Một con Kinh Trập đang sầu não đến mức sắp mọc nấm.
Khi Minh Vũ tìm thấy cậu, không khỏi nheo mắt lại, vô cùng tán thành câu nói ban nãy của Tuệ Bình.
"Kinh Trập dạo này tâm trạng có vẻ phức tạp lắm."
Minh Vũ nhìn cậu, đâu chỉ là phức tạp?
Thế này rõ ràng là trầm cảm rồi.
Cả người rúc vào một góc, bảo đang đọc sách nhưng chẳng giống chút nào. Cái đầu gục xuống trông y hệt chú cún con ủ rũ, mang theo vẻ rối rắm khó tả.
Nhưng đuôi mắt lại vương vấn nỗi buồn man mác, dường như đang bị nhiều chuyện quấn lấy, càng thêm phiền muộn.
Cậu ta lôi Kinh Trập dậy, bực bội hỏi: "Ngươi trốn ở đây làm gì? Hại ta tìm muốn chết."
Tự dưng nhắn bảo có việc tìm cậu ta, kết quả tìm khắp nơi chẳng thấy người đâu. Minh Vũ gần như đã lật tung cả cái Trực Điện Tư lên, khó khăn lắm mới tìm thấy Kinh Trập trong kho chứa đồ.
Kinh Trập uể oải lấy sách che mặt: "Chưởng tư chê kho hàng quá ẩm thấp, bảo ta đến dọn dẹp một chút."
Minh Vũ cười nhạo: "Kết quả dọn dẹp một hồi, ngươi tự chôn mình vào đống sách luôn hả?"
Kinh Trập bĩu môi, cậu muốn nói gì đó, nhưng đối diện với Minh Vũ lại không thốt nên lời.
Kinh Trập vẫn luôn giấu Minh Vũ bí mật của mình. Ban đầu là vì không tin tưởng, về sau là vì không muốn liên lụy đến cậu ta. Rắc rối này một khi vỡ lở, dính líu đến người khác thì thà một mình cậu gánh chịu còn hơn.
Lâu dần, điều đó trở thành gánh nặng trên vai Kinh Trập. Cậu không muốn nói, giống như một sự giam cầm vô hình.
Nhưng hôm đó, sao cậu lại nói cho Dung Cửu biết chứ?
Quả nhiên là bị k*ch th*ch bởi chuyện của Vô Ưu, kích động quá mức rồi.
Minh Vũ túm lấy con Kinh Trập sắp mọc nấm kia, lắc mạnh: "Đứng thẳng lên."
Kinh Trập theo phản xạ đứng thẳng lưng.
Minh Vũ cúi xuống phủi bụi trên đầu gối cậu: "Được rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Kinh Trập ỉu xìu nói: "Ta đang nghĩ, tại sao cùng một chuyện, ta lại nói với Dung Cửu mà không nói với ngươi. Rõ ràng không phải là ta không tin ngươi."
Minh Vũ nhướng mày: "Có phải dạo này ngươi u sầu quá hóa ngốc rồi không?"
Cậu ta đứng thẳng dậy, nói với Kinh Trập.
"Chuyện này rất nguy hiểm?"
Kinh Trập gật đầu.
"Một khi xảy ra chuyện, có khả năng liên lụy đến ta?"
Kinh Trập tiếp tục gật đầu.
"Là trọng tội chém đầu?"
Kinh Trập gật đầu lia lịa.
Minh Vũ: "Vậy thì là do ngươi quan tâm ta, sợ ta gặp chuyện, chứ có gì to tát đâu."
Cậu ta xua tay rất thản nhiên.
"Ta và Dung Cửu khác nhau." Minh Vũ không hề tỏ ra bất mãn về điều này, "Người như hắn, nếu biết sớm, có khi còn có biện pháp phòng ngừa. Còn ngươi nói cho ta biết thì làm được gì?"
Kinh Trập khựng lại, rồi từ từ lắc đầu.
Cậu ném cuốn sách trở lại kệ, nắm lấy tay Minh Vũ, khẽ nói: "Ta không nói với ngươi là vì lo cho sự an nguy của ngươi. Vốn dĩ, ta định không nói rõ với bất kỳ ai. Nhưng đã nói với Dung Cửu rồi, thì tại sao lại không thể nói với ngươi chứ."
Họ quen biết nhau lâu như vậy, quan hệ tốt đến mức dù Minh Vũ có nói mình không biết gì, người ta cũng sẽ không tin.
Vừa nghĩ đến cảm giác bị tổn thương khi biết chuyện của Vô Ưu hôm đó, cậu không muốn Minh Vũ cũng phải chịu nỗi đau bị phản bội như vậy.
Trên đời này, hiện tại chỉ có Dung Cửu và Minh Vũ là hai người cậu tin tưởng nhất.
Một người là tình nhân, một người là bạn bè có thể phó thác cả tính mạng. Nếu ngay cả họ cũng không thể tin, thì Kinh Trập còn tin được gì nữa?
Cậu hít sâu một hơi, thì thầm kể lại sự tình cho Minh Vũ nghe.
Minh Vũ im lặng trong giây lát, rồi trừng lớn mắt, "Ngươi điên rồi!"
Kinh Trập còn tưởng Minh Vũ sẽ mắng cậu.
Kết quả, câu thứ hai của Minh Vũ lại là: "Ngươi chạy cái gì mà chạy, một câu cũng không giải thích, quay đầu bỏ chạy, thế chẳng phải là bỏ của chạy lấy người sao? Ngươi cứ thế mà thương thật đao thật đối mặt với hắn đi chứ!"
... Nghe xem đây là lời lẽ hoang đường gì.
Phản ứng đầu tiên khi biết chuyện này, thế mà không phải chất vấn cậu tại sao lại giấu giếm, hay hỏi nguyên nhân đầu đuôi, mà lại hỏi cậu tại sao không đấu kiếm với Dung Cửu???
Rốt cuộc là Minh Vũ điên rồi, hay Kinh Trập vẫn đang mơ ngủ?
Cậu lấy gì mà đấu với Dung Cửu, tình huống lúc đó thì...
Kinh Trập không muốn nhớ lại nữa.
Minh Vũ làm như câu vừa rồi không phải do mình nói, vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng nhìn sức lực cậu ta nắm tay Kinh Trập, vẫn có thể thấy được cơn chấn động trong lòng cậu ta.
Một lúc lâu sau, Minh Vũ mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy... trước đây, ngươi có phải rất sợ hãi không?"
Kinh Trập im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Sao lại không sợ chứ?
Nói cho cùng, đó là trọng tội chém đầu.
Những năm qua cứ phải trốn trốn tránh tránh, đến giờ thế mà lại bị buộc phải quen dần với nó.
Chỉ là hiện tại tội danh của gia đình cậu đã được rửa sạch, dù cậu không thể thay đổi thân phận của mình, nhưng sau này nếu thực sự bị lộ, biết đâu vẫn còn vài phần may mắn trốn thoát được.
Minh Vũ nắm chặt tay Kinh Trập: "Vậy chuyện Đức gia gia..." Cậu ta ngập ngừng, cũng hiểu rõ tình cảm phức tạp của Kinh Trập dành cho ông.
Kinh Trập: "Ta đang tra rồi."
Minh Vũ và Kinh Trập nhìn nhau không nói gì, một lát sau, vai Minh Vũ run lên bần bật, rốt cuộc không nhịn được nữa, cả người cười đến mức muốn bò rạp xuống đất.
Cậu ta vốn đã muốn cười rồi, chỉ là nghĩ đến cảnh Kinh Trập nơm nớp lo sợ bao năm qua nên mới cố nhịn. Nhưng nói xong chuyện nghiêm túc rồi thì không nhịn nổi nữa.
Kinh Trập bị cười đến đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Cậu đương nhiên biết Minh Vũ đang cười cái gì.
"Ngươi đừng cười nữa!"
Minh Vũ vừa xua tay, vừa cười nắc nẻ, "Không, không được... ha ha ha ha ta không chịu nổi nữa rồi, cứu mạng..."
Cậu ta ôm bụng, cười lăn lộn trên đất.
Kinh Trập nghiến răng ken két, thực sự rất muốn đá cho cậu ta một cái.
Minh Vũ cười rất lâu mới chịu thôi, sợ người bên ngoài nghe thấy nên cậu ta phải bịt miệng lại mà cười. Chưa bao giờ biết rằng, hóa ra cười đến đau bụng lại tốn sức đến thế.
Minh Vũ nằm vật ra đất, không dậy nổi nữa.
Kinh Trập: "Bẩn chết đi được."
Minh Vũ r*n r*: "Ta dậy không nổi."
Kinh Trập bĩu môi, rốt cuộc vẫn ngồi xuống kéo người ta dậy.
Minh Vũ ngồi khoanh chân, lý sự hùng hồn: "Cái này không trách ta được, này đơn thuần là vấn đề của ngươi. Ngươi xem, chỉ cần ngươi dùng một cách thức... bình thường hơn, thì đâu đến nỗi buồn bực thế này."
Kinh Trập thực sự muốn ôm mặt gào thét.
Theo lý mà nói, khi trao gửi bí mật như vậy, không nói đến chuyện tình cảm dạt dào, thì ít nhất cũng không nên rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này.
Mặt cậu đỏ bừng, rốt cuộc cũng không hiểu nổi, cậu có cả trăm ngàn cách để Dung Cửu hiểu ý mình, tại sao lại cứ phải dùng cái cách đó chứ??
Kinh Trập chỉ cần nghĩ đến chuyện này là xấu hổ muốn bò lê bò lết dưới đất.
Cậu thực sự không còn mặt mũi nào gặp Dung Cửu nữa huhu.
Tuy nhiên, cậu gọi Minh Vũ đến vốn dĩ không phải vì chuyện này. Nghĩ đến Vô Ưu, cậu lại thấy ỉu xìu, cũng bắt chước Minh Vũ ngồi khoanh chân xuống.
Kinh Trập nhìn Minh Vũ, thở dài, chống cằm nói: "Ta vốn gọi ngươi đến cũng không phải vì chuyện này... Vô Ưu chết rồi."
Minh Vũ sững người, nụ cười trên mặt đông cứng lại, cuối cùng hóa thành sự ngỡ ngàng: "... Cái gì?"
Kinh Trập kể lại những chuyện xảy ra ở Thị Vệ Xử cho cậu ta nghe.
Sắc mặt Minh Vũ rất phức tạp, cậu ta rũ mắt suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Khi cậu ta ở Bắc Phòng... Ta chưa bao giờ cảm thấy cậu ta có ác ý với chúng ta."
Kinh Trập gật đầu, nếu có ác ý, cậu chắc chắn sẽ nhận ra.
Minh Vũ: "Nhưng, tại sao chứ?"
Cậu ta nhìn Kinh Trập.
"Chúng ta sống ở Bắc Phòng lâu như vậy, nếu thực sự có thứ gì đặc biệt, tại sao cả ta và ngươi đều không phát hiện ra? Còn Đức gia gia... chẳng lẽ ông ấy vẫn luôn biết điều gì đó?"
Bắc Phòng vẫn là Bắc Phòng, một nơi hẻo lánh đến mức chẳng khác nào lãnh cung. Những người ở trong đó, cơ bản đều là những cung phi bị Tiên đế chán ghét ruồng bỏ.
Một mình Diêu tài nhân đã là trường hợp đặc biệt ở đó rồi.
Những người còn lại, đa số đều sống những ngày tháng mờ mịt, chẳng còn hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Đó là sống mòn, qua ngày nào hay ngày đó.
Tiên đế đã băng hà, Cảnh Nguyên Đế lại chẳng phải người tình cảm, không đời nào thả họ ra ngoài, nên những phế phi này sống ở Bắc Phòng cũng chỉ là đếm ngày qua ngày mà thôi.
Họ không phát hiện ra những cung phi này có vấn đề gì, cũng chẳng thấy điều gì đặc biệt ở đó.
Đương nhiên bí mật, sở dĩ gọi là bí mật, chính vì nó không dễ bị người khác phát hiện. Chỉ là một cái Bắc Phòng nhỏ bé lại quy tụ thế lực của nhiều bên đến vậy, rốt cuộc là đang làm cái gì?
Kinh Trập: "Người của Khang phi không quan trọng, hiện giờ nàng ta đã xảy ra chuyện, chắc chắn mạng lưới của nàng ta cũng sẽ bị chặt đứt theo. Thái hậu thì khoan hãy nói, nhưng Tiên đế thì vì lý do gì?"
Tiên đế đã chết từ lâu rồi.
Ông ta đã chết hẳn rồi, vậy để lại người ở Bắc Phòng làm gì?
Minh Vũ bật dậy: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."
Kinh Trập đứng dậy theo cậu ta, thấy Minh Vũ vừa nói vừa đi ra ngoài, "Ta có một suy nghĩ, lát nữa ta sẽ sai người gửi tin nhắn cho ngươi."
Kinh Trập hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng không đuổi theo.
Cậu dọn dẹp kho hàng xong xuôi, rồi lững thững như người mất hồn trở về phòng. Tuệ Bình nhìn bộ dạng cậu như vậy, chỉ thấy buồn cười nhưng cũng không làm phiền.
Hôm qua, Hồ Lập đến tìm cậu ta, kể chuyện gia đình.
Tuệ Bình rất buồn, nhưng khi Kinh Trập về, nghe tin bạn cậu gặp chuyện, Tuệ Bình bỗng thấy chuyện của mình chẳng là gì cả.
Con người còn sống, rốt cuộc vẫn tốt hơn là đã chết.
Cậu ta lấy lại một nửa số tiền, nửa còn lại bảo Hồ Lập cứ gửi cho họ.
"Mặc dù tư cách người thân của họ quả thực không đủ, nhưng dẫu sao cũng đã nuôi ta lớn đến ngần này, để ta có thể vào cung kiếm sống, nếu không biết đâu giờ này đã chết đói ngoài đường rồi." Tuệ Bình nói, "Chút tiền này coi như mua đứt tình nghĩa sau này, về sau họ có tìm đến, ta cũng sẽ không quan tâm nữa."
Hồ Lập thấy cậu dứt khoát như vậy mới chịu nhận tiền.
Tiễn Hồ Lập đi rồi, Tuệ Bình nén lại những câu muốn hỏi Kinh Trập, không để chuyện phiền lòng của mình làm phiền cậu.
Kinh Trập tiếp tục rúc trong phòng mọc nấm.
Mọc nấm chán chê, cậu chợt nhớ ra giới hạn bảy ngày chắc đã kết thúc, lập tức sống lại.
"Hệ thống, ta có thể tra cứu về Tiên đế không?"
[Ký chủ muốn tra cứu về phương diện nào?]
Kinh Trập định nói, nhưng đột nhiên lại do dự.
Cậu để tâm đến chuyện Tiên đế, một là vì nhiệm vụ, hai là vì lời Vô Ưu nói. Vế trước chưa chắc chắn, nhưng vế sau lại rõ ràng hơn nhiều.
Kinh Trập dứt khoát nói: "Tại sao Vô Ưu lại xuất hiện ở Bắc Phòng?"
Bảy ngày sau vẫn có thể hỏi lại, trước mắt chuyện của Vô Ưu quan trọng hơn.
[Bên cạnh các đời Hoàng đế Hách Liên, bao giờ cũng có ám vệ được huấn luyện. Khi Tiên đế sắp băng hà, Vô Ưu đang là một trong những ám vệ mới được huấn luyện không lâu. Do khung xương nhỏ, thân thủ linh hoạt, đủ để ngụy trang tuổi tác, nên Tiên đế đã ra lệnh cho cậu ta trà trộn vào Bắc Phòng.]
[Mệnh lệnh Vô Ưu nhận được là, nếu có bất kỳ ai cố tình nghe ngóng bí mật của Bắc Phòng, đều phải dùng mọi thủ đoạn để che giấu tất cả. Khi cần thiết, có thể g**t ch*t Trần Minh Đức.]
Kinh Trập nhíu mày: "Bí mật của Bắc Phòng là gì?"
[Hệ thống không có quyền can thiệp.]
Lông mày Kinh Trập càng nhíu chặt hơn, chuyện này có liên quan đến Cảnh Nguyên Đế sao?
Đương nhiên, cũng chẳng trách được.
Nếu vấn đề này không liên quan đến Hoàng đế, sao có thể thu hút sự chú ý của Thái hậu, Khang phi, và cả Tiên đế nhiều đến vậy?
Cậu chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng.
Nói vậy thì, việc Trần Minh Đức canh giữ ở Bắc Phòng bao năm qua, có lẽ không phải vì vấn đề tài năng của ông, mà là ông buộc phải ở lại đó.
Chẳng lẽ đây cũng là nhiệm vụ của ông ta?
Chuyện này có liên quan đến Tiên đế không? Nếu không, tại sao Tiên đế lại biết đến một quản sự nhỏ bé, còn ra lệnh cho Vô Ưu trong trường hợp không còn cách nào khác phải giết Trần Minh Đức? Tại sao không giết ngay lập tức?
Như thế mới không để lại hậu họa chứ.
Kinh Trập day day thái dương, lờ mờ đoán được Minh Vũ vội vàng chạy về là để làm gì, e là cậu ta về hỏi Tam Thuận.
Tam Thuận là người ở bên cạnh Trần Minh Đức lâu nhất, nếu trên đời này còn ai hiểu rõ tình hình của Trần Minh Đức nhất, thì chỉ có Tam Thuận thôi.
Quả nhiên, trưa hôm sau, Kinh Trập nhận được tin nhắn của Minh Vũ, vội vàng đến Ngự Thiện Phòng.
Trong phòng, Kinh Trập gặp lại Tam Thuận đã lâu không gặp.
Tam Thuận thường xuyên đi theo Chu Nhị Hỉ, Kinh Trập thỉnh thoảng đến Ngự Thiện Phòng cũng rất khó gặp được cậu ta.
Hôm nay gặp mặt, thấy sắc mặt Tam Thuận khá tốt, cậu không nhịn được cười: "Thế này mới tốt chứ, ăn được ngủ được, sức khỏe mới tốt lên được."
Minh Vũ bực mình nói: "Bọn ta ở Ngự Thiện Phòng, làm sao mà ăn không ngon được? Ngươi xem lại bản thân mình trước đi, nắn vào chẳng có lấy hai lạng thịt."
Kinh Trập không phục: "Đồ ăn ở Trực Điện Tư cải thiện hơn trước nhiều rồi, ăn cũng rất ngon. Người ta cũng có thịt rồi đấy nhé, đâu ra mà không có?"
Cậu làm bộ muốn vén tay áo khoe cơ bắp.
Cơm nước ở Trực Điện Tư quả thực đã dần dần trở nên tốt hơn mà không ai hay biết.
Những người khác ở Trực Điện Giám cũng không hiểu tại sao mọi người cùng đi lấy cơm, đều là ngẫu nhiên cả, thế mà cứ đến lượt Trực Điện Tư là đồ ăn lại ngon hơn hẳn những người khác một bậc.
Thế thì thôi đi, ai ngờ đến cả hương vị cũng ngon hơn những chỗ khác.
Thật khiến người ta tức chết.
Kinh Trập đến Trực Điện Tư chưa bao lâu thì không còn phải ăn cơm thiu nữa.
Phải đợi đến lúc đám Tuệ Bình ngồi ôn nghèo kể khổ, cậu mới biết được vài phần cay đắng ngày xưa.
Tuy nhiên cơ thể Kinh Trập vốn yếu, dù ăn bao nhiêu cơm cũng chẳng béo lên được. Ngược lại gần đây bắt đầu uống thuốc, sức khỏe cậu dường như có chút cải thiện, nên cái thân hình gầy gò này mới đắp được tí thịt.
Kinh Trập tự nắn thử, cũng thấy ngạc nhiên lắm.
Tam Thuận thấy Kinh Trập muốn so, bèn lặng lẽ chìa cánh tay mình ra, tay áo còn chưa kịp xắn lên đã bị Kinh Trập ấn xuống ngay.
"Ngươi thì thôi khỏi cần."
Sức khỏe Tam Thuận tốt như vậy, so với cậu ta chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao?
Tam Thuận cười hề hề, kéo Kinh Trập ngồi xuống.
Minh Vũ ngồi bên mép giường mình, nói nhỏ: "Kinh Trập, ta hỏi Tam Thuận rồi, cậu ta biết cũng không nhiều, nhưng cậu ta quả thực biết chuyện Đức gia gia và Vô Ưu có qua lại với nhau."
Kiểu qua lại này chắc chắn khác với giao tiếp bình thường.
Tam Thuận gật đầu theo lời Minh Vũ, "Khi Vô Ưu đến tìm ông ấy, ta đều phải đứng canh bên ngoài."
Việc canh cửa Tam Thuận làm nhiều rồi, nhưng không phải ai đến cậu ta cũng canh, mà dù có canh, cửa có đóng hay không lại là chuyện khác.
Nhưng mỗi lần Vô Ưu đến tìm, Trần Minh Đức đều đóng chặt cửa nẻo.
"Đức gia gia hình như không thích Vô Ưu lắm." Tam Thuận nói giọng ồm ồm, "Rất ít khi gọi riêng cậu ta đến. Nên ta nhớ rất rõ."
Cậu ta nói hơi lộn xộn, nhưng hai người kia cũng hiểu ý cậu ta.
Ở Bắc Phòng, người Trần Minh Đức thích nhất là Tam Thuận, thứ hai là Kinh Trập, còn với những cung nhân khác, thái độ của ông đều bình thường, cùng lắm là hòa nhã.
Con cáo già xảo quyệt này, muốn nhìn ra điều gì từ vẻ bề ngoài của ông cũng không dễ.
Chỉ là Tam Thuận luôn ở bên cạnh ông, lâu ngày dài tháng, ít nhiều cũng nhận ra sự khác biệt.
Kinh Trập: "Có lẽ, Đức gia gia vẫn luôn biết thân phận của Vô Ưu."
Minh Vũ: "Ta hỏi Tam Thuận rồi, cậu ta cũng không biết cái gọi là bí mật kia là gì. Tuy nhiên, cứ vào cuối năm, Đức gia gia lại cúng bái một người."
Kinh Trập nhướng mày: "Cúng bái?"
Chuyện này sao cậu lại không biết?
Tam Thuận: "Đức gia gia toàn cúng bái vào lúc nửa đêm, hơn nữa cũng không cho ta vào."
Có một lần tình cờ Trần Minh Đức không đóng kỹ cửa sổ, cậu ta vô tình nhìn thấy một bài vị nhỏ qua khe hở.
Chỉ có điều, với cái tính thật thà như Tam Thuận thì làm sao biết nhìn trộm là gì, đương nhiên bị phát hiện, còn bị mắng cho một trận té tát.
Tam Thuận chưa bao giờ thấy Trần Minh Đức giận dữ đến thế, quả thực là nổi trận lôi đình. Sau đó Tam Thuận thề không nói cho người ngoài biết, lúc ấy Trần Minh Đức mới nguôi giận.
Cái tên ngốc Tam Thuận này, không nói thì thôi, đã nói là một lời nói một gói vàng.
Minh Vũ: "Không đúng nha, vậy sao ngươi lại kể cho bọn ta?"
Tam Thuận: "Đức gia gia chẳng phải mất rồi sao? Các ngươi cũng đâu phải người ngoài."
Minh Vũ rõ ràng bị lời của Tam Thuận làm cho nghẹn họng.
Kinh Trập không nhịn được cúi đầu cười.
Mạch suy nghĩ và tư duy của Tam Thuận luôn khác người thường, đôi khi nói chuyện cũng dễ dàng làm người khác cứng họng.
Nếu Trần Minh Đức còn sống mà biết thằng nhóc ngốc này nói vậy, chắc phải vỗ đùi đen đét kêu lỗ vốn, biết thế lúc bắt thề đã bắt thằng ranh con này chết cũng không được nói ra.
Cả Minh Vũ và Kinh Trập đều ngầm giấu chuyện Trần Minh Đức từng trúng độc trước khi chết.
Hiện tại mọi chuyện chưa rõ ràng, Tam Thuận khó khăn lắm mới vượt qua được, giờ lôi chuyện này ra chẳng khác nào xát muối vào vết thương của cậu ta.
Mấy người họ trò chuyện một lúc, Minh Vũ tiễn Kinh Trập ra về.
Hai người sóng vai đi trên cung đạo, im lặng một hồi, không ai nói gì.
Cũng không biết ai dừng lại trước, chỉ thấy Minh Vũ quay người lại, khẽ nói với Kinh Trập: "Chuyện của Vô Ưu, ngươi đừng để trong lòng."
Kinh Trập: "... Ừ."
Minh Vũ vò đầu bứt tai, thở dài.
"Người như ngươi, ban đầu không nên xui xẻo vào cung làm gì." Cậu ta nói, "Rõ ràng chuyện của Vô Ưu, Lập Đông cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, nhưng biết rồi thì ngươi lại cứ để tâm."
Kinh Trập bật cười: "Chẳng lẽ ngươi không để tâm?"
Minh Vũ: "Ta có để tâm, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Còn ngươi ấy à, chỉ cần ngươi coi là bạn, xảy ra chuyện là ngươi cứ muốn biết cho ra ngọn ngành. Chỉ là Kinh Trập à, trên đời này biết được chân tướng chưa chắc đã là chuyện tốt."
Cậu ta vỗ vai Kinh Trập.
Mọi dấu vết đều cho thấy, Vô Ưu chưa chắc đã là người tốt.
Cậu ta canh giữ ở Bắc Phòng, nếu thực sự phải dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản người khác, thì có lẽ, một số chuyện chưa chắc đã như họ nghĩ trước đây.
Ám vệ à...
Kinh Trập nhớ lại dáng vẻ cười hì hì của Vô Ưu, quả thực không nhìn ra chút nào.
Minh Vũ sờ cái cằm nhẵn bóng, thấy Kinh Trập trầm tư không nói, đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi đã nghĩ kỹ chưa, làm thế nào để gặp Dung Cửu..." Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị Kinh Trập bịt chặt miệng mũi.
Minh Vũ ư ư hai tiếng, thấy không giãy ra được, bèn dùng ánh mắt lên án Kinh Trập.
Cậu ta nhắc đến chuyện này đâu phải để nhận sự đãi ngộ thế này.
Kinh Trập hừ nhẹ, "Ngươi còn nhắc đến chuyện này nữa là ta cho ngươi tắt thở luôn đấy."
Cái này thì Minh Vũ không chịu rồi.
Hai người đùa giỡn trên cung đạo, vừa nghe tiếng bước chân liền vội vàng buông nhau ra, thu lại dáng vẻ nghiêm túc lướt qua những cung nhân khác. Đợi đến khi không còn tiếng động nào nữa, cả hai mới nhìn nhau, bật cười một cách khó hiểu.
...
Hậu cung nếu có chết một Khang phi thì cũng chẳng quan trọng lắm. Dù sao một hai năm nay, chuyện xảy ra trong hậu cung còn ít sao?
Nhưng Khang phi này, nếu là gian tế, thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Chuyện này vừa đưa vào Nội Các đã cãi nhau ỏm tỏi.
Chưa bàn đến chuyện khác, phe chủ chiến ấm ức bao nhiêu năm nay giờ được dịp vùng lên, đặc biệt là phe cánh của Trần các lão, đa phần đều muốn ăn miếng trả miếng.
Tuy nhiên, từ thời Tiên đế trở đi, triều đình vẫn luôn là thiên hạ của phe chủ hòa. Dù gần đây phe chủ chiến có chỗ để nói, nhưng tiếng nói vẫn chưa đủ lớn.
Hai phe tranh cãi trên triều đình suốt mấy ngày liền.
Còn chuyện liên quan đến Khang phi, đương nhiên cũng được lan truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Trong đó, cố nhiên có nguyên nhân Cảnh Nguyên Đế không ém nhẹm, nhưng cũng vì làn sóng cuồng nhiệt mấy tháng trước, khiến cho ngay cả đầu đường xó chợ cũng có đủ loại ý kiến trái chiều.
Có người ủng hộ đánh, phải đánh cho đám người man di kia không dám quấy nhiễu biên cương nữa; cũng có người cho rằng không nên đánh, cùng binh độc võ là làm hao mòn quốc lực.
Nhưng chuyện này trông thì náo nhiệt, chứ chẳng liên quan mấy đến dân chúng bình thường.
Đánh trận cũng là một ngày, không đánh trận cũng là một ngày.
Công việc trên tay thì không thể dừng lại, nếu không ngày mai chẳng còn cái gì bỏ vào mồm nữa.
Tại một con hẻm nhỏ trong kinh thành, một cô nương xinh đẹp đang đứng bên cạnh xe ngựa, nói gì đó với phu xe.
Hàng xóm có người thò đầu ra, nhận ra là Sầm Lương.
"Tiểu nương tử, thật sự phải chuyển đi sao?" Bà ta có chút tiếc nuối, "Sau này có còn quay lại không?"
Hai hôm trước ra ngoài đã nghe bà con lối xóm bàn tán chuyện này, giờ thấy xe ngựa đánh về tận cửa, sao không biết là họ thực sự sắp chuyển đi rồi.
Người hàng xóm này cũng chẳng phải yêu quý mẹ con Liễu thị Sầm Lương gì cho cam, chỉ là Liễu thị thường làm việc ở bếp của tửu lầu, lúc về hay mang theo ít bánh trái còn dư. Liễu thị là người dịu dàng rộng rãi, trên đường gặp ai cũng hay chia cho một ít.
Bà hàng xóm này nhờ đó mà được hưởng sái không ít đồ ăn.
Hơn nữa, có hàng xóm hiền lành như Liễu thị, dù sao cũng tốt hơn là đổi sang mấy tay đồ tể bặm trợn chứ.
Sắc mặt Sầm Lương hơi tái, khóe mắt vương chút đỏ, nàng chậm rãi lắc đầu, khẽ nói: "Vâng, thưa đại nương, đồ đạc bọn ta đã thu dọn xong cả rồi, chiều nay sẽ đi."
... Thực ra, cũng không nhất thiết phải rời đi vào mùa đông, vừa rét vừa lạnh, đường sá lại toàn tuyết, đi lại bất tiện.
Sầm Lương tìm kiếm hồi lâu mới tình cờ gặp được một thương đội sắp về Đồng Châu, nể tình số tiền nàng bỏ ra, họ mới đồng ý cho mượn một chiếc xe ngựa để hai mẹ con đi cùng.
Được đi theo thương đội đương nhiên tốt hơn nhiều so với tự đi. Dù có thuê được xe, nhưng việc đánh xe lại phải mướn thêm phu xe dọc đường, cũng không an toàn lắm.
Sầm Lương còn lén dò hỏi danh tiếng của thương đội này, ai cũng bảo chủ nhân Lữ gia thương đội là người lương thiện, thường hay làm việc thiện giúp người.
Lúc này Sầm Lương mới yên tâm.
Đồ đạc của họ đã thu dọn gần xong, chỉ cần sắp xếp lại một chút nữa là chiều nay có thể lên đường.
Phu xe dừng xe bên ngoài, vào trong giúp chuyển đồ.
Trong nhà, Liễu thị thắt lại cái bọc cuối cùng, ngoảnh lại nhìn nơi mình ở chưa được bao lâu, lộ vẻ sầu khổ nhàn nhạt.
"Mẹ ơi, bên này xong cả rồi ạ."
Sầm Lương bước vào, nhìn khóe mắt ầng ậng nước của Liễu thị, giọng bất giác trầm xuống, "Mẹ đừng khóc nữa," Nàng cẩn thận lau nước mắt cho Liễu thị, "Kinh Trập ca ca mà biết cũng sẽ buồn đấy ạ."
Liễu thị siết chặt khăn tay, cố nén nỗi đau thương trong lòng, khẽ nói: "Mẹ biết... Thực ra, mẹ đã sớm có dự cảm như vậy rồi, chỉ là khi xác thực, vẫn thấy..."
Sau khi vào kinh, Liễu thị đã nghĩ ra rất nhiều cách để tìm tung tích Sầm Văn Kinh. Cuối cùng, chính Vu quản sự của Dung phủ đã chỉ cho họ một con đường sáng.
Những tội nô quan gia bị phạt như Sầm Văn Kinh, khi tịnh thân đều do thợ tịnh thân của quan gia thực hiện.
Cứ tìm kiếm lung tung như ruồi không đầu cũng chưa chắc đã biết tung tích, nhưng đến chỗ thợ tịnh thân tra xét, biết đâu lại biết được người rốt cuộc có vào cung hay không.
Nếu thực sự đã vào cung, muốn tìm cách liên lạc thì khó, nhưng ít nhất trong lòng cũng rõ ràng, không phải đoán già đoán non.
Liễu thị nghe ông ta nói vậy cũng thấy có lý.
Cũng may trong kinh thành này, số lượng quan thợ tịnh thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại còn cha truyền con nối. Cứ tìm từng nhà một, tuy hơi tốn thời gian nhưng cũng không khó.
Hôm nghe ngóng được tin tức, Liễu thị còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để đi.
Sầm Lương không xin nghỉ được, hôm đó lúc về, nàng ba chân bốn cẳng chạy vào nhà thì thấy Liễu thị đang ngồi ở cuối giường khóc.
Khi Liễu thị khóc luôn không phát ra tiếng, chỉ có từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, thấm ướt cả vạt áo.
Mặt Sầm Lương tái mét ngay lập tức.
Nghe tiếng bước chân, Liễu thị từ từ nhìn ra cửa, thấy là Sầm Lương liền gượng cười với nàng.
Đó là thói quen của bà.
Chỉ là nụ cười lần này của Liễu thị trông thật khó coi.
Sầm Lương nhào đến dưới chân Liễu thị, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà, "Mẹ, mẹ ơi, rốt cuộc làm sao vậy ạ?"
Hơi thở của Liễu thị dồn dập hơn, bà khẽ nói: "... Mẹ đến đó, dùng chút tiền, ông ta mới đồng ý giúp mẹ tìm... nhiều cái tên như vậy, mẹ tìm mãi tìm mãi, cuối cùng ở một góc nhỏ, thấy tên nó..." Giọng bà run run, "... Thà không tìm thấy, thà không biết còn hơn..."
Tay bà nắm chặt một tờ giấy, Sầm Lương phải tốn chút sức mới gỡ được từ tay Liễu thị ra.
Nàng mở tờ giấy nhàu nát ra, trông như một nửa tờ giấy được xé từ đâu đó xuống, trên đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ Sầm Văn Kinh, phía sau là ngày tháng, tình trạng, và kết quả.
Màu đỏ chói mắt ấy, giống như chữ "chết" kia, khiến Sầm Lương như bị sét đánh ngang tai.
... Quả đúng như Liễu thị nói, thà không biết còn hơn.
Sau khi biết tin Sầm Văn Kinh đã chết, Liễu thị chẳng còn lòng dạ nào làm việc, Sầm Lương cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, suýt chút nữa gây ra không ít rắc rối.
Chủ cửa tiệm đã đặc biệt tìm nàng nói chuyện.
Sau khi biết chuyện nhà nàng, chủ quán suy nghĩ một lát rồi khuyên nhủ vài câu, lại nói rằng nếu thực sự sợ cảnh cũ gợi tình xưa, chi bằng rời khỏi kinh thành.
Bà ta cũng có vài cửa tiệm ở Đồng Châu, nếu Sầm Lương đồng ý, bà sẽ giao một tiệm cho nàng quản lý. Thời gian này, Sầm Lương đã bắt đầu dần quen việc quản lý cửa tiệm, làm việc đâu ra đấy, nên chủ quán mới có ý định như vậy.
Dù sao đi nữa, trong mắt chủ quán, Sầm Lương đến từ Đồng Châu thì đương nhiên cũng là người Đồng Châu.
Sầm Lương về bàn bạc với Liễu thị, vốn tưởng bà sẽ không đồng ý, nào ngờ Liễu thị ngẩn người một lát rồi khẽ nói: "Vậy thì đi thôi."
Sầm Lương chần chừ: "Nhưng mà, công việc của mẹ ở tửu lầu..."
Liễu thị: "Mẹ có tay nghề này, đi đâu mà chẳng làm được? Bây giờ, mẹ không muốn ở lại kinh thành nữa."
Sầm Lương im lặng một lát, nói một tiếng vâng rồi bắt đầu bận rộn chuẩn bị.
Hiện tại họ không thiếu tiền, số tiền tích cóp được không ít đều đã gửi vào ngân trang, đổi thành ngân phiếu.
Thứ này ở kinh thành hay Đồng Châu đều có thể dùng được.
Sau đó Liễu thị đi xin nghỉ việc, hai người tốn chút thời gian thu dọn đồ đạc, cuối cùng đến nhìn Dung phủ một lần, rồi chuyển tất cả đồ đạc lên xe ngựa.
Chiều hôm đó, thương đội Lữ gia xuất thành.
Liễu thị và Sầm Lương vén rèm xe, nhìn chăm chú vào cổng thành ngày càng xa dần phía sau lưng, chẳng biết đã nhìn bao lâu.
Dưới chân tường thành, Vu quản sự chắp tay sau lưng đứng đó.
Miệng ông ta ngậm một cọng rễ cỏ không biết kiếm ở đâu ra, lơ đễnh đá đá vào người đang nằm dưới chân mình: "Ngươi là người nhà nào?"
Người nằm dưới đất nén đau, ngoài mạnh trong yếu mắng: "Ngươi có biết ta là người của phủ nào không?"
Vu quản sự bất lực lắc đầu, quả nhiên là một tên ngu xuẩn.
Nếu ông ta biết rồi thì cần gì phải hỏi nữa chứ.
Mũi chân Vu quản sự dùng sức, trực tiếp đạp tên đó ngất xỉu. Có người phía sau ghé tai ông ta, thì thầm: "Đây là người của Định Quốc Công phủ."
"Định Quốc Công? Trần gia?"
Vu quản sự nghi hoặc nhướng mày, "Tên Trần Thiếu Khang kia, chẳng lẽ thực sự để mắt đến tiểu nương tử nhà họ sao?"
Xung quanh hai mẹ con đó luôn có người theo dõi, chuyện này đương nhiên ông ta có biết chút ít.
Chỉ là tên Trần Thiếu Khang kia trông cũng là một tiểu lang quân tuấn tú, lại là con út trong Định Quốc Công phủ, vốn tưởng người hắn thích sẽ là tiểu thư nhà nào môn đăng hộ đối, không ngờ lại thích một cô gái con nhà bình dân như Sầm Lương.
Vu quản sự tặc lưỡi lấy làm lạ, nhìn gia đinh nhà Định Quốc Công đã bị mình đánh ngất.
"Nói sớm chứ, nếu biết ngươi đến đây vì tình yêu của Trần tiểu lang quân thì ta đã ra tay nhẹ nhàng hơn chút rồi."
Người phía sau ông ta giật giật khóe miệng, không dám hó hé.
Nhưng tên này vẫn cứ phải ngất thôi.
Trần Thiếu Khang chắc chắn không muốn Sầm Lương rời kinh, nhưng Vu quản sự đã tốn bao công sức, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể để một thằng nhãi ranh phá hỏng được?
Trần Thiếu Khang có thích đến mấy, chuyện này cũng tuyệt đối không thể thành.
Vu quản sự nhổ toẹt thứ trong miệng ra, "Theo sát vào, mọi chuyện cứ như cũ. Có rắc rối thì ra mặt, không có rắc rối thì cứ quan sát. Tuyệt đối đừng để họ chết."
Nếu chết thật, thì lại dứt khoát quá.
Biết đâu chừng, vị kia lại còn vui mừng ấy chứ.
Chỉ là Vu quản sự dù có ngứa tay đến đâu, rốt cuộc cũng không phải kẻ lòng lang dạ sói. Ông ta chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn hai mẹ con Liễu thị Sầm Lương hoàn toàn rời khỏi kinh thành mới yên tâm.
Đợi ông ta quay lại Dung phủ, những dấu vết liên quan đến Liễu thị và Sầm Lương để lại từng chút một bị xóa sạch.
Những người vốn sống trong con hẻm đó, không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên, lần lượt từng nhà dọn đi, rồi lại có người mới đến.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất nhanh thôi, những người thuê nhà mới này sẽ hoàn toàn không biết trước đây ai đã từng sống trong con hẻm này.
Cửa tiệm may, tửu lầu cũng vậy.
Khi Trần Thiếu Khang một lần nữa tìm đến cửa, muốn mua loại bánh điểm tâm kia, lại phát hiện cả tửu lầu đã thay da đổi thịt, đến cả tiểu nhị chạy bàn cũng đổi người khác, trong lòng hắn cảm thấy mất mát vô cùng.
Chuyện liên quan đến Trần Thiếu Khang, quan tịnh thân, và việc mẹ con Liễu thị Sầm Lương rời kinh rất nhanh đã được đặt lên bàn làm việc của Cảnh Nguyên Đế.
Lại còn là do Ninh Hoành Nho đích thân đưa tới.
Ninh Hoành Nho rón rén đứng sau lưng Cảnh Nguyên Đế, thấy bệ hạ cầm lấy mật báo.
Mấy ngày nay, vì một lý do nào đó không ai hay biết, tâm trạng Cảnh Nguyên Đế dường như khá tốt.
Chỉ nhìn vào gương mặt vô cảm của Cảnh Nguyên Đế, đa số mọi người nếu nghe thấy lời này của Ninh Hoành Nho e là chỉ biết bĩu môi thắc mắc... Thế này mà gọi là tâm trạng tốt á?
Ai tâm trạng tốt mà mặt mũi lại thế kia?
Nhưng Ninh Hoành Nho nhìn Cảnh Nguyên Đế như vậy, trong lòng lại không kìm được mà lắc lư cái đầu, tâm trạng bệ hạ thế này là tốt quá mức rồi còn gì!
Người khác không nhìn ra là do bọn họ ngu.
Hiện tại, nhìn thấy tin tức mẹ con Liễu thị và Sầm Lương rời kinh, tâm trạng Cảnh Nguyên Đế đặc biệt tốt.
"Định Quốc Công chẳng phải luôn muốn tìm một con đường ấm bổ* cho Trần Thiếu Khang sao?" Cảnh Nguyên Đế lơ đãng búng nhẹ vào tấu chương, "Cứ để hắn đến Công bộ mài giũa tính nết đi."
*Ấm bổ: Chế độ tập sự quan chức dành cho con cháu quan lại, quý tộc thời xưa.
Ninh Hoành Nho cung kính đáp: "Dạ."
Định Quốc Công tốt nhất nên kìm kẹp Trần Thiếu Khang cho chặt, tránh để xảy ra chuyện gì nữa.
Cảnh Nguyên Đế xem xong mật báo liền ném thẳng vào chậu than.
Ngọn lửa lặng lẽ l**m láp những dòng chữ đen ngòm, nuốt chửng tất cả vào trong biển lửa.
Trên bàn Cảnh Nguyên Đế còn vài bản tấu chương chưa xem hết.
Hắn tùy ý chọn một bản, xem xong lại thấy có chút buồn cười, hắn đọc tên người này lên: "Thái Phong?"
Tấu chương của Thái Phong, lời lẽ hoa mỹ, câu chữ trau chuốt, lại là một bài tràng giang đại hải trình bày về sự cấp bách của việc Cảnh Nguyên Đế lập Hậu.
Cảnh Nguyên Đế: "Quả nhân nhớ, bên Giáo Phường Tư lại mới tuyển vào mấy người được lắm?"
"Đúng vậy ạ."
Ninh Hoành Nho cúi người.
Cảnh Nguyên Đế không ham mê nữ sắc, khiến cho Giáo Phường Tư mất đi khá nhiều đất dụng võ, nhưng danh sách hàng năm vẫn được gửi vào cung.
"Chọn một kẻ lanh lợi chút, tặng cho Thái Phong." Cảnh Nguyên Đế tùy tiện ném bản tấu chương sang một bên, "Đừng chọn đứa ngu ngốc."
Ninh Hoành Nho lập tức hiểu ra ý định muốn xem kịch vui của Cảnh Nguyên Đế, vội vàng khom người đáp vâng.
Người tên Thái Phong này Ninh Hoành Nho cũng nhớ, hậu viện của gã ta vốn đã gà bay chó sủa, Hoàng đế bệ hạ đây là muốn xem náo nhiệt đây mà.
Những tấu chương được Cảnh Nguyên Đế giữ lại đến giờ, không phải là chuyện nhàm chán vô vị thì cũng là những bài văn hoa mỹ sáo rỗng.
Nếu là ngày thường, Cảnh Nguyên Đế ít nhiều cũng sẽ không vui, nhưng hôm nay phê duyệt xong, tâm trạng hắn lại khá vui vẻ.
Ninh Hoành Nho thầm oán thán trong lòng, có thể không vui sao?
Bệ hạ đã giày vò người ta từ trên xuống dưới một lượt, chẳng chừa một ai.
Người khác không vui thì Cảnh Nguyên Đế sẽ vui.
Tính tình hắn ác liệt như vậy đấy.
Tùy tiện ném cây bút lông vào chậu rửa bút, Cảnh Nguyên Đế đứng dậy, rảo bước vào nội điện.
Ninh Hoành Nho đi theo vào, đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Tuy nhiên phần lớn thời gian Cảnh Nguyên Đế không cần Ninh Hoành Nho động tay, vị Hoàng đế bệ hạ này đã quen tay hay việc, tự mình biến từ Hoàng đế thành Dung Cửu.
Thực ra cũng không trách đám Tề Văn Hàn và Lữ Húc Đông, những kẻ đã từng gặp mặt bệ hạ vài lần nhưng vẫn không nhận ra.
Thứ nhất là không dám nhận.
Thứ hai, Cảnh Nguyên Đế và Dung Cửu tuy có gương mặt giống nhau, nhưng thực chất hai người này có chút khác biệt.
Ninh Hoành Nho đã nhận ra, khi bệ hạ là Dung Cửu, ít nhiều vẫn còn vương lại chút... dấu vết của Cửu Hoàng tử năm xưa.
Dù khí thế vẫn còn đó, nhưng đã nhu hòa hơn nhiều.
Dù sao thì cũng không đáng sợ như Cảnh Nguyên Đế.
Hơn nữa, trước kia bệ hạ lười che giấu dung mạo, sau này lại hạ mình học một tay kỹ thuật ngụy trang.
Chẳng vì cái gì khác, chỉ để thỉnh thoảng có thể âm thầm quan sát Kinh Trập.
... Nghe thì đúng là b**n th** thật.
"Ninh Hoành Nho."
Ninh Hoành Nho giật mình hoàn hồn, lập tức cúi người: "Có nô tài ạ."
Dung Cửu nhàn nhạt nói: "Còn suy nghĩ linh tinh nữa, quả nhân giết ngươi đấy."
Giọng điệu rất ôn hòa, ôn hòa hơn Cảnh Nguyên Đế rất nhiều, nhưng vẫn khiến Ninh Hoành Nho cười khổ một tiếng.
"Nô tài không dám. Chỉ là ban nãy nhớ lại những ngày bệ hạ còn ở Hiệt Phương Điện..." Gã cẩn thận từng li từng tí nói, "Cảm thấy Dung Cửu có chút giống với tính tình khi đó."
Trước mặt Cảnh Nguyên Đế, nói thật luôn tốt hơn nói dối gấp nhiều lần.
"À," Dung Cửu cười lạnh một tiếng, "Đã niệm tình cũ như vậy, ngày mai ngươi tự mình đi dọn dẹp Hiệt Phương Điện một lượt đi."
Ninh Hoành Nho méo mặt nhận lệnh: "Nô tài, tuân chỉ."
Ơ, khoan đã.
Ninh Hoành Nho đột nhiên tỉnh táo lại, sao hôm nay bệ hạ lại chuẩn bị... Hôm nay, chẳng phải mới mười tám ư?
Gã quay đầu nhìn chậu than.
Rốt cuộc là do biết tin mẹ con Liễu thị rời kinh nên Hoàng đế bệ hạ quá vui mừng... hay là vì cái nguyên nhân không ai biết nào đó khiến Cảnh Nguyên Đế mấy ngày nay luôn vui vẻ?
...
Nhắc đến Hiệt Phương Điện, nơi này vốn có vô số cung thất. Vì đây vốn là nơi ở cũ của Cảnh Nguyên Đế nên sau khi bệ hạ đăng cơ, nơi này vẫn có người trông nom.
Chỉ là Hiệt Phương Điện chiếm diện tích lớn, cách một khoảng thời gian vẫn phải dọn dẹp triệt để một lần.
Trực Điện Tư thường xuyên bị điều qua đó.
Lần này cũng vậy.
Kinh Trập là người dẫn đầu, đã cắm cúi làm việc ở đây hơn nửa ngày trời, đến cơm cũng phải gánh đến đây ăn.
Hiệt Phương Điện rất rộng.
Lần đó Kinh Trập theo Dung Cửu đến đây, cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trong đó mà thôi.
Nhân lúc dọn dẹp, cậu cũng tận mắt nhìn thấy nơi ở cũ của Cảnh Nguyên Đế.
Là một khoảng sân rất bình thường.
Hơi chật hẹp, nói kỹ ra thì mấy gian phòng cộng lại có khi còn chẳng to bằng cái kho của Trực Điện Tư.
Nếu không phải Kinh Trập đi theo thái giám quản sự, e là cũng khó mà tin nổi.
Thái giám quản sự là một lão thái giám đã có tuổi, trông mặt mũi hiền lành, hay cười. Lão liếc mắt là nhìn ra ngay vẻ kinh ngạc trên mặt Kinh Trập.
Thái giám quản sự: "Chỗ ở như thế này, trong Hiệt Phương Điện có rất nhiều. Đều là những chỗ ở bình thường nhất, dù bệ hạ từng ở đây, thì nó cũng chỉ là một khoảng sân bình thường thôi."
Kinh Trập nghe lão nói vậy thấy cũng đúng.
Hậu cung có biết bao nhiêu cung điện, bao nhiêu phòng ốc, những cung phi hiện đang sống ở đó đâu phải ngay từ đầu đã ở đó đâu, luôn có sự luân chuyển, thay đổi.
Từ chỗ thấp leo lên chỗ cao, đáng lẽ phải trầm trồ thán phục.
Kinh Trập vắt khăn lau, trong tiếng nước róc rách, cậu nghĩ, điều thực sự khiến cậu kinh ngạc là trước khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ, bất kể là Tiên đế hay Thái hậu hiện tại đều không coi trọng hắn... vậy rốt cuộc hắn làm thế nào để trở thành Hoàng đế kế nhiệm?
Cho dù lúc đó Tiên đế chết vội vàng, không kịp để lại thánh chỉ truyền ngôi, nhưng Hoàng hậu lúc bấy giờ có Hoàng gia chống lưng, Thụy Vương danh chính ngôn thuận, tài học xuất chúng, quá nửa triều đình đều đứng về phía họ.
Cho dù Hoàng đế bệ hạ theo dòng chính thống, theo lễ pháp, đương nhiên phải đăng cơ, nhưng biết bao nhiêu người đã chết ngay trước bước thành công cuối cùng.
Trừ phi, trong tay Cảnh Nguyên Đế cũng có người của riêng mình.
Kinh Trập vừa nghĩ miên man mấy chuyện lộn xộn này, vừa quỳ trên sàn lau nhà.
Ban nãy dụng cụ cậu dùng quen tay bị Cốc Sinh cầm đi chưa trả lại, Kinh Trập đành tạm thời lau thế này, cũng may sau khi thái giám quản sự rời đi, nơi này cũng coi như yên tĩnh.
Cũng chẳng ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
Lờ mờ cách mấy lớp lầu, có thể nghe thấy tiếng người khác rì rầm, chỉ là khoảng cách hơi xa nên nghe không rõ, điều này lại tạo ra cảm giác như đang ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Dường như ẩn dật giữa trần thế.
Tĩnh mịch.
Cảm giác này thường thấy trong cung đình, nhưng hiếm khi mang lại cảm giác an tâm, bởi vì sự tĩnh lặng chính là quy tắc của hoàng cung, tất cả mọi người đều phải ẩn mình dưới những quy tắc này, sống một cuộc đời không tiếng động.
Đây cũng là lý do Kinh Trập, dù cuối cùng đã có chí tiến thủ, nhưng vẫn không muốn đến các cung khác.
Đến chỗ khác hầu hạ cung phi, tuy đúng là có con đường để leo lên cao, nhưng lại buộc chặt sự an nguy của bản thân vào một người.
Ở hậu cung này thực sự quá nguy hiểm, cũng sẽ không có được sự tự do như hiện tại.
Trực Điện Tư rất cực khổ, nhưng chính vì thế lại có được sự dư dả hơn những nơi khác. Làm xong việc trở về, dăm ba người vẫn có thể trò chuyện, miễn là không vi phạm quy chế thì cũng có thể ra ngoài.
Nếu thực sự trở thành thái giám trong cung nào đó, đương nhiên không thể như vậy, e là phải sống khép nép theo khuôn phép cũ kỹ mất?
Kinh Trập thở dài.
"Thở dài sẽ làm bay mất phúc khí."
Một giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu dội xuống.
Kinh Trập run bắn người, miếng giẻ vừa vớt lên tay lại rơi tõm một tiếng xuống thùng gỗ, nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Cậu không dám quay đầu lại.
Đây là Hiệt Phương Điện, cung điện trùng trùng điệp điệp như vậy, rốt cuộc Dung Cửu làm sao tìm được chính xác nơi này?
Kinh Trập vẫn luôn rất muốn biết, tai mắt hắn cài cắm bên cạnh cậu rốt cuộc là ai? Tuệ Bình, Cốc Sinh, hay Thế Ân?
Mấy người hay qua lại với cậu, trông có vẻ đều không phải.
Nhưng ngoài họ ra, ai còn có thể nắm rõ hành tung của cậu mọi lúc mọi nơi?
Hơi thở của Kinh Trập có chút dồn dập.
"Em đang, căng thẳng cái gì?"
Câu nói gần như y hệt ngày hôm đó khiến Kinh Trập rất muốn túm lấy cổ áo mình, trùm cả bộ quần áo lên đầu.
Nếu không làm vậy, cậu khó mà che giấu được những vệt đỏ đang lan tràn từ xương quai xanh lên cổ, rồi đến tận sau gáy. Từng mảng đỏ ửng kèm theo sự xấu hổ khó giấu cứ thế lan ra trên làn da Kinh Trập.
"... Cái đó, thời gian hẹn, không phải bây giờ chứ."
Kinh Trập ấp a ấp úng nói.
Hôm nay rõ ràng không phải là ngày có số năm mà!
Mới gặp nhau hai hôm trước, hôm nay cùng lắm là mười tám, sao người đã xuất hiện ở đây rồi?
Cậu còn tưởng mình có thêm vài ngày để rối rắm nữa cơ đấy.
Dung Cửu đứng ngược sáng dưới hành lang, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một tia thỏa mãn: "Không cần thiết nữa."
... Cái gì?
Kinh Trập rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ thị vệ gọn gàng, tôn lên vóc dáng cao ráo, nhưng trên gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia lại mang theo một thần thái khác thường.
Điều đó khiến đôi mắt hắn đen láy đến mức dọa người.
Kinh Trập: "Ý huynh là sao?"
Dung Cửu bước lên bậc thềm, chậm rãi đi đến trước mặt Kinh Trập, quỳ một chân xuống, nắm lấy bàn tay ướt sũng của cậu. Giọng nói thanh lãnh vang lên từ tốn, "Ước hẹn gặp vào ngày có số năm, ban đầu là do chưa đủ thích."
Là thích, nhưng cũng chưa thích đến thế.
Có lẽ ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị phá hủy, một món đồ chơi thú vị như vậy, một tháng ba ngày là đã đủ. Hắn muốn giữ món đồ chơi này lâu hơn, nên mới kiềm chế thời gian gặp mặt, như thế sẽ khiến món đồ chơi lâu hỏng hơn.
Sau này, hắn không gọi là món đồ chơi nữa, mà là Kinh Trập.
Kinh Trập, chỉ là Kinh Trập.
Ba ngày không đủ.
Nhưng đó là điều bắt buộc, nếu không, hắn vẫn sẽ làm hỏng Kinh Trập. Hoặc là, trước khi làm hỏng Kinh Trập, hắn sẽ dọa cậu chạy mất.
Sẽ mất kiểm soát.
Trong cuộc đời Hách Liên Dung, vài lần hiếm hoi mất đi lý trí hoàn toàn đều mang lại hậu quả gần như hủy diệt, chỉ là sau khi trưởng thành, con quái thú này đã luôn bị giam cầm chặt chẽ.
Cảm xúc lạnh lùng tàn khốc chính là nhà tù tốt nhất.
Nó sẽ đói khát, điên cuồng, nhưng cũng chỉ có thể l**m láp những tế phẩm máu tanh, cho đến một ngày nào đó, khi không thể kìm nén được nữa, sẽ cùng tất cả mọi thứ diệt vong.
Không biết thiện lương, chẳng màng công tội, trăm năm sau thế nào vốn cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng bây giờ...
Kinh Trập trân trân nhìn Dung Cửu lấy khăn tay ra, tỉ mỉ lau từng ngón tay cho cậu. Động tác nhẹ nhàng ấy lại khiến người ta sợ hãi hơn cả khi hắn lạnh lùng, đè nén.
"Nhưng bây giờ, thế là chưa đủ." Dung Cửu tựa như một con quái thú khổng lồ, cũng quỳ một chân trước mặt Kinh Trập, nhưng lại sở hữu sức mạnh có thể dễ dàng xé xác con người. Hắn nắm lấy tay Kinh Trập, áp lên ngực mình. Tiếng tim đập cuồng nhiệt ấy xa lạ đến mức khiến người ta đau đớn, "Là em đã nuôi lớn nó."
Cho nó sức mạnh, để nó trưởng thành.
Và cũng dễ dàng vì một chút cảm xúc mà khiến nó đập loạn, hận không thể xé nát mọi thứ.
Muốn gặp em ấy.
Cảm xúc tham lam đang sinh sôi nảy nở vô cùng tận.
Thứ tình cảm to lớn này, lẽ ra phải bị nghiền nát, xé bỏ, không để nó tàn phá mới đúng. Nhưng kẻ điên Dung Cửu này lại dùng một loại niềm vui điên cuồng đầy b*nh h**n, dõi theo nó ngày một lớn mạnh.
Bởi vì dưỡng chất nuôi sống nó, hoàn toàn, đến từ Kinh Trập.