà: "Còn cả tên Dung Cửu kia nữa?"

 

"Đi cả rồi." Vi Hải Đông lơ đễnh nói, "Còn dấu vết gì khác không?"

 

Lữ Húc Đông: "Trên người kẻ này chắc chắn ẩn giấu bí mật. Nếu hắn có thể lập tức tự sát, chứng tỏ việc đập đầu vào tường trước đó không phải tự nguyện."

 

Nếu không, muốn chết thật thì đã chết từ lâu rồi.

 

"... Cho nên, hắn vốn dĩ không muốn chết, chỉ là biết cái chết mới là cách tốt nhất để che giấu bí mật." Tề Văn Hàn tiếp lời, "Vậy mà hắn vừa nhìn thấy tên thái giám kia liền lập tức tự sát, chứng tỏ người này rất quan trọng!"

 

Lữ Húc Đông: "Thống lĩnh, trên người Kinh Trập chắc chắn có hiềm nghi rất lớn."

 

Hai vị phó thủ này hiếm khi có thái độ thống nhất, đều cho rằng nên lập tức bắt giữ Kinh Trập.

 

Vi Hải Đông vuốt râu, u ám nói: "Cạy miệng hắn ra xem."

 

Tề Văn Hàn nhận ra điều gì đó, lập tức cúi đầu kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, sau đó cau mày: "Dưới cuống lưỡi hắn có ngậm một viên thuốc."

 

Đã tan ra một phần, nếu chậm trễ thêm chút nữa, cậu ta sẽ bị trúng độc mà chết.

 

Nói vậy thì nhát dao này lại trở nên thừa thãi.

 

"Xem ra, so với việc đứt ruột nát gan, thất khiếu chảy máu mà chết, hắn muốn một cái chết giữ thể diện hơn một chút." Vi Hải Đông lắc đầu, nhàn nhạt nói, "Dù ban nãy Kinh Trập không ra mặt, kẻ này cũng sẽ chết."

 

Điều này chắc chắn là phủ định lại lời của Tề Văn Hàn và Lữ Húc Đông ban nãy.

 

Tề Văn Hàn bắt chước dáng vẻ của Vi Hải Đông sờ sờ cằm, đột nhiên thốt ra lời kinh người: "Thống lĩnh đại nhân, ngài không phải là muốn bao che cho tên thái giám nhị đẳng kia đấy chứ?"

 

Lữ Húc Đông trừng mắt nhìn hắn, lùi ra xa một chút.

 

Tên này lúc nào cũng nói năng không biết sống chết, cứ nghĩ đến việc tương lai rất có thể phải làm việc dưới trướng Tề Văn Hàn, Lữ Húc Đông lại thấy tương lai mịt mù.

 

Vi Hải Đông bình thản nói: "Tại sao ta phải bao che cho một tên thái giám nhỏ bé?"

 

"Nhưng trước đó ngài lại vì người này mà đối đầu với người của Thận Hình Tư." Tề Văn Hàn tiếp tục sờ cằm, "Bây giờ lại còn biện giải cho cậu ta, đây đâu phải phong cách của ngài."

 

Vi Hải Đông: "Kinh Trập này, không thể động vào."

 

Hắn ta nhìn xuống hai người họ từ trên cao, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn ta hoàn toàn không cần giải thích.

 

"Hiểu chưa?"

 

Tề Văn Hàn và Lữ Húc Đông sắc mặt khẽ biến, đồng thanh nói: "Ti chức lĩnh mệnh."

 

Đã là mệnh lệnh thì không có khả năng trái lệnh.

 

Đợi Vi Hải Đông rời đi, Tề Văn Hàn và Lữ Húc Đông nhìn nhau, thì thầm nói: "Ây da, lâu lắm rồi không thấy Thống lĩnh như thế."

 

"Là do ngươi làm bừa quá đấy." Lữ Húc Đông bất mãn nói, "Ngươi thăm dò cái quái gì thế?"

 

Tề Văn Hàn: "Chẳng phải ta thấy thái độ của Thống lĩnh hơi kỳ lạ sao."

 

"Vậy bây giờ thì sao?" Lữ Húc Đông bực bội nói, "Nhìn ra được cái gì chưa?"

 

Tề Văn Hàn vỗ tay: "Thống lĩnh rất coi trọng Kinh Trập, e là vì Dung Cửu."

 

Lữ Húc Đông đảo mắt, chỉ thấy hắn nói toàn lời thừa thãi.

 

Thấy Tề Văn Hàn ngó nghiêng xung quanh rồi lén lút ghé sát lại gần.

 

"Ngươi nói xem... Dung Cửu kia, liệu có phải là con rơi của vị Vương gia nào không?"

 

Hoàng đế thì không thể nào, nhưng giống nhau đến thế thì cũng phải có nguyên nhân chứ?

 

Lữ Húc Đông im lặng một lát, hung hăng vỗ mạnh vào đầu Tề Văn Hàn, dõng dạc nói từng chữ: "Cút."

 

Người đàn ông kia kém xa khí thế của Hoàng đế, đương nhiên không thể là ngài ấy. Nhưng nếu đi trêu chọc hắn, chắc chắn cũng sẽ gặp rắc rối.

 

Ai biết được Dung Cửu có phải là thanh đao trong bóng tối hay không?

 

Lữ Húc Đông cúi đầu nhìn thi thể Vô Ưu, lộ vẻ hoài nghi. Người như Vô Ưu, không giống kẻ hoạt động ngoài ánh sáng, mà giống... cái bóng sống trong bóng tối hơn.

 

...

 

Kinh Trập nhận ra con đường này.

 

Là đường đến chỗ ở của Dung Cửu.

 

Mặc dù lúc đầu là Dung Cửu dẫn cậu ra ngoài, nhưng đến cuối cùng lại thành ra Kinh Trập kéo hắn đi.

 

Dù Dung Cửu thường xuyên không ở đây, nhưng nơi này vẫn được quét dọn sạch sẽ tinh tươm.

 

Kinh Trập đẩy người đàn ông vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại. Động tác của cậu có phần thô bạo, nếu là người khác chắc đã bị đẩy loạng choạng rồi.

 

Bước chân Dung Cửu trầm ổn, bước lên một bước đứng vững lại, sau đó quay đầu nhìn Kinh Trập.

 

Kinh Trập tựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

 

Cậu không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên.

 

Lờ mờ chỉ cảm nhận được Dung Cửu dường như đang di chuyển.

 

Sau đó, một đôi giày khác xuất hiện trước mắt cậu.

 

Dung Cửu kéo Kinh Trập đến bên giá rửa mặt. Trời lạnh thấu xương, không biết người đàn ông này moi đâu ra nước nóng, cảm giác chạm vào lại vừa vặn dễ chịu.

 

Hắn đang rửa tay cho Kinh Trập.

 

Mùi máu nồng nặc chẳng dễ ngửi chút nào, những vệt máu đông khô bị rửa trôi đi, hai bàn tay đều được rửa sạch sẽ.

 

Tuy nhiên, y phục của Kinh Trập cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

 

Dung Cửu cởi bỏ lớp áo ngoài của cậu, khi phát hiện lớp áo trong cũng đã bị nhuộm đỏ, động tác của hắn hơi khựng lại.

 

Kinh Trập ngập ngừng cúi đầu, nhìn bộ dạng thảm hại của mình.

 

Cậu chớp mắt, vốn đang chìm trong một loại cảm xúc khó kìm nén nào đó, giọng nói vì thế cũng trở nên khàn khàn, "... Không sao."

 

Cậu nói.

 

"Để ta tự làm."

 

... Nên gọi cảm giác này là hoảng sợ, hay là bất an đây?

 

Kinh Trập rất khó diễn tả rõ ràng cảm giác trong lòng mình lúc này rốt cuộc là gì. Tim cậu đập nhanh hơn bình thường, dù cậu cố hít thở thật sâu, vẫn không thể che giấu được sự dồn dập kỳ quái đó.

 

Dung Cửu rất nhanh buông cậu ra, đi ra ngoài.

 

Kinh Trập im lặng một lát, định tự mình thay quần áo. Bỗng thấy Dung Cửu quay lại, ngay sau đó, Thạch Lê và một thị vệ khác đi vào, đồng thời mang theo rất nhiều nước nóng.

 

Dung Cửu: "Đi tắm."

 

Hắn hất cằm.

 

"Ta tắm cho em."

 

Dù tinh thần Kinh Trập có chút hoảng hốt, cậu vẫn lập tức lắc đầu quầy quậy, "Ta tự làm được..."

 

Lời còn chưa nói hết, cậu đã bị Dung Cửu nhấc bổng lên, thả tọt vào thùng nước nóng.

 

Lần này Kinh Trập hết đường trốn, chỉ đành ngồi cứng đờ trong đó.

 

Quần áo trên người cậu vẫn chưa cởi hết, theo lý mà nói thì trông cũng khá kín đáo. Chỉ là bầu không khí vô cùng vi diệu và kỳ quái này khiến Kinh Trập đứng ngồi không yên.

 

Cậu đang căng thẳng.

 

Dung Cửu nhìn cậu.

 

Dù đang ở nơi an toàn đến vậy, sự căng thẳng toát ra từ cậu vẫn mang theo vẻ yếu ớt và gồng cứng. Đã rất lâu rồi hắn không thấy loại cảm xúc khác thường này xuất hiện trên người Kinh Trập.

 

Người đàn ông chậm rãi kỳ lưng cho Kinh Trập.

 

Kinh Trập cảm thấy hơi nhột, lại có chút buồn cười. Một lúc lâu sau, giữa tiếng nước róc rách, cậu vòng tay ôm lấy đầu gối mình.

 

"Dung Cửu, cậu ta nói, cậu ta là người của Tiên đế."

 

"Ừ."

 

"Bắc Phòng rốt cuộc có gì tốt chứ? Ta vốn tưởng đây có lẽ là nơi hẻo lánh nhất trong cung, kết quả từng người một lại náo nhiệt vô cùng."

 

"Ừ."

 

"Gần đây, xung quanh ta đã có mấy người quen biết lần lượt qua đời..."

 

"Ừ."

 

"Nếu không phải ta biết, nếu huynh ra tay thì chắc chắn sẽ giết Minh Vũ trước, thì ta đã nghi ngờ huynh rồi..."

 

"Ừ."

 

Bất kể Kinh Trập nói gì, Dung Cửu chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

 

Sau khi kỳ lưng cho Kinh Trập xong xuôi, hắn lại gội đầu cho cậu.

 

Kinh Trập bị vò đầu đến mức kêu oai oái thảm thiết, thật sự là động tác của người đàn ông này quá vụng về, thật sự đã giật đứt không ít tóc của cậu.

 

Dù tâm trạng Kinh Trập có xuống dốc đến đâu, lúc này cũng không khỏi xót xa bảo vệ mái tóc của mình.

 

"Để ta tự làm."

 

"Sợ em chết đuối."

 

Kinh Trập trợn tròn mắt. Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục vô cùng, cậu làm sao có thể chết đuối trong cái thùng tắm bé tí này được chứ?

 

"Vậy em đứng lên đi." Dung Cửu chậm rãi nói, "Để ta xem em cao bao nhiêu."

 

Kinh Trập liếc nhìn Dung Cửu, rồi cúi gằm mặt xuống.

 

Sau đó từ từ nhíu mày.

 

Cậu phát hiện ra một vấn đề, dù bây giờ cậu đang mặc quần áo, dưới làn nước mờ ảo này chẳng nhìn rõ được gì.

 

Nhưng chỉ cần Kinh Trập đứng dậy, thì... cuối cùng... bí mật của cậu vẫn sẽ bị bại lộ.

 

Kinh Trập bấu chặt lấy cánh tay mình. Máu của Vô Ưu ban nãy dường như vẫn còn dinh dính trong lòng bàn tay cậu, cảm giác trống rỗng chua xót ấy khiến hơi thở cậu trở nên dồn dập.

 

Cậu nghĩ về Vô Ưu, nghĩ về Minh Vũ, rồi lại nghĩ về những tháng ngày ở Bắc Phòng cho đến nay, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy tất cả mọi thứ đều là giả dối.

 

Có một sự thôi thúc kỳ lạ đang nảy sinh.

 

Cậu cảm nhận được khao khát muốn trút bầu tâm sự đang dâng lên ngay nơi cổ họng.

 

"Em muốn nói gì?"

 

Dung Cửu nhướng mày, hơi cau lại, cúi đầu nhìn cậu.

 

Kinh Trập: "Ban nãy... buổi chiều huynh chẳng phải rất tức giận sao? Sao bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy?"

 

Cậu đang lảng sang chuyện khác.

 

Một chủ đề đã trôi qua từ lâu.

 

Sau cuộc thẩm vấn, trận cãi vã giữa Kinh Trập và Dung Cửu dường như đã lùi về quá khứ xa xăm.

 

Dung Cửu biết rõ điều đó, nhưng vẫn thuận theo lời cậu mà nói tiếp.

 

"Gần đây, cảm xúc của ta thay đổi hơi thất thường."

 

Kinh Trập: "... Thế mà gọi là hơi à?"

 

Cái này phải gọi là vui buồn thất thường, sáng nắng chiều mưa mới đúng.

 

Dung Cửu trầm ngâm: "Chưa giết người, thì chỉ là hơi thôi."

 

Thật là một mớ hỗn độn.

 

Mặc dù hiện tại Dung Cửu trông rất bình tĩnh, nhưng giọng hắn trầm xuống, vẫn mang theo sự nguy hiểm đen tối nồng đậm, khiến người ta phải rùng mình.

 

Lúc này, Kinh Trập lại hơi ghét sự nhạy bén của mình.

 

Cậu đang căng thẳng.

 

Càng căng thẳng, cậu lại càng nhạy bén.

 

Có lẽ là do cú sốc về Vô Ưu, cũng có thể là cảm giác bị phản bội dù không thực sự tồn tại nhưng vẫn âm ỉ nhói đau, hoặc có lẽ xuất phát từ một dự cảm bất an nào đó.

 

Kinh Trập và Vô Ưu chỉ là bạn bè, nhưng khi biết Vô Ưu đã che giấu suốt bao nhiêu năm như vậy, dù cậu ta chắc chắn có lý do riêng, Kinh Trập cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

 

Chưa kể, cuối cùng cậu ta lại chết trong vòng tay cậu.

 

... Hờ, bí mật.

 

Bí mật... che giấu... giữa bạn bè với nhau còn trở thành mầm họa về sau, huống chi là với người có quan hệ thân thiết hơn.

 

Kinh Trập đang suy nghĩ về một... khả năng... mà nếu là trước đây, sẽ chẳng bao giờ được nhắc đến.

 

Nếu sau này cậu muốn đi cùng Dung Cửu lâu dài hơn, thì sớm muộn gì... có lẽ cậu vẫn sẽ phải biết chuyện này.

 

Nếu là trước kia, Kinh Trập có lẽ sẽ không có sự thôi thúc như vậy, nhưng cái chết của Vô Ưu hôm nay đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng cậu.

 

Khi mối quan hệ "bạn bè" giữa Dung Cửu và cậu ngày càng bị nhiều người biết đến... chỉ cần hai người ở bên nhau, Dung Cửu biết thêm bí mật này, hay không biết chuyện này, đến cuối cùng khi mọi chuyện vỡ lở, chẳng lẽ tội lỗi trên người cậu sẽ nhẹ đi sao?

 

Không hề.

 

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

 

Kinh Trập đang căng thẳng vì những lời mình sắp nói ra.

 

Thực ra cậu không nên căng thẳng như vậy, giống như chính cậu đã nghĩ, cậu tin tưởng Dung Cửu. Ít nhất những gì người đàn ông này làm cho cậu đã đủ để cậu trao đi niềm tin ấy.

 

Nếu cậu không thể tin hắn, thì trên đời này cậu còn có thể tin ai được nữa đây?

 

"Ta..."

 

Kinh Trập vừa định mở miệng, một bàn tay lạnh lẽo đã chạm lên mặt cậu, chặn đứng tất cả những lời cậu định nói.

 

... Trong lúc cậu trầm ngâm, người đàn ông đã lau tóc cho cậu khô được một nửa.

 

"Nên đứng dậy thôi."

 

Kinh Trập: "..."

 

Cậu nín thở.

 

"Huynh ra ngoài đi, ta tự thay."

 

Dung Cửu nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi mới xoay người đi ra.

 

Sau khi chậu than trong phòng được đặt vào, nhiệt độ bắt đầu ấm lên. Kinh Trập thay quần áo sau tấm bình phong, nghe thấy Dung Cửu vẫn đang nói chuyện.

 

"Em đang căng thẳng." Giọng Dung Cửu nhẹ nhàng tựa như lời nỉ non, "Chuyện gì có thể khiến em căng thẳng đến mức này?"

 

Kinh Trập vò mái tóc còn ẩm ướt, thẫn thờ nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông khi nói chuyện.

 

Môi Dung Cửu rất đỏ.

 

Một sắc đỏ diễm lệ đến kỳ quái.

 

Rất đẹp.

 

Nhưng lại giống như đóa hoa ăn thịt người độc địa, dễ dàng nuốt chửng con mồi.

 

Kinh Trập thay xong quần áo, bước ra từ sau tấm bình phong.

 

Bộ y phục rất vừa vặn.

 

Ánh mắt Dung Cửu nhìn Kinh Trập rất ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Dù cảm xúc của hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn mang nhiệt độ âm ỉ cháy không lời.

 

Kinh Trập: "... Ta, tại sao, huynh lại nói gần đây cảm xúc của huynh thay đổi thất thường? Có liên quan đến độc trên người huynh không?"

 

Cậu không trả lời câu hỏi của Dung Cửu ngay.

 

Lời Kinh Trập định nói ban nãy bị Dung Cửu chặn lại, trong chốc lát dũng khí cũng chẳng dễ gì gom lại được.

 

Dù là cậu, cũng vẫn bị ảnh hưởng bởi cái gọi là "một lần hăm hở, hai lần suy giảm, ba lần cạn kiệt".

 

Không thể trách cậu lảng sang chuyện khác được.

 

Dung Cửu chậm rãi nói: "Đại khái là vậy."

 

Kinh Trập nghe vậy, lén giẫm lên giày của Dung Cửu.

 

Phải là phải, không là không, cái gì gọi là đại khái?

 

Đúng là qua loa lấy lệ.

 

Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, Kinh Trập ngẩng đầu nhìn lại.

 

"Mỗi lần em chỉ biết dùng mấy chiêu này thôi à?"

 

Kinh Trập thành khẩn: "Chỉ biết mấy chiêu này thôi."

 

Đánh thì đánh không lại, nhưng đôi khi trong lòng tức anh ách, thật sự rất muốn đánh người, vậy thì biết làm sao bây giờ?

 

Thì chỉ đành đá vài cái thôi.

 

Lực không mạnh, giống để xả giận hơn.

 

Dù sao người đàn ông này đá vào cũng chẳng khác gì đá vào cọc gỗ, có khi còn làm chân Kinh Trập đau ngược lại.

 

"Nói chuyện đàng hoàng đi." Kinh Trập tạm thời nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, "Huynh rốt cuộc bị làm sao?"

 

"Gần đây phải đổi thuốc, đợi uống hết chỗ thuốc này sẽ ổn định lại." Dung Cửu nói lạnh băng, không chút cảm xúc, như thể đang nói về cơ thể của ai khác chứ không phải mình, "Chỉ cần qua được giai đoạn này, kiểu gì cũng sống được."

 

Kinh Trập nhíu mày: "Huynh..."

 

Lời định hỏi tiếp chưa kịp thốt ra đã bị bàn tay Dung Cửu bịt lại. Hắn chậm rãi và bình tĩnh dùng ngón tay ấn nhẹ lên mặt Kinh Trập, mang theo sự tập trung đầy kiềm chế.

 

"Đừng hỏi nữa." Giọng Dung Cửu trầm xuống, "Đây là chuyện ta phải trải qua."

 

Nghe như thể đang muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người.

 

Tuy nhiên, Kinh Trập vẫn cảm nhận được tầng ý nghĩa khác ẩn sau lời nói của người đàn ông.

 

Kinh Trập thở chậm rãi.

 

Hơi thở cậu phả vào những ngón tay lạnh lẽo của hắn, chẳng thể thắp lên chút hơi ấm nào.

 

Kinh Trập từ từ giơ tay lên, ôm lấy cánh tay Dung Cửu.

 

... Dung Cửu dường như không thích phơi bày những khổ sở mình phải chịu đựng cho người khác biết. Người ngoài thì không nói làm gì, nhưng riêng với Kinh Trập, hắn lại càng không muốn cậu biết quá nhiều.

 

Tại sao?

 

Đây là một sự giao tiếp rất bình thường mà.

 

Con người ta luôn quan tâm đến người mình để ý.

 

Một cách tự nhiên, cũng sẽ muốn biết về sức khỏe, sự an toàn của họ. Đó chỉ đơn thuần là sự quan tâm, không mang bất kỳ mục đích nào khác.

 

"Em sẽ thấy khó chịu." Dung Cửu nhàn nhạt nói, "Dù sao người như em, trái tim sinh ra vốn dĩ đã mềm yếu."

 

... Tim ai mà chẳng mềm?

 

Cho dù Dung Cửu có mang danh lòng dạ sắt đá, thì moi tim hắn ra, chẳng phải cũng mềm mại sao?

 

Kinh Trập muốn cười, nhưng nụ cười lại mang theo chút gian nan kỳ quái.

 

Cậu gỡ tay người đàn ông xuống.

 

"Nhưng nếu huynh không nói rõ với ta, cứ một mình chịu đựng, đôi khi cảm xúc bộc phát, ta không biết nguyên do, chúng ta lại cãi nhau một trận to, thế chẳng phải vẫn làm ta khó chịu sao?" Kinh Trập cố ý nói vậy.

 

Dung Cửu đáp nhạt thếch: "Không đâu."

 

Kinh Trập nhướng mày nhìn hắn.

 

"Trước khi đến gặp em, ta sẽ trút bỏ phần lớn cảm xúc ra ngoài." Giọng Dung Cửu mang theo sự mâu thuẫn kỳ lạ, "Sẽ không trút lên người em."

 

... Trút bỏ?

 

Kinh Trập nhạy bén nhận ra, cách dùng từ của Dung Cửu mang theo sự chính xác lạnh người.

 

Nếu mỗi lần đối diện với cậu, cảm xúc của hắn đều là thứ đã qua che giấu mới có được, vậy nếu hắn thực sự không kiêng nể gì mà trút bỏ toàn bộ ra ngoài, thì đó sẽ là một viễn cảnh đáng sợ đến mức nào?

 

Nghĩ đến đây không khỏi khiến người ta có chút hoảng hốt.

 

... Có lẽ, tốt nhất cậu không nên biết Dung Cửu đã làm những gì trước khi đến đây.

 

Mặc dù cậu rất thích Dung Cửu, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chấp nhận rất nhiều việc Dung Cửu làm. Cậu không có cách nào thay đổi con người hắn, vậy thì có một số việc tốt nhất là vĩnh viễn đừng nên biết.

 

Nếu không, sẽ thật đáng buồn.

 

Kinh Trập thở dài, rồi lại thở dài thêm cái nữa.

 

Nhìn bộ dạng cúi đầu của cậu, trông giống hệt một chú cún con đang thất vọng.

 

Không chỉ vì Dung Cửu, mà còn vì chuyện ban nãy.

 

Thế sự vô thường.

 

Đây không phải lần đầu tiên cậu nếm trải vị đắng này, nhưng vẫn thấy khó chịu.

 

Dung Cửu xoa đầu cậu.

 

"Lần sau," Giọng người đàn ông lộ ra sự gắng gượng, "Ta sẽ kiềm chế hơn." Chất giọng mang theo vẻ hung dữ, như muốn nghiền nát chính lời mình vừa nói.

 

Đây gần như là một lời xin lỗi không rõ ràng lắm.

 

Kinh Trập không nhịn được hỏi: "Nếu ban nãy chúng ta thực sự xông vào Càn Minh Cung, thì sẽ thế nào?"

 

Dung Cửu im lặng một lúc, đó là một khoảng lặng rất lạ, như thể trong khoảnh khắc đó cả người hắn trở nên trống rỗng. Sau đó, hắn nở một nụ cười quái gở, âm u.

 

Phải, dù là hắn đang cười.

 

Nhưng đó là nụ cười mà Kinh Trập gần như chưa từng thấy bao giờ.

 

Có chút máu tanh, có chút tàn nhẫn.

 

"Đúng vậy, Kinh Trập," Dung Cửu khẽ cảm thán, "Phải thấy may mắn, vì ban nãy không đến Càn Minh Cung, nếu không thì..."

 

Hắn cúi đầu, nhìn Kinh Trập gần như chẳng hay biết gì.

 

"Thì sẽ là một cục diện hoàn toàn khác."

 

Kinh Trập nuốt nước bọt, hàn ý thật khiến người ta sợ hãi.

 

"Được rồi, chúng ta quay lại chuyện ban nãy đi." Dung Cửu dễ dàng kéo chủ đề trở lại.

 

"... Chuyện gì?"

 

Dung Cửu nhướng mày, ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên môi Kinh Trập.

 

"Lời em muốn nói ban nãy, nhưng chưa nói ra được."

 

Kinh Trập quả thực sẽ vì nhiều chuyện mà thay đổi cảm xúc, nhưng hiếm khi có những phản ứng cơ thể rõ ràng đến mức để người khác phát hiện ra như vậy.

 

Cậu vốn giỏi che giấu cảm xúc, nhưng trước mặt người thân thiết lại bộc lộ hết thảy. Nhưng dù có tùy tiện đến đâu, cũng chưa đến mức để người ta nhìn thấu rõ mồn một thế này.

 

Điều đó chỉ có thể chứng minh lời Kinh Trập muốn nói vô cùng quan trọng.

 

Cũng chính vì thế, Dung Cửu mới miễn cưỡng nén xuống ác ý đang tàn phá trong lòng.

 

Kinh Trập không nhịn được lại đá Dung Cửu thêm một cái.

 

"Huynh đã biết ta muốn nói gì rồi, ban nãy huynh còn cố tình ngắt lời."

 

"Em đang căng thẳng."

 

Dung Cửu nắn nắn đầu ngón tay Kinh Trập, cuối cùng cũng không còn cảm giác lạnh lẽo như ban nãy nữa.

 

Con người khi ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, ngón tay sẽ mất đi nhiệt độ.

 

Kinh Trập không phát hiện ra, nhưng Dung Cửu tiếp xúc với cậu lại cảm nhận rất rõ sự bất an đang ẩn nấp dưới da thịt ấy.

 

Đó không chỉ là cú sốc về chuyện Vô Ưu.

 

Dung Cửu tắm rửa cho cậu, sao có thể không nhận ra sự kìm nén và cứng đờ của Kinh Trập trong khoảnh khắc đó.

 

Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại vô cùng căng thẳng.

 

Chỉ là qua cú đánh trống lảng ban nãy, rốt cuộc cũng phân tán được sự chú ý của Kinh Trập, không để tinh thần cậu cứ tập trung mãi vào chuyện chưa nói ra kia.

 

Ngón tay cậu đã hồi phục chút hơi ấm.

 

Kinh Trập nghẹn lời.

 

Vì sự dịu dàng lạnh lẽo này.

 

Được rồi.

 

Cậu thở hắt ra một hơi dài trong lòng.

 

Đã đến nước này rồi, Kinh Trập đã quyết định nói ra thì không thể cứ ấp a ấp úng mãi được.

 

"Dung Cửu, ta là đàn ông."

 

Trong khoảnh khắc đó, Kinh Trập như nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.

 

"... Ta biết em không phải phụ nữ." Dung Cửu chậm rãi nói, "Ít nhất, em vẫn có..."

 

Ánh mắt của cả hai trong khoảnh khắc đó đều cùng nhắm vào một chỗ nào đấy.

 

Kinh Trập ban đầu ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, mặt cậu bắt đầu đỏ bừng lên không kiểm soát được.

 

"Huynh nhìn đi đâu thế hả!"

 

"Em là đàn ông." Dung Cửu gật đầu, như thể đang hùa theo vài chuyện không quan trọng, "Rồi sao?"

 

Kinh Trập tức anh ách.

 

Mặc dù cậu không biết tại sao mình lại thấy tức.

 

Có thể là do cậu sống hơn hai mươi năm, giấu giếm bí mật này bao lâu nay, lần đầu tiên nói ra lời kỳ quái như vậy với người khác, kết quả chỉ nhận được phản ứng này của Dung Cửu.

 

Thật là uất ức.

 

Kinh Trập chắc chắn là tức đến mụ mị đầu óc rồi.

 

Cậu chộp lấy tay Dung Cửu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay ấy ấn mạnh xuống dưới.

 

Cậu đương nhiên biết mình là đàn ông, nhưng ý cậu nói đàn ông không phải là đàn ông thái giám, mà là đàn ông đích thực kìa!

 

... Về sau Kinh Trập chỉ muốn biết, tại sao mình lại có thể làm ra hành động không biết xấu hổ đến thế a a a cứu mạng, nhưng trong khoảnh khắc đó, chắc chắn cậu đã bị cảm xúc làm cho mụ mị đầu óc.

 

Đầu ngón tay Dung Cửu lún vào nơi đó, bất giác cử động, như thể chạm phải một...

 

Hòn bi?

 

Cả hai người đều cứng đờ tại chỗ, bất kể là Kinh Trập hay Dung Cửu.

 

Giây tiếp theo, cả người Kinh Trập đỏ bừng từ đầu đến chân. Rõ ràng cậu mới là người nắm cổ tay Dung Cửu, nhưng lại run rẩy như sắp mềm nhũn ra, hóa thành vũng nước.

 

"... Hạ, hạ lưu!"

 

Kinh Trập ngoài mạnh trong yếu ném lại câu này, xoay người bỏ chạy.

 

Dung Cửu nhìn một con Kinh Trập đang điên cuồng tháo chạy, dù chỉ nhìn bóng lưng người đó, cũng có thể cảm nhận được tiếng thét gào không thành tiếng.

 

A a a ——

 

Dung Cửu cúi đầu nhìn ngón tay mình, im lặng một lát, rồi hắn nắm chặt bàn tay ấy lại, trên mặt lộ ra sự kìm nén căng thẳng nào đó.

 

Ngón tay phát ra tiếng răng rắc giòn tan, như tiếng xương cốt ma sát vào nhau, thứ ác ý âm u lạnh lẽo ấy lan tràn vô tận, mang theo khát vọng sâu thẳm.

 

... Chạy cũng nhanh đấy.

 

________

 

Lời tác giả: A, mùa xuân, bao giờ mới đến ~

Bình Luận (0)
Comment