Kinh Trập ấn Dung Cửu ngồi xuống một bên. Người đã đến rồi, dù có đuổi thế nào cũng không chịu đi, nhưng việc thì vẫn phải làm, không thể cứ lề mề đợi người khác đến giục được.
Dung Cửu gợi ý, có thể sai người khác đến làm.
Kinh Trập gợi ý hắn đừng có gợi ý nữa.
Kinh Trập: "Vốn dĩ ta nhận phần tiền công này, việc mình thì mình làm, đẩy cho người khác thì người ta lại phải gánh thêm việc vô cớ."
Dung Cửu: "Tiền lương trong cung, cùng một cấp bậc đều như nhau. Có người việc nhẹ, có người việc nặng, theo cách nói của em, chẳng phải người làm việc nhẹ là chiếm hời à?"
Kinh Trập: "Đó là do số người ta tốt, được phân công việc nhẹ nhàng."
Dung Cửu: "Em cũng có thể như vậy."
Lúc này Kinh Trập vừa vắt khô khăn, đang bò rạp xuống đất, cậy nốt vết bẩn cuối cùng.
Nghe vậy, cậu bèn đem mớ lý luận trước kia của mình ra nói với hắn.
Cuối cùng chốt lại một câu.
"Cũng không phải ta không muốn leo lên cao, chỉ là ta muốn lên, người khác cũng muốn lên, mà vị trí chỉ có lác đác vài cái, đâu có dễ dàng như vậy."
Dung Cửu lạnh nhạt nói: "Em có thể đến Càn Minh Cung."
Vô cùng phù hợp với yêu cầu của Kinh Trập.
Chỗ đó thường xuyên thiếu người.
Nếu muốn leo lên cao, tuyệt đối không thiếu vị trí trống.
Tuy cũng là hầu hạ người khác, nhưng hầu hạ Hoàng đế dù sao cũng không giống hầu hạ cung phi, tiền đồ bất định.
Kinh Trập thẳng người dậy, nhìn Dung Cửu với vẻ mặt một lời khó nói hết: "... Ở bên cạnh bệ hạ chẳng phải càng dễ mất đầu hơn sao?"
Không thể chỉ nhìn thấy cái lợi mà không thấy cái hại được.
Hầu hạ ở chỗ khác có thể chỉ là khó xử, chứ hầu hạ ở Càn Minh Cung, cái đầu có thể dọn nhà bất cứ lúc nào.
Dung Cửu: "Không đâu."
Nhiều lúc người đàn ông này nói "không đâu", sẽ mang lại cho Kinh Trập cảm giác an toàn, nhưng hôm nay hắn nói "không đâu", Kinh Trập lại chỉ muốn dùng cái giẻ lau trong tay bịt miệng hắn lại.
"Huynh lượn lờ trước mặt bệ hạ lâu rồi, đương nhiên không sợ ngài ấy." Kinh Trập lầm bầm, dứt khoát quay lưng đi, "Nhưng bọn ta làm sao mà không sợ được?"
"Em sợ hắn, hay sợ ta hơn?"
Kinh Trập không cần suy nghĩ đáp ngay: "Đây là hai chuyện khác nhau."
Cậu không quay đầu lại.
"Đôi khi ta cũng hơi sợ huynh, đương nhiên là vì tính nết của huynh, nhưng nỗi sợ của ta, phần nhiều cũng là vì mối quan hệ của chúng ta, không muốn khiến nhau giận dỗi." Kinh Trập bĩu môi, "Nhưng cái này so thế nào được với bệ hạ? Huynh hỏi câu này, chẳng khác nào hỏi con thỏ có sợ con hổ không, quá rõ ràng rồi còn gì?"
Dung Cửu sẽ không chém đầu cậu, nhưng Cảnh Nguyên Đế thì có đấy.
Đợi Kinh Trập xử lý xong khu vực này thì trời cũng đã gần về chiều. Bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, đoán chừng mọi người đều đang vội vã dọn dẹp cho xong để tránh việc trời tối rồi mà vẫn chưa xong việc.
Kinh Trập múc nước sạch dội rửa, lại rửa mặt một cái, ngồi xổm dưới hành lang lắc đầu thật mạnh, nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Dung Cửu vừa lại gần, Kinh Trập liền bảo: "Đừng qua đây, người ta toàn mồ hôi bẩn."
Người đàn ông cứ như không nghe thấy, kéo Kinh Trập đứng dậy.
Kinh Trập dùng gương mặt ướt sũng nhìn Dung Cửu, nghe hắn nhàn nhạt nói: "Ta ngoan ngoãn đợi em như vậy, nên có chút phần thưởng."
... Vô sỉ.
Rõ ràng khi người đàn ông này nói chuyện, chẳng có chút độ ấm nào, giọng điệu lại càng lạnh lùng, nhưng Kinh Trập cứ có cảm giác mình đang bị trêu ghẹo.
Cậu nắm lấy tai mình day day thật mạnh, cứng nhắc nói: "Là tự huynh phá vỡ ước hẹn..."
"Ta muốn gặp em, cũng không được sao?"
A a đáng ghét!
Kinh Trập lùi lại một bước, càng dùng sức day tai hơn.
Gần như vò nát cái tai tròn trịa đáng thương kia đến mức đỏ rực như máu.
"Vậy sau này, nếu huynh cứ đến lúc ta đang làm việc, chẳng phải rất phiền phức sao?"
Giống như hôm nay, Kinh Trập không thể bỏ dở công việc để tiếp chuyện hắn được.
"Hơn nữa, chẳng lẽ huynh không có việc gì để làm à?"
Dung Cửu: "Làm xong rồi."
Kinh Trập trừng hắn.
Hỏi bao nhiêu câu, cứ nhè câu dễ trả lời nhất mà trả lời.
"Không có phần thưởng gì hết." Kinh Trập tức giận nói, "Huynh mau về đi cho ta."
Cậu chẳng biết Dung Cửu vào đây bằng cách nào.
Hiệt Phương Điện này dù sao cũng là một quần thể cung thất, Dung Cửu cứ thế nghênh ngang đi vào, trời mới biết hắn đã đi đường tắt nào. Lát nữa nếu bị người khác nhìn thấy, không biết phải giải thích ra sao.
Dù sao đây cũng là Tây Sở.
Là nơi ở cũ của Hoàng đế.
Thái giám quản sự không thể vô duyên vô cớ cho người lạ vào được.
Dung Cửu lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước, em bất ngờ ném cho ta một bí mật tày đình, khiến ta về nhà trằn trọc trở mình, nhớ nhung không dứt. Nay khó khăn lắm mới làm xong công vụ để đến tìm em, lại bị ghẻ lạnh thế này."
Kinh Trập bị lời của Dung Cửu làm cho rùng mình một cái, cảm giác như bị điện giật, cháy xém cả trong lẫn ngoài, cứng họng không nói nên lời.
Phải nói là giọng điệu của Dung Cửu quá đỗi chuẩn xác, nhưng chính vì thế càng khiến Kinh Trập khó chịu khắp người, hận không thể chà xát cánh tay mấy cái cho rụng hết da gà.
"... Ta, huynh... Ta, ta không... Dưới mắt huynh chẳng có quầng thâm nào cả, ngủ không được chỗ nào chứ!"
Kinh Trập nghẹn một lúc lâu, khó khăn lắm mới thốt ra được câu này.
Da dẻ láng mịn thế kia, trên làn da tái nhợt chẳng có lấy một vết thâm quầng, khí sắc tốt như vậy, nhìn chỗ nào ra dáng trằn trọc trở mình!
Dung Cửu mặt không đổi sắc: "Ta đánh phấn rồi."
Kinh Trập hoài nghi nhíu mày, thử đưa tay lau, ai ngờ lại lau ra được một vệt phấn nhàn nhạt thật.
Cậu cúi đầu nhìn vết phấn trên ngón tay, bất ngờ bị Dung Cửu kéo mạnh về phía hắn, chưa kịp nói gì thì một cảm giác kỳ lạ từ chỗ khó nói nào đó truyền đến.
Tốc độ vừa nhanh, vừa bất ngờ, so với v**t v* thì giống thăm dò và xác nhận hơn, tiện thể còn bóp nhẹ hai cái.
Cú liên hoàn cước chạm vào rồi buông ngay này khiến Kinh Trập đơ ra một lúc mới phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Dung Cửu đang mang vẻ mặt lạnh lùng.
!! Vô sỉ tột cùng!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người có vẻ ngoài lạnh lùng, cao quý như quân tử này lại có thể làm ra chuyện hạ lưu vô sỉ đến thế!
Kinh Trập xấu hổ đến mức ngón tay run rẩy, đẩy mạnh Dung Cửu ra, "Huynh, huynh đang làm cái gì vậy!"
Dung Cửu: "Trả thù. Hoặc là, phần thưởng."
Trong giọng nói bình tĩnh ấy dường như ẩn chứa chút ý cười khó nhận ra.
Gương mặt xinh đẹp, đôi môi mỏng bạc tình ấy, dường như chẳng hề hay biết lời mình nói ra đã phá vỡ giới hạn đến mức nào.
"Nếu Kinh Trập thấy không thoải mái, có thể trả thù lại."
... A a a huynh bị bệnh à!
Giọng Kinh Trập run lên vì xấu hổ: "Huynh, huynh bị bệnh à, ai lại dùng chuyện này để trả thù chứ?"
Không muốn chạm vào chỗ đó đâu!
"Hóa ra là không ư?" Dung Cửu nhướng mày vẻ ngạc nhiên, "Ta còn tưởng bạn bè ta ít, không biết lệ thường."
Đôi mắt đen thẳm của hắn u ám quét xuống nửa th*n d*** của Kinh Trập, nói nốt câu còn dang dở.
"Lại cứ tưởng 'bạn bè' bên ngoài khi trút bầu tâm sự, đều phải dùng cách đơn giản thô bạo thế này.
"Quả thực là, chấn động."
Giọng nói lành lạnh mang theo vài phần cay nghiệt, càng nhẹ nhàng lại càng khiến người ta không chốn dung thân.
Kinh Trập cúi đầu, dán mắt xuống sàn nhà, cố tìm một cái khe nứt để chui xuống. Cảm giác xấu hổ dâng trào khiến tay chân cậu lóng ngóng không biết để đâu, chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, việc đầu tiên Kinh Trập làm khi quay về ngày hôm đó chính là chặt phăng cái tay của mình đi.
Đúng là điên mất rồi!
Dung Cửu tiến lên một bước, Kinh Trập lùi lại một bước lớn, cuối cùng Kinh Trập bị dồn vào thân cây sần sùi, cả người không còn đường lui, lúc này mới đành phải mở miệng.
"Vậy, huynh không còn, chuyện gì khác, để nói sao?"
Kinh Trập rất muốn nói một hơi cho hết câu này, nhưng sự xấu hổ và lúng túng nặng nề đè nén khiến cậu không dám ngẩng đầu lên.
Đầu lưỡi nặng trịch khiến lời nói ra cũng dính dấp, như mật ong kéo sợi, dây dưa không dứt.
"Nói gì? Nói rằng, hóa ra Kinh Trập, là đàn ông?" Giọng Dung Cửu trầm xuống, "Hay là hỏi, em làm thế nào để che giấu bí mật này trong cung, hoặc là, truy tìm kẻ to gan lớn mật nào đã làm chuyện tày trời này cho em?"
Giọng điệu lạnh lẽo mang theo hàn ý khó hiểu.
Kinh Trập theo bản năng nhìn Dung Cửu, lầm bầm nói: "Vậy e là huynh phải xuống âm phủ mà tìm, biết đâu người đó đã đầu thai chuyển thế, chẳng tìm thấy nữa đâu."
Trần An không còn nữa, đây là tiền đề để Kinh Trập dám nói ra bí mật này.
Khi Kinh Trập vào cung tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn không có khả năng, cũng chẳng có ý định thực hiện hành động tráo đổi ngoạn mục này.
Chuyện này nếu vỡ lở, Trần An chắc chắn mang tội chết.
Kinh Trập im lặng không nói, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Trần An.
Hiện giờ Trần An đã qua đời, như thế mới không liên lụy đến ông nữa.
"Đúng là khó tìm, nhưng mà, cũng có thể đào hài cốt gã lên."
Dung Cửu tán thành nói.
Kinh Trập bực bội nhìn hắn, tuy cảm nhận được trong lời Dung Cửu không có chút sát khí nào, nhưng lời này cũng đủ bất kính với người chết rồi.
Tùy tiện đào mộ người khác, cẩn thận bị trời đánh.
"Kinh Trập, ta rất vui."
Dung Cửu bình tĩnh nói.
Kinh Trập nhướng mày: "Huynh vui vì ta không phải chịu một dao kia, hay vui vì ta không phải là thái giám?"
Kinh Trập đương nhiên là thái giám, nhưng thái giám này không phải thái giám kia. Hai câu này tuy ý nghĩa có vẻ giống nhau, nhưng hàm ý lại khác biệt.
Dung Cửu: "Nói lời ngốc nghếch gì thế."
Hắn đưa tay ấn đầu Kinh Trập.
Đương nhiên là vì Kinh Trập chịu nói ra chuyện này.
Kinh Trập gạt tay người đàn ông xuống: "Nói chuyện thì nói chuyện, sao cứ tùy tiện xoa đầu ta thế."
Cậu lầm bầm, cứ có cảm giác người đàn ông này đang v**t v* thú cưng vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu lại thấy chuyện cũng chẳng có gì to tát.
Tuy đúng là chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng rốt cuộc cũng đã phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng.
Từ nay về sau, Kinh Trập không còn bí mật nào với Dung Cửu nữa.
Nhìn thái độ của Dung Cửu, cũng không giống như để bụng chuyện này.
Kinh Trập cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Dung Cửu: "Hoặc là, em cũng có thể dùng chuyện khác để trả thù ta." Ngón tay trắng lạnh lơ đãng chạm vào cổ tay Kinh Trập, dùng một lực nhẹ nhàng đầy ám muội và kỳ quái, v**t v* làn da phía trong.
Dung Cửu rất đẹp.
Cho dù con quái thú này hung tàn đến mức khó tin, nhưng con người ta vẫn dễ dàng bị vẻ đẹp và sức mạnh cường đại đó thu hút.
Huống chi, khi hắn cúi đầu vì ngươi, gương mặt lạnh lùng ấy toát ra sự cuồng nhiệt khác thường, thì dù là người lạnh lùng vô cảm đến đâu cũng sẽ rung động.
Kinh Trập lẽ ra cũng vậy.
Nếu không phải ngay khoảnh khắc trước khi rung động, cậu hiểu rõ ý đồ của Dung Cửu, và nhớ lại rõ mồn một cảm giác chạm vào cây nấm kia.
... Kinh Trập, yên tâm hơi sớm rồi.
Kinh Trập rụt phắt tay về, cười như không cười nói: "Tông đại nhân nói, huynh phải cấm dục, chuyện ăn uống cũng phải chú ý nhiều."
Cậu chỉ mong có thể dán hai chữ "Thành Thật" thật to lên khắp người Dung Cửu.
Dung Cửu nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Nên cắt lưỡi hắn đi."
Kinh Trập hừ hừ: "Phải cảm ơn Tông đại nhân mới đúng, nếu không bệnh của huynh biết tìm ai chữa?"
"Là hắn phải cảm ơn ta." Giọng Dung Cửu lạnh lùng, "Nếu không, hắn đi đâu tìm được vật thí nghiệm tốt thế này."
Kinh Trập nghi hoặc: "Vật thí nghiệm?"
Dung Cửu chậm rãi nói: "Em nghĩ tại sao hắn lại cứ bám riết lấy ta? Hắn lương thiện đến mức sẵn sàng bỏ ra mười năm trời ở bên cạnh ta chỉ để chữa bệnh giải độc cho ta sao?"
Kinh Trập: "... Ý huynh là, do loại độc này quá hiếm gặp?"
"Hiếm gặp là một nguyên nhân, nhưng nếu hắn thực sự muốn, cũng không phải không thể điều chế ra loại độc tương tự. Chỉ là chế tạo thì dễ, sửa chữa mới khó. Rời khỏi ta, hắn không tìm đâu ra một người trúng độc nào có thể cầm cự được đến bây giờ." Dung Cửu lạnh lùng nói, "Hắn không có sự lựa chọn."
Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
Ở một mức độ nào đó, đây chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích tr*n tr**.
Kinh Trập im lặng một lát, u ám nói: "Thật bẩn thỉu."
Cũng không biết đang nói Dung Cửu hay Tông Nguyên Tín.
Lòng người khó đoán, chỉ nhìn bề ngoài quả thật khó mà đánh giá.
"Bẩn?"
Dung Cửu nắm lấy cổ tay Kinh Trập, kéo cậu lại gần, cắn nhẹ lên chóp mũi cậu.
"Cưỡng ép khống chế em, không màng đến ý nguyện của em, l*t s*ch y phục em, trói tứ chi em dưới dây xích, mặc cho em khóc lóc van xin cũng không buông tha, ép em khô kiệt đến giọt nước mắt cuối cùng, không còn sót lại một giọt dịch nào..."
Giọng Dung Cửu lạnh băng, như lời đe dọa, nhưng lại dễ dàng khơi dậy ngọn lửa nóng bỏng, làn da Kinh Trập đỏ bừng lên, như thể theo lời nói ấy, hình ảnh diễm lệ quái gở kia đang thực sự diễn ra.
Lưng Kinh Trập dán chặt vào ngực Dung Cửu, đến mức tiếng tim đập nóng hổi khó hiểu kia dường như cũng đang quyến rũ cậu.
"Em sẽ khóc, em lúc nào cũng khóc, ướt át như vừa vớt từ dưới nước lên, trông đáng thương vô cùng. Chỉ là sức em không đủ lớn, không thể thoát khỏi sự trói buộc đó, nên em chỉ có thể ở đó, đợi ta trở về." Giọng nói lạnh lẽo ấy từng câu từng chữ, không chút che đậy chui vào tai Kinh Trập, k*ch th*ch những đợt sóng nhiệt trào dâng, "... Khóc nhiều thêm chút nữa, thật khiến người ta yêu thích..."
Như thể những d*c v*ng vặn vẹo bị đè nén kia cũng theo lời nói lạnh lẽo xuyên thấu vào đáy lòng Kinh Trập.
Làm như thế thật, mới gọi là bẩn.
...
Kinh Trập lăn qua, rồi lại lộn lại.
Cậu nóng đến mức không ngủ được.
Thứ nhất, bây giờ là buổi tối. Thứ hai, đây là hoàng cung, nằm ở phương Bắc. Cuối cùng, đây đang là giữa mùa đông.
Đúng là điên rồi mới cảm thấy nóng bức khó hiểu vào một đêm đông giá rét ở phương Bắc thế này.
Kinh Trập lăn lộn trên giường, kiểu gì cũng không ngủ được.
Cậu bịt tai lại, co rúm người trên giường.
Dù vậy, bên tai cậu dường như vẫn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Dung Cửu.
Thật kỳ lạ, giọng nói lạnh lùng như băng ấy rốt cuộc làm sao lại ẩn chứa tình nhiệt hung tàn đến thế?
Từng câu, từng câu một, trêu chọc trái tim Kinh Trập.
Cậu còn tưởng mình là cục đá, sẽ không dễ dàng lung lay, kết quả rốt cuộc vẫn bị đánh tan phòng tuyến, dễ dàng cắn câu.
Kinh Trập tự mắng mình vô dụng trong lòng.
Cậu đau đớn kiểm điểm, cảm thấy chắc chắn là do thuốc uống gần đây có vấn đề, nếu không sao cậu lại dễ dàng bị trêu chọc tâm tư đến thế?
Trước đây cậu luôn rất bình tĩnh mà!
Kinh Trập bực bội bò dậy, ôm chăn ngồi khoanh chân trên giường.
Tuệ Bình nghe thấy tiếng động, ngái ngủ hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Kinh Trập bình tĩnh nói: "Tối ăn nhiều quá, đầy bụng, không sao đâu, ngươi ngủ đi."
Tuệ Bình trở mình, tiếp tục ngủ.
Kinh Trập xui xẻo này cứ thế thức chòng chọc đến khi hết cảm giác, lúc này mới mệt mỏi chợp mắt được một lúc.
Triệu chứng này xuất hiện mấy lần liền, Kinh Trập cuối cùng không chịu nổi nữa. Lần sau đến chỗ Tông Nguyên Tín lấy thuốc, cậu không nhịn được bèn hỏi vấn đề này.
"Ý ngươi là, ngươi luôn cảm thấy nóng bức khó hiểu trong người?"
Tông Nguyên Tín vuốt râu, kỳ quái hỏi.
Kinh Trập: "Đúng vậy, đã bị mấy lần rồi, khiến người ta khó mà nghỉ ngơi tử tế được."
Tông Nguyên Tín: "Không thể nào, dược lực không mạnh đến thế đâu, ta kê toàn là thuốc ôn dưỡng bồi bổ mà."
Nói xong, y bảo Kinh Trập ngồi xuống, bắt mạch lại cho cậu.
Một lát sau, Tông Nguyên Tín dừng tay, nhìn Kinh Trập với vẻ hơi kỳ quái, chậm rãi nói: "Ừm, ta quên mất, ngươi dù là thái giám, nhưng cũng là trai tráng trẻ khỏe."
Kinh Trập: "... Chẳng phải nói dược hiệu không quá mạnh sao?"
Tông Nguyên Tín đúng lý hợp tình nói: "Đúng là không quá mạnh, nhưng ngươi dù sao cũng còn trẻ, hỏa lực mạnh, thuốc uống vào tự nhiên sẽ phản tác dụng lên cơ thể, ngày thường ngươi chịu khó vận động chân tay chút là hết thôi."
Kinh Trập nén lại ý muốn trợn mắt.
Cậu nghĩ đến cơ thể Dung Cửu, lại hỏi: "Vậy theo tình hình của Dung Cửu, còn phải uống thuốc bao lâu nữa mới khá hơn?"
"Tính bằng năm đi." Tông Nguyên Tín lơ đễnh nói, thấy vẻ mặt lo lắng của Kinh Trập liền cười ha hả lắc đầu, "Yên tâm đi, mạng hắn cứng lắm, không chết dễ dàng thế đâu."
Nếu muốn chết thật thì mạng đã bị Diêm Vương thu từ năm xưa rồi.
...
Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng th* d*c kịch liệt.
Thụy Vương giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, mồ hôi đầm đìa, Thụy Vương phi ngủ bên cạnh cũng bị động tĩnh của hắn ta đánh thức.
"Vương gia, chàng gặp ác mộng sao?"
Thụy Vương phi nhẹ nhàng lau trán cho Thụy Vương, khẽ nói: "Hay là gọi thái y kê chút canh an thần?"
Gần đây Thụy Vương đã mấy lần giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, nàng sợ Vương gia bị bóng đè.
Thụy Vương lắc đầu, bình tĩnh lại.
Hắn ta sai người dâng trà nóng vào, chỉ mặc chiếc áo lót mỏng manh ngồi bên bàn. Trong phòng rất ấm, dù hắn mặc mỏng manh thế này cũng không nên cảm thấy lạnh.
Chỉ là cơ thể cứ vã mồ hôi lạnh từng cơn.
Thụy Vương vừa nằm mơ.
Hắn mơ thấy chuyện bị thiêu chết ở kiếp trước.
Cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt ấy, dù đã sang đến kiếp này, Thụy Vương vẫn nhớ rõ mồn một.
Hắn không phải loại người yếu đuối vô năng không chịu nổi đau đớn. Nhưng bị lửa thiêu thân là một cơn đau kịch liệt không thể chịu đựng nổi. Chỉ cần nhớ lại cũng đủ khiến người ta phát điên.
Hiện tại, Thụy Vương đã nhận ra, cùng với việc hắn ta "làm lại từ đầu", rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.
Hoàng gia gặp chuyện, Cảnh Nguyên Đế xuất binh, những đại sự này đều có biến động, chưa kể đến những chuyện nhỏ nhặt chi tiết.
Dường như kể từ khi hắn quyết định rời khỏi kinh thành, đã kéo theo rất nhiều chuyện thay đổi, gần như hoàn toàn khác biệt.
Đồng thời, cũng có nhiều chuyện không thay đổi.
Ví dụ như, hắn vẫn tìm thấy mỏ sắt của kiếp trước, việc luyện kim rèn đúc tiến hành vô cùng thuận lợi. Thêm vào đó, hắn vẫn luôn âm thầm thu nạp nhân tài, danh tiếng cũng coi như không tệ.
Mấy nhân tài có tiếng tăm ở kiếp trước cũng vẫn tìm đến đầu quân dưới trướng hắn.
Có những chuyện dường như là định mệnh sẽ xảy ra.
Được sống lại một đời, Thụy Vương tự cho rằng mình đã nhìn thấu đáo hơn về nhiều việc.
Có những chuyện do trời định, không thể cưỡng cầu.
Ít nhiều cũng phải xem thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Cảm xúc của Thụy Vương đối với Cảnh Nguyên Đế rất phức tạp. Hắn vừa căm hận Hoàng đế đăng cơ, vừa biết rằng nếu mình lên ngôi, ra tay với các huynh đệ khác chỉ có thể tàn độc hơn Cảnh Nguyên Đế.
Chưa kể vị Hoàng đế hiện tại đối với các huynh đệ khác cùng lắm chỉ là ngó lơ, chứ cũng chẳng chèn ép gì mấy.
Tiên đế phong lưu đa tình, sau khi ruồng bỏ Nguyên hậu, con cái sinh ra không phải ít.
Chỉ là sau này sự tồn tại của Thụy Vương quá chói mắt nên mới đè bẹp được sự rục rịch của những người khác.
Sau này khi Cảnh Nguyên Đế mới lên ngôi, vẫn có rất nhiều kẻ không phục, nếu không có thủ đoạn sắt máu đó, hắn không thể ngồi vững ở vị trí này.
Hắn ta uống một ngụm trà nóng, thuận tiện đè nén cơn mồ hôi lạnh vừa toát ra. Thụy Vương phi đi tới, nhìn những ngọn đèn đặt tít đằng xa, khẽ nói: "Hay là tắt bớt đi ạ?"
Không biết từ bao giờ, Thụy Vương lại mắc chứng sợ lửa.
Khi ở bên ngoài ít người biết, nhưng Thụy Vương phi ở bên cạnh hắn ta mấy năm nay vẫn nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Thụy Vương.
Thụy Vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu để người ta biết đường đường là một Vương gia mà lại sợ lửa, thì thành trò cười mất."
Thụy Vương phi cười nói: "Có gì đâu? Lão Định Quốc Công năm xưa còn sợ bóng tối đấy thôi. Nhưng ngài ấy vẫn thiện chiến dũng mãnh, ai dám nói gì ngài ấy?"
Thụy Vương cười cười, trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện này vẫn khác nhau.
Ban đầu, hắn ta thậm chí còn không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình bị Cảnh Nguyên Đế nhốt trong cung, cùng với đông đảo hoàng thân quốc thích bị thiêu chết.
Sau này, thời gian quay về càng lâu, hắn ta nhớ lại những chuyện đó cũng không còn đau đớn muốn nứt đầu nữa.
Thụy Vương lờ mờ nhớ ra, sở dĩ hắn ta vào cung là vì Hách Liên Dung ốm nặng liệt giường, nhưng lại không có người thừa kế.
Nếu Hoàng đế băng hà mà không có người nối dõi thì sẽ là rắc rối tày đình. Nếu có thể định đoạt chuyện này trước khi Cảnh Nguyên Đế qua đời thì cũng có thể ổn định triều cương.
Xui xẻo thay, Cảnh Nguyên Đế chưa từng có ý định này.
Thái hậu triệu người vào cung, ngoài mặt nói là hầu hạ Hoàng đế, nhưng thực chất là muốn Thụy Vương nhân cơ hội tiếp quản đại quyền hoàng cung.
Chỉ cần lấy được chức vị thống lĩnh hoàng cung, hoặc khiến kẻ đó bán mạng cho họ, cộng thêm vị thế của Thái hậu và quyền thế của Hoàng gia, muốn đoạt lấy ngai vàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng chuyện tưởng như ván đã đóng thuyền ấy, ngặt nỗi Vi Hải Đông chỉ nghe lệnh Cảnh Nguyên Đế.
Cũng không biết Cảnh Nguyên Đế rốt cuộc đã dùng cái gì để mua chuộc hắn ta, rõ ràng Hoàng đế đã như ngọn đèn trước gió, nhưng Vi Hải Đông vẫn trấn giữ khắp nơi trong hoàng cung, không chừa bất kỳ kẽ hở nào.
Sau đó, chính là trận hỏa hoạn kia.
Thụy Vương nhớ, đó là một ngày bình thường, vương công đại thần tề tựu đông đủ, đều đang bàn bạc về chuyện thừa kế.
Rồi họ nghe thấy tiếng bước chân.
Ngang nhiên, không chút che đậy, Vi Hải Đông đột ngột dẫn người phong tỏa khắp nơi trong hoàng cung, nhốt họ trong cung điện, không cho ra vào.
Vi Hải Đông là người của Hoàng đế, hắn làm vậy, chỉ có thể là do vị Hoàng đế ốm liệt giường kia đột nhiên hạ lệnh.
Hách Liên Dung.
Người đàn ông gần đất xa trời này, dù hắn là Hoàng đế, nhưng dù sao cũng đã là kẻ sắp chết, số ngày tỉnh táo còn chẳng đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ khi đó hắn hôn mê suốt một thời gian dài, rất nhiều người căn bản không còn coi hắn là mối đe dọa.
... Cũng không trách được nhiều người như vậy, hoàn toàn không nhận ra, dù hắn đã đến nước này...
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Hách Liên Dung.
Khi hắn châm lửa đốt cung thất, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn không thể nào làm thế, dù là những vương công đại thần từng chứng kiến bao hành động điên rồ của hắn trước kia.
Tuy nhiên ngọn lửa hừng hực thiêu rụi cả hoàng cung, kèm theo tiếng la hét thảm thiết, Thụy Vương như nhìn thấy những dòng thủy triều đen ngòm điên cuồng nhảy múa trong biển lửa.
Họ hoàn toàn không thể thoát ra.
Tất cả các chốt chặn đều có người canh giữ, cứ thế chứng kiến họ như những con kiến, chịu sự dày vò trong biển lửa đáng sợ này cho đến chết.
Người đàn ông đó, cũng không rời khỏi trận hỏa hoạn này.
Tiếng cười của hắn, đến nay vẫn là cơn ác mộng của Thụy Vương.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Thụy Vương lại cảm thấy như có ngọn lửa đang l**m láp trên người mình, chẳng trách sau khi tỉnh lại, hắn ta lại sợ lửa đến thế.
... Tuy nhiên, có một chuyện vẫn luôn giấu kín trong lòng Thụy Vương, cho đến tận cách đây không lâu, người từ kinh thành đến đã mang cho hắn thứ hắn muốn.
Một bọc xác cổ trùng.
Hoàng cung sau khi trải qua cuộc tấn công của cổ trùng, để diệt trừ tận gốc đã tốn rất nhiều công sức, từng ngóc ngách đều được hun khói kỹ lưỡng bằng lượng lớn hương liệu, đảm bảo không để lại bất kỳ kẽ hở nào. Một phen giằng co như vậy cũng tốn không ít công.
Muốn biết tường tận đầu đuôi câu chuyện thì không dễ, nhưng chỉ thu thập xác cổ trùng thì đơn giản hơn. Mặc dù mệnh lệnh này đến muộn vài tháng, nhưng người ở lại kinh thành vẫn thu thập được thứ Thụy Vương muốn.
Cho đến khoảnh khắc nhìn thấy những con cổ trùng đáng sợ đó, trong lòng Thụy Vương mới bừng tỉnh ngộ.
Hắn cứ ngỡ rằng, sự điên cuồng của Hoàng đế trước khi chết ở kiếp trước là vì hắn muốn kéo theo những người khác cùng chết chung. Dù trước khi chết Thụy Vương cũng từng nhìn thấy những dòng thủy triều đen ngòm đó, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ảo ảnh trước lúc lâm chung, không thể coi là thật.
Mãi cho đến kiếp này, khi thực sự nghe nói về làn sóng cổ trùng tràn ngập khắp hoàng cung, hắn ta mới đột nhiên nảy ra một suy đoán.
... Hắn ta nhớ kiếp trước, Hoàng Nghi Kết cũng đã vào cung.
Hắn cứ tưởng kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu như nó đã xảy ra rồi thì sao?
Ngọn lửa mà Cảnh Nguyên Đế phóng ra đã thiêu rụi cả hoàng cung, kéo theo vô số người chết và bị thương, nhưng đồng thời, cũng chôn vùi tất cả cổ trùng dưới tro tàn chết chóc của hoàng cung.
Thụy Vương nhíu mày, hắn không hề muốn ca ngợi Cảnh Nguyên Đế.
Chính hắn đã chết trong trận hỏa hoạn đó.
Nhưng nếu suy đoán của hắn ta là thật, thì điều đó chứng tỏ thanh đao mà Thái hậu đang nắm trong tay rất dễ mất kiểm soát.
Vì thế, Thụy Vương còn từng phái người đi điều tra người nhà của Hoàng Nghi Kết, lại phát hiện ra, ngay sau khi Hoàng Nghi Kết vào cung không lâu, bà nội của nàng ta đã sớm qua đời.
Thái hậu không lừa gạt nàng, vẫn giữ lại mạng sống cho một số người nhà của nàng ta, nhưng những kẻ trùng vu đáng ghét kia thì đương nhiên đã bị giết từ lâu.
Nghĩ đến đây, Thụy Vương không nhịn được thở dài.
Mẫu hậu à mẫu hậu... đôi khi, người thật sự quá độc ác.
Thụy Vương phi ấn vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta..."
Lời của Vương phi còn chưa dứt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ.
Rất nhanh, có người vào báo.
"Vương gia, là Hoàng tiểu lang quân, ngã từ trên tường xuống ạ."
Thụy Vương nhíu mày, Hoàng Phúc à...
Kể từ khi cả nhà gặp chuyện, chỉ mình Hoàng Phúc sống sót đến được đất phong của Thụy Vương, cậu ta vẫn luôn u uất không vui.
Sau này cậu ta nói muốn học võ, còn chỉ đích danh muốn A Tinh làm sư phụ. Nể tình cậu ta chịu nhiều gian khổ suốt dọc đường, Vương gia cũng đồng ý.
Chỉ có điều, thằng nhãi này học được chút võ vẽ là y như rằng gây họa, lúc nào cũng mơ tưởng một bước lên trời.
Cậu ta dù sao cũng là công tử bột được nuông chiều từ bé, xấu tính, đâu dễ gì kiên trì được.
Luyện võ là chuyện gian khổ, rất dễ bị thương, cậu ta cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thế này thì chẳng đủ để rèn luyện gân cốt.
Thụy Vương và Vương phi cùng đến nơi, thấy A Tinh mặt không cảm xúc đứng dưới chân tường.
"Vương gia."
Thấy Thụy Vương đến, gã chỉ gật đầu nhạt nhẽo.
Thụy Vương biết tính nết của vị mưu sĩ này nên cũng không giận, chỉ nhíu mày nhìn Hoàng Phúc đang cưỡi trên đầu tường la lối om sòm, trầm giọng nói: "Còn chưa chịu xuống?"
"Ta, ta không xuống được."
Hoàng Phúc không muốn thừa nhận chuyện mất mặt này, nếu không đã chẳng dây dưa với A Tinh đến tận bây giờ.
Nhưng đến cả Thụy Vương cũng bị kinh động, cậu ta không dám giấu nữa.
Thụy Vương giận quá hóa cười, giơ tay gọi một thị vệ đến.
Thị vệ kia nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, xách cổ Hoàng Phúc xuống. Hoàng Phúc cúi gằm mặt, không dám ho he.
Thụy Vương: "Luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều, không được tham lam nóng vội như vậy."
Hoàng Phúc: "Vâng."
Thái độ rất tốt, chỉ tiếc là vô dụng.
Thụy Vương ra hiệu cho Vương phi, Vương phi bước lên, nhẹ nhàng khuyên bảo rồi đưa tiểu lang quân đi.
Thụy Vương thở dài, đưa tay day day mi tâm, lúc này mới nhìn sang A Tinh.
"Thằng nhãi này, thời gian qua... thật sự làm phiền ngươi rồi."
A Tinh: "Hoàng tiểu lang quân không thích hợp luyện võ, ta dạy không nổi."
Thụy Vương nghĩ thầm, đâu phải A Tinh dạy không nổi, rõ ràng là thằng nhãi này không chịu được khổ, chỉ được cái mồm mép, còn lại thì chẳng làm nên trò trống gì.
"Sau này chuyện của nó ngươi đừng quản nữa." Thụy Vương lắc đầu, "Nó tự mình không đứng dậy nổi thì trách được ai, nếu nó còn muốn tìm người luyện võ, ta sẽ bảo người khác dạy nó."
A Tinh là nhân tài hiếm có khó tìm, nếu lãng phí thời gian vào Hoàng Phúc thì Thụy Vương xót xa lắm.
Trong lòng hắn tiếc nuối, Hoàng gia có bao nhiêu người, cứu ai cũng được, tại sao người sống sót lại cứ phải là Hoàng Phúc?
Thằng nhãi này được nuông chiều quen thói, đến xương cốt cũng mềm oặt.
Trước kia, hắn đúng là đã đánh giá quá cao cậu ta.
A Tinh vẫn là A Tinh lạnh lùng, nghe Thụy Vương nói vậy cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi nghe theo lời Thụy Vương, bàn giao lại toàn bộ công việc.
Về sau, Hoàng Phúc muốn tìm gã cũng không có cửa mà vào.
Hoàng Phúc tức giận, nghĩ đủ mọi cách chặn đường A Tinh.
"Tại sao ngươi đột nhiên lạnh nhạt với ta như vậy, chẳng lẽ Vương gia đã nói gì với ngươi à?"
Hoàng Phúc không thể hiểu nổi.
Dọc đường đi cậu ta gặp bao nhiêu rắc rối đều nhờ A Tinh giải quyết, đương nhiên tin tưởng gã, cũng vô thức ỷ lại vào gã. Giờ đột nhiên bị A Tinh từ chối, cậu ta làm sao cam tâm?
"Trước kia ta dạy ngươi, một là vì mệnh lệnh của Vương gia, hai là vì trong lòng ta thấy áy náy." A Tinh lạnh lùng nói, "Nhưng nếu ngươi chỉ là một tên A Đấu không thể đỡ nổi, thì ta việc gì phải phí tâm sức?"
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.
Con của chuột chũi chỉ biết đào hang.
Câu nói này tuy có phần phiến diện, nhưng áp dụng lên người Hoàng Phúc thì quả thực có vài phần đúng.
Nếu thực sự để tâm đến mối thâm thù huyết hải, coi nó quan trọng hơn cả mạng sống của mình, thì tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy.
Quả nhiên là huyết thống Hoàng gia.
Cũng bạc bẽo y hệt.
...
Hoàng cung buổi trưa ngập tràn ánh nắng ấm áp hiếm hoi, trên Diễn Võ Trường, có người đang nằm vật ra đất, bất động như xác chết.
Cho đến khi có người bất chợt nói một câu.
"Ngươi nói cái gì?" Mao Tử Thế lồm cồm bò dậy, lăn một vòng rồi ngồi thẳng dậy từ dưới đất, "Lão nhân gia ngài ấy, tại sao lại muốn đến kinh thành?"
Trầm lão viện trưởng, muốn đến kinh thành.
Chuyện này theo Mao Tử Thế thấy là hoàn toàn không cần thiết. Lão viện trưởng tuổi đã cao, đường sá xa xôi vất vả, đến kinh thành chẳng phải dễ xảy ra chuyện sao?
Chưa kể, Thái hậu vẫn đang hổ rình mồi.
Dù có người bảo vệ, cũng không có nghĩa là vạn vô nhất thất.
Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, e là Mao Tử Thế cả đời này cũng không thể tha thứ cho mình.
Ninh Hoành Nho ung dung nói: "Đã được Trầm đại nhân khuyên quay về rồi."
Còn về lý do tại sao lại đến... Ha, chuyện này còn cần phải nói nữa sao?
Chẳng qua là vì gần đây kinh thành có nhiều biến động, sợ Cảnh Nguyên Đế tự mình chuốc họa vào thân.
Vị lão viện trưởng này đối với đứa cháu ngoại làm Hoàng đế vẫn luôn mang một nỗi niềm áy náy.
Mao Tử Thế nghe vậy mới nằm vật xuống lại.
Hắn cũng chẳng chê đất bẩn.
Vừa nãy, hắn đã bồi luyện với Cảnh Nguyên Đế một trận ra trò.
Nói là bồi luyện, thực chất là hắn đơn phương bị đánh tơi bời.
Thân thủ của Mao Tử Thế không tệ, cùng một lò với Cảnh Nguyên Đế mà ra, nhưng rốt cuộc hắn ta không có thiên phú đáng sợ như Hoàng đế, vẫn đánh không lại.
Mao Tử Thế xưa nay biết điều, chưa bao giờ nghĩ mình thực sự có thể thắng được Cảnh Nguyên Đế, đương nhiên cũng không có ý định so tài cao thấp với hắn.
Nhưng hắn ta không có, Hoàng đế lại có.
Hiện tại Cảnh Nguyên Đế luyện tập xong đã đi tắm rửa thay đồ, còn Mao Tử Thế thì nằm vật ra đất như con cá chết, suy nghĩ về một vấn đề nghiêm túc.
Cảnh Nguyên Đế dạo này phát điên cái gì thế?
Trong lòng buồn bực, thế mà không đi giết người, lại quay sang hành hạ hắn ta? Chiêu nào chiêu nấy đều hiểm hóc, nhưng lại không thực sự đánh hỏng hắn, nhìn là biết đang tìm chỗ trút giận.
Tìm hắn trút giận?
Mao Tử Thế vừa nghĩ đến đây đã thấy số mình sao mà khổ.
Ninh Hoành Nho nhẹ nhàng buông một câu: "Mao đại nhân đoán sai rồi."
Mao Tử Thế lại bật dậy lần nữa: "Cũng đâu thể là vì vui quá chứ?"
Ninh Hoành Nho chỉ cười mà không nói.
Mao Tử Thế đảo mắt, hắn ta ghét nhất là kiểu người thần thần bí bí như Ninh Hoành Nho, nói thì nói cho hết, không thì thôi.
Làm gì có kiểu nói nửa chừng như thế.
Hắn ta nhảy dựng lên, phủi đầu gối, "Ta vốn định vào cung, ngoài chuyện động tĩnh ở các đất phong, còn định nói chuyện Hoàng Trường Tồn, nhưng chắc bệ hạ đã biết rồi."
Hoàng Trường Tồn, người nắm quyền hiện tại của Hoàng gia, đêm qua vừa bị thượng mã phong, đột tử ngay trên bụng đàn bà.
Đây là một cái chết vô cùng mất mặt.
Nhà bình thường nếu xảy ra chuyện như vậy cũng sẽ tìm cách che giấu, không để người ngoài biết. Nhưng ngặt nỗi Hoàng gia sau khi thất thế đã là ngoài mạnh trong yếu, thế mà vẫn cứ thích ra vẻ ta đây như ngày xưa, tiêu xài hoang phí theo lối cũ.
Không có tiền mà cứ thích làm sang, khiến kẻ dưới chán nản, sinh lòng hai mặt.
Nhà như vậy, căn bản không giấu được chuyện gì.
Hôm nay, những lời đàm tiếu về Hoàng Trường Tồn đã lan truyền khắp đầu đường xó chợ.
Nghe như một câu chuyện cười.
Mao Tử Thế cay nghiệt nói: "Kẻ như vậy âm hiểm độc ác, lại chẳng có tài cán gì, chết sớm cũng là điều tốt cho Hoàng gia."
Chắc là Thái hậu hận ông ta thấu xương nên mới dùng thủ đoạn như vậy.
Nếu Hoàng Trường Tồn thực sự có năng lực thì đã không cố duy trì cái vỏ bọc hào nhoáng xưa cũ của Hoàng gia, đến giờ phút này, sự cố chấp giả tạo đó chỉ khiến người ta thấy nực cười.
"Nếu ngươi để tâm đến Hoàng gia như vậy, sao không đi chia sẻ nỗi lo giúp họ?"
Kèm theo hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, giọng nói của Cảnh Nguyên Đế vang lên từ phía sau, khí thế trầm trầm áp bức khiến Mao Tử Thế cười gượng gạo, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Thần đâu dám, bệ hạ, người thần bẩn thỉu thế này, không dám làm bẩn long nhãn của ngài, thần xin phép đi rửa ráy ngay lập tức ạ."
Nói xong, Mao Tử Thế rảo bước nhanh về phía thái giám bên cạnh, lanh lẹ bảo người ta dẫn đi.
Ninh Hoành Nho bước lên một bước, chỉnh lại đai lưng cho Cảnh Nguyên Đế, thấp giọng nói: "Bệ hạ, Bình Vương gửi tin đến."
Cảnh Nguyên Đế nhàn nhạt nói: "Chuẩn tấu."
Rõ ràng Hoàng đế biết Bình Vương dâng sớ thỉnh cầu điều gì.
Ninh Hoành Nho muốn nói lại thôi, Cảnh Nguyên Đế liếc gã một cái, "Có gì cứ nói."
Ninh Hoành Nho: "Thỉnh cầu của Bình Vương tuy là bình thường. Nhưng bệ hạ, nếu thế lực Bình Vương lớn mạnh, thì sau này..."
"Nếu hắn có tâm, có năng lực kéo quả nhân xuống, chẳng phải càng tốt sao?" Cảnh Nguyên Đế lạnh lùng nói, "Thế mới thú vị chứ."
... Bệ hạ ơi là bệ hạ, không phải chuyện gì cũng thú vị được đâu.
Cảnh Nguyên Đế nhìn Ninh Hoành Nho, thấy gã vẫn nhíu mày, chỉ lắc đầu vô cảm, cất bước đi ra ngoài.
Ninh Hoành Nho thành thật đứng lại tại chỗ.
Gã chưa phản ứng kịp ngay, một lúc sau mới nhận ra, cho dù thế lực Bình Vương có lớn mạnh, thì đất phong của hắn ta lại chính là vùng đất hiểm yếu.
Nếu Bình Vương trỗi dậy, người đầu tiên phải đề phòng hắn chính là Thụy Vương.
Ninh Hoành Nho vừa suy nghĩ, vừa không kìm được nhớ lại bộ y phục ban nãy của Cảnh Nguyên Đế.
Hoàng đế bệ hạ thay bộ đồ này, rõ ràng là muốn đi tìm Kinh Trập.
Ai có thể ngờ được, trong mối quan hệ này, Cảnh Nguyên Đế lại là người bị ghẻ lạnh chứ?
Dính người.
Đúng là chết người mà.
...
Dung Cửu là một người lạnh lùng.
Bất kể ai gặp hắn cũng đều phải thốt lên câu này. Bạn bè xung quanh Kinh Trập, phàm là ai đã gặp Dung Cửu đều thầm cảm thấy khí thế hắn quá mạnh, con người quá lạnh.
Kinh Trập dù có tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đến đâu cũng không thể cảm thấy hắn là người nhiệt tình như lửa được. Ngay từ đầu cậu đã biết Dung Cửu là người thế nào, đương nhiên chưa từng nghĩ hắn sẽ trở nên thân thiện hiền lành.
Chỉ là đối với Kinh Trập, Dung Cửu luôn kiên nhẫn.
... Nhưng, dù thế nào đi nữa, Kinh Trập cũng chưa từng nghĩ tới, khi Dung Cửu thực sự "nhiệt tình như lửa", thì đó sẽ là chuyện đáng sợ đến mức nào.
Gần đây, Kinh Trập gần như có thể nhìn thấy Dung Cửu ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
Chỉ cần hắn rảnh.
Ban đầu là bất ngờ, nhiều lần quá thì thành hoảng sợ.
Kinh Trập đau lòng vô cùng.
Cứ tiếp tục thế này, cậu cảm thấy tim mình sẽ không chịu nổi mất.
Ngay khi Dung Cửu lại xuất hiện lần nữa, Kinh Trập ngó trước ngó sau thấy không có ai, liền kéo người đàn ông vào một góc khuất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dung Cửu, huynh không thể như thế này được."
"Không thể gặp em?" Dung Cửu nhướng mày, "Chuyện đó không có khả năng."
Nhìn xem, hắn biết ngay Kinh Trập đang nói gì, rõ ràng là biết chuyện này gây rắc rối mà!
Kinh Trập: "Nhưng cũng không thể không kiêng nể gì như vậy được."
Cậu không thấy gặp mặt là chuyện xấu, nhưng dính người thế này thì cũng hơi kỳ cục.
Trước kia mỗi tháng chỉ gặp ba lần, Kinh Trập tuy thấy ít nhưng lại thấy an toàn.
Bây giờ Dung Cửu không kiêng nể gì, thích đến là đến, gặp thì đã thật đấy, nhưng Kinh Trập lại sợ hết hồn.
Cậu còn phải làm việc nữa chứ!
Kinh Trập quyết định nói lý lẽ với Dung Cửu.
"Gặp mặt bình thường cũng được, nhưng nếu lần nào huynh cũng không báo trước mà đến, thì đối với ta cũng rất dễ xảy ra chuyện." Kinh Trập nói, "Số lần nhiều quá, ta biết giải thích với Chưởng tư thế nào?"
Dung Cửu đến một cái là chiếm dụng thời gian của Kinh Trập, vậy công việc trong tay phải làm sao?
Dung Cửu biết sai liền sửa, gật đầu đồng ý, sau đó đưa ra một vấn đề then chốt.
"Vậy ta phải báo cho em bằng cách nào?"
Kinh Trập im lặng trong giây lát.
Không thể lần nào cũng gửi thư cho Trịnh Hồng, rồi bảo Trịnh Hồng báo lại cho Kinh Trập được.
Nếu làm thế thật, thì Trịnh Hồng dù có chậm tiêu đến đâu cũng chắc chắn sẽ phát hiện ra quan hệ giữa họ có vấn đề.
Kinh Trập: "Chuyện này tạm thời không nhắc đến, nhưng huynh có chức trách trên người, làm sao có nhiều thời gian như vậy... Chẳng lẽ huynh trốn việc?"
Dung Cửu: "... Không có."
Kinh Trập nghi ngờ nhíu mày: "Không có? Vậy huynh chần chừ cái gì?"
"Sẽ không ai nói gì đâu." Dung Cửu chậm rãi nói.
Kinh Trập: "... Là không ai dám nói gì thì có."
Dung Cửu mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Chỉ là đôi mắt cụp xuống một cách khó hiểu, dường như cả đuôi mày cũng toát lên vẻ ủ rũ.
Cứ như thể Kinh Trập là kẻ máu lạnh vô tình lắm vậy.
Cậu gãi gãi tai, có chút khó xử, lại có chút buồn cười.
Tự hỏi lòng mình, Dung Cửu thường xuyên đến gặp chắc chắn sẽ làm phiền Kinh Trập, nhưng nếu trong lòng cậu không thích, thì đã chẳng dây dưa mãi, cho đến khi buộc phải nói rõ ràng mới cứng đầu thương lượng với Dung Cửu.
Rõ ràng mang dáng vẻ cao lớn lạnh lùng, tựa như một con ác thú hung tàn, vậy mà lúc nào cũng nhớ thương, đuổi theo cậu, thứ tình cảm cố chấp đến đáng sợ nhưng lại gần như nhấn chìm người ta ấy, nồng đậm đến mức khiến Kinh Trập ngạt thở.
Lý trí của Kinh Trập liều mạng kéo cậu lại, mới không để cậu thốt ra câu "vậy tùy huynh đó".
Kinh Trập!
Ngươi phải là người tỉnh táo hơn trong hai người!
Kinh Trập điên cuồng cổ vũ bản thân trong lòng, mới không bị nhan sắc của Dung Cửu mê hoặc.
"Ta thấy cách cũ cũng được, chỉ là những ngày có số năm thì ít quá, sau này có thể đổi thành ngày có số năm, số mười, để thời gian gặp nhau nhiều hơn một chút, cũng đỡ làm ta trở tay không kịp?" Kinh Trập khẽ nói.
Dung Cửu: "Quá ít."
Kinh Trập trợn tròn mắt, cái tên xấu xa không biết đủ này, "Vậy huynh muốn mấy lần?"
Dung Cửu kén chọn nói: "Mỗi ngày."
Hắn sẽ cố gắng mỗi ngày đều tranh thủ thời gian, vậy thì ngày nào cũng có thể gặp.
Kinh Trập nở nụ cười gượng gạo nhưng không mất đi vẻ lịch sự, dùng hết sức giẫm mạnh lên chân Dung Cửu.
Tham lam quá thể, sao có thể ngày nào cũng gặp được chứ!
Kinh Trập chợt nghi ngờ, trước đây Dung Cửu cứ nhắc mãi đến Càn Minh Cung, không phải là đang tính kế đưa cậu sang đó để ngày nào cũng được gặp đấy chứ?
Dung Cửu nở một nụ cười giả tạo: "Thế chẳng phải rất tốt sao?"
Tốt cái đầu huynh ấy, đồ khốn.
Kinh Trập vô cùng sắt đá, vô cùng vô tình đưa ra quyết định.
"Mỗi tháng vào các ngày có số ba, sáu, chín, ta sẽ đợi huynh."
Những thời gian còn lại, dù Dung Cửu có đến tìm, cậu cũng sẽ sắt đá, tuyệt đối không gặp!
Dung Cửu đồng ý ngay tắp lự.
Điều này ngược lại khiến Kinh Trập hơi hoảng, sợ tên này lại mang đến cho cậu một "bất ngờ" to đùng nào đó.
Đôi mắt đen thẫm của Dung Cửu ánh lên chút tia sáng kỳ dị, lơ đãng v**t v* tóc mai của Kinh Trập.
Kinh Trập sợ bị người ta biết.
Đã định ra quy tắc ban ngày, tự nhiên phải tuân thủ.
... Vậy sau khi màn đêm buông xuống, hắn muốn làm gì, Kinh Trập cũng chẳng thể nói gì được nữa.
Kinh Trập không biết Dung Cửu đang nghĩ gì, trong lòng vẫn thấy khổ tâm.
Thời gian gặp mặt nhiều lên, khó tránh khỏi bị gương mặt của Dung Cửu mê hoặc, thực sắc tính dã*... Kinh Trập đã rất nỗ lực, rất nỗ lực đổ mồ hôi sôi nước mắt rồi!
*Thực sắc tính dã: Ăn uống và sắc dục là bản tính tự nhiên của con người.
Cậu là người vô cùng tuân thủ lời dặn của đại phu.
Không chỉ cậu tuân thủ, mà còn phải bắt Dung Cửu tuân thủ nghiêm ngặt nữa.
Cấm dục, cấm dục.
Kinh Trập bình tâm hòa khí niệm một trăm lần, rồi mỗi ngày còn chạy thêm mấy vòng quanh sân.
Nhưng tại sao vẫn không thể đè nén được sự thôi thúc kỳ lạ kia chứ oa!
Kinh Trập tức chết mất.
Quả nhiên vẫn là tại Dung Cửu!